CHỨNG NHÂN CỦA CHÚA THÁNH THẦN.
CHỨNG NHÂN CỦA CHÚA THÁNH THẦN.
LỜI CHỨNG CỦA ÔNG BÀ PETER DEBBIE HERBECK TRONG CUỐN “WHEN THE SPIRIT SPEAKS”
Có lẽ sự đóng góp quan trọng nhất của Đức Thánh Cha Gioan Paul đệ nhị là việc chuẩn bị Giáo Hội đối mặt các thách thức của thiên niên kỷ mới, qua việc nhấn mạnh đến tầm quan trọng cho mỗi tín hữu Công Giáo có một đời sống thân mật, sống động với Chúa. Từ năm 1998 trong dịp gặp gỡ phong trào Canh Tân, Đức Thánh Cha đã nói:
- Giáo Hội đã nhận thức dựa trên niềm tin vững chắc rằng Chúa Giê Su đang sống, đang làm việc trong lúc này và thay đổi thế gian… Với Công Đồng Vatican 2, Đấng bảo trợ mới đây đã ban cho Giáo Hội một cuộc Canh Tân của lễ Ngũ Tuần, trang bị cho động lực mới chưa hề đoán biết… Hôm nay Cha kêu nài tất cả các con có mặt nơi đây tại quảng trường Thánh Phê rô và mọi tín hữu của Chúa: mở lòng các con để vâng phục ơn Chúa Thánh Thần! Chấp nhận với tâm tình biết ơn và tuân theo các ân sủng mà Chúa Thánh Thần không ngừng tuôn đổ xuống trên chúng ta.
Lời cầu mong của Đức Thánh Cha khá linh nghiệm, đã có nhiều các con cái Chúa tiến bước trong ơn Chúa Thánh Thần, đến nay sau 50 năm đã có trên 160 triệu người ở 230 quốc gia nếm biết sự phong phú và tốt lành của nguồn ơn thánh hóa Canh Tân từ Chúa Thánh Linh. Họ có được một đời sống thân mật an hòa và hy vọng, tương tự như những gì mà vua Đa vít cảm nhận và mô tả trong Thánh Vịnh 16:7, 9, 11:
7 Con chúc tụng CHÚA hằng thương chỉ dạy,
ngay cả đêm trường, lòng dạ nhắn nhủ con.
8 Con luôn nhớ có Ngài trước mặt,
được Ngài ở bên, chẳng nao núng bao giờ.
9 Vì thế, tâm hồn con mừng rỡ, và lòng dạ hân hoan,
thân xác con cũng nghỉ ngơi an toàn.
…
11 Chúa sẽ dạy con biết đường về cõi sống :
trước Thánh Nhan, ôi vui sướng tràn trề,
ở bên Ngài, hoan lạc chẳng hề vơi!
Không phải chính Chúa Giê Su đã hứa về điều này cho ta sao:
26 Nhưng Ðấng Bầu Chữa,Thánh Thần Cha sẽ sai đến nhân danh Ta,
chính Ngài sẽ dạy các ngươi mọi sự, và sẽ nhắc cho ngươi nhớ lại
mọi điều Ta đã nói với các ngươi”. (Gioan 14:26)
Đời sống của người Tín Hữu là đời sống trong Chúa Thánh Thần, Chúa kêu gọi mọi người đã được thanh tẩy hãy bước đi nhờ sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần và trong ơn nâng đỡ của Chúa Thánh Thần.
Ông Peter và vợ ông là Debbie được dịp kể lại các lời làm chứng của nhiều người về những gì đã xảy ra trong cộng đoàn của các nhóm cầu nguyện mà họ có dịp tham dự. Có tổng cộng khoảng 61 lời chứng, trong loạt bài ngắn này chúng ta sẽ lược đến một số các Lời chứng ở các nơi trên lãnh thổ Hoa Kỳ, ở nước Sudan Phi Châu và Kazakhstan, Luthuania, Hung Gia Lợi các nước theo Cộng Sản trước đây…
* * *
LỜI CHỨNG CỦA MỘT PHI CÔNG CHIẾN ĐẤU TRONG KHÔNG LỰC HOA KỲ.
Joseph tiểu bang Missouri.
Tôi là một người Công Giáo nòi, tôi sinh trưởng trong gia đình đạo gốc, theo học trường Công Giáo nhưng lên tới trung học vào thập niên 60 thì tôi bắt đầu đàn đúm và chơi ma túy, uống rượu. Khi sắp tốt nghiệp đại học tôi quyết từ bỏ ma túy và gia nhập không lực Hoa kỳ, sau đó tôi lập gia đình và có con.
Gia đình tôi khá hạnh phúc, chúng tôi đi lễ mỗi Chúa Nhật nhưng không đi xưng tội. Vì tôi ở xa nhà trong quân ngũ suốt thời gian hứa hôn trước khi lập gia đình, chúng tôi không có dịp bàn hỏi nghiêm túc về việc ngừa thai theo sự hướng dẫn của Giáo Hội. Chúng tôi bị lôi cuốn theo trào lưu của văn hóa “Ngừa thai nhân tạo”, chúng tôi thuộc loại “Công Giáo trong quán Cà phê”, chỉ chọn lựa và đi theo những huấn giáo của Giáo Hội nào thích hợp với mong muốn của mình. (Đây cũng là đặc tính của các tín hữu Tây Phương tân thời?) Nhiều năm sau, vợ tôi không thể uống các viên thuốc ngừa thai vì các phản ứng phụ thấy rõ rành rành từ thuốc. Đến thập niên 90, chúng tôi quyết định rằng tôi cần phải giải phẫu cắt ống dẫn tinh. Tôi thực sự cho rằng làm thế, tôi đã hành xử có trách nhiệm cho sức khỏe gia đình và cho việc điều hòa dân số. Có nhiều người mà tôi biết đã làm điều này, tình cảnh của tôi thật giống như một con cá chết, thân tôi nổi lềnh bềnh trên mặt sông chảy trôi theo nhiều con cá chết khác. Tuy nhiên, Chúa Giê Su có thể làm cho một người đã chết được sống lại!
Là môt phi công phản lực lái chiếc A-10 (loại máy bay hỗ trợ bộ binh tác chiến dữ dội nhất trong không lực Hoa Kỳ), tôi trải qua hai cuộc chiến và rồi được bổ nhiệm tới Nam Á, tôi đã có nhiều cơ hội hồi tâm, suy xét trong thời gian đó, Tôi bị bắn có, tôi bắn người ta trong trận chiến có, vào sinh ra tử, tôi như được bảo bọc trong một tấm áo giáp nên mới còn sống sót. Năm 1980, tôi phụ trách huấn luyện và trực chiến ở Châu Âu, khi đó bức màn sắt còn đóng kín, đơn vị của tôi sẽ thiệt hại nặng nề nhất nếu Sô viết tấn công Tây Đức. Hồi đó, Cha tôi trao cho tôi một cỗ tràng hạt, tôi ít biết rằng đó là một thứ vũ khí hiệu lực nhất để chống lại các kẻ thù có nhiều thành tích giết chóc nhất, không chỉ là loại máu thịt nhưng cả các vương phủ chốn quyền lực tối tăm. Tôi hằng mang chuỗi theo mình trong mỗi chuyến bay thi hành nhiệm vụ nhưng phải mãi đến sau cuộc chiến vùng Vịnh Ba Tư, năm 1991, cuối cùng thì tôi đã bắt đầu cầu nguyện bằng chuỗi Môi Khôi. Rồi, ơn Chúa bắt đầu xuyên thấu trái tim cứng như đá hoa cương của tôi, trong tận đáy lòng, tôi biết rằng việc cắt ống dẫn, ngừa thai là một tội trọng, và tôi đi xưng tội. Lạ kỳ, trong nghi thức xá giải, con người ngang tàng của tôi khóc nhiều. Khi được ban ơn tha thứ tội lỗi, tôi biết có một cái gì đó khác trước cho dù tôi không cảm thấy có gì khác lạ. Bây giờ thì tôi đã biết rằng nhờ cầu nguyện với chuỗi Môi Khôi, trái tim vô nhiễm vẹn sạch của Mẹ Maria đã mang tôi đến với con của Mẹ.
Rất từ từ nhưng cẩn trọng, tôi bắt đầu ước ao được học biết nhiều hơn về đức tin Công Giáo của mình. Chúa sắp xếp cho có người và sự kiện diễn ra trong đời để giúp tôi. Khi tôi còn đang thắc mắc sao Anh Em Tin Lành lại sốt sắng, say mến Chúa thế, trong vòng một tuần lễ, tôi gặp một người trong giáo xứ, họ vừa mới trở lại Công Giáo từ Tin Lành, anh ta cho tôi một cuốn sách về đức tin Công Giáo. Đọc sách này tôi bắt đầu có một sự ao ước mạnh mẽ được hiểu biết về Đức Tin mà nhiều lần trong quá khứ tôi chực gào thét vì lẫn lộn, tù mù. Tôi đã lãng phí biết bao thời gian mà không biết rằng có một Chân Thiện Mỹ rất tuyệt vời trong Đức Tin Công Giáo. Tôi có ước ao sâu thẳm được đến với Bí Tích Thánh Thể, và tôi bắt đầu lần chuỗi hàng ngày.
Sau hai mươi năm phục vụ trong quân ngũ, mãn nhiệm tôi trở về đời sống dân sự, tiếp tục làm phi công cho hãng hàng không United Airlines. Gia đình tôi di chuyển về Missouri, tôi có dịp tham gia sinh hoạt trong Giáo xứ nhà nơi tôi lớn lên, hai con tôi tham dự lớp thêm sức.
Vào tháng năm 2002, trong thánh lễ vọng thứ bẩy, các con tôi chịu phép Thêm Sức. Trong lúc hát bài ca kết lễ, khi đức Giám Mục đi xuống từ lối giữa nhà thờ, ngang qua chỗ tôi, tôi cảm thấy có một điều mới mẻ, tôi chỉ có thể diễn tả như là một Đấng Siêu Nhiên ôm bọc lấy tôi. Cảm giác này gói trọn thân thể tôi lại từ đầu đến chân, không thể nhúc nhích. Không cầm được nước mắt, tôi ngồi xuống rồi quỳ xuống. Cả nhà thờ bỗng như trống không, vợ tôi bên cạnh muốn biết điều gì xảy ra cho tôi. Tât cả tôi có thể thì thào vài lời, là “tôi không biết”. Tôi không thể cử động, tôi cuối cùng chỉ ngồi đó mà khóc. Tôi đó, một gã to con, phi công chiến đấu dày dạn trận mạc, ngồi khóc một cách có vẻ như là vô cớ.
Trong thâm tâm, tôi biết chuyện gì xảy ra: Thiên Chúa đã hạ mình xuống ôm ấp tôi, một người con trong số các con của Người, cũng y hệt như khi Chúa hạ mình xuống cho cả thế gian trong mỗi thánh lễ Misa. Tôi không bao giờ xứng đáng được có Chúa, Không bao giờ có thể đền đáp lại cho Người. Tuy nhiên, tôi biết rằng chúng ta được kêu gọi tiến vào mối liên hệ này với Chúa, để yêu mến Người và để ước ao được làm hài lòng người hơn hết mọi thứ trên đời.
(Từ lúc ông sĩ quan cao cấp, phi công phản lực, Joe mang theo xâu chuỗi như là lá bùa hộ mệnh trong khi giao chiến, đối mặt với chết chóc, khó khăn, cho đến lúc ông sử dụng chuỗi để lần hạt và cầu nguyện hàng ngày, đó là cả một quá trình dài, qua năm tháng. Mẹ Maria bảo vệ và dẫn đưa người con đi từ cứng lòng, bạo động, thờ ơ từng bước nối tiếp theo nhau nhằm đích đến là được gặp một Chúa sống động. Và cuối cùng, ông Joe đã trở thành một người con ngoan, sùng mộ chân lý, thậm chí trở nên đền thờ sống động của Chúa Thánh Thần. Ông có mối liên hệ bạn bè thân mật với Chúa kính yêu, thật đúng là “Nhờ Mẹ con đến với Chúa”)
& & &
LỜI CHỨNG CỦA MỘT DOANH NHÂN BẬN RỘN
Anh Eric tiểu bang Minnesota.
Tôi đã đinh ninh rằng mình là một người theo Đạo trọn đời. Tôi tin có một Chúa Trời, Đấng ban Con một của Người xuống thế cho ta được ơn cứu độ. Tôi sinh hoạt tích cực trong Giáo Xứ, cố sống một đời đạo đức. Tôi có một liên hệ có tính cách cá nhân, cách nào đó với Chúa Giê Su. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu biết về vai trò của Chúa Thánh Thần trong đời sống. Hậu quả là tôi cứ dần bị lôi kéo đi xa dần mối quan hệ cá biệt với Chúa.
Tôi làm việc rất nhiều, cố duy trì cho bằng được sự điều hành cách tự chủ trên cuộc đời của mình, nhưng hởi ơi, tôi càng làm việc cần mẫn bao nhiêu thì mớ bòng bong rối càng lớn hơn lên! Nào là kinh doanh lụn bại, nào vợ tôi sảy thai, rồi đến người bạn thân nhất của tôi đi tìm đến cái chết bằng cách tự tử. Khi những điều này xảy ra, tôi chỉ biết làm việc thêm, càng gia tăng nhiều giờ hơn. Chẳng bao lâu, tôi đang làm ba công việc cùng lúc, làm sáu mươi đến bảy mươi tiếng một tuẩn. Đã từ lâu rồi, hễ vừa thức giấc, tôi liền lo lắng về việc làm ở đâu để kiếm đồng tiền kế tiếp cho các giờ của ngày hôm đó. Sự căng thẳng dẫn đến mối lo lắng và các cơn lo, bồn chồn tấn công tôi làm thức giấc giữa đêm, mình đổ mồ hôi ướt đẫm. Một đôi khoảnh khắc hiếm hoi, khi tôi không phải làm việc, đến quây quần cùng gia đình, con nhỏ của tôi liền cất tiếng hỏi “Ủa Ba có được ở nhà với tụi con bữa nay hôn Ba?” Nhìn vào hình gia đình tôi nhận thấy hầu như không tấm nào có mặt mình ở trong ảnh chụp cả nhà! Rồi tôi giật mình vì thấy con cái trong tấm ảnh đã lớn khôn nhiều mà mình mải mê và không hề hay biết.
Khi tôi thấy sự hỗn độn trong công việc của mình làm ảnh hưởng đến sinh hoạt gia đình, tôi nuốt vào bụng niềm tự hào của mình, tôi bắt đầu cầu nguyện đều đặn với Chúa, xin Người thương xót đến vợ con tôi và ban bằng an cho họ, tôi không cầu cho mình được ơn an bình vì tôi nghĩ rằng mình đáng bị khổ sở như vậy do tính luôn đòi phải tự chủ của con người.
Trong vòng một năm rưỡi tiếp theo, Chúa bắt đầu trả lời cho những lời cầu nguyện của tôi. Tôi nhận ra là mình đang làm chỉ có một công việc mà thôi và có nhiều thời gian dành cho gia đình. Tuy làm ít nhưng Chúa tạo ra nhiều cơ hội tuyệt diệu để tôi gia tăng thu nhập và có thể trả bớt phần lớn số tiền nợ nần, chúng tôi dời đến ở nhà mới mua đẹp hơn và được Chúa ban cho thêm con thứ hai chào đời. Một khi tôi chỉ cần bật mở ở một chỗ trong trái tim mình, một khe nứt nhỏ thôi, thì Chúa đã chỉ cho tôi thấy Ngài yêu thương và lo liệu cho tôi như thế nào rồi. Chúa của tôi là như thế đó!
Tuy thế, tôi vẫn còn bệnh hay lo và suy tổn vì trầm cảm, tôi biết là đời sống này cần nhiều thứ có ý nghĩa cao siêu hơn. Tôi biết là mình không xứng đáng hưởng sự an tĩnh của tâm hồn nhưng Chúa lại rất đang sẵn lòng ban điều ấy cho tôi. Tôi biết mình có trái tim quá chai đá, (khi tôi không chịu xin ơn cần thiết ấy cho dù tôi rất muốn), tôi không hiểu tại sao mình lại có sự cứng cỏi như vậy.
Để tìm câu trả lời, tôi quyết định đi tham dự kỳ tĩnh tâm (Canh Tân Đặc Sủng) tại nhà thờ của mình cùng với vợ tôi. Tôi thú nhận với vợ về cái chướng ngại không tên giữa Chúa và tôi. Đêm hôm đó, tôi thấy mình được bao quanh bởi những người có đầy ắp tình yêu của Chúa trong tim, họ có niềm vui và an bình của Chúa! Tôi như thấy Chúa chìa tay ra cho tôi nhưng có một bức tường ngăn cách không cho tôi đối thoại với Chúa.
Khi tôi lái xe về nhà sau buổi tĩnh tâm, đột nhiên, Chúa mạc khải, tỏ ra một cách sống động cho tôi, tôi bừng tỉnh và thấy rõ cái chướng ngại nằm cản giữa Chúa và tôi chính là cái cảm giác có tội, mặc cảm phạm lỗi của tôi, mặc cảm thất bại trong kinh doanh, nói dối với người khác, mặc cảm tranh chấp trong hôn nhân, nặng nề nhất là cảm giác yếu kém khi không biết giúp người bạn thân thiết nhất đời tôi, đang khi anh ấy có ý định tự tử. Trong sự mạc khải của Chúa, tôi cảm thấy gánh nặng khổng lồ trên vai được cất đi. Tuy nhiên, tim tôi cần được làm mềm mại trở lại để có thể đầu hàng, tùng phục Chúa trọn vẹn.
Trong liên tiếp sáu tuần sau đó, nhờ ơn Chúa Thánh Linh, tôi đã có thể cho phép Chúa gọt đi từng lớp một của cái vỏ cứng vốn đang bao bọc quanh trái tim tôi. Đồng thời, tôi cũng để cho các mặc cảm, các dằn vặt, sự tự kỷ, tự kết án mình ra đi, từng thứ một tôi bỏ cho chúng đi ra khỏi tâm hồn không nhớ đến chúng nữa. Vào ngày 6 tháng Ba, năm 2004, tôi cho phép điều mặc cảm cuối cùng được đóng đinh vào thập giá của Chúa và chết vĩnh viễn. Chúa Thánh Linh đổ đầy tim tôi tình yêu của Chúa trong niềm bình an và hoan lạc.
Tôi nay đã hiểu vai trò của Chúa Thánh Thần là nguồn sức mạnh hướng dẫn trong đời tôi, tôi không còn cần phải dựa vào sự hiểu biết qua kiến thức đầu óc để biết Chúa và sự giáo huấn của Ngài đang khi tôi nặng nề, ì ạch bước đi trong đời. Tôi có thể cậy dựa vào Thần Khí Chúa hướng dẫn cho đến vĩnh hằng, Ngài cùng đồng hành với tôi trong mọi lúc và ban cho tôi với nhiều ơn để hoàn thành các mục đích đặc biệt trong đời tôi.
Tôi không còn cứ cố ý điều khiển đời theo ý riêng của mình, Tôi biết Chúa có một mục đích đặc biệt dành riêng cho tôi và Ngài bày tỏ các ý định đó trong mỗi ngày của đời sống. Tôi có một người vợ để yêu thương giống như Chúa yêu Hội Thánh. Tôi có hai đứa con trai tuyệt vời, mà tôi có thể chia sẻ đức tin cho chúng hàng ngày. Tôi có một người Cha trên trời, Đấng làm gương mẫu về tình phụ tử mà tôi phải có cho các con trai của tôi. Và tôi có một công việc mà tôi có thể chia sẻ đức tin vào cứu Chúa Giê Su cho các đồng nghiệp cũng như các khách hàng của tôi một cách thường xuyên. Tôi thường bắt đầu một ngày mới với lời nguyện đơn sơ, xin Chúa giúp tôi nhận diện những nhân vật và cơ hội mà Chúa đặt để trước tôi. Kết quả là tôi luôn ngỡ ngàng về sự dễ dàng làm sao để có thể nhận diện ra những người mà Chúa có ý đặt để trên đường tôi đi và đáp trả lại sự mời gọi của Chúa. Cuộc đời của tôi đã được biến đổi hoàn toàn rồi.
Chúa đã và còn đang trả lời cho sự cầu nguyện của tôi bằng cách mang đến bình an trong tâm tôi, Ngài tiếp tục làm mềm trái tim tôi và dậy tôi làm sao đầu phục hoàn toàn mọi khía cạnh của đời sống tôi dành cho Ngài. Tôi nay nếm trải sự vui mừng, an bình tràn ngập quá mức có thể tưởng. Cuối cùng thì tôi đã có đời sống đầy ắp trong Thần Khí Chúa, đúng như ý định Chúa vốn đã dành sẵn cho tôi.
“Ta sẽ ban tặng các ngươi một quả tim mới,
sẽ đặt thần khí mới vào lòng các ngươi.
Ta sẽ bỏ đi quả tim bằng đá khỏi thân mình các ngươi,
và sẽ ban tặng các ngươi một quả tim bằng thịt.” (Ed 36, 26)
(hẹn bạn đọc, tiếp theo kỳ tới – lời chứng của một bạn trẻ Canada và lời chúng của một bệnh nhân tự kỷ)
Một Dân Tộc bị ĐẦU ĐỘC từ NGỌN đến tận GỐC .
Một Dân Tộc bị ĐẦU ĐỘC từ NGỌN đến tận GỐC .
Sưu Tầm –
Tôi và bạn, chúng ta là những kẻ đần độn ở một đất nước thất bại! .. Thế mà có MẤY AI thấu hiểu cho đâu ???.
Lê Hoàng
Bài viết dành cho tôi và những thanh niên kém cỏi và đang lạc lối khác.
1. Bức hình này đã được lan truyền trên mạng, nó bình thường đến nỗi người ta nhìn vào nó rồi sẽ hỏi:”Rồi sao nữa ? Bức hình này có vấn đề gì à ? Mấy đứa này bạn mày hả ? Chúng nó bị ung thư gan chết hết rồi à ?”
2. Người ta nói, ở Việt Nam, đâu đâu cũng thấy đầy rẫy những chỗ nhậu nhẹt. Người ta vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, đám cưới cũng nhậu, đám ma cũng nhậu, thậm chí không biết làm gì cũng phải nhậu. Bởi thế cho nên chẳng mấy ngạc nhiên khi lượng rượu bia ở Việt Nam lại nằm trong tốp những nước tiêu thụ nhiều nhất trên thế giới. Tôi đã nghe ai đó đã nói, rượu bia, thuốc lá và ma túy là những thứ mà ngày xưa những nước thực dân khi đi xâm chiếm các thuộc địa đã sử dụng những thứ này để làm suy yếu nội lực, tinh thần phản kháng của dân tộc đó. Việt Nam mình có lẽ cũng đang may mắn và tình cờ bị như thế ? Ai đang cố làm suy yếu dân tộc ta ?
3. Người ta nói, có một câu châm ngôn ở Việt Nam mà ai cũng thuộc và làm theo “Vì cuộc sống là không chờ đợi”. Đúng, chúng tôi không quen chờ đèn đỏ chuyển qua xanh để được đi. Chúng tôi không đủ kiên nhẫn xếp vào hàng để chờ đến lượt mua đồ ăn hay tấm vé xem một chương trình nào đó. Khi chúng tôi xảy ra va vẹt xe trên đường, chúng tôi không đợi người có thẩm quyền đến giải quyết, mà chúng tôi sẽ rút dao, mã tấu xông vào đối phương quyết một phen sống mái, để mọi ân oán được giải quyết bằng máu và nước mắt cho thỏa chí nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất ung dung tự tại chả khác gì các vị hảo hán anh hùng Lương Sơn bạc.
4. Người ta nói ở Việt Nam người ta đi làm gái nhiều lắm. Ừ thì không làm gái thì biết làm gì bây giờ. Rừng đã mất, biển đã chết, sông đã cạn thì lấy gì làm để mà nuôi thân.
5. Người ta nói ở Việt Nam để được nổi tiếng dễ lắm. Chỉ cần bạn có mông to và ngực bự thì bạn đã có được 50% cơ hội được nổi tiếng rồi. 50% còn lại thì phụ thuộc vào độ chai của da mặt bạn, và sản phẩm make up mà bạn đang tin dùng để che đi lớp da mặt bị chai đó.
6. Người ta nói ở Việt Nam làm quan dễ lắm. Bạn chỉ cần có bố hoặc mẹ đang là quan, hoặc cô dì chú bác, hoặc thậm chí là ông hàng xóm là tình cũ của mẹ bạn cũng có thể giúp bạn trên con đường quan lộ. Xin vào làm quan mới khó, chứ đã là quan rồi thì dễ í mà. Chức cao thì ăn cái to, chức nhỏ thì ăn nhỏ, quan trọng là có “vẽ” thì mới có ăn, và ăn chia sòng phẳng lúc nào cũng phải là điều kiện tiên quyết. Thành công thì chia cho trên, sẻ ở dưới. Thất bại thì rút kinh nghiệm, kiểm điểm, cảnh cáo thôi cũng đã đủ nghiêm khắc rồi.
7. Người ta nói, sống ở Việt Nam vui lắm. Ừ thì suốt ngày trên tivi ra rả đủ chương trình thi hài, thi nhau ca nhạc khắp đất nước , game show , talk show , thi hoa hậu v…v .. thì bảo sao không vui ? . Ở một đất nước, mà những diễn viên hài với những câu nói “hài là phải nhảm, phải xàm, càng nhảm càng xàm thì càng vui, thì mới là hài”. Tôi chưa thấy ở một đất nước nào, mà diễn viên hài lại được tôn vinh, được là thần tượng, là lấy làm mẫu chân lý sống cho giới trẻ như ở Việt Nam. Họ, những diễn viên hài đâu biết rằng hài là môn nghệ thuật lên án và châm biếm những mặt xấu xa của xã hội, và qua đó đằng sau những tiếng cười là để lại sự trăn trở về xã hội trong lòng người xem. Thay vì chúng ta tổ chức các chương trình kích thích sự tự học, rèn luyện sức khoẻ, ý chí vươn lên trong cuộc sống hay giúp các bạn trẻ khởi nghiệp thì chúng ta lại tổ chức các chương trình thi tuyển trở thành diễn viên hài. Dường như cái hài nhảm, hài xàm nó đang giúp người dân Việt quên đi cái nghèo, cái đói cái tủi nhục khi sống dưới cái xã hội này ? Cái đất nước này vốn đã là một sân khấu hài lớn, và dường như cả xã hội ai cũng muốn được là một diễn hài trong cái sân khấu lớn đó ?
8. Người ta nói làm giới trẻ ở Việt Nam sướng lắm. Chỉ có “ăn, ngủ, phịch, ị”. Trong khi, giới trẻ các nước khác như Hong Kong, Hàn Quốc…ừ thì mà là…trong khi giới trẻ chúng ta…là mà thì ừ.
9. Người ta nói…ừ thì cứ kệ người ta nói đi mà. Biết thì biết thế thôi chứ mình có thay đổi được gì đâu. Kệ đi!
10. Việt Nam chúng ta luôn tự hào là Con Rồng, Cháu Tiên thông minh xuất chúng, minh chứng hùng hồn nhất là chúng ta chiến thắng được mọi kẻ thù xâm lược. Ừ thì giỏi đó, nhưng hậu thế lại biết đến những trận đánh là những cuộc nướng quân “quân địch chết ba, quân ta chết hết” hoặc qua những kế hoạch mang đậm dấu ấn cá nhân của anh Tám, chị Chín, thím Sáu nào đó: “chúng ta đã làm tiêu hao sinh lực địch đáng kể”, nhưng thật ra là những trận khủng bố kinh hoàng chẳng khác gì IS với “quân địch chết ba dân ta chết tá”. Ngoài những chiến tích đó ra, dường như chúng ta không có một thành công nào để minh chứng chúng ta là một dân tộc thông minh, không một công trình khoa học hay phát minh sáng chế nào đóng góp cho nhân loại.
Nếu tổ tiên ta thông minh, thì ngày xưa ba Quân mẹ Cơ đã ngồi xuống cùng giải quyết vấn đề, hoà hợp hoà giải chứ không phải phải đi đến quyết định ly thân, gia đình chia cắt kẻ dắt 50 con lên rừng, người dẫn 50 con xuống biển. Nếu vua Hùng thông minh, thì khi nghe câu nói của Mai An Tiêm thay vì sẽ ngồi suy nghĩ đúng sai về câu nói đó chứ không cố chấp đày chàng trai trẻ ra biển. Nếu An Dương Vương thông minh, thì đã không nhận đứa con của kẻ thù về làm rể, chứ không để con gái rượu cuối cùng phải thốt lên “Trái tim lầm lỡ để trên đầu/ Nỏ thần vô ý trao tay giặc”. Tuy đã là quá khứ, dân tộc nào cũng có sai lầm, nhưng chúng ta cần phải nhìn nhận, đối diện sự thật rằng dân tộc Việt Nam chúng ta không thông minh, và khi đã nhận thức được điều đó chúng ta cần phải mở mang đầu óc, tăng cường học hỏi những điều mới mẻ từ bên ngoài. Nhưng tiếc là thay vì chịu nhận ra điểm yếu và chịu khó học hỏi thì chúng ta lại cố chấp giữ gìn cái cũ với những sân si, hoang tưởng. Điều này thực sự là một bất hạnh cho dân tộc Việt. Tôi và bạn, chúng ta là những kẻ đần độn ở một đất nước thất bại !
Kỳ Anh
“Dựng lại người” là khó vô vàn…
Huỳnh Phi Long shared Manh Kim‘s post.

Bạn có thể trồng lại một cánh rừng, “tẩy sạch” một dòng sông ô nhiễm, hiện đại hóa một ngôi làng, canh tân kỹ thuật bắt kịp bước tiến nhân loại… Tất cả đều gần như không thể ở hoàn cảnh hiện tại nhưng vẫn có thể xảy ra nếu tận tâm tận lực. Tuy nhiên, bạn sẽ mất bao nhiêu thời gian để “dựng lại người” (tựa một quyển sách của nhà báo Đoàn Khắc Xuyên)? Với đà thoái hóa văn hóa đến tận cùng như hiện nay, chắc chắn phải mất ít nhất 100 năm để khôi phục lại những giá trị nhân bản căn bản và cốt lõi nhất vốn từng tồn tại ngay cả trong những giai đoạn thăng trầm và bi thương của lịch sử đất nước. 100 năm với một ý chí nhất định. Còn không thì sẽ chẳng bao giờ, khi mà văn hóa không những không được bồi đắp mà còn bị tẩy xóa hàng ngày.
Rải rác trong các bài viết mình, tôi thỉnh thoảng nhắc đến văn hóa miền Nam trước 1975. Điều này không phải là sự thương cảm hay hoài niệm. Tôi không ủy mị đến mức ấy. Tôi chỉ hàm ý rằng để dựng lại văn hóa thì cách khả dĩ hiện nay là học lại những bài học mà nền văn hóa miền Nam cũ để lại.
Miền Nam ở đây không phải vùng miền trong khái niệm địa lý mà là một không gian văn hóa kết tinh từ ba miền. Muốn thay đổi “nền văn hóa” hiện tại thì phải có cái gì để thay thế. Cái đó chính là nền văn hóa và những giá trị văn hóa của miền Nam trước 1975.
“Dựng lại người” là khó vô vàn. Nó phải trở thành một ý thức thường trực và được thực hiện thường xuyên. Dựng lại người là khó vô cùng. Điều đó vĩnh viễn không bao giờ làm được nếu không làm ngay từ bây giờ. Điều đó vĩnh viễn không bao giờ xảy ra nếu mỗi chúng ta không tự dựng lại mình, tự học lại mình và học từ người, tự tìm cho mình một liều kháng thể văn hóa đủ mạnh để không bị những thứ vô bổ nhảm nhí bủa quanh và tấn công hàng ngày.
HÃY ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM !!!
Trận chiến Mậu thân nhìn từ hai phía
Thay đổi cục diện chiến tranh
80 ngàn quân của lực lượng cộng sản Việt Nam đồng loạt tấn công hơn 100 địa điểm trên toàn bộ lãnh thổ miền Nam Việt Nam, vào đúng đêm giao thừa Tết Mậu thân, nhằm ngày 29 tháng 1 năm 1968 Tây lịch.
Các vị trí bị tấn công bao gồm hầu như toàn bộ các thành thị miền Nam, nơi quân đội miền Nam Việt Nam và đồng minh Hoa Kỳ kiểm soát, bao gồm cả thủ đô Sài Gòn. Tại các thành thị này, trong suốt khoảng thời gian trước đó, ít xảy ra các trận giao tranh giữa lực lượng chính quyền Nam Việt Nam và các du kích quân cộng sản, thường kiểm soát vùng thôn quê và rừng núi.
Cuộc tấn công Mậu thân là một cuộc tấn công dũng cảm, đã làm thay đổi cuộc chiến Việt Nam.
-Hãng tin AFP.
Cuộc tấn công bất ngờ đúng vào ngày Tết cổ truyền này là một hành động đơn phương xóa bỏ thời điểm hưu chiến mà hai bên mặc định công nhận trong những năm chiến tranh trước đó Đó là một cuộc chiến bắt đầu hầu như ngay sau khi cuộc chiến Đông Dương kết thúc và người Pháp rút ra khỏi Việt Nam vào năm 1954, với sự tồn tại trên thực tế hai quốc gia Việt Nam, miền Bắc theo chế độ cộng sản, và miền Nam thuộc thế giới tự do.
Bắt đầu từ năm 1965, quân đội Mỹ chính thức tham chiến tại Việt Nam bên cạnh đồng minh miền Nam Việt Nam, trong một cuộc chiến chống du kích cộng sản nổi dậy tại chổ, với sự hỗ trợ ngày càng lớn của lực lượng chính qui từ miền Bắc.
Hãng tin Pháp, AFP, trong bài kỷ niệm 50 năm ngày cuộc tấn công xảy ra viết rằng cuộc tấn công Mậu thân là một cuộc tấn công dũng cảm, đã làm thay đổi cuộc chiến Việt Nam.
AFP phân tích rằng khi lực lượng cộng sản tiến hành cuộc tấn công, họ có hai mục đích, một là tiêu diệt lực lượng đối thủ, và hai là kích động lực lượng dân chúng nổi dậy lật đổ chính quyền Nam Việt Nam được Hoa Kỳ hậu thuẫn.
AFP cũng như nhiều phân tích khác cho thấy rằng cả hai mục đích được các vị lãnh đạo cộng sản đề ra đều thất bại.
Lực lượng Nam Việt Nam không bị tiêu diệt mà ngược lại quân đội cộng sản bị tổn thất rất nặng nề sau khi bị phản công.
Điều thứ hai là không có cuộc nổi dậy nào của dân chúng xảy ra.
Tuy nhiên, giới phân tích cũng nói rằng hình ảnh các trận đánh của Tết Mậu thân, nhất là cảnh chiến tranh trên đường phố Sài Gòn, nơi quân đội cộng sản đã tấn công vào Tòa Đại sứ Mỹ, đã làm cho nước Mỹ không còn ý chí để tiếp tục cuộc chiến, với phong trào phản chiến lan rộng khắp nơi.
Sau cuộc tấn công nhiều tuần lễ, những hố chôn tập thể được khám phá và các cuộc thảm sát ghê rợn mới được phơi bày.
-Ông Bob Kaylor, cựu phóng viên UPI.
Trả lời chúng tôi từ Hà Nội, ông Dương Trung Quốc, Tổng thư ký Hội sử học Việt Nam, và hiện là đại biểu quốc hội bình luận về nhận định này của báo chí phương Tây:
“Tôi nghĩ rằng các ý kiến, các cách nhìn từ phương Tây như ông vừa nói, ngày càng gần với nhận thức của một số người trong giới sử học của chúng tôi. Trong một thời gian rất dài người ta chỉ nói đến chiến thắng thôi, tức là sử học Việt Nam đấy. Họ nói giảm nhẹ đi phần nào cái tổn thất, kể cả những sai lầm, và nhấn mạnh đến điều mà phương Tây nói là nó làm cho ý chí của nước Mỹ không còn nữa.”
Ông Dan Southerland, vào thời điểm Tết Mậu thân 1968, là phóng viên của hãng tin UPI tại Sài Gòn nói với đài RFA rằng phía Mỹ và Nam Việt Nam cho rằng họ đã thắng các trận đánh, nhưng phái miền Bắc cộng sản cho rằng điều đó không có liên quan vì cuối cùng họ vẫn thắng cuộc chiến tranh. Ông nói tiếp:
“Tướng Westmoreland, Tư lệnh Quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam báo cáo đã thắng trận Mậu Thân. Tuy nhiên, Tổng thống Johnson lúc bấy giờ bị sốc khi xem được hình ảnh Việt Cộng tấn công vào tòa Đại sứ Mỹ. Truyền thông Hoa Kỳ đưa tin cuộc chiến ở Việt Nam bị sa lầy và phong trào kêu gọi rút quân. Tổng thống Johnson đã ra lệnh ngưng bỏ bom ở miền Bắc và kêu gọi Bắc Việt ngồi vào bàn Hội nghị Paris.”
Cuộc thảm sát tại Huế
Đó là những đánh giá về vai trò của Mậu thân trong toàn bộ cục diện cuộc chiến Việt Nam nói chung. Ngoài ra còn có một điểm rất đặc biệt của Mậu Thân đối với người Việt Nam, nhất là người miền Nam Việt Nam, đó là vụ thảm sát hàng ngàn dân thường tại Huế của lực lượng cộng sản.
Nhà báo Bob Kaylor, làm việc cho hãng UPI tại Nha Trang vào thời điểm Tết Mậu thân nói với chúng tôi:
“Có những câu chuyện được kể lại quân đội Cộng sản vào trong thành phố, đi đến từng nhà ghi tên từng người và bắt họ đi, rồi họ bị mất tích luôn vào thời điểm đó. Không ai biết việc gì đã xảy ra với những người này. Sau cuộc tấn công nhiều tuần lễ, những hố chôn tập thể được khám phá và các cuộc thảm sát ghê rợn mới được phơi bày.”
Điều đó (thảm sát Mậu thân), tôi nghĩ rằng chắc cuộc chiến tranh nào cũng vậy thôi. Còn thực sự nó diễn ra như thế nào, và bản chất nó là cái gì thì chắc phải một thời gian nữa chúng ta mới làm rõ được.
-Ông Dương Trung Quốc, nhà sử học, đại biểu quốc hội.
Câu chuyện này hầu như được kể lại mỗi dịp xuân về tại các cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản tại hải ngoại, và chưa bao giờ được nhà nước Việt Nam nhắc đến, hay công nhận. Rất hiếm hoi là trường hợp của một nhân vật cộng sản tại Huế là ông Hoàng Phủ Ngọc Tường được đài phát thanh RFI tiếng Việt của Pháp phỏng vấn năm 1997, cũng như trước đó trả lời phỏng vấn về sự kiện thảm sát Mậu thân với các nhà làm phim Việt Nam thiên sử truyền hình của Mỹ. Ông Tường có đề cập đến những người bị giết oan bởi lực lượng cộng sản mà ông gọi là lực lượng nổi dậy. Tuy nhiên ông cho rằng đây không phải là chủ trương của quân đội cộng sản.
Chúng tôi cũng đặt câu hỏi về thảm sát Mậu thân đối với ông Dương Trung Quốc. Ông trả lời như sau:
“Tôi nghĩ là câu chuyện này cũng xuất hiện nơi này nơi kia rất nhiều, trong những hồi ký, trong những công trình ở nước ngoài. Điều đó thực ra phải có một sự thẩm định. Còn đương nhiên chiến tranh là tàn phá, chiến tranh là chuyện mà ở thời điểm đó con người bị cuốn vào chiến tranh, nhân tính có thể bị tổn thương. Điều đó, tôi nghĩ rằng chắc cuộc chiến tranh nào cũng vậy thôi. Còn thực sự nó diễn ra như thế nào, và bản chất nó là cái gì thì chắc phải một thời gian nữa chúng ta mới làm rõ được.”
Ông Dương Trung Quốc nói rằng phải cần một thời gian nữa chúng ta mới làm rõ được cuộc chiến Tết Mậu thân diễn ra như thế nào, và bản chất nó là gì. Tức khắc câu hỏi được nêu ra là phải chờ bao lâu nữa, vì đừng quên đã năm mươi năm sau chiến cuộc Mậu Thân, tại Việt Nam người ta vẫn chưa nghe lời giải đáp nào từ phía những người cộng sản đang cầm quyền.
THOMAS AQUINAS – TIẾN SĨ KHIÊM NHƯỜNG
THOMAS AQUINAS – TIẾN SĨ KHIÊM NHƯỜNG
Thánh Thomas Aquinas (Toma Aquino, 1225–1274) là phát ngôn viên xuất sắc của truyền thống Công giáo về tín lý và mạc khải. Ngài là 1 trong 4 thầy dạy vĩ đại của Giáo hội Công giáo thời Trung cổ (3 vị kia là Alexandre Hales, Albert Cả và Bonaventura), Ngài được tôn vinh là Tiến sĩ Giáo hội và Tiến sĩ Thiên thần. Thomas thông thái xuất chúng nhưng rất khiêm nhường.
Thomas Aquinas chào đời vào mùa xuân năm 1225 tại Rocca-secca, gần Aquino, một thị trấn ở miền Nam nước Ý. Thomas là con trai thứ ba trong một gia đình vị vọng: Ông bà Bá Tước Landolfo và Theodora.
Lúc 5 tuổi (1230), Thomas được song thân gửi vào Đan viện Biển Đức tại Cassino để thụ huấn. Song thân của Thomas hy vọng con trai sẽ trở thành Tu viện trưởng của Đan viện này, vì điều đó sẽ làm cho ảnh hưởng của thân phụ lan rộng hơn, và để làm vẻ vang dòng dõi quý tộc. Nhưng năm 1235, Thomas phải rời Đan viện vì có sự tranh chấp giữa thần quyền và thế quyền, trong đó có sự tham dự của các vị lãnh đạo thành Aquino. Là con vị lãnh chúa vùng Aquinas thuộc hoàng tộc Hohenstanfen nhưng Thomas không thích thế quyền.
Năm 1239, Thomas bắt đầu theo học tại phân khoa nghệ thuật Đại học Neapoli, và tốt nghiệp năm 1244, lúc đó Thomas vừa tròn 19 tuổi. Tại đây, ngài rất say mê triết học của Aristote. Cũng chính thời gian này Thomas khám phá ra ơn gọi tu trì.
Năm 1243, Thomas bỏ kế hoạch của gia đình và xin vào Dòng Anh Em Thuyết Giáo (Dòng Đa-minh), mẹ ngài rất thất vọng. Thế nên mẹ ngài cho người bắt ngài về và biệt giam ngài ở nhà hơn 1 năm. Thậm chí gia đình còn thuê gái điếm vào quyến rũ Thomas, nhưng ngài đã lấy cây củi đang cháy trong lò sưởi mà đuổi đi. Ngài vẽ hình Thánh Giá trên tường và qùy xuống cầu nguyện. Thiên thần hiện ra thắt dây đồng trinh cho ngài. Vì thế, ngài còn được gọi là Tiến sĩ thiên thần. Sau 1 tháng, ả gái điếm đành chịu thua. Người chị thương em nên giúp Thomas trốn khỏi nhà.
Khi được tự do, ngài đi Paris rồi tới Cologne và hoàn tất việc học với Thánh Albert Cả. Ngài tốt nghiệp và làm giáo sư tại Paris khi mới ngoài 20 tuổi. Ngài sống trong dinh của Đức Giáo Hoàng Urban IV, hướng dẫn các trường dòng Đa-minh ở Rome và Viterbo, tranh luận với các tu sĩ khất thực, tranh luận với một số tu sĩ Dòng Phanxicô về thuyết của Aristote, và chống lại giáo thuyết Manich, kể cả phái Averroist. Trong trường, Thomas rất ít nói. Ngài thường suy tư đến ngây người nên bị gán cho biệt danh “con bò câm xứ Silixia.” Giáo sư Albert biết lực học của Thomas nên nói trước lớp: “Hãy học theo Thomas trong cách suy nghĩ. Đó là một con bò, nhưng tiếng rống của con bò này sẽ vang dội khắp thế giới.” Quả thật, lời tiên báo đó của Thánh Albert Cả đã ứng nghiệm.
Năm 1248, Thomas theo thầy Albert về Cologne dạy học và tiếp tục nghiên cứu. Cũng tại đây, Thomas được lãnh tác vụ linh mục và dần dần trở nên nổi tiếng về sự thông thái và thánh thiện. Giáo quyền muốn dành cho Thomas nhiều chức tước và đặc ân, nhưng Thomas từ chối tất cả, chỉ muốn làm một tu sĩ bình thường, không danh vọng, không chức tước.
Trong thời gian làm giáo sư, Thomas đã đọc nhiều tác phẩm thuộc đủ các môn và đã sáng tác nhiều tác phẩm triết học và thần học rất có giá trị. Sinh thời, danh tiếng ngài vang dội, nhiều người đổ xô đến xin ý kiến ngài. Người ta hỏi:
– Theo giáo sư, nhàn rỗi là gì?
 – Là cái búa mà kẻ thù bổ xuống đầu bạn.
 – Cái gì tạo ra sức mạnh của giáo sư: Kinh nguyện, việc làm hay ý chí?
 – Kinh nguyện.  Ai không cầu nguyện thì như người lính ra trận không có vũ khí.
 – Làm thế nào để được cứu độ?
 – Phải khiêm nhường. 
Khi ở Ý, Đức Giáo Hoàng Urban IV giao cho ngài nhiều trọng trách – như giảng thuyết cho người Do thái, và muốn trao mũ gậy giám mục cho ngài nhưng ngài từ chối để được dạy học và lo việc cho nhà dòng. Tương truyền, Thomas đã đàm đạo với Đức Mẹ, các thánh và cả với Chúa Giêsu nữa. Có lần Chúa Giêsu hỏi: “Sách con viết, Ta rất hài lòng. Con muốn được thưởng gì?” Thomas đáp: “Con chỉ muốn được yêu mến Chúa mà thôi.”
Công đóng góp to lớn của ngài cho Giáo hội Công giáo là những sách ngài viết, đặc biệt là bộ Tổng luận Thần học (Summa Theologiae) được viết từ năm 1266–1273. Sự hiệp nhất, sự hài hòa và sự liên tục của đức tin và lý lẽ, của kiến thức con người tự nhiên và được mặc khải, tất cả đã thấm sâu vào những gì ngài viết. Thánh Thomas, với tư cách là người-của-Phúc-Âm, đã trở thành người hăng hái bảo vệ chân lý mặc khải. Ngài hiểu biết sâu rộng đủ để thấy trật tự thiên nhiên đến từ Thiên Chúa, Đấng Sáng Tạo, và thấy lý lẽ là tặng phẩm từ trời rất được yêu mến.
Nhưng tác phẩm cuối cùng của ngài bộ Tổng luận Thần học, giải quyết toàn bộ Thần học Công giáo, lại chưa hoàn tất. Ngài ngừng viết tác phẩm này sau khi cử hành Thánh lễ ngày 6-12-1273. Khi được hỏi tại sao ngài ngừng viết, ngài khiêm nhường cho biết: “Tôi không thể tiếp tục… Những gì tôi đã viết có vẻ như rơm rác so với những gì tôi nhìn thấy và những gì tôi được mặc khải.”
Có một thời gian, sách của Thánh Thomas đã bị Giáo hội cấm vì cho là lạc giáo, nhưng sau đó lại công nhận và tuyên bố rằng ai không đọc sách của ngài sẽ bị lầm lạc. Bất kỳ ai tu học làm linh mục đều phải học Triết học và Thần học của ngài. Trước đây, các trường học đời cũng học Triết học của ngài, và ngay từ các lớp tiểu học, các học sinh đều đọc kinh cầu nguyện với ngài trước giờ học: “Lạy Thánh Thomas là quan thày các nhà trường…”.
Ngài đã được Đức Giáo Hoàng Grêgôriô mời đến dự Công đồng Lyon II. Nhưng khi đang trên đường tới dự Công đồng, ngài bị bệnh và qua đời ngày 7-3-1274 tại Đan viện Xitô Fossa Nuova, lúc đó ngài 49 tuổi – tuổi mà người ta cho là “tuổi độc” (49 chưa qua, 53 đã tới). Ngài được Đức Giáo Hoàng Gioan XXII tôn phong hiển thánh năm 1323, và được Đức Giáo Hoàng Piô V tôn phong Tiến sĩ Hội thánh năm 1567 vì đạo lý uyên bác và vững chắc của ngài. Đức Giáo Hoàng Leo XIII đã đặt ngài là bổn mạng các nhà thần học và các trường học Công giáo. Giáo hội cử hành lễ nhớ Thánh Thomas Tiến sĩ ngày 28 tháng 1 hằng năm.
Lạy Thiên Chúa chí minh và chí thiện, con cảm tạ Chúa đã ban cho Giáo hội một Thomas thánh thiện và thông thái, nhưng lại rất khiêm nhường; xin giúp con biết noi gương Thánh Thomas. Lạy Thánh Thomas, bổn mạng đáng kính của con, xin soi sáng và hướng dẫn con ngay từ khi con suy nghĩ, và dạy con biết hành động như ngài, tất cả chỉ vì Danh Chúa chứ không vì thứ gì khác. Con cầu xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên-Chúa-Làm-Người và cứu độ nhân loại. Amen.
Thom. Aq. Trầm Thiên Thu
Niềm tin không từ trời mà đến… nó luôn được vun đắp mỗi ngày
Van Pham added 3 new photos.
Niềm tin không từ trời mà đến… nó luôn được vun đắp mỗi ngày. Bạn sẽ thất vọng và đau khổ khi niềm tin bị đánh mất.
Do đó bạn đừng bao giờ đánh mất niềm tin không chỉ nơi bạn mà còn những người chung quanh bạn ….
Hãy cảm tạ Thượng đế đang mang niềm tin vào tình bạn hữu của chúng ta.
Chúc ACE một ngày mới an bình và hạnh phúc….
HAPPY AUSTRALIA DAY 26-01-2018



NGHỀ LÁI XE CHO SẾP NGUY HIỂM BỘI PHẦN.
NGHỀ LÁI XE CHO SẾP NGUY HIỂM BỘI PHẦN….NGUY HIỂM HƠN NGHỀ ĐÁNH MÁY NHIỀU..! LÁI XE MÀ NHẬN HỐI LỘ 14 TỶ THÌ CHỈ CÓ Ở THIÊN ĐƯỜNG…?
Lúc ấy tôi mắng lái xe ngay là tại sao chưa hỏi ý tôi mà anh đã nhận. Tiền đó do lái xe nhận không phải tôi nhận
Bị cáo TRỊNH XUÂN THANH

Ông tướng này giàu thật!
Ông tướng này giàu thật!
Một thợ sơn ở Nghệ An bị chém gục khi ngồi uống nước
NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Đang ngồi uống nước bên nhà hàng nhóm, một thợ sơn ở xã Diễn Hoàng, huyện Diễn Châu, bị một nhóm côn đồ cầm dao xông vào chém đứt cổ và chết trên đường đi cấp cứu.
Theo báo Thanh Niên, khoảng 7 giờ tối 22 Tháng Giêng, ông Hoàng Thanh Trà (38 tuổi, trú xã Diễn Hoàng, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An), làm nghề thợ sơn, đi “họp phường” (một dạng chơi hụi) ở xã Diễn Mỹ. Ngồi được khoảng 10 phút thì có một nhóm thanh niên gọi ông ra nói chuyện. Hai bên lời qua tiếng lại rồi xảy ra xô xát. Lúc này, được mọi người can ngăn nên ông Trà ra về.
Theo báo Zing, một thanh niên bị cảnh sát bắt giữ khi bỏ chạy khỏi hiện trường khoảng 300 mét. Nơi xảy ra án mạng, cảnh sát thu được năm con dao.
Báo này cho hay, Thượng Tá Trần Văn Khang, phó trưởng Công An huyện Diễn Châu, cho biết Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra đang điều tra và chưa thể cung cấp danh tính đối tượng cũng như nguyên nhân vụ án. (Tr.N)
Thuốc giảm đau có ma túy của Trung Quốc ào ạt tràn vào Mỹ
WASHINGTON, D.C. (NV) – Các điều tra viên của quốc hội Mỹ hôm Thứ Tư cho hay thành phần sản xuất thuốc giảm đau có chứa ma túy (opioid) từ Trung Quốc đang lợi dụng bưu điện Mỹ kiểm soát không xuể để ào ạt gởi số lượng lớn thuốc này sang cho đại diện phân phối của họ.
Trong cuộc điều tra kéo dài một năm, các giới chức trách nhiệm cũng thấy rằng giới bán ma túy ở Trung Quốc, công khai quảng cáo các loại opioid như fentanyl cho người mua ở Mỹ, đang thường xuyên sử dụng việc chuyển giao qua hệ thống bưu điện Mỹ.
Những kẻ này lợi dụng việc bưu điện Mỹ chưa hoàn toàn thiết lập xong hệ thống thu thập dữ kiện điện tử để giúp giới hữu trách nhận diện các bưu kiện đáng ngờ.
Hiện nay số lượng bưu kiện gửi từ Trung Quốc sang Mỹ do e-commerce đang ồ ạt gia tăng. Tuy nhiên, các điều tra viên của Quốc Hội Mỹ thấy rằng hệ thống bưu điện Mỹ chỉ nhận được dữ kiện liên quan đến 1/3 trong số hơn 300 triệu bưu kiện từ Trung Quốc gửi sang Mỹ năm 2017.
Các điều tra viên cũng nói rằng trong suốt năm 2017 không hề có sự cải thiện nào về tình trạng này.
Phát ngôn nhân Bưu Điện Mỹ David Partenhemer cho hay đang cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề rất quan trọng này. (V.Giang)





 
 













