Nguyễn Gia Việt
Sau bao năm quần quật ở thành phố, anh công nhân chạy dịch vác một đống “gia tài” về quê. Nhìn nó không có giá trị là mấy nếu “bán” quy ra tiền
Thấy xót xa quá nay nghe nhiều bạn nói có nhiều công nhân không về quê được, không có tiền trả nhà trọ, những công nhân không còn nơi quay về đã lang thang ngoài đường xin ăn. Họ vừa xin vừa khóc, cái nhoc nhằn của đời công nhân cay đắng nghét như vậy sao?
Nhớ Trịnh từng viết:
“Gia tài của mẹ, ruộng đồng khô khan
Gia tài của mẹ, nhà cháy từng ngàn
Gia tài của mẹ, một bọn lai căn
Gia tài của mẹ, một lũ bội tình”
Thì gia tài của những công nhân từng tăng ca liên tục,góp phần cho các khu công nghiệp lung linh,cho những công trình cao tầng sáng văn minh,góp phần cho Tp HCM thành thành phố “82%” thuế ….
Bây giờ, họ thế này đây
Người quơ bộ đồ về quê được lại hên, kẻ không chốn về lang thang ngoài đường là đời buồn
Chưa ai nghĩ về một phương án gom người lang thang, vô gia cư vô một vài chổ “tập trung” nào đó cho họ bữa cơm, cho họ tắm giặt, cho họ tránh dịch, cho họ xét nghiệm và chích ngừa, họ cũng là người VN
Buồn lắm người ơi!