Úc phá ổ cần sa của người Việt trị giá gần 3 triệu đôla

Van Pham and Cat Bui shared a link.
Cảnh sát Úc ngày 14/2 bắt giữ 5 người Việt Nam với hơn 1.400 cây cần sa, tổng trị giá khoảng 2,8 triệu đôla Úc, khi đột nhập vào 6 căn nhà tại thung lũng Hunter
VOATIENGVIET.COM  
  • Đường dây ma túy quốc tế của đảng cướp mafia HCM, chi nhánh Australia bị phá vỡ vào những ngày cuối năm!!!
    *************

    Úc phá ổ cần sa của người Việt trị giá gần 3 triệu đôla

    Cảnh sát bang New South Wales của Úc vừa đột nhập vào 6 căn nhà tại thung lũng Hunter ngày 14/2 và bắt giữ 5 người Việt Nam với hơn 1.400 cây cần sa, tổng trị giá khoảng 2,8 triệu đôla Úc.

    Cảnh sát cho biết 5 người Việt bị bắt có độ tuổi từ 23 – 48, trong đó có một nam sinh viên và 1 phụ nữ. Hai trong số này là di dân bất hợp pháp.

    Cuộc bố ráp được thực hiện sau 3 tháng điều tra.

    Cảnh sát Úc nói 6 ngôi nhà trong cuộc là do cùng một đường dây điều hành. Các ngôi nhà được tân trang bằng tường giả và cơi nới thêm phòng để dành riêng cho việc trồng cần sa.

    Một trong số 6 ngôi nhà còn có xe tập đi của trẻ em để trong nhà xe và trang trí đèn Giáng sinh bên ngoài nhằm che đậy hoạt động bên trong.

    “Người nào đứng đằng sau ổ cây trồng cần sa trong nhà này đúng là liều lĩnh khi nghĩ rằng sẽ không bị phát hiện, họ đã nhầm”, Giám đốc cảnh sát điều tra Craig Jackson nói trong một tuyên bố.

    Video của cảnh sát cho thấy bên trong nhà được trang bị hệ thống đèn chiếu và tưới tiêu quy mô.

    Được biết mỗi ngôi nhà có khoảng 250 cây cần sa lớn bé.

    Cảnh sát đã phá hủy khoảng 1.400 cây cần sa, trị giá khoảng 2,8 triệu đôla Úc, với mục tiêu “không chỉ tước đi tài sản của các tội phạm, mà còn làm gián đoạn hoạt động của đường dây trong tương lai”, theo lời ông Jackson.

    Cả 5 người Việt đều bị bác đơn bảo lãnh tại ngoại, và sẽ phải ra tòa ở Maitland vào ngày 15/2

     
     
     

Dân Oan Các Tỉnh đến chúc tết từng nhà riêng của TỨ TRỤ TRIỀU ĐÌNH

Trần Bang shared Đoàn Giang Thanh‘s post.

Dân Oan Các Tỉnh đến chúc tết từng nhà riêng của TỨ TRỤ TRIỀU ĐÌNH và 4 cơ quan chính của TỨ TRỤ TRIỀU ĐÌNH!

12g 30″ mùng 1 tết Mậu Tuất(16-2-2018).Dân Oan Các Tỉnh Đồng Nai, Kiên Giang, Ninh Bình, Thanh Hóa, Bình Định, Tây Ninh, Tuyên Quang, Quảng Ninh. Bị Quan tham nhũng chính quyền địa phương cướp “Sạch Sành Sanh” đất đai và đập phá TANH BÀNH nhà cửa. Không đất, không nhà đang chúc tết từng nhà riêng của TỨ TRỤ TRIỀU ĐÌNH: 

1/ phó thủ tướng – Trương Hòa Bình. 
2/ thủ tướng CP Nguyễn Xuân Phúc . số 11 phố Chùa Một Cột, Ba Đình, Hà Nội.
3/ tổng bí thư ĐCSVN – Nguyễn Phú Trọng.
Và đến 4 Trụ sở chính: Phủ Chủ tịch Nước, Trụ sở TWĐ-CSVN, Phủ Thů Tướng CP và Toà nhà Quốc Hội.

Hà nội, 14g 20″ mùng 1 tết Mậu Tuất (16-2-2018).

ANH HAI….THỔI SẠCH ĐI RỒI MÌNH ĂN NHA!

VanHieu Nguyen shared Trà Học‘s post.

 

Image may contain: one or more people and outdoor

Trà Học

Câu chuyện đáng thương…!!! Nên thấy rằng mình là người thật may mắn và hạnh phúc!

ANH HAI….THỔI SẠCH ĐI RỒI MÌNH ĂN NHA!

Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy miếng dưa đỏ nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào màu đỏ hấp dẫn. Thấy dưa lấm láp, đứa em nuốt nước miếng bảo anh:

– Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn nha?

Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm miếng dưa rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.

– Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh – Thằng em nói rồi thút thít.

– Ừa. Tại anh! Nhưng còn mấy miếng nhỏ còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!

Những đứa trẻ sinh ra trong thiếu thốn luôn biết yêu thương nhau vì chúng biết rằng chúng cần phải học cách chia sẻ để cùng nhau tồn tại.

Còn đẻ bọc điều, cuộc sống lúc nào cũng đủ đầy, muốn gì được nấy sẽ khiến đứa trẻ thích hưởng thụ và không biết quý trọng những gì mình có.

Cha mẹ vì thế không nên đáp ứng con mọi thứ, hãy cho con biết mọi thứ trong cuộc sống này không nghiễm nhiên mà có được; phải cố gắng để được toại nguyện.

– Sưu tầm –

Đôi Bạn

VanHieu Nguyen shared Thanh Pham‘s post.
 
 
Image may contain: one or more people, people sitting and outdoor
Thanh Pham

 

Đôi Bạn

Cuối năm nằm đường ngủ
Con chó cũng không nhà
Nhưng đã xem nhau bạn
Đâu dể rời nhau ra
Cả hai đang nằm mơ
Khúc bánh mì đỡ dạ
Của ai đó đi qua
Đặt xuống bên làm quà
Xuân chẳng cần hoa lá

PXT.15/2/2018
ẢNh: Google

Chị Nguyễn Đặng Minh Mẫn người đang thụ án 9 năm tù giam

Huỳnh Phi Long and 3 others shared Nguyễn Thanh Tuấn‘s post.
Image may contain: 1 person
Nguyễn Thanh TuấnFollow

 

Dạo này không thấy ai để avata hình chị này nữa, đăng để nhắc mọo người nhớ đến người con gái kiên cường, bất khuất này. Chị Nguyễn Đặng Minh Mẫn người đang thụ án 9 năm tù giam tại trại giam số 5, Yên Định, Thanh Hóa chỉ vì chị quá Yêu Nước, sẽ không ai quên tên chị đâu.

NĂM BỔN MẠNG… Ha Ha

Hoa Kim Ngo shared Lê Công Định‘s post.
 

NĂM BỔN MẠNG… Ha Ha

 
Image may contain: one or more people, people sitting, motorcycle and outdoor
Image may contain: one or more people, motorcycle and outdoor
Lê Công Định added 2 new photos.Follow

 

Năm bổn mạng

Sáng mùng một Tết tôi xuất hành đi chúc Tết mẹ già và bà con họ hàng theo thông lệ hàng năm của gia đình, thì đã thấy một anh chàng áo carô xanh nhạt lấp ló, nhảy ra nhảy vào.

Trên đường đi, anh chàng ấy cứ bám theo sau lưng, thỉnh thoảng giả vờ chạy vượt lên phía trước như bao người vô tình chạy cùng tuyến, lúc nhanh lúc chậm.

Anh chàng này mới theo dõi tôi lần đầu nên còn phải giả vờ như thế, chứ các anh chàng trước đây thì đã quen nhau quá, nên cứ công khai đi theo sau mà chẳng cần vờ vĩnh.

Mùng một là ngày Tết cổ truyền của dân tộc, ai nấy đều muốn quây quần bên người thân, mà các anh lại khổ nhọc theo dõi tôi từ sáng sớm, nên mới nói nghề an ninh rõ ràng khó nhọc hơn so với các nghề kiếm cơm khác. Mậu Tuất quả thật là năm bổn mạng của nghề này vậy!

Tôi tự hỏi vì sao mùng một Tết mà mình lại bị theo dõi sát sao như thế, thì sực nhớ hôm nay là ngày 16 tháng 2. Hóa ra họ sợ tôi xuống đường tưởng niệm 39 năm ngày Trung Quốc xâm lược Việt Nam, 17/2/1979.

Nghĩ thấy buồn, trong khi kẻ thù long trọng kỷ niệm ngày họ “dạy cho Việt Nam một bài học” mà chẳng cần đếm xỉa đến phép tắc ngoại giao, cũng như 16 chữ vàng, thì đảng và nhà cầm quyền Việt Nam lại cứ mải mê đội 16 chữ vàng lên đầu, nên sợ mất lòng kẻ thù phương Bắc đến mức vào ngày Tết vẫn tung lực lượng an ninh theo dõi, lùng sục và chặn giữ công dân nào muốn tưởng niệm ngày đau buồn đó của tổ quốc.

16 chữ vàng thật chẳng khác gì một khúc xương mà thằng Chệt bán thịt ở chợ quăng cho con chó trung thành của mình, khiến nó cứ vồ vập, mân mê, liếm láp, mà lòng vừa rưng rưng biết ơn, vừa ớn ớn sợ ông chủ lấy mất khỏi tay mình bất cứ lúc nào.

Mậu Tuất quả nhiên cũng là năm bổn mạng của đảng cầm quyền và nhà cầm quyền này vậy. Cho nên chắc rồi sẽ có nhiều lễ hội diễn ra năm nay, để rồi xem!

Hội nghị Thành Đô và tình thế ngoại giao Việt Nam

Hội nghị Thành Đô và tình thế ngoại giao Việt Nam

td

Nguồn: Elliott, David W.P., 2012, Changing Worlds: Vietnam’s Transition from Cold War to Globalization (pp. 112-116). Oxford University Press.

Biên dịch: Nguyễn Huy Hoàng | Hiệu đính: Lê Hồng Hiệp

Mùa hè năm 1990, những biến chuyển bắt nguồn từ những sự kiện trong năm trước đó đã bắt đầu làm thay đổi các động lực của ngoại giao quốc tế. Hồi ký của Trần Quang Cơ về giai đoạn rất quan trọng trong quá trình bình thường hóa quan hệ Việt-Trung đã minh họa đầy đủ sự chuyển dịch này. Trong khi Bộ Chính trị (Việt Nam) vẫn tiếp tục tranh luận xem nên cố gắng đạt được thỏa thuận với Trung Quốc dựa trên ý thức hệ chung (tức “giải pháp đỏ” [cho vấn đề Campuchia]) hay là nên tham gia vào giải pháp ngoại giao với kết quả khó dự đoán hơn thông qua Liên Hợp Quốc, tức là sẽ bao gồm cả Hoa Kỳ và ASEAN, ông Cơ đã xin ý kiến ông Phạm Văn Đồng, lúc đó là “cố vấn” Ban chấp hành Trung ương Đảng. Ông Đồng nói với ông Cơ đầu tháng 8 năm 1990, “Phải dám chơi với Liên Hợp Quốc, với Hội đồng Bảo an, với Mỹ và phương Tây. Cần tranh thủ nhân tố Mỹ trong tình hình mới… Đề án về lý thuyết thì tốt nhưng làm sao thực hiện được… Không nên đặt yêu cầu quá cao ‘giữ vững thành quả cách mạng (Campuchia)’… Đi vào tổng tuyển cử bạn giành 50% là lý tưởng.”

Không lâu sau cuộc trò chuyện này, Trung Quốc bất ngờ gửi lời mời khẩn tới Thủ tướng Đỗ Mười (không lâu sau thay thế Nguyễn Văn Linh làm TBT) và Phạm Văn Đồng tới gặp tại Thành Đô xa xôi (phía Trung Quốc nói cần họp ở đó để dễ giữ bí mật) để tham gia vào một nỗ lực giải quyết vấn đề Campuchia và đạt được bước đột phá trong việc bình thường hóa quan hệ Trung – Việt. Điều này là rất bất ngờ do đến thời điểm đó Trung Quốc vẫn kiên quyết khẳng định rằng vấn đề Campuchia phải được giải quyết theo ý Trung Quốc trước khi có thể đàm phán bình thường hóa quan hệ.

Phân tích của Trần Quang Cơ là Trung Quốc giờ phải thay đổi lập trường do ưu tiên hàng đầu của họ là phát triển kinh tế đã bị cản trở bởi các biện pháp trừng phạt sau vụ Thiên An Môn.

Ngoại giao được tăng tốc bởi các bên khác (bao gồm Mỹ, Nhật, và ASEAN) và việc mất đi yếu tố chính giúp đoàn kết lập trường của Trung Quốc với ASEAN (việc Việt Nam đóng quân ở Campuchia), cùng với mối lo ngại ngày càng tăng của ASEAN về ý đồ của Trung Quốc trong khu vực, đang làm đe dọa đến khả năng kiểm soát kết quả giải quyết vấn đề Campuchia của Trung Quốc – từ đó dẫn tới việc Bắc Kinh có động lực muốn nhanh chóng đạt được thỏa thuận với Việt Nam.

Nguyễn Văn Linh và Phạm Văn Đồng dẫn đầu phái đoàn Việt Nam tới Thành Đô vào đầu tháng 9 năm 1990, đáng chú ý là không có Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch, vốn được Bắc Kinh xem là người cương quyết chống Trung Quốc. Trong các cuộc họp của Bộ Chính trị ông Thạch đã lên tiếng phản đối cả “giải pháp đỏ” ở Campuchia và việc đánh cược mọi con bài ngoại giao của Hà Nội dựa trên lợi ích chung giữa Việt Nam và Trung Quốc trong việc chung sức “bảo vệ chủ nghĩa xã hội,” như Nguyễn Văn Linh và một số lãnh đạo Bộ Chính trị khác ủng hộ.

Lập trường của ông Thạch đã suy yếu do không thể chứng minh bất kỳ kết quả nào thu được từ “lá bài Mỹ.” Cuối cùng, giới lãnh đạo Đảng đã quyết định gạt bỏ ông Thạch vốn gay gắt chống Trung để xoa dịu Bắc Kinh.

Bất chấp những chỉ dấu mơ hồ từ phía Trung Quốc rằng Đặng Tiểu Bình sẽ tham dự hội nghị Thành Đô (để thuyết phục Phạm Văn Đồng tới dự và tranh thủ thâm niên và uy tín của ông vào dịp này), Đặng đã không xuất hiện, và Giang Trạch Dân cùng Lý Bằng là người đại diện cho Trung Quốc. Sau này Võ Văn Kiệt cho rằng đây là một sự xúc phạm cố ý đối với Việt Nam, và phái đoàn Việt Nam đã “sập bẫy” bằng cách gửi đến một nhà lãnh đạo cấp cao mà Trung Quốc không đáp lại tương xứng.

Phái đoàn Việt Nam nhanh chóng phát hiện ra phía Trung Quốc không hề quan tâm đến “giải pháp đỏ” hay bất kỳ hình thức liên minh ý thức hệ nào với Việt Nam. “Tình hình quốc tế hiện nay nếu để hai đảng cộng sản bắt tay nhau là sách lược không có lợi cho chúng ta,” phía Trung Quốc nói. Dù miễn cưỡng viện dẫn sự đoàn kết ý thức hệ trong việc nuôi dưỡng mối quan hệ liên đảng giữa các phe phái cộng sản đối lập tại Campuchia, nhưng Trung Quốc vẫn qua mặt Bộ Ngoại giao có xu hướng chống Trung Quốc của Việt Nam để làm việc trực tiếp với Ban Đối ngoại Trung ương ĐCSVN. Với việc Trung Quốc nhấn mạnh việc duy trì quan hệ với Việt Nam chủ yếu là trên cơ sở phi ý thức hệ giữa hai nhà nước, lẽ ra hoạt động ngoại giao giữa hai nước nên được thực hiện thông qua các kênh liên lạc của chính phủ thay vì các kênh đảng. Điều này cho thấy Trung Quốc chỉ viện đến sự đoàn kết giữa hai đảng khi nào tình hình phù hợp với lợi ích riêng, và tiếp tục khước từ lời kêu gọi của Việt Nam là thay thế Liên Xô làm “thành trì xã hội chủ nghĩa” trong một thế giới đang thay đổi.

Gọi hội nghị Thành Đô là một thất bại ngoại giao đối với Việt Nam, Trần Quang Cơ cho rằng lý do chính là Việt Nam đã tự huyễn hoặc mình bằng cách bám vào niềm tin rằng Trung Quốc có quan tâm đến một liên minh ý thức hệ để chống lại âm mưu “diễn biến hòa bình” của các nước đế quốc nhằm lật đổ các nước cộng sản còn lại. Sự sụp đổ của những nỗ lực thất bại nhằm đạt được một “giải pháp đỏ” là bước quan trọng cuối cùng dẫn tới vai trò ngày một phai nhạt của bóng ma “diễn biến hòa bình” vốn được các phần tử bảo thủ của Việt Nam lấy làm cái cớ để phản đối các lực lượng theo xu hướng hội nhập của một hệ thống hậu Chiến tranh Lạnh đang toàn cầu hóa.

Như xát muối vào vết thương, Trung Quốc hân hoan tiết lộ nội dung hội nghị cho Hun Sen và một loạt các bên khác rằng các nhà lãnh đạo Việt Nam đồng ý chấp nhận cho các thế lực chống Hun Sen chiếm ưu thế trong chính phủ liên minh – trên thực tế là bán đứng phe được Việt Nam bảo trợ vốn đang là thế lực thống trị ở Campuchia trong thời gian đó. Một trong những mục tiêu của việc tiết lộ cuộc đàm phán được cho là bí mật này là nhằm xây dựng một hình ảnh Việt Nam tráo trở và không đáng tin cậy với đồng minh, đồng thời gây chia rẽ trong giới lãnh đạo Việt Nam. Trong vấn đề này Trung Quốc đã thành công: trong một cuộc họp Bộ Chính trị giữa tháng 5 năm 1991, Phạm Văn Đồng bày tỏ ân hận vì bị đẩy vào ủng hộ một chính sách không khôn ngoan. Thủ tướng Đỗ Mười cũng lấy làm tiếc về kết quả, với lý do nó sẽ khiến Việt Nam trở thành người bạn không đáng tin cậy trong con mắt các đối tác. Nguyễn Cơ Thạch cũng nói với TBT Linh rằng ông đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.

Vào ngày Quốc khánh mùng 2 tháng 9 năm 1990, một ngày trước khi diễn ra hội nghị bí mật giữa Việt Nam và Trung Quốc tại Thành Đô, bài phát biểu của Thủ tướng Đỗ Mười nhân dịp này đã ghi nhận lời kêu gọi của Lý Bằng rằng “hai nước láng giềng” (không phải “hai bên đồng chí”) cần khôi phục quan hệ bình thường và tìm một giải pháp chính trị cho vấn đề Campuchia. Ông Mười nhắc lại sự hỗ trợ của Liên Xô và Trung Quốc cho Việt Nam trong thời kỳ đấu tranh vũ trang, và nói rằng “Trong công cuộc đổi mới của đất nước ngày nay, sự giúp đỡ của bạn bè quốc tế có ý nghĩa rất quan trọng.”

Một ý nghĩa của điều này là Việt Nam có dấu hiệu đang chuyển từ những bước đi địa chính trị trên bàn cờ toàn cầu sang phát triển kinh tế – trong quá trình đó việc bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc sẽ có lợi, nhưng không sống còn như trong lĩnh vực chiến lược. Trước đó trong bài phát biểu của mình, Đỗ Mười nói, “Tình hình quốc tế đang diễn biến hết sức phức tạp. Khủng hoảng ở các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu rất nghiêm trọng, không phải là không có tác động đáng kể đến công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta. Các thế lực thù địch đang tiến hành nhiều hoạt động chống phá sự nghiệp phát triển và bảo vệ Tổ quốc của nhân dân ta.”

Như một chỉ dấu nữa cho thấy quan điểm của giới lãnh đạo Việt Nam về bản chất của quan hệ quốc tế đang thay đổi, Đỗ Mười vạch ra những đường nét rộng lớn của hiện tượng sau này được gọi là “toàn cầu hóa.” “Cuộc cách mạng khoa học công nghệ và xu thế quốc tế hóa nền kinh tế thế giới đang cho người dân thế giới nhiều cơ hội lớn để phát triển.” Thừa nhận rằng “đã có nhiều sai lầm” trong chính sách kinh tế “trong nhiều năm,” ông Mười nói rằng “Hiện nay chúng ta phải đối mặt với thực tế là mức sống và trình độ phát triển của nhân dân ta đang quá thấp. Đây là tình hình bức bách và thách thức lớn đối với nhân dân ta.”

Động lực cho sự nhượng bộ ở Thành Đô nhằm bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc vừa là chính sách thực dụng (bù đắp cho sự thiếu hụt hỗ trợ từ Liên Xô và thừa nhận thực tế là vị thế chiến lược của Trung Quốc đã cải thiện) vừa mang tính ý thức hệ (duy trì và tăng cường số lượng giảm sút của các nước cộng sản nòng cốt). Bài phát biểu tháng 9 năm 1990 của Đỗ Mười, một bản chi tiết hơn của bài phát biểu tháng 12 năm 1989, cũng cho thấy Việt Nam đã cố gắng suy tính những tác động của quan hệ quốc tế trong kỷ nguyên mới, trong đó cả chính sách (địa chính trị) thực dụng và các yếu tố ý thức hệ đều không mang tính quyết định trong việc giải quyết vấn đề cấp bách nhất của Việt Nam, đó là sự lạc hậu về kinh tế. Ở thời điểm đó, giải thoát khỏi gánh nặng Campuchia và tìm cách thỏa hiệp với Trung Quốc để Việt Nam có thể tập trung phát triển là điều cần thiết.

Mặc dù phái đoàn Việt Nam ở Thành Đô đã đưa ra sự nhượng bộ lớn là chấp thuận đề xuất của Trung Quốc vốn có thể làm nghiêng cán cân sang hướng có lợi cho các đối thủ của Hun Sen, nhưng Nguyễn Văn Linh và Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh đã bay tới Phnom Penh và cố gắng thuyết phục Hun Sen đồng ý hợp tác với các lực lượng Pol Pot, do bức tranh toàn cảnh là các nước đế quốc đang cố gắng tiêu diệt chủ nghĩa xã hội, và Campuchia có thể tự cứu mình bằng cách đạt được hòa giải giữa phe cộng sản của Hun Sen và phe Khmer Đỏ. Nguyễn Văn Linh nói với lãnh đạo Campuchia, “Phải thấy giữa Trung Quốc và đế quốc cũng có mâu thuẫn trong vấn đề Campuchia. Ta phải có sách lược lợi dụng mâu thuẫn này. Đừng đấu tranh với Trung Quốc đến mức xô đẩy họ bắt tay chặt chẽ với đế quốc.” Lập luận này được Lê Đức Anh mở rộng thêm: “Mỹ và phương Tây muốn cơ hội này để xóa cộng sản. Nó đang xóa ở Đông Âu. Nó tuyên bố là xóa cộng sản trên toàn thế giới. Rõ ràng nó là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm. Ta phải tìm đồng minh. Đồng minh này là Trung Quốc.” “Giải pháp đỏ” vẫn còn trong tâm trí hai nhà lãnh đạo đảng và quân đội này của Việt Nam, nhưng khi không có sự ủng hộ của Trung Quốc, giải pháp này đành chịu thất bại.

“Giải pháp đỏ” cũng làm đồng minh Campuchia của Việt Nam trở nên xa lánh. Đại sứ Việt Nam thông báo rằng sau cuộc họp này thái độ của Hun Sen đối với Việt Nam đã thay đổi – điều này cuối cùng dẫn đến cảnh Đại sứ Ngô Điền “đơn độc” buộc phải chứng kiến sự tan rã của Đảng Cộng sản Campuchia. Kết cục là Việt Nam không còn nước cộng sản nào bảo trợ cho mình, và cũng không còn nước cộng sản nào để mình bảo trợ nữa. Trần Quang Cơ có lẽ đã không đơn độc khi kết luận rằng hội nghị Thành Đô là “vết nhơ về ngoại giao của Việt Nam.” Việt Nam đã không chỉ bộc lộ mong muốn theo đuổi một chính sách lạc hậu dựa trên sự đoàn kết ý thức hệ với Trung Quốc, mà sự tiết lộ ranh mãnh của Trung Quốc về thất bại của Việt Nam trong việc đạt được một “giải pháp đỏ” và sự phản bội người đồng minh của mình đã làm suy yếu nỗ lực đa dạng hóa chính sách và mở rộng không gian đối ngoại của Việt Nam. Lập trường của Trung Quốc đã biến việc đa dạng hóa chính sách đối ngoại trở thành con đường ngoại giao khả thi duy nhất thay thế cho sự phụ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc.

Ngay cả cuốn hồi ký thẳng thắn của Trần Quang Cơ về hội nghị Thành Đô giữa các nhà lãnh đạo Việt Nam và Trung Quốc cũng không đề cập đến một đề xuất đi xa hơn vấn đề Campuchia của Trung Quốc. Một tờ báo Anh dẫn nguồn tình báo phương Tây cho rằng Trung Quốc đã đề nghị cung cấp cho Việt Nam các loại hàng hóa cơ bản mà nay Liên Xô không còn có thể cung cấp, và trả lại một phần đáng kể quần đảo Trường Sa (khu vực có trữ lượng dầu lửa tiềm năng). “Để đổi lại, Trung Quốc đề nghị Hà Nội ‘điều phối’ – nói cách khác là điều chỉnh theo hướng lệ thuộc – chính sách đối ngoại của Việt Nam theo chính sách của Bắc Kinh. “Hà Nội đã tiến rất gần [đến việc chấp nhận],” theo một nguồn tình báo ở Bangkok. “Và đó là điều thực sự làm tôi ngạc nhiên, chứ không phải là lời từ chối cuối cùng của họ. Củ cà rốt giơ ra trước mặt Hà Nội là rất lớn, và họ đã phải suy đi nghĩ lại trước khi khước từ toàn bộ. Nó cho thấy Việt Nam đã tuyệt vọng đến mức nào.” Trên thực tế, vị thế chiến lược xấu đi của Việt Nam đã nhanh chóng buộc nước này phải miễn cưỡng chấp nhận vai trò cửa dưới mà Trung Quốc đề nghị – ngay cả khi không còn những củ cà rốt.

David W. P. Elliott là giáo sư ngành quản trị và quan hệ quốc tế tại Pomona College. Tựa đề bài viết do Nghiencuuquocte.net tự đặt.

“Biết rồi, nói mãi, khổ lắm”, độc đảng, độc tài toàn trị thì… cứ nói bao nhiêu cũng “vũ như cẩn “.

“Biết rồi, nói mãi, khổ lắm”, độc đảng, độc tài toàn trị thì… cứ nói bao nhiêu cũng “vũ như cẩn “.

Người ta vào đảng CSVN để làm gì ?

Nếu không phải để có ghế, có vị trí để có quyền, kiếm lợi … thì họ có vào ĐCSVN và các tổ chức đoàn thể của đảng nữa không?

Độc đảng, và hàng năm kêu gọi, cả nước thi đua phấn đấu tăng, vượt chỉ tiêu kết nạp đảng (CS), đoàn… chính là nguyên nhân làm phình to bộ máy ăn lương, kiếm chác từ ngân sách và nhũng nhiễu doanh nghiệp, nhũng nhiễu người dân lương thiện.

Nếu Tam quyền phân lập, Tư pháp, Quân đội, Công an… không đảng phái; Tự do lập hội, lập đảng, lập các tổ chức dân sự độc lập và tự lo chi phí tài chính, thì những kẻ đạo đức giả “thề vào đảng CS để cống hiến cho đất nước nhiều hơn” liệu còn muốn chui vào đảng CS, tức là họ còn ào ạt, chen lấn, tìm cách đút lót, luồn lách để mong chui kỳ được vào BỘ MÁY độc quyền kiếm chác lợi quyền do đảng CS độc quyền lãnh đạo nữa không?

Chỉ có thay đổi thể chế chính trị, VN mới mong giảm biên chế, và chống tham nhũng từ gốc và hiệu quả.

TPO:…Nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược Phát triển – Bộ KH&ÐT, TS Lưu Bích Hồ: Ðẩy mạnh tinh giản bộ máy

Năm qua, hệ thống luật pháp đã được xây dựng và ban hành đầy đủ hơn, đó là nền tảng của thể chế kiến tạo. Các chỉ đạo của Chính phủ với giảm thiểu điều kiện kinh doanh, thủ tục hành chính, giảm chi phí cho DN, qua đó cải thiện môi trường đầu tư kinh doanh. Thành quả rõ nhất là tăng trưởng, số DN thành lập mới tăng mạnh, xếp hạng cạnh tranh quốc gia tiếp tục tăng, quan hệ giữa Chính phủ với DN có bước tiến mới.

Năm 2018 phải thực hiện xử lý căn bệnh trầm kha của hệ thống là tinh giản bộ máy. Với các nước hiện đại, bộ máy được phân định rạch ròi vị trí công việc của từng người làm gì, trách nhiệm ra sao, giải trình thế nào. Còn ta không làm được, thậm chí bộ máy cứ phình mãi ra, vì ai cũng muốn có quyền lực, vị trí để chia ghế, chia lợi ích.

Bắt mạch kinh tế Việt Nam 2018 – ảnh 5

Đến nay, tinh giản bộ máy còn chịu thách thức lớn hơn cả chống tham nhũng. Vì chống tham nhũng là đánh vào tội phạm, tội đã bị lên án, có khung luật pháp nên được mọi người đồng tình. Nhưng bộ máy là lợi ích, quyền lực, vị trí của rất đông người, từ lãnh đạo tới nhân viên, ai cũng bị đụng chạm, khó ai có thể tự lấy đá ghè chân mình. Nếu không có biện pháp quyết liệt từ trên xuống, từ trong ra ngoài sẽ không làm được. Với tư nhân, nếu anh không làm việc hiệu quả sẽ bị cho nghỉ ngay vì ảnh hưởng cả đơn vị, nhưng nhà nước thì tập thể chịu, ngân sách chịu nên chẳng ai chịu. Như thời tôi còn làm Viện trưởng, năm nào cũng đặt mục tiêu tinh giản biên chế. Có một số người không có tác dụng với công việc, thậm chí còn cản trở công việc, cản trở người khác, muốn bỏ đi mà không tài nào làm được. Sau đó, tôi nghĩ ra cách cho họ đi học.
….
https://www.tienphong.vn/…/bat-mach-kinh-te-viet-nam-2018-1…

Image may contain: 1 person, text

Cô bé gốc Việt vượt nghịch cảnh trở thành hy vọng Paralympic của Mỹ

 
Cô bé gốc Việt Đỗ Thị Phương bị cụt cả 2 chân lúc 1 tuổi vì cha mẹ ôm bom tự tử do nghịch cảnh tình yêu, nay trở
thành nữ vận động viên Mỹ gốc Việt Haven Shepherd về người khuyết tật tại Olympic Mùa Đông ở Nam Hàn

VietPress USA(08/2/2018): Đừng bao giờ nản chí, đừng bao giờ tuyệt vọng. Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa thì Ngài sẽ mở một cửa khác cho chúng ta đi. VietPress USA nhận được bài sau đây của ĐINH HƯƠNG / THEO THỜI ĐẠI dịch từ Dailymail nói về nữ Vận động viên khuyết tật Đỗ Thị Phương tức Have Shepherd trong nhóm đại diện Hoa Kỳ dự Paralympic tại Thế vận hội Mùa đông Olympic 2018 ở Nam Hàn.

Xin cám ơn tác giả và hân hạnh giới thiệu đến đọc giả khắp nơi về một nữ thiên tài thể thao Mỹ gốc Việt với nghịch cảnh cuộc đời rất đau thương nhưng cô đã vượt lên tất cả để trở thành niềm hãnh diện của Hoa Kỳ và cộng đồng Mỹ gốc Việt hiện nay.

VietPress USA News.

www.vietpressusa.us

oOo

Bố mẹ ôm bom tự sát khiến con tật nguyền,

cô bé gốc Việt vượt nghịch cảnh trở thành hy vọng Paralympic của Mỹ

Là đứa con ngoài giá thú của một mối quan hệ không được chấp nhận, bố mẹ cô bé đã quá đau khổ, cùng quẫn nên ôm luôn con nhỏ rồi nổ bom tự sát.

Haven Shepherd, tên tiếng Việt là Do Thi Phuong, sinh ra trong một gia đình bất hạnh tại Việt Nam. Haven là kết quả từ mối tình vụng trộm của bố mẹ em. Vì không thể tìm được sự giải thoát và vấp phải nhiều chỉ trích, ngăn cấm từ gia đình, bố mẹ ruột của Haven đã vô cùng đau khổ, tuyệt vọng và rồi họ quyết đình cùng nhau quyên sinh.

Cặp tình nhân quẫn trí lúc bấy giờ ôm đứa con gái chỉ mới được 1 tuổi và quấn chất nổ tự chế lên người, định bụng rằng cả nhà 3 người sẽ nhanh chóng được hạnh phúc cùng nhau nơi chín suối.

 

Thế nhưng, cuộc đời nghiệt ngã cũng không làm cho họ được toại nguyện. Kết quả là cô bé bất hạnh Haven tuy có thể giữ được mạng sống nhưng đã mất đi cả bố mẹ và đôi chân của mình. Chỉ mới có tí tuổi đầu, Haven đã phải mang vết thương kinh khủng, mồ côi bố mẹ, bị cắt cụt chân từ đầu gối trở xuống và trải qua những tháng ngày đau đớn vì những cơn đau hành hạ.

 

Ông bà của Haven vì thương nên đón cháu về nuôi nhưng họ quá nghèo, không có đủ khả năng chi trả để chăm lo cho đứa cháu tật nguyền cùng với hàng đống chi phí chữa bệnh. Ông bà đã nghĩ đến việc phải dứt ruột đưa Haven vào trại trẻ mồ côi, nương nhờ vào sự hảo tâm của xã hội.

 

Thật may mắn làm sao, vào năm 2005, khi Haven được 20 tháng tuổi, cặp vợ chồng nhà Shepherd ở Mỹ, thông qua tổ chức Touch A Life biết đến câu chuyện của cô bé bất hạnh liền thấy vô cùng cảm thương. Anh Rob và chị Shelly vượt hàng nghìn dặm từ bang Missouri đến Việt Nam để gặp gỡ Haven và họ quyết định nhận nuôi cô bé.

 

Chị Shelly cho biết: “Ông bà của Haven đã già yếu và họ cũng không đủ điều kiện chăm sóc cho con bé. Nhìn con rất đáng thương, vì thế chúng tôi biết mình cần phải làm điều gì đó. Thật sự khi vừa nhìn thấy Haven, chúng tôi đã yêu con bé mất rồi”.

Kể từ năm đó, Haven trở thành một thành viên của gia đình Shepherd cùng với 6 anh chị em khác là con ruột của Shelly và Rob. Cô bé sống thật hạnh phúc và được sự động viên của gia đình, Haven đã vượt lên mọi định kiến, trở thành một vận động viên chuyên nghiệp với niềm đam mê thể thao bất tận.

Haven chia sẻ: “Ngay từ lúc bé, con đã luôn được mẹ kể cho nghe về đôi chân của mình bị mất như thế nào. Rằng bố mẹ ruột của con đã không chấp nhận được hoàn cảnh và tự sát với một quả bom, họ đều qua đời, con còn sống nhưng đôi chân thì bị cắt bỏ. Con luôn cảm thấy câu chuyện đó rất bình thường, dường như bất cứ đứa trẻ nào cũng như vậy.. Cho đến lúc lớn dần lên, con mới phát hiện ra đó là câu chuyện của mỗi mình con”.

 

“Đây quả là điều khó chấp nhận, nhưng con biết mình không thể lảng tránh quá khứ, vì thế bất cứ ai hỏi, con đều nói cho họ sự thật.”

 

“Tôi đã từng rất sợ hãi khi phải kể cho con về sự thật khủng khiếp của cuộc đời nó. Nhưng đến năm Haven 5 tuổi, có một lần sau khi nghe lại câu chuyện, con bé nhún vai và nói: ‘Con thấy điều này thật ngu ngốc’, và từ đó về sau Haven dường như đã chấp nhận bản thân mình”, chị Shelly bồi hồi kể lại.

Lớn lên với sự khác biệt trên cơ thể như vậy nhưng Haven vẫn luôn là một cô bé rất vui tươi, yêu đời và đặc biệt là vô cùng đam mê các môn thể thao vận động.

“Con nhớ có lần nhìn thấy các bạn chơi bóng rổ, nhìn lại chân mình con rất buồn, nghĩ rằng đó là thứ cả đời này mình sẽ không làm được. Rồi một người chị trong nhà nói con chưa thử làm sao biết được, đừng có chỉ ngồi đó rồi tự thấy thương hại bản thân mình. Lúc ấy con còn cảm giác như chị ta đang cố tình nói lời làm con bị tổn thương”.

Thế nhưng lời nói của người chị phần nào thật sự đã làm cho Haven sực tỉnh. Khiếm khuyết chỉ là thứ khiến cho con người ta càng trở nên đặc biệt hơn và nó cũng có thể chính là nguồn sức mạnh giúp ta vượt qua mọi trở ngại.

“Cũng như bao bậc cha mẹ khác khi có đứa con không lành lặn, họ chỉ mong con mình có được cuộc sống như người bình thường và yên ả. Tôi cũng mong vậy với Haven nhưng con bé đã chứng minh điều ngược lại bằng cách sống thật rực rỡ, hết mình và sôi động hơn bao giờ hết”, chị Shelly nói.

 

Từ thời trung học, Haven bắt đầu tham gia luyện tập rất nhiều môn thể thao khác nhau, từ chạy bộ, đá banh, lướt sóng, bơi lội… không có một giới hạn nào đối với cô bé bản lĩnh với ý chí kiên cường này. Đối với Haven, môn bơi lội được xem là môn sở trường và yêu thích nhất:

“Tháo đôi chân giả ra và nhảy xuống làn nước mát lạnh, con cảm thấy như mình được tự do vô cùng thoải mái trong thế giới riêng của mình”.

 

Ngoài các hoạt động thể thao, Haven cũng mạnh dạn thử sức làm người mẫu sau khi nhận ra rằng có quá nhiều người cảm thấy không hạnh phúc về chính con người mình. “Con muốn cho họ hiểu được rằng, khác biệt không hề đáng sợ nếu như chúng ta có thể thấy những điều độc đáo về bản thân một cách tích cực. Nếu con làm được, họ cũng sẽ làm được”.

 

Haven cũng thường xuyên đến thăm những người khuyết tật trong bệnh viện, cô nàng mong muốn câu chuyện về cuộc sống của mình sẽ truyền cảm hứng giúp họ chấp nhận khiếm khuyết của bản thân.

 

Bắt đầu từ năm 12 tuổi, tài năng vượt trội trong môn bơi lội của Haven đã giúp cô bé được vào đội tuyển bơi lội Paralympics Emerging Swim và hy vọng sẽ tham gia thi đấu chính thức vào năm 2020 – 2024. Haven là một trong những tay bơi cự phách được đặt niềm tin sẽ mang về vinh quang cho nước Mỹ một ngày không xa.

 
Tham dự đội tuyển Mỹ tại Paralympic Mùa Đông ở Rio De Janeiro, Brazyl

Gia đình Shepherd thật sự không giấu được sự tự hào về cô con gái nhỏ và họ thầm biết ơn vì cơ duyên năm xưa đã giúp cho gia đình mình được gặp Haven. Chị Shelly cảm động nói: “Là Haven đã chọn chúng tôi và con bé đã sống để chứng minh rằng, không có chân là một điều chẳng to tát gì cả”.

 
Hạnh phúc với tình thương yêu của cha mẹ nuôi

ĐINH HƯƠNG / THEO THỜI ĐẠI

(Nguồn: Dailymail)thunn

Anh chị Thụ & Mai gởi