Con đường Zimbabwe: Từ vựa lúa đến đói nghèo

Con đường Zimbabwe: Từ vựa lúa đến đói nghèo

  • BBC   
  •  
  • Zimbabwe
  • Bản quyền hình ảnh   GETTY IMAGES
Năm 2013 Zimbabwe có 1,6 trên 13 triệu dân bị đói và phải nhận viện trợ từ Âu Mỹ

Dù Tổng thống Robert Mugabe còn cố ở lại hay bị đẩy đi, ‘kỷ nguyên Mugabe’ ở Zimbabwe với một loạt thí nghiệm kinh tế – xã hội đang khép lại.

Là ‘vựa lúa châu Phi’ với nền nông nghiệp khá hiện đại, Zimbabwe còn thừa hưởng ngôn ngữ và hệ thống pháp luật Anh, lại giành độc lập muộn (năm 1980) nên đã tránh được nhiều sai lầm của phe xã hội chủ nghĩa thời Chiến tranh Lạnh.

Trung Quốc ảnh hưởng Zimbabwe tới mức nào?

Nhưng sang Thế kỷ 21, đảng cầm quyền đã quay lại với những chính sách đáng ra cần phải tránh, và đẩy quốc gia này vào con đường tụt lùi.

Độc lập và chủ nghĩa xã hội

Đảng ZANU-PF là tên viết tắt của “Zimbabwe African National Union – Patriotic Front (Liên minh Quốc gia Châu Phi Zimbabwe – Mặt trận Ái quốc), thuộc phe tả, và chính thức theo đuổi các mục tiêu:

  • Chủ nghĩa xã hội Marxist
  • Nền độc lập dân tộc châu Phi
  • Chống chủ nghĩa đế quốc
  • Lấy nông thôn bao vây thành thị

Ra đời năm 1963, đảng này ngay từ ban đầu đã nhận sự ủng hộ từ Trung Quốc thời Mao Trạch Đông.

Theo Elizabeth Schmidt trong cuốn “Foreign Intervention in Africa: From the Cold War to the War on Terror” thì cánh vũ trang của ZANU là Patriotic Front (PF), được Trung Quốc huấn luyện chiến tranh du kích, vận động quần chúng nông dân, tổ chức các cuộc tập kích xuyên biên giới, vùng giáp Zambia và Mozambique.

Học thuyết chiến tranh nhân dân của Mao cũng được ZANU áp dụng và họ được người sắc tộc nói tiếng Shona “đùm bọc” thời kháng chiến.

Về tổ chức, ZANU cũng có cơ cấu giống một đảng Marxist kiểu Mao: trên cùng là Bộ Chính trị, dưới là Ban Chấp hành Trung ương, và bên cạnh có Đoàn Thanh niên, Hội Phụ nữ, Hội Nông dân, Hội Cựu Chiến binh…

Cải cách Ruộng đất

Cải cách Ruộng đất ở Zimbabwe đã đem lại đất canh tác cho người da đen
Bản quyền hình ảnh  DESMOND KWANDE
Cải cách Ruộng đất ở Zimbabwe đã đem lại đất canh tác cho người da đen

Sau khi chính phủ phân biệt chủng tộc cuối cùng của người da trắng do Ian Smith (gốc Anh từ Nam Phi) tan rã năm 1979, ông Robert Mugabe lên làm thủ tướng.

Quốc gia Rhodesia đổi tên thành Zimbabwe trong làn sóng dân tộc chủ nghĩa, “châu Phi hóa”.

Nhưng về kinh tế, ông Mugabe đã mời 200 nghìn điền chủ da trắng ở lại, và trì hoãn chính sách Cải cách Ruộng đất để đảm bảo ổn định cho nền nông nghiệp.

Ian Smith, cựu thủ tướng da trắng cũng ở lại Zimbabwe và tiếp tục sống trong trang trại của mình.

Sang đầu thập niên 2000 vì nguy cơ thất cử, Mugabe xoay sang chính sách bài xích người gốc Âu.

Luật Cải cách Ruộng đất được chính phủ ZANU-PF thông qua, mà trên thực tế sẽ là tước đoạt các nông trang hiện đại, phì nhiêu của người gốc Âu.

Những người không chịu bán rẻ lại ruộng đất, gia sản cho chính phủ thì bị các nhóm dân quân hoặc côn đồ đến cướp phá.

Một số người gốc Âu bị giết chết.

Các nông trang được trao lại cho nông dân Zimbabwe mà đa số không nắm được nghề canh tác.

Maria Stevens
Bản quyền hình ảnh   ODD ANDERSEN
Điền chủ gốc Âu ở Zimabwe bị đuổi đi: Maria Stevens khóc chồng, David Stevens, người bị một đám côn đồ giết chết trong làn sóng bạo lực hồi năm 2000 chống lại các nhà nông da trắng

Chỉ trong vài năm, từ nước xuất khẩu lúa, thuốc lá, trái cây, Zimbabwe bị nạn đói đe dọa.

TQ đưa quân sang căn cứ quân sự Djibouti

Số liệu của Ngân hàng Thế giới cho thấy GDP của Zimbabwe sụt từ 6,75 tỷ USD năm 2001 xuống 4,4 tỷ năm 2008.

Chiến tranh Congo

Nhưng cách điều hành của chính quyền ZANU-PF không chỉ tác động xấu đến nông nghiệp.

Cùng lúc, cuộc chiến với Congo khiến ngân sách quốc gia kiệt quệ.

Zimbabwe không hề có biên giới chung với Congo, và hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc chiến giữa Congo, Rwanda, Uganda và Angola.

Nhưng ông Mugabe đã gửi quân sang Congo để “thoả mãn tham vọng là lãnh tụ châu Phi”, và với quân đội Zimbabwe, chiến tranh là cơ hội kiếm chác.

Quả vậy, theo một điều tra của The Economist, quân đội Zimbabwe vào chiếm vào khai thác vùng có kim cương ở Nam Congo, trong khi Angola thì chiếm các mỏ dầu, còn Rwanda và Uganda thì đào coltan.

Các tướng tá và lãnh đạo Zimbabwe đã bỏ túi nhiều nhưng chi phí chiến tranh thì để ngân sách quốc gia gánh chịu.

Dư luận Zimbabwe bị che mắt vì chiến sự mà hàng nghìn quân nước này tham gia tại Congo trong 5 năm liền.

Sự việc chỉ vỡ lở khi tư lệnh quân đội, tướng Constantine Chiwenga bị các bà vợ của nhiều tướng tá yêu cầu điều tra tình trạng chồng của họ đi đánh nhau bên Congo đã mang về nhà vợ thứ nhì hoặc vợ thứ ba.

Cùng lúc, một ước tính nói ngân sách Zimbabwe chi ra chừng hàng tỷ USD cho chiến phí.

Có ý kiến như của nhà kinh tế John Robertson nói rằng rất có nhiều khả năng ngoài việc khai thác gỗ và kim cương, các khoản tiền đã “lưu lạc sang tài khoản ở ngân hàng Thụy Sỹ” mà giới cầm quyền Zimbabwe làm chủ.

Nhưng điều chắc chắn là các chỉ số tài chính Zimbabwe trở nên thê thảm: lạm phát phi mã, từ 59% năm 2000 lên 80 tỷ phần trăm vào cuối năm 2008.

Chính quyền Mugabe dùng các biện pháp hành chính phản kinh tế để cứu vãn: cấm tăng giá, bắt nhốt các nhà buôn tăng giá hàng hóa, và đặt việc dùng tiền đô la Mỹ, và đồng euro ra ngoài vòng pháp luật.

Điều này chỉ khiến hơn 30% trao đổi kinh tế Zimbabwe diễn ra “ngoài luồng”, và buôn lậu tăng mạnh.

Zimbabwe đạt vị trí 175 trên 180 nước trong bảng tự do kinh doanh của Heritage Foundation.

Đầu tư Trung Quốc và tương lai kinh tế

Tập và Mugabe
Bản quyền hình ảnh    JEKESAI NJIKIZANA
Hai ông Tập Cận Bình và Robert Mugabe nắm chặt tay nhau trong chuyến thăm của Chủ tịch TQ sang Zimbabwe năm 2015

Sau Khủng hoảng tài chính 2008, chính quyền Mugabe đã nới lỏng nhiều chính sách kinh tế độc đoán.

Ngoại tệ được sử dụng trở lại.

Chính sách quốc hữu hóa và trao đất cho nông dân bản địa không có kiến thức canh tác được ngưng.

Trong 2500 nông trang lớn của người gốc Âu làm chủ, sau này chỉ còn lại vài trăm không bị mua rẻ hoặc tàn phá.

‘Siêu sốt rét’ kháng thuốc đã lan sang VN

Nhưng vào năm 2013, Hiệp hội Nhà nông Zimbabwe của người gốc Âu đã đưa ra một kế hoạch tái thiết nông nghiệp trong hoàn cảnh chừng 1,6 triệu người tiếp tục bị đói.

Một số công ty, tập đoàn Nam Phi được quay trở lại đầu tư vào nông nghiệp.

Ngành xuất khẩu thuốc lá tìm thấy thị trường lớn là Trung Quốc.

Năm 2016, Zimbabwe bán được gần 600 triệu USD thuốc lá.

Trung Quốc cũng bỏ tiền vào ngành khai khoáng, bán lẻ và giao thông công chính.

Nước này hiện là nhà đầu tư số một ở Zimbabwe và cũng cung cấp phần lớn vũ khí cho quân đội Zimbabwe.

Một số khu nông trại từng có chủ da trắng bị trục xuất đi, rơi vào cảnh hoang tàn, nay do công ty Trung Quốc quản lý.

Ngoài vàng và platinum, Zimbabwe tiếp tục xuất khẩu kim cương: 961 nghìn carats năm 2016.

Nhưng Zimbabwe tiếp tục là quốc gia nghèo và tham nhũng cao.

TQ
Bản quyền hình ảnh   JEKESAI NJIKIZANA
Doanh nhân Trung Quốc tại chợ bán buôn thuốc lá ở Harare, Zimbabwe

Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency International) nói mỗi năm, quốc gia 13 triệu dân này mất đi 1 tỷ USD vì tham nhũng.

Cảnh sát, chính quyền địa phương và ngành giao thông là ba “khu vực tham nhũng” nặng nhất.

Nhưng tham nhũng quyền lực và các thương vụ làm ăn của quan chức cao cấp cũng là vấn đề nghiêm trọng.

Hiện Zimbabwe chưa rõ sẽ đi về hướng nào.

Nhưng bất cứ chính phủ nào lên cầm quyền thì việc phục hồi kinh tế quốc gia còn cần rất nhiều chính sách tốt.

Hôm nay em sẽ nói về hội cờ đỏ ở Việt nam.

Tony Ton and Hai Tran shared Lynn Nguyen‘s post.

 
51,620 Views
 

Lynn NguyenFollow

 Hôm nay em sẽ nói về hội cờ đỏ ở Việt nam. Hội mà đang gây mất trật tự xã hội và gây hoang mang cho người dân mà không hề có một sự ngăn cản nào của chính quyền.

Giới ủng hộ dân chủ tại Việt Nam cho biết các dư luận viên thuộc Hội Cờ Đỏ ngày càng đông đảo và trở thành lực lượng được chính quyền sử dụng để trấn áp những tiếng nói của những người dân đứng lên dấu tranh vì môi trường xã hội công bằng văn minh.

Mặc dù hầu hết các vụ việc xảy ra mà cả người bị hại lẫn dư luận đều khẳng định liên quan đến hội, nhóm “Cờ Đỏ”, thậm chí có sự thông đồng cũng như hỗ trợ từ phía chính quyền nhưng chính quyền địa phương giải thích là do người dân tự phát. Và sự tự phát ngày càng công khai, rầm rộ như thế khiến cho người dân gọi các thành viên của nhóm, hội “Cờ Đỏ” là các “Hồng Vệ Binh” kiểu mới, được chính quyền dựng lên để phá hoại đoàn kết dân tộc, gây chia rẽ tôn giáo với mục đích tấn công những người đấu tranh ôn hòa vì môi trường, xã hội, tự do và dân chủ tại Việt Nam.

ĐCSVN, Chính phủ VN vẫn tuyên truyền rằng VN, có sự ổn định chính trị vững chắc. Số 1 của ổn định chính trị là sự an ninh. Gìn giữ an ninh là nhiệm vụ hàng đầu của Công an. VN lại là nước có lực lượng công an đông đúc, mạnh mẽ, nhiều kinh nghiệm. Tính trên số dân thì công an Việt Nam hùng hậu nhất thế giới. Ngoài ra Quân đội Nhân dân cũng nhiều lúc được huy động vào việc bảo vệ an ninh. Không những thế, lực lượng đảng viên, cơ sở Đảng có khắp nơi.

Một đất nước ổn định, lại có lực lượng công an hùng hậu, có đảng viên khắp nơi, thế mà nhân dân còn tự phát đứng ra lập Hội để bảo vệ an ninh Tổ quốc. Rồi Hội ở các nơi họp lại thành Liên minh. Đối với người dân bình thường trong nước cũng như các Chính phủ và dân nước ngoài có quan tâm đến tình hình VN, sẽ hỏi: Điều gì xảy ra vậy? VN bị loạn quá rồi hay sao? Tại sao lại trống giong cờ mở để ra quân, lại có một số hoạt động ném đá lên mái nhà dân vào ban đêm. Phải chăng những người dân là đối tượng của Hội đã làm mất an ninh. Nếu họ làm mất an ninh thì công an ở đâu, luật pháp để đâu mà để hội quần chúng phải ra tay. Hay là như có nhận xét: VN có nhiều luật nhưng chỉ thích dùng một luật rừng.

BẤT CÔNG! TAO BỊ LỪA

Nguồn:   JB Nguyễn Hữu Vinh‘s post.
 
Image may contain: 1 person, standing, flower and outdoor
Image may contain: one or more people and eyeglasses
Image may contain: 1 person, standing

 
Image may contain: 1 person, text
+4
JB Nguyễn Hữu Vinh added 7 photos and a video.Follow

 

BẤT CÔNG! TAO BỊ LỪA

Sau khi Nguyễn Khắc Thủy bị tòa tuyên 3 năm tù về tội ấu dâm, lão ta dọa tự thiêu và ra sân Tòa đòi đốt thẻ đảng.
Có một người can ngăn lão nên lão thôi.

Tối hôm đó, con cháu lão đã đến an ủi, động viên lão, lão không nói gì. Đứa con trai lão thấy lão ngồi trầm ngâm rồi đi lại, bức bối khó chịu đành lựa lời an ủi:
– Bây giờ chỉ còn mấy bố con trong nhà, bố nói cho con biết bố có oan ức gì không mà khó chịu thế? Bố có sờ mấy đứa trẻ con không?
– Có, sờ chúng nó thì có, nhiều đứa là khác. Nhưng bực không chịu nổi.

– Thôi bố ạ, mình đã làm thì chấp nhận chịu thôi, thế mới là đàn ông.
– Mày nói như cứt, không phải là đàn ông mà tao chỉ sờ soạng mấy đứa con gái thôi à? Mày tưởng tao là Pede chắc? Nhưng chấp nhận thì làm sao mà chấp nhận được chứ, mày đã đi tù chưa mà biết?
– À, thì đã đành rồi, nhưng mình là đảng viên, phải nêu cao tinh thần trung thực, thẳng thắn và ngay chính của đảng viên chứ.
– Thế mà mày nói được à? Mày xem đảng viên cả mấy triệu thằng có thằng nào trung thực chưa mà mày bảo tao?

– Nhưng như vậy thì vào tù bố càng phải nêu cao tính đảng, tính chiến đấu trong tù, để góp phần cùng đảng ta cải tạo bọn tù nhân trong trại tốt hơn. Trong đó toàn bọn khốn nạn thôi bố ạ. Thôi bố cứ coi như đó là nhiệm vụ đảng giao cho bố đi.
– Tao không nêu cao tính đảng, tính chiến đấu mà tao chối tội đến cùng, còn phản đối cả tòa án đấy à?

– Nhưng hành động của bố đòi tự thiêu là không nên. Bố không thấy trên mạng người ta đang hô nhau gửi xăng cho bố đấy à?
– Đỗ mười nhà mày. Tao nói thế chứ tao có ngu đâu mà làm thế? Mày không biết tao đã là đảng viên giữ chức vụ lãnh đạo và giờ vẫn còn là đảng viên à? Sao mày lại ngu đi tin những lời ấy.

– Vậy sao bố lại đòi đốt thẻ đảng?
– Vì chúng nó xử bất công với tao nên tao ức, tao dọa chúng nó thôi.
– Bất công như thế nào bố nói đi để bọn con còn khiếu nại cho bố.
– Bất công quá đi chứ. Mày có biết tao đã 51 tuổi đảng, có dư mấy ngày mà chúng nó còn tuyên án tù tao 3 năm. Trong khi có thằng nói ngay giữa Quốc hội là: “Tôi còn 3 ngày nữa là tròn 51 năm theo đảng. Đảng phân công thì tôi còn làm chứ không xin xỏ”. Thế rồi người ta đòi nó từ chức, nó cứ lỳ cái mặt ra mà đảng trưởng ngồi dưới mặt tím lại cũng không làm được gì nó. 
Thế mà tao đã hơn 51 năm tuổi đảng, còn hơn cả nó, lại đang giữ thẻ đảng hẳn hoi, vậy mà nó dám tuyên án tao là bất công.

– Nhưng nó không liên quan đến gái, không liên quan đến sờ mó, tiếp xúc và ấu dâm.
– Mày sao biết nó không? Mày có là đảng viên cao cấp chưa mà dám kết luận?
– Nhưng không ai thấy nó như vậy, đằng này bố thì người ta có đủ chứng cứ.
– Này nhé, còn có thằng khác hôn trẻ con gái ngay giữa thanh thiên bạch nhật, báo chí đưa ầm ầm. Ra nước ngoài, nước hồi giáo hẳn hoi mà còn cứ bám mấy đứa bé gái hôn… đến mức chủ nhà phải ngăn cản. Báo chí nước ngoài đưa ồn ào và chửi rủa, sao không đưa ra mà xử đi.

– À, thì ra con hiểu rồi.
– Mày hiểu cái gì?
– Bố vừa học tập xuất sắc và nay thì thực hành “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức…” Đúng không?
– Chứ sao. Tổ sư cái bọn nói một đằng, làm một nẻo làm bố mày mắc lừa.
19/11/2017
JB Nguyễn Hữu Vinh

P/s: Điều rất lạ mà không lạ, là khi lão đòi đốt thẻ đảng, các đồng chí công an, đảng viên đứng xung quanh không ai ngăn cản. Chỉ có một mụ không phải là đảng viên (chắc là đối tượng đảng) vào can ngăn mà thôi.
Theo các bạn, các chiến sĩ đó nghĩ gì khi đó?

QUÂN PHẢN ĐỘNG

Mike Dang shared Le Anh‘s post.
 
Image may contain: 1 person, text and closeup
Le AnhFollow

 

” QUÂN PHẢN ĐỘNG “
Đảng ta nào có xấu đâu
Sao ” quân phản động ” đua nhau chửi hoài ?
Phải công nhận chúng rất tài
Chuyện gì cũng biết cũng tài phanh phui .

Nhiều chuyện đảng cố chôn vùi
Vậy mà cũng bị chúng khui ra ngoài
” Thành đô mật ước ” với Tàu
Chúng đem phân tích làu làu từng chương

Văn thơ lai láng chúng tuôn
Chửi hay hơn hát , chúng thường rêu rao
Chửi đảng từ thấp đến cao
Bịt miệng bọn chúng : làm sao bây giờ ?

Cấm “phây” , “yu tút” , “Gu gồ” *
Để ” quân phản động ” hóa ngu câm mồm
Cho toàn dân tộc ngu luôn
Dễ bề cai trị : đảng còn sống lâu !

* Cấm Facebook , Youtube , Google
FB Mai Sương

Tấn Hiến Công mượn đường nước Ngu đánh nước Quắc

Tấn Hiến Công mượn đường nước Ngu đánh nước Quắc

Nguyễn Trọng Dân (Danlambao)  Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ vào ngày 8 tháng 8 đã tuyên bố Hàng Không Mẫu Hạm của Mỹ sẽ ghé thăm Việt Nam vào năm tới (1), dự đoán là vào cảng Cam Ranh. Dù không đưa ra thêm chi tiết sau lời tuyên bố, nhưng sự hiện diện Hàng Không Mẫu Hạm kéo theo cả dàn chiến hạm hộ tống hùng hậu cho thấy Hoa Kỳ dứt khoát quyết tâm hiện diện quân sự trở lại tại miền Trung Việt Nam.

Bề ngoài thì sự hiện diện Hàng Không Mẫu Hạm của Hoa Kỳ tại Việt Nam vào năm tới như là nỗ lực khẳng định vị thế siêu cường tuyệt đối của Hoa Kỳ trong vùng Đông Nam Á không thể chối cãi. Thế nhưng điều ít người để ý rằng đây cũng là hành động nhằm trấn an hỗ trợ đại công ty lọc dầu và khí đốt ExxonMobil của Hoa Kỳ, khi công ty này vừa mới tung một khoản đầu tư lớn lên trên 600 triệu Mỹ kim để bao thầu toàn bộ mỏ dầu và khí đốt Cá Voi Xanh (2), dự kiến khởi công vào tháng 11 năm nay, ngay lúc hội nghị APEC khai mạc cũng tại Đà Nẵng. Đương nhiên, Exxon còn có nhiều hợp đồng khai thác dầu hỏa khác ngoài khơi Việt Nam.

Vào năm 2008, cũng chính đại công ty Exxon đã buộc phải nuốt nhục tháo chạy vội vã ra khỏi dự án khai thác dầu tại phía nam Côn Sơn trước sự hù dọa của Trung Cộng, nhưng lần này, với dàn Hàng Không Mẫu Hạm của Hoa Kỳ hùng hậu hiện diện cần kề kế bên, Exxon chắc chắn không dễ gì mà run sợ trước Hải quân Trung Cộng như năm 2008 nữa.

Mỏ Cá Voi Xanh này nằm chắn ngang vùng lãnh hải có hình lưỡi bò bao trùm cả biển Đông mà Trung Cộng tuyên bố là thuộc chủ quyền của mình không thể thay đổi hay chối cãi. Cho nên, Exxon hiện diện khai thác công khai tại nơi này khiến Bắc Kinh tức giận vô cùng, nhưng nếu Bắc Kinh thẳng tay đuổi Exxon đi thì gây chuyện quá lớn, mà nhịn im thì nhục vô cùng, các nước lân bang còn ai nể sợ nữa, chủ quyền hình lưỡi bò tự nhiên bị cắt ngang bể cả mặt mũi siêu cường. 

Hoa Kỳ kéo Hàng Không Mẫu Hạm và Hải quân trấn đóng tại Cam Ranh, đứng phía sau lưng dàn khí đốt của Exxon tại mỏ Cá Voi Xanh chực chờ, chỉ cần họ Tập nóng tiết bất cẩn không dằn được mà đem tàu chiến xua đuổi hãng Exxon là Hải quân Hoa Kỳ phản ứng can thiệp ngay lập tức.

Một điểm khá lạ là vào năm 2008, khi hãng này bị Trung Cộng hù dọa bỏ chạy té khói nhục cả mặt mũi khỏi dự án khai thác dầu tại nam Côn Sơn, thì kỹ sư cầu cống Rex Tillerson, nay là Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ, đang đảm nhiệm chức Tổng giám đốc đại công ty này. 

Có thể nói, sự quay trở lại của Exxon lần này tại mỏ Cá Voi Xanh với dàn Hàng Không Mẫu Hạm hùng hậu mà chẳng thèm “đếm xỉa” gì đến mặt mũi của Bắc Kinh cho thấy Rex đang tát vào mặt Trung Cộng, trả cái hận vì yếu thế mà phải nuốt nhục, chịu bị mất mặt bỏ chạy rút lui khỏi dự án nam Côn Sơn ngày trước. Ai bảo là người Mỹ không biết trả thù?!

Để có được sự chống lưng về quốc phòng, cũng như bãi bỏ cấm vận mua bán vũ khí từ phía Hoa Kỳ, vào năm ngoái, Việt Cộng thông qua công ty Vietjet, đã phải chi ra trên 11 tỷ Mỹ kim để mua về khoảng 100 chiếc máy bay dân dụng của hãng Boeing dưới sự chứng kiến của Tổng Thống Obama (3). 

Trong tương lai, nếu việc mua thêm các chiếc phi cơ tuần tra biển như chiếc P-3 Orion, hay F-16 của đại công ty Lockheed Martin chẳng hạn, hay mua thêm nhiều loại vũ khí hiện đại khác từ Hoa Kỳ, được tiến hành, thì số tiền chi trả có thể vượt qua con số 11 tỷ một cách dễ dàng. Việt Cộng chỉ còn có cách là dùng lợi nhuận thu được từ dầu hỏa khí đốt khi hợp tác khai thác với Hoa Kỳ để chi trả thanh toán tiền mua vũ khí mà thôi. 

Như vậy là Hoa Kỳ kiếm lời ở cả hai đầu đối với Việt Cộng, một đầu là lợi nhuận từ khai thác dầu hỏa, khí đốt ngoài khơi Việt Nam và đầu kia là tiền bán vũ khí cho Việt Nam, được thanh toán bằng tiền khai thác dầu hỏa. 

Không phải vô cớ mà Hoa Kỳ bây giờ chiều chuộng Việt Cộng tối đa, nhắm mắt làm ngơ cho Việt Cộng ba hoa khoát lác đủ trò, chẳng hạn như cười nhạo giá trị tư do và nhân quyền mà Hoa Kỳ lúc nào cũng coi như là giá trị chính yếu của một quốc gia. Đó là chưa kể vác mặt tự hào một cách ngu xuẩn là đã đánh thắng nước Mỹ. 

Người Mỹ họ biết hết nhưng họ làm ngơ lờ đi, xởi lởi bắt tay tình bạn hữu với Việt Cộng, để tiếp tục lợi dụng chế độ Cộng sản độc tài này mà từng bước thâu tóm hết tài nguyên quan trọng và mọi cơ sở hạ tầng chiến lược của quốc gia vào trong tay tư bản Hoa Kỳ, từ dầu hỏa khí đốt, kim loại quý hiếm dùng trong công nghệ tân tiến, đến đất đai cảng bến, phi trường, v.v…

Cũng có thể ví chuyện Hoa Kỳ chiều chuộng Việt Cộng ngày nay giống như chuyện vua Tấn Hiến Công chiều chuộng vua nước Ngu để xin mượn đường nước Ngu đi diệt nước Quắc thưở Xuân Thu xa xưa, khoảng vào năm 658 trước Công Nguyên.

Nước Quắc vừa diệt xong thì nước Ngu cũng bị Tấn đánh úp mà mất, bởi Tấn Hiến Công đã có chủ tâm diệt Ngu từ lâu để trả hận năm xưa nước Ngu giúp nước Quắc hại nước Tấn. 

Chỉ có điều khác với thời nhà Chu ngày trước ở chỗ là nước Ngu ngày nay của anh Lú không cho mượn đường thì cũng bị nước Quắc xì dầu kề bên thôn tính mất. Cho nên câu hỏi đặt ra cho nước Ngu của anh Lú là muốn để mất vào tay ai, vào nước Quắc xì dầu của anh Tập hay nước Tấn nhiều đô la của anh Trump?

Hoa Kỳ hiện diện Hải quân ồ ạt vào ra ở Cam Ranh để sẵn sàng trợ chiến tại biển Đông khi cần thiết; thế nhưng lại để hở đầu chín tỉnh biên giới Bắc Hà, không thiết lập căn cứ Không quân, lục quân yểm trợ phòng thủ cho Việt Cộng, tạo điều kiện dễ dàng cho Trung Cộng sẵn sàng tràn qua trả đũa Việt Cộng bất cứ lúc nào cũng được khi tranh chấp biển Đông leo thang. 

Điều này cho thấy Hoa Kỳ muốn dụ bộ binh tinh nhuệ trung thành của họ Tập bị xa lầy vướng chân ở miền Bắc Việt Nam; khiến không thể nào tiếp ứng cho họ Tập nếu có chính biến xảy ra ngay tại Bắc Kinh, điều mà nhiều phân tích gia lỗi lạc như chiến lược gia Thomas Vien, luật sư Gordon Chang hay giáo sư Sulmaan Khan đã dự đoán từ trước. 

Có thể nói nếu cuộc chiến chống sự bành trướng của Cộng Sản tại Đông Á vào thời chiến tranh Lạnh, miền Nam Việt Nam là bãi chiến trường thì cuộc đối đầu giữa nước Quắc xì dầu và nước Tấn nhiều đô la tại Đông Nam Á trong tương lai, khả năng miền Bắc Việt Nam trở thành bãi chiến trường là rất cao.

Ngày xưa, người dân miền Bắc gây ác nghiệp nên bây giờ gặp quả báo chăng? 

Người dân miền Bắc ngày nay phải hứng chịu thù hận từ ba phía:

  1. Hứng chịu thù hận từ nước Tấn nhiều đô la, đã phải ngậm ngùi nhìn anh linh của hơn năm mươi ngàn quân nhân tử trận trong oanh liệt nhưng vào phút chót, phải chịu mang tiếng là phản bội đồng minh Việt Nam Cộng Hòa. 
  2. Hứng chịu thù hận từ người dân nước Quắc xì dầu, vốn coi nước Ngu là anh em, giúp nước Ngu bao vạn tỷ tiền để nước Ngu đánh nước Tấn nhiều đô la, ấy vậy mà nước Ngu cứ năm lần bảy lượt ăn cháo đá bát, vô ơn bội nghĩa với nước Quắc xì dầu.
  3. Thù hận từ cả chục triệu người dân sống ở miền Nam Việt Nam, già cũng như trẻ, thế trước cũng như thế hệ sau, bất kể là gốc Bắc kỳ di cư hay gốc sầu riêng, gốc Minh Hương, gốc thiểu số, v.v…, gốc nào cũng bị tan nhà nát cửa tù tội mấy thế hệ hận vong quốc sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 cho đến nay.

Bởi vậy về sau này, người dân miền Bắc Việt Nam gánh chịu khổ đau bom đạn của anh Quắc xì dầu dội ầm ỉ khắp chín tỉnh, nước Tấn nhiều đô la thì hả dạ cười thầm, nước Quắc xì dầu thì hả giận là đã đập được nước Ngu phản bội, còn người dân sống ở miền Nam Việt Nam thì chẳng ai chịu thương tâm gì hết mà lại nghĩ rằng: “Bọn Bắc Kỳ Cộng Sản chúng mày thờ Mao bất diệt, nhận vũ khí của nước Quắc xì dầu gây chiến tranh hại dân hại nước tao thì bây giờ quân Mao đập cho mày chết cũng là đáng đời!” 

Nói tóm lại, cứ hể Bắc Kỳ Việt Cộng đi đâu là ai cũng ghét, hể Việt Cộng đi đâu là cũng thù.

Bởi vậy, muốn hòa hợp hòa giải dân tộc thì chỉ có Việt Nam Cộng Hòa và lá cờ Vàng mới có thể hiệu triệu nỗi lòng tha thứ của muôn dân mà giải bớt ác nghiệp.

Việt Nam Cộng Hòa có quyền thừa kế rõ ràng minh bạch tại biển Đông, lại là thừa kế nhân duy nhất từ triều Nguyễn thông qua trưng cầu dân ý, cho nên, nếu Việt Nam Cộng Hòa hiện diện trở lại thay thế Cộng Sản, nước Quắc xì dầu của anh Tập lấy cái cớ gì mà đánh chín tỉnh miền Bắc Việt Nam?! 

Mà nếu nước Quắc xì dầu chơi ngang đánh bừa ở các tỉnh phía Bắc vì tranh chấp biển Đông leo thang thì cả miền Nam kinh tế tài lực hùng hậu nhào ra tổng tấn công hổ trợ phòng thủ theo tình đoàn kết cờ Vàng, thì người dân miền Bắc cũng không bị trơ trọi hứng đạn cho đến chết như tình trạng sẽ xảy ra sắp tới, khi nước Ngu bị nước Quắc xì dầu đàn anh đập thẳng tay cho chừa cái thói ăn cháo đá bát.

Việt Nam Cộng Hòa có khả năng hòa hợp hòa giải thù hận dân tộc như Phật giải oán nghiệp chúng sanh. Cụ Trạng Trình nói: “Thờ Phật thì ăn oản,” thờ Việt Nam Cộng Hòa thì thoát ác nghiệp quả báo tang thương chết chóc đang từ từ trờ tới.

Về phần nước Tấn nhiều đô la, mang thân phận phản bội đồng minh ê chề bốn mươi năm, nếu nay Việt Nam Cộng Hòa trở lại thì toàn bộ cam kết đồng minh từ kinh tế, quân sự năm xưa, đâu thể nào nuốt lời!

Hơn nữa, công trái phiếu của nước Tấn nhiều đô la mà Việt Nam Cộng Hòa mua năm xưa còn sờ sờ ra đó trong Quốc Khố Viện của nước Tấn, là bằng chứng cụ thể cam kết quan hệ đối tác. Không biết, mấy chục năm lời đẻ ra lời, bây giờ là bao nhiêu tỷ Mỹ kim đây! Cho nên, nước Tấn nhiều đô la đâu thể nào mà dùng dầu hỏa của dân Việt để đổi lấy vũ khí như hiện nay được. 

Tiền dầu hỏa thì dân Việt bỏ túi, ban phát cho các chương trình an sinh xã hội để cải thiện cơ sở hạ tầng, nâng cao dân sinh dân trí; còn vũ khí để nện anh Quắc xì dầu nếu cần thiết, nước Tấn muốn quỵt cam kết như năm xưa, lấy cái cớ gì để mà quịt khi Việt Nam Cộng Hòa hiện diện trên toàn cõi Nam Bắc không có nội thù?

Những nguyên tắc căn bản về công pháp trong mối liên hệ đồng minh và liên hệ ngoại giao đa quốc gia buộc nước Tấn nhiều đô la phải tuân thủ để giữ vững vị thế siêu cường. 

Nếu Việt Nam Cộng Hòa trở lại thì âm mưu dơ bẩn của nước Tấn nhiều đô la hiện nay đâu thể nào thực hiên được nữa – tức là biến cả một dãi đất hình chữ S của dân Việt, phân nữa (4) trở thành thuộc địa cho tư bản ngân hàng của nước Tấn nhiều đô la; phân nữa (5) thành bãi chiến trường cho nước Quắc xì dầu nã súng. 

Nước Tấn nhiều đô la rất sợ làm trái chính nghĩa mất mặt siêu cường. Nước Ngu còn tồn tại thì nước Tấn nhiều đô la mới có thể trì hoãn trách nhiệm chính nghĩa của mình mà lợi dụng kiếm lời chút chút trước khi Việt Nam Cộng Hòa quay trở lại. 

Nói như thế không có nghĩa là nước Tấn nhiều đô la nuốt lời phục hận. Trước hay sau gì Việt Nam Cộng cũng quay trở lại để nước Tấn nhiều đô la minh bạch danh dự của quốc gia mình. 

Nước Tấn nhiều đô la chỉ cố trì hoãn sự trở lại của Việt Nam Cộng Hòa để lợi dụng nước Ngu mà nắm thêm nhiều tài nguyên, cơ sở hạ tầng, nhân sự có lợi cho việc gây khó dễ Việt Nam Cộng Hòa sau này.

Dầu hỏa đâu mà chẳng có, tại sao Exxon của nước Tấn nhiều đô la cứ nhất thiết phải đâm đầu vào chổ dầu sôi lửa bỏng tranh chấp mà mua mà khai thác cho bằng được. Ấy là vì ngoài việc mua rẻ ra, chủ đích cũng chỉ là để khích nước Quắc xì dầu nổi nóng mà đâm hận nước Ngu, đập nước Ngu tả tơi dùm cho nước Tấn. Nước Ngu vì nông nỗi, lại đang túng quẫn, cần đô la vũ khí để trấn áp người dân nên nhắm mắt mà nghe lời nước Tấn nhiều đô la, bán rẻ hết mỏ dầu này đến mỏ khí nọ, lại cho Hải quân nước Tấn nhiều đô la vào bến cảng gầm gừ Hải quân của nước Quắc xì dầu.

Thế là một công đôi ba chuyện, nước Tấn nhiều đô la vừa được mỏ dầu giá rẻ, vừa được lời tiền bán vũ khí, mà rồi sau cùng, nước Ngu cũng bị đập, nước Quắc xì dầu cũng chảy máu rồi do nội loạn mà yếu đi và bị nước Tấn nhiều đô la xóa xổ. 

Thì ra đây là cái cách mà nước Tấn nhiều đô la đang giúp để Việt Nam Cộng Hòa trở lại.

Người dân nước Ngu không muốn làm dân nước Ngu nữa để tránh trở thành bị thịt cho nước Quắc xì dầu đập tan nát, cũng như muốn thoát ác nghiệp do bắn giết cướp bóc đồng bào miền Nam, gây ra thù oán khôn nguôi, thì nên tự mình ôm lá cờ Vàng vào tim. Trước hay sau gì Việt Nam Cộng Hòa cũng trở lại, ôm cờ Vàng vào tim càng sớm càng tốt.

Hãy cương quyết chú trọng tập trung đấu tranh cho một mục tiêu duy nhất mà thôi- đó là phục hồi Việt Nam Cộng Hòa!

“In front of the Yellow flag, we believe!”

Nguyễn Trọng Dân

danlambaovn.blogspot.com

Bằng cấp giả tràn lan vì muốn làm quan chức?

Bằng cấp giả tràn lan vì muốn làm quan chức?

 
Một số bằng cấp giả bị cơ quan chức năng thu giữ.

Một số bằng cấp giả bị cơ quan chức năng thu giữ.

 Courtesy of Thanhnien
 

Bằng giả như nấm sau mưa

Một vụ việc thu hút sự quan tâm của dư luận gần đây là chuyện bằng cấp của ông cựu Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh. Sau khi bị kỷ luật về những sai phạm khi còn đương chức bí thư thành ủy, ông Anh đã bị phát hiện sử dụng bằng Tiến sĩ do một trường ở Mỹ cấp nhưng bằng này không đáp ứng các tiêu chuẩn của Bộ Giáo dục Đào tạo đề ra. Vì vậy bằng Tiến sĩ của ông không được chấp nhận ở Việt Nam. Sự việc đã gây xôn xao dư luận trong một thời gian.

Hay tháng 4 đầu năm nay, chính quyền huyện Đak Tô tỉnh Kon Tum đã kỷ luật cảnh cáo 6 cán bộ ở huyện này vì sử dụng bằng trung học phổ thông giả.

Tuy nhiên đây chỉ là một số trong nhiều trường hợp các quan chức bị phát hiện sử dụng bằng giả hay bằng không được chấp nhân ở Việt Nam hiện nay .

Thống kê của Bộ Giáo dục và Đào tạo năm 2004 cho biết có hơn 10 ngàn trường hợp dùng bằng giả đã bị phanh phui.

RFA trao đổi với Giáo sư -Tiến sĩ Vũ Minh Giang, Phó giám đốc Đại học Quốc gia Hà Nội về tình trạng này. Giáo sư Giang cho rằng nguyên nhân phần lớn là do hệ thống đề bạt cán bộ còn chú trọng đến quy trình và tiêu chí hình thức:

Tức là phải đạt qua chứng chỉ này hay cấp kia, đặc biệt là bằng cấp này bằng cấp kia. Tôi nghĩ rằng xuất phát là có thể những người nghĩ ra những nhu cầu điều kiện đó là do muốn chuẩn hóa. Nhưng cái chuẩn hóa đó rất nhanh chóng bị biến dạng. Hiện nay đó đang là một hạn chế trong việc nâng cấp, nâng chức, đề bạt vào vị trí nào đó. Và điều này chắc chắn phải có sự điều chỉnh nào đó.

“Cứ nói chọn nhân tài nhưng lại chọn theo kiểu quy trình anh có cái này không, có cái kia không thì chưa chắc đã được”.
– Giáo sư Vũ Minh Giang

Nhiều thông tư, quyết định của các Bộ ngành Nhà nước ghi rõ các tiêu chuẩn bắt buộc về giáo dục đối với cán bộ, công viên chức. Ví dụ trong Thông tư 1204/QĐ-BNV ban hành ngày 19/11/2012 của Bộ Nội vụ có ghi rõ tiêu chuẩn chức danh đối với các bậc lãnh đạo của Bộ này, trong đó đều yêu cầu trình độ giáo dục từ cấp đại học trở lên. Hay cũng một quyết định khác của Bộ này yêu cầu tất cả các Giám đốc sở tại các tỉnh thành phải có bằng đại học trở lên.

GS Vũ Minh Giang cho rằng đây chính là lý do những người không đáp ứng được các tiêu chuẩn này đã tìm cách làm bằng giả để đạt yêu cầu.

Còn Giáo sư Nguyễn Khắc Mai, Vụ trưởng Vụ Nghiên cứu – Ban Dân vận Trung ương lại cho rằng bằng cấp giả phát sinh là do sự tha hóa “từ trên xuống”:

Bằng giả không chỉ có ở Việt Nam mà nhiều nước cũng có nhưng ở Việt Nam thì nó quá xá. Là vì một nền chính trị hư danh và một xã hội đề cao sự hư danh. Vì thế nên người ta chạy theo cái hư danh đó và sẵn sàng tìm giải pháp tồi tệ nhất và không chính đáng để cố giành giật để kiếm chác.

Hiện tại Bộ Giáo dục đang dự kiến sẽ chi 12.000 tỷ đồng để đào tạo thêm 9.000 tiến sĩ. Hiện Việt Nam đã có trên 24.300 tiến sĩ trong khi dư luận còn thắc mắc về chất lượng của nhiều người có bằng tiến sĩ ở Việt Nam.

Bộ trưởng Giáo dục Phùng Xuân Nhạ mới đây trả lời báo chí với đại ý rằng cần thêm tiến sĩ là do hiện nay không đủ tiến sĩ giảng dạy ở các trường đại học.

Lối thoát

Trong một bài viết đăng trên báo Nhân Dân hồi đầu tháng 7 năm nay, Nguyên Bộ trưởng Giáo dục Giáo sư Phạm Minh Hạc nói rằng điều đáng buồn là đối tượng sử dụng bằng giả chủ yếu là cán bộ và người có quyền mà lừa dối thì làm sao nói được dân. Ông cũng phê bình việc xử lý các đối tượng sử dụng bằng giả chưa kiên quyết, chẳng hạn ở nhiều nơi chỉ cảnh cáo hay cùng lắm là buộc thôi việc.

Ông Phạm Vũ Luận, nguyên Bộ trưởng Bộ Giáo dục khi còn đương chức cũng từng nói rằng “Người học giả, bằng giả, học thật nhưng chất lượng giả chỉ có thể “chui” vào hệ thống công chức nhà nước, không vào được doanh nghiệp tư nhân, doanh nghiệp nước ngoài.”

Giáo sư Vũ Minh Giang cho rằng việc tuyển chọn hay thăng quan tiến chức trong bộ máy công quyền ở Việt Nam cần giảm sự quan trọng hóa về bằng cấp, và chú trọng đến năng lực thì mới có thể chấm dứt được tình trạng làm bằng giả tiến thân:

Đối với hệ thống cán bộ công chức nói chung thì cần điều chỉnh bớt chú trọng đến tiêu chí hình thức mà nên chú ý đến thực chất của con người. Dù thế nào cũng phải chuẩn hóa, nhưng chuẩn hóa không nên dựa quá nhiều vào hệ thống chính trị bằng cấp như hiện nay. Tôi nghĩ nhiều nước họ cũng có cách tuyển dụng hay.

Cũng đã đến lúc phải nghĩ ra một cách nào đó để tuyển dụng những người có năng lực xuất sắc vào các vị trí. Tôi nghĩ có lẽ phải cần một chiến lược nhân tài. Bất cứ cộng đồng nào cũng có bộ phận tinh hoa mà mình gọi là nhân tài, cứ nói chọn nhân tài nhưng lại chọn theo kiểu quy trình anh có cái này không, có cái kia không thì chưa chắc đã được.


“Người ta chạy theo cái hư danh đó và sẵn sàng tìm giải pháp tồi tệ nhất và không chính đáng để cố giành giật để kiếm chác.”
– Giáo sư Nguyễn Khắc Mai

Giáo sư Minh Giang cho rằng việc tuyển dụng hay thăng cấp nên dựa vào những thành tích mà người đó đã đạt được trong quá khứ, hay được những đồng nghiệp tin tưởng giới thiệu. Như vậy xã hội sẽ nhận thức được một điều rằng nếu tôi không có tài thì tôi không được trọng dụng, còn nếu tôi có khả năng dù không có bằng cấp tôi vẫn được đánh giá cao.

Còn Giáo sư Nguyễn Khắc Mai lại nhận thấy rằng để giảm thiểu những bất cập trong toàn xã hội nói chung và ngành giáo dục nói riêng trong đó điển hình như vấn đề bằng giả, cần phải sửa đổi hệ thống chính trị độc đảng và Quốc hội phải thực sự dân chủ. Bởi vì theo ông, hiện tại còn nhiều giả dối trong chính hệ thống chính trị, nên sẽ không thể làm gương cho các ngành khác, trong đó có giáo dục.

Còn trong bài báo trên trang Nhân Dân, Giáo sư Phạm Minh Hạc cho rằng để hạn chế tình trạng này, quy trình cấp phôi bằng tại các trường cần chặt chẽ hơn. Các lãnh đạo Nhà nước cần kiểm tra thường xuyên và xử lý nghiêm những trường hợp dùng bằng giả. Bằng do cơ sở nước ngoài cần được thẩm định bởi Nhà nước.

CHỐNG LẠI CƠN CÁM DỖ

CHỐNG LẠI CƠN CÁM DỖ

Trong cuộc sống, tất cả chúng ta đều luôn phải đối mặt với đủ loại cám dỗ, đủ kiểu mưu ma chước quỷ rất tinh vi, nhưng Thiên Chúa muốn chúng ta chiến thắng chúng. Hãy tin tưởng và quyết tâm chiến đấu. Đây là vài cách khả dĩ giúp chiến thắng chước cám dỗ.

  1.  CẦU NGUYỆN TRƯỚC KHI BỊ CÁM DỖ

Chúa Giêsu đã dạy chúng ta cầu xin về phần hồn:“Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con khỏi mọi sự dữ”. Và Ngài cũng dạy chúng ta cầu xin cho phần xác:“Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày”. Hàng ngày, thực sự cần thiết để chúng ta cầu xin Thiên Chúa giải thoát chúng ta khỏi các chước cám dỗ.

  1. TẨU VI THƯỢNG SÁCH

Hãy cố gắng tránh xa dịp tội. Đừng nghĩ rằng mình sẽ không sa ngã. Nếu bạn thuê một người vận chuyển đồ quý giá, bạn sẽ không bảo họ cố gắng chạy xe sát vách đá. Chương 7 của sách Châm Ngôn có nói tới câu chuyện về “một thanh niên thiếu ý thức”. Anh ta đi thơ thẩn gần nhà một phụ nữ vào lúc chạng vạng tối, rồi thấy một phụ nữ đã có chồng và ăn mặc hớ hênh như gái điếm. Ả nói rằng chồng ả vắng nhà, ả mô tả về cái giường của ả xịt nước hoa thơm phức. Miệng ả dẻo quẹo, lời nỉ non như rót vào tai khiến chàng thanh niên kia đi theo ả vô nhà y như con bò lao vào lò mổ. Bà Eva gặp rắc rối cũng chỉ vì “dính líu” tới Satan, cặp mắt liên láo của bà Eva liếc thấy trái cấm hấp dẫn lắm. Thế là sập bẫy ma quỷ. Chỉ vì máu tò mò mà người ta “chết”. Tốt nhất là chạy trốn ma quỷ, vì “tránh voi chẳng xấu mặt nào” (tục ngữ Việt Nam). Trong cuốn “Tôn Tử Binh Pháp” có 36 kế của Tôn Tử, kế hay nhất là “nếu thấy không đủ sức chiến đấu thì CHẠY để bảo toàn lực lượng”. Kế “đào tẩu tthật chí lý và khôn ngoan!

  1. CẦU NGUYỆN TRONG KHI BỊ CÁM DỖ

Thánh Phaolô nói: “Chúng ta có một vị Thượng Tế siêu phàm đã băng qua các tầng trời, là Đức Giêsu, Con Thiên Chúa. Vậy chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng đức tin. Vị Thượng Tế của chúng ta không phải là Đấng không biết cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì Người đã chịu thử thách về mọi phương diện cũng như ta, nhưng không phạm tội. Bởi thế, ta hãy mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được xót thương và lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần” (Dt 4:14-16).

  1. XIN NGƯỜI KHÁC CẦU NGUYỆN

Tác giả sách Giảng Viên đặt vấn đề: “Một mình dễ bị tấn công, có hai người, ắt sẽ đương đầu nổi ; dây chập ba đâu dễ gì đứt?” (Gv 4:12). Người Việt cũng nói: “Một cây làm chẳng nên non – Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Đừng ảo tưởng mà cậy vào sức riêng mình!

  1. TRUNG THÀNH VÀ CHỊU ĐỰNG

Thánh Phaolô nói: “Không một thử thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức loài người. Thiên Chúa là Đấng trung tín: Người sẽ không để anh em bị thử thách quá sức; nhưng khi để anh em bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp, để anh em có sức chịu đựng” (1 Cr 10:13). Thiên Chúa không bao giờ để chúng ta bị cám dỗ quá sức, nếu chúng ta cầu xin thì Ngài sẽ “mách nước” để chúng ta chiến thắng ma quỷ.

  1. HỆ LỤY CỦA TỘI LỖI

Hãy ghi nhớ điều này: “Anh em đừng có lầm tưởng: Thiên Chúa không để cho người ta nhạo báng đâu! Thật vậy, ai gieo giống nào thì sẽ gặt giống ấy” (Gl 6:7).

Khi vua Đa-vít phạm tội ngoại tình với bà Bát Se-va (Bathsheba) và đẩy chồng bà ra trận để phải chết, Thiên Chúa tha thứ cho ông nhưng nói với ông: “Ấy vậy, gươm sẽ không bao giờ ngừng chém người nhà của ngươi, bởi vì ngươi đã khinh dể Ta và cướp vợ của U-ri-gia, người Khết, làm vợ ngươi. Ta sắp dùng chính nhà của ngươi mà gây hoạ cho ngươi. Ta sẽ bắt các vợ của ngươi trước mắt ngươi mà cho một người khác, và nó sẽ nằm với các vợ của ngươi giữa thanh thiên bạch nhật. Thật vậy, ngươi đã hành động lén lút, nhưng Ta, Ta sẽ làm điều ấy trước mặt toàn thể Ít-ra-en và giữa thanh thiên bạch nhật (2 Sm 12:10–12). Bấy giờ vua Đa-vít nói với ông Na-than: “Tôi đắc tội với Đức Chúa”. Ông Na-than nói với vua Đa-vít: “Về phía Đức Chúa, Người đã bỏ qua tội của ngài; ngài sẽ không phải chết. Thế nhưng vì trong việc này ngài đã cả gan khinh thị Đức Chúa, nên đứa trẻ ngài sinh được, chắc chắn sẽ phải chết (2 Sm 12:13–14). Đó chính là hệ lụy của tội lỗi, gọi là liên đới tội lỗi!

TRẦM THIÊN THU

(chuyển ngữ từ BibleStudyTools.com)

NGHI VẤN CHƯA SÁNG TỎ trong thảm sát Bình Phước khiến xôn xao dư luận: NGUYỄN HẢI DƯƠNG CÓ BỊ OAN KHÔNG?!?

 NGHI VẤN CHƯA SÁNG TỎ trong thảm sát Bình Phước khiến xôn xao dư luận: NGUYỄN HẢI DƯƠNG CÓ BỊ OAN KHÔNG?!?

Lời khai nhân chứng và hồ sơ vụ án đã bị thay đổi hoàn toàn so với kết luận điều tra ban đầu

Vụ án 6 người trong gia đình Công ty Chế biến gỗ Quốc Anh (Công ty Quốc Anh) ở Bình Phước bị thảm sát vào nửa đêm về sáng ngày 7.7.2015 khiến dư luận bàng hoàng. Ngay từ khi nhận được tin báo, xác định đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, lãnh đạo Công an Bình Phước vừa tập trung lực lượng bảo vệ hiện trường vừa thận trọng khám nghiệm và gửi báo cáo về Bộ Công An

Ngay từ buổi đầu tiên khám nghiệm hiện trường, công an huyện Chơn Thành đã cho rằng đây là vụ giết người chuyên nghiệp và cần phải có ít nhất 4-5 người làm . Ban chuyên án ban đầu cũng kết luận hung thủ là người có mâu thuẫn làm ăn trong kinh doanh với gia đình ông Mỹ.

Dưới đây là BÁO CÁO HỎA TỐC của vụ án, trong báo cáo có ghi rất rõ ràng: “Tất cả các nạn nhân đều bị giết chết bằng phương thức cắt cổ“. Vậy điều gì khiến sau này lại biến thành “thắt cổ” và “đâm chết” như trong hồ sơ vụ án ?!?

Chắc đơn vị công an điều tra ban đầu không thể nhầm lẫn đơn giản như thế được. Nhìn thi thể nạn nhân là thấy mà !!! Các ảnh chụp ban đầu trong hiện trường cũng dễ dàng nhận thấy điều đấy khi vùng cổ và ngực áo của các nạn nhân đều đẫm máu…

 

Nhưng đùng 1 cái khi đơn vị điều tra Bộ Công An vào thì bỗng nhiên mọi kết luận điều tra án ban đầu bị hoàn toàn thay đổi . Ngay cả lời khai của bà Loan giúp việc về việc bé Na tối hôm đó ngủ ở đâu cũng bị thay đổi ? Quan trọng hơn hết là việc cả 6 người ban đầu được công an Chơn Thành khẳng định là chết do bị cắt cổ , vết cắt rất sâu , sau này cũng biến thành chỉ là siết cổ và đâm cổ thôi chứ không ai bị cắt cổ hết ?

6 người bị giết, tài sản đáng giá nhất bị lấy đi là đống sổ sách , giấy ghi nợ , biên lai doanh thu , mua bán , quá trình phát triển của công ty cũng biến mất ?

Sao công an không điều tra xem ai lấy vì Dương và Tiến rõ ràng không lấy những món đó?

Những sổ sách này bây giờ ở đâu ?

Trong đó có những bằng chứng gì mà hung thủ muốn lấy đi ?

Tại sao ông B.P , chủ tịch công ty cổ phần chuyên chế biến gỗ Đ.L.Gia Lai lại gấp gáp thưởng nóng cho công an Bình Phước 1 tỷ về việc bắt và kết tội được Dương và Tiến ? Trong khi công ty Đ.L.Gia Lai đang gặp khó khăn tài chánh nặng nề , không có cả tiền trả lương và trả bảo hiểm cho công nhân của mình ?

 

Đ.L.Gia Lai bị lỗ hơn 130 tỷ đồng khi đầu tư vào xây dựng Bến xe Liên tỉnh phía Nam Đà Nẵng , mỗi ngày lỗ 20 triệu và từ hơn 2 năm qua, Công ty Đ.L.Gia Lai long đong ngược xuôi , đội đơn chạy khắp các cửa, từ chi nhánh phòng thương mại ngay tại địa phương mình (Gia Lai) đến chính quyền Đà Nẵng , rồi kêu ra tận đến Phó Thủ tướng Chính phủ để “xin” sự quan tâm , cứu doanh nghiệp BX Phía Nam Đà Nẵng của mình đang đứng trên bờ vực phá sản . Sự sụp đổ của dự án này đang và sẽ ảnh hưởng mạnh mẽ đến hoạt động kinh tế chung của cả tập đoàn hiện nay và trong tương lai .

Tại sao 1 công ty lớn đang bị nguy cơ phá sản , đang bị công nhân khiếu kiện tùm lum vì nợ lương lại gấp gáp thưởng nóng cho công an về việc bắt được hung thủ đã giết cả gia đình đối thủ kinh doanh của mình ?

Căn biệt thự bề thế nơi xảy ra thảm án

Hai thằng thư sinh vì hận tình và vì 4 triệu với cái laptop , điện thoại cùi mà giết cả gia đình ?

Ban chuyên án cho biết hung thủ không dùng súng điện để khống chế nạn nhân . Vậy Dương và Tiến đã làm sao khống chế nạn nhân ? Nhào vào ôm và bịt miệng à ? Vậy thì nạn nhân không biết vùng vẫy la hét chống cự à ?

2 thằng ốm tong teo mà liên tục dùng sức khống chế , tra khảo , đâm chết , cắt cổ 6 nạn nhân ? Không cần dùng súng ? Sức voi chắc ?

Lại còn vô lý nhất là ông bà Mỹ và Nga ngủ chung giường , lại có thêm bé Na , mà Dương và Tiến khống chế được 2 người này , mà không cần dùng súng , mà bé Na 18 tháng nằm chung giường vẫn không thức giấc ??

2 thằng này chắc là Tề Thiên Đại Thánh hay là cao thủ võ lâm biết điểm huyệt ??

Ban chuyên án đã từng đưa kết luận hung thủ là kẻ có mâu thuẫn trong làm ăn , kinh doanh với ông bà Mỹ mà sao bây giờ lại khăng khăng là không phải ?

Hung phạm chỉ có thể là những con nợ , những doanh gia cạnh tranh với gia đình ông Mỹ và bà Nga mà thôi ! Không thể là Dương và Tiến !

Giết hại cả gia đình 6 người 1 cách dã man kinh hoàng như vậy , chuẩn bị nghiệp vụ chu đáo chuyên nghiệp như vậy không thể là 2 thằng nhóc con hiền lành chưa từng có tiền án .

Động cơ là hận tình thì sẽ đâm loạn xạ chứ không bình tĩnh mà tra khảo lấy tiền . Động cơ là tiền thì không thể không lấy đi 1.7 tỷ để ngay trên đầu giường Linh , không thể không lấy đi vàng vòng , nữ trang , hột xoàn đá quý mà chắc chắn 5 người nhà ông Mỹ nhất là bà Nga và 2 cô gái phải có đeo .

Còn về hận tình, khó tin lắm. Nếu là hận tình, diễn biến tâm lý thì thủ phạm thường sẽ làm hại đến cả nạn nhân và chính mình. Hận tình không thể khiến một kẻ thư sinh, tình cảm như Dương lại ra tay khủng khiếp như thế được. Nếu không tin, hãy xem bài bên dưới về tình cảm của Dương dành cho Linh. Một kẻ yêu sâu đậm như thế, liệu không động lòng trước sự van xin của chính người mình yêu!!! ?!?

Gia đình đại gia thì bà Nga mở két sắt không thể trống rỗng , chỉ có 4 triệu !

Cái quý giá nhất và quan trọng nhất đã được lấy đi chính là SỔ SÁCH CỦA CÔNG TY , GIẤY TỜ GHI NỢ , GIAO DỊCH THƯƠNG MẠI , CHI THU MUA BÁN, QUÁ TRÌNH PHÁT TRIỂN của cả xưởng gỗ !

Vậy mớ sổ sách này đâu ? Dương và Tiến lấy mấy thứ này để làm gì ?

Tang vật vụ án: chỉ có laptop, ít tiền lẻ và con dao

Tại sao Tiến bị bắt tang vật đầy đủ nào là súng , nào là dao còn dính máu mà đống sổ sách đó lại biến mất ? Tại sao công an không đi tìm về ?

Động cơ đủ để giết cả gia đình chính là đống sổ sách đó . Nó có thể phi tang xóa đi số nợ hàng chục tỷ cho ai đó , hay xóa đi dấu vết mua bán , thương lượng hàng chục tỷ với ai đó . Có thế mới đáng thuê sát thủ chuyên nghiệp giết hết cả nhà .

Toàn bộ gia đình phải chết vì nếu họ còn sống thì họ có thể viết lại những số nợ này , các chi tiết mua bán kinh doanh này .

Thế mới là thứ giá trị mà hung thủ thật sự sẵn sàng chi nhiều tiền để đạt được? Còn ai tin hai thằng thư sinh ấy giết người thì cứ tin.

==============

Xem thêm:

Nghẹn đắng những Status FB đầy YÊU THƯƠNG mà Nguyễn Hải Dương viết trước khi gây ra thảm án Bình Phước

Tôi có lời xin lỗi khi đã viết quá nhiều về Nguyễn Hải Dương và thảm án 6 mạng người ở Bình phước. Đây là bài viết cuối cùng tôi viết về Dương và cầu mong Dương được yên nghỉ. Tôi cũng không muốn đào sau vào nỗi đau của gia đình và xã hội.

Tôi sống cách ngôi nhà trong thảm án Bình phước chỉ vài trăm mét. Nên tôi biết rất rõ về Dương và Linh và biết họ đang hẹn hò tại thời điểm trước ngày 7/7/2015. Cho đến ngày tôi nghe tin dữ, tôi không tin nổi. Và càng không tin khi thủ phạm lại là nhân vật trong mối tình ấy.

Tôi vẫn thường đi qua xưởng gỗ của gia đình nạn nhân

Vô tình tôi tìm thấy nick facebook của Nguyễn Hải Dương và những status mà Dương đã viết trước khi thảm án xảy ra. Một mối tình đẹp như tranh giữa Linh và Dương, với những ngày tháng nhung nhớ hạnh phúc bên nhau. từng dòng anh viết là cả nỗi lòng của anh dành cho Linh, sự quan tâm chia sẻ, từng ánh mắt âu yếm dành cho nhau. Đủ thấy rằng tình cảm anh dành cho Linh là vô tân, sâu trong tâm khảm.

Có lẽ chính vì tình yêu quá lớn nên 1 phút mất người yêu trong hận thù đã gây nên 1 thảm án quá lớn quá đau đớn.

Tôi vẫn thường hay xem những bộ phim tình cảm lâm ly bi đát và nhận ra rằng khi không thể bên nhau ở kiếp này thì họ vẫn mong kiếp sau sẽ lại yêu nhau và cùng nhau xây dựng tổ ấm. Nên mới có chuyện cùng nhau tự tử hoặc giết người yêu rồi tự tử hay giết cả những ai tranh giành tình yêu của mình.

Tôi cho đó là sự ngu ngốc bồng bột, suy nghĩ ích kỉ trong tình yêu. Nhưng bây giờ có thể nói là họ đã được bên nhau. Tôi còn nhớ như in khi Dương nói về giấc mơ của mình: “Em vẫn thường mơ thấy bé Linh xuất trước mặt em và mỉm cười với em”. Tôi tự hỏi tại sao không mơ thấy bé Linh xuất hiện oán hận Dương và thù hằn.

Có lẽ cuộc sống kiếp này không phù hợp với Dương nữa. Hi vòng qua thế giới bên kia Dương sẽ làm lại từ đầu, mọi sai lầm sẽ không xảy ra. Một mối tình đẹp một hạnh phúc mới. Tôi vẫn thầm mong sao Linh và Dương sẽ được bên nhau ở thế giới bên kia.

Cầu mong gia đình nạn nhân ra đinh bình yên

Nói thiệt lòng tôi thấy họ có tướng vợ chồng nhưng không phải thế giới hiện tại. Các bạn có thể xem nhừng hình ảnh và những dòng tâm sự của Dương trước khi thảm án xảy ra. Và đây là lần cuối cùng tôi viết về Dương. Cầu mong anh đi bình anh, nợ ở thế giới này anh đã trả. Chúng ta cũng không nên oán hận nữa.

Cuộc sống của chúng ta sẽ có kết thúc. Chết là gặp gỡ với Thiên Chúa

Cuộc sống của chúng ta sẽ có kết thúc. Chết là gặp gỡ với Thiên Chúa

11/17/2017

Suy tư về ngày cùng tận của thế giới và cũng là ngày cuối cùng của mỗi người chúng ta: đó là lời mời gọi mà Giáo hội ngày nay cũng nói với chúng ta qua đoạn Tin mừng thánh Luca 17,26-37 trong Thánh lễ ngày hôm nay. Đức Thánh Cha Phanxicô đã chia sẻ điều này trong Thánh lễ tại nhà nguyện thánh Marta sáng hôm nay.

Đoạn Tin mừng thuật lại cuộc sống bình thường của những người nam nữ trước đại hồng thủy và trong thời ông Lot. Họ ăn uống, mua bán, cưới vợ lấy chồng …, nhưng rồi ngày Thiên Chúa tỏ hiện đến và mọi sự đều thay đổi. Giáo hội, Mẹ của chúng ta, muốn mỗi người chúng ta suy nghĩ về chính cái chết của mình.

Tất cả chúng ta đều quen thuộc với sự bình thường đều đặn của cuộc sống, giờ giấc, công việc, nhiệm vụ, nghỉ ngơi và chúng ta nghĩ rằng cuộc sống thì luôn luôn như thế. Nhưng rồi một ngày, Chúa Giêsu sẽ gọi chúng ta “hãy đến!”. Với một số người, tiếng gọi của Chúa sẽ là bất ngờ, còn đối với những người sau một thời gian dài nằm bệnh, chúng ta không biết có bất ngờ đối với họ không. Tiếng gọi của Chúa sẽ đến. Tiếng Chúa gọi sẽ là một sự ngạc nhiên, nhưng rồi sẽ có một ngạc nhiên khác của Chúa, đó là sự sống đời đời. Bởi thế, Giáo hội trong những ngày này nói với chúng ta: dừng lại một tí, dừng lại để suy nghĩ về cái chết.

Ngày nay việc tham dự các đám tang, hay ngay cả đi đến đất thánh (nghĩa trang), đôi khi trở thành một biến cố xã hội. Người ta đi đến đó, nói chuyện với những người khác, trong một số trường hợp người ta còn ăn uống. Nó trở thành dịp hội họp gặp gỡ thêm, để không phải suy nghĩ. Ngày hôm nay, Giáo hội và Thiên Chúa, với sự tốt lành của mình, nói với mỗi người chúng ta: Hãy dừng lại, dừng lại, không phải mọi ngày sẽ luôn như hôm nay. Đừng trở nên quen thuộc với suy nghĩ rằng cuộc sống hôm nay sẽ là vĩnh cửu. Sẽ có một ngày bạn sẽ bị mang đi, người khác sẽ ở lại, bạn sẽ bị mang đi, bạn sẽ bị mang đi và đi với Thiên Chúa. Hãy nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta sẽ có kết thúc. Nghĩ như thế là điều tốt.

Nó là điều tốt vì ví dụ, trước khi bắt đầu một ngày làm việc mới, chúng ta có thể suy nghĩ: Hôm nay có thể là ngày cuối cùng, tôi không biết, nhưng tôi sẽ làm công việc thật tốt. Và chúng ta làm tốt như thế, trong các mối liên hệ trong gia đình hay khi chúng ta đi khám bệnh.

Suy nghĩ về cái chết không phải là một sự tưởng tượng tồi tê.Tồi tệ hay không, tùy thuộc ở tôi, tôi nghĩ đến nó như thế nào. Nhưng nó sẽ đến, cái chết sẽ đến. Và ở đó sẽ là cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa, và điều này sẽ là nét đẹp của cái chết. Nó sẽ là cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa, sẽ là Chúa đến gặp, sẽ là Ngài nói: “hãy đến, hãy đến, kẻ được Ta chúc phúc, hãy đến với Ta.”

Khi Chúa gọi thì sẽ không còn thời giờ để sắp xếp mọi vấn đề của chúng ta. Đức Thánh Cha kể lại điều một linh mục đã kể với ngài: Một ngày kia tôi gặp một linh mục, hơn kém 65 tuổi, vị linh mục đó không cảm thấy khỏe. Linh mục đó đi khám bệnh và bác sĩ nói: “Xem kìa, sau khi khám bệnh, cha có bệnh này. Đây là một điều xấu nhưng có lẽ chúng ta đang trong thời gian để chặn bệnh này lại. Nếu nó không dừng lại, chúng ta sẽ chữa cách khác và nếu nó không hết, chúng ta sẽ bắt đầu bước đi và tôi sẽ đồng hành với cha cho đến phút cuối.” Kết thúc câu chuyện, Đức Thánh Cha khuyến khích: Chúng ta cũng thế, chúng ta cùng đồng hành với nhau trên con đường này, chúng ta làm tất cả nhưng luôn luôn hướng về lúc đó, về ngày mà Thiên Chúa sẽ đến để đưa tôi đến với Ngài.

(Hồng Thủy, RadioVaticana 17.11.2017/ REI 17/11/2017)

Nước Thiên Chúa

Nước Thiên Chúa

(16.11.2017 – Thứ năm Tuần 32 Thường niên)

 

Lời Chúa: Lc 17,20-25

20 Khi ấy, người Pha-ri-sêu hỏi Đức Giê-su bao giờ Triều Đại Thiên Chúa đến. Người trả lời : “Triều Đại Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được. 21 Và người ta sẽ không nói : ‘Ở đây này !’ hay ‘Ở kia kìa !’, vì này Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông.” 

22 Rồi Đức Giê-su nói với các môn đệ : “Sẽ đến thời anh em mong ước được thấy một trong những ngày của Con Người thôi, mà cũng không được thấy. 23 Người ta sẽ bảo anh em : ‘Người ở kia kìa !’ hay ‘Người ở đây này !’ Anh em đừng đi, đừng chạy theo. 24 Vì ánh chớp chói loà chiếu sáng từ phương trời này đến phương trời kia thế nào, thì Con Người cũng sẽ như vậy trong ngày của Người. 25 Nhưng trước đó, Người phải chịu đau khổ nhiều và bị thế hệ này loại bỏ.”

Suy Niệm

Từ sau khi dân Ítraen định cư ở đất Canaan,

 Thiên Chúa được họ coi như một vị Vua cai trị mọi dân tộc.

Đặc biệt Ngài là Vua ngự giữa dân Ítraen để lãnh đạo và chăm sóc họ.

Các vị vua trần thế đã xuất hiện trong dòng lịch sử của Ítraen

 như những người phục vụ cho Đức Vua, cho Nước Thiên Chúa.

 Tiếc thay có những vị vua đã không làm tròn sứ mạng.

 Trải qua bao triều vua của nước Ítraen, bao thịnh suy của đất nước,

 từ sau khi lưu đầy trở về, dân chúng chỉ còn biết chờ một Đấng Mêsia.

 Họ tin Đấng ấy sẽ khai mở Nước Thiên Chúa.

“Nước Thiên Chúa đang ở giữa các ông” (c. 21).

Đức Giêsu đã nói với các ông Pharisêu như vậy

 khi họ hỏi Ngài khi nào Nước Thiên Chúa đến.

 Nước ấy không đến một cách lộ liễu ở đây hay ở kia để kiểm tra (c. 20).

 Người Pharisêu không nhận ra Nước ấy đang ở giữa họ.

Chỉ ai biết nhìn, mới nhận ra Nước ấy đang hiện diện và hoạt động

 nơi lời giảng và các phép lạ của Đức Giêsu.

 Khi bệnh được khỏi, khi quỷ bị trừ, khi tội được tha,

 khi con người biết hoán cải để sống những đòi hỏi của Đức Giêsu,

 khi ấy Nước Thiên Chúa có mặt và tăng trưởng.

¬¬¬Đức Giêsu đã khai mở Nước Thiên Chúa.

 Và Nước đó vẫn lớn lên từ từ qua dòng thời gian.

 Như hạt giống được gieo trong đất, đêm hay ngày cũng cứ lớn lên,

 như chút men làm dậy khối bột, như hạt cải thành cây cao rợp bóng,

 Nước Thiên Chúa cũng cần thời gian để đạt đến chỗ viên mãn.

 Hai ngàn năm trôi qua, Nước Thiên Chúa đã lớn lên về mọi mặt.

 Nhưng Kitô hữu chúng ta vẫn thấy còn nhiều điều phải làm

để Nước đó được nhìn nhận bởi hơn 6 tỷ người trên trái đất.

 Ngày nào thế giới còn chiến tranh, bạo động, còn áp bức, bất công,

 ngày nào nhân loại còn bệnh tật đói nghèo, còn nô lệ cho vật chất,

 ngày ấy Nước Thiên Chúa chưa ngự trị trên địa cầu.

 Nơi nào công lý và hòa bình, khoan dung và nhân hậu,

 chi phối trái tim và cách hành xử giữa người với người,

 nơi đó Nước Thiên Chúa đã đến gần hơn.

Chúng ta không chỉ cầu xin cho Nước Cha trị đến (Mt 6, 10).

 Chúng ta biết mình được mời gọi để xây dựng Nước đó trên trần gian.

Để chuẩn bị cho Ngày Chúa Giêsu trở lại trong vinh quang,

 chúng ta còn bề bộn công việc phải làm.

 Ngài phải có chỗ trong lòng dân tộc, giữa thế kỷ hai mươi mốt.

 Nhưng trước hết Ngài phải có chỗ trong lòng chúng ta.

 Xin được đón lấy Nước Thiên Chúa như trẻ thơ, như người nghèo tay trắng.

 Xin được quảng đại bán tất cả để mua viên ngọc quý là Nước Trời.

 Xin được chia sẻ cho Giêsu nơi những người anh em bé nhỏ nhất.

 Vì Nước Thiên Chúa là một tiệc vui quy tụ mọi người từ bốn phương,

 xin được mở rộng vòng tay từ bây giờ để ôm lấy cả thế giới.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa, đây là ước mơ của con về thế giới :

 Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này

 là thuộc về mọi người, mọi dân tộc.

 

Con mơ ước

 không còn những Ladarô đói ngồi ngoài cổng,

 bên trong là người giàu yến tiệc linh đình.

 Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp,

 không còn những cô gái đứng đường

 hay những người ăn xin.

 

Con mơ ước

 những ngưòi thợ được hưởng lương xứng đáng,

 các ông chủ coi công nhân như anh em.

 

Con mơ ước

 tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình,

 các công viên và bãi biển đầy người đi nghỉ.

 

Lạy Chúa của con,

 con ước mơ một thế giới đầy màu xanh,

 xanh của rừng, xanh của trời, xanh của biển,

 và xanh của bao niềm hy vọng

 nơi lòng những ai ham sống và ham dựng xây.

 Nếu Chúa đã gieo vào lòng con những ước mơ,

thì xin giúp con thực hiện những ước mơ đó.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ 

Đối diện với cái chết

Đối diện với cái chết

01-11-2017

 Ronald Rolheiser, 2010-01-03

Vài năm trước đây, người em họ của tôi chết trong một tai nạn nghề nghiệp. Anh phụ trách chất hàng lên toa xe lửa và khi sợi giây cáp bật đứt dưới sức nặng ngàn cân của sức ép, thì người anh như bị cắt đôi. Anh chết trên đường đến bệnh viện. Anh còn trẻ, đang độ tuổi xuân, là lực sĩ tài năng có mặt trong các đội thể thao địa phương.

Cái chết của anh thật đau đớn và buồn thảm, tuy vậy gia đình và bạn bè anh có vài chuyện an ủi: Những ngày cuối cùng của anh thật dễ thương, các hành vi cuối cùng của anh thật nồng ấm: Trước đó vài ngày, anh tạt qua thăm mẹ và ăn trưa với mẹ, có một thời gian vui vẻ tuyệt vời, và khi đi về anh hôn mẹ chào từ giã, mẹ anh yên lòng biết anh thương mẹ. Cách đó mấy tuần, anh đưa người em út, người em rất thần tượng anh, đi nghỉ vài ngày để xem các trận đấu bóng bầu dục. Theo cách mọi người vẫn nghĩ, anh đã từ giã thế gian trong bình an, anh chết trong khi làm việc. Chất hàng là công việc của anh, khi giây cáp bị đứt, anh bị chết, anh ở đúng nơi anh phải ở, đúng giây phút làm việc của anh. Nếu anh không ở đó vào lúc đó, một người khác cũng sẽ ở đó và họ sẽ chết. Anh chết ở cương vị của anh, đang làm công việc của anh, làm việc lương thiện, anh kiếm sống, anh là nạn nhân của một chuyện bất ngờ, ở nơi mà anh phải ở.

Rốt cùng đó là những gì chúng ta cố gắng để đảm trách cho chính chúng ta. Chúng ta cố gắng trụ nơi chúng ta phải trụ.

Mỗi người chúng ta, không ngoại trừ ai, bất kể tuổi tác, sức khỏe như thế nào, chúng ta đều mong manh, đều không biết gì trước, đều có thể chết, một nhịp tim hụt là rời thế gian, một cú đột quỵ là mất cuộc sống, một tai nạn cho chúng ta biết sức mạnh của chúng ta là phù du, sợi giây cáp đứt và chết trong xe cứu thương. Chúng ta có thể cẩn trọng với mạng sống của mình, sống thận trọng, cố gắng đảm bảo an toàn cho mình, cho người thân, nhưng cuối cùng vẫn không đủ. Chúng ta không thể bảo đảm tim của chúng ta luôn đập.

Vậy chúng ta phải làm gì?

Chúng ta có thể sống cẩn thận, săn sóc sức khỏe và sự an toàn của chúng ta, và nếu chúng ta có đức tin, chúng ta có thể xin Chúa quan phòng. Đương nhiên đó là điều tốt. Nhưng chúng ta có thể làm những chuyện khác, những chuyện còn quan trọng hơn.

Chúng ta cố gắng trụ nơi chúng ta phải trụ. Chúng ta có thể luôn luôn cố gắng giữ nhiệt tâm, phòng hờ đó là những hành vi cuối cùng của chúng ta. Chúng ta có thể ăn điểm tâm với mẹ và tỏ lòng âu yếm mẹ. Chúng ta có thể đưa người thân đi xem trận đấu bóng bầu dục và cố gắng hoà thuận với mọi người. Cốt yếu, chúng ta có thể trung tín, chân thật với những người chúng ta thương, chân thật với những gì chúng ta tin. Chúng ta ở đúng trách vụ của mình, trong dấn thân, trong tình yêu và bổn phận.

Rốt cùng, đó là những gì chúng ta có thể làm, và rốt cùng, như thế là đủ. Ý thức về tính mong manh và về cái chết không có nghĩa là chúng ta sợ hãi, khiếp nhược, rụt rè trước cuộc đời hay cảm thấy tội lỗi vì vui sướng. Chúng ta không buộc phải hướng về một cuộc sống ở thế giới khác mà buông bỏ cuộc sống này. Ngược lại, chúng ta cũng không buông tuồng vui hưởng vì cuộc sống này ngắn ngủi và đầy chuyện không ngờ tới được. Đó là lời mời gọi lòng trung tín; luôn luôn cố gắng để trụ nơi chúng ta phải trụ, trong nhiệt tâm, tình yêu, bổn phận và vui hưởng.

John Powell đã viết có thể có hai thảm kịch trong cuộc sống, mà chết trẻ không nằm trong số đó. Hai thảm kịch đó là: Sống mà không yêu, yêu mà không bao giờ nói lên được tình yêu và lòng biết ơn. Quả đúng như vậy.

Có thể vì tuổi của tôi và cũng có thể đó là chỉ là một thời gian khác thường, nhưng suốt năm vừa rồi, không một tháng nào trôi qua mà thần chết không lấy đi một người tôi thương mến. Chưa bao giờ tôi ý thức tính mong manh của cuộc sống như bây giờ. Về mặt bên ngoài nó làm cho tôi phải nhìn lại sức khỏe của tôi: Tôi đã săn sóc đủ cho tôi? Tập thể dục đủ chưa? Chế độ ăn uống đúng không? Nghỉ ngơi đủ không?

Tuy nhiên, ở tầng mức sâu hơn, nó buộc tôi nhìn lại sức khỏe của tôi theo nghĩa rộng hơn: Tôi có đang trụ nơi tôi phải trụ? Liệu tôi có trung tín với con người của tôi và với những gì tôi tin để mà thanh thản biết rằng tôi đang làm những việc tôi phải làm, giả như hôm nay là ngày cuối cùng của đời tôi? Những gì tôi làm có nồng ấm không?

Tôi cố gắng trung tín mỗi ngày – cầu nguyện, dâng thánh lễ, nhiệt tâm với mọi người, làm công việc của tôi tốt nhất có thể, biết rằng, nếu tôi làm như vậy, tôi đang trụ nơi tôi phải trụ và tôi có thể vui hưởng cuộc sống tốt đẹp này, không mặc cảm tội lỗi, không sợ hãi, sẵn sàng, đứng trụ ngay thẳng, dù sợi giây cáp có đứt thình lình.

J.B. Thái Hòa dịch

(phanxico.vn)