Thiên Chúa là nguồn mọi ân sủng…

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Mùa Chay Thánh đó bạn ơi, chúc bạn một ngày tràn đầy ân sủng của Chúa nhé để vượt qua mọi thử thách của ngày hôm nay.

Cha Vương

Thứ 5: 09/02/2023

TIN MỪNG: Thiên Chúa là nguồn mọi ân sủng, cũng là Đấng đã kêu gọi anh em vào vinh quang đời đời của Người trong Đức Ki-tô. Phần anh em là những kẻ phải chịu khổ ít lâu, chính Thiên Chúa sẽ cho anh em được nên hoàn thiện, vững vàng, mạnh mẽ và kiên cường. (1 Pr 5:10)

SUY NIỆM: Đừng Nản Lòng Khi Lỡ Lầm: Hãy vững tin—Con ơi! Nhẫn nhục và khiêm tốn trước gian lao, đẹp lòng Cha hơn những an ủi và sốt sắng lúc được may mắn. Sao con buồn vì một lời trách nhẹ? Dầu nó có nặng nề mấy, con cũng không được tủi lòng kia mà! Nhưng con hãy để nó qua đi. Thử thách thế có gì là mới lạ. Với con chắc không phải là lần đầu mà. Nếu con sống lâu hơn, chắc cũng chưa phải là lần cuối cùng. Không gặp đau khổ, thấy con can đảm khá lắm. Con còn biết khuyên người khác, còn biết nói để khích lệ họ. Thế mà vừa chớm đau khổ, con đã mất cả sáng suốt, cả nghị lực. Con hãy coi đó mà chân nhận cái yếu hèn của con: thường con đã cảm thấy cả trong những trường hợp không đâu! Cho dù những đau khổ ấy và ngàn vạn cái tương tự có xảy đến cũng cốt là mưu phần rỗi cho con thôi. (x. Sách Gương Chúa Giêsu, Q3:57)

LẮNG NGHE: Anh sẽ được vững dạ an lòng vì có niềm hy vọng: dù đã phải thẹn thùng xấu hổ, anh sẽ được nghỉ ngơi yên hàn. (G 11:18)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, ma quỷ tìm cách cám dỗ bằng cách tạo nên những hoàn cảnh: gây gỗ, bất hòa, tự bào chữa khi buộc tội người khác… nhưng Chúa muốn con tin tưởng hoàn toàn nơi Chúa để được cứu rỗi, xin Chúa giúp con tìm hoan lạc trong những đau khổ và chịu đựng trong ân sủng và bình an.

 THỰC HÀNH: Quyết tâm từ bỏ một thói quen xấu. Để chuẩn bị cho Mùa Chay sắp tới.

 From: Đỗ Dzũng

Chúa Là Hy Vọng | St: Lm. Thái Nguyên | Tb: Hạnh Nguyên & Khánh Duy

Đừng lấy của người khác mà giúp người nghèo vì đó là ăn cắp

Giáo xứ Cần Giờ – DCCT

Đừng lấy của người khác mà giúp người nghèo vì đó là ăn cắp

Một hôm, khi Thánh Phanxico Assisi đang cùng đi với một người bạn đồng hành qua miền Apulia, đến gần thành Bari thì thấy giữa đường có một cái túi lớn, loại túi người ta quen gọi là fonda ( bao vải dài dùng để đựng tiền, đeo quanh bụng ) có vẻ như chứa đầy những đồng tiền kim loại.

Anh bạn đồng hành chỉ cho người nghèo của Chúa Kitô thấy và thúc giục ngài nhặt lấy túi tiền để phân phát cho kẻ khó. Người của Chúa từ chối, tuyên bố rằng cái túi tiền mà họ vừa thấy là một trò lừa đảo của ma quỉ và anh bạn đồng hành của mình đang đề nghị một việc tội lỗi chứ không phải là một việc công đức, vì đây là lấy của người khác mà đem cho.

Họ bỏ nơi ấy và vội vã đi cho hết chặng đường đã bắt đầu. Nhưng người bạn đường vẫn còn thắc mắc; anh ta bị một thứ trắc ẩn hão huyền đánh lừa và trách cứ người của Chúa như thể ngài không quan tâm giúp đỡ sự túng thiếu của người nghèo.

Con người hiền lành ấy đồng ý quay trở lại, không phải để làm theo ý người anh em, nhưng để vạch trần cạm bẫy của ma quỉ. Ngài trở lại chỗ có túi đựng tiền với người bạn đồng hành, có một thanh niên vừa qua đường tới đó cùng theo. Ngài cầu nguyện, rồi truyền cho người bạn cầm túi tiền lên.

Anh này bỗng hãi sợ, chân tay tê cứng, trong lòng mơ hồ cảm thấy có một âm mưu đen tối của ma quỉ. Tuy nhiên, do lệnh truyền của thánh đức vâng lời, anh ta gạt qua nỗi e ngại, đưa tay định cầm lấy cái túi, thì này, một con rắn lớn chui ra khỏi túi, rồi thình lình biến mất cùng với cái túi. Nhờ đó người anh em thấy rõ đây đúng là trò lường gạt của ma quỉ.

Sau khi sự xảo quyệt và dối trá của kẻ thù bị lộ rõ, đấng thánh nói với người bạn đồng hành: “Này anh, tiền bạc đối với các tôi tớ Chúa cũng chẳng khác gì quỉ dữ hay rắn độc.”

Do đâu con người có linh hồn?-Cha Vương

Chúc bình an đến bạn và gia đình nhé, ước mong bạn đừng quá bận với công việc phần xác mà quên đi nỗi khắc khoải  của con tim đang khao khát Chúa.

Cha Vương

Thứ 4: 8/2/2022

GIÁO LÝ: Do đâu con người có linh hồn? Linh hồn người ta do Thiên Chúa trực tiếp dựng nên, chứ không phải là “sản phẩm” bởi cha mẹ. (YouCat, số 63)

SUY NIỆM: Hồn của con người không thể là sản phẩm do tiến trình biến hóa của vật chất, cũng không phải là kết quả của cha mẹ sinh ra. Mỗi con người sinh ra là một ngôi vị độc nhất và linh thiêng, Hội Thánh giải nghĩa mầu nhiệm này như sau: Thiên Chúa ban cho ta một linh hồn không thể chết được, dù khi ta chết ta phải lìa khỏi xác để chờ khi sống lại xác được nhập lại với ta. Nói “Tôi có linh hồn” có nghĩa là: “Thiên Chúa không tạo dựng tôi như một sự vật, nhưng như một ngôi vị và mời gọi tôi có quan hệ không ngừng với Người”. (YouCat, số 63 t.t)

❦   Nhờ có nguồn gốc từ trái đất, con người được liên kết với mọi sinh vật, nhưng chỉ nhờ có linh hồn do Thiên Chúa “thổi vào” họ mới là người. Điều đó ban cho họ một phẩm giá độc nhất, nhưng đồng thời cũng trao một trách nhiệm độc nhất. (Hồng y Christoph Schönborn, 1945, Tổng giám mục Áo)

LẮNG NGHE: Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục. (Mt 10:28)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, xin cho con luôn biết khát khao đi tìm gặp Chúa để nhờ đó tâm hồn được vui vẻ và thảnh thơi.

THỰC HÀNH: Hôm nay mời bạn hãy từ bỏ một nhu cầu vật chất để tâm hồn chỉ biết khát khao ơn Chúa.

From: Đỗ Dzũng

Con Luôn Khát Khao – Hiệp Lễ 

MỘT SỰ THẬT KHÓ NGHE – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Thứ Ba Tuần V – Mùa Thường Niên

“Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng ở xa Ta”.

Năm 1886, Benz lái chiếc xe đầu tiên qua các đường phố Munich; ông gọi nó là Mercedes theo tên con gái. Cỗ máy khiến chủ các xe ngựa tức giận. Họ vận động các quan chức giới hạn tốc độ cho “cỗ xe không ngựa” này là 5km/giờ, nội thành; và 11km /giờ, ngoại thành. Với Benz, đó là ‘một sự thật khó nghe!’. Ngày kia, ông mời thị trưởng thử xe. Benz sắp xếp một xe sữa đứng đợi; khi Benz và thị trưởng tới, con ngựa già vượt xe họ. Thị trưởng tức giận, yêu cầu Benz vượt; Benz xin lỗi, “Dẫu luật vô lý, nhưng tôi không được phép chạy nhanh”. Ít lâu sau, luật thay đổi!

Kính thưa Anh Chị em,

Như Karl Benz, các biệt phái trong Tin Mừng hôm nay cũng phải nghe ‘một sự thật khó nghe!’ từ Chúa Giêsu, dẫu Ngài biết rõ, điều này hẳn sẽ tạo thêm căng thẳng giữa họ với Ngài. Ngài muốn nói, họ là những kẻ giả hình, những kẻ mà qua Isaia, Ngài trích dẫn, “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng ở xa Ta!”.

“Lòng chúng ở xa Ta!”, đó là lời thở than của một Thiên Chúa muôn trùng cao cả, Đấng dựng nên muôn loài; trong đó, con người là đỉnh cao của tạo thành. Bài đọc Sáng Thế hôm nay viết, “Thiên Chúa dựng nên con người giống hình ảnh Ngài”. Vì thế, lẽ ra Thiên Chúa phải được con người tôn thờ và yêu mến “hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực”; và lẽ ra, ai ai cũng phải thưa lên rằng, “Lạy Chúa, lạy Chúa chúng con, lạ lùng thay danh Chúa khắp nơi hoàn cầu!” như lời Thánh Vịnh đáp ca; thì đàng này, Ngài chỉ được kính tôn ngoài môi miệng! Đó là một sự thật Chúa Giêsu phải nói, dẫu là ‘một sự thật khó nghe’.

Xót xa thay! Sự thật này không được nói cho ai khác, nhưng trước hết, cho các nhà lãnh đạo tôn giáo thời Ngài. Vậy nếu ‘sự thật’ này được đón nhận và những người biệt phái biết hoán cải thì điều gì sẽ xảy ra? Chúa Giêsu sẽ nói sao về họ một khi họ được biến đổi? Có lẽ Ngài sẽ nói thế này, ‘Sự tôn thờ của các ngươi đối với Thiên Chú
a thật là thánh thiện vì các ngươi đã thực sự đón nhận ý muốn thiêng liêng của Ngài; lời ngợi khen các ngươi trao về Chúa phát xuất từ một đôi môi chân thành, một tấm lòng thuần khiết, kính tin và yêu mến’.

Vậy Lời Chúa hôm nay nói gì với bạn và tôi? Trước hết, Lời Chúa nói, lề luật được coi là ý muốn của Thiên Chúa, nó phải trở thành cơ sở và nền tảng cho đời sống; yêu mến là linh hồn của lề luật. Thứ đến, việc đón nhận lề luật và ý muốn cụ thể của Thiên Chúa sẽ làm cho sạch trong, giải phóng chúng ta khỏi mọi ràng buộc vụ hình thức vốn thường được thêm thắt hay giải thích cốt theo chiều hướng có lợi cho một số người, kể cả những có lợi thiêng liêng như tỏ ra mình là công chính. Được như thế, Thiên Chúa sẽ được phụng thờ bằng cả trái tim chân thành của những ai yêu mến Ngài, họ sẽ trào tuôn lời ngợi khen Ngài qua lời nói và hành động.

Anh Chị em,

“Lòng chúng ở xa Ta!”. ‘Sự thật khó nghe’ này hôm nay cũng được nói với bạn và tôi! Lòng chúng ta có thể thiếu sự thờ phượng thật. Phụng vụ của Giáo Hội và việc cầu nguyện của bạn và tôi phải chuyển từ các hành động bên ngoài sang việc thờ phượng bên trong. Chuyển động mà không có lòng yêu mến là vô nghĩa. Hãy để Thiên Chúa hành động trên chúng ta, trong chúng ta khi chúng ta cử hành các Bí Tích. Điều Chúa muốn là sự thờ phượng thuần khiết và chân thành. Chúa Giêsu muốn chúng ta yêu mến Ngài bằng một lòng sùng kính nội tâm sâu xa; Ngài muốn chúng ta cầu nguyện, lắng nghe và phục vụ thánh ý Cha với tất cả sức mạnh của linh hồn. Và điều này chỉ có thể thực hiện được khi chúng ta biết thờ phượng và cầu nguyện như Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin giúp con và toàn thể Giáo Hội luôn biết nội tâm hoá các hành vi thờ phượng bên ngoài bằng một sự hoán cải bên trong. Có như thế, con mới có thể yêu mến Chúa thực!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: Kim Bang Nguyen

NGÀY MAI VÀ NGÀY MAI-Rev. Ron Rolheiser, OMI

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Trong Tự thú của Thánh Augustinô, ngài mô tả việc trở lại đạo của ngài liên quan đến hai khoảnh khắc ân sủng riêng biệt, khoảnh khắc đầu tiên thuyết phục ngài về mặt trí tuệ, Kitô giáo là đúng, và khoảnh khắc thứ hai giúp ngài sống theo những gì ngài tin.  Phải mất gần chín năm trôi qua giữa hai lần trở lại này và trong chín năm này, ngài đã có lời cầu nguyện nổi tiếng: Lạy Chúa, xin Chúa làm cho con thành người tín hữu Kitô tốt và khiết tịnh – nhưng chưa phải bây giờ.

Thật lạ lùng, Thánh Ephraim người Syria (306-373), một người cùng thời với ngài cũng viết lời cầu nguyện tương tự: Hỡi người yêu dấu của tôi, mỗi ngày tôi làm sai rồi tôi lại ăn năn.  Trong một giờ tôi xây và giờ sau đó tôi phá những gì tôi đã xây.  Buổi tối, tôi nói, ngày mai tôi sẽ ăn năn, nhưng khi sáng mai đến, tôi vui vẻ lãng phí một ngày.  Rồi đến tối, một lần nữa tôi nói, tôi sẽ thức suốt đêm và tôi sẽ xin Chúa thương xót tội lỗi của tôi.  Nhưng khi đêm đến, tôi lại ngủ say.

Điều mà Thánh Augustinô và Thánh Ephraim mô tả là rõ ràng (không phải không có chút hài hước), một trong những khó khăn chúng ta thực sự gặp trong cuộc đấu tranh để lớn lên trong đức tin và trong sự trưởng thành của con người, là thói quen để cuộc đời qua đi khi nói: “Đúng, tôi cần phải làm tốt hơn.  Tôi cần phải chịu đựng và cố gắng khắc phục những thói quen xấu của mình, nhưng chưa phải bây giờ!”

Và thật an ủi khi chúng ta biết đã có những thánh đấu tranh vất vả trong nhiều năm với sự tầm thường, lười biếng, với thói hư tật xấu trong nhiều năm, họ cũng nhún vai chịu thua như chúng ta: “Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu một khởi đầu mới!”  Trong vài năm, một trong những câu nói của Thánh Augustinô là, “ngày mai và ngày mai!”

“Đúng, phải thay đổi, nhưng chưa!”  Điều này nói lên con người của chúng ta như thế nào?  Tôi muốn là người tốt, là người tín hữu Kitô tốt.  Tôi muốn sống theo đức tin nhiều hơn, bớt lười biếng, bớt ích kỷ, độ lượng với người khác hơn, chiêm niệm hơn, bớt giận dữ, bớt cay đắng, hoang tưởng và phán xét người khác.  Tôi muốn dừng việc ngồi lê đôi mách và vu khống.  Tôi muốn đóng góp nhiều hơn vào công lý.  Tôi muốn có một đời sống cầu nguyện tốt hơn.  Tôi muốn dành thời gian cho mọi việc, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, thưởng thức hương hoa, lái xe chậm hơn, kiên nhẫn hơn và ít vội vã hơn.  Tôi có một số tật xấu cần phải thay đổi, tâm hồn tôi vẫn còn cay đắng, tôi đã lỗi lầm quá nhiều thứ, tôi thật sự cần phải thay đổi, nhưng chưa phải lúc này.

Trước tiên, tôi phải giải quyết một mối quan hệ cụ thể, tôi lớn lên, thay đổi công việc, kết hôn, nghỉ ngơi, có được sức khỏe, học xong, có thì giờ đi nghỉ hè vì rất cần thiết, để một số vết thương lành lại, để con cái tự lập, nghỉ hưu, dọn đến một giáo xứ mới, và thoát khỏi tình trạng này – sau đó tôi sẽ nghiêm túc xem lại việc thay đổi những chuyện xấu này.  Lạy Chúa, xin làm cho con trở nên người trưởng thành hơn và là một tín hữu Kitô, nhưng chưa phải lúc này!

Cuối cùng, đó không phải là lời cầu nguyện tốt.  Thánh Augustinô nói với chúng ta, trong nhiều năm, khi đọc lời cầu nguyện này, ngài đã hợp lý hóa sự tầm thường của mình.  Tuy nhiên, một trận đại hồng thủy bắt đầu dấy lên trong tâm hồn ngài.  Chúa đã vô cùng kiên nhẫn với chúng ta, nhưng sự kiên nhẫn của chúng ta với chính mình cuối cùng cũng cạn kiệt và đến một lúc nào đó, chúng ta không thể tiếp tục như trước nữa.

Trong quyển 8 của bộ sách Tự thú, Thánh Augustinô kể, một ngày nọ, khi đang ngồi trong vườn, ngài bị choáng vì sự thiếu trưởng thành và tầm thường của mình và “một cơn bão to lớn ập đến trong tôi, tôi bật khóc sướt mướt…  Tôi gieo mình xuống gốc cây vả và để cho nước mắt tuôn trào… tôi khóc trong nỗi đau khổ: ‘Cho đến lúc nào tôi vẫn còn nói ngày mai, ngày mai đây.  Tại sao không phải bây giờ?’” Khi ngài đứng lên, cuộc đời ngài đã thay đổi; ngài không còn chấm dứt lời cầu nguyện với câu “nhưng chưa” dù là manh nha trong đầu.

Chúng ta tất cả đều có một số thói quen nào đó trong cuộc sống mà chúng ta biết là xấu, nhưng vì nhiều lý do (lười biếng, nghiện ngập, thiếu sức mạnh tinh thần, mệt mỏi, tức giận, hoang tưởng, ghen tuông, bị áp lực của gia đình, của bạn bè) chúng ta không chịu ngưng.  Chúng ta cảm nhận sự tầm thường của mình, nhưng tự an ủi, cho rằng mọi người (trừ các thánh) thường tự bào chữa, nói ra hoặc không nói ra trong lời cầu nguyện của họ: “Đúng, thưa Chúa, nhưng chưa phải lúc này!”

Thật vậy, trong lời cầu nguyện này có một an ủi xác đáng, nó nhận ra một điều gì đó quan trọng bên trong sự hiểu biết và lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa.  Tôi ngờ rằng Chúa đối phó với những lỗi lầm của chúng ta tốt hơn là chúng ta đối phó với lỗi lầm của mình và những người khác đối phó với chúng ta.  Tuy nhiên, giống như Thánh Augustinô, ngay cả khi chúng ta nói, “ngày mai và ngày mai”, một cơn bão vẫn tiếp tục dấy lên trong lòng chúng ta, sớm hay muộn, sự tầm thường của chính chúng ta sẽ làm cho chúng ta phát điên lên để nói: “Tại sao không phải bây giờ?”

Khi tác giả Thánh vịnh viết: “Hãy hát lên một bài ca mới”, chúng ta tự hỏi, bài ca cũ là gì?  Đó là lời cầu nguyện kết thúc, Đúng, lạy Chúa, nhưng chưa phải bây giờ!

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim

CUỘC TẠO DỰNG MỚI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Thứ Hai Tuần V – Mùa Thường Niên

“Từ nguyên thuỷ Thiên Chúa đã tạo thành trời đất”.

Franz Joseph Haydn, “Cha đẻ của nền âm nhạc giao hưởng”; “The Creation”, “Tạo Dựng” là một trong những kiệt tác của tác giả. Ngày kia, ông được mời đến Vienna Opera, nơi trình tấu tuyệt phẩm này. Suy yếu vì tuổi tác, Haydn ngồi trên xe lăn. Tác phẩm được hợp tấu, khán giả bị cuốn hút bởi những cảm xúc vô tận. Đến đoạn cao trào “Hãy có ánh sáng!”, ban hợp xướng bùng nổ đến mức mọi người đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm, đến nỗi phần trình tấu phải gián đoạn. Haydn gắng gượng đứng lên, làm hiệu xin mọi người im lặng; và với bàn tay run run, ngón trỏ chỉ lên trời, ông nói, “Không, không! Không phải tôi, nhưng là Ngài, tất cả đã có!”. Sau khi dành sự tôn vinh và chúc khen cho Đấng Tạo Thành, ông ngã ra ghế, kiệt sức và ngất lịm!

Kính thưa Anh Chị em,

“Không! Không phải tôi, nhưng là Ngài”. Cùng với F. J. Haydn, phụng vụ Lời Chúa hôm nay tiết lộ, không chỉ một mà có đến hai cuộc tạo dựng: một từ nguyên thuỷ; một từ Chúa Giêsu. Thế nhưng, nói, “Tất cả những ai chạm tới Ngài, đều được khỏi”. Không chỉ chữa phần xác, Chúa Giêsu chữa cả phần hồn. Việc chữa lành này được gọi là cứu độ, hay một ‘cuộc tạo dựng mới!’.

Bài đọc Sáng Thế nói đến những ngày Thiên Chúa tạo dựng! “Hãy có ánh sáng!”; “Hãy có vòm trời!”; “Hãy có những vật sáng trên vòm trời!”. Qua những buổi chiều và những buổi sáng, Thiên Chúa thấy chúng tốt đẹp. Thánh Vịnh đáp ca bộc lộ niềm hân hoan, “Công trình Chúa làm Chúa được hân hoan”. Như người mẹ chuẩn bị mọi thứ cho đứa con, Thiên Chúa đã làm tất cả những gì có thể trước khi tạo dựng con người. Và như thế, mỗi ngày, khi hít thở, vui hưởng ánh sáng, sử dụng những gì Chúa ban… con người sờ đụng Thiên Chúa, sờ đụng huyền nhiệm!

Vậy mà, Thiên Chúa không chỉ tạo dựng, nhưng trong Chúa Giêsu, Ngài còn cứu độ. Marcô mô tả, “Dân chúng rảo chạy khắp miền; nghe tin Người ở đâu thì khiêng những kẻ đau yếu nằm trên chõng đến đó”. ‘Rảo chạy’ có nghĩa là ‘bước những bước ngắn vội vã’, ‘chạy tới chạy lui’; nhưng họ chạy, chỉ để mang đến những con người muốn được lành phần xác; điều này khá dễ dàng, vì họ chỉ cần chạm đến gấu áo Ngài. Vậy mà Chúa Giêsu lại ước ao chữa lành một điều gì đó quan trọng hơn, bên trong hơn; Ngài muốn chữa lành linh hồn. Để một khi linh hồn được chữa lành, thì việc lành lặn nội tâm này mang một tên gọi khác, “cứu độ”, ‘cuộc tạo dựng mới!’.

Anh Chị em,

“Từ nguyên thuỷ Thiên Chúa đã tạo thành trời đất”. Như F. J. Haydn nói, “Với Ngài, tất cả đã có!”. Nhưng với Chúa Giêsu, “Tội anh được tha!”; “Chị hãy về đi, từ nay đừng phạm tội nữa!”; “Hãy theo tôi!”; “Hãy xuống mau!”, thì với Ngài, đây là những ‘cuộc tạo dựng mới!’. Mỗi khi chữa lành bên trong một ai, mọi người vui mừng nhìn Chúa Giêsu; thế nhưng, như Haydn, Ngài cũng sẽ chỉ ngón trỏ lên trời và nói, ‘Không! Không phải Tôi! Nhưng là Cha, tất cả đã có!”. Không chỉ ngửa ra ghế, Ngài đã gục xuống trong mồ ba ngày và nay chôn mình trong các nhà chầu, trở nên của ăn nuôi sống bạn và tôi. Ngài mong chữa lành chúng ta, hẫu mỗi người thêm chất Chúa, bớt chất người; và “qua những buổi chiều và những buổi sáng”, Ngài tiếp tục làm những gì có thể để mỗi ngày có thêm những ‘cuộc tạo dựng mới’ đáng ao ước nhất! Như con nhộng xấu xí được lột xác, bạn và tôi, nhờ Ngài, ngày kia sẽ bay lên như những con bướm đẹp xinh!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin chữa lành nội tâm con, hầu con trở nên ‘một tạo vật mới’, một tạo vật đã chuyển mình, biến đổi, lột xác bằng ‘cuộc tạo dựng mới’; và bấy giờ, con cũng có thể bay lên!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen

CHÚT SUY TƯ VỀ THINH LẶNG – ĐS Vân Phong. CM

ĐS Vân Phong. CM

“Thiên Chúa, Người thầm lặng; tất cả những gì có giá trị trong thế giới đều chứa đầy thinh lặng.” – E.Mounier.

Trong thế giới ngày nay, tiếng ồn ào đã thâm nhập cuộc sống con người như một cơn sóng thần, âm thanh tràn ngập mọi ngóc ngách.  Phải công nhận rằng thời gian im lặng càng ngày càng trở nên hiếm hoi trong cuộc sống đời thường của đa số những con người ngày nay.  Họ hầu như bị chìm sâu trong làn sóng dư luận, bị chao đảo theo các ngọn gió tin tức truyền thông, rồi những tiếng ầm ầm của máy móc hay những âm thanh của máy vi tính, chuông điện thoại, tiếng ồn ào trong các quán ăn, nhà hàng… đã chiếm hết tâm trí của họ đến nỗi họ không còn biết mình từ đâu đến và sẽ đi đâu.  Sự hụt hẫng, trống rỗng, mà nhiều người ngày nay cảm nhận, chứng tỏ rằng họ đã bỏ sót một chiều kích của chính mình.[1]  

Họ đã quên mất con đường về căn nhà lương tâm và về mảnh vườn nội tâm của lòng mình, nơi có thể nói cho họ biết tất cả…  Thiếu thinh lặng, con người đang sống ngoài lề của chính mình và thậm chí còn thu hẹp mọi tương quan với người khác.

Sự thinh lặng cần thiết biết bao!  Không biết có ai đã bao giờ tự hỏi rằng: Tại sao bản nhạc lại phải có dấu lặng?  Hay đã bao giờ có ai đọc một bài văn mà không hề có dấu chấm, dấu phẩy?

Nếu một bản nhạc không có dấu lặng, chúng ta sẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng vọng của thanh âm, và những ngân nga của một giai điệu du dương.  Cũng vậy, nếu một bài văn không có dấu chấm dấu phẩy, chắc chắn là người đọc sẽ đứt hơi, hoặc sẽ chẳng thể hiểu được trọn vẹn bài văn ấy.  Thinh lặng cũng giống như một nốt lặng của bản nhạc, giúp ta nghe rõ hơn nốt trước và nốt sau đó, và cũng giống như dấu chấm dấu phẩy trong một bài văn, giúp người đọc hiểu trọn vẹn hơn ý nghĩa của bài viết.

Trên phương diện nhân bản, thì chỉ có sự thinh lặng mới giúp ta thực sự lắng nghe để thấu hiểu và đón nhận người khác một cách chân thực như chính họ, và giúp ta bước vào những mối tương quan bền vững hơn.  “Người ta sẽ tin bạn không phải vì bạn nói nhiều, nhưng vì bạn biết thinh lặng để lắng nghe”(Paul Xardel).  

Còn trên phương diện tâm linh, thinh lặng càng cần thiết hơn, bởi vì tiếng ồn bên ngoài có thể gây biến động bên trong thay vì cho thấy những chiều sâu của tâm hồn[2].  

Có sự thinh lặng trong tâm hồn ta mới có thể tiến tới đời sống tâm linh cao vượt mà con người hằng khát khao mong mỏi.  Sự thinh lặng ấy tạo điều kiện quân bình cho đời sống và sự tăng trưởng của cá nhân mỗi người.

Trong cái thế giới ồn ào ngày nay, thiết nghĩ, cần phải sống thinh lặng nhiều hơn, bởi vì sự thinh lặng rất cần thiết để mỗi người nhìn lại chính mình.  Trong sự thinh lặng ta dễ dàng làm chủ bản thân, làm chủ giác quan, và khi thinh lặng ta buộc phải đối diện với chính mình.  Từ đó, ta có cơ hội tìm về nội tâm, tìm về với chính con người thật của mình để nhìn lại, tìm hiểu và suy xét bản thân…

Nhưng cũng cần phân biệt: thinh lặng khác với im lặng.  Ta có thể im lặng bởi ta không thèm nói.  Hoặc ta có thể im lặng vì đang tức giận đến tột độ, hoặc đau khổ đến nỗi không thể thốt nên lời.  Nhưng thực ra, ngay lúc đang im lặng đó lại là những lúc ta đang “nói” nhiều nhất.  Thinh lặng là một trạng thái hoàn toàn khác, thinh lặng là khi mặt hồ của tâm hồn không hề gợn sóng, và thinh lặng là khi ta đang lắng nghe, đang đắm mình trong một không gian bình an, tĩnh tại, phẳng lặng và dịu êm.

Nói như vậy, cũng thật là khó để giữ thinh lặng trong chúng ta, vì cuộc sống đầy những ồn ào và lộn xộn.  Vì thế, muốn có được thinh lặng ta cần phải rất cố gắng.  Trước hết, ta cần học biết lắng nghe, lắng nghe tiếng lòng và lắng nghe tiếng Chúa.  Đồng thời, chúng ta hãy chiêm ngắm một gương mẫu tuyệt vời của sự thinh lặng, đó chính là Chúa Giêsu.  Người là Ngôi Lời Thiên Chúa trong xác phàm, đã im lặng ba mươi năm trong số ba mươi ba năm cuộc đời trần thế.  Người cũng đã thinh lặng bốn mươi ngày trong sa mạc trước khi bắt đầu cuộc đời công khai.  Và trong suốt cuộc đời, Người luôn sống trong thinh lặng.

Tất nhiên, Chúa Giêsu không tìm kiếm sự thinh lặng để mà thinh lặng[3] nhưng để thiết lập một mối tương quan mật thiết với Chúa Cha, và để mở lòng đón nhận chương trình yêu thương của Ngài.  Giờ đây, Chúa Giêsu cũng vẫn luôn hiện diện cách trọn vẹn trong thinh lặng và chờ đợi chúng ta trong thinh lặng.  Chính trong thinh lặng chúng ta sẽ được gặp Người và Người sẽ nói với tâm hồn chúng ta.  Tuy nhiên, để có thể lắng nghe Chúa nói, chúng ta cần có tâm hồn trong sạch, thành tâm ăn năn sám hối và trở lại với Người.

Thầy Giêsu ơi, con đang đi tìm thinh lặng nhưng chẳng thấy thinh lặng ở đâu hết.  Có lẽ bởi vì tâm hồn của con vẫn còn ồn ào quá!  Như con người ngày nay vẫn cứ chạy theo những ồn ào xao động đến điên cuồng ở ngoài kia mà cố tình bỏ quên mất cõi lòng mình.  Và con, phải chăng con vẫn còn là một kẻ như con người ngày nay ở ngoài kia…?

ĐS Vân Phong. CM

[1] Michel Hubaut, Những nẻo đường thinh lặng, NXB Tôn giáo, 2007, tr 8

[2] Lm. Thái Nguyên, Thinh lặng sống tâm tình mùa chay, 2006

[3] Mẹ Teresa, Trên Cả Tình yêu, NXB Văn Hoá Sài Gòn 2009,  tr 19

From: Langthangchieutim

TƯƠNG TÁC VỚI LƯƠNG TÂM – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Thứ Sáu Tuần IV – Mùa Thường Niên

“Đó chính là Gioan trẫm đã chặt đầu, nay sống lại”.

James Packer nói, “Ân sủng là gì? Ân sủng là việc Thiên Chúa lôi kéo một tội nhân ngày càng đến gần Ngài hơn. Bằng cách nào Thiên Chúa làm điều đó? Không phải bằng cách che chở chúng ta khỏi sự tấn công của thế gian, xác thịt và ma quỷ; giúp thoát khỏi hoàn cảnh nặng nề và bực bội; khỏi những rắc rối do tính khí và tâm lý của bản thân… nhưng đúng hơn, là phơi bày con người chúng ta trước tất cả những điều này, khiến bạn và tôi cảm thấy mình kém cỏi để bám chặt vào Ngài hơn. Tắt một lời, giúp chúng ta có khả năng ‘tương tác với lương tâm!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Hêrôđê trong Tin Mừng hôm nay là một người không có khả năng ‘tương tác với lương tâm!’. Không chỉ không tương tác, ông chống lại lương tâm; và rốt cuộc, đánh mất ân sủng!

Trước hết, bản án của lương tâm luôn tự lên tiếng! Tội giết chết Gioan của Hêrôđê phóng chiếu vào hiện tại như một ký ức đầy ám ảnh; ông đại diện cho những ai từ chối Thiên Chúa! Và cho dù, họ là những người quyền lực, giàu có, thông minh hoặc sở hữu những khả năng tuyệt vời khác… nhưng cuối cùng, họ là những con người bất an nhất trần gian. Bởi lẽ, khi một điều thiện xuất hiện trong cuộc sống họ, họ cảm thấy bị đe doạ và lên án bởi nó; và với nó, họ cảm thấy thù nghịch. Tất cả những điều này chỉ là sự phản ánh trạng thái tâm hồn của họ trước Thiên Chúa. Vậy mà, đó là những khoảnh khắc ân sủng, khoảnh khắc của lương tâm, vốn đang gióng tiếng Thiên Chúa muốn nói mà họ đang chống lại. Trước ‘những Hêrôđê’ của thế gian này, chúng ta không thể làm gì; và như Chúa Kitô, như Gioan Tẩy Giả, chúng ta chỉ có thể im lặng và cầu nguyện cho họ, may ra họ hoán cải để có thể ‘tương tác với lương tâm’, với ân sủng!

“Nghe Gioan nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe”. Trong cuộc sống, kể cả cuộc sống của kẻ ác, điều thiện được ban đủ cho họ để họ được rỗi; Chúa cũng ban cho họ đủ chân lý cứu rỗi trong phạm vi tự do của
họ. Thế nhưng, ân sủng chỉ tồn tại trong một thời gian. Những khoảnh khắc này không được coi là khoảnh khắc tạm thời xoa dịu lương tâm, chỉ để cho phép chúng ta tiếp tục phạm tội và chống lại việc sống một cuộc sống nên thánh, nhưng là cơ hội cho bạn và tôi hoán cải. Hêrôđê kính sợ Gioan, cảm nhận sức hấp dẫn và thánh thiện trong lời Gioan, nhưng ông không làm gì để đáp lại. Ân sủng đến rồi đi, và có thể không bao giờ trở lại. Bạn không thể đùa giỡn với Chúa để giành chiến thắng. Hêrôđê đã thua cuộc vì chống lại ân sủng, chống lại những gì ông biết ông nên yêu mến và làm theo. Bi kịch này dạy chúng ta đừng bao giờ giam cầm tiếng lương tâm; ngược lại, sử dụng tự do của mình để ‘tương tác với lương tâm’ đang lôi kéo chúng ta lại gần Ngài.

Anh Chị em,

“Đó chính là Gioan trẫm đã chặt đầu”. Vinh dự cuối cùng mà Chúa Kitô có thể ban cho một môn đệ trung thành như Gioan, người đứng vững trong sự thật để chống lại những khiêu khích vặn vẹo của sự dữ quanh mình, là – theo một nghĩa nào đó – tham gia “trọn vẹn” vào Mầu Nhiệm Vượt Qua của Ngài, “Gioan, trẫm đã chặt đầu”. Điều mà Gioan đã bắt đầu như một chứng từ kêu gọi người khác hoán cải,  giờ đây được kết thúc bằng cái chết; đúng hơn, bằng một chứng từ về niềm hy vọng mà những người được chúc phúc có được trong Chúa Kitô. Ước gì bạn và tôi, chấp nhận con đường trung thành với Chúa; đón nhận những bất trắc, để ‘tương tác với lương tâm’ cho dù “được sửa phạt đôi chút” hầu xứng đáng với niềm hy vọng “đầy sự bất tử!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dẫu phải hy sinh, đau khổ, chớ gì cuộc sống con vẫn luôn nở tươi với những cánh hoa bất tử; để được vậy, cho con biết luôn ‘tương tác với lương tâm’, hầu hoán cải để được lại ân sủng!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen

TỎA SÁNG GIỮA ĐỜI – TGM Giuse Vũ Văn Thiên

TGM Giuse Vũ Văn Thiên

Sống trên đời, mỗi người chúng ta giống như một ngôi sao trên bầu trời.  Triệu triệu ngôi sao trong dải ngân hà, không có hai ngôi sao giống nhau hoàn toàn.  Những ngôi sao khác nhau về kích cỡ, về cường độ ánh sáng và về tốc độ vận chuyển.  Thiên Chúa là Đấng “ấn định con số các vì sao, và đặt tên cho từng ngôi một” (Tv 147,4).  Thiên Chúa cũng biết mỗi người chúng ta, và Ngài khắc tên chúng ta trong bàn tay của Ngài.  “Ta đã gọi con bằng chính tên con.  Con là của riêng Ta” (Is 43,1).

Chúa Giêsu mời gọi những ai muốn theo Chúa phải tỏa sáng như những ngôi sao trên bầu trời.  Sống trên đời, mỗi người một tên gọi, một khuôn mặt, một cá tính, một nghề nghiệp và một sở thích.  Tuy vậy, lý tưởng chung của tất cả đều là sự hoàn thiện, mặc dù khái niệm “hoàn thiện” được hiểu khác nhau.

Tỏa sáng giữa đời, đó là sứ mạng của mỗi chúng ta.  “Chính anh em là ánh sáng cho trần gian.”  Đây vừa là lời mời gọi, vừa là một mệnh lệnh mà Chúa Giêsu đưa ra cho các môn đệ.  Chúa Kitô là ánh sáng thế gian.  Những ai đi theo Người cũng phải trở nên ánh sáng, vì tin vào Chúa là cố gắng nỗ lực mỗi ngày để trở nên giống như Người.  Lệnh truyền này không phải là lý thuyết, nhưng là những đề nghị thực hành cụ thể.  Đó là những việc thiện hảo mà người môn đệ thực hiện đối với những người xung quanh.  Những việc tốt lành này sẽ giúp người tín hữu toả sáng giữa đời.  Những người chưa tin Chúa sẽ nhận ra Người thông qua những cử chỉ tốt lành mà người môn đệ đang làm.

Một cách cụ thể hơn, ngôn sứ Isaia đã diễn giải những việc làm giúp chúng ta tỏa sáng giữa đời: đó là cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ những người cô thế cô thân, những người đau khổ bần hàn.  Vị ngôn sứ viết: “Bấy giờ ánh sáng ngươi sẽ bừng lên như rạng đông, vết thương ngươi sẽ mau lành…”  Những việc làm nhân ái có tác động thật diệu kỳ: khi giúp đỡ ai, thì vết thương nơi mình được chữa lành.  Khi thương người nghèo, thì lời cầu nguyện lên Chúa được Ngài nhận lời.  Khi cho đi, là khi nhận lãnh.  Khi quên mình, thì gặp lại bản thân.  Đó là sự kỳ diệu của sẻ chia và phép lạ của lòng nhân ái.  “Nếu ngươi nhường miếng ăn cho kẻ đói, làm thỏa lòng người bị hạ nhục, thì ánh sáng của người sẽ chiếu tỏa trong bóng tối, và tối tăm của ngươi chẳng khác nào chính ngọ.”  Thiên Chúa là Đấng rộng rãi quảng đại.  Ngài sẽ ban lại gấp trăm cho những ai từ tâm chia sẻ với tha nhân.

Tác giả Thánh vịnh cùng chung một cảm nhận: Ánh sáng sẽ bừng lên nơi người từ bi nhân hậu và công chính.  Ánh sáng ấy vừa là ánh sáng thần thiêng đến từ Thiên Chúa, vừa là ánh sáng tỏa lan nơi tâm hồn người thánh thiện.  Quả vậy, những ai bao dung quảng đại sẽ cảm nhận được sự an bình và niềm vui đến từ Thiên Chúa.

Nhân loại vừa trải qua thời kỳ khó khăn.  Con virus Côrôna nhỏ bé đã làm đảo lộn thế giới.  Hệ luỵ của đại dịch Covid-19 sẽ còn tồn tại nhiều năm.  Trong những thời khắc của đại dịch, người ta được chứng kiến những nghĩa cử cao đẹp thấm đậm tình người.  Cũng trong thời đại dịch, nhiều người lợi dụng để trục lợi trên đau khổ của đồng bào.  Họ mượn chức danh của mình để vơ vét không thương tiếc, miễn sao thu lợi thật nhiều.  Thế mới thấy, lòng tham của con người là vô đáy, và sự vô cảm của con người thật khủng khiếp.  Người ta bất chấp lương tâm, bất chấp sự đau khổ của tha nhân, miễn là thu tích được nhiều tiền cho bản thân và cho gia đình.  Những người này, không chỉ bị pháp luật lên án, mà còn bị lương tâm cắn rứt suốt đời vì sự bất công tham lam và ăn chặn của người nghèo.

“Anh em là muối cho đời.”  Ai trong chúng ta cũng biết tác dụng và ích lợi của muối.  Thiếu muối, mọi đồ ăn đều trở nên vô vị.  Vào thời Chúa Giêsu, khi chưa có tủ lạnh như hiện nay, muối không chỉ để nêm vào món ăn, mà còn là chất liệu bảo quản thực phẩm.  Chúa muốn những ai tin vào Người phải trở nên muối ướp trần gian, tức là làm lan tỏa xung quanh sự thánh thiện, mặc dù đời còn đầy bóng tối của bất công và ghen ghét hận thù.

Làm sao có thể trở thành muối và ánh sáng giữa một cuộc sống đầy cạnh tranh và mưu mô tính toán.  Thánh Phaolô trả lời: nhờ Đức Giêsu Kitô (Bài đọc II).  Đối với thánh nhân, Đức Giêsu là lý tưởng duy nhất.  Mối bận tâm lớn nhấn của thánh Phaolô là làm sao để trung thành với Đức Giêsu.  Trọn cuộc đời của thánh nhân là dành cho Chúa.  Dù gông cùm, tù đầy, đòn vọt và sự khinh bỉ của người đời, vị Tông đồ dân ngoại vẫn không hề nao núng, vì “chiều cao hay vực thẳm, hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta” (Rm 8,39).  Thánh Phaolô khuyên chúng ta hãy cậy dựa vào lẽ khôn ngoan của Thiên Chúa, chứ đừng dựa vào người phàm.  Nhờ đó, chúng ta có đức tin chân thật và vững chắc.

Chúng ta đang sống trong những ngày đầu xuân Quý Mão.  Nắng ấm của mùa xuân làm cho lòng người ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc.  Xin cho mỗi chúng ta cũng trở nên như nắng xuân, đem sức sống, sự bình yên và niềm vui cho mọi người.  Nguyện xin Chúa Xuân chúc phúc cho mỗi chúng ta.  Amen.

TGM Giuse Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim

Lễ Dâng Chúa Giê-su vào Đền Thánh-Cha Vương

Nào ta hãy tiếp tục tạ ơn Chúa và xin dâng hai chữ “tôn vinh” lên Ngài! Hôm nay cũng là ngày Giáo Hội mừng kính Lễ Dâng Chúa Giê-su vào Đền Thánh ta hãy xin cho được vâng lời chịu lụy nhé.

Cha Vương 

Thứ 5: 02/02/2022

TIN MỪNG: Si-mê-ôn ẵm lấy Hài Nhi trên tay, và chúc tụng Thiên Chúa rằng: “Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ. (Lc 2:29-30)

SUY NIỆM: Cách đây bốn mươi ngày, chúng ta đã hân hoan cử hành lễ Chúa Cứu Thế giáng sinh. Hôm nay chúng ta mừng ngày Chúa Cứu Thế được Thân Mẫu và thánh Giuse dâng cho Thiên Chúa Cha trong đền thánh. Nhìn từ bên ngoài, ta thấy Người làm theo luật dạy, nhưng thực ra, qua biến cố này, Người đến gặp dân Người. Quả vậy, cụ già Si-mê-on và nữ ngôn sứ An-na, được Chúa Thánh Thần thúc đẩy, đã tới đền thánh.

Cũng chính nhờ Chúa Thánh Thần soi sáng mà các ngài đã NHẬN ra em bé Giêsu chính là Chúa của mình và hoan hỷ loan báo cho những người khác. (Sánh Lễ Rôma, lời dẫn)

Việc gì xảy ra qua biến cố này? Họ đã

(1) NHẬN RA em bé Giêsu chính là Chúa của mình và

(2) HOAN HỶ loan báo cho những người khác. Nhìn lại những khoảnh khắc trong cuộc đời Bạn, có bao giờ Bạn NHẬN RA hay gặp được Chúa chưa? Bạn đã làm gì sau khi gặp được Ngài? Có phải Chúa Giêsu khi đồng bàn với hai môn đệ trên đường Em-mau thấy “Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người.”? (Lc 24:30-31)

Tâm tư của Bạn thế nào khi Bạn rước Chúa vào lòng trong Thánh Lễ?

LẮNG NGHE: Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết. (Ga 6:54)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa Giêsu là Chúa của con, rao giảng Lời Chúa thì dễ nhưng làm chứng cho Chúa thì rất khó vì nó đòi hỏi con phải dấn thân và hy sinh nhiều hơn, xin cho con dám mạnh dạn làm chứng cho Chúa bằng cách chia sẻ niềm vui và bình an cho tha nhân bất chấp thiệt thòi nguy hiểm.

THỰC HÀNH: Hãy chia sẻ khoảnh khắc gặp Chúa (God’s moment) của Bạn cho một người nào đó hôm nay nhé.

From: Đỗ Dzũng

 TỰ HIẾN LIÊN LỈ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Cha mẹ Chúa Giêsu đem Ngài lên Giêrusalem để hiến dâng cho Chúa”.

Lễ Dâng Chúa Giêsu Vào Đền Thờ hôm nay được ví như một chiếc kính vạn hoa! Những tên gọi, ý nghĩa và truyền thống khác biệt chồng ghép lên nhau tựa hồ những mảnh thuỷ tinh nhảy múa trong một chiếc kính muôn màu. Thật thú vị! Với vòng xoay đầu tiên, kính vạn hoa hé lộ lễ Thanh Tẩy Của Đức Mẹ; vòng xoay thứ hai, lễ Tỏ Mình Của Chúa, một lễ Hiển Linh của anh em Đông Phương; và xoay nữa, đó là lễ Nến, Con Thiên Chúa, ánh sáng xua tan bóng tối.

Kính thưa Anh Chị em,

Vậy mà, đằng sau những tên gọi giàu ý nghĩa ấy, Luca coi biến cố dâng Chúa Giêsu vào đền thánh là việc chu toàn lề luật của cha mẹ Ngài sau bốn mươi ngày sinh con. Ngài sẽ vào đó một lần nữa khi lên mười hai; và ở tuổi trưởng thành, còn vào đó nhiều lần. Đặc biệt, Chúa Giêsu tự coi thân xác Ngài như một đền thờ mà Ngài sẽ dựng lại trong ba ngày. Và như thế, từ đầu cho đến cuối đời, cuộc sống Ngài thực sự là một cuộc ‘tự hiến liên lỉ’ cho Thiên Chúa Cha.

Chúa Con, giờ đây, trong lịch sử nhân loại, lần đầu tiên vào đền thờ. Sách Malakia hôm nay viết, “Đấng Thống Trị các ngươi tìm kiếm, đến trong đền thánh Người”; thư Do Thái thì nói, “Người phải nên giống anh em mình mọi đàng”. Như vậy, Con vào nhà Cha, Chúa vào đền thờ! Chiên Con vẹn toàn mà không cung thánh nào đủ thánh cho Ngài, lại chấp nhận được thánh hiến tại một nơi do tay người phàm làm ra, nơi được dành để tưởng nhớ các dấu chỉ vốn được mong đợi từ Ngài. Chiên Con đích thực cuối cùng cũng đến nơi hiến tế. Ở đây, trong vòng tay Mẹ Maria, lễ hy tế vĩnh cửu duy nhất “Giêsu” đã đến! Không có Ngài, chẳng một hy lễ nào có ý nghĩa, dù là nghi lễ thánh hay những hy sinh trong cuộc sống cá nhân của mỗi người. Và cuộc ‘tự hiến liên lỉ’ của Chúa Giêsu sẽ đạt tới chóp đỉnh khi Ngài phó dâng toàn thân trên thập giá cho Thiên Chúa Cha và các linh hồn, cũng trong tay Mẹ Maria, chiều thứ Sáu thánh.

Hãy chiêm ngưỡng cảnh tượng này qua trái tim Mẹ Maria! Trong nghi thức thánh hiến đơn sơ này, Chúa Con nhận ra mình thuộc về Chúa Cha, nhưng Ngài chỉ làm được điều này nhờ sự trung thành với lề luật của Đức Mẹ. Tuy nhiên, ai có thể nói thay cho đứa trẻ này? Ai có thể nói thay cho lửa sốt mến của Ngài, ai sẽ nói thay cho cơn đói các linh hồn mà trái tim Ngài đang chịu đựng? Trái tim vẹn sạch và khiêm hạ của Mẹ Maria nổi bật như một phát ngôn viên của Ngài, nó nói lên ngôn ngữ của sự ‘tự hiến liên lỉ’ và trao ban, dẫu theo các nghi thức của lề luật, “Vì họ, Con xin thánh hiến mình Con!”. Mẹ Maria phản ánh cho thế giới những gì Con của Mẹ, Đấng bằng xương bằng thịt, đang thổn thức, cũng là những gì Ngài đã chuyển trao cho Mẹ.

Anh Chị em,

Mỗi ngày, Chúa Giêsu đang tự hiến trên các bàn thờ, trong các nhà chầu. Chúng ta đến với Ngài trong phép Thánh Thể, vốn thường được cử hành trong các nhà thờ. Chúa sẽ là ‘Chúa hơn’ trong không gian linh thánh của Ngài! Ở đó, chúng ta trải nghiệm một Thiên Chúa đích thực, cùng lúc trải nghiệm con người thực của mình; nghĩa là, bạn và tôi sẽ là ‘mình hơn’ khi Chúa là ‘Thiên Chúa hơn’. Trong nhà thờ, Chúa Giêsu được bảo vệ khỏi sự hiểu sai; Ngài được bao quanh và bảo vệ bởi các thánh, các linh mục, các Bí Tích, thánh nhạc, nghệ thuật và sự thờ phượng. Trong nhà thờ, Chúa mặc cẩm bào, trang thiết bị và mão giáp; Ngài không thể bị hiểu lầm. Vì vậy, lễ Dâng Chúa Giêsu Vào Đền Thờ nhắc chúng ta hãy đi tìm Ngài ở đó, để hiến thân cho Ngài, Đấng ‘tự hiến liên lỉ’; và cũng ở đó, chúng ta nhận lãnh ân sủng từ Thánh Thể và các Bí Tích để cũng có thể ‘liên lỉ tự hiến’ như Ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Chúa vào đền thờ ngày còn đỏ ỏng, con được vào đó từ thuở mới sinh. Giúp con ‘liên lỉ tận hiến’ cho Chúa hầu có thể ‘tự hiến liên lỉ’ cho Ngài và các linh hồn!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen