Ông Cha Và Ổ Chứa Nô Lệ Tình Dục
(01/04/2013)
Tác giả : Nguyễn Kim Dục
Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ
theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham
dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Bài mới sau
đây mang tựa đề “Tu thành Linh Mục nhưng không thích làm “cha”
thiên hạ.” Công việc ông Cha này chọn là cải trang đi vào các động mãi
dâm, những ổ chứa, ổ buôn người, giúp giải cứu những nạn nhân bị buộc làm nô lệ
lệ tình dục.
Một hôm vợ tôi đi đâu về liệng ra 2 vé đi tham dự buổi tiệc gây quỹ tổ chức tại
nhà hàng Paracell. Tôi hỏi:
– Ai đứng ra gây quỹ?
– Một ông Cha.
– Cha nào?
– Em không biết tên.
– Hay nhỉ?
– Em chỉ biết có một Cha đứng ra tổ chức để gây quỹ cho tổ chức cứu giúp những
nạn nhân bán vào các động làm nô lệ tình dục ở các nước Đông Nam Á.
Vợ chồng chúng tôi thấy ai dù Thầy hay Cha đứng ra tổ chức đều rất sốt sắng
tham dự.
Hôm đó vào ngày cuối tuần, chúng tôi đến đúng giờ mà sao thiên hạ tham dự đông
thế, tìm mãi mới có chỗ đậu xe. Buổi tiệc hôm nay không thấy quảng cáo trên
đài, trên báo mà sao thiên hạ bảo nhau đi đông thế. Chúng tôi vào trong thì các
bàn đã đông đủ mọi người chờ giờ khai mạc.
Chả thấy ai giới thiệu tự nhiên nhìn thấy ông Cha xuất hiện trên sân khấu cầm
micro tự giới thiệu linh mục Nguyễn-Bá-Thông, vợ tôi khèo vai tôi nói cha này
đấy làm tôi cũng phì cười. Cha còn trẻ khoảng 36, 37 tuổi là cùng. Cha xưng
“Con” với mọi người tham dự một cách tự nhiên.
Cha cho biết hôm nay tổ chức của Cha với Website onebodyvillage.com phối hợp
với Hopetoday.com tổ chức bữa tiệc gây quỹ để giúp cho những người con gái và
trẻ em bị bán vào các động mãi dâm ở vùng Đông Nam Á. Tổ chức này đã âm thầm
hoạt động từ năm 1998 và đã cứu được biết bao nhiêu người kể cả trẻ em từ các
động mãi dâm không phải cứu họ ra rồi để mặc họ muốn sống làm sao thì sống mà
lập ra những làng nhỏ để họ sống, trong đó dạy học, huấn nghệ hầu có một nghề
tự nuôi sống bản thân để sau này không quay về con đường cũ. Tổ chức đã thành
lập nhiều làng ở Singapore, Campuchia và ở Việt Nam. Những nạn nhân được cứu ra
thường mắc những bệnh xã hội được các bác sĩ ở bên Hoa Kỳ về bên ấy chữa bệnh
như bác sĩ Nguyễn Thanh Tâm mà họ âm thầm đóng góp cả công và của. Thật đáng
quí thay. Công việc của họ không bao giờ thấy họ lên đài tuyên bố này nọ.
Cha nói đưa ra những dẫn chứng lôi cuốn người nghe, mọi người chăm chú nghe cha
nói quên cả ăn, cuối cùng Cha nói thôi bây giờ con xin mời quý ông bà, cô bác
ăn đi đã chứ con chiếu những thước phim hay slide những cảnh con đã chứng kiến
thì quý vô bác ăn mất ngon. Cha liền báo nhà hàng đem đồ ăn ra. Đồ ăn đem lên
hết món này đến món khác ăn mệt nghỉ, tôi thấy nhà hàng cho ăn hậu hĩnh quá
liền ghé tai vợ tôi nói nhỏ “Mình mua có $25 một vé mà cho ăn như vầy thì
hết mẹ nó rồi còn đâu mà đóng góp gây quỹ.” Vợ tôi nói: “Anh đi kiếm
một cái bao thơ mình bỏ tiền vào đấy, ngoài phong bì đề dấu tên rồi đưa cho ban
tổ chức.” Tôi hỏi “Bao nhiêu?” Vợ tôi dơ một ngón tay. Tôi
biết tôi phải làm gì rồi.
Trong lúc mọi người ăn tiệc có ca sĩ Tâm Đoan lên hát giúp vui 2 bài với sự
điều hành của cô Christine Sa sôi động, làm cho thực khách vui theo ngoài ra
cũng có một số thực khách lên giúp vui nữa, đó là những người có tấm lòng
đáng quí.
Sau khi ăn xong, Cha lại lên bục nói cha nói chứ không giảng giáo lý, Cha nói
những trường hợp mà cha đã trải qua trong các ổ mãi dâm cha phải thay tên đổi
họ để trà trộn trong nơi chốn đó có khi giả làm người ngoại quốc như người
Singapore để nghe những người gái VN nói chuyện với nhau vì đâu họ ra nông nỗi
này. Phải vào tận hang ổ mới tìm ra đầu mối để đưa những tên đầu sỏ ra tòa.
Công việc của Cha làm rất là nguy hiểm mất mạng như chơi nhưng Cha có niềm tin
có ơn trên cứu giúp nên đã vượt qua mọi khó khăn nguy hiểm.
Sau đó Cha đã cho chiếu những thước phim chiếu những cảnh những em bé 5, 6 tuổi
bị bán vào các ổ mãi dâm bị hành xác như thế nào. 5, 6 tuổi biết cái gì? Để làm
vật vui chơi cho những kẻ bịnh hoạn. Nhìn những cảnh ấy không ai cầm được nước
mắt! Mọi người theo dõi trên màn ảnh cảnh tượng xảy ra như trong phim do một
đạo diễn tài ba dàn dựng không ngờ ngoài đời lại có những cảnh xót xa, đau đớn,
đốn mạt cùng cực như thế. Cả hội trường mấy trăm người im phăng phắc không một
tiếng động nhưng thỉnh thoảng cũng có tiếng nấc của một vài người không cầm
được lòng. Mặc dầu, buổi tiệc đã tàn từ lâu nhưng không ai muốn bỏ ra về trên
bục Cha vẫn nói, nói những điều mà Cha đã trải qua trong các động, phải cải
trang nhiều cách để không bị lộ một nhà tu đi trụy lạc nhưng cũng không tránh
khỏi những trận đòn thừa sống thiếu chết của những đường dây buôn bán người vì
chúng cho rằng người này không phải tay chơi thứ thiệt mà vào để lấy tin tức.
Sau đó có bác sĩ Thanh Tâm lên trình bày công tác y tế ở các làng mà tổ chức đã
thành lập ở Việt Nam, Campuchia, Lào và Singapore. Họ đã đến các trại chữa bệnh
cho các nạn nhân đã được cứu thoát ra từ các động, xây dựng họ có cuộc sống
lành mạnh để không trở về con đường cũ. Bác sĩ Thanh Tâm là chủ tịch Hội
Đồng Quản Trị mà cha Thông là một trong chín thành viên.
Nói chung buổi tiệc gây quỹ rất thành công đã trình bày cho mọi người tham dự
biết được việc làm của tổ chức mà lâu nay ít ai được biết.
Buổi tiệc gây quỹ chỉ chấm dứt khi nhà hàng cho biết đến giờ đóng cửa, mọi
người ra về với tâm hồn nặng trĩu, thương cảm những nỗi bất hạnh của những
người con gái bị bán vào những đường dây làm nô lệ tình dục. Mình may mắn được
sống ở Mỹ có cuộc sống bình yên quá, đâu có biết các nơi trên thế giới còn có
những cảnh đáng thương như vừa rồi đã được cha Nguyễn Bá Thông cho biết chính
Cha suốt mười mấy năm nay đã lăn lộn vào sanh ra tử để cứu vớt những người lâm
vào hoàn cảnh bi đát. Cha, hay quá! Tôi tự nhủ bữa nào phải “phỏng
vấn” Cha mới được. Nói phỏng vấn cho oai chứ mình có phải nhà báo, nhà
truyền thông đâu mà đi phỏng vấn! Nhưng mà nhất định phải gặp Cha, nghe cha trò
truyện thêm.
Mấy ngày sau, tôi vào website và tìm ra được số phone của Cha Thông là số phone
này (706) 825-3032 nhưng liêc lạc mấy lần không được phúc đáp, chỉ nghe lời
nhắn là để lại tên và số phone sẽ gọi lại sau. Đợi mãi cũng không thấy Cha gọi
lại, cũng hơi thất vọng rồi cũng quên đi. Bẵng đi một thời gian hơi lâu vào một
ngày đẹp trời Cha gọi lại, ôi thật là sung sướng nỗi vui đến không sao kể xiết.
Cha cho biết mới ở Campuchia về. À, thì ra lúc mình gọi Cha ở nước ngoài làm
sao trả lời được.
– Thưa Cha, Cha đừng xin con với con tội chết.
– Chú là hàng Cha, hàng Chú con nhỏ tuổi phải xưng con mới phải phép.
– Thưa Cha con có đi tham dự buổi tiệc gây quỹ của cha ở nhà hàng Paracell, con
thấy việc làm của Cha con thích quá, con muốn viết một bài báo về Cha, Cha có
đồng ý không?
– Công việc của con cũng chưa được phổ biến lắm, nếu chú viết thì con cảm ơn
lắm.
– Thế bây giờ Cha có rảnh không, con muốn biết đôi điều về Cha.
– Rảnh, chú cứ hỏi.
– Trước hết Cha cho con biết một ít về thân thế của Cha.
– Bố là Sĩ Quan QLVNCH huấn luyện nhảy dù, cấp bậc Trung Tá. Mẹ nữ quân nhân.
Khi Sài Gòn mất vào tay Cộng sản thì bố mẹ đi vào tù trong lúc mẹ con mang thai
con mới một tháng. Ở tù được 8 tháng gần đến ngày sinh, thấy mẹ con ốm yếu,
kiệt sức sắp chết thì họ cho ra về để sanh. Bố con có nhắn ra nếu con gái thì
đặt tên là… và con trai đặt tên là Nguyễn Bá Thông nên bây giờ tên con là
Nguyễn Bá Thông dù đã vào quốc tịch Mỹ nhưng không đổi tên.
– Lúc sanh Cha ra chắc mẹ Cha gặp khó khăn lắm phải không?
– Dạ thưa đúng, sau này con được biết là mẹ con ở trong tù thiếu ăn nên kiệt
sức tưởng là chết ở trong trại nên Cộng sản phải cho mẹ ra ngoài nếu có chết
thì cũng đỡ mang tiếng. Mẹ con sanh con ra èo uột khó nuôi tưởng chết vì thiếu
sữa mẹ con phải ăn bobo thay sữa nên tướng con nhỏ thó không giống như cha con
tướng to lớn.
– Vâng con đã thấy Cha ở trên sân khấu, tướng nhỏ con, mặt búng ra sữa, dáng
thư sinh mà đã khoác áo Cha. Rồi sau đó thế nào, thưa Cha?
– Mẹ con con sống lây lất nay chỗ này, mai chỗ kia. Ba con đi tù sau mười mấy
năm mới được ra, sau đó có chương trình HO gia đình con đã được đi Mỹ. Vào Mỹ
05/02/93 HO15 và đến Chicago Illinois lúc đó con được 16 tuổi, học trung học.
Sau đại học 2 năm người bạn gái khuyên con đi tu, con nghe theo ghi tên vào
trường dòng đến ngày 5/6/2004 con được thụ phong linh mục và làm Phó Sứ cho 3
Giáo Sư các con chiên đoàn là người Mỹ. Con là người Á Châu đầu tiên và duy
nhất địa phận Savannah ở Georgia. Hiện giờ người bạn Mỹ hồi xưa khuyên con đi
tu đã ra bác sĩ sống gần bố mẹ con và săn sóc 2 cụ.
– Thưa Cha, Cha đã học ra Linh Mục sao không làm Mục Vụ mà lại tìm con đường
gai gốc mà đi?
– Ở VN con có thời gian sống trong nghèo đói nên con thông cảm nỗi bất hạnh của
những người cùng cảnh ngộ. Sang đến Mỹ khi thời gian học trung học con đến cùng
bạn bè vào ngày thứ 6 mỗi tuần nấu ăn cho người vô gia cư. Từ năm 1999, con
cùng các bạn đồng chí hướng về Campuchia sống với trẻ bụi đời mới phát hiện ra
có những tổ chức buôn bán trẻ em để làm nô lệ tình dục. Từ đó con bàn với anh
em làm sao cứu giúp những người đó ra khỏi các động. Cũng năm đó thay vì con đã
học y khoa một năm rồi con xin vào học trường dòng để con có rộng thì giờ theo
đuổi mục đích của con.
– Tổ chức của Cha đã cứu giúp được bao nhiêu người giải thoát ra từ các động?
– Ngày hôm nay có 583 em, cộng thêm 128 em trước đó nữa, số này chia ra làm mô
hình gia đình cứ từ 7 đến 12 em làm một nhóm rồi có bác sĩ đến chữa bệnh cho họ
và dạy cho họ một nghề thích nghi với năng khiếu của họ sau này ra khỏi trại có
1 nghề nuôi thân, không tìm đi vào đường cũ nữa. Tổ chức của con không có cứu
giúp họ ra rồi bỏ mặc họ sống ra sao thì ra mà còn giúp họ tìm một cuộc sống
mới. Các mô hình này rải đều khắp các nước Đông Nam Á không cứ ở VN.
– Việc cha ra vào VN, chính quyền sở tại có gây khó dễ cho Cha trong việc đi
đứng?
– Họ có nói thẳng với Cha vào VN không được làm chính trị, chỉ làm công tác
nhân đạo thôi.
– Cha làm công việc này có nguy hiểm không?
– Cá nhân bị các chính phủ bắt 14 lần và bị đánh thừa sống bán chết, có lần đổ
máu tai và một lần gẫy xương sườn bên trái. Đến năm 2008, tổ chức của con mới
ra công khai và có budget 150 ngàn của tư nhân. Tổ chức có mấy trăm anh em chỉ
mình con ra mặt vì nghĩ họ còn có gia đình, còn con không vướng bận gì nên con
chấp nhận mọi hiểm nguy.
– Động cơ nào thúc đẩy cha vào con đường này?
– Cũng do bốn câu thơ của cụ Phan Bội Châu
– Cha có thể cho biết bốn câu thơ như thế nào?
– “Sống tưởng công danh không tưởng nước
Sống lo phú quí chẳng lo đời
Sống mà như thế đừng nên sống
Sống tủi làm chi đứng chật trời.”
(Bốn câu thơ trên Cha đọc chỉ một lần tôi ghi vội không biết có đúng không, nếu
sai xin bỏ qua cho)
– Thưa Cha, gia đình có mỗi một người con mà Cha đi tu các cụ có phản đối
không?
– Không những không phản đối mà còn khuyến khích nữa.
– Ngoài ra có ai phản đối cha không?
– Có hôm nọ trên đài phát thanh ở Houston phỏng vấn con về tổ chức của con, sau
đó đài có cho thính giả gọi vào thì có một người gọi vào chửi con, nói xin lỗi
chú :”Đ.M Cha không đi giảng mà làm chuyện ruồi bu.” Con bị gọi 2 lần
bị chửi.
– Tội nghiệp Cha quá. Xin ơn trên phò trợ Cha. Con cảm ơn Cha nhiều đã dành ít
thì giờ cho con.
– Chào chú khi nào cần chú cứ gọi cho con.
– Kính Cha.
Nguyễn Kim Dục
Nguồn: Việt Báo