Chúa đi tìm tôi, tôi đi tìm Chúa

CHÚA ĐI TÌM TÔI, TÔI ĐI TÌM CHÚA 


                                                     Anne du Saint’ Esprit NGUYỄN HẢI TRIỀU

 Chúa đã phải vất vả đi tìm tôi nhiều lần.
 
1. Hồi nhỏ, tôi ở cùng cha mẹ, anh chị em tôi trong một ngôi chùa nhỏ miệt Gia Định. Những năm sống trong chùa, tôi tụng kinh với sư thầy, chơi đùa và học chữ với các ni cô, cho đến khi Chúa vào chùa tìm gặp tôi, Người quyết định đem tôi đi nơi khác . Tôi từ giã gốc đa sân chùa để theo cha mẹ lên sống trên cao nguyên.
 
2. Trên cao nguyên, cha tôi có cơ hội gặp gỡ một linh mục dòng Châu Sơn, rồi cha mẹ tôi trở lại Đạo, đồng thời Chúa cũng tạo điều kiện cho tôi chọn Chúa. Tiếc thay, ở chặng này, tôi đã không hợp một ý với cha tôi là đem hình Phật Thích Ca, tượng Quan Thế Am Bồ Tát, chuông, mõ, bát nhang dâng cúng chùa để lập bàn thờ Chúa. Bấy giờ, tôi ngắm Tượng Chúa Chịu Nạn cha tôi mới đưa về một cách lạnh lùng và ác cảm, . Hỡi ôi, chẳng hiểu vì sao, từ lúc bấy giờ, tôi bắt đầu ghét Chúa, tôi ghét Người Chịu Chết Treo Đau Thương trên Thánh Giá ấy biết bao ! Tôi dõng dạc thưa cha tôi rằng con vẫn theo đạo Phật.
 
Có lẽ hồi đó Chúa khóc nhiều vì tôi….
 
 Chúa tìm dịp khác để được gần gũi tôi . Hồi đó, cha tôi mang về nhà những tập Thánh Ca khổ nhỏ với nhiều bài hát ngắn dễ thuộc, để anh tôi làm bài tập đàn ghitar …. Tôi tuy còn nhỏ, nhưng nghe anh đàn hát cũng thuộc được nhiều bài hát mà chỉ có người Công Giáo quen đi nhà thờ mới biết hát. Như bài :”Con kính dâng Cha cùng bánh và rượu nho, hồn con đây với xác con đây”, thì tôi thuộc luôn cả các Tiểu Khúc sau đó. Không biết khi nghe một tiểu Phật Tử như tôi hát Thánh Ca mà lòng vô tư như hát “ Tết Trung Thu rước đèn đi chơi “vậy thôi thì Chúa có mỉm cười không nhỉ !
 
Vậy rồi vài năm sau đó, Chúa lại đưa gia đình tôi trở xuống Saigon. Ở Sàigòn, chúng tôi rơi vào giữa một xóm Đạo, riêng tôi phải học trường Dòng. Hai môi trường này làm cực lòng tôi lắm. Chúa đang đi tìm một Phật Tử trong một gia đình Công Giáo đây, nhưng tôi đã ghét Chúa, bây giờ càng ghét thêm, bởi vì tôi phải đọc kinh, phải học chung với những người mặc áo Dòng đen, phải trốn vào buồng tắm mỗi sáng Chúa Nhật vào giờ các bà Quản, ông Trùm ghé nhà viếng thăm và dạy Giáo lý cho anh em chúng tôi.
 
Một ngày nọ, cha tôi ra lệnh: “Thôi các con hãy chịu đi Rửa Tội thì các ông bà sẽ không tới nhà ta nữa”. Lập tức, tôi bị điệu vào cha Xứ để người chọn ngày rửa tội cho. Tôi là đứa ương ngạnh và đang trong tâm trạng bất mãn vì bị ép buộc như vậy nên khi linh mục ban Bí Tích Rửa tội cho tôi, tôi đã lãnh nhận mà bất phục, bất ưng. Trời ơi, làm sao thành việc !
 
Về nhà, tôi không đi lễ, không đọc kinh. Tôi chối Chúa rồi.
 
Chúa lại phải đi tìm tôi lần nữa, bởi vì tôi còn bỏ cả trường Dòng, bởi vì ở đâu có sự hiện diện của Chúa, của Đạo Công Giáo thì tôi ghét cay ghét đắng nơi đó.
 
Nhưng không dễ cho tôi đâu. Chúa lôi cổ tôi trở về nơi chốn cũ, bắt tôi phải học chung với các Tu sĩ áo đen nọ.
 
Tôi học chăm vì không thích nói chuyện với ai, tan học là về nhà, hóa ra lại thuộc hạng có hạnh kiểm tốt, vì thế có một soeur rủ tôi : “Đi tu nhé. ” Cho tới nay, thật tình tôi không hiểu nổi tại sao, chỉ sau một ngày, ngày hôm sau, chính tôi lại là người mở miệng xin với soeur ấy dẫn tôi vào gặp Bề Trên tu viện để xin nhập Dòng . Ai thay đổi lòng dạ tôi lúc bấy giờ ? Ai mở miệng tôi ? Tôi không biết. Chúa biết. Chỉ có Chúa biết . Chúa tìm tôi làm gì và Chúa định gì thì cứ thế mà theo. Lần đầu tiên trong đời tôi tỏ ra ngoan ngoãn với Chúa. Chắc hồi đó Chúa cười vui rồi.
 
Tôi đi tu. Vào Dòng, tôi được rửa tội lại với đầy đủ ý thức, ý muốn, tự do và lòng yêu mến. Tôi thực sự gia nhập vào đời sống của một Tu sĩ Công Giáo, đó là cầu nguyện và làm việc theo Tôn chỉ Dòng. Tôi yêu mến đời sống tu trì. Bây giờ tình thế đảo ngược rồi : Tôi đi tìm Chúa. Tôi đon đả, háo hức đi tìm Chúa và muốn tận hiến cho Người.
 
Nhưng không, sau một thời gian dài, Chúa lại dọn đường cho tôi đi nẻo khác. Tôi hiểu rằng tôi phải về với gia đình thôi vì bây giờ chính gia đình mới là nơi tôi sống chứ không phải nơi nào khác. (Lần này tôi cũng vâng lời Chúa rất ngoan). Tôi tiếp tục đi tìm Chúa nơi hoàn toàn vô định, đầy rẫy khó khăn chứ không hề êm ả, bằng yên như trong nhà Dòng, nơi có cha tôi đang trong cơn lâm tử, nơi có mẹ tôi vất vả trăm chiều, nơi không có 1 hạt gạo trắng mà chỉ có bo bo, mì sợi, nơi tôi lao động mà chẳng có lương và cần thiết nhất, nơi ấy, những người thân tôi đang xa Chúa. Ước mong sao anh chị em tôi nhận ra tiếng Chúa gọi trong đời, Chúa vẫn đang đi tìm họ, Chúa thương yêu và muốn họ trở về với Người biết bao. Kính xin độc giả, người đọc những dòng tâm tình này, vì cánh đồng của Chúa, xin cho họ một lời cầu. Xin đa tạ.
 
Cảm tạ lòng Thương Xót Chúa một đời con, trăm triệu bài Thánh Ca không nói hết.
 
 Con đã gặp Chúa rồi, xin đừng bao giờ để con xa lìa Chúa nữa.
 
 
Sài gòn, ngày 16 tháng 10 năm 2008.
 
 Kỷ niệm ngày mẹ tôi thuận đến với
 
 Giờ Cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa.
 
 Anne du Saint’ Esprit NGUYỄN HẢI TRIỀU
 
 (Cựu thành viên Ban Thánh Nhạc GP Sài gòn)

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay