“Chị mở lại quán đi. Nếu ai gây chuyện, cứ gọi tụi em tới…”
Câu nói ấy đến từ một cán bộ ANM, trong một buổi làm việc tại nhà tôi – buổi nói chuyện được gọi là “thân tình”.
Tôi ghi nhận sự tử tế trong cách họ đối thoại – thẳng thắn, không vòng vo. Nhưng cũng chính trong sự thẳng thắn ấy, có một câu nói khiến tôi đau lòng hơn bất kỳ lời đe doạ nào:
“Chị không viết gì nữa thì không ai làm gì chị cả.”
Câu nói ấy, dù vô tình hay hữu ý, đã phơi bày trọn vẹn thực trạng đau xót: viết – chỉ là viết thôi – cũng đủ khiến một người bị tước đi quyền được làm ăn, bị giám sát, bị ngăn cấm mở quán, bị bủa vây miếng cơm manh áo.
Tôi thương cả những cán bộ ấy. Họ mang sắc phục Công an Nhân dân, nhưng lại không thể bảo vệ điều đúng, không thể đứng về phía sự thật. Tôi và họ không phải kẻ thù, càng không phải những người không thể đối thoại. Nhưng chúng tôi đứng ở hai phía:
Tôi đứng về phía người yếu thế – bởi tôi chính là người yếu thế.
Họ đứng về phía chế độ – bởi bảo vệ thể chế là nhiệm vụ của họ.
Tôi không vi phạm pháp luật. Không ai có thể chứng minh tôi vu khống, bịa đặt hay xuyên tạc sự thật. Không một cơ quan nào phản bác được rằng những gì tôi viết đi ngược với Hiến pháp.
Thế nhưng, họ không dùng Hiến pháp để làm căn cứ. Họ dùng Điều 331 và 117 – những điều luật mơ hồ, bị quốc tế lên án là vi hiến – để trấn áp tiếng nói phản biện.
Tôi chỉ viết. Nhưng vì viết mà bị cấm mở cửa hàng, bị bao vây kinh tế, bị ngăn cản mưu sinh.
Tôi từng mơ mở một nhà hàng thuần chay. Trước đó, tôi đã có một cửa hàng bánh mì thuần chay được đánh giá 5 sao, nằm trong top đầu Google và HappyCow.
Nhưng họ không cho tôi thành công. Vì với họ, một người dám phản biện mà lại thành công – là một mối đe doạ. Họ muốn xã hội nhìn người phản biện như những kẻ thất bại, bất mãn, “không làm ăn được nên quay sang chống đối”.
Đó là cách họ độc quyền đạo đức, độc quyền lý tưởng. Họ gieo vào dân chúng sự ngờ vực, định kiến, để bảo vệ một hình ảnh giả tạo về sự ổn định.
Tôi không viết để kiếm tiền. Cũng chẳng kiếm được tiền từ việc viết.
Nhưng tôi tin – còn rất nhiều người tử tế sẵn lòng đọc và ủng hộ sự thật.
Giờ đây, tôi là một freelance writer – một người viết tự do.
Tôi không viết cho ai.
Tôi không nhận lương, không có nhuận bút.
Tôi không viết theo đơn đặt hàng, không ca ngợi ai, không quảng cáo điều gì.
Tôi càng không viết để thao túng đám đông hay dẫn dắt người mê muội vào mê lộ của lý tưởng giả dối.
Tôi viết vì tôi thấy cần phải viết.
Còn rất nhiều sự thật cần được phơi bày.
Còn quá nhiều nỗi đau cần được nói ra và chữa lành.
Cũng trong một buổi làm việc với Công an TP. Hà Nội, tôi đã nói rõ:
“Không ai doạ được tôi. Cũng không ai mua chuộc được tôi.
Tôi không viết để ai tin. Không cần ai theo.
Tôi viết vì tôi thấy cần phải viết.”
Mười năm nay, tôi vẫn một mình.
Không đồng đội. Không tổ chức.
Chỉ có một chiếc ba lô, một ngòi bút – đi đến tận cùng của sự thật.
Tôi sống được – là nhờ những người dám đọc, dám suy nghĩ, và dám ủng hộ ngòi bút không bẻ cong.
Không ai có nghĩa vụ phải trả ơn tôi, nhưng nếu bạn tin vào ngòi bút này, một ly cà phê cũng là cách để chúng ta đồng hành trong im lặng nhưng đầy ý nghĩa.
Stk: 0371 000 423366 – Vietcombank
Hoàng Thị Hồng Thái
Hoặc paypal: Huynhthainamanh@gmail.com