Blogger Mẹ Nấm bị tuyên án 10 năm tù giam

Blogger Mẹ Nấm bị tuyên án 10 năm tù giam

2017-06-29
 
Blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tại một tòa án ở thành phố Nha Trang vào ngày 29 tháng 6 năm 2017.

Blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tại một tòa án ở thành phố Nha Trang vào ngày 29 tháng 6 năm 2017.

 AFP photo
 
 Blogger Mẹ Nấm- Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị tòa án tỉnh Khánh Hòa tuyên 10 năm tù giam vào chiều ngày 29 tháng 6 sau gần một ngày xử án với cáo buộc cô này tội danh tuyên truyền thống nhà nước theo các khoản a,b,c khoản 1 Điều 88 Bộ Luật Hình sự Việt Nam.

Ngay sau khi phiên xử kết thúc, một trong các luật sư tham gia bào chữa tại tòa cho blogger Mẹ Nấm là luật sư Nguyễn Khả Thành cho biết:

Lúc 5 giờ chiều ngày hôm nay, tòa tuyên 10 năm tù giam. Sức khỏe của Quỳnh thì khá tốt. Tinh thần rất minh mẫn. Sau phần tranh luận của các luật sư thì Quỳnh khẳng định mình vô tội. Khi nói lời sau cùng Quỳnh nói là tôi xin lỗi mẹ tôi và các con tôi, những việc làm vừa qua làm cho mẹ con cách xa, nhưng tôi chắc là tôi không cảm thấy xấu hổ, mẹ và con tôi cũng không cảm thấy xấu hổ.”

Theo đánh giá của luật sư Thành thì bản án 10 năm tù giam là quá nặng. Luật sư Võ An Đôn cũng xác nhận blogger Mẹ Nấm tuyên bố trước tòa là bản thân vô tội.

Thân mẫu blogger Mẹ Mấm cũng lên tiếng phản đối bản án 10 năm mà tòa tuyên đối với con gái của bà.

Con tôi đã trình bày ở tòa là những gì con tôi viết trên facebook là quyền tự do biểu đạt của con tôi, bởi vì con tôi mong muốn một xã hội tiến triển hơn, làm đơn gửi các cấp nhưng không nơi nào trả lời, cho nên con tôi dùng facebook để diễn đạt lại những ý tưởng của mình.”

Trước phiên xử vào ngày 28 tháng 9, cơ quan chức năng cho thân mẫu của blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là bà Nguyễn thị Tuyết Lan được gặp con gái trong khoản thời gian rất ngắn.

Ngay sau cuộc gặp ngắn ngủi, bà Nguyễn thị Tuyết Lan chia sẻ trên trang facebook cá nhân là con gái bà nói lời xin lỗi với mẹ nhưng khẳng định nếu được lựa chọn lại thì cô vẫn đi con đường chọn bấy lâu nay.

Blogger Mẹ Nấm- Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là một tiếng nói đấu tranh mạnh mẽ cho quyền con người tại Việt Nam. Cô là một trong những người thành lập Mạng lưới Blogger Việt Nam.

Nhóm xã hội dân sự độc lập này kêu gọi cộng đồng cùng lên tiếng về những vấn nạn tại Việt Nam như tình trạng công dân chết bất minh tại đồn công an; tình trạng ô nhiễm môi trường, đặc biệt là vụ nhà máy Formosa thải hóa chất độc hại ra biển khiến cá chết hằng loạt dọc theo 4 tỉnh bắc miền Trung…

Vào năm 2015, blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được trao giải thưởng Người Bảo vệ Quyền Công dân (Civil Rights Defender) và năm nay cô là 1 trong 13 phụ nữ trên toàn thế giới được Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ vinh danh với giải thưởng Phụ Nữ Can đảm Quốc tế.

Trong cả hai đợt, cô đều không thể đi nhận giải.

Báo chí nhà nước Việt Nam đưa tin về phiên tòa trích dẫn cáo trạng của Viện kiểm sát nhân dân nói rằng blogger Mẹ Nấm đã sử dụng facebook cá nhân để chia sẻ những nội dung sai sự thật, tuyên truyền đả kích nói xấu đường lối của đảng cộng sản và nhà nước Việt Nam.

Cáo trạng cũng có đề cập đến tập tài liệu bà Quỳnh thu thập về 31 trường hợp người dân chết trong đồn công an, và cho rằng tập tài liệu này có mục đích làm người dân hiểu sai bản chất vấn đề và hạ uy tín lực lượng công an nhân dân.

Tại Hà Nội, người phát ngôn Bộ ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng nói rằng phiên tòa diễn ra công khai theo đúng pháp luật Việt Nam.

Tuy nhiên theo thông tin của nhiều người có mặt tại thành phố Nha Trang thì người ta không được tự do vào tham dự phiên tòa, với an ninh được siết chặt xung quanh khu vực tòa án.

Trà Vinh: Tranh ‘Biển Chết’ bị thu giữ

Trà Vinh: Tranh ‘Biển Chết’ bị thu giữ

Bản quyền hình ảnh    FB NGUYEN NHAN TRA VINH
Tác phẩm Biển Chết của họa sĩ Nguyễn Nhân từng được trao giải ba cuộc thi Sáng tác Mỹ thuật tỉnh Trà Vinh năm 2016

Một bức tranh đã được trao giải Sáng tác Mỹ thuật tỉnh Trà Vinh nay bỗng nhiên bị “thu giữ làm tang vật.”

Tác phẩm ‘Biển Chết’ của họa sĩ Nguyễn Nhân từng được trao giải ba cuộc thi Sáng tác Mỹ thuật tỉnh Trà Vinh năm 2016, nay bị Hội Văn học nghệ thuật Trà Vinh “thu giữ làm tang vật”, thu hồi giải và tiền thưởng (2 triệu đồng) và kinh phí hỗ trợ sáng tác (1,2 triệu đồng).

Ông còn bị Hội “cảnh cáo với thời gian thử thách một năm”.

Ông Lê Văn Bài, Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Trà Vinh được báo Tuổi Trẻ dẫn lời nói lý do kỷ luật họa sĩ và thu hồi giải là do tác phẩm Biển Chết “vi phạm bản quyền, người phụ nữ trong tranh giống ảnh đăng trên một tờ nhật báo”.

Hôm 29/6, họa sĩ Nguyễn Nhân trả lời BBC từ Trà Vinh: “Vì bức xúc với chuyện bị tịch thu tranh và giải thưởng mà tôi bị tai biến nhẹ phải đi cấp cứu.”

“Bản tính của tôi là cam chịu, hiền hòa, không am hiểu pháp luật nên không biết khiếu kiện thế nào.”

“Nhưng tôi đã nghĩ đến việc ra khỏi Hội Văn học nghệ thuật Trà Vinh, vi tôi không thấy mình làm gì sai trái hay có tội.”

Ông cũng cho hay: “Việc một nghệ sĩ lấy cảm hứng, phóng tác một bức ảnh và thể hiện lại bằng ngôn ngữ mỹ thuật là điều bình thường.”

“Bức tranh của tôi là tấm lòng của một nghệ sĩ muốn lên tiếng về vần đề môi trường biển, nỗi đau của người dân miền biển khi thấy biển đang chết.”

“Tôi không có ý chống đối gì cả.”

Giáo sư Ngô Bảo Châu bình luận trên mạng xã hội: “Mình luôn thích nghĩ tốt về người khác. Mình tin rằng chủ ý của người ta là giúp họa sĩ Nguyễn Nhân trở nên nổi tiếng, bán được nhiều tranh.”

Tháng 5/2016, một nhóm nghệ sĩ làm nghệ thuật đương đại kết thúc triển lãm mà họ tự nhận làm ‘phi pháp’ ở Huế về chủ đề cá chết.

Triển lãm ‘Quẫy II’ quy tụ tranh, nghệ thuật sắp đặt và trình diễn của các nghệ sĩ Hoàng Ngọc Tú, Trần Tuấn, Trần Hữu Nhật, Trần Chí Thành, Nguyễn Văn Hè, Nguyễn Thị Hà My, Nguyễn An, Chung Tử Dạ…

Trong các hình ảnh về cuộc triển lãm được đăng tải trên mạng xã hội, người ta thấy bộ sưu tập những con dao chuyên dùng để mổ cá của các tiểu thương ở Huế nay đã phải nghỉ bán vì người dân không mua cá; những chai nước mắt dán nhãn ‘Formosa’, những cái khẩu trang hình cá…

Trả lời BBC từ Huế, nghệ sĩ Trần Tuấn nói: “Các nghệ sĩ tham gia triển lãm này muốn dùng ngôn ngữ thị giác để bày tỏ thái độ và sự quan tâm về môi trường đang bị hủy hoại. Chúng tôi không kêu gào, cổ xúy cho tư tưởng chính trị nào mà chỉ muốn làm nghệ thuật”.

KHÔNG CÓ ĐẤT SỐNG CHO NGƯỜI BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN

From facebook:   Hoa Kim Ngo and 2 others shared Huynh Ngoc Chenh‘s post.
Image may contain: 3 people, people sitting and people standing

Huynh Ngoc ChenhFollow

KHÔNG CÓ ĐẤT SỐNG CHO NGƯỜI BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN

Bản án 10 năm tù lấy từ trong túi áo ra dành cho Nguyễn Ngọc Như Quỳnh dấy lên cơn phẫn nộ, nhưng không làm mọi người ngạc nhiên lắm.
Quỳnh là đối tượng nguy hiểm của chế độ bởi vì Quỳnh công khai và miệt mài đấu tranh cho nhân quyền, đồng thời khai sáng cho nhiều người khác hiểu về quyền làm người của mình, bởi vì Quỳnh lên án và chống lại hành vi bạo lực đưa đến chết người của công an, bởi vì Quỳnh viết blog, viết facebook nói lên sự thật về hiện trạng đất nước, bởi vì Quỳnh thường xuyên xuống đường chống Tàu cộng xâm phạm chủ quyền quốc gia, chống Formosa hủy hoại môi trường, và bởi vì tất cả những điều đó làm Quỳnh trở thành người bất đồng quan điểm với nhà cầm quyền.

Chỉ vậy thôi là Quỳnh không còn chỗ sống trên đất nước nầy dù cho Quỳnh có thể hiện quan điểm một cách ôn hòa và trong khuôn khổ pháp luật của nhà cầm quyền đặt ra.

Trước đó, giáo sư Phạm Minh Hoàng, đảng viên đảng Việt Tân, một người đấu tranh ôn hòa, một cựu tù nhân lương tâm, và dĩ nhiên là một người bất đồng chính kiến, vừa bị tước quốc tịch và trục xuất ra khỏi quê cha đất tổ của mình.

Trước đó nữa, chỉ trong 2 năm 2016 và 2017 đã có trên 30 người bất đồng chính kiến bị bắt vào tù. Những Lê Thanh Tùng, Trần Anh Kim vừa bị xử tù lần hai, những Nguyễn Văn Đài, Lê Thu Hà, Hoàng Bình, Nguyễn Văn Oai, Lê Văn Hóa, BS Hồ Hải, Trần Thị Nga, Vịnh Lưu, Đức Độ… chưa biết tạm giam đến khi nào mới xét xử dù bản án cho mỗi người đã được nhóm đầu đàn quyết định rồi.

Việt Nam trong thời đại cộng sản không có chỗ cho những người bất đồng chính kiến.

Sau năm 1954 có cả triệu người không đồng quan điểm với cộng sản phải di cư vào Nam. Sau năm 1975 lại có thêm hàng triệu người nữa phải rời bỏ tổ quốc ra đi dù việc ấy phải đối đầu với tù đày, mất mát tài sản và cả tính mạng.
Những người bất đồng chính kiến khác, hoặc chỉ mới đấu tranh cho nhân quyền, hoặc chì mới phản biện, góp ý đường lối của nhà cầm quyền cũng bị cấm xuất cảnh hoặc bị giam không chính thức ngay chính trong ngôi nhà của mình.

Như TS Nguyễn Quang A, vào ngày 27/6, khi ông vừa bước ra khỏi nhà liền bị an ninh bắt cóc lên xe chở đi lòng vòng suốt ngày đến tối mới đưa về. Chuyện đó xảy ra không chỉ một lần mà thường xuyên mỗi khi ông bước ra khỏi nhà mình.

Hàng trăm những người bất đồng chính kiến như TS Nguyễn Quang A bị giam cầm ngay chính trong ngôi nhà của mình vào những ngày cuối tuần hoặc vào những ngày có sự kiện đặc biệt, mỗi bước đi ra khỏi nhà của họ nếu không bị cưỡng bức trở vào hoặc cưỡng bức lên xe thì cũng bị rình rập theo dõi để sẵn sàng bị bắt cóc hay bị hành hung ngay giữa đường vào bất kỳ khi nào, điện thoại và các tài khoản cá nhân luôn bị nghe lén hoặc bị xâm phạm. Nhiều người bị mât việc làm, nhiều người còn mất cả chỗ ở, thậm chí mất cả thân nhân và gia đình.

Một chế độ sợ hãi với mọi khác biệt bình thường dù chỉ là khác biệt trong suy nghĩ là chế độ gì?

Chỉ có loài thú dữ trên rừng mới có thể chế cho phép con thú đầu đàn bắt mọi con thú khác trong đàn phải tuân phục theo ý chí chí độc đoán của hắn.
Dù là cộng sản hay là thứ chi đó cũng là con người, mà đã là con người thì phải biết chấp nhận và sống chung với những con người khác biệt.

Đất nước không của riêng ai, suy nghĩ mỗi người mỗi khác, không ai có quyền bắt người khác phải suy nghĩ, hành động theo cách của mình.
Một chế độ cố tồn tại bằng cách tiêu diệt mọi sự khác biệt thì sự tồn tại của chế độ ấy có ý nghĩa gì.

Một Nụ Cười

Một Nụ Cười

Bửu Uyển

Vào dịp cuối năm 1984, một buổi họp mặt các cựu tù nhân chính trị được tổ chức ở San Diego. Xướng ngôn viên của buổi lễ cho biết : “Khi tôi xướng tên trại nào, nếu quý anh là trại viên của trại đó, xin đứng dậy và tự giới thiệu tên của mình để các anh em khác được biết”. Nhiều trại cải tạo ở miền Bắc được lần lượt xướng tên như “Phong Quang”, “Yên Báy”, “Vĩnh Phú”, “Thanh Cẩm”, “Lý Bá Sơ”, “Nam Hà”, “Phú Sơn” v.v Trại nào cũng có năm bảy anh đứng dậy và giới thiệu tên của mình. Khi xướng tên trại Nam Hà, tôi đứng dậy và có thêm bốn anh nữa , trong đó có một anh, tự giới thiệu tên của mình là Lê Trung Đạo. Tôi lẫm nhẫm Lê Trung Đạo, Lê Trung Đạo…sao tên nghe quen quá, hình như anh ấy ở chung đội với tôi thì phải. Khi phần giới thiệu các anh em trại Nam Hà chấm dứt, tôi đi đến bàn của anh Đạo, đứng đối diện và nhìn kỹ anh ấy. Tôi nhận ra anh Đạo ngay. Tôi ôm chầm lấy anh, và anh ấy cũng ôm tôi trìu mến. Tôi thì thầm bên tai Đạo : “Em còn nhớ anh không? ” Đạo trả lời ngay: “Anh Uyển, mà sao em có thể quên được, thật vui mừng được gặp lại anh. Em trông chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”

Khi cùng sống trong cảnh đọa đày nơi trại Nam Hà, phân trại C, tôi và Đạo nằm gần nhau. Ra đồng, bắt được con cua, con cá, tôi và Đạo cùng chia sẻ với nhau. Đạo là một Thiếu Úy Cảnh Sát Đặc Biệt, mới ra trường, không biết làm Trưởng G hay H gì đó..mà bị đày ra cải tạo ở miền Bắc.Anh còn quá trẻ, khoảng 24, 25 tuổi. Tôi xem anh như một người em của tôi và tôi rất quý mến anh. Đạo chưa lập gia đình. Anh chỉ còn một mẹ già đang sống ở Vĩnh long. Vì vậy, từ ngày bị đưa ra Bắc, Đạo chưa bao giờ nhận được quà của thân nhân từ trong Nam gởi cho anh. Anh sống hiền hòa, vui tính, nên anh em trong đội ai cũng mến anh. Đạo xem tôi như một người anh trong gia đình, anh tâm sự với tôi : “Đời em chẳng còn gì nữa, chỉ có một người mẹ, mà từ ngày bị đày ra Bắc, đã trên 5 năm rồi em chẳng có tin tức gì của mẹ em. Không biết bà còn sống hay đã ra người thiên cổ”

Đạo nắm tay tôi và cảm động nói: “Giờ đây em chỉ có anh là người duy nhất thương mến em, cho em chút an ủi để sống qua ngày!”
Như có một động lực nào thúc đẩy, Đạo tâm sự với tôi : “Anh ạ,mình phải sống chứ anh, mà muốn sống, dù là cuộc sống thấp nhất, cũng phải có một ước mơ gì đó để mà mộng tưởng, để tiếp sức cho mình. Các anh em ở đây , dĩ nhiên ai cũng mơ ước sớm được trở về với gia đình. Ngoài xã hội thì kẻ này mơ trúng số, kẻ kia mơ nhà cửa , ruộng vườn v.v. Nhưng sống nơi địa ngục trần gian này, anh em mình mơ ước điều gì đây? Tất cả đều nằm ngoài tầm tay của mình. Em chợt nhớ lại một câu chuyện cổ tích của Pháp, tựa đề là “Un Peu De Soleil Dans L’eau Froide” kể lại câu chuyện một ông lão nghèo khổ, sống cô đơn một mình trong căn lều nhỏ bé, trống trước, trống sau. Bổng một bà tiên hiện ra và cho ông một điều ước. Bà tiên cứ nghĩ, thế nào ông lão nghèo nàn này cũng sẽ ao ước có một căn nhà, hoặc ao ước có nhiều tiền bạc..v..v. Nhưng bà tiên vô cùng ngạc nhiên, khi ông lão nghèo khổ ấy chỉ xin “Một Nụ Cười”

Đạo như chợt tỉnh, ông lảo bất hạnh trong câu chuyện cổ tích, đã chỉ cho Đạo một mơ ước, mà dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể đạt được, đó là một nụ cười. Không cần phải là nụ cười của giai nhân, mà chỉ cần một nụ cười thân ái của ai đó, chân thành trao cho anh, vì yêu mến anh, có thế thôi.
Cuộc sống tù đày cứ kéo dài triền miên trong đói khổ, vô vọng. Nhưng khi nghĩ đến một nụ cười, Đạo thấy tâm hồn mình có chút an ủi, nhẹ nhàng. Hằng ngày , Đạo ước mơ nhận được nụ cười. Đêm đêm Đạo cũng ước mong trong giấc mơ, anh sẽ gặp được một nụ cười. Nhưng buồn thay, những giấc mơ đến với Đạo chỉ là những cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng thật kỳ diệu, từ ngày Đạo ôm ấp ước mơ có được một nụ cười, anh thấy cuộc đời của anh có chút ý nghĩa, vì dù sao anh cũng có một ước mơ, để mà thương, mà nhớ, mà mong chờ.

Một hôm, đội được dẫn đi gặt lúa, khi đi ngang qua cỗng cơ quan, Đạo thấy nhiều chiếc áo vàng đứng ở đó. Nhìn lướt qua, Đạo chợt thấy một nữ cán bộ nhìn anh mỉm cười. Anh không tin ở mắt mình, anh nghĩ rằng có thể cô ta cười vu vơ gì đó, chứ đâu phải cười với anh. Anh quay lại nhìn một lần nữa, vẫn thấy cô ta nhìn anh và mỉm cười.

Từ ngày ấy, mỗi khi đội đi ngang qua cỗng cơ quan, Đạo đều bắt gặp nụ cười của người nữ cán bộ dành cho anh. Vì vậy khi đi lao động, Đạo luôn luôn đi cuối hàng để dễ đón nhận nụ cười của cô nữ cán bộ. Đạo cũng cười đáp lễ với cô ta. Đạo bắt đầu thấy cuộc đời của mình, có một chút gì thi vị, đáng sống. Khi ăn, khi ngủ, nụ cười đó luôn luôn theo anh, cho anh niềm an ủi, và chút lạc quan để sống. Anh em trong đội đều biết mối tình mắt nhìn mắt và trao đổi nụ cười của Đạo và cô nữ cán bộ.

Không những Đạo nhớ đến nụ cười, anh còn nhớ đến đôi mắt như muốn nói với anh muôn ngàn lời, anh nhớ đến người con gái ấy. Ban đầu anh nghĩ rằng cứ giã bộ vui vẻ cho qua ngày. Nhưng trong tâm trí anh, luôn luôn nhớ đến cô gái ấy và anh nhận ra rằng anh đã yêu cô ta. Đạo nhớ lại ngày xưa Elvis Presley đã hát một bài hát nỗi tiếng là bài Don’t Gamble With Love nay thật đúng như trường hợp của Đạo. Bây giờ Đạo không còn cho rằng lao động là khổ sai nữa, mà anh trông chờ mỗi buổi sáng được đi ngang qua cỗng cơ quan, để đón nhận nụ cười của người nữ cán bộ.

Một buổi chiều khi đi lao động về,nghe các anh em Công Giáo tập hát bài “Đêm Đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời”, Đạo mới biết, đêm nay là đêm Noel. Khi cửa phòng giam đóng lại, anh em Công Giáo vội vã thiết trí một ngôi sao Giáng Sinh và hàng chữ “Mừng Chúa Giáng Sinh” ở vách tường cuối phòng. Họ nắm tay nhau ca hát, đọc kinh, cầu nguyện. Đạo nằm mơ màng, lơ đãng nhìn về cuối phòng, chung quanh hàng chữ “Mừng Chúa Giáng Sinh”, Đạo tưởng tượng như có những bóng đèn màu chớp sáng. Anh mơ hồ nghe như có tiếng nhạc bài Silent Night dịu dàng thoảng đi trong gió…Anh thiếp đi trong giấc ngủ yên lành.

Vào một buổi sáng chúa nhật, chúng tôi được gọi ra sân để nhận quà của thân nhân từ trong Nam gởi ra. Thường thì 80 đến 90 phần trăm anh em đều nhận được quà. Riêng Đạo thì chưa bao giờ nhận được quà của thân nhân. Nhưng thật bất ngờ, hôm nay cán bộ lại kêu tên Đạo lên nhận quà, ai cũng ngạc nhiên và mừng cho Đạo. Anh nhận một gói quà bình thường, nhưng cách gói quà, khác với những gói quà từ trong Nam gởi ra. Đạo sững sốt nhận gói quà, đem về phòng, cẩn thận mở ra. Một mãnh giấy nhỏ nằm trên những gói đồ ăn, anh đọc vội hàng chữ “Trìu mến gửi anh Đạo – Em : Kim Chi”. Với mấy chữ ngắn gọn đó, Đạo biết ai gởi cho anh món quà tình nghĩa này. Anh ôm gói quà vào lòng. Anh không ngờ người nữ cán bộ có nụ cười dễ thương đó, lại dám liều lĩnh gởi quà cho anh. Hai hàng nuớc mắt chảy dài xuống má, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc mà từ lâu anh không hề có.

Trại Nam hà, Phân trại C, nơi chúng tôi đang ở, phía sau là con đường làng. Trại chỉ ngăn cách với bên ngoài bởi những bụi tre thấp và hàng rào kẽm gai. Dân chúng đi ở ngoài, chúng tôi có thể thấy họ. Thường vào buổi chiều, sau khi ăn cơm xong , chúng tôi hay ra ngồi chơi ở sân sau đó, nhìn người qua lại. Một hôm, chúng tôi thấy cô cán bộ Chi đi lui, đi tới ở ngoài hàng rào, rồi thình lình quăng vào trong một cái gói nhỏ. Chúng tôi biết cô ấy gởi gì đó cho Đạo, chúng tôi mang vào cho anh. Đạo không biết Chi gởi gì cho anh, nhưng anh cảm động lắm. Anh em hiếu kỳ đứng quanh giường của của Đạo, để xem cô Chi đã gởi gì cho anh: đó là một gói xôi và một con gà vàng rộm. Đối với tù nhân, đói triền miên như chúng tôi, thì gói xôi gà này là cao lương mỹ vị bậc nhất trên thế gian này. Đạo rất hào phóng, anh chia đều xôi, gà cho tất cả 32 anh em trong đội, mỗi người được một muỗng xôi và chút ít thịt gà. Có người ăn ngay, nhưng cũng có vài anh em để đó, hít hít mùi thịt gà cho đỡ thèm.

Đạo thấy thương Chi quá, vì yêu anh, nàng đã gan liều làm những việc như vậy, vì nếu bị phát giác, nàng ở tù như chơi. Đạo càng thương Chi khi nghĩ đến tương lai : một cán bộ công an yêu một sĩ quan cảnh sát ngụy..thì đời nào có thể sum họp được. Anh thở dài !

Vào một sáng chúa nhật, một anh trật tự đến phòng chúng tôi, bảo anh Đạo chuẩn bị ra có người thăm nuôi. Chúng tôi rất ngạc nhiên, vì từ bao năm nay, Đạo thuộc diện con mồ côi, chưa hề có ai gởi quà cho Đạo, nói gì đến chuyện thăm nuôi.Thế mà hôm nay, lại có người thân nào đó đến thăm Đạo. Chúng tôi mừng cho Đạo. Khoảng 9 giờ sáng, anh được cán bộ dẫn ra nhà thăm nuôi. Chúng tôi hồi hộp chờ Đạo trở vào để xem anh nhận được những quà gì của thân nhân đem đến.

Nhưng chúng tôi chờ mãi…đã ba , bốn giờ chiều rồi, vẫn chưa thấy Đạo trở vô trại. Thường một trại viên được gặp mặt thân nhân khoảng 15, 20 phút, tối đa là nửa giờ. Thế mà , Đạo ra nhà thăm nuôi đã hơn bốn, năm tiếng rồi mà chưa thấy vô. Chúng tôi bắt đầu lo lắng cho Đạo, không biết chuyện gì đã xảy ra cho anh, lành hay dữ. Và từ đó, chúng tôi không còn biết tin tức gì về Đạo nữa.

Hôm nay gặp lại Đạo, tôi đem chuyện ấy ra hỏi Đạo, anh đã kể cho tôi nghe câu chuyện sau đây:
“ Anh nhớ không, ngaỳ chúa nhật hôm đó, em được dẫn ra nhà thăm nuôi, nói là có thân nhân đến thăm. Em vô cùng ngạc nhiên vì em đâu có thân nhân nào từ trong Nam có thể ra thăm em. Bước vào nhà thăm nuôi, em thấy Chi và một ông Thượng Tá công an ngồi ở đó.Chi vội vã đứng lên giới thiệu : “Đây là cậu Du của Chi, đang công tác ở tỉnh Thái Bình, em nhờ cậu ấy đến thăm anh.” Đạo bối rối nhìn Chi, nhìn ánh mắt, nụ cười của Chi. Chi mặc đồ công an, trên cổ áo có đeo quân hàm Thiếu Úy. Chi biết Đạo ngõ ngàng, thắc mắc nên cô nói ngay: “Anh đừng lo, em bảo anh làm gì thì cứ làm theo, chớ có hỏi han gì hết”. Chi dẫn Đạo vào một căn nhà ở gần nhà thăm nuôi, nhà không có ai cả. Chi bảo tôi cởi bộ áo quần tù ra, và mặc ngay bộ đồ công an đã để sẵn ở đó; ngoài áo quần, có cả nón, cặp da và giấy chứng nhận đi công tác miền Nam. Tôi như trên trời rớt xuống, nhưng không có thì giờ để hỏi Chi, việc gì đang xảy đến cho tôi. Khi tôi đã mặc xong bộ đồ công an, Chi nhìn tôi mỉm cười , rồi kéo tôi ra ngỏ, bảo tôi leo lên một chiếc xe Jeep nhà binh đậu sẵn ở đó, và chạy ra ga xe lửa Phủ Lý. Chi bảo tôi cứ ngồi trên xe, Chi vào mua vé xe lửa đi về Sàigòn. Khi đưa tôi lên xe lửa, Chi ân cần căn dặn: “Không nên về nhà, cũng đừng liên lạc với mẹ, mà tìm một người bà con nào đó ở tỉnh khác xin trú ngụ vài ngày, rồi tìm đường vượt biên. Tốt nhất là đi đường bộ qua ngã Campuchia”. Chi đưa cho tôi một gói giấy và nói: “Đây là ít tiền để anh tiêu dùng, nhớ là phải vượt biên ngay nhé!”. Chi cầm tay tôi và chân thành nói : “Em là vợ của anh, anh đừng quên em!”. Tôi ôm Chi vào lòng, nước mắt ràn rụa. Chi cũng khóc trên vai tôi. Xe lửa từ từ lăn bánh, hình ảnh Chi cô đơn đứng một mình trên sân ga, nhỏ dần, nhỏ dần.. Tôi thấy nhiều lần Chi đưa tay lên lau nước mắt. Trong tim tôi, mối tình mà Chi dành cho tôi quá sâu đậm, đã chiếm trọn cuộc đời tôi. Tôi vỗ vỗ vào trái tim của mình “Đạo, Đạo, mày phải sống xứng đáng để đền ơn đáp nghĩa cho Chi nghe chưa”

Khi xe lửa dừng lại ở ga Bình triệu, Sàigòn, tôi không về nhà tôi ở Vĩnh Long, mà đến nhà dì tôi ở Cần Thơ xin trú ngụ.Chồng của dì tôi là một Đại úy Công Binh Việt nam Cộng Hòa, trước năm 1975, ông phục vụ ở Tiểu Đoàn 24 Công Binh Kiến tạo, mới được trả tự do. Gia đình dì, dượng tôi đang âm thầm chuẩn bị vượt biên. Dì, dượng tôi vui vẻ chấp thuận cho tôi cùng đi theo. Tôi đã đưa gói tiền mà Chi trao cho tôi, cho dì tôi để bà tiêu dùng. Mở gói ra xem, dì bảo tôi: “Tiền đâu mà cháu có nhiều vậy?” Tôi trả lời ngay: “Của vợ con cho đó!”
Vào một đêm tối trời, ghe máy chở cả nhà ra cữa biển Đại Ngãi, vì tàu lớn đang đậu ở đó. Sau 3 ngày và 4 đêm, tàu của chúng tôi đã đến hải phận Thái Lan, được tàu tuần duyên của Thái Lan đưa về trại Sikiew. Trong cuộc phỏng vấn thanh lọc, nhân viên Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc hỏi tôi rất ít. Tôi nghĩ là họ có đầy đủ hồ sơ cá nhân của ngành Cảnh Sát Đặc Biệt. Họ chỉ hỏi tôi là làm Trưởng G hay Trưởng H, tôi trả lời. Người nhân viên đó lấy trong tập hồ sơ ra một tấm ảnh, anh nhìn tôi rồi gật đầu.Thế là tôi vượt qua cuộc thanh lọc. Mấy tháng sau, họ chuyển tôi qua trại Pulau Bidong ở Mã Lai, để chờ chuyến bay đi định cư ở Mỹ.

Tôi mau chóng gởi thư cho má tôi ở Vĩnh Long, báo tin tôi đã bình yên đến trại Pulau Bidong ở Mã Lai, đang chờ chuyến bay để đi định cư ở Mỹ. Khoảng 2 tuần sau, tôi vui mừng nhận được thư hồi âm của má tôi, và một bất ngờ thú vị đến với tôi là có cả thư của Chi nữa! Má tôi đã viết cho tôi: “Đạo con, má rất vui mừng nhận được tin con đã đến nơi bình yên. Má cho con biết là Chi đang ở đây với má. Chi đã kể cho má nghe hết mọi chuyện. Má rất hạnh phúc có được một con dâu hiếu thảo như Chi, má mừng cho con”
Đạo run run mở thư của Chi ra đọc: “ Anh Đạo yêu quí của em, nghe anh đã đến đảo và đang chờ chuyến bay để đi Mỹ, má và em mừng quá anh ơi. Khi anh đi về Nam chưa đầy một tháng, họ đuổi em ra khỏi ngành công an. Em đã về Vĩnh Long ở với má, em thay anh phụng dưỡng, săn sóc má, anh yên tâm ! “
Với lời lẽ chân tình, mộc mạc, tôi uống từng chữ, từng lời trong bức thư ngắn gọn của Chi, tôi áp bức thư vào ngực và đi vào giấc ngủ.
Năm 1982, tôi được đi định cư ở Mỹ. Khi có thẻ xanh, tôi đã làm hồ sơ bảo lãnh Chi. Trong thời gian ở với má tôi ở Vĩnh Long, không biết Chi hỏi thủ tục bảo lãnh ở đâu mà nàng ra Thái Bình, nhờ người cậu Thượng Tá Công An của nàng, làm một giấy hôn thú của tôi và Chi, có đầy đủ chữ ký và khuôn dấu đỏ xác nhận của chính quyền địa phương.
Năm 1987 khi tôi được nhập quốc tịch Mỹ, tôi đã bổ túc hồ sơ bảo lãnh. Chi đã nhanh chóng được phỏng vấn. Lúc này, những trường hợp gian dối chưa xảy ra nhiều, nên việc chấp thuận cho chồng bảo lãnh vợ tương đối dễ dàng nếu có đầy đủ giấy tờ chứng minh.
Vào một ngày se lạnh ở miền Nam Cali, tôi và vài bạn bè thân quen đến đón Chi ở phi trường Los Angeles. Tôi ôm Chi vào lòng, vì quá cảm động, tôi chỉ thốt lên được một tiếng “Em!” Chi cũng vậy, nàng thổn thức trên vai tôi “Anh!”. Chỉ 2 tiếng “Anh” “Em”, nhưng đã gói trọn cuộc tình mà chúng tôi nghĩ là không bao giờ có thể sum họp được. Tạ ơn Trời Đất !
Đạo xây qua người đàn bà ngồi bên cạnh anh, và giới thiệu với tôi : “Thưa anh, đây là Chi, vợ em”. Chi bẽn lẽn cúi đầu, che dấu nụ cười đã đem lại sức sống và hạnh phúc cho Đạo.
Tôi đã được nghe , được biết nhiều mối tình ly kỳ, éo le lắm. Nhưng nếu nói đến một mối tình thật lãng mạn, mà người con gái đã dám hy sinh sự nghiệp và cả tính mạng mình cho người yêu, thì không thể không nói đến mối tình của nàng Kim Chi và chàng Trung Đạo.

TÔI LÀ MẸ NẤM

From facebook: Hoa Kim Ngo shared Huynh Ngoc Chenh‘s post.
TÔI LÀ MẸ NẤM
 
Image may contain: 1 person, smiling, standing and text
Huynh Ngoc Chenh with Lê Công Định and 2 others.

TÔI LÀ MẸ NẤM

Khi nghe tin Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – Mẹ Nấm bị bắt, tôi biết ngay là cũng chỉ vì lý do hết sức vớ vẩn.

Nay đọc cáo trạng quả nhiên điều tôi nghĩ không sai chút nào.
Căn cứ để bắt Mẹ Nấm cũng là căn cứ để bắt hàng ngàn người hiện nay, trong đó có tôi.

Nào lên mạng phản ảnh sự thật về hiện tình đất nước, nào phổ biến kiến thức về quyền làm người cho người dân, nào đấu tranh cho quyền làm người, nào xuống đường biểu tình chống Tàu cộng xâm phạm chủ quyền, nào xuống đường chống Formosa tàn phá môi trường, nào nhận giải thưởng nhân quyền của các tổ chức phi chính phủ…

Tất cả những gì Như Quỳnh làm, tôi và hàng ngàn người khác trên đất nước nầy đều làm. Đó là điều tối cần thiết mà những người có trách nhiệm với xã hội và đất nước không thể nhắm mắt làm ngơ để được yên phận.

Nói như hai lần tù nhân lương tâm Lê Thanh Tùng nói trước toà “toà án trong tay các ông các ông muốn xử bao nhiêu năm thì xử…” tất cả những người có lương tâm như Mẹ Nấm đều là tù nhân dự bị, nhà cầm quyền muốn bắt bất cứ lúc nào thì bắt, muốn xử bao nhiêu thì xử, tôi và rất nhiều người đang sẵn sàng.

Tuy nhiên nhà cầm quyền đừng có thể hiện sự hèn kém tệ hại của mình qua việc cấm cố không cho mẹ già và hai đứa con nhỏ dại của Mẹ Nấm gặp gỡ tiếp xúc với chị trong suốt gần một năm qua. Bất nhân và hèn kém hơn nữa là lừa dối người mẹ của chị về nơi giam giữ, để người mẹ già nua đáng thương ấy hằng tháng đi thăm nuôi con ở một trại tù trong khi con bà bị giam ở một trại tù khác.

Vô cùng đốn mạt như vậy để làm gì? Để khuất phục chị ấy ư? Đừng hòng, Như Quỳnh biết mình làm điều đúng và kiên định về nó.

Ngày kia Như Quỳnh sẽ ra toà, nhưng kẻ bị lên án không phải chị. Tôi tin chắc như vậy.

Vì tôi cũng là Mẹ Nấm

Xin đổi kiếp này

From facebook:  Hoa Kim Ngo shared Đinh Tấn Lực‘s post 
 
Image may contain: 1 person, smiling, text

Đinh Tấn LựcFollow

Bạn đã từng trăn trở? Bạn đã từng thao thức? Bạn đã từng khoét sâu nỗi đau vốn đã sâu thẳm trong lòng để tìm cho ra nguyên ủy của nó? Bạn đã từng đau đáu trông chờ những thay da đổi thịt trên đất nước này? Bạn đã từng các thứ, kể cả căm hận cái nguyên ủy gây ra nỗi đau quê hương bị tàn phá đến nhầy nhụa cực cùng… Nhưng, có bao giờ bạn muốn hóa thân trải nghiệm những niềm đau đó chưa?

Mời bạn nhẩn nha từng lời từng chữ trong bài thơ này, của một nữ sinh lớp 8, để xem thử quanh đây, mình đang đứng đâu, nghĩ gì, làm gì hay định làm gì…

#nguyenbichngan #xindoikiepnay

HRW lên tiếng trước phiên xử blogger ‘Mẹ Nấm’

HRW lên tiếng trước phiên xử blogger ‘Mẹ Nấm’

  • 28 tháng 6 2017

     

  • BBC
Blogger Mẹ Nấm được Hoa Kỳ trao giải Phụ nữ Quả cảm Quốc tế 2017
Bản quyền hình ảnh    NGUYEN TUYET LAN FACEBOOK
Mẹ Nấm được Hoa Kỳ trao giải Phụ nữ Quả cảm Quốc tế 2017

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do cho nhà hoạt động Nguyễn Ngọc Như Quỳnh.

“Đưa Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ra xử, chỉ vì đơn thuần thực hiện quyền tự do ngôn luận để kêu gọi chính quyền cải tổ và có tinh thần trách nhiệm, thật là quá đáng,” ông Phil Robertson , Phó Giám đốc Ban Á Châu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, nói trong thông cáo báo chí hôm 27/06.

“Vấn đề bê bối trong vụ này không phải là những gì Mẹ Nấm nói, mà là thái độ của Hà Nội cứ khăng khăng cự tuyệt thay đổi các điều luật hà khắc, vi phạm nhân quyền để trừng phạt các nhà bất đồng chính kiến ôn hòa khiến uy tín quốc tế của Việt Nam bị xấu đi.”

“Trong 10 năm qua, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã làm việc không mệt mỏi để thúc đẩy nhân quyền và tự do dân chủ ở Việt Nam.”

“Các nhà tài trợ và đối tác thương mại của Việt Nam cần công khai phản đối việc bắt giữ cô và thúc đẩy chính quyền Việt Nam phóng thích cô ngay lập tức và vô điều kiện,” ông Phil Robertson nói.

Mẹ của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, blogger sắp ra tòa về tội “tuyên truyền chống nhà nước”, hôm 23/06, viết trên Facebook mô tả về điều bà gọi là “những hành vi lừa đảo và vô nhân tính” đối với con mình.

“Con tôi đã không ở trại tạm giam Công an tỉnh Khánh Hòa như cơ quan An ninh – Điều tra tỉnh Khánh Hòa đưa thông báo cho tôi. Trong suốt tám tháng qua tôi đã bị lừa khi lặn lội đến thăm con tại một trại tù mà con tôi không có ở đó.

“Quỳnh chỉ bị giam giữ ở Nha Trang một ngày, sau đó đã bị chuyển về Cam Lâm – Cam Ranh, là một trại tù có điều kiện rất khắc nghiệt,” bà Nguyễn Tuyết Lan viết.

Tuy nhiên bà Lan bày tỏ “rất lo sợ” cho số phận của con mình trong thời gian bị tạm giam và trong phiên tòa sắp tới vào 29/06/2017.

“Những người từ thành phần giam cầm, điều tra cho đến những kẻ sẽ xét xử con tôi đều có những hành xử không minh bạch, không tôn trọng sự thật, không tuân thủ những quy định luật pháp.

“Tôi mong mỏi và kêu gọi mọi người, các đại sứ quán, các phóng viên truyền thông quốc tế hãy đồng hành cùng gia đình chúng tôi và cùng chúng tôi đến tham dự phiên tòa để bảo đảm tính minh bạch trong tiến trình xét xử con tôi, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – một công dân Việt Nam yêu nước đang bị quy chụp và giam cầm vì những hành động bảo vệ nhân quyền, bảo vệ môi trường, bảo vệ chủ quyền của đất nước mình,” mẹ của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh viết.

Từ Hoa Kỳ, ông Nguyễn Văn Hải, cựu tù nhân chính trị, nói an ninh Việt Nam muốn người tù “rơi vào sự cô đơn”.

“Nên biết là việc giúp đỡ từ bên ngoài đã được quy định trong luật, như thăm nuôi hai lần trong một tháng và được tiếp xúc với luật sư trong suốt quá trình điều tra.

“Với những người thần kinh yếu thì có thể bị ảnh hưởng từ phương pháp này nhưng theo tôi với Như Quỳnh thì tôi nghĩ khả năng này không có thể làm gì được vì có khổ đến mấy thì Quỳnh vẫn chịu được,” ông Nguyễn Văn Hải nói với BBC.

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được Tổ chức Theo dõi Nhân quyền trao giải Hellman Hammett năm 2010 dành cho những người cầm bút bảo vệ tự do ngôn luận. Năm 2015, Tổ chức Bảo vệ Quyền Dân sự trao cho cô Giải thưởng Của Năm. Tháng Ba năm 2017, cô được nhận giải Những Người Phụ nữ Quốc tế Can đảm của Bộ Ngoại giao Hoa kỳ.

 
Hoa Kỳ vinh danh Blogger Mẹ Nấm là phụ nữ quả cảm

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Hải Bình nói với các nhà báo hôm 30/3: “Việt Nam cho rằng Bộ Ngoại giao Mỹ trao giải thưởng cho một cá nhân đang bị tạm giam để điều tra vì hành vi vi phạm pháp luật Việt Nam là một hành động thiếu khách quan, không phù hợp và không có lợi cho việc phát triển quan hệ hai nước”.

Blogger Mẹ Nấm, tên thật là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, bị bắt giam từ tháng 10/2016 vì tội Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam theo Điều 88 Bộ Luật Hình sự.

Công an tỉnh Khánh Hòa khi bắt bà Quỳnh cáo buộc bà đã “soạn thảo, đăng tải, chia sẻ nhiều bài viết, video có nội dung chống đối đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước; bôi nhọ các cá nhân…”

Trước đó bà cũng đã bị bắt nhiều lần vì tham gia các hoạt động dân sự, đòi dân quyền, biểu tình phản đối Trung Quốc chiếm biển đảo tại Biển Đông, và phản đối tập đoàn Formosa của Đài Loan trong vụ việc cá chết hàng loạt tại miền Trung.

Bà là điều phối viên của mạng lưới Blogger Việt Nam, thành viên của các tổ chức “Người Việt yêu nước” và “Tuyên bố công dân tự do”.

HUYỀN THOẠI VỀ CHA BROCHERO, VỊ THÁNH TRÊN LƯNG LA.

HUYỀN THOẠI VỀ CHA BROCHERO, VỊ THÁNH TRÊN LƯNG LA.

Phan Sinh Trần

Thụ phong linh mục vào tháng 12 năm 1866, sau vài năm giảng dạy tại chủng viện, Cha Jose Garbriel Brochero được giao phụ trách giáo phận St. Albert rộng 200 cây số vuông, có 10.000 giáo dân, thuộc vùng núi cao, xa xôi cách trở, nước Á căn đình. Cha không chùn bước trước độ cao chớm chở, khoảng cách xa tít mù và thời tiết khắc nghiệt của địa phận nhà cho dù đó là gió, bão, tuyết vùi. Cha dong duổi khắp vùng bằng một con la, mang đến cho giáo dân các bí tích cần thiết, ngài luôn choàng áo khoác poncho và  đội mũ vành giống như các người chăn bò, cao bồi của xứ Á căn Đình.

Jose Gabriel del Rosario Brochero. Public Domain via Wikipedia.

Trên lưng la, ngài mang theo hình Đức Mẹ đồng trinh Maria, bộ dụng cụ cho thánh lễ, sách lễ, để sẵn sàng cử hành thánh lễ và trao ban các bí tích. Cha có cách nói giản dị đơn sơ làm cho giáo dân cảm được tình thương bao la vô bờ bến và như thấy được sự hiện diện mạnh mẽ của Chúa Giê Su trong cuộc đời, để rồi theo đó, họ cũng cảm thấy yêu mến Chúa giống như Cha Brochero. Ngài mang Chúa Giê Su đến cho mọi nhà, đã có hàng ngàn người từ bỏ sự độc ác, các thói xấu, thói hay cãi cọ để được trở thành con trai, con gái của Chúa, trở thành anh em với nhau.

Ngài còn thiết lập nhà tập cho những giáo dân của Ngài có cơ hội thực hành linh thao với quí cha Dòng Tên. Ngài cũng thành lập trường học cho các trẻ gái.Ngài giúp thiết lập các trạm thông tin, liên lạc bằng dây điện dẫn, Ngài tìm cách liên hệ để làm 125 dặm đường giao thông, tham gia việc thiết kế đường xe lửa cho vùng. Cha luôn quan tâm đến con chiên, với quyết tâm kiên định là ở gần đàn chiên của mình, bất kể đến một điều nào đó có thể xảy ra, cho dù có phải chịu thiệt thòi, tai hại hay nguy hiểm cho bản thân mình, ngài nói:

– Thật khốn nạn nếu Ma Quỉ cướp mất linh hồn con cái nào của tôi”

Cha Brochero luôn ở bên cạnh ngưởi nghèo khổ, bệnh tật. Ngài hy sinh, chăm sóc cho bệnh nhân bị dịch tả không chút lo sợ bị lây, trong nạn dich xảy ra vào năm 1867.

Cuối cùng, thì Ngài cũng bị lây bệnh ngặt nghèo, cha bị lây bệnh phong cùi vì thường xuyện lui tới để chăm sóc cho một bệnh nhân cùi vốn bị hắt hủi, bỏ rơi cô độc trong vùng, bệnh làm cho Ngài bị mù, điếc phải từ bỏ sứ vụ trong những năm cuối cuộc đời, ở nhờ trong nhà người chị ruột của Ngài cho đến chết. Ngài mất ngày 26 tháng Giêng năm 1914.

Ngài thầm thĩ thưa Chúa trước khi từ giã cõi đời:

– Giờ đây con có đủ mọi thứ sắp sẵn cho cuộc hành trình.

Vâng, Ngài có tình yêu thương, có đức Tin, có hoa trái phục vụ và các nhận đức kiên nhẫn chịu đựng, hy sinh khi mang vác thánh giá bịnh tật, thương tổn trong đời, tích góp làm thành nhiều món hành trang phong phú, đầy đủ, sắn sàng cho chuyến ra đi về nhà Cha Trời.  Đức Thánh Cha Francis phong thánh cho Cha Brochero vào tháng 9 năm 2013, Đức thánh Cha mô tả về Cha Brochero là “Vị mục tử ảm mùi của Chiên, trở nên nghèo khó trong đám dân nghèo” Quả thực là Ngài vẫn còn đang tiếp tục phục vụ các chiên nghèo, bệnh từ trên cao, trong số đó có thể kể đến hai điển hình sau 16 năm trước, bé Nicolas, mười một tháng tuổi, bị hôn mê trong một tai nạn xe cộ với ba lần tìm ngưng đập ở Bệnh Viện, Bé được lành mạnh sau khi Ba của bé xin Cha Brochero từ trời cao cầu bầu cho, Nay Nicolas là một thanh niên khỏe mạnh.

– Camila brusotti, lúc tám tuổi, bị hôn mê kéo dài một tháng trong bệnh viện, em bất tỉnh vì bị Dượng ghẻ và mẹ đánh, khi họ vào tù, còn lại bà Ngoại cầu nguyện với Cha Brochero và em được khỏi bệnh, khỏe mạnh đến nay là 4 năm rồi.

… Và Ngài đã chết vì mọi người, để ai sống thì đừng còn sống cho mình nữa, nhưng là cho Ðấng chết và sống lại vì họ!  (2Co rin to 5:15)

Những việc sẽ đến trong tương lai g​ần..

Những việc sẽ đến trong tương lai g​ần…

 

 

 

 

 

 

 

Năm 1998, Kodak đã có 170.000 nhân viên, và đã bán 85% giấy ảnh trên toàn thế giới. Chỉ trong vòng vài năm thôi, mô hình kinh doanh của họ biến mất và họ đã bị phá sản. Những gì đã xảy ra với Kodak sẽ xảy ra trong rất nhiều ngành công nghiệp trong 10 năm tới – và đa số chúng ta đã không nhìn thấy nó tới.


 

 

 

 

 

 

Vào năm 1998, có bao giờ bạn nghĩ rằng 3 năm sau đó bạn sẽ không bao giờ chụp hình trên phim giấy nữa không? Bạn có biết Máy ảnh kỹ thuật số đã được phát minh vào năm 1975. Những cái đầu tiên chỉ có 10.000 pixel, nhưng theo định luật Moore , tất cả các công nghệ theo cấp số nhân, đều phải trải qua một sự thất vọng trong một thời gian dài, trước khi nó được công nhận là cao siêu và nhập trào lưu. Điều này sẽ xảy ra với trí tuệ nhân tạo, y tế, xe tự lái và điện, giáo dục, in ấn 3D, nông nghiệp và công việc làm.

Chào mừng bạn đến cách mạng công nghiệp thứ 4. Chào mừng bạn đến Kỷ Niên Cấp Số Nhân.

Phần Mềm:

 

 

 

 

 

 

 

Sẽ làm xáo trộn hầu hết các ngành công nghiệp truyền thống trong 5-10 năm tới… Uber chỉ là một công cụ phần mềm, họ không sở hữu bất kỳ chiếc xe nào mà bây giờ họ là công ty taxi lớn nhất trên thế giới. Airbnb bây giờ là công ty khách sạn lớn nhất thế giới, mặc dù họ không sở hữu bất kỳ tài sản nào.

Trí Tuệ Nhân Tạo

 

 

 

 

 

 

 

Máy vi tính trở thành cấp số nhân tốt hơn trong việc tìm hiểu thế giới cuả chúng ta. Năm nay, một máy vi tính đã đánh bại các cầu Cờ Chốt giỏi nhất trên thế giới, 10 năm sớm hơn so với dự tính. Tại Mỹ, các luật sư trẻ tuổi đã tìm được việc làm. Do IBM Watson, bạn có thể nhận pháp lý tư vấn (những vấn đề cơ bản) trong vòng vài giây, với độ chính xác 90% so với 70% độ chính xác khi thực hiện bởi con người. Vì vậy, nếu đang học về luật, bạn nên ngừng ngay. Sẽ mất 90% luật sư trong tương lai, chỉ sẽ còn lại các chuyên gia mà thôi. Watson đã giúp y tá chẩn đoán ung thư, 4 lần chính xác hơn y tá của con người.

 

 

 

 

 

 

 

Facebook hiện nay có một phần mềm nhận dạng ra khuôn mặt con người chính xác hơn con người. Trong năm 2030, máy vi tính sẽ trở nên thông minh hơn con người.

Xe Tự lái

Trong năm 2018 những chiếc xe tự lái xe đầu tiên sẽ xuất hiện cho công chúng. Ở Cali, chúng đã chạy lòng vòng rồi. Khoảng năm 2020, kỹ nghệ xe hơi sẽ bị lung lay.

 

 

 

 

 

 

 

Bạn không muốn sở hữu một chiếc xe nữa. Bạn chỉ cần gọi một chiếc xe với điện thoại của bạn, nó sẽ tới trước nhà bạn và sẽ đưa bạn tới nơi bạn muốn. Bạn sẽ không de xe tìm chổ đậu, bạn chỉ trả tiền cho khoảng cách bạn đã đi và có thể dùng thời gian khi xe tự lái một cách hữu ích hơn. Con cháu chúng ta sẽ không còn cần bằng lái xe nữa và sẽ không bao giờ sở hữu một chiếc xe hơi. Việc này sẽ thay đổi thành phố, vì với 90-95% xe ít hơn, chúng ta có thể biến không gian đậu xe thành công viên.

Hiện nay, 1.2 triệu người chết mỗi năm vì tai nạn xe hơi trên toàn thế giới tương đương với 1 tai nạn cho 100,000 km. Với xe tự lái, con số này sẽ giảm xuống bằng một tai nạn cho 10 triệu km. Điều này sẽ tiết kiệm được một triệu mạng sống mỗi năm. Hầu hết các kỹ nghệ xe hơi có thể bị phá sản. Những công ty xe hơi truyền thống sẽ ráng tiến hóa để sản xuất một chiếc xe tốt hơn, trong khi các công ty kỹ nghệ xe hơi cao (Tesla, Apple, Google) sẽ làm cách mạng và tạo dựng một máy vi tính trên 4 bánh xe.


 

 

 

 

 

 

 

Tôi đã nói chuyện với rất nhiều kỹ sư từ Volkswagen và Audi; họ hoàn toàn khiếp đảm với sáng kiến của Tesla. Các công ty bảo hiểm sẽ có rắc rối lớn bởi vì không có tai nạn, bảo hiểm sẽ rẻ hơn 100 lần. Mô hình kinh doanh bảo hiểm xe hơi sẽ biến mất. Bất động sản cũng sẽ thay đổi. Bởi vì nếu bạn có thể làm việc trong khi bạn di chuyển tới sở, mọi người sẽ di chuyển xa hơn để sống trong những khu phố đẹp hơn. Năm 2020, xe điện sẽ trở thành bình dân. Các thành phố sẽ bớt ồn ào bởi vì tất cả các xe sẽ chạy bằng điện.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Điện sẽ trở nên rẻ và sạch do việc sử dụng năng lượng mặt trời. Năng lượng mặt trời đã nằm trên một đường cong hàm mũ từ 30 năm, và bây giờ bạn có thể thấy nó bắt đầu nhập vào trào lưu chánh. Năm ngoái, năng lượng mặt trời nhiều hơn đã được cài đặt để dược sử dụng trên toàn thế giới nhiều hơn năng lượng hóa thạch.

 

 

 

 

 

Giá năng lượng mặt trời sẽ giảm xuống rất nhiều và tất cả các công ty than sẽ biến mất năm 2025. Với điện giá rẻ thì nước dùng sẽ dồi dào. Khử muối lấy nước bây giờ chỉ cần 2kWh mỗi mét khối. Sẽ không còn nạn khan hiếm nước, chỉ có nước uống sẽ còn khan hiếm. Bạn cứ tưởng tượng một thế giới không còn khan hiếm nước và giá nước rất rẻ.

Y Tế

 

 

 

 

 

 

Giá X Tricorder sẽ được công bố trong năm nay. Sẽ có công ty sản xuất một thiết bị y tế (gọi tắt là “Tricorder” Star Trek) sẽ làm việc chung với điện thoại của bạn. Nó sẽ scan võng mạc của bạn, sẽ thử nghiệm mẫu máu và nhịp thở của bạn. Sau đó nó sẽ phân tích 54 chỉ dấu sinh học và sẽ chẩn bịnh bất cứ bịnh gì cho bạn.

 


 

 

 

 

 

 

Giá nó sẽ rẻ, vì vậy trong một vài năm tất cả mọi người trên hành tinh này sẽ được tiếp cận với y học đẳng cấp thế giới, gần như miễn phí.

In 3D

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chỉ trong vòng 10 năm tới, giá của máy in 3D sẽ xuống từ $18,000.00 đến $400.00 và nhanh hơn gấp 100 lần.

Tất cả các công ty giày lớn sẽ bắt đầu giày in ấn 3D. Phụ tùng máy bay đã được 3D in tại sân bay từ xa. Trạm không gian bây giờ có một máy in và đã loại bỏ sự cần thiết đem theo một số lớn các phụ tùng thay thế như họ đã từng làm trong quá khứ. Cuối cùng năm nay, điện thoại thông minh mới sẽ có khả năng quét 3D và bạn có thể quét 3D của chân bạn và in giày hoàn hảo của bạn ở nhà.


 

 

 

 

 

 

 

Xây nhà với máy in 3D. Ở Trung Cộng, họ đã in 3D hoàn chỉnh 6 tầng tòa nhà văn phòng. Vào năm 2027, 10% của tất cả mọi thứ đó sẽ được sản xuất theo phương pháp in 3D.

Cơ Hội Kinh Doanh

Nếu bạn nghĩ về một cơ hội kinh doanh, hãy tự hỏi: “trong tương lai, bạn có nghĩ rằng chúng ta sẽ có điều đó không? ” Và nếu câu trả lời là có, thì nên tự hỏi câu tiếp là: làm thế  nào để thực hiện điều đó sớm hơn??? Và nếu sáng kiến của bạn không đi chung với điện thoại thì quên nó đi. Và nhớ thêm điều này: bất kỳ ý tưởng thiết kế thành công trong thế kỷ 20 sẽ thất bại trong thế kỷ 21.

 

 

 

 

 

 

7/ Việc Làm – Jobs: 70-80% việc làm hiện giờ sẽ biến mất trong vòng 20 năm tới. Sẽ có rất nhiều việc làm mới, nhưng hiện giờ chưa rõ là sẽ được đủ việc làm mới cho mọi người trong một thời gian ngắn như vậy.

Nông Nghiệp

 

 

 

 

 

Sẽ có một robot nông nghiệp chỉ giá $100 trong tương lai. Nông dân ở thế giới thứ 3 có thể nhờ nó mà chỉ ngồi nhà quản lý mảnh đất của họ thay vì làm việc vất vả ngoài đồng. Phương pháp Khí canh sẽ cần rất ít nước. Món ăn đầu tiên với thịt bê Petri đã được sản xuất bây giờ và sẽ rẻ hơn so với thịt bê do bò vào năm 2018.

Hiện nay, 30% của đất đai được sử dụng cho việc nuôi bò. Hãy tưởng tượng nếu chúng ta không phải cần diện tích đó nữa. Đã có sáng kiến sản xuất protein từ côn trùng mà ra. Nó chứa nhiều protein hơn thịt. Và sẽ được dán nhãn là “nguồn protein thay thế” (Vì hầu hết mọi người vẫn từ chối ý tưởng của việc ăn côn trùng).

 

 

 

 

 

 

 

 

Đã có một ứng dụng gọi là “moodies” để có thể biết tâm trạng bạn đang có. Đến năm 2020 sẽ có ứng dụng đọc và phân tích được nét mặt của bạn nếu bạn đang nói dối. Hãy tưởng tượng một cuộc tranh luận bầu cử với ứng dụng này !!! Tiền điện tử “Bitcoin” sẽ trở thành phổ biến trong năm nay và thậm chí có thể trở thành đồng tiền dự trữ mặc định.

Tuổi Thọ

 

 

 

 

 

 

 

Ngay bây giờ, tuổi thọ trung bình tăng 3 tháng mỗi năm. Bốn năm trước, tuổi thọ là 79 năm, bây giờ là 80 năm. Hy vọng sống chính nó đang gia tăng nhanh và năm 2036, hy vọng sống sẽ tăng hơn 1 năm cho mổi năm sống. Chúng ta sẽ sống 100 tuổi hay hơn nữa !!!

CÓ CẦN QUAN TÂM ĐẾN THỜI CUỘC HAY KHÔNG ?

From facebook:   Phan Thị Hồng added 2 new photos.
Luật sư Đặng Đình Mạnh Fb: Manh Dang

Nếu bạn đọc xong những dòng chữ dưới đây mà vẫn ung dung, thì bạn không thiết tha nỗi đau cùng dân tộc Việt !

Nếu bạn KHÔNG quan tâm đến thời cuộc, vì mọi việc đối với bạn vẫn nhẹ nhàng. Có thể bạn hạnh phúc, nhưng thật VÔ PHÚC cho dân tộc có những người công dân như bạn.

Xin mời bạn đọc và cùng suy nghĩ.

Bài viết của Ls. Đặng Đình Mạnh.

*

CÓ CẦN QUAN TÂM ĐẾN THỜI CUỘC HAY KHÔNG ?
————————–

Tôi có ngay câu trả lời là : KHÔNG !

Nếu bạn vẫn ung dung trả 100.000 đồng đề mua xăng dù vẫn biết trong đấy chỉ có 45.000 đồng là giá xăng, nhưng có đến 55.000 đồng là thuế phí các loại, chưa kể đến yếu tố chúng ta là một quốc gia xuất khẩu dầu hỏa. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn chấp nhận như lẽ đương nhiên khi con cái bạn rời ghế nhà trường mà không thể kiếm được việc làm, hoặc đi làm nhưng không thích ứng được với công việc vì sự đào tạo kém cỏi của hệ thống giáo dục. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn cảm thấy là “hạnh phúc của dân tộc” khi các chức vụ chính quyền cao cấp đều được trao cho những đứa trẻ ranh, bà con thân thuộc dù bất tài. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn thản nhiên trước tình trạng cán bộ nhà nước ngày càng giàu có, sống xa hoa bất thường so với mức lương nhận lãnh. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn thấy bình thường khi đã trả đủ loại thuế, phí cho cầu đường, môi trường mà vẫn phải sử dụng những con đường xuống cấp ngay khi mới hoàn thành, phải chịu đựng tình trạng ô nhiễm môi trường xung quanh. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn tin tưởng tuyệt đối vào báo đài chính thống mà không cần tìm hiểu về sự thật nào đang bị ẩn giấu. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn không thắc mắc với mỗi lần thông báo tăng thuế để trả cho số nợ công ngày càng cao vì sự bất lực với tình trạng tham nhũng. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn vẫn bàng quan với sự thua lỗ, thất thoát đến hàng trăm nghìn tỷ đồng của những công ty quốc doanh vứt tiền đóng thuế của bạn ra ngoài của sổ. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn dửng dưng với lá phiếu cử tri của mình để bầu cử cho bất cứ ai mà người ta chọn sẵn cho bạn, dù bất tài, bất xứng. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn không thấy xấu hổ khi thấy các quốc gia lân bang ngày càng thịnh vượng cho dù có xuất phát điểm kém hơn chúng ta. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Nếu bạn không thấy xót xa khi lãnh thổ của cha ông để lại nay ngày càng teo tóp, ngoại bang thì ngày càng lộng hành trước sự luồn cúi hèn hạ của đám sai nha bán nước. Thì quả thật, tôi nghĩ bạn KHÔNG cần quan tâm đến thời cuộc.

Bạn KHÔNG quan tâm đến thời cuộc, mọi sự với bạn thật nhẹ nhàng, vì thế tôi không thể không chúc mừng bạn và nhân thể, tôi chia buồn cho xứ sở, nơi mà tôi với bạn cùng là đồng bào. Vì lẽ, sự thờ ơ về thời cuộc có thể là hạnh phúc của bạn, nhưng là sự vô phúc của dân tộc này.

Manh Dang

Nguồn: https://m.facebook.com/story.php…

Image may contain: 10 people, people smiling
Image may contain: 1 person
 

HAI VỤ ÁN VÀ HAI NGƯỜI PHỤ NỮ

Thuong Phan and Nguyễn Lan shared Trương Duy Nhất‘s post.
Image may contain: 2 people, closeup

Trương Duy NhấtFollow

HAI VỤ ÁN VÀ HAI NGƯỜI PHỤ NỮ

Một hoa hậu, trong vụ án… l….. tiền (xin lỗi phải viết thẳng, không thể khác được) đang được hết thảy các báo bâu vấu như ruồi gặp cứt.

Một vụ án khác, về một phụ nữ khác (chị Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – Mẹ Nấm) đang được truyền thông cả thế giới quan tâm ca tụng và lo lắng. Nhưng báo chí trong nước không được phép đưa tin. Sẽ không có, bất kỳ một thằng nhà báo nào dám mó tới.

Nếu có, sẽ chẳng gì ngoài những bài móc moi phỉ báng còn hơn cả luận tội. Chắc chắn thế. Trong khi, ngập tràn những dòng báo ra chiều rất “nhân văn”, chia sẻ, cảm thông với người phụ nữ trong vụ án lồn tiền.
Hai vụ án, hai thân phận đàn bà, và một điều khác biệt quá đắng cay!

http://truongduynhat.org/hai-vu-an-va-hai-nguoi-phu-nu/

Xông vào nhà trói mẹ, bắt cóc con trai 2 tháng tuổi bán sang Trung Quốc

From facebook:  Ngua O Chu

 

Xã hội loạn lạc. Không còn là “người” !?

Công an huyện Mường Nhé (Điện Biên) vừa bắt tạm giam một đôi vợ chồng có hành vi bắt cóc bé trai 2 tháng tuổi mang bán sang Trung Quốc lấy 79 triệu đồng.
 
THANHNIEN.VN|BY BÁO THANH NIÊN