Phỏng vấn Lm. Hữu Tâm, tại bệnh viện điều trị Covid-19 ở New York

httpv://www.youtube.com/watch?v=Pqh_S3TZo-4

Phỏng vấn Lm. Hữu Tâm, tại bệnh viện điều trị Covid-19 ở New York

Link: https://www.vaticannews.va/vi/world/n… Gia đình cha Phạm Hữu Tâm có 4 người, cha mẹ và hai anh em, qua Mỹ năm 1984 rồi sau đó mới trở lại Công Giáo cả 4 người. Trong thời gian dự bị đại học 4 năm để vào y khoa, cha Tâm có nhiều lần đi linh thao với các cha Dòng Tên, cha khám phá ra ơn gọi của mình qua việc cảm nhận tình thương của Chúa dành cho mình và muốn chia sẻ tình thương đó cho người khác. Cha học 3 năm y khoa tại đại học Georgetown của Dòng Tên trước khi gia nhập Tu hội Tận Hiến năm 1988. Cha học triết và thần học 6 năm, giúp tại nhà Dòng 1 năm, sau đó trở lại hoàn tất chương trình y khoa, học chuyên khoa thêm 3 năm và hậu chuyên khoa 1 năm. Cha chọn tu hội Tận Hiến vì trong Tu hội cha vẫn có thể tiếp tục phục vụ trong lĩnh vực y khoa. Tại thời điểm phỏng vấn, New York có hơn 195 ngàn ca nhiễm đã được xét nghiệm và 10,056 người chết vì Covid-19. Thực hiện: Văn Yên, SJ

Vì đâu người Vũ Hán ồ ạt tháo chạy trong tuyệt vọng trước đại dịch?

Vì đâu người Vũ Hán ồ ạt tháo chạy trong tuyệt vọng trước đại dịch?

Tác giả : Kiên Định Nguồn: Đại Kỷ Nguyên TV

Ngày đăng: 2020-04-13

Người ta sống trên đời, rất nhiều vấn đề đều có thể mạnh miệng, nhưng đối mặt với sinh tử lại không nói được lời nào. Vậy nên khi đại nạn ập đến, con người chỉ biết tháo chạy trong hoảng loạn…

Vào giữa thế kỷ 17, đại dịch “Cái chết đen” nghiêm trọng chưa từng thấy xảy ra ở châu Âu, khiến dân số châu Âu trong vòng chưa đầy một năm đã giảm đi một nửa. Nước Anh và khu vực phía nam trung tâm thành phố London là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ là phần phía bắc của nước Anh lại may mắn tránh khỏi đại họa. Điều gì đã mang đến phép màu ấy?

Ở khu vực giáp biên giới phía nam và bắc bán đảo Anh có một ngôi làng tên là Eyam. Sau khi một doanh nhân trở về từ London mang theo bệnh “Cái chết đen”, dịch bệnh đã lây lan khiến 344 người trong thôn ai nấy đều hoang mang lo sợ, dân làng nhốn nháo muốn chạy trốn về phía bắc.

Khi cả làng đang lục đục rời đi, một vị linh mục tên là William Mompesson đã bước ra phản đối. Ông nói: “Không ai trong chúng ta biết rằng dân phía bắc có nhiễm bệnh hay không. Nếu đã nhiễm bệnh, dù chạy trốn hay không đều phải chết, thoát khỏi nơi đây nhất định sẽ làm nhiều người hơn nữa bị lây nhiễm. Xin mọi người hãy ở lại, mang sự thiện lương của chúng ta truyền tới đời sau, để các thế hệ tương lai được ban phước lành, nhân họa đắc phúc”.

Nghe lời vị linh mục, mọi người trong làng đều đồng ý ở lại. Họ cùng nhau xây một bức tường đá ở cổng ra vào phía bắc để ngăn không cho ai vượt ra ngoài.
Và những gì xảy ra tiếp theo thật vô cùng bi thảm. Dịch bệnh tàn sát nghiêm trọng khiến nhiều người đã lần lượt bỏ mạng. Cho đến khi đại dịch qua đi, ngôi làng với 344 nhân khẩu chỉ còn lại 33 người sống sót, trong đó hầu hết là những đứa trẻ chưa thành niên. Vị linh mục cũng tử vong, tuy nhiên quyết định sáng suốt của ông đã ngăn không cho dịch bệnh lây lan tới phía bắc, để lại một hậu họa cho nước Anh.

Trước khi lìa đời, mỗi bệnh nhân đều phải viết lời khắc trên bia mộ mình, nhờ đó mà ngôi làng xinh đẹp Eyam mới có những dòng chữ thấm đầy nước mắt trên hơn 300 bia mộ.

Bia mộ của linh mục Mompesson chỉ viết một câu: “Xin hãy đưa thiện lương truyền tiếp đời sau”.

Trên bia mộ của một vị bác sĩ viết cho người vợ đang xa cách của ông là dòng chữ: “Xin hãy tha thứ vì anh không thể cho em nhiều tình yêu hơn nữa, bởi vì họ cần tới anh”.

Một người tên Ryder viết cho con gái: “Con thân yêu, con đã chứng kiến sự vĩ đại của cha mẹ và dân làng”.

Đây được gọi là sức mạnh của tín ngưỡng, của niềm tin. Cho dù cận kề cái chết, họ vẫn để thiện lương tỏa sáng, cũng không để mất đi tình yêu thương dành cho người khác. Sự khác biệt giữa có tín ngưỡng và không có tín ngưỡng chính là: người có tín ngưỡng sống là người, người không có tín ngưỡng sống là mệnh.

Ngày hôm nay, người dân Vũ Hán đang liều mình trốn chạy, trong khi các vùng lân cận lại tìm cách ngăn chặn trong tuyệt vọng. Đó không chỉ là câu chuyện của riêng Vũ Hán vốn là trung tâm vùng dịch, mà giới nhà giàu trên khắp Trung Quốc cũng đang tìm con đường đào thoát khỏi quê hương. Đến bất cứ nơi đâu ta cũng thấy một cảnh tượng thê lương hỗn loạn: Người bên trong giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy, còn người bên ngoài thì đóng cửa, quay lưng.

Người Trung Quốc hôm nay là thế, khi phải đối diện với sinh tử họ đã không còn gì để mất, và vì để bảo mệnh họ đã lựa chọn cách hành xử như mất hết tính người.

Vì sao gọi là ‘bảo mệnh’? Người dân Vũ Hán vì để bảo toàn tính mệnh của bản thân mà liều mình trốn chạy, nhưng người dân các vùng lân cận cũng vì muốn bảo toàn tính mệnh mà xua đuổi, chặn đường.

Đã có nhiều cuộc tranh cãi gay gắt về việc nên đối xử với người Vũ Hán như thế nào. Một số ít ý kiến cho rằng nên thiện đãi và từ bi với họ, trong khi phần lớn lại đề xuất rằng nên có biện pháp ngăn chặn thẳng thừng.

Có câu chuyện kể rằng, một số chủ nhà ở Thượng Hải vì không thể chống đỡ được nên đã bất đắc dĩ đóng cửa nhà để từ chối người Vũ Hán. Trên Weibo, có một người đàn ông Vũ Hán chạy trốn sang Thượng Hải đăng video than phiền rằng: “Tôi không ăn được, cũng không uống được”.

Một người Vũ Hán chạy trốn tới Thanh Đảo và ngồi ở các toa tàu điện ngầm, kết quả phát hiện anh ta là một người nhiễm bệnh. Mặc dù anh ta không hoàn toàn đại diện cho 4 triệu người Vũ Hán đã chạy trốn khỏi thành phố, nhưng chắc chắn đó không phải là trường hợp ngoại lệ.

Một người Tứ Xuyên trở về từ Vũ Hán không may bị đồng hương tố giác, không ai muốn chấp nhận, không ai muốn lại gần chỉ vì anh ta đã từng ở nơi dịch bệnh.

Người ta sống trên đời, với một số vấn đề nhất định thì có thể mạnh miệng, nhưng đối mặt với sinh tử lại không nói được gì. Dù là nông dân hay trí thức, nghèo hèn hay sang giàu, đều sẽ phải một lần đối mặt. Rất nhiều người ngày thường hô lớn chủ nghĩa vô thần, tập hợp mọi người lại để phát biểu, ba hoa khoác lác, nhưng khi mạng sống sắp mất đi họ lại lo sợ cuống cuồng, chạy vạy khắp nơi mong tìm “phương thuốc” để kéo dài thọ mệnh.
Nhưng dù lựa chọn như thế nào, thì sau tất cả vẫn để lại cho chúng ta một nỗi xót xa. Đó là: khi một dân tộc mất đi tín ngưỡng, đối diện với thiên tai nhân họa, thì dù có cố gắng chạy trốn hay ngăn chặn, mỗi người đều đang tuyệt vọng tìm đường sống cho mình.

Cổ nhân có câu: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ”, tạm hiểu là: bần cùng giữ được mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ. Trong cảnh nghèo hèn, bất đắc chí, điều quan trọng chính là giữ được tấm thân trong sạch, không ngừng tu dưỡng đạo đức và hoàn thiện bản thân, có như vậy mới có thể tạo phúc cho thiên hạ sau này. Đây đều thuộc về tín ngưỡng văn hóa đã lưu truyền qua hàng nghìn năm.

Người Tây phương tin vào Thiên Chúa, họ bình tĩnh trước cái chết, tin tưởng rằng sau khi chết linh hồn sẽ lên Thiên đường, do đó đối mặt với tử thần họ không quá sợ hãi. Họ nói: “Bạn chưa thấy Thiên đường, bạn có thể cho rằng Thiên đường không tồn tại. Nhưng bạn cũng chưa từng chết, làm sao bạn dám chắc người chết sẽ không có linh hồn để đi tới Thiên đường hay Địa ngục đây?”.

Nhưng thật không may, thứ tín ngưỡng được gọi là “chỉ vì mạng sống” của người dân Trung Quốc lại dựa trên học thuyết vô thần. Vậy nên họ không dám đối mặt cái chết, tại điểm cuối của sinh mệnh ở trong sợ hãi và mờ mịt mà trôi qua.

Một triết gia nổi tiếng nước Đức là Emmanuel Kant từng nói: “Khuyết điểm của một người xuất phát từ thời đại của họ, nhưng đức hạnh và sự vĩ đại thuộc về bản thân họ”.

Người Vũ Hán có nên chạy khỏi Vũ Hán hay không? Có lẽ chúng ta không nên chỉ trích bởi khuyết điểm của họ là thuộc về thời đại, tuy nhiên cũng rất khó để đồng tình với sự trốn chạy này. Tương tự như vậy, chúng ta cũng thông cảm với người dân các vùng lân cận khi họ không sẵn lòng tiếp đón, bởi vì khuyết điểm của họ cũng thuộc về thời đại.

Cùng là cái chết, có người trong sợ hãi mờ mịt mà qua đời, có người lại trong ao ước lên Thiên đường mà rời khỏi dương gian. Nhìn thấy người nhiễm bệnh ở Trung Quốc sợ hãi trước khi chết, lại thấy các tín đồ Kitô bình tĩnh chờ đợi thời điểm về với Chúa, ta mới hiểu rõ: thì ra thống khổ lớn nhất của những người Vũ Hán không phải trên thể xác, mà là ở tâm hồn, một tâm hồn héo úa không có tín ngưỡng, không có niềm tin.

Sinh tử không phải chỉ là lời nói huênh hoang, người Trung Quốc hiện nay, thực sự cần một tín ngưỡng, cần một tín ngưỡng cao thượng đúng đắn.

MẶC KHẢI VỀ NHỮNG BÀI HỌC TỪ CÁC ĐẠI DỊCH TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI

https://www.facebook.com/TriThucVietNamForum/videos/901413620329064/?t=24

Trí thức Việt Nam

MẶC KHẢI VỀ NHỮNG BÀI HỌC TỪ CÁC ĐẠI DỊCH TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI

Thế hệ này của nhân loại chưa bao giờ trải nghiệm bất cứ điều gì giống như đại dịch hiện tại. Những người sống sót trong đại dịch quá khứ đã ra đi, nhưng chua chát làm sao, bài học không ở lại, hay nói đúng hơn là bị quên lãng.

BÀI GIẢNG LỄ VỌNG PHỤC SINH CỦA ĐTC PHANXICÔ

BÀI GIẢNG LỄ VỌNG PHỤC SINH CỦA ĐTC PHANXICÔ

Sau ngày Sabbath (Mt 28: 1), những người phụ nữ đã đi đến ngôi mộ.  Đây là cách Tin Mừng của Đêm Vọng thánh thiêng này bắt đầu: với ngày Sa-bát.  Trong Tam Nhật Thánh, chúng ta thường có xu hướng bỏ qua ngày này bởi ta đang háo hức chờ đợi bước chuyển từ mầu nhiệm Thánh Giá của ngày Thứ Sáu sang lời hoan ca Alleluia của Chúa Nhật Phục Sinh.  Tuy nhiên, năm nay, chúng ta đang trải nghiệm, hơn bao giờ hết, sự im lặng lớn lao của Thứ Bảy Thánh.  Chúng ta có thể tưởng tượng mình ở vị trí của những phụ nữ vào ngày đó.  Giống như chúng ta bây giờ, trước mắt họ là một thảm cảnh đau thương, một bi kịch xảy ra quá bất ngờ.  Họ đã nhìn thấy sự chết và nó đè nặng lên trái tim họ.  Nỗi đau xen lẫn nỗi sợ hãi: liệu họ có chịu chung số phận với Thầy mình?  Rồi sau đó là nỗi sợ về viễn tượng tương lai và tất cả những gì cần phải được xây dựng lại.  Một ký ức đau đớn, một niềm hy vọng bị cắt cụt. Giống như chúng ta bây giờ, đối với họ, đó là giờ phút đen tối nhất.

Tuy nhiên, trong tình huống này, những người phụ nữ không cho phép mình bị tê liệt.  Họ không chịu khuất phục trước sự ảm đạm của đau khổ và tiếc nuối; họ không tự thu mình lại, hay trốn chạy khỏi thực tại.  Họ đang làm một việc rất đơn sơ nhưng lại phi thường: chuẩn bị các hương liệu ở nhà để xức xác Chúa Giê-su.  Họ không ngừng yêu thương; từ trong đêm tối của cõi lòng, họ thắp lên một ngọn lửa thương xót.  Mẹ Maria của chúng ta đã trải qua ngày Thứ Bảy đó.  Đó là ngày xứng đáng dành để tôn vinh mẹ, trong tâm tình nguyện cầu và hy vọng.  Mẹ đã đáp lại nỗi buồn bằng niềm tin vào Thiên Chúa.  Những người phụ nữ này không thể ngờ được rằng, từ trong bóng tối của ngày Sa-bát đó, chính họ đang thực hiện những sự chuẩn bị cho “Bình minh của ngày thứ nhất trong tuần,” ngày sẽ thay đổi lịch sử.  Như hạt giống bị chôn vùi trong lòng đất, Đức Giêsu chuẩn bị làm cho đời sống mới được nở hoa trong thế giới này; và những người phụ nữ đó, bằng lời cầu nguyện và tình yêu, đã giúp tạo nên đóa hoa hy vọng đó.  Trong những ngày buồn thảm này, có biết bao người cũng đã và đang làm những điều mà những phụ nữ kia đã thực hiện, đó là gieo hạt mầm hy vọng, với những cử chỉ bé nhỏ của lòng quan tâm, của tình thương và lời cầu nguyện.

Rạng sáng, những người phụ nữ đi đến ngôi mộ.  Thiên thần nói với họ: “Đừng sợ.  Ngài không ở đây; vì Ngài đã sống lại.” (câu 5-6).  Họ nghe thấy những lời của sự sống ngay cả khi họ đang đứng trước một ngôi mộ…  Và sau đó họ gặp Đức Giê-su, đấng ban tặng tất cả mọi niềm hy vọng, Đấng xác chuẩn thông điệp và nói: “Đừng sợ” (câu 10).  Đừng sợ, đừng lui bước trước sợ hãi: Đây là thông điệp của hy vọng.  Nó được gửi đến chúng ta hôm nay.  Đây là những lời mà Thiên Chúa lặp lại với chúng ta ngay trong đêm nay.

Đêm nay, chúng ta được trao một quyền cơ bản mà không bao giờ bị lấy mất: quyền hy vọng.  Đó là niềm hy vọng hy sống động và mới mẻ đến từ Thiên Chúa.  Đó không phải là thứ lạc quan tếu; nó không phải là một cái vỗ nhẹ vào lưng hay một lời khích lệ trống rỗng.  Đó là một món quà từ thiên đường, thứ mà chúng ta không thể tự mình kiếm được.  Trong những tuần này, chúng ta đã lặp đi lặp lại rằng “tất cả sẽ ổn thôi.”  Đó là những lời nói bén rễ từ nét đẹp nhân bản và thúc đẩy những câu khích lệ nổi lên từ cõi lòng chúng ta.  Nhưng khi ngày tháng trôi qua và nỗi sợ hãi tăng lên, ngay cả niềm hy vọng táo bạo nhất cũng có thể tan biến.  Niềm hy vọng của Đức Giê-su mang lại thì rất khác.  Ngài gieo vào lòng chúng ta niềm tin rằng Thiên Chúa có thể biến mọi thứ trở nên tốt lành, vì chưng ngay cả từ ngôi mộ Ngài cũng đã mang lại sự sống.

Ngôi mộ là nơi không ai bước vào.  Nhưng Chúa Giêsu trỗi dậy vì chúng ta; Ngài đã sống lại cho chúng ta, để mang lại sự sống từ nơi của sự chết, để khởi đầu một lịch sử mới ở chính nơi bị chèn bởi tảng đá.  Đấng đã lăn hòn đá bịt kín lối vào ngôi mộ cũng có thể loại bỏ những viên đá trong trái tim chúng ta.  Vì vậy, chúng ta đừng nhụt chí; chúng ta đừng đặt tảng đá chắn mất niềm hy vọng.  Chúng ta có thể và phải hy vọng vì Thiên Chúa là Đấng thành tín.  Ngài không bỏ rơi chúng ta; Ngài đã viếng thăm ta, và đã bước vào những cảnh huống đau thương, thống khổ và chết chóc của chúng ta.  Ánh sáng của Ngài xua tan bóng tối của ngôi mộ; hôm nay Ngài muốn ánh sáng đó xuyên qua cả những góc tối nhất trong cuộc sống chúng ta.  Thưa quý anh chị em, ngay cả khi chúng ta đã chôn vùi niềm hy vọng trong trái tim mình, chúng ta cũng đừng từ bỏ, vì Thiên Chúa vẫn luôn lớn hơn.  Bóng tối và sự chết không có lời cuối cùng.  Hãy mạnh mẽ lên, vì với Chúa không có gì là hư mất!

Lòng can đảm.  Đây là một cụm từ thường được Chúa Giêsu nói trong Tin Mừng.  Chỉ một lần những người khác dùng cụm từ này để khích một người đang cần giúp đỡ: Hãy can đảm đứng dậy, Ngài đang gọi anh đó! (Mc 10:49).  Chính Người, Đấng Phục Sinh, đã nâng chúng ta lên trong những lúc cần thiết.  Trên hành trình cuộc sống, nếu ta cảm thấy yếu đuối, mỏng dòn, hoặc sa ngã, xin đừng sợ, Thiên Chúa sẽ đưa tay giúp đỡ và nói với ta: “Dũng cảm lên!”  Tựa như Don Abbondio (trong tiểu thuyết của Manzoni), chúng ta cũng có thể nói “can đảm chẳng phải là điều gì bạn có thể tự trao cho mình” (I Promessi Sposi, XXV).  Đúng, ta không thể tặng nó cho chính mình, nhưng ta có thể nhận nó như một món quà.  Tất cả những gì ta phải làm là mở lòng cầu nguyện và nhẹ nhàng lăn đi tảng đá chặn lối vào trái tim của ta để ánh sáng của Chúa Giê-su có thể rọi vào.  Ta chỉ cần kêu cầu Ngài: “lạy Chúa Giêsu, hãy đến với con giữa nỗi sợ hãi này, và nói với con rằng: Hãy can đảm!”  Có Ngài, ôi lạy Chúa, chúng con sẽ chịu thử thách nhưng không bị lung lay.  Và, dù cho bất cứ nỗi buồn nào, chúng con sẽ được củng cố trong hy vọng, vì có Ngài, thập giá cũng dẫn đến sự phục sinh, bởi Ngài ở cùng chúng con trong màn đêm u tối; Ngài chính là sự vững vàng giữa những điều không chắc chắn của chúng con; Ngài là lời nói phát ra trong cơn thinh lặng của chúng con; và không gì có thể lấy đi tình yêu Ngài dành cho chúng con.

Đây là sứ điệp Phục Sinh, sứ điệp của hy vọng.  Sứ điệp này chứa một phần nữa, đó là sứ mạng được sai đi.  Đức Giê-se bảo các phụ nữ: “Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Ga-li-lê” (Mt 28:10).  Thiên thần đã báo trước: “Người đi Ga-li-lê trước các ông” (câu 7).  Chúa đi trước chúng ta.  Thật đáng khích lệ khi biết rằng Ngài đi trước chúng ta trong cuộc sống và trong cái chết; Ngài đến Galilê trước chúng ta.  Với Đức Giê-su và các môn đệ, nơi này gợi nhớ tới cuộc sống hàng ngày, tới gia đình và công việc.  Chúa Giêsu muốn chúng ta mang lại hy vọng ở đó, cho cuộc sống hàng ngày của chúng ta.  Đối với các môn đệ, Galilê cũng là nơi đáng nhớ, vì đó là nơi đầu tiên họ được kêu gọi.  Trở về Galilê có nghĩa là nhớ rằng chúng ta đã được Thiên Chúa yêu thương và kêu gọi.  Chúng ta cần tiếp tục cuộc hành trình, nhắc nhở bản thân rằng chúng ta được sinh ra và tái sinh nhờ một lời mời gọi được trao tặng nhưng không cho chúng ta vì tình yêu.  Đây luôn là điểm mà chúng ta luôn có thể làm mới lại, đặc biệt là trong thời kỳ khủng hoảng và thử thách.

Nhưng còn hơn thế nữa.  Galilê là khu vực xa nhất tính từ chỗ họ đang ở, tức từ Jerusalem.  Và không chỉ về mặt địa lý.  Galilê cũng là nơi cách xa sự thánh thiêng của Thành Thánh nhất.  Đó là khu vực của những người thuộc các tôn giáo khác nhau sinh sống: đó là “Galilee của Dân Ngoại” (Mt 4:15).  Chúa Giêsu sai họ đến đó và yêu cầu họ bắt đầu lại từ đó.  Điều này nói gì với chúng ta?  Nó nói rằng thông điệp hy vọng không nên bị giới hạn vào những chốn thánh thiêng của riêng chúng ta, mà cần được mang đến cho mọi người.  Bởi vì tất cả mọi người đang cần sự trấn an, và nếu chúng ta, những người đã chạm được vào “Lời của sự sống” (1Ga 1: 1), không trao ban sự trấn an đó thì ai sẽ làm thay?  Đẹp biết bao khi trở thành những Kitô hữu mang đến sự an ủi, trở thành người mang vác gánh nặng của người khác, và thành người khích lệ: đó là những sứ giả của sự sống trong thời điểm chết chóc!  Ước gì chúng ta có thể mang lời ca sự sống đến mọi thứ ‘Galilee’, mọi khu vực của gia đình nhân loại mà tất cả chúng ta thuộc về và là một phần của chúng ta, vì tất cả chúng ta đều là anh chị em.  Chúng ta hãy làm cho những kêu gào của sự chết phải im lặng; cho mọi thứ chiến tranh phải dừng lại!  Ước gì chúng ta có thể ngừng sản xuất và buôn bán vũ khí, vì chúng ta cần lương thực chứ không phải súng ống!  Hãy kết thúc việc phá thai và giết hại người vô tội.  Ước gì trái tim của những người dư dả có đủ sự cởi mở để trao ban các nhu cầu thiết yếu vào những đôi tay trống trơn của người nghèo.

Sau hết, những phụ nữ đó đã níu giữ chân Chúa Giê-su (Mt 28: 9).  Đó là đôi chân đã đi rất xa để gặp gỡ chúng ta: đến tận mức đi vào và trỗi dậy từ ngôi mộ.  Những phụ nữ ôm lấy đôi chân đã giẫm đạp cái chết và đã mở ra con đường hy vọng.  Hôm nay, như những người lữ hành tìm kiếm hy vọng, chúng con muốn bám vào Ngài, lạy Đức Giê-su Phục Sinh!  Chúng con quay lưng với cái chết và mở rộng trái tim cho Ngài, vì chính Ngài là Sự Sống.

Chuyển dịch: Khắc Bá, SJ – CTV Vatican News

Nguồn: https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2020-04/toan-van-bai-giang-le-vong-phuc-sinh-dtc-phanxico.html

From: Langthang chieutim

Sổ Tay Cư Sỹ Tưởng Năng Tiến – Tu Tịnh Khẩu

Sổ Tay Cư Sỹ Tưởng Năng Tiến – Tu Tịnh Khẩu

12/04/2020

Tưởng Năng Tiến


Thần tốc, thần tốc hơn nữa, táo bạo, táo bạo hơn nữa. Tranh thủ từng giờ, từng phút, xốc tới mặt trận, giải phóng miền Nam. Quyết chiến và toàn thắng! Tinh thần này cần được vận dụng công cuộc phòng chống dịch bệnh hiện nay của nước ta.

T.T. Nguyễn Xuân Phúc

Sống giữa thời mắc dịch – thỉnh thoảng – tôi vẫn nghĩ đến chuyện bị Cô Vy (đột ngột) đến thăm, với đôi chút băn khoăn. Chết thì cũng chả oan uổng gì nữa nhưng mang cuộc đời về không thì kể cũng hơi buồn. Không công danh, sự nghiệp (gì ráo) đã đành; chút hư danh (liệt sỹ, thạc sỹ, tiến sỹ, kẻ sỹ, chiến sỹ, đấu sỹ, dũng sỹ, hàn sỹ, thi sỹ, văn sỹ, họa sỹ … ) cũng không luôn. Bia mộ chỉ ghi vỏn vẹn là “thường dân” ngó cũng kỳ. 

Loay hoay mãi rồi cũng tìm ra được một giải pháp khả thi: tôi sẽ tu tại gia để mộ bia có thể ghi mình là … cư sỹ! Cạo trọc đầu vô chùa tu với mệt, chớ tu tại gia thì khoẻ re. Chỉ cần giữ ngũ giới thôi là cũng đủ ngon rồi:

  1. Pànàtipàtà veramanì: Tránh xa sát sinh.
  2. Adinnàdàna veramanì: Tránh xa sự trộm cắp.
  3. Kàmesu micchàcàrà veramanì: Tránh xa sự tà dâm.
  4. Musà vàdà veramanì: tránh xa sự nói dối.
  5. Không nói gì ráo trọi cho tới chết luôn.

Đúng ra giới luật thứ 5 là không rượu chè (suràmeraya majjappamàdatthàna veramanì: Tránh xa sự dễ dãi uống rượu và các chất say) nhưng ngưng uống là tui sẽ ngưng thở luôn tức khắc nên phải lật đật thay thế bằng một giới luật khác, cũng nghiêm khắc không kém: tịnh khẩu.

Dù có cái thói xấu hễ rượu vào là lời ra nhưng bắt đầu từ hôm nay tôi nhất định  chỉ uống (tì tì) và đọc với viết thôi, chớ sẽ không nói năng chi nữa. Sáng sớm, mới vô mạng đã thấy ngay một bài viết hấp dẫn (“Chống Dịch Là Khát Vọng Của Giới Trẻ Lúc Này”) trên báo Thanh Niên.” Mà nào có riêng chi “giới trẻ.” Xem ra thì đây là “khát vọng” của cả nước luôn – bất kể già trẻ, thành phần, giới tính … Coi nè:


Thiệt là quá đã, và quá đáng nên không tránh được nhiều điều tiếng eo xèo, xin ghi lại dăm ba – theo thứ tự alphabetique:

  • Hoàng Bùi: “Nếu mà việc này là thật, thì mình bảo anh em đảng viên cộng sản này, mình bảo thật nhé, anh chị em đảng viên lãnh đạo ấy, nhất là lãnh đạo cao cấp ấy, mình bảo thật nhé… Anh chị hãy đâm đầu vào nắp cống mà chết đi.” 
  • Thảo Dân: “Nhục lắm. Mà giả như có định đem cá thính chim mồi ra thì cũng nên chọn lựa và đạo diễn cho cẩn thận. Dân giờ nó không còn ngu như thời bà Cát Hanh Long nữa đâu.”
  • Hoàng Dũng: “Mẹ kiếp bọn Tuyên giáo đảng cộng sản vô liêm sỉ. Chúng suỵt cho các nhà mạng nã tin nhắn xin tiền dân, suỵt nhà báo dựng lên những ví dụ về người nghèo mà vẫn ủng hộ tiền vàng cho nhà nước chống dịch… Mả bố chúng nó, gương bà Cát Hanh Long còn sờ sờ kia kìa.”
  • Mạc Việt Hồng: “Việt Nam nên thôi cái bài lải nhải kiểu này đi. Nghe chướng lắm, chối lắm. Muốn nêu gương tốt thì các quan chức hiến xe, hiến nhà, góp vàng, góp usd chống Covid đi, đừng ‘bòn khố rách sắm dù sơn kiệu/ Hút máu dân làm rượu làm trà’ kiểu này nữa.”
  • Dinh Huong: “Trẻ không tha già không thương. Hút hết tủy bào tận xương.”
  • Lương Thị Huyền: “Tôi ngả nón trước những việc thiện lành, nhường cơm sẻ áo cho nhau mà mọi người đang làm trong cơn dịch bệnh này… Ngược lại, không có hành động nào khiến tôi khinh bỉ bằng cái việc cả một nhà nước, đã không lo cho dân thì thôi, mặt mũi nào, nỡ lòng nào nhận lấy từng xu lẻ tiền ‘bán con gà’ của một cụ già nghèo, rồi ‘tiền con cháu cho tích cóp lại’, ‘tiền tiết kiệm của bà mẹ Việt Nam anh hùng’… nhân danh quyên góp chống dịch. Đã thế không cảm thấy bẽ mặt lại còn đăng báo khoe.”
  • Luân Lê:“Không còn bất cứ ngôn từ nào để nói nữa! Một người Mẹ Việt Nam anh hùng già cả đập lợn góp toàn bộ số tiền vài triệu đồng tiết kiệm được. Một người phụ nữ già sống một mình trong cảnh nghèo khó bán con gà duy nhất để quyên góp.Và giờ thì tới tận 5 người phụ nữ già không nơi nương tựa quyên góp tới 23 triệu đồng.”
  • Bùi Văn Thuận: “Lãnh đạo quốc gia mà để cho dân nghèo nhan nhản đã không ra gì, đằng này lại còn chìa tay vui vẻ và ca tụng khi nhận ‘đóng góp’ từ một bà già ‘không còn lai quần’ thì quả thực rất khốn nạn!”
  • Từ Thức: “Dụ các cụ già ăn phân gà hoài… Bao giờ tới lượt các đầy tớ lớn, các đại gia cúng lều, cúng vàng, cúng xe hơi, cúng dinh cơ ở ngoại quốc để làm gương cho trăm họ ?”
  • Phuong Tran: “Quyên góp gom tiền của trẻ em, cụ già, những người già neo đơn là một việc làm quá tệ hại và ngược đời.Vậy mà bọn phóng viên cò mồi còn bày trò làm truyền thông rùm beng. Điều này chỉ gây hiệu ứng ngược.”
  • Phạm Minh Vũ: “Giá như, chủ tịch quốc hội Kim Ngân bán bớt một nửa số áo dài đang có để ủng hộ cho chính phủ, thì 2 học sinh đâu phải đập heo tận 200 trăm triệu, số tiền để vào đại học, để chuẩn bị hành trang cho tương lai phía trước, sao đảng nỡ lấy tương cái của các em để quyên góp? Đáng lý ra đó là việc của chính phủ, của người lớn chứ? Và giá như, đảng, chính phủ yêu nước và thương dân thật thì hay biết mấy!”


Đảng & chính phủ có yêu nước yêu dân (thật) không là điều mà tôi không dám quyết, và cũng chả bận lòng. Đã là người tu hành nên tôi không còn muốn quan tâm quá nhiều đến chuyện thế tục nữa. 

Nẫy giờ, có mọi người làm chứng, tôi không có khen chê hay phê phán ai ráo trọi. Những lời chỉ trích, mỉa mai, xỉa xói, rỉa rói, rủa xả (rất khốn nạn/ mả bố chúng nó/ hút máu dân làm rượu làm trà/ đâm đầu vào nắp cống mà chết đi/ nhục lắm) đều là của thiên hạ cả hết trơn. 

Những qúi vị có tên tuổi thượng dẫn (Hoàng Bùi, Thảo Dân, Hoàng Dũng, Mạc Việt Hồng, Đinh Hương, Lương Thị Huyền, Luân Lê, Bùi Văn Thuận, Từ Thức, Phương Trần, Phạm Minh Vũ) sẽ bị mang khẩu nghiệp nặng, và rất có thể sẽ bị công an phường mời lên làm việc vì đã xúc phạm đến lãnh đạo nước ta, chớ riêng tui thì hoàn toàn và tuyệt đối vô can đó nha. Nói trước cho mà biết như vậy để khỏi mất công gửi giấy triệu tập. Tui nhứt định tu tại gia, và cương quyết sẽ không rời nhà – trừ trường hợp rượu bia đều cạn!

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!

Image may contain: 2 people, people standing
Quốc Hung is with Nguyễn Kim Chi and 48 others.

CÙNG BÍ MẬT TÌM HIỂU…???! – “MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!”

Vũ Hán đến Thượng Hải = 839 km
Vũ Hán đến Bắc Kinh = 1.152 km
Vũ Hán đến Milan = 8,684 km
Vũ Hán đến NY = 12.033 km

Các coronavirus bắt đầu ở Vũ Hán nhưng không có tác dụng gì ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải gần đó nhưng lại có rất nhiều trường hợp tử vong ở Ý, Iran, các nước châu Âu và Mỹ.
Tất cả các lĩnh vực kinh doanh của Trung Quốc hiện vẫn an toàn.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!

Mỹ không chỉ đổ lỗi cho Trung Quốc mà không có lý do.
Ngay cả ngày nay, Ấn Độ bị đóng cửa trong khi tất cả các thành phố của Trung Quốc đều mở cửa. Trung Quốc cũng đã tuyên bố mở Vũ Hán từ ngày 08 tháng Tư. Không một nhà lãnh đạo nào ở Trung Quốc đã thử nghiệm dương tính với loại virus coravavav gây chết người này.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!

Virus đã hủy hoại nhiều nền kinh tế trên thế giới. Nhiều nước đã phải đóng cửa biên giới của họ trong nỗ lực ngăn chặn và kiểm soát sự lây lan của coronavirus. Hàng ngàn người đã mất mạng, hàng triệu người đã mắc căn bệnh này, vô số người đã bị nhốt trong nhà và nhiều quốc gia đã đưa công dân của họ vào tình trạng bị cách ly.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!

Virus corona có nguồn gốc từ thành phố Vũ Hán ở Trung Quốc và hiện đã đến mọi nơi trên thế giới, nhưng virus này không đến được thủ đô chính trị Bắc Kinh và thủ đô kinh tế Thượng Hải của Trung Quốc, nằm rất gần Vũ Hán.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU?

Hiện nay Paris đóng cửa, New York đóng cửa, Berlin đóng cửa, Delhi đóng cửa, Mumbai đóng cửa, Tokyo đóng cửa, các trung tâm kinh tế và chính trị lớn của thế giới đóng cửa, nhưng Bắc Kinh và Thượng Hải vẫn mở cửa. Không có hiệu ứng coronavirus được nhìn thấy ở một trong hai thành phố. Chỉ có một vài trường hợp đơn lẻ nhưng virus này không có tác dụng thực sự đối với Bắc Kinh và Thượng Hải.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU?

Bắc Kinh là thành phố nơi tất cả các nhà lãnh đạo của Trung Quốc sinh sống, bao gồm cả các nhà lãnh đạo quân sự của họ. Không có đóng cửa ở Bắc Kinh.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU?

Thượng Hải là thành phố điều hành nền kinh tế của Trung Quốc. Đây là thủ đô kinh tế của Trung Quốc, nơi tất cả những người giàu của Trung Quốc sống và điều hành các ngành công nghiệp chính. Không có đóng cửa ở đây, không có ảnh hưởng của coronavirus ở đó.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!

Bắc Kinh và Thượng Hải là những khu vực tiếp giáp với Vũ Hán. Virus từ Vũ Hán đến mọi nơi trên thế giới, nhưng virus này không ảnh hưởng gì đến Bắc Kinh và Thượng Hải.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU?

Một điều lớn nữa là, thị trường cổ phiếu trên toàn thế giới đã giảm gần một nửa. Ở Ấn Độ, Nifty cũng đã tăng từ 12 nghìn xuống còn 7 nghìn, nhưng thị trường cổ phiếu của Trung Quốc ở mức 3000 và chỉ giảm xuống còn 2700.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU?

Điều này khiến người ta suy đoán rằng coronavirus là vũ khí sinh hóa của Trung Quốc, mà Trung Quốc đã sử dụng để thực hiện sự hủy diệt trên thế giới nhằm đạt được uy quyền kinh tế.
Trung Quốc hiện đã kiểm soát được loại virus này, có thể họ cũng có thuốc giải độc / vắc-xin mà họ không chia sẻ với thế giới bao giờ hoặc sẽ làm gì khi đó là lợi ích tốt nhất của họ để làm điều đó.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!

Các ngôi sao Hollywood, Bộ trưởng Nội vụ Úc, Thủ tướng Anh, và Bộ trưởng Y tế, vợ của Thủ tướng Tây Ban Nha, vợ của Thủ tướng Canada, và Hoàng tử Charles của Anh, trong số những người khác, đã ký hợp đồng với coronavirus, nhưng KHÔNG CÓ MỘT NHÀ LÃNH ĐẠO CHÍNH TRỊ Ở TRUNG QUỐC HAY TƯ LỆNH QUÂN SỰ NÀO tại Trung Quốc đã thử nghiệm dương tính với coronavirus.

MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ THẬT KHÓ HIỂU!

Nguyễn Thế Thăng lược dịch

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2528089017431703&id=1747516705488942

Bác sĩ Fauci: Trung Quốc lừa dối thế giới; virus bùng nổ từ giữa tháng 12 – Trí Thức VN

Le Tu Ngoc and Trí thức Việt Nam shared a link.
About this website

M.TRITHUCVN.NET

Bác sĩ Fauci: Trung Quốc lừa dối thế giới; virus bùng nổ từ giữa tháng 12 – Trí Thức VN

COVID-19 truyền nhiễm người sang người đã bùng nổ tại Trung Quốc từ giữa tháng 12/2019, nhưng chế độ này không thông tin cho Mỹ và thế giới.

Khi toàn bộ trứng bỏ vào một giỏ thì người thiếu trứng không phải là người giữ giỏ trứng

Bang Uong

Khi toàn bộ trứng bỏ vào một giỏ thì người thiếu trứng

không phải là người giữ giỏ trứng

Tịnh Nguyễn Thanh

Trước khi đại dịch cúm Tàu hoành hành, Tổng thống Mỹ Donald Trump bị nhiều nước chỉ trích gay gắt về chủ trương bảo hộ mậu dịch. Không chỉ các nước đồng minh cật ruột, mà ngay cả đảng đối lập trong nước cũng xem toàn cầu hóa và hợp tác đa phương là xu thế tất yếu của nhân loại, họ tìm đủ cách chì chiết phản đối và lên án chủ trương quan hệ song phương mà Ông Donald Trump đang đeo đuổi.

Cho đến khi các nước bị dịch cúm Tàu bùng phát, số người bị nhiễm ngày một tăng không đếm xuể, số người chết ngày một nhiều không chôn kịp… Thì các nước mới nhận ra TC không chỉ là nước phải chịu trách nhiệm về việc giấu dịch cúm Tàu gây đại họa cho cộng đồng quốc tế, mà chính TC còn là nước gây nguy hiểm cho thế giới hơn cả virus Vũ Hán. Lúc này các nước mới hiểu Ông Trump chống toàn cầu hóa là không muốn TC lợi dụng toàn cầu hóa và mậu dịch tự do để các doanh nghiệp nhà nước TC tóm thâu dần dần nền kinh tế tư nhân của các nước, không muốn chuỗi cung ứng của thế giới đặt cả vào công xưởng thế giới tại TC. Bởi một khi nền kinh tế nhà nước của TC kiểm soát được kinh tế tư nhân của các nước, cùng với việc tất cả chuỗi cung ứng đặt hết tại TC, thì cả thế giới sẽ trở thành con tin của TC.

Và đương nhiên TC sẽ dần dần viết lại luật quốc tế theo kiểu tằm ăn dâu để chễm chệ làm vua thế giới, biến thế giới thành trại súc vật giống dân TC hiện nay, gọi đó là CNXH mang màu sắc Trung Quốc, gọi đó là giấc mơ Trung Hoa, biến chính quyền các nước thành đám đầu trộm đuôi cướp như nhà cầm quyền TC, khi ấy mọi lợi ích đất nước tập trung vào các cán bộ nhà nước và nhóm lợi ích thân hữu sân sau, đại bộ phận nhân dân nghèo khổ cơ cực…

Ông Trump đang tìm cách kéo chuỗi cung ứng ra khỏi TC, không muốn bỏ tất cả trứng vào một giỏ để người giữ giỏ trứng chiếm hoàn toàn lợi thế trong tranh chấp quốc tế, trong khủng hoảng kinh tế hay trong đối phó với đại dịch.

Hiện tại các nước đã ngậm bồ hòn làm ngọt khi không thể sản xuất dược liệu, máy trợ thở, test kit tầm soát virus, khẩu trang, quần áo phòng dịch cho các y bác sĩ, nhân viên y tế và các vật tư y tế cần thiết khác… Cho nhu cầu phòng chống và chữa trị bệnh dịch trong nước mình, vì lý do tất cả chuỗi cung ứng của các nước đều nằm ở TC. TC nắm đằng cán nên đang gây sức ép với các nước, đe dọa không cung cấp thuốc men và vật tư y tế cho Mỹ và nước nào không thân thiện với TC. TC đang dùng xác người để đạt mục đích địa chính trị và giấc mơ Trung Hoa.

Mới đây, ít ai ngờ câu nói của Ông Trump nhận định về TC lúc hai nước Mỹ Trung đàm phán thương chiến, rằng:

“Chúng ta không cần Trung Quốc, và thẳng thắn mà nói sẽ tốt hơn nhiều nếu không có Trung Quốc”

Đã trở nên quá đúng trong lúc này. Bởi nếu không có TC thì thế giới đã không bị tang thương vì cúm Tàu như hiện nay.

Nói cho đúng hơn, không phải không có Trung Quốc thì nhân loại không bị đại dịch. Vì trước đó thế giới đã không ít lần bị ôn dịch tàn sát.. Nhưng đại dịch lần này có thể được kiểm soát tốt hơn nếu chế độ chính trị Trung Quốc không phải là TC. Tiếc là nước Trung Quốc đang được cai trị bởi nhà cầm quyền phát xít TC, nên:

– TC giấu dịch làm thế giới không hiểu hết tầm mức virus Vũ Hán.

– TC là nước độc tài, bưng bít thông tin, nhân dân không được tự do ngôn luận, báo chí và các tổ chức quốc tế không được tiếp cận với tâm dịch… Nên thế giới không thể đánh giá đầy đủ về độ nguy hiểm của dịch cúm Tàu.

– TC âm thầm thu mua hầu hết vật tư y tế tối cần để phòng chống và chữa trị cúm Vũ Hán trong hầu hết các nước để đầu cơ. Khi các nước bùng phát dịch thì bó tay, vật tư y tế đã bị thương lái TC gom hết, sản xuất mới bị tê liệt vì lệ thuộc vào chuỗi cung ứng đặt tại TC bị TC kềm giữ như con tin để ép các nước phải lụy nguồn cung từ TC, phải mua giá cắt cổ đã đành, còn phải đánh đổi lợi ích cho TC, và oái oăm thay đa số đều là hàng dỏm, hàng giả, hàng kém chất lượng.

Hiện tại các nước phát triển và Mỹ đang bị tan thương vì dịch cúm Tàu, tình hình ngày càng chuyển xấu chưa biết khi nào dừng. Xem như TC đã thành công làm Ông Donald Trump “sập hầm đinh” không còn nghênh ngang đè bẹp kinh tế TC. Bởi có thể virus Vũ Hán đã giúp cào bằng tranh chấp Mỹ Trung, “trạng chết chúa cũng băng hà”. Sự vui mừng của TC được thể hiện rõ nét khi một số người TC theo chủ nghĩa dân túy đã căng băng rôn và đốt pháo hoa reo mừng vì Mỹ bị cúm Tàu làm tan nát và tang tóc.

Đặc biệt nhà cầm quyền TC lợi dụng lúc Mỹ bị virus Vũ Hán đè bẹp không ngóc đầu lên được để phát động ngoại giao khẩu trang tuyên truyền và đánh bóng hình ảnh TC như là một nước lớn dẫn dắt và giúp đỡ các nước khác, loại uy tín của Mỹ khỏi cộng đồng quốc tế.

Nhưng như Lão Tử đã nói :”phàm việc gì cũng cấm quá thạnh, thạnh quá sẽ trở lại cái động của đạo”. Mọi người đều biết không thể hái trái cam trên cây bồ hòn.

TC đã hành xử quá lố trong trận dịch này khiến tổng thống Pháp Macron bực mình hạ lệnh, từ đây đến cuối năm vật tư y tế của Pháp sẽ “made in France”. Thủ tướng Đức Merkel cũng tuyên bố chỉ sử dụng hàng “made in German”. Thủ tướng Anh thì lên án gay gắt TC giấu dịch, tuyên bố đá đít Huawei… Và hầu như rất nhiều nước sẽ tiếp nối quay lưng với TC.

Nhìn trực diện thì Ông Donald Trump đã bị virus Tàu đánh cho lên bờ xuống ruộng. Song nhìn rộng hơn thì Ông Trump đã thành công khi virus Vũ Hán giúp cộng đồng quốc tế hiểu rõ hơn về mối nguy hiểm từ TC, dần dần quay lưng với TC để tái lập trật tự kinh tế thế giới không cần đến TC như nó đã từng… Và dĩ nhiên cái chuỗi cung ứng tại TC đã mặc nhiên không còn giúp Bắc Kinh làm mưa làm gió, thỏa mục tiêu mà Ông Trump hướng đến là rút chuỗi cung ứng khỏi TC.

Hiện không ít người thất vọng vì nước hùng mạnh, giỏi khoa học và công nghệ như Mỹ lại trở thành tâm dịch của thế giới. Song như một nhà ngoại giao Pháp trước đây đã nhận định, đại ý rằng, sự vĩ đại của nước Mỹ không nằm ở chỗ làm ra bao nhiêu điều kỳ diệu, mà nằm ở chỗ họ biết sửa sai.

Đúng vậy, hiện tại họ đang sửa sai. Tổng thống Trump đã áp dụng luật khẩn cấp để huy động Bộ Quốc phòng vào cuộc, cùng các công ty tư nhân khẩn cấp sản xuất vật tư y tế, nghiên cứu bào chế thuốc và vaccin, xây dựng bệnh viện dã chiến… Để đối phó với dịch bệnh. Những test kit thử cho kết quả siêu nhanh đã được sản xuất để tầm soát virus Vũ Hán trên diện rộng trong thời gian ngắn, khẩu trang và quần áo bảo vệ virus cũng được cấp tốc sản xuất mà không cần gì đến chuỗi cung ứng tại TC.

Có thể nói, lúc nước Mỹ sửa sai là lúc sức mạnh Mỹ được thể hiện rõ nét nhất, và hiểu rằng người Mỹ không còn dại dột bỏ tất cả trứng vào một giỏ tại TC, chuỗi cung ứng tại TC phải bị vô hiệu hóa.

T.N.K.

Nguồn: FB Tinh Nguyen Khanh

Kinh hoàng chi phí “Gieo trồng hạt giống đỏ”! | Tiếng Dân

About this website

….

Tổng kinh phí thực hiện Đề án là 150 tỷ đồng giai đoạn 2011-2015.

Thật ra, đây là đề án “Gieo trồng hạt giống đỏ”, giống như Đề án đào tạo 300 Tiến sĩ và Thạc sĩ ở nước ngoài của TP.HCM.

Nhưng 150 tỷ đồng “gieo trồng hạt giống đỏ” ở Quảng Ngãi có lớn không?

Hãy so sánh với “Đề án xây dựng 74 trường phổ thông dân tộc bán trú (không phải công lập) trên địa bàn Quảng Ngãi đến năm 2020” theo QĐ 1038/QĐ-UBND ngày 31/12/2013:

Nguồn kinh phí thực hiện: “Vốn đầu tư Trung ương: 414, 324 tỷ đồng và Vốn đầu tư địa phương (ngân sách tỉnh): 276,216 tỷ đồng”.

Quảng Ngãi chi 150 tỷ đồng để “gieo trồng 50 hạt giống đỏ” từ 2012-2015 (4 năm), so với chi hơn 276 tỷ đồng xây 74 trường phổ thông bán trú cho 40.000 học sinh dân tộc ít người từ 2013-2020 (7 năm) là một tỷ lệ áp đảo!

Chưa kể, năm 2014, khi bị hụt thu ngân sách từ Nhà máy lọc dầu, UBND tỉnh ký Công văn 3626/UBND-KTTH xin Chính phủ cho Quảng Ngãi ra khỏi nhóm tỉnh có thu nhập cao.

Bởi vì, tỉnh có 6 huyện thuộc diện 30A (nghèo nhất nước), 22 xã bãi ngang ven biển và một huyện đảo Lý Sơn… rất nghèo. cho nên Công văn xin hưởng chính sách điều tiết ngân sách chứ không phải là “xin về làm tỉnh nghèo”.

Thế nhưng, báo Người Lao Động đã đăng danh sách 4 con lãnh đạo Quảng Ngãi đi du học theo Đề án 150 tỷ đồng nhưng không trở về tỉnh:

1. Huỳnh Thị Lan Viên (tháng 4/2014 học thạc sĩ ở Anh), con gái của ông Huỳnh Chánh, Giám đốc Sở Tài chính Quảng Ngãi.

2. Nguyễn Lê Ngọc Hà (4/2015 học thạc sĩ ở Anh), con của ông Nguyễn Chín, nguyên Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy Quảng Ngãi (vừa về hưu).

3. Phạm Thị Mỹ Hạnh (9/2012, học thạc sĩ ở Austrailia) con ông Phạm Thanh Hải, nguyên trưởng Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Quảng Ngãi.

4. Phạm Thành Việt (4/2014, học thạc sĩ ở Anh), con ông Phạm Tấn Hoàng, Chủ tịch UBND TP Quảng Ngãi.

Sở Nội vụ Quảng Ngãi đã ra quyết định thu hồi gấp 2 lần kinh phí đào tạo/người là 3,48 tỷ đồng, nhưng ưu ái cho trả góp 10 lần trong vòng 2 năm.

UBND TP.HCM chưa thanh tra “Đề án đào tạo 300 hạt giống đỏ” xem có bao nhiêu “cây đỏ” đã “cắm rễ” ở nước ngoài?

…..

BAOTIENGDAN.COM

Kinh hoàng chi phí “Gieo trồng hạt giống đỏ”! | Tiếng Dân

Kinh hoàng chi phí “Gieo trồng hạt giống đỏ”! Bởi AdminTD – 12/04/2020 Mai Bá Kiếm 12-4-2020 Ông Tề Trí Dũng. Ảnh: HT Tháng 5/2012, UBND tỉnh Quảng Ngãi ra QĐ 89/QĐ-UBND về “Đề án đào tạo thạc sĩ, tiến sĩ và thu hút nhân lực có trình độ …