Chuyện của một tài xế taxi tại New York

Chuyện của một tài xế taxi tại New York

Một tài-xế taxi tại New York viết:

Tôi đến địa chỉ của khách hàng và nhấn kèn. Chờ vài phút sau, tôi lại nhấn kèn lần nữa. Vì đây là cuốc cuối cùng trong ngày, nên tôi định bỏ đi, nhưng rốt cuộc tôi đậu xe chờ, tôi bước tới cửa và gõ.

Một giọng nói của người lớn tuổi: “Một phút thôi.”

Tôi nghe vật gì đó kéo lê trên sàn nhà.

Khá lâu sau, cửa sịch mở. Một bà lão khoảng 90 tuổi, nhỏ con, đứng nhìn tôi. Bà mặc áo đầm in hoa, với chiếc mũ có rèm che, tựa như nhân vật trong những phim hồi thập niên 1940.

Bên cạnh bà là chiếc vali nhỏ bằng nylon. Căn hộ giống như chẳng có ai ở từ nhiều năm rồi. Tất cả đồ đạc đều được phủ bằng những tấm ‘ra’. Trên tường không có đồng hồ, trên các quầy không có những món đồ mỹ nghệ linh tinh hay dụng cụ nào. Trong góc có chiếc hộp đầy những hình chụp và vài món trang sức bằng thủy tinh.

“Ông có thể mang giúp hành lý ra xe được không?” bà hỏi, và tôi mang vali ra xe, xong trở lại giúp bà. Bà tựa vào tay tôi, chúng tôi đi chầm chậm tới phía lề đường. Bà không ngớt cảm ơn lòng tốt của tôi.

Tôi nói “Chẳng có gì đâu bà ạ, đơn giản là tôi cố gắng đối xử với hành khách giống như tôi muốn người khác đối xử với mẹ tôi vậy.”

“Ô, cháu là đứa trẻ tốt.”

Ra tới xe, bà cho tôi địa chỉ, rồi hỏi xem liệu tôi có thể băng qua trung tâm thành phố được không. Khi tôi bảo rằng lộ trình ấy không phải là ngắn nhất, bà nói “Không sao cả, bà không vội, bà tới trung tâm săn sóc tạm thời.”

Nhìn qua kiếng chiếu hậu, tôi thấy mắt bà long lanh. Bà nhẹ nhàng nói “Bà không có gia đình, bác sĩ bảo rằng bà chẳng còn bao lâu nữa.” Tôi lén thò tay tắt đồng hồ tính tiền, rồi hỏi “Bà muốn cháu đi đường nào?”

Suốt hai giờ đồng hồ sau đó, chúng tôi loanh quanh khắp thành phố, bà chỉ tôi tòa cao ốc, nơi trước đây bà làm người phục vụ trong thang máy. Chúng tôi đi qua khu phố, nơi mà xưa kia vợ chồng bà từng ở, khi họ mới kết hôn. Bà bảo tôi dừng xe trước một nhà kho đồ nội thất, mà nhiều năm về trước, là một phòng khiêu vũ, mà hồi con gái, bà từng đến. Đôi lúc, bà bảo tôi chạy chậm qua một tòa nhà, hoặc góc phố nào đó, trong khi bà ngồi im trong bóng tối, tia nhìn xa xăm.

Khi trời ngả về chiều tối, bà bảo là hơi mệt, và muốn tới nơi cần tới. Chúng tôi im lặng hướng tới địa chỉ ghi trên tờ giấy. Đó là tòa nhà nhỏ, giống như nhà phục hồi sức khoẻ, có hàng hiên dẫn vào lối đi nội bộ. Dường như biết trước bà sẽ tới, hai người điều dưỡng bước tới xe, ân cần giúp bà.

Tôi mở cốp xe và lấy vali mang tới cho bà, bà đã ngồi vào xe lăn.

Vừa mở túi xách, bà vừa hỏi “Bà gởi cháu bao nhiêu?”

– Không có gì đâu, bà ạ.

– Cháu phải sinh nhai mà.

– Vẫn còn khách khác, bà ạ.

Bỗng dưng tôi cúi xuống ôm hôn bà, bà xiết tôi thật chặt: “Cháu đã giúp cho một bà già có được những giây phút vui vẻ, bà cảm ơn cháu.”

Tôi xiết tay bà và quay đi. Sau lưng tôi, tiếng cánh cửa khép lại, đó là âm thanh của một cuộc đời đang chấm dứt.

Trên đường về, tôi không rước thêm khách nào nữa, miên man suy nghĩ, lái xe không định hướng, và chẳng mở miệng nói lời nào suốt buổi tối hôm ấy.

Liệu bà sẽ ra sao nếu trước đó đã gặp phải một tài-xế quạu quọ, hoặc đang vội vàng, không kiên nhẫn? Và nếu trước đó, tôi đã từ chối cuốc của bà, đã nhấn kèn nhiều lần rồi bỏ đi?

Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi cho rằng trong đời mình, cho tới buổi tối đó, tôi chưa bao giờ làm được điều gì quan trọng hơn nữa.

From: Phong Dương

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay