(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
“Thần câm điếc, Ta truyền cho ngươi: ra khỏi đứa bé, không được nhập vào nó nữa!”.
“Tội lỗi sẽ đưa bạn đi xa hơn quãng đường bạn từng nghĩ bạn sẽ đi lạc; nó khiến bạn lạc lối và nghĩ rằng, bạn sẽ không bao giờ tìm thấy đường về. Tội lỗi sẽ giữ bạn lâu hơn bạn nghĩ bạn sẽ ở lại; nó khiến bạn trả giá đắt hơn cái giá bạn nghĩ bạn phải trả; và nó sẽ kìm hãm ý chí của bạn đến mức bạn nghĩ, bạn sẽ tuyệt vọng, không bao giờ trỗi dậy!” – Anon.
Kính thưa Anh Chị em,
“Đến mức bạn nghĩ, bạn sẽ tuyệt vọng, không bao giờ trỗi dậy!”. Có thể như thế! Nhưng Tin Mừng hôm nay cho biết, không phải vậy! Sau khi Chúa Giêsu truyền lệnh cho một tên quỷ “ra khỏi đứa bé”, Ngài bảo, “Không được nhập vào nó nữa!” – điều này có nghĩa là – “Đừng sợ, tình trạng cũ sẽ không còn, ‘cứ trỗi dậy!’”.
Mệnh lệnh kép của Chúa Giêsu đáng cho chúng ta suy ngẫm. Chắc chắn, việc cứu một đứa bé khỏi sự chiếm hữu của quỷ là điều quan trọng; nhưng hành động thương xót này rồi sẽ kết thúc trong bi thảm nếu quỷ lại nhập vào nó sau khi Chúa Giêsu rời đi. Vì thế, mệnh lệnh thứ hai – cấm quỷ trở lại – cũng là một hành động rất xót thương.
Hành động này nói với chúng ta rằng, chiến thắng cái ác là không đủ, vì những cám dỗ và áp bức đến từ “quân đoàn các cơ binh” là liên tục và không ngưng nghỉ. Điều thường xảy ra là khi một người đã thoát khỏi ảnh hưởng của ma quỷ hay một tội lỗi nào đó, nếu người ấy lại sa vào tội cũ, họ sẽ trở nên buông thả hơn. Vậy hãy nhớ, một khi đã chiến thắng một tội, một cám dỗ hay một áp bức nào đó, bạn phải cảnh giác ‘gấp ngàn lần’ để không sa vào lối cũ. Cứ mạnh mẽ tiến về phía trước, khiêm tốn nhìn nhận sự bất lực của mình, gia tăng cầu nguyện, để chỉ cậy trông vào Chúa – vào chỉ một mình Ngài – và cho dầu có ngã trở lại, bạn ‘cứ trỗi dậy!’.
Hãy suy ngẫm về bất kỳ cám dỗ nào mà bạn đã chịu đựng, vượt qua, chỉ để lại rơi vào nó! Đặc biệt, suy ngẫm về tầm quan trọng của sự cảnh giác cần thiết để không những quyết tâm không tái phạm tội cũ mà còn tiến tới trong đàng thiêng liêng. Đừng quên, ma quỷ không bao giờ nương tay, nhưng Thiên Chúa lại ‘càng không khoan nhượng’ trong lòng trắc ẩn và ân sủng của Ngài! Hãy tiếp tục tiến bước để không bao giờ trượt ngã và tái phạm tội lỗi trước đó!
Anh Chị em,
“Ra khỏi đứa bé và không được nhập vào nó nữa!”. Lời Chúa mời gọi chúng ta hãy vui mừng, vì Chúa hứa, “Đừng sợ, tình trạng cũ sẽ không còn, ‘cứ trỗi dậy!’”; đồng thời, xin ơn khiêm nhượng và hiền lành. Khiêm nhượng không hệ tại ở việc hạ thấp bản thân, mà ở chỗ nhận ra thực tế yếu đuối tiềm tàng cũng như sự khốn cùng của mình. Từ sự khốn cùng này, khiêm tốn khiến chúng ta rời mắt khỏi chính mình để hướng mắt về Chúa – nguồn mạch khôn ngoan – cũng là Đấng có thể làm mọi sự và thậm chí đạt được cho chúng ta những gì chúng ta không thể tự mình đạt được, vì Ngài “rộng ban khôn ngoan cho những ai yêu mến” – bài đọc một. Chúa Giêsu từng nói, “Hãy đến với tôi, tất cả những ai mang gánh nặng nề, tôi sẽ bổ sức cho!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con quên ‘dụng cụ cuối cùng’ trong hộp đồ nghề: lòng cậy trông! Nhờ đó, con sẽ không bao giờ thất vọng và luôn quyết tâm đi tới mỗi ngày!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
**********************************
Thứ Hai Tuần VII – Mùa Thường Niên
Thưa Thầy, tôi tin, nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô. Mc 9,14-29
14 Khi ấy, Đức Giê-su và ba môn đệ là Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an trở lại với các môn đệ khác, thì thấy một đám người rất đông đang vây quanh các ông, và các kinh sư tranh luận với các ông. 15 Thấy Đức Giê-su, lập tức tất cả đám đông kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người. 16 Người hỏi các môn đệ : “Anh em tranh luận gì với họ thế ?” 17 Một người trong đám đông trả lời : “Thưa Thầy, tôi đã đem con trai tôi lại cùng Thầy ; cháu bị quỷ câm ám. 18 Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập vào là vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra. Tôi đã nói với các môn đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không làm nổi.” 19 Người đáp : “Ôi thế hệ cứng lòng, không chịu tin ! Tôi phải ở cùng các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa ? Đem nó lại đây cho tôi.” 20 Người ta đem nó lại cho Người. Vừa thấy Người quỷ liền lay nó thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt mép. 21 Người hỏi cha nó : “Cháu bị như thế từ bao lâu rồi ?” Ông ấy đáp : “Thưa từ thuở bé. 22 Nhiều khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, thì xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi.” 23 Đức Giê-su nói với ông ta : “Sao lại nói : nếu Thầy có thể ? Mọi sự đều có thể đối với người tin.” 24 Lập tức, cha đứa bé kêu lên : “Tôi tin ! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi !” 25 Khi thấy đám đông tuôn đến, Đức Giê-su quát mắng tên quỷ : “Thần câm điếc kia, Ta truyền cho ngươi : ra khỏi đứa bé, và không được nhập vào nó nữa !” 26 Quỷ thét lên, lay nó thật mạnh, rồi ra khỏi. Đứa bé ra như chết, khiến cho nhiều người nói : “Nó chết rồi !” 27 Nhưng Đức Giê-su cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng lên. 28 Khi Người vào nhà, các môn đệ mới hỏi riêng Người : “Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy ?” 29 Người đáp : “Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được thôi.”