Hình ảnh Quân đội và hàng trăm người dân Mỹ tiễn đưa chú chó bị ung thư,

From facebook:  Lan Nguyen shared Richard Nguyen‘s post.
 
Image may contain: outdoor
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: outdoor
Image may contain: 3 people
Image may contain: 1 person
+8
Richard Nguyen added 12 new photos.Follow

 

Hình ảnh Quân đội và hàng trăm người dân Mỹ tiễn đưa chú chó bị ung thư, hôm 27/7. Đó là Cena, chú chó từng ba lần tham chiến ở Afghanistan cùng Thủy quân lục chiến Mỹ, đã được trợ tử vì mắc ung thư xương. Hàng trăm người dân ở Muskegon, tiểu bang Michigan, đã đến tiễn đưa và nói lời vĩnh biệt với Cena. Chú chó 10 tuổi thuộc giống Labrador Retriever. Nó từng là chó nghiệp vụ của Thủy quân lục chiến Mỹ chuyên phát hiện bom mìn.

Cựu hạ sĩ Jeff DeYoung (trong hình), 27 tuổi, người tham chiến cùng Cena vào năm 2009 – 2010, đã đưa con chó lên chiến hạm bảo tàng USS LST-393 ở Michigan để được trở tử.

“Suốt quãng đời trưởng thành của tôi đã có Cena bên cạnh. Khi tôi mới 19 tuổi, đang học cách chịu trách nhiệm ở một nơi xa quê hương, Cena đã ở bên tôi. Và giờ đây, khi 27 tuổi, tôi phải nói lời vĩnh biệt với một trong những phần quan trọng nhất của cuộc đời mình,” DeYoung trả lời NBC’s Nightly News.

“Nó đã cứu mạng tôi. Tôi còn tin Cena hơn tin đa số con người”, cựu hạ sĩ Thủy quân lục chiến tâm sự, “Nó có thể nhìn, cảm nhận thấy… những con chó này, chúng ra ngoài mỗi ngày làm nhiệm vụ và đưa những người lính trở về an toàn. Nó không chỉ là một con chó, nó là gia đình và một lính Thủy quân lục chiến”.

DeYoung cho biết anh từng lấy thân mình che cho Cena dưới làn đạn của quân Taliban. Còn Cena đã giúp anh giữ ấm cơ thể trong những đêm lạnh trên sa mạc và ở cạnh an ủi anh khi DeYoung một lúc mất đi 7 người đồng đội.

Sau khi giải ngũ, DeYoung đã nhận nuôi Cena và chú chó đã giúp anh vượt qua chứng rối loạn tâm lý hậu chiến. Cena bị chẩn đoán mắc ung thư xương giai đoạn cuối hai tuần trước.

Hàng trăm người đã góp tiền xây dựng bia mộ cho Cena. “Cảm ơn chú chó vì tình yêu, lòng trung thành và sự phục vụ mà (Cena) đã dành cho những người mà chú đã cứu mạng”, một người viết trên trang mạng gây quỹ, “Một ngày nào đó, tất cả chúng ta sẽ gặp lại nhau ở phía bên kia cầu vồng. Cho đến lúc đó, hãy yên nghỉ nhé Cena”.

Ảnh : Wood TV

Đức Khổng Tử nói về phẩm hạnh của người quân tử

 Đức Khổng Tử nói về phẩm hạnh của người quân tử

Bài viết của Trí Chân

 Khổng Tử (551-479 trước Công nguyên) đã từng nói, “Hoa lan mọc trong rừng, tỏa hương thơm ngay cả khi không có ai xung quanh thưởng thức. Tương tự như vậy, người có nhân cách cao quý sẽ không để cảnh nghèo làm nhụt chí tu Đạo và xây dựng uy đức.”Người quân tử luôn hiểu chân nghĩa của cuộc đời. Dù trong hoàn cảnh nào, họ luôn tôn trọng các chuẩn mực đạo đức trong việc làm và tự kiểm soát bản thân bằng cách tuân theo những lời dạy của các bậc thánh hiền. Bất cứ nơi nào họ đến, họ đều lan tỏa lòng tốt và sự ảnh hưởng đến những người mà họ tiếp xúc, để người ta tôn thờ đạo đức và công lý. Hiệu quả và sự ảnh hưởng của những lời dạy ấy đã khắc họa rõ phẩm chất đạo đức của họ. Sau đây là một vài câu chuyện về Khổng Tử và các học trò đã được ghi lại trong 2 cuốn sách Luận ngữ“  và Khổng Tử gia ngữ.

Người quân tử nói bằng hành động

Có một lần, Nhan Hồi hỏi thầy của mình là Khổng Tử: “Lời nói của phường tiểu nhân có những điểm gì chung? Là người quân tử, cần phải hiểu cho rõ.” Khổng Tử đáp: “Một người quân tử nói bằng hành động. Trong tất cả lời nói và việc làm, người ấy đều thực hiện theo những chuẩn mực mà thánh nhân đã dạy. Một kẻ tiểu nhân chỉ giỏi nói miệng mà thôi. Kẻ ấy chỉ giỏi đòi hỏi và tìm lỗi của người khác, trong khi lại chẳng đóng góp gì. Một người quân tử đối nhân xử thế bằng sự chân thành. Khi nhìn thấy bạn bè của mình vi phạm đạo đức, người đó sẽ cảnh báo những hậu quả mà bạn mình phải gánh chịu và khuyên bạn hành động theo lương tâm. Lời nói của họ là phát xuất từ trong tâm bởi vì họ thực sự quan tâm đến hạnh phúc của người khác. Kết quả là tình bạn sẽ ngày càng sâu sắc hơn. Kẻ tiểu nhân thì lại thường kết thành bè đảng để gây rối. Tuy nhiên, chúng không thể không đổ lỗi và đâm sau lưng nhau.” Khổng Tử cũng giảng: “Quân tử nghĩ về đức hạnh, tiểu nhân truy cầu hưởng thụ. Quân tử nghĩ về đạo lý; tiểu nhân truy cầu những đặc ân mà hắn có thể kiếm được.” Điều này đã nói rõ những điểm khác nhau trong tâm của hai loại người. Người quân tử không xuôi theo dòng nước, huống hồ là thông đồng với kẻ khác. Tất cả những gì họ nghĩ đến là làm thế nào để thực hành đạo nghĩa. Còn kẻ tiểu nhân thì lúc nào cũng chỉ lo nghĩ cho bản thân. Người quân tử tôn trọng phép tắc và quy củ. Kẻ tiểu nhân luôn đặt lợi ích cá nhân lên trên hết thảy mọi thứ, và tâm kẻ ấy chứa đầy những món lợi nhỏ nhen. Điều này đã được đề cập đến trong cuốn “Đệ tử quy” (“Chuẩn mực của người học trò”), viết vào thời nhà Thanh (1644 – 1912), “Nhắc nhở người khác bằng lòng tốt; đức hạnh vẹn toàn cả đôi bề; Tìm bới sai lầm của người khác; chắc chắn mất lòng cả đôi bên.” Đây là một ví dụ nữa về sự khác nhau giữa hành động của kẻ tiểu nhân với người quân tử.

Lời nói và hành động của một người đều dựa trên những suy nghĩ của người đó. Một người quân tử luôn nuôi dưỡng những suy nghĩ tốt đẹp và lẽ phải. Lời nói và hành vi của người đó là kết tinh của tình thương, lòng tốt, và sự vị tha. Ở những nơi nào người quân tử đến, những suy nghĩ tinh khiết, tốt đẹp của họ sẽ lan tỏa ra những người xung quanh, thức tỉnh lương tâm của mọi người và trồng những hạt giống của sự chính trực và lòng nhân ái.

Dùng trí tuệ để tránh một cuộc chiến

Khổng Tử đã dẫn các học trò đến đất Khuông, một vùng thuộc nước Tống. Những người dân địa phương đã nhầm Khổng Tử với Dương Hổ, kẻ đã từng tấn công tàn bạo người dân đất Khuông. Họ ngay lập tức báo động cho Giản Tử, thủ lĩnh của người Khuông. Giản Tử vội vã tập hợp binh sĩ mặc giáp, rồi họ cưỡi ngựa đến bao vây Khổng Tử và các học trò của Ngài.

Tử Lộ, một trong những người học trò của Khổng Tử, có lòng dũng cảm thiên phú. Ông thấy khó chịu ngay khi nhìn thấy những người Khuông hung tợn vây xung quanh. Ông nắm lấy vũ khí sẵn sàng nghênh chiến. Khổng Tử ngăn ông lại và nói: “Không lẽ những người đang tu luyện, hành thiện và công bình lại không thể ngăn chặn điều ác này sao? Ta thực sự sai lầm nếu không truyền rộng những áng thơ cổ cùng những tác phẩm lớn và đề cao nghi lễ và âm nhạc… Lại đây đã, Tử Lộ. Con hãy chơi nhạc và hát lên, rồi ta sẽ hòa tấu.” Tử Lộ đặt vũ khí của mình xuống và lấy ra một nhạc cụ. Khổng Tử cũng tham gia. Sau ba vòng ca hát, người dân Khuông nhận ra rằng Khổng Tử là một vị thánh hiền, chứ không phải là Dương Hổ tàn bạo. Họ cởi bỏ áo giáp và bỏ đi.

Ngay cả khi ở trong vòng vây, Khổng Tử vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Đầu tiên ông tự nhìn lại chính mình để xem xem mình có làm gì sai hay không. Nếu không thì ông sẽ tiếp tục việc giảng dạy của mình và tác động tới những người Khuông thông qua lễ nghi và âm nhạc. Hành động của ông minh chứng rõ sự khác biệt giữa ông và Dương Hổ. Những người dân Khuông nhận ra rằng Khổng Tử là một người nhã nhặn, một người quân tử, một bậc thánh hiền, mặc dù dung mạo bề ngoài của ông rất giống Dương Hổ. Họ đã bị đẩy lui và cảm thấy thẹn. Cuối cùng, họ đã cởi bỏ áo giáp và trở về một cách yên bình. Khổng Tử đã thay đổi người khác bằng đức hạnh của mình, ông đã đảo ngược tình thế nguy hiểm. Khổng Tử đã minh chứng được lòng tốt xuất phát từ nội tâm. Mọi người đều có thể cảm nhận được lòng độ lượng cùng ý thức trách nhiệm của ông trong việc duy trì văn hóa truyền thống.

Tập trung vào vấn đề chính

Một ngày nọ, Lỗ Ai Công hỏi Khổng Tử, “Ngày xưa, vua Thuấn đã đội loại vương miện gì?”

Khổng Tử không trả lời.

Nhà vua hỏi lại: “Ta đang cố gắng học hỏi từ ngài. Tại sao ngài không trả lời?”

Khổng Tử cúi đầu đáp: “Bởi vì câu hỏi Bệ Hạ đưa ra không tập trung vào những vấn đề chính. Đó là lý do tại sao thần đang suy nghĩ làm thế nào để trả lời.”

Nhà vua thấy tò mò và hỏi: “Những vấn đề chính là gì?”

Khổng Tử trả lời: “Trong suốt triều đại vua Thuấn, ông luôn thương dân như con của mình. Ông đề cao giáo dục đạo đức và bổ nhiệm những người hiền tài. Đức hạnh của ông lan xa khắp chốn. Tuy vậy, ông vẫn luôn giản dị khiêm nhường. Ông đã làm mọi thứ thay đổi thật nhẹ nhàng, giống như bốn mùa luân phiên thay đổi trong tự nhiên. Ông khuyến khích việc giáo hóa đạo đức trong dân chúng. Lòng tốt của ông trải rộng ra cho mọi chúng sinh. Đó là lý do tại sao những lời giáo huấn của ông được lưu truyền rộng rãi. Ngay cả những con chim Phượng hoàng và Kỳ Lân huyền thoại cũng đã xuất hiện trên mảnh đất mà ông cai trị, chứng tỏ rõ uy đức của ông. Tất cả điều này có được là nhờ ân đức vua Thuấn dành cho nhân dân. Bệ Hạ hỏi về loại vương miện mà vua Thuấn đã mang thay vì hỏi những vấn đề quan trọng hàng đầu như thế, vì thế thần không trả lời ngay được.”

Sống với người tốt cũng giống như được vào một căn phòng đầy hoa lan

Khổng Tử từng nói với Tăng Sâm, “Tử Hạ sẽ tiến bộ rất nhanh vì trò ấy rất thích dành thời gian để ở bên những người có đức hạnh cao hơn mình. Ở với những người tốt cũng giống như sống trong một căn nhà đầy hoa lan. Con người sẽ đồng hóa với môi trường. Vì vậy, một người quân tử phải cẩn thận trong việc lựa chọn người cùng chung sống.”Điều đó cũng đã được nói đến trong cuốn “Đệ tử quy”“Thật vô cùng ích lợi nếu một người được sống gần những người có thiện tâm. Mỗi ngày trôi qua, đức hạnh của người đó sẽ một tăng, và những thiếu sót của người ấy cũng bớt đi. Phải sống xa những người tốt thì thật là nguy hại. Người mà bị đẩy vào chỗ của những kẻ tiểu nhân thì rồi cũng sẽ hư hỏng.”

Điều này cho chúng ta biết rằng, bằng cách sống gần với những người nhân đức, kết bạn với họ hoặc nhận họ làm thầy, người ta có thể mở rộng kiến thức của mình cũng như giúp bản thân họ ngày một thêm hoàn thiện. Một người quân tử sẽ là một tấm gương tốt. Những người xung quanh anh ta sẽ học cách nhìn vào bản thân họ để tìm những thiếu sót của mình và liên tục tự đặt ra những tiêu chuẩn cao hơn cho mình. “Thường xuyên tự tìm thấy những khuyết điểm của bản thân, thay vì đổ lỗi cho người khác” đòi hỏi một người phải thật trong sáng khoáng đạt trong lời nói và hành vi của mình. Nghiêm khắc với bản thân nhưng khoan dung với người khác là biểu hiện của lòng độ lượng. Khổng Tử nói: “Một người quân tử học Đạo và yêu thương mọi người.”Ông đã chỉ ra rằng một người quân tử có Đạo cần phải biết quan tâm đến mọi người, biết áp dụng các nguyên tắc người đó đã học được từ Đạo để đối đãi với người khác. Tâm đại từ bi cũng giống như nước vậy, làm lợi cho tất cả trong khi bản thân không giữ lại gì.

Đức hạnh của một người quân tử sẽ đem lại sự hòa hợp và thái bình, sẽ nhắc nhở người ta tu chỉnh bản thân mình và không làm điều gì trái với lương tâm. Trong thế giới vật chất ngày nay, nơi mà có quá nhiều người mang lòng tham danh lợi, thì điều đó còn chính yếu hơn nữa trong việc giúp con người có thể giữ vững được lương tâm và đạo đức.

Anh chị Thụ & Mai gởi

Hàng loạt các nhà hoạt động bị bắt theo điều 79 Bộ Luật Hình Sự

Hàng loạt các nhà hoạt động bị bắt theo điều 79 Bộ Luật Hình Sự

2017-07-30

Từ trái qua: Ký giả Trương Minh Đức, Mục sư Nguyễn Trung Tôn, ông Phạm Văn Trội, ông Nguyễn Bắc Truyển.

Từ trái qua: Ký giả Trương Minh Đức, Mục sư Nguyễn Trung Tôn, ông Phạm Văn Trội, ông Nguyễn Bắc Truyển.

 RFA

Sáng ngày 30/07/2017, 4 thành viên của Hội Anh em dân chủ bao gồm: mục sư Nguyễn Trung Tôn, ký giả Trương Minh Đức, ông Phạm Văn Trội, Nguyễn Bắc Truyển bị bắt khẩn cấp với cáo buộc tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 BLHS.

Theo Cổng thông tin điện tử của Bộ Công an, thì những nhà hoạt động này bị khởi tố, bắt tạm giam nằm trong vụ án “Nguyễn Văn Đài cùng đồng bọn hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”.

Bà Nguyễn Thị Huyền Trang, vợ ông Phạm Văn Trội cho hay, “sáng nay, khoảng 10 giờ 30 phút có rất đông công an của Bộ Công an đến đọc lệnh khám nhà và bắt anh theo điều 79, họ thu giữ Iphone 5 và một số tài liệu.”

“Thật ra anh Trội không có làm điều gì sai trái, đối với tôi và nhiều người thì anh ấy chỉ là một người bất đồng chính kiến tại Việt Nam chứ anh ấy không có âm mưu lật đổ gì hết”, bà Trang khẳng định.

Bà Nguyễn Thị Lành, vợ của Mục sư Nguyễn Trung Tôn từ Thanh Hóa cũng cho biết, công an bắt ông Tôn khi bà đang bán hàng ngoài chợ.

“Họ đọc lệnh bắt anh khi tôi chưa về tới nhà, họ bắt anh ngồi trên ghế không cho đi đâu hết.

“Tôi về tới thì họ đọc lệnh khám nhà, thu giữ máy tính và các USB, băng đĩa của anh ấy.

“Lúc 12 giờ họ gông anh ấy lên xe đưa đi đâu không biết”, bà Lành kể lại vụ việc.

Bà Nguyễn Kim Thanh, vợ của ký giả Trương Minh Đức viết trên Facebook cá nhân:

“Chồng tôi là Trương Minh Đức bị Công an bắt đi lúc 10 giờ khi hai vợ chồng đi khám bệnh mua thuốc. Hơn chục xe honda chặn đầu xe vợ chồng tôi và đã đưa về 235 Nguyễn Văn Cừ đọc lệnh bắt và bắt tôi về nhà khám xét vừa xong.”

Cả 4 ông Phạm Văn Trội, Trương Minh Đức, Nguyễn Trung Tôn, Nguyễn Bắc Truyển đều là những cựu tù nhân lương tâm, từng ở tù vì các hoạt động ôn hòa của mình.

Trước đó, ngày 16/12/2015, Chủ tịch hội Anh em dân chủ, luật sư Nguyễn Văn Đài và cộng sự Lê Thị Thu Hà bị bắt vì tội “Tuyên truyền chống nhà nước” theo điều 88 BLHS. Tuy nhiên đến nay đã hơn 1 năm rưỡi nhưng vụ án vẫn chưa được đưa ra xét xử.

Bài viết phản biện rất hay !

From facebook: Son Dang shared Trần Bang‘s post.
Bài viết phản biện rất hay ! 

Mời các pan đọc lại.

 
Image may contain: 2 people, selfie and closeup
Trần Bang with Chuong Khanh Pham.

 

Bài hay!

“Tôi coi đây là cuộc nói chuyện giữa cá nhân với nhau. Xét về mặt công dân thì tôi và cô như nhau. Về địa vị thì cô là chủ tịch quốc hội còn tôi là một cựu chiến binh, nhưng chức vụ hay tài sản không làm nên giá trị con người. Xét về độ trải đời thì cô chỉ kém tôi 2 tuổi. Nói thế để nhắc rằng cô cũng đã già, đi xe bus thì được nhường chỗ, đi xe lửa thì được giảm vé.

Tuổi tác không nói lên sự khôn ngoan của con người nhưng qua theo dõi lời nói, việc làm của cô, tôi chắc rằng, cô còn ấu trĩ, dại dột, cho dù cô ngầm có mục đích sâu xa đi chăng nữa thì vẫn cứ dại dột. Điều chắc chắn hơn là cô không thể yêu nước, thương dân hơn tôi. Chỉ riêng chuyện cô phấn đấu lên đến Chủ tịch Quốc hội dưới chế độ cộng sản đã nói lên điều đó.

Sau khi cô nhậm chức Chủ tịch quốc hội được 1 ngày, trong buổi gặp mặt báo chí ngày 23/7/2016, cô nói:

“Bảo vệ hòa bình không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền, không có đâu. Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước? Chưa làm gì cả…”

Tôi giật mình khi cô phát ngôn như vậy. Không phải tôi lạ vì câu đó mà lạ vì người nói ra câu đó lại là cô.

Cô phát ngôn trong bối cảnh đang nói về chủ quyền, biển đảo của đất nước. Bảo vệ chủ quyền của đất nước không của riêng ai mà là của mỗi người dân. Khi chủ quyền của đất nước bị đe dọa, người dân thường dù không có quyền chức trong tay đều phải thể hiện tình yêu đối với Tổ Quốc dưới mọi hình thức, mà hình thức đầu tiên nghĩ đến là biểu tình phản đối quân xâm lược. Ngoài ra, còn nhiều hình thức hoạt động khác. Công dân nào có điều kiện, khả năng mà không làm điều đó là vô trách nhiệm với đất nước. Trước đây, Đảng csVN đã chẳng từng phê phán những hạng người như thế là “đắp chăn chờ độc lập” đó sao?

Ấy thế mà nhà cầm quyền lại đàn áp người biểu tình chống giặc, đánh đập họ, bắt đi cải tạo, bắt tù, gán cho họ cái nhãn phản động. Nếu là phản động thì họ chỉ phản động đối với kẻ xâm lược và bọn bán nước, chứ đối với Tổ quốc thì không.

Bằng việc đàn áp biểu tình yêu nước, nhà cầm quyền đã tước đi của người dân quyền con người đã được ghi vào Hiến pháp và các công ước quốc tế mà Việt Nam đã ký kết. Và khốn nạn hơn là tước đi của họ quyền yêu nước.

Có một bài mà nhà cầm quyền rất hay sử dụng, đó là “đã có Đảng và Nhà nước lo”.

Những người yêu nước chân chính và tỉnh táo không bao giờ yên tâm để cho Đảng và Nhà nước lo. Họ đã để cho Đảng và Nhà nước lo nhiều rồi, từ năm 1930, từ 1945 cơ và họ không dám tin Đảng và Nhà nước nữa. Bằng chứng là lãnh thổ Việt Nam đã co lại so với thời kỳ năm 1954. Co lại ở đâu ư? Hãy nhìn lên thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, nói chung toàn bộ biên giới Việt Trung, hãy nhìn ra Hoàng Sa, Trường Sa thì biết.

Trước kẻ thù xâm lược, dù chỉ có tay không, nhưng còn trái tim, khối óc, người yêu nước không thể ngồi im. Kẻ thù rất sợ tình cảm yêu nước, lòng tự tôn dân tộc của người dân ở đất nước chúng lăm le xâm chiếm. Viêc làm của họ không thể gọi là kích động như cô nói. Vậy trước đây, trong cuộc chiến tranh với Mỹ và Việt Nam cộng hòa, ai là kẻ kích động hàng vạn người dân xuống đường? Và hồi đó, nếu xuống đường không có tác dụng gì sao họ lại phải làm thế?

Đành rằng biểu tình không quyết định việc giữ được chủ quyền, nhưng việc làm này góp phần giữ chủ quyền. Cô nên nhớ, các cuộc biểu tình chống Trung Quốc đã hỗ trợ rất nhiều cho Nhà nước trên mặt trận ngoại giao. Còn nếu chỉ im lặng, nhịn nhục, xin xỏ, đặc biệt là mơ hồ trước lời mật ngọt mà không nhìn thấy mũi dao sau lưng thì không những không giữ được chủ quyền mà còn làm cho giặc lấn tới, mất nước lúc nào không hạy. Trên thực tế thì VN đang mất dần chủ quyền vào tay Trung Cộng, điều này ai cũng thấy.

Cô đặt câu hỏi: “…những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước?…” rồi khẳng định: “Chưa làm gì cả”.

Nhà thơ Trần Mạnh Hảo viết:

Đến ông Hồ Chí Minh cũng chưa dám hỏi nhân dân câu hỏi kiêu ngạo, trịch thượng này như bà chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân:

Chưa ai như bà Kim Ngân…

Huyênh hoang dám hỏi nhân dân câu này

Bà làm được gì xưa nay

Leo lên bằng cái vốn vay ngân hàng…?

Bạn đã làm gì cho đất nước chưa? Câu hỏi này tôi đã đọc và nghe không biết bao nhiêu lần, được coi là bài tủ của đám dư luận viên hạng bét nhằm tấn công những người chống Trung Quốc mà người ta cho chung vào một rọ phản động.

Tôi đi bộ đội vào lúc vừa đủ tuổi nghĩa vụ quân sự cho đến khi về hưu, trong đó có 5 năm khốc liệt nhất của cuộc chiến. Thế mà có những cháu 18, 20, thậm chí còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông dám hỏi tôi: “Chú đã làm gì cho đất nước chưa?”

Tưởng bài ấy đã cũ mèm, ai ngờ nay nó lại xuất hiện từ miệng một vị lãnh đạo nằm trong tứ trụ hẳn hoi. Thì ra, trình độ của Chủ tịch quốc hội nước ta chỉ đến như vậy.

Trước câu hỏi ấy, tôi không bao giờ trả lời vì nó quá ngây ngô, ấu trĩ, vì mất thời gian với đám trẻ ăn chưa no, lo chưa tới ấy. Nhưng khi nó được phát ngôn từ miệng vị Chủ tịch quốc hội, tôi buộc phải có lời.

Câu hỏi này là cô dành cho những người được cô gọi là đám người ồn ào, kích động. Cô đã rất coi thường quần chúng. Cô cho rằng chỉ có đảng của cô và những người nghe theo hoặc sợ đảng mà im thin thít mới gọi là làm được gì cho đất nước. Cho đến nay, đảng csVN đã thành công trong việc triệt tiêu lòng yêu nước của người dân nhưng chưa được hoàn toàn, có phải vì thế nên cô chưa mãn nguyện? Giọng cô tỏ ra hằn học với họ. Cô nên biết trong số ấy, có nhiều trí thức của chế độ, cựu chiến binh, những người từng là quan chức cao cấp của Nhà nước đấy cô Ngân ạ.

Ai cũng hiểu, nộp thuế là nghĩa vụ công dân. Mà đã nộp thuế tức là đã đóng góp vào ngân sách nhà nước. Dù muốn hay không, mỗi người khi mua một sản phẩm là đồng nghĩa với đóng thuế. Đóng thuế tức là đã làm cho đất nước, chẳng lẽ cô không hiểu điều đó sao.

Đóng góp cho đất nước không kể người dân bình thường hay người có chức quyền. Có khi chức càng cao, làm cho đất nước thì ít nhưng làm hại đất nước thì nhiều chứ đâu phải kẻ có quyền mới làm được gì cho đất nước. Cô biết Lê Chiêu Thống chứ. Ông ấy to nhất nước đấy, to hơn cả cô bây giờ. Vậy mà hắn đã làm gì cho đất nước, cô cứ hỏi một em học sinh lớp 4 thì biết. Tôi chỉ sợ cô và Đảng của cô đang giẫm phải bước chân Lê Chiêu Thống mà thôi.

Xin lấy vài ví dụ những việc Đảng của cô đã làm cho đất nước:

Cải cách ruộng đất đã qui địa chủ cho 172 nghìn người, trong đó 71,66% bị oan sai, hành quyết và bức tử hàng chục nghìn người. Còn điều không tính được thành con số như không khí sợ hãi, nghi kỵ, oán thù bao trùm lên nông thôn miền Bắc; luân thường đạo lý bị đảo lộn, con tố cha, vợ tố chồng…

Đảng của cô đã triệt tiêu kinh tế cá thể, đưa nông dân vào Hợp tác xã, triệt tiêu kinh tế tư bản tư doanh, tịch thu nhà máy, hầm mỏ của họ để Đảng quản lý. Đảng của cô cứ tưởng giỏi đánh nhau thì cũng giỏi quản lý kinh tế, giỏi quản lý đất nước nên mới dẫn đến tình cảnh đất nước đứng bên bờ vực thẳm vào năm 1986.

Cuộc chiến tranh 1955 – 1975 cướp đi sinh mạng của khoảng 4 đến 5 triệu người. Tuy thống nhất được đất nước nhưng Đảng đã kéo miền Nam tụt xuống bằng miền Bắc. Mà không hiểu tại sao Đảng của cô đi đến đâu, dân sợ đến đấy. Năm 1954, 1 triệu dân miền Bắc di cư vào Nam. Sau 1975, hàng triệu thuyền nhân bỏ nước ra đi, bất chấp đói khát trên thuyền, bất chấp hải tặc, làm mồi cho cá biển, không thiết đến những nhà lầu, xe hơi bỏ lại Sài Gòn, không thiết vàng bạc đút lót để vượt biên, chỉ cần tay không miễn là đến được bến bờ tự do.

Còn bây giờ, không biết Đảng của cô đóng góp những gì cho đất nước mà các lĩnh vực kinh tế xã hội mặt nào cũng nát bét. Đảng cứ động vào chỗ nào là y như rằng tham nhũng, đổ bể chỗ ấy, từ các “quả đấm thép” đến hệ thống ngân hàng, đến các dự án trọng điểm… Bauxite Tây Nguyên thì thua lỗ nhưng cố đấm ăn xôi. Khắp nơi chỗ nào cũng có công trình Trung Quốc trúng thầu, xây lắp bằng công nghệ lạc hậu, khắp nơi, chỗ nào cũng có người Trung Quốc ngông nghênh, coi thường dân Việt… là nỗi ám ảnh cho những người biết lo đến an ninh của đất nước.

Những kẻ chiếm đoạt tiền thuế làm của riêng, dùng tiền thuế của dân ăn chơi đàng điếm trụy lạc, đầu tư bừa bãi, không sinh ra hiệu quả còn vốn của dân đóng góp cụt dần thì có gọi là làm cho đất nước không. Và xin hỏi cô, những người ấy là Đảng của cô hay là những người mà cô gọi là ồn ào kích động? Đến đứa trẻ cũng biết là Đảng của cô tham nhũng, chứ người không có quyền thì tham nhũng sao được. Trẻ con vừa ra đời, Đảng của cô đã giao ngay cho 30 triệu đồng nợ công.

Còn sự kiện thời sự nóng bỏng nhất, ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng, sức khỏe và mưu sinh của người dân là gì, chắc cô cũng hiểu. Đó là Đảng rước thằng Pormosa về để nó giết chết biển Miền Trung, giết rừng ngập mặn, giết cả chim muông, còn người dân thì đang chết dần chết mòn. Vậy mà Đảng nhẫn tâm cầm 500 triệu đô la Mỹ đánh đổi, khoe chiến công. Thật là vô liêm sỉ.

Chẳng hiểu Đảng của cô đóng góp được gì cho đất nước mà đất nước lúc nào cũng hụp lặn ở vùng trũng của thế giới và khu vực, không ngóc đầu lên được. Ngay cả Căm Pu Chia hay Lào nó cũng dễ dàng vượt mặt, bỏ lại ông anh VN đang lóp ngóp phía sau còn nó không hơi đâu dừng lại đợi. Người Việt Nam đi làm thuê, làm ô sin khắp thế giới, được gọi dưới cái tên mỹ miều là hợp tác lao động. Năm 2014, Liên Hợp quốc xếp Việt Nam áp chót trong bảng xếp hạng các quốc gia đáng sống, thứ 124/125 số nước được xếp hạng, cô có thấy tự hào không?

Sao những gì Đảng của cô làm cho đất nước kinh sợ đến như vậy. Giá ngày ấy, Đảng của cô không sinh ra thì đất nước đâu đến nỗi nát như tương Bần thế này. Bây giờ trót rồi, tôi chỉ mong Đảng của cô né sang một bên cho người khác làm, hoặc hợp tác với các đảng phái khác cùng làm. Đừng khư khư ôm lấy một mình rồi chê người khác không làm gì.

Cũng trong buổi tiếp xúc với báo chí hôm ấy, cô còn dám đứng ở vị trí cha mẹ dân mà phán rằng: “Ngay trong gia đình, nếu bố mẹ không tôn trọng con cái thì ra đời con cái không tôn trọng người khác”

Cũng nhà thơ Trần Mạnh Hảo:

Bà Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân xưng mình là mẹ nhân dân Việt Nam, còn cha nhân dân là ai, xin bà nói rõ?

Đảng là đầy tớ nhân dân

Ông Hồ đã dạy bà Ngân quên rồi

Ghế trên bà tót lên ngồi

Xưng mình là mẹ dân, ôi sỗ sàng …

Cô ngụy biện: “Nếu đâu đó xảy ra mất dân chủ, dân chủ hình thức, thì đó là cái sai của của tổ chức, cá nhân cụ thể, không phải bản chất nhà nước”.

Nhưng thôi, tôi viết cũng đã dài. Khi nào có thời gian, sẽ bàn đến hai câu này của cô. Lời cuối khuyên cô rằng, đừng vì choáng ngợp với chức vụ mới mà say sưa “nổ”. Hồi chưa làm Chủ tịch Quốc hội, cô đâu đến nỗi đáng ghét như thế. Phụ nữ mà ham quyền lực thì kinh khủng lắm đấy, kinh hơn đàn ông rất nhiều. Là chính khách, cô cần phải học nhiều lắm, từ lời ăn tiếng nói, từ dáng đi, cách lựa trang phục sao cho phù hợp với lứa tuổi, với bối cảnh. Cô đừng dại dột mà tiếp tục đứng ra phát ngôn thay mấy lão khôn ngoan, lọc lõi đang đứng đằng sau cô kia kìa.

Nhưng điều quan trọng hơn cả là cô phải có cái tâm – cái tâm đối với đất nước, với nhân dân. Khi đó, nếu cô có vụng dại thì nhân dân cũng dễ thể tất.” 
Blogger Nguyễn Tường Thụy, nguồn:https://anhbasam.wordpress.com/…/9342-nguyen-thi-kim-ngan-…/

Cậu bé ngốc nhận 50 cent thay vì 1 đô la

  Cậu bé ngốc nhận 50 cent thay vì 1 đô la

 Cậu bé ngốc nhận 50 cent thay vì 1 đô la, cả trường cười chê, còn cậu trở thành Tổng thống Mỹ

Cuộc sống có những điều không thể từ bề ngoài mà nhận biết được. Trong dòng người tấp nập, kẻ đến người đi, ai thông minh, ai ngốc nghếch, đều không hề đơn giản. Đôi khi, có những người nhìn khờ khạo, nhưng lại chính là kẻ có trí tuệ đỉnh cao.

Cậu bé Wilson nhất mực chọn đồng 5 cent, chứ không chọn đồng 1$. (Ảnh: Đại Kỷ Nguyên)

Có một cậu bé người Mỹ tên Wilson, thoạt nhìn rất khờ khạo, do đó rất nhiều người trong thị trấn thích đùa với cậu, giống như là nhân vật hề mua vui cho mọi người. Một ngày nọ, bạn cùng lớp của Wilson cầm trên tay một đồng 1 đô la và một đồng 5 cent, rồi hỏi Wilson là chọn đồng tiền nào.

Cậu bé Wilson lúc đó đã không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Tớ chọn đồng 5 cent”.

Bạn học cười khoái trí nói: “Ha ha, cậu ấy không chọn 1 đô la mà lại chọn đồng 5 cent”. Sau đó tất cả học sinh trong trường đã lan truyền nhau chuyện cười này.

Rất nhiều người đã không tin, sao Wilson lại ngốc đến vậy, họ đã đem tiền đến trước mặt Wilson để kiểm nghiệm, nhưng lần nào cũng nhận được cùng một kết quả. Mỗi lần cậu đều nói: “Tớ muốn 5 cent”. Tất cả học sinh của trường đều dùng cách này để kiểm tra và sau đó mỗi người rời đi với nụ cười của sự hài lòng.

Cuối cùng, câu chuyện đã đến tai của thầy giáo. Ở trước mặt Wilson, thầy giáo hỏi: “Chẳng lẽ trò không phân biệt được giá trị lớn nhỏ của đồng 1 đô la và 5 cent sao?”.

Trò Wilson đáp: “Đương nhiên là trò biết rõ ạ. Nếu như trò chọn đồng 1 đô la thì sẽ không có nhiều người mang tiền đến để thử, như vậy trò cũng không thu được lợi nhuận từ đồng 5 cent”.

Người thầy nghe xong như bừng ngộ ra một đạo lý lớn. Wilson không đặt sự thông minh vào món lợi nhỏ mà suy nghĩ về cái ngốc của người thông minh. Khoảng 45 năm sau, ông đã trở thành tổng thống thứ 28 của nước Mỹ.

Woodrow Wilson – Vị Tổng Thống thứ 28 của nước Mỹ, đảm đương chức vụ trong 2 nhiệm kỳ. (Ảnh: History)

Nếu để ý và quan sát con người ngày nay, hẳn chúng ta sẽ nhận ra xã hội có tồn tại rất nhiều người thông minh, họ phán đoán suy nghĩ của người khác một cách nhanh chóng và không bao giờ bị mắc lừa. Họ tính toán chi li, so đo từng chút để làm sao không thua thiệt, không bị người lừa gạt.

Nhưng họ đã quên câu: “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại”. Nếu chứng kiến trực tiếp những việc người thông minh làm, chúng ta sẽ phát hiện, bởi vì quá thông minh nên người này thường bị người khác phòng bị.

Kỳ thực, thông minh cũng không phải là xấu. Tuy nhiên, đôi khi trong cuộc sống lại cần chúng ta ngốc một chút mới tốt, hơn thế, làm được người thông minh giả ngốc quả không dễ dàng.

Cho nên, người xưa cho rằng người thông minh nhưng giả ngốc mới là đạo xử thế của nhà thông thái. Giả thiếu hiểu biết khiến mọi việc được tiến triển thuận lợi hơn. Biểu hiện của ngốc nghếch ở người thông minh chính là một loại trạng thái bình tĩnh, không hiểu cái đạo lý của người đại ngốc thì khó thành tựu đại sự.

Phú Bật thời Bắc Tống khi còn trẻ, ông đang đi bộ trên đường phố thành Lạc Dương thì bỗng nhiên có người liên tục mắng chửi ông.

Một người đi đường đã ghé tai Phú Bật mà nói nhỏ: “Chàng trai trẻ, có người đang mắng chửi cậu kìa”.

Phú Bật nghe xong liền nói: “Hình như là mắng người khác đó”.

Người đó lại nói: “Người ta còn gọi tên của cậu mà chửi đó”.

Phú Bật suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là mắng người khác, rất có thể người đó trùng tên họ với tôi”.

Sau đó, người mắng chửi Phú Bật nghe được phản ứng của ông liền cảm thấy rất hổ thẹn, đến xin lỗi Phú Bật. Ngay từ khi còn trẻ, Phú Bật đã biết cái đạo của người ngốc đủ cho thấy sự thông minh cơ trí của ông.

From anh chị Thụ & Mai

Cận cảnh cống thoát nước khổng lồ của Nhật Bản, mưa to bão lớn cũng không sợ khiến thế giới ngưỡng mộ

Cận cảnh cống thoát nước khổng lồ của Nhật Bản, mưa to bão lớn cũng không sợ khiến thế giới ngưỡng mộ

IN ĐỜI SỐNG

Nếu bạn tận mắt chứng kiến công trình cống thoát nước của Nhật Bản nhất định sẽ phải kinh ngạc, một công trình rất to lớn, hoành tráng mà các nước khác không thể tưởng tượng.

Cho dù nhiều năm gần đây, Nhật Bản nhiều lần bị bão lớn đổ bộ, tất cả các thành phố lớn kể cả Tokyo rất ít khi bị ngập lụt trong nước. Nếu như bạn đi vào cửa hệ thống thoát nước, nếu không nói cho bạn biết là chỗ nào thì bạn sẽ cho rằng đây là cửa vào của một cung điện dưới lòng đất.

 

Bắt 6 người trong vụ án “hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân”

Đọc báo trong nước

Bắt 6 người trong vụ án “hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân”

30/07/2017 17:57

(NLĐO)- Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đã khởi tố, bắt tạm giam 6 bị can trong vụ án “Nguyễn Văn Đài cùng đồng bọn hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”.

Ngày 30-7, Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đã ra Quyết định khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với 6 bị can trong vụ án “Nguyễn Văn Đài cùng đồng bọn hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” xảy ra tại Hà Nội và một số địa phương khác.

Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đã tiến hành khởi tố bị can đối với Nguyễn Văn Đài (SN 1969, trú tại P302, Z8 tập thể Bách Khoa, phường Bách Khoa, quận Hai Bà Trưng, TP Hà Nội); Lê Thu Hà (SN 1982, tạm trú tại số 10 Đoàn Trần Nghiệp, phường Bùi Thị Xuân, quận Hai Bà Trưng, TP Hà Nội). Công an đã khởi tố bị can, thi hành Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với: Phạm Văn Trội (SN 1972, trú tại thôn Kỳ Dương, xã Chương Dương, huyện Thường Tín, TP Hà Nội); Nguyễn Trung Tôn (SN 1972, trú tại thôn Yên Cổ, xã Quảng Yên, huyện Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa); Trương Minh Đức (SN 1960, trú tại số 23/45/1A Mai Hắc Đế, phường 15, quận 8, TP HCM); Nguyễn Bắc Truyển (SN 1968, trú tại phòng số 8, thửa số 44, Khu vườn rau, phường 6, quận Tân Bình, TP HCM).

Các bị can bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”, quy định tại Điều 79 Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Vụ án đang được điều tra, xử lý theo quy định của pháp luật.

Bộ ảnh “Tình yêu vượt thời gian” của cặp vợ chồng già

  Bộ ảnh “Tình yêu vượt thời gian” của cặp vợ chồng già khiến ai cũng thầm mơ về một mối tình trọn đời như thế –

Vượt qua bao sóng gió cuộc đời, cặp đôi cao tuổi vẫn bên nhau, gắn bó và trao cho nhau những cái nhìn, nắm tay và cái ôm thật chặt. Nhìn vào loạt ảnh ấy, người ta có thể cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho nhau sâu đậm đến nhường nào.

Những ngày qua, cư dân mạng Việt Nam đang liên tục chia sẻ loạt ảnh tình yêu của cặp vợ chồng lớn tuổi có vẻ ngoài đầy cuốn hút. Vượt qua bao sóng gió cuộc đời, cặp đôi cao tuổi vẫn bên nhau, gắn bó và trao cho nhau những cái nhìn, nắm tay và cái ôm thật chặt. Nhìn vào loạt ảnh ấy, người ta có thể cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho nhau sâu đậm đến nhường nào.

Vượt qua nhiều thăng trầm, cuối cùng, họ vẫn nắm tay nhau.

Không chỉ ngưỡng mộ tình yêu vượt thời gian của cặp vợ chồng lớn tuổi, nhiều người còn không khỏi xuýt xoa trước vẻ ngoài xinh đẹp, cuốn hút của cả cụ ông lẫn cụ bà. Trong khi cụ ông vẫn toát lên vẻ phong độ, cuốn hút thì cụ bà lại vô cùng xinh đẹp với nụ cười phúc hậu và thần thái tao nhã đầy lôi cuốn.

Vẻ mặt của cụ bà toát lên niềm hạnh phúc ngập tràn.

Theo tìm hiểu, bộ ảnh này do nhiếp ảnh gia người Nga Irina Nedyalkova thực hiện. Sau khi được chính nhiếp ảnh gia đăng tải trên trang Facebook cá nhân, bộ ảnh đã nhanh chóng được chia sẻ khắp thế giới với những phản ứng vô cùng tích cực. Nhiều người cho rằng dù chỉ là những khoảnh khắc đời thường thế nhưng nó chính là giấc mơ tình yêu mà bất cứ ai cũng mong muốn có được trong cuộc đời.

Cùng ngắm nhìn loạt ảnh đầy tình cảm của cặp đôi:

 

Đi thăm anh Lưu Thành, một tù nhân lương tâm

Đi thăm anh Lưu Thành, một tù nhân lương tâm

 

Ngô Thị Hồng Lâm

Bài viết của bà Ngô Thị Hồng Lâm có nhiều chi tiết hết sức kinh sợ nhưng trên tất cả, vẫn đầy ắp chân tình giữa những người như bà và ông Lưu Thành, một tù nhân lương tâm. BVN tin rằng đọc nó, người ta sẽ đỡ hoang mang hơn trước bao vụ tranh giành, chém giết… đã và đang xảy ra khắp đất nước này, ví dụ vụ 18-8-2016 ở Yên Bái. Trân trọng cảm ơn bà!

Bauxite Việt Nam

Ngân hàng báo có tiền gửi từ bạn FB Nguyễn Thúy Hạnh. Tôi khẩn trương đi lên một huyện miền núi thuộc vùng sâu của tỉnh Sông Bé cũ, giáp biên giới với Cambodia trong thời tiết mưa trắng trời, thối đất. Thật may, trong suốt hành trình trời không mưa. Nhưng lại kẹt xe. Mãi đến chiều tối, tôi mới lên tới nhà anh Lưu Thành.

Đi bộ từ nhà ra chỗ xe đổ khách cách có chừng 100 m đón tôi, trở vào mà anh thở dốc và mệt như người phải vác nặng leo núi. Tôi phải xoa bóp, lấy thuốc cho anh hít và ngồi nhìn anh nằm thở qua cơn mệt. Ngoài trời, mưa đổ sầm sập. Khi anh khỏe trở lại, tôi trao tận tay anh những đồng tiền nặng nghĩa nặng tình của gia đình FB thân thương trong và ngoài nước đã hỗ trợ, giúp anh kịp thời đẩy lui cơn bệnh.

Qua bài viết này, xin thay mặt anh Lưu Thành gửi lời cảm ơn sâu sắc đến anh chị em đã chung tay hỗ trợ anh Lưu Thành trong lúc khó khăn. Cám ơn bạn Nguyễn Thúy Hạnh đã nhiệt tình và luôn quan tâm tới nỗi niềm hưu quạnh của một tù nhân lương tâm.

Chúng ta hãy cùng lắng nghe lời kể của anh Lưu Thành:

Anh tên khai sinh là Nguyễn Hồng Lộc, sinh ra và lớn lên ở vùng quê chùa Hương Tích – Hà Tây. Anh nhập ngũ năm 1968, vào chiến trường Quảng Trị đúng thời điểm khốc liệt nhất của cuộc chiến không phân thắng bại. Năm 1972, đơn vị anh được lệnh trở ra Bắc. Anh xuất ngũ, về địa phương. Sau đó anh xin vào làm tại Công ty Saigon Chip Yard. Khi các tập đoàn, phe nhóm lợi ích, được sự thỏa hiệp của chính quyền, tấn công lấn chiếm đất của dân Tây Ninh hòng làm giàu cho cá nhân họ, tước đoạt đi những thửa ruộng – tài sản giúp người nông dân làm ra thóc gạo, nuôi sống gia đình và xã hội thì anh Lưu Thành đã đứng ra tư vấn, hướng dẫn người dân làm đơn theo tinh thần đã được thủ tướng tuyên bố: “Chỗ ở sau phải bằng hoặc tốt hơn chỗ ở trước”.

Chính vì thế, anh trở thành một cái gai. Một ngày của năm 2006, những nhân viên an ninh mặc thường phục đã đón lõng dọc đường, bắt cóc anh vào lúc trời mờ tối. Một tốp 6 người đàn ông lực lưỡng bẻ ghì tay anh ra sau rồi bập còng số 8 trước một công trình đang xây dựng. Sẵn gạch đá, sắt thép ở đó, họ đập vào đầu gối, vào mắt cá chân anh, đạp giầy lên người anh để anh không còn cơ trốn chạy. Cái quần zin anh mặc ướt đẫm máu tươi. Sau khi đập nát con mồi, bọn thú đói quẳng anh lên xe như một chiến lợi phẩm và chở về Công an quận 12. Chúng khiêng anh, vứt xuống đất như một con heo.

clip_image002

Tù nhân lương tâm Lưu Thành

Tại Công an quận 12, anh không nhận mình có tội nên một công an viên đã co chân sút anh một cú sút nhà nghề vô cằm, khiến anh ộc máu. Viên đại úy tên Cửu trong lúc tra tấn đã nói rất “nhân đạo” rằng: Mày có biết tao là ai không? Tao đánh cho mày bây giờ không chết ngay đâu nhưng về già mới phát bệnh từ từ mà chết!”.

Khi thẩm vấn, công an còng hai tay anh, treo lên gióng ngang song sắt nhà tạm giam thật cao, phải kiễng chân thì ngón cái mới chạm đất, đu đưa. Công an đá múc vào bụng, bạt hai tai rất mạnh gọi là “thông tai”, khiến anh choáng váng, bất tỉnh. Do bị treo, bụng hóp vào nên khi bị đánh không kêu to được .

Ra tòa, anh Lưu Thành bị kêu án 4 năm với tội danh “Lợi dụng tự do dân chủ, xâm phạm lợi ích Nhà nước”.

Chưa hết, vì anh không nhận mình có tội nên khi thụ án ở trại tù, các bạn tù cùng phòng được quản giáo xúi giục đã kiếm chuyện gây gổ với anh rồi trong một lần gánh nước tưới rau, anh vấp phải một gốc cây và té, làm đổ sập giàn đậu đũa. Anh bị quản giáo đấm đạp như đánh con vật đến trọng thương.

Những trận đòn có nghề, giết người không để lại thương tích của các công an viên đối với anh Lưu Thành dẫn tới hậu quả là bây giờ anh “phát bệnh từ từ mà chết”, đúng lời tuyên bố của viên đại úy Cửu.

Nghe anh kể đến đây, hai tai tôi ù lên, không nghe thấy anh nói gì nữa và không dám nghe thêm nữa.

Ngày hôm sau, thấy anh tạm ổn, tôi cùng anh đi mua cái máy thở để dùng tại nhà. Với thể trạng và bệnh trạng của anh Lưu Thành, bác sĩ cho toa ngày 2 lần thở trên máy, kèm theo hít thuốc đựng trong ống mỗi khi lên cơn tắc nghẽn phổi. Phải cung cấp oxy kịp thời thì mới duy trì được sự sống. Những cơn mệt, thở dốc xuất hiện liên tục, hành hạ anh. Cứ thấy mặt anh tím tái trong cơn thở dốc là lòng tôi thắt lại!

Từ biệt anh ra về, xin gửi đến anh sự chia sẻ, an ủi đầy tình người của anh em bà con trong gia đình FB thân thương khi anh bệnh trọng. Giờ đây, tôi chỉ còn biết cầu nguyện ơn trên luôn đem may mắn đến với anh, một người đã dám đứng ra bênh vực đồng bào mình – Tù nhân lương tâm Lưu Thành!

N.T.H.L

Mỹ ra lệnh gia đình nhân viên tòa đại sứ ở Venezuela phải rời khỏi nước

Mỹ ra lệnh gia đình nhân viên tòa đại sứ ở Venezuela phải rời khỏi nước

Cảnh sát Venezuela đàn áp biểu tình (Hình AP Photo/Ariana Cubillos)

CARACAS, Venezuela (NV) – Chính phủ Mỹ hôm Thứ Năm ra lệnh cho gia đình nhân viên tòa đại sứ ở Venezuela phải rời khỏi nơi này trong khi cuộc khủng hoảng chính trị tại quốc gia này đang trở nên trầm trọng hơn, trước ngày có cuộc bầu cử mà theo phía đối lập là sẽ chấm dứt nền dân chủ tại đây.

Bạo động tiếp tục diễn ra trên đường phố, khi thêm bảy người khác thiệt mạng trong cuộc đình công mới nhất do phía đối lập chủ xướng, để phản đối việc Tổng Thống Nicolas Maduro dự trù tổ chức bầu cử Quốc Hội Lập Hiến vào ngày Chủ Nhật.

Trong khi đó, hãng hàng không Avianca của Colombia bất ngờ loan báo ngưng bay tới Venezuela, tạo thêm sự cô lập đối với quốc gia này trên trường quốc tế.

Bên cạnh việc ra lệnh cho thân nhân của giới chức tòa đại sứ phải ra đi, Bộ Ngoại Giao Mỹ hôm Thứ Năm cũng nói rằng các người khác nếu không có nhiệm vụ cần thiết và tình nguyện rời khỏi Venezuela thì cũng sẽ được cho tạm thời đi khỏi quốc gia này. (V.Giang)

CHÚA GIÊSU LÀM GÌ TRONG 30 NĂM TẠI THẾ?

CHÚA GIÊSU LÀM GÌ TRONG 30 NĂM TẠI THẾ?

Trầm Thiên Thu chuyển ngữ

Thật thú vị khi chúng ta biết nhiều về cuộc đời của Chúa Giêsu trên thế gian.  Giữa các sự kiện xung quanh việc giáng sinh của Ngài và khởi đầu sứ vụ công khai của Ngài khi Ngài “trạc ba mươi tuổi” (Lc 3:23), rất ít chi tiết còn tồn tại.

Nói theo ngôn ngữ nhân loại (nhân ngữ), chịu ảnh hưởng và chịu tác động bởi cuộc đời của Ngài, chúng ta có thể ngạc nhiên thấy rằng chúng ta biết quá ít về thời thơ ấu, thời thiếu niên và thời thanh niên của Ngài – nhất là mối liên quan với những người đi theo Ngài và những người tôn thờ Ngài là Thiên Chúa.  Nghĩa là, nếu nói theo ngôn ngữ thần thánh (thần ngữ), đó là mối quan hệ mà chắc chắn Thiên Chúa có.

Sau câu chuyện Chúa giáng sinh, Phúc Âm thứ nhất cho chúng ta biết về cuộc thăm viếng của các đạo sĩ, các chiêm tinh gia ngoại giáo đến từ Đông phương (Mt 2:1-12), cuộc chạy trốn sang Ai Cập (Mt 2:13-18), và cuộc trở lại sau khi Hê-rô-đê băng hà (Mt 2:19-23).  Thánh Mátthêu chuyển ngay sang sứ vụ tiền phong của Thánh Gioan Tẩy Giả, và thời trưởng thành của Chúa Giêsu – không có gì trong khoảng 30 năm, từ tuổi thơ ấu tới tuổi trưởng thành.

SỰ PHÁT TRIỂN XỨNG ĐÁNG

Phúc Âm thứ ba nói nhiều hơn, nhưng tập trung 30 năm trong cuộc đời con người quan trọng nhất trong lịch sử thế giới bằng các câu đơn giản.  Thánh Luca kể về việc sứ thần báo tin cho các mục đồng (Lc 2:8-21) và Thánh Gia lên Đền Thờ (Lc 2:22-38).

Thánh Luca tóm lược 12 năm đầu đời của Chúa Giêsu rất ít: “Hài Nhi ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa” (Lc 2:40).  Sau đó, Thánh Luca cho biết: “Hằng năm, cha mẹ Đức Giêsu trẩy hội đền Giêrusalem mừng lễ Vượt Qua.  Khi Người được mười hai tuổi, cả gia đình cùng lên đền, như người ta thường làm trong ngày lễ.  Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giêsu thì ở lại Giêrusalem, mà cha mẹ chẳng hay biết.  Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với đoàn lữ hành, nên sau một ngày đường, mới đi tìm kiếm giữa đám bà con và người quen thuộc.  Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giêrusalem mà tìm.  Sau ba ngày, hai ông bà mới tìm thấy con trong Đền Thờ, đang ngồi giữa các thầy dạy, vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi.  Ai nghe cậu nói cũng ngạc nhiên về trí thông minh và những lời đối đáp của cậu.  Khi thấy con, hai ông bà sửng sốt, và mẹ Người nói với Người: “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy?  Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con!”  Người đáp: “Sao cha mẹ lại tìm con?  Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao?”  Nhưng ông bà không hiểu lời Người vừa nói” (Lc 2:41-51).

Trong khoảng 20 năm cuộc đời Chúa Giêsu, Thánh Luca nói một câu ngắn gọn: “Còn Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2:52).

Làm sao biết cuộc đời của Con Trẻ Giêsu?  Cậu Giêsu có hơn các bạn bè về việc học?  Sự vô tội của Ngài có làm người khác tức giận?  Ngài làm việc giỏi như thế nào?  Tay nghề thợ mộc của Ngài có “hoàn hảo,” hoặc có tiếng tốt trong làng xóm trước khi Ngài làm sứ vụ công khai?

Nhưng dễ dàng lạc đề qua cách suy nghĩ và bỏ qua điểm chính về các câu tóm tắt quan trọng trong Phúc Âm theo Thánh Luca.  Thiên Chúa có điều để dạy chúng ta ở đây về các chi tiết đã nói trước.  Ngài sai Chúa Con đến sống, trưởng thành và làm việc trong âm thầm khoảng 30 năm, trước khi thi hành sứ vụ công khai và được người ta nhận biết là bậc thầy uy tín, Ngài có những điều phải nói với chúng ta về phẩm giá của cuộc sống và sự lao động – sự linh thiêng của sự phát triển dần dần và sự trưởng thành.

Thiên Chúa có thể sai đến một Đức Kitô phát triển viên mãn.  Từ đầu, Ngài có thể tạo ngay một thế giới không có những con người sa ngã – trẻ em, người trẻ, những con người trưởng thành và hoạt bát.  Nhưng Thiên Chúa không làm theo cách đó.  Ngày nay Ngài cũng không làm như vậy.  Ngài “thiết kế” chúng ta để hiện hữu mạnh mẽ, phát triển theo từng giai đoạn của cuộc sống, phát triển về thể lý và tinh thần, với nhau và với Thiên Chúa.

CHÚA GIÊSU PHÁT TRIỂN VÓC DÁNG

The ancient creed confesses his full humanity, in both body and inner person.  Chúa Giêsu là “Thiên Chúa thật và là con người thật, có linh hồn và thể xác” (Công Đồng Chalcedon, năm 451). Chúa Giêsu có “thân xác thật” tức là Ngài sinh ra, lớn lên, khát, đói, khóc, cười, ngủ nghỉ, đổ mồ hôi, chảy máu, và chết.

Cả bốn Phúc Âm đều cho biết sứ vụ công khai ba năm của Chúa Giêsu, và gần một nửa khoảng không gian tới một tuần trước khi Ngài chịu chết.  Nhưng Thiên-Chúa-con-người làm gì trong thời gian 30 năm từ sau khi sinh tới lúc khởi đầu sứ vụ?  Ngài bước đi trên những con đường bình thường, không mê hoặc, lớn lên và phát triển như một nam nhi bình thường.

Đức Giêsu Kitô không nổi bật ở hoang địa khi rao giảng Nước Thiên Chúa.  Ngài biết canh phòng và khôn khéo luồn lách khi bước đi và nói chuyện.  Ngài cũng gãi khi ngứa.  Có thể Ngài cũng đã từng bị đứt tay hoặc trật gân.  Ngài cũng bị cảm lạnh lúc thời tiết giao mùa, mệt mỏi vì cảm cúm, cũng lóng ngóng vụng về khi mới lớn.  Ngài cũng được cha mẹ dạy cho biết các kỹ năng xã hội, và học cách làm việc như những người bình thường trong suốt hơn nửa đời làm người trên thời gian này.

CHÚA GIÊSU PHÁT TRIỂN SỰ KHÔN NGOAN

Nhưng Chúa Giêsu phát triển không chỉ về thể lý, mà cả về tâm hồn, giống như mọi phàm nhân khác, về sự khôn ngoan và sự hiểu biết.  Thánh Luca cho biết rằng lúc 12 tuổi, Chúa Giêsu “thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa” (Lc 2:40), không phải là Ngài có tất cả một lúc, hoặc luôn luôn như vậy, mà Ngài cũng phải học tập dần dần.

Nhờ nỗ lực và làm việc cần mẫn, Ngài trở nên nhạy bén về trí tuệ và cảm xúc hơn lúc còn là Con Trẻ.  Ngài không nhận tất cả một lúc, nhưng Ngài dần dần phát triển về sự khôn ngoan, qua những va chạm đau khổ hàng ngày.  Trí tuệ và tâm hồn nhân loại nơi Ngài cũng phát triển.  Ngài phát triển về thể lý, đồng thời cũng phát triển về trí tuệ và tình cảm, như Kinh Thánh cho biết: “Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2:52).  Trong cuốn “The Person of Christ” (Con Người của Đức Kitô), trang 164, tác giả Donald Macleod viết: “Ngài sinh ra với trí tuệ của một đứa trẻ bình thường, trải qua những kích thích bình thường, và trải qua quá trình bình thường của sự phát triển về trí tuệ.”

Thật vậy, chúng ta thấy có những lúc khác thường về kiến thức siêu phàm của Ngài, vì được Chúa Thánh Thần linh hứng.  Ngài biết Nathanael trước khi ông gặp Ngài (Ga 1:47), biết người phụ nữ Samari có năm đời chồng (Ga 4:18), và biết Ladarô đã chết (Ga 11:14).  Ngài còn biết ông Phêrô sẽ tìm thấy đồng tiền trong miệng con cá bắt được (Mt 17:27), và thậm chí còn biết rõ ông sẽ chối Ngài ba lần (Mt 26:30-35; Mc 14:26-31; Lc 22:31-34; Ga 13:36-38).  Tuy nhiên, chúng ta đừng lầm tưởng về kiến thức siêu nhiên như vậy, mặc dù được mặc khải đặc biệt, với việc học hỏi chăm chỉ không ngừng trong quá trình tiếp thu cách giáo dục.

Chúa Giêsu học hỏi từ Kinh Thánh và từ Cha Mẹ, trong cộng đồng và nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần, Ngài tăng thêm sự khôn ngoan bằng cách luôn cẩn thận quan sát cuộc sống hằng ngày, và cách tiếp cận với thế giới của Thiên Chúa.

CHÚA GIÊSU HỌC BIẾT VÂNG LỜI

Một lĩnh vực chủ yếu trong sự phát triển của Ngài về vóc dáng và sự khôn ngoan là học cách vâng lời – vâng lời cha mẹ dưới đất (Lc 2:51), và vâng lời Chúa Cha trên trời.

Trong thời gian Chúa Giêsu mặc xác phàm, Ngài đã cầu nguyện và van nài bằng tiếng kêu to và đầy nước mắt, để Ngài có thể thoát khỏi cái chết, và Ngài được nhận lời.  Mặc dù là Con, Ngài vẫn học biết cách vâng lời qua những đau khổ Ngài chịu.  Ngài được hoàn hảo và trở thành nguồn ơn cứu độ cho những ai vâng lời Ngài: “Khi còn sống kiếp phàm nhân, Đức Giêsu đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện nài xin lên Đấng có quyền năng cứu Người khỏi chết.  Người đã được nhậm lời, vì có lòng tôn kính.  Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã phải trải qua nhiều đau khổ mới học được thế nào là vâng phục; và khi chính bản thân đã tới mức thập toàn, Người trở nên nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người” (Dt 5:7–9).

Cách nói “Ngài học cách vâng phục” không có nghĩa là Ngài đã không vâng lời, mà Ngài bắt đầu từ sự chưa biết và chưa có kinh nghiệm, và cuộc sống nhân loại làm cho Ngài có kinh nghiệm và biết cách làm.  Ngài “trở nên hoàn hảo” không có nghĩa là Ngài có tội, mà Ngài bắt đầu từ tình trạng chưa-trưởng-thành-vô-tội và phát triển trở nên trưởng thành.

ĐẸP LÒNG THIÊN CHÚA VÀ CON NGƯỜI

Kinh Thánh Tân Ước cho biết: “Còn Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2:52).  Đó là là “tiếng vang” của câu Kinh Thánh Cựu Ước: “Còn cậu bé Samuel thì càng lớn lên và đẹp lòng cả Đức Chúa lẫn người ta” (1 Sm 2:26).  Đó là viễn cảnh của sự phát triển về nhân tính – cả ở Chúa Giêsu và ở nhân loại chúng ta.

  Không có phàm nhân hoặc Thiên-Chúa-làm-người nào lại không có thời kỳ phát triển và trưởng thành, cũng chẳng có sự phát triển đích thực nào là sự phát triển một chiều, mà phải là cả hai chiều đối với Thiên Chúa và con người, với mọi thứ đau khổ kèm theo.

Đừng miễn trừ Thiên Chúa vì Ngài có sự vinh quang của tiến trình trưởng thành cam go và lâu dài.  Trong quá trình đó, bạn nếm trải sự cực khổ gia tăng mà Chúa Giêsu biết rất rõ ràng.  Ngài sẵn sàng giúp đỡ bạn kiên trì cho tới lúc tiến trình của Thiên Chúa hoàn tất.

David Mathis

Trầm Thiên Thu chuyển ngữ từ DisiringGod.com

From: Langthangchieutim