Bản đồ gốc quy hoạch Thủ Thiêm vẫn giữ Dòng Mến Thánh Giá, Nhà Thờ Thủ Thiêm, Chùa Liên Trì.

Huỳnh Phi Long shared a post.
 
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing, tree, plant, outdoor and nature
Image may contain: outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor

Cộng Hòa Thời Báo

Bản đồ gốc quy hoạch Thủ Thiêm vẫn giữ Dòng Mến Thánh Giá, Nhà Thờ Thủ Thiêm, Chùa Liên Trì.

Thế nhưng Chùa Liên Trì nay chỉ còn gạch vụn…

Nhờ những bản đồ gốc quy hoạch Thủ Thiêm do cựu chủ tịch thành phố Võ Viết Thanh ở Sài Gòn vừa tiết lộ, người ta thấy được các cơ sở tôn giáo lẽ ra không phải bị xóa sổ như quy hoạch hiện nay.

Đó là theo tờ Việt Nam Thời Báo hôm Thứ Năm 10 tháng 5. Theo tác giả bài báo, cho đến tháng 9 năm 2004, bản thuyết trình “Quy hoạch tổng mặt bằng” do công ty Sasaki Associates thực hiện với sự hợp tác của Viện Quy Hoạch Xây Dựng TPHCM nêu rõ, trong “những địa điểm nổi bật của khu Lõi trung tâm” có các cơ sở tôn giáo ở Thủ Thiêm. Xác định công trình tôn giáo lâu đời này là “khu văn hóa chính yếu”, nhóm thiết kế đề nghị “giữ lại và kết hợp với thiết kế của Lõi trung tâm”.

Tuy nhiên, đến ngày 19 tháng 6 năm 2012, uỷ ban nhân dân thành phố ban hành quyết định phê duyệt đồ án tỷ lệ 1 trên 2,000 của Khu đô thị mới Thủ Thiêm. Văn bản này do phó chủ tịch thành phố Nguyễn Hữu Tín ký. Trong đó, phần đất dành cho công trình văn hoá đã được “giải toả trắng” trên bản đồ. Điều này có nghĩa tất cả tu viện, chùa, và nhà thờ ở Thủ Thiêm sẽ bị nhà cầm quyền cộng sản cưỡng chế.

Chùa Liên Trì bị san bằng vào tháng 9 năm 2017. Đến ngày 24 tháng 4 năm 2018, chủ tịch thành phố Nguyễn Thành Phong yêu cầu các đơn vị liên quan có phương án di dời những cơ sở tôn giáo trong khu đô thị này, gồm nhà thờ Thủ Thiêm và Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm.

Huy Lam / SBTN

Ban Tuyên Giáo CSVN ‘chỉ đạo miệng’ báo chí ngưng viết vụ dân oan Thủ Thiêm

 
 
Van Pham

***************

Ban Tuyên Giáo CSVN ‘chỉ đạo miệng’ báo chí ngưng viết vụ dân oan Thủ Thiêm

Việt Nam (NV) – “Từ phản ảnh dư luận, báo chí về dự án khu đô thị Thủ Thiêm, các cơ quan chức năng đang xem xét, xử lý theo quy định. Yêu cầu các cơ quan báo chí tạm dừng thông tin về vấn đề này. Cám ơn các anh chị.”

Đó là nội dung “chỉ đạo” của Ban Tuyên Giáo CSVN gửi lãnh đạo các tòa soạn báo ở Việt Nam hôm 11 Tháng Năm.

Một thư ký tòa soạn xác nhận với nhật báo Người Việt: “Các báo đều nhận lệnh không xới thêm, đợi chừng nào có diễn biến mới tiếp theo thì đăng về nỗi oan khuất của người dân Thủ Thiêm. Vụ chỉ đạo đưa tin lần này của Ban Tuyên Giáo cũng tương tự các lần trước, là chỉ đạo miệng thôi, vì họ sợ rò rỉ văn bản ra bên ngoài thì kẹt.”

Một ngày trước, báo Tuổi Trẻ, báo Infonet, và các báo khác đồng loạt đăng nhiều bài phóng sự “kể khổ” của “dân oan” Thủ Thiêm. Ngoài việc mô tả cặn kẽ các trường hợp bất bình tột độ vì bị mất đất, mất nhà, các bài báo còn cho thấy nhà chức trách, lãnh đạo thành phố ở Sài Gòn… không hề có động thái gì giải quyết dứt điểm các vụ khiếu kiện đất đai trong suốt 20 năm qua của người dân Thủ Thiêm.

Báo Tuổi Trẻ viết: “Hàng chục năm qua, nhiều người dân bị thu hồi đất ở khu đô thị Thủ Thiêm miệt mài vác đơn đi khiếu nại. Họ gửi hàng trăm lá đơn, gặp hàng chục lãnh đạo nhà nước nhưng chưa có một quyết định nào được đưa ra.”

Báo Zing ghi lại lời của cử tri Nguyễn Thị Hà ở phường Bình An: “Trách nhiệm giám sát của Hội Đồng Nhân Dân thành phố ở Sài Gòn trong việc quy hoạch khu đô thị mới Thủ Thiêm như thế nào? Tại sao có đầy đủ các cơ quan chức năng, cơ quan giám sát nhưng vẫn xảy ra những chuyện khó hiểu ở Thủ Thiêm 20 năm qua?”

“Có bàn tay sắt nào ‘thò’ vào vấn đề ở Thủ Thiêm hay không? Chúng tôi nhận được lời khuyên hãy chờ đợi và hy sinh nhưng con cháu chúng tôi không thể hy sinh được? Người dân Thủ Thiêm không được hạnh phúc, nhưng chúng tôi nói với nhau rằng đã chờ 20 năm rồi, hãy chờ thêm thời gian nữa. Chắc chắn người dân ở đây sắp có được kết quả mong muốn rồi,” báo Zing trích lời bà Hà.

Vài ngày trước, truyền thông trong nước đồng loạt đăng bài về nỗi đau mất đất của người dân Thủ Thiêm, cộng đồng mạng dấy lên nghi vấn vì sao truyền thông Việt Nam im lặng vụ này quá lâu và đợi bây giờ mới đăng tải.

Đã có suy đoán cho rằng đằng sau vụ này là đấu đá phe phái và tranh giành lợi ích, cụ thể là cuộc tấn công nhắm vào cựu Bí Thư Sài Gòn Lê Thanh Hải và cựu phó chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân thành phố Sài Gòn Nguyễn Văn Đua. Hiện hai ông này đều từ chối các cuộc phỏng vấn báo chí về sự việc.

Hôm 11 Tháng Năm, blogger Hằng Thanh viết trên trang Facebook cá nhân: “Để nước mắt thấm đẫm đất Thủ Thiêm 20 năm qua, có trách nhiệm của báo chí. Hoặc là hèn nhát trước cường quyền nên không dám bảo vệ người dân, hoặc bị thông tin của nhóm lợi ích vu khống bà con che mắt! Nói báo chí nhưng thực ra là lãnh đạo báo thôi chứ phóng viên viết mà không đăng thì cũng chịu.”

NGUOI-VIET.COM
 
“Từ phản ảnh dư luận, báo chí về dự án khu đô thị Thủ Thiêm, các cơ quan chức năng đang xem xét, xử lý theo quy định. Yêu cầu các cơ quan báo chí tạm dừng thông tin về vấn đề này.”…

 NÊN LÀM GÌ KHI VỀ HƯU

 NÊN LÀM GÌ KHI VỀ HƯU

Giai đoạn thứ nhứt

Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của mình.

Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng.

 Nhưng quan trọng nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình, tự an bài tốt cho sinh hoạt của chính chúng ta.

Giai đoạn thứ hai

Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của mình cũng sẽ từ từ xấu đi.

Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng cần chậm lại để đề phòng bị té ngã.

Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình!

Đừng nên đi “quán xuyến” việc này việc kia, lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại nữa.

Cần phải biết “ích kỷ” một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính mình.

Mọi việc phải biết để cho nó hòa theo tự nhiên, phải làm tí công việc quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khỏe của mình được lâu dài hơn.

Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt hơn không?

Giai đoạn thứ ba

Sức khỏe đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này.

Phải biết điều chỉnh tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với cái Tử là cái việc thường tình của đời người.

Ta cứ thản nhiên mà đối diện với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu.

Hoặc là vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình, lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp.

Nguyên tắc là chẳng nên “làm khổ” con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh hạn hẹp của gia đình.

Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua.

Giai đoạn thứ tư

Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích.

“Già rồi” trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình.

Già rồi thì phải làm sao?

Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm, cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứt

Muốn ăn gì thì cứ ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy, ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người, mà lại cũng chẳng có gì gọi là căn cứ khoa học cả.

Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng tính trầm cảm.

Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu lại bất cứ một điều gì hối tiếc.

Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho thế hệ kế tiếp.

Lời kết luận:

Câu nói đúng của tục ngữ: “biết lo về tài chánh thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận rộn”. Chúng ta với tư cách là lão niên “dự bị quân” đã có ý tốt chuẩn bị hay chưa?

Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều.

Thứ nhất: Lão Kiện

Sự chuẩn bị trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần chú ý đến “tam dưỡng”:

1-ăn uống dinh dưỡng,
2-chú trọng bảo dưỡng,
3-phải biết tu dưỡng.

Thứ hai: Lão Cư

a/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống, chi bằng

b/- Vui sống hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt.

Thứ ba: Lão Bổn

– Đã nuôi dưỡng được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta thì phải nhớ biết tự lập tự cường, chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ chia gia sản.

Thứ tư: Lão Hữu

– Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ được cái bí quyết của nhân sinh.

Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão ông hay lão phụ, cuối cùng, bạn cũng chỉ là một con người.

Cái câu nói nầy thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do bạn tự an bài cách sống như thế nào, để coi bạn có hay không có cái tâm lý thành thục, có yêu thích cái gì đó thì rất đáng để bạn trực tiếp đi làm.

Có được cái sức khoẻ tốt hay hạnh phúc, cũng đừng hy vọng để lại cho con cái.

Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ là chúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ thứ nhất bị con cái bỏ rơi.

Xin đừng có “nhân tại thiên đàng, tiền tại ngân hàng”, cái gọi là “một mình rất buồn tẻ”, “già rồi mà chẳng có ai phục dịch”, những tín hiệu phiến diện v.v và v.v… đã là những câu nói lỗi thời từ lâu rồi.

Hãy nhận thức cách rõ ràng là: tiền tài, giàu sang chỉ là những số tự mà thôi, danh lợi cũng chỉ là một đoản kỳ tạm hư vinh,cuộc sống mới đúng là cái toàn diện của đời người,

Hãy là cái người “vui sống hưởng thụ cái cảnh già độc thân”, thì cuộc đời mình sẽ có những mùa Xuân rực rỡ trở lại, với chính mình, điều kiện là: thân thể cường tráng, có tiền, có thì giờ, có bạn bè, lại cũng có cái không gian chuyên thuộc của riêng mình.

Có đủ sức độc lập tự chủ, có được cái lạc thú nhân sinh, chắc chắn là tự mình cung cấp cho mình cái công đức tối đại vậy.

 VD

From: KimBằngNguyễn gởi

“CON ĐƯỜNG EM ĐI ĐÓ, SẼ ĐƯA EM SANG ĐÂU?”

 
 

Xin giới thiệu bài viết của Linh mục Vinh Sang. Một bài viết qúa hay và tuyệt vời về những sự kiện liên hệ đến GH Công giáo VN… nhất là chuyện tài sản của nhà Dòng Thánh Phaolô, Hà nội và Dòng Mến Thánh Gía Thủ Thiêm, Sàigòn…
************

“CON ĐƯỜNG EM ĐI ĐÓ, SẼ ĐƯA EM SANG ĐÂU?”

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 10.5.2018

Xã hội chúng ta trong những ngày vừa qua có quá nhiều việc ngổn ngang. Một lần nữa các vấn đề tranh chấp tài sản đất đai giữa các cơ sở tôn gíáo và các cấp Nhà Nước xảy ra rất căng thẳng, thậm chí tranh chấp với các doanh nghiệp kinh doanh bất động sản mà CA, dân phòng, của Nhà Nước can thiệp bảo vệ doanh nghiệp, gây bạo động, đả thương.

Chuyện Nhà Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm một lần nữa lại bùng lên, lần này xem ra dư luận mạnh dạn lên tiếng nhiều, khác hẳn với thời kỳ trước, khi nhà cầm quyền địa phương mang xe cơ giới đến tận ngay Nhà Dòng để phá hủy cơ sở, khi ấy không mấy ai lên tiếng mạnh dạn như hôm nay, hôm nay chẳng những lên tiếng mà còn kêu gọi những người khác lên tiếng, thậm chí có cả những lời trách móc những vị có trách nhiệm trong Giáo Hội.

Hình như vấn đề Mến Thánh Giá Thủ Thiêm từ trong thâm cung bí sử đã ngã ngũ rồi, có thế báo chí Nhà Nước mới công khai tham gia chứ! Kích cầu bao nhiêu lần chẳng ma nào ghé mắt đầu tư thì lấy đâu mà rao bán? Phải chăng khi muốn đốt cây củi nào thì cần các “thiết bị hỗ trợ” để đốt đấy thôi, phải có chứng cớ chứ! Chuyện mất bản dồ quy hoạch là chuyện đùa cho trẻ con nó vui, vậy đấy! Người nhiệt tình thấy lên tiếng khá an toàn bèn mạnh dạn lên tiếng, vô tình trở thành công cụ cho “lò” thêm nhiên liệu.

Nhưng hình như chuyện ở Hà Nội chưa “nhúm lò”, nên không thấy báo chí nào ngo ngoe, vì thế sáng nay 9.5.2018, vẫn chỉ hơn 20 bà Nữ Tu Dòng Thánh Phaolô Tỉnh Dòng Hà Nội độc hành kêu oan trên đường phố Hà Nội. Chắc nhiều người còn nghe ngóng, “lò” có mở cửa thì mới góp “củi” chăng? Tội nghiệp, khi hữu sự, Dòng nào Dòng đó chịu, cơ sở nào cơ sở đó chịu, khao khát mối dây liên đới nhưng tìm chẳng thấy đâu. Dĩ nhiên chuyện đồng hành còn phụ thuộc vào nhiều thứ, cũng chẳng đơn giản để trách cứ nhau.

Từ trước đến nay, khi những lời kêu oan của nạn nhân nổi lên từ chuyện đất đai, cơ sở, kẻ trong cuộc ngoài nỗi cô đơn, sự nguy hiểm của những thói hành xử độc tài, còn phải gánh chịu nhiều lời oán trách, có những lời oán trách nhân danh điều lớn hơn chuyện của một Dòng Tu, một Giáo Xứ, họ nhân danh tiến trình đối thoại giữa Tòa Thánh và Nhà Nước, rồi mong ước thiết lập bang giao, họ kêu gọi im lặng để được cái lớn hơn, chấp nhận mất mát oan khiên để được chuyến công du của người đứng đầu Giáo Hội. Bả thuốc mê xem ra hiệu nghiệm, cứ vậy, kẻ thủ đoạn gian hùng dắt mũi người hiền lương, lần lượt những hy sinh ngoan ngùy trong tức tưởi.

Nhưng thời gian đã làm cho những nhà ngoại giao kiên nhẫn nhất cũng phải lắc đầu, thói lừa bịp ma mị không kéo dài được lâu, có một nhà ngoại giao lão luyện đến từ Roma đã phải buông lời ta thán trước khi rời khỏi Việt Nam: “Bây giờ tôi mới biết họ không bao giờ chân thành muốn bang giao”, vị này đã nỗ lực rất nhiều trong một thời gian dài, với đủ mọi kỹ năng trong chuyên môn và kinh nghiệm, cuối cùng đã nhận ra “tin vào họ chỉ là ảo tưởng”.

Khi những nạn nhân lên tiếng, có những lời bình phẩm nhuộm đậm màu đạo đức, người ta lý luận: những mảnh đất, những cơ sở thế gian có đáng để phải gây căng thẳng như vậy không, có đáng để biểu lộ như vậy không, có đáng để thấp thoáng đâu đó hình ảnh của Chúa Giêsu trong khẩu hiệu, trong ngôn từ, trong cách phản ứng, điều chúng ta cần làm, cần nói, cần giữ là Tin Mừng, là Nước Trời, những cái thế gian này không đáng và không phải lãnh vực chúng ta lên tiếng.

Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với nguyên tắc này, nhưng công bằng, sự thật và quyền của con người có phải là điều mà chúng ta có trách nhiệm hay không, những vấn đề này thuộc thế gian hay thuộc Nước Trời? Một mảnh đất, một cơ sở dù giá trị cao đến mấy đi chăng nữa cũng không đáng cho chúng ta dấn thân sống chết với nó, nhưng khi lên tiếng thì không phải là chuyện cơ sở, không phải là đất đai, nhưng là sự thật, là lẽ công bằng, là quyền cơ bản của con người, những cái này là cái đáng và rất đáng cho chúng ta dấn thân, nếu còn muốn là người Kitô hữu, nếu còn muốn là sứ giả của Tin Mừng.

Chuyện năm xưa ở Thái Hà và Tòa Khâm Sứ là một bài học, người ta bảo: lên tiếng sẽ gây căng thẳng không tốt và cuối cùng cũng mất, có được gì đâu? Giải pháp khôn ngoan là đàm phán, nhận lại một ít đất đai ở đó, hay một chỗ nào khác do họ chỉ mà thấy được, còn hơn là mất tất cả, Win – Win!
Trước hết xin đừng chụp mũ kẻ bị cướp khi lên tiếng là gây căng thẳng, kẻ gây căng thẳng là kẻ cướp chứ không phải nạn nhân bị cướp, ngay trong cách nhận định đã bất công rồi! Thứ đến vấn đề cốt lõi của chúng ta là của cải trần gian hay sự thật Nước Trời? Cái lợi trước mắt hay danh dự trách nhiệm trước tiền đồ? Nếu cha ông ta xưa cũng lý luận như vậy, thà chịu hàng mà còn được giao cho một công việc gì, hơn là bị thảm sát giết sạch, thì làm gì có giang san cho chúng ta ngày nay, làm gì có câu nói để lại ngàn đời “Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”!

Đừng vì món lợi trước mắt mà bỏ qua danh dự ngàn năm, đừng vì nắm xôi mà bỏ hết mọi thứ quý giá nhất của cuộc đời. Chuyện Thái Hà và Tòa Khâm Sứ lên tiếng rồi cũng mất, nhưng không mất vào tay bọn ham lợi, và những người có trách nhiệm trong Giáo Hội thời ấy sẽ không phải cúi đầu trước lịch sử.

Trong bốn nguyên tắc phân định mà Giáo Hội đề cập đến trong Tông Huấn Niềm Vui Tin Mừng, người ta đọc thấy nguyên tắc này: “Thời gian lớn hơn không gian”! Hãy sống Tông Huấn bằng hành động.

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 10.5.2018
Tựa bài lấy từ “Bài không tên cuối cùng” của Vũ Thành An

Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: house, tree, sky and outdoor
Image may contain: 3 people, people standing, fire and night

Báo chí VN chết rồi hả ???

 
 
 
Image may contain: one or more people, text and outdoor

Ngo Thu is with Tuấn Hồ Anh.

Những hình ảnh này trước nhà quốc hội, nhà chính phủ, trước dinh thủ tướng… cả năm trời ngay cả chiều 30 hay sáng mùng một tết.
Tại sao không có tờ báo nào lên tiếng… chỉ có fb lan truyền kêu than cùng họ ???
Báo chí VN chết rồi hả ???
Nền báo chí vô lương y hệt cái nhà nước chủ nuôi của nó.

Lòng nhân ái

Image may contain: food

Ky Nguyen

Lòng nhân ái

Nhận tin cô bé ăn trộm đôi giày 2 USD về cho em gái, viên cảnh sát đã có hành động khiến ai cũng bật khóc.

Thay vì bắt giữ và xử phạt bé gái vì tội ăn trộm, viên cảnh sát Mỹ đã có hành động nhân văn đáng ngưỡng mộ.

Đó là tuần đầu tiên làm nhiệm vụ của viên cảnh sát thành phố Atlanta Che Milton khi anh nhận được cuộc gọi báo cáo về một vụ ăn trộm giày tại khu vực mình quản lý.

Nhanh chóng di chuyển đến hiện trường vụ án, viên cảnh sát trẻ phát hiện nghi phạm là một cô bé mới 12 tuổi. Và đôi giày mà cô bé ăn trộm có giá 2 USD.

Viên cảnh sát với tấm lòng nhân hậu Milton.

Trong dòng nước mắt đang lăn dài trên má, cô bé cho biết đôi giày đó là cả một gia tài mà gia đình mình chẳng thể nào có được. Bởi vậy, cô bé mới nảy sinh ý đồ lấy cắp đôi giày về cho đứa em gái 5 tuổi của mình ở nhà.

Thương cảm cho số phận của bé gái, viên cảnh sát Milton đã quyết định không truy cứu hình sự mà cùng cô bé về thăm nơi em sinh sống.

Đó là một căn nhà nhỏ ngoại ô, trống trơn không có lấy một món đồ. Kể cả đến chiếc giường để ngả lưng, gia đình của cô bé cũng chẳng có.

Mẹ cô bé, vừa bế con nhỏ, vừa cố gắng lau dọn nhà cửa cho sạch sẽ. Cô cho biết 2 vợ chồng có 5 con nhỏ. Trong khi chồng đi làm kiếm tiền thì cô ở nhà trông coi con cái.

“Chẳng có đồ ăn, thức uống gì trong căn nhà”, anh Milton chia sẻ.

Sau đó, anh chạy nhanh ra cửa hàng pizza gần nhà để mua 4 chiếc bánh loại to và quay về nhà đưa cho lũ trẻ.

Đó là những ngày tháng 2/2017. Sau lần đó, anh còn quay lại thăm gia đình cô bé vài lần, lần thì đưa bỉm, lần thì quần áo và thăm hỏi tình hình gia đình.

“Tôi cũng đã từng gây ra sai lầm”, Milton thừa nhận. Bởi vậy, anh muốn được giúp đỡ cô bé, hướng cho cô bé đi đúng đường.

Sau khi vụ trộm giày xảy ra không lâu, sếp của Milton đã gọi anh vào nói chuyện. Milton tâm sự anh từng nghĩ rằng thôi xong, quả này mình chết chắc rồi. Vậy nhưng, trái ngược với tất cả những gì anh suy nghĩ.

Phòng cảnh sát Atlanta cho biết đã điều tra sự việc và quyết định sẽ cùng anh đứng lên giúp đỡ gia đình cô bé 12 tuổi. Với sự trợ giúp của phòng cảnh sát Atlanta, gia đình cô bé 12 tuổi đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ khắp mọi nơi trên nước Mỹ.

“Cách mà anh Milton giải quyết vụ việc cho thấy anh ấy có mặt ở đây không phải chỉ để thực thi pháp luật mà còn đi xa hơn nữa và trở thành một phần quan trọng trong cộng đồng nơi anh quản lý”, phòng cảnh sát Milton chia sẻ.

Cầu nguyện

 Cầu nguyện

Lạy Cha từ ái,
đây là niềm tin của con.
Con tin Cha là Tình yêu,
và mọi sự Cha làm đều vì yêu chúng con.
Cả những khi Cha mạnh tay cắt tỉa,
cả những khi Cha thinh lặng hay vắng mặt,
cả những khi Cha như chịu thua sức mạnh của ác nhân,
con vẫn tin Cha là Cha toàn năng nhân ái.
Con tin Cha không chịu thua con về lòng quảng đại,
chẳng để con thiệt thòi khi dám sống cho Cha.
Con tin rằng nơi lòng những người cứng cỏi nhất
cũng có một đốm lửa của sự thiện,
được vùi sâu dưới những lớp tro.
Chỉ một ngọn gió của tình yêu chân thành
cũng đủ làm đốm lửa ấy bừng lên rạng rỡ.
Con tin rằng chẳng có giọt nước mắt nào vô ích,
thế giới vẫn tồn tại
nhờ hy sinh thầm lặng của bao người.
Con tin rằng chiến thắng cuối cùng thuộc về Ánh sáng.
Sự Sống và Tình yêu sẽ chiếm ngự địa cầu.
Con tin rằng dòng lịch sử của loài người và vũ trụ
đang chuyển mình tiến về với Cha,
qua trung gian tuyệt vời của Chúa Giêsu
và sức tác động mãnh liệt của Thánh Thần.
Con tin rằng dần dần mỗi người sẽ gặp nhau,
vượt qua mọi tranh chấp, bất đồng,
mọi dị biệt, thành kiến,
để cùng nắm tay nhau đi qua sa mạc cuộc đời
mà về nhà Cha là nơi hạnh phúc viên mãn.
Lạy Cha, đó là niềm tin của con.
Xin Cha cho con dám sống niềm tin ấy. Amen.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
From Maria Magdalena gởi

KHI CHÍNH QUYỀN TRIỂN KHAI Ý ĐỒ ĂN CƯỚP, DÂN HẾT ĐƯỜNG

Đỗ Ngà

Sự cướp đất mọc lên trên khắp nơi trên mảnh đất chữ S này, nó tựa như những khối u ác tính thi nhau mọc trên cơ thể của một xã hội đầy bệnh hoạn. Khắp nơi, trải dài từ bắc chỉ nam, nào Tiên Lãng, Cồn Dầu, Dương Nội, Văn Giang, Đồng Tâm, Thủ Thiêm, Quảng Trực – Tuy Đức- Đak Nông vvv… Dân oan khắp nơi đổ về Hà Nội kêu oan từ năm này qua năm khác nhưng chính quyền vẫn làm ngơ. Đó là một minh chứng rõ ràng cho một hệ thống ăn cướp rất thống nhất từ trung ương đến địa phương.

Vì sao đó lại là sự thống nhất từ trung ương đến địa phương? Vì giả sử như, địa phương cướp nhưng trung ương không có chủ trương đó, nghĩa là địa phương đã trái ý trung ương thì điều gì xảy ra? Chắc chắn lãnh đạo địa phương bị xử lí. Đằng này dân oan mất đất kéo nhau ra Hà Nội dựng lều sống định cư tại chỗ từ năm này qua năm khác mà chính quyền nào có nghe? Đã đến trước cửa phủ thủ tướng kêu oan mà họ vẫn không giải quyết.

Thực ra nếu nhìn vào bộ luật đất đai, thì chúng ta thấy ngay chính quyền CS có ý đồ ăn cướp lồng ghép trong đó. “Đất đai thuộc sở hữu của toàn dân”, nếu đặt ngược lại câu hỏi, vậy đối tượng “toàn dân” có tư cách pháp nhân gì? Trong khi pháp luật quy định một tổ chức có tư cách pháp nhân là một tổ chức được thành lập theo pháp luật, có con dấu riêng, có người đại diện theo pháp luật. Như vậy cái tổ chức có tên là “toàn dân” kia ai là người đại diện cho nó theo pháp luật? Nó được thành lập khi nào? Quyết định thành lập đâu? Và con dấu của nó đâu? Chỉ cần tra ra tư cách pháp nhân một tổ chức là gì, thì nó lòi ra đối tượng “toàn dân” mà chính quyền này đưa vào gán cho nó làm chủ sở hữu cho mọi mảnh đất trên đất nước này là một đối tượng bất hợp pháp. Vậy mà chính quyền này vẫn quyết không sửa một điều luật sai trái này, thì điều đó chứng tỏ rằng họ soạn luật để cướp.

Khi chính quyền công nhận đối tượng ảo – bất hợp pháp sơ hữu đất đai của 90 triệu thì điều đó có nghĩa là, CS đã biến 90 triệu dân thành kẻ ở nhờ ngay trên mảnh đất của mình. Với chủ trương viết ra điều luật này, và quyết không đổi luật, chính quyền CS đã thủ một công cụ hữu hiệu để cướp đất. Công cụ pháp luật mang bản chất một dã tâm cướp rất rõ ràng.

Chính quyền thì thông đồng cướp từ trung ương đến địa phương, luật thì soạn nhằm hỗ trợ cho ý đồ cướp. Khi ra tay cướp thì chính quyền ỷ sức mạnh họng súng và dùi cui đạp luôn cả luật, không có lệnh của tòa án cũng cưỡng chế, không có quyết định cũng ra tay thu hồi. Khi sai trái hiện ra rõ ràng, thì trung ương lại ra lệnh cấm báo chí phản ánh nỗi oan ức của bà con. Cướp bao vây tứ bề, dân oan như bị lọt vào một sự bố ráp của chính quyền kiểu thập diện mai phục thì dân nào chịu cho thấu? Cái ung nhọt nổi lên chính quyền không hề chữa trị mà lại che đậy. Thế thì còn đường nào để cho dân được giải oan? Hết đường! Đã là công dân của nước CHXHCNVN thì phải chấp nhận sống với lũ (tức là lũ khốn nạn), phải chấp nhận chuyện chính quyền sai chính quyền cứ tiến, dân dù có đúng thì dân vẫn phải lùi bước.

Như vậy âm mưu cướp của chính quyền đã được chuẩn bị rất bài bản, từ luật pháp cho đến hành động của bộ máy nhà nước, và dã tâm của bọn quan chức và đám doanh nghiệp sân sau. Tất cả đều hỗ trợ cho một mục đích duy nhất, cướp. Vì thế mà chuyện cướp đất mới nổi lên như nấm sau mưa, cướp bằng luật tự viết, cướp có sự hỗ trợ họng súng và dùi cui công an. Thậm chí nếu thấy cần, họ huy động cả quân đội để cướp đất dân. Chuyện cướp sẽ không dừng lại. Nơi nào hôm nay chưa bị cướp thì ngày mai sẽ bị cướp. Cho nên, ngay bây giờ, thấy cảnh dân oan Thủ Thiêm bị cướp trắng trợn thì bạn cần phải lên tiếng cho họ. Để rồi khi tới phiên bạn bị cướp, họ sẽ lên tiếng cho bạn. Khi sự cướp bóc tràn lan thì bạn và họ, và tất cả chúng ta bắt tay nhau xuống đường. Ai cũng bị cướp mà chỉ rời rạc khóc than thì mãi mãi không thể đẩy lùi kẻ cướp.

Khi sự khốn nạn của chính quyền cứ gia tăng, thì sự chịu đựng tới lúc cũng phải vỡ. Nếu biết thoát khỏi vỏ ốc sợ hãi sớm hơn để đoàn kết cho cuộc xuống đường thì sẽ tránh được thiệt hại sớm hơn. Sự bùng nổ khi sự khốn nạn vượt sức chịu đựng chắc chắn sẽ xảy ra nhưng đừng để kẻ cướp tự do cướp bóc mãi. Nếu biết đoàn kết thì mỗi người sẽ không phải dễ bị ăn cướp như thế.

Kết quả của 43 năm “giải phóng” Sài gòn

Thuong Phan and Trung Minh Le shared a post.
Image may contain: outdoor

Chân Trời Mới Media

Có người đã tuyên bố, “giải phóng” miền Nam xong, sẽ xây dựng đất nước đẹp hơn gấp 10 lần miền Nam lúc ấy. Với lòng kiêu ngạo cộng sản cố hữu, họ vẫn tự cho họ là đỉnh cao trí tuệ loài người. Mấy mươi năm ròng, bộ máy tuyên truyền của ĐCSVN vẫn ra rả đìều đó trên truyền thông và loa phường.

Sự thật trần trụi ra sao, bước ra đường ai cũng có thể thấy và cảm nhận được ngay. Ngoài hình ảnh dưới đây, môi trường sống đang ngày đêm bị tiêu diệt dần. Bên cạnh đó là vô vàn thảm họa xã hội khác do CNCS mang lại: Tai nạn giao thông, CSGT móc túi dân trắng trợn, bệnh viện 3, 4 người nằm 1 giường, học sinh cứ bị ngộ độc thực phẩm, nuôi 1 đứa con đi học tốn cả gia tài thay vì được miễn phí như ở miền Nam trước 1975 ….

Nguồn hình: FB Amy Truc Tran