KHÓC

Image may contain: 2 people, people standing
Image may contain: 1 person
Từ Thức

KHÓC

Tôi là người miền Nam, tôi khóc thiệt đó, không gạt bà con đâu
Các đỉnh cao trí tuệ loài người chắc đau lắm. Cái màn nức nở khóc thương dân trước máy hình, máy quay phim này, không anh nào dám làm, vì nghĩ là độc quyền của Bác.

Cũng như chuyện thông thạo sinh ngữ, anh nào thông thái, có năng khiếu tới đâu, cũng ngừng ở 28 thứ tiếng, để khỏi vô lễ với bác.

Đồng chí Nguyễn Thiện Nhân không những đã dám làm, còn quảng cáo rầm rộ. Các báo chạy trang nhất, cả nước biết bác Nhân bật khóc. Và tình cờ, các báo đều chạy một tít, không khác một chữ, một dấu phẩy: ”Bí thư NTN bật khóc khi viếng bé trai bị cây phương vĩ đè tử vong tại trường”

Bí thư Nhân xé rào, từ nay hết sợ nữa, sẽ thấy chuyện lãnh tụ khóc lóc thương dân đều đều. Nhất là sau mùa dịch, không phải đeo khẩu trang nữa. Vừa đeo khẩu trang vừa lấy khăn lau mắt, lau mũi cũng khó như vừa đánh răng vừa huýt sáo. Nhưng thương dân là một nghề, cần khả năng chuyên môn.

https://cafebiz.vn/bi-thu-nguyen-thien-nhan-bat-khoc-khi-vi…

Gà mẹ tung “liên hoàn cước” tát thẳng mặt rắn hổ mang để bảo vệ đàn con.

Gà mẹ tung “liên hoàn cước” tát thẳng mặt rắn hổ mang để bảo vệ đàn con.

Từ xưa tới nay, chuyện rắn hổ mang mò vào chuồng gia súc, gia cầm của nhà dân là chuyện không hề hiếm. Tuy nhiên, việc một con gà đứng ra tấn công lại loài rắn ma mãnh để bảo vệ đàn con của mình thì không phải ai cũng được chứng kiến.

Trong clip, một con rắn hổ mang đã mò vào chuồng gà của một nhà dân để săn mồi. Phát hiện thấy đàn gà con, con rắn hổ mang từ từ tiến đến. Ngay lập tức gà mẹ đã xua đàn con của mình và những con vịt con vào một góc, sau đó nó lao về phía con rắn rồi đe dọa.

Dù bị gà mẹ ra đòn cảnh cáo nhưng con rắn hổ mang vẫn không từ bỏ con mồi của mình

Dù bị gà mẹ ra đòn cảnh cáo nhưng con rắn hổ mang vẫn không từ bỏ con mồi của mình.

Cuộc chiến tưởng chừng như không cân sức này diễn ra vô cùng kịch tính và thú vị. Dù bị gà mẹ ra đòn cảnh cáo nhưng con rắn hổ mang vẫn không từ bỏ con mồi của mình. Thậm chí, nó bành mang rồi tấn công gà mẹ.

Gà mẹ cũng không chịu thua khi liên tục đập cánh, đá chân để xua đuổi con rắn ra xa đàn con của mình.

Kết thúc cuộc chiến, con rắn đành lặng lẽ bò đi chỗ khác, trong khi đó không một con gà nào bị thương, thậm chí gà mẹ cũng không hề bị nọc độc của con rắn hổ mang làm hại. Đây thực sự là một cuộc chiến không cân sức nhưng lại tạo được kết quả vô cùng bất ngờ.

NẶNG VỚI QUÊ HƯƠNG MỘT TẤM LÒNG

No photo description available.
Image may contain: text
Hoang Le Thanh

NẶNG VỚI QUÊ HƯƠNG MỘT TẤM LÒNG

@Trần Trung Đạo

Giới thiệu bút ký Tôi Phải Sống của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ LM Nguyễn Hữu Lễ

Giới thiệu: Dưới đây là bài thu gọn của bài viết khá dài để giới thiệu bút ký Tôi Phải Sống của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ khi Cha đến Boston để ra mắt tác phẩm vào ngày 1 tháng 11, 2004. Nhân dịp Cha đăng lại tác phẩm trên Facebook, tôi tóm tắt bài viết của mình như một cách giới thiệu tác phẩm của Cha một lần nữa sau 16 năm. Trong phần phụ đính tác phẩm, Linh mục Nguyễn Hữu Lễ cũng có thêm toàn văn bài viết. Anh chị em và các cháu sẽ có cơ hội đọc. Trong không gian Facebook tôi chỉ xin thu ngắn.

—————–

Cách đây hơn bốn năm, cũng tại thành phố Boston này, lần đầu tiên tôi có duyên được nghe Linh mục Nguyễn Hữu Lễ nói về những áp bức nhân quyền và đấu tranh tôn giáo đang diễn ra tại Việt Nam. Dựa theo những ý chính trong buổi nói chuyện của Cha, tôi đã viết thành một bài tâm bút có tên “Theo Bước Chân Người Linh Mục”. Trong bài viết, tôi nhiều lần lập lại câu nói ngày nay đã trở thành quen thuộc của Cha Nguyễn Hữu Lễ: “Trước khi trở thành linh mục, tôi là người Việt Nam”.

Câu nói đó thật ra không phải là một khám phá thiên tài mà trái lại rất bình thường. Ai cũng có thể nói được và ai cũng biết đó là sự thật. Tuy nhiên biết đúng và sống đúng với những điều mình biết nhiều khi là hai chuyện khác nhau.

Tôi nghĩ rằng, hơn bao giờ hết, những người Việt Nam yêu thương đất nước mình không chỉ biết nói lớn như Cha Nguyễn Hữu Lễ mà còn phải biết sống vì đất nước như Cha Nguyễn Hữu Lễ, biết quý cái tổ mà chúng ta đã được ấp thành người dù chiếc tổ đó làm bằng rơm rạ Việt Nam chứ không phải bằng chăn êm nệm ấm xứ người.

Tôi nhận rất nhiều điện thư hồi đáp về bài viết Theo Bước Chân Người Linh Mục. Đa số hồi đáp rất tích cực. Bài viết đã dựng nên một nhịp cầu cảm thông, không những chỉ giữa cá nhân tôi và Cha, không những giữa các thế hệ Việt Nam ở hải ngoại, mà cả nhiều tín đồ của hai tôn giáo lớn. Bởi vì chúng ta, trước khi trở thành bất cứ một cương vị nào trong xã hội hay trong tôn giáo, đều là người Việt Nam, và trước hết phải có bổn phận đối với sinh mệnh của dân tộc Việt Nam.

Trong số những hồi đáp tôi cũng nhận được là một câu hỏi của một nữ sinh viên Việt Nam: “Cám ơn anh đã nhắc lại câu nói của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ, trước khi trở thành linh mục ông là người Việt Nam. Thế nhưng tôi thắc mắc là sau khi trở thành linh mục rồi, ông có còn là người Việt Nam nữa hay không?”

Tôi trả lời cô, theo tôi, Linh mục Nguyễn Hữu Lễ chịu đựng gian lao tù tội không phải vì ông là linh mục nhưng là vì cái tội ông đã yêu thương mảnh đất từng nuôi ông lớn, vì cái tội ông kính trọng các truyền thống đạo đức, tôn giáo tốt đẹp mà tổ tiên ông đã để lại, vì cái tội ông đã đeo đuổi cuộc đấu tranh cho một xã hội công bằng bác ái, dân chủ, tự do cho các thế hệ Việt Nam hôm nay và mai sau. Tóm lại ông bị tù đày vì ông là người Việt Nam yêu nước.

Dù sao, câu trả lời cũng chỉ dựa theo hiểu biết giới hạn của tôi về những chịu đựng, gian nan mà Linh mục Nguyễn Hữu Lễ đã trải qua trong nhà tù Cộng Sản. Hôm nay, tôi tin rằng cô nữ sinh kia và quý đồng hương quan tâm ở trong cũng như ngoài nước, đã nhận được câu trả lời rõ ràng hơn và đầy đủ chi tiết hơn về hành trình gian khổ của Cha Nguyễn Hữu Lễ, được tích chứa trong bút ký dài 650 trang, Tôi Phải Sống, của ông.

Hồi ký rất cần thiết và rất giá trị. Nhưng có lẽ điều khó khăn và cần thiết nhất của một hồi ký là giữ được đặc tính khách quan, không phải chỉ khi mô tả bối cảnh đất nước, khi viết về người khác mà quan trọng hơn khi viết về chính tác giả. Nếu không, các thế hệ Việt Nam tương lai khi vẽ lại hình ảnh đất nước qua những hồi ký của ông cha, họ sẽ phải bâng khuâng và đặt nhiều nghi vấn.

Linh mục Nguyễn Hữu Lễ đã vượt qua những chướng ngại quá khứ nặng nề đó.

Ngay khi cầm bút viết dòng đầu tiên “Kính dâng lên Mẹ Việt Nam”, ông đã không có ý định viết để đổ thừa, không có ý định viết để khoe khoang thành tích tù đày, và cũng không có ý định về mình hay viết cho mình. Linh mục Nguyễn Hữu Lễ viết cho những người Việt Nam còn biết đau nỗi đau của đất nước dù họ đang ở đâu trên trái đất này. Linh mục Nguyễn Hữu Lễ muốn tặng cho các thế hệ Việt Nam tương lai một cơ hội để nhìn khuôn mặt còm cõi của nhau, để nếm mùi nước mắt cùng mặn đang lăn trên má của nhau. Cuộc đời trầm luân thống khổ của ông từ trước cổng trời cho đến tầng cuối của địa ngục nhân gian, nói cho cùng, không phải là lý do của tác phẩm nhưng đó chỉ là cái cớ cho cuộc hành trình chữ nghĩa của ông mà thôi. Ông đã dùng khổ đau của mình để gióng kêu tiếng kêu trầm thống của dân tộc Việt Nam.

Tập bút ký được chia làm 3 phần. Phần thứ nhất với tiểu đề Cuộc Đời và Bóng Đen.

Trong phần này tác giả mô tả hình ảnh đầu đời của ông, sinh ra từ một gia đình nông dân và lớn lên trong bóng mát của ngôi nhà thờ Bưng Trường nhỏ nhoi xinh xắn, thuộc vùng quê của tỉnh Vĩnh Long. Thời thơ ấu của tác giả giống như các trẻ em miền Tây, gắn liền với đồng ruộng, với những đàn cá tung tăng trên sông rạch và những đàn chim, đàn chuột trên đồng. Cho đến khi 10 tuổi, lần đầu tiên cậu bé Lễ chứng kiến cảnh cốt nhục tương tàn xảy ra cho chính gia đình cậu khi hai người bà con, một đi lính cho Pháp và một đi kháng chiến chống Pháp đã giết nhau trên bờ ruộng. Thảm cảnh như một cơn bão nhỏ, tuy qua đi, nhưng tâm hồn của cậu bé Lễ cũng từ đó không còn vô tư trong trắng nữa. Cậu miên man suy nghĩ về lý do, về chính nghĩa, về Việt Minh, về thực dân Pháp. Họ là ai, họ từ đâu đến, bao giờ chiến tranh sẽ tàn trên quê hương cậu? Một ước muốn hiến dâng và tinh thần phục vụ con người, cũng từ đó, bắt đầu nhen nhúm trong lòng cậu. Tháng 8 năm 1963, cậu xin phép cha mẹ, từ giã đời sống của một thiếu niên trong gia đình nông dân êm ấm để trở thành một chủng sinh với tâm nguyện trở thành Linh Mục Thiên Chúa Giáo.

Khoảng thời gian ba năm, từ khi ông được thụ phong linh mục vào năm 1972 cho đến 1975, linh mục hai mươi bảy tuổi Nguyễn Hữu Lễ đã chứng kiến một thực tế xã hội miền Nam chiến tranh điêu linh với tất cả các phó sản tiêu cực do cuộc chiến tạo ra. Ông đã chứng kiến những bất công xã hội, nạn tham nhũng lộng hành trong các quận huyện hẻo lánh. Ông nhìn thấy cảnh máu Việt Nam đổ trên những cánh đồng lúa Việt Nam. Dù bên này hay bên kia, như ông đã viết trong Tôi Phải Sống, những giọt máu bất hạnh đó “đều có chung một huyết thống đó là Dòng Máu Việt Nam.”

Trên hành trình phục vụ, ông đã chọn đứng về phía những kẻ bị áp bức, những người dân thấp cổ bé miệng, những con người bị ngược đãi không được ai quan tâm chăm sóc. Ông không được ưa chuộng trong hàng linh mục thời bấy giờ, bởi vì ông thẳng thắn chống lại những kẻ gây nên hay bao che cho những bất công sai trái, dù họ là ai.

Biến cố ba mươi tháng Tư năm 1975 đã làm thay đổi khuôn mặt đất nước. Ba mươi tháng Tư như một nhát dao chém xuống cuộc đời đầy hy vọng của tuổi thanh niên. Ba mươi tháng Tư như cơn bão quét ngang qua những ngọn cây xanh vừa mới đâm chồi.

Từ buổi chiều cuối tháng 5 năm 1976 cho đến cuối năm 1988 là thời gian mà tác giả Nguyễn Hữu Lễ gọi là Chiếc Lá Giữa Dòng.

Ông đã dành trên 400 trang trong phần 2 của tập bút ký, để kể lại hơn 12 năm trôi nổi giữa dòng đời, từ trại tạm giam đầu tiên ở Ban Mê Thuộc đến An Ninh Nội Chính, Phan Đăng Lưu, Gia Rây, Nam Hà, Cổng Trời, Thanh Cẩm.

Nếu độc giả nào nói với tôi rằng vị đó có thể đọc một mạch toàn bộ tác phẩm dày 650 trang của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ như đọc một truyện dài đầy ly kỳ gay cấn, tôi sẽ không tin. Mặc dù rất dễ bị cuốn hút vào câu chuyện hồi hộp và đầy bi tráng của ông, tôi đã nhiều lần phải dừng lại, để sách xuống và bước ra vườn. Tôi cần được thở, cần một chút gió và cần lấy lại bình tĩnh trước khi cùng đi với tác giả cho đến bước cuối cùng trong hành trình gian khổ của ông.

Trước mắt tôi, hình ảnh của Linh mục Vũ Đức Khâm đang dọn mình rửa tội trong những lời kinh đọc vội vàng của Cha Lễ. Trước mắt tôi hình ảnh một tù nhân Nguyễn Hữu Lễ ốm yếu trong manh áo rách tả tơi, nằm co ro trong ngục đá của trại Cổng Trời, giữa cái rét căm căm của mùa đông Việt Bắc. Trước mắt tôi thân hình đẫm máu của cố Dân Biểu Đặng Văn Tiếp và tiếng kêu đau xót của ông gởi về miền Nam xa xôi cho người mẹ già đang chờ đợi ông “Chắc con chết mất mẹ ơi” trước khi tắt thở dưới bàn tay độc ác của Bùi Đình Thi. Và bao nhiêu câu chuyện khác, chi tiết khác đã làm trái tim tôi nặng hơn, làm lòng tôi chùng xuống.

Tôi rất thường ca ngợi từ bi, bác ái và kêu gọi lòng nhân bản, bao dung trong những bài thơ, bài viết, bài nói chuyện của mình. Nhưng khi đọc tác phẩm Tôi Phải Sống của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ tôi cảm thấy nghi ngờ sự thành thật và giá trị đạo đức trong lời kêu gọi của chính mình.

Tôi chưa bước vào tù. Tôi chưa hề cầm súng. Tôi chưa ai hề bị ai đánh đập, chửi mắng, lăng mạ, bỏ đói, rẻ khinh. Việc nhân danh những điều tốt đẹp nhất trên đời, vì thế, đối với tôi là một việc dễ dàng. Nhưng liệu tôi có thể tiếp tục ca ngợi từ bi, bác ái sau khi bị biệt giam suốt ba năm trong phòng kỷ luật ở trại tù độc ác nhất thế gian như trại tù Cộng Sản hay không? Liệu tôi còn có thể tiếp tục kêu gọi bao dung tha thứ sau khi bị đánh chết đi sống lại suốt ngày đêm hay không? Tôi không dám hứa.

Nhưng Cha Lễ đã chịu đựng được, đã đứng lên được, không chỉ đứng lên như một linh mục, không chỉ đứng lên như một người Việt Nam, nhưng còn là một Linh Mục trung thành với lý tưởng cao cả của mình và như một người Việt Nam có con tim đầy ắp lòng nhân bản, vẫn ôm chặt vào lòng mảnh quê hương khốn khổ của ông.

Suốt 650 trang trong tác phẩm của một linh mục Công Giáo Việt Nam, Linh mục Nguyễn Hữu Lễ, cũng để mô tả một điều tương tự, rằng, từ trong tầng cuối cùng của địa ngục trần gian đen tối, ông đã tìm thấy một viên kim cương tình thương, bao dung, nhân bản mà dân tộc Việt Nam đang cần có. Từ vết thương đã mọc lên những bông hoa tuyệt mỹ của lòng bác ái và tâm hồn hướng thiện. Linh mục Nguyễn Hữu Lễ bước ra khỏi trại tù không phải như một kẻ được tha nhưng là một người chiến thắng. Đất nước đang lầm than nhưng đất nước vẫn còn đó và tấm thân của tác giả tuy trầy trụa, đau thương nhưng hơi thở chưa tắt và niềm tin chưa chết.

Để kết thúc tác phẩm, Linh mục Nguyễn Hữu Lễ viết: “Những năm tù cũng cho tôi có dịp chia sẻ và sống với nỗi đau thương chung của Dân Tộc, mà nếu không trải qua kinh nghiệm đó, có lẽ tôi không biết hoặc biết rất hời hợt về số phận đau thương của đồng bào Việt Nam. Qua đó, tôi thương và gắn bó với dân tộc tôi nhiều hơn.”

Đúng vậy, tôi rất đồng ý với Cha. Mẫu số chung tinh thần dân tộc vượt lên trên mọi hiệp định, mọi vĩ tuyến, mọi chia cách, mọi tôn giáo, thế hệ, trong hay ngoài nước. Cái chung tinh thần đó, có thể đang sôi sục trong lòng Cha hay tạm ngủ quên trong lòng tôi, lòng anh chị nhưng chắc chắn đã và đang hiện hữu trong mỗi người Việt Nam quan tâm đến vận mệnh đất nước. Nếu chúng ta biết đánh thức cái chung tinh thần đó dậy, sống trọn vẹn với cái chung đó, tôi tin rằng đại gia đình dân tộc Việt Nam sẽ sớm một ngày đoàn viên trong hạnh phúc.

Trong cùng tâm thức đó, tôi xin được trân trọng giới thiệu đến quý vị và độc giả bốn phương tập bút ký Tôi Phải Sống của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ.

Trần Trung Đạo

Link: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=3276818645675432&id=100000419874304

TRẢ LẠI CHO DÂN NHÂN QUYỀN VÀ TỰ DO !

Thuc Tran and Minh Phuong Nguyen shared a post.
Image may contain: 1 person, text
Vu Tran is with Ngoc Luc and Maihuyen Tran.

TRẢ LẠI CHO DÂN NHÂN QUYỀN VÀ TỰ DO !

Tin khẩn: Xin cộng đồng hướng về Tù Nhân Lương Tâm (Tù chính trị) Thầy Giáo Nguyễn Năng Tĩnh đang bị tra tấn dã man bởi bạo quyền CS tại trại giam Nghi Xuân, Nghệ An. Xin cộng đồng lên án và chia sẽ để phản đối trại giam nơi đây đang tra tấn nhục hình những tù nhân lương tâm (theo tin tức vợ anh Tĩnh cho biết).

“Tra tấn là một vi phạm nhân quyền khủng khiếp. Tra tấn là hành vi tấn công trực tiếp nhân phẩm.” —Navanethem Pillay, Chủ tịch Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (LHQ).

Bài hát “TRẢ LẠI CHO DÂN”, bài hát mà thầy Tĩnh dạy cho các em trên lớp không có từ nào chống lại chế độ cả. Bài hát ấy chỉ chống lại sự cầm quyền của chế độ độc tài, chế độ độc đảng, chế độ xem quyền lợi ích của đảng cầm quyền lên trên lợi ích của nhân dân và chế độ bán nước hại dân với nguy cơ đánh mất chủ quyền Quốc Gia, trước mối đe doạ xâm lăng của Trung Quốc – HIỂM HỌA MẤT NƯỚC ĐÃ ĐẾN RẤT GẦN.

Thầy Nguyễn Năng Tĩnh đã bị khởi tố, kết thúc phiên tòa chóng vánh bởi cộng sản Việt Nam. Nhà cầm quyền phi nhân phi đã tuyên án anh 11 năm tù giam và 5 năm quản chế vì tội của thầy là: “TỘI YÊU NƯỚC, THƯƠNG DÂN”, “tội yêu nước, yêu môi trường, phản kháng nhà nước CHXHCN Việt Nam” và vì cái tội dạy học sinh của thầy bài hát “TRẢ LẠI CHO DÂN !”.

THÊM MỘT TRÍ THỨC ĐÃ BỊ CỘNG SẢN BỎ TÙ.

Trước toà, thầy nói dõng dạc: “Dù bản án 10 năm hay 20 năm, kể cả tử hình, tôi cũng không thay đổi chính kiến. Tôi khát khao đất nước có tự do Dân Chủ. Tôi lo lắng cho vận mệnh đất nước và dân tộc. Tôi Lo lắng cho môi trường sống của nhân dân bị đầu độc và tôi không thể vô cảm và cam tâm trước nguy cơ mất chủ quyền Quốc Gia trước mối đe doạ xâm lăng của Trung Quốc”.

Tổ quốc ghi ơn các tù nhân lương tâm (TNLT), các tù chính trị. Các anh chị đã can đảm nói lên chính kiến cho đại cuộc, cho vận mệnh đất nước và dân tộc, làm viên gạch lót đường cho một đất nước được tự do, dân chủ.

YÊU NƯỚC LÀ QUYỀN KHÔNG PHẢI LÀ TỘI.

Hãy trả tự do ngay tức khắc cho Giảng Viên Nguyễn Năng Tĩnh.

Vu Tran
Sydney 23/05/2020

Vụ án Hồ Duy Hải: Nhiều người liên quan đã chết. 5 người là công an, điều tra viên, kiểm sát viên… đã chết.

Vụ án Hồ Duy Hải: Nhiều người liên quan đã chết. 5 người là công an, điều tra viên, kiểm sát viên… đã chết.

Tin từ tiến sĩ Hán-Nôm Nguyễn Xuân Diện của viện Hán-Nôm Việt Nam: “Vụ án Hồ Duy Hải: Nhiều người liên quan đã chết. 5 người là công an, điều tra viên, kiểm sát viên, luật sư. 2 người là nhà báo (1 chết, 1 không nói được nữa). Đặc biệt là nhân chứng quan trọng Nguyễn Thanh Long chết năm ngoái khi 47 tuổi.”

Người chết gần đây nhất là Ông Lê Văn Hữu, Giám đốc công an Long An năm 2008 đã chết trước thềm phiên Giám đốc thẩm vừa rồi.”-tiến sĩ Diện cho biết thêm. 

Ông Đinh Văn Sang, Viện trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân tỉnh năm 2017 đòi giết ngay Hồ Duy Hải để “ổn định an ninh trật tự xã hội” địa phương thì hiện nay đã nằm liệt giường, chờ ngày chờ giờ.  Vụ án thật ly kỳ và đáng sợ.

Bà Nguyễn Thị Tâm, nick-name Tâm Dương Nội nói rằng: “Anh Long chết chỉ vì vô tình nói ra sự thật của vụ án!”

Tổng cộng có 8 người chết phát sinh cả thảy, vì vậy cũng cẫn phải điều tra lại cả 8 vụ chết người này !

Nguyễn Thanh Long là người ký Xác nhận bút lục số 262: Làm chứng rằng 21h hơn thì cô Vân mới đi mua hoa quả. Từ đó xác nhận án mạng xảy ra sau 21h, và vì thế hung thủ không thể là Hồ Duy Hải.  Anh ấy là chồng của chị bán hoa quả. Lời chứng của anh ấy có kèm theo ghi nhận của camera Cây Xăng Cầu Voi là chi tiết quan trọng và đã bị rút ra khỏi hồ sơ.

 

CON KHÔNG CÓ GIÀY…

Image may contain: one or more people and people sitting
8 SÀI GÒN

CON KHÔNG CÓ GIÀY…

Hôm rồi mình chở con gái đi học. Khi con gái đã vào trường và vào lớp rồi mình mới yên tâm ra lấy xe về. Vừa chạy xe ra đến cổng trường, vô tình mình thấy một bé gái tầm tuổi con gái mình, cháu cứ thậm thà thậm thụt nữa muốn vào trường nửa kg muốn bước vào. Thấy lạ mình tấp xe vào lề đến hỏi bé

– Tại sao con không vào lớp mà cứ bước vào rồi lại đi ra hoài vậy. Vào lớp kẻo trễ giờ đó con

Cháu ngước lên nhìn tôi rồi cúi mặt xuống không trả lời. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cháu có điều gì đó vừa sợ vừa lo lắng. Tôi liền trấn an:

– Có ai ăn hiếp con phải không? Nói đi để bác dẫn con vào gặp cô giáo bác nói cho.

Cháu rụt rè nói:

– Con sợ lắm. Con sợ cô phạt và đánh đòn con.

Nghe vậy tôi liền nói:

– Chắc con hay đi học trễ giờ đúng không? Chắc chắn là vậy. Vì bác thấy con đến trường mà không chịu vào lớp nên trễ giờ đúng không nào.

Cháu ngước lên nhìn tôi rưng rưng:

– Dạ không phải. Bởi vì giờ thể dục mà con không mang giày thể thao đi học.

Mình lại nói:

– Con hư quá. Giờ thể dục mà không mang giày là cô phạt đúng rồi.

Cháu liền cúi mặt xuống trả lời:

– Tại con không có giày.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

– Sao con không nói mẹ mua?

Cháu rưng rưng trả lời:

– Con có nói mẹ mua, nhưng mẹ con không có tiền, mẹ nói ráng chờ hết tháng mẹ có tiền rồi mẹ sẽ mua cho con. Lần này nữa là lần thứ 3 con không có giày đi học. Lần trước cô giáo nhắc nhở, lần hai cô phạt con úp mặt vào tường và đánh hai roi vào tay con, nên con sợ lắm, lần này mà không có giày con sợ cô giáo đánh đòn và đuổi học con.

Nghe cháu nói mà mình nghẹn đắng nơi cổ họng, nước mắt muốn trào ra. Mình thò vội tay vào túi móc ra chỉ còn đúng 27k, không đủ để mua cho cháu đôi giày. Mình nhét 27k vào tay cháu rồi nói:

– Con cầm nhiêu đây về đưa cho mẹ để thêm mua giày cho con. Mà sao con không kể lý do không mang giày thể thao đi học cho cô giáo biết.

Cháu rụt rè trả lời:

– Mỗi lần không mang giày là cô la và phạt. Nên con sợ lắm không dám nói.

Mình năn nỉ một lúc cháu mới chịu theo mình vào trường. Mình dẫn cháu đến ngay phòng giám hiệu gặp hiệu trưởng và trình bày hoàn cảnh của cháu. Thầy hiệu trưởng cho gọi cô giáo xuống. Cô giáo vừa bước vào phòng thầy hiệu trưởng nhìn thấy cháu bé liền lên tiếng:

– Lại không chịu mang giày thể thao đi học giờ thể dục chứ gì. Trò này lỳ lắm. Tôi nhắc nhiều lần rồi mà không nghe.

Nói xong. Cô giáo quay qua nhìn mình nói:

– Anh là phụ huynh của cháu hả? Giờ thể dục mà cháu không chịu mang giày thể thao làm cho lớp bị sao đỏ ghi điểm 2 lần mất thành tích thi đua của lớp. Tôi nhắc nhiều lần mà cháu không nghe.

Mình chưa kịp trả lời thì thầy hiệu trưởng đính chính mình là không phải phụ huynh của cháu và kể lại sự việc mình vừa trình bày. Cô giáo nghe vậy liền phán câu:

– Chắc là trò này vẽ chuyện đó. Làm gì có chuyện đó.

Nghe cô giáo nói vậy. Mình kìm chế cơn tức giận rồi nói:

– Muốn biết sự thật cháu có nói thật hay không. Cô hãy cho tôi xin số điện thoại của cha mẹ cháu để tôi gọi ngay và luôn.

Cô giáo lục cặp một lúc và đưa số mình gọi thì mẹ cháu nghe máy. Mình đưa máy cho cô giáo nói chuyện và mở loa to. Sau khi mẹ cháu biết là cô giáo gọi thì mẹ cháu trình bày luôn:

– Mong cô thông cảm cho cháu học đến cuối tháng tôi sẽ mua giày cho cháu. Mấy hôm rồi cháu cứ đòi mua giày mà tôi không có tiền nên tôi chưa có mua, có tiền là tôi mua liền cho cháu cô ạ!

Tắt điện thoại. Tôi nhìn thấy nét mặt cô giáo có chút bối rối còn thầy hiệu trưởng thì đanh nét mặt lại. Tôi nhìn qua cháu bé thấy cháu sợ hãi co rúm người. Lúc đó tôi cảm thấy khó thở và tức nơi lồng ngực. Tôi liền buột miệng nói:

– Bệnh thành tích nó đã làm cho chúng ta trở nên vô cảm và lạnh lùng rồi phải không thưa thầy hiệu trưởng, thưa cô giáo?

Tôi nói xong thì cô giáo và thầy hiệu trưởng có vẻ hơi bẻn lẽn.

Thật sự tôi cũng không trách gì cô giáo. Trách chăng là trách cái xã hội và những người đẻ ra cái bệnh thành tích để cho những thầy cô giáo trở thành những cỗ máy, những cái CD phát ra tiếng nói đã thuộc lòng và những thợ dạy, rồi dần dần sẽ đánh mất đi cái nghề cao quý và hai chữ đầy nhân ái đó là Thầy/cô Giáo thay vào đó là sự vô cảm, vô tâm, thậm chí cả sự nhẫn tâm

Qua bài viết này. Tôi mong rằng thầy hiệu trưởng, cô giáo của bé mà tôi vừa kể và một số thầy cô giáo khác hãy dẹp bỏ bệnh thành tích mà nên đi sâu, gần gũi và quan tâm đến học trò của mình nhiều hơn. Đừng để những chuyện đáng tiếc sẽ xảy ra rồi mới hối hận.

COPY TRÊN FACEBOOK

Chênh nhau 5 tuổi, bằng tuổi một nhiệm kỳ chớ ít đâu!

Liên Trà
Nhà báo MH

Dân mạng đang moi ra từng lỗ chân lông của ông Nguyễn Hòa Bình vì họ cho rằng ông đã bẻ cong công lý trong vụ xử Hồ Duy Hải.

Cũng có thể đối thủ của ông lợi dụng vụ án để tung hồ sơ hạ nốc ao ông, nhưng ông chỉ có thể trách mình mà thôi, vì đã tự đưa đầu vào thòng lọng.
Có thể nói, chính Hồ Duy Hải đã hạ gục ông chớ ko phải ai khác!

Sau vụ nhà cửa vợ con, giờ tới năm sinh khác nhau của ông, giữa lý lịch quan chức và…sổ đỏ nhà đất, giữa 1958 và 1953.

Chênh nhau 5 tuổi, bằng tuổi một nhiệm kỳ chớ ít đâu!

Trước ông Bình, nhiều quan chức bị tố khai man năm sinh để kéo dài tuổi làm quan.

Đúng là sống trong một xã hội gù lưng thì khó có thể thẳng được.
——-
(Hàng này là hàng thiệt, được cung cấp bởi 1 chuyên viên Văn phòng ubndtphcm)

Image may contain: 1 person, suit and text
No photo description available.
No photo description available.

Trong hình là ông Marcelo Rebelo de Sousan, Tổng thống Bồ Đào Nha

Lê Vi

Ông là Tổng thống một nước dân chủ, vì vậy ông sống bình dị không màu mè. Xứ ông có thể thấy ông chào hỏi dân thường và chụp ảnh ngoài đường cùng họ.

Ông là một nhà chính trị lão luyện và là một học giả uyên thâm. Trước khi làm Tổng thống, ông từng là Bộ trưởng của Chính phủ và Nghị viên Quốc hội, giáo sư ngành luật, nhà báo, Nhà phân tích chính trị và học giả.

Fb Nguyễn Thị Bích Hậu

Image may contain: one or more people

HIỆU ỨNG CỦA BỨC ẢNH…

HIỆU ỨNG CỦA BỨC ẢNH…

Người đàn ông bật khóc bên đường gây chú ý khắp Ấn Độ.

Bức ảnh người đàn ông bật khóc bên vệ đường khi nghe tin con trai 11 tháng tuổi đã chết gióng lên hồi chuông về tình cảnh lao động nghèo Ấn Độ thời Covid-19.

Trong bức ảnh do phóng viên Atul Yadav của nhật báo Press Trust of India chụp, Rampukar Pandit, 38 tuổi, công nhân xây dựng ở Delhi, ngồi khóc bên vệ đường hôm 11/5 sau khi nghe tin dữ từ vợ. Hình ảnh khắc họa cảnh ngộ của hàng triệu lao động nhập cư Ấn Độ không thể về nhà trong đại dịch Covid-19, đã khiến gần 107.000 người nhiễm và hơn 3.000 người tử vong ở nước này. Họ là những người làm công nhật, không một xu dính túi, không thể về quê giữa lệnh phong tỏa.

Pandit quê ở Begusarai, bang Bihar, cách thủ đô khoảng 1.200 km. Nghe tin con trai 11 tháng tuổi bệnh nặng, Pandit đành cuốc bộ để về quê do Ấn Độ đang áp phong tỏa toàn quốc nhằm ngăn Covid-19 lây lan, khiến tất cả các phương tiện giao thông công cộng dừng hoạt động. Đến cây cầu Nizamuddin, kiệt sức và đói, anh dừng lại.

Phóng viên Yadav bắt gặp người đàn ông ngồi khóc nức nở khi đang trên đường đi làm về. Người đàn ông từ chối lời mời ăn bánh quy và uống nước của Yadav, anh nói rằng không thể nuốt nổi khi nghĩ tới con trai. “Anh ấy rất xúc động nên tôi phải ngừng chụp ảnh. Anh ấy nói đã ngồi trên vệ đường suốt ba ngày rồi”, Yadav nói.

“Trong vài tuần qua tôi đã gặp và chụp rất nhiều ảnh về người di cư, người này có cuộc sống tồi tệ hơn người kia. Thật lòng, tôi tưởng mình sẽ không ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành bật khóc. Nhưng chính tôi bị bất ngờ”, Yadav chia sẻ trên PTI.

“Khi được hỏi muốn đi đâu, Pandit chỉ nói ‘ở đó'” và chỉ về con đường trải dọc Yamuna và hướng về biên giới Delhi. Yadav sau đó mới biết “ở đó” mà Pandit nói có nghĩa là ở Bariarpur, Bihar, cách gần 1.200km.

Những kẻ lao động như chúng tôi chẳng thuộc về đâu cả”, Pandit nói với Yadav. “Tất cả những gì tôi muốn là về nhà và gặp con trai tôi”. Tối hôm đó, Pandit được đưa tới một đồn cảnh sát sau khi Yadav đăng Twitter về hoàn cảnh anh. Một phụ nữ hảo tâm đã trả tiền và sắp xếp mua vé tàu cho anh về nhà. Pandit bật khóc vì biết ơn người lạ đã giúp đỡ anh, Yadav kể.

Pandit chỉ là một trong hàng triệu lao động nhập cư ở Ấn Độ đang tuyệt vọng tìm đường về quê giữa đại dịch. Sau khi chờ đợi trong vô vọng, mong chính phủ sắp xếp cho phương tiện giao thông để về quê, họ đánh liều với hành trình dài từ các thành phố trên khắp cả nước để về quê, hành trình khiến nhiều người rơi vào khủng hoảng và đau khổ.

Dù di chuyển bằng xe tải, xe đạp hay đi bộ, họ đều chung một mục đích: về nhà. Một số người phải đi tới 1.000 km. Đói, khát cùng với cái nóng thiêu đốt của mùa hè Ấn Độ cản bước họ. Một số người chết vì kiệt sức và say nắng. Tuần trước, một nhóm 16 người ngủ trên đường sắt đã bị tàu hỏa cán chết.

“Nếu có chết, tôi cũng muốn được chết với bố mẹ ở bên”, một lao động trẻ đang trên đường rời Indore, một thành phố ở bang Madhya Pradesh để về quê, nói. Còn một người lái xe kéo đang rời Mumbai tuyên bố: “Ngay cả khi phải chết đói ở trong làng, tôi cũng không bao giờ quay lại. Các con tôi cần thuốc men và thức ăn, nhưng tôi lại không thể làm bất cứ điều gì”.

Các cuộc di cư hàng ngày vẫn tiếp diễn. Cư dân trong khu ổ chuột Dharavi ở Mumbai vẫn đang bỏ về quê, hàng nghìn người mỗi ngày, bởi điều kiện sống tồi tệ ở đây gần như không thể thoát khỏi bệnh truyền nhiễm. Hơn 1.100 người ở khu ổ chuột này đã nhiễm nCoV.

Phóng viên Yadav, 44 tuổi, đã ghi lại cảnh ngộ của những người lao động Ấn trong những tuần qua, khi nước này bắt đầu áp phong tỏa nhằm ngăn Covid-19 lây lan. Bức ảnh anh chụp Pandit ngồi bên vệ đường đã được đăng tải khắp các hãng tin và mạng xã hội Ấn Độ.

Ngay sau bức ảnh, anh đã nhận được những cuộc gọi từ California và New York, Mỹ, những người muốn giúp đỡ Pandit. “Trong sự nghiệp của tôi từ trước tới nay, đây là bức ảnh thể hiện rõ nhất nỗi đau của một người”, Yadav nói.

Pandit đã về tới bang quê nhà Bihar hồi giữa tuần trước và được đưa vào một trung tâm cách ly. Anh bị sốt, đau đầu và được đưa vào bệnh viện, nhưng âm tính với Covid-19.

Dù vẫn chưa được về nhà gặp gia đình nhưng Pandit nói, anh sẽ không bao giờ quay lại Delhi hay đến bất kỳ thành phố nào khác kiếm việc làm nữa. “Tôi sẽ cố gắng, cố gắng. Gia đình và bố mẹ sẽ ở bên tôi. Thế là đủ với tôi rồi”, Pandit nói.

Tuy nhiên, người đàn ông này nói nếu có dịp quay lại Delhi, anh sẽ tìm gặp người phụ nữ đã giúp anh đặt vé và trả tiền cho anh về quê. Trước khi rời đi, cô ấy đã cho anh địa chỉ để anh liên hệ nếu cần trợ giúp thêm. “Tôi muốn gặp lại cô ấy. Cô ấy là thiên thần của tôi”, Pandit nói.

Theo (The Guardian/Gulfnews)

Image may contain: one or more people and text

Nhà văn bất đồng chính kiến Phạm Thành bị bắt giam ngay trước Đại hội đảng 13

Nhà văn Phạm Chí Thành (hay còn gọi là Phạm Thành), chủ trang blog Bà Đầm Xòe và là tác giả của một số cuốn sách chỉ trích chế độ và Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng vừa bị Cơ quan An ninh điều tra, công an Hà …

Mẹ tử tù Hồ Duy Hải một mình sang Thái Lan kêu oan cho con

https://www.facebook.com/RFAVietnam/videos/234209461003285/?t=14

Đài Á Châu Tự Do

Mẹ tử tù Hồ Duy Hải một mình sang Thái Lan kêu oan cho con

Phóng sự về hành trình của bà Nguyễn Thị Loan, mẹ của tử tù Hồ Duy Hải một mình sang Thái Lan gặp Liên Hiệp Quốc và các tổ chức quốc tế để kêu oan cho con mình hồi cuối năm 2017 do phóng viên Đài Á Châu Tự Do ghi lại.