Chứng nhân Đường Hy Vọng : Nguyễn Văn Thuận – Ngọn đuốc không bao giờ tắt – Lm. JB Nguyễn Minh Hùng

Lm. JB Nguyễn Minh Hùng

NGỌN ĐUỐC CỦA SỰ ĐƯỢC THÚC BÁCH

(Tưởng nhớ Đấng Đầy Tớ Chúa – Đức Hồng Y Phanxicô S. Nguyễn Văn Thuận nhân giỗ lần thứ 23)

Trong lịch sử Hội Thánh, có những con người được Thiên Chúa thắp lên như một ngọn đuốc để soi sáng cho cả một thế hệ và truyền lửa cho những thế hệ mai sau. Với chúng ta, người Công Giáo Việt Nam, Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận chính là một ngọn đuốc như thế.

Ngày 16 tháng 9 hằng năm, Hội Thánh và quê hương Việt Nam bồi hồi tưởng nhớ Đức Hồng Y, người đã trải qua biết bao thử thách cam go, trong đó có chín năm vô cùng khắc nghiệt. Nhưng từ chính nơi tối tăm của thế gian, ngài đã không ngừng tỏa sáng, nâng đỡ đức tin, khơi dậy hy vọng, và lan tỏa tình yêu. Tất cả bởi vì: “Tình yêu Chúa Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5, 14).

  1. NGỌN ĐUỐC GIỮA ĐÊM TỐI.

Thế giới từng chứng kiến Đức Hồng Y đi qua những thử thách không ai có thể tưởng tượng nổi. Con người ấy tưởng chừng đã tắt lịm trong tuyệt vọng? Không! Từ trong tối tăm, một ngọn lửa đã bừng cháy. Đó là ngọn lửa của tình yêu Chúa Kitô thúc bách, ngọn lửa của niềm tin không lay chuyển.

Thay vì để khổ đau nghiền nát, ngài đã để tình yêu thôi thúc mình viết nên Đường Hy Vọng: “Đừng chờ đợi hoàn cảnh thuận lợi, chính trong nghịch cảnh, con hãy chọn hy vọng”. Nhờ ơn Chúa, chốn thử thách không làm ngài gục ngã, nhưng trở thành lò luyện để ngài trở nên chứng nhân rực rỡ của Tin Mừng.

  1. NGỌN ĐUỐC CỦA TÌNH YÊU VÀ THA THỨ.

Trong những tháng năm ngập đầy thử thách, ngài gặp nhiều người xa lạ, có lúc nghi ngại và dò xét. Nhưng rồi, nhờ nụ cười hiền hòa, ánh mắt chan chứa yêu thương, và những lời cầu nguyện thầm lặng của ngài, họ dần biến thành bạn hữu. Tình yêu Chúa Kitô đã thúc bách ngài không loại trừ ai, nhưng mở rộng trái tim cho tất cả.

Chính từ đó, có người tìm lại niềm tin, có người không thể quên chứng tá yêu thương nơi ngài. Ngọn đuốc Phanxicô Thuận không chỉ bừng sáng cho riêng ngài, nhưng còn mồi lửa vào trái tim của bất cứ ai, dù xa cách hay lạnh lùng. Đó chính là sức mạnh Tin Mừng: “Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5, 14).

  1. NGỌN ĐUỐC CHO HỘI THÁNH VÀ QUÊ HƯƠNG.

Đức Hồng Y yêu Hội Thánh bằng một tình yêu nồng nàn. Dù bị cách biệt, ngài vẫn nhớ đến đoàn chiên tại giáo phận Nha Trang, nơi ngài từng là mục tử. Ngài yêu quê hương, không bằng lời to tát, nhưng bằng những hy sinh lặng lẽ, bằng những lời cầu nguyện tha thiết cho dân tộc được an bình, cho mọi người Việt Nam, và cho toàn thể nhân loại, biết sống trong yêu thương và tha thứ.

Ngài từng viết trong Đường Hy Vọng: “Con không thể trung thành với di chúc của Chúa Giêsu nếu con không thi hành sứ mạng của mình trong lòng Hội Thánh và cho Hội Thánh: Hãy yêu mến Hội Thánh. Vâng phục Hội Thánh. Trung thành với Hội Thánh. Cầu nguyện cho Hội Thánh”. Chính tình yêu Chúa Kitô thúc bách ngài hiến dâng toàn thân cho Hội Thánh và quê hương.

  1. NGỌN ĐUỐC CỦA NỤ CƯỜI.

Điều không thể quên nơi Đức Hồng Y là nụ cười. Dù trong khổ đau, ngài vẫn mỉm cười. Nụ cười ấy không đến từ lạc quan tự nhiên, nhưng từ tình yêu Chúa Kitô thúc bách.

Trong Đường Hy Vọng, ngài viết: “Tha thứ là niềm vui của con. Tha thứ là sức mạnh của con. Tha thứ là chiến thắng của con. Khi tha thứ, con giải thoát chính mình trước tiên… Con hãy tập mỉm cười với những ai làm con đau khổ. Nụ cười ấy có sức mạnh hơn mọi lời trách móc” (số 479-480, 488).

Đúng vậy, chỉ khi tình yêu Chúa Kitô thúc bách, con người mới có thể tha thứ và mỉm cười thật sự, một nụ cười có sức chữa lành và sưởi ấm bao tâm hồn lạnh giá.

  1. TRUYỀN LỬA HÔM NAY.

Ngọn đuốc Nguyễn Văn Thuận không bao giờ tắt, bởi vì ngọn đuốc ấy đã được trao lại cho chúng ta. Mỗi Kitô hữu đều được mời gọi trở thành một ngọn đuốc nhỏ, nối tiếp ánh sáng của ngài.

Trong một thế giới nhiều bạo lực, chúng ta được mời gọi thắp lên ngọn lửa yêu thương. Trong một xã hội còn nhiều thiếu sót và bất toàn, chúng ta được mời gọi thắp lên ngọn lửa sự thật và công lý. Trong một đời sống đầy nước mắt, chúng ta được mời gọi thắp lên ngọn lửa hy vọng. Và chính tình yêu Chúa Kitô sẽ thúc bách chúng ta can đảm bước đi trên con đường ấy.

Thánh Gioan Phaolô II đã dạy: “Nền tảng của hòa bình đích thực là công lý, và hình thức của tình yêu chính là sự tha thứ” (Sứ điệp Ngày Thế giới Hòa Bình 2002). Ngọn đuốc của Đức Hồng Y Thuận chính là hiện thân của điều ấy: công lý – hòa bình – yêu thương – tha thứ.

  1. LỜI MỜI GỌI THA THIẾT.

Hỡi bạn trẻ đang chán nản, hãy để ngọn đuốc hy vọng sưởi ấm lòng bạn.

Hỡi người đang đau khổ, hãy để ngọn đuốc sự thật soi sáng bước bạn.

Hỡi ai còn ôm hận thù, hãy để ngọn đuốc tình yêu đốt cháy mọi oán ghét.

Hỡi cộng đoàn Hội Thánh Việt Nam, hãy để ngọn đuốc Nguyễn Văn Thuận tiếp tục rực sáng trong từng gia đình, từng giáo xứ, từng trái tim.

Ngọn đuốc ấy không bao giờ tắt, nếu chúng ta không để nó tắt trong chính lòng mình.

Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã đi trọn con đường tình yêu Chúa Kitô thúc bách: đã sống, đã tha thứ, đã hy vọng, đã hiến dâng, và đã trở thành chứng nhân của Tin Mừng.

Xin cho chúng ta, qua lời cầu bầu của ngài, biết để tình yêu Chúa Kitô thúc bách mình, mà sống yêu thương, tha thứ và hy vọng. Như thế, thế giới hôm nay sẽ bớt bóng tối, bớt hận thù, và thêm ánh sáng của Chúa Kitô.

“Đừng bao giờ tuyệt vọng. Với Chúa Kitô, mọi sự đều có thể bắt đầu lại” (Đường Hy Vọng).

Ngọn đuốc Nguyễn Văn Thuận – ngọn lửa không bao giờ tắt, bởi tình yêu Chúa Kitô thúc bách.


 

THIÊN THẦN BẢN MỆNH

Trong ngày mừng lễ các Thiên Thần Bản Mệnh, xin chia sẻ với các bạn một câu chuyện: 

Có một Linh Mục ở miền quê nước Pháp được mời đi xức dầu ban đêm cho một bệnh nhân nguy tử. Chợt nghĩ đến đoạn đường xa xôi heo hút, Ngài đã định bỏ quay về vì sợ cướp bóc trấn lột. Nhưng rồi ý thức bổn phận và trách nhiệm của một Linh Mục, Ngài lấy hết can đảm, vừa chuẩn bị túi hành trang, vừa cầu xin với Thiên Thần Bản Mệnh, rồi lên đường. Bệnh nhân là một cụ già đã được ban Bí Tích Xức Dầu, sáng hôm sau thì qua đời. Vị Linh Mục cũng trở về nhà bình an vô sự.

20 năm sau, vị Linh Mục đã già yếu, Ngài xin về hưu nhưng vẫn phụ trách tuyên úy cho một trại tù tại thành phố. Một lần nọ, Ngài được mời đến giải tội cho một tên tử tù. Thoạt tiên, khi biết có một Linh Mục vừa tới, anh ta quay lưng vào vách nhà giam, chửi rủa xua đuổi một cách hung hăng và hằn học, nhưng rồi khi chợt quay lại, anh ta liền thay đổi hẳn thái độ vì nhận ra khuôn mặt quen quen của vị Linh Mục già.

Anh ta rụt rè hỏi thăm về quá khứ 20 năm trước, nhưng vị Linh Mục già đã cố nhớ mà vẫn không nhận ra đã gặp anh tử tù này ở đâu. Đến lúc này thì anh ta cúi gục đầu và thuật lại đầu đuôi câu chuyện: Hóa ra dạo ấy, anh đang bị cảnh sát truy lùng về tội sát nhân, chạy giạt vào nấp trong khu vườn nhỏ gần nhà xứ. Anh đã nảy ra ý định sẽ rình giết vị Linh Mục để cướp chiếc áo chùng thâm giả trang trốn đi nơi khác. Thế nhưng, đúng lúc đêm hôm khuya khoắt ấy, anh ta ngỡ ngàng trông thấy vị Linh Mục đã rời nhà xứ cùng đi với một thanh niên lực lưỡng theo sau..

Nghe đến đây, vị Linh Mục già hiểu ra mọi sự. Ngài quỳ xuống tạ ơn Chúa rồi kể tất cả cho người tử tù nghe. Anh cũng quỳ vội xuống, ăn năn sám hối và lãnh nhận Bí Tích Hòa Giải trong nước mắt mừng vui…

Câu chuyện trên giúp tôi hiểu một điều: Nhiều khi vì không thấy Chúa, tôi cứ nghĩ là Chúa không ở bên tôi, nhưng thật ra Chúa luôn gởi Thiên Thần Bản Mệnh đến để bảo vệ tôi. Nhưng Chúa chỉ bảo người nào sống với Chúa như đứa con thơ. Ai càng tỏ ra yếu đuối, bé bỏng, tin tưởng Chúa càng nâng đỡ nhiều, như bài Phúc Âm của Thánh Mátthêu đã nói (18:10). Tôi lại nhớ đến một đoạn trong bài hát “Khúc hát một loài hoa” của nhạc sĩ Ân Đức: “Một niềm tin vô biên, một niềm tin phó thác triền miên, Ai mong muốn lên Nước Trời phải trở nên thơ bé mà thôi.”

Ai càng trở nên như trẻ nhỏ, thì Chúa càng yêu thương đỡ nâng dìu dắt. Ước gì lúc nào tôi cũng biết sống nhỏ bé trước mặt Chúa, và luôn phó thác mọi sự trong tay Chúa, để Chúa tiếp tục gởi Thiên Thần Bản Mệnh đến nâng đỡ và che chở tôi mỗi ngày. Và giờ đây xin mời bạn cùng tôi dâng một lời kinh lên Thiên Thần Bản Mệnh của chúng ta:

Lạy Thiên Thần Chúa Trời là đấng đã nên quan thầy gìn giữ con,

Vì ơn lòng lành Đức Chúa Trời,

Xin người soi sáng con, phù hộ con ngày/đêm hôm nay.

Têrêsa Ngọc Nga

From: ngocnga_12 & NguyenNThu

BẠN ĐƯỜNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Này Ta sai thiên sứ đi trước ngươi, để giữ gìn ngươi khi đi đường và đưa ngươi vào nơi Ta đã dọn sẵn!”.

“Nếu Chúa sai chúng ta đi trên những con đường đầy đá, Ngài sẽ cung cấp những đôi giày bền bỉ! Sai chúng ta đến một nơi xa lạ, Ngài sẽ chuẩn bị một người bạn đường! Và nếu muốn cứu độ chúng ta đời đời, Ngài ban Con Một!” – A. Maclaren.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa lễ Thiên Thần Bản Mệnh cho thấy tình yêu bao la của Thiên Chúa dành cho mỗi người. Để canh giữ hồn xác chúng ta từ khi chào đời cho đến ngày tắt hơi, Chúa ban cho mỗi người một ‘bạn đường’, yêu quý chúng ta như một vệ sĩ vô hình.

“Này Ta sai thiên sứ đi trước ngươi!” – bài đọc một; “Chúa truyền cho thiên sứ giữ gìn bạn trên khắp nẻo đường!” – Thánh Vịnh đáp ca; đặt một em bé giữa các môn đệ, Chúa Giêsu cũng nói đến sự hiện diện của những người ‘bạn đường’ này, “Các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy!” – Tin Mừng. “Các Thiên Thần Hộ Thủ là những người bạn trung tín nhất, vì họ ở với chúng ta ngày đêm, luôn luôn và ở mọi nơi. Chúng ta nên thường xuyên kêu cầu các ngài!” – Gioan Vianney.

Hãy tưởng tượng, mỗi người có một vệ sĩ đồng hành chăm sóc suốt đời! Gặp nguy khốn, chúng ta không đơn độc; gặp khó khăn, các ngài gỡ rối; khi bất an, các ngài thêm can đảm. Tuy nhiên, sự có mặt thường xuyên của ‘ai đó’ cũng có thể bất tiện, vì một ‘ai đó’ luôn nhìn thấy mọi hành vi, kể cả tội lỗi chúng ta phạm. Vậy mà, người bạn đó luôn tôn trọng; không phán xét, nhưng chỉ ra sức cản ngăn khi chúng ta làm điều trái. Vì tôn trọng tự do, không ít lần, các ngài bất lực! “Chỉ ở trên thiên đàng, chúng ta mới hiểu được bao nhiêu hiểm nguy đã được thiên thần gìn giữ, và bao nhiêu tình yêu các ngài đã tuôn đổ mà không ai nhìn thấy!” – Henry Newman.

Như vậy, nếu Thiên Chúa để chúng ta bước vào thung lũng bóng tối, Ngài thắp lên một ngọn đèn soi bước chân; nếu Ngài cho chúng ta vác thập giá nặng nề, chính Chúa Kitô cũng đặt vai mình kề sát vai mỗi người! Và nếu Ngài đòi hỏi chúng ta hiến dâng tất cả, chính Ngài cũng trao ban chính mình để bù đắp gấp trăm lần.

Anh Chị em,

“Này Ta sai thiên sứ đi trước con!”. Có thể nói, người ‘bạn đường’ trung tín nhất đời của chúng ta không chỉ là thiên thần bản mệnh, mà chính là Chúa Giêsu. Ngài không chỉ ‘đi trước’ để mở đường, mà còn ‘đi cùng’ để chia sẻ mọi gian truân. Nếu thiên thần hộ thủ là người bạn vô hình giữ gìn, thì Chúa Giêsu lại là Đấng hữu hình đồng hành, mang lấy cả sự chết để đưa chúng ta vào cõi sống. Vì thế, chiêm ngắm thiên thần bản mệnh, chúng ta càng xác tín hơn: tình yêu Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta, luôn gởi đến một sự hiện diện dịu dàng và bền bỉ. “Thiên thần hộ thủ giữ gìn chúng ta, nhưng chính Đức Kitô đồng hành với chúng ta – Ngài đã mang lấy thập giá để không con đường nào còn quá cô đơn!” – A.W. Tozer.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, thiên thần bản mệnh canh giữ con trong thầm lặng, nhưng chính Chúa đi trước và bên con. Xin nâng đỡ khi con yếu lòng, hầu con can đảm bước tiếp!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************************

Lời Chúa Lễ THIÊN THẦN BẢN MỆNH, Thứ Năm Tuần XXVI Thường Niên

Các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 18,1-5.10    

1 Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?” 2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và nói : “Thầy bảo thật anh em : nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

4 “Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.

5 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.

10 “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này ; quả thật, Thầy nói cho anh em biết : các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”


 

VƯỜN HẠT MẦM – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời!”.

Sau khi hoàn tất vai diễn “Tiểu Sử Têrêxa”, Lindsay Younce trở lại đạo. Cô nói, “Điều đánh động tôi nhất nơi Têrêxa là niềm vui phát sinh từ những đau khổ chị dâng lên Chúa. Những cử chỉ nhịn nhục, ân cần, yêu thương của chị như những hạt mầm nhỏ – với nữ tu Augustine khó thương – đã hợp thành cả một vườn hạt mầm thánh thiện!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa lễ thánh Têrêxa Lisieux nói đến những em bé. Và một em bé – như Têrêxa – là một mảnh đất bí ẩn, mảnh đất của một ‘vườn hạt mầm’ nhân đức lẫn những ước mơ.

Thiên Chúa chúc lành cho bà mẹ Giêrusalem – bài đọc một. 4 tuổi, Têrêxa mất mẹ; 9 tuổi, mất luôn ‘người mẹ thứ hai’ – chị Pauline vào dòng. Èo uột “như một cọng hành”, may thay, Têrêxa cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa khi “được bú sữa, được bồng ẵm, được nâng niu trên đầu gối”. 15 tuổi, vào nhà Chúa; và dẫu kết thúc chỉ sau 9 năm, Têrêxa đã nên mảnh đất của một ‘vườn hạt mầm’ trổ sinh hoa trái tốt lành cho Giáo Hội.

Nếu Têrêxa không vâng lời mẹ Bề trên – chị ruột Agnes – để viết “Một Tâm Hồn”, không ai biết Têrêxa. “Bông Hoa Nhỏ” không chỉ toả hương đơn sơ, phó thác, nhưng còn man mát cả những tham vọng, tự tôn, can đảm, lãng mạn và bướng bỉnh. Têrêxa ước bay lên mặt trời chói lọi Ba Ngôi, “Em muốn như các thánh, làm những chuyện ngông cuồng cho Ngài!”; “Cho con được tử đạo trong lòng hay nơi thân xác; tốt hơn, cả hai!”. Như một người tình, Têrêxa rong ruổi thả hồn, “Khi tâm hồn bị cuốn hút bởi làn hương say đắm của Ngài, nó không chạy một mình; tất cả người nó yêu đều được cuốn theo!”. Như chú bọ ngựa vênh váo, Têrêxa sánh mình với cây cọ ba xu, “Cây cọ đâu tự hào về một kiệt tác là do nó; nhưng nó biết, ‘Người Nghệ Sĩ’ không bối rối mà còn bỡn cợt với những khó khăn; và đôi khi, cần một dụng cụ yếu đuối bất toàn như nó!”.

Têrêxa thông minh, hài hước, lắm tưởng tượng, “Archimède cần một điểm tựa bên ngoài để bẩy trái đất lên, ông không tìm ra! Các thánh thì khác, Chúa cho họ một điểm tựa, chính Ngài. Đòn bẩy là kinh nguyện bốc cháy yêu thương, cầu nguyện là cách thức các thánh nâng vũ trụ lên, nâng cho tới tận thế, ‘Các thánh tương lai’ cũng sẽ nâng!”; “Con không nản chí vì những lỗi lầm. Trẻ con thường ngã luôn, nhưng vì chúng bé quá, nên không thấy đau mấy!”.

Anh Chị em,

“Trẻ con thường ngã luôn!”. Biết rằng, mình bé nhỏ, nhiều khuyết điểm, ít tài năng; nhiều tội lỗi, ít thánh thiện; lắm thất bại, ít thành công… là những đòn bẩy nâng chúng ta lên. Chớ gì biết mình là ai, chúng ta khiêm tốn đặt trọn tin yêu nơi Chúa; trở nên mảnh đất cho những việc nhỏ bé thánh thiện như những hạt mầm, vốn hợp lại thành một khu vườn rực rỡ cho Thiên Chúa. Như Têrêxa, chúng ta tham vọng bẩy lên thế giới bi luỵ bằng cầu nguyện, chống lại tội lỗi và sự dữ. Được vậy, chúng ta rồi sẽ reo lên: “Hồn con xin Chúa giữ gìn, nép mình bên Chúa an bình thảnh thơi!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin biến những hy sinh nhỏ bé của con thành những hạt mầm yêu thương, trổ sinh hoa thơm ngát lừng trong vườn thánh thiện của Ngài!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************************************

Lời Chúa Kính Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, Trinh Nữ, Tiến Sĩ Hội Thánh, Thứ Tư Tuần XXVI Thường Niên

Nếu anh em không trở nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 18,1-5

1 Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?” 2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và nói : “Thầy bảo thật anh em : nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

4 “Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.

5 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.”


 

CHIẾN LƯỢC NHU MÌ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”.

Sau nội chiến Hoa Kỳ, miền Nam rơi vào thế “bên thua cuộc”; giữa khung cảnh ấy, Lincoln bất ngờ đề nghị đàm phán. Một vị tướng phẫn nộ đập bàn, “Kẻ thù nhất định phải bị tiêu diệt!”. Tổng thống điềm tĩnh đáp, “Kẻ thù bị tiêu diệt khi họ trở thành bạn của chúng ta!”. Và ông khép lại cuộc chiến bằng câu nói bất hủ, “Trong nội chiến, không có người thắng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Hơn cả sự nhân từ nơi Lincoln, Tin Mừng hôm nay mở ra một chiều sâu thần học nơi Đức Kitô, Đấng “nhất quyết đi lên Giêrusalem” – “trận chiến” cuối cùng – không bằng gươm giáo, nhưng bằng thập giá. Ở đó, cuộc đối đầu giữa Tình Yêu Thiên Chúa và quyền lực tội lỗi đạt đỉnh điểm, và chiến lược để chiến thắng là con đường khiêm hạ – ‘chiến lược nhu mì!’.

Chúa Giêsu tiến về Giêrusalem như “Con Chiên bị dẫn đi làm thịt”; vũ khí của Ngài là khiêm tốn, mã giáp của Ngài là hiền lành. Ngài gieo vào thành thánh “quả bom Khiêm Tốn” để triệt hạ kiêu căng của Satan, “Mang thân phận phàm nhân, Người đã tự hạ mình, vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá” – Phaolô. Chính sự “tự hủy” này đã bẻ gãy sức mạnh của tội, mở đường cho Phục Sinh – chiến thắng tối hậu. “Chiên Con chiến thắng khi chịu thua, chinh phục bằng đầu hàng, và khải hoàn qua thất bại bề ngoài!” – G.K. Chesterton.

Trên con đường ấy, Giacôbê và Gioan nóng nảy muốn gọi lửa từ trời xuống trên người Samaria cứng lòng. Nhưng Chúa Giêsu khiển trách họ; lửa của Tin Mừng không phải là hận thù, mà là lửa Thánh Thần, lửa tình yêu. Ngài mặc khải một nguyên tắc thần học quan trọng: quyền năng Thiên Chúa không tỏ ra trong bạo lực, nhưng trong lòng thương xót. Ngài “đi sang làng khác”, một cử chỉ tưởng như lùi bước, nhưng thật ra là bước đi của Đấng toàn thắng. “Khi tình yêu dường như lùi bước, thật ra nó đang tiến lên bằng một con đường khác!” – Fulton Sheen.

Chiến thắng này đã được Zacharia báo trước, “Các nước hùng cường sẽ đến tìm kiếm Chúa các đạo binh ở Giêrusalem”; và còn hơn thế, “Chúng tôi muốn đi với anh em, vì chúng tôi đã nghe biết rằng, Thiên Chúa ở với anh em” – bài đọc một. Đúng thế, rõ nét nhất, chính nơi thập giá – ‘chiến lược nhu mì’ – Thiên Chúa tỏ mình là Emmanuel, Đấng kéo muôn dân về với Ngài, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”. Là môn đệ Chúa Giêsu, chúng ta cũng được mời bước theo con đường ấy: chiến đấu không bằng bạo lực của thế gian, của xác thịt, nhưng bằng sức mạnh nhu mì của Thánh Thần; không nhằm tiêu diệt, nhưng để biến đổi. “Sức mạnh của Thiên Chúa không ở chỗ nghiền nát, nhưng ở chỗ biến đổi!” – Henri Nouwen. Vì thế, mỗi lần từ bỏ ý riêng, dẹp bỏ nóng giận, tha thứ cho kẻ làm khổ mình… chúng ta đang cùng Chúa Giêsu tiến vào Giêrusalem nội tâm, nơi thánh thiện và sự sống mới nảy mầm. “Sức mạnh của Thánh Thần thật dịu dàng, nhưng lại tái tạo tận cõi lòng con người!” – Yves Congar.

Chúng ta có thể cầu nguyện:

“Lạy Chúa, như Giacôbê và Gioan, con thường thích dùng ‘lửa’ để giải quyết các vấn đề, dạy con chiến đấu bằng vũ khí của Ngài: sự từ bỏ, lòng thương xót và thập giá!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*********************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần XXVI Thường Niên, Năm Lẻ

Đức Giê-su nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 9,51-56

51 Khi đã tới ngày Đức Giê-su được rước lên trời, Người nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem. 52 Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường và vào một làng người Sa-ma-ri để chuẩn bị cho Người đến. 53 Nhưng dân làng không đón tiếp Người, vì Người đang đi về hướng Giê-ru-sa-lem. 54 Thấy thế, hai môn đệ Người là ông Gia-cô-bê và ông Gio-an nói rằng : “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không ?” 55 Nhưng Đức Giê-su quay lại quở mắng các ông. 56 Rồi Thầy trò đi sang làng khác.


 

Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì móc nó đi; thà chột mắt mà được vào Nước THIÊN CHÚA… – Cha Vương

Ngày Chúa Nhật tràn đầy sức mạnh và yêu thương của Chúa nhé.

Cha Vương

CN: 28/9/2025.  29-24

TIN MỪNG: Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì móc nó đi; thà chột mắt mà được vào Nước THIÊN CHÚA còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào hoả ngục, nơi giòi bọ không hề chết và lửa không hề tắt. (Mc 9:47-48)

SUY NIỆM: Lời Chúa hôm nay lên án thẳng thắn đến người gây gương mù gương xấu cho người chung quanh. Việc làm cớ cho người khác vấp ngã là điều rất dễ xảy ra mà đôi khi chính đương sự lại không hề nhận biết. Vì có những việc làm sai trái mà đôi khi họ không biết, thế nhưng họ cứ nghĩ điều đó là bình thường, nhưng thật sự lại gây ảnh hưởng không tốt đến người khác. Cụ thể, có nhiều bậc cha mẹ vô tình làm cớ cho con cái mình vấp ngã mà không hề hay biết. Chẳng hạn như việc thờ ơ đọc kinh cầu nguyện, thờ ơ tham dự Thánh Lễ, ham mê ăn uống… Nên thiết nghĩ, ngày hôm nay, con cháu của mình không muốn đến nhà thờ, đức tin yếu kém và dần lạc xa đời sống đạo, đời sống xã hội thì hư hỏng… thì trách nhiệm đầu tiên phải là ông bà, cha mẹ trong gia đình. Ngoài vấn đề này ra còn nhiều các vấn đề khác nữa thí dụ như: tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham lam, gian lận, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng… Vậy hôm nay mời bạn hãy xin Chúa soi sáng cho mình biết nhận ra những gương mù gương xấu để đối phó với nó. Và nhờ ơn Chúa giúp bạn hãy tập sống tốt lành hơn nhé.

LẮNG NGHE: Những gì anh em đã học hỏi, đã lãnh nhận, đã nghe, đã thấy ở nơi tôi, thì hãy đem ra thực hành, và Thiên Chúa là nguồn bình an sẽ ở với anh em. (Pl 4:9)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, hôm nay Chúa nhắc nhở con hãy nhìn lại chính mình. Vì thân phận yếu hèn có thể có những lần lời nói và hành động của con đã làm cớ cho người khác vấp ngã. Xin Chúa giúp con luôn biết sửa mình để sống tốt hơn và trở nên gương sáng cho những người đang sống xung quanh con. 

THỰC HÀNH: Cố gắng luyện tập một nhân đức để có lương tâm và lòng trí tốt.

From: Do Dzung

*************************

Sống Trong Niềm Vui | Hà Thanh Xuân

KHÔNG GIAN DỐI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đây đích thật là một người Israel, lòng dạ không có gì gian dối”.

Một em bé 5 tuổi có người bạn mới qua đời; suốt mấy ngày, em qua nhà bạn. Mẹ em bảo, “Họ đang buồn, con giúp được gì?”. Em đáp, “Đúng thế, con chỉ ngồi vào lòng mẹ bạn con”. Ôi, câu nói thánh thiện và trong sáng của một trái tim thiên thần!

Kính thưa Anh Chị em,

“Ngồi vào lòng mẹ bạn!”. Đó là lời của một trái tim ‘không gian dối’ biết nói. Lời Chúa kính các Tổng Lãnh Thiên Thần cho chúng ta mục kích một trái tim khác – trái tim Nathanael – người mà vừa thấy, Chúa Giêsu nhận ra một “lòng dạ không có gì gian dối”.

Phúc Âm cho biết, Chúa Giêsu đã thức suốt đêm để cầu nguyện trước khi chọn các tông đồ; Ngài tìm kiếm những con người trung thực, chân thành. Vừa thấy Nathanael, Ngài phát hiện ngay các phẩm chất đó. Và sau lời tuyên xưng lạ lùng của ông, Ngài tiết lộ, “Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người!”.

Chính từ Nathanael, Chúa Giêsu cho chúng ta thấy tấm lòng của các Tổng Lãnh Thiên Thần: trung thực, chân thành, ‘không gian dối’. Thừa lệnh Chúa, Gabriel chuyển những thông điệp quan trọng nhất của lịch sử cho Zacharia và Maria; Michael đã vật lộn với Lucifer để bảo vệ thiên đàng và thế giới; và Raphael trợ giúp gia đình Tôbia trong mọi gian nan. “Các thiên thần là những sứ giả của Thiên Chúa, mang sự thật và tình yêu của Ngài đến thế giới!” – Gioan Damascene. Không vị nào trong các ngài có bất kỳ sự lừa dối nào. Thật tuyệt vời khi các ngài dùng tài năng và quà tặng Thiên Chúa trao để chu toàn thánh ý Ngài, trở nên công cụ trung thực của tình yêu vô hạn! Các ngài có mặt thường xuyên bên ngai toà Chúa – bài đọc một.

Chúa Giêsu nhìn chúng ta như đã nhìn Nathanael, Ngài biết rõ động cơ trái tim dù nó giấu kín với người khác. Nếu trung thành và chân thực với lương tâm dưới sự dẫn dắt của Thánh Thần – nơi riêng tư hay công cộng – chúng ta không cần che giấu, không cần sợ hãi. “Sự minh bạch trong lòng là bước đầu để đạt tự do tâm linh!” – Richard Rohr. Vì thế, mỗi khi mỏi mệt hay nhàm chán, chúng ta hãy cầu xin ơn đổi mới, để lòng cũng trở nên ‘không gian dối’ như Nathanael, như các thiên thần. “Can đảm sẽ đến khi bạn hành động với trái tim hoàn toàn trong sáng trước Chúa, như Nathanael!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

Trước khi là sứ giả, các thiên thần tán tụng Thiên Chúa, dâng lên Ngài lời cầu và khổ đau nhân thế. Từ ngai toà, các ngài đang dẫn dắt, bảo vệ và ‘ngồi’ vào lòng chúng ta để xoa dịu từng nỗi đau. Thế nhưng, Chúa Giêsu mới là “Thiên Thần của các thiên thần”, Ngài vừa ủi an, vừa cứu độ. Chiêm ngắm Chúa Giêsu là chiêm ngắm Thiên Chúa, chiêm ngắm thiên đàng. Từ Ngài, chúng ta được mời gọi hãy có một trái tim ‘không gian dối’ để yêu thương như Gabriel, chữa lành như Raphael, bảo vệ như Michael và ngày kia, có thể hát mừng, “Lạy Chúa, giữa chư vị thiên thần, này con xin đàn ca kính Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy các thiên thần, mỗi khi con mệt mỏi và lạc lỏng, xin ngồi vào lòng con; dạy con yêu thương, chữa lành và bảo vệ anh chị em con với một lương tâm ‘không gian dối!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*************************************************

Lời Chúa Kính Các Tổng Lãnh Thiên Thần MICAE, GABRIEL & RAPHAEL, Thứ Hai Tuần XXVI Thường Niên

Các anh sẽ thấy các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.  Ga 1,47-51

47 Khi ấy, Đức Giê-su thấy ông Na-tha-na-en tiến về phía mình, liền nói về ông rằng : “Đây đích thật là một người Ít-ra-en, lòng dạ không có gì gian dối.” 48 Ông Na-tha-na-en hỏi Người : “Làm sao Ngài lại biết tôi ?” Đức Giê-su trả lời : “Trước khi Phi-líp-phê gọi anh, lúc anh đang ở dưới cây vả, tôi đã thấy anh rồi.” 49 Ông Na-tha-na-en nói : “Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Ít-ra-en !” 50 Đức Giê-su đáp : “Vì tôi nói với anh là tôi đã thấy anh ở dưới cây vả, nên anh tin ! Anh sẽ còn được thấy những điều lớn lao hơn thế nữa.” 51 Người lại nói : “Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người.”


 

VỰC THẲM-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Giữa chúng ta đây và các con đã có một vực thẳm lớn!”.

“Một thế giới của những người tử tế – vốn chỉ hài lòng về sự tốt đẹp của họ – sẽ rất cần cứu rỗi như một thế giới khốn khổ – và thậm chí có thể khó cứu hơn!” – Charles Hodge.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay cho biết, chính sự tự mãn của những con người tử tế đã âm thầm đào nên những ‘vực thẳm’ ngăn cách họ với Chúa, ngăn trở họ với tha nhân.

Đó không chỉ là khoảng cách giữa thiên đàng – địa ngục, mà còn là khoảng trống vô hình giữa một con tim tự mãn và tình yêu của Thiên Chúa. Người phú hộ của dụ ngôn dường như đã được Amos phác thảo từ ngàn xưa, đó là “lũ quân phè phỡn” “nằm dài trên giường ngà, ngả ngớn trên trường kỷ”, chỉ biết “sống an nhiên tự tại” cho bản thân mà quên bẵng những người cùng khổ – bài đọc một. Vậy mà Thiên Chúa của Cựu Ước và Tân Ước chỉ là một, “Ngài là Vua các vua, Chúa các chúa” – bài đọc hai – Đấng sẽ hạch tội những kẻ vị kỷ và phục hồi phẩm giá hạng cơ bần, “Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi!”, “Đấng cho kẻ bị dìm xuống đứng thẳng lên” – Thánh Vịnh đáp ca.

Người giàu này quả là ‘tử tế’; ít là ông không ác tâm, không hại ai. Kết thúc cuộc đời, ông cam phận cách nhu mì; ông không yêu cầu rời khỏi địa ngục, chỉ xin vài giọt nước để làm dịu cơn khát đang cháy bỏng. Và khi không được đáp ứng ‘nhiều’ đến thế, ông xin nhắn về gia đình, với hy vọng năm anh em của ông sẽ không chịu chung số phận. Tuy nhiên, tất cả những điều ‘tử tế’ đó vẫn không cứu được ông. Vậy chỉ cần ‘tử tế’, tôi sẽ đạt thấu thiên đàng? Không đâu! “Lòng trắc ẩn không chỉ là cảm thông, mà là hành động để xoa dịu nỗi đau!” – Desmond Tutu.

Điều đáng trách của người phú hộ là dường như ông không bao giờ bận tâm đến sự có mặt của Lazarô. Ông không đuổi, nhưng ông ‘không thấy’ Lazarô; phải chăng khẩu độ ‘vực thẳm’ giữa ông và người nghèo là quá lớn! Đó là tội thiếu sót. Ông mất linh hồn không vì những gì đã làm, mà vì những gì đã không làm! “Bạn có thể chọn ngoảnh mặt đi, nhưng không bao giờ có thể nói rằng mình không biết!” – William Wilberforce.

Anh Chị em,

Bỏ qua một người nghèo là tạo thêm một ‘vực thẳm!’. Nhiều người thường vờ như không thấy người nghèo; với họ, người nghèo không tồn tại. Vậy mà, không một sứ giả nào, không một sứ điệp nào có thể thay thế những người nghèo mà chúng ta gặp trên đường đời; bởi chính trong họ, Chúa Giêsu đến gặp chúng ta. Người phú hộ không có lỗi gì, nhưng hầu như ông nhìn Lazarô chỉ như một vật trang trí cho cảnh quan xa hoa nhà mình; ông bỏ qua giới răn trọng nhất. Đừng quên, Lazarô không chỉ là những người ngoài cánh cổng; nhưng còn là những người thân trong gia đình, trong cộng đoàn mình. Hãy sống làm sao để đừng hối tiếc vì đã không làm nhiều hơn cho họ! “Nếu bạn không nhận ra Đức Kitô nơi người ăn xin trước cửa nhà thờ, bạn cũng sẽ không gặp Ngài trong chén thánh!” – Gioan Kim Khẩu.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, giúp con nhận ra chính Chúa trong những người con dễ bỏ qua, để mỗi ngày là một bước con lấp đầy ‘vực thẳm’ bằng lòng thương xót!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

********************************************

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN, NĂM C

Con đã nhận phần phước của con rồi ; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.     Lc 16,19-31

19 Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Pha-ri-sêu dụ ngôn sau đây : “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. 20 Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, 21 thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. 22 Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.

23 “Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. 24 Bấy giờ ông ta kêu lên : ‘Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát ; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm !’ 25 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Con ơi, hãy nhớ lại : suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi ; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ. 26 Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được.’

27 “Ông nhà giàu nói : ‘Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh La-da-rô đến nhà cha con, 28 vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này !’ 29 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó.’ 30 Ông nhà giàu nói : ‘Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.’ 31 Ông Áp-ra-ham đáp : ‘Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin’.”


 

THÁNH MICHAEL TỔNG LÃNH THIÊN THẦN- Cha Michael Joseph Hurley, OP

 Cha Michael Joseph Hurley, OP 

Thánh Michael Tổng lãnh thiên thần, một hậu vệ mạnh mẽ trong tất cả các trận chiến.

Vào lúc 1949:10 tối, thứ Hai Phục Sinh năm 45, các linh mục đã thực hiện lễ trừ tà của một thanh niên tên là “Robbie” đã có một bước đột phá.  Được sở hữu bởi mười con quỷ, Robbie đã bị ám ảnh trong nhiều năm sau khi sử dụng bảng Ouija để liên lạc với người bà đã khuất của mình.  Sau nhiều tháng trừ quỷ, các linh mục đã cầu khẩn Thánh Michael để đuổi quỷ.  Đột nhiên, một giọng nói tự nhận mình là Thánh Michael ra lệnh cho lũ quỷ khởi hành.  Theo lời kể của những người chứng kiến, Robbie lên cơn co giật dữ dội và những con quỷ bỏ đi với một “âm thanh bùng nổ.”  (Các linh mục đang cầu nguyện Văn phòng Thần thánh trong một nhà thờ gần đó cũng nghe thấy tiếng “bùng nổ âm thanh” này và nhìn thấy một thứ ánh sáng lạ thường chiếu sáng cả nhà thờ.)  Khi Robbie thoát ra khỏi trạng thái mê man, anh ta kể lại việc anh ta đã nhìn thấy Thánh Michael đánh bại Satan như thế nào trong một trận chiến cho linh hồn của mình.  Mặc dù nhiều người biết câu chuyện này qua cuốn sách và bộ phim nổi tiếng năm 1970 dựa trên những sự kiện có thật này, nhưng vai trò của Thánh Michael phần nào bị tắt tiếng trong các tài liệu hư cấu.

 Vì lý do này, lời cầu nguyện với Thánh Michael Tổng lãnh thiên thần là một phần thiết yếu của sức khỏe tâm linh của chúng ta.  Ban đầu được rút ngắn từ sáng tác mạnh mẽ hơn của Đức Giáo Hoàng Lêô XIII mà ngài buộc phải chấp bút sau kinh nghiệm huyền bí rắc rối của mình với “làn khói của quỷ Satan,” lời cầu nguyện đơn giản này tạo ra sức mạnh và sự bảo vệ thiêng liêng năng động, cả trong cuộc sống của chúng ta và trong cuộc sống của Giáo hội.  Khi có rất nhiều cuộc đấu tranh trong cuộc sống của gia đình và nền văn hóa của chúng ta, sự bảo trợ của Thánh Michael sẽ kích hoạt toàn bộ nguồn lực của vật chủ trên trời.  Thánh Phao-lô nói rõ rằng mọi cuộc đấu tranh, dù trần tục đến đâu, đều có chiều kích thuộc linh (Ê-phê-sô 6:12).

 Thế giới tâm linh, như một số người có thể nghĩ, không phải là một thế giới của ánh sáng và sự tốt lành rõ ràng.  Có một khía cạnh bất chính của thế giới tâm linh, nơi gieo mầm của hỗn loạn, bạo lực và bóng tối.  Cái ác thoát ra trước tiên, và chủ yếu, trong lĩnh vực tâm linh.  Dù chúng ta gặp khó khăn gì, Thánh Michael cho phép chúng ta linh hoạt các cơ tâm linh của mình và chúng ta cảm nhận được sự trợ giúp của ngài theo nhiều cách.

 Một cách cụ thể là cách Thánh Micae giúp chúng ta vượt qua cám dỗ hàng ngày và trưởng thành trong nhân đức.  Hãy xem xét câu chuyện về nguồn gốc của Thánh Michael từ Kinh thánh và Truyền thống (Ê-sai 14:12, Khải Huyền 12).  Trong cuộc biến động vũ trụ đầu tiên giữa Đức Chúa Trời và sự sáng tạo của Ngài, khi Sa-tan thách thức Đức Chúa Trời và báng bổ Danh Thánh, người lãnh đạo của chủ nhà trên trời đáp lại: “Ai giống như Đức Chúa Trời?” bằng tiếng Do Thái, Mikha’el. 

 Câu hỏi tu từ đầu tiên trong lịch sử là cái tên Michael.  Tên này cho thấy khả năng khiêm tốn khi nó được pha trộn với lòng dũng cảm.  Để chống lại sự kiêu ngạo bắt nguồn từ cái tôi (trung tâm của tội lỗi luôn là “Tôi”), Michael thể hiện sự khiêm tốn vốn là nền tảng của đức hạnh.  Khiêm tốn nhìn nhận rằng chỉ một mình Thiên Chúa là nguồn gốc của mọi sự sống và hạnh phúc.  Không có Chúa, chúng ta chẳng là gì cả.  Nếu chúng ta muốn hạnh phúc, khiêm tốn là bước đầu tiên dẫn đến chiến thắng của chúng ta trong trận chiến của lòng ích kỷ.  Ngoài ra, để chống lại một loại khiêm tốn giả tạo, Michael thể hiện một lời can đảm.  Sự khiêm tốn giả tạo cho rằng chúng ta bất lực trong các cuộc đấu tranh tinh thần.  Rốt cuộc, chúng ta là ai để chiến thắng ma quỷ, ai là người có sức mạnh vượt quá sức mạnh của chúng ta.  Tuy nhiên, lòng can đảm nhận ra rằng với Chúa, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì.  Không có gì là không thể đối với Chúa, và Thánh Michael đã dứt khoát hạ gục các vật chủ của ma quỷ bằng sức mạnh thần thánh chảy qua người.

 Nếu chúng ta muốn đứng vững để vượt qua những cám dỗ hàng ngày, nếu chúng ta muốn chiến thắng sự ích kỷ của mình, nếu chúng ta muốn quyền năng của Thiên Chúa phát triển trong chúng ta ngay cả khi đối mặt với những tình huống vô vọng nhất, thì lòng can đảm khiêm tốn của Thánh Michael đã mang lại cho chúng ta tên và sự bảo trợ, chúng ta nên gọi cho ai.  Khi ai đó yêu cầu tôi một cách đơn giản để họ có thể lớn lên trong sự thánh thiện và hạnh phúc, tôi luôn đề nghị cầu nguyện với Thánh Michael hàng ngày.  Thánh Michael rất mong muốn được đồng hành với chúng ta trong những cuộc đấu tranh hàng ngày, vì vậy chúng ta hãy mạnh dạn cầu xin!

 Cha Michael Joseph Hurley, OP

 Kinh Cầu Cùng Tổng Lãnh Thiên Thần Micae

 Lạy ơn Tổng Lãnh Thiên Thần Micae, xin giúp chúng con trong cơn giao chiến, đánh phá sự hiểm ác mưu sâu quỷ dữ.  Chúng con sấp mình nguyện xin Chúa chế trị nó, cùng xin nguyên soái cơ binh trên trời, lấy quyền phép Chúa mà hạ Satan cùng các quỷ dữ, đang rong ruổi khắp thế giới làm hại các linh hồn, bắt chúng giam cầm trong hỏa ngục. Amen.

From: Langthangchieutim


 

NGƯỠNG MỘ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Con Người sắp bị nộp vào tay người đời!”.

“Bạn không thể trải qua một ngày ‘cách thành kính’ trừ khi bạn coi đó là ngày cuối đời. Thật đáng ngưỡng mộ với một người luôn nghĩ về cái chết. Ai cống hiến hết mình cho nó hàng giờ chắc chắn sẽ là một vị thánh! Một người từng nghe bản án tử hình của mình sẽ không lo lắng về cách vận hành của các rạp hát!” – John Climacus.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay chỉ ra ‘vị thánh’ Climacus phác hoạ – Chúa Giêsu! Bởi lẽ, đang khi mọi người ‘ngưỡng mộ’ Ngài, thì Ngài – như không quan tâm về cách vận hành của các rạp hát – tuyên bố cuộc khổ nạn của mình, “Con Người sắp bị nộp vào tay người đời!”.

Luca ghi nhận, “Mọi người bỡ ngỡ về tất cả các việc Chúa Giêsu làm”; đang khi chỉ mình Ngài biết, sự ‘ngưỡng mộ’ đó chỉ nhất thời, Ngài sắp lên Giêrusalem với những gì đang đợi. Ngài nói, “Con Người sắp bị nộp!”; “Các môn đệ không hiểu”. Họ không hiểu là phải, vì điều Ngài nói quá nghịch thường với những gì họ kỳ vọng. “Sự ngưỡng mộ phai nhạt khi sứ điệp chạm vào vùng an toàn của người nghe!” – Brennan Manning. Giả thiết Ngài nói, ‘Tuần sau, Thầy sẽ đăng quang làm vua’; họ hiểu ngay! Thứ đến, họ quá ‘ngưỡng mộ’ Ngài – dẫu là tốt – và sự ‘ngưỡng mộ’ lấn át lý trí này là vật cản khiến họ không hiểu kế hoạch tiềm ẩn của Chúa Cha – hiến dâng mạng sống để cứu độ nhân loại. “Sự ngưỡng mộ chỉ là một đam mê ngắn ngủi; nó sớm phai nhạt thành dửng dưng!” – Joseph Addison.

Chúa Giêsu không bị thúc đẩy bởi nhu cầu khen lao từ phía con người. Ngài được thúc đẩy bởi sự khen lao của Chúa Cha, chỉ ước muốn làm theo ý Cha, đó là lý do tại sao Ngài lên Giêrusalem, nơi không hứa hẹn điều gì khác ngoài cái chết. Điều tương tự cũng xảy ra với chính Giêrusalem. Niềm tự hào thực sự về nó không phải vì nó “Rộng bao nhiêu, dài bao nhiêu”, nhưng vì nó “Được Thiên Chúa ở cùng!” – bài đọc một – vì “Chúa canh giữ chúng ta, như mục tử canh giữ đàn chiên!” – Thánh Vịnh đáp ca. “Nơi Thiên Chúa ngự, kích thước hay huy hoàng chẳng còn nghĩa lý gì!” – C.S. Lewis. Vì thế, thay vì mải mê tìm kiếm sự tán dương phàm nhân, chúng ta được mời gọi tìm “nụ cười của Thiên Chúa” trong từng bổn phận nhỏ bé mỗi ngày. “Tiếng hoan hô của đám đông sớm tàn; nụ cười của Thiên Chúa tồn tại mãi mãi!” – Max Lucado.

Anh Chị em,

Chúa Giêsu biết rõ lòng người. Ngưỡng mộ hôm nay có thể đổi thành khước từ mai ngày. Vì thế, Ngài không tìm sự ủng hộ hay sự uỷ lạo từ thế gian; thay vào đó là sự hiện diện và vinh quang của Chúa Cha, làm trọn ý Cha, dù ý ấy dẫn đến thập giá. Ngài cho thấy, chỉ khi tâm hồn được neo trong sự hiện diện của Thiên Chúa, chúng ta mới có thể bước đi bình an, bất chấp mọi tán thưởng hay chê bai. “Thiên Chúa ở cùng chúng ta là trọng tâm của mọi lời hứa!” – Dietrich Bonhoeffer. Chính sự đồng hành của Thiên Chúa mới là vinh quang của Giêrusalem, cũng là vinh quang của mỗi người chúng ta.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cứu con khỏi bệnh “ghiền like” và “nghiện vỗ tay”. Dạy con ghi nhớ, gió đến thì đi, còn hơi thở của Cha mới là điều giữ con đứng vững!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

*************************************************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XXV Thường Niên, Năm lẻ

Con Người sắp bị nộp vào tay người đời. Các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.  Lc 9,43b-45

43b Khi ấy, đang lúc mọi người còn bỡ ngỡ về tất cả các việc Đức Giê-su làm, thì Người nói với các môn đệ rằng : 44 “Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời sau đây : Con Người sắp bị nộp vào tay người đời.” 45 Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì đối với các ông, lời đó còn bí ẩn, đến nỗi các ông không nhận ra ý nghĩa. Nhưng các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy.


 

HƯƠNG THINH LẶNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hôm ấy, Đức Giêsu cầu nguyện một mình. Các môn đệ cũng ở đó với Người”.

“Khi thế giới quên Thiên Chúa và các ngả đường vang dội tiếng người bất an, lời cầu nguyện thầm kín của bạn trở thành trụ cột giữ cho bầu trời khỏi sụp đổ!” – Fulton Sheen.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay thật lạ, Chúa Giêsu cầu nguyện một mình – dù các môn đệ ở bên. Dẫu quanh mình náo động, Ngài vẫn toả hương cầu nguyện, gắn bó sâu xa cùng Cha. Bài học cho chúng ta: giữa công việc, “giữa các ngả đường vang dội tiếng người bất an”, người môn đệ được mời toả ‘hương thinh lặng’ bằng lửa cầu nguyện luôn cháy!

Dường như Chúa Giêsu không cần phải tách biệt khỏi mọi người để có thể cầu nguyện; Ngài hiệp thông sâu sắc với Chúa Cha ngay khi ở bên các môn đệ. Đôi khi chúng ta nghĩ, cần một môi trường hoàn hảo để có thể cầu nguyện đúng cách; cần một mình để có được bình an và tĩnh lặng hoàn toàn. Tuy nhiên, Chúa Giêsu cho biết, cầu nguyện có thể thực hiện ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào; chỉ cần chú tâm đến sự hiện diện của Chúa, Đấng luôn chú tâm đến chúng ta; chú tâm đến Chúa cả khi ở giữa những người khác không cầu nguyện. “Trái tim biết cầu nguyện có thể mang thinh lặng xuyên qua những con phố ồn ào nhất!” – Henri Nouwen.

Sau khi cầu nguyện, Chúa Giêsu đặt ra hai câu hỏi. Dường như Luca muốn nói, những gì Chúa Giêsu đặt ra đã hình thành trong Ngài khi Ngài cầu nguyện. Lời cầu nguyện của Ngài cách nào đó đã định hình nên những lời Ngài nói với người khác. Cũng thế, lời cầu nguyện của chúng ta cũng sẽ định hình chúng ta; định hình ‘những gì chúng ta nói’, ‘cách chúng ta nói’; ‘những gì chúng ta làm’, ‘cách chúng ta làm’, mặc dù chúng ta có thể không luôn nhận thức được mối liên hệ giữa lời cầu của mình và phần còn lại của cuộc sống. Đó là ‘hương thinh lặng’ của người môn đệ! “Cầu nguyện chạm khắc linh hồn, và linh hồn được chạm khắc – sẽ chạm khắc thế giới bằng lời nói và việc làm của nó!” – Søren Kierkegaard.

Khi cầu nguyện, chúng ta mở lòng mình trước Chúa; cho Ngài thêm không gian và phạm vi để tác động đến suy nghĩ, lời nói và hành động, thực sự là toàn bộ cuộc sống. Chính ở đó, Thiên Chúa âm thầm uốn nắn, để từng ngày, cả cuộc đời chúng ta dần mang dấu ấn của Ngài. Khi chúng ta bền bỉ dành thời gian cho Chúa, các quyết định lớn nhỏ, những phản ứng tự phát, thậm chí cả những ánh mắt nụ cười cũng được thấm nhuần bởi sự dịu dàng và khôn ngoan của Ngài.

Anh Chị em,

Giữ lửa cầu nguyện, chúng ta không chỉ tìm sức mạnh cho riêng mình, nhưng còn để trở nên dấu chỉ của Chúa cho người khác. Giữa công sở ồn ào, trên tàu xe đông đúc hay trong những buổi họp căng thẳng, một tâm hồn quen thuộc với Chúa sẽ tự nhiên toả ra bình an, cảm thông, và một sự kiên nhẫn hiếm thấy. Khi đó, người khác có thể không nghe lời cầu nguyện của chúng ta, nhưng họ cảm được ‘hương thinh lặng’ chúng ta mang theo. Và hương ấy là chứng tá âm thầm, bền vững và mạnh mẽ nhất.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ước gì giữa đám đông ồn ã, con vẫn mang theo một ‘góc trời’ bình an, để bất cứ nơi nào con hiện diện cũng phảng phất hương thơm của Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

******************************************************* 

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXV Thường Niên, Năm lẻ

Thầy là Đấng Ki-tô của Thiên Chúa. Con Người phải chịu đau khổ nhiều.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.      Lc 9,18-22

18 Hôm ấy, Đức Giê-su cầu nguyện một mình. Các môn đệ cũng ở đó với Người, và Người hỏi các ông rằng : “Dân chúng nói Thầy là ai ?” 19 Các ông thưa : “Họ bảo Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, nhưng có kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, kẻ khác lại cho là một trong các ngôn sứ thời xưa đã sống lại.” 20 Người lại hỏi : “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai ?” Ông Phê-rô thưa : “Thầy là Đấng Ki-tô của Thiên Chúa.” 21 Nhưng Người nghiêm giọng truyền các ông không được nói điều ấy với ai.

22 Người còn nói : “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy.”


 

Vấn đề Hỏa Ngục – TRẦM THIÊN THU

TRẦM THIÊN THU

(Chuyển ngữ từ all-about-the-virgin-mary.com)

21 Oct /2014   

Hỏa Ngục có thật, không là chuyện mơ hồ hoặc bịa đặt để hù dọa. Hỏa Ngục như một Biển Lửa, lửa-của-các-loại-lửa, cực mạnh và vô cùng khủng khiếp, không như lửa bình thường ở thế gian này. So với Lửa Hỏa Ngục và Lửa Luyện Hình, lửa thế gian chỉ như “gió mát” mà thôi. Đừng cứng lòng mà phải khốn nạn đời đời!

Bài chia sẻ này gồm vài chứng cớ mạnh mẽ và khủng khiếp mà các thánh nhân đã được mặc khải và trực tiếp cảm nghiệm thực tế về nơi ở ngùn ngụt lửa của ma quỷ . Các mặc khải này đã được Giáo hội chuẩn nhận vì hoàn toàn phù hợp với các giáo huấn trong Phúc Âm. Kitô hữu không buộc phải tin các mặc khải tư, nhưng các mặc khải về Hỏa Ngục này khả dĩ giúp chúng ta suy nghĩ nghiêm túc hơn và sâu sắc hơn về sự bí ẩn và thực tế của Hỏa Ngục.

Tháng Mười Một, tháng cầu cho các linh hồn nơi Luyện Hình, là dịp thuận tiện để chúng ta cùng kiểm tra và xác định lại đức tin của chính mình. Hãy chú ý các “bí quyết” mà ma quỷ áp dụng để cám dỗ và khiến chúng ta phạm tội. Mưu ma chước quỷ thật đáng sợ!

1. THÁNH TIẾN SĨ TERESA ÁVILA (1515–1582)

Thánh nữ Têrêsa Ávila là nhà thần bí, tiến sĩ Giáo hội. Bà cho biết:

“Một hôm, khi tôi đang cầu nguyện, tôi thấy chính mình trong một lúc, không biết thế nào, rõ ràng chìm vào Hỏa Ngục. Tôi biết đó là Ý Chúa muốn tôi thấy nơi mà ma quỷ đang sẵn sàng đối với tôi, tôi đáng như vậy vì tội của tôi. Thời gian kéo dài một lúc, nhưng có vẻ như tôi không thể quên được dù tôi còn sống nhiều năm sau đó. Lối vào có vẻ hẹp và dài, giống như lò lửa, rất tối tăm và chật chội. Nền như đầy nước, bùn lầy, hôi thối, kinh tởm, và đầy sâu bọ gớm ghiếc. Phía cuối là khoảng trống rỗng như khoang trống ở trên vách tường, tôi thấy mình bị nhốt giam ở đó. Không có gì khoác lác trong lời tôi nói đâu” .

“Với những gì tôi cảm thấy lúc đó, tôi không biết bắt đầu từ đâu nếu tôi phải diễn tả nơi đó. Rất khó giải thích. Tôi cảm thấy lửa trong linh hồn tôi nhưng tôi không thể diễn tả. Đau khổ thể lý của tôi không thể chịu nổi. Tôi chịu các đau khổ nhất trong đời, như các thầy thuốc diễn tả là teo gân khi tôi bị tê liệt, không thể so sánh với các dạn bệnh khác, ngay cả những gì tôi nói, Satan bắt tôi phải chịu. Nhưng những điều đó chẳng là gì so với những gì tôi cảm thấy lúc đó, nhất là khi tôi thấy không có sự tạm ngưng hoặc kết thúc cực hình”.

“Các cực hình đó không là gì so với nỗi thống khổ của linh hồn tôi, một cảm giác áp bức, ngột ngạt, đau nhói, cùng với cảm giác vô vọng và tàn khốc, tôi không biết mô tả như thế nào. Nếu tôi nói rằng linh hồn tiếp tục bị xé ra khỏi thân xác thì cũng chưa chính xác, vì điều đó ngụ ý nói sự hủy diệt sự sống bằng tay của người khác, nhưng ở đây, chính linh hồn tự xé ra từng mảnh. Tôi không thể mô tả lửa hoặc nỗi vô vọng trong lòng, hơn cả mọi sự giày vò và đau khổ. Tôi chưa thấy ai bị hành hạ như tôi, tôi cảm thấy mình đang cháy và bị xé ra từng mảnh. Tôi lặp lại rằng đó là lửa trong lòng, và nỗi vô vọng là cực hình khủng khiếp nhất ”.

“Khi vào nơi khủng khiếp đó, không còn hy vọng được thoải mái, tôi không thể ngồi hoặc nằm, không có khoảng trống nào hết. Tôi như bị đặt vào khoảng không trên vách tường, nhìn mình rất khủng khiếp, xung quanh tôi là những tiếng rên la. Tôi không thể hít thở. Không có ánh sáng, chỉ có bóng tối dày đặc. Tôi không biết mô tả nó như thế nào. Dù không có ánh sáng, nhưng mọi thứ có thể gây đau khổ bằng cách bị thấy mà vô hình”.

“Lúc đó, Đức Mẹ không cho tôi thấy Hỏa Ngục nữa. Sau đó, tôi có một thị kiến khủng khiếp nhất, trong đó tôi thấy hình phạt của các tội lỗi. Các hình phạt nhìn rất khủng khiếp, nhưng vì tôi không còn đau đớn nữa, nỗi kinh hoàng của tôi cũng không còn ghê gớm…”.

“Tôi quá đỗi hoảng sợ khi thấy thị kiến đó, nhìn như nơi mà tôi thấy sáu năm trước, sức nóng tự nhiên của cơ thể khiến tôi rùng mình mỗi khi tôi nghĩ tới nó. Vì thế, trong mọi đau khổ mà tôi có thể phải chịu, tôi luôn nhớ rằng mọi đau khổ trên thế gian này không là gì cả. Có vẻ chúng ta than phiền vô cớ. Tôi lặp lại rằng thị kiến này là một trong các điều thương xót của Thiên Chúa. Đó là điều tuyệt vời nhất đối với tôi, vì điều đó đã hủy diệt nỗi lo sợ của tôi về sự rắc rối và sự mâu thuẫn của thế gian, vì điều đó đã làm tôi đủ mạnh mẽ để chống lại, tôi tạ ơn Đức Mẹ là Đấng giải thoát tôi khỏi những nỗi đau khổ kinh khủng và lâu dài như vậy”.

2. NỮ TU JOSEFA MENENDEZ (1890–1923)

Nữ tu Josefa Menendez, người Tây Ban Nha, qua đời năm 1923 ở tuổi 33, là một trong các nhà thần bí “nổi tiếng” của thế kỷ XX. Nữ tu này có cuộc đời ngắn ngủi nhưng chịu nhiều đau khổ, và được mặc khải trong đa phần cuộc đời, gom lại trong cuốn “The Way Of Divine Love” (Cách Thức của Tình Chúa). Bà đã được đưa tới Hỏa Ngục để chứng kiến và cảm nhận nỗi thống khổ. Nữ tu Josefa buộc lòng phải viết về Hỏa Ngục, vì bà làm vậy chỉ là làm theo ý muốn của Chúa. Đây là chứng cớ:

“Linh hồn tôi rơi vào vực thẳm, rộng bao la, không thấy đáy… Rồi tôi bị đẩy vào một hồ lửa, giống như ở giữa các tấm ván đang cháy, các đinh nhọn sắc và các thanh sắt nóng đỏ như muốn đâm vào da thịt tôi. Tôi cảm thấy như thể chúng muốn tuốt lưỡi tôi ra nhưng không thể. Cực hình này khiến tôi đau đớn đến nỗi mắt tôi như không còn nhìn thấy. Tôi nghĩ đó là vì lửa cháy, bừng cháy… Không móng tay nào của tôi không đau đớn, người ta không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay để cho bớt đau nhức, không thể thay đổi tư thế, vì cơ thể có vẻ như bị dát mỏng và bị gấp đôi lại. Các âm thanh khó phân biệt và lời phỉ báng không ngừng, dù chỉ trong một thoáng. Mùi hôi thối kinh tởm làm ngột ngạt và làm hư hại mọi thứ, như thể mùi thịt thối rữa bị cháy, pha lẫn với mùi hắc ín (nhựa đường) và lưu huỳnh… Đó là sự pha tạp mà không thể so sánh với bất cứ mùi gì khác trên thế gian này… Mặc dù các cực hình này rất rùng rợn, không thể chịu đựng nổi, không thể mô tả được… Những gì tôi viết ra đây chỉ là bóng mờ nhạt của những gì mà linh hồn phải chịu, không lời nào có thể mô tả nỗi đau khổ khốc liệt như vậy” (ngày 4-9-1922) .

“Đêm nay, tôi được đưa tới một nơi hoàn toàn tăm tối … Xung quanh tôi có bảy hoặc tám người. Tôi chỉ có thể thấy họ qua ánh lửa. Họ ngồi nói chuyện với nhau. Một người nói: Chúng ta phải rất cẩn thận kẻo bị phát hiện, vì chúng ta dễ bị phát hiện lắm”.

“Ma quỷ nói: Hãy xúi giục họ bất cẩn … nhưng hãy ở phía sau để không bị phát hiện… cứ dần dần rồi họ sẽ chai lì, chúng ta sẽ kéo nó về phía xấu xa. Hãy cám dỗ những người khác tham lam, ích kỷ, giàu có mà không cần làm việc, dù đúng luật hay không. Hãy kích thích người ta khoái nhục dục và ham vui. Hãy làm cho thói xấu làm mờ mắt họ… Với những người khác… hãy vào trái tim họ… nên biết khuynh hướng của tâm hồn họ…! Hãy làm cho họ yêu thích… yêu thích say đắm…! Hãy làm việc hết sức… đừng nghỉ ngơi… đừng thương hại! Cứ để họ say mê ăn uống! Như vậy sẽ dễ cho chúng ta… Hãy để họ tiếp tục tiệc tùng và chè chén. Ham vui là cửa ngõ để chúng ta đến với họ…” (ngày 3-2-1923).

“Tôi thấy vài linh hồn sa Hỏa Ngục, trong số đó có một em gái mới 15 tuổi, nó nguyền rủa cha mẹ đã không dạy nó kính sợ Thiên Chúa và không cho nó biết có Hỏa Ngục. Nó cho biết rằng đời nó ngắn ngủi nhưng đầy tội lỗi, vì nó đã chiều theo mọi thứ mà thể xác và đam mê đòi hỏi…” (ngày 22-3-1923).

“Hôm nay, tôi thấy rất nhiều người phải vào lò lửa… Họ có vẻ như người trần gian và một quỷ hét lớn: Thế giới đã chín muồi cho ta thu hoạch…! Ta biết rằng cách tốt nhất để bắt giữ các linh hồn là khuấy động lòng ham vui của người ta… Hãy ưu tiên tôi… Tôi trước mọi người… không có sự khiêm nhường đối với tôi! Hãy cứ để tôi vui thỏa… Với dạng này chắc chắn chúng ta chiến thắng… và chúng sẽ xuống Hỏa Ngục” (ngày 4-10-1923).

3. THÁNH NỮ FAUSTINA (1905–1938)

Nữ tu Faustina, người Ba Lan, được Giáo hội tuyên thánh ngày 30-4-2000, đã được Chúa cho thấy Hỏa Ngục năm 1936. Chị ghi trong Nhật Ký số 741:

“Hôm nay, tôi được thiên thần dẫn tới vực thẳm Hỏa Ngục. Đó là nơi tra tấn dữ dội, rất khủng khiếp và rộng lớn! Các cực hình tôi thấy: Cực hình thứ nhất tạo thành Hỏa Ngục là mãi mãi xa cách Thiên Chúa ; cực hình thứ hai là lương tâm cắn rứt đời đời ; cực hình thứ ba là tình trạng mãi mãi bất biến ; cực hình thứ tư là lửa thiêu đốt mà không hủy diệt linh hồn – đau khổ khủng khiếp, vì đó là lửa tinh thần (không như lửa thường), đốt lên bởi cơn giận của Thiên Chúa; cực hình thứ năm là bóng tối dầy đặc và ngột ngạt khủng khiếp , mặc dù tối tăm, ma quỷ và các linh hồn vẫn thấy nhau, thấy người khác và thấy chính mình; cực hình thứ sáu là đời đời ở với Satan ; cực hình thứ bảy là tuyệt vọng , căm thù Thiên Chúa, với các lời phỉ báng và nguyền rủa hèn hạ . Các linh hồn hư mất phải cùng nhau chịu các cực hình này, nhưng đó không là chấm dứt đau khổ. Có các loại cực hình đặc biệt dành cho các linh hồn cá biệt. Có các cực hình của ngũ quan. Mỗi linh hồn chịu những nỗi đau khổ khủng khiếp, không thể diễn tả nổi, liên quan những gì họ đã phạm tội. Có các hang động và hầm hố có các cực hình khác nhau. Hẳn là tôi đã chết giấc khi nhìn thấy các cực hình này nếu Thiên Chúa không nâng đỡ tôi. Hãy cho các tội nhân biết rằng họ sẽ chịu cực hình đời đời theo các giác quan mà họ đã dùng để phạm tội ”.

“Tôi viết điều này theo lệnh của Thiên Chúa, để không linh hồn nào có thể viện cớ gì mà nói rằng không có Hỏa Ngục hoặc không có ai ở đó, vì thế không ai có thể nói như vậy. Tôi là Nữ tu Faustina, theo lệnh của Thiên Chúa, đã được thăm Hỏa Ngục để tôi có thể nói cho các linh hồn biết về Hỏa Ngục và làm chứng về sự hiện hữu của Hỏa Ngục ”.

“Tôi không thể nói về Hỏa Ngục bây giờ, nhưng tôi đã được lệnh của Thiên Chúa viết về Hỏa Ngục. Ma quỷ rất căm thù tôi, nhưng chúng phải vâng lời tôi theo lệnh của Thiên Chúa. Những gì tôi viết chỉ là bóng mờ nhạt của những gì tôi thấy. Nhưng tôi chú ý một điều: Đa số các linh hồn ở đó là những người đã không tin có Hỏa Ngục. Khi tôi tới đó, hầu như tôi không thể hồi phục vì hoảng sợ. Các linh hồn chịu cực hình ở đó thật khủng khiếp! Cuối cùng, tôi cầu nguyện tha thiết hơn để xin ơn hoán cải cho các tội nhân. Tôi không ngừng cầu xin lòng thương xót của Thiên Chúa tuôn đổ trên họ. Lạy Chúa Giêsu của con, thà con chịu khổ cực cho đến tận thế, giữa các đau khổ nhất, còn hơn con phản nghịch Ngài vì tội nhỏ nhất ”.

4. FATIMA – BA TRẺ THẤY HỎA NGỤC

Năm 1917, trong thời gian Thế Chiến I, Đức Mẹ đã hiện ra với ba trẻ nhỏ tại Fatima, Bồ Đào Nha, vào các ngày 13 từ tháng Năm tới tháng Mười. Trong lần hiện ra ngày 13-7-1917, Đức Mẹ đã cho ba trẻ em này thấy Hỏa Ngục. Đây là chứng cớ:

“Đức Mẹ xòe tay ra, những tia sáng như xuyên thấu thế gian, chúng tôi thấy như là biển lửa. Chìm trong biển lửa đó là ma quỷ và các linh hồn trong dáng vóc con người, như than hồng trong suốt, mọi thứ như đồng đen hoặc hoặc bóng lộn, lơ lửng trong lửa cháy, lửa bốc cao đưa người ta lên như đám khói, rồi lại rơi xuống như những đốm lửa trong ngọn lửa lớn, không trọng lượng hoặc mất thăng bằng, ở giữa những tiếng la hét và kêu than vì đau khổ và tuyệt vọng, điều đó làm chúng tôi sợ hãi và phát run vì hãi hùng. Cảnh tượng đó khiến chúng tôi bật khóc, như thể người ta nghe được vậy”.

Ma quỷ có thể phân biệt bằng cách nhìn chúng giống như những con vật lạ lẫm, gây hoảng sợ, cự tuyệt, đen đủi và trong suốt như những cục than hồng. Chúng tôi sợ hãi và xin Đức Mẹ cứu giúp, Đức Mẹ nói với chúng tôi bằng giọng buồn: “Các con đã thấy Hỏa Ngục, nơi các linh hồn tội lỗi phải vào. Như vậy, khi các con đọc Kinh Mai Côi, hãy đọc câu này sau mỗi chục kinh: Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội chúng con, xin cứu chúng con cho khỏi Hỏa Ngục, xin đem các linh hồn lên Thiên Đàng, nhất là những linh hồn cần đến Lòng Chúa Thương Xót hơn ”.

Chúa Giêsu đã cảnh báo: “Nếu tay hoặc chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi; thà cụt tay cụt chân mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay hai chân mà bị ném vào lửa đời đời. Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã thì hãy móc mà ném đi; thà chột mắt mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào lửa hoả ngục” (Mt 18:8-9).

Chúng ta cùng sám hối và chân thành cầu nguyện: “Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm. Xin rửa con sạch hết lỗi lầm tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy. Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm. Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài” [Tv 50 (51):3-6].

Từ vực thẳm, con kêu lên Ngài, lạy Chúa, muôn lạy Chúa, xin Ngài nghe tiếng con. Dám xin Ngài lắng tai để ý nghe lời con tha thiết nguyện cầu. Ôi lạy Chúa, nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng? Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ để chúng con biết kính sợ Ngài” [129 (130):1-4].