KHÔNG NAO NÚNG – Lm. Minh Anh Tgp. Huế

Lm. Minh Anh Tgp. Huế

“Hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi!”.

“Đừng cầu xin một cuộc sống dễ dàng, hãy cầu xin sức mạnh và lòng can đảm để chịu đựng một cuộc sống khó khăn để không nao núng tiếp tục hoàn thành mục đích, ngay cả khi đường đi lắm gian nan và đầy chướng ngại!” – Bruce Lee.

Kính thưa Anh Chị em,

 

Lời Chúa hôm nay vang lên như một lời mời gọi chúng ta hãy bước đi ‘không nao núng’, để trung tín với tình yêu Chúa, dù đường đời lắm gian nan và đầy chướng ngại.

Hay tin Hêrôđê muốn giết mình, Chúa Giêsu không hoảng sợ, cũng không trốn chạy; Ngài tiếp tục hành trình rao giảng và chữa lành, “Hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi!”. Hình ảnh này phản ánh một sự trung thành tuyệt đối của Ngài với ý muốn của Chúa Cha, Đấng Ngài đặt trọn niềm tin vì biết rằng, mọi quyền lực thế gian sẽ không thể phá hủy chương trình cứu độ! “Những công trình vĩ đại được thực hiện không phải bởi sức mạnh mà bởi sự kiên trì!” – Samuel Johnson.

Cũng thế, trong hành trình của người môn đệ Chúa Giêsu, sự trung tín với Ngài luôn đòi hỏi một thái độ kiên định, bất chấp mọi gian nan nguy khốn. Thử thách và cám dỗ luôn hiện diện, nhưng chính trong những lúc đó, đức tin được tôi luyện và lòng can đảm được củng cố. Họ không để nỗi sợ hay thất bại làm chùn bước, nhưng vẫn bước đi với quyết tâm, kiên trì thực hiện sứ mệnh. “Bạn có thể gặp nhiều thất bại, nhưng không được để mình bị đánh bại!” – Maya Agelou. Mỗi bước chân trung tín là một minh chứng sống động cho sức mạnh nội tâm và niềm tin trọn vẹn vào Chúa, và điều này giúp chúng ta vững tiến ‘không nao núng’ giữa bão giông.

Phaolô nhắc nhở, “Có Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta, ai còn chống lại được chúng ta!” – bài đọc một. Vì thế, dù phải đối diện bách hại, đau khổ hay thậm chí cái chết, tình yêu Thiên Chúa vẫn luôn giữ chúng ta kiên vững. Đó cũng là lý do tại sao Chúa Giêsu có thể đi tiếp con đường thập giá mà ‘không nao núng’ một khi đã có Chúa Cha hằng ở kề bên. Như Chúa Giêsu, bạn và tôi hãy một lòng tín thác và luôn cầu xin sức mạnh từ trên, “Lạy Chúa, xin lấy lòng nhân hậu cứu độ con!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

Trung tín không phải là đi hết con đường, mà là không rẽ lối khi đường trở nên cô độc. Ai kiên định bước đi trên con đường Thiên Chúa vạch ra sẽ cảm nghiệm vị cay mật đắng của thử thách, nhưng cũng nếm được mật ngọt của ân sủng. Vì sẽ có những đêm dài, Thiên Chúa tưởng như lặng im, chúng ta phải tiếp tục tin trong trống rỗng. Chính khi ấy, đức tin được tinh luyện như vàng qua lửa, và con tim học cách yêu trong im lặng. Ở đó, đau khổ trở thành hiến lễ, còn trung tín là bài ca hát lên giữa bóng tối – nơi Chúa vẫn âm thầm hiện diện. “Đêm càng tối, sao càng sáng; nỗi đau càng sâu, Thiên Chúa càng gần!” – Fyodor Dostoevsky. Chính trong đêm dài của thử thách, linh hồn mới chạm được sự hiện diện ẩn kín của Ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khi con mỏi mệt vì bóng tối, cho con trung tín bước đi, vì biết rằng, bình minh thuộc về những ai không bỏ cuộc!”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

***************************************************

Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXX Thường Niên

Ngôn sứ mà chết ngoài thành Giê-ru-sa-lem thì không được.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 13,31-35

31 Khi ấy, tại Giê-ru-sa-lem, có mấy người Pha-ri-sêu đến thưa Đức Giê-su rằng : “Xin ông đi ra khỏi đây, vì vua Hê-rô-đê đang muốn giết ông !” 32 Người bảo họ : “Các ông hãy đi nói với con cáo ấy thế này : ‘Hôm nay và ngày mai tôi trừ quỷ và chữa lành bệnh tật, ngày thứ ba tôi hoàn tất. 33 Tuy nhiên, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi, vì một ngôn sứ mà chết ngoài thành Giê-ru-sa-lem thì không được.’

34 “Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem ! Ngươi giết các ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi ! Đã bao lần Ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập họp gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu. 35 Thì này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ mặc cho các ngươi. Mà Ta nói cho các ngươi hay : các ngươi sẽ không còn thấy Ta nữa cho đến thời các ngươi nói : Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa !”


 

Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người – Cha Vương

Chúc bình an! Houston hôm nay trời lạnh, xin Chúa ấp ủ bạn trong vòng tay ấm áp của Chúa nhé.

Cha Vương

Thứ 4: 29/10/2025

TIN MỪNG: Chúng ta biết rằng: Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người, tức là cho những kẻ được Người ​kêu gọi theo như ý Người định. (Rm 8:28)

SUY NIỆM: Trong cuộc sống bạn luôn gặp phải những điều bất ngờ, những trắc trở, những gập ghềnh, khúc khuỷu và chướng ngại. Nếu không tránh được thì hãy coi chúng như là những cơ hội để sinh lợi ích cho mình và cho những người chung quanh. Bản chất của tình yêu là muốn điều tốt cho người mình yêu. Vì yêu thương bạn cho nên Chúa muốn biến đổi bạn trở nên tốt lành hơn mỗi ngày. Cho dù bất cứ vấn đề gì xảy ra, xin bạn đừng quên 5 điều sau đây:

(1) Có thể Chúa đang HƯỚNG DẪN bạn 

(2) Có thể Chúa đang THỬ THÁCH bạn

(3) Có thể Chúa đang SỬA ĐỔI bạn

(4) Có thể Chúa đang BẢO VỆ bạn

(5) Có thể Chúa đang THÁNH HOÁ bạn

Nếu bạn thành tâm yêu mến Chúa, thì Chúa sẽ làm cho mọi sự trở nên tốt đẹp.

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha từ nhân, xin thánh hoá con và biến con trở thành khí cụ minh chứng cho tình yêu của Chúa .

From Do Dzung

*************************

BIẾN ĐỔI ĐỜI CON – HIỆP LỄ CHÚA HIỂN DUNG – Lm Thái Nguyên

LỄ MỪNG KÍNH CÁC THÁNH NAM NỮ 1 THÁNG 11- 2025

 GX Đức Kitô NL

Ngày 1 tháng 11 hằng năm, Giáo Hội long trọng cử hành Thánh lễ mừng kính các Thánh. Theo lời Sách Khải Huyền, Các Thánh trên trời là “một đoàn người đông đúc, không sao đếm nổi, thuộc mọi dân, mọi nước, mọi ngôn ngữ”. Họ đang chúc tụng Thiên Chúa, Đấng ngự trên ngai và Con Chiên, là Chúa Giêsu Kitô Đấng Cứu độ chúng ta. Có thể họ là những người chúng ta đã quen biết và gặp gỡ và hôm nay họ đang chiêm ngưỡng vinh quang Thiên Chúa. Bởi lẽ, tất cả những ai sống ngay chính và thánh thiện thì xứng đáng hưởng vinh quang nước trời. Đức tin vào phần thưởng và hạnh phúc của những người công chính sẽ đem lại cho chúng ta niềm hy vọng. Bởi lẽ, nếu ông bà, anh chị em thân thuộc của chúng ta đã được vinh quang Nước Trời, thì chúng ta cũng có thể hưởng vinh quang ấy và được gặp gỡ những người thân của chúng ta.

Con đường nên thánh là con đường chung của mỗi chúng ta. Tuy vậy, cũng như mỗi vận động viên phải luôn luôn luyện tập gian khổ để hy vọng thành tài, người tín hữu muốn nên thánh cũng phải chấp nhận rèn luyện bản thân và sống theo lời dạy của Chúa. Các thánh là những người “đã trải qua cơn thử thách lớn lao. Họ đã giặt sạch và tẩy trắng áo mình trong máu Con Chiên”. “Lửa thử vàng, gian nan thử đức”. Những khó khăn ta gặp phải trên đường đời chính là cơ hội để tôi luyện lòng trung thành trong đức tin.

Ngày lễ Các Thánh trước hết giúp chúng ta chiêm ngưỡng vinh quang và sự thánh thiện của Thiên Chúa, đồng thời tôn vinh các tín hữu đã được Thiên Chúa ban thưởng vinh quang quê trời, trong đó có những người thân của chúng ta. Ngày lễ này cũng khích lệ chúng ta về ơn gọi nên thánh của người Kitô hữu, đồng thời nhận ra xung quanh chúng ta có nhiều người tốt lành. Họ sẵn sàng chấp nhận cuộc sống bình dị, đơn sơ, nhưng thấm đượm nghĩa tình. Đức Thánh Cha Phanxicô gọi họ là các “vị thánh ở kề bên ta”. Qua những con người đơn sơ này, Thiên Chúa, Đấng chí thánh, đang hiện diện giữa chúng ta. Khi tôn thờ và yêu mến Chúa, chúng ta được chia sẻ vinh quang và sự thánh thiện của Ngài.

Chỉ mình Thiên Chúa mới là Đấng Thánh, còn con người được mời gọi trở nên thánh khi tham dự vào sự thánh thiện duy nhất của Thiên Chúa. Các Thánh được tuyên phong lên bậc hiển thánh bởi vì cuộc đời các ngài là một tấm gương phản chiếu sự thánh thiện của Thiên Chúa. Ai giống Đức Kitô, người ấy trở nên thánh thiện. Ai thực hiện những giá trị Tin mừng, người ấy trở nên thánh thiện. Một sự thánh thiện như thế rất có thể được thực hiện trong một đời sống rất bình thường. Giáo hội hướng tới một sự thánh thiện tỏa rộng, một hình thức thánh thiện vừa bình dân, vừa gần gũi lại vừa có thể được thực hiện cho hết mọi người, thay vì một hình thức thánh thiện chọn lọc, dành riêng cho một thiểu số. Đó là thành quả Ơn Cứu Độ của Chúa Kitô. Giáo Hội không phong thánh cốt để mà thờ, nhưng để tôn vinh Thiên Chúa, để khuyến khích chúng ta noi theo và bắt chước.

Con đường nên thánh được Chúa Giêsu nói đến trong bài Tin Mừng hôm nay là con đường Tám Mối Phúc Thật.

“Phúc cho ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ”.Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho các vị mục tử trong Hội Thánh, luôn biết mặc lấy tâm hồn nghèo khó của Chúa Ki-tô, để các ngài dẫn đưa đoàn chiên Chúa trở về quê hương Nước Trời.

“Phúc thay ai thương xót người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương”.Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho các nhà lãnh đạo quốc gia, có một trái tim biết thương cảm, để chăm lo cho cuộc sống của người dân, được an cư lạc nghiệp và vui hưởng tự do.

“Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ”.Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho các Ki-tô hữu đang bị bách hại, luôn biết nhìn lên Chúa Giê-su Ki-tô chịu đóng đinh, để can đảm và kiên trì bước theo Chúa đến cùng.

“Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa”. Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho cộng đoàn chúng ta, luôn tích cực, nỗ lực xây dựng tình yêu thương, hầu trở nên dấu chỉ của con cái Thiên Chúa giữa lòng thế giới hôm nay.

Sống các Mối Phúc Thật, chúng ta lớn lên trên đường thiêng liêng và trở nên cao lớn trước mặt Chúa. Năm Phụng vụ, Giáo hội tôn kính nhiều vị Thánh có tên tuổi. Ngày lễ các Thánh Nam Nữ, Dân Chúa tham dự thánh lễ để tôn kính tất cả, trong đó có ông bà cha mẹ, những người thân yêu đã ra đi trước chúng ta và đã trở nên thánh nhân, mặc dù chưa được Giáo hội tuyên phong.

Trở nên giống Chúa Giêsu, trở nên trọn lành như Chúa Cha ở trên trời, trở nên thánh, đó là ơn gọi của mọi người Kitô hữu chúng ta và đó cũng là sứ điệp Chúa Giêsu và Giáo Hội muốn nhắn gửi qua ngày lễ kính Các Thánh Nam Nữ.


 

CHẠM CỬA TRỜI – Lm. Minh Anh Tgp. Huế

Lm. Minh Anh Tgp. Huế

“Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào!”.

“Cửa hẹp là cửa dẫn đến thành công! Giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác và năm này qua năm khác, tôi sống với cây vĩ cầm. Nhiều điều tôi muốn làm, phải gác lại; nhiều nơi tôi muốn đến, phải bỏ lỡ. Cánh cửa tôi bước qua – thật hẹp; con đường tôi đi – thật gập ghềnh!” – Fritz Kreisler.

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu con đường đưa Kreisler chạm cửa trời âm nhạc đã hẹp và gập ghềnh, thì con đường dẫn đến cửa trời cứu độ còn chông gai hơn. Trong Tin Mừng hôm nay, khi có người hỏi, “Những người được cứu thoát thì ít?”, Chúa Giêsu chỉ mời gọi, “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào!” – vì đó là lối duy nhất để ‘chạm cửa trời’ thật.

Ngài cho thấy Nước Trời không dành cho số đông ồn ào, nhưng cho ai đi đúng hướng và sống đúng cách như Thiên Chúa muốn. Theo Chúa không chỉ là bước bên Ngài, mà đi lối Ngài đi – lối thập giá – cũng là lối dẫn đến phục sinh. Cửa hẹp không đóng với ai, nhưng không ai có thể đi qua nếu không bỏ mình. Vì thế, “Hãy chiến đấu để qua!” không chỉ là lời khuyên, mà là một mệnh lệnh yêu thương. Bao thế hệ đã bước qua cửa ấy, từ đông chí tây, từ bắc chí nam, để dự tiệc Nước Trời. “Ít người đi lối thập giá, nhưng qua đó mọi thế hệ đã chạm cánh cửa trời!” – Henri Nouwen.

Tuy nhiên, sẽ không đủ nếu chỉ biết Chúa, nghe Lời Ngài, hay thi hành một số việc đạo đức; Kitô hữu còn được mời gọi trở nên một “Kitô khác” – nghĩa là mỗi ngày, thực sự cùng Ngài lên Giêrusalem. Chúa không muốn chúng ta là những người chỉ gõ muộn và chỉ để nghe những lời lạnh lùng, “Ta không biết các anh từ đâu đến!”; “Không có thập giá, sẽ chẳng có triều thiên!” – William Penn. Vậy làm sao để bền bỉ trên con đường ấy? Chính Thánh Thần sẽ đồng hành, nâng đỡ sự yếu hèn của chúng ta – bài đọc một. Ai dám đưa tay cho Ngài dẫn dắt, người ấy sẽ trải nghiệm một niềm vui sâu thẳm, niềm vui của người ‘chạm cửa trời’, “Lạy Chúa, con tin cậy vào tình thương Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào!”. Chiến đấu để được thiên đàng không chỉ là một chuỗi hành động, mà là một hành trình, trên đó là ‘cả một mầu nhiệm hiệp thông’ với Chúa Kitô. Mỗi bước đi trên con đường hẹp là một sự từ bỏ bản thân, một tín thác trọn vẹn vào Chúa, nơi thập giá trở thành cánh cửa dẫn đến sự sống. “Bạn không thể đi thẳng về trời bằng con đường dễ dãi!” – Philip Neri. Nó mời gọi chúng ta nhận ra những góc tối chưa được thanh luyện, và trao tất cả cho lửa Thánh Thần. Ai dám bước qua nó, không chỉ được tự do thực sự để yêu thương và hiến thân, mà còn chạm được Nước Trời – chạm Giêsu – ngay từ đời này qua từng hành động nhỏ, từng quyết định nhỏ, từng giây phút im lặng. “Thập giá không phải là điểm kết thúc, nhưng là cánh cửa mở ra phục sinh!” – Fulton Sheen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dạy con im lặng mà yêu, âm thầm mà dâng, quên mình mà sống; vì chỉ trong những điều nhỏ bé ấy, con mới thật sự ‘chạm cửa trời!’”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

****************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần XXX Thường Niên

Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 13,22-30

22 Khi ấy, trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. 23 Có kẻ hỏi Người : “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không ?” Người bảo họ : 24 “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết : có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.

25 “Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói : ‘Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào !’, thì ông sẽ bảo anh em : ‘Các anh đấy ư ? Ta không biết các anh từ đâu đến !’ 26 Bấy giờ anh em mới nói : ‘Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.’ 27 Nhưng ông sẽ đáp lại : ‘Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính !’

28 “Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. 29 Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.

30 “Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót.”


 

CẦU NGUYỆN ĐỂ TÌM KIẾM SỰ HƯỚNG DẪN CỦA CHÚA – Rev. Ron Rolheiser, OMI 

 Rev. Ron Rolheiser, OMI 

Trong quyển tự truyện Nỗi cô đơn triền miên (The Long Loneliness), Dorothy Day kể một giai đoạn khó khăn trong đời bà.  Lúc đó bà vừa trở lại đạo Ki-tô sau một thời gian dài sống vô thần, rồi bà sinh đứa con gái.  Trong thời gian sống vô thần, bà yêu một người đàn ông, là cha của đứa con gái; bà và người đàn ông này – hai người vô thần đã bị vỡ mộng với xã hội chính thống – đã thỏa thuận với nhau sẽ không bao giờ làm đám cưới, như một lời tuyên bố chống lại những quy ước truyền thống của xã hội. 

Nhưng việc bà trở lại đạo đã làm cho cuộc sống của bà bị đảo lộn.  Người cha của đứa con ra tối hậu thư; nếu bà rửa tội cho con thì ông chấm dứt mối quan hệ với bà.  Dorothy chọn làm lễ rửa tội cho con, nhưng đã trả giá rất đắt.  Bà yêu sâu đậm người đàn ông này và hết sức đau đớn khi chia tay.  Hơn nữa, vì chuyện trở lại đạo, bà bị cắt đứt khỏi tất cả người quen biết cũ trước đây, làm cho bà đau còn hơn mất bạn tâm giao.  Nó làm cho bà mất việc, không nguồn hỗ trợ nuôi con, và không còn mục đích trước đây trong đời.  Bà cảm thấy cô đơn và lạc lối một cách đau đớn. 

Việc này làm cho bà phải quỳ gối xuống, theo đúng nghĩa đen.  Một ngày nọ, bà đi tàu lửa từ New York đến thủ đô Washington và dành cả ngày hôm đó cầu nguyện ở Thánh Đường Quốc Gia Đức Mẹ Vô Nhiễm.  Và, như bà chia sẻ trong quyển tự truyện, lời cầu nguyện của bà hôm đó trực tiếp không e ngại, khiêm tốn và rõ ràng.  Thiết yếu, bà lặp đi lặp lại với Chúa, rằng bà lạc lối, bà cần một hướng đi rõ ràng cho cuộc đời, bà cần sự hướng dẫn đó ngay bây giờ, không phải ở một tương lai nào xa xôi cả.  Và, như Chúa Giê-su trong Vườn Giếtsêmani, bà lặp đi lặp lại lời cầu nguyện nhiều lần. 

 Tối hôm đó, bà đi tàu về nhà, khi bước lên căn hộ của mình, bà thấy ông Peter Maurin đang ngồi đợi trên bậc cấp . Ông mời bà khởi công làm việc cho Catholic Worker.  Phần còn lại của câu chuyện đã đi vào lịch sử. 

 Những lời cầu nguyện của chúng ta không phải bao giờ cũng được đáp lại nhanh chóng và trực tiếp như vậy, nhưng luôn luôn được đáp lại, như Chúa Giê-su đã đoan chắc với chúng ta, bởi vì Chúa không từ chối Thần Khí cho những ai xin nhận.  Nếu chúng ta cầu nguyện xin hướng dẫn và hỗ trợ, chúng ta sẽ nhận được sự hướng dẫn và hỗ trợ. 

 Trong Thánh Kinh, chúng ta thấy nhiều ví dụ nổi bật về những người, như Dorothy Day, tìm kiếm sự hướng dẫn của Chúa trong cầu nguyện, đặc biệt khi họ cô độc và sợ hãi lúc đứng trước chấn động lớn nào đó hay sắp phải chịu đau khổ trong đời.  Ví dụ, chúng ta thấy nơi các nhà Tiên tri, khi lạc lối trong sa mạc và đứng trước cuộc nổi loạn do chính dân của mình, họ đã lên núi Horeb để xin lời khuyên của Chúa.  Và chúng ta thấy điều đó khi Chúa Giê-su cũng lên núi Horeb để cầu nguyện, và cầu nguyện suốt đêm trong nhiều đêm, gắng gỗ để tìm được cả sự hướng dẫn lẫn lòng can đảm mà Người cần để thực hiện sứ mạng của mình. 

 Nhìn vào lời cầu nguyện của các nhà Tiên tri, Chúa Giê-su, Dorothy Day và vô số những người khác đã cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn, chúng ta thấy lời cầu nguyện của họ, đặc biệt khi họ cảm thấy cô độc và tuyệt vọng nhất, có ba đặc điểm: chân thật, trực tiếp và khiêm nhường.  Họ nâng trái tim và trí óc của mình lên Chúa, không phải là trái tim hay trí óc của ai khác.  Không hề có chuyện làm ra vẻ, biện minh, hay giấu diếm điểm yếu.  Họ để tuôn trào nỗi sợ hãi, sự bất tương xứng, nỗi thèm muốn, rối loạn của họ, như những đứa trẻ con vẫn làm khi cầu xin bàn tay của ai đó giúp đỡ. 

 Có một điều tương đương thú vị trong một số câu chuyện thần tiên kinh điển của chúng ta, trong đó nhân vật Chúa thường xuất hiện dưới dạng thiên thần, nàng tiên, con cáo hay con ngựa.  Và luôn luôn những ai tiếp cận nhân-vật-Chúa đó với lòng tự tin thái quá, kiêu căng, hay giả tạo, thì họ không nhận được lời khuyên hay phép lạ nào.  Ngược lại, ai tiếp cận những nhân-vật-Chúa đó với lòng khiêm nhường và công nhận họ lạc đường trong khi đi tìm kiếm thì họ sẽ được cho lời khuyên và phép lạ.  Có một bài học cầu nguyện quan trọng trong đó.

 Tất cả chúng ta, vào những thời điểm khác nhau trong cuộc đời, đều có lúc cảm thấy cô đơn, lạc lối, rối loạn, và bị quyến dụ hướng về con đường chết.  Những lúc đó, chúng ta cần tới bên Chúa với lời cầu nguyện chân thật không e ngại, trực tiếp và khiêm tốn.  Giống như Dorothy Day, chúng ta cần tỏ bày ra và dâng nỗi sợ hãi và bất an có thực của chúng ta lên Chúa, cầu nguyện, lặp đi lặp lại nhiều lần: “Con sợ!  Con cảm thấy quá cô đơn và cô lập trong chuyện này!  Con không muốn làm điều này!  Con hoàn toàn không thích hợp!  Con không còn sức lực nào cả!  Lòng con tràn đầy giận dữ!  Con cay đắng về bao nhiêu là chuyện!  Con căm ghét một số chỗ mà luân lý Ki-tô của con đã đưa con tới!  Con bị quyến dụ theo những cách mà con quá hổ thẹn không dám nói ra!  Con cần được hỗ trợ nhiều hơn mức Người vẫn hỗ trợ cho con!  Xin gửi đến cho con một ai đó hay gửi cho con điều gì đó!  Nếu Người muốn con tiếp tục con đường này thì Người phải giúp con nhiều hơn nữa!  Con cần điều đó ngay bây giờ!”

 Và rồi chúng ta cần phải chờ đợi, một cách kiên nhẫn, hướng vọng về.  Có lẽ chẳng ông Peter Maurin nào sẽ xuất hiện trước bậc cửa nhà chúng ta vào đêm đó, nhưng, khi sự bất-lực-hoang-mạc đã phát huy tác dụng thì một thiên thần sẽ đến truyền sức mạnh cho chúng ta.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim


 

NỀN THÁNH – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa!”.

Viết về các giáo xứ, một tác giả ví von: “Mục chi của ‘nhà thờ sống’ luôn nhiều hơn mục thu; ‘nhà thờ chết’ không cần nhiều tiền! ‘Nhà thờ sống’ luôn có vấn đề về chỗ đậu xe; ‘nhà thờ chết’ có thừa mặt bằng! ‘Nhà thờ sống’ có thể ồn ào vì trẻ em chạy nhảy; ‘nhà thờ chết’ đìu hiu như nghĩa trang! ‘Nhà thờ sống’ liên tục thay đổi cách thức hoạt động, luôn cần những không gian thánh; ‘nhà thờ chết’ không cần đổi thay, nhện tha hồ dăng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

 

Hội Thánh được xây dựng, trở nên sống động, không nhờ những không gian vật chất nhưng là nhờ cầu nguyện. Cầu nguyện là ‘nền thánh’ của mọi công trình thiêng liêng. Đó là những gì Lời Chúa lễ hai thánh tông đồ Simon và Giuđa nhắc nhở.

Hội Thánh không chỉ là một cơ cấu hữu hình, nhưng là một thực tại thiêng liêng được dệt nên bằng đức tin, hy vọng và tình yêu. Cầu nguyện chính là hơi thở của thực tại ấy, là sợi chỉ vô hình nối kết mọi tín hữu trong thân thể mầu nhiệm Chúa Kitô. Ngài đã trải qua đêm cầu nguyện trước khi chọn các tông đồ; nghĩa là, các tông đồ được sinh ra từ lời cầu nguyện. Cũng thế, bạn và tôi được mời gọi xây dựng ‘nền thánh’ cho chính đời mình – cầu nguyện. Không có nền tảng này, mọi công trình, mọi hoạt động, dù đẹp đẽ, vẫn chỉ là những viên gạch chưa bén vữa. “Hội Thánh không phải là một cơ chế, nhưng là một sự sống siêu nhiên!” – Henri de Lubac.

Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện và sau đó mới là những điều còn lại: dân chúng, việc tuyển chọn, chữa lành, trừ quỷ. Đá tảng góc tường là Ngài, vâng; nhưng, đó là một Chúa Giêsu cầu nguyện! Chúa Giêsu cầu nguyện và tiếp tục cầu nguyện cho Giáo Hội trước mặt Chúa Cha. Ngài cầu bầu cho chúng ta. “Lời cầu nguyện của Đức Kitô là nền tảng cho lời cầu nguyện của Hội Thánh; lời chúng ta có thể bay lên vì lời cầu của Ngài không bao giờ ngơi nghỉ!” – Von Balthasar.

“Thật đáng yêu khi xem xét những lời của Chúa Giêsu đã nói với Phêrô, với mọi người và nói với chúng ta, “Thầy đã cầu nguyện cho anh, Thầy đang cầu nguyện cho anh”. Điều này mang lại cho chúng ta một sự tự tin lớn lao! Tôi thuộc về cộng đồng này, một cộng đồng kiên định vì có Chúa Giêsu đá tảng, một Chúa Giêsu cầu nguyện cho tôi, cho chúng ta. Tất cả chúng ta như một toà nhà, nhưng nền tảng là Chúa Giêsu, một Chúa Giêsu cầu nguyện cho chúng ta. Chính Ngài cầu nguyện cho tôi!” – Phanxicô.

Anh Chị em,

“Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa!”. Như vậy, tất cả những gì Chúa Giêsu khởi đi đều bắt nguồn từ cầu nguyện. Từ cầu nguyện, Ngài chọn gọi, xây dựng Hội Thánh và nay Ngài vẫn cầu nguyện cho chúng ta trước mặt Cha. Ngài là ‘nền thánh’ cho Hội Thánh đứng vững và sinh hoa trái. Vì thế, gắn bó với Đấng luôn cầu nguyện cho chúng ta, bạn và tôi cũng trở nên ‘viên đá sống’ trong toà nhà Hội Thánh Ngài – bài đọc một; cũng từ đó, chúng ta ra đi hoà với “Tiếng các ngài đã vang dội khắp hoàn cầu!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để ‘nhện dăng’ không gian ‘chưa thánh’ linh hồn con; cho con thật thánh hầu đem Chúa đến cho những ai chưa một lần nghe nói đến Chúa Chí Thánh!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

****************************************

Lời Chúa kính Thánh SIMON & GIUĐA TÔNG ĐỒ, Thứ Ba Tuần XXX Thường Niên

Đức Giê-su chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 6,12-19

12 Trong những ngày ấy, Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. 13 Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. 14 Đó là ông Si-môn mà Người gọi là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của ông ; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, 15 Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-môn biệt danh là Nhiệt Thành, 16 Giu-đa con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội.

17 Đức Giê-su đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giu-đê, Giê-ru-sa-lem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xi-đôn 18 đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành. 19 Tất cả đám đông tìm cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người.


 

HÃY NGỦ NHIỀU HƠN NỮA, ĐỂ TỈNH TÁO HƠN!?- Fr. Quảng Trần, C.Ss.R.,

 Số 264: Thức Ăn Nhanh Cho Tâm Hồn (The Fast Food for The Soul) by Fr. Quảng Trần, C.Ss.R., thứ hai, ngày 27 tháng10 năm 2025

 *******

HÃY NGỦ NHIỀU HƠN NỮA, ĐỂ TỈNH TÁO HƠN!?

“Anh em hãy tỉnh thức (be alert at all time),

và cầu nguyện luôn…, 

hầu đủ sức đứng vững trước mặt Con Người” 

(Lc 21: 36)

Nghịch lý của thời đại ngày nay là con người thức quá nhiều, nhưng lại tỉnh táo quá ít.

 Về phương diện thể lý, dường như con người thời đại nay ngủ quá ít, và dường như ngủ không đủ. Trái lại, còn về phương diện tinh thần, chúng ta lại “ngủ” quá nhiều. Ngủ trong vô vô thức quá nhiều. Ngủ trong ảo tưởng của chính mìnhquá lâu.

 Bằng chứng là chưa bao giờ trong lịch sử nhân loại, người ta phải dùng thuốc ngủ nhiều như hiện nay. Không chỉ người già, mà cả giới trẻ cũng dùng thuốc ngủ để trợ giúp việc ngủ. Chúng ta mất ngủ, không chỉ vì tiếng ồn bên ngoài, mà còn vì tiếng ồn của tâm trí, của những ngổn ngang bất chính, viển vông như những bận rộn, âu lo, tính toán, và cả sự phân tán không ngừng của đời sống hiện đại.

 Con người ngày nay đang mất ngủ vì lý do gì? Con người đang bận rộn thức để làm gì?

 Con người hôm nay thức rất nhiều, nhưng lại thức cho những điều vụn vặt.

 Thức để làm việc!

Thức để “chạy deadline”!

Thức để lướt điện thoại, xem phim, theo dõi thể thao, hóng “drama” hay tranh luận vô bổ trên mạng xã hội.

Thức để “hiện diện” ở khắp mọi nơi trên không gian ảo, nhưng lại vắng mặt trong chính ngôi nhà tâm hồn của mình.

 Thời đại của chúng ta được gọi là đỉnh cao công nghệ, nơi mọi thứ được tự động hóa để con người có thể thong dong hơn. Thế nhưng, nghịch lý thay, chúng ta đang bận rộn hơn bao giờ hết.

Từ sáng sớm đến khuya, từ rạng đông tới lúc chiều ta, con người tất bật như con thiêu thân. Làm việc mà không biết mình đang làm việc để làm gì.

 Làm những việc vô bổ!

 Con người đánh mất thời gian cho những điều xàm xí, những tin mà tức, những cuộc trò chuyện không mang lại sinh khí.

 Càng thức nhiều, con người càng bị chiếm lĩnh bởi những ồn ào thể lý và tinh thần.

Càng ít ngủ nơi thân xác thể lý, con người càng ngủ mê trong tâm hồn.

Khi Đức Giêsu nói: “Anh em hãy tỉnh thức”, Ngài không dạy ta phải ngủ ít, mà là sống tỉnh táo, canh chừng con tim mình.

 “Tỉnh thức” trong Tin Mừng không phải là trạng thái của thân xác, mà là một thái độ của tâm hồn, một sự tỉnh táo nội tâm để nhận ra Thiên Chúa đang hiện diện và hành động trong đời sống mình. Thế nên, nếu Đức Giêsu nói với con người hôm nay, có lẽ Ngài sẽ nhắn nhủ khác đi: “Anh em hãy ngủ nhiều hơn nữa! Hãy để thân xác được nghỉ ngơi, để tâm trí có thể thật sự tỉnh táo trước những điều bất ngờ ập đến trong cuộc đời!”

 Vì khi thân xác kiệt quệ, tâm trí cũng mụ mị. Khi thân xác con người mệt mỏi, thức với những sự của thế gian, họ dễ ngủ mê trước Thiên Chúa. Và chỉ khi ngủ đủ về phương diện thể lý, con người mới có thể thức trọn vẹn về phương diện tâm linh.

 Ngủ không phải là hành động trốn chạy, mà là một phần của trật tự tạo dựng.

Chính Thiên Chúa đã đặt trong nhịp sống con người chu kỳ ngày để lao động, và đêm để nghỉ ngơi. Giấc ngủ không chỉ phục hồi thân xác, mà còn là hành vi đức tin: ta trao phó chính mình cho Thiên Chúa, để Ngài tiếp tục hành động khi ta ngừng lại. Thánh Vịnh đã nói:

 Ví như CHÚA chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công.

Thành kia mà CHÚA không phòng giữ, uổng công người trấn thủ canh đêm.

Bạn có thức khuya hay dậy sớm, khó nhọc làm ăn cũng hoài công.

Còn kẻ được Chúa thương dầu có ngủ, Người vẫn ban cho đủ tiêu dùng.

(Tv 127,1 – 2)

 Giấc ngủ, nếu được đón nhận trong bình an và tin cậy, chính là một lời cầu nguyện thinh lặng.

 Cùng suy nghĩ và hành động: Tôi có đang tỉnh thức trước những lừa dối của thế gian không? Hay tôi dễ dàng tin theo những điều chưa được kiểm chứng chỉ vì chúng làm tôi phấn khích? Tôi có đủ tỉnh táo trước cám dỗ không? Hay tôi để bản thân bị kéo theo những làn sóng cảm xúc chóng qua? Tôi có đang ngủ mê trong các phương tiện trần thế, trong ảo tưởng về chính mình không?

Hãy ngủ đủ, để tâm trí có thể thức dậy với sự minh mẫn.

Hãy dừng lại, để có thể đứng vững trước mặt Con Người.

 Vì chỉ ai ngủ yên trong Thiên Chúa, mới có thể tỉnh thức giữa thế gian.

Fr. Quảng Trần, C.Ss.R.

From: quangcss& NguyenNThu


 

 “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!”- Cha Vương

 Ngày Thứ 2 tươi vui và hạnh phúc trong Chúa yêu thương nhé.

Cha Vương

Thứ 2: 27/10/2025

TIN MỪNG: Trông thấy bà, Đức Giê-su gọi lại và bảo: “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!” Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa. (Lc 13:12-13)

SUY NIỆM: Tin Mừng hôm nay cho biết về một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên được. Chứng bệnh “khòm lưng” của bà này tượng trưng cho tội lỗi, cho nên thánh Luca nói bà này “bị quỷ ám”. Tội lỗi làm cho người ta “bị khòm lưng” và “không trông lên được.” Nhìn vào môi trường sống xung quanh hôm nay, tuy bạn không thấy ai bị khòm lưng nhưng không phải là không thiếu những người đang bị tội lỗi làm tê liệt tâm hồn, khiến con người chìm đắm trong mê ảo, mất nhận thức về điều tốt và điều xấu. Tốt xấu chỉ chênh nhau một chút xíu giữa đóng cửa và mở cửa tâm hồn. Tâm hồn đóng lại trước quyền lợi và lợi ích của người khác, chỉ nghĩ cho mình. Tội gì đang làm tê liệt các mối quan hệ của bạn?

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin đoái nhìn đến hoàn cảnh khốn khổ của con vì tội lỗi, xin Chúa “đặt tay” lên con, làm cho con “đứng thẳng” và nhìn lên cao để con tôn vinh Thiên Chúa.

THỰC HÀNH: Tập rèn luyện nhân đức khiêm nhường, thay vì tôn vinh chủ nghĩa cái “tôi, bản thân tôi, và chính tôi” (I, me, and myself).

From: Do Dzung

****************************

Chúa Nhìn Con – Hồng Trần – Phạm Đình Đài

THÔI CO QUẮP – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa!”.

Một cậu bé hỏi mua chó con. Chủ nói, “25 đô la!”. Cậu buồn, “Cháu chỉ có hai đô rưỡi, cháu có thể xem?”. Thấy một con bị tật, cậu reo lên, “Cháu muốn nó!”. Chủ ngạc nhiên, “Cô ấy sẽ khập khiễng suốt đời!”. Cậu bé kéo ống quần, lộ chiếc nẹp, “Cháu cũng vậy! Nó cần tình yêu!”. Chủ nghẹn ngào, “Đưa đi, quên tiền đi. Tôi biết, nó sẽ có một người bạn tốt!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Cậu bé tật nguyền chọn con chó tật nguyền, vì nó cần tình yêu! Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay chọn người phụ nữ tật nguyền, vì cô cần lòng thương xót. Ngài chạm đến – và cô ‘thôi co quắp’, đứng thẳng mà tôn vinh Thiên Chúa.

Dường như người phụ nữ này đã không cầu xin. Thấy cô, trái tim Chúa Giêsu xem ra thắt lại và Ngài nhất định chữa lành cô dẫu hôm ấy là ngày Sabbat. Tất cả các cuộc chữa trị của Ngài xem ra có một ý nghĩa biểu tượng cho những đau khổ sâu sắc hơn mà con người phải chịu! Điếc, không thể nghe Lời và tiếng của Thánh Thần; mù, không thể thấy sự hiện diện của Chúa; câm, không thể nói về Ngài và sứ điệp của Ngài; liệt, không thể làm những gì ân sủng thúc giục; hủi, cắt đứt hoặc tự cắt đứt các mối quan hệ; và quỷ ám, kìm kẹp bởi tội lỗi, nghiện ngập… Tất cả những thiểu năng và thương tật ấy khiến con người co quắp, không thể đứng thẳng trước mặt Thiên Chúa! Nhưng Chúa Giêsu thì biết rõ, “Liệu pháp chữa lành vĩ đại nhất là tình bạn và tình yêu!” – Hubert H. Humphrey.

Thông điệp thứ hai, sau khi được chạm đến, phụ nữ này ‘thôi co quắp’. Đây cũng là biểu tượng cho những gì được ân sủng chạm tới! Khi Thiên Chúa chạm ai, người ấy hết còng; họ tự tin bước đi như những con trai, con gái của Ngài. “Từ khổ đau đã sinh ra những linh hồn mạnh mẽ nhất; những nhân cách to lớn nhất đều được khắc sâu bởi vết sẹo!” – Kahlil Gibran. Phaolô xác tín, “Chúng ta có thể kêu lên, ‘Abba, Cha ơi’. Chính Thần Khí chứng thực cho thần trí chúng ta rằng, chúng ta là con cái Thiên Chúa” – bài đọc một; để mỗi người có thể nói, “Thiên Chúa chúng ta là Thiên Chúa cứu độ!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

Người phụ nữ tật nguyền không chỉ bị còng lưng – cô còn bị tội lỗi, mặc cảm và năm tháng đè nặng, và xem ra cô cam phận; thế nhưng, Chúa Giêsu vẫn nhìn thấy nơi cô hình ảnh một linh hồn khát khao đứng thẳng! Vì thế, cái chạm của Ngài không chỉ chữa lành thân xác, nhưng còn dựng lại phẩm giá và phẩm vị Thiên Chúa nơi con người tưởng như mãi móp méo. Cậu bé chọn con chó tật nguyền vì “nó cần tình yêu”; Chúa Giêsu chọn cô vì “Ngài là Tình Yêu” cần được trao ban. Khi để Ngài chạm đến, mọi co quắp trong chúng ta – của thân, của tâm, của hồn – đều được nắn lại cho thẳng, cho đẹp, cho nên một người con của Chúa. Không ai quá co quắp đến nỗi ân sủng không thể uốn lại, và không ai ‘quá còng’ đến mức Tình Yêu không thể nâng lên!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không giấu được điều gì trước mắt Ngài; xin chữa lành điều con không dám gọi tên – hầu con ‘hết co quắp’ mà sống như người con ‘Chúa chờ!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

***************************************

 Lời Chúa Thứ Hai Tuần XXX Thường Niên, Năm Lẻ

Thầy không đến để ban hoà bình, nhưng là đem sự chia rẽ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 12,49-53

49 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên ! 50 Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất !

51 “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao ? Thầy bảo cho anh em biết : không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. 52 Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. 53 Họ sẽ chia rẽ nhau : cha chống lại con trai, con trai chống lại cha ; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”


 

Cầu nguyện được ví như là hơi thở của đời sống đạo – Cha Vương

Trời vào Thu lạnh lạnh, xin Chúa sưởi ấm tâm hồn bạn. Nhớ cầu nguyện cho nhau nhé.

Cha Vương

CN: 26/10/2025

TIN MỪNG: Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: ‘Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. (Lc 18:11)

SUY NIỆM: Con người có thể nhịn ăn, nhịn uống nhưng không thể nhịn thở được. Cầu nguyện được ví như là hơi thở của đời sống đạo, thảm nào có nhiều người đang sống trong tình trạng ngấp ngoái! Cầu nguyện là vấn đề sinh tử của đời sống đạo. Chính vì vậy có rất nhiều sách hướng dẫn người tín đồ về cách cầu nguyện. 

    Đoạn Tin Mừng hôm nay Chúa muốn nhắc nhở bạn một điều  nên tránh trong khi cầu nguyện hoặc đi xưng tội, đó là đừng xưng tội của người khác. Thánh Lawrence Justinian diễn tả rất chính xác về những gì sẽ xảy khi bạn cầu nguyện một cách thành tâm, ngài viết: “Trong cầu nguyện, linh hồn được thanh tẩy khỏi tội lỗi, đức ái được nuôi dưỡng, đức tin được đâm rễ, đức cậy được củng cố và tinh thần được hỷ hoan. Trong cầu nguyện, linh hồn tan chảy trở nên trìu mến, tâm hồn được tinh luyện, chân lý tỏ lộ, cám dỗ phải đầu hàng và u buồn phải tan biến. Trong cầu nguyện, giác quan đổi mới, nhác nhớn tiêu tan, nhân đức yếu nhược được củng cố, thói hư lùi bước; và trong sự biến đổi này, những tia sáng sống động tỏa rạng, ước vọng thiên đàng trào dâng, ở đó, ngọn lửa tình yêu dành cho Thiên Chúa bừng cháy.” Đúng là “Cầu nguyện không phải để thay đổi tâm trí Chúa, nhưng để thay đổi tâm trí của người đang cầu nguyện.”

    Vậy trong khi cầu nguyện/xưng tội, trọng tâm chính của bạn là bốn điều sau đây:

(1) Xem xét lại hành động của chính mình

(2) Nhận ra tội lỗi của mình

(3) Khiêm nhường ăn năn về những tội lỗi đó

(4) Thành khẩn van xin lòng thương xót của Chúa

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin thương xót con vì con là kẻ có tội.

THỰC HÀNH: Thay đổi thái độ cầu nguyện của mình đừng có cầu nguyện theo kiểu người Pha-ri-sêu nhé.

From: Do Dzung

***************************

Ngài Vẫn Thứ Tha – Sáng tác : Tôn Tẫn – Trình bày : Kim Tuyến 

CHỈ MÌNH NGÀI – Lm. Minh Anh Tgp. Huế

Lm. Minh Anh Tgp. Huế

“Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi không như các người khác!”.

Có năm chữ ‘C’ dễ làm khô cứng lòng người: chỉ trích, chì chiết, chê bai, chia rẽ và chối bỏ. Tất cả đều phát sinh từ một căn nguyên: so sánh. Khi so sánh mình với người khác, con người không biết mình thuộc về ai – Thiên Chúa. Và nếu phải so sánh, hãy so với chỉ mình Ngài!

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, người biệt phái đã quên nguyên tắc ấy: anh đem mình so với người khác thay vì đặt mình trước Thiên Chúa. Nếu muốn so sánh, lẽ ra anh phải so với ‘chỉ mình Ngài!’.

Người biệt phái bước vào đền thờ, nhưng chỉ tìm gặp mình. Anh cầu nguyện, nhưng không đối thoại – chỉ độc thoại; đứng trong ánh sáng, nhưng anh lại dùng ánh sáng ấy để chiếu lên người khác, chứ không soi vào lòng mình. Anh chu toàn mọi việc theo quan niệm sai lầm rằng mình có thể mua thiên đàng, ghi điểm trước mặt Chúa nhờ các việc đạo đức. Anh nhắc đến Chúa, nhưng kết thúc lại hành xử như thể Ngài là người mắc nợ. Sai lầm lớn nhất là anh so sánh mình với người thu thuế – kẻ lặng lẽ cuối đền thờ. So sánh sinh tự mãn, và tự mãn làm xa Chúa. “Kiêu ngạo bận tâm đến việc ai đúng; khiêm nhường bận tâm đến điều đúng!” – Ezra Taft Benson.

Ngược lại, người thu thuế không dám đến gần. Thay vì chú ý điều tốt ít ỏi của mình, ông chỉ thấy tội lỗi của bản thân, “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi!”. Chính nhờ cúi đủ sâu, ân sủng đã rót vào. Ông ra về, được nên công chính, không vì thấp hơn, mà vì nhận ra mình cần được xót thương. “Không phải lời kinh, nhưng chính trái tim tan vỡ trước Ngài mới chạm đến Thiên Chúa” – Thomas Watson.

Bài đọc Huấn Ca hôm nay nói, “Lời cầu nguyện của người khiêm nhường vọng lên tới các tầng mây”; “Khiêm nhường trong cầu nguyện mở đường cho ơn phúc!” – John O’Donohue. Phaolô bộc bạch, “Có Chúa đứng bên cạnh, Người đã ban sức mạnh cho tôi” – bài đọc hai. Thánh Vịnh đáp ca đồng tình, “Kẻ nghèo hèn kêu xin, và Chúa đã nhận lời!”. Những lời này nhắc chúng ta, chỉ khi khiêm hạ trước Chúa, chúng ta mới chọn cho mình một thái độ đúng đắn mà Thiên Chúa yêu thích nhất. “Ai cúi thấp thì được nâng lên trong ân sủng!” – Brennan Manning.

Anh Chị em,

“Tôi không như các người khác!”. Chúng ta sẽ không còn đủ sức để so với ai một khi cảm nhận lòng thương xót Chúa đổ xuống trên mình. Ánh sáng Ngài làm lộ ra bóng tối bên trong chúng ta; chính trong nhận thức ấy, ơn cứu độ bắt đầu. Người biệt phái tưởng mình gần Chúa, nhưng ông chỉ gần cái tôi của ông. Người thu thuế, nhờ cúi đầu, được nâng lên trong ân sủng. “Khiêm nhường là mảnh đất duy nhất nơi đức hạnh nảy nở!” – Andrew Murray. Đặt mình đúng trong tương quan với Chúa, con người không còn muốn chứng tỏ gì – chỉ muốn được xót thương. Đó là niềm vui thẳm sâu nhất. “Niềm vui thật sự không nằm ở việc chứng tỏ mình, mà ở việc đón nhận lòng lân tuất của Chúa!” – Richard Foster. Và tất cả chỉ có thể xảy ra khi ta sống với ‘chỉ mình Ngài’.

Chúng ta có thể cầu nguyện:

“Lạy Chúa, càng đến gần Chúa, con càng thấy lòng mình ở xa; xin kéo con lại gần, để con nếm hưởng niềm vui được xót thương!”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

****************************************************

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN, NĂM C

Người thu thuế khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính ; còn người Pha-ri-sêu thì không.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 18,9-14

9 Khi ấy, Đức Giê-su kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác : 10 “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người kia làm nghề thu thuế. 11 Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng : ‘Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. 12 Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.’ 13 Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng : ‘Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.’ 14 Tôi nói cho các ông biết : người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi ; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”


 

Một Giấc Mơ (Chuyện giả tưởng) – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Nguyễn có một giấc mơ mà Nguyễn nghĩ rằng khá đẹp. Nguyễn mơ thấy rằng Nguyễn đã chết, nhìn thân thể mình đang còn nằm trên giường, trong một phòng của nhà thương, linh hồn mình được đưa lên cao lưng chừng giữa trần nhà và giường bịnh. Nguyễn bình thản nhìn xuống thân thể của mình đang được đấp “ra” trắng xóa.

Trưa nào Nguyễn cũng chở cháu nội đi học về, trên đường về, Nguyễn hỏi:

“Năm tới con đi xe bus được không?”

-Ông nội không chở con được nữa vì ông nội đã đi xa.

-Vậy ông nội đi đâu?

– Ông nội đi lên thiên đàng?

– Con có biết thiên đàng là gì không?

-Là Heaven đó?

Con đi bộ từ trường tới nhà chừng khoảng bốn mươi phút? Con đi nổi không? Hay là con đi xe bus cũng chừng nửa giờ mà thôi.

*****

Sau khi Nguyễn chết, Nguyễn nhìn thấy khúc phim quá khứ, ghi lại tất cả việc làm của Nguyễn từ lúc còn nhỏ… cho tới những năm, tháng gần đây.

Cuốn phim quá khứ hiện lên rất rõ trong linh hồn của Nguyễn.

Ngày 30 tháng 04 năm 1975, cả thành phố Sài Gòn không có điện. Nguyễn ở trong nhà cứ hồi hộp không biết có ai đó sẽ đến nhà, gỏ cửa, rồi dẫn Nguyễn đi mất không? Vì Nguyễn thuộc thành phần chống cộng, có tham gia đảng phái chống cộng.

*****

Chuyện đi tù cộng sản.

Tháng 06 năm 1975, nghe theo thông báo của Ủy Ban Quân Quản thành phố Sài Gòn, cấp tá quân đội, hành chánh cấp Phó Quận, Chánh Sự Vụ trở lên, đảng phái cấp phó bí thơ quận trở lên, đem thức ăn, mùng mền đi trong một tháng. Đóng 13,000 đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa (gần nửa tháng lương) để đi tù.

Bị lường gạt, bị giam từ trại Long Thành, Thủ Đức đến tháng 12 năm 1976 lên tàu Sông Hương chở ra Bắc, chuyển đến trại giam trung ương số 1, Lào Cai. Khi Trung quốc chuẩn bị đánh qua biên giới, tù nhân được chuyển về trại K3 Vĩnh Phú.

Cuối năm 1978, ở trại cải tạo K3 Vĩnh Phú, sức khỏe suy yếu dần, bị cảm liên miên. Trong những ngày mùa đông, mưa phùn, gió bấc liên tục hơn hai tháng trời, khi đi ra ngoài trại để cuốc đất trồng khoai, vì gió, vì lạnh, vì đói, nên bị cảm. Tuy nhiên, khai bịnh, để ở nhà, đội trưởng không cho, vì sợ mất điểm thi đua. Trại cho ăn bo bo không xay, còn nguyên vỏ. Ăn bo bo chừng 10, 15 phút sau là bị tống ra ngoài hết. Có ngày trại phát vài trái bắp (ngoài Bắc gọi là ngô) cứng ngắt, không làm sao nhai được.

Ăn bo bo, ăn bắp trong mấy tháng ở trại tù K3, Vĩnh Phú, vừa đói, vừa lạnh, anh em tù nhân đều sụt cân, ốm thấy rõ. Lao động cực nhọc mà bị bỏ đói nên dần dần nhiều người bị kiệt sức. Khi đội sắp hàng đi ra khỏi trại, Nguyễn chỉ còn nhìn thấy những bộ xương cách trí biết đi…Vài ngày có tù nhân chết, khiêng đi chôn.

Qua K4 Vĩnh Phú, Nguyễn bị bịnh sốt vàng da. Lội dưới ruộng để trồng lúa, đa số tù nhân đều bị bịnh sốt vàng da. May mắn là có bác sĩ Thịnh biết giữ trụ sinh lại để điều trị bịnh này, nếu không có thuốc trụ sinh thì nhiều anh em tù nhân đã chết ở Mai Côi, Thác Guồng rồi. Địa danh này tù nhân miền Bắc rất sợ vì Mai Côi, Thác Guồng là nơi mà dân Hà Nội gọi là nơi đi dễ khó về.

Trong thời gian hai năm 1978-1979, Nguyễn nghĩ là sẽ chết trong trại cải tạo vì sức cùng, lực kiệt, hai bàn chưn bị sưng phù vì thiếu vitamin, thiếu chất dinh dưỡng, đi muốn không nổi, tim lúc nào cũng đập liên hồi, thường xuyên rất mệt.

*****

Thông báo xin cầu nguyện.

Thông báo trong nhà thờ hay thông báo trong Facebook của Đức Mẹ Núi Cúi nhờ cầu nguyện, Nguyễn thấy có nhiều người rất trẻ mà đã ra đi. Đa số tuổi của họ lúc chết là từ 60 đến 75 tuổi, cũng có người còn trẻ, trên dưới ba mươi, bốn mươi. Năm nay, Nguyễn đã trên 80 tuổi rồi, Nguyễn có cảm giác là Nguyễn thọ lắm rồi.

Cầu nguyện rất là quan trọng.

Nếu có người nói xấu con, vu oan con, nặng lời với con hay mắng chửi con một cách vô lý, con phải làm sao?

–          Xét xem lời nói xấu có đúng không, nếu đúng thì phải sửa chữa.

–          Nếu bị chửi rủa vô lý (vì ganh ghét chẳng hạn), con cần phải coi như không có, tha thứ họ và cầu nguyện cho họ, yêu thương họ nhiều hơn nữa (Chúa dạy tha thứ và yêu thương)

–      Nếu gia đình vợ và chồng ra đi cùng một lúc, các con phải làm sao?

Nếu lúc nào cũng căng thẳng đầu óc, căng thẳng tinh thần thì phải làm sao?

Bị chỉ trích nặng lời, bị vu khống, đặt điều, nói xấu những chuyện con không có làm, thì con phải làm sao?

*****

Câu chuyện của chú Trần Vũ

Vợ của chú Trần Vũ không biết lái xe. Đi chợ hay đi dự tiệc hay cần đi đâu, chú Vũ phải lái xe, vợ chú ngồi bên cạnh. Tuy nhiên vợ chú liên tục lái xe giùm chú Vũ. Khi xe vô parking, vợ chú Vũ nói:

-Đậu chỗ này đi

-Có chỗ trống kìa

– Khi quẹo trái đang có đèn đỏ, vợ chú thấy lâu quá nói:

– Chạy đại đi chứ đợi đèn xanh biết chừng nào tới. Vũ đâu dám chạy vượt đèn đỏ vì sợ tai nạn hay bị cảnh sát phạt. Chú Trần Vũ có viết truyện ngắn: “Tôi bị bịnh câm”.

Truyện kể về người bác của chú Vũ, gọi là bác hai. Bác hai ở dưới quê chịu sự cai trị, kiểm soát của hai thế lực. Ban ngày quốc gia kiểm soát, ban đêm Việt Minh cộng sản kiểm soát. Cho nên bác hai của chú Vũ đã câm (không nói) từ khoảng 1945 đến năm 1954 và khoảng 1959 đến 1975. Không biết bác không nói được vì bị bịnh thật hay là bác không nói để tránh sự bắt bớ, gây khó khăn của cả hai bên quốc gia và cộng sản. Chú Vũ bắt chước bác hai này cũng không nói từ lâu, cho nên người trong làng nói chú Vũ bị câm.

Còn vợ của chú Vũ nói nhiều, nói đủ thứ chuyện, trách móc Vũ những chuyện 30, 50 năm về trước, trách móc việc của Vũ làm hồi xưa, khó chịu, bực dọc về mọi vấn đề. Chú Vũ đang sống với người vợ “khó ở”. Vũ không muốn gây sự với vợ nên Vũ đã giả vờ bị bịnh điếc và câm.

Từ ngày Vũ giả điếc và câm, không khí trong nhà rất vui vẻ vì hai vợ chồng không cãi nhau nữa – Lý do không cãi nhau là vì ông chồng câm, không nói được nữa. Mọi người đều khen gia đình chú Vũ hạnh phúc, bình an vì không thấy vợ chồng cãi vã nhau bao giờ.

*****

Chuyện tha thứ

Nếu không tha thứ người chịu thiệt hại trước tiên là ta, chứ không phải người bị ta thù ghét. Không tha thứ, tâm hồn ta không bình an, lòng sân hận vẫn giữ trong tim, làm sao ngủ được. Nếu không ngủ được, mất ngủ thời gian dài, sẽ bị trầm cảm, nếu để lâu dài, bịnh không hết, bịnh trở nặng, sẽ trở nên người tâm thần.

Cộng sản bỏ tù, giam cầm, bỏ đói, hành hạ, nhục mạ ta trong thời gian cải tạo. Nếu bây giờ sau 50 năm rồi, còn căm thù kẻ đã hành hạ mình, như vậy có vô lý quá hay không?

Cho nên cần phải học tập Chúa, theo gương Chúa Giêsu, “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ đã ngược đãi anh em” (Mt 5,44) để cho chính chúng ta được bình an, hạnh phúc.

*****

Chuyện không muốn làm mà vẫn làm.

Thánh Phaolô viết: “Tôi làm gì tôi chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét thì tôi lại cứ làm.” (Roma 7,15)

 Được cộng sản thả về, ra khỏi trại đầu năm 1983, Nguyễn đã làm rất nhiều nghề để sống. Bán vé số, giặt bao ni lông, mua bán sách báo cũ, dạy kèm tư gia, bán bia và nước ngọt. Đã từng bán rượu 36, loại rượu này uống vào sẽ bị bịnh đau khớp? đi lại khó khăn, vì rượu 36 được chế biến bằng cồn công nghiệp?

Đi dạy học không chỉ dùng lời nói giảng bài, còn cần làm gương sáng cho con cháu, gương sáng cho các học trò nữa???

*****

Kỷ niệm 60 năm ngày đầu tiên đi dạy học.

Tháng 10 năm 1965 Nguyễn ra trường Sư phạm Sài Gòn, với thứ hạng 78 trong số 344 thí sinh tốt nghiệp Sư phạm Sài Gòn, nên Nguyễn bắt thăm, được đổi ra Phước Tuy (Bà Rịa). Nguyễn đang cố học để thi vấn đáp của Cử nhân Luật Khoa năm thứ hai, nên Nguyễn đã nhờ ba của Nguyễn ra Bà Rịa bắt thăm giùm. Và Nguyễn được đổi về xã Phước Hòa Long, quận Đất Đỏ, cách quận lỵ chừng ba cây số.

Nguyễn ở trên lầu hai, bên cạnh rạp hát Quốc Thống. Lần đầu tiên đến trường tiểu học Phước Hoà Long, Nguyễn đã hết sức chán nản. Trường có năm lớp học từ lớp1 đến lớp 5, học trò mỗi lớp chừng hơn mười mấy học sinh. Ngôi trường quá cũ, bàn ghế ọp ẹp, cũng cũ kỹ như ngôi trường. So với các trường tôi học như trường trung học Chu Văn An, trường Sư phạm đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ, đẹp đẽ hơn nhiều.

Có một buổi sáng, Nguyễn đi vào trường tiểu học Phước Hoà Long, phải qua một cái đồn nghĩa quân. Nguyễn đi bằng xe đạp. Trên đường đi vào trường, Nguyễn nhìn thấy hai quả lựu đạn treo hai bên đường bằng một sợi dây. Nguyễn nhấc chiếc xe đạp, bước qua sợi dây đó, để vào trường. Sau đó, khi trở về, Nguyễn không dám đi qua con đường đó nữa vì sợ quả lựu đạn nổ, mà phải đi vòng ngả khác trong xóm để trở về nhà.

Nhớ lại, từ tháng 10 năm 1965, Nguyễn bắt đầu đi dạy đến nay, tháng 10-2025 đã được 60 năm. Các bạn cùng ra trường Sư Phạm năm 1965 đã ra đi khá nhiều: Nguyễn Văn Huy, Nguyễn Kim Hùng, Phạm Văn Cang, Nguyễn Ngọc Phương v.v…

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Ngày 24 tháng 10 năm 2025