Sách và lửa! – Đoàn Xuân Thu

– Đoàn Xuân Thu

Nếu lửa là phát minh vĩ đại nhất giúp con người thoát khỏi thời mông muội, thì sách chính là phát minh vĩ đại giúp nhân loại bước vào kỷ nguyên của tri thức và văn minh.

  1. Ông Khai Trí

Trước khi Internet “qua mặt không bóp kèn” mọi thứ, trước khi Facebook “dạy đời” mỗi ngày, và trước cả khi những cuốn sách biến thành đồ trang trí bàn cà phê, ông Nguyễn Hùng Trương – tức ông Khai Trí – đã tiên phong đi trước thời hiện đại. Ông mở nhà sách để người ta “khai trí” bằng cách đọc: đọc ké, đọc kín, đọc chùa, đọc không trả tiền. Cái bất tiện hơn so với chui vô thư viện là ngồi đọc, thì ở đây… phải đứng đọc!

Ở Sài Gòn những năm 60, khi xã hội còn đang mải mê với những bộ phim “nghệ thuật” Hollywood, dân mình lại dịch theo kiểu Tàu là “Hồ Ly Vọng”. Nghe “Hồ Ly” là tôi lại tưởng đến Liêu trai chí dị của chú ba Bồ Tùng Linh chớ?!

Khờ câm từ đêm buồn tỉnh lẻ Mỹ Tho tui lên Sài Thành hoa lệ dùi mài kinh sử lại không lo, vì bận ngơ ngẩn trông vời áo tiểu thư. Tiểu thư đây là những em mặc jupe soirée (váy dạ hội), từ trong quán cà phê Givral bước ra, miệng parler français – nói tiếng Pháp – như ca sĩ Thanh Lan học trường Đầm Marie Curie.

(Viết tới đây tui lại nhớ giáo sư Nguyễn Anh Bổn dạy môn Pháp văn sinh ngữ hai lớp đệ nhứt trường Trung học Công lập Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho, tỉnh Định Tường. Thầy chạy xe đạp đòn dông, tóc bạc nên đám học trò tụi tui gọi thầy là: “ông ngoại”. Một hôm, ông ngoại biểu tui chia động từ avoir. Chia xong, thầy nói: “Đoàn quân (chàng họ Đoàn, tức là tui): Parlez français same same Vietnamien!” He he!)

Trong khi đó, ông Khai Trí bán sách không dễ tiêu hóa đâu, rất khó gặm: triết học cổ điển, văn học nước ngoài, công trình khoa học… Đọc để khai trí, chứ đâu phải đọc giải trí!

Ông Khai Trí  

Ở Footscray, ngoại ô cách Melbourne CBD về hướng Tây – nơi tôi,30 năm trước, từ sông nước miền Tây trôi dạt đến – có tiệm tên Khai Trí ở đường Droop. Khai Trí này không bán sách mà bán băng Paris by Night của ông Tô Văn Lai, hoặc Asia của ông Trúc Hồ. Sau băng, đĩa lậu tràn lan, tiệm nghỉ luôn, không thèm “khai trí” nữa. Cho tụi bây ngu… ráng chịu!

Nhà sách Khai Trí ở thủ đô Sài Gòn yêu dấu xưa là một kho tàng tri thức mà thư viện quốc gia chưa chắc có. Ngay cả nhà biên khảo Sơn Nam muốn tìm tài liệu cũng phải chịu khó lội bộ mấy cây số đến đó mà chép.

Rồi đến năm 1975, CSBV vào, “giải phóng” – không bị ‘phỏng…’ vì đó là trận bão tuyết lạnh giá văn hoá của Lenin từ Siberia thổi tới. Sách của ông bị tịch thu đem đốt, ông Khai Trí bị nhốt vì “tội bán quá nhiều sách đồi trụy của bọn Mỹ Ngụy”.

Ra tù, nhà sách của ông thì họ quên trả. Nhà lầu mặt tiền đường Lê Lợi, trung tâm Quận Nhứt Sài Gòn, trả sao được? Ông Khai Trí sống lưu vong ở Mỹ. Sách ông thì chẳng ai còn nhớ đến nữa.

2.Nguyễn Hiến Lê.

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 không chỉ có những tiếng hô vang “giải phóng miền Nam” của Huỳnh Minh Siêng (tức Lưu Hữu Phước). Giải phóng bằng cách… đốt sách!

Những cuốn sách, dù là kỹ thuật, văn học của Nguyễn Du, của Lê Quý Đôn, hay các tác phẩm cổ điển phương Tây – tất cả đều trở thành “kẻ thù”, chỉ vì in ở Sài Gòn, mang “mầm mống phản động”.

Không cần lý lẽ, chỉ cần “tổ trưởng tổ dân phố” ra phán quyết là đốt sạch sành sanh.

Muốn đọc? Phải xin phép. Muốn viết? Phải được duyệt. Mà viết không được đăng thì chỉ có nước… đi học lại những đề cương về văn hoá cách mạng của Trường Chinh – tay đao phủ cải cách ruộng đất, từng bắt nông dân tố cha, tố mẹ, chỉ vì có vài mẫu đất trồng khoai nuôi heo ở miền Bắc năm 1956. Người ta vẫn nói: “Con người là những gì họ đọc.” Vậy sau bao nhiêu chiến dịch đốt sách, kiểm duyệt, cấm đoán, thì người dân trong chế độ Cộng sản còn đọc gì? Một dân tộc không còn thói quen đọc, không chỉ vì lười biếng, mà vì không còn sách để đọc – ấy mới là bi kịch.

Nhà biên khảo Nguyễn Hiến Lê chỉ cần liệt kê tên sách ông viết và dịch đã đủ làm một chồng sách cao hơn đầu. Nhưng sách ông cũng bị đốt sạch.

Nhà biên khảo Nguyễn Hiến Lê

Nếu sách là con tinh thần của ông, thì bọn vệ binh đỏ của trùm CS Lê Duẩn đã giết hàng trăm đứa con ông ngay trước mặt ông. Lòng đau như dao cắt, như muối xát kim châm, mà ông Nguyễn Hiến Lê chỉ dám nhẹ nhàng còm len (complain): “Người ta đốt sách như thời Tần Thủy Hoàng. Tôi buồn, nhưng không ngạc nhiên.”

Ông dùng chữ “người ta”? Người ta gì mà mọi rợ vậy chớ?! Hay là ông Nguyễn cũng sợ bị nhốt như ông Khai Trí?

Đối với tất cả các chế độ độc tài: sách là kẻ thù của họ. Không phải vì sách có thể bắn ra đạn, mà vì sách chứa đựng một thứ không ai cấm được: tư tưởng.

Lịch sử từng chứng kiến những vụ đốt sách “vĩ đại”: Tần Thủy Hoàng đốt sách để độc quyền tư tưởng. Stalin đốt sách để xóa “tư tưởng lệch lạc”. Hitler đốt sách Do Thái. Mao Trạch Đông đốt luôn cả văn hóa, cả lịch sử – để tái tạo Trung Hoa XHCN từ đầu. Pol Pot xé sách dạy chữ, quay về thời đồ đá.

Và ở Việt Nam, sau 1975, sách bị thiêu rụi trong những cuộc “giải phóng tư tưởng”. Cái mất không chỉ là sách – mà là cả một nền văn hoá, cả một dân tộc biết suy nghĩ.

o O o

Nhưng ngọn lửa đốt sách của lịch sử vẫn lởn vởn, sẵn sàng bùng lên mỗi khi quyền lực cảm thấy tri thức là mối đe dọa. Ngày nay, có ai còn đọc? Có ai còn viết mà không bị mạng xã hội “ném đá” hoặc “báo cáo vi phạm cộng đồng”?

Trong các chế độ độc tài, trong đó có độc tài Cộng sản, nếu muốn sống: cấm khai trí, cấm đọc, cấm phản biện. Hãy ngu đi! Animal Farm (Trại súc vật) của George Orwell thì phẻ re như con bò kéo xe, hay con ngựa thồ ngoại ô xa vắng, bị che hai bên mắt – chỉ được nhìn về một hướng như Trịnh Công Sơn. Hướng đó là: Thiên đường mù của Dương Thu Hương! Khè khè!

nguồn The New York Times

Nguon: Ba’o TRE

Người đàn ông ở Đồng Nai treo cổ tự tử sau bản án oan

Ba’o Dat Viet

June 2, 2025

 Một người đàn ông ở tỉnh Đồng Nai đã kết thúc cuộc đời mình trong uất ức, chỉ vài giờ trước khi bị cưỡng chế đi thi hành án tù hai năm. Cái chết của ông Trần Anh Tú, 49 tuổi, không chỉ là một bi kịch cá nhân mà còn là hồi chuông cảnh báo về sự lỏng lẻo, bất cập và thiếu công bằng trong hệ thống tư pháp dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam.

Theo báo VN Express hôm 1 Tháng Sáu, ông Trần Anh Tú ban đầu là nhân chứng trong một vụ án “cố ý gây thương tích” liên quan đến người em ruột là Trần Anh Tài. Tuy nhiên, qua một chuỗi điều tra đầy khuất tất, ông Tú bất ngờ trở thành bị cáo và bị kết án hai năm tù, dù ông không trực tiếp gây thương tích cho bất kỳ ai trong vụ việc.

Câu chuyện bắt đầu vào cuối Tháng Ba năm 2022, khi ông Tài – người em của ông Tú – bị ông Trần Thanh Hải và ba người khác đến tận nhà đòi nợ. Ông Hải mang theo bình xịt hơi cay và xịt vào mặt ông Tài, khiến ông này chạy sang nhà anh ruột kêu cứu.

Thấy em mình bị tấn công, ông Tú cầm dao lao ra định ngăn cản. Trong lúc hỗn loạn, ông Tài chém vào mặt ông Hải, gây thương tích. Con riêng của vợ ông Tài cũng xông vào và gây thêm thương tích cho ông Hải. Cuối cùng, ông Tú cùng người trong nhà trói tay ông Hải lại và báo công an. Ông Tú sau đó ra đầu thú, được tại ngoại điều tra, và tiếp tục hợp tác với tư cách nhân chứng tại phiên sơ thẩm vào Tháng Chín năm 2023.

Tòa án huyện Nhơn Trạch tuyên ông Tài sáu năm tù. Riêng ông Tú và con trai riêng của vợ ông Tài chỉ được mời đến tòa với tư cách nhân chứng. Thế nhưng đến Tháng Tư năm ngoái, tòa phúc thẩm lại bất ngờ trả hồ sơ, yêu cầu điều tra bổ sung hành vi của cả hai người này.

Chỉ vài tháng sau, ông Tú bị khởi tố, cấm đi khỏi nơi cư trú, và đến đầu năm 2024 thì bị tuyên án hai năm tù. Trong mắt người dân, ông Tú chỉ là người can thiệp để bảo vệ em trai, không có hành vi cố ý gây thương tích. Thế nhưng, dưới tay bộ máy tư pháp địa phương, ông bị biến thành tội phạm.

Sáng 30 Tháng Năm, ông Tú treo cổ tự tử tại nhà riêng – đúng vào ngày ông bị cưỡng chế đi thi hành án.

Cái chết của ông không phải chỉ là kết thúc của một bản án. Nó phơi bày một sự thật cay đắng: trong hệ thống pháp lý của Cộng Sản Việt Nam, người dân có thể bị cuốn vào guồng máy tố tụng một cách vô lý, oan sai, và hoàn toàn bất lực.

Khi nhân chứng có thể bị biến thành bị cáo, khi người đứng ra can ngăn một vụ hành hung lại bị truy tố vì “cố ý gây thương tích,” thì công lý – nếu còn tồn tại – cũng đã bị bóp méo đến không nhận ra.

Và cái chết của ông Trần Anh Tú, giờ đây, không chỉ là một vụ tự tử. Nó là một bản cáo trạng.


 

PHÁT NGÔN GÂY SỐC VÀ XÚC PHẠM HÀNG TRIỆU NGƯỜI DÂN SÀI GÒN

Việt Tân

 PHÁT NGÔN GÂY SỐC VÀ XÚC PHẠM HÀNG TRIỆU NGƯỜI DÂN SÀI GÒN

Phát ngôn của Phó Chủ tịch UBND TP.HCM Võ Văn Hoan rằng: “Ngập là một đặc điểm rất tự nhiên của thành phố. Ngập thành phố phần nào là một hình ảnh rất đẹp” không chỉ gây sốc mà còn là một sự xúc phạm trắng trợn đối với hàng triệu người dân Sài Gòn đang ngày đêm oằn mình chống chọi với nước ngập. Đây có phải là cách mà một quan chức của một Đảng độc quyền lãnh đạo toàn diện thể hiện trách nhiệm của mình? Như thế rõ ràng là nỗi khổ của dân bị biến thành “vẻ đẹp”

Trong khi người dân phải lội bì bõm trong nước cống dềnh lên, xe cộ chết máy, tài sản hư hại, cuộc sống đảo lộn, thì vị Phó Chủ tịch lại có thể nhìn thấy “hình ảnh đẹp” từ cảnh tượng đó. “Đẹp” ở chỗ nào khi cả thành phố biến thành sông, giao thông tê liệt, hàng quán đóng cửa, và hàng trăm gia đình phải vật lộn với cảnh ngập úng triền miên sau mỗi trận mưa? Phát ngôn này không chỉ vô cảm mà còn cho thấy sự thiếu trách nhiệm đến kinh ngạc của những người nắm quyền. Thay vì đưa ra giải pháp, thay vì nhìn nhận đúng mức độ nghiêm trọng của vấn đề để tìm cách cải thiện đời sống người dân, họ lại chọn cách biện minh bằng những lời nói vô bổ, thậm chí là lố bịch.

Chính quyền Đảng Cộng sản Việt Nam tự nhận là “độc quyền lãnh đạo toàn diện” nhưng lại không thể giải quyết được một vấn đề cơ bản như ngập lụt, một vấn đề đã tồn tại dai dẳng hàng thập kỷ. Việc không chống ngập hiệu quả sau những trận mưa không phải là “đặc điểm tự nhiên”, mà là hậu quả của sự yếu kém trong quy hoạch, quản lý và thiếu trách nhiệm của bộ máy. Lời nói của ông Võ Văn Hoan là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy người dân Việt Nam đang cần một sự thay đổi cấp bách. Chúng ta cần một chính quyền không chỉ biết hô hào khẩu hiệu mà phải thực sự bảo vệ quyền lợi và chăm lo cho đời sống của người dân. Chúng ta cần một chính quyền biết lắng nghe, thấu hiểu nỗi khổ của dân, chứ không phải nói những lời vô cảm, biện minh cho yếu kém của mình. Chúng ta cần một chính quyền minh bạch trong quy hoạch, đầu tư, và thực thi các dự án chống ngập, chứ không phải để hàng trăm ngàn tỷ đồng đổ vào những dự án kém hiệu quả.

Và trên hết, chúng ta cần tự do dân chủ để người dân có thể lên tiếng, chất vấn và giám sát những người đang nắm giữ quyền lực. Chỉ khi có tự do dân chủ, quyền lợi của người dân mới được đảm bảo, và những phát ngôn “tuyệt vời” như “ngập là đẹp” mới không còn đất để tồn tại. Đã đến lúc người dân Việt Nam phải cùng nhau đòi hỏi một chính quyền thực sự vì dân, chứ không phải một bộ máy chỉ biết “lãnh đạo toàn diện” trên giấy tờ nhưng lại bất lực trước những vấn đề cơ bản của cuộc sống.

Lão Thất


 

Mọi kẻ tin vào Người sẽ không phải thất vọng. (Rm 10:11)-Cha Vương

Một ngày bình yên và hãy yêu như Chúa đã yêu nhé.

Cha Vương

Thứ 3: 3/6/2025

TIN MỪNG: Tất cả những gì của con đều là của Cha, tất cả những gì của Cha đều là của con; và con được tôn vinh nơi họ. Con không còn ở trong thế gian nữa, nhưng họ, họ ở trong thế gian; phần con, con đến cùng Cha. (Ga 17:10-11)

SUY NIỆM: Đoạn Tin Mừng hôm nay nói về lời cầu nguyện của Chúa Giê-su trước khi từ giã các môn để của Ngài. Sự ra đi nào cũng để lại những khoảnh khắc xúc động lưu luyến bùi ngùi. Chúa về trời để lại con sống giữa thế gian được coi như là một “bể khổ”.  Là người Ki-tô hữu, tuy chân chạm đất nhưng bạn thuộc về Chúa qua bí tích rửa tội và nhờ đức tin. Đây là một giằng co lớn của người tín hữu trước sức mạnh cám dỗ của thế gian. Để giữ lòng chung thuỷ với Chúa trong ơn gọi, bạn cần phải liên lỉ kết hiệp mật thiết với Chúa để khỏi bị mất đi phẩm giá cao cả của người môn đệ theo Chúa. Là con Chúa tuy chân chạm đất nhưng lòng phải luôn hướng về cõi trên để dù phải đau khổ hy sinh bạn vẫn can đảm sống trọn vẹn cho vinh quang Chúa và cho phần rỗi của linh hồn.

LẮNG NGHE: Mọi kẻ tin vào Người sẽ không phải thất vọng. (Rm 10:11)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin gìn giữ con trong tình yêu của Chúa.

THỰC HÀNH: Cầu nguyện và nâng đỡ nhau trong môi trường sống và làm việc của mình.

From: Do Dzung

************************

Yêu Chúa Yêu Người | Sáng tác: Nguyễn Trung Hải

Hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ-Truyện ngắn HAY

Cao Nguyenhoc

(Câu chuyện bác ái)

Hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ.

Cô giáo môn Tâm lý học đã kể lại một kỷ niệm.

Tuần trước,tôi đã cho những học viên lớn tuổi của tôi một bài tập về nhà, mà rất nhiều người cho là kỳ dị: «Trong một tuần, hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ. Đó phải là một người bạn mà bạn chưa bao giờ nói những lời đó hoặc ít nhất là đã không nói điều đó trong suốt thời gian dài ».

Ở vùng mà tôi đang dạy học, người ta sống rất khép kín.

Lớp học tôi dạy có rất nhiều người đàn ông xấp xỉ bốn mươi trở lên, và cả thế hệ của họ được rèn giũa rằng việc thể hiện cảm xúc quá nhiều là uỷ mị.

Nói những lời yêu thương đối với họ là những điều rất ư là khó khăn, có phần còn xa xỉ nữa!.

Còn khóc lại là một sự cấm kỵ.

Sau tuần đó, tôi hỏi xem có ai “làm bài tập”chưa?.

Tôi đã rất kỳ vọng vào một vài học viên nữ sẽ lên tiếng, nhưng không phải, người dơ tay đầu tiên lại là người đàn ông.

Trông ông ấy có vẻ rất xúc động!, ông phát biểu:

– ̂ , tôi đã rất giận dữ khi tuần trước cô cho chúng tôi bài tập này: “Một bài tập ngớ ngẩn” tôi đã nghĩ vậy!.

Nhưng khi lái xe về nhà, tôi bỗng nghĩ đến bố tôi.

Năm năm trước, hai bố con tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt, và từ đó coi như không có nhau trên đời này nữa.

Trên đường về nhà, tôi đã suy nghĩ miên man và khi bước tới cửa thì tôi đã quyết định nói với bố rằng: Tôi rất yêu thương ông.

Thật là lạ, ngay khi tôi có quyết định, tâm hồn tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tại sao điều dễ dàng như vậy mà năm năm qua tôi đã không làm được?

Sáng hôm sau, khi đến chỗ làm, việc đầu tiên tôi làm cho một ngày mới là gọi điện thoại về nhà bố mẹ.

Khi nghe tiếng của bố, tôi hồi hộp chỉ nói được ngắn gọn:

  • Tối nay con sẽ ghé qua nhà một chút có được không ạ? Con… con muốn nói chuyện với bố.
  • Bố tôi gắt lên:
  • Lại chuyện gì nữa đây? Anh muốn qua lúc nào thì qua, ai cấm được!

Và tôi biết rằng đó là một lời đồng ý.

Khi bấm chuông của nhà bố mẹ, tôi thầm mong là chính bố sẽ ra mở cửa cho tôi.

Không biết là có sự nhạy cảm của tình yêu không mà lúc đó bố tôi đã ra mở cửa thật!

Đến lúc ấy không thể cho phép để phí một phút giây nào nữa, tôi bước lại gần ông rồi nói:

  • Bố! Con chỉ đến đây để nói rằng con rất yêu bố!

Bố tôi gần như đứng sững lại, có một cái gì đó như băng giá đang tan ra trên gương mặt ông.

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy bố mình bật khóc.

Ông ôm chầm lấy tôi như thể vừa tìm thấy vật báu của cuộc đời mà ông tưởng đã trôi tuột khỏi tầm tay mình.

Ông nói gấp:

Con trai! bố cũng yêu con… nhưng bố đã không biết làm cách nào để nói điều đó.

Đó là khoảnh khắc mà tôi biết, mình sẽ chẳng bao giờ quên được.

Hai ngày sau, bố tôi bị một cơn đau tim và đến lúc này đây ông vẫn chưa tỉnh.

Các bác sĩ cũng không chắc rằng ông có thể tỉnh lại được hay không?

Cô Dennis, tôi xin cảm ơn cô vì bài tập mà cô đã giao cho chúng tôi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chưa giảng hoà cùng bố và kịp nói với ông những điều cần phải nói?

Nếu như thế, tôi chẳng bao giờ còn có cơ hội làm điều ấy nữa…

Vậy đấy!

****

Nếu các bạn cần nói lời yêu thương với một người, xin hãy làm ngay đi.

Yêu thương là điều không thể trì hoãn.

“Làm bài tập mà tôi ra cho các bạn ngay đi”


 

Chuyến xe cuộc đời

Khi mới sanh, chúng ta lên xe và gặp gỡ cha mẹ,

Tưởng rằng cha mẹ sẽ đi với chúng ta suốt đời.

Nhưng đến một trạm nào đó cha mẹ sẽ xuống, và chúng ta tiếp tục đi một mình.

Dần dần thời gian qua, có những người khác cũng lên xe,

Họ cũng rất quan trọng: gia đình, bạn bè, con cái, và những tình yêu trong cuộc đời.

Nhiều người sẽ xuống xe và tạo nên một khoảng trống lớn hay nhỏ (những người thân gần hay xa).

Có người khác kín đáo hơn, chúng ta không biết họ đã rời ghế ngồi.

Chuyến xe sẽ tràn đầy niềm vui, niềm đau, những đợi chờ, những lời chào hỏi và giã từ….

Thành công là ở chỗ có những mối liên hệ tốt đẹp với tất cả mọi hành khách nếu chúng ta biết cư xử tốt đẹp nhất.

Chúng ta không rõ đến trạm nào chúng ta sẽ xuống.

Do đó hãy sống vui, hãy yêu thương và tha thứ.

Điều quan trọng là phải làm như vậy, vì khi đến lượt chúng ta xuống xe, chúng ta chỉ để lại những kỷ niệm đẹp cho những ai còn tiếp tục cuộc hành trình.

Hãy hân hoan với những gì chúng ta có.

Sưu tầm.

Từ FB thầy Lê Văn Thông

Ông xích lô ở Nha Trang ‘giật tiền’ của nữ du khách ngoại quốc

Ba’o Nguoi- Viet

June 2, 2025

KHÁNH HÒA, Việt Nam (NV) – Một ông chạy xích lô du lịch ở thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa, bị cho là “có thái độ phản cảm” khi giật tiền trên tay nữ du khách ngoại quốc.

Theo báo Dân Trí, chiều 31 Tháng Năm, trên mạng xã hội Facebook lan truyền video clip dài gần 30 giây ghi lại cảnh một ông chạy xích lô chở hai mẹ con nữ du khách ngoại quốc.

Hình ảnh ông chạy xích lô giật tiền trên tay nữ du khách ở Nha Trang. (Hình: Dân Trí)

Khi đến nơi, nữ du khách đưa ra một số tờ tiền, sau đó giữa ông chạy xích lô và du khách xảy ra cự cãi.

Trong lúc lời qua tiếng lại, bất ngờ ông chạy xích lô đã giật các tờ tiền trên tay của nữ du khách. Thấy ông này tỏ vẻ hung hăng, nữ du khách này vội dắt tay con gái rời đi.

Ngay khi đoạn clip lan truyền, nhiều người đã bày tỏ bất bình cho rằng, ông xích lô đã cư xử không đúng mực với du khách và đề nghị giới chức địa phương “chấn chỉnh.”

Sáng 2 Tháng Sáu, nói với báo Dân Trí, ông Lê Quang Nhất, chủ tịch Nghiệp Đoàn Xích Lô Du Lịch Nha Trang kiêm phó chủ tịch Liên Đoàn Lao Động Thành Phố Nha Trang, cho biết đã xác định được danh tính người chạy xích lô là ông Đào L., 57 tuổi, quê huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên, đồng thời đang yêu cầu người này viết bản tường trình, kiểm điểm “để có cơ sở xử lý theo quy định.”

Ông Nhất cho biết qua làm việc, ông L. cho rằng trước khi thực hiện “cuốc” xe hơn 1.5 km đi từ đường Nguyễn Thị Minh Khai đến đường Trần Phú, thành phố Nha Trang, ông đã thông báo với khách giá phải trả là 50,000 đồng ($1.9). Tuy nhiên khi đến nơi, nữ du khách chỉ trả 35,000 đồng ($1.3).

“Vì vội nên người chạy xích lô đã có những hành động giật tiền gây phản cảm,” ông Nhất biện minh.

Ông Đào L. (thứ hai, trái qua) làm việc với Nghiệp Đoàn Xích Lô Du Lịch Nha Trang. (Hình: Thái Tĩnh/Người Lao Động)

Theo ông Nhất, một số hình thức xử lý đang được Nghiệp Đoàn Xích Lô Du Lịch Nha Trang xem xét là cho ông L. ra khỏi nghiệp đoàn, thu hồi thẻ thành viên.

“Thời gian qua, nghiệp đoàn đã nỗ lực kết nối với các đơn vị để phối hợp tuyên truyền về các quy tắc ứng xử với du khách, tránh xa tệ nạn xã hội, học ngoại ngữ… Tuy nhiên, vẫn còn những trường hợp không tuân thủ, dẫn đến ảnh hưởng tới hình ảnh của đa số đoàn viên thực hiện tốt,” ông Nhất cho biết thêm.

Ngoài vụ “giật tiền” trên, trước đó tại thành phố Nha Trang cũng đã từng xuất hiện nhiều vụ du khách tố cáo bị hành hung, thu các khoản phí bất hợp lý. (Tr.N) [kn]


 

Elon Musk rời chính quyền Trump: “Tôi không muốn gánh mọi trách nhiệm”

Ba’o Dat viet

June 2, 2025

Sau khi từ nhiệm vai trò cố vấn cấp cao tại Ban Hiệu Quả Chính Phủ Mỹ (DOGE), tỉ phú Elon Musk lần đầu công khai những bất đồng quan điểm với chính quyền Tổng thống Donald Trump – người mà ông từng mạnh tay chi ủng hộ gần 300 triệu USD trong cuộc bầu cử năm 2024.

Trong cuộc phỏng vấn độc quyền với đài CBS News hôm 1 Tháng Sáu, Musk nói rõ rằng ông không thể tiếp tục đứng trong bộ máy chính phủ và gánh trách nhiệm cho mọi quyết định gây tranh cãi từ Nhà Trắng. “Tôi không đồng ý với tất cả những gì họ làm. Có nhiều điều tôi ủng hộ, nhưng cũng có không ít điều tôi không thể hoàn toàn đồng tình,” vị CEO của Tesla và SpaceX cho biết.

Musk chính thức rời khỏi vai trò đặc biệt trong DOGE từ ngày 30 Tháng Năm, sau vài tháng dẫn dắt các nỗ lực cắt giảm ngân sách và thu gọn bộ máy chính quyền liên bang. Dù mô tả công việc này là “rất cần thiết,” ông cũng cho rằng nó biến ông và DOGE thành “vật tế thần” cho mọi chính sách bị dân chúng phản ứng.

“Có người tin rằng DOGE sẽ khiến họ không còn nhận được séc an sinh xã hội. Điều đó hoàn toàn sai sự thật. Nhưng khi bạn đứng ở tuyến đầu cắt giảm, bạn trở thành mục tiêu,” Musk nói.

DOGE – một ý tưởng do chính ông Musk đề xuất và được ông Trump nhiệt liệt ủng hộ – đã tạo ra làn sóng cải tổ mạnh mẽ trong nội bộ chính phủ liên bang. Trong vòng bốn tháng, ước tính 250.000 công chức liên bang đã bị sa thải hoặc tự nguyện nghỉ việc. Song những thay đổi quyết liệt này không tránh khỏi phản ứng dữ dội từ các nghiệp đoàn và giới chính trị, đặc biệt khi nhiều người cáo buộc DOGE làm gia tăng bất ổn xã hội.

Dù rời vai trò chính thức, Musk cho biết ông vẫn sẽ tiếp tục tư vấn cho Tổng thống Trump “khi được yêu cầu,” và nhấn mạnh mục tiêu của ông luôn là “hiệu quả và minh bạch” trong điều hành chính phủ – một điều mà ông cho là vẫn còn xa vời ở Washington.

Tuy nhiên, cái giá Musk phải trả cho sự can dự sâu vào chính trường không hề nhỏ. Trong lúc ông tập trung vào chính sách, Tesla mất tới 71% lợi nhuận, còn bản thân Musk mất khoảng 100 tỉ USD giá trị tài sản, dù ông vẫn giữ ngôi vị người giàu nhất thế giới với khối tài sản ước tính 422,7 tỉ USD.

Sự kiện Elon Musk rút lui khỏi DOGE đánh dấu bước lùi chiến lược trong mối quan hệ giữa giới tài phiệt công nghệ và chính quyền Cộng Hòa Trump. Nó cũng cho thấy một thực tế: ngay cả những người ủng hộ quyền lực như Musk cũng không thể đứng ngoài vòng xoáy chính trị – nơi sự ủng hộ thường đi kèm trách nhiệm, và đôi khi, cả cái giá không dễ chấp nhận.


 

GIỜ TÔN VINH-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn vinh Cha!”.

“Lựa chọn đau khổ luôn bao hàm một điều gì đó trái khoáy; chọn ý muốn của Thiên Chúa – cả khi điều đó bao hàm đau khổ – lại là điều hoàn toàn khác! Không vị thánh nào chọn đau khổ; họ chọn ý muốn của Thiên Chúa, cho dù điều đó có nghĩa là đau khổ hay không. Chọn ý muốn của Chúa, họ tôn vinh Ngài. Và như Chúa Giêsu, giờ tôn vinh tột cùng nhất của họ là lúc họ hiến mình vì Ngài cho đến chết!” – Oswald Chambers.

Kính thưa Anh Chị em,

Câu nói của Chambers giúp hiểu phần nào một lời cầu nguyện rất khác thường của Chúa Giêsu hôm nay, “Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn vinh Cha!”. Nào có ai cầu xin tôn vinh chính mình? Phải hiểu thế nào ‘giờ tôn vinh’ này?

Trước hết, ‘giờ tôn vinh’ Chúa Giêsu chính là ‘giờ Ngài chịu đóng đinh’ trên thập giá. Điều này xem ra mâu thuẫn vì Ngài vừa nói đến tôn vinh vừa ám chỉ khoảnh khắc chết chóc. Đúng thế, nhưng, từ góc độ thiêng liêng, Chúa Giêsu coi đó là giờ vinh quang thực sự của Ngài; đó là giờ Ngài được Cha Trên Trời tôn vinh vì đã “chọn ý muốn của Cha” một cách hoàn hảo dẫu chọn lựa đó “bao gồm cái chết”, một cái chết nói lên rằng, “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một!”; và Con Một Ngài đã thể hiện tình yêu cứu độ thế gian đến mức chết trên thập giá!

Bạn và tôi cần nhìn điều này từ quan điểm con người! Từ cuộc sống, chúng ta ý thức ‘giờ tôn vinh’ của mình là điều – như Chúa Giêsu – chúng ta cũng có thể liên tục nắm lấy để thánh giá cũng trổ sinh hoa trái cứu độ. Để được vậy, ‘giờ tôn vinh’ của Chúa Giêsu là điều mà chúng ta phải thường xuyên sống. Bằng cách nào? Bằng cách không ngừng dâng lên Chúa Cha ngàn vinh quang kể cả khi đối diện ‘những thập giá lớn nhỏ’ đời mình hầu “Vương quốc trần gian, hát khen Thượng Đế” – Thánh Vịnh đáp ca. Khi làm điều này, thập giá của chúng ta mang một chiều kích tôn vinh vì nó đã trở nên nguồn ơn cứu độ như thánh giá của Con Thiên Chúa!

Phaolô đã sống tâm tình hiến dâng này, “Giờ đây, bị Thần Khí trói buộc, tôi về Giêrusalem, mà không biết những gì sẽ xảy đến cho tôi ở đó, trừ ra điều này, là tôi đến thành nào, thì Thánh Thần cũng khuyến cáo tôi rằng, xiềng xích và gian truân đang chờ tôi” – bài đọc một. Phải! Thánh giá đang chờ Phaolô, ‘giờ tôn vinh’ của Phaolô đã điểm!

Anh Chị em,

“Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con Cha!”. Hãy cầu xin Chúa Cha điều này. Vẻ đẹp của Tin Mừng là mọi đau khổ chúng ta chịu, mọi thập giá chúng ta mang, đều là cơ hội để biểu lộ thập giá Chúa Kitô. Chúng ta được mời gọi không để tìm vinh quang cho mình; nhưng để không ngừng dâng ngàn vinh quang lên Thiên Chúa bằng cách chọn ý muốn của Ngài, cho dù chọn lựa đó có nghĩa là đón nhận đau khổ và cái chết mỗi ngày. Hãy biết, trong Chúa Kitô, những khó khăn đó có thể thông phần vào tình yêu cứu rỗi của Ngài nếu chúng ta dám tháp nhập thập giá đời mình vào thập giá đời Chúa!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không chọn đau khổ; con chọn ý muốn của Chúa! Đừng để con tìm vinh quang thế gian, một tìm vinh quang Chúa, cho dù phải khổ đau!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

***********************************************

Thứ Ba Tuần VII Phục Sinh

Lạy Cha, xin Cha tôn vinh Con Cha.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.   Ga 17,1-11a

1 Khi ấy, Đức Giê-su ngước mắt lên trời và cầu nguyện rằng : “Lạy Cha, giờ đã đến ! Xin Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn vinh Cha. 2 Thật vậy, Cha đã ban cho Người quyền trên mọi phàm nhân là để Người ban sự sống đời đời cho tất cả những ai Cha đã ban cho Người. 3 Mà sự sống đời đời đó là họ nhận biết Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận biết Đấng Cha đã sai đến, là Giê-su Ki-tô.

4 “Phần con, con đã tôn vinh Cha ở dưới đất, khi hoàn tất công trình Cha đã giao cho con làm. 5 Vậy, lạy Cha, giờ đây, xin Cha tôn vinh con bên Cha : xin ban cho con vinh quang mà con vẫn được hưởng bên Cha trước khi có thế gian. 6 Những kẻ Cha đã chọn từ giữa thế gian mà ban cho con, con đã cho họ biết danh Cha. Họ thuộc về Cha, Cha đã ban họ cho con, và họ đã tuân giữ lời Cha. 7 Giờ đây, họ biết rằng tất cả những gì Cha ban cho con đều do bởi Cha, 8 vì con đã ban cho họ lời mà Cha đã ban cho con ; họ đã nhận những lời ấy, họ biết thật rằng con đã từ Cha mà đến, và họ đã tin là Cha đã sai con.

9 “Con cầu nguyện cho họ. Con không cầu nguyện cho thế gian, nhưng cho những kẻ Cha đã ban cho con, bởi vì họ thuộc về Cha. 10 Tất cả những gì con có đều là của Cha, tất cả những gì Cha có đều là của con ; và con được tôn vinh nơi họ. 11a Con không còn ở trong thế gian nữa, nhưng họ, họ ở trong thế gian ; phần con, con đến cùng Cha.”


 

Phép màu: SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG!-Truyện rất ngắn HAY

Karen khi biết mình có thai, đã chuẩn bị tâm lý cho con trai Michael. Biết mình sắp có em gái, tuy mới 3 tuổi nhưng Michael cứ áp đầu vào bụng mẹ, hát cho em nghe hàng ngày.

Thai kỳ diễn ra thật bình thường đối với Karen, một thành viên năng động của nhà thờ Panther Creek United Methodist ở Morristown, Tennessee.

Bỗng những cơn đau chuyển dạ bắt đầu, năm phút một lần và rồi mỗi phút. Chuyển dạ hàng giờ nhưng Karen vẫn chưa sinh được.

Cuối cùng rồi em gái bé nhỏ của Michael cũng chào đời, nhưng bé lại ở trong tình trạng nguy kịch. Còi hú liên hồi, xe cấp cứu xé màn đêm khẩn cấp chuyển bé về trung tâm chăm sóc đặc biệt của bệnh viện St. Mary’s Hospital, Knoxville, Tennessee. Thời gian như ngừng trôi. Bệnh tình của bé ngày càng trầm trọng. Chính các bác sĩ cũng trực tiếp nói chuyện với vợ chồng Karen:

– Hy vọng mong manh lắm, gia đình nên chuẩn bị tinh thần cho tình trạng xấu nhất.

Karen và chồng đã liên lạc với nghĩa trang địa phương để lo hậu sự cho con. Mới hôm qua họ còn sửa chữa, trang hoàng phòng riêng cho con gái, vậy mà giờ đây họ phải lên kế hoạch làm đám tang cho con.

Michael vẫn vô tư nài nỉ bố mẹ cho mình vào bệnh viện thăm em, “Con muốn hát cho em nghe”.

Cứ ngỡ là bé sẽ ra đi sau khi chào đời. May mắn sao, một tuần đã qua đi. Mọi người lo lắng bước vào tuần thứ hai. Michael vẫn kèo nài xin được hát cho em, nhưng trẻ con không được phép vào phòng chăm sóc đặt biệt.

Karen quyết định sẽ dẫn con vào, cho dù y bác sĩ bệnh viện có tán thành hay không. Không cho con gặp em bây giờ thì có thể sẽ chẳng bao giờ nó gặp được đứa em nó đã hát cho nghe từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Mặc cho Michael một bộ đồ khá rộng, Karen dẫn con vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Michael cứ như cái giỏ đựng quần áo biết đi. Bất ngờ, hai mẹ con đụng đầu với cô y tá trưởng ngay cửa phòng:

-Trẻ con không được vào đây. Dẫn nó ra ngoài.

Người mẹ trong Karen choàng tỉnh. Người phụ nữ thường ngày vốn hòa nhã, nhìn người y tá trưởng với ánh mắt lạnh như thép, miệng đanh lại :

– Thằng bé chẳng phải đi đâu cho đến khi nó hát cho em nó nghe xong.

Karen kéo Michael đến giường bệnh của em nó. Một giọng trong trẻo, tràn đầy tình thương yêu cất lên, Michael hát:

– Em là ánh nắng, là tia nắng duy nhất của anh. Dù bầu trời toàn mây đen, em vẫn làm cho anh cảm thấy hạnh phúc…

Ngay lập tức, bé gái có phản ứng, mạch đập đều đặn dần.

Michael vẫn hát :

– Em không biết rằng anh thương em biết dường nào. Xin đừng mang ánh nắng đi…

Hơi thở rối loạn giờ đã nhẹ nhàng, đều đặn. Michael vẫn hát.

– Cưng ơi, đêm nọ khi nằm ngủ, anh mơ thấy mình ôm em…

Khuôn mặt em gái của Micheal bỗng trở nên thanh thản như đang ngủ. Karen ngạc nhiên và vui mừng không tả. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt người y tá trưởng.

Michael vẫn hát:

– Em là ánh nắng, là tia nắng duy nhất của anh. Xin đừng mang ánh nắng của anh đi…

Kế hoạch chuẩn bị đám tang bị “đập tan”. Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa… rất nhanh, cô bé hồi phục và được về nhà…

Tạp chí Phụ nữ đã đặt tên cho câu chuyện cảm động này là “Phép màu từ bài hát của người anh trai”. Ngay cả y bác sĩ, những người làm khoa học cũng gọi đó là “Phép màu”.

THÔNG ĐIỆP:

Đừng bao giờ “buông tay” trong cuộc chiến giành lại những người mình yêu thương…!

Sưu tầm

My Lan Phạm

From: Lucie 1937


 

Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian. (Ga 16:33)-Cha Vương

Ngày Thứ 2 thật can đảm để yêu thương và tha thứ nhé.

Cha Vương

Thứ 2: 2/6/2025

TIN MỪNG: Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian. (Ga 16:33)

SUY NIỆM: Sách Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo số 180 dạy rằng: “Tin” là hành vi của con người, có ý thức và tự do, xứng hợp với phẩm giá con người. Vì biết rằng đức tin của con người dễ bị lung lay như thế nào, Chúa Giêsu củng cố đức tin của họ bằng lời nhắn nhủ rằng: “Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.” 

Chúa biết rằng vững tin vào Chúa không phải là chuyện dễ nhất là khi những gian nan thử thách của thế gian đang bủa vây cuộc sống hàng ngày của bạn. Chính vì vậy Ngài mới trấn an những tâm hồn yếu đuối: “Can đảm lên!” Trong thế gian này có những chuyện thật là khó hiểu, đó là chưa kể đến lòng người. Nó lại còn khó hiểu hơn nữa.

 Mặc dù bạn biết rằng Chúa dạy “đối với Thiên Chúa, thì mọi sự đều có thể được.” (Mt 19:26) nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ. Một khi “lô-gic” không trả lời được thì bạn cần phải có đức tin.

 “Người tin thì không cần giải thích, người không tin thì giải thích cũng vô ích!” (Thánh Bernadette, Lộ Đức). 

Đức tin đóng một vai trò chính yếu trong đời sống của người Kitô hữu. Mặc dù Thiên Chúa là Đấng quyền năng và đầy lòng yêu thương, có thể cho bất kỳ một phép lạ nào xảy ra ở bất cứ nơi đâu, nhưng nếu bạn không có đức tin, thì phép lạ ấy cũng chỉ là một “sự kiện lạ” chóng qua.  Vậy hôm nay bạn hãy xin Chúa Thánh Thần soi trí mở lòng bạn để nhận ra sự hiện diện của Chúa trong mọi biến cố của cuộc sống hàng ngày mà vững tin vào Ngài là đấng “đã thắng thế gian.”

LẮNG NGHE: CHÚA nói: “Thầy sẽ không để anh em mồ côi: Thầy sẽ lại đến với anh em, và lòng anh em sẽ vui mừng.” (Ga 14:18;16:22)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, con tin vào Chúa: xin gia tăng đức tin của con. Con tín thác vào Chúa: xin củng cố lòng tin của con. Con yêu mến Chúa: xin cho con yêu mến Chúa ngày một nhiều hơn.

THỰC HÀNH: Khi gặp điều không vừa ý, thay vì nguyền rủa, hãy tập động viên và khuyến khích nhau bằng câu: “Hãy can đảm lên!” 

From: Do Dzung

***************************

Can Đảm Lên – Nguyễn,Hữu | Ca Đoàn Đồng Tâm

Có một nỗi buồn rất khẽ, mang tên: cha mẹ đã già

An Nhiên Giữa Dòng Đời

Có một nỗi buồn rất khẽ, mang tên: cha mẹ đã già.”

Tôi không biết từ lúc nào, bàn tay cha bắt đầu run khi cầm đôi đũa. Mẹ thì hay quên, vừa kể chuyện xong lại hỏi: “Má nói chưa con?”

Lúc đầu, tôi bật cười nhẹ. Sau đó là im lặng.

Rồi một ngày, tôi chợt thấy dáng cha đứng ở cửa… nhỏ bé đến lạ.

Và bỗng hiểu: chúng ta đang chứng kiến người từng là bức tường vững chãi nhất trong đời mình… lùi dần vào phía hoàng hôn.

Người già không cần gì nhiều.

Chỉ mong con cái bớt cao giọng.

Chỉ mong có ai ngồi cạnh, nghe họ kể chuyện cũ mười lần như mới.

Chỉ mong mỗi lần lỡ tay làm rơi bát, không bị thở dài.

Họ từng là người đỡ ta qua những ngày chập chững.

Giờ đến lượt ta dắt họ đi qua những bước cuối cùng của kiếp người.

Làm người tử tế không cần điều gì cao xa.

Chỉ cần đủ dịu dàng với người đã từng vì ta mà gồng lên cả một đời.

Vì mai này, khi họ đi rồi… sẽ chẳng ai còn hỏi ta ăn chưa, hay nhắc ta mặc thêm áo khi trở trời.

Hãy thương khi còn kịp.

Đừng đợi đến lúc chỉ còn được gọi tên họ trong gió…

MDang

#annhiengiuadongdoi

#whispersofenlightenment