LỊCH SỬ VIỆT NAM LÀ LỊCH SỬ CỦA SỰ LỪA DỐI

Hoai Linh Ngoc Duong

 Nói thật trước đây mỗi lần giở những trang sử Việt Nam tôi vô cùng tự hào với những chiến công hiển hách. Nào là “Phá Tống, Bình Nguyên, dẹp Minh, đạp Thanh”, nào là ” Hỡi sông Hồng tiếng hát 4000 nghìn năm. Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?. Lớn lên một tí tôi bắt đầu hoài nghi khi thấy 18 đời vua Hùng mà trị nước hơn 2000 năm, khi thấy triều đình nhà Lê tru di tam tộc một bậc khai quốc công thần là Nguyễn Trãi, khi nghe thuật lại huyền sử về vụ án Lệ Chi Viên, mối thù tranh giành quyền lực giữa anh em nhà Trần (Trần Cảnh và Trần Liễu) do một tay Trần Thủ Độ sắp xếp, về việc Lê Chiêu Thống sang cầu cứu nhà Thanh, Gia Long viện đến quân Xiêm để đánh Tây Sơn và Nguyễn Huệ thực chất cũng chả đánh nhau với 20 vạn quân Thanh mà chỉ là một dúm quân nhỏ của Tôn Sĩ Nghị sau đó vẫn cho sứ sang thần phục nhà Thanh để được yên ổn.

Sau khi suy ngẫm sâu sắc câu nói của người Mỹ “Mọi chế độ độc tài luôn bịa ra một kẻ thù để nhân dân không coi chúng là kẻ thù” tôi mới thấy rằng lịch sử Việt Nam đều là sản phẩm bịa của các nhà chép sử được các chế độ độc tài quân chủ trả lương.

Thật tình rằng sau khi đô hộ nước ta 1000 năm, các triều đại quân chủ Trung Hoa không bao giờ muốn chiếm nước ta để rồi cắt cử ra thái thú ban hành chính sách cai trị nữa. Một phần lãnh thổ Trung Hoa vô cùng rộng lớn không đủ sức cai quản, một phần phải đối phó với các cuộc khởi nghĩa nông dân dưới hình thức chống xâm lược rất hao người tốn của nên các triều đại quân chủ Trung Hoa chỉ muốn xem An Nam như một vùng đất chư hầu thần phục thiên triều. Mỗi năm chư hầu phải sang triều cống, nhận lệnh. Và các cuộc tảo thanh dưới vó ngựa thực chất không phải là xâm lược mà chỉ là để dạy cho chư hầu một bài học. Mỗi khi thấy nội bộ chư hầu lủng củng là triều đình đưa quân Nam tiến để dằn mặt. Sau đó kéo quân về khi triều đình mới tỏ ý thần phục.

Nhưng các cuộc tảo thanh này đều được các sử gia nô bộc của các triều đại quân chủ Việt Nam tung hô lên là những cuộc chiến chống xâm lược.

Tung hô lên để làm gì?

Mục đích là đánh đồng giữa chính quyền với nhân dân. Thực chất trong “Hội nghị Diên Hồng” chính quyền nhà Trần và các bô lão là hai thực thể chính trị khác nhau. Ngày nay giới chính trị có một câu nói bất hủ là ” Tin tưởng vào chính quyền là tự sát” nhưng bằng việc vẽ ra quân xâm lược nhà Trần đã khiến người dân tuân phục sự chính danh của thế lực cai trị.

Quyền lực có tính tha hóa. Triều đình nhà Trần cũng giống như các triều đại khác đều tha hóa như chế độ cộng sản hiện nay. Nghĩa là giữa các thế lực nắm hành pháp, lập pháp và tư pháp đều thông đồng với nhau để đàn áp, bóc lột người dân . Nhưng với việc hướng mũi dùi vào ngoại xâm , các nhà viết sử đã khiến Nho giáo “trung quân ,ái quốc” chói ngời trên các bài văn của các sĩ tử, trí thức mài đũng quần đọc sách thánh hiền và theo đạo “quân xử thần tử thần bất tử bất trung”.

Lịh sử 4000 năm ấy được Ban chuyên láo của Đảng CSVN khai thác mạnh ngay từ khi mới manh nha thành lập chính quyền. Cùng với việc tuyên truyền về thuyết “Con Rồng cháu Tiên”, các vua Hùng bịa đặt, các trang sử không kiểm chứng hoặc chỉ kiểm chứng bằng cảm tính Ban tuyên giáo đã khiến dân Việt Nam không phân biệt được nhân dân bị cai trị và tầng lớp thượng lưu chuyên nói láo để cai trị, để ăn trên ngồi trốc.

Các trang sử càng chói ngời oanh liệt càng thúc đẩy hàng triệu thế hệ thanh niên lao như con thiêu thân vào các cỗ máy chiến tranh để chết thế. Họ nghĩ rằng đi theo tiếng gọi của non sông, theo truyền thống của cha ông giết giặc cứu nước nhưng thực chất là chẳng hề cứu tổ quốc lâm nguy mà chỉ cứu cái đảng độc tài khỏi bị thiên triều truất phế, dạy cho một bài học hay cứu quyền lực của một đảng chính trị mượn một học thuyết kinh tế để nắm giữ quyền lực trong một quốc gia sau đó bành trướng ra khắp thế giới.

Tổng thống Mỹ Biden đã nói rất chí ý rằng ” Rất nhiều quốc gia đã được thiết lập dựa trên sắc tộc, nòi giống chỉ có nước Mỹ là được thiết lập dựa trên một ý tưởng. Đó là ý tưởng về sự kiểm soát quyền lực”

Các quốc gia xây dựng trên truyền thuyết về nòi giống, sắc tộc, tôn giáo đều cần các nhà chép sử, viết sử một chiều để thiết lập một truyền thống hào hùng, bất khuất. Thật ra truyền thống này chẳng giúp ích gì cho tự do,dân chủ, pháp luật , công lý mà chỉ siết chặt suy nghĩ của người dân vào cái vòng kim cô nô lệ cho quyền lực.

Bởi khi anh đánh đổ một thế lực ngoại xâm này để bảo vệ một triều đình nhưng triều đình này hàng năm lại sang triều cống , nhận lệnh thế lực ngoại xâm đó thì tinh thần chống ngoại xâm của anh cũng chỉ là vô ích.

Chỉ khi nào anh có một nền dân chủ đa đảng, có tam quyền phân lập, có đối lập thì lịch sử mới được soi rọi từ những góc nhìn đa chiều và từ đó có được sự trung thực đáng cho học sinh học tập.

Lịch sử phải được viết lại như những gì nó vốn có kể cả sai và đúng chứ không phải là lịch sử là những thứ được nhào nặn lại “xấu che tốt khoe” nhằm định hướng các thế hệ sau.

Khi lịch sử được các chế độ độc tài viết lại thì không nên học làm gì bởi mục đích cuối cùng của nó vẫn là để tạo ra các cỗ máy chết thế cho quyền lực của các ông vua chứ không bao giờ vì đất nước.

Lịch sử này đã biến dân tộc Việt thành một trong những dân tộc hiếu chiến bậc nhất thế giới. Xuyên suốt lịch sử này hầu hết các võ tướng được dựng tượng và đều có liên quan đến chiến trận, các quan văn xây dựng đất nước bằng chính sách đều bị bỏ quên. Cũng vì lịch sử này mà sau năm 1945 Việt Nam đã trải qua 4 cuộc chiến tranh, hy sinh hơn 3 triệu người nhưng vẫn không kiểm soát được sự tha hóa của quyền lực khiến những nấm mồ liệt sĩ chết cho chiến trận là vô nghĩa.

Được xem 2 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay