Bày tỏ chính kiến trên mạng và đường đến lao tù

 

“Bản thân tôi không phải là một dân oan, cũng không phải bất kỳ trường hợp nào oan sai nhưng tôi nhận xét xã hội này cần phải lên tiếng để xây dựng.

Chính vì vậy tôi có một tinh thần rất lạc quan và sẵn sàng đón chờ mọi hậu quả hay một tình huống nào đó đến với mình”, ông Ngô Văn Dũng, một người dùng Facebook phát video trực tiếp bày tỏ chính kiến của mình cho hay.

Link vượt tường lửa: http://bit.ly/2srdix8

Nhiều nhà hoạt động tại Việt Nam sử dụng công cụ mạng xã hội để công khai bày tỏ quan điểm nhưng việc này đang bị nhà cầm quyền đàn áp bằng biện pháp bắt bớ và tuyên án nhiều năm tù.
RFA.ORG
 

HÃY LẮNG NGHE HƠI THỞ CỦA KIỀU BÀO…CAMPUCHIA !

 
Image may contain: one or more people, people sitting, outdoor and nature
Image may contain: 2 people, people sitting and outdoor
Image may contain: outdoor and nature
Image may contain: 3 people, beard
Image may contain: sky, boat, outdoor, nature and water
+2

Huỳnh Thiên Ân added 6 new photos.

 

HÃY LẮNG NGHE HƠI THỞ CỦA KIỀU BÀO…CAMPUCHIA !

Vài năm trở lại đây, những người con đất Việt sau nhiều năm lang bạt trên sông nước mà phần nhiều ở vùng biển hồ Campuchia, một phần vì nguồn thủy sản ngày càng cạn kiệt, phần vì những bức bách, lạc lõng và không còn an toàn cho sinh mệnh nên tìm đường trở về quê hương ngày một nhiều hơn.
Vốn quen sống trên sông nước và cũng không có nổi tiền mua đất nên họ co cụm lại trên một mảnh đất trống nào đó sát bên lòng hồ thủy điện Cần Đơn Bình phước, hồ Dầu tiếng Tây Ninh hay đầu nguồn sông Sài Gòn để dựng những túp lều bạt rồi tiếp tục cuộc sống trên sông nước kiếm kế sinh nhai.

Những túp lều tềnh toàng rách nát ,co cụm bên nhau trên đất ven hồ và nhà bè trên các hồ ấy được mọi người gọi là những làng, xóm Việt kiều.

Những làng, xóm Việt kiều này đều giống hệt nhau bởi cùng thuộc diện 3 không: Không tài sản, không ổn định và không một tấm giấy lận lưng.

Mặc dù chính quyền địa phương nơi có bà con hồi hương cũng đã cố gắng, một số nơi trẻ em đã được đi học, một số ít bà con được cấp thẻ chứng minh nhân dân. Nhưng trên bình diện tổng thể thì còn quá ít và chưa đủ.

Cần có giải pháp căn cơ hơn từ những người đang điều hành đất nước và những nỗ lực của toàn xã hội

Một người bạn gởi cho tôi dòng tin nhắn ” Anh ơi! chiều nay 27 tháng chạp rồi, em đang ở một xóm Việt kiều trên hồ Dầu tiếng… nơi đây không có một chút không khí gì của ngày gần tết cả, có cách nào giúp được bà con mình chút gì đó không anh?…”

Tôi viết những dòng này mong mọi người chia sẻ và kêu gọi những mạnh thường quân. Hãy hướng về những những đồng bào đang trong cơn bĩ cực giữa lúc chúng ta được vinh phúc đón đợi một mùa xuân.

Và cũng không quên nhắc Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc rằng:

Hãy lắng nghe hơi thở của kiều bào…Campuchia !

“Vậy thì thà là để công an đi nhặt rác còn hơn đi hoạnh họe,

“Vậy thì thà là để công an đi nhặt rác còn hơn đi hoạnh họe, trấn áp người dân dân để dân thêm ấm ức và chửi cho thối mả và nhức nhối đảng tà.

– Trong khi đó, một bà chuyên môn nhặt rác ở Hồ Hoàn Kiếm lại liên tục bắt được đám lừa đảo bán tăm tre nơi bờ hồ để giao công an, rồi lại bắt lại, rồi lại giao công an… Nghĩa là bà ấy nhặt rác và kiêm làm việc của công an từ lâu.

Chẳng lẽ cả Bộ Công an mà chịu để thua bà nhặt rác. Bà ấy đã kiêm nghề của công an, thì công an cũng phải chơi lại bằng cách chiếm nghề của bà ấy, cũng rất hợp lý và công bằng.
Đó là sự “Lồng ghép” hết sức hợp lý. (Như tấm ảnh minh họa dưới đây)

Chỉ có điều Công an kiêm nghề nhặt rác thì có lương của dân, còn bà nhặt rác kiêm việc của công an thì không có lương mà chỉ nhận được sự đe dọa.” 

(Trích từ bài dưới của JB NHV) 

VIỆT KHANG & TRÚC HỒ

Image may contain: 7 people, people smiling

Trinity Hồng Thuận is with Đoàn Phi and 6 others.

VIỆT KHANG & TRÚC HỒ

Nhạc sĩ Việt Khang vừa đặt chân đến Hoa Kỳ được vài ngày, thì như là theo một chỉ thị chung nào đó, trên mạng bắt đầu rộ lên những đánh phá, những câu chuyện được thêu dệt, hay những status “vạch lá tìm sâu”, nhằm gieo rắc sự nghi ngờ, tạo thêm những chia rẻ trong cộng đồng người Việt trong và ngoài nước, trước một sự kiện đáng ra là một tin vui chung.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy những chiêu trò này. Nếu tinh ý thì sẽ thấy rằng mỗi lần có những chiến dịch, những phong trào đấu tranh được phát động, hay khi chúng ta đạt được những thành quả dù nhỏ như việc áp lực được nhà nước CSVN trả tự do cho một tù nhân lương tâm nổi trội nào đó, thì y như rằng sẽ có những thành phần bất lương tìm đủ mọi cách để gây xào xáo.

Trước đây từ những bài viết về việc “Trúc Hồ trục lợi hàng triệu đô trên nhạc của Việt Khang nhưng lại gởi về cho anh chỉ vài trăm đô”, với những bài phỏng vấn Việt Khang giả được dựng lên như thật từ những cá nhân rêu rao rằng mình rất quan tâm đến hoàn cảnh Việt Khang. Cho đến bây giờ khi Việt Khang đã đặt chân đến Hoa Kỳ, thì cũng chính những cá nhân tự xưng là “nhà báo”, “nhà đấu tranh” đó lại là những người tiếp tục tung ra những bài viết, những status về việc Việt Khang “bỏ vợ bỏ con để đi Mỹ”, Việt Khang “vô ơn bạc nghĩa” như thế nào, hay Việt Khang “sẽ bị tổ chức này, nhóm nọ lợi dụng” ra sao… Và mục đích của họ chỉ là để làm sao làm nản lòng người nhạc sĩ yêu nước vừa được đến xứ tự do.

Trúc Hồ “trục lợi” Việt Khang ra sao?

Hôm nay trong buổi tâm tình với nhạc sĩ Việt Khang, anh và nhạc sĩ Trúc Hồ đã chia sẻ rất nhiều về những tình cảm gắn bó và sự hỗ trợ của nhạc sĩ Trúc Hồ với anh trong những năm vừa qua. Từ khi anh còn trong hoàn cảnh khắc nghiệt trong tù và phải tìm mọi cách để gởi các bài nhạc ra ngoài, để anh Trúc Hồ có thể hòa âm và phổ biến. Đến khi anh ra khỏi nhà tù nhỏ và nhạc sĩ Trúc Hồ vẫn tiếp tục bôn ba đi gõ cửa khắp nơi để tìm cách giúp anh thoát ra ngoài, để anh có thể tự do sáng tác và đưa những giòng nhạc thiết tha với vận mệnh đất nước được bay xa.

Theo nhạc sĩ Việt Khang cho biết, trong những năm qua anh và nhạc sĩ Trúc Hồ thường xuyên trao đổi, có nhiều lần anh muốn lên tiếng đính chính cho anh Trúc Hồ, nhưng đều bị anh Trúc Hồ gạt phăng ra, vì đối với anh Trúc Hồ, sự an toàn của Việt Khang là trên hết. Anh Trúc Hồ muốn Việt Khang giữ im lặng, để không ảnh hưởng đến quá trình vận động mà anh Trúc Hồ đang thực hiện để giúp anh.

Nhạc sĩ Trúc Hồ cũng kể lại chặng đường nhiều cam go khi vận động cho nhạc sĩ Việt Khang, mà đặc biệt trong hơn một năm qua, có những lúc tưởng chừng như đã thành công nhưng cuối cùng lại thành công cốc. Ngay cả lúc tưởng như chắc chắn khi nhạc sĩ Việt Khang đã cầm vé máy bay trên tay, nhưng rồi phải đối mặt với sự tráo trở của CSVN. Cuối cùng, với sự đấu tranh rất quyết liệt của Thượng nghị sĩ John McCain và cô phụ tá là Luật sư Thục Minh, hai anh em đã có thể gặp nhau bằng xương bằng thịt.

Một tình cảm thật đáng quý và đầy tính nhân bản giữa hai tâm hồn nghệ sĩ yêu quê hương. Những lời kể chân tình và những giọt nước mắt của hai người đàn ông làm cho người nghe cũng phải khóc theo.

Tinh thần và tình cảm của Trúc Hồ – Việt Khang bỗng dưng biến những đánh phá, ồn ào ngoài kia thành những trò hề. Điều quan trọng còn lại đó là những tâm hồn chân thật, trong sáng, cuối cùng đã đến được với nhau.

Mong những tâm hồn yêu nước của người Việt trong cũng như ngoài hãy cùng đến với nhau như vậy. Hãy xóa bỏ những nghi ngờ, và tuyệt đối làm ngơ, không vô tình tiếp tay cho những thành phần bất hảo. Trong một xã hội tự do, công chúng đồng loạt ghê tởm và xa lánh là cách làm xẹp những nỗ lực phá hoại hữu hiệu nhất.

Nhà hoạt động Trương Minh Tam đi tị nạn chính trị ở Hoa Kỳ

 

Nhà hoạt động Trương Minh Tam đi tị nạn chính trị ở Hoa Kỳ

Ông Trương Minh Tam. (Hình: Facebook Trương Minh Tam-Ngày Mới)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Nhà hoạt động Trương Minh Tam vừa từ phi trường quốc tế Nội Bài lên đường đi tị nạn chính trị ở Hoa Kỳ.

Chiều 31 Tháng Giêng, sau khi đã quá cảnh ở Đài Bắc, Đài Loan, ông Tam công bố tin ông đi tị nạn trên trang Facebook cá nhân với sự sắp đặt của nhân viên Tổ Chức Di Trú Quốc Tế (IOM).

Dường như ông Tam rời khỏi Việt Nam không phải với hộ chiếu trong tay, vì ông viết rằng “nhân viên IOM trao cho tôi túi IOM – chiếc túi chứa đựng toàn bộ số phận tương lai của tôi và nó có giá trị như một tấm visa đặc biệt để vào Hoa Kỳ khi trong tay tôi không có bất kỳ giấy tờ gì chứng minh tôi là tôi.”

Ông Tam cũng viết thêm: “Tôi lần đầu đáp xuống phi trường Đài Bắc. Cơn mưa nhẹ nhàng thanh thản và tôi đứng ngắm nó. Phía sau lưng tôi là Việt Nam, tôi đã rời nó không biết ngày nào trở về. Nhưng lòng tôi lúc này như cơn mưa. Tôi băn khoăn nhưng tôi không hận thù về quá khứ.”

“Tôi không sao quên quá khứ khi tôi đã từng bị bốn nhân viên công vụ của nhà nước Việt Nam làm nhục tôi ở trại giam Hoả Lò và công an Hà Tĩnh khi tôi là người đồng tính. Tôi không quên nhưng tôi chỉ nhớ để hiểu rằng tôi đang sống giữa nhân gian này thật nhỏ bé, bất lực, khổ đau, hạnh phúc… Nhưng điều đó ăn nhậu gì khi tôi vẫn sống đây với tất cả sự bình thản như khói như mây!”

Bộ hồ sơ do IOM trao cho ông Trương Minh Tam. (Hình: Facebook Trương Minh Tam-Ngày Mới)

Hồi Tháng Năm, 2016, ông Trương Minh Tam (sinh năm 1970), thành viên của phong trào Con Đường Việt Nam, bị công an bắt giam sáu ngày cùng lúc với Chu Mạnh Sơn. Hai ông này bị cáo buộc “xúi giục hàng ngàn người đi biểu tình vì môi trường hôm 1 Tháng Năm, 2016.”

Thời điểm đó, ông Tam cho hay chính quyền phải thả ông sau vài ngày giam giữ vì “không có đủ bằng chứng để truy tố, cũng như một phần do áp lực từ công luận.”

Tháng Tư, 2016, ông Tam được ghi nhận xuất hiện tại Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh, để đưa tin về vụ cá chết hàng loạt tại vùng biển miền Trung trước thời điểm Hà Nội công bố thảm họa này do công ty Formosa gây ra.

Hồi năm 2017, ông Tam bị báo điện tử VOV của Đài Tiếng Nói Việt Nam đưa cáo buộc “nhận tiền của các tổ chức phản động để thu thập thông tin, phát tán hình ảnh trên mạng Internet nhằm kích động người dân, gây phức tạp tình hình an ninh chính trị.”

Báo Công An Nghệ An hồi Tháng Mười Một, 2017 viết: “Trương Minh Tam thường xuyên được tổ chức Con Đường Việt Nam – một tổ chức ngoại vi của Việt Tân hỗ trợ, trả lương khoảng $400/tháng để hoạt động theo chỉ đạo của chúng. Trương Minh Tam và những người khác đã hoạt động dưới sự chỉ đạo của tổ chức phản động, móc nối, cấu kết với nhiều đối tượng cực đoan, kích động quần chúng tổ chức các cuộc tuần hành, biểu tình phản đối Formosa ở Nghệ An và Hà Tĩnh thời gian qua.” (T.K.)

Thế nào là “thông minh kiểu Việt Nam và Trung Quốc”?

Thế nào là “thông minh kiểu Việt Nam và Trung Quốc”?

Nhiều người Việt Nam và Trung Quốc có cùng một suy nghĩ giống nhau, đó là hay cười nhạo người Tây phương ngu ngốc, không hiểu chuyện đời, “não không có nếp nhăn”, và bản thân họ lấy làm tự mãn. Vậy rốt cuộc thông minh theo kiểu người Việt Nam và Trung Quốc là như thế nào?

Gần đây, một kênh truyền thông New Zealand đã đăng một bài viết nói về “thông minh kiểu Trung Quốc” và nhận được sự chú ý của đông đảo người sử dụng internet. Tác giả bài viết tự nhận là người Hoa, đã nhận định rằng “thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không màng trắng đen hay thị phi, không cần biết thật giả hay đúng sai, có sơ hở liền lách vào, có tiện nghi liền chiếm lấy. “Thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không màng chính nghĩa hay tà ác, bất cứ lúc nào cũng có thể vì bảo hộ bản thân mình mà làm trái lương tâm. “Thông minh kiểu Trung Quốc” chính là để cho người khác phải phó xuất và gặp nguy hiểm, còn bản thân mình những gì mười phần có lợi sẽ giành lấy hết. Kỳ thực, “thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không nói đến thành tín, ức hiếp người thiện lương, chính là các giá trị đều đã đảo lộn, không xét đến quy tắc…

Nhiều người Việt có người thân là Việt Kiều ở Mỹ, có thể đã nghe câu chuyện về việc hàng hóa sau khi mua ở Mỹ có thể được trả và lấy lại tiền mà không cần phải giải thích lý do. Vì vậy, nhiều người khi chuẩn bị tham dự một sự kiện nào đó, liền đến “mua” một bộ quần áo, sau khi tham dự sự kiện xong rồi, lập tức mang trả lại quần áo để lấy tiền về.

Hệ thống bán hàng ở Mỹ còn có một chính sách đáng chú ý, gọi là Price Match. Với chính sách này, nếu bạn mua một sản phẩm sau đó chứng minh được sản phẩm này bán giá rẻ hơn giá tại cửa hàng nào khác, thì có thể được mua sản phẩm với mức giá tương đương mức giá mà bạn tìm thấy. Do vậy, có một số người, khi đi mua hàng với giá đắt hơn những nơi khác, họ không hề mặc cả, mà lại chọn những màu sắc hay kích cỡ (mà ở các cửa hàng khác không có), sau đó khi tìm được cửa hàng nào có mức giá rẻ hơn thì sẽ mang hóa đơn quay lại nơi mua hàng để được giảm giá.

Những người này dương dương tự đắc với hành vi của bản thân, đi đến đâu cũng tự cho rằng bản thân mình thông minh, thậm chí còn đặt câu hỏi sao những người khác quá “ngu ngốc”, không biết lợi dụng “kẽ hở” này.

Coi việc chiếm tiện nghi của người ta là “thông minh”, coi gian xảo là có “năng lực lớn”… mọi giá trị dường như đều đảo lộn.

Bài viết của tác giả người Hoa trên truyền thông New Zealand còn liên hệ đến tỷ phú Warren Buffett. Rất nhiều nhà đầu tư hỏi về tiêu chí chọn đầu tư cổ phiếu của ông Warren Buffett, và thông thường ông hay nhấn mạnh rằng ông rất coi trọng sự thành tín của giám đốc điều hành công ty, nếu không phải công ty làm ăn chân chính, ông nhất định sẽ không lựa chọn đầu tư. Với ông, lợi nhuận không phải là yếu tố hàng đầu, mà là chữ tín.

Một người Hoa đưa đứa con nhỏ mới 3 tuổi đến Mỹ du lịch và ở tại nhà người thân. Người nhà đã đưa cho người Hoa này một chiếc ghế ngồi ô tô dành cho trẻ nhỏ và nói: “Ở đây quy định trẻ nhỏ khi đi xe nhất định phải dùng loại ghế này, tôi đưa cho anh dùng, nhưng vì là ghế đi mượn, nên anh phải giữ gìn cẩn thận, vì chúng ta sẽ phải trả lại cho người ta.” Hai tuần sau khi không dùng xe ô tô nữa, chiếc ghế này đã được đem đến trả lại cửa hàng. Người bán hàng không hỏi lý do tại sao, chỉ đơn giản là đưa đủ số tiền cho người trả hàng. Người nhà liền tự hào nói: “Các cửa hàng ở Mỹ đều như vậy, nếu mua hàng trong vòng 2 tuần thì đều có thể mang hóa đơn đến và trả lại, do đó chúng tôi thường đến đây ‘mượn’ một số đồ đạc. Nhiều người Đại lục thậm chí còn mượn cả TV. Anh nói xem, người Mỹ có ngốc hay không chứ? Trả lại hàng vô điều kiện đúng là sơ hở quá lớn, vậy mà họ còn chẳng biết điều đó!”

Một năm sau, người Hoa này đến Nhật Bản, một số bạn bè đồng hương ở Nhật đã tiếp đón và dùng ô tô để đi lại. Người Hoa này hỏi: “Tokyo đất chật người đông, có phải là rất khó đỗ xe không?”

Đồng hương trả lời: “Không nghiêm trọng đến như vậy đâu, chính phủ quy định cần có chỗ để xe trước rồi sau đó mới được phép mua xe, vì vậy mà không có nhiều xe như anh nghĩ đâu.”

“Ồ, vậy tức là anh có một bãi đỗ xe riêng sao? Chắc là phải đắt đỏ đến mức cắt cổ có đúng không?”

“Anh nghĩ là ai cũng ngốc giống người Nhật Bản sao! Muốn mua xe thì trước tiên đi thuê một chỗ ở bãi đỗ xe, sau khi mua xe xong thì trả lại chỗ đó, vậy chẳng phải là vấn đề được giải quyết hay sao?”

Hai ngày sau, một số bạn bè người Nhật đến đưa người Hoa này đi chơi, họ đi bộ hoặc là đi bằng tàu điện ngầm. Những người bạn Nhật phân trần rằng: “Tokyo mua xe thì dễ, nhưng tìm chỗ đỗ xe thì không dễ dàng gì. Do đó, anh chịu khó đi tàu điện ngầm vậy nhé.”

Người Hoa này lập tức truyền cho anh ấy cách để giải quyết vấn đề. Không ngờ rằng anh ấy đã không “ngộ đạo” mà còn dửng dưng nói: “Nếu muốn lợi dụng sơ hở, thì có nhiều cách lắm. Ví dụ như mẹ tôi sống ở quê, nếu muốn thì có thể dùng hộ khẩu cũ là mua được xe. Nhưng thực tế thì tôi định cư ở Tokyo, không có chỗ đỗ xe mà lại mua xe, vậy thì những người hàng xóm sẽ nhìn tôi như thế nào? Lái xe đi làm, tôi phải đối diện với đồng nghiệp ra sao? Cấp trên và những người đàng hoàng sẽ không làm như vậy.”

Cơ chế trả lại hàng vô điều kiện ở Mỹ và những quy định đầy lỗ hổng ở Nhật, đều được xây dựng trên cơ sở “tín nhiệm”. Nếu sự “tín nhiệm” sụp đổ, thì xã hội cũng sẽ có thể sụp đổ. Do đó, ở xã hội Tây phương, người ta có thể tha thứ cho các chính trị gia làm sai, nhưng không thể tha thứ cho những chính trị gia nói dối.

Nếu như chúng ta “giả đổi thành thật, thật cũng giả”, mỗi người đều hư hư thực thực, thì toàn xã hội sẽ vận hành trên cơ sở “hoài nghi”. Tư duy ảnh hưởng đến hành vi, mà hành vi của mỗi cá nhân sẽ ảnh hưởng rộng ra đến dịch vụ kinh doanh và vận hành xã hội.

Khi đi tàu điện ngầm tại Rome bạn sẽ phát hiện rằng có máy bán vé nhưng không có soát vé. Chắc hẳn bạn sẽ thấy lạ lắm phải không? Làm thế này làm sao kiểm soát được xem hành khách lên tàu có mua vé hay không? Vận hành tàu điện ngầm thế này chẳng phải sớm muộn gì cũng bị lỗ hay sao?

Đây chính là cách nghĩ quen thuộc của chúng ta, luôn liên tưởng mọi chuyện theo kiểu khôn vặt hoặc vì tham lợi nhỏ cho bản thân mình. Đối với người Ý mà nói, nếu chúng ta hỏi câu hỏi này thì thật kỳ lạ. Đi xe có thể không mua vé chăng? Đi xe làm sao có thể không mua vé cho được? Cách nghĩ, cách tư duy của hai bên quả có sự khác biệt lớn.

Nếu như bạn thực sự muốn biết có thể đi tàu mà không cần mua vé hay không, thì câu trả lời là có thể, hoàn toàn có thể lên tàu đi một vài trạm, nhưng phải đảm bảo không để cho giới quản lý ở Ý biết được, nếu biết họ nhất định sẽ phạt bạn. Và sau này nếu bị phạt nhiều lần, có thể tạo thành tiếng xấu ở nước ngoài, thật sự là cái được không bõ cho cái mất!

Xây dựng tín nhiệm không dễ, nhưng điều này lại thực sự quan trọng! Mức độ tín nhiệm lẫn nhau càng cao, thì quản lý sẽ càng nới lỏng hơn. Nếu như đi đúng đường, thì sẽ không sợ phải đi xa!

Nguồn: Linkhay.vn

Ông Trời không đoạt mạng ai. Công an đoạt mạng người dễ như ngồi bàn nhậu.”

V Phung Phung shared Hoa TD‘s post.
 
Image may contain: text
Hoa TD

 

“Không riêng Luân, nhiều người đi cung cũng được điều tra viên đưa cho tờ giấy trắng, gạ ký. Chẳng mấy ai đủ gan từ chối. Phần vì sợ, phần vì nhẹ dạ. Ký khống, coi như đã giúp kẻ tống giam mình quyết định số phận và sinh mạng mình. Nhiều bản án tử hình được tuyên dễ dàng từ những bản ký khống mà ra. Thế mới biết, trên đời to nhất, ghê gớm nhất là công an. Chứ không phải ông Trời. Dứt khoát là thế. Ông Trời không đoạt mạng ai. Công an đoạt mạng người dễ như ngồi bàn nhậu.”

Phạm Thanh Nghiên – Những mảnh đời sau song sắt, tr. 84  

Giấc mơ Việt Nam.

Huỳnh Phi Long shared Le Anh‘s post.

 

Image may contain: 1 person, smiling, text

Le AnhFollow

Giấc mơ Việt Nam.

Nguyễn Thủy Tiên

“CHỈ CÓ SÚC VẬT MỚI CÓ THỂ QUAY LƯNG LẠI NỖI ĐAU KHỔ CỦA ĐỒNG LOẠI MÀ CHĂM LO RIÊNG CHO BỘ LÔNG CỦA MÌNH!” (Karl Marx)

Tôi đã thấy:

Có những thân phận người dân vì quá nghèo không thuê nổi một chiếc xe oto để đưa xác người thân về họ đành chở người thân bằng xe máy.

Nhưng đảng sẵn sảng bỏ ra 1400ty để xây dựng nghĩa trang cho cán bộ cấp cao
Và tôi đã nhìn thấy:

Những trẻ em vùng cao, cơm không có ăn, áo không có mặc trong mùa đông giá lạnh.

Nhưng đảng sẵn sàng phê duyệt xây dựng những tượng đài trăm tỷ, nghìn tỷ. Sẵn sàng bắn pháo hoa vào những lẽ kỷ niệm hàng trăm tỷ chỉ để “biết đâu khi ngắm pháo hoa người ngheo quên cái đói cái nghèo”

Tôi đã nghe:

Hàng chục nghìn tỷ đã bỏ ra để đào tạo ra hàng nghìn giáo sư tiến sỹ nhưng…
Tiến sỹ nước mình không có công trình nào đóng góp cho nhân loại, sự phát triển của đất nước, một đất nước không chế tạo nổi ốc vít vì chi phí quá cao.

Trong khi đó người nông dân lại tự chế tạo được máy bay, tàu ngầm các thiết bị mang tính thực tiễn cao trong cuộc sống. Vậy hàng chục nghìn tỷ bỏ ra để làm gì?

Tôi đã đọc

Chưa có đất nước nào chăm sóc, bảo vệ trẻ em tốt như nước ta 
Nhưng trẻ em thất học còn quá nhiều, bị lạm dụng tình dục nhưng những kẻ tội phạm vẫn được bao che.
………..
Tôi mơ, một giấc mơ tôi tin la có thật, những người có lương tri đồng lòng đứng lên để đòi lại quyền lực thật sự về phía nhân dân.

Tôi có một giấc mơ
(Manh Kim)

Tôi mơ lòng tự ái dân tộc xen lẫn tự hào dân tộc được dồn hết vào việc phát kiến canh tân đất nước

Tôi mơ Việt Nam có thể “trả thù lịch sử” bằng việc “dội bom” xuống khắp Trung Quốc bằng hàng hóa và dịch vụ từ những công ty có tên “Hai Bà Trưng”, “Trần Hưng Đạo”, “Lý Thường Kiệt”… (như cách Nhật từng “trả thù” Mỹ sau Thế chiến thứ hai bằng chiến dịch “oanh tạc” hàng hóa khiến báo chí Mỹ phải khóc lên rằng “Nước Mỹ đang bị xâm lược”!)

Tôi mơ Việt Nam có thể trả được mối hận Hoàng Sa bằng việc có một công ty khổng lồ mang tên “Hoàng Sa” đặt tại Bắc Kinh thuê mướn hàng ngàn công nhân Trung Quốc
Tôi mơ Việt Nam có những “đại gia” có khả năng và tài kinh lược thu tóm được những siêu thị lớn nhất Thái Lan, Philippines hoặc Indonesia…

Tôi mơ Việt Nam có một hãng hàng không có thể đặt tất cả các hãng hàng không khu vực “dưới chân mình” như cách Singapore Airlines đạt được

Tôi mơ có những doanh nhân làm ăn lương thiện không chỉ vun đắp kinh tế quốc gia mà còn xây dựng tinh thần trách nhiệm cộng đồng

Tôi mơ Việt Nam có những giáo sư đại học được thỉnh giảng ở Harvard, Princeton,… theo cách như các giáo sư Việt Nam trước 1975 từng được
Tôi mơ Việt Nam xây dựng được nền giáo dục nhân bản, khai phóng và tự do

Tôi mơ Việt Nam có một nền y tế đủ tử tế và một nền y học đủ mạnh để tạo ra những nghiên cứu đột phá chấn động

Tôi mơ Việt Nam có một nền kỹ nghệ tự lực tự cường

Tôi mơ bàn ăn Việt Nam có thực phẩm sạch, người dân sống trong bầu không khí sạch và những đứa trẻ được tắm trên dòng sông sạch

Tôi mơ Việt Nam có một nhân vật có thể mang lại những phát kiến kỹ thuật làm thay đổi xã hội – một người thôi cũng được. Tôi mơ Việt Nam có một tiến sĩ làm thay đổi được nhận thức lẫn tư duy xã hội – một tiến sĩ thôi cũng được. Tôi mơ Việt Nam có một sử gia mang lại ánh sáng lịch sử cho thế hệ trẻ – một sử gia thôi cũng được

Tôi mơ người dân không còn lo lắng tìm cách bỏ nước mà đi và những người xa nhà đều trở về để cùng nắm tay kiến thiết quê hương

Tôi mơ những con người máu đỏ da vàng từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau đều cùng ngồi lại với nhau bằng tinh thần hòa ái

Tôi mơ nước mắt những bà mẹ già và những cô vợ trẻ sẽ khô đi, khi người thân họ được thả ra khỏi những nhà tù nhuộm đen lương tâm

Tôi mơ Việt Nam luôn có nụ cười, những nụ cười suốt chiều dài chữ S – những nụ cười rạng rỡ của một “VIỆT NAM MỚI”

FB Nguyễn Thủy Tiên

BÁN LƯỢC CHO SƯ!

 BÁN LƯỢC CHO SƯ!

Ở một công ty nọ, để thử việc nhân viên, họ đưa ra tiêu chí: mỗi nhân viên thử việc đều phải bán được 1000 chiếc lược cho một nhóm khách hàng được chỉ định – là các nhà sư – trong vòng một tuần.

Thử thách kỳ quái này khiến cho hầu hết người xin việc đều nghi ngờ: Bán lược cho nhà sư ư? Sao có thể làm được?

Đa số đều từ bỏ, chỉ có ba người dám chấp nhận thử thách. Một tuần thử thách kết thúc, người thứ nhất bán được một chiếc, người thứ hai bán được 10 chiếc còn người thứ ba đã bán hết sạch.

1000 chiếc, cùng một hoàn cảnh, song kết quả lại khác xa, công ty bèn mời ba người thuật lại quá trình bán hàng của mình.

Người thứ nhất kể, anh ta đến một ngôi chùa, phải chịu các nhà sư mắng mỏ mà vẫn nhẫn nại, cuối cùng, một hoà thượng động lòng, mua cho anh ta một chiếc lược.

Người thứ hai kể, anh ta lên một ngôi chùa trên núi, do gió núi mạnh, khiến cho tóc của thiện nam, tín nữ lên chùa rối tung hết cả. Anh ta liền tìm đến sư trụ trì chùa và nói “Người dâng hương tóc tai bù xù, trông không được thành kính với Đức Phật lắm, Trước mỗi toà hương, nhà chùa nên đặt một chiếc lược cho thiện nam tín nữ chải tóc”. Thấy có lý, sư trụ trì liền mua lược giúp anh ta, vì chùa có 10 toà hương nên anh ta đã bán được 10 chiếc lược.

Còn người thứ ba tìm đến một ngôi chùa có tiếng, hương khói quanh năm không dứt. Anh ta nói với phương trượng: “Phàm những người dâng hương ai cũng có lòng thành, chùa ta nên có vật phẩm tặng lại để khuyến khích người đời làm việc thiện. Tôi có một số lược, ngài có thể dùng thư pháp hơn đời của mình, khắc lên đó ba chữ “Lược Tích Thiện” làm tặng phẩm”. Phương trượng nghe có lý liền mua cho anh ta 1000 chiếc.

Công ty nọ đánh giá ba người đến thử việc tiêu biểu cho ba mẫu người điển hình:

* Người thứ nhất thuộc mẫu bán hàng cổ điển, có ưu điểm chân thành, nhẫn nại.

* Người thứ hai có năng lực quan sát, suy đoán sự vật, dám nghĩ, dám làm.

* Còn người thứ ba, anh ta nghiên cứu, phân tích nhu cầu của đám đông, có ý tưởng táo bạo, có kế hoạch khả thi nên đã mở ra một nhu cầu mới của thị trường. Điều kỳ diệu là sau khi “Lược Tích Thiện” của anh ta ra đời, một đồn mười, mười đồn trăm, người đến chùa dâng hương ngày càng nhiều, hương khói trong chùa ngày càng thịnh. Phương trượng bèn ký hợp đồng dài hạn với anh ta. Về phía công ty, thu hoạch lớn nhất không phải là có được hợp đồng lớn mà có được người tài năng. Nhờ có trí tuệ hơn người đó mà anh ta đã được công ty quyết định tuyển dụng và quyết định bổ nhiệm làm giám đốc marketing.

Như vậy, hiểu được nhu cầu của khách hàng, phân tích tính quy luật của sự hình thành và tác động chuyển hoá nhu cầu tiềm tàng thành sức mua chính là chìa khoá để mang lại thành công.

 TU-PHUNG gởi