NÔN NẢ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Được tin Gioan Tẩy Giả chết, Đức Giêsu xuống thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ các thành đi bộ mà theo Người”.

Kính thưa Anh Chị em,

Phúc Âm hôm nay mở đầu với một ‘hung tin’ như thế! Biết vậy, Chúa Giêsu bỏ đám đông để được ở một mình. Vậy mà chẳng yên; dân chúng ‘nôn nả’ kiếm tìm Ngài!

Trước cái chết của Gioan – báo trước cái chết của Ngài – Chúa Giêsu đau đớn, lặng trân. Ngài âm thầm rút vào cô tịch là lẽ thường; nhưng việc người ta không để Ngài yên là điều khó chấp nhận! Ngài phản ứng thế nào? “Thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ”. “Tình yêu đích thực bắt đầu từ việc ta sẵn lòng để người mình yêu được là chính họ!” – Thomas Merton.

Hãy chiêm ngắm trái tim lân mẫn của Chúa Giêsu! Bao lần chúng ta ngại đến với Ngài vì lỗi này, lỗi kia; sợ những gì Ngài sẽ nghĩ, điều Ngài sẽ trách; chúng ta xấu hổ và tìm cách xa lánh Ngài… Thật ủi an để biết rằng, Ngài không xua đuổi nhưng luôn trắc ẩn với bất cứ ai tìm đến Ngài. “Không ai bao giờ đi quá xa đến mức vượt ngoài tầm lòng thương xót của Thiên Chúa!” – Fulton Sheen. Bởi thế, dù thấy mình bất xứng đến đâu, tội lỗi đến mấy, bạn cứ mạnh dạn ‘sấn tới’; Ngài không bao giờ mệt mỏi để tha thứ.

Môsê có một trải nghiệm tương tự. Ông phải chịu đựng, bị giày vò khi thấy cảnh “Dân tụm năm tụm bảy đứng ở cửa lều mà kêu khóc” – bài đọc một. Họ kêu khóc vì nóng lòng vào Đất Hứa cũng đành; đàng này, chỉ vì những quả “dưa gang, dưa bở, nào hẹ, nào hành, nào tỏi” xứ người. Quá mệt mỏi, Môsê xin được chết; ông ‘nôn nả’ tìm kiếm Chúa, nói khó với Ngài. Và vì mủi lòng, Ngài ban thịt cho dân – cách lãng mạn và ngoạn mục – khi cho chim cút rơi xuống rợp trại giữa chốn heo hút; và họ ‘trơ tráo’ chúc khen, “Reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực chúng ta!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Một Linh mục thư ký của cố Tổng Giám mục Philipphê Nguyễn Kim Điền tâm sự. Mỗi ngày, ngoài giờ làm việc và đọc sách, Đức Cha thường xuyên ở trước Mình Thánh Chúa trong phòng nguyện – sát phòng ngài. Có khách, cha thư ký phải xuất hiện đến mấy lần, Đức Cha mới đứng lên và xuống tiếp khách, dù trước đó ngài biết có người lấp ló. Đặc biệt, những lúc khó khăn, suốt ngày, hầu như Đức Cha không rời khỏi đó!

Anh Chị em,

“Đức Giêsu xuống thuyền đến một chỗ hoang vắng”. Lời Chúa mời gọi bạn và tôi tự hỏi, mỗi khi đau buồn, cảm thấy lẻ loi; mỗi khi đối diện với các vấn nạn dường như không thể vượt qua, chúng ta tìm đến ai? Quả thật, chỉ nơi Chúa Giêsu, trong Chúa Giêsu và nhờ Chúa Giêsu, bạn và tôi mới có thể tìm được mạnh mẽ giữa yếu đuối, an toàn giữa chao đảo, và suối nguồn bình an đích thực giữa muôn vàn dằn vặt, bất an. “Khi chúng ta bị nghiền nát như những trái nho, ta không thể hình dung được thứ rượu mà mình sẽ trở thành!” – Henri Nouwen. Ngay giữa khổ đau, nếu tìm đến Chúa, chính Ngài sẽ ủ ấp và chuyển hoá ta.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, giữa cõi vắng lặng, xin đừng vắng mặt. Con cần Ngài! Con không cần con đường dễ đi, chỉ cần có Chúa cùng đi!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

***********************************************

Lời Chúa Thứ Hai Tuần XVIII Thường Niên, Năm Lẻ

Ngước mắt lên trời, Đức Giê-su dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ, còn các môn đệ trao cho dân chúng.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.      Mt 14,13-21

13 Khi ấy, được tin ông Gio-an Tẩy Giả chết, Đức Giê-su xuống thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ các thành đi bộ mà theo Người. 14 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.

15 Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người : “Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn.” 16 Đức Giê-su bảo : “Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.” 17 Các ông đáp : “Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá !” 18 Người bảo : “Đem lại đây cho Thầy !” 19 Sau đó, Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. 20 Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy. 21 Số người ăn khoảng chừng năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con.


 

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay