TÀU CỘNG ĐÃ CHUẨN BỊ GÌ ĐỂ BỨC PHÁ?

Image may contain: outdoor
Lê Vi

TÀU CỘNG ĐÃ CHUẨN BỊ GÌ ĐỂ BỨC PHÁ?

Trung Quốc có xuất phát điểm là một nước đông dân, nghèo. Chính điều đó mà khi Trung Quốc mở cửa thì các cường quốc thi nhau đầu tư vào quốc gia này để tận dụng sức lao động rẻ và khai thác thị trường rộng lớn này. Qua nhiều năm mở cửa và nhờ sống cộng sinh với những nền kinh tế tiến bộ, Trung Quốc cũng giàu có lên như là một lẽ đương nhiên. Và với dân số gấp đôi Âu Châu, Trung Quốc dễ dàng vượt qua Nhật Bản và chiếm lấy vị trí nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới.

Đời người bao giờ cũng có lúc thịnh lúc suy. Lúc thịnh thịnh thì cơ hội tới tấp đổ về và anh trở nên giàu có. Sự giàu có ấy nó có bền lâu hay không nó còn phụ thuộc rất nhiều vào trí tuệ của anh nữa. Khi thịnh anh có nhiều tiền, nhưng đồng tiền đó được anh đầu tư một cách thông minh thì cái thịnh đó nó sẽ là bàn đạp đưa anh lên một tầm cao mới, tầm cao đấy chính là sự bền vững. Còn nếu anh vô minh, thì khi qua thời thịnh vượng ấy, anh lại trở về với nghèo khó vốn có của anh. Nói tóm lại, thời thế là điều kiện khách quan, nó đến được với ta thì cũng có lúc nó bỏ ta mà đi. Trí tuệ là điều kiện chủ quan, chỉ có trí tuệ mới ở với ta mãi mãi, và cũng chỉ có trí tuệ mới nâng tầm được đẳng cấp của ta lên. Thời thế mang đến cho ta tiền bạc nhưng trí tuệ giúp ta giữ tiền được bền lâu. Những gì được xây dựng trên nền tảng trí tuệ thì đều bền lâu.

Tương tự như cuộc đời con người, thì lịch sử một quốc gia cũng vậy. Quốc gia nào cũng đều có lúc thịnh lúc suy. Lúc thịnh quốc gia trở giàu có, nhưng khi thịnh mà lãnh đạo đất nước và nhân dân (quan trọng nhất là tầng lớp lãnh đạo đất nước) đất nước đó không thay đổi tư duy để theo kịp với thế giới văn minh, thì ắt cái sự thịnh vượng đó không bền vững. Venezuela là một ví dụ, nhờ dầu mỏ tăng giá, đất nước này đã có sự phồn vinh bậc nhất Nam Mỹ. Nhưng khi đã phồn vinh mà chính quyền Hugo Chavez lại mang trí tuệ ăn lông ở lỗ thì kết quả là, hết thời hưng thịnh đất nước liền chìm trong tối tăm của đói nghèo và bất ổn. Hàn Quốc là một ví dụ cho trường hợp khác. Khi thời kỳ thịnh vượng đến, đất nước này trở nên giàu có. Và điều đáng nói ở đây là khi đang thịnh như vậy, quốc gia này đã chuyển mình sang dân chủ thành công. Chính vì thế mà năm 1997 khi bão khủng hoảng tài chính ập đến, hàn Quốc đã trụ vững và nay họ được đứng trong hàng ngũ G20 của thế giới.

Venezuela và Hàn Quốc là 2 mẫu đất nước có được thịnh vượng, nhưng cách mà mỗi nước giữ lấy sự thịnh vượng đó lại hoàn toàn khác nhau. Đây là một bài học cho Trung Quốc. Hiện nay Trung Quốc đang đi đến hồi kết của chu kỳ thịnh vượng nhưng xem ra sự thay đổi tư duy trên thượng tầng chính trị của đất đất nước này không thể như Hàn Quốc được. Đã vậy tư duy của người Trung Quốc Đại lục cũng chẳng gì khả quan. Cái đầu của anh thấp hơn đống tiền thì làm sao anh giữ được đống tiền ấy nguyên vẹn? Vậy nên, để nâng tầm quốc gia không chỉ đơn giản là anh giàu lên mà cần phải có thêm điều kiện đủ nữa. Điều kiện đủ đó là đầu anh phải đủ cao.

Hôm nay trên mạng có xuất hiện hình ảnh một cổng chào bằng hơi được dựng lên trước nhà hàng bán cháo nổi tiếng ở đường Thái Nguyên, thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Trên cổng chào đó có treo một khẩu hiệu có nội dung rằng: “Nhiệt liệt chào mừng đại dịch ở Mỹ quốc. Chúc dịch bệnh ở tiểu Nhật Bản thuận buồm xuôi gió trong một thời gian dài”. Đây là một thái độ hả hê khi họ khi nước Mỹ và Nhật Bản đang vật lộn với dịch cúm. Khẩu hiệu không biết là xuất phát từ phía chính quyền hay người dân, có vẻ như phía chính quyền. Nhưng dù xuất phát từ phía nào thì hình ảnh này nó nói lên 2 ý nghĩa: Thứ nhất, nó tố cáo lên rằng, người Trung Quốc có tâm thức hằn học, hiếu thắng, lòng chứa đầy đố kỵ và có ác tâm khi hả hê khi đại họa ập xuống kẻ khác; Thứ nhì, khẩu hiệu này nó đã tố cáo tầm hiểu biết rất lùn của nhưng người chủ trương dựng nó lên.

Vì sao câu khẩu hiệu này lại thể hiện tầm trí tuệ thấp? Là như đã nói bài trước “Sự “sáng suốt” của vị quan thầy ĐCS Việt Nam” rằng, Trung Quốc đang ở vị trí trung tâm của chuỗi cung ứng toàn cầu. Họ là quốc gia xuất khẩu lớn nhất thế giới. Nghĩa là nền kinh tế của họ rất cần Mỹ, EU, Nhật Bản và nhiều nước khác tiêu thụ hết những gì họ làm ra. Như vậy, họ hả hê khi Mỹ và Nhật bị dịch bệnh thì có khác nào họ hả hê khi nền kinh tế của họ bị siết cổ? Mà như ta biết, nền kinh tế toàn cầu hiện nay là một mạng lưới chằn chịt, trong đó các chuỗi cung ứng như là những sợi chỉ dệt nên tấm lưới ấy. Tấm lưới này trải dài từ quốc gia này đến quốc gia khác, từ châu lục này đến châu lục khác. Chính vì thế mà khi kinh nền tế Mỹ hắc hơi thì kinh tế Trung Quốc cũng chao đảo. Như vậy khi thấy Mỹ và Nhật Bản gặp họa dịch bệnh mà hả hê thì có thể nói, những người này chẳng hiểu biết gì cả.

Sự thịnh vượng của Trung Cộng rồi cũng sẽ đến hồi kết thúc. Tư duy lãnh đạo CS Tàu Cộng vốn đã ấu trĩ vì mải nhốt trong 2 cái rọ với chủ nghĩa Đại Hán ở trong và chủ nghĩa Mác-Lê-Mao bên ngoài, thêm vào đó là dân trí của dân Tàu tầm như thế thì liệu Trung Cộng có vững bước vượt qua bẫy thu nhập Trung Bình và gia nhập vào hàng ngũ quốc gia tiến bộ không? Thực tế cho thấy Tàu Cộng vẫn chưa chuẩn bị đủ trí tuệ để có thể đứng vào hàng ngũ giành cho các quốc gia tiến bộ được. Vì sao? Bởi đơn giản, họ vẫn chưa muốn gọt bỏ chất mọi rợ bên trong họ được.

-Đỗ Ngà-

CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 24/3)

  • Thế giới 24h qua có thêm 3 quốc gia lần đầu tiên công bố có ca nhiễm viêm phổi Vũ Hán (COVID-19), nâng tổng số quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới có dịch lên 196+ 1 du thuyền Diamond Princess
  • Thế giới 24h qua cũng có thêm hơn 41.200 ca nhiễm mới và ít nhất 1.860 ca tử vong mới, là con số cao kỷ lục từ đầu dịch.
  • Toàn thế giới đã có hơn 378.700 ca nhiễm và hơn 16.500 ca tử vong do dịch viêm phổi Vũ Hán. Tỷ lệ tử vong trung bình tăng lên 4.36%.
  • Nhóm các nước có trên 10.000 ca nhiễm: hiện vẫn có 7 nước gồm Trung Quốc, Ý, Iran, Tây Ban Nha, Đức, Mỹ và Pháp.
  • Những tin tức cập nhật mới nhất về diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán tại Trung Quốc, Việt Nam và thế giới.

Trung Quốc và Tổng giám đốc WHO phải chịu trách nhiệm cho đại dịch virus corona

Chúng tôi tin rằng tổng giám đốc của WHO, Tedros Ghebreyesus cùng với ông Tập Cận Bình của Trung Quốc phải chịu trách nhiệm cho việc xử lý sai đại dịch chết người này. Ông Tedros rõ ràng đã nhắm mắt làm ngơ trước những gì đã xảy ra ở Vũ Hán và phần còn lại của Trung Quốc, và sau cuộc gặp với ông Tập vào tháng Một, ông Tedros đã giúp Trung Quốc tuyên truyền giảm mức độ nghiêm trọng, tỷ lệ mắc và phạm vi của dịch COVID-19.

Ngay từ đầu, ông Tedros đã bảo vệ Trung Quốc mặc dù chính quyền nước này đã xử lý sai căn bệnh có khả năng truyền nhiễm rất cao. Khi số ca mắc bệnh và số người chết tăng vọt, WHO đã mất nhiều tháng để tuyên bố dịch COVID-19 là đại dịch, mặc dù dịch bệnh này đã sớm đáp ứng các tiêu chí lây truyền giữa người, tỷ lệ tử vong cao và lây lan trên toàn thế giới do WHO đặt ra.

 

Khi đáng lẽ ông ta nên tập trung vào các nỗ lực chống đại dịch toàn cầu, nhưng thay vào đó ông Tedros đã chính trị hóa cuộc khủng hoảng và giúp ông Tập Cận Bình trốn tránh trách nhiệm của mình đối với một loạt các hành động sai trái trong việc giải quyết dịch bùng phát. Ông Tedros đã sử dụng nền tảng của WHO để bảo vệ chính phủ Trung Quốc vi phạm nhân quyền nghiêm trọng. Chẳng hạn, từ trường hợp đầu tiên được phát hiện vào tháng Mười Một cho đến phong tỏa Vũ Hán và thậm chí cho đến tận bây giờ, Trung Quốc đã đang không trung thực về nguồn gốc và mức độ, tỷ lệ mắc bệnh của virus corona. Những người cố gắng phơi bày các thông tin về virus này đã bị giam giữ hoặc mất tích, các báo cáo và bài đăng trực tuyến của họ đã bị xóa. Trung Quốc đã đang thông tin sai lệch và đánh lừa thế giới, và ông Tedros đã tham gia nỗ lực này bằng cách công khai ca ngợi sự “minh bạch” của Trung Quốc trong cuộc chiến chống lại sự lây lan của căn bệnh này.

Khi ông Tập ra lệnh cho các quan chức y tế Trung Quốc tăng tốc phát triển thuốc bằng cách sử dụng “kết hợp thảo dược cổ truyền Trung Quốc với thuốc Tây”, ấn phẩm chính thức của WHO, “Hỏi & Đáp về virus corona (COVID-19)”, đã thực hiện một sự thay đổi tinh tế giữa hai phiên bản tiếng Anh và tiếng Trung. Cư dân mạng Trung Quốc đã tìm thấy sự khác biệt giữa phiên bản tiếng Trung và tiếng Anh của một danh sách các biện pháp được coi là không hiệu quả đối với COVID-19. Phiên bản tiếng Anh liệt kê bốn mục: hút thuốc, đeo nhiều khẩu trang, uống thuốc kháng sinh và các phương thuốc thảo dược truyền thống. Nhưng trong phiên bản tiếng Trung đã bỏ đi mục thứ tư: các phương thuốc thảo dược truyền thống. (Thời điểm bài viết này xuất bản [17/3], phiên bản tiếng Anh trong ấn phẩm của WHO cũng đã xóa mục đó.)

Trung Quốc gần đây đã cam kết chi 20 triệu USD để giúp WHO chống lại sự bùng phát dịch COVID-19. Ông Tedros đã gửi lời cảm ơn ông Tập vì điều này. Nhưng chúng ta cần lưu ý đến các mối liên hệ của Trung Quốc với quê hương của ông Tedros, đất nước Ethiopia. Ethiopia bây giờ được gọi là “Little China” của Đông Phi vì nó đã trở thành đầu cầu của Trung Quốc để gây ảnh hưởng tới Châu Phi và là chìa khóa cho sáng kiến ​​Vành đai và Con đường của Trung Quốc ở đó. Trung Quốc thực sự đã đầu tư rất nhiều vào Ethiopia.

Ông Tedros đã được bầu giữ chức tổng giám đốc WHO vào năm 2017, mặc dù thực tế rằng ông không được đào tạo làm bác sĩ y khoa và không có kinh nghiệm quản lý y tế toàn cầu. Là cựu bộ trưởng bộ y tế và bộ trưởng bộ ngoại giao Ethiopia, ông Tedros là thành viên điều hành của đảng chính trị Mặt trận giải phóng nhân dân Tigray (TPLF). Đảng này lên cầm quyền tại Ethiopia thông qua một cuộc đấu tranh năm 1991 và bị liệt là thủ phạm trong Cơ sở dữ liệu Khủng bố Toàn cầu. Sau khi ông trở thành người đứng đầu WHO, các nhà phê bình đã đặt câu hỏi về nỗ lực của ông Tedros nhằm bổ nhiệm ông Robert Mugabe khi đó đang là nhà độc tài tại Zimbabwe làm đại sứ thiện chí của WHO.

Đại dịch virus corona đã cho thấy ông Tedros không phù hợp để lãnh đạo WHO. Vì sự lãnh đạo của ông, thế giới có thể đã bỏ lỡ thời gian quan trọng để ngăn chặn đại dịch virus corona hoặc giảm thiểu độc lực của virus này. Thế giới hiện đang chiến đấu với sự lây lan gia tăng và nhiều quốc gia đã áp đặt các hạn chế. Là lãnh đạo của WHO, ông Tedros phải chịu trách nhiệm về vai trò của mình trong việc quản lý sai các nỗ lực nhằm kiểm soát sự lây lan của virus.

Bài viết của Bradley A. Thayer (giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Texas-San Antonio), và Lianchao Han (phó chủ tịch của Sáng kiến ​​Quyền lực Công dân cho Trung Quốc). Bài viết đăng lần đầu trên The Hill.

M.TRITHUCVN.NET
Câu hỏi đặt ra là tại sao WHO lại phải mất thời gian quá lâu mới nhận thức được điều mà nhiều quan chức y tế và các chính phủ đã xác nhận rất sớm trước đó.

SÀI GÒN BAO DUNG.

SÀI GÒN BAO DUNG.

Đêm qua, sau giấc ngủ dài, sáng sớm trong người sảng khoái, thả bộ dăm ba con phố để tận hưởng khí trời còn trong lành.

Đang đi, chợt ngửi được thoang thoảng mùi thịt nướng thơm phức, quyện trong gió đưa tới. À, cơm tấm vỉa hè, món ăn không thể thiếu trong thực đơn điểm tâm phong phú của người Sài Gòn, bụng thấy đói nên tấp vào.

Chị chủ, dáng người đầy đặn, gương mặt vui tươi và phúc hậu.Đang loay hoay làm cơm cho khách.Chị bỗng dừng tay, khi thấy một bé gái tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, đứng chăm chú nhìn vào dĩa cơm trên tay chị, với ánh mắt thèm thuồng.

Chị ngoắc nó lại:

– Nhỏ, vào đây ăn.

– Dạ, con không có tiền.

– Khỏi, dì cho.

Thấy hay hay, mình buột miệng hỏi vui chị chủ:

– Bán miễn phí dzầy hoài sao khá nỗi?

– Dạ, lá lành đùm lá rách.Cho đi sẽ nhận lại anh à.

Đang ăn dỡ, có anh xe ôm ghé lại, đá chống, rồi ngồi kế bàn mình.

– Cho dĩa sườn bì chả, nhiều mỡ hành.

– Dạ có liền.

Trong lúc ngồi chờ, có thằng bé khuyết tật chân đến mời vé số.Anh xe ôm nhìn nó, lộ vẻ thương cảm.

– Mầy ăn sáng chưa, tao bao.

– Dạ, con không đói.

Anh móc trong túi ra tờ 50.000 đưa cho thằng bé:

– Cho tao 2 tờ (10.000), khỏi thối.

Thằng bé mừng rỡ, cảm ơn rối rít.Mình ngừng ăn, chọc anh xe ôm:

– Xe ôm mà chơi sang dzậy pa.

– Hổng dám sang đâu, kiếm tiền cũng đỏ con mắt, nhưng giúp đỡ kẽ khó khăn là bổn phận của người lương thiện.

Trời! hết chị bán cơm đến anh xe ôm, đưa mình từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác, những con người bình dân mà tấm lòng quảng đại thế sao, thật đáng ngưỡng mộ.

Có người bảo, Sài Gòn không có biển xanh cát trắng như Nha Trang, không có đền đài lăng tẩm cổ kính như Huế, không có Hồ Gươm thơ mộng như Hà Nội, Sài Gòn có gì đẹp?

Tôi tự hào mà trả lời rằng:

***** Sài Gòn có muôn vàn vẻ đẹp vật chất và tinh thần, một trong những cái đẹp đó, là lòng BAO DUNG của người Sài Gòn. *****

From: TU PHUNG 

THÁNG TƯ XƯA, THÁNG TƯ NAY…

THÁNG TƯ XƯA,
THÁNG TƯ NAY…

Tháng tư xưa ai cúi đầu gục xuống
Khóc anh em xót xa cho cội nguồn
Tháng tư nay Corona tràn khắp
Giết nhân sinh…ôi ngút ngàn lệ tuôn…

Tháng tư xưa khi xuống tàu vượt biển
Bỏ lại quê hương một mối tình riêng
Bao la bão tố,nghìn trùng sóng gió
Lòng nặng miên man hồn nhuốm ưu phiền…

Tháng tư nay dịch Tàu Cộng Vũ Hán
Phát tán sụp đổ tả tơi thiên đàng
Lòng người hoảng loạn trong cuộc tiêu hao
Ai sống ai chết nỗi sợ điêu tàn…

Tháng tư xưa với hòn ngọc Viễn Đông
Quê hương mình bình an trong cuộc sống
Tháng tư nay ngập mặn sông khô cạn
Lúa hư hao…buồn sao kiếp nhà nông…

Tháng tư nay xin bình an trở lại
Cuộc sống nghèo mong đủ cơm để nhai
Tháng tư nay dịch lan tràn nhiều quá
Thế Giới buồn ô hô quá thiện tai…

Tháng tư ơi đến bao giờ mới hết
dịch lan tràn người dân đen thấm mệt
xin bình thường trở lại giống như xưa
tai ương qua cho đời thôi lết bết…

Liverpool.22-3-2020
Song Như.

Image may contain: 1 person
No photo description available.

VI-RÚT CỦA THƯỢNG ĐẾ XUNG KÍCH CUỘC CHIẾN TÂM LINH ?!

Paul Nguyễn Hoàng Đức is with Nguyễn Văn Quân and 28 others.

VI-RÚT CỦA THƯỢNG ĐẾ XUNG KÍCH CUỘC CHIẾN TÂM LINH ?!

Paul Nguyễn Hoàng Đức

Trước năm 2000, nhiều chuyên gia đã cảnh báo về cuộc chiến tâm linh của thế giới: Thiên niên kỷ thứ ba, nhân loại sẽ diễn ra cuộc chiến dữ dội chưa từng có của tâm linh. Lời cảnh báo vẫn chưa ráo mực, thì ngày 11/9/2001, đúng năm đầu tiên của thiên niên kỷ thứ ba, tổ chức khủng bố al-Qaeda, thuộc Hồi Giáo đã cướp 4 chiếc máy bay chở khách lao vào 2 tòa tháp đôi ở New York và tòa nhà quốc hộ Mỹ ở thủ đô Washington D.C làm chết ba ngàn người… đó chẳng phải một thực chứng quá sớm sủa cho cảnh báo trên sao?!

Và tiếp theo là dịch viêm phổi cúm Vũ Hán, bây giờ được Tổng thống Mỹ gọi thẳng là “Cúm Tàu” hay “Vi-rút Tàu” (Chinese virus), diễn ra cuối năm 2019 bị Trung Quốc gian lận và ém nhẹm thành 2020. Chúng ta hãy nhớ cơn mưa rào và mưa đá đêm giao thừa Canh Tý ở Việt Nam, dường như là bằng chứng của trời đất tức khí mà nổ sấm gieo mưa. Tại Vũ Hán thì sấm chớp và mưa gió cùng những đàn quạ đen bay rợp trời còn là dấu hiệu tức khí hơn nhiều.

Vậy, tôi nghĩ đây là lúc, chúng ta nên bàn đến một cuộc chiến của tâm linh khác?! Một cuộc chiến tranh vi trùng đã diễn ra hiện đã lây lan hầu hết thế giới với gần hai trăm nước và vùng lãnh thổ bị nhiễm bệnh và chết chóc, có qui mô dường như chưa từng có trong lịch sử hiện đại (trong vòng vài trăm năm nay), chẳng lẽ không dạy chúng ta một bài học nào, cũng như không để lại cho nhân loại ý nghĩa gì?!

Văn hào Shakespeare nói: “Cái gì phải đến sẽ đến, cái gì xảy ra nó sẽ xảy ra”. Chỉ có điều, cái xảy ra kinh khủng đó lại diễn ra “ở nơi mà nó phải xảy ra” là thành phố Vũ Hán của Trung Quốc. Trái khoáy và oái oăm thay, tại sao nó không chọn nơi nào đó để xảy ra mà lại xảy ra đúng vào Trung Quốc một cường quốc đang lên như diều gặp gió?! Người Việt có câu “chỉ tận tay day tận mặt”, tức là cái diễn ra ở đâu là bằng chứng không chối cãi nổi của việc “ăn gian nó giàn ra đấy”. Những vết ố trên mặt con cái, đâu chỉ có máu xấu, mà hầu như nó chứng tỏ sự ô trọc của thế hệ cha mẹ nên bắt con phải chịu di chứng nhân – quả?!

Luật sống và tồn tại quan trọng bậc nhất thế giới là CÔNG BẰNG. Vì Thiên Chúa cũng đã xác định “Việc đầu tiên hãy sống công chính, còn mọi thứ Ngài sẽ thêm cho!” Cuộc sống nếu không có công chính, tức công lý hay công bằng thì sẽ không tồn tại, nói gì đến những thứ thêm vào?!

Việc này, đã được ông tổ của triết học Socrate xác định rất kỹ trong buổi ban mai triết học: tất cả cái gì không cân bằng thì đều sụp đổ!

Một cái thuyền, ngồi không cân hai mạn sẽ lật, vì vậy khi leo lên thuyền nhỏ hay chất hàng trên tầu lớn người ta đều bố trí cân trọng lượng hai bên mạn.

Nhưng đấy mới chỉ là cân bằng về trọng lượng, thân xác hay thể chất. Còn một cân bằng nữa hay mở rộng là cân bằng toàn thể, tức cân bằng giữa thể xác và linh hồn. Triết gia Aristote đã tóm bắt thế này: “Một cuộc đời hạnh phúc là một tinh thần mạch lạc trong một thể xác tráng kiện”. Nếu không có cân bằng này người ta chỉ là thứ bị thịt phàm phu tục tử?!

Cân bằng trong thiên nhiên là gì? Các nhà bác học Anh nghiên cứu, nếu cứ sức ăn của sâu bọ ở một sân vận động, thì chỉ trong ít ngày, chúng ăn trụi cả thế giới, nhưng may thay lại có những con nhện ăn những con sâu này…

Linh hồn là gì? Triết gia Platon là người đầu tiên nghiên cứu về linh hồn có tính chất cụ thể. Ông nói: khuôn mẫu của vật thể như giống – loài – loại, chính là linh hồn sơ khảo đầu tiên. Chẳng hạn chúng ta ăn một cái bánh trung thu. Cái bánh được làm theo khuôn hình, khuôn hình đó đặt tên và làm ra đặc trưng của cái bánh, đó cũng là ý tưởng của nhà sản xuất áp định lên cái bánh. Khi ta nhai cái bánh, nuốt trôi… nhưng ta không hề nuốt khuôn hình nào cả… cái bánh và cả khuôn hình đã bị nuốt trôi, nhưng cái khuôn ở xưởng bánh vẫn còn, và người ta vẫn làm ra những chiếc bánh mới y như trước… đó là linh hồn đó, nó bất tử, vì ngay cả khi những cái bánh bị ăn hết thì cái khuôn hình vẫn còn.

Một chiếc ly hay chai có dung tích nửa lít, được đo bằng không khí chứa trong ly đó. Ta có thể đựng nước, chè, hay rượu, cả nước mắm… thì là cách ta đã dùng nội dung – cũng là dung tích của nó… cái dung tích không khí trong cốc không bao giờ là đồ nhựa, thủy tinh hay sứ… chính vì thế cái cốc hay cái chai mới có giá trị theo dung tích. Khoảng không trong chiếc ly là phi vật chất, không bao giờ bị giết, cho dù cốc có vỡ, và ta hãy coi đó được làm theo cùng khuôn mẫu, và cũng là một trạng thái của linh hồn.

Đến đây chúng ta đã biết giá trị mật thiết và tiên quyết của cái vật chất như chất liệu nhựa, gốm, thủy tinh, pha lê, hay đồng… liên quan mật thiết với cái phi vật chất là khoảng không dung tích của nó. Liên quan đến mức: không có khoảng không dung tích đó, chiếc bình bị thủng chẳng hạn, thì vật chất chỉ còn là đống ù lỳ sơ cứng không tác dụng.

Một chiếc cốc chứa không khí ư? Không! Không khí là hòa đồng cả vũ trụ này. Khi ta vặn vòi nước, thì vòi thực ra làm gì có nước mà đó là nước lọc từ nhà máy chảy đến, từ nhà máy ư, không, từ mạch ngầm, từ dòng sông, từ nguồn hang núi, từ mây trời, và cả cái cao hơn mây… một chiếc cốc coi như là một thể xác rất nhỏ đã liên đới với cả vũ trụ rộng lớn.

Trung Quốc cộng sản theo duy vật giống như chiếc cốc chỉ ngắm nghía đống vật liệu mà thèm khát ta sẽ làm ra nhiều cốc hơn, rồi làm cốc to hơn… rồi đắc chí hơn ta sẽ đi múc nhiều thứ… Nhưng khi chỉ biết ham hố vật chất mà không cần đếm xỉa đến sự cân bằng của linh hồn cũng như những giá trị phi vật chất có liên quan, mà đến lúc Trung Quốc phải nhận luật cân bằng như cúm Vũ Hán. Trung Quốc đã từng gieo rắc những tội ác bạo lực như đàn áp Tây Tạng, Tân Cương, rồi chính tại quảng trường Thiên An Môn ở ngay thủ đô Bắc Kinh, mổ cướp nội tạng sống cua Pháp Luân Công… chẳng lẽ họ có thể cứ vô thần mà đắc chí bất kể đến giá trị nhân đức mà tạo hóa hằng ôm ấp là Đức Hiếu Sinh?! Người tàn phá đức Hiếu Sinh của vũ trụ, chẳng lẽ Càn Khôn lại để yên?! Người ta nên biết “khôn ngoan không lại với trời” chứ, có tí vật liệu ở trong tay (mà vật liệu cũng là của tạo hóa) sao lại đòi đắc chí vô thiên, vô đạo, vô đức, vô thần đòi cai trị nhân loại và vũ trụ?! Chính người Hoa có câu “Có lý đi khắp thiên hạ, không có lý không đi quá một bước chân”.

Cái gì phải đến sẽ đến! Và nó đến nơi cần phải đến là Vũ Hán – Trung Quốc. Tàu cộng loay hoay đòi đổi tên để xóa dấu vết hay thay đổi lịch sử ư làm sao thay đổi được sự thật vì có danh ngôn: Người ta không thể nào thay đổi sự kiện mà chỉ có thể thay đổi ý kiến về sự kiện thôi.

Cậy nước lớn và bộ truyền thông khổng lồ ư, làm sao đòi thay đổi sự thật dù là nhỏ nhất?!

Paul Đức 13/3/2020

#paulducvirutthuongde

CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 23/3)

  • Thế giới 24h qua có thêm 4 quốc gia lần đầu tiên công bố có ca nhiễm viêm phổi Vũ Hán (COVID-19), nâng tổng số quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới có dịch lên 193+ 1 du thuyền Diamond Princess. Như vậy đã có khoảng 96% số quốc gia trên thế giới có người nhiễm viêm phổi Vũ Hán.
  • Thế giới 24h qua cũng có thêm hơn 32.000 ca nhiễm mới và ít nhất 1.600 ca tử vong mới, với tốc độ tăng tương đương như ngày trước đó. Trong đó, châu Âu là nơi có số lượng ca nhiễm mới tăng nhiều nhất, với 17.530 ca.
  • Toàn thế giới đã có hơn 336.000ca nhiễm và hơn 14.600 ca tử vong do dịch viêm phổi Vũ Hán. Tỷ lệ tử vong trung bình tăng lên 4.34%.
  • Nhóm các nước có trên 10.000 ca nhiễm: hiện vẫn có 7 nước gồm Trung Quốc, Ý, Iran, Tây Ban Nha, Đức, Mỹ và Pháp. Trong đó, 6 trên 7 nước đã quá 20.000 ca nhiễm, trừ Pháp hiện có hơn 16.000 ca.
  • Những tin tức cập nhật mới nhất về diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán tại Trung Quốc, Việt Nam và thế giới.

Cấm cung!

Cấm cung!

Nguyễn Tường Tuấn

– Từ nay, xin phép được dùng chữ “Vũ Hán Coronavirus” (Wuhan Coronavirus) hoặc ngắn gọn trong tiếng Việt (Dịch Vũ Hán) cho dễ nhớ. Tại sao không, chẳng phải bệnh dịch này đến từ thành phố Vũ Hán bên Trung cộng sao? 102 năm trước, sau Đệ nhất Thế chiến (1918) thế giới đối đầu với “Cúm Tây Ban Nha” khiến cho ít nhất trên 50 triệu người tử vong, từ đó đến nay mọi người đều gọi như vậy, có gì mà kỳ thị. Bệnh xuất phát từ nơi nào, thì gọi tên địa danh đó, chính Ngoại trưởng Hoa Kỳ ông Mike Pompeo cũng đã thẳng thắn dùng tên này. Tập Cận Bình không thích, kệ xác hắn, lịch sử là lịch sử!

Bản tin BBC ngày 15/3/2020 cho biết chính phủ Anh đưa ra một quyết định yêu cầu các vị cao niên trên 70 hãy ở nhà trong một thời gian dài, để giúp chống lây nhiễm của “Dịch Vũ Hán”. Bộ trưởng Y tế Matt Hancock tuyên bố: “Khoảng thời gian chúng tôi yêu cầu họ ở trong nhà là một đòi hỏi, hy sinh rất lớn – một thời gian rất dài.” Không phải chỉ có các cụ trên 70 đâu, “Dịch Vũ Hán” thích làm bạn với người lớn tuổi lắm, trên 60 với những căn bệnh có sẵn như: Cao áp huyết, tim, tiểu đường… đều nằm trong danh sách ưu tiên đến thăm. Trẻ hơn 60 cũng đừng cho là mình miễn nhiễm, nếu chẳng may bạn có những bệnh được bác sĩ bắt uống thuốc mỗi ngày, thì tuổi 30 nó cũng chẳng tha. Mới đây ông Francis X. Suarez, Thị trưởng thành phố Miami, 43 tuổi, cũng bị mặc dù không có dấu hiệu lây nhiễm, nó chẳng nể ai hết, bộ trưởng, nội các chính phủ Iran đánh cho chết luôn, vợ Thủ tướng Canada không thoát, tài tử Tom Hank, Hollywood chẳng tha… Cho nên chuyện cấm cung những người lớn tuổi là đúng, chúng ta phải chịu thôi. 

Thống đốc Newsom, tiểu bang California hạ số tuổi cấm cung xuống còn 65. Mọi người cần hiểu rõ, con siêu vi khuẩn này quá mới đối với bác sĩ, và các khoa học gia về bệnh dịch, chẳng ai biết gì về nó trước đây! Trong cuộc họp báo hằng ngày tại Toà Bạch Ốc, một phóng viên hỏi: “Lúc nào cơn đại dịch này lên cao nhất?” Bác sĩ Anthony Fauci, Giám đốc Viện Dị ứng & Truyền nhiễm Quốc gia (National Institute of Alergy and Infectious Disease – NIAID) từ năm 1984, chuyên gia hàng đầu của Hoa Kỳ về nghiên cứu và đối phó với dịch bệnh như HIV/AIDS, Ebola & Zika… cũng không thể xác định được, ông chỉ đưa ra những dự trù có thể xẩy ra ở mức độ cao và thấp để lập kế hoạch đối phó. 

Những vị lớn tuổi không nên mất tinh thần, cấm cung chỉ là biện pháp phòng ngừa hiệu quả nhất mà mỗi người chúng ta có thể áp dụng. Khi tuổi cao, hệ thống miễn nhiễm yếu, đó là lý do. Đi ra ngoài, tiếp xúc với xã hội, bắt tay, nói chuyện, đều là những cơ hội lây nhiễm dễ dàng. Tuy nhiên, với những người có thói quen giao thiệp rộng rãi, hội họp thường xuyên, thì chuyện tự mình cấm cung là cả một vấn đề! Chưa kể đến ở trong nhà lâu nếu không quen, sẽ xẩy ra nhiều chuyện không vui với con cháu. Vì sự hiểu biết giới hạn, bài viết không có tham vọng trả lời từng câu hỏi cho mọi trường hợp. Chúng tôi chỉ xin phép nêu ra một vài nguyên tắc để giúp các vị cao niên sống thoải mái trong thời gian cấm cung. Nó không đến nỗi khó như chúng ta nghĩ. Hy vọng các bạn trẻ, trong gia đình có cha mẹ hay ông bà lớn tuổi, đọc và hiểu tâm trạng của bậc sinh thành.

Con người có khuynh hướng nhận xét tha nhân qua cảm quan và suy nghĩ của mình, ai nói hay làm hơi khác là chúng ta vội vã có phản ứng không hay. Nếu là người trẻ, chắc nhiều lần bạn nghĩ, ông bà, cha mẹ mình già, lẩm cẩm rồi, từ đó đưa đến thái độ không tốt. Thí dụ: Trong nhà, người cao niên hay để xung quanh chỗ mình ngồi lung tung đủ mọi thứ, cả chục chai thuốc, đến tờ báo, hoặc hộp dầu nóng. Nhiều khi các cụ còn bày ra ngay tại bàn salon nơi phòng khách! Không thể chấp nhận được, ngoài chuyện bừa bãi ra, nếu khách đến thì họ xem nhà mình ra gì? Đấy là suy nghĩ và nguyên nhân khiến hai thế hệ không gập nhau. Khi bạn đến tuổi cha mẹ sẽ biết, đầu óc hay quên, nếu thuốc không để một chỗ thì làm sao nhớ? Xương cốt không còn như xưa, cất thuốc ở trên ngăn tủ cao leo lên chẳng may ngã là xong! Di chuyển  khó khăn, thôi thì cứ để chỗ mình quen cho nó tiện! Già rồi, có ma nào đến thăm mà phải gọn gàng phòng khách? Ngồi nơi đó, xem TV, đọc sách, trông nhà, mọi thứ cần dùng ngay tầm tay, tuyệt vời! Cho đến chừng nào, chúng ta đi vào đôi giầy của các cụ, lúc đó sẽ biết. Không lâu đâu các bạn trẻ ạ! Quỹ thời gian, như tiền để trong ngân hàng, chỉ có lấy ra, nhưng không hề gửi vào. Mỗi ngày trôi qua, là một ngày mất đi trong cuộc đời. Người lớn tuổi, cũng cần rộng lượng đừng đòi hỏi con cháu phải giống mình, làm sao người trẻ lại có suy nghĩ như tuổi 70 được? Vậy thì cấm cung có khó không? Hoàn toàn không, nếu người lớn tuổi biết: 

  1. Chấp nhận điều ngoài ý muốn.Chẳng ai mời “Dịch Vũ Hán” vào nhà. Nhưng nó vẫn đến như cơn gió độc, bình tĩnh mà đối phó, tuyệt đối không hoảng sợ. Yếu tố tinh thần rất quan trọng cho mọi người, nhất là những ai lớn tuổi. Đừng than vãn, khó chịu vì chuyện cấm cung, không phải chỉ có mình bạn đâu, trên thế giới nhiều quốc gia đã áp dụng luật lệ này, cá nhân chỉ là một hạt cát trong bão táp sa mạc. Chấp nhận một cách vui vẻ, những gì ngoài khả năng, không thể thay đổi được, là một quyết định thông minh. Ta thán, khó chịu sẽ làm cho cuộc sống mất vui. 

– Các chuyên gia về thần kinh não bộ và tâm lý học cho biết, khối óc con người là một bộ máy tinh vi vô cùng, thậm chí nó còn làm được việc mà các máy vi tính tối tân nhất hiện nay phải chịu thua. Chính xác hơn, khi chúng ta lập trình bất cứ điều gì vào máy vi tính, nó lưu trữ những dữ liệu đó, và sẽ hiện ra khi mở lại. Khối óc con người, không những nhớ những gì xẩy ra trong cuộc sống, mà còn nhân những điều đó lớn lên theo thời gian. Không tin? Khi yêu ai, tình yêu chúng ta dành cho người đó mỗi ngày mỗi lớn hơn, hy sinh tất cả, hiến dâng mọi thứ cho người mình yêu. Nhưng đã ghét ai, sao cứ thấy mặt, hoặc nghe giọng nói của họ là huyết áp đã tăng lên vùn vụt. Yêu và ghét được nhân lên mỗi ngày đấy các bạn ạ! Chính vì thế, nếu chúng ta biết chấp nhận điều mình không thể thay đổi được, sẽ giúp cuộc sống bình an hơn. Tập cho khối óc nhân lên những đều tốt, thay vì xấu.

– Vui vẻ và hạnh phúc trong cấm cung. Bạn có biết, nước Ý hiện nay là quốc gia Châu Âu có 21,157 nạn nhân, hơn 1,400 người chết (Fox 14/3/2020) và toàn thể đất nước bị cấm cung. Người dân Ý có bị khủng hoảng không? Rất nhiều người trung niên, đã không buồn mà còn vui, họ ra ban công, nhìn xuống đường và ca hát ầm lên. Người khác, mở cửa sổ trông xuống phố, chào và vẫy tay với cảnh sát đi tuần. Thái độ đúng! Khi chúng ta vui, mọi thứ xung quanh sẽ vui theo, nhớ lại Truyện Kiều, cụ Nguyễn Du với câu thơ: “Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ?” Vậy hãy vui lên các vị cao niên! 

  1. Sắp đặt một cuộc sống mới. Người lớn tuổi không thích xẩy ra những chuyện ngoài dự đoán. Tuổi trên 60 hay 70 thường phản ứng khó chịu nếu gặp chuyện bất ngờ. Đặt cho mình một thời khoá biểu sinh hoạt tại nhà, mấy giờ thức, lúc nào đi ngủ, ăn uống giờ nào? Cho con cháu và những người thân biết để họ không quấy rầy. Lúc nào sẽ ăn chung, gập mọi người nói chuyện? Giờ nào cần sự yên tĩnh để nghỉ ngơi? Giải thích cho con cháu biết tại sao mình lại có thói quen như để thuốc, báo, bừa bãi nơi bàn salon? Nếu dọn dẹp ngăn nắp (theo ý chúng) mình bị hụt hẫng tìm không ra. Đừng quên, là không ai đọc được suy nghĩ của mình, và mình cũng chẳng hiểu được ai. Nhiều người đã không giải thích rõ ràng cho con cháu, vội quay ra kết tội, nào là “Bọn trẻ chúng cứ phải làm khác mình, hai thế hệ sống cùng mái nhà như mặt trời với mặt trăng!”Chỉ là quan niệm khác nhau thôi, không con cái nào muốn làm cha mẹ buồn lòng cả, nghĩ như thế là không đúng. 

– Giữ cho tuổi già hoạt động. Ngồi một chỗ, xem TV, la hét con cháu, bắt lỗi người này, kiếm chuyện với người kia, là điều tối kỵ! Lớn tuổi cần được con cháu thông cảm và yêu thương. Ngoại trừ giờ ăn, ngủ, sinh hoạt cùng gia đình, người già cần tập thể dục hằng ngày, bạn có thể đi bộ trong phòng, ngoài sân, không đi đâu xa. Bạn cũng có thể giúp con trông cháu (còn mệt gấp mấy lần tập thể dục, nhưng rất tốt cho sức khoẻ). Không ở gần con cháu, ai cấm bạn kiếm một việc nào đó trong nhà để làm, như sắp xếp lại tủ quần áo, kệ sách, dọn nhà để xe, quét sân làm vườn, chăm sóc vài chậu hoa. Bạn sẽ ngạc nhiên, rất nhiều thứ không bao giờ dùng đến (quần áo không mặc) nó vẫn hiên ngang nằm trong tủ nhà mình, trong khi xung quanh còn bao nhiêu người thiếu thốn không có áo mà mặc? Hãy hoạt động, nhấc cái “bàn toạ” ra khỏi chiếc ghế, nếu bạn không muốn đôi chân sớm về hưu! Tập Yoga, đọc Kinh Thánh, Kinh Phật và tìm hiểu ý nghĩa lời Chúa Phật dậy sẽ giúp khối óc hoạt động. Làm chủ thời gian là hạnh phúc mà những người đang ở tuổi đi làm không có. 

– Đặt một mục tiêu mỗi ngày cho bản thân. Làm cho xong, điều này sẽ nâng cao tính tự tin của người già, xoá đi cái mặc cảm mình trở nên thừa thãi. Mục tiêu có thể là chăm sóc cây cỏ ngoài vườn, viết nhật ký, vẽ tranh, hoặc bất cứ điều gì. Xung quanh ngôi nhà có cả trăm thứ để làm, nếu chúng ta muốn. 

– Ưu tiên một (UTM). Đừng ôm đồm mọi việc, một ngày ai cũng có 24 giờ không hơn, không kém. Chỉ cần chọn một mục tiêu mình cho là quan trọng nhất. Tập trung vào làm cho xong. Không cho bất cứ chuyện gì xen kẽ, ngoại trừ trường hợp quan trọng và khẩn cấp. 

  1. Văn hoá trao quyền. Văn hoá Á đông có những điều tốt mà Tây phương cần học. Nhưng cũng chứa đựng những thứ không hợp thời, nên thay đổi. Kính trọng người già là tốt. Tuy nhiên, không phải lúc nào người lớn tuổi cũng đúng? Tuổi càng lớn, chúng ta giống chiếc xe cũ với nhiều bộ phận hư hỏng, không hợp thời. Thậm chí, không dễ gì tìm ra được những phụ tùng thay thế! Nhiều người trẻ ở hải ngoại, sợ hãi khi phải sống chung với bố mẹ lớn tuổi, các cụ không có một khái niệm gì về cuộc sống bận rộn của thế giới hôm nay. Trong nước, vì điều kiện ăn ở khó khăn, cho nên rất nhiều mái nhà có đến hai ba thế hệ sống chung, xung đột hầu như mỗi ngày! Nếu có phòng riêng, trong phòng là toàn quyền của mình, con cháu không được xâm phạm. Còn các phòng khác trong nhà, hãy để chúng làm chủ. 

– Ngạn ngữ Việt Nam có câu: “Tre già, măng mọc” thích hay không thì ở tuổi về hưu chúng ta đã trở thành “tre già” rồi, tóc bạc, da xuất hiện những vết nhăn, nói trước quên sau, trông gà hoá quốc, tiến trình lão hoá không ai thoát! Chính vì thế, nếu ở cùng con cháu trong một mái nhà, người lớn tuổi đừng hành động như thái thượng hoàng, cái gì cũng có ý kiến, bắt con cháu phải làm điều này, thay đổi cái kia. Chớ dại dột mà mắng: “Chúng mày đừng có trứng khôn hơn vịt” câu đó lỗi thời rồi! 

Khi đụng đến máy vi tính, gửi và nhận e-Mail, vào Youtube hay Facebook, hãy xem trứng với vịt ai hơn ai? Lúc cần ra chợ mua thứ gì đó, người trẻ nhanh hơn nhiều. Khi về hưu, phải hiểu rằng không phải chỉ về hưu tại nơi làm, mà về hưu ngay tại trong gia đình. 

– Dành cho con cái quyền chỉ huy nếu chúng đã trưởng thành, không nên đòi hỏi mình phải có quyết định trên mọi việc. Nên nhớ là về hưu 100%. Như vậy trong gia đình sẽ tránh được những xung đột không cần thiết. Nếu con cái làm những gì mình không thích, nên nhẹ nhàng “góp ý” tuyệt đối không “phê bình”. Thời của mình đã qua, tre già thì phải để măng mọc! 

– Không xung đột với bất cứ ai trong gia đình. Người Nhật có văn hoá “Hạt lúa chín là hạt lúa biết cúi mình” chính vì thế cho nên người Nhật họ chào nhau bằng cách cúi mình xuống. Cha mẹ có thể không học hành bằng con cái, chuyện đó là bình thường, con hơn cha là nhà có phúc. Nhưng tuổi càng cao, kinh nghiệm càng nhiều, và khi chúng ta cúi xuống sẽ là lúc con trẻ lắng nghe. 

– Đừng tranh luận với con cái, nhất là chuyện “chính trị”. Con bạn sẽ cãi cho đến cùng, gia đình trở nên mất vui! Mark Twain, từng thú nhận: “Khi ở tuổi 14, tôi thấy cha mình chẳng biết gì cả và rất khó để gần ông. Năm 21, tôi mới ngạc nhiên về những hiểu biết của ông trong những năm qua!” Các ông bà “cụ non” luôn luôn cho là mình đúng, ngày xưa chắc chúng ta cũng thế? Im lặng, thời gian sẽ chứng minh. 

– Vợ chồng tránh chuyện cãi nhau vô bổ. Chúng ta còn ở bên nhau bao lâu nữa để mà cãi nhau? Nhịn khi bất đồng ý kiến, chờ khi giông bão trôi qua sẽ giải thích cho người kia hiểu. Tuổi già không phải võ sĩ trên võ đài, đánh nhau chí tử, để ghi điểm thắng. Con cái nhìn vào hạnh phúc của cha mẹ để chúng bắt chước. Thường xuyên nói với nhau những lời nhẹ nhàng, gọi nhau một tiếng “Cưng” yêu thương, hôn nhau trên má, trên trán khi có dịp, cám ơn mỗi khi người kia làm việc gì tốt cho mình. Vợ chồng chúng tôi áp dụng luật 24/48, có nghĩa là không được giận nhau trên 48 tiếng, thời gian tối đa cho phép hai người nuốt giận, bình tĩnh, và làm hoà nhau là 48 giờ. Sau đó, đừng nhắc chuyện xẩy ra, đừng bận tâm ai thắng ai thua. Chồng thắng vợ, hay ngược lại, chỉ làm con cái nó buồn hơn mà thôi. 

Marilyn Moyer từng nói: “Gia tài quý nhất cha mẹ để lại cho con cái, là tình yêu và hạnh phúc của hai người.” Ngày cấm cung sẽ trở nên ý nghĩa hơn nếu chúng ta biết sử dụng đúng! Thời gian chẳng còn bao lâu, hãy tận hưởng trọn vẹn. 

Chúc các cụ hạnh phúc trong ngày cấm cung! 

Nguyễn Tường Tuấn

From: TU-PHUNG

Hãy thức tỉnh từ những lời dối trá của ĐCSTQ

 Le Tu Ngoc

March 20 at 2:24 AM ·

Cục diện hiện nay, giống như nhà văn Xô Viết – Nga Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn từng nói: Chúng ta biết họ đang nói dối, họ cũng biết họ đang nói dối, họ biết chúng ta biết họ đang nói dối, chúng ta cũng biết họ biết chúng ta biết họ đang nói dối, nhưng họ vẫn cứ đang nói dối. Vậy còn không mau thức tỉnh?

Sự dối trá của ĐCSTQ kể cũng không hết, giống như người Vũ Hán nói khi Phó Thủ tướng Tôn Xuân Lan đi thị sát: “Là giả, là giả”, “Toàn là giả”.
M.TRITHUCVN.NET

Hãy thức tỉnh từ những lời dối trá của ĐCSTQ

Sự dối trá của ĐCSTQ kể cũng không hết, giống như người Vũ Hán nói khi 

Gần đây tôi có gọi điện về cho người thân và bạn bè ở Trung Quốc, hỏi thăm họ xem có bình an hay không, thì phát hiện mọi người ít nhiều đều tin vào những lời tuyên truyền trong nước. – (Bài viết của Ngọc Lượng Lai Nguyên đăng trên Vision Times tiếng Trung)

Lời nói dối 1: Mỹ đã không còn thông báo dịch bệnh nữa

Một đồng nghiệp xấp xỉ tuổi tôi sau khi nhận điện thoại, có phần vui mừng, bởi vì từ sau khi dịch bệnh bùng phát, anh phải ở trong nhà và đã lâu không ra ngoài. Anh thao thao bất tuyệt nói về tình hình hiện tại, ví dụ như: tiểu khu phong tỏa, nếu vượt tường ra ngoài hoặc là ở ngoài đường phố không đeo khẩu trang thì sẽ bị bắt, bị bắt học thuộc “Luật phòng dịch”. Tôi hỏi một câu: “‘Luật phòng dịch’ có bao nhiêu điều vậy?” khiến anh cười ha ha. Biết tôi ở Mỹ, anh nói: “Nghe nói Mỹ đã không còn thông báo tình hình dịch bệnh nữa.” Điều này khiến tôi bất ngờ, chỉ đành nói đúng sự thật với anh: “Mỹ vẫn luôn thông báo tình hình dịch bệnh đấy, nơi tôi cư trú thường xuyên nhận được thông tin về số người lây nhiễm và số người tử vong.” Điều này cũng khiến anh bất ngờ, không biết từ đâu mà anh có được thông tin Mỹ không thông báo tình hình dịch bệnh, thế là tôi nói chi tiết cho anh về thông tin chân thực về tình hình dịch bệnh.

Lời nói dối 2: Virus là do người Mỹ mang đến Trung Quốc

Tôi lại gọi điện cho một vị là chủ quản cơ quan trước đây, vị này tương đối có cảm giác chính nghĩa, là số ít người có thể thanh tỉnh rằng ĐCSTQ không tốt và dám nói ra. Nhưng nói đến dịch bệnh, anh lại thuật lại những tuyên truyền trong nước Trung Quốc: Virus là do Mỹ mang đến Trung Quốc. Thế là, tôi nói cho anh về bà Thạch Chính Lệ của Trung tâm Nghiên cứu Virus P4 Vũ Hán, tháng 11/2018 trong một bài diễn thuyết chủ đề “Nghiên cứu về virus corona ở dơi và lây nhiễm chéo loài” tại Đại học Giao thông Thượng Hải, loại virus này là do họ tự nghiên cứu phát hiện, không liên quan đến Mỹ.

Lời nói dối 3: Dịch bệnh hiện tại ở châu Mỹ và châu Âu nghiêm trọng hơn Trung Quốc

Lời nói dối này cũng có người tin. Một đồng nghiệp trẻ của tôi, cũng có nhận thức nhất định về một số tình hình đen tối ở trong nước, nhưng khi hỏi anh về tình hình dịch bệnh ở trong nước hiện giờ ra sao, anh nói: Hiện giờ tình hình dịch bệnh ở Mỹ và châu Âu nghiêm trọng hơn so với Trung Quốc, Trung Quốc đã ổn định rồi. Thực tế, hiện tại ở Trung Quốc tức thời phát hiện trường hợp nhiễm bệnh mới, đều chiểu theo phương pháp trị liệu viêm phổi thông thường, không tiếp tục báo cáo lên trên; Mỹ và châu Âu vẫn luôn thông báo tình hình mới của dịch bệnh, như thế khiến cho những người ở ở trong nước bị bứng bít thông tin cho rằng Trung Quốc Đại Lục là an toàn, ở Mỹ ngược lại lại là nguy hiểm.

Tôi cảm thấy có chút bi thương, chúng ta hãy cùng nhìn lại những lời nói dối của ĐCSTQ trong lịch sử:

  1. Hồng quân trường chinh, là giả

Tháng 10/1934, ĐCSTQ không chống đỡ được cuộc vây kích của quân Quốc dân đảng, bị đánh cho phải chạy thục mạng, nhưng cuộc chạy trốn này lại bị ĐCSTQ thổi phồng thành “trường chinh”, hơn nữa đây là cuộc “trường chinh” lên phía Bắc để kháng Nhật, tuy nhiên Thiểm Bắc không có quân Nhật xâm lược.

  1. ĐCSTQ kháng Nhật, là giả

Kiên cường kháng Nhật là quân của Quốc dân đảng. Tướng quân tử trận của quân đội Quốc dân đảng có đến 206 người, có 21 lần điều động đại binh đoàn với 100.000 người tác chiến; trong khi tướng quân tử trận của quân đội ĐCSTQ chỉ có một Tả Quyền (Zuo Quan), không có danh sách sĩ binh tử trận. Xem lại bài diễn giảng “Ai là trụ cột vững chắc trong kháng Nhật” của ông Tân Hạo Niên thì sẽ hiểu hơn về chân tướng cuộc chiến chống Nhật.

  1. “Nửa đêm gà gáy”, là giả

Giả dụ “Châu Bát Bì” (một nhân vật địa chủ trong tiểu thuyết “Gà gáy nửa đêm”) thực sự giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để thúc giục người làm ra ngoài đồng làm việc, đêm khuya xung quanh tối đen như mực không nhìn thấy gì, như thế người làm chẳng phải là sẽ hủy hoại hết hoa màu sao? Còn nữa, vì để phê bình đấu tố Lưu Văn Thái, đã đem rất nhiều đồ đạc từ Cố Cung đến đặt ở nhà ông để triển lãm. Thực tế, Lưu Văn Thái là người thích làm việc thiện, đường và trường học mà ông tu sửa đến nay vẫn được người trong làng sử dụng. ĐCSTQ là muốn bôi nhọ địa chủ, cướp đoạt tài sản của họ nên mới biên tạo lý do để đấu tố.

  1. Sản lượng mỗi mẫu ruộng vạn cân”, “Ba năm tai họa tự nhiên”, là giả

Năm 1958, ĐCSTQ phát động “Đại nhảy vọt”, đặt “sản lượng thóc mỗi mẫu 10.000 cân” (1 cân = 0,5kg), cưỡng chế trưng thu lương thực tạo thành nạn đói 3 năm, hơn 30 triệu người chết đói; nhưng ĐCSTQ lại nói rằng là “3 năm tai họa tự nhiên”. Thực tế, trong 3 năm đó mưa thuận gió hòa, không xảy ra tai họa tự nhiên lớn như lũ lụt lớn, hạn hán, nạn đói này hoàn toàn là “nhân họa”.

  1. “Khuôn mẫu anh hùng” là giả

Trương Tư Đức chết là do đốt thuốc phiện; Khâu Thiếu Vân bị lửa lớn thiêu cháy đến mức độ nhất định, cơ bản không cách nào kiểm soát sự giãy giụa và rên rỉ của bản thân, vũ khí đạn dược mang trên người anh ta sao lại không bị nổ?

Thời đại Lôi Phong, máy chụp ảnh là thứ rất hiếm, một chiến sĩ bình thường như ông ta làm sao mà có thể lưu lại được hàng trăm bức ảnh? Ông ta làm việc tốt không để lại danh tính, sao lại lưu lại nhiều ảnh đến thế chứ?

Sự thực là bộ đội bố trí sẵn một tổ chuyên môn chụp ảnh để đi theo Lôi Phong, trong đó có những người như như Trương Tuấn, Lý Tăng, v.v, dày công bố trí Lôi Phong “làm việc tốt”. Không tin bạn thử xem ảnh Lôi Phong, dấu hiệu sắp đặt rất rõ ràng. Có ai mà ban ngày, dưới ánh mặt trời lại đi cầm đèn pin đọc sách? Có ai đeo huân chương, nhìn vào ống kính khi lau xe không?

Ảnh tuyên truyền hình tượng Lôi Phong làm việc tốt
Ảnh tuyên truyền hình tượng Lôi Phong
Ảnh tuyên truyền hình tượng Lôi Phong
Ảnh tuyên truyền hình tượng Lôi Phong đọc sách bằng đèn pin
  1. “Tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn”, là giả

Trong cảnh quay tự thiêu của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), cảnh sát cầm thảm dập lửa đứng đợi bên cạnh Vương Tiến Đông, không có chút khẩn cấp của người dập lửa, ngược lại lại giống như “đang đợi” ghi hình. Trong cuốn Chuyển Pháp Luân của Pháp Luân Công có viết rõ: “Người luyện công không được sát sinh”.

Pháp Luân Công yêu cầu người tập ngồi kiết già (như hình bên trái), còn Vương Tiến Đông – người tự xưng là học viên Pháp Luân Công chỉ ngồi dạng khoanh chân (phải).

Tại hội nghị của Liên Hiệp Quốc vào ngày 14/8/2001, Tổ chức Giáo dục quốc tế (IED) đã mạnh mẽ lên án “hành vi của quốc gia chủ nghĩa khủng bố” của  ĐCSTQ trong sự kiện “Tự thiêu tại Thiên An Môn”, đồng thời cho biết: Từ phân tích video cho thấy, toàn bộ sự kiện này là “một tay Chính phủ Trung Quốc đạo diễn”. Đứng trước chứng cứ rành rành, đại diện ĐCSTQ không có bất giải thích nào.

  1. Hiến tặng cơ quan tạng, là giả

Những năm gần đây, các ca phẫu thuật cấy ghép tạng của Trung Quốc vô cùng nhiều, như vợ của ông Kiều Quan Hoa (cố Bộ trưởng Ngoại giao ĐCSTQ) là bà Chương Hán Chi có 2 lần thay thận, diễn viên Phó Bưu có 2 lần thay gan. Chỉ trong năm 2006, tổng số ca cấy ghép tạng trên toàn quốc (Trung Quốc) lên đến hơn 10.000 ca. Việc tìm được cơ quan tạng phù hợp là điều rất khó, cơ quan tạng của người chết về cơ bản không dùng được, còn người sống thông thường sẽ không muốn cho. Nhiều nguồn cung cơ quan tạng như vậy rốt cuộc là đến từ đâu? ĐCSTQ nói cơ quan tạng có nguồn gốc từ người tự nguyện hiến tặng hoặc từ tử tù. Nhưng thực tế, mỗi năm Trung Quốc chỉ có khoảng 1000 tử tù.

Qua điều tra của nhiều bên đã chứng thực, thu hoạch nội tạng chủ yếu là từ người tập Pháp Luân Công, còn có một bộ phận đến từ tù nhân lương tâm, người Duy Ngô Nhĩ, v.v. Rất nhiều bệnh viện cảnh sát vũ trang, bệnh viện quân đội và một số bệnh viện các nơi khác đều tham gia vào tội ác này.

Ngày 10/2, Giáo sư Lâm Chính Bân của Khoa Cấy ghép tạng Bệnh viện Đồng Tề qua đời do lây nhiễm viêm phổi virus corona mới. Truyền thông cho biết, khi còn sống ông đã tiến hành hơn 1.000 ca phẫu thuật ghép thận. Ông là một trong những người cầm dao chủ chốt mổ sống lấy nội tạng của người tập Pháp Luân Công; Bệnh viện Đồng Tề là cơ sở hàng đầu mổ sống lấy nội tạng ở Trung Quốc.

  1. “Không có một ai chết” trong “Sự kiện Lục Tứ”, là giả

Viên Mộc, người phát ngôn của “Sự kiện Lục Tứ” đã nói khoác mà không biết ngượng rằng: “Quảng trường Thiên An Môn không nổ phát súng nào, không có người nào chết.” Trên thực tế, sáng sớm ngày 4/6/1989, quân đội đã xả súng, dùng xe bọc thép nghiền nát người biểu tình, máu trên Thiên An Môn chảy thành dòng, số người tử vong lên đến hàng ngàn người.

Rạng sáng ngày 4/6/1989, hàng xe đầu tiên gồm 3 chiếc xe tăng do La Cương dẫn đầu, tại Tân Hoa Môn gần Lục Bộ Khẩu đã theo sau truy đuổi nhóm sinh viên sơ tán khỏi quảng trường Thiên An Môn, kết quả đã khiến 11 người bị chết, vô số người bị thương
thiên an môn
Ngày 4/6/1989, lãnh đạo đảng Cộng sản Trung Quốc khi đó là Đặng Tiểu Bình đã ra lệnh đàn áp sinh viên và dân chúng kháng nghị hòa bình trên Quảng trường Thiên An Môn (Ảnh từ Wiki)
Thảm sát Thiên An Môn.
thảm sát Thiên An Môn
Người dân Bắc Kinh bị thương phải đưa cấp cứu trong sự kiện Thiên An Môn 4/6/1989 (Ảnh: Internet).

Sự dối trá của ĐCSTQ kể cũng không hết, giống như người Vũ Hán nói khi Phó Thủ tướng Tôn Xuân Lan đi thị sát: “Là giả, là giả”, “Toàn là giả”.

Cục diện hiện nay, giống như nhà văn Xô Viết – Nga Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn từng nói:

Chúng ta biết họ đang nói dối, họ cũng biết họ đang nói dối, họ biết chúng ta biết họ đang nói dối, chúng ta cũng biết họ biết chúng ta biết họ đang nói dối, nhưng họ vẫn cứ đang nói dối.

Nghe có vẻ rắc rối, nhưng đạo lý rất đơn giản. Chính là khi người ta đối mặt với đe dọa bạo lực, vì để bảo vệ chính mình, ở một mức độ nhất định họ đã tin vào lời nói dối mà không tự cảm nhận được. Nhưng ôn dịch không đi cùng lời nói dối của ĐCSTQ, nếu muốn bảo vệ bản thân mình và người nhà bình an, chỉ có nhìn rõ lời nói dối, thoái xuất khỏi tất cả những tổ chức của ĐCSTQ, nhảy ra khỏi con thuyền đen tối sắp chìm này. Tương lai sẽ có một ngày, thảm họa qua đi, bạn có thể có cơ hội nói với con nhỏ rằng: May mắn trong lần lựa chọn đó, bản thân đã chọn đúng.

Ngọc Lượng Lai Nguyên (theo Vision Times tiếng Trung)

Bệnh nhân COVID-19 ‘kinh hãi’ nhận hóa đơn điều trị gần 35.000 USD

Thuy Mavronicles is with Thu Pham.

“Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe”, đừng dùng ngòi bút mình mà xuyên tạc để hòng đưa mình lên. Xã hội ngày nay với social media, nói láo dễ bị phản ứng ngược.

Người phụ nữ trong câu chuyện không hiểu vì sao không có bảo hiểm, nếu thực tế bà ta nghèo không đủ tiền mua bảo hiểm thì sẽ có trợ cấp đóng bảo hiểm với giá rất thấp (chỉ có những kẻ sống không biết ngày mai mới không mua bảo hiểm mà thôi) chứ không đến nổi không tiền mua, nhất là bà ta bị ung thư? Nghe có gì không đúng lắm! Nếu đã có tiền sử ung thư mà thuộc diện nghèo có thể có medicaid hay medicare, tuỳ tiểu bang, trả hầu hết mọi chi phí y tế (tôi có bị bạn ung thư và tôi biết điều đó là có thật). Trong trường hợp bà ta bị và được điều trị bệnh Covid-19, thì với những chứng từ bà ta có thể xin được hổ trợ trả cái bill đó vì đó là dịch bệnh, và chính phủ đang thông qua dự luật trợ cấp cho dân chúng. Chẳng có gì là sốc cả vì nếu là bệnh thường mà khi được được điều trị và không đủ khả năng sẽ có rất nhiều cách để trả. Thứ nhất có thể thương lượng trả theo khả năng, thứ 2, có thể xin các trung tâm từ thiện và thứ 3, có thể xin chính quyền sở tại (cơ quan an sinh xã hội) giúp đỡ. Điều cốt yếu ở đây là họ trị bệnh cho mình trước vì không có gì quý hơn sinh mạng con người, tiền bạc có thể tính sau.

Thứ hai, tôi là một nhân chứng và đã theo sát để thông dịch cho một chị đi du lịch từ VN qua. Một buổi sáng nọ, tôi nhận được 1 cú điện thoại của một chị bạn cũng là một khách hàng rất dễ thương bảo rằng có một người từ VN đi du lịch qua sắp hết hạn về thì vừa bị đột quỵ phải cấp cứu bằng máy bay trực thăng, và đang mê man trong bệnh viện cần người nói chuyện với bệnh viện. Một tiếng sau chúng tôi có mặt tại bệnh viện ở trung tâm y tế lớn nhất nhì thế giới. Sau một lúc trình bày, bệnh viện nhờ tôi làm cầu nối để nói chuyện với thân nhân chị ấy bên VN vì chị không có ai là thân nhân bên này. Hơn một tháng nằm trong ICU, không biết trãi qua bao nhiêu lần mỗ, chị được xuất viện không những được gia hạn visa du lịch (vì vấn đề nhân đạo, chị còn cần trở lại tái khám), cái bill lên đến cả triệu đô, bệnh viện đã làm việc với các cơ sở thiện nguyện trả giúp tiền viện phí và chị cũng đã ký giấy nợ với bệnh viện(trả lúc nào có tiền).

Đã thế, họ còn giúp chị ấy điền đơn xin giảm hoặc miễn phí hoàn toàn cho một số thuốc. Bây giờ, bệnh cũ tái phát, tiền trước chưa trả, nhưng không vì thế mà họ không tiếp tục điều trị cho chị. Mỗi người có tư duy, hãy nghĩ xem liệu chị ấy có trả nổi không, có ai bỏ chị ấy chết không?

Tóm lại, đừng khoác lác những gì mình không nắm rõ, vì tờ báo này là cơ quan ngôn luận của nhà nước, nó không chỉ là uy tín của 1 một tờ báo mà là của cả một thể chế. Cố tình bỏ qua chi tiếc cần thiết, không những không hạ được người khác xuống mà còn cho thấy cái bản chất đê hèn của mình. Đành rằng Hoa Kỳ đang khủng hoảng vì dịch bệnh (gây ra từ những kẻ bất nhân?!), nhưng nên nhớ, đây chưa phải là ngày tận thế. Hãy lo mà che đậy cái hủ mắm nhà mình!!!

TTO – Chị Danni Askini nhập viện sau khi cảm thấy đau ngực, hụt hơi, đau nửa đầu và sau đó biết mình bị COVID-19. Sau khi ra viện, chị ‘sốc toàn tập’ khi nhận hóa đơn gần 35.000 USD.

Chinese virus!

1 hr

Image may contain: 1 person
Image may contain: text

Kimtrong Lam

Chinese virus!
Tác Giả: Trần Trung Đạo -17/03/2020

Đại dịch Xi Jinping
Không phải ai cũng biết Wu Han nằm ở đâu trên bản đồ to lớn của Trung Quốc nên cách dễ nhớ nhất, rõ ràng nhất, đơn giản nhất là gọi ‘Chinese Virus’ như TT Trump ‘tweet’.

Đọc lên mọi người ở đâu trên trái đất cũng biết nguồn gốc của ‘virus’, thay vì phải bỏ công để lý giải cho thuyết âm mưu của Tàu Cộng, lãng phí thời gian để phản biện lý luận cùn của bộ máy tuyên truyền CS hay vòng vo theo ngôn ngữ ngoại giao.
Những ai quen thuộc với chánh sách đối nội của Tập Cận Bình đều biết y đang dùng tới trang cuối cùng của bộ sách tẩy não để cố đánh lạc hướng dư luận không phải quốc tế mà dư luận Trung Quốc khi đổ lỗi nguồn gốc của ‘virus’ cho Mỹ bằng một loại thuyết âm mưu cũ rích chỉ lừa gạt được những ai thiếu hiểu biết.

Tranh luận với Trung Cộng là một cách thừa nhận Trung Cộng đúng phần nào, và như thế là rơi vào chiếc bẫy tuyên truyền của họ.

Cách nói thẳng của TT Trump như một cái tát vào mặt họ Tập mà không cần phải lựa lời là cách phản đòn nhanh chóng và hữu hiệu nhất.

Làn sóng ngầm chống đảng CSTQ đang âm ỉ trong lòng người dân TQ.

Tiếng thét “Chúng tôi muốn tự do phát biểu” trên mạng chính thức của Trung Cộng nằm bên trong bức tường lửa của Weibo ngày 6 tháng 2, 2020 cho thấy con người không còn sợ hãi khi chính bản thân họ, gia đình họ và đồng bào họ bị đe dọa trực tiếp.

Những kẻ đang lo sợ là họ Tập và giới cai trị tại Trung Quốc.
Hai câu văn chống chế độ CSTQ dưới đây giống như trích trong cùng một tuyên cáo.

Câu thứ nhất:

“Vô số người Trung Quốc sẽ trưởng thành sau ngày hôm nay khi họ biết bác sĩ Lý qua đời, rằng thế giới không đẹp như chúng ta hình dung. Bạn nổi giận? Nếu ai trong số chúng ta còn may mắn có cơ hội để nói lên tiếng nói của người dân trong tương lai, xin đừng quên cơn giận tối nay.”
Câu thứ hai:

“Chúng tôi vẫn tin tưởng rằng, sẽ có một ngày khi chúng tôi có thể hát bài hát vui mừng và chiến thắng cho những người đã chết hôm qua, cho những người đang chết hôm nay, và sẽ chết ngày mai, và cho những người gặp nhau đây rồi vĩnh biệt hôm sau.”

Câu trước phát biểu ngày 6 tháng 2, 2020 và câu sau được viết vài hôm sau ngày 4 tháng 6, 1989 trên tường Thiên An Môn chưa khô vết máu.

Thời gian cách nhau 31 năm nhưng cả hai đều thống thiết và phẫn uất.

Nhưng quan trọng hơn, cả hai câu văn có một chữ giống nhau đó là “tương lai”. Điều đó cho thấy, nhiều thế hệ người Trung Quốc vẫn ôm một khát vọng, một ước mơ và một hứa hẹn không bao giờ chết.

Tự do là quyền bẩm sinh của con người dù đó là bác nông dân Việt Nam, người thợ mỏ Nam Phi hay anh chăn cừu Mông Cổ.
Đúng vậy, phong trào Thiên An Môn bùng nổ và đã bị dập tắt nhưng chắc chắn một Thiên An Môn khác đang được hình thành tại Trung Quốc bởi vì khát vọng tự do dân chủ là ngọn lửa thiêng âm thầm cháy trong lòng người dù đang sống ở đâu trên mặt đất này.

Nơi nào có độc tài đảng trị nơi đó sẽ có cách mạng dân chủ. Không ai biết thời điểm nào một cách mạng sẽ diễn ra nhưng không thể phủ nhận hay trốn tránh quy luật xã hội đó.

Trần Trung Đạo