« Ngoại giao khẩu trang » của Trung Quốc gặp trắc trở vì hàng dỏm
Trung Quốc ra điều kiện cho bốn nước châu Âu muốn được cung cấp khẩu trang phải thay đổi quan điểm về Hoa Vi (Huawei), vận động các nước G7 chống lại việc Hoa Kỳ gọi con virus corona xuất phát từ Vũ…
Mưu hèn kế bẩn: Thế giới lần lượt “nếm mùi” chơi đểu của Trung Quốc, vỡ trận mùa dịch corona
Mưu hèn kế bẩn: Thế giới lần lượt “nếm mùi” chơi đểu của Trung Quốc, vỡ trận mùa dịch corona
Độc ác, thâm hiểm, mưu hèn kế bẩn thì chắc không nước nào “chơi lại” Trung Quốc rồi. Trong bối
Virus corona: Tại sao Việt Nam thiếu ngân sách để hỗ trợ người dân?
Virus corona: Tại sao Việt Nam thiếu ngân sách để hỗ trợ người dân?
Khi chưa biết đến khi nào khủng hoảng mới chấm dứt, vấn đề chính sách công một lần nữa lại được quan tâm và đem ra so sánh.
Luật sư Lê Thị Công Nhân: “bệnh viện Bạch Mai là hang ổ tham nhũng vĩ đại, trắng trợn và tàn nhẫn nhất Việt Nam”
Luật sư Lê Thị Công Nhân: “bệnh viện Bạch Mai là hang ổ tham nhũng vĩ đại, trắng trợn và tàn nhẫn nhất Việt Nam”
Ngày 31 tháng 03 năm 2020, luật sư Lê Thị Công Nhân ở Hà Nội viết trên Facebook cá nhân: “Quyên góp cho bệnh viện Bạch Mai ư ? Không, đó là hang ổ tham nhũng vĩ đại, trắng trợn & tàn nhẫn…
Ý nghĩa của cuộc sống không phải ở chỗ nhìn thấu mà chính là trải nghiệm
Ý nghĩa của cuộc sống không phải ở chỗ nhìn thấu mà chính là trải nghiệm.
Cuộc sống có ngọt bùi, có đắng cay. Ngọt bùi có cảm giác của ngọt bùi, đắng cay có dư vị của đắng cay. Sẵn sàng cho đi, phúc báo càng nhiều, lòng đầy cảm ân, đường càng thuận lợi, vui thích giúp đỡ, quý nhân càng gần…
Cuộc sống có ngọt bùi, có đắng cay
Ngọt bùi có cảm giác của ngọt bùi, đắng cay có dư vị của đắng cay. Trải nghiệm cuộc sống khiến bạn vừa có thể thản nhiên đối mặt với khổ nạn, vừa có thể bình thản hưởng thụ những niềm vui.
Học cách trải nghiệm mới có thể chân thành đối diện với thế giới bằng tâm thái bình hoà. Hãy cứ trải nghiệm sự giàu có và nghèo khó, mỹ lệ và xấu xí, khổ đau và hạnh phúc trong cuộc đời.
Khi đối diện với cuộc sống, bạn thích điều gì, không thích điều gì, đặc biệt là bạn có để tâm tới những mối quan hệ nhân quả xuyên suốt bên trong nó hay không sẽ quyết định bạn có hạnh phúc hay không.
Sẵn sàng cho đi, phúc báo càng nhiều, lòng đầy cảm ân, đường càng thuận lợi, vui thích giúp đỡ, quý nhân càng gần.
Người thích báo oán, trong tâm phiền não. Người thích biết đủ, hạnh phúc đong đầy. Người thích trốn tránh, thất bại ê chề. Người thích chia sẻ, bạn bè sum họp. Người hay nổi giận, bệnh tật giày vò.
Người thích tranh đoạt, càng thêm nghèo túng. Người thích bố thí, phú quý đợi chờ. Người thích hưởng phúc, thống khổ càng nhiều. Người ham học hỏi, trí huệ minh tường.
Sự sống và cái chết cách nhau bao xa? Chỉ cách nhau một hơi thở mà thôi
Từ mê đến ngộ là bao xa? Là khoảng cách trong một ý niệm.
Từ yêu đến hận là bao xa? Là khoảng cách trong sự vô thường.
Từ cổ chí kim là bao xa? Là khoảng cách khi nói nói cười cười.
Từ bạn đến tôi là bao xa? Là khoảng cách của sự thiện giải.
Từ tâm đến tâm là bao xa? Là khoảng cách giữa trời và đất.
Từ người đến Thần là bao xa? Là khoảng cách của sự giác ngộ.
Mơ, thì đừng mơ sâu quá, mơ quá sâu khó có thể tỉnh giấc
Lời: Đừng nói hưng phấn quá, hưng phấn quá khó được viên mãn.
Giọng: Đừng nên cất cao quá, cao quá khó có thể hoà thanh.
Việc: Đừng có tuyệt tình quá, tuyệt tình quá khó có đường thoái lui.
Tình: Đừng có mê đắm quá, mê đắm quá khó có thể vượt qua.
Lợi: Đừng nên xem trọng quá, xem trọng quá khó giữ được sáng suốt.
Người: Đừng nên giả dối quá, giả dối quá khó có thể quay đầu.
Hãy luôn nhắc nhở bản thân từng thời từng khắc rằng, nhân duyên là sự tiếp nối, nhân quả báo ứng là lẽ công bình trong cõi thế gian.
Hãy nhắc nhở bản thân từng phút từng giây rằng, đừng làm những chuyện mà cái được chẳng thể bù cho cái mất.
Cuộc sống luôn trao lên thân bạn một chiếc cân tiểu ly, trên đó có thể đo lường thiện ác.
Cuộc sống chính là để hiểu được giá trị của bản thân, làm những gì mình có thể và những gì mình cần phải làm…
From: TU-PHUNG
Ngừa Covid-19
Ngừa Covid-19
Một bài nói chuyện rất hay của BS David Price về cách ngừa Covid 19.
BS Price hiện đang làm trong ICU của bệnh viện ở New York và đây là chia sẻ của ông sau khi chuyên điều trị toàn bệnh nhân covid 19 trong những tuần qua.
“Tôi là bác sĩ trong phòng ICU (khoa cấp cứu đặc biệt) ở bệnh viện ở New York. Bệnh viên chúng tôi có 1200 giương bệnh. Trước đây bệnh viện có điều trị và mổ nhiều căn bệnh khác nhau nhưng nay chỉ điều trị 100% là bệnh nhân nhiễm Covid. Hiện bệnh viện đang lãnh 20% của số bệnh nhân Covid tại New York.
Bổn phận của tôi là chăm sóc những ca bịnh nặng đã được đưa vào ICU. Tôi là người quyết định bịnh nhân nào được dùng máy thở và nằm với máy thở bao lâu. Vì vậy tôi nghĩ tôi có thẩm quyền để nói về những gì đang xảy ra. Trong ba tháng vừa rồi chúng tôi đã học hỏi thêm được rất nhiều về con virus này. Hiện giờ bạn nghe giọng tôi hơi nghẹn ngào không phải vì tôi sợ mà lần đầu tiên trong rất lâu, TÔI THẤY HẾT SỢ!! Tôi muốn chia sẻ với quý vị để làm quý vị bớt hoang mang và biết các bảo về bản thân và gia đình.
TRIỆU CHỨNG NHIỄM COVID
-Nóng
-Sốt
-Đau cổ
Virus vào người sẽ đi khắm nơi nhưng ảnh hưởng nhiều nhất là phổi. 80% bịnh nhân chỉ nói là họ “Không cảm thấy khỏe trong người… ho nhẹ… nhức đầu”. Bệnh thường kéo dài 5, 7 đến 14 ngày. Bị nhẹ thì bắt đầu ngày thứ 5 sẽ thấy khỏe lại.
Bịnh nặng hơn trong 3 tới 5 ngày sẽ thấy khó thở (bạn chỉ nên vào nhà thương khi thấy khó thở chứ nóng sốt thì không cần đến bịnh viện). Tới ngày thứ 7 sẽ bắt đầu thấy khỏe lại.
COVID NHIỄM CÁCH NÀO
1) Covid nhiễm qua “SUSTAINED CONTACT” (đụng chạm lâu) với một người bịnh hoặc với người sắp phát triệu chứng bịnh trong một, hai ngày sắp tới. “Sustained contact”- “đụng chạm lâu” có nghĩa là đứng gần (dưới 6 feet) và tiếp súc từ 15 đến 30 phút ở một nơi bít bùng, đóng kín, và không có đồ bảo vệ, chẳn hạn như khi không đeo khẩu trang. Nên các bạn khỏi phải sợ là con virus còn nằm trong không khí rồi mình vô tình đi qua rồi bị lây.
Gần như CÁCH DUY NHẤT để lây bịnh là khi virus dính vào tay mình rồi mình đưa tay lên sờ mặt. Như vậy virus có thể vào mắt, mũi, hoặc miệng mình.
Xin tóm lại một cách đơn giản là phần đông những người bị nhiễm là do họ chạm tay vào một người bịnh rồi đưa tay lên sờ vào mặt mình. Khi hiểu được nguyên lý này thì mấy hôm nay tôi bắt đầu cười lại được vì tôi biết tôi sẽ không bị nhiễm. Tôi muốn nhắc nhở các bạn những điều quan trọng sau đây:
Mời xem . TLVinThoTha
thk
—————————–
1) Covid hiện đang ở trong cộng đồng của quý vị dù quý vị ở đâu.
2). Rửa tay thường xuyên. Để ý tay mình vừa chạm vào đâu, đụng vào cái gì và nhớ lúc nào cũng tẩy bằng hand sanitizer hoặc rửa tay cho sạch. Bản thân tôi đi đâu cũng cầm theo lọ Purell (nước tẩy tay). Ví dụ tôi đi từ nhà trọ ra thang máy tôi vẫn có thể bấm nút thang nhưng sau đó liền đổ một vài giọt Purell vào tay. Ra đến cưa cũng vậy có thể dùng tay mở cửa nhưng sau đó lại Purell. Nếu GIỮ TAY SẠCH SẼ KHÔNG BỊ NHIỄM COVID.
3). Đây không phải là căn bịnh mà một người bịnh chạm vào thứ gì rồi cả cộng đồng lây theo khi đụng vào thứ đó. Chúng ta chỉ lây khi gặp và đụng chạm nhau lâu “sustained contact”. Muốn kỹ hơn thì rửa hoặc tẩy trùng tay sau khi chạm vào bất cứ vật gì.
4). Bạn cần phải để ý và sửa cái tật ưa chạm vào mặt (dụi mắt, ngoáy mũi, cậy mụn… v.v). TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHẠM TAY VÀO MẶT. Bạn đi ăn tiệc. Bắt tay một người bịnh, rồi đưa tay lên sờ vào mặt mình. Đó là cách lây Covid. Đơn giản chỉ có vậy.
5). Tôi khuyên mọi người nên đeo mask khẩu trang không phải vì nó sẽ bảo vệ hay ngăn ngừa được Covid nhưng nó sẽ tập cho bạn thói quen tốt là không sờ vào mặt. CHỈ CẦN TAY SẠCH VÀ KHÔNG RỜ VÀO MẶT LÀ 99% CHÚNG TA SẼ KHÔNG BỊ NHIỄM.
6). Bạn không cần “medical mask” như loại N95. Ngay cả tôi trong nhà thương gặp toàn bịnh nhân Covid cũng chỉ đeo N95 trong những trường hợp đặc biệt.
7) Đứng xa mọi người giữ khoảng cách 6ft, rửa tay, thì các bạn không phải lo gì cả”
From: TU-PHUNG
Nhìn lại lịch sử đốt sách trên thế giới
“Chỉ có một lý do cấm sách, đó là cho rằng cuốn sách đó truyền tải ‘tư tưởng nguy hiểm’. Nhưng lịch sử đã nhiều lần chứng minh, hôm nay có thể xem là tư tưởng nguy hiểm, ngày mai lại trở thành bình thường…”

Nhìn lại lịch sử đốt sách trên thế giới
- Hiểu Huy
- Chủ Nhật, 02/04/2017 25.4k Lượt Xem
- Trong lịch sử loài người đã từng nhiều lần xảy ra thảm họa đốt sách. Với Trung Quốc, chuyện này khiến người ta liên tưởng ngay đến “đốt sách chôn Nho” của Hoàng đế Tần Thủy Hoàng, phá hoại lịch sử và văn hóa một cách bạo ngược. Nhưng trải qua hàng ngàn năm lịch sử, đến thế kỷ 20 thì thảm kịch đốt sách lại tái diễn ở Đức, Liên Xô và Trung Quốc với mức độ trầm trọng hơn.
Hồng Vệ binh Trung Quốc đốt sách trong thời Cách mạng Văn hóa. (Ảnh: internet)
Gần đây giới nghiên cứu đã chỉ ra, sách bị Tần Thủy Hoàng tiêu hủy chỉ là sử ký các triều đại trước nhà Tần và loại «Thi», «Thư» cùng tác phẩm của bách gia chư tử (những học giả trước nhà Tần) được dân chúng cất giữ riêng. Còn sách sử nhà Tần, các loại sách được các quan Tiến sĩ cất giữ và sách y dược, bốc phệ, trồng trọt được dân chúng cất giữ thì không bị tiêu hủy, Tần Thủy Hoàng chỉ ra lệnh đốt sách trong dân chúng, còn sách trong triều đình vẫn được giữ lại nguyên vẹn, vì thế mà nhà Hán không cảm thấy sách vở bị thiếu mất. Còn “chôn Nho”, trên thực tế không phải nhà Nho mà là giới phương sĩ (người cầu tiên học đạo), họ không chỉ đi lừa mị thiên hạ bằng phương thuật mà còn chửi rủa chính quyền mới khiến Tần Thủy Hoàng tức giận.
Vì thế, nếu so sánh thảm kịch đốt sách của Tần Thủy Hoàng với các thảm kịch đốt sách quy mô lớn sau này, tội của Tần Thủy Hoàng có lẽ cũng không sánh kịp.
Phát xít Đức làm sạch “tà thuyết dị đoan”
Tháng 4/1933 Đức quốc xã lên nắm quyền, để “thống nhất tư tưởng” gìn giữ “tính thuần khiết của tinh thần Đức”, Hitler đã quyết định thực hiện chế độ chuyên chế văn hóa khắc nghiệt, quyết định “làm sạch” tất cả “tà thuyết dị đoan”.
Buổi tối ngày 10/5, dưới hiệu lệnh của Bộ trưởng Tuyên truyền phát xít Joseph Goebbels, nhiều sinh viên Đức đã cầm đuốc và hát vang bài “Ý chí Đức cao hơn tất cả” tiến về quảng trường nhà hát trung tâm Berlin.
Tại quảng trường, sách tiêu hủy đã được chất thành từng đống cao như núi. Theo hiệu lệnh của đội viên xung kích Đức Quốc xã, các sinh viên và học sinh hăng máu cầm đuốc ném vào những đống sách, lửa bùng cháy dữ dội tiêu hủy hàng chục ngàn cuốn sách, trong đó có những kiệt tác của Heine, Freud, Zweig…
Ngoài Berlin, hoạt động đốt sách cũng được triển khai tại một số thành phố và trường đại học. Một số học giả, nhà văn, nhà thơ cũng tham dự các hoạt động đốt sách, trong đó có cả các nhà triết học nổi tiếng ủng hộ Phát xít là Martin Heidegger. Theo tuyên truyền của Đức Quốc xã, đốt sách là theo “ý dân”, phạm vi và quy mô cũng theo đó phát triển ngày càng rộng. Nhiều nhà văn Do Thái và nhà khoa học không cam chịu đã bỏ chạy ra nước ngoài.
Dưới tuyên truyền của Đức Quốc xã, hoạt động đốt sách ngày càng được hưởng ứng, từ đó Đức Quốc xã ngày càng tàn bạo: Quẳng người Do Thái vào lò thiêu. Từ đốt sách đến đốt người tưởng đâu rất xa vời, nhưng thực tế lại rất gần: cùng việc nhiều người hưởng ứng đốt sách là hưởng ứng bức hại người Do Thái; khi hưởng ứng bức hại người Do Thái thì hưởng ứng đốt sách không còn gì khó khăn.
Liên Xô loại bỏ “kẻ thù của nhân dân”
Theo «Lịch sử đốt sách trên thế giới» của tác giả Lý Bác Trùng (Li Baichong), sau khi đảng Cộng sản Liên Xô thành lập năm 1917, để bảo vệ cái gọi là “tính thuần khiết của chủ nghĩa xã hội”, họ đã tiêu hủy “sách độc hại về chính trị”, “kẻ thù nhân dân”.
Ngày 6/6/1922, Liên Xô chính thức thành lập Tổng cục Quản lý văn học và xuất bản quốc gia và liệt kê bản danh sách sách cấm, những sách bị liệt vào sách cấm, dù là tác phẩm trong nước hay nước ngoài, đều bị tịch thu. Nếu sách cấm được in với số lượng quá nhiều thì sẽ bị tiêu hủy hàng loạt. Vì thế, một số lượng khổng lồ sách đã bị tiêu hủy trong phong trào “đốt sách” này.
Vào năm 1938, số sách bị cho là sách chính trị phản động là 10.375.706 quyển, 223.751 bức tranh tuyên truyền, 55.514 báo chí nước ngoài đã bị đưa đi tiêu hủy. Trong thời gian 1938 – 1939 có hơn 24 triệu “sách độc hại” bị tiêu hủy.
Đi cùng phong trào đốt sách, đảng Cộng sản Liên Xô còn tổ chức khủng bố giới trí thức: Nhiều giáo sư, bác sĩ, nhà nông học bị điều đi đến các tỉnh phía bắc, một số khác thì bị trục xuất ra nước ngoài và bắt ký kết không được trở về nước, nếu không sẽ bị tử hình.
Lịch sử đốt sách của đảng Cộng sản Trung Quốc
Sau khi đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xây dựng chính quyền, việc quan trọng trước tiên là cải tạo tư tưởng của trí thức, loại bỏ quan điểm sùng bái dân chủ Tây phương, quan trọng hơn nữa là tiêu hủy những giá trị tinh túy thừa kế từ văn hóa truyền thống Trung Quốc. So với Cách mạng Văn hóa sau này thì giai đoạn đầu chủ yếu áp dụng cách “giáo dục thuyết phục”.
Lúc này ĐCSTQ còn chưa tiêu hủy rầm rộ sách vở, chủ yếu chỉ nhẹ nhàng thu gom lại hoặc cấm xuất bản, phát hành, ví dụ như sách Chủ nghĩa Tam dân của Tôn Trung Sơn. Giáo trình khoa học và kỹ thuật cho sinh viên bị thay đổi từ phiên bản Anh-Mỹ sang phiên bản của Liên Xô. Do không có tự do truyền thông nên mọi người chỉ biết tin theo tuyên truyền của giới cầm quyền. Còn tác phẩm văn chương thì giương ngọn cờ phục vụ giai cấp vô sản, vì thế mà từ đó Trung Quốc khó xuất hiện nhà văn và tác phẩm kiệt xuất.
Sau khi cuộc nổi dậy vũ trang ở Hungary năm 1956 bị quân Liên Xô đàn áp, ông Mao Trạch Đông và ĐCSTQ càng thêm lo ngại, vì trong cuộc nổi dậy tại Hungary có vai trò quan trọng của giới trí thức. Từ bài học kinh nghiệm này, năm 1957 chính quyền đảng Cộng sản Trung Quốc hiệu triệu xin ý kiến của giới trí thức. Nhiều trí thức bản tính chân thật nên đã thành thật đề xuất ý kiến với Mao và chính quyền, hệ quả sau đó là toàn bộ vài chục ngàn trí thức bị quy kết “phái hữu”.
Nhưng tội ác đốt sách trên quy mô lớn lần đầu tiên của ĐCSTQ là sau khi nổ ra Cách mạng Văn hóa. Ngày 22/8/1966, Đài Phát thanh Trung ương Trung Quốc phát thông tin “phá tứ cựu” trong giờ vàng. Nhật báo Nhân dân đăng bài xã luận với nội dung “Hoan hô tinh thần cách mạng giai cấp vô sản tạo phản của các tiểu tướng Hồng Vệ binh Bắc Kinh chúng ta!… Các tiểu tướng Hồng Vệ binh dùng tư tưởng Mao Trạch Đông làm vũ khí, đang quét sạch tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ của giai cấp bóc lột.”
Dưới khẩu hiệu “phá tứ cựu”, Hồng Vệ binh không chỉ trắng trợn đi cướp bóc vàng bạc châu báu mà còn phá hủy thư tịch được cho là di sản của phong kiến, tư bản. Trong sách «Lịch sử đốt sách trên thế giới» ghi lại, ngoài những loại sách kể trên, đa số sách được xuất bản trong 17 năm từ 1949 – 1966 đã không thể thoát khỏi kiếp nạn bị thiêu hủy. Ngoài một số ít sách về chủ nghĩa Mác-Lênin, của Mao, và tác phẩm của Lỗ Tấn, hàng loạt sách phổ biến khoa học do giới trí thức khoa học làm và thể loại văn chương bị xem là “độc hại” đều không thể tránh khỏi kiếp nạn.
Tháng 8 – 9/1966 là thời điểm cao trào đốt sách. Hồng Vệ binh Bắc Kinh tổ chức hoạt động đốt sách quy mô lớn tại sân thể thao Đông Đơn, hàng “núi sách” to nhỏ đã được mang về chất đống để tiêu hủy.
Ngày 23/8/1966, hơn 200 Hồng Vệ binh của Trường Trung cấp nữ số 8 Bắc Kinh và Trường in Bắc Kinh đến trước miếu Khổng Tử tại Quốc tử giám và tiêu hủy trang phục biểu diễn của các đoàn kịch thuộc Sở Văn hóa Bắc Kinh, trong đó có cả sách. Ngày 24/8/1966, nhà của giáo sư Đại học Bắc Kinh Lương Thấu Minh (Liang Shuming, 1893 – 1988) bị tịch thu, theo đó nhiều sách quý, tranh chữ và vật dụng cổ của ông bị mang ra ngoài sân tiêu hủy. Ngày 25/8/1966, Hồng Vệ binh lại tiếp tục đến nhà sử gia Cố Hiệt Cương (1893- 1980) tiêu hủy hàng ngàn tranh ảnh và thư từ.
Nhà văn Thẩm Tòng Văn (1902 – 1988) khi đó làm việc tại Bảo tàng Lịch sử Trung Quốc. Khi chỉ huy ban cưỡng chế quân sự chỉ vào kho sách trong nhà ông hỏi: “Tôi giúp ông tiêu hủy thứ độc hại, ông có phục không?” Thẩm Tòng Văn hốt hoảng trả lời: “Không có gì không phục”. Thế là vô số sách quý của ông bị ném ra ngoài sân đốt thành tro bụi.
Chuyên gia làm khung tranh chữ Hồng Thu Thanh được xem là “thần tài” tranh chữ cổ, đã trang hoàng vô số tác phẩm tuyệt kỹ, toàn bộ số tranh chữ mà ông khổ công sưu tầm lưu giữ trong hàng chục năm làm nghề đã bị tiêu hủy hết.
Tình trạng như vậy không chỉ xảy ra ở Bắc Kinh mà diễn ra trên toàn quốc.
Tại phủ Khổng Tử ở Khúc Phụ, từ ngày 9/11 – 7/12/1966, hơn 6000 loại văn vật bị phá hủy, hơn 2700 sách cổ bị đốt, số tranh chữ là hơn 900 bản, hơn 1000 bia đá cùng nhiều bảo vật quốc gia xếp vào loại cần bảo tồn cấp 1 đã bị phá hủy.
Chị Kiều Hải Yến (Qiao haiyan), một trong số sinh viên từng tham gia phong trào “đốt sách” đã kể lại: Khi vào thư viện, các sinh viên thấy vô số “sản phẩm độc hại”, mọi người đua nhau ném ra ngoài sân chất thành đống để tiêu hủy. Thầy quản lý thư viện trông tình cảnh mà sắc mặt vàng như nghệ, đứng ngây người sững sờ…
Nghe nói, ngoài tác phẩm của Mao Trạch Đông và Mác – Lê-nin, tất cả sách văn học nghệ thuật, khoa học xã hội, đều bị xem là sản phẩm của phong kiến phải tiêu hủy. Hệ quả là trên toàn quốc dường như chỉ còn lại tác phẩm của Mao Trạch Đông, trong tay người nào cũng có một cuốn của Mao, không cần phải đi nhà sách mua, những nhân viên làm việc tại các nhà sách khi đó được cho là nhàn nhã nhất.
Cùng với phong trào đốt sách là hoạt động khủng bố giới trí thức, nhiều người tài bị bắt giam, tra tấn, độ tàn bạo của ĐCSTQ thậm chí vượt ra cả Đức Quốc xã và Liên Xô.
Sau khi Cách mạng Văn hóa kết thúc, đến thập niên 80 của thế kỷ trước, nhờ chính sách mở mang của ông Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương mà Trung Quốc có được một giai đoạn khá tự do trong hoạt động xuất bản, nhiều sách phương Tây trước đây bị cho là sách cấm đã được xuất bản, nhiều sách khí công được bày bán trong các nhà sách. Đến thập niên 90 có sách «Pháp Luân Công Trung Quốc» bán khá chạy, vào năm 1996 được Báo Thanh niên Trung Quốc bình chọn nằm trong 10 cuốn sách bán chạy nhất toàn quốc.
Nhưng đến tháng 7/1999, cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã ra chính sách nghiêm cấm đối với Pháp Luân Công, theo đó vô số sách báo liên quan đến Pháp Luân Công bị tiêu hủy, những người theo Pháp Luân Công bị đàn áp, bắt bớ, tịch thu gia sản, tội ác khủng bố đối với Pháp Luân Công của ĐCSTQ không thua gì thời Cách mạng Văn hóa. Đây cũng có thể xem là tội ác đốt sách quy mô lớn lần thứ hai của ĐCSTQ.
Kết luận
Trong tác phẩm Best seller «Vừa đi đường vừa đọc sách» (Nhất lộ tẩu lai nhất lộ đậu), nhà văn Lâm Đạt (Lin Da) viết:
“Chỉ có một lý do cấm sách, đó là cho rằng cuốn sách đó truyền tải ‘tư tưởng nguy hiểm’… Nhưng lịch sử đã nhiều lần chứng minh, hôm nay có thể xem là tư tưởng nguy hiểm, ngày mai lại trở thành bình thường. Sách nguy hiểm do một số nhân vật có quyền lực phán định nhưng lại có thể là sách được đông đảo công chúng đón nhận…”
Quả thật, những hành vi triệt hạ sản phẩm sáng tạo của nhân loại kiểu khủng bố sẽ bị lịch sử phán xét: Sau khi Đức Quốc xã sụp đổ, người ta đã cho xây dựng “đài kỷ niệm bảo tàng không có sách” tại quảng trường Bebelplatz Berlin; ngày nay Liên Xô cũng đã bị giải thể; phong trào đốt sách của ĐCSTQ cũng đã được lịch sử ghi lại như những thất bại của tội ác.
Hiểu Huy
Trong lịch sử loài người đã từng nhiều lần xảy ra thảm họa đốt sách. Với Trung Quốc, chuyện này khiến người ta liên tưởng ngay đến “đốt sách chôn Nho” của Hoàng đế Tần Thủy Hoàng, phá hoại lịch sử và văn hóa một cách bạo…
Căng thẳng ngoại giao: Tài liệu của FBI cho thấy Trung Quốc đã lén đem vào Mỹ nhiều loại virus
httpv://www.youtube.com/watch?v=uFLNMtzM4ao
Căng thẳng ngoại giao: Tài liệu của FBI cho thấy Trung Quốc đã lén đem vào Mỹ nhiều loại virus
Vào cuối tháng 11 năm 2018, tức là chỉ hơn một năm trước khi trường hợp lây nhiễm coronavirus đầu tiên được xác định tại Vũ Hán, Trung Quốc, nhân viên thuộc Cơ quan Hải quan và Biên phòng Hoa Kỳ tại phi trưởng Detroit Metro, tiểu bang Michigan, đã chặn một nhà sinh vật học Trung Quốc với ba lọ thuốc được ghi là “kháng thể” trong vali của ông ta.
BỘ KIT XÉT NGHIỆM CỦA CHINA CÓ CHỨA VIRUS CORONA!
Fb Nam Sơn Lê
BỘ KIT XÉT NGHIỆM CỦA CHINA CÓ CHỨA VIRUS CORONA!
Tờ “Điện báo” (Telegraph) bên Anh, ngày 30/3/2020, đăng tin cáo buộc: “Các dấu vết của virus viêm phổi được phát hiện trong các bộ kit xét nghiệm, được nhập từ China”.
Nước Anh đã phải ngưng lại, không tiếp tục nhận hàng mua từ China, để điều tra trước cáo buộc (cảnh báo) dẫn trên.
Rùng mình. Không gì tán tận lương tâm cho bằng thủ đoạn giết người âm thầm cài vào các thiết bị y tế nhằm mục đích sát hại !?
Dã tâm của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ngày càng bị phơi bày những tội ác diệt chủng khiến thế giới kinh ngạc và sợ hãi .
https://www.facebook.com/100027568689212/posts/524063871855898/

‘Gạt lệ cho mình rồi lau nước mắt bệnh nhân’


‘Gạt lệ cho mình rồi lau nước mắt bệnh nhân’
By Tạp Chí Hoa Kỳ – 31 March, 2020
Các y bác sĩ Pháp vừa vật lộn với đại dịch trong tình trạng thiếu đồ bảo hộ, vừa canh cánh nỗi lo lây nhiễm cho gia đình.
8 giờ mỗi tối, hàng triệu người dân trên khắp nước Pháp tới ban công của căn hộ, đánh trống, khua nồi niêu, huýt sáo hoặc vỗ tay to nhất có thể. Tất cả để khích lệ tinh thần các nhân viên y tế – những người đã ngày đêm chiến đấu điều trị cho các bệnh nhân mắc Covid-19.
Song với hàng trăm ca qua đời mỗi ngày, sức lực của những vị “anh hùng áo trắng” gần như bị đẩy đến giới hạn. Đến nay, Pháp ghi nhận hơn 44.000 trường hợp dương tính với Covid-19 và 3.024 người chết. Trong đó khoảng 5.000 bệnh nhân có triệu chứng nặng đến nghiêm trọng.
“Thức dậy vào sáng nay, tôi đã khóc. Tôi khóc lúc ăn sáng, khóc cả khi đang chuẩn bị sẵn sàng”, y tá Elise Cordier đã thừa nhận trên trang Facebook cá nhân.
Nhưng gạt đi tất cả nỗi sợ, cô vẫn phải tiếp tục làm công việc của mình.
“Tôi lau khô nước mắt trong phòng thay đồ. Hít vào và thở ra. Những người còn nằm trên giuờng bệnh kia chắc cũng đang khóc. Và tôi cần phải là người lau nước mắt cho họ”, Cordier nói.
Dịch bệnh lên cao ở Pháp, các nhân viên y tế tuyến đầu dấn thân vào một cuộc khủng hoảng họ chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt trước đây.
“Đội ngũ của chúng tôi e ngại về viễn cảnh mơ hồ trước mắt và suốt cả tháng 4 nữa”, giáo sư Elie Azoulay, người đứng đầu bộ phận chăm sóc chuyên sâu của một bệnh viện ở Paris cho biết. Đơn vị này đã bổ sung thêm 50 giường bệnh mới để điều trị cho những người mắc Covid-19.
Tất cả không còn chỗ trống.
“Y bác sĩ cũng lo cho bản thân họ và những người thân yêu. Sợ rằng mình sẽ không trụ nổi trước tình trạng quá tải”, giáo sư Azoulay chia sẻ. Chính ông cũng biết rằng, đâu đó trên khắp đất nước, có những đồng nghiệp đã mất mạng.
“Nhưng họ vẫn rất kiên trì, nghiêm túc và tôn trọng bệnh nhân. Các y bác sĩ khiến tôi kinh ngạc”, ông nói.
Không chỉ đối mặt với cái chết, đau đớn chứng kiến bệnh nhân chật vật vì chứng hô hấp do phổi bị suy yếu, nhân viên y tế tuyến đầu còn lo lắng mình sẽ là nguồn lây nhiễm cho gia đình.
“Họ gọi đó là cơn sóng thần, hàm ý chúng ta có thể bị nhấn chìm. Họ ái ngại khi trả lời những bệnh nhân nằm trên cáng: ‘Xin lỗi, chúng tôi không còn giường trống’”, ông Benjamin Davido, giám đốc bộ phận xử lý khủng hoảng y tế tại Bệnh viện Raymond-Poincare, phía tây Paris cho biết.
Nhiều người phải đặt cảm xúc sang một bên. Lo lắng không giải quyết bất cứ vấn đề gì. Tình trạng thiếu hụt khẩu trang y tế và đồ bảo hộ vẫn tiếp diễn. Cơn phẫn nộ của người dân đã lên đỉnh điểm sau cái chết của một bác sĩ hôm 23/3.
Các chuyên gia tâm lý trước đây từng điều trị cho bệnh nhân, giờ chuyển sự chú ý sang chính đồng ngiệp của mình. Tại tỉnh Clermont-Ferrand ở trung tâm nước Pháp, bác sĩ tâm thần Julie Geneste thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại chia sẻ nỗi lo “không thể trụ vững” hoặc về “sự xa lánh của bạn bè và người thân do sợ lây nhiễm”.
“Chúng tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này. Một vài đồng nghiệp cảm thấy vô cùng đau khổ. Số khác hoàn toàn sốc. Mọi người đều lo lắng cho gia đình mình”, một bác sĩ trẻ tại Paris chia sẻ.
Theo chuyên gia tâm lý Nicolas Dupuis, nhân viên y tế thường đứng trước sự lựa chọn khó khăn, giữa việc chữa trị cho bệnh nhân Covid-19 hay đảm bảo an toàn cho người thân. Bệnh nhân của ông, cũng là y tá tuyến đầu thậm chí đã bị chồng bắt thay quần áo ngay khi vừa trở về nhà và “cáu gắt khi cô đưa tay chạm lên mặt”.
Song sự xa lánh từ chính con cái khiến họ phiền lòng hơn cả.
“Con gái 7 tuổi có lần nói với tôi rằng ‘Mẹ ơi, nếu mẹ chẳng may nhiễm bệnh, đừng trở về nhà nhé’”, một bác sĩ khác kể lại.
Thục Linh (Theo AFP)
Cụ William “Bill” Lapschies là người cao tuổi nhất thế giới hiện nay mắc bệnh và hồi phục



Nước Mỹ hôm nay vẫn chìm trong cuộc chiến chống virus với 202 ngàn ca bệnh và 4500 ca tử vong, chủ yếu là người già. Nhưng nước Mỹ cũng ghi nhận kỷ lục thế giới vào ngày 1/4, khi cụ ông William “Bill” Lapschies , cư dân tiểu bang Oregon vừa tròn 104 tuổi. Và đúng vào ngày kỷ niệm sinh nhật này, cụ đã hồi phục sau khi chiến đấu với coronavirus trong vòng gần1 tháng ròng. Cụ là người cao tuổi nhất thế giới hiện nay mắc bệnh và hồi phục. Theo tờ ST.
Cụ là một trong hai ca dương tính đầu tiên tại nhà dưỡng lão nơi cụ sống 8 tháng nay ở Oregon. Tại đây cuối cùng có 15 cụ nhiễm bệnh và 2 cụ đã tử vong. Cụ được chữa trị ngay tại nhà dưỡng lão này và kiên cường chiến đấu với bệnh tật với tinh thần lạc quan và tin tưởng. Hàng ngày các con cháu cụ vào thăm cha, chỉ được nhìn cụ qua cửa kính và nói chuyện qua điện thoại. Vợ cụ và một con gái đã mất từ lâu. Cụ chỉ còn một con gái còn sống vẫn chăm sóc cha. Nhưng cụ có 2 cháu ngoại, 6 chắt và 5 chút . Một gia đình vô cùng đông đúc.
Khi được hỏi làm sao cụ đá bay virus đi, cụ chỉ cười và nói “Nó biến mất tiêu rồi.”
Con rể cụ cho hay cụ là một người đàn ông kiên cường, người đã sống sót qua đại dịch cúm Tây Ban Nha năm 1918, Đại suy thoái 1930, nhiều cuộc suy thoái kinh tế khủng khiếp khác, cụ cũng từng là cựu binh đã sống sót qua thế chiến thứ 2 và nay chiến thắng virus để sống sót qua đại dịch.
Vào ngày hồi phục, cụ nhận được bánh sinh nhật 2 tầng và bóng bay con cháu mang tới chúc mừng và chào đón cụ về nhà. Con gái cụ nói việc đầu tiên cô làm là ôm chặt lấy cha và việc thứ 2 là cắt tóc cho cha vì tóc cụ quá dài. Và cô nói dù năm nay sinh nhật cha cô không đông người tới mừng thọ cụ được vì đang dịch bệnh, nhưng vào sinh nhật 105 của cụ, mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn.
Ngày 5/3, cô từng được Nhà dưỡng lão mời tới để chuẩn bị lo hậu sự cho cha vì họ không dám chắc tương lai của cụ. Nhưng cụ vẫn kiên cường vượt qua tất cả và sống sót.
William có một nụ cười tuyệt vời. Nó như nở hoa trên gương mặt nhăn nheo vì thời gian 104 năm. Và nó truyền cho chúng ta cảm hứng sống mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Virus có thể làm chúng ta đau buồn, mất mát, tổn thất, song không thể đánh bại con người.
Hình cụ hiện nay, hình cụ khi còn trẻ, hình cụ đang được con gái chào đón nhân ngày sinh và cũng là ngày khỏi bệnh.
– Nguyễn Thị Bích Hậu





