Mực nước đập Tam Hiệp tiếp tục dâng cao, vượt quá giới hạn kiểm soát lũ 2 mét

About this website

Trung Quốc gần đây mưa bão không ngừng, 24 tỉnh thành bị lũ lụt tàn phá nặng nề, những lời cảnh báo về nguy cơ vỡ đập Tam Hiệp lần nữa được lan truyền rộng rãi. Ngày 21/6, đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV) cũng đã thừa nhận rằng, mực nước đập Tam Hiệp tiếp tục dâng cao, hiện đã vượt quá giới hạn phòng lũ.

Kênh tài chính của CCTV tối ngày 21/6 đưa tin, ngày 20/6, dòng chảy của đập Tam Hiệp tăng lên đến 26.500 m3/s, tăng 6.000 m3/s so với lưu lượng 20.500 m3/s vào ngày 19/6. Hiện tại, mực nước trong hồ chứa đạt gần 147 mét, vượt quá gần 2 mét so với mực nước giới hạn phòng lũ.

Đập Tam Hiệp nhiều lần được Hội Đập lớn Thế giới (ICOLD) liệt kê là “con đập nguy hiểm nhất thế giới”. Thời gian gần đây có những bức ảnh từ xa cho thấy con đập đã có sự dịch chuyển “đáng ngờ”, thậm chí biến dạng.

Chuyên gia nổi tiếng về đập Tam Hiệp Vương Duy Lạc (Wang Weiluo) cho biết trong một cuộc phỏng vấn rằng, so với biến dạng của con đập, vấn đề rò rỉ của đập Tam Hiệp càng nghiêm trọng hơn, đặc biệt là rò rỉ xung quanh âu tàu của con đập là nghiêm trọng nhất.

Ông Vương Duy Lạc nói rằng một khi đập Tam Hiệp bị vỡ, trận đại hồng thủy sẽ tấn công toàn bộ khu vực giữa và hạ lưu của sông Dương Tử cho đến Thượng Hải. Việc vỡ đập không chỉ mang lại lũ lụt, hơn nữa còn có 2 đến 3 tỷ mét khối bùn cát, sức tàn phá của bùn cát còn nghiêm trọng hơn cả lũ lụt.

Ông đặc biệt nhắc nhở người dân sống ở hạ du của đập Tam Hiệp phải chuẩn bị sẵn tinh thần, hiểu rõ hoàn cảnh địa lý xung quanh mà mình đang sống, đồng thời lên kế hoạch thoát hiểm càng sớm càng tốt, nhất là cần chuẩn bị sẵn phao cứu sinh.

Theo NTDTV.com
Vũ Dương biên dịch

DAIKYNGUYEN.TV

Mực nước đập Tam Hiệp tiếp tục dâng cao, vượt quá giới hạn kiểm soát lũ 2 mét

Trung Quốc gần đây mưa bão không ngừng, 24 tỉnh thành bị lũ lụt tàn phá nặng nề, những lời cảnh báo…

Cảm phục nghị lực sống của Hoa hậu bị bỏng 85% cơ thể

Cảm phục nghị lực sống của Hoa hậu bị bỏng 85% cơ thể

Cô Carol Mayer (53 tuổi) đến từ thành phố Cairns, bang Queensland, Úc, đã từng là Hoa hậu North Aspley (một cuộc thi nhan sắc cấp địa phương).

Carol Mayer đã từng bị bỏng 85% cơ thể sau một vụ cháy nhà xảy ra 20 năm trước, cô từng đối diện với khả năng sống sót 50/50.

Mới đây, cô Carol đã vừa xuất hiện trong một bộ hình khỏa thân mang thông điệp ý nghĩa được thực hiện bởi nhiếp ảnh gia người Anh Brian Cassey, những bức ảnh này đã vừa được đề cử tại giải ảnh Chân dung Nhân văn (Portrait of Humanity 2020 Award), một giải thưởng nhiếp ảnh được tổ chức bởi Tạp chí Nhiếp ảnh Anh quốc (British Journal of Photography).

Những bức ảnh chân dung chụp cô Carol Mayer được đặt tên là “The Skin I’m In” (Tôi sống trong làn da ấy). Bộ ảnh hiện tại đang rất thu hút sự chú ý.

Cô Carol Mayer trong một bức ảnh chụp chân dung (trái) được thực hiện bởi nhiếp ảnh gia Brian Cassey, và bức ảnh được chụp hồi cô trở thành Hoa hậu North Aspley hồi năm 1983 (phải)

Thời trẻ, Carol từng tham gia một cuộc thi nhan sắc và trở thành Hoa hậu vùng North Aspley (một cuộc thi nhan sắc cấp địa phương). Số phận đã đẩy cô vào một thử thách nghiệt ngã khi Carol bị mắc kẹt trong một vụ cháy nhà xảy ra hồi năm 2000 khiến cơ thể cô phải chịu những vết sẹo vĩnh viễn.

Cho tới giờ Carol vẫn không hiểu nổi nguyên nhân nào đã gây nên vụ hỏa hoạn kinh hoàng ấy và cô không có bất cứ ký ức nào về cách mà cô và cậu con trai của mình (khi ấy mới 18 tháng tuổi) có thể sống sót trải qua vụ việc.

Trong khi con trai cô được giải cứu kịp thời và không bị thương tích gì đáng kể, thì người mẹ đã phải trải qua 8 tuần hôn mê trong bệnh viện và sau đó là 9 tháng điều trị để phục hồi những vết bỏng nặng. Tổng cộng, Carol đã phải trải qua hơn 100 ca phẫu thuật lớn nhỏ.

Carol đã rất mạnh mẽ, nỗ lực vượt qua những năm tháng đầu tiên chứa đựng vô vàn bất ổn về thể chất và tinh thần. Giờ đây, sau 20 năm trải qua vụ việc vĩnh viễn làm thay đổi cuộc đời mình, cô sẵn sàng xuất hiện trong những bức ảnh chân dung khỏa thân của nhiếp ảnh gia Brian Cassey. Câu chuyện của cô đang nhận được sự quan tâm của công chúng.

Cô Carol Mayer khi chưa gặp phải biến cố

Nói về bản thân, Carol tâm sự: “Với những vết sẹo bỏng, người ta sẽ phải trải qua những khó khăn rất lớn về thể chất và tinh thần, rất khó để vượt qua. Nhưng nếu có đủ nghị lực, thì rồi cũng sẽ vượt qua được. Tôi đã không để sự việc đánh gục mình.

“Khi nhiếp ảnh gia Brian tiếp cận tôi, tôi nghĩ ngay rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để cổ vũ những người cũng đang vật lộn trải qua hoàn cảnh tương tự, để mọi người thấy một khía cạnh kiên cường trong con người tôi”.

Trải qua biến cố, Carol đã học được khá nhiều điều về cuộc sống: “Hãy nghĩ tới những người bị ung thư, nếu tái phát, nếu di căn, nếu đã ở giai đoạn cuối, họ không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng với sẹo bỏng, bạn sẽ khá hơn qua thời gian, bạn cần phải học được cách kiên nhẫn, học cách chấp nhận hoàn cảnh và qua đó sẽ học được thêm về nghệ thuật sống”.

Trải qua biến cố, Carol đã học được khá nhiều điều về cuộc sống

Khi nhận lời chụp bộ ảnh khỏa thân với nhiếp ảnh gia Brian Cassey, cô Carol đã phải trải qua những khó khăn tâm lý, cô phải cởi đồ, cởi bỏ cả dải băng-đô luôn đeo trên đầu: “Dải băng-đô là thứ tôi không bao giờ quên trong cuộc sống hàng ngày, bởi nó cho tôi cảm nhận an toàn, cảm giác nữ tính. Tôi sẽ cảm thấy rất lo lắng, căng thẳng nếu không có nó”.

Trải qua biến cố, cô Carol muốn chia sẻ với mọi người những thông điệp quan trọng của cuộc sống: “Câu chuyện của tôi có thể khiến mọi người nhận ra rằng, trước hết, cuộc sống của bạn có thể biến đổi khủng khiếp chỉ trong chốc lát, thứ hai, bạn luôn cần có nghị lực, thứ ba, bạn cần học cách chấp nhận, tiến bước và ngẩng cao đầu”.

“Dải băng-đô là thứ tôi không bao giờ quên trong cuộc sống hàng ngày, bởi nó cho tôi cảm nhận an toàn, cảm giác nữ tính”

Những bức ảnh chân dung của nhiếp ảnh gia Brian tập trung nhất vào đôi mắt xanh của Carol, anh chia sẻ: “Tôi không thể quên Carol sau khi thực hiện những bức ảnh này. Tôi đã sợ không dám hỏi cô ấy, nhưng rồi khi thử gọi điện và thu xếp thời gian gặp gỡ trò chuyện trực tiếp, cô ấy dù khá đắn đo nhưng rồi cũng rất quả quyết nhận lời.

“Cả hai chúng tôi đều có chung mục tiêu khi thực hiện những bức ảnh này. Chúng tôi muốn gửi thông điệp tới những người cũng đang phải sống với những vết sẹo bỏng suốt cả cuộc đời. Tôi rất vui, cho tôi và nhất là cho Carol, bởi bộ ảnh đã nhận được sự quan tâm chú ý từ nhiều tờ tin tức trên khắp thế giới”.

Cô Carol Mayer khi chưa gặp phải biến cố

      Cô Carol Mayer trong cuộc sống thường ngày

From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

Nhớ về nhà báo Hải Đường

Image may contain: 1 person, sitting
Image may contain: 1 person

Mai Pham

Ngày hôm nay tôi nhớ cô nhà báo Hải Đường bị giết xác quăng sông Hồng. Em là con nhà nông, chăm chỉ hiền lành, và cũng rất quyết liệt khi viết bài điều tra chống tiêu cực. Hai năm rồi và kẻ thủ ác vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Đám tang em, đứa con trai nhỏ cứ ngơ ngác nhìn lên trời kiếm mẹ. Xin gửi em một đóa hoa hồng đỏ thắm.

TUYẾN ĐƯỜNG SẮT RĂNG CƯA ĐỘC ĐÁO Ở ĐÀ LẠT VÀ CÁI SỰ “LUÔN SÁNG SUỐT” CỦA NHỮNG NGƯỜI CS.

No photo description available.
Image may contain: plant and outdoor
Image may contain: outdoor
Image may contain: 3 people
Image may contain: 1 person, outdoor
Văn Lang

 

TUYẾN ĐƯỜNG SẮT RĂNG CƯA ĐỘC ĐÁO Ở ĐÀ LẠT VÀ CÁI SỰ “LUÔN SÁNG SUỐT” CỦA NHỮNG NGƯỜI CS.

Tối hôm qua 17/06/2020, trên kênh VTV1 chuyên mục VTV travel phát sóng chương trình giới thiệu du lịch Đà Lạt, có nhắc đến tuyến đường sắt nổi tiếng ở đây. Nhắc, nhưng không dám nói hết, nói rõ cho tỏ tường số phận buồn của tuyến đường sắt độc đáo đó sau năm 1975.

Trước năm 1975, ở Việt Nam có một tuyến đường sắt răng cưa Đà Lạt – Tháp Chàm huyền thoại do người Pháp xây dựng từ thời Pháp thuộc, là một trong hai tuyến đường sắt răng cưa leo núi của thế giới: Một của Việt Nam và một của Thụy Sĩ.

Sau năm 1975, chính quyền đã cho tháo dỡ các thanh ray và tà vẹt của tuyến đường sắt răng cưa độc đáo này để sử dụng vào việc sửa chữa tuyến đường sắt Bắc-Nam, mặc cho các chuyên viên kỹ thuật hỏa xa ra sức can ngăn bởi chúng được chế tạo đặc biệt (có lỗ đặt ốc vít để gắn các thanh thép răng cưa), nếu tháo đi thì sau này sẽ không thể tìm đâu ra để lắp lại.

Chưa dừng lại đó, họ còn tháo dỡ các cây cầu để lấy sắt, chỉ còn những mố cầu trơ trụi. Còn các đầu tàu hơi nước cổ chuyên dụng dùng để leo đèo trên đường sắt răng cưa ư? Họ cũng đem bán cho một doanh nghiệp của Thụy Sĩ với giá sắt vụn, chấm dứt mọi hy vọng mỏng manh tái thiết tuyến đường sắt vốn là một kỳ công kỹ thuật độc đáo của người Pháp để lại.

Hai chiếc đầu tàu sau đó đã được người Thụy Sĩ phục hồi và bây giờ vẫn hoạt động đều đặn trên tuyến đường sắt răng cưa leo núi tại Thụy Sĩ (Furka-Bergstrecke).

Tấn bi kịch về công trình kỹ thuật độc đáo của người Pháp ở Việt Nam này là điển hình cho sự phá hoại vô minh sau năm 1975.

(Bài và hình của fb Lê Quang Huy).

11 người Việt Nam vượt biển đi Úc bị bắt giữ ở Đông Timor

Anh Bảy Niểng tự Cột Điện Đi Không Nổi đâu???!!! Mần ăn sao mà kỳ lọa vậy hỉ?!
_______________________

11 người Việt Nam vừa bị giới chức Đông Timor bắt giữ hôm 12/6 trên một chiếc tàu cùng với hai thuyền viên người Indonesia khác khi đang trên đường đến Australia để tìm công việc trong nông trại. Tờ The Sydney Morning Herald trích lời giới chức địa phương cho biết như vậy hôm 15/6.

Những người vượt biển bị bắt giữ tại đảo Jaco, cực dông của Đông Timor khi tàu của họ gặp sự cố và cần thêm tiếp tế.

Giới chức Đông Timor cho biết hiện tất cả những người này đều đang được cách ly để phòng chống dịch bệnh COVID-19 lây lan.

Những người này cho biết đích đến của họ là Darwin ở Australia và công việc của họ tìm kiếm là ở nông trại. Mỗi người trong số họ phải trả 22.000 đô la để vượt biển đến Australia…

2 Nữ cảnh sát tân binh bị bắn chết trong 2 ngày

Kimtrong Lam
2 Nữ cảnh sát tân binh bị bắn chết trong 2 ngày

Nguyễn Hoàng Thế Anh.

Một nữ cảnh sát mới vào nghề đã bị bắn chết vào tối hôm thứ Năm, đây là vụ thứ Hai liên tiếp cảnh sát bị sát hại trong hai ngày qua ở Hoa Kỳ.

Nữ Cảnh sát Davis Natalie Corona, 22 tuổi, đang phản ứng với vụ đâm xe 3 chiếc ở thành phố Bắc California khi một tay súng trên xe đạp bắn cô nhiều lần, theo Darren Pytel cảnh sát trưởng của cô Davis nói với các phóng viên.

“Điều này rõ ràng đối với chúng tôi trông giống như một cuộc phục kích (hãm hại cảnh sát),” Pytel nói vào tối thứ Sáu.

Ảnh: Davis Natalie Corona, 22 tuổi

Sau khi bắn Natalie Corona nhiều lần, nghi phạm đã tiếp tục nạp đạn và bắn về phía lính cứu hỏa và xe cứu hỏa cũng đang phản ứng với vụ va chạm giao thông. Sau đó, nghi phạm đã bỏ trốn, Pytel nói.

Vụ sát hại Natalie Corona xảy ra một ngày sau khi cảnh sát viên Chatéri Payne ở Shreveport bị bắn chết tại một ngôi nhà ở thành phố Louisiana đó khi cô chuẩn bị bắt đầu ca làm việc của mình.

Ảnh: Davis Natalie Corona, 22 tuổi

Corona bắt đầu học khoá sĩ quan phục vụ cộng đồng của mình vào năm 2016. Cô đã hoàn thành học viện cảnh sát vào tháng 7 và được thăng chức thành cảnh sát sau khi tốt nghiệp.

“Cô ấy vừa hoàn thành khóa đào tạo thực địa và đã tự mình ra ngoài chỉ trong vài tuần,” Pytel nói.

Cảnh sát trưởng đã gọi cái chết của viên chức là “một sự mất mát vô cùng tàn khốc”.

“Cô ấy là một ngôi sao đang lên trong nghành,” ông nói.
Corona chết tại Trung tâm y tế UC Davis ở Sacramento gần đó.

Ảnh: nghi phạm sát hại Natalie Corona

“Bất chấp những nỗ lực cấp cứu được cung cấp bởi sự nhanh chóng của các nhân viên cứu hỏa chính ở ngay gần nơi xảy ra vụ việc, họ không thể cứu cô ấy”, Pytel nói.

Một cuộc săn lùng kẻ sát nhân đã kết thúc nhiều giờ sau đó khi cảnh sát tìm thấy anh ta chết với vết thương do súng của mình gây ra trong một ngôi nhà ở Davis. Hắn ta đã để lại một chiếc ba lô tại hiện trường vụ án với thông tin dẫn các sĩ quan đến nhà mình, Pytel nói.

Trong một thông cáo báo chí hôm thứ Bảy, Văn phòng Cảnh sát trưởng Hạt Yolo đã xác định Kevin Douglas Limbaugh, 48 tuổi, là nghi phạm trong vụ sát hại nữ cảnh sát Davis Natalie Corona.

Cô là một sĩ quan thế hệ thứ hai trong gia đình

Cha của Natalie Corona, là Merced, là một trung sĩ cảnh sát trưởng hạt Colusa đã nghĩ hưu ở California. Ông đã rời khỏi lực lượng vào năm 2012 sau 26 năm phục vụ.

“Với những trái tim vô cùng nặng nề, Văn phòng Cảnh sát trưởng Hạt Colusa gửi lời chia buồn tới gia đình Sở Cảnh sát Davis và gia đình của Trung sĩ đã nghĩ hưu Merced Corona,” Trung úy Mark Contreras nói. “Trái tim của chúng tôi tan vỡ vì sự mất mát bi thảm và vô nghĩa này. Gia đình của bạn tại Văn phòng Cảnh sát trưởng Hạt Colusa sẽ luôn sát cánh cùng bạn trong thời điểm khó khăn này.”

Thống đốc Gavin Newsom cho biết sẽ treo cờ rũ tại Tòa nhà Đại hội tiểu bang để vinh danh Natalie Corona.
“Jennifer và tôi rất buồn khi biết về cái chết của sĩ quan Natalie Corona,” Thống đốc nói trong một tuyên bố.”

“Sĩ quan Natalie Corona đang bảo vệ cộng đồng của mình khỏi bị tổn hại khi cô ấy bị bắn một cách bi thảm trong nhiệm vụ. Bất chấp những nỗ lực dũng cảm của các nhân viên y tế đã đưa cô ấy đến bệnh viện, và nhân viên của Trung tâm Y tế UC Davis, cô ấy đã không qua khỏi vì thương tích. trong sự thương tiếc về sự mất mát của viên sĩ quan can đảm này và gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của sĩ quan Corona. “

Thị trưởng Davis Brett Lee nói: “Toàn bộ Hội đồng thành phố đau buồn và đau lòng trước sự mất mát vô nghĩa này. Sự cố này là một lời nhắc nhở đáng buồn về những rủi ro mà nhân viên an toàn công cộng của chúng tôi phải gánh chịu mỗi ngày thay cho cộng đồng của chúng tôi.”

Giám đốc thành phố Davis Mike Webb nói: “Sự kiện bi thảm này đòi hỏi một phản ứng phi thường từ các nhân viên an toàn công cộng của thành phố, cũng như từ các cơ quan đối tác của chúng tôi trên khắp khu vực đến sự việc này. “

Vụ nổ súng thứ hai ở Louisiana

Trong vụ nổ súng ở Louisiana, Chatéri Payne, nhân viên mới, đã mặc đồng phục và sẵn sàng làm việc khi cô bị bắn chết tại nhà của Shreveport, cảnh sát trưởng Ben Raymond nói.

Không ai bị bắt trong vụ nổ súng, và không biết điều gì dẫn đến động cơ của vụ giết người, Raymond nói.

Payne được thuê vào tháng 7 với tư cách là một học viên học viện và tốt nghiệp vào tháng 11. Raymond nói rằng các bạn cùng lớp trong học viện của cô đau buồn về cái chết của cô.

Chateri Payne mới được thuê làm cảnh sát ở Shreveport, Bang Louisiana.

“Đây là công việc mà cô ấy dự định làm. Cô ấy rất yêu thích công việc của mình”, Payne nói.

Thống đốc John Bel Edwards đã cân nhắc về vụ bắn chết Chateri Payne , gọi cái chết của cô là “một mất mát bi thảm”.
Vào tháng 11, Payne đã đăng một bài đăng trên Facebook về việc gia nhập lực lượng cảnh sát:

“Những ngày dài, thâu đêm. Nhưng tôi quyết định đứng vững trong giấc mơ của mình. Bài học chính mà tôi học được là đừng bao giờ đánh mất con người bạn và bạn đến từ đâu”, cô viết. “Điều chính là xây dựng dựa trên con người bạn và trở thành một người có ảnh hưởng và tốt hơn cho những người quanh tôi hoặc những người mà tôi có thể gặp phải.”

Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: 1 person, closeup
+3

Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí

Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí

Ngày 4/4/2020 (giờ Hoa Kỳ), báo Washington Post đưa tin cháu ngoại của dòng họ Kennedy, Maeve Kennedy Townsend McKean, 40 tuổi, và con trai, Gideon Joseph Kennedy McKean, 8 tuổi, bị chết đuối trong một vụ chìm ca nô tại vịnh Chesapeake, tiểu bang Maryland.

Maeve Kennedy Townsend McKean là cháu ngoại của Thượng nghị sĩ Robert F. Kennedy (1925-1968), em trai Tổng thống thứ 35 của Hoa Kỳ, John Fitzgerald  Kennedy (1917-1963). Sự nghiệp chính trị của cả hai anh em đều chấm dứt bởi những cuộc ám sát năm 1963 và 1968.

Trở lại với vụ chết đuối của Maeve Kennedy Townsend McKean và con trai Gideon, tờ báo cho biết nguyên nhân cái chết thương tâm chỉ vì một quả bóng cậu con trai bị rơi xuống nước. Hai mẹ con xuống ca nô để vớt bóng và sau đó bị chìm xuống dòng sông South River.

Theo lời David McKean, chồng của Maeve, kể lại lúc đó khoảng 4 giờ chiều, bọn trẻ đang đá banh và trái banh rơi xuống nước nên cả hai mẹ con xuống ca nô để nhặt banh. Lực lượng Tuần duyên cho biết gió tại khu vực xảy ra vụ chìm ca nô có tốc độ 30 dặm một giờ và sóng cao khoảng từ 1 đến 2 mét.

Gia đình Maeve Kennedy Townsend McKean, chồng David McKean và các con, trong đó cậu con trai Gideon Joseph Kennedy McKean

Một lần nữa, tai nạn chết người đã xảy đến cho gia tộc Kennedy. Có người còn gọi đó là “lời nguyền của dòng họ”. Câu hỏi được đặt ra là liệu các tai ương chỉ một mình gia tộc Kennedy gánh chịu, đặc biệt là hai vụ ám sát cướp lấy mạng sống của một Tổng thống và một Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ.

Người ta tự hỏi đó là định mệnh nghiệt ngã như một lời nguyền cho dòng họ hay chỉ đơn giản là những âm mưu có phối hợp chống lại gia tộc danh giá và quyền thế này. Chúng ta lần lượt điểm qua những tai ương bất hạnh đã xảy đến cho dòng họ Kennedy.

1941: Rosemary Kennedy (1918-2005), con thứ ba và là con gái đầu của Joseph P. Kennedy phải trải qua giải phẫu thuỳ não để chữa trị bệnh thiểu năng trí tuệ (mental retardation). Kết quả của cuộc giải phẫu là một thảm hoạ, và Rosemary phải sống trong một dưỡng đường cho đến khi qua đời năm 2005.

1944: Joseph P. Kennedy, Jr. (1915-1944), con đầu của Joseph P. Kennedy đã hi sinh trong một phi vụ vượt qua eo biển Manche trong Chiến tranh thế giới thứ hai.

1948: Kathleen Kennedy (1920-1948), con thứ tư và là con gái thứ hai của Joseph P. Kennedy chết trong một tai nạn máy bay tại Pháp.

1956: Vợ của Tổng thống Kennedy, Jacqueline Bouvier Kennedy, sinh một bé gái đặt tên là Arabella, nhưng bị chết non. 

1961: Joseph P. Kennedy (1888-1969), người cha già của gia tộc Kennedy, bị đột qụy khiến mọi cử động của cơ thể trở nên cực kỳ khó khăn cho đến ngày chết.

1963: Patrick Bouvier Kennedy, con trai thứ hai của John F. Kennedy và Jacqueline Kennedy, sinh non tám tuần lễ và chết chỉ vài ngày sau khi ra đời.

Ngày 22/11/1963: Tổng thống John F. Kennedy bị ám sát tại Dallas, tiểu bang Texas, dù các cuộc điều tra chính thức qui cho Lee Harvey Oswald là thủ phạm, cho đến nay vẫn còn nhiều nghi vấn về kết luận này.

Tổng thống John Fitzgerald  Kennedy (1917-1963)

Ngày 6/6/1968: Robert F. Kennedy (1925-1968), em trai của John và anh trai của Ted (Edward Kennedy), bị ám sát tại Los Angeles sau khi giành thắng lợi trong kỳ bầu cử sơ bộ của đảng Dân chủ tại California, trong khuôn khổ chiến dịch tranh cử Tổng thống của ông. Thủ phạm được cho là Sirhan Sirhan, song vẫn còn tồn tại nhiều nghi vấn xoay quanh vụ ám sát.

Thượng nghị sĩ Robert Fitzgerald Kennedy (1925-1968)

1969: Trong khi lái chiếc xe của Ted Kennedy (sinh năm 1932, con trai út của Joseph P. Kennedy) rơi khỏi cầu trên đường về nhà, người phụ nữ ngồi trong xe với Ted, Mary Jo Kopechne, trước đó là phụ tá cho Robert Kennedy, chết trong tai nạn này.

1973: Edward Kennedy, Jr. (con trai của Edward Kennedy) mất chân phải vì bệnh ung thư xương.

1973: Joseph P. Kennedy II, con trai của Robert và Ethel, gây tai nạn khi lái xe tại Cape Cod khiến một người ngồi trong xe, Pam Kelley, bị bại liệt hoàn toàn.

1983: Robert F. Kennedy, Jr. bị bắt giữ tại tiểu bang South Dakota vì tội tàng trữ heroin.

1984: David A. Kennedy, một con trai khác của Robert, chết vì dùng Demerol và Cocaine quá liều ở một khách sạn tại Palm Beach, tiểu bang Florida.

1986: Patrick J. Kennedy, con trai của Thượng nghị sĩ Ted Kennedy, bắt đầu điều trị cai nghiện cocaine.

1991: William Kennedy Smith, con trai của Jean Kennedy (sinh 1932, con thứ tám và là con gái út của Joseph P. Kennedy) bị cáo buộc cưỡng bức một phụ nữ tại Palm Beach, Florida, song Smith được xử trắng án.

1997: Michael Kennedy, con trai của Robert, chết trong một tai nạn trượt tuyết tại Aspen, tiểu bang Colorado.

1999: John F. Kennedy, Jr., cùng với vợ Carolyn Bessette Kennedy, và chị vợ Lauren Bessette, tử nạn khi chiếc máy bay riêng do Kennedy điều khiển rơi xuống biển trong một chiều đầy sương mù trên chuyến bay từ New York đến đảo Martha’s Vinyard.

2002: Michael Skakel, cháu của Ethel Skakel Kennedy, bị buộc tội giết Martha Moxley, một cô gái trẻ sống gần nhà.

2011: Kara Kennedy Allen chết vì bệnh tim trong khi tập thể dục tại một câu lạc bộ ở Washington, D.C. Chín năm trước cô mắc bệnh ung thư phổi, nhưng đã chữa khỏi.

2012: Mary Richardson Kennedy (vợ của Robert F. Kennedy) treo cổ tự sát tại nhà riêng ở Bedford, Westchester, New York.

Và cái chết của cô cháu gái Tổng thống Kennedy mới xảy ra đã một lần nữa khiến ta không khỏi rùng mình vì những biến cố trong dòng họ “danh gia, thế phiệt” Kennedy.

Gia tộc Kennedy, năm 1931, tại Gia trang Kennedy, Hyannis Port, Massachusetts, (John F. Kennedy, thứ hai bên trái và Robert F. Kennedy bên phải)

Ta thường có câu “Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí” là vậy!

Nguyễn Ngọc Chính

From:Tu Phung

 Tâm sự người vợ H.O.

 Tâm sự người vợ H.O.

 Tôi không phải là nhà văn. Tôi cũng không phải là nhà thơ. Tôi chỉ là một cô giáo già với tuổi đời đã gần 80 và tuổi nghề 35 năm trong ngành giáo dục. Nguyện vọng của tôi khi viết bài nầy là để lưu lại một kỷ niệm thân thương cho con cháu khi chúng muốn tìm lại cội nguồn, khi muốn nhớ lại người mẹ, người bà yêu mến, chúng sẽ đọc và sẽ tự hào là người Việt Nam.

Tôi không bao giờ quên được ngày 30 tháng 04 năm 1975, ngày (…) và cũng là ngày biến cố quan trọng của đời tôi. (…) Con phải mất cha, vợ phải xa chồng, gia đình phải ly tán nhau! Bao nhiêu máu đổ thây phơi, bao nhiêu trái tim tan nát…

(…………………)

Chồng tôi, Nguyễn Văn Quy, bị gọi đi trình diện và bị đi học tập cải tạo ở Cây Cầy (Tây Ninh). Một mình tôi ở nhà, vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi dạy bốn đứa con còn nhỏ dại, đứa con trai lớn nhứt mới mười một tuổi, đứa con gái nhỏ nhứt mới năm tuổi.

Tôi dạy ban ngày ở trường tiểu học Bạch Đằng. Ban đêm thì dạy lớp bổ túc văn hóa cho quý cô, quý bác lớn tuổi thất học (mù chữ). Chủ Nhật thì dạy kèm tại gia cho các học sinh học kém. Ông bà ta thường nói “nhất nghệ tinh nhất thân vinh.” Thân vinh đâu tôi không thấy mà tôi thấy tôi cực như trâu. Mà đúng vậy các bạn ạ. Tôi tuổi Sửu. Mà con trâu thì ban ngày kéo cày, tối được nằm nghỉ ngơi. Tôi còn cực hơn trâu các bạn ạ. Người ta thường nói “trâu ruộng bộn bề không bằng một nghề trong tay.” Với nghề dạy học, tôi bán chữ nuôi cha mẹ bịnh tật già yếu, nuôi chồng đang học tập cải tạo trong lao tù khổ sở, nuôi bốn đứa con nhỏ dại tiếp tục cấp sách đến trường.

Cha tôi, tám mươi lăm tuổi, bị té gẫy xương hông nên đã nằm liệt giường suốt năm năm qua. Mẹ tôi tám mươi tuổi, bị mổ bướu buồng trứng ba lần nên sức khoẻ rất yếu. Gánh nặng gia đình oằn xuống trên đôi vai gầy yếu của tôi.

Có một lần nọ, bốn đứa con lần lượt bị ban đỏ (bệnh sởi). Nhìn các con nằm rên xiết trên giường, tôi đau lòng quá! Tôi quẫn trí, định đưa các con lên cầu Bình Triệu (Thủ Đức) để mẹ con cùng nhảy xuống sông chết hết cho rồi!! Nhưng tôi sực nhớ lại, tôi còn cha mẹ già yếu đang cần đến sự chăm sóc của tôi, còn chồng tôi đang học tập cải tạo, đang cần đến sự thăm nuôi của tôi và nhứt là, bốn đứa con yêu quí của tôi đang rất cần đến bàn tay mẹ hiền. Tôi tự nhủ thầm rằng “ Tôi Phải Sống.” Bổn phận làm con, tôi phải báo hiếu cho mẹ cha. Bổn phận làm vợ, tôi phải lo tròn đạo phu thê. Bổn phận làm mẹ, tôi phải nuôi dạy các con khôn lớn nên người. Ròng rã suốt bảy năm trời thì cũng có ngày chồng tôi được trả tự do.

Ngày 21 Tháng Giêng năm 1982, ngày mà chồng tôi được ra khỏi tù (…..), ngày mà cả gia đình tôi đều nở nụ cười mừng rỡ. Nhìn chồng gầy ốm xanh xao, tóc đổi màu bạc trắng, tôi cay đắng, nghẹn ngào.Tôi chạy đến ôm anh, chỉ thốt ra được hai tiếng “Mình ơi,” rồi nước mắt tuôn ra thắm đẩm gò má và loang lổ trên ngực áo. Anh thì cũng chẳng thốt được lời nào, chỉ ôm chặt lấy tôi với khóe mắt rưng rưng đầy lệ.

Ôi làm sao tả xiết cảnh đoàn tụ sao bao năm dài xa cách. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kể từ bây giờ tôi sẽ có người bạn đời bên cạnh để chia sẻ vui buồn, để chung nuôi con cái, để phụng dưỡng cha mẹ già.

Mỗi tháng anh phải viết báo cáo và trình diện tại phường 24 quận Bình Thạnh (nơi cư trú của gia đình tôi). Sau một năm, anh đi làm thư ký cho khách sạn bên Khánh Hội dưới sự kiểm soát của phường. Đến năm 1984, tôi nhờ một chị bạn làm tại bưu điện Saigon gởi hồ sơ của chúng tôi tới tòa đại sứ Mỹ bên Thái Lan, xin đi Mỹ theo diện H.O.. Chờ đợi mỏi mòn mười năm, hồ sơ được chấp thuận cho cả gia đình gồm cha mẹ và ba đứa con qua Mỹ (đứa thứ tư đã vượt biên năm 1988 và định cư tại Canada).

Làm sao để ta có thể giải thích được phước họa ở đời? Ngày 30 Tháng Chín năm 1994, vợ chồng con cái chuẩn bị đi phỏng vấn cho một cuộc đổi đời thì sự thay đổi oan nghiệt lại lù lù hiện tới: Mẹ tôi đột ngột qua đời! Hỡi ôi, thân nầy ví xẻ làm hai được! Tôi nên đi theo chồng con, hay ở lại lo hậu sự cho mẹ hiền? Thôi thì tùy duyên. Anh và con hãy đi trước đi. Anh ơi hãy cho em… Các con ơi hãy cho mẹ…một lần cuối cùng nhỏ lệ khóc thương đấng sanh thành.

Ngày 17 Tháng Mười, năm 1994, anh và ba đứa con ngậm ngùi từ giã quê hương. Đại úy Nguyễn Văn Quy của sư đoàn 25 Bộ Binh, dẫn theo ba con lên máy bay, đi Mỹ theo diện H.O. 23, để lại người vợ héo hon, người mẹ nát lòng. Sự sống của tôi đã theo đường bay trong đám mây ảm đạm kia mà mất dần, mất dần… Tôi ngã xuống trong chiếc xe mang tôi trở về. Cấp cứu của người bạn bác sĩ làm tôi tỉnh lại và bao lời khuyên lơn của bạn bè lối xóm, làm tôi thuyên giảm nỗi đau lòng. Tôi tự nhủ, thôi thì chỉ có xa nhau sáu tháng. Lo cho mẹ mồ yên mả đẹp rồi gia đình lại sẽ gặp nhau.

Anh và các con qua California ở nhờ nhà người bạn thân mà anh đã kết nghĩa anh em trong tù! Cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, dằn vặt, nhục nhã, đói khát, anh và Thạch đã coi nhau như anh em ruột.

Thạch và Bảo, vợ Thạch, cùng các con đã đem hết tấm lòng thương yêu ra, giúp đỡ cho gia đình tôi. Cả nhà đi học ESL. Con trai tôi vì đã học hết hai năm tại trường sư phạm, môn Anh Văn, nên dễ dàng kiếm được việc làm. Cháu đạp xe đi làm nên người bạn Mễ cùng sở thương tình cho cháu quá giang khi mùa đông lạnh tới. Tuy không phải là người cùng chung huyết thống mà cậu ta xem con tôi như người bạn đã thân quen lâu đời. Rồi dần dần cả anh và hai đứa con gái cũng đều có việc làm.

Thế là Chủ Nhật cuộc gọi phone tưng bừng diễn ra. Ôi đại dương ơi, dù mi có xa xôi muôn trùng nhưng cũng không có quyền lực cách ngăn tình chồng nghĩa vợ, tình mẫu tử thiêng liêng. Nhưng hãng điện thoại thì có đủ quyền lực gởi cái “bill” đến với giá sáu trăm đô la! Ôi Chúa ơi, những lần sau tôi đều luôn miệng ngăn cản: “Thôi stop đi anh ơi. Thôi stop đi con ơi …” Tôi xin được phỏng vấn lại sau bốn tháng xa cách.

Ngày 17 Tháng Hai, năm 1995, tôi rời Việt Nam với một tâm hồn nặng trĩu, lớp lưu luyến nơi chôn nhau cắt rún, lớp lo lắng cho bệnh tình của cha già. Tôi không dám đến từ giã người, vì tôi sợ tôi bị xúc động rồi ngất xỉu đi thì sẽ không đi Mỹ được. Tôi bị bịnh cao máu nặng, mỗi khi tôi bị buồn rầu hay xúc động thì tôi bị ngất xỉu rất lâu mới tỉnh dậy. Máy bay cất cánh rời khỏi phi trường Tân Sơn Nhứt lúc 12 giờ rưỡi và sau 20 tiếng đồng hồ, gia đình tôi xum họp lại tại Mỹ.

Ngày ngày tôi đến trung tâm St. Alsem để học Anh văn. Sau sáu tháng tôi phải đi mổ mắt. Trước khi đi mổ, tôi quỳ gối trước bàn thờ và thành tâm khấn nguyện: “Xin Đức Mẹ cho con thấy được rõ ràng sau khi mổ mắt. Nếu con bị mù chắc con tự tử chết quá, vì con không muốn làm khổ chồng và các con của con !” Có lẽ vì quá thương chồng và các con nên tôi mới có ý nghĩ điên cuồng như thế.

Đức Mẹ đã nhận lời cầu nguyện của tôi nên sau khi mổ, đôi mắt tôi rất sáng và trông thấy rõ ràng. Tôi có thể đọc sách mà không cần mang kiếng lão nữa. Con xin cám ơn Mẹ Maria, tôi xin cám ơn bác sĩ Minh, người đã mổ mắt cườm cho tôi. Tôi đặt chân lên đất Mỹ ở cái tuổi năm mươi tám, cái tuổi dở thầy, dở thợ, và không muốn đi ở đợ. Ở Việt Nam tôi làm cô giáo, qua Mỹ tôi “tháo giầy.”

Làm cô giáo 35 năm, hôm nay đổi đời tôi trở lại làm học trò! Thật là một kinh nghiệm sâu sắc và quí giá. Chồng tôi học Anh văn và Spanish vào buổi tối. Tôi học buổi sáng. Ban ngày anh đi làm việc ở tận Long Beach. Chiều về ăn vội vài chén cơm rồi đi ngủ để đến 10 giờ tối thì vợ chồng tôi lại đến xưởng phân phát báo Los Angeles Times, để xếp báo. Đến 5 giờ sáng thì cùng nhau đi bỏ báo. Địa điểm bỏ báo của chúng tôi ở gần biển nên mùa Hè thì dễ chịu, còn mùa Đông thì lại vất vả, khổ sở. Gió biển lạnh thấu xương. Tay xách, vai mang bị đựng báo, chúng tôi lê bước bỏ báo đến từng nhà, vì chúng tôi tuổi già, sức yếu, tay run nên không thể ngồi trên xe mà quăng báo một cách điệu nghệ như đám trẻ. Xong việc, anh đưa tôi tới Golden West để tôi tham gia lớp học, còn anh lại đi làm thêm.

Tôi học Anh văn rất khó khăn, nên mấy tháng đầu nghe thầy giảng mà như vịt nghe sấm! Phần lớn tuổi, phần đầu óc chậm tiếp thu, nên thay vì học lớp cắm hoa chỉ có hai năm, tôi phải mất bốn năm. Sau bốn năm miệt mài tôi cũng ra trường vào mùa hè 2001 với chứng chỉ Floral Design & Shop Management. Dù có chứng chỉ trong tay nhưng với số tuổi đời đã muộn nên không có tiệm hoa nào mướn tôi hết. Tôi đành ở nhà lo cơm nước cho chồng và các con. Đêm đêm cùng chồng đi bỏ báo cho đến lúc hưởng tiền già.

Tôi thuộc loại “Giamaha” (già mà ham). Ham học, ham làm chớ không ham đi shopping. Vì tiết kiệm ngân quỹ gia đình, tôi chỉ mặc đồ hiệu ‘”DOMIBO” (đồ Mỹ bỏ ) và “DOREMI” (đồ rẻ Mỹ). Ba đứa con tôi tiện tặn để dành tiền trong ba năm và mua được một căn nhà ba phòng ngủ, hai phòng tắm, giá $158,000 mà chỉ đặt tiền trước có $ 10,000.

Trước khi mua nhà chúng tôi tạm trú với Thạch. Sau một năm chúng tôi muớn một căn hộ hai phòng đường Magnolia để ra riêng. Sau khi ở được hai ngày, đứa con trai lớn xuống garage thì thấy xe đã mất. Tôi bủn rủn cả chân tay. Chiếc xe chưa trả hết tiền mà đã mất.

Nỗi khổ mất xe còn nóng hổi thì anh cả tôi bên ViệtNam kêu qua, báo tin ba tôi vừa mới qua đời sáng ngày 05 Tháng Tư, năm 1995. Con người có thể chịu đựng được bao nhiêu đau khổ dập dồn trong một thời gian ngắn ngủi hả bạn? Lòng tôi ray rứt, ăn năn. Phải chi tôi nán lại Việt Nam hai tháng thôi thì tôi đã có cơ hội mang chiếc khăn tang tiễn đưa ba tôi đến nơi yên nghỉ cuối cùng. Phải chi tôi đừng vội vàng, tôi đã có thể quỳ bên giường bệnh và vuốt mắt đấng sanh thành trong lần tiễn biệt. Tôi khóc như mưa và khấn nguyện: “ Cha ơi, xin hãy tha cho con tội bất hiếu. Con không thể nào vẹn vẻ cả đôi đường… Xin cha hiểu cho con. Con thương cha nhiều lắm…” Tôi không thể về VN được nên gởi tiền về cho anh tôi lo ma chay. Trong sáu tháng tôi mồ côi cả mẹ lẫn cha !

Tôi ở nhà lo việc nội trợ, nấu nướng để khi chồng và các con về sẽ có bát canh nóng, chén cơm dẻo. Cả nhà sống trong hạnh phúc giản dị, chân thành. Các con ban ngày làm việc, tối học thêm ở Golden West College. Chúng hiện đã hoàn thành “ Giấc Mơ Mỹ” với công việc ổn định, nhà cửa đàng hoàng. Vợ chồng tôi chỉ ao ước sớm có cháu nội ngoại để ẵm bồng cho vui tuổi già. Các con tôi đều hiếu thảo, hiền ngoan. Gia đình tôi rất hạnh phúc. Cuối tuần xum họp, ăn uống và cùng nhau đi lễ ở nhà thờ Westminster. Chúng tôi tập cho các con biết thương yêu, chia sẻ và nâng đỡ nhau trong những khi tối lửa tắt đèn.

Sau mười sáu năm cùng nhau chia sẻ tất cả thăng trầm, buồn vui, khổ đau và hạnh phúc, ngày 14 Tháng Giêng, năm 2009, chồng tôi bỏ tôi ra đi, về với Chúa. Anh trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện Fountain Valley vì nhồi máu cơ tim. Trước khi hôn mê, anh đã thì thầm với tôi: “Loan ơi, anh mệt lắm.” Nghe anh nói mà tim tôi đau nhói. Tôi cảm thấy như có muôn ngàn mũi tên đâm vào trái tim tôi. Tôi nắm tay anh, cố nén tiếng khóc. Đau khổ ơi, hãy chảy ngược vào tim đi, hãy nằm đó rã tan và thấm đậm. Rồi một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau gặm nhắm từng phút, từng giây, từng nét rạch, từng đường vỡ để cho nước mắt nhỏ từng giọt xuống mộ bia lạnh lẻo, để người nằm đó nhắm mắt thở dài… Anh chăm chú nhìn tôi rất lâu mà không nói được cho đến khi hoàn toàn chìm vào hôn mê. Bác sĩ mời mẹ con tôi ra ngoài để họ dùng máy nhồi tim. Mẹ con tôi ngồi chờ trên đống lửa. Sau cùng ông ra, buồn rầu và nghiêm trang, nói: “Xin lỗi bà, chúng tôi đã làm hết sức. Ông nhà quá yếu…”

Các con dìu người mẹ khổ đau ngồi xuống ghế. Tình yêu, hạnh phúc, xum họp, chia lìa… Như những bọt nước…như những chiếc lá vàng… mênh mông… bềnh bồng… vô tận…

Chúng tôi được phép xuống phòng ICU để nhìn mặt anh lần cuối cùng. Sau khi Cha làm phép xức dầu và đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn Gioan Baotixita sớm về với Chúa thì y tá đến rút ống oxy. Tôi nắm bàn tay mềm mại và còn chút hơi ấm của chồng mà nước mắt tuôn rơi. Tôi than thầm: “ Mình ơi, sao mình nỡ đi trước, bỏ em lại bơ vơ một mình. Mình nhớ cầu xin Chúa sớm rước em đi theo mình nghen mình !”

Chúng tôi quàn anh tại nhà thờ Dilday Brothers ở đường Beach. Chúng tôi xin cảm tạ tất cả quý Cha, quý thân nhân, bằng hữu đã an ủi, thăm viếng và tiễn đưa anh đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Chúng tôi cũng không quên cám ơn nước Mỹ đã cho những gia đình cựu quân nhân của quân lực Việt Nam Cộng Hoà được tị nạn trên miền đất tự do nầy… được tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tự do ứng cử và bầu cử, và được tự do biểu tình v..v..

Chúng tôi nguyện chọn nơi đây là quê hương thứ hai và chúng tôi cũng sẽ gởi nắm xương tàn tại non nước nầy, giống như người chồng, người cha yêu quý của chúng tôi vậy.

Nguyễn Kim Loan

From: TU-PHUNG

NGƯỜI VIỆT ÙN ÙN BỎ MỸ VỀ VN

Từ Thức
NGƯỜI VIỆT ÙN ÙN BỎ MỸ VỀ VN

Ông Nguyễn Xuân Phúc nói: với hiện tình nước Mỹ, nếu cái cột điện biết đi cũng chạy qua VN, và hàng vạn người Việt ở Hoa Kỳ đã đăng ký trở về VN.
Nhiều người diễu cợt, nghĩ đây cũng chỉ là một trong những câu tuyên bố ngớ ngẩn, sở trường của một ông Thủ tướng ngớ ngẩn.

Sự thực, đây là lần đầu Thủ tướng Phúc có lý, ăn nói trên những dữ kiện có thực.

Có người đã chụp được hình cột điện Mỹ nối đuôi nhau chạy, trong thành phố cũng như ngoài sa mạc Mỹ.

Và quả thực đã có nhiều người đang ở Mỹ bỏ về VN, đứng đầu là gia đình Thủ tướng Phúc, gia đình cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, và gia đình của các nhà lãnh đạo VN, từ chính phủ tới quốc hội, tướng lãnh.
Đó chỉ là đợt đầu.

Con số những người bỏ Mỹ về VN sẽ cao hơn nhiều, vì hiện nay có, không phải hàng chục ngàn, nhưng hàng trăm ngàn vợ con, thân thuộc của cán bộ các cấp đang sinh sống, kinh doanh, học hành ở Hoa Kỳ.

Để tài trợ cho cuộc sống cực khổ ở Mỹ, tất cả đã phải nuôi heo, bán chổi, trồng rau, lao động thối móng tay (vì vậy nhiều người là khách sộp của các tiệm nails), nếu không có vợ cả, vợ hai có khả năng vay nợ.

Chắc chắn, trong những ngày tới, báo chí VN sẽ chất vấn Thủ tướng, để cập nhật danh sách những người VN đã từ Mỹ chạy về VN

(tuthuc-paris-blg.com)

photo : ghế máy bay hạng nhất dành cho dân chạy loạn

Cô gái gốc Việt ngủ nhờ ở sân bay để học thành phi công

Tên là người..

Đúng là Anh Thư nước Việt!

Cô gái gốc Việt ngủ nhờ ở sân bay để học thành phi công

Nhiều lần đến trung tâm bay ở Atlanta (GA) để dạy, Anh Thư bị nhân viên an ninh chận lại, vì không tin cô gái gốc Á nầy là phi công.

“Hoàng hôn giữa không trung nầy là một trong những lý do trở thành phi công”, Nguyễn Anh Thư đăng một bức ảnh ráng chiều vàng ruộm bên cửa kiếng buồng lái lên trang Facebook cá nhân hôm April 4th. Là giảng viên dạy bay 2 năm và có kinh nghiệm hàng ngàn giờ bay, Thư vẫn thấy mình như một đứa trẻ, mắt sáng ngời khi nhìn thấy máy bay.

Thư đang dạy bay tại Atlanta, Georgia, Mỹ, đồng thời làm nghiên cứu sinh tiến sĩ chuyên ngành Kỹ thuật hàng không – Vũ trụ tại Học viện công nghệ Georgia. Cô cũng đang thực hiện ước mơ lớn hơn: một mình bay vòng quanh thế giới.

Anh Thư sinh ra trong một ngôi làng không có điện ở An Thạnh Thủy, Chợ Gạo, Tiền Giang. Thời thơ ấu, niềm vui nhứt trong ngày của cô bé là cùng các bạn ngước lên bầu trời nhìn những chiếc máy bay ngang qua, lắng nghe tiếng động cơ ù ù, đôi lúc cô còn chạy trên những cánh đồng chỉ để nhìn máy bay lâu hơn.

Năm Thư 12 tuổi, gia đình đi H.O tới Mỹ, định cư ở tiểu bang Indiana. Như hầu hết người nhập cư, cha mẹ cô phải vật lộn về tài chánh và văn hóa ở đất nước mới, song họ luôn đặt giáo dục cho con cái lên hàng đầu.

Anh Thư vốn học giỏi từ ngày còn nhỏ ở Việt Nam. Những năm High School tại Mỹ, tiếng Anh kém nên Thư bị cô lập, không bạn bè. Bù lại, cô học rất giỏi Toán. “Tôi học đam mê suốt ngày đêm. Là người nhập cư, tôi thấy mình phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình và luôn muốn làm cho cha mẹ tự hào”, Thư nói.

Cô đã tốt nghiệp High School với điểm số đứng đầu trong tổng số 2.500 học sinh của trường và sau đó giành học bổng toàn phần ngành Toán, tại Đại học Purdue, Indiana.

Thành tích nầy không hiếm với những người nhập cư Mỹ, học rất giỏi, đứng đầu, giành học bổng. Nhưng với Anh Thư, ước vọng không dừng lại đó.

“Tôi nói với ba ước mơ làm phi công năm 16 tuổi. Ba phản đối”, cô kể. Đây là điều dễ hiểu, bởi ông vẫn nghĩ con là cô gái da vàng nhỏ bé, trường y khoa mới thích hợp chứ không phải học viện không quân.

“Năm 18 tuổi, tôi nghĩ mình đang ở Mỹ, có thể làm gì mình muốn mà không n hứt thiết phải răm rắp nghe theo cha mẹ”, cô nhớ lại.

Anh Thư tham dự các bài học bay bất cứ khi nào có đủ khả năng tài chánh. Song song, cô vẫn tốt nghiệp đại học, lọt top 10 cử nhân xuất sắc của lớp và sau nầy học tiếp thạc sĩ về ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ.

“Khi còn là sinh viên, cứ một giờ học bay tôi phải dạy kèm Toán trong 20 giờ mới đủ tiền trả”, Thư kể. Trong khi, để học bay một bằng căn bản nhứt thì phải bay khoảng 60 giờ. Mỗi điều kiện thời tiết, mỗi một loại máy bay cần bằng khác nhau. Anh Thư đã có hơn 10 loại bằng như thế.

Lần đầu tiên bay solo, cô gái nhỏ bé lo âu nhưng “lồng ngực căng đầy hạnh phúc, cảm giác như mình đã chinh phục được bầu trời rồi. Mình sẽ thành phi công”. Dấu mốc quan trọng nầy cho Anh Thư chứng chỉ lái máy bay tư nhân, sau nhiều thời gian cố gắng, ngắt quãng.

Từ đây, con đường đi trong cô càng sáng tỏ. Cô đi làm đúng chuyên ngành hàng không vũ trụ để có tiền chi trả cho các khóa học phi công. Có thời điểm, không còn tiền, cô phải ngủ trong xe. Teacher thấy cô tội nghiệp đã cho phép vào sân bay ngủ..

“Tôi không dám nói với ba mẹ vì sợ ba mẹ đau lòng. Tôi cũng sợ ba mẹ không cho phép theo hàng không. Cuộc sống chưa sung túc, ba mẹ không đủ điều kiện để giúp tôi”, cô chia xẻ. Tổng cộng, cô mất 12 năm từ ngày học chứng chỉ đầu tiên, cho đến khi trở thành một giảng viên phi hành.

Năm 2017, Anh Thư trở thành huấn luyện viên xuất sắc của Aircraft Owners and Pilots Association (Hiệp hội các chủ sở hữu và phi công máy bay), sau khi đào tạo cho hàng trăm phi công. Cô đồng thời cũng hoàn thành bằng lái máy bay thương mại cỡ lớn.

Nhưng, cô gái gốc Việt vẫn chưa dừng lại. Anh Thư đang chuẩn bị cho hành trình một mình bay vòng quanh thế giới.

Lý do chính của việc nầy xuất phát từ những trở ngại hàng ngày Anh Thư phải nhận. Cô là giảng viên nữ, người da vàng và nhập cư duy nhứt bên cạnh hơn 10 giảng viên nam da trắng tại một trung tâm huấn luyện bay ở Atlanta, GA. Sự hiện diện của cô vào sân bay năm 2019 “vẫn bị cho là nhầm lẫn và là cú sốc với nhiều người, kể cả nhân viên an ninh”.

“Nhiều lần, dù trên người đang mặc đồng phục phi công nhưng nhân viên an ninh từ chối cho tôi qua cổng. Tôi phải đưa các giấy tờ chứng minh thân phận”, Thư kể.

Với các học sinh cũng tương tự. Lần đầu nhìn thấy cô, họ không vui. “Zach M, một sinh viên da trắng ban đầu không ưng khi thấy tôi, nhưng sau buổi bay cậu ấy nói ‘Bạn là một trong số ít người hướng dẫn tốt nhất tôi từng có’”, Thư chia xẻ thêm.

Chỉ hơn 5% phi công trên toàn thế giới là nữ, theo Forbes năm 2018. Tính đến nay mới có 8 phụ nữ hoàn thành chuyến bay toàn cầu. Nguyễn Anh Thư hy vọng mình trở thành người thứ 9 và là người gốc Việt đầu tiên.

Chuyến bay sẽ cần khoảng một triệu đôla, đi qua 4 lục địa, đến 25 quốc gia và vùng lãnh thổ chỉ bằng chiếc máy bay nhỏ bé một động cơ. Thư cũng sẽ đến Việt Nam và trở về quê hương Chợ Gạo, Tiền Giang trong hành trình nầy. Cô đang vận động kinh phí, chuẩn bị hậu cần, thị thực và giấy phép trên các lãnh thổ bay qua.

Anh Thư gọi đây là chuyến bay cho mọi cô gái, bởi sâu thẳm trong cô là cô gái nông thôn giản dị ở Tiền Giang, nuôi giấc mơ lớn.

From:TU-PHUNG