“Hữu đức tự nhiên hương”: Thanh danh và tôn quý đến từ đức hạnh
Nigeria: Dịch bệnh lạ khiến ít nhất 15 người tử vong chưa đầy một tuần
Lương Trác Vỹ: Viêm phổi do nCoV có thể lây nhiễm 60% dân số thế giới
Bán 2 căn biệt thự để nằm viện, tôi mới biết sức khoẻ quan trọng đến nhường nào
Bán 2 căn biệt thự để nằm viện, tôi mới biết sức khoẻ quan trọng đến nhường nào
10/02/2020
Tôi hy vọng rằng, sau khi đọc xong bài viết này, mọi người đều sẽ coi sức khỏe là mục tiêu theo đuổi hàng đầu trong năm 2019 này. Bởi, nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, bạn đã là một tỷ phú rồi!
Nằm viện 72 ngày, bán hết 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố!
Hôm qua, tôi nhận được tin nhắn của cậu bạn cùng lớp, báo rằng lớp trưởng lớp cấp ba của chúng tôi vừa mới mất. Cậu ấy phải nhập viện từ 2 tháng trước vì bị xuất huyết não.
Cậu ấy được đưa vào phòng ICU (Phòng chăm sóc chuyên sâu). Trong đó, cậu ấy phải dùng máy thở, dung dịch dinh dưỡng, nhân viên chăm sóc… tốn hàng chục ngàn đô la.
Tiền tiêu trong chớp mắt. Vậy nên, để chữa trị cho bạn tôi, người nhà cậu ấy đã bán đi hai căn biệt thự cậu ấy đã mua ở trung tâm thành phố. Tiếp đến lại bán đi nhiều căn nhà ở quê để chi trả viện phí. Nhưng cầm cự được 72 ngày, cậu ấy vẫn ra đi, rời khỏi thế giới này mãi mãi.
(Ảnh minh họa: getty.com)
Bạn tôi nói rằng, mãi đến khi phải đối mặt với cái chết cận kề, cậu ấy mới nhận ra sức khỏe của mình đắt đỏ biết bao nhiêu: “Nếu ngôi nhà không còn, bạn có thể mua lại. Nhưng nếu như sức khỏe bạn không còn, dù có bao nhiêu tiền, bạn cũng không thể mua lại nó như ngôi nhà.”
Nhiều người luôn cho rằng nhà cửa, đất đai là tài sản giá trị nhất. Họ làm việc cật lực chỉ để kiếm tiền xây nhà to, mua dự trữ được càng nhiều đất càng tốt. Nhưng mấy ai nghĩ rằng, sức khoẻ mới là bất động sản lớn nhất của đời người. Nếu không có sức khoẻ, dù bạn có bao nhiêu tiền, bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu mảnh đất… đều vô nghĩa!
“Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Tôi mới nhận ra nếu tôi còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, bản thân tôi đã là tỷ phú rồi”.Đây là lời cuối cùng mà người bạn đã tâm sự với tôi. Cậu ấy đã vì sự nghiệp mà tiêu hao rất nhiều sức khỏe của mình. Tuy có thể giàu có, thay đổi cuộc sống, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ gì thì cậu ấy đã phải ra đi rồi.
Nhưng những người trẻ lại thường không quan tâm sức khỏe của họ đáng giá bao nhiêu.
Ngày nay, tôi để ý rất nhiều bạn trẻ không hề quan tâm đến sức khoẻ của bản thân. Để thuận tiện cho công việc, họ có thể ăn thức ăn nhanh mua ngoài đường, vừa đi vừa ăn; hoặc ngồi cắm cúi vào máy tính, vừa gõ lạch cạch vừa nhai nhóp nhép.
Họ thức rất khuya, rồi đến sáng hôm sau, để có thể ngủ thêm một chút, họ nướng trên giường hàng giờ và bỏ buổi tập thể dục.
Họ tăng ca liên tục, nhận thêm dự án để kiếm tiền mua nhà, mua xe, lo cho gia đình, con cái, mua sắm thứ này thứ kia… Họ có hàng tá các lý do để… rất cần tiền.
Ngày nay, những người trẻ lại thường không quan tâm sức khỏe của họ đáng giá bao nhiêu.(Ảnh minh hoạ: Medium)
Cách đây một thời gian, một nhân viên 25 tuổi ở một công ty công nghệ nổi tiếng đã bị đột tử, và nguyên nhân chính là do anh ta làm việc quá sức.
Người ta nói rằng, chàng trai trẻ này rất xuất sắc. Bạn càng tạo áp lực cho anh ta, anh ta lại càng trở nên lợi hại hơn. Sau khi tốt nghiệp, anh ta xin vào làm ở một công ty nổi tiếng với mức lương trên 50 triệu một tháng. Anh ta đều làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tăng ca và có khi làm từ tối đến sáng.
25 tuổi, với mức lương mới ra trường trên 50 triệu và hiện tại là hơn 100 triệu. Đáng lẽ chàng thanh niên trẻ này đã có thể tiến xa hơn và có một tương lai rất tươi sáng, nhưng mọi thứ hoàn toàn ngược lại.
Khi bạn còn trẻ, bạn có thể làm gì cho cuộc đời?
Tất nhiên, bạn vẫn cần chăm chỉ, cố gắng học hỏi và nỗ lực làm việc, nhưng không phải làm kiểu… bán mạng. Hãy phát triển một thói quen tốt, lập chế độ ăn uống lành mạnh và tập thể dục đều đặn mỗi tuần. Những bữa tiệc tùng thâu đêm với bạn bè, những chén rượu, chai bia, những lần ngủ nướng trên giường… bạn đều phải dùng sức khoẻ của mình để chi trả cho những “thú vui” nhất thời đó!
Hãy giảm các khoản chi tiêu không cần thiết, nhất là khi bạn chưa đủ giàu. Những cô gái, hãy bớt thói quen mua sắm những thứ như mỹ phẩm, son môi, quần áo, túi xách… Đừng vì một chiếc túi hàng hiệu, hay một bộ đầm bắt mắt mà phải thắt lưng buộc bụng, làm việc tăng ca để sở hữu nó. Còn những chàng trai, đừng tiêu tiền cho những bữa nhậu nhẹt, những trò tiêu khiển không lành mạnh… Đừng “bán rẻ” chính mình để thoả mãn dục vọng. Bạn nên nhớ rằng: “Vào thời điểm quan trọng phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, bạn sẽ thấy bất kỳ mong muốn nào, bất kỳ niềm vui nào, cũng không quý trọng bằng sức khỏe của bạn.”
BẠN ĐÃ BIẾT GIẾT NGƯỜI LÀ PHẠM TỘI. VẬY VIỆC BẠN TỰ HỦY HOẠI BẢN THÂN MÌNH MỖI NGÀY CHẲNG KHÁC NÀO ĐANG PHẠM TỘI?
(Nguồn tham khảo: cafef.vn)
38 học sinh ở Vĩnh Phúc sốt, ho, khó thở đang được theo dõi
Duy Nguyễn and Tin Miền Trung shared a link.
Vũ Hán: Hàng triệu người đang sống trong một địa ngục trần gian
Thanh Duong Le and Trịnh Thị Phương Mai shared a link.
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Một Cái Lờ & Hai Vị Luật Sư
Cá trong lờ đỏ hoe con mắt.
Cá ngoài lờ ngúc ngắc muốn vô. – Ca Dao
|
Sinh thời Lý Chánh Trung nổi tiếng là một nhân vật hoạt bát, năng nổ và khuynh tả. Tôi có ngồi nghe ông nói về dân chủ Nhã Điển (Athenian democracy) tại giảng đường Hội Hữu, ở Trường Văn Khoa Đà Lạt, chừng cỡ nửa giờ. Thay vì chỉ dậy cho sinh viên biết qua về nền móng dân chủ đầu tiên của nhân loại – khởi thủy khoảng thế kỷ thứ VI, trước Công Nguyên – ông dùng phần lớn khoảng thời gian ngắn ngủi này để chê trách cái thể chế dân chủ bất toàn của miền Nam.
Cả hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà đều có không ít khiếm khuyết (về rất nhiều mặt) nên những điều G.S Lý Chánh Trung nói không có điều gì sai cả. Nó chỉ trật ở chỗ ông đã lạm dụng khuôn viên đại học, và quyền đại học tự trị, của nửa phần đất nước (theo chủ trương pháp trị) để làm cho nó thêm suy yếu đang khi phải đối diện với kẻ thù hung hiểm từ bên kia chiến tuyến.
Sau 1975, sau khi cái mảnh đất quê hương tự do nhỏ bé này thất thủ, Lý Chánh Trung cùng với nhiều vị “nhân sỹ” khác của miền Nam (Hồ Ngọc Nhuận, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi… ) được mời ra miền Bắc để tham dự Lễ Quốc Khánh vào ngày 2 tháng ̣9.
“Ông cho biết, phái đoàn đi đến đâu cũng được dân chúng đổ xô ra đón tiếp nồng hậu… Ông bị một chị trong Hợp Tác xã chặn lại đột ngột hỏi:
– Có phải ông là giáo sư Lý Chánh Trung phải không?
– Thưa phải.
– Thế thì hân hạnh quá được gặp giáo sư, vì tôi có được đọc bài của giáo sư viết trước đây.
Rồi Lý Chánh Trung đưa ra nhận xét: Miền Bắc dù có chiến tranh, nhưng phải nói trình độ văn hóa cao hơn ở miền Nam nhiều. Chỉ cần một người dân thường cũng có thể đọc bài của Lý Chánh Trung.” (Nguyễn Văn Lục. “Nhận Định Tổng Quan Về Thành Phần Phản Chiến & Lực Lượng Thứ Ba” – DCVOline.net, October 24, 2017).
Trải nghiệm của L.S Lê Hiếu Đằng về chuyến đi này cũng thế, cũng cảm xúc rạt rào. Bài viết của ông trên báo Tin Sáng (“Những Giây Phút Cảm Động Đó”) đầy ắp những câu chữ khiến người đọc có thể rơi nước mắt:
“Những cái hôn thắm thiết, những bàn tay siết chặt tưởng chừng như không muốn rời ra, những tràng cười thoải mái, cởi mở. Tất cả tạo nên một bầu không khí thắm đượm tình nghĩa đồng bào, đồng chí.”
Bầu không khí thắm đượm tình nghĩa này – tiếc thay – không kéo dài luôn, và cũng chả kéo dài lâu.
Ngay sau đó, chuyện cơm không lành canh không ngọt giữa các đồng chí vẫn xẩy ra ngày một. Vào lúc cuối đời, có lẽ, vì sợ bị chôn gần (hay chôn chung) với mấy ông cộng sản nên vào ngày 12 tháng 4 năm 2013 Lê Hiếu Đằng tuyên bố ly khai.
Ông không phải là người đầu tiên, và cũng chả phải là kẻ cuối cùng bỏ Đảng. Gần hai mươi năm trước, vào ngày 21– 3– 1990, ông Nguyễn Hộ cũng đã có quyết định tương tự cùng với những lời lẽ minh bạch và dứt khoát hơn nhiều: “Chúng tôi đã chọn sai lý tưởng cộng sản chủ nghĩa… suốt 60 năm trên con đường cách mạng cộng sản ấy, nhân dân Việt Nam đã chịu sự hy sinh quá lớn lao, nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn, lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do. Đó là điều sỉ nhục.”
Nhà thơ Hoàng Hưng bầy tỏ: “Tôi cảm phục những người xưa vì yêu nước mà theo cộng sản, nay vì yêu nước mà thoát cộng.” Cái vòng danh lợi cong cong. Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào. Không bao lâu sau, sau khi L.S Lê Hiếu Đằng “thoát cộng” thì một ông luật sư khác lại “ngúc ngắc” muốn vào – theo tường thuật của nhà báo Mai Tú Ân:
“Đến lúc này thì vai trò của luật sư Hoàng Duy Hùng càng lúc càng trở nên rõ ràng là một mắt xích mới của ván bài Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc, ván bài vốn dở dang từ nhiều năm trước thì nay đã được khai thông trở lại. Và người đóng vai trò chính trong việc này là luật sư Hoàng Duy Hùng…
Các bài bản, phông tuồng đều được giăng mắc quanh ông khiến ông luôn sáng chói với những câu chuyện trời ơi đất hỡi như chuyện ông Cựu chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết cầm dù che nắng cho ông luật sư Hoàng Duy Hùng. Nào là đi trên đường phố thủ đô Hà Nội, ông ta luôn nghe thấy nhiều người dân chào ông, vì biết ông là luật sư Hoàng Duy Hùng? ”
Lý Chánh Trung sinh năm 1928, Lê Hiếu Đằng 1944, và Hoàng Duy Hùng chào đời mười tám năm sau nữa – 1962. Khoảng cách xuất hiện trên sân khấu chính trị của ba ông tuy cũng khá xa nhưng bài bản, phông tuồng thì hoàn toàn không đổi:
Hồi 1975, Lý Chánh Trung vừa ra tới Hà Nội là có người chạy vội lại hỏi ngay:
– Trong đoàn ai là giáo sư Lý Chánh Trung, cho tôi gặp mặt.
Lý Chánh Trung bèn tách ra khỏi doàn và trả lời:
– Tôi là Lý Chánh Trung đây.
– Thưa giáo sư, tôi kính phục giáo sư, vì trước đây có đọc bài của giáo sư.”
Đến năm 2020, vở diễn vẫn y chang: Đi trên đường phố thủ đô Hà Nội, ông ta luôn nghe thấy nhiều người dân chào ông, vì biết ông là luật sư Hoàng Duy Hùng?
Thiệt là thầy chạy!
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe mấy nhân vật phản tỉnh ở VN biện minh cho “sai lầm chính đáng” của họ – khi còn trẻ người non dạ – bằng những câu chữ sau:
If you’re not a communist at the age of 20, you haven’t got a heart.
If you’re still a communist at the age of 30, you haven’t got a brain.
Tác giả Thiện Ý phản biện rằng: “20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu, 40 tuổi mới từ bỏ Cộng sản là quá trễ và không có trái tim.” Cứ theo như tôi biết thì Hoàng Duy Hùng không thuộc loại tiên thiên bất túc, tim gan cũng như trí não của ông đều đầy đủ cả. Cách hành sử khác thường của ông – chả qua – là thái độ của kẻ theo đóm ăn tàn, theo như cách nói của dân gian.
Thành ngữ này được một vị luật sư khác, Nguyễn Văn Đài, lý giải như sau: “Người mà theo đóm ăn tàn là loại người kém cỏi không tự biết mình là ai, không cần biết hệ lụy của việc đó sẽ dẫn mình đến đâu, cứ có tí lợi là tìm đến để nhặt nhạnh.”
FB Thảo Dân góp ý với ngôn ngữ bao dung và độ lượng hơn: “Nhìn các em, các cháu còn trẻ mà đường quang không đi đâm quàng bụi rậm, vào cái nơi bị khinh ghét, nguyền rủa, thấy thật là đáng tiếc.” May mắn là những trường hợp “đáng tiếc” như thế không nhiều. Dù hết sức nỗ lực từ nhiều năm qua, Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài (NVNONN) cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại, loanh quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường… !
VIỆT KIỀU”BAY”
Nguyễn Đình Ngọc
(Thạch Thao)
_____________
Từ fb Nghê Lữ
Ngạc nhiên, trong mấy trăm ngàn gia đình Mỹ sinh sống trên vùng đất này lại xuất hiện người Việt Nam nhập cư thời gian gần đây. Số lượng chiếm khá đông, hầu hết nói giọng Bắc người Hải Phòng, Hà Nội. Cùng làn sóng xuất ngoại với các hình thức khác nhau, họ đã thành công khi tiền rừng bạc biển. Chỉ cần một dự án, một phi vụ, một chữ ký thì đô la sẽ có cách vào tài khoản của người có quyền.
Mỗi căn nhà giá trị từ nửa triệu đến 2 triệu đô la trở lên. Mua nhà xong là một chuyện, điều quan trọng là tiền đâu để đóng thuế? Nếu bạn thu nhập cao mấy trăm ngàn đô hàng năm thì chỉ là chuyện nhỏ dù tiền thuế địa trạch rất cao ( từ 20.000 Mỹ kim trở lên mỗi nhà /1 năm ) với khu vực tương tự.
Vào cổng khu phố sang trọng khách phải trình giấy tờ, hoặc bấm số bảo mật mới được. Cuối tuần, hàng loạt chiếc du thuyền trên mặt nước.
Là xứ tư bản, hưởng theo năng lực; nhiều người Mỹ giàu bằng tài năng công sức, lao động chân chính trong một số lãnh vực xứng đáng có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc đúng nghĩa.
Tuy nhiên, không phải ai cũng được như vậy. Mỹ không phải là thiên đường, vẫn còn một số Việt kiều lâu năm sống trong chung cư, không mua nổi cái nhà nhỏ với nhiều lý do riêng tư. Đó là sự thật.
Vậy mà với thành phần “Việt kiều bay” không hiểu họ giàu từ đâu dễ dàng, mua nhà trả đứt tiền mặt, vui vẻ với mức thuế tuy không làm một ngày nào trên đất Mỹ.
Đối tượng này bí mật đi qua đi về nhằm mục đích có lợi cho gia đình và bản thân trong tương lai.
Oái oăm thay, họ còn bắt tay với một số Việt kiều tại đây để rửa tiền dưới hình thức tinh vi. Các hệ thống kinh doanh ra đời bao gồm trung tâm thương mại, nhà hàng, hàng trăm tiệm Nails nguy nga như cung điện, có sự đầu tư quy mô trên 1/2 triệu đô la mục đích rửa tiền. Thực trạng nhiều địa điểm vắng hoe khách nhưng vẫn vô tư hoạt động để hợp thức hóa chuyển tiền.
Vấn đề quan trọng là tiền đâu ra mà một số “Việt kiều bay” mới đến đất Mỹ trong tình trạng tài chính triệu phú mà không ai biết. Một năm về bên vài tháng và rồi qua Mỹ trình diện để khỏi rắc rối nếu chưa có quốc tịch.
Khôn ngoan, một số cố tình giữ song tịch. Nhiều người vẫn làm việc tại Việt Nam, đang là đảng viên giữ chức vụ. Họ biết dọn đường cho con cháu qua Mỹ từ lâu. Con đến trường Mỹ, cha (mẹ) đi về Việt Nam hoạt động cho chính quyền hoặc kinh doanh cá nhân vì nơi ấy dễ kiếm tiền hơn.
Nghịch lý, trong khi ấy người ta khen chế độ, bắt người khác nghe, tin và sợ mình. Dân phải chịu cúi đầu im lặng dưới nguồn máy điều hành mà họ liên quan trực tiếp hay gián tiếp. Nhờ sức mạnh đồng tiền, người ta đã đạt giấc mơ Mỹ trong tầm tay.
Thật sự bất công cho những người không được may mắn phải chịu đựng thiệt thòi mọi hệ lụy, cùng tương lai không lối thoát sống với Trung Quốc.
Phải chăng đây là bi kịch cho một dân tộc chịu dưới tay của những người không có lòng tự trọng và biết làm người tử tế. Họ lợi dụng lòng tốt của nước Mỹ, con cháu hưởng nhiều quyền lợi xã hội, y tế cùng nền giáo dục miễn phí từ tiền thuế dân còng lưng đóng cho chính phủ.
Đất nước Hoa Kỳ đã tạo ra kẽ hỏng pháp luật để con cháu cộng sản hưởng lợi, trong khi cá nhân và gia đình không phục vụ cho quốc gia này ngày nào.
Suy cho cùng, sống không thật lòng, không trung thành Tổ Quốc nào là “Việt kiều bay ” thời đại.
Có lẽ người ta qua mặt được người dân yếu thế, u mê; nhưng không qua mặt được người hiểu biết sống lâu tại Mỹ.
Tất cả là góc tối phũ phàng. Người trong nước tôn sùng họ, nhưng nào có biết một khi hết thời hết nhiệm kỳ, họ đã có chỗ an toàn trú ẩn ấm thân, để lại phía sau một đất nước suy tàn.
Nếu ai từng đi qua những nơi người Việt mới nhập cư giàu hơn người Việt lưu vong vượt biển vượt biên lâu năm sẽ không khỏi ngậm ngùi tháng Tư buồn.
Thua trận chạy đã đành, nay thắng trận cũng chạy. Cuối cùng, dân chịu trận!..

Bannon: ĐCSTQ phải chấp thuận 3 điều kiện mới có thể kiểm soát dịch bệnh

Lây nhiễm nCoV trong quân đội, cảnh sát vũ trang TQ ngày càng nghiêm trọng?
Bùng phát dịch cúm A/H5N6, Thanh Hóa tiêu hủy 23.000 gà, vịt, ngan
