Bộ trưởng Đức gốc Việt Philipp Rösler thăm Việt Nam

Bộ trưởng Đức gốc Việt Philipp Rösler thăm Việt Nam

Bộ trưởng Bộ Kinh tế và Công nghệ Đức Philipp Rösler

 

18.09.2012

Bộ trưởng Bộ Kinh tế và Công nghệ Đức Philipp Rösler hiện ở Việt Nam trong chuyến công du châu Á kéo dài 4 ngày.

Được biết, chuyến đi với sự tháp tùng của khoảng 50 đại diện doanh nghiệp Đức nhằm tăng cường quan hệ kinh tế giữa Hà Nội và Berlin.

Ông Rösler nhận định rằng Việt Nam là một trong những quốc gia ‘đang vươn lên trong khu vực tăng trưởng kinh tế ASEAN, và Đức muốn ‘có quan hệ đối tác chặt chẽ và mở rộng mối quan hệ’ với Việt Nam.

Ngoài cuộc gặp với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và các giới chức cấp cao khác của Việt nam, ông Rösler dự Diễn đàn đối thoại Đức-Việt với đại diện giới kinh tế.

Hôm 17/9, Bộ trưởng Rösler đã có bài phát biểu trước sinh viên Đại học Kinh tế Quốc dân ở Hà Nội, và tại đây, ông đã được trao bằng Tiến sĩ danh dự.

Ngoài các cuộc gặp trên, ông còn tới thăm một số doanh nghiệp, dự lễ khánh thành Trường phổ thông giao lưu Đức-Việt và một Trung tâm công nghệ Đức-Việt.

Năm 2011, Việt Nam và Đức đã thiết lập quan hệ đối tác chiến lược, và giao thương giữa hai nước đã tăng 28%, lên tới 5,7 tỷ euro.

Trước đây, ông Rösler, 39 tuổi, từng tới thăm Việt Nam nhưng trên danh nghĩa cá nhân.

Trả lời phỏng vấn tờ Spiegel của Đức trước khi tới Hà Nội, ông Rösler nói rằng Việt Nam là một phần của cuộc đời ông.

Ông Rösler cũng bày tỏ hy vọng rằng các doanh nghiệp Đức sẽ được hưởng lợi từ chuyến thăm của ông. Ông cho rằng Việt Nam là quốc gia đang lên, và đã đạt được nhiều thành quả trong những năm vừa qua, nhưng vẫn còn tồn tại nhiều thách thức, nhất là vấn đề pháp quyền.

Ông Rösler từng bị bỏ rơi bên ngoài một cô nhi viện Công giáo trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam, rồi được đưa sang Đức, và tại đây, ông đã được nhận làm con nuôi.

Nguồn: German Embassy, SPIEGEL VietNamNet Bridge

Thánh Giuse Cupertino

Thánh Giuse Cupertino

(1603-1663)

 

18 Tháng Chín

Thánh Giuse Cupertino là người nổi tiếng bay bổng khi cầu nguyện Ngay từ lúc
nhỏ, Giuse đã ưa thích cầu nguyện. Sau một thời gian sống với các tu sĩ dòng Capuchin, ngài gia nhập dòng Conventual (một nhánh của dòng Phanxicô). Sau một thời gian ngắn trông coi lừa cho nhà dòng, Giuse được đi học để làm linh mục. Mặc dù việc học đối với ngài thật khó khăn, nhưng Giuse đã hiểu biết nhiều qua sự cầu nguyện. Ngài được thụ phong linh mục năm 1628.

Việc  bay bổng khi cầu nguyện của Thánh Giuse đôi khi là thập giá cho ngài, vì nhiều
người đến xem như đi xem xiệc. Tuy được ơn sủng đặc biệt này nhưng ngài thật khiêm tốn, kiên nhẫn và vâng phục, dù có nhiều khi bị thử thách nặng nề và cảm thấy như bị Thiên Chúa bỏ quên. Suốt cuộc đời, ngài ăn chay và đeo một giây xích sắt trong người.

Nhà dòng thuyên chuyển thánh nhân đến nhiều nơi vì ích lợi cho ngài cũng như cho
toàn thể cộng đoàn. Ngài bị báo cáo lên Tòa Thẩm Tra và bị điều tra, nhưng cơ
quan này không kết tội ngài.

Thánh Giuse Cupertino được phong thánh năm 1767. Trong cuộc điều tra để lập hồ sơ
phong thánh, người ta ghi nhận có đến 70 lần ngài bay bổng.

Lời Bàn

Trong khi việc bay bổng là dấu hiệu bất thường của sự thánh thiện, Thánh Giuse cũng
được người đời nhớ đến qua những dấu chỉ bình thường của ngài. Ngài cầu nguyện
khi tâm hồn tăm tối, và ngài sống theo Tám Mối Phúc Thật. Ngài dùng “vật sở hữu độc đáo” là ý chí tự do của ngài để ca ngợi Thiên Chúa và phục vụ các tạo vật của Người.

Lời Trích

“Hiển nhiên điều mà Thiên Chúa mong muốn trên tất cả mọi sự là ý chí mà chúng ta được tự do lãnh nhận qua sự tạo dựng của Thiên Chúa, và chiếm hữu như của riêng mình. Khi một người tự rèn luyện sống theo các nhân đức, và đạt được điều đó là nhờ sự trợ giúp của Thiên Chúa, Ðấng phát sinh mọi điều thiện hảo. Ý chí là điều mà con người có được như một vật sở hữu độc đáo”(Thánh Giuse Cupertino, trích từ bài đọc ngày lễ kính trong sách nhật tụng của dòng Phanxicô).

Nguồn: Maria Thanh Mai gởi

Đức tin và việc làm

Đức tin và việc làm

 

Một chiếc đồng hồ bằng vàng mà không chỉ đúng giờ thì vô ích

Một cây xum xuê cành lá mà không có trái thì cũng vô ích

Một chiếc đèn cẩn đầy kim cương mà không cháy sáng được thì cũng vô ích.

Cho nên Thánh Giacôbê nói: “Đức tin không có việc làm là đức tin chết”

Linh đạo người tông đồ:

Hoa trái của thinh lặng là cầu nguyện

Hoa trái của cầu nguyện là đức tin

Hoa trái của đức tin là tình yêu

Hoa trái của tình yêu là phục vụ

Hoa trái của phục vụ là bình an

Hoa trái của bình an là là bác ái

Mẹ Têrêsa Calcutta

S.T.

Aung San Suu Kyi đến Mỹ sau hơn 20 năm

Aung San Suu Kyi đến Mỹ sau hơn 20 năm

Thứ hai, 17 tháng 9, 2012      Nguồn: BBC

Bà Suu Kyi trên đường ra sân bay đi Mỹ

Bà Suu Kyi là một nhân vật rất được trọng vọng ở Hoa Kỳ

Nhà lãnh đạo dân chủ Miến Điện Aung San Suu Kyi đã đặt chân đến Hoa Kỳ lần đầu tiên sau hơn hai thập kỷ.

Được cả hai Đảng Cộng hòa và Dân chủ kính trọng, bà Suu Kyi sẽ được chào đón long trọng tại Mỹ mặc dù lịch trình của bà đã được sắp xếp kỹ lưỡng để tránh làm ảnh hưởng đến chuyến đi của Tổng thống Thein Sein, người sẽ đến Mỹ vào tuần sau để tham dự phiên họp thường niên của các nhà lãnh đạo thế giới tại Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ở New York.

Trong chuyến thăm kéo dài 18 ngày này bà sẽ được phía Mỹ trao Huân chương Vàng Quốc hội, vinh dự dân sự cao quý nhất ở Mỹ cùng với các phần thưởng khác.

Bà dự kiến có thể sẽ hội kiến Tổng thống Barack Obama và các nhóm kiều dân Miến Điện.

Bà cũng sẽ có các cuộc hội kiến ở Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ và lãnh đạo lưỡng viện Quốc hội.

Sau đó bà sẽ đi New York, nơi bà đã làm việc cho Liên Hiệp Quốc từ năm 1969 cho đến 1971. Tại đây bà sẽ có dự một cuộc gặp cấp cao do Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban
Ki-moon tổ chức – một ngày trước khi Tổng thống Thein Sein đọc diễn văn trước Đại hội đồng.

Sau đó bà sẽ đến tiểu bang Trung Tây Kentucky và có bài diễn văn tại Đại học Louisville trước khi đến gặp một trong những cộng đồng Miến kiều đông đảo nhất ở Mỹ ở
Fort Wayne thuộc tiểu bang Indiana.

Bà cũng sẽ đến thăm San Francisco và Los Angeles thuộc tiểu bang California.

Bà sẽ diễn thuyết trước các nhà vận động nhân quyền và gặp gỡ các nhà báo người Miến tại Đài Á châu Tự do (RFA) và Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA).

Chuyến đi này diễn ra trong lúc chính quyền của Tổng thống Barack Obama đang xem xét nới lỏng các lệnh cấm vận vẫn còn duy trì đối với Miến Điện.

Trong nhiều năm, các chính khách có ảnh hưởng nhất ở Washington đều là những người ủng hộ bà Suu Kyi mạnh mẽ nhất và bà Suu Kyi là một trong những chủ đề hiếm hoi mà
cả hai chính đảng của Mỹ đều đồng thuận.

Cả hai đảng này đều đồng ý áp đặt các lệnh cấm vận lên chính quyền quân sự Miến Điện cũng như dỡ bỏ một phần lệnh cấm vận mới đây.

Sức ép chính trị

Bà Suu Kyi trong chuyến thăm Bảo tàng Louvre ở Paris

Bà Suu Kyi đã công du nhiều nơi kể từ khi thoát khỏi quản thúc

Suu Kyi đang đối diện với sức ép chính trị từ chính phủ của Tổng thống Thein Sein để vận động Hoa Kỳ dỡ bỏ biện pháp cấm vận vẫn còn duy trì và bà có vẻ như sẵn sàng làm công việc này, hãng tin Mỹ AP nhận định, mặc dù nhiều người ủng hộ bà lâu năm ở hải ngoại vẫn phản đối.

“Chúng tôi không muốn nói liệu Hoa Kỳ có nên duy trì lệnh cấm nhập khẩu (từ Miến Điện) hay không,” Nyan Win, người phát ngôn của Liên đoàn quốc gia vì dân chủ, đảng của
bà Suu Kyi, phát biểu trước khi bà lên đường đi Mỹ.

“Tôi hiểu rằng phía Mỹ vẫn duy trì lệnh cấm này bởi vì họ muốn theo dõi quá trình cải cách chính trị và kinh tế của Miến Điện và tôi nghĩ rằng Mỹ nên tiếp tục giám sát tình hình,” ông nói thêm.

Chủ nhân giải Nobel hòa bình cũng có thể sẽ đối mặt với các câu hỏi về cuộc xung đột sắc tộc ở bang miền Tây Rakhine hồi đầu năm.

Cuộc bạo loạn này xảy ra giữa người Phật giáo chiếm đa số với người Hồi giáo thiểu số ở Miến Điện sau khi một nữ Phật tử bị cưỡng hiếp và sát hại. Hàng chục người đã thiệt mạng trong cuộc xung đột và hàng ngàn người phải rời bỏ nhà cửa.

Cho đến nay bà Suu Kyi vẫn không hề nói gì về vấn đề này mặc dù bà đã kêu gọi Quốc hội Miến Điện ra luật bảo vệ quyền của các sắc dân thiểu số.

Khi được hỏi hồi tháng Sáu liệu người Hồi giáo Rohingya có được xem là công dân Miến Điện hay không, bà đã trả lời rằng ‘Tôi không biết’ và nói Miến Điện cần làm rõ luật công dân.

Kể từ khi được thoát khỏi tình cảnh quản thúc tại gia vào cuối năm 2010, Aung San Suu Kyi đã từ vị thế một người bất đồng chính kiến trở thành nghị sỹ Quốc hội trong khi đất nước của bà cũng thoát ra khỏi hơn năm thập kỷ của chính quyền độc tài quân sự và được cộng đồng quốc tế chào đón.

Bà đã đi công du Thái Lan và năm quốc gia châu Âu. Tại những nơi này, bà được dành những vinh dự vốn chỉ dành cho nguyên thủ.

10 năm ngày mất của Hồng Y Nguyễn Văn Thuận

10 năm ngày mất của Hồng Y Nguyễn Văn Thuận
September 15, 2012                                nguồn: Nguoi-Viet.com
Hiện thân của Lòng Yêu Thương
Giáo dân: “Lòng mình báo hiếu với Ðức Hồng Y”
Ngọc Lan/Người Việt
SANTA ANA (NV) – Hơn 500 giáo dân Công Giáo có mặt tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam, Santa Ana, chiều Thứ Sáu, tham dự lễ giỗ lần thứ 10 cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận.
Ðức Cha Mai Thanh Lương (giữa), giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế cùng 10
linh mục trong và ngoài giáo phận tham dự thánh lễ giỗ 10 năm ngày mất của cố
Hồng Y Nguyễn Văn Thuận. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Thánh lễ do Ðức Cha Mai Thanh Lương, giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế cùng 10 linh mục trong và ngoài giáo phận.
Chương trình thánh lễ được cử hành trang trọng với các nghi thức dâng hương, cung nghinh Thánh giá, cùng các bài ca ngợi Thiên Chúa.
Tiếp xúc với phóng viên Người Việt trước giờ cử hành thánh lễ kỷ niệm 10 năm ngày mất của cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, Ðức Cha Mai Thanh Lương, giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế, cho biết: “10 năm là mốc điểm đặc biệt, thêm nữa, từ năm năm nay, cuộc vận động phong Á Thánh cho ngài đang diễn ra, chưa biết sẽ đi đến đâu, nhưng thánh lễ
hôm nay là biểu hiện cho việc cộng đồng người Việt quý mến ngài, đặc biệt là những bạn bè đã làm việc cùng ngài.”
Chia sẻ kỷ niệm về cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, Ðức Cha Mai Thanh Lương kể: “Khi ngài vừa ra khỏi tù, sang Roma năm 1993 dự khóa tĩnh tâm dành cho các linh mục trên thế giới, tôi gặp ngài tại đó trong 4, 5 ngày. Lần đó ngài trao cho tôi cuốn sách ngài viết trong tù, có tên ‘Con Ðường Hy Vọng’. Giờ cuốn sách này đã được dịch ra nhiều thứ tiếng. Cuốn sách đó không chỉ có người Việt mà những người ngoại quốc cũng thích. Khi tôi đi họp, gặp gỡ những giám mục khác, họ cũng hỏi về ngài, bởi họ quý tư tưởng, niềm vui và hy vọng của ngài.”
Trong phần giảng tại thánh lễ, Ðức Cha Mai Thanh Lương cũng nhắc lại những câu chuyện được truyền khẩu liên quan đến đức hạnh của cố Hồng Y Thuận trong thời gian ngài bị giam cầm 13 năm trong nhà tù Cộng Sản, từ sau năm 1975, cũng như nêu ra những lý do tại sao ngài lại được Tòa Thánh vận động phong Á Thánh.
Không còn chỗ ngồi trong thánh đường, ông Ngô Ðình Thu, một giáo dân thuộc cộng đoàn Saint Barbara, đứng cầu nguyện suốt một buổi phía bên ngoài một cách thành tâm.
Ông cho biết tâm tình của mình khi  đến tham gia thánh lễ: “Tham dự thánh lễ giỗ của Ðức Hồng Y lần thứ 10 cũng là nhân ngày kính Thánh Giá, ngày khổ nạn của Chúa Giê-su, những sự đau khổ của Ðức Hồng Y biểu hiện cho sự đau khổ của Chúa Giê-su đã vượt qua để mang lại hoa trái hồng ân cho đất nước Việt Nam.”
“Tôi cầu xin Ðức Mẹ Maria thương cho đất nước Việt, ban cho đất nước Việt Nam một hồng y là thánh để mang lại hoa trái hòa bình cho quê hương Việt Nam chúng ta.”
“Tôi có dịp gặp ngài năm 2000 ở Missouri, tôi vẫn nhớ lời ngài kêu gọi chúng tôi: ‘Hãy vui lên, đừng sợ, lúc nào cũng hãy luôn vui cười, nở một nụ cười trên môi vì hãy tin vào Ðức Mẹ Maria và Ðức Chúa Giê-su sẽ mang lại cho dân tộc Việt Nam một ngày an bình thịnh
vượng, và nhất là cho tôn giáo được tự do trên quê hương.” Ông Thu kể.
Trong khi đó, bà Phạm Thanh Tâm, giáo dân thuộc cộng đoàn Huntington Beach, là người theo làm các công việc giúp Ðức Hồng Y từ lúc còn sống cho tới bây giờ, nói bằng sự xúc động: “Mới đây mà thấm thoát 10 năm rồi. Tôi nhớ tới Ðức Hồng Y và cũng cảm động khi thấy trời nóng như thế này mà có rất nhiều người tới đây tham dự thánh lễ cầu nguyện cho ngài. Xin Chúa mau sớm cho ngài được phong chân phước, để mọi người ai nấy cũng đều
vui mừng cho giáo hội Việt Nam mình có một vị thánh để con cháu giáo hội noi theo.”
Bà Tâm nhớ lại điều xảy ra vào ngày mất của cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận: “Trước khi mất, ngài có tặng tôi cuốn sách ‘Ðường Hy Vọng Dưới Ánh Sáng Lời Chúa’. Tự dưng ngày đó nghe tin ngài mất, tôi gọi qua Roma thì Ðức Ông Hiền nói là ‘đừng khóc, đừng khóc, tiếp tục cầu nguyện!’ Thế là tôi mở cuốn sách ngài tặng, trong đó có nói ‘Ðây là lời trăn trối của Cha, các con hãy điền vào những thiếu sót’. Từ đó tôi tiếp tục dấn thân làm hết sức mình cho Chúa, giống như lòng mình báo hiếu đối với Ðức Hồng Y đã suốt cuộc đời hy sinh cho Chúa, cho giáo hội.”
“Xin tất cả các giáo dân cùng tham gia cầu nguyện cho ngài để ngài được vinh hiển trên bàn thờ theo Thánh ý Chúa.” Bà Tâm kêu gọi.
Luật Sư Nguyễn Ðình Khương, chủ tịch Liên Ðoàn Công Giáo Việt Nam miền Tây Nam Hoa Kỳ, chia sẻ: “Tôi được gặp ngài nhiều lần, từ lúc còn ở Việt Nam đến khi qua Mỹ. Ðức cố Hồng Y là một người hiền lành và qua bao nhiêu lần được tiếp xúc với ngài, muốn xem ngài có một sự tức giận gì hay hằn thù gì với những người từng giam giữ ngài không thì tuyệt
đối không bao giờ thấy ngài để lộ những gì như là ngài không hài lòng. Có lẽ ngài tha thứ cho tất cả. Ðó là điểm rất đặc biệt ở ngài.”
Luật Sư Khương cũng rất “hy vọng một ngày gần đây Ðức Hồng Y được phong Hiển Thánh”.
Sau thánh lễ, mọi người đến nhà hàng Seafood Palace, Westminster, để dự buổi tiệc gây quỹ vận động phong Chân Phước cho vị cố Hồng Y.
***
Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận sinh tại Phủ Cam, Huế ngày 17 tháng 4 năm 1928. Ngài là anh cả trong một gia đình có 8 anh chị em. Thân phụ là ông Nguyễn Văn Ấm, mẹ là bà Ngô Ðình Thị Hiệp, em ruột của Giám Mục Ngô Ðình Thục và Tổng Thống Ngô Ðình Diệm.
Ngài theo học tại Tiểu Chủng Viện An Ninh, Quảng Trị và Ðại Chủng Viện Kim Long, Huế. Ngày 11 tháng 6 năm 1953, ngài được thụ phong linh mục và ngay sau đó được bổ nhiệm làm cha phó xứ tại họ đạo Phanxicô.
Năm 1960, ngài được cử làm giám giốc (Bề trên) Tiểu Chủng Viện Hoan Thiện, Huế, sau khi đậu bằng tiến sĩ giáo luật tại Ðại Học Urban, Roma. Từ năm 1963 đến năm 1967 ông còn đảm nhận chức vụ tổng đại diện Giáo Phận Huế.
Tháng 6 năm 1967, ngài được tấn phong giám mục tại Huế, và nhậm chức giám mục chính tòa Giáo Phận Nha Trang.
Ngày 23 tháng 4 năm 1975, ngài được Tòa Thánh bổ nhiệm làm tổng giám mục hiệu tòa Vadesi, tổng giám mục phó Tổng Giáo Phận Sài Gòn với quyền kế vị. Ngài đến Sài Gòn ngày 7 tháng 5 năm 1975 để nhận nhiệm vụ mới, nhưng không được chính quyền tạm thời lúc bấy giờ chấp nhận. Ngài bị bắt bỏ tù 13 năm.
Ngài đến Roma tháng 4, 1990 để điều trị bệnh, và trong thời gian này, nhà nước Việt Nam tuyên bố không cho ngài trở lại Việt Nam nữa. Tại Roma, ngài được mời làm thành viên Ủy Ban Quốc Tế về Di Trú và Di Dân.
Năm 1994, Tòa Thánh bổ nhiệm ngài làm phó chủ tịch Hội Ðồng Giáo Hoàng về Công Lý và Hòa Bình.
Năm 1998, ngài được bổ nhiệm làm chủ tịch Hội Ðồng Giáo Hoàng về Công Lý và Hòa Bình, thay thế Hồng Y Y. R. Etchegaray nghỉ hưu.
Ngày 21 tháng 1 năm 2001, Giáo Hoàng Gioan Phaolô II công bố tuyển chọn ngài vào Hồng Y Ðoàn, tước hiệu Hồng Y nhà thờ Santa Maria della Scala.
Thời gian này, dư luận Công Giáo trên thế giới đặc biệt chú ý đến ngài. Trong số phát hành ngày 21 tháng 2 năm 2001, nhật báo The Los Angeles Times có bài với nhan đề “The Men Who Would Be Pope?” (Người có thể lên ngôi Giáo Hoàng?) đã dự đoán danh sách 14 vị hồng y có nhiều khả năng kế vị Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, trong đó có cố Hồng Y Nguyễn
Văn Thuận.
Ngày 16 tháng 9 năm 2002, ngài qua đời tại Roma do bệnh ung thư ruột.
Ðức Cha Mai Thanh Lương (giữa), giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế cùng 10
linh mục trong và ngoài giáo phận tham dự thánh lễ giỗ 10 năm ngày mất của cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Ngày 17 tháng 9 năm 2007, Giáo Hội Công Giáo Roma bắt đầu những thủ tục đầu tiên cho việc tuyên phong chân phước và phong thánh cho ngài. Ðây cũng là lần đầu tiên có một người Việt Nam được khởi sự án phong chân phước mà không phải là Thánh tử đạo.
Cố Hồng Y Thuận đã viết nhiều tác phẩm rao giảng tín lý Công Giáo. Khi ở trong tù, ngài viết lại những cảm nghiệm trong đời sống tâm linh ở mặt sau những tờ lịch cũ.
Ngài đã du hành tới nhiều quốc gia, giảng thuyết tín lý Công Giáo qua các trải nghiệm của mình, đặc biệt sự lạc quan, yêu thương đồng loại ngay cả những ngày tù tội. Một câu nói của ngài với những kẻ bỏ tù ngài được kể lại là: “Cho dù các anh giết tôi, tôi vẫn yêu thương các anh. Tại vì Chúa Ki Tô đã dạy tôi phải yêu thương tất cả mọi người, cả những kẻ thù. Nếu tôi không làm như vậy, tôi không đáng được gọi là Kitô hữu.”

Cách sống khỏe của Người Nhật

10 bài học sức khoẻ của người Nhật
Bớt ăn thịt, ăn nhiều rau
Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua
Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả
Bớt ăn chất bột, uống nhiều sữa
Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần
Bớt đi xe, năng đi bộ
Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn
Bớt nóng giận, cười nhiều hơn
Bớt nói, làm nhiều hơn
Bớt ham muốn, chia sẻ nhiều hơn
Những bài học trên có tác dụng rất  lớn đối với những người bị tăng huyết áp, bệnh tim mạch, ung thư dạ dày, viêm  gan…

1252928491_bi-quyet-song-khoe

Chế độ ăn uống khoa học, thường xuyên thực hành các phép dưỡng sinh là bí quyết giúp người dân Nhật có
tuổi thọ cao nhất thế giới.
Bên cạnh chế độ ăn uống khoa học, thường xuyên thực hành các phép dưỡng sinh cũng là bí quyết giúp người dân ở đất nước này sở hữu kỷ lục đó.
Theo các nhà khoa học thuộc hội Dinh dưỡng Tokyo (Nhật), bí quyết sống khoẻ của người Nhật là sự tổng hoà của nhiều yếu tố: chế độ ăn uống, khí hậu, lối sống, vận động thể lực và
cuộc sống tinh thần ổn định. Một yếu tố quan trọng khác là tâm trí thảnh thơi,
không bị căng thẳng trước cuộc sống hàng ngày.
Trong cuốn Cẩm nang sống khoẻ của người Nhật do hội này xuất bản đã trích giới thiệu một số động tác dưỡng sinh để mọi người thực hành hàng ngày. Động tác tuy đơn giản nhưng
hiệu quả thì rất kỳ diệu, nếu thường xuyên tập luyện.
Ngủ dậy nên uống một cốc nước
Khi ngủ các cơ phận của con người ít hoạt động hay hoạt động chậm lại, chức năng cũng giảm đi nhiều. Khi ngủ dậy buổi sáng, cơ thể đã bắt đầu hoạt động trở lại. Nước được
uống vào lúc này sẽ được dạ dày hấp thụ một cách trọn vẹn và đầy đủ, truyền vào máu để cung cấp đủ chất dịch cho hoạt động cơ thể.  Riêng phó thường dân này có vắt thêm chanh
Trước khi dùng trà buổi sáng cũng nên uống một ly nước lạnh. Nước uống nên pha thêm vào một chút muối và nên là nước sôi để nguội. Có thể bắt đầu uống 250ml, sau tăng lên từ
500 – 1.000ml.
Xoa mặt và cổ
Dùng khăn mặt nhúng vào nước lạnh (mùa hè) hay nước ấm (mùa đông) để tuần tự kỳ cọ, xát mạnh vào những cơ phận trên mặt và trên cổ, cho đến khi da ửng đỏ lên. Thời gian trong khoảng từ ba đến năm phút. Xoa bóp cổ có thể kích thích tuyến giáp trạng, thúc
đẩy kích thích tố. Xoa bóp mặt cải thiện tuần hoàn máu huyết, giảm các vết nhăn
trên da mặt.
Tẩm quất đầu và cổ
Nắm tay thành quả đấm tẩm vào trán 50 cái, cổ 50 cái sẽ giúp não bộ hoạt động minh mẫn hơn.
Tắm nước lạnh, tắm nước ấm
Khi tắm, trước tiên dùng xà phòng xoa thành bọt, sau đó chà xát và xối nước lạnh. Người nam xối từ bụng đến tinh hoàn. Người nữ xối từ bụng xuống âm hộ. Xối lạnh bộ phận đó mục đích là kích thích hoạt động cơ năng này được tốt. Nếu mỗi ngày tắm xối hai hay
ba lần thì hiệu quả rất cao.
Ấn đùi non
Khi tắm dùng ngón cái ấn đùi non khoảng 50 cái. Khi mệt sẽ cảm thấy hơi đau nhưng ấn mười mấy cái là hết đau. Phương pháp này không những giúp loại trừ mệt nhọc ở đôi chân, mà còn có thể tăng cường ham muốn tình dục.
Ấn bụng
Trước khi ngủ, đan ngón tay vào nhau, dùng lòng bàn tay (trừ hai ngón cái) ấn lên bụng, đặc biệt vùng chung quanh rốn, ấn lên bụng non. Làm từ trên xuống, mỗi tối khoảng từ 5 đến 10 lần. Phương pháp này làm khoẻ nội tạng, có tác dụng nâng cao chức năng dạ dày. Người yếu dạ dày có thể làm thêm mấy lần.
Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Trách nhiệm làm Cha Mẹ

Trách nhiệm làm Cha Mẹ

Bạn có cảm thấy “mệt mỏi” với công việc đến nỗi khiến bạn cảm thấy “xa rời”” con cái? Và bạn có cảm thấy mình có lỗi với chúng? Xin đừng quá lo lắng!

Việc giáo dưỡng con cái bắt buộc cha mẹ bận rộn đủ thứ, cả đời sống thường nhật và đời sống tình cảm, để rồi có lúc bạn cảm thấy mệt mỏi, rời rã, thậm chí bị thâm quầng đôi mắt!

Có thể cha mẹ là những “chuyên gia” trong việc cho ăn uống, cho mặc, dỗ dành, phân công,… Nhưng có lúc vẫn cảm thấy lúng túng khi xử lý các sai lỗi của con cái, dù chỉ là lỗi nhỏ. Nếu công tâm và rạch ròi, bạn phải công nhận điều đó!

Thật vậy, có người cảm thấy thiếu trách nhiệm làm cha mẹ đối với con cái (bằng một động thái nào đó). Quá nghiêm khắc hoặc quá nhu nhược cũng là một trạng thái “phi trách nhiệm”. Cũng là “phi giáo dục” nếu bạn dễ dãi cho chúng tiền bạc khi chúng xin mà không rõ lý do chính đáng.

Nuôi dạy con cái là một trọng trách, nhưng vô cùng thiêng liêng và cao quý, vì “nuôi con trai mà không dạy thì không bằng nuôi con lừa, nuôi con gái mà không dạy thì không bằng nuôi con heo” (Trinh Thị). Ngoài ra, “chúng ta không chỉ dạy con cái bằng những điều bảo ban mà còn bằng chính cách sống của chúng ta” (V. A. Xukhôlinxki).

Ngạn ngữ Đức có câu: “Một người cha có con thì dễ, nhưng để làm người cha thì thật khó”. Đúng vậy, đã là trọng trách thì phải khó, nhưng phải chu toàn, dù muốn hay không muốn. Nhiệm vụ ấy không chỉ hoàn thành cho xong mà phải hoàn thành một cách xuất sắc. Trách nhiệm không của riêng ai, mà là của cả cha mẹ và các thành viên khác trong gia đình. Đừng câu nệ mà đổ lỗi là “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”, hoặc đổ lỗi lẫn nhau để “dày vò” nhau.
Cần phải “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”.

Nhiều phụ huynh quá giản dị hóa, lơ là bổn phận để rồi “không kịp hối”. Con cái còn “trẻ người, non dạ” và “ăn chưa no, lo chưa tới”, cha mẹ nên lưu ý chúng vì cạm bẫy lúc nào cũng bủa vây “như sư tử đang rình mồi để cắn xé”, mọi nơi và mọi lúc, cả tinh thần lẫn thể lý, nhất là trong xã hội ngày nay. Cần phân tích để con cái biết chính diện và phản diện kẻo chúng ngộ nhận. Thái quá thì bất cập, do đó cha mẹ không nên khư khư kiểm soát quá gắt gao như
người quản tù theo dõi tù nhân, nhưng cũng đừng bao giờ thả lỏng.

Hãy nói ít, và chỉ nói những điều cần thiết, đừng “lèm bèm” hoặc “nói dai như đỉa đói”. Đó là diệu kế giáo dục con cái để chúng nên người hữu dụng. Lời nói có thể làm “lung lay”, nhưng chính gương lành mới đủ sức “lôi kéo”. Khi cần nghiêm trị, cha mẹ cần tỏ thái độ cương nghị, răn dạy chúng bằng lòng yêu thương và nhân từ, đừng sửa phạt chúng
bằng lòng căm hận khiến chúng khiếp sợ mà phản tác dụng, thậm chí chúng không
còn cảm thấy kính trọng cha mẹ. Tuy nhiên, cha mẹ cũng không nên buông tuồng,
vì tiền nhân đã cảnh báo: “Bờn nhờn chó con liếm mặt”.

Trách nhiệm làm cha mẹ tuy cần thiết và khó khăn, nhưng không phải là không thể thực hiện. Đó còn là niềm hạnh phúc kỳ diệu của một tổ ấm mà không gì có thể sánh được. Sử Viễn so sánh: “Vui nhất không gì bằng đọc sách, cần nhất không gì bằng dạy con”. Đừng quá tham công tiếc việc, chạy theo đồng tiền, lo làm giàu mà chểnh mảng việc giáo dục con cái. Vừa cương vừa nhu, đồng thời cố gắng tạo sự cởi mở để làm “gạch nối” trong hệ lụy cha mẹ và con cái.

Sau khi khảo sát các gia đình ở 20 quốc gia, một học giả người Mỹ kết luận: “Con cái muốn cha mẹ không cãi nhau, luôn đối xử công bằng với con cái, không thất hứa hoặc nói dối, cha mẹ nhường nhịn nhau chứ không trách cứ nhau, biết quan tâm lẫn nhau và quan tâm con cái, vui vẻ với bạn bè của con cái, không cáu gắt, cho con cái tham gia ý kiến, được vui chơi, dám nhận khuyết điểm nếu cha mẹ có lỗi”.

Tuyệt đối cha mẹ không nên áp chế, điều gì cũng cho là con cái “cãi”. Đó là thiếu dân chủ và thiếu công bằng trong gia đình, vì “quá phê phán người khác là phủ nhận quyền tự do sống của người đó” (K Mamutri). Con cái cần những gương tốt hơn là lời chỉ trích. Tuy nhiên, đừng nuông chiều chúng. Tục ngữ Tày Nùng nói: “Yêu con thì yêu sau lưng, giận con nên giận trước mặt”. Cái “nhu” của người mẹ kết hợp với cái “cương” của người cha để hài hòa giáo dục: “Mẹ đánh một trăm không bằng cha ngăm một tiếng” (Tục ngữ Việt Nam).

Thật hạnh phúc cho những ai đã, đang và sẽ làm cha mẹ nếu luôn là niềm hãnh diện của con cái, là ngọn hải đăng luôn tỏa sáng dẫn đường, luôn chu toàn trọng trách, và như vậy mới luôn xứng đáng là “Núi Thái Sơn” và “Nước Trong Nguồn”.

TRẦM THIÊN THU

nguồn: Maria Thanh Mai gởi

THẾ NÀO LÀ CẦU NGUYỆN?

THẾ NÀO LÀ CẦU NGUYỆN?

Cầu nguyện là lắng tai nghe tiếng Chúa nói với ta

Cầu nguyện là tiếp nhận những gì Chúa muốn ban cho

Cầu nguyện là đón nhận ơn tha thứ từ nơi Chúa

Cầu nguyện là quy hướng về Chúa mọi việc ta làm

Cầu nguyện là để Chúa chiếm ngự linh hồn mình

Cầu nguyện là tưởng nghĩ đến Chúa với tâm tình thân mật thiết tha

Cầu nguyện là tìm hiểu rằng ta được Chúa thương yêu giữ gìn coi sóc

Cầu nguyện là liên lạc với Chúa như với người thân mến yêu thương

Cầu nguyện là để mình chìm đắm trong Chúa; là biển cả yêu thương

Cầu nguyện là đi vào cảnh thinh lặng

Cầu nguyện là mến thương trò chuyện với Chúa

Cầu nguyện chỉ là việc hiệp nhất với Thiên Chúa

Cầu nguyện là tin rằng Thiên Chúa luôn luôn có lý

Cầu nguyện là gỡ tấm màn để nhìn thấy dung nhan Thiên Chúa

Cầu nguyện là sẵn sàng để Chúa có thể nói với ta những gì Người muốn nói

Cầu nguyện là phó thác để Chúa có thể làm ở trong ta những gì Người muốn làm

Cầu nguyện là tiến lại gần Chúa, để thấy rằng Chúa tuy xa song lại rất gần gũi

Cầu nguyện là đi sâu vào tâm hồn Đấng mình gọi là Cha, mặc dù mình tội lỗi bất xứng

Cầu nguyện là hướng mình về Chúa như hướng về mặt trời để được Người sưởi ấm tâm hồn

Cầu nguyện là xác tín rằng Thiên Chúa biết rõ hơn chúng ta những gì ta cần

Cầu nguyện là tìm cách hòa đồng ước muốn của mình với Thánh ý Chúa

Cầu nguyện là tin rằng Chúa không ngừng chăm nom săn sóc và phù trợ ta

Cầu nguyện là tin rằng có Chúa Quan Phòng, đếm từng sợi tóc trên đầu ta

Cầu nguyện là ngừng bước, là suy tư, là sắp xếp giờ giấc và việc làm theo ý Chúa

Cầu nguyện là mở rộng tâm hồn đón nhận Chúa, để Người thông truyền cho ta Tình yêu bao la của Người

Cầu nguyện là để Thánh Thần Chúa đưa mình vươn lên tới Đức Chúa Cha trong Đức Chúa Con

Cầu nguyện là yên lặng nhìn ngắm Chúa, không cầu nói năng, là nói với Chúa bằng ánh mắt và bằng suy tư

Cầu nguyện là tiếng rên xiết lo âu, là lời khẩn cầu ơn cứu trợ, là việc chiêm ngưỡng vinh quang Thiên Chúa

Cầu nguyện là chấp nhận quyền ưu tiên của Thiên Chúa, là nhận Người làm chủ tế đời sống mình

Cầu nguyện là giữ thái độ phó thác của trẻ thơ, biết tin cậy vào sự chăm sóc của Thiên Chúa, là người Cha nhân hậu

Cầu nguyện là thay đổi ý định của mình và tôn trọng ý định của Thiên Chúa

Cầu nguyện là chấp nhận để một “người khác” (và đây là Thiên Chúa) “quấy rầy” mình.

Cầu nguyện là một cử chỉ xác tín rằng:

Thiên Chúa hiện hữu

Thiên Chúa đang nhìn xem ta

Thiên Chúa lắng tai nghe ta

Thiên Chúa trả lời và cứu trợ ta

Thiên Chúa thương ta như Cha thương con

 

Cầu nguyện là tất cả:

là nghe tiếng Chúa nói

là sẵn sàng làm theo lệnh Người truyền

là ngợi khen, chúc tụng,  cầu khẩn

Cầu nguyện là để Chúa cải hóa bản thân ta

Cầu nguyện là nhận thức rằng mình yếu đuối

Cầu nguyện là hành động của trẻ thơ,

biết mình vụng dại

biết mình hèn mọn

biết mình mỏng dòn

nhưng cũng biết rằng Chúa là “Mẹ hiền”

là “Người Cha vô cùng nhân hậu”

 

Cầu nguyện là thú nhận với Chúa:

tuy con yếu đuối

tuy con tội lỗi

tuy con đầy khuyết điểm,

nhưng vẫn được Chúa thương yêu.

 

Cầu nguyện đôi khi cũng là lời thú nhận với Chúa:

Con không hiểu việc Chúa làm

Không hiểu tại sao con phải đau khổ

Nhưng con vẫn tin rằng Chúa làm thế, để xảy ra như thế là vì yêu thương con

Cầu nguyện là xin Chúa hãy đến trong ta để hướng dẫn việc ta phấn đấu với ba thù

Cầu nguyện là vặn nút đài cho tâm hồn mình trùng với tần-số của Thiên Chúa

Cầu nguyện là gửi đi một lá thư, một bức điện tín và tin rằng Chúa sẽ nhận được

Cầu nguyện là chăm chú tiếp nhận thư từ điện tín từ trời cao Chúa gửi riêng cho ta

Cầu nguyện là dùng ngôn ngữ của Thiên Chúa, chứ không phải ngôn ngữ của trần gian

Cầu nguyện là chìa khóa mở cửa ban mai, là then cửa cài khi đêm tối đến

Cầu nguyện là thứ võ khí vô song có sức mở rộng Trái Tim Thiên Chúa

Cầu nguyện là mến Chúa khi ăn, khi ngủ, khi sống giữa trần gian

Cầu nguyện là để Thánh Thần Chúa hành động trong ta, để Người uốn nắn tư tưởng và hành động của ta, hầu trở thành “đất sét trong tay người thợ gốm”

Cầu nguyện là để cho “nhựa sống thần linh” lưu chuyển trong ta và làm cho ta được sống.

Cầu nguyện là dành cho Chúa chút thì giờ để Người thực hiện trong ta không ưa nhưng Người lại muốn

Cầu nguyện là bắt nhịp cầu liên lạc với Đấng Vô-hình, mắt ta không nhìn thấy song tâm hồn ta lại cảm thấy đang hiện diện trong mình

Cầu nguyện là một giòng sông tự vẽ cho mình hướng chảy, tự tạo cho mình bề rộng mênh mông và chảy ra biển cả là Thiên Chúa

 

CẦU NGUYỆN LÀ NHƯ VẬY ĐÓ!

 

Michel Germain Guillot – NVH chuyển dịch

chị Nguyễn Kim Bằng gởi

MÙA THI,

MÙA THI,

Kính tặng quý Thầy Cô
và các bạn LVC.

Ngày thi gần đến rồi,

Sao anh cứ quấy tôi,

Học bài mau kẻo trễ,

Thầy giáo cho điểm tồi…

Phượng rơi trên đầu gối,

Phấn lem quần trắng mới,

Mắt long lanh gần khóc,

Để tim anh bồi hồi…

Em nhắc chuyện cũ chi,

Lát nữa xong bài thi,

Anh ra ngoài cổng đợi,

Hai đứa đi ăn mì…

Trời mưa lầy lộ nhỏ,

Tuổi thơ như con đò,

Trôi theo dòng nước chảy,

Bao giờ trở lại cho…

Từ lúc vẫy tay chào,

Thời gian qua thật mau,

Ba mươi mùa phượng nở,

Bây giờ mới gặp nhau !!!

Liverpool.14/9/2012.

Song Như.

Tổ ấm

Tổ ấm

Tác giả: TRẦM THIÊN THU

Gia đình là tế bào cơ bản để tạo nên xã hội, là loại hình cộng đồng nhỏ nhất, và được ưu ái gọi là “tổ ấm”.

Dù ở thời đại nào và dù là ai, mỗi người đều có nguồn gốc là gia đình. Trong một cuộc thăm dò mang tính quốc tế, người ta đặt tiêu chí gia đình lên hàng đầu là 75%, và 95% chọn gia đình là một trong những thứ quan trọng trong đời sống.

Có nhiều điểm làm nền tảng gia đình, nhưng chúng ta có thể coi các điểm than chốt dưới đây là “chìa khóa” để tạo lập gia đình và để mở cửa hạnh phúc gia đình:

1. ÂN CẦN. Nói năng cộc lốc, thiếu lễ độ hoặc cư xử thô lỗ sẽ gây mất thiện cảm, làm các thành viên gia đình cảm thấy thất vọng. Nên tỏ thái độ ân cần, cởi mở, òa đồng, thương yêu và chân thành. Những điều tưởng chừng nhỏ bé đó mà lại có tầm quan trọng đáng kể. Tác dụng lời “cảm ơn” hay “làm ơn…” rất mạnh. Là con, là cháu nên xưng mình là “con” với các bậc trên (bác, chú, cậu, mợ, cô, dì,…) để tỏ sự gần gũi, thân mật. Đại từ “cháu” nghe rất xa cách. Là vợ chồng nên xưng với nhau là “anh, em” và cũng nên “vâng, dạ” cho ngọt ngào. Đừng “quen quá hóa lờn”. Lòng yêu thương chân thành sẽ tự nhiên toát ra sự ân cần.

2. PHỤC THIỆN. Không cần thái quá hoặc câu nệ “nghi thức”. Một câu “xin lỗi” chứng tỏ sự phục thiện. Nhân vô thập toàn. Không ai lại không lầm lỡ. Bề dưới xin lỗi bề trên đã đành, bề trên cũng rất cần xin lỗi bề dưới. Cha mẹ và con cái, anh chị em, vợ chồng,… đều phải biết chân thành xin lỗi nhau mới “phải phép”, ít ra cũng là lịch sự tối thiểu. Hối hận và tha thứ là việc cần thiết, nhất là trong gia đình, vì hằng ngày ra vào gặp nhau và đồng bàn mỗi bữa ăn, không thể nhìn nhau bằng những “tia lửa”. Ca dao phân tích: “Khôn ngoan
đối đáp người ngoài, Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”
.

3. TRUNG THÀNH. Không được gay gắt, chì chiết, nói xấu nhau, nghi ngờ hoặc “dò
xét” nhau chi li. Hãy nhẹ nhàng sửa lỗi nhau, đừng bao giờ “vạch áo cho người xem lưng”. Có thể ganh đua nhưng không được ghanh tỵ. Chê trách người trong gia đình trước mặt người ngoài là tự chê trách mình. Tục ngữ nói: “Chị ngã, em nâng”, nhưng bênh vực nhau cũng phải bênh vực hợp lý theo lẽ phải chứ không thể “bao che”.

4. LỜI HỨA. Hứa và giữ lời hứa đều quan trọng như nhau. “Lời hứa” làm cho người ta háo hức chờ đợi và hy vọng. “Giữ lời hứa” làm cho người ta tin tưởng, khâm phục và hạnh phúc. Đừng bao giờ hứa nếu không thực hiện được, đừng hứa suông; cũng đừng nuốt lời hứa vì sẽ tự hạ giá mình. Đúng là “nói trước, bước không qua”. Hứa thì quá dễ, nhưng giữ lời hứa rất khó. Đừng khinh suất!

5. THA THỨ. Sự tha thứ khởi nguồn cho niềm tin tưởng và yêu thương vô điều kiện. Đó là một “phép mầu” tạo kết quả bất ngờ. Nó có thể tạo sự thay đổi ở người khác một cách mau chóng, nghĩa là bạn không phải lo tìm cách đối phó. Hãy kiên trì và nhịn nhục, hạnh phúc tuy đơn giản nhưng kỳ diệu vô cùng.

Để có một gia đình hạnh phúc, đúng nghĩa “tổ ấm” dễ chịu và thú vị nhất mà không ai bị “hụt hẫng” khi thấy sự chênh lệch giữa ảo tưởng và thực tế về gia đình hằng ngày, mỗi thành viên đều phải nỗ lực không ngừng, nhất là qua cách xử sự và lời nói dịu dàng. Đúng là “nói ngọt lọt tận xương”. Đồng thời cũng nên biết “vui với người vui, buồn với người buồn”. Quả thật, “hạnh phúc chỉ hoàn hảo khi nó được chia sẻ với người khác” (E. McKenzie).

Trong thư gởi giáo đoàn Êphêsô, Thánh Phaolô nhắn nhủ về đời sống gia đình: “Vì lòng kính sợ Đức Kitô, anh em hãy tùng phục lẫn nhau. Người làm vợ hãy tùng phục chồng như tùng phục Chúa, vì chồng là đầu của vợ cũng như Đức Kitô là đầu của Hội Thánh, chính Người là Đấng cứu chuộc Hội Thánh, thân thể của Người. Và như Hội Thánh tùng phục Đức Kitô thế nào, thì vợ cũng phải tùng phục chồng trong mọi sự như vậy. Người làm chồng, hãy yêu thương vợ, như chính Đức Kitô yêu thương Hội Thánh và hiến mình vì Hội Thánh; như vậy, Người thánh hoá và thanh tẩy Hội Thánh bằng nước và lời hằng sống, để trước mặt
Người, có một Hội Thánh xinh đẹp lộng lẫy, không tỳ ố, không vết nhăn hoặc bất cứ một khuyết điểm nào, nhưng thánh thiện và tinh tuyền. Cũng thế, chồng phải yêu vợ như yêu chính thân thể mình. Yêu vợ là yêu chính mình. Quả vậy, có ai ghét thân xác mình bao giờ; trái lại, người ta nuôi nấng và chăm sóc thân xác mình, cũng như Đức Kitô nuôi nấng và chăm sóc Hội Thánh, vì chúng ta là bộ phận trong thân thể của Người. Sách Thánh có lời chép rằng: Chính vì thế, người đàn  ông sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương một thịt.Mầu nhiệm này thật là cao cả. Tôi muốn nói về Đức Kitô và Hội Thánh. Vậy mỗi người trong anh em hãy yêu vợ như chính mình, còn vợ thì hãy kính sợ chồng”
(Ep 5:21-33).

Thánh Phaolô cũng nhắn nhủ riêng từng người: “Hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm nhu, hiền hoà và nhẫn nại. Hãy chịu đựng và tha thứ cho nhau, nếu trong anh em người này có điều gì phải trách móc người kia. Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ cho nhau. Trên hết mọi đức tính, anh em phải có lòng bác ái: đó là mối dây liên kết tuyệt hảo” (Cl 3:12-14).

TRẦM THIÊN THU

nguồn:Maria Thanh Mai gởi

Khi đàn bà miền Tây… nhậu

Khi đàn bà miền Tây… nhậu

Chiếc ly “xây chừng” được chuyền tay nhau, chị Ba giữ phần cầm cái, rót rượu. Chị và các nữ “chiến hữu” uống sòng phẳng với đàn ông chúng tôi, không bỏ sót vòng nào.

Vừa nhậu, chị Ba vừa cười, nói: “Nam nữ bình đẳng, mấy em tới đâu, mấy chị tới đó”. Ban đầu uống 2 người 1 ly, nhưng sau 3 vòng đầu, tôi… sợ toát mồ hôi khi nghe chị Ba tuyên bố: “Đến vòng tăng tốc, mỗi người 1 ly, chị uống trước”…

Cảnh nhậu của phụ nữ miền Tây.

Cuộc nhậu nhớ đời ở Cà Mau.

Nghe đồn phụ nữ Cà Mau nhậu có tiếng, nên trong một chuyến công tác về đó, khi mấy đồng nghiệp rủ đi “so ly” với mấy chị em phụ nữ, tôi hào hứng nhận lời ngay. Chừng 11 giờ trưa, chúng tôi đã có mặt ở nhà anh Ba, một cán bộ huyện C.

Vừa thấy khách, anh Ba đã cười khà: “Nghe tụi bây xuống chơi, tao kêu chị Ba mày làm mồi bén đãi khách”. Không phải đợi lâu, chị Ba dọn lên đĩa vịt xiêm luộc chấm nước mắm gừng và thau tôm nướng đỏ au. Chị Ba xách ra can rượu đế 10 lít, tuyên bố: “Đây là tăng 1, tăng 2 tới bia”. Tôi nhẩm tính: Chỉ có 4 người chúng tôi, cộng với vợ chồng anh chị là 6, làm sao “cõng” nổi 10 lít rượu. Vừa dứt đã thấy chị Ba móc điện thoại alô, chưa đầy 5 phút sau 4 chị “chiến hữu” của chị Ba có mặt, ngồi vào bàn tiệc.

Chiếc ly “xây chừng” chạy quanh bàn nhậu, chị Ba làm “chủ xị”… Đến khi can rượu vơi hết phân nửa, chị Ba tuyên bố: “Bây giờ tăng tốc, chị uống sao mấy em uống vậy”. Nói xong, chị Ba rót liền 3 ly rượu, lần lượt uống hết từng ly, rồi rót rượu cho từng người. Vòng 3 ly đầu, tôi gắng gượng cầm cự, nhưng đến vòng thứ hai, vừa nốc xong, tôi vội vàng chạy ra hè “cho chó ăn chè”, trong khi  chị Ba và các “chiến hữu” ngồi cười ha hả. Anh Ba chủ nhà cũng chỉ khá hơn tôi một chút, chứ không cầm cự nổi với vợ và bạn vợ.

Khi đã ngà say, anh Ba ôm tôi tâm sự: “Mỗi tháng không dưới 20 ngày bà con, lối xóm mời đám giỗ, đám cưới, thôi nôi, đầy tháng, ăn mừng… Anh đi không xuể, chị Ba mấy em phải đi thế, bả nhậu riết rồi lên đô”. Chiều hôm đó, tôi “quắc cần câu” nằm trên võng, còn nghe chị Ba và các “chiến hữu” vừa thu dọn “chiến trường” vừa rủ nhau đi uống bia, hát karaoke…

Hôm sau trên đường về TP.Cà Mau, anh bạn tôi điện thoại cho ai đó rồi  cười nói: “Ghé xã Lương Thế Trân nhậu tiếp, có một nhóm nữ trẻ hơn đang sẵn sàng tiếp tụi mình”. Nhớ tới trận nhậu kinh hoàng hôm qua, tôi nổi da gà, nhưng vì tò mò, tôi gắng gượng đồng ý. Chúng tôi ghé vào một căn nhà lá nằm giữa các ao nuôi tôm. Trên bộ ván, 4 phụ nữ tuổi khoảng 30 – 40 đang ngồi “lai rai” chờ khách, trước mặt là mâm bánh xèo nhân tôm và một can rượu đế 10 lít đã vơi một phần ba. “Vào cửa bửa 1 ly”, “ngồi xuống uống 1 ly”, “cầm đũa dủa 1 ly”, tôi tá hỏa với 3 ly rượu “chào sân” theo đúng quy định của chủ nhà.

Chiếc ly không xoay vòng như trận nhậu hôm qua, ở đây mấy chị nhậu theo kiểu chia phe: 4 phụ nữ ngồi đối diện với 4 đàn ông chúng tôi, ly rượu chuyền qua lại liên tục giữa hai phe. Đến khi chị Năm chủ nhà quyết định tăng tốc lên 2 ly một lượt, tôi muốn hoa mắt, nhìn thấy phe bên kia có đến… 8 người. Chỉ thêm 1 vòng nữa, tôi giơ tay đầu hàng, xin ra võng nằm, sau lưng là tiếng “trăm phần trăm” của mấy chị.

Mua chuột về làm mồi nhậu – chuyện không phải hiếm của phụ nữ miền Tây.

Làm cán bộ phải biết nhậu!

“Không phân biệt nam nữ, làm cán bộ ở miền Tây mà không biết nhậu thì không phải là… cán bộ” – cô bạn tôi hiện đang làm Phó Giám đốc Sở TNMT tỉnh X nói xanh rờn. Bạn và tôi thân nhau từ hồi học trung học, sau này mỗi người một nơi, nhưng hình ảnh người con gái dịu dàng, có phần nhút nhát ngày nào vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.

 

Say  rượu đâm chết bố chồng
Chiều 9.9.2012, ông Trần Văn Kịp (45 tuổi, ngụ ấp  Bà Chăng, thị trấn Châu Hưng, huyện Vĩnh Lợi, Bạc Liêu) ngồi nhâm nhi ly trà  nóng sau 1 ngày lao động mệt nhọc. Phút thư dãn của ông bất ngờ bị phá tan  khi cô con dâu 24 tuổi là Quách Hoài Thương đi nhậu ở đâu đó về say mèm, bị  bà nội chồng rầy la, Thương còn hỗn hào cãi lại.
Không chịu được, ông Kịp mắng cô con dâu quá đáng,  liền bị Thương cãi lại, suýt chút nữa ông bạt tai con dâu, may mà mọi người  kịp can ngăn. Nằm bức bối không ngủ được, ông Kịp lại la mắng con dâu, dẫn  đến xô xát giữa hai cha con. Bất ngờ, Thương chụp lấy con dao đâm 2 nhát chí  tử, làm ông Kịp tử vong.

Cho tới một ngày, tình cờ cùng có mặt trong tiệc nhậu, tôi không tin vào mắt mình khi thấy bạn liên tục nốc cạn những ly rượu đầy mà mặt không hề biến sắc. “Không uống không được bạn à” – cô ấy giải thích – “Ban đầu mình “né” dữ lắm, nhưng cuối cùng cũng phải nhậu”.

Rồi bạn kể cho tôi nghe có những cuộc làm việc cả ngày, nhưng cuối cùng chỉ được “gút lại” ở bàn nhậu. “Tửu lượng mình không cao như bạn thấy đâu. Phụ nữ tụi này khi nhậu phải biết “ăn gian” mới cầm cự nổi” – bạn tâm sự. Rồi bạn kể những màn “ăn gian” trong tiệc nhậu mà cánh cán bộ nữ dày công “nghiên cứu”, truyền tai nhau áp dụng: Trà trộn nước lã vào ly rượu trắng; cho nước trà vào ly rượu Tây; nhả rượu vào ly trà đá hoặc ra khăn tay; đổ rượu xuống gầm bàn… “Khi bị “đối phương” để ý, không “ăn gian” được, buộc phải uống, thì phương  cách cuối cùng là vào nhà vệ sinh móc cổ ói cho rượu bia ra hết, rồi nhậu tiếp.
Ban đầu rất khó chịu, nhưng dần cũng quen” – bạn thú nhận.

Sau lần nghe cô bạn cũ tâm sự về chuyện nhậu, mỗi lần dự tiệc nhậu có phụ  nữ tôi đều kín đáo quan sát, đúng như bạn tôi nói, các chị em đều khéo léo “ăn gian”. Họ đi nhậu phần nhiều vì “lễ nghĩa”, muốn cho công chuyện được thuận lợi, cho vừa lòng mọi người, chứ thực ra ít có người thấy “đã”. Tôi chợt thấy “thương” họ, họ trở thành nạn nhân của một thói quen hình thành đã lâu, ai cũng thấy không nên, nhưng không ai muốn sửa và dám sửa!

Tối trước, tôi đến rủ người bạn vốn sành sỏi trong chuyện ăn nhậu đi uống vài chai. Cửa vừa mở đã thấy bạn cười méo xệch miệng: “Tao phải giữ con cho đứa em gái, bữa nay nó đi nhậu tới tối”. Em gái của bạn là cán bộ cấp sở ở tỉnh Tiền Giang, hôm nay đi tiếp khách, nhờ anh trai rước và giữ đứa con học lớp 1, vì chồng cô công tác vắng nhà. Anh bạn cho biết, mấy cô bây giờ đi nhậu cũng “tăng 2, tăng 3”, sau rượu rồi tới bia, kết thúc bằng chầu karaoke, có bữa 9 giờ tối cô em mới ghé nhà anh rước con. “Phải thông cảm cho nó thôi, đi nhậu cũng là “công tác”, giữ con cho nó cũng như giúp nó công tác tốt”.

Những hệ lụy của đàn bà nhậu

“Một người chồng hư, chỉ hư người chồng. Một người vợ hư, hư cả gia đình”. Điều đó cũng đúng trong chuyện nhậu, khi người phụ nữ vốn là linh hồn của gia đình sa đà vào chuyện nhậu, hậu quả sẽ nặng hơn người chồng “nát rượu”. Tại TP.Mỹ Tho (Tiền Giang), người ta vẫn còn nhắc chuyện một phụ nữ đã đánh mất tất cả vào những trận nhậu nổ trời. Người phụ nữ này cũng thuộc loại sắc nước hương trời, có mái ấm gia đình, trước đây chẳng hề biết đến rượu bia. Nhưng về sau do quan hệ làm ăn, chị trở thành “cao thủ” nhậu lúc nào không hay, một mình có thể “cõng” cả chai Chivas loại 70cl, còn bia thì phải hơn nửa thùng.

Từ khi biết mùi bia rượu, ngày nào chị cũng có “độ”, nhiều khi một ngày “đánh” 2 – 3 trận. Người chồng không thể nào chấp nhận một người vợ hết say rồi xỉn, nên lẳng lặng chia tay, đứa con gái cũng đi theo cha vì không chịu nổi người mẹ lúc nào cũng nồng nặc mùi bia rượu, về tới nhà là lăn ra ngủ như chết. Chồng con bỏ rơi, chị càng nhậu bạo hơn và cặp bồ với một bạn nhậu. Nhưng sau một thời gian, anh chồng hờ cũng lẳng lặng chia tay với nữ đệ tử lưu linh thứ thiệt.

Mới đây, gặp lại đồng nghiệp ở Cà Mau, tôi hỏi thăm vợ chồng anh Ba và các chị ở huyện C ngày trước, anh bạn cho biết chị Ba bị bệnh xơ gan rất nặng, nhóm nhậu của chị cũng tan rã. Tôi thầm nghĩ, nhậu như các chị mà không bệnh mới là lạ. Cô bạn phó giám đốc sở của tôi chưa thấy bệnh gì, nhưng những tiệc nhậu triền miên đã làm cho vóc dáng “tơ liễu” ngày nào giờ trở nên quá khổ.

Cô em gái của bạn tôi cũng vậy, trong nhà có đủ các loại máy chạy bộ, máy đánh tan mỡ bụng, nhưng mỡ cứ tích tụ quanh người theo năm tháng. Hay chuyện bà Thúy Liễu đốt chết chồng là nhà báo mới đây vẫn còn gây đau xót nhiều người. Bà Liễu cũng từng là tay nhậu có hạng trong giới nữ ở TP.Tân An. Bà có một nhóm bạn nữ khoảng 4 – 5 người, thỉnh thoảng tổ chức “chén thù chén tạc”. Từ nhậu nhẹt, tới cờ bạc, rồi thảm họa, chỉ là những bước ngắn!

Nhưng nhậu đến mức để lại hậu quả như 2 cặp vợ chồng ở xã An Minh Bắc, huyện U Minh Thượng, tỉnh Kiên Giang thì đúng là “độc nhất vô nhị”. Chuyện của họ luôn là đề tài đàm tiếu ở các tiệc nhậu vùng rừng U Minh heo hút này. Họ là hàng xóm của nhau, thường xuyên ăn nhậu “đồng vợ đồng chồng”. Một tối, 2 cặp vợ chồng cùng ngồi nhậu hết 5 lít rượu. Rượu vào lời ra, một người chồng đề nghị “đổi vợ”. Anh chồng kia đồng ý. Hai cô vợ ban đầu phản đối, nhưng đến lúc say mèm thì “chơi luôn”.

Đến sáng tỉnh rượu, mọi chuyện đã rồi! Một trong 2 người lẳng lặng dắt cô vợ mới (đổi) ra đi sau khi để lại 1 cây vàng và mấy dòng cho người hàng xóm: “Cây vàng này tui bù lỗ cho chú vì vợ chú trẻ hơn vợ tui”.

Theo Kỳ Quan – Anh Hùng (Lao động)

 

DẤU CHÂN TRONG SA MẠC

DẤU CHÂN TRONG SA MẠC

 

Tác giả: M. Hoàng Thị Thùy Trang.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh như trở bàn tay. Không ai là người có thể nắm giữ mạng sống. Cho dù giàu có, quyền cao chức trọng đến đâu, người ta cũng không thể nào thủ đắc được cuộc sống mình. Thế nhưng, thực tế trong cuộc sống, mọi người đều ra sức bảo tồn cuộc sống. Người khôn thì biết chọn lựa con đường khiến cho sự sống của mình được trường tồn hơn, kẻ dại thì tự hủy diệt chính mình.

Có nhiều cách khiến cho con người tự làm hại mình. Tựu trung cũng chỉ là lối sống ích kỉ,
hưởng thụ. Người chỉ biết ăn uống cho thỏa thuê khát vọng nhục dục, thì tự dẫn mình đến sự hủy hoại thân xác, làm mồi ngon cho những căn bệnh tai hại xâm nhập. Đó là cái chết về thân xác. Chưa kể đến cái chết tâm hồn. Những cái chết của lòng tham lam, ích kỉ, ghen tuông và thù hận, đã khiến cho con người sát hại, chiếm giết lẫn nhau.

Vậy thì, đâu là con đường duy nhất để có được sự sống đời đời? Thưa đó chính là con đường khổ giá. Đức Kytô, Ngài đã phải trải qua nhiều đau khổ, mới đến được vinh quang. Vậy thì chúng ta, là những đồ đệ của Ngài, chúng ta cũng không thể đi con đường nào khác ngoài con đường thập tự. Đó là con đường của tự hủy, yêu mến và hy sinh. Chỉ những ai quên bản thân, quên chính mình mới có thể bước đi trên con đường ấy được.

Đường thập giá là gì? Đó chính là con đường từ bỏ. Từ bỏ bản thân và vác khổ giá của chính mình chứ không phải của người khác. Đức Giêsu đã khẳng định như vậy: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.” (Mc 8,34)

Thập tự ở đâu? Thập giá là ở chỗ nào? Phải chăng hệ tại  chính bản thân? Bởi nó trái ngược với ý muốn, sở thích, tham vọng của tôi, cho nên nó trở thành thập giá. Thập giá bản thân thì nặng hơn thánh giá của tha nhân. Đức Giêsu, đã gánh trên vai mình cả thập giá và thánh giá nhân loại. Mọi lỗi lầm của con người, Ngài đã đón nhận vào hết thân thể để đưa lên cây thập tự làm của lễ hòa giải nhân loại với Thiên Chúa. Cho nên, bổn phận của chúng ta là
phải bước đi theo Ngài, vác lấy thập giá bản thân và gánh đỡ thánh giá tha nhân, để tất cả đều được cứu độ. Chỉ khi nào, thế giới biết chung vai gánh đỡ thánh giá của nhau, lúc ấy mới hy vọng có thái bình, thịnh vượng.

Nói vậy, Đức Kytô là ai? Ngài là ai để phải gánh lấy thập tự nhân loại. Ngài đã làm gì nên tội để phải gánh vác lỗi lầm thế gian?

Thưa, Ngài chính là Đấng của yêu thương. Ngài chính là đường của sự sống. Chỉ có một con đường duy nhất mang lại sự sống vĩnh cửu đó là con đường Kytô. Là con đường yêu thương và tận diệt. Là con đường khổ giá và vinh quang. Tất cả chúng ta, ai cũng có thể bước đi trên con đường ấy và đạt được hạnh phúc bất diệt, không còn đau khổ và phải chết, chỉ cần chúng ta biết từ bỏ… không còn biết mình là ai….!

Lạy Chúa, nhu cầu tự tôn bản thân thiết yếu như nhu cầu ăn mặc, bởi không ai có thể ghét chính bản thân mình. Con người sinh ra, đã được phú bẩm bản năng bảo tồn sự sống. Vậy mà Ngài lại dạy chúng con muốn theo Ngài, muốn sống vĩnh cửu thì phải từ bỏ chính mình. Bỏ Ngài, chúng con còn biết theo ai? Bởi chỉ mình Thiên Chúa là cội nguồn sự sống, là chốn phải tựa nương. Bỏ Ngài, chúng con biết chọn con đường nào để được hạnh phúc chứ? Xin giúp con, đã nhất quyết thì một lòng, kiên trung bước đi đến cùng. Dẫu thế gian là nước mắt, trái ngang và khổ đau…như một hoang mạc hoang vu, thì hệ tại ngay chính
nơi ấy đã có bước chân Ngài in dấu. Con không tự quyền chọn lựa nơi để sinh ra, nhưng con có tự do để chọn lựa chốn phải đi về. Xin cho con, chỉ cần can đảm, vững vàng đặt lên dấu chân Ngài, là có thể bước đến chân trời hạnh phúc.

M. Hoàng Thị Thùy Trang.

Nguồn:Maria Thanh Mai gởi