CHUYỆN MAY RỦI…

CHUYỆN MAY RỦI…

Trong cuộc sống có những may rủi, họa phúc khó lường. Đời tôi có những cái may mắn bất ngờ mà cho đến nay, tôi không thể nào quên được.

Nhớ mùa hè năm 1969, trong một lần tôi chở người bạn đến Thị xã Tân An trên đường Phan Đình Phùng để sao y giấy tờ. Tôi sơ ý đánh rơi cái bóp đựng giấy tờ tùy thân gồm: căn cước, giấy lược giải cá nhân và giấy hoản dịch vì lý do học vấn.

Sau năm 1968, lệnh tổng động viên ban hành. Nếu không có lý do hoãn dịch thì lứa tuổi của tôi phải trình diện nhập ngũ. Tôi hoang mang và lo sợ vô cùng. Tôi chạy tìm khắp nơi mà không kiếm được cái bóp. Lúc này, những góc đường thường có quân cảnh và cảnh sát chốt chặn để kiểm tra giấy tờ.

Tôi làm tờ cớ mất giấy tờ tùy thân và không biết làm cách nào để xin lại bản chánh. Mấy ngày liền, tôi ở suốt trong nhà. Đến tối chủ nhật, có cuộc hành quân cảnh sát kiểm tra tờ khai gia đình. Một chú cảnh sát kiểm tra tờ khai gia đình, khi thấy tuổi của tôi phải trình diện nhập ngũ đã hỏi về giấy hoãn dịch. Tôi trình bày đã bị mất và chờ xin cấp lại. Chú yêu cầu tôi về bốt để xác minh.

Trong lúc chuẩn bị về bốt thì có chú cảnh sát khác bước vào. Khi nghe tên tôi và giấy tờ tùy thân bị mất. Chú bảo: cách đây vài ngày, chú trực ở phòng thì có người nhặt được cái bóp của tôi và đưa cho chú. Bóp không có tiền, chỉ có giấy tờ tùy thân. Thật vô cùng may mắn và tôi đã vỡ òa niềm vui. Tôi không phải về bót và sáng mai được hẹn lên nhận lại giấy tờ.

Lần may mắn thứ 2 cũng thật hy hữu.

Năm 1970, tôi đi học bằng xe Honda SS 66 và dựng phía sau khu văn phòng của trường Nông Lâm Súc Cần Thơ. Tôi khóa xe bằng cái ổ khóa vòng. Thời này, nhà trường không có bãi giữ xe cho học sinh, nên học sinh tự bảo quản xe của mình. Đến buổi chiều tan học thì phát hiện chiếc xe bị lấy cắp. Chiếc khóa vòng bị cắt ra và vứt lại. Giai đoạn này, phong trào ăn cắp xe Honda nở rộ và việc tìm kiếm thì vô vọng. Tôi làm tờ cớ và gởi ở phòng cảnh sát tư pháp trong tâm trạng không có chút hi vọng gì. Chủ yếu để tránh trách nhiệm khi xe được sử dụng trong cướp giật hay khủng bố.

Hai tháng sau, cảnh sát tư pháp gởi giấy mời tôi lên và thông báo xe tôi đã được tìm thấy và tạm giữ ở Long Xuyên. Tôi mang giấy tờ xe đi Long Xuyên, đến cuộc cảnh sát thì được biết: Trước đó nửa tháng, có người thanh niên chạy chiếc xe của tôi va chạm trong giao thông.

Anh ta đã để lại xe vì quên giấy tờ xe ở nhà nhưng sau đó thì anh ta biến mất. Cảnh sát nghi là xe bị lấy cắp đã lập biên bản và gởi xe vào kho tang vật của Tòa Án. Cảnh sát cũng thông báo cho các Tỉnh trong cả nước.

Được sự hướng dẫn của cuộc cảnh sát. Tôi tìm qua Tòa Án Long Xuyên. Đến phòng Lục Sự. Vì là buổi chiều, gần hết giờ làm việc. Chú nhân viên phòng Lục sự hẹn tiếp tôi vào sáng ngày mai. Tôi trình bày với chú là tôi ở Cần Thơ và đang đi học nên nhờ chú tìm giúp hồ sơ. Sau nửa giờ tìm kiếm, với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, chú đã tìm được hồ sơ mà cuộc cảnh sát chuyển qua.

Nhìn sự tận tụy của chú mà tôi xúc động vô cùng. Chú hẹn tôi 1 tuần sau trở lại. Đúng hẹn, tôi trở lại và nhận chiếc xe của mình. Chiếc xe nguyên vẹn, chỉ bị lấy mất nắp bình xăng. Tôi đem xe ra ngoài tu bổ lại và thong dong chạy về Cần Thơ.

Bây giờ, ngồi ngẫm lại: sao nền hành chánh ngày xưa gọn nhẹ mà hiệu quả. Không như, hôm nay, đi đâu cũng nghe than: Hành là Chính.

ĐỖ TRÍ

Image may contain: 1 person, motorcycle and outdoor
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay