Trái Tim Mặn Nồng

Trái Tim Mặn Nồng

(Hạnh Phúc Gia Đình)

 

Tuyết Mai

 

Sáng nay vì con gái lớn của chúng tôi bệnh sốt nên bị nghỉ ở nhà thêm một ngày nữa, thay vì cháu phải làm việc đến 12 tiếng đồng hồ nơi viện dưỡng lão.   Khi tôi nói cháu bị nghỉ có nghĩa là cháu rất khổ tâm để không được đi làm vì cháu không được tiếp xúc các ông bà mà họ quyến luyến và rất quý mến cháu, trong công việc cháu làm là giúp các ông bà sinh hoạt và chơi các trò chơi do cháu đề xướng ra.   Tôi là người mừng nhất vì được gần cháu, trò chuyện, dậy dỗ cháu thêm cách đối xử với người.

 

Lạ lùng nhất là trong gia đình chúng tôi hình như từ bố mẹ cho đến các em của cháu, ai cũng rất cần được gần gũi với cháu, tuy cháu không được mấy bình thường vì cháu có bệnh chậm phát triển loại nhẹ nhất.   Được gần cháu tôi bảo đảm ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong tinh thần.   Sự vui vẻ yêu đời của cháu, nó như món quà bình an mà nó có thể trao cho bất cứ ai có cơ hội gặp cháu.   Cháu chẳng biết giận là gì mà luôn cười tươi như hoa bông bưởi.   Thật cháu chẳng biết làm gì có hữu ích ngoài tìm thời giờ cho mọi người.   Bạn cháu cần gặp cháu cũng ok., rủ cháu đi chơi cháu cũng ok., hỏi nhờ cháu làm việc thêm giờ cháu cũng ok., và một điều đặc biệt là không ai có thể giận cháu cho được.

 

Thì quý anh chị em hiểu cho rằng vợ chồng chúng tôi được có cháu đi cùng buổi sáng nay, chúng tôi rất hạnh phúc.   Thành thật mà nói vợ chồng chúng tôi bây giờ thì lúc nào cũng thấy mặt nhau, nên ông nhà tôi thường làm cho tôi bị dị ứng, bởi ông dưạ vào tôi đủ mọi điều.   Có cháu thì chúng tôi đỡ gây nhau, hay nói đúng hơn là để cho tôi bớt bẵn gắt với ông nhà tôi.   Cũng tội cho ông hiện giờ là những lúc ông cần đến tôi nhất thì tôi lại đẩy ổng ra xa.   Xa chừng nào thì tốt cho tôi chừng nấy.   Vì nói cho ngay tánh chịu đựng của tôi trong suốt 25 năm trời cũng gọi là quá đủ, tôi mà chịu đựng thêm nữa chắc đầu tôi sẽ bị đứt giây mà nằm liệt một chỗ thì chẳng những khổ cho chính tôi, mà khổ cho cả nhà nữa!.   Nên enough is enough!.

 

Về đến nhà tôi nghe tiếng mấy chị em chúng nó có vẻ ồn ào, song tôi nghe tiếng thằng con trai út của tôi, có vẻ nhùng nhằng và nói với chị lớn không được đàng hoàng.   Chẳng là vì cháu Bảo Hạnh (chị cả) nó để dành tóc cho thật dài đủ 12 inches để cho những chị em gái bị ung thư (cancer) trong nhà thương.   Để các chị em có bệnh ung thư này sẽ nhận được tóc rất thật của người cho.   Anh chị em cũng hiểu rằng các chị em gái này bị ung thư thì thường đầu bị trọc lóc không có tóc.   Mà để có nhận được một bộ tóc đẹp đẽ mượt mà này thường là phải ở danh sách chờ đợi và một bộ tóc ấy cần đến 8 lọn tóc; có nghĩa phải có được 8 người đem cho tóc của mình, thì mới làm thành được một cái đầu tóc cho các em nó đội.   Vì phải qua cái process tuyển chọn tóc, nên số tóc cũng bị bỏ đi rất nhiều.   Và vì tóc của cháu Bảo Hạnh không được dài lắm, cộng cháu bị dị ứng bởi tóc.   Hễ cọng tóc lỡ đụng vào mắt thì mắt cháu bị đỏ au ngay, mà bây giờ là vào hè, cháu chịu không nổi với tóc luôn bị cột.   Cột tóc thì cháu bị nhức đầu vì như tóc luôn bị túm.   Nên cháu quyết định đi cho ngay, sau khi cháu đã đo tóc và biết là sẽ đủ nếu cắt tóc thật sát.

 

Sau khi cắt tóc cháu đã xin phép bố mẹ cho được đi chơi với bạn và khi cháu về đến nhà thì chúng tôi đã đi ngủ nên chưa thấy tóc cháu ngắn ra làm sao, cho đến sáng ngày hôm nay.   Tóc cháu ngắn như gần sát với da đầu và như tóc của lính vậy!.   Sở dĩ thằng em của cháu có vẻ bất mãn với chị là vì chắc nó nghĩ rằng nó sẽ xấu hổ với chúng bạn nếu nó đứng gần chị nó khi có bạn bè của nó đến chơi nhà chăng?.   Tôi đã liền cắt đứt giòng tư tưởng không được tốt đẹp đó ngay trong trứng nước và tôi muốn thằng con trai tôi phải biết hãnh diện và nể trọng chị nó, khi chị hay bất cứ ai có Tấm Lòng Tốt và Bác Ái.

 

Mà quan trọng nhất là khi một con người có Trái Tim Tốt và có Lòng Bác Ái thì diện mạo của con người ấy, không còn là quan trọng nữa!.   Vì tất cả chỉ là bề ngoài và chỉ là cái vỏ với cái lớp sơn được tô điểm để che đậy cho sự xấu xa mối một bên trong cái miếng gỗ xấu mục ấy mà thôi!.   Tôi dậy con trai tôi cái Lòng Bác Ái mới là thiết yếu và quan trọng trong cuộc sống.   Cháu trả lời lại tôi rằng sự việc chị làm nó giống như con là trai mà đi mặc quần áo của phụ nữ để cổ võ cho nhóm người bị ung thư Vú vậy!.

 

Tôi cắt nghĩa cho thằng cháu trai tôi hiểu là hai sự việc nó có khác nhau nhiều lắm!.   Vì gái thời nay có thể mặc quần áo con trai và giống như con trai nhưng không phải là con trai, như chị chỉ là vì có tánh mạnh mẽ tom boy mà thôi!.   Còn con trai thì trái ngược không thể làm như vậy được! Nhưng tôi thiết nghĩ nếu để làm một việc thiện nguyện Tốt Lành thì điều mình muốn làm cho lý tưởng thì không có gì là sai trái cả!.   Vì ai cũng biết ý định và việc làm tốt của mình, không cần phải cắt nghĩa hay phân bua.  Cũng giống như vài trường tiểu học mà thỉnh thoảng chúng ta thấy mấy ông hiệu trưởng trường tổ chức gây quỹ cho trường, khi thành công thì các ông hứa mặc quần áo giả gái để chụp hình chung với chúng học trò.

 

Cháu tỏ lộ vẻ bất bình với tôi, ngồi thừ lừ một cục chẳng thưa chẳng thốt một lời.   Tôi không muốn cháu khinh dể chị của nó khi cả nhà đều thán phục việc làm tốt lành của chị cháu.   Tôi bảo thằng con dầu sao ý kiến của con cũng vẫn chỉ là một ý kiến chứ không nói dùm cho tất cả! Nên ý kiến của con đối với mẹ nó cũng không có giá trị.   Bố cháu thấy cái mặt xụ một đống của nó liền hỏi tôi, tôi ra dấu cho ông đừng hỏi thêm nữa!.   Một lát sau tôi cũng giả lả với cháu vì thấy sự im lặng của cháu hơi quá trớn và quá lâu.   Tuổi của cháu sợ là ở lứa tuổi rất khó dậy, như cái cây đã cứng, cần phải mềm dẻo để sự dậy dỗ mới có kết quả tốt đẹp.   Không nên sửa trị cứng rắn với chúng vì thường sẽ nhận kết quả ngược.   Đó là lý do tại sao chúng ta có chữ đôi Dậy Dỗ là vậy, có nghĩa vừa dậy vừa dỗ dành.

 

Sau khi tôi la cháu là không được nói chuyện với mẹ bằng cái giọng lớn tiếng như vậy! Cháu có vẻ cũng biết lỗi nhưng chờ mẹ lên tiếng mở lời trước, rồi sau đó nó đem bộ mặt biết lỗi ấy đến để làm hòa cùng mẹ.   Làm cha mẹ tôi chỉ muốn dậy dỗ các con đem trái tim và tình người để đối xử với mọi người.   Dẫu rằng đồng tiền cũng rất quan trọng trong cuộc sống, nhưng đi đâu chúng ta cũng nên đem trái tim của chúng ta ra trước thì sẽ bảo đảm nhận lại được những trái tim tốt lành tương tự.   Chứ đi đâu chúng ta cũng đem đồng tiền ra trước thì sợ rằng người có nhiều tiền hơn, sẽ khinh dể và làm nhục chúng ta đó!?.

 

Kế đến chúng tôi dậy các cháu là phải học hành để có bằng cấp mà sống với đời.   Trở thành người tốt, hữu dụng, và hữu ích cho chính mình và cho đời.   Không sống bám vào ai.   Không là gánh nặng cho gia đình và cho xã hội.   Vì chính mình không là gì thì đâu là khả năng để có thể lo và giúp đỡ cho ai khác???.

 

Có phải bài học Chúa dậy chúng ta là phải có Lòng Bác Ái thì Phép Lạ của Chúa mới thành Hiện Thực.   Như cậu bé có Lòng Bác Ái thì từ 5 chiếc bánh và 2 con cá, Chúa mới có thể làm Phép Lạ để nuôi được trên 5000 người ăn no nê, dư đầy, và thỏa thích mà còn thừa dư được 12 thúng đầy bánh vụn.   Amen.

 

 

** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

http://www.youtube.com/watch?v=snojFs7TkRg

(Nào Cùng Lên Đường)

Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

07-31-12

 

 

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay