CON MẮT ĐỨC TIN
Tuyết Mai
“Phúc thay kẻ đặt niềm tin vào Ðức Chúa, và có Ðức Chúa làm chỗ nương thân. Người ấy như cây trồng bên dòng nước, đâm rễ sâu vào mạch suối trong, mùa nóng có đến cũng chẳng sợ gì, lá trên cành vẫn cứ xanh tươi, gặp năm hạn hán cũng chẳng ngại, và không ngừng trổ sinh hoa trái.” (Gr 17,7-8).
Lạy Chúa, con Chẳng biết mọi Kito hữu khác có một cuộc sống mỗi ngày ra sao trong kiếp sống ngày lại ngày này như thế nào! Riêng con, cảm tạ Chúa, cuộc sống của con xem chừng như được thư thả và thong dong đôi chút. Trận cuồng phong mà con đã gặp phải, trải qua, và được Chúa thử thách, đã như một phép lạ mà Chúa truyền cho sóng phải lặng và gió phải im, trôi qua rất êm đềm và bình an như mặt nước hồ thu. Hạnh phúc là bao khi ngoảnh mặt nhìn lại, con không còn sống và ở trong tâm trạng sợ hãi, lo lắng, và tuyệt vọng nữa!
Không ai có thể ngờ và tưởng tượng được một cuộc thử thách đã đến với tôi, kéo dài trong suốt mấy tháng trời. Ai có đi vượt biên bằng thuyền và không may gặp những hôm gió bão, thuyền chòng chành, nhồi lên nhồi xuống vì những con sóng lớn. Ai chẳng phải run giùng và sợ hãi trước những con sóng phủ đầu, quá khủng hoảng trong cảnh kinh hoàng và tuyệt vọng, so với sức người thì không thể nào có thể chống trả với những cơn cuồng nộ của sóng thần.
Cuối cùng, tất cả chỉ còn là sự tê liệt, bất động, chịu trận, đuối sức, nhìn nhau trong ánh mắt tuyệt vọng, chỉ biết phó mặc, và cầu Trời cho cái chết đến thật nhanh để không có cảm giác đau đớn. Tất cả người có Đạo cũng như không có Đạo đều phải tìm kiếm, hướng lên, trao phó, và khẩn cầu đến Đấng Tối Cao để được bảo toàn tánh mạng. Có nhiều người đang chờ chết vì đói lả, ròng rã bao nhiêu ngày trời, lênh đênh trên biển cả, nhưng Chúa đã cứu thoát họ vì Đức Tin mạnh mẽ của những con người còn tin vào lòng thương xót và tình yêu của Chúa trên con thuyền bé nhỏ.
Sự tuyệt vọng đã xảy đến với tôi và gia đình, cũng chới với, cũng lao đao khổ sở, cũng có lúc như buông xuôi, không biết phải tính toán như thế nào? Sở dĩ tôi phải mượn câu chuyện vượt biên trên, để diễn tả cho đúng với tâm trạng căng thẳng và khủng hoảng của tôi và của cả gia đình, mà tôi đã trải qua trong suốt thời gian vừa qua.
Thân xác tôi chưa đến nỗi trở thành bất động, và tê liệt, nhưng tinh thần tôi có sa sút đi rất nhiều, cũng đủ làm cho thân xác tôi ra hao mòn, tàn tạ, và già đi nhiều. Tóc bạc đã tự nhiên trắng xóa trên mái đầu đen, trước đây luôn được khen là óng ả mượt mà. Có những đêm tôi không thể nào ngủ được. Sáng ra đi làm thì đầu óc để mãi tận đâu đâu. Nhìn thấy ai cũng chẳng được mấy vui. Nước mắt tủi hờn lúc nào cũng lưng tròng, chỉ chực chờ có người hỏi han là sẽ sẵn sàng lã chã rơi. Không mắc cở. Không sợ ai cười. Không buổi tối nào mà gia đình tôi thiếu tiếng đọc kinh Mân Côi. Riêng tôi, hết đọc kinh chung chưa đủ rồi lại đọc kinh riêng.
Thử thách vừa qua Chúa gởi đến cho tôi, quả là căng thẳng và khủng hoảng đến tột độ. Cả đời tôi đây là lần đầu tiên tôi gặp phải. Nếu thiếu Đức Tin tôi cũng đã trở thành một bệnh nhân Tâm Thần và điên nặng mất rồi! Năm ngoái, tôi có một người quen, anh bị bệnh tâm thần rất nặng gần một năm trời vì anh bị mất việc. Gia đình anh đã tốn biết bao nhiêu tiền để chạy chữa mới được trở lại bình thường. Một phần lớn tôi nghĩ anh được hết bệnh là nhờ vào lời cầu nguyện của rất nhiều người và là nhờ nhất vào Đức Tin của gia đình anh. Anh đã bị một cú sốc mạnh quá! chẳng qua vì hai vợ chồng vừa mới mua nhà và sắm sửa tốn rất nhiều tiền. Con đầu lòng thì mới vừa được 3 tháng. Trên đất Hoa Kỳ bệnh Tâm Thần chiếm một tỷ lệ rất cao. Chuyện dễ hiểu, dễ xẩy ra nhất, và nguyên do dễ bị thất đảm nhất, là bị thất nghiệp. Thất nghiệp thì bị mất nhà, mất vợ, mất con, mất xe, và mất cả trí nhớ, chả còn gì ngoài thân xác người không ra người ngợm chẳng ra ngợm.
Trong suốt thời gian chờ đợi sự định đoạt cho công việc của tôi, ở hay đi, không phải vì tôi dở, thiếu sót, thiếu trách nhiệm hay bị khiển trách gì trong công ăn việc làm của tôi, mà là vì tôi thương người và nể người không đúng chỗ. Tôi quá tin người và tin tất cả những lời người nói. Chính người đã là sự phiền muộn và gây rắc rối cho tôi. Cảm tạ Chúa! tôi đã chọn Tín Thác tất cả trong tay Chúa. Ở hay đi, cũng do Chúa định đoạt. Nếu cửa này đóng, tất cửa khác Chúa sẽ mở cho tôi. Nếu Chúa thấy sự ra đi của tôi là tốt cho tôi và cho tất cả mọi người, tôi sẽ theo ý Chúa. Nhờ Đức Tin vững vàng và mạnh mẽ trong tôi, Chúa đã chịu thua tôi và tôi đã thắng cuộc, và đã vượt qua được thử thách hãi hùng đó! Người xưa có câu Trời sinh voi sinh cỏ, hà huống chi con người, chả lẽ Chúa lại thương tôi ít hơn là các loài sinh động vật ư!
Chả phải đây là lần đầu tiên Chúa thử thách tôi. Cả đời tôi đã lớn mạnh nhờ những cuộc thử thách khác nhau. Mỗi một thử thách Chúa lại ban thêm cho tôi Đức Tin mạnh mẽ hơn để chống đỡ. Đức Tin là chính yếu, thiết yếu, là khiên thuẫn, là cứu tinh của tôi khi gặp thử thách. Chỉ cần tôi nhớ một điều là bất cứ việc gì tôi đã cố gắng hết sức mà không thành đạt, ngoài khả năng tôi, và ngoài tầm tay của tôi, tôi liền nhớ đến Chúa, luôn đọc kinh Mân Côi, chạy đến và cầu nguyện cùng Mẹ Maria nhờ Mẹ cầu thay nguyện giúp, dâng và phó thác cho Chúa tất cả để Chúa định liệu và sắp đặt cho tôi theo đường lối Chúa quy định, cho chương trình của Chúa, và nhất là cho được theo thánh ý của Ngài.
Lạy Chúa! Ước gì toàn thể nhân loại anh chị em chúng con, biết chạy đến Chúa luôn để cảm tạ, nguyện cầu và để xin ban cho Đức Tin mỗi ngày thêm lớn mạnh. Để lòng chúng con luôn hướng về Chúa là Đấng Toàn Năng, hằng ban cho chúng con sự sống sung mãn và mưu ích cho linh hồn chúng con, ngay tại đời này và cả đời sau. Amen.
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
03-02-2008
* Bài cũ trong mục “Tìm” trên trang của VietCatholic News