CHỨNG TỪ HÙNG HỒN VỀ SỰ KHỔ ĐAU – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Miệng con sẽ tường thuật ơn cứu độ Ngài ban!”.

“Một số người đáng thương nhất trên thế giới là những người – giữa nghịch cảnh – buông thả bản thân, đắm mình trong cay đắng và tủi thân; đồng thời, vui vẻ đổ lỗi cho Chúa những vấn đề của họ!” – Billy Graham.

Kính thưa Anh Chị em,

Gioan Tẩy Giả không ‘vui vẻ’ đổ lỗi cho Chúa về cái chết của mình! Cuộc trảm quyết Gioan được kính nhớ hôm nay là một ‘chứng từ hùng hồn về sự khổ đau’, tiết lộ mầu nhiệm sự ác trong thế giới và ý muốn của Thiên Chúa khi Ngài, một đôi khi, cho nó xảy ra.

Tại sao Thiên Chúa lại cho phép người ta chặt đầu một con người vĩ đại? Chúa Giêsu từng nói về sự vĩ đại của con người này, “Trong tất cả con cái người nữ sinh ra, không ai cao trọng hơn Gioan!”. Vậy mà Ngài vẫn để Gioan chịu một bất công lớn lao đến thế? Đúng vậy, rõ ràng, theo dòng lịch sử, Thiên Chúa đã cho phép những kẻ Ngài yêu thương chịu khổ đau suốt mọi thời. Điều này cho biết điều gì?

Trước hết, sự thật hiển nhiên là Chúa Cha đã để Chúa Con chịu khổ đau, bị sát hại một cách thảm khốc. Phải chăng điều này có nghĩa là Cha không yêu Con? Không! Thực tế, đau khổ không phải là dấu hiệu của sự ghét bỏ nơi Thiên Chúa. Nếu bạn đau khổ và xem ra không được đỡ nâng thì đó không phải là vì Chúa bỏ rơi bạn, không yêu bạn; ngược lại có lẽ đúng hơn. Ngài muốn bạn dùng sự đau khổ của mình để miệng bạn có thể “tường thuật ơn cứu độ Ngài ban”. Thánh Vịnh đáp ca thật sâu sắc!

Trên thực tế, đau khổ của Gioan là bài giảng vĩ đại nhất mà Gioan có thể truyền đạt. Đó là chứng từ của một tình yêu bền vững đối với Thiên Chúa và sự cam kết hết lòng của một sứ giả đối với Đấng sai đi. Chứng từ hùng hồn của Gioan thật mạnh mẽ vì Gioan đã trung thành, bất chấp sự bách hại. Và theo quan điểm của Thiên Chúa, lòng trung thành đó có giá trị hơn nhiều so với cuộc sống thể xác mà Gioan có thể ‘tiếp tục’ kéo dài để chu toàn sứ vụ dọn đường cho Đấng Cứu Thế. Ngần ấy đã là quá đủ!

Sai Giêrêmia đến với dân, Thiên Chúa cũng quyết đoán một cách tương tự, “Hãy thắt lưng. Hãy trỗi dậy! Hãy nói với chúng tất cả những gì Ta sẽ truyền cho ngươi!” – bài đọc một. Giêrêmia bị dân chống đối, thậm chí có lần, người ta định chôn sống ông. Nhưng có Chúa ở cùng, Giêrêmia đã đi đến cùng, chu toàn sứ vụ một cách hùng hồn.

Anh Chị em,

“Miệng con sẽ tường thuật ơn cứu độ Ngài ban!”. Trong cuộc sống, trước những khổ đau, bạn có tường thuật ơn cứu độ của Chúa? Hay thay vào đó, gặp một thánh giá – không ít lần – bạn cầu xin Chúa cất nó đi? Dẫu hoàn cảnh nào, Chúa cũng sẽ nói với chúng ta, “Ơn Thầy đủ cho con!” và Ngài muốn chúng ta dùng sự khổ đau của mình để chứng tỏ lòng trung thành; đồng thời, tường thuật ơn cứu độ của Ngài. Vì thế, câu trả lời của Chúa Cha dành cho Chúa Con, dành cho Giêrêmia, cho Gioan và cho cả bạn và tôi là một lời mời gọi mỗi người bước vào mầu nhiệm thập giá của chính mình trong đức tin, niềm hy vọng và lòng trung thành.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con sẽ không vui vẻ đổ lỗi cho Chúa về thập giá của con. Với ơn Chúa, con sẽ ôm lấy nó, biến nó thành Bí tích cứu độ; cứu độ con, cứu độ anh em con!”, Amen.

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*************************

Ngày 29, Tháng  8

Lễ Thánh Gioan Tẩy Giả Bị Trảm Quyết, 

Thứ Năm Tuần XXI, Mùa Thường Niên

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

17 Khi ấy, vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê, 18 mà ông Gio-an lại bảo : “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài !” 19 Bà Hê-rô-đi-a căm thù ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được. 20 Thật vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.

21 Một ngày thuận lợi đến : nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê. 22 Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái : “Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con. 23 Vua lại còn thề : “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.” 24 Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây ?” Mẹ cô nói: “Đầu Gio-an Tẩy Giả.” 25 Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng : “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt trên mâm.” 26 Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. 27 Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục, 28 bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ. 29 Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.


 

SẼ TOẢ SÁNG – (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Hãy rửa bên trong trước đã, để bên ngoài cũng được sạch!”.

“Lề luật không phải là cây chổi quét sạch nhưng là ánh sáng tiết lộ căn phòng bẩn đến mức nào! Quét dọn là việc của Thánh Thần và của mỗi linh hồn. Được thế, từ bên trong, linh hồn nên thanh sạch và nó nhất định sẽ toả sáng ra bên ngoài!” – Dr. Phil Williams.

Kính thưa Anh Chị em,

Tác nhân của việc thanh tẩy bên trong là Chúa Thánh Thần và linh hồn mỗi người! Thông điệp của Williams được gặp lại qua Lời Chúa hôm nay. Với lòng xót thương, Chúa Giêsu chỉ cho các biệt phái bí quyết “để bên ngoài cũng được sạch”, đó là phải thanh tẩy tâm hồn từ bên trong. Từ đó, sự thánh thiện của nó ‘sẽ toả sáng’.

Điều Chúa Giêsu tiết lộ là nội tâm mỗi người vốn có thể đang “đầy những chuyện cướp bóc và ăn chơi vô độ” khi bên ngoài vẫn có vẻ thánh thiện, ưa nhìn. Bộ lông con công thật sặc sỡ nhưng chỉ để trang sức, khoe mẽ, hơn là để giữ ấm. Đây là vấn đề của các biệt phái! Họ quá chú tâm vẻ bên ngoài mà lơ là cái bên trong. Chúa Giêsu cho biết, lý tưởng là hãy bắt đầu bằng việc thanh tẩy nội tâm. Khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ có một trái tim ngăn nắp, đầy cảm hứng và tâm hồn trở nên xinh đẹp. Vẻ đẹp này không thể bị kìm hãm nhưng ‘sẽ toả sáng’ và sớm muộn, những người khác cũng sẽ nhận ra.

Ai chỉ lo dáng vẻ bên ngoài – theo Đức Phanxicô – là “Những người theo tôn giáo trang điểm”. Ngài nói, “Phần chúng ta, chúng ta không bao giờ mệt mỏi để chống lại tôn giáo trang điểm; không bao giờ mệt mỏi khi từ chối tôn giáo của vẻ bề ngoài, tôn giáo của sự giả vờ. Thay vào đó, chúng ta cam kết làm điều thiện một cách lặng lẽ và như vậy có được sự tự do nội tâm. Hãy cẩn thận với chính mình, cám dỗ này buộc chúng ta xem lại cuộc sống. Tôi không mở lòng để tự do cầu nguyện, tự do bố thí và tự do làm những công việc của lòng thương xót thì làm sao tôi ‘sẽ toả sáng?’”.

Vậy những người khác có thấy trái tim bạn toả sáng không? Bạn có rạng rỡ không? Nếu không, hãy nghe lại lời Chúa Giêsu, “Khốn cho các người!”. Vì tình yêu và lòng thương xót của Ngài, có thể bạn cần được quở trách. Phaolô hôm nay cũng thao thức, “Xin cho tâm hồn anh em được vững mạnh, để làm và nói tất cả những gì tốt lành!” – bài đọc một. Hãy để Lời Chúa thanh luyện. Điều đó có thể gây đau đớn, nhưng cần thiết. Vì lẽ, nhờ sự thanh luyện này, bạn mới có thể toả sáng.

Anh Chị em,

“Hãy rửa bên trong trước đã, để bên ngoài cũng được sạch!”. Như “Ánh sáng tiết lộ căn phòng bẩn đến mức nào”, Lời Chúa tiết lộ lòng dạ mỗi người chúng ta. Việc còn lại là “việc của Thánh Thần và của mỗi linh hồn”. Vì thế, hãy để Thánh Thần quét tước và linh hồn cộng tác với Ngài hết sức có thể. Hãy bảo đảm với linh hồn rằng, động lực thúc đẩy mỗi lời nói, mỗi việc làm của tôi là một ‘động lực thánh thiện’; vì thế, cần kiểm tra trái tim thường xuyên hầu có thể làm tất cả với ý định thuần khiết. Bấy giờ linh hồn là cung điện của Thánh Thần, bạn và tôi có thể toả sáng và nhất định ‘sẽ toả sáng!’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chạy theo ‘tôn giáo trang điểm’, nó chỉ gây mệt mỏi, vô hồn và giả hình. Giúp con chuyên chăm quét dọn linh hồn, cụ thể với Bí tích Hoà Giải!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 


 

TỘI NHÂN THÌ CÓ, HƯ HỎNG THÌ KHÔNG – (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pharisêu đạo đức giả!”.

“Giả hình, một sự thối rữa được đánh vecni. Đây là cuộc sống của một người hư hỏng. Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban ơn để thoát khỏi mọi hình thức dối trá và nhìn nhận mình là tội nhân. Tội nhân thì có, hư hỏng thì không!” – Phanxicô.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay mời gọi bạn và tôi khiêm tốn nhận ra mình – tội nhân – trước Thiên Chúa và tha nhân bằng một đời sống chân thành, trung thực. Và như thế, cách sống của chúng ta sẽ khác với cách sống của các biệt phái vốn bị Chúa Giêsu lên án. Nhờ đó, may ra rất đúng với chúng ta, “Tội nhân thì có, hư hỏng thì không!”.

Chúa Giêsu cho thấy sự ‘công chính phù phiếm’ của giới biệt phái chẳng qua chỉ là sự nuông chiều bản thân vốn đã đè nặng lên dân Chúa đến mức tuyệt vọng. Thay vì giúp dân từ bỏ tội lỗi để trung thành với Chúa, họ lại lợi dụng sự nhạy cảm tâm linh của dân để trục lợi cho bản thân. Họ bị Chúa Giêsu lên án là mồ mả tô vôi, những người chỉ biết tìm kiếm sự tôn trọng và khen lao của người đời để tỏ ra rằng, họ công chính.

Vậy mà sự tôn trọng và khen lao của thế gian là “cỗ máy chém của các thánh!”. Nó có tác dụng tự sát và công năng giết người để cắt ngắn hành động của một trái tim nhiệt thành. Điều đó khiến tình yêu dành cho Thiên Chúa và các linh hồn trở nên vô ích vì nó chẳng là gì ngoài lòng kiêu hãnh được ngụy trang thành nỗi sợ hãi, ngờ vực hoặc sự ngụy biện không muốn làm tổn thương cảm xúc của người khác. Ngược lại, bác ái chân chính làm chứng cho sự thật, bất kể hậu quả mà điều này có thể mang lại – thậm chí là sự ngược đãi, lên án. Việc xa lánh sự tôn trọng của con người có thể dẫn chúng ta đến “máy chém” của sự chế giễu hoặc công kích, nhưng sau đó, chúng ta vững tiến trên con đường trở thành thánh nhân.

Vì vậy, để tránh hoá nên giả hình, tôi phải rất chân thành. Trước tiên, với Chúa; Ngài muốn tôi trong sạch và xa lánh mọi gian dối. Thứ hai, với chính mình, để tôi – tội nhân thì có – không phải là người đầu tiên bị lừa dối vì không thừa nhận tội lỗi mình. Thứ ba, với tha nhân, dối trá sẽ đẩy chúng ta vào tường, mệt mỏi, chán nản. Vì thế – ‘hư hỏng thì không’ – nếu tôi cậy trông vào Chúa hầu can đảm đứng lên và đi tới mỗi ngày.

Anh Chị em,

“Khốn cho các người!”. Một cám dỗ ‘khá tinh vi khác’ khiến chúng ta có thể bị Chúa Giêsu chúc dữ. Tự coi là ‘công chính’, chúng ta cam kết với đức tin Kitô giáo của mình, thì nguy cơ bạn và tôi cũng có thể rơi vào cùng một cái bẫy khi ‘thấy mình ở một cấp độ cao hơn’ những người khác mà chúng ta lên án và thậm chí tấn công họ. Những nhóm người như vậy đã xuất hiện trong những năm gần đây, họ tự nhận hiểu biết về Giáo Hội hơn cả Giáo Hoàng, những người vẫn lên án những ‘tà thuyết’ của Vaticanô II, những người khép mình vào các ‘nhóm tinh hoa’ sợ bị ô nhiễm không chỉ bởi ‘thế gian’ mà còn bởi những người Công Giáo khác! Quên mình là ‘tội nhân’, họ đang trên đà ‘hư hỏng’ một cách không thể cứu vãn!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con đánh vecni, ăn mày sự tôn trọng và khen lao thế gian. Giúp con hoán cải mỗi ngày hầu con, một ‘tội nhân thì có, hư hỏng thì không!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

**********************

28 Tháng 8, 2024,

Thứ Tư Tuần XXI, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

27 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các kinh sư và những người Pha-ri-sêu rằng : “Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu đạo đức giả ! Các người giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế. 28 Các người cũng vậy, bên ngoài thì có vẻ công chính trước mặt thiên hạ, nhưng bên trong toàn là đạo đức giả và gian ác !

29 “Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu đạo đức giả ! Các người xây mồ cho các ngôn sứ và tô mả cho những người công chính. 30 Các người nói : “Nếu như chúng ta sống vào thời của tổ tiên, hẳn chúng ta đã không thông đồng với các ngài mà đổ máu các ngôn sứ.” 31 Như vậy, các người tự làm chứng rằng các người đúng là con cháu của những kẻ đã giết các ngôn sứ. 32 Thì các người đổ thêm cho đầy đấu tội của tổ tiên các người đi !”

bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai?” (Ga 6:67-68)- Cha Vương

Ngày Chúa Nhật đầy xác tín và sự hiện diện của Chúa Giê-su trong Bí tích Thánh Thể nhé. Xin một lời cầu nguyện cho các Linh mục của Chúa.

Cha Vương

CN: 8/25/2024

TIN MỪNG: Vậy Đức Giê-su hỏi Nhóm Mười Hai: “Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi hay sao?” Ông Si-môn Phê-rô liền đáp: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai?” (Ga 6:67-68)

SUY NIỆM: Trong chương 6 của Phúc Âm Thánh Gioan, diễn từ bánh trường sinh. Chúa Giê-su lập đi lập lại những lời tuyên bố sau đây: “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!” (Ga 6:35), “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống.” (Ga 6:51), “Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình. Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. (Ga 6:53-56). Lời tuyên bố này làm cho nhiều môn đệ của người chướng tai quá: “Lời này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi? (Ga 6:60) Thực ra lời tuyên bố trên vẫn gây sốc cho con người thời đại hôm nay. Tại sao các tín hữu nói: khi rước lễ là tôi ăn thịt và uống máu Chúa Giêsu? Bằng cách nào? Sao lại ăn thịt và uống máu con người. Nhìn từ bên ngoài, người Công Giáo lên rước lễ là đón nhận một tấm bánh trắng, họ cũng được nhận chút rượu từ chén lễ của linh mục (tuỳ theo tập tục địa phương). Bánh rượu ấy làm thế nào biến nên thịt và máu của Chúa Giêsu được? Với lý luận như thế, chắc nhiều người vẫn khó tin vào những gì Giáo Lý dạy về Bí Tích Thánh Thể. Thảm nào dựa theo cuộc thăm dò của Trung tâm Nghiên cứu Pew 2019 (Pew Research) chỉ có 1/3 tín hữu Công Giáo tin vào việc bánh rượu hóa nên Mình Máu Chúa. Để trả lời cho những người kém lòng tin, cách lý giải của Đức Bênêđictô XVI xem ra hợp lý: “Làm thế nào Chúa Giêsu có thể ban Mình và Máu Người? Bằng cách biến đổi bánh thành Thân xác Người và rượu thành Máu Người, và Người ban Mình Máu Người trước khi chịu chết, Người đón nhận cái chết tự nội tâm Người và biến nó thành một cử chỉ yêu thương. Xem bề ngoài đó là chuyện tàn bạo dữ dội – việc đóng đinh vào thập giá – nhưng bên trong là hành vi yêu thương tận hiến toàn vẹn.” (bài giảng 21–8–2005). Nhìn vào một khía cạnh khác, bạn hãy quan sát  cái vỏ của quả trứng gà. Chỉ vỏn vẹn trong vòng 20-21 ngày ấp, chuyện gì xảy ra bên trong của vỏ trứng? Rất nhiều biến đổi mà mắt thường bạn không thấy được, phải không bạn? Sau khi chú gà con ra đời vỏ trứng vẫn còn nguyên là vỏ trứng. Đưa thí dụ này vào bí tích Thánh Thể, sau phần truyền phép, xem vẻ bề ngoài  tấm bánh vẫn mang hình dạng của tấm nhưng bên trong đã trở nên của ăn thần linh nuôi sống con người. Ước mong mẩu suy niệm này giúp bạn biết trân quý món quà này của Đức Giêsu. Đây là điều sống còn dành cho các tín hữu, bởi trên đường dương thế, bạn sẽ chẳng đủ sức nếu không đón nhận của ăn thần linh này. Lời Đức Giêsu hằng đảm bảo cho mỗi người: “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết.” (Ga 6,54) là sự thật chứ không phả là lời nói ám chỉ hoặc phóng đại. Đó là lý do tại sao Phê-rô nói với một tấm lòng tin tưởng đầy xác tín: “bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời.” Thánh Gioan Vianney nhắn nhủ rằng: “Không rước lễ thì giống như chết khát bên dòng suối.” Hình ảnh thật đẹp biết bao khi dòng người lên đón nhận Mình Máu Thánh Chúa Kitô trong mỗi thánh lễ.

LẮNG NGHE: Thật vậy, cho tới ngày Chúa đến, mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết. Vì thế, bất cứ ai ăn Bánh hay uống Chén của Chúa cách bất xứng, thì cũng phạm đến Mình và Máu Chúa. (1 Cr 11:26-27)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, lời tuyên xưng “AMEN” khi rước Mình và Máu Thánh Chúa là một lời tuyên bố xác nhận “đúng như thế, thật vậy”, xin thánh hóa cuộc đời con nên giống Chúa mỗi ngày. Amen.

THỰC HÀNH: Hãy nhìn lại lời đáp AMEN của bạn sau khi rước Mình và Máu Thánh Chúa nhé.

From: Do Dzung

****************

Bỏ Ngài Con Theo Ai

CUỘC CHIẾN ĐẤU NỘI TÂM CỦA CHÚNG TA – Rev. Ron Rolheiser, OMI

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

Hai điều trái ngược không thể cùng tồn tại trong cùng một chủ thể.  Triết gia A-rix-tốt đã viết như vậy và nghe chừng điều đó quá rõ ràng; không thể có cái gì vừa là ánh sáng vừa là bóng tối cùng một lúc.

Tuy nhiên, xét về những gì đang xảy ra bên trong tâm hồn chúng ta thì dường như những điều trái ngược thật sự có thể cùng tồn tại trong cùng một chủ thể.  Bất cứ thời điểm nào, trong lòng mình, chúng ta là sự trộn lẫn giữa ánh sáng và bóng tối, chân thành và giả trá, vô ngã và ái ngã, đức hạnh và suy đồi, ân sủng và tội lỗi, thánh thần và tội phạm.  Như cha Henri Nouwen thường nói: Chúng ta muốn là những bậc thánh vĩ đại, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ tất cả các cảm giác mà những người tội lỗi trải qua.  Và thế là cuộc sống chúng ta không hề đơn giản.

Chúng ta sống trong ánh sáng lẫn bóng tối trong lòng mình và dường như, trong một thời gian dài, những điều trái ngược thật sự cùng tồn tại trong lòng chúng ta.  Tâm chúng ta như một bãi chiến trường, nơi vô ngã và ái ngã, đức hạnh và tội lỗi, cái gì cũng tranh nhau làm chủ.  Nhưng cuối cùng, chỉ một cái này hoặc cái kia sẽ bắt đầu làm chủ và tìm cách đánh bật cái kia ra.  Đó là lý do tại sao Thánh Gio-an Thánh giá đã chọn câu dụ ngôn triết học này và dùng nó để dạy một bài học cốt lõi về việc đi đến chỗ khiết tịnh của con tim và khiết tịnh của ý định trong đời sống chúng ta.  Bởi vì những điều trái ngược không thể nào cùng tồn tại trong lòng chúng ta, nên có điều cần yếu mà chúng ta cần làm.  Đó là điều gì?

Chúng ta cần chuyên cần cầu nguyện.  Những điều trái ngược không thể nào cùng tồn tại trong chúng ta như vậy, nếu chúng ta duy trì lòng cầu nguyện chân thành trong đời sống mình để cuối cùng sự thành tâm sẽ đánh bật đi giảo trá, vô ngã sẽ đánh bật ái ngã, và ân sủng sẽ đánh bật tội lỗi.  Nếu chúng ta giữ lòng cầu nguyện chân thành, thì về lâu dài, chúng ta sẽ không bao giờ rơi vào lý luận biện hộ cho tội lỗi.  Nếu chúng ta duy trì cầu nguyện chân thành trong đời sống thì chúng ta sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước tội lỗi của mình, và cứ như vậy tới mức chúng ta bắt đầu có những vùng miễn nhiễm về đạo đức trong đời sống của mình.  Trung thành với cầu nguyện sẽ bảo đảm chúng ta không bao giờ, về lâu dài, sống đời hai mặt bởi vì những gì lời cầu nguyện đưa vào đời sống chúng ta, một sự có mặt chân chính của Chúa, sẽ không sống chung hòa hợp với ái ngã, tội lỗi, lý luận biện hộ cho tội lỗi, tự huyễn, và giảo trá.  Nói nôm na, đến một lúc nào đó trong đời, chúng ta hoặc sẽ thôi cầu nguyện hoặc thôi hành xử tệ hại.  Chúng ta sẽ không thể nào sống cả hai thứ trái ngược.  Như vậy mối nguy hiểm lớn nhất của chúng ta là ngừng cầu nguyện.

Và đây là lời khuyên vô cùng hữu dụng: Chúng ta không thể lúc nào cũng kiểm soát được việc mình cảm thấy như thế nào về mọi chuyện.  Chúng ta không thể lúc nào cũng kiểm soát được chuyện mình bị quyến dụ ra sao.  Và không ai trong chúng ta có sức mạnh để không bao giờ rơi vào tội lỗi.  Chuyện chúng ta không có khả năng thực hiện đạo đức mong muốn cho bản thân khiến chúng ta luôn luôn không thể thánh thiện đầy đủ.  Có những điều vượt ngoài khả năng của chúng ta.

Nhưng có đôi điều chúng ta có thể kiểm soát, những điều vượt quá con ngựa cảm xúc và cám dỗ bất kham.  Chúng ta bị nhiều thứ vây bủa, nhưng chúng ta có thể chuyên cần có mặt để cầu nguyện, theo ý chí của mình, có chủ tâm, với kỷ luật và quyết tâm.  Chúng ta có thể cầu nguyện riêng theo kỷ luật chuyên cần trong cuộc sống của mình.  Chúng ta có thể hứa với chính mình phải có thói quen cầu nguyện riêng.  Và, nếu làm như vậy, thì bất luận sự thực chúng ta sẽ phải chịu một thời gian dài khô khan và chán nản, cuối cùng những gì lời cầu nguyện đưa vào đời sống chúng ta sẽ đánh bật ra các thói quen xấu, những lý luận biện hộ cho tội lỗi, và tội lỗi của chúng ta.  Hai điều trái ngược nhau không thể cùng tồn tại trong cùng một chủ thể.  Cuối cùng chúng ta hoặc sẽ phải thôi cầu nguyện hoặc sẽ từ bỏ tội lỗi và lý luận biện hộ cho tội lỗi.  Không ai có thể vừa cầu nguyện chân thành một cách đều đặn lại vừa nhắm mắt làm ngơ trước tình trạng tội lỗi của mình.

Vậy thì, nhiệm vụ của chúng ta là duy trì việc cầu nguyện riêng như một thói quen trong cuộc sống, kể cả khi chúng ta không có cái nhìn sâu sắc lẫn không có lòng can đảm để nhìn nhận và giải quyết tất cả các kiểu tiêu chuẩn kép và những điểm mù-đạo-đức trong đời sống của mình.  Những gì đi vào đời sống chúng ta qua lời cầu nguyện, mà thường thì khó cảm nhận hơn là dễ thấy, cuối cùng sẽ đánh bật ra (“hóa cứng,” nói theo lời thánh Gio-an Thánh giá) tội lỗi của chúng ta lẫn những lý luận chúng ta biện hộ cho nó.

Điều này gần với lời Ronald Knox từng dạy về phép Thánh thể.  Đối với ông, phép Thánh thể là nghi thức có tính cách nâng đỡ, cốt yếu, duy nhất trong đời sống Ki-tô hữu.  Tại sao?  Bởi vì Knox tin rằng, là Ki-tô hữu, chúng ta chưa bao giờ thật sự sống theo những gì Chúa Kitô yêu cầu.  Chúng ta chưa bao giờ thật sự yêu thương kẻ thù mình, chìa má kia ra, chúc phúc cho những ai nguyền rủa chúng ta, sống đời quang minh chính đại trọn vẹn, hay tha thứ cho những ai đã làm chúng ta tổn thương.  Nhưng, ông nói, chúng ta đã trung thành với Chúa chủ yếu theo cách: Chúng ta đã trung thành với phép Thánh thể, trung thành với mệnh lệnh duy nhất đó.

Ngay trước khi từ giã chúng ta, Chúa Giêsu đã ban phép Thánh Thể và yêu cầu chúng ta tiếp tục dâng phép Thánh Thể cho tới khi Người quay trở lại.  Hai ngàn năm nay, trong khi chờ đợi sự quay trở lại đó, chúng ta đã trung thành với phép Thánh Thể, dù chúng ta đã trở nên bất trung xét theo các khía cạnh khác.  Chúng ta đã tiếp tục dâng phép Thánh Thể, và cuối cùng, hơn bất cứ điều gì khác, đó là điều duy nhất gọi chúng ta, liên tục liên hồi, trở lại với lòng trung tín.

Thói quen cầu nguyện riêng cũng sẽ làm được điều đó cho chúng ta.  Bởi vì hai điều trái ngược không thể nào cùng tồn tại trong một chủ thể, cuối cùng chúng ta hoặc sẽ thôi cầu nguyện hoặc chúng ta sẽ không phạm lỗi và lý luận biện hộ cho tội lỗi nữa.  Mối nguy hiểm đạo đức lớn nhất trong đời sống là chúng ta ngừng cầu nguyện!

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim

ĐẾN VỚI AI? – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai?”.

“Không phải cái gì, mà là ai, tôi tin! Ngài bước đi bên tôi trong bóng tối, chia sẻ mọi gánh nặng mệt mỏi; soi sáng mọi nẻo đường xám xịt và bảo tôi nhìn xa hơn ngôi mộ cuộc sống lớn lao hơn để sống. Không phải cái gì, mà là ai, tôi tin!” – John Oxenham.

Kính thưa Anh Chị em,

Sau tuyên bố của Chúa Giêsu về Bánh Hằng Sống, “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời!”, “nhiều môn đệ rút lui”. Ngài quay lại hỏi các tông đồ liệu họ có bỏ đi không; Phêrô tuyên bố, “Bỏ Thầy thì chúng con biết ‘đến với ai?’”. Với câu hỏi của Phêrô, ý tưởng của Oxenham được gặp lại, “Không phải cái gì, mà là ai, tôi tin!”.

Trước hết, “Nhiều môn đệ rút lui!”. Nhận định này được bản NAB của Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ dịch rất thâm thuý, “Nhiều môn đệ trở lại lối sống cũ!”. Ai từ chối Chúa Giêsu, từ chối Thánh Thể, người ấy ‘trở lại lối sống cũ!’. Đại diện nhóm Mười Hai, Phêrô không nói “Chúng con sẽ đi đâu?”, nhưng thật sâu sắc, ông nói, “Chúng con biết đến với ai?”. Vấn đề cốt lõi không phải là rút lui hay bỏ dở công việc đã thực hiện để đến một nơi nào khác, với một công việc khác; nhưng quan trọng là ‘đến với ai?’.

Qua câu hỏi cũng là câu trả lời của Phêrô, chúng ta hiểu rằng, trung thành với Thiên Chúa là trung thành với một con người mà chúng ta tự nguyện ràng buộc để bước đi với người ấy trên cùng một con đường. Những gì Phêrô nói là một khẳng định; đúng hơn, một tuyên tín ‘khéo giả trang’. Qua đó, vị Giáo Hoàng tiên khởi tuyên xưng Chúa Giêsu là Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ; Ngài là ‘phương án’ tốt nhất của mọi chọn lựa và duy chỉ một: chọn trung thành theo Chúa Giêsu bất cứ giá nào! Không gì trong cuộc sống đáng để lựa chọn hơn Ngài, dù lựa chọn đó có phổ biến hay không; được ưa chuộng hay không, và không thành vấn đề người khác có chọn lựa như thế hay không!

Chỉ có sự thật “Giêsu” mới có thể làm dịu cơn khát của trí tuệ chúng ta, chỉ có nguồn sống và lòng tốt “Giêsu” mới có thể thoả mãn mọi ước muốn liên tục của ý chí chúng ta; và chỉ có Chiên Thiên Chúa – Lễ Hy Sinh – đổ máu đền thay mới có thể giải thoát mỗi người chúng ta khỏi xiềng xích tội lỗi. Chỉ có tình yêu mới có thể chinh phục trái tim chúng ta và lấp đầy nó bằng niềm vui bất tận. Chúa Kitô là “Đấng duy nhất”; không ai khác, không ai ngang hàng có thể mang cho chúng ta sự sống vĩnh cửu như Ngài.

Anh Chị em,

“Chúng con biết đến với ai?”. Đến với Chúa Giêsu, tin vào Ngài, có nghĩa là biến Ngài thành trung tâm, ý nghĩa cuộc sống của mình! Chúa Kitô không phải là một yếu tố tuỳ chọn: Ngài là “Bánh Hằng Sống”, là nguồn dinh dưỡng thiết yếu. Ràng buộc với Ngài trong mối quan hệ đức tin và tình yêu đích thực không có nghĩa là bị trói buộc, mà là tự do sâu sắc khi có Ngài luôn gắn kết, đồng hành trên hành trình cuộc đời. Mỗi chúng ta có thể tự hỏi: Chúa Giêsu là ai đối với tôi? Ngài là một cái tên, một ý tưởng, hay chỉ là một nhân vật lịch sử? Hay Ngài thực sự là người yêu thương tôi, đã hy sinh mạng sống vì tôi, tha thứ cho tôi và luôn ở cùng tôi? Vậy với bạn, Chúa Giêsu là ai?

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con xuống nhầm dòng sông, ‘trở lại lối sống cũ’ chết chóc; giúp con mỗi ngày chọn Chúa – Dòng Sông Ân Sủng – dẫn ra đại dương xót thương!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)


 

MUỐN ĐIỀU CHÚA MUỐN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Tất cả luật Môsê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy!”.

“Muốn cùng một điều và từ chối cùng một điều là nội dung đích thực của tình yêu: cái này trở nên giống cái kia! Và điều này dẫn đến một sự ‘chung nhất’: chung một ý chí, chung một tư tưởng!” – Sallust.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý tưởng của sử gia cổ đại Sallust giúp chúng ta hiểu rằng, với Chúa Giêsu, “giới răn trọng nhất” là ‘muốn điều Chúa muốn!’. Trong Tin Mừng hôm nay, người ta hỏi ‘một’, Ngài trả lời ‘hai’: Chúa muốn chúng ta kính mến Chúa và yêu thương người! Và Ngài kết luận, “Tất cả luật Môsê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy!”.

Kính mến Chúa phải được đặt lên hàng đầu! Nhưng việc kết hợp độc đáo giới răn thứ hai ‘làm một’ với giới răn thứ nhất là điều chưa từng có ai đã làm trước Chúa Giêsu. Với Ngài, sẽ không có tình yêu đích thực dành cho Thiên Chúa nếu không có tình yêu dành cho tha nhân. Ngài xác định rõ con đường đến với Thiên Chúa ‘luôn luôn đi qua và chỉ đi qua’ tha nhân, và đó là điều Chúa muốn! Trong Matthêu, Ngài tự ‘đồng nhất’ với người lân cận của chúng ta, cách riêng những ai dễ bị tổn thương, tan vỡ.

Hai giới răn được Chúa Giêsu gắn kết – như ‘hai chị em sinh đôi’ – giúp chúng ta tiến đến nguồn suối sống động và tuôn trào của Tình Yêu – chính Thiên Chúa – hầu mỗi người ‘yêu thương và được yêu thương’ trọn vẹn trong sự hiệp thông mà không gì và không ai có thể phá vỡ. Sự hiệp thông này là quà tặng cần được cầu xin mỗi ngày, nhưng cũng là một cam kết cá nhân để cuộc sống chúng ta không trở thành nô lệ cho các ngẫu tượng thế gian hoặc cho những ích kỷ. Và bằng chứng cho hành trình hoán cải và nên thánh của mỗi người phải luôn bao gồm việc sống tình yêu đối với tha nhân.

Đây là một thách thức! Nếu tôi nói “Tôi yêu Chúa” mà không yêu thương anh em tôi, thì điều đó không hiệu quả. Hãy xác tín “Yêu Chúa là yêu tha nhân!”. Chừng nào còn có một người anh chị em mà tôi khép lòng lại, thì tôi vẫn còn xa mới trở thành người môn đệ như Chúa Giêsu yêu cầu. Nhưng lòng thương xót của Ngài không cho phép chúng ta nản lòng; thay vào đó, kêu gọi chúng ta bắt đầu lại mỗi ngày để sống Tin Mừng một cách nhất quán. Tình yêu ban sự sống của Thiên Chúa sẽ chảy qua chúng ta để ôm lấy người khác, bao gồm cả những người rất khác biệt, thậm chí là kẻ thù. Có một viễn tượng tuyệt vời ở đây về mục đích của Thiên Chúa đối với cuộc sống của mỗi người, là nếu chúng ta ‘đầu phục’ mục đích của Thiên Chúa để chỉ sống cho Ngài và chỉ ‘muốn điều Chúa muốn’, thì Vương Quốc Ngài sẽ sớm đến trên trái đất này.

Anh Chị em,

“Tất cả luật Môsê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy!”. Sống hai điều răn Chúa Giêsu dạy là sống tình yêu đích thực. Đó là “muốn cùng một điều và từ chối cùng một điều” với Thiên Chúa; đó là ngày càng trở nên giống Ngài – “cái này trở nên giống cái kia!”. Têrêxa Avilla nói, “Nếu chúng ta thực sự chỉ ‘muốn điều Chúa muốn’, chỉ tìm làm vui lòng Ngài, thì ngay cả những thử thách lớn nhất cũng sẽ trở nên ngọt ngào!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, nhịp điệu cuộc sống con chỉ rung động đúng cách nếu nó biết yêu như Chúa yêu. Đừng để đời sống con ‘ly dị’ khi Chúa và anh chị em con ‘ly thân!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

****************************

Thứ Sáu Tuần XX, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

34 Khi ấy, nghe tin Đức Giê-su đã làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng, thì những người Pha-ri-sêu họp nhau lại. 35 Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng: 36 “Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất ?” 37 Đức Giê-su đáp: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. 38 Đó là điều răn trọng nhất và điều răn thứ nhất. 39 Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. 40 Tất cả Luật Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy.” 


 

“Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.” (Lc 1:37)-Cha Vương

Chúc bình an đến bạn và gia đình. Hôm nay Giáo Hội mừng Lễ Đức Ma-ri-a Nữ Vương. Xin Mẹ Maria cầu bầu cho chúng con đang vất vả trên đường lữ hành tiến về quê trời.

Cha Vương

Thứ 5: 22/08/2024

TIN MỪNG: “Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.” (Lc 1:37)

SUY NIỆM: Có người đặt câu hỏi để gài bẫy thánh Bernadette khi còn là một thiếu nữ : “Con thích gì hơn, rước lễ hay thấy Đức Mẹ hiện ra ở hang đá?” Vị thánh nhỏ suy nghĩ một phút rồi trả lời: “Đúng là một câu hỏi kỳ lạ! Chúa Giê-su và Đức Mẹ không thể tách riêng ra. Cả hai lúc nào cũng phải đi với nhau.” Từ giây phút thụ thai trong lòng Đức Mẹ, Đức Giê-su và Mẹ của Ngài luôn nối kết với nhau. Không lạ gì Con về trời thì Mẹ cũng phải được lên trời cả hồn lẫn xác. Đức Mẹ được đưa lên trời để được tôn phong là Nữ vương thiên đàng, Nữ vương vũ trụ. Mẹ thi hành tước vị Nữ vương ấy trong tư thế của một người mẹ, người mẹ của tất cả nhân loại, và là mẹ của từng người. Trong lịch sử Giáo Hội, Mẹ đã nhiều lần hiện ra để cứu giúp con cái gặp cảnh gian nguy, cảnh tỉnh con cái sửa đổi đời sống, nhắn nhủ con cái sống đúng tư cách môn đệ Chúa Ki-tô. Đức Giáo Hoàng Bê-nê-đi-tô XVI dạy rằng: “Đức Ma-ri-a là người đầu tiên đi ‘con đường’ vào Nước Trời mà Đức Ki-tô đã mở, một con đường chỉ đạt được dành cho những người khiêm tốn, tin tưởng nơi Lời Chúa và nỗ lực đem ra thực hành” (Đức Bê-nê-đi-tô 16). Mời bạn hãy đi con đường Đức Mẹ đã đi, để cũng được phần thưởng cao quý là hạnh phúc vĩnh cửu với Chúa như Mẹ.

LẮNG NGHE: Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” (Lc 1:28)

CẦU NGUYỆN: Lạy Mẹ Ma-ri-a là Nữ vương vũ hoàn, và là Mẹ con, con cảm tạ Mẹ luôn đồng hành với con trong mọi nẻo đường con đi, mọi khoảnh khắc quãng đời con sống. Xin cho con cũng biết noi gương Mẹ, đi con đường vào Nước Trời mơ ước. Amen.

THỰC HÀNH: Mỗi tối tôi đọc chậm rãi, sốt sắng ba kinh Kính Mừng kính Đức Mẹ, xin ngài nâng đỡ bạn sống xứng đáng con cái Thiên Chúa mọi ngày.

From: Do Dzung

***********************

MARIA NỮ VƯƠNG | Phạm Đức Huyến – Vũ Đình Ân | Ca đoàn: Hương Kinh

LỜI HỨA TRUNG THÀNH – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

 
  TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Trong những Chúa nhật vừa qua, chúng ta đều được nghe Tin Mừng trích từ Phúc âm thánh Gio-an, chương 6.  Nội dung của chương này, trước hết là phép lạ nhân bánh cho năm ngàn người ăn no.  Sau đó là cuộc tranh luận giữa Chúa Giê-su và người Do Thái xung quanh đề tài Bánh Hằng Sống.  Những vấn nạn của người Do Thái được ghi trong Tin Mừng, thực ra cũng là những vấn nạn của con người ở mọi thời đại về những mầu nhiệm Ki-tô giáo, nhất là mầu nhiệm Thánh Thể.  Quả vậy, xung quanh chúng ta hôm nay, có biết bao người đang đặt ra những câu hỏi về sự hiện hữu của Thiên Chúa; về cuộc đời, sự chết và sống lại của Chúa Giê-su; về Giáo hội; về các Bí tích, về thiên đàng và hỏa ngục.  Điều này không có gì lạ, bởi vì những việc làm của Thiên Chúa không thuộc cùng một phạm trù với hoạt động của loài người, và những gì Ngài thực hiện là bởi quyền năng của Ngài.  Tin vào Thiên Chúa là tin vào Đấng có thể làm mọi sự, là Đấng làm cho cái không thể trở thành điều có thể.

Trước những lời giáo huấn của Chúa Giê-su về Bánh Hằng Sống, nhiều người Do Thái coi là chói tai và họ bỏ, không muốn theo Người nữa.  Trong số này, có cả những môn đệ, tức là những người đã được Chúa chọn và đã theo Chúa một thời gian dài.  Trước tâm trạng hoang mang của những người còn lại, Chúa Giê-su hỏi nhóm Mười hai, tức là các tông đồ: “Anh em có muốn bỏ đi không?”  Thánh Phê-rô là người lên tiếng trả lời: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai?  Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời.”  Chúa Giê-su chắc chắn được an ủi rất nhiều qua câu trả lời của thánh Phê-rô.  Đây vừa là một lời tuyên xưng đức tin, vừa là lời đoan hứa trung thành.  Lòng trung thành với Chúa không chỉ được thể hiện lúc Người được tôn vinh, nhưng còn trong những thời điểm bi đát của Người.  Vào lúc nhiều người muốn bỏ đi, Phê-rô và Mười hai tông đồ vẫn ở lại, dẫu rằng các ông chưa thể hiểu hết ý nghĩa của giáo huấn về Thánh Thể.

Giữa những vấn nạn hóc búa của con người thời đại hôm nay, người tín hữu cần được huấn luyện để trưởng thành trong đức tin và có thể trình bày đức tin của mình, như thánh Phê-rô viết: “Anh em hãy luôn sẵn sàng trả lời cho bất cứ ai chất vấn về niềm hy vọng của anh em.  Nhưng phải trả lời với sự hiền hòa và lòng kính trọng” (1 Pr 3,15-16).  Tuy vậy, để có thể trình bày đức tin của mình, trước hết, Ki-tô hữu phải xác tín vào sự hiện hữu của Thiên Chúa trong cuộc đời, cũng như vào tình yêu thương của Ngài đối với nhân loại nói chung và cá nhân mỗi người nói riêng.  Trong mọi hoàn cảnh, Chúa luôn chờ đợi nơi chúng ta lòng trung thành.  Trước hết là trung thành với những lời tuyên thệ trước khi lãnh nhận Bí tích Thanh tẩy, sau đó là trung thành với giáo huấn của Chúa.  Giáo huấn này được chuyển tải đến với chúng ta qua các thừa tác viên của Giáo hội.

Suốt bề dày lịch sử, Thiên Chúa luôn trung thành với con người, kể các khi con người thất tín.  Thánh Phao-lô đã viết cho ông Ti-mô-thê: “Nếu ta kiên tâm chịu đựng, ta sẽ cùng hiển trị với Người.  Nếu ta chối bỏ Người, Người cũng sẽ chối bỏ ta.  Nếu ta không trung tín, Người vẫn một lòng trung tín, vì Người không thể nào chối bỏ chính mình” (2 Tm 2,12-13).  Nếu Thiên Chúa là Đấng luôn trung thành, thì lòng dạ con người lại hay thay đổi.  Lịch sử cứu độ đã chứng minh điều đó.  Bài đọc I kể lại Đại hội toàn dân do ông Giô-suê tổ chức, vào thời điểm vừa tiến qua sông Gio-đan, chuẩn bị vào Đất hứa.  Đây là dịp để dân riêng của Chúa nhìn lại những bất trung trong quá khứ của hành trình sa mạc.  Trước lời hiệu triệu của ông Giô-suê, dân chúng đã đồng thanh tuyên thệ một lòng trung thành với Chúa.  Mỗi chúng ta cũng được mời gọi nhìn lại lịch sử cuộc đời cá nhân cũng như tập thể, để điều chỉnh lối sống đức tin của mình, đoan hứa trung thành với Chúa và đi theo đường lối của Người.

Trung thành với Chúa, chúng ta cũng phải trung thành với nhau trong mối tương quan hằng ngày.  Trong bối cảnh xã hội Việt Nam hôm nay, lòng trung thành bị coi nhẹ.  Người ta dễ dàng chối bỏ những gì đã cam kết, và sẵn sàng phản bội nhau vì lợi lộc trước mắt.  Thánh Phao-lô khuyên giáo dân Ê-phê-sô trung thành với Chúa.  Ngài dùng hình ảnh đời sống hôn nhân gia đình để diễn tả sự kết hợp gắn bó giữa Đức Ki-tô và Giáo hội của Người.  Khi lãnh nhận Bí tích Thanh tẩy, chúng ta hứa trung thành với Chúa, từ bỏ ma quỷ và tội lỗi.  Trong hành trình cuộc đời, đã nhiều lần chúng ta đã “lỗi hẹn” với Chúa.  Nhìn lại bản thân và xét mình trước mặt Chúa sẽ giúp chúng ta luôn trung thành với Người.

Trong đời sống chúng ta, nhất là vào những thời khắc bi thương của cuộc đời, Chúa đang hỏi mỗi người chúng ta: “Con có muốn bỏ Thầy mà đi không?”  Xin cho chúng ta có đủ can đảm để thưa như thánh Phê-rô: “Bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời.”  Được như vậy thì thật hạnh phúc cho chúng ta.

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim


 

VƯƠNG QUYỀN CỦA MẸ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Triều đại Người sẽ vô cùng vô tận!”.

Nữ hoàng Mary, Scotland, thường đi thăm dân chúng một mình. Chiều kia, trời mưa, bà ghé một ngôi nhà, “Cô có thể cho tôi mượn chiếc ô, ngày mai tôi sẽ trả?”. Cô chủ trao cho người lạ chiếc ô định vứt đi. Hôm sau, có tiếng gõ cửa; một cận vệ hoàng gia xuất hiện, “Nữ hoàng nhờ tôi cảm ơn cô đã cho bà mượn cái này”. Cô chủ sững sờ; sau đó, bật khóc, “Ôi, tôi đã bỏ lỡ một cơ hội, đã không trao cho nữ hoàng cái tốt nhất!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Không ít lần chúng ta bỏ lỡ “không trao cho Nữ Hoàng cái tốt nhất”. Nữ Hoàng ở đây là Maria, Trinh Vương Giáo Hội mừng kính. Trong vinh quang hồn xác lên trời, Mẹ là ‘thành quả tối hậu’ của công trình cứu độ. Mẹ diễm lệ, quyền thế với ‘Vương Quyền của Mẹ!’, vì Mẹ là Thánh Mẫu, là ‘Ái Nữ’ của Đấng mà “Triều đại Người sẽ vô cùng vô tận!”.

Thánh Kinh trình bày Chúa Kitô như một vị Vua, nên mẹ Ngài là Hoàng Thái Hậu. Chúa Kitô là Vua với tư cách Thiên Chúa, nên Mẹ Ngài là Nữ Vương bởi “huyết thống thiêng liêng” trong tư cách Mẹ Thiên Chúa. Mẹ là Nữ Vương bởi Mẹ là Đấng Đầy Ân Sủng, chỉ sau Chúa Con; là Nữ Vương bởi sự lựa chọn duy nhất của Chúa Cha. Nếu một người có thể trở thành vua hoặc nữ hoàng theo sự lựa chọn của con người, thì danh hiệu và ‘Vương Quyền của Mẹ’ sẽ lớn hơn biết bao khi đó là sự lựa chọn của chính Thiên Chúa!

Đức Phanxicô trích dẫn ba điều nói lên ‘Vương Quyền của Mẹ’. Trước hết, lời tiên tri về Đấng Cứu Thế, Messia, Đấng Kitô trong Cựu Ước xem ra đều nói đến một vị Vua như một danh tính được ban: “Vì một trẻ thơ đã chào đời để cứu ta. Người gánh vác quyền bính trên vai… sẽ mở rộng vương quyền cho ngai vàng và vương triều Đavít” – bài đọc một. Thứ đến, ‘Vương Quyền của Mẹ’ được tìm thấy trong trình thuật Truyền Tin, “Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đavít, tổ tiên Người!” – bài Tin Mừng. Sau cùng, vương vị của Mẹ được thấy trong thị kiến vĩ đại “Một người nữ mặc áo mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên 12 ngôi sao” – Khải Huyền; chương 12 miêu tả Mẹ là Nữ Hoàng – Người Mẹ mới của Vương Quốc – chia sẻ quyền cai trị vũ trụ với Chúa Con.

Anh Chị em,

“Triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận!”. Đức Maria là Mẹ của Đấng vô cùng vô tận đó, nhưng cũng là Mẹ của mỗi người chúng ta. “Đức Maria đáng được gọi là Nữ Hoàng, không chỉ vì vai trò làm mẹ thiêng liêng của ngài, mà còn vì Thiên Chúa muốn ngài có một vai trò đặc biệt trong công cuộc cứu rỗi đời đời của chúng ta!” – Pio XII; “Vương quyền của Mẹ không phải là một cái gì thuộc về của cải hay quyền lực mà là một sự phục vụ tình yêu” – Bênêđictô XVI; “Hãy gõ cửa nhà Mẹ! Chúng ta không được tưởng tượng Đức Maria ‘như một bức tượng sáp bất động’, nhưng nơi Mẹ, chúng ta có thể nhìn thấy một ‘người chị với đôi dép mòn và với biết bao mệt nhọc!” – Phanxicô. Fulton J. Sheen thì hài hước, “Chúa sẽ chào đón một người trên thiên đàng bằng những lời này: ‘Mẹ tôi nói rất tốt về bạn!’”. Vì thế, bạn và tôi đừng bao giờ bỏ lỡ “không trao cho Nữ Hoàng cái tốt nhất!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con là ‘con của Nữ Hoàng’. Đừng để con vất vưởng như con mồ côi! Cho con sống xứng với phẩm vị con trai con gái rất yêu dấu của Chúa và của Mẹ!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

****************************

Ngày 22, tháng 8,

Lễ Đức Maria Nữ Vương,

Thứ Năm Tuần XX, Mùa Thường Niên

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

26 Khi ấy, bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, 27 gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a.

28 Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói : “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” 29 Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì.

30 Sứ thần liền nói : “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà được đẹp lòng Thiên Chúa. 31 Này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. 32 Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. 33 Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.”

34 Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần : “Việc ấy sẽ xảy ra thế nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng ?”

35 Sứ thần đáp : “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ toả bóng trên bà ; vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. 36 Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai : bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng, 37 vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”

38 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói với sứ thần : “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Người thực hiện cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi.


 

ÂN SỦNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót!”.

“Bi kịch của một cuộc đời không phải là nó kết thúc quá sớm, mà là chúng ta chờ đợi quá lâu để bắt đầu! Và Thiên Chúa vẫn hằng chờ đợi cái bắt đầu đó nơi mỗi người. Với ân sủng của Ngài, sớm muộn, không thành vấn đề!” – Richard L. Evans.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý tưởng của Evans được gặp lại qua dụ ngôn “Thợ Làm Vườn Nho” trong Tin Mừng hôm nay. Chúng ta có thể thiên về những người cằn nhằn, vì xem ra khá bất công khi những người chỉ làm một giờ lại nhận tiền công – ‘ân sủng’ – như những người làm từ sáng sớm. Với Chủ Vườn, dường như kẻ vào trước, người vào sau không là vấn đề!

Dụ ngôn phản ánh tình hình Giáo Hội sơ khai. Các Kitô hữu đầu tiên là những người thuộc về một dân tộc có lịch sử tôn giáo hàng nghìn năm, họ là dân riêng của Chúa. Sau đó, những lương dân từ các môi trường ngoại giáo bắt đầu được nhận vào; có thể họ đã sống một cuộc sống rất vô luân. Tuy nhiên, một khi chịu phép Rửa tội, họ được hưởng nhận mọi ‘ân sủng’ như bao Kitô hữu khác. Cách nào đó, có vẻ không công bằng! Thực tế, những người chỉ làm một giờ không khiến cho ‘nhu cầu của họ’ kém hơn những người đến sớm. Công bằng của Chúa được đo bằng nhu cầu của con người chứ không bằng nhân chia toán học. Với Ngài, sớm muộn, không quan trọng.

Những gì mỗi người nhận được là ‘một biểu tượng’ tình yêu của Chủ Vườn. Người sớm, kẻ muộn nhận được như nhau. Tình yêu Chúa không có mức độ; nó luôn là 100 phần trăm. Thiên Chúa là Tình Yêu ‘không thể không yêu’, cũng ‘không thể không yêu toàn bộ!’. Đây là điều có thể đã xảy ra với bạn và tôi. Bao nhiêu lần, chúng ta ‘đến muộn!’. Quên điều đó, chúng ta có thể rời xa Chúa. Tôi có thể đi lạc thăm thẳm; nhưng bất cứ lúc nào tôi quay về, có thể là giờ thứ 11, Ngài vẫn dang rộng tay ôm lấy tôi! Thánh Vịnh đáp ca và bài đọc Êzêkiel có chung một tâm tình, “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì!”. Tình yêu Chúa thật lạ lùng, Ngài tìm kiếm và chờ đợi từng con chiên, giành lại từng con, để không con nào phải thiếu thốn một ‘ân sủng’ nào.

Anh Chị em,

“Những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu!”. Chúa không nhìn vào thời gian và kết quả, Ngài nhìn vào cái sẵn có, lòng quảng đại của chúng ta. Cách Ngài hành động còn hơn cả công bằng – vượt công lý – thể hiện trong ‘ân sủng’. Mọi thứ đều là ‘ân sủng’, sự cứu rỗi của chúng ta là ‘ân sủng’, sự thánh thiện của chúng ta là ‘ân sủng’. Khi ban ‘ân sủng’, Chúa ban nhiều hơn những gì chúng ta xứng đáng. Ai lý luận bằng logic của con người, logic của công trạng thông qua ‘sự vĩ đại’ của chính mình – tôi đã làm rất nhiều trong Giáo Hội, tôi đã giúp đỡ rất nhiều – từ việc là người đứng đầu, sẽ thấy mình xuống hàng chót. Ai là vị thánh đầu tiên được phong thánh của Giáo Hội? – Anh Trộm Lành. Anh đã ‘cuỗm’ thiên đàng vào phút cuối, và đây là ‘ân sủng!’. Ai nghĩ đến công trạng của mình, sẽ thất bại; ai khiêm nhường phó thác cho lòng thương xót của Chúa, thay vì là người đứng chót – như anh trộm lành – sẽ thấy mình lên hàng đầu!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ‘ân sủng’ Chúa “định đoạt” dẫy đầy trên con. Cho con biết bắt đầu lại ngay hôm nay, đừng để Chúa đợi con lâu và cuộc đời con sẽ không là một bi kịch!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***************************

Thứ Tư Tuần XX, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

1 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. 2 Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. 3 Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. 4 Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.’ 5 Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. 6 Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: ‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ 7 Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi.’ Ông bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ 8 Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.’ 9 Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. 10 Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. 11 Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn chủ nhà: 12 ‘Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.’ 13 Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? 14 Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. 15 Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?’ 16a Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.”