Câu chuyện về Nelson Mandela

Sau khi trở thành Tổng thống, tôi đã rủ một số vệ sĩ của mình đi dạo trong thị trấn. Sau khi đi bộ, chúng tôi đi ăn trưa tại một nhà hàng. Chúng tôi ngồi ở một nơi trung tâm nhất, và tự hỏi nhau xem muốn ăn gì. Sau một hồi chờ đợi, người phục vụ mang thực đơn cho chúng tôi, ngay lúc đó tôi nhận ra rằng bàn ngay trước mặt chúng tôi có một người đàn ông đang chờ được phục vụ.

Khi anh ta được bồi bàn tới tiếp, tôi nói với một trong những người lính của mình: hãy rủ người đó ngồi cùng bàn với chúng tôi. Người lính đi và truyền lời mời của tôi.

Người đàn ông đứng dậy, lấy đĩa và ngồi cạnh tôi. Trong khi ăn, tay anh ấy liên tục run và không ngẩng đầu lên khỏi thức ăn. Khi chúng tôi kết thúc, anh ấy vẫy tay với tôi mà không thèm nhìn tôi, còn tôi bắt tay anh ấy và bỏ đi!

Người lính nói với tôi:

– Madiba, người đàn ông đó chắc hẳn rất ốm vì tay anh ta không ngừng run khi đang ăn.

Không có gì! Lý do cho sự run rẩy của anh ta là chuyện khác – Tôi đáp. Họ nhìn tôi kỳ lạ và tôi liền nói với họ:

– Người đàn ông đó là cai ngục của nhà tù mà tôi bị nhốt. Thường, sau khi bị tra tấn, tôi đã la hét và khóc đòi nước và anh ta đến để làm nhục tôi, anh ta cười nhạo tôi và thay vì cho tôi uống nước thì anh ta đi tiểu trên đầu tôi.

Anh ấy không bị bệnh, anh ấy sợ hãi và run rẩy có lẽ sợ rằng tôi, bây giờ là tổng thống Nam Phi. Sợ tôi sẽ tống anh ấy vào tù và làm điều tương tự anh ấy đã làm với tôi, tra tấn và làm nhục anh ấy.

Nhưng đó không phải là tôi, hành vi đó không có trong tính cách cũng như chuẩn mực đạo đức của tôi.

Có những người luôn nghĩ tới cách tìm kiếm sự trả thù nhằm phá hủy các quốc gia, trong khi cũng có những người chỉ suy nghĩ việc tìm kiếm sự hòa giải để xây dựng các quốc gia ”

Dịch từ

Nelson Mandela

(From Echeverría Martínez ′′ Chicali Wall ′′)

Nguyễn Thị Bích Hậu

May be an image of 1 person and text that says '"I NEVER LOSE. I EITHER WIN OR LEARN." ~Nelson Mandela'

Đường sắt Cát Linh-Hà Đông…

 

 Đại Sứ Trung Quốc tại Hà Nội, Hùng Ba mô tả đường sắt Cát Linh-Hà Đông “là biểu trưng cho tình hữu nghị Việt Nam-Trung Quốc”…

Mời cán bộ, đảng viên Việt Cộng mô tả cho người dân Việt biết tình hữu nghị ra sao qua hình ảnh đường sắt Cát Linh – Hà Đông dưới đây nhé…

NÓ CÓ NHỮNG “ĐƯỜNG CONG MỀM MẠI NHƯ QUAN CHỨC ĐẢNG VC TUYÊN BỐ?

Vừa ra tù sau 32 năm, ông gốc Việt ở California bị tạm giam chờ trục xuất

Vừa ra tù sau 32 năm, ông gốc Việt ở California bị tạm giam chờ trục xuất

June 12, 2021

SACRAMENTO, California (NV) – Sau 32 năm ngồi tù vì tội giết người, ông Lê Hồng Lâm, 54 tuổi, được tạm tha năm 2019.

Ông được tự do… chỉ vài phút. Hôm đó, Cảnh Sát Di Trú (ICE) chờ sẵn bên ngoài nhà tù rồi bắt giam ông ta, theo ABC News hôm Thứ Sáu, 11 Tháng Sáu.

Kể từ khi được thả ra đến nay, ông Lâm chăm sóc người vô gia cư ở vùng Bay Area. (Hình: Tsuru for Solidarity)

Ông Lâm thuộc diện không có giấy tờ cư trú hợp pháp, bị ICE tạm giam trong lúc các giới chức quyết định trục xuất hay không, theo hồ sơ mà ABC News có được.

Theo các chuyên gia, trường hợp của ông Lâm không phải hiếm. Ông Lâm, người Việt Nam, và nhiều người Đông Nam Á khác có nguy cơ bị trục xuất nhiều hơn những nhóm dân nhập cư khác vì từng bị kết tội, một số chuyên gia và người ủng hộ nhập cư cho hay. Trong vài trường hợp, họ bị trục xuất sau khi ra tù.

Ông Lâm đến Hoa Kỳ cùng với em trai năm 1981 khi chỉ mới 12 tuổi. Hai anh em họ nằm trong số khoảng 125,000 người tị nạn di tản đến Mỹ sau khi chiến tranh kết thúc năm 1975.

Bạo lực là điều mà ông Lâm nhớ rõ nhất hồi còn nhỏ ở Việt Nam.

“Tôi nhớ rất nhiều lần nghe thấy tiếng bom đạn,” ông Lâm kể. “Trời, thời ở đó, ngày nào tôi cũng thấy người ta bị thương, lính tráng bị thương, mất tay, chân, đổ máu.”

Năm 1979, ông Lâm cùng em trai rời Việt Nam và đến trại tị nạn Hồng Kông mà trên người không có gì, ngoại trừ bộ đồ đang mặc, ông kể. Ở quê nhà khi đó, họ còn anh trai, người cha hay bạo hành gia đình và ít khi có mặt ở nhà, và người mẹ bệnh nặng.

Sau khoảng một năm ở Hồng Kông, hai anh em được bảo lãnh sang Mỹ và sống với hai gia đình bảo lãnh khác nhau. Trong khi em trai được gia đình bảo lãnh đối xử tốt, ông Lâm không may mắn như vậy. Ông cho hay người bảo lãnh quá bạo hành đến mức ông bỏ nhà ra đi năm 14 tuổi rồi cuối cùng gia nhập băng đảng.

Ông Lâm kể, là đứa trẻ vô gia cư ở đất nước xa lạ, ông thèm khát cảm giác có gia đình, được an ủi, bảo vệ.

“Lúc đó, tôi có cảm giác họ là gia đình, có thể tin họ mọi thứ. Tôi có cảm giác chúng tôi có thể cùng nhau làm mọi thứ,” ông nói về băng đảng của ông. “Chúng tôi chăm lo cho nhau. Nếu bất kỳ ai làm hại một người của chúng tôi, chúng tôi sẽ đứng lên đánh trả.”

Năm 23 tuổi, ông Lâm bắn chết một tay giang hồ đối thủ ở Gardena, California, và sau đó, bị kết tội giết người và âm mưu giết người, rồi bị kết án 34 năm tù đến chung thân.

Năm 2019, sau khi được tạm tha, ông Lâm bị ICE giam ở nhà tù Yuba County hai tháng. Sau đó, ông ký giấy tờ trục xuất để được thả ra và lâu lâu phải ra trình diện ICE.

Năm 2020, tổng cộng 1,615 tù nhân được chuyển từ Bộ Cải Huấn California sang ICE, theo Cơ Quan Nghiên Cứu Chính Sách Cải Huấn và Văn Phòng Giám Sát Nội Bộ.

Theo khảo sát của hai nhóm ủng hộ dân nhập cư và pháp lý – Tác Động Con Người và Bảo Vệ Công Lý Người Mỹ Gốc Á Châu – do nhiều chục năm thiếu hỗ trợ cũng như cảnh sát quá mạnh tay với cộng đồng tị nạn Đông Nam Á, “người tị nạn Đông Nam Á có nguy cơ bị trục xuất vì phạm tội trong quá khứ, nhiều gấp ba đến bốn lần những cộng đồng nhập cư khác.”

Nỗi đau mà ông Lâm gánh chịu do là người tị nạn “nặng nề đến mức để lại vết hằn trên não,” Bác Sĩ Carolee Trần, chuyên gia tâm lý và giáo sư của UC Davis Medical School, nói với ABC News.

Nỗi đau đó có thể ảnh hưởng đến cách con người nhận thức về thế giới cũng như cách họ phản ứng với hoàn cảnh khó khăn, bà Carolee cho biết thêm.

Tsuru for Solidarity biểu tình ở Sacramento, California, hôm 3 Tháng Sáu, hối thúc Thống Đốc Gavin Newsom ân xá cho ông Lê Hồng Lâm. (Hình: Tsuru for Solidarity)

Thỉnh cầu thống đốc

Thứ Năm tuần trước, buổi sáng trước ngày ông Lâm ra trình diện ICE, Tsuru for Solidarity, tổ chức bất vụ lợi của người Mỹ gốc Nhật ủng hộ công bằng xã hội, tổ chức biểu tình ở Sacramento hối thúc Thống Đốc Gavin Newsom ân xá cho ông Lâm ngay lập tức.

Mấy năm gần đây, ông Newsom ân xá tương tự cho hai người tị nạn Cambodia đang chờ trục xuất năm 2019; cả hai đều từng bị kết tội vì những tội ác họ gây ra lúc còn trẻ.

Những người ủng hộ nhập cư cho rằng trường hợp ông Lâm vi phạm thỏa thuận song phương năm 2008 giữa Hoa Kỳ với Việt Nam, theo đó, “công dân Việt Nam sẽ không bị trục xuất về nước nếu đến Mỹ trước ngày 12 Tháng Bảy, 1995.”

Năm 2017, chính quyền Tổng Thống Donald Trump khi đó đàm phán lại với chính phủ Việt Nam để loại trừ những người từng phạm tội hình sự.

Từ năm 2017 đến 2018, số người Mỹ gốc Cambodia bị trục xuất tăng 279%, còn số người Mỹ gốc Việt bị trục xuất tăng 58%. Tháng Ba năm nay, có 31 người tị nạn Việt Nam bị trục xuất chung một chuyến bay dưới thời chính quyền Tổng Thống Joe Biden, nhiều người trong số đó đến Mỹ trước năm 1995.

Nếu bị trả về Việt Nam, ông Lâm sẽ trở lại một đất nước xa lạ mà không có ai giúp đỡ. Hơn nữa, ông có thể đối mặt với bạo lực và bị sách nhiễu vì đã công khai chỉ trích chính phủ Việt Nam, theo bà Angela Chan, giám đốc chính sách kiêm luật sư của tổ chức Bảo Vệ Công Lý Người Mỹ Gốc Á Châu.

Kể từ khi được thả ra đến nay, ông Lâm chăm sóc người vô gia cư ở vùng Bay Area. Ông cũng tình nguyện làm đại sứ khu Chinatown ở Oakland, giúp dẫn người cao niên gốc Á Châu về nhà giữa lúc nạn bạo lực chống người gốc Á Châu tăng mạnh.

Giờ đây, ông đang hy vọng Thống Đốc Newsom xóa tội hình sự tiểu bang “vì công nhận ông cải huấn tốt. Sau đó, họ có thể cấp lại thẻ xanh cho ông, rồi cho nhập quốc tịch. Đó là việc mà Thống Đốc Newsom chỉ cần cầm viết quẹt một cái là xong,” bà Chan cho hay.

Văn phòng ông Newsom chưa trả lời yêu cầu của ABC News cho biết ý kiến.

Về phần mình, ông Lâm nói ông đã ngồi tù đủ năm cho tội ác mình gây ra, và đang sẵn sàng sống cuộc đời phục vụ người khác.

“Tôi nhận thấy mình đã thay đổi. Tôi chỉ muốn yên bình. Tôi chỉ muốn làm điều tốt, đóng góp cho cộng đồng và xã hội. Tôi chỉ mong có vậy. Tôi tự nhủ ngày nào đó chính thức được tự do, tôi sẽ đi khuyên giới trẻ tránh xa ma túy, tránh xa băng đảng,” ông Lâm nói với ABC News.

“Chúng ta ai cũng có thể thay đổi để trở thành người tốt hơn cho cộng đồng, xã hội, để giúp đỡ lẫn nhau, không thù ghét hay oán giận nhau,” ông nói. (Th.Long) [qd]

CÁI CHẾT CỦA NHÀ SÁNG LẬP APPLE – LUẬT LỆ VÀ NHÂN CÁCH MỸ LÀ ĐÂY.

CÁI CHẾT CỦA NHÀ SÁNG LẬP APPLE – LUẬT LỆ VÀ NHÂN CÁCH MỸ LÀ ĐÂY.

Steve Jobs: The Exclusive Biography

Steve Jobs được làm phẫu thuật ghép gan vào năm 2009 – 2 năm trước khi ông qua đời.

Vào năm 2009, CEO của Apple Steve Jobs được phát hiện mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Bác sĩ nói với ông rằng, cần phải lập tức làm phẫu thuật ghép gan mới có thể giữ được sinh mạng.

Steve Jobs đồng ý với phương án phẫu thuật ghép gan. Phía bệnh viện lập tức đăng ký cho ông tại trung tâm ghép gan California và chờ đợi nguồn gan.

Tuy nhiên phía bệnh viện thấy rằng, số người phải làm phẫu thuật ghép gan quá đông, nếu xếp hàng thì ít nhất, nhà sáng lập Apple phải đợi ít nhất là 10 tháng.

Để cứu chữa cho Steve Jobs một cách nhanh nhất có thể, bệnh viện đã tiến hành đăng ký cho ông ở các bang khác của nước Mỹ và việc này được luật pháp chấp nhận, mục đích là để tranh thủ từng giây, từng phút để cứu người bệnh.

Trong số các bang được phía bệnh viện đăng ký thì Tennessee là bang nhanh nhất, chỉ cần đợi 6 tuần. Và như thế, Steve Jobs là bệnh nhân cuối cùng trong số các bệnh nhân cần ghép gan trong vòng 6 tuần đó.

Đối với các bệnh nhân cần ghép gan, mỗi giây đều vô cùng quý giá. Và do đó, có người đã tìm gặp riêng viện trưởng của Viện Cấy ghép Bệnh viện Đại học Methodist ở Memphis, Tennessee nơi Steve Jobs sẽ phẫu thuật, hi vọng ông có thể dùng đặc quyền của mình một chút để nhà sáng lập Apple được làm phẫu thuật trước.

Thế nhưng nghe xong lời đề nghị đó, vị viện trưởng cau mày, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Ông nhún vai trả lời: “Tôi làm gì có đặc quyền để Jobs được làm phẫu thuật trước? Nếu để ông ấy làm trước, vậy thì những bệnh nhân khác phải làm sao? Tất cả các sinh mệnh đều bình đẳng kia mà?”

Người kia nghe vậy đành phải lầm lũi rời khỏi phòng của vị viện trưởng.

Lại có người tìm gặp thống đốc bang Tennessee – Phil Bredesen, hi vọng ông có thể giúp đỡ, sử dụng một chút đặc quyền của mình để nói với phía bệnh viện một tiếng, hoặc phê chuẩn một công văn để Jobs được làm phẫu thuật sớm hơn, nếu không, tính mạng của Jobs sẽ bị đe dọa.

Phil Bredesen nghe xong, nụ cười trên gương mặt ông lập tức vụt tắt. Ông nghiêm nghị nói:

“Tôi làm gì có đặc quyền đó? Nói với bệnh viện ư? Hay phê chuẩn một công văn ư? Ý của anh là gì? Tôi không hiểu! Không ai có đặc quyền có thể cho phép ai làm phẫu thuật ghép gan trước, ai làm phẫu thuật ghép gan sau. Tất cả mọi sinh mệnh đều bình đẳng, mọi người chỉ có thể chờ đợi lần lượt theo trình tự mà thôi.”

Rồi lại có người nói với Steve Jobs: “Anh xem có thể bỏ thêm chút tiền cho người có liên quan để họ sắp xếp cho anh làm phẫu thuật trước hay không?”

Steve Jobs nghe xong, ông cũng kinh ngạc không kém những người trước: “Điều này không thể được? Vậy chẳng phải là phạm pháp sao? Tính mạng của tôi và tính mạng của những người khác đều như nhau, mọi người chỉ có thể đợi theo đúng trình tự thôi!”

Không ai có thể giúp đỡ Jobs kể cả bản thân ông. Những người đang chờ đời ghép gan trước ông, có người là nhân viên công ty, có người là chủ gia đình, có người già, người thất nghiệp, họ cũng đều phải đợi theo thứ tự để được làm phẫu thuật.

Sáu tuần sau, cuối cùng Steve Jobs cũng nhận được một lá gan. Tuy nhiên, do thời gian chờ đợi lâu, các tế bào ung thư của Steve Jobs đã di căn sang các bộ phận khác trên cơ thể ông. Ca ghép gan chỉ kéo dài sự sống của ông được khoảng 2 năm.

Tuy nhiên, ông không hề hối tiếc..

Trong 2 năm cuối đời, ông vẫn tiếp tục phát triển ngày càng nhiều sản phẩm sáng tạo cho Apple, cứ như thế cho đến phút cuối của cuộc đời.

Walter Isaacson – một nhà văn và cũng là một nhà báo người Mỹ đã nói rằng: “Sinh mạng không phân biệt giàu nghèo, đẹp xấu, tất cả đều bình đẳng. Bình đẳng không phải là khẩu hiệu, càng không phải là sự trao đổi. Nó là biểu hiện sinh động nhất, cụ thể nhất trong cuộc sống này.”

Cho dù bạn là ai, ông chủ một tập đoàn danh tiếng, người quét rác bên đường, hay một ông cụ đã ở tuổi gần đất xa trời, thì khi đứng trước sự sống và cái chết, ai cũng như nhau.

(An Le)

Nghề Ăn Cắp Của Người Việt Ở Đức

Nghề Ăn Cắp Của Người Việt Ở Đức

Tác giả : Phạm Thị Hoài

Nguồn: Tin Nước Đức Ngày đăng: 2021-05-25

Có lần tôi đi một phiên tòa xử nhanh hai thanh niên Việt Nam ăn trộm trong cửa hàng.
Một chàng diện Nike Air Max chói chang, một chàng quần bò Dolce Gabbana rất xước.
Cả hai đều mới sang Đức hai tuần trước, đơn xin tị nạn còn chưa nộp. 

Họ ăn trộm phụ kiện, nước hoa và mỹ phẩm trị giá gần 1000 Euro, trong một cửa hàng mà họ hiển nhiên là những vật thể lạ. Xã hội tư bản tân tiến một thế kỷ rưỡi sau Marx, đã xóa đi nhiều ranh giới giữa các giai cấp đối kháng, song lại mở rộng khoảng cách giữa các đẳng cấp.

Hai thanh niên Nghệ An này chỉ cần đặt một nửa bàn chân vào cửa hàng đó là toàn hộ hệ thống báo động của nó đã đỏ rực.

Hình phạt cho mỗi chàng là một cuối tuần quản thúc, tức chiều tối thứ Sáu khăn gói đến ở tại Nhà Quản Thúc Thanh Thiếu Niên, chiều tối Chủ Nhật được về.
Nguời đại diện tư pháp cho thanh thiếu niên cằn nhằn rằng phạt thế hơi nặng, lao động công ích là đủ rồi.

Công tố viên nhún vai. Thẩm phán thở dài, biết rằng sớm muộn cũng gặp lại họ, nhiều phần sớm hơn phần muộn.

Người Việt ở Đức hoàn toàn vắng mặt trong những tội phạm cỡ lớn như khủng bố, đe dọa an ninh quốc gia, rất khiêm tốn trong những tội phạm tài chính và công nghệ cao, khá thứ yếu trong những lĩnh vực như ma túy, mại dâm…

Quả thật không thể sánh vai các bạn thuộc khối Đông Âu cũ do Nga dẫn đầu, nhưng lừng danh trước hết với mafia thuốc lá lậu và ngay sau đó có thứ hạng đáng kể là những người ăn trộm, có lẽ chỉ đứng sau Rumani.

Trong ba năm gần đây, mỗi năm cộng đồng người Việt ở Đức vi phạm khoảng 5000 vụ hình sự, trong đó trên dưới 1000 vụ là tội ăn cắp. Để so sánh: cộng đồng Trung Quốc 110.000 người, mỗi năm trên dưới 200 vụ ăn cắp.

Trừ tranh tượng nghệ thuật và bí mật công nghệ, nói chung không có thứ  gì khác mà những người Việt ăn trộm không thể và không nỡ ăn cắp, từ mèo nhà hàng xóm, xe nôi, xe đạp, hộ chiếu, thẻ tín dụng, điện, nước, biển số, đến nhân thân vịt trời… làm nấm ăn cắp nấm, làm xúc xích ăn cắp xúc xích, làm quán ăn cắp tất cả những gì không còn nguyên niêm phong, song phổ biến nhất là ăn cắp trong cửa hàng.

Có thời, đồ ăn cắp được bày ngang nhiên ở nhiều góc Trung tâm Thương mại Đồng Xuân, khu chợ Việt Nam tại quận Lichtenberg. Đồng bào xúm xít mua đồ tốt giá rẻ, từ hộp thuốc đánh răng, kem dưỡng da, rượu, cà-phê đến túi xách, áo da, quần bò hàng hiệu.

Sự nghiệp bán thuốc lá lậu nổi bật cộng đồng người Việt ở miền Đông nước Đức trong 25 năm qua, song thời hoàng kim của nó đã lùi vào dĩ vãng, trong khi ăn cắp thì tương lai còn khá vững bền.

Ta hãy nhớ lại:
Ngày 10.5.1996, cuộc chiến giành quyền kiểm soát thị trường thuốc lá lậu ở Berlin giữa các băng đảng Việt Nam đạt tới đỉnh cao ghê rợn: sáu người Việt bị hành hình trong một căn hộ chung cư quận Marzahn, tất cả tay đều bị trói, mỗi người lĩnh chính xác hai viên đạn của băng đảng Ngọc Thiện bắn vào đầu.

Bốn ngày sau, để “tháng Năm đẫm máu” đi vào lịch sử tội phạm của thành phố này, băng Quảng Bình “bị hại” đáp lễ bằng ba xác người Việt vứt ở đường tàu quận Lichtenberg.

Mafia Việt Nam một thuở, nghe thì kinh, đếm xác nạn nhân càng kinh, song diện mạo thật thì thô sơ đến bất ngờ. Một số lính, được trìu mến hay trọng thị hay e sợ hay tất cả trộn lại – chỉ trừ không giễu nhại – gọi là “bộ đội”, quân chủ lực của băng Quảng Bình, sa vào tay cảnh sát Berlin không phải như trong phim hình sự, sau những pha săn lùng, đột nhập nghẹt thở. Mà đơn giản là ngớ ngẩn.

Sau một phiên tòa xử tội ăn trộm một chiếc sơ-mi, một bộ đồ tắm và một chiếc quần short trị giá gần 500 DM trong cửa hàng xa xỉ KaDeWe, bị cáo là một phụ nữ Việt nhất định không chịu rời khỏi phòng xét xử.

Cô run rẩy bảo, “bộ đội” đang chờ trước cửa tòa án, sẽ bắt cóc cô để tra khảo, dù cô không khai gì trước tòa.

Một trong những “bộ đội” ấy, súng giắt cạp quần ngẩn ngơ, gần như lao thẳng vào tay cảnh sát, và ngay trong ngày hôm ấy sào huyệt của Quảng Bình bị lật tung, một trong hai khẩu Kalashnikov thu được ở đó chính là vũ khí đoạt mạng ba người ở đường tàu.
Vài hôm sau, một trong những “bộ đội” đang bị truy nã cũng dính lưới, không phải trong khi chôn sống một ai đó ngoài rừng, mà trong khi ăn trộm tại một cửa hàng ở quận Lichtenberg.

Ăn cắp vậy là đã góp phần thanh toán mafia thuốc lá, chuyện của người Việt thường trớ trêu như thế.

Tuy một bước đổi đời bằng nghề cầm nhầm thì khó, song ăn trộm ở đây một ngày vẫn hơn đi cày cả tháng.

Ăn trộm là nghề nhàn, dạo phố, tia hàng, đi làm như đi chơi mà thu nhập không thua đứng đường bán thuốc lá từ sáng sớm đến tối mịt, tức mỗi tháng trên dưới một ngàn Euro, chưa kể tiền nhà, tiền bảo hiểm y tế và khoảng 350 Euro trợ cấp tị nạn, tất cả do nhà nước trả.

Môi trường lại vô tận, nhân loại còn thì siêu thị còn, siêu thị còn thì người ăn trộm còn. Và gần như không mất vốn. Một cái kìm cắt tem từ (magnetic stamp).
Một cái túi lót lớp giấy bạc để tránh báo động khi qua cổng từ, gần đây người Việt giàu sáng kiến còn khâu luôn lớp giấy bạc vào mặt trong áo khoác.

Và không cần qua đào tạo. Hôm trước theo đàn anh đàn chị đi tia, hôm sau tự mình đã ngon lành khánh thành công ty một thành viên hai ngón.

Và ít mạo hiểm. Khung hình phạt cao nhất năm năm, nhưng có ăn cắp cả Nữ thần Chiến thắng lẫn bốn con ngựa trên cổng thành Brandenburger Tor cũng chưa chắc được tuyên bản án ấy. Xã hội càng yên thì luật pháp càng hiền.

Trong thực tế, không mấy người ăn trộm phải ngồi nhiều hơn vài ba tháng. Phần lớn chỉ phạt tiền, mỗi tháng trả dần vài ba chục, án tù thường chuyển thành án treo.
Thanh thiếu niên chưa tròn hai mốt tuổi thường chỉ bị cảnh cáo, phạt lao động công ích, tức dọn dẹp lau chùi ngay trong trại, hay quản thúc cuối tuần. Có lần tôi suýt phì cười vì bản án dành cho một thanh niên Việt Nam ăn cắp 17 gói cà-phê: bắt về trại đi học tiếng Đức !

Thế là hôm ấy khi ra cửa, tôi bảo, hai cháu chịu khó đi học tiếng Đức nhé, đừng ăn trộm nữa.
Chàng (diện đồ) Dolce Gabbana đáp: bọn phát-xít, nó xử oan, cháu có cầm đồ đâu. Cầm đồ ở đây không phải là cầm đồ mà là cầm đồ .
Tôi hỏi, cái gì cầm đồ?
Chàng Nike nhanh nhẹn giải thích, đồ thì cháu cầm, thằng này – hất hàm về phía Dolce Gabbana – chỉ bóc tem thôi.
Nhưng cháu đã ra đến cửa đâu. Luật pháp đéo gì, bất công!
Tôi bảo, bóc tem với cầm đồ thì đúng là định ăn trộm rồi, oan với ai nữa.
Dolce Gabbana trừng mắt:
Cô bênh bọn Đức lợn hử? Người Việt thì phải giúp người Việt chứ! Cô có phải người Việt không hử?

Phạm Thị Hoài – Berlin

From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen

Orange County có thêm 6 thủ khoa gốc Việt

Orange County có thêm 6 thủ khoa gốc Việt

June 6, 2021

ORANGE COUNTY, California (NV) – Không chỉ đứng đầu trong học khu lớn nhất ở Little Saigon là Học Khu Garden Grove, học sinh gốc Việt còn chiếm nhiều vị trí thủ khoa của các học khu khắp Orange County.

Các học khu như Santa Ana, Anaheim, Fullerton và Placentia có tổng cộng sáu thủ khoa gốc Việt.

Các thủ khoa gốc Việt của những học khu bên ngoài Little Saigon. Từ trái, theo chiều kim đồng hồ: Matthew Nguyễn, Brendan Mai Hà, Emily Ngô, Wilton Phùng, Jacqueline Dương, và Andrew T Ngô. (Hình: Học sinh cung cấp cho OCR)

Sau đây là danh sách sáu thủ khoa gốc Việt của những học khu ngoài Little Saigon. Hình ảnh do học sinh cung cấp cho nhật báo The Orange County Register.

Matthew Nguyễn

Matthew Nguyễn là thủ khoa của trung học Esperanza ở Anaheim, tốt nghiệp với điểm GPA 4.84.

Về các sinh hoạt, Matthew từng là thành viên của Hội Học Sinh Danh Dự Hóa Học Olympic.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Matthew sẽ vào đại học UCLA, sau đó vào trường y khoa với mục tiêu trở thành bác sĩ.

Brendan Mai Hà

Brendan Mai Hà là thủ khoa của trung học Segerstrom ở Santa Ana, tốt nghiệp với điểm GPA 4.8.

Các sinh hoạt của Brendan gồm có phó chủ tịch Liên Đoàn Học Bổng California, thư ký và điều phối viên cho Key Club, và là thành viên đội bơi lội và đội bóng nước của trường.

Sau thi tốt nghiệp trung học, Brendan muốn nhập ngũ, và cho biết chưa quyết định sẽ theo đuổi sự nghiệp nào trong tương lai.

Emily Ngô

Emily Ngô cũng là thủ khoa của trung học Segerstrom ở Santa Ana, tốt nghiệp với GPA 4.9.

Các sinh hoạt của Emily gồm có đội trưởng của đội bóng rổ và chủ tịch Liên Đoàn Học Bổng California cho trường.

Sau khi tốt nghiệp, Emily sẽ vào đại học UCLA theo ngành tâm lý sinh học với mục tiêu trở thành dược sĩ.

Wilton Phùng

Wilton Phùng là thủ khoa của trung học căn bản Godinez ở Santa Ana, tốt nghiệp với điểm GPA 4.7.

Về các sinh hoạt trong trường, Wilton từng là thành viên của đội bơi lội và đội bóng nước.

Sau khi tốt nghiệp, Wilton sẽ vào đại học UC Riverside theo ngành kỹ sư sinh học.

Jacqueline Dương

Jacqueline Dương là thủ khoa của trung học Valencia ở Placentia, tốt nghiệp với điểm GPA 4.91.

Các sinh hoạt của Jacqueline gồm có chủ tịch câu lạc bộ diễn văn và tranh luận, thành viên đội quần vợt nữ, dạy học cho trẻ em tại nhà thờ Saint Martin ở Yorba Linda. Jacqueline còn nhận được chứng chỉ International Baccalaureate, và được nhà trường trao ba giải thưởng Anh Ngữ, toán học, và thể thao.

Sau khi tốt nghiệp, Jacqueline sẽ vào đại học UCLA để học các môn cần thiết cho y khoa và theo đuổi mục tiêu trở thành bác sĩ.

Andrew T Ngô

Andrew T Ngô là thủ khoa của trung học Sunny Hills ở Fullerton, tốt nghiệp với điểm GPA 4.74.

Các sinh hoạt của Andrew gồm có làm việc cho tờ báo của trường, thành viên của đội quần vợt, thành viên Hội Lãnh Đạo Kinh Doanh Tương Lai của Hoa Kỳ, và thành viên của Hội Sinh Viên Việt Nam. Andrew còn là ứng cử viên nhận chứng chỉ International Baccalaureate.

Sau khi tốt nghiệp, Andrew sẽ vào đại học University of Southern California (USC) với mục tiêu trở thành chuyên gia tài chánh địa ốc. (TL) [đ.d.]

NHỮNG BỨC ẢNH GÂY XÚC ĐỘNG

VÌ CHÚNG TA GỌI NHAU BẰNG HAI TIẾNG: ĐỒNG BÀO  

VÌ CHÚNG TA GỌI NHAU BẰNG HAI TIẾNG: ĐỒNG BÀO  

Bạn sẽ xử trí ra sao nếu gặp một hành khách khuyết tật, không có giấy tờ tuỳ thân, khuôn mặt khắc khổ, nài nỉ: “Cha em bị tai biến, em cần về Hải Dương gấp”.

Bạn sẽ làm gì khi vé bay 900.000đ nhưng vị khách chỉ có 350.00đ vẫn gắng gượng: “Đợi em đi xe ôm về Quận 7 vay bạn thêm tiền, rồi quay lại mua vé”.

Sân bay Tân Sơn Nhất buổi chiều cuối cùng của tháng 5 vắng vẻ, đủ khiến vị khách ấy càng trở nên đặc biệt. “Em đi xe đò vào TP.HCM cách đây 3 năm, bán vé số dạo để gởi tiền về quê. Cha em bị tai biến, hôm nay ra sân bay mua vé về quê gấp, nhưng bị từ chối vì em không có giấy tờ hợp lệ. Em là người khuyết tật, không có đôi bàn tay, nên không làm chứng minh nhân dân được. Anh chị thương giúp em với!”.

Tôi chụp lại Giấy chứng nhận khuyết tật do UBND xã cấp của vị khách để thử trình bày với bên an ninh sân bay. Biết là rất khó, nhưng chỉ có một tia hi vọng thì vẫn phải thử. “Được, em!”. Câu trả lời đồng ý ngắn gọn nhưng ấm áp của an ninh sân bay khiến tôi mừng vui vô cùng!

Vị khách khó nhọc vét từng tờ tiền lẻ trong túi, vừa tròn 350.000đ. Anh dúi vào tay tôi, nói tôi chờ anh đi vay tiền rồi quay lại. Các đồng nghiệp và tôi kéo anh lại. “Anh đi là không kịp chuyến bay đâu. Để tụi em tính.” Tôi nhét lại vào túi anh 350.000đ – những đồng tiền lẻ có lẽ đầy nắng gắt và mồ hôi chốn Sài thành. Mấy người chúng tôi, mỗi anh em một ít, gom đủ vé bay cho anh, còn dư một xíu cũng nhét thêm vào túi anh làm lộ phí về quê từ sân bay Nội Bài. Sau khi thanh toán tiền vé máy bay, tôi đưa anh sang quầy làm thủ tục. Gọi điện báo cáo sếp (Trưởng Đại diện GO SGN), chị nói để chị gặp và biếu anh thêm chút lộ phí nữa.

Nhận vé rồi hướng dẫn anh lên phòng chờ, anh tần ngần một lúc rồi xin tên chúng tôi, bịn rịn nói lời cảm ơn.

Sân bay Tân Sơn Nhất chiều nay vẫn chưa hết vắng vẻ, nhưng không cô quạnh. QH244 chiều nay đã chở một vị khách đặc biệt. Hạnh phúc của nghề nghiệp chúng tôi không chỉ nằm ở việc bạn đồng hành với hành khách mọi nơi, mọi lúc.

Hạnh phúc còn là vì bạn nỗ lực không bỏ bất kì hành khách nào lại phía sau.

Nguyễn Đoàn Trí – Trưởng ca GO SGN chia sẻ

May be an image of 1 person

THIÊN NGA TIẾC THƯƠNG BẠN ĐỜI KHIẾN 23 CHUYẾN TÀU Ở ĐỨC BỊ HOÃN.

THIÊN NGA TIẾC THƯƠNG BẠN ĐỜI KHIẾN 23 CHUYẾN TÀU Ở ĐỨC BỊ HOÃN.

Có câu rằng: “Vạn vật đều có linh hồn”. Dù là động vật cũng sẽ đau buồn khi bạn đời hoặc thành viên trong gia đình ra đi, trong đó bao gồm cả loài thiên nga có tập tính đẹp sống thành đôi, thành cặp bên nhau.

Mới đây ở Đức có một con thiên nga nằm tiếc thương bạn đời đã chết trên đường ray xe lửa, khiến nhiều đoàn tàu bị trễ đến gần một tiếng đồng hồ. Cuối cùng những con thiên nga này đã được các nhân viên cứu hỏa đưa đến nơi khác để các chuyến tàu vận hành trở lại bình thường.

Cảnh sát ở Kassel đã đăng tải một bản thông báo vào ngày 28/12 cho biết họ đã có một nhiệm vụ cứu hộ đặc biệt tại một đoạn đường sắt giữa Kassel và Gottingen vào khoảng 4 giờ chiều ngày 23/12. Nguyên nhân có hai con thiên nga bị lạc đường khi đi vào khu vực này ngày hôm đó. Một trong hai con bị điện giật chết vì có thể đã đạp nhầm vào dây điện trên đường ray, cảnh sát đã tìm thấy xác của nó.

Con thiên nga còn lại thì thương tiếc nằm ở bên cạnh xác của nó, dù cảnh sát đã nhiều lần cố gắng dụ nó rời khỏi khu vực nguy hiểm nhưng nó không chịu đi. Điều này khiến 23 đoàn tàu phải tạm dừng trong vòng 50 phút.

Chính quyền địa phương đã điều động lính cứu hỏa và phải dùng đến dụng cụ đặc biệt để di dời xác của con thiên nga đã chết và bạn đời của nó, tạo điều kiện cho các chuyến tàu hỏa hoạt động lại bình thường. Con thiên nga còn sống đã được đưa đến con sông gần đó một cách an toàn.

Hiệp hội Bảo vệ các loài chim Hoàng gia Anh cho biết loài thiên nga chỉ có một bạn đời duy nhất trong suốt quãng đời của chúng.

Người ta quan sát thấy rằng thiên nga sẽ ở lại nơi mà bạn đời của chúng ra đi để bày tỏ sự thương tiếc.

From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

CÂU CHUYỆN BẤT NGỜ PHÍA SAU BỨC ẢNH GÂY CHẤN ĐỘNG THẾ GIỚI

 Lê Vi

CÂU CHUYỆN BẤT NGỜ PHÍA SAU BỨC ẢNH GÂY CHẤN ĐỘNG THẾ GIỚI

Năm 1987 Và Đã Làm Thay Đổi Lịch Sử Nền Y Học.

Bác sĩ Zbigniew Religa đã ra đi nhưng bệnh nhân mà ông đã cứu sống và bức ảnh ghi lại khoảnh khắc lịch sử của nền y học vẫn còn sống mãi.

Bức ảnh này được nhiếp ảnh gia người Mỹ James Stansfield chụp lại vào tháng 8/1987. Có lẽ anh sẽ không bao giờ ngờ được thành quả của mình đã làm thay đổi cả thế giới khi được công bố. Khoảnh khắc lịch sử trong bức ảnh còn được kênh National Geographic bình chọn là tấm ảnh đẹp nhất của năm 1987.

Trong tấm ảnh là một bác sĩ đang ngồi nghỉ cạnh giường bệnh nhân sau ca phẫu thuật ghép tim đầu tiên trên thế giới và cũng là ca phẫu thuật làm thay đổi nền y học cũng như cuộc sống của hàng triệu người sau này.

Tuy nhiên, phía sau bức ảnh lịch sử ấy là cả một câu chuyện đầy ý nghĩa mà nhân vật chính là bác sĩ Zbigniew Religa, người Ba Lan.

Năm 1963, Religa học xong Đại học Y khoa Warszawa. Năm 1973, ông đến thăm thành phố New York để học hỏi về cách phẫu thuật mạch máu, và năm 1975 ông đã được đào tạo về phẫu thuật tim tại Detroit.

Năm 1985, ông là người thực hiện ca mổ ghép tim đầu tiên ở Ba Lan. Chỉ hai năm sau, khi đang làm Trưởng khoa Tim mạch tại Zabrze, ông đã quyết định tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân Tadeusz Zitkevits, 61 tuổi sau khi người này bị nhiều bác sĩ khác từ chối do tuổi quá cao. Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là rất thấp, nếu không nói là bất khả thi.

2 năm trôi qua, khi tìm được quả tim phù hợp với bệnh nhân, bác sĩ Regila ngay lập tức lên lịch phẫu thuật. Ông cùng đội ngũ y bác sĩ của mình đã tiến hành phẫu thuật suốt 23 tiếng đồng hồ không ngủ nghỉ.

Sau khi kết thúc cuộc chiến giành sự sống, bác sĩ Religa thay vì nghỉ ngơi đã ngồi im lặng bên cạnh giường bệnh nhân để chờ đợi dấu hiệu sự sống. Ở phía góc phòng, một nữ y tá dường như đã kiệt sức, nằm ngủ ngay trên sàn giữa những trang thiết bị y tế ngổn ngang. Tất cả khoảnh khắc, cảm xúc của những y bác sĩ đã được nhiếp ảnh gia James Stanfield ghi trọn. Ông cho biết ngày hôm sau, bệnh nhân đã hồi phục và cảm thấy khỏe mạnh trở lại.

Một câu chuyện khác nữa mà nhiều người vẫn chưa hề biết tới về những khó khăn mà vị bác sĩ đầy tài năng và y đức đã phải trải qua để có thể tiến hành ca ghép tim quan trọng.

Vào thời điểm quyết định phẫu thuật ghép tim, ông đã bị nhiều người phản đối vì tin rằng hành động đó là hủy hoại một phần cơ thể con người. Tất cả các bác sĩ và bệnh viện khác đều lo lắng sẽ bị tước giấy phép hành nghề nếu tiếp tục phẫu thuật và sợ rằng sẽ không thành công.

Không có nguồn hỗ trợ tài chính hay nguồn lực nào, bác sĩ và nhóm của ông đã tự gây quỹ riêng. Vượt qua mọi trở ngại, họ đã thành công và làm nên dấu ấn không ai có thể quên. Bác sĩ Religa đã cho thấy một khía cạnh khác của y học hiện đại và chứng minh rằng không gì là không thể.

Sau ca ghép tim này, bác sĩ Regila cống hiến cho ngành y của đất nước cho tới khi qua đời vào ngày 8/3/ 2009 vì bệnh ung thư phổi. Đám tang của ông đã được phát sóng trực tiếp trên truyền hình. Cả nhiếp ảnh gia James và bệnh nhân Zitkevits Tadeusz đều có mặt chứng kiến giây phút chia ly, trên tay cầm bức ảnh chụp lại giây phút trong phòng mổ ngày hôm đó.

Đến năm 2006, ông Zitkevits Tadeusz đã 90 tuổi và vẫn luôn giữ tấm hình giống như bùa hộ mệnh của mình. Mặc dù trái tim của bác sĩ Zbigniew Religa đã ngừng đập nhưng trái tim của bệnh nhân mà ông đã cứu sống vẫn khỏe mạnh tới bây giờ.

SƯU TẦM

May be an image of 1 person, standing and indoor

 THƯ PHẢN BIỆN GỬI NGÀI CHỦ TỊCH NƯỚC CỦA MỤC SƯ NGUYỄN QUỐC ẤN

 THƯ PHẢN BIỆN GỬI NGÀI CHỦ TỊCH NƯỚC CỦA MỤC SƯ NGUYỄN QUỐC ẤN

Kính gửi chủ tịch nước NGUYỄN XUÂN PHÚC

(Tôi cũng là dân Quảng Nam, đồng hương với ông đây. Tôi chúc ông mạnh khỏe và tôi xin Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan cho ông với tư cách là người lãnh đạo của một dân tộc. Tôi cũng có số đt của ông, nhưng sẽ gọi vào một lúc khác, khi tôi ra HN).

TÔI PHẢN BIỆN – KHÔNG PHẢN ĐỐI, CŨNG KHÔNG PHẢN ĐỘNG

Hôm 29/5, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an quận Gò Vấp đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội “làm lây lan dịch bệnh truyền nhiễm nguy hiểm cho người” liên quan đến Hội thánh truyền giáo Phục Hưng để tiến hành điều tra vụ án.

Cơ quan chức năng bước đầu cáo buộc quá trình sinh hoạt của Hội thánh không tuân thủ quy định y tế về phòng chống dịch COVID-19 làm dịch bệnh lây lan ra cộng đồng. Tính đến sáng ngày 31/5, giới chức xác định đã có 145 ca nhiễm được cho là liên quan đến chuỗi lây nhiễm từ điểm sinh hoạt tôn giáo này.

Báo Thanh Niên dẫn lời Phó chủ tịch UBND TP.HCM Ngô Minh Châu cho biết ‘công an TP.HCM đã trao đổi thống nhất với UBND Q.Gò Vấp, giao Công an Q.Gò Vấp khởi tố vụ án theo điều 240 Bộ luật Hình sự, Viện KSND Q.Gò Vấp sẽ giám sát quá trình điều tra vụ án. Sắp tới, cơ quan điều tra sẽ tiến hành điều tra, cá nhân nào có đầy đủ dấu hiệu vi phạm thì sẽ khởi tố bị can’.

Hãy lắng nghe tiếng lòng của nạn nhân

Từ khu cách ly tại Củ Chi, cô Phương Tường Vi, con gái của Mục sư Quản nhiệm Hội thánh Võ Xuân Loan đã lên tiếng bác bỏ các thông tin sai lệch, gây ra những kỳ thị và ảnh hưởng xấu đến tinh thần của các đồng đạo đã bị nhiễm bệnh trong Hội thánh.

Cô Vi cho biết Hội thánh đã chấp hành nghiêm túc các quy định của nhà nước về việc nhóm họp. Trên Facebook cá nhân, cô viết: ‘Hai tuần qua (trước khi bị đưa đi cách ly) chúng tôi đều sinh hoạt và thờ phượng Chúa online từ xa. HTTGPH từ những ngày đầu dịch đã cung cấp khẩu trang, nước rửa tay cho tín hữu và làm từ thiện cho các khu dân cư xung quanh. Khuyến khích mọi người mang khẩu trang y tế. HTTGPH đã từng mời cơ quan y tế phường về khử trùng tại nơi nhóm họp không lâu trước đây’.

Hôm 31/5, VTC News dẫn lời Mục sư Võ Xuân Loan nói “bản thân chưa từng nghĩ mình là người làm lây lan dịch bệnh, nhưng dù sao đi nữa trong vụ việc này tôi vẫn nhận trách nhiệm về phần mình”.

Mục sư Loan nói rằng bản thân bà cũng không biết vì sao mình bị mắc COVID. Dù vậy bà Loan cũng gửi lời xin lỗi cộng đồng và mong cộng đồng hãy lượng thứ vì chính bản thân bà cũng là nạn nhân của dịch bệnh COVID-19 và đang chiến đấu từng ngày trên giường bệnh.

Thưa các cấp chính quyền! Dù có là cảm tử quân, anh hùng lực lượng vũ trang cỡ như Lê Văn Tám, cũng không bao giờ đem cả gia đình mình mang bom tự tử. Huống chi, Mục Sư Võ Xuân Loan, một phụ nữ tầm thường, trói gà không chặt lại đã mang cả chồng con và cả mấy chục thành viên trong HT tự tử trong dịch bệnh để hãm hại dân cư quận Gò Vấp?

Bốc lửa bỏ trên đầu người khác

Cơ quan chức năng lúc nào cũng cảnh báo người dân rằng “dịch bệnh diễn biến khó lường”. Nghĩa là không ai có thể xác định rõ, xác định đúng việc lây lan của virus. Vì thế cáo buộc một Mục Sư làm lây lan dịch bệnh là sai lầm nghiêm trọng khi áp dụng pháp lý.

Theo Công văn hướng dẫn số 45/TANDTC-PC của Hội đồng Thẩm phán Tòa án Nhân dân Tối cao về việc áp dụng điều 240 Bộ luật Hình sự về tội làm lây lan dịch bệnh nguy hiểm cho người, nêu rõ: Người đã được thông báo mắc bệnh; người nghi ngờ mắc bệnh hoặc trở về từ vùng có dịch bệnh COVID-19 đã được thông báo cách ly, thực hiện một trong các hành vi sau đây thì bị coi là làm lây lan dịch bệnh nguy hiểm cho người: (1) Trốn khỏi nơi cách ly; (2) Không tuân thủ quy định về cách ly; (3) Từ chối, trốn tránh việc áp dụng biện pháp cách ly, cưỡng chế cách ly; (4) Không khai báo y tế, khai báo không đầy đủ hoặc khai báo gian dối.

Mục Sư Võ Xuân Loan và các thành viên đã tuân thủ đúng các quy định về cách ly như không trốn tránh cách ly, cách ly tập trung lẫn cách ly tại nhà, cũng như hợp tác khai báo y tế với cơ quan chức năng. Bản thân Mục Sư Loan cũng không biết mình bị nhiễm bệnh.

Nếu chỉ dựa vào thông tin báo chí, và những lời thóa mạ, mắng nhiếc của những người hàng xóm cuồng nộ, để kết tội một công dân là thiếu lương tâm, thiếu chính trực, thiếu công bằng. Ngoài ra, luật cũng phải có tính yêu thương, chứ không chỉ hà khắc.

Quý vị không nên tìm một chỗ để quy kết, để né tránh thiếu sót của mình.

Dân chúng luôn nhận biết chính quyền đã rất nỗ lực, Y Bác sĩ đã hy sinh nhiều, mới kìm hãm được dịch bệnh so với thế giới. Lực bất tòng tâm. Ai không thiếu sót?

“Theo CA TP.HCM từ ngày 26/5 đến ngày 29/5, trên địa bàn TP có thêm 89 trường hợp nhiễm bệnh”. (Hết trích). Bầu cử QH vào ngày 23/5, tại Bình Dương có người nhiễm bệnh vẫn đi bầu cử cùng hàng 100 người khác. Vậy 89 người nhiễm bệnh tại TP.HCM từ 26-29/5, có ai bảo đảm rằng đã KHÔNG LÂY BỆNH cho cư dân TP.HCM.

Tại sao cứ quy trách nhiệm cho HT Truyền Giáo Phục Hưng?

Đi bầu với hàng trăm người ư? Ai chỉ đạo phòng chống dịch ở Bình Dương lại để cho người nhiễm virus Vũ Hán đi bầu cử? Liệu trong số 100 người, (có thể nhiều hơn nữa), có bao nhiêu người đang bị lây lan thành F1? Nếu nói về cấp số nhân, ôi khủng khiếp biết chừng nào!

Một người dân ở Khánh Hòa đã cho biết, việc làm CMND cũng có thể trở thành nguyên nhân lây bệnh. Chứng tỏ lịnh chống dịch của thủ tướng đang bị xem thường. Vẫn có địa phương làm ngơ, tắc trách, xem nhẹ sức khỏe và sự an toàn của dân trong cơn dịch.

Khởi tố ai đây? Vậy khởi tố người tổ chức bầu cử hay người tổ chức làm CMND sao? Vô lý!

Nếu vô lý, liệu khởi tố mục sư của một Hội Thánh Tin Lành là hợp lý?

Đối xử hà khắc và bất công

Khi so sánh cách hành xử của chính quyền đối với Hội thánh truyền giáo Phục Hưng với Cty Handico, cụ thể là ông Nguyễn Văn Thanh bí thư đảng ủy Cty Hacinco. Tại sao không có vụ khởi tố hình sự nào tại đây? Lại còn ưu tiên chích Vacin trước?

Nếu khởi tố thì nên khởi tố cả hai. Lẽ nào bên trọng bên khinh? Lẽ nào dân thì bị khởi tố, ông bí thư đảng ủy thì không? Luật chỉ dành cho dân, ông bí thư đảng ủy được miễn truy tố?

Hôm nay là thế kỷ XXI chứ không phải thời đại của bạo chúa Nero 2000 hơn năm trước. Thưa ông chủ tịch.

Gần nhất là tại Emart Gò Vấp, vào lúc 14:50 ngày 30/5/21 mọi người chen chúc nhau thật hỗn loạn để mua hàng hóa. Ngay trên địa bàn của CA Gò Vấp quản lý, ngay thời gian bùng dịch, nhưng họ làm ngơ, họ chỉ chú tâm vào HT Truyền Giáo Phục Hưng?

Tại sao các doanh nghiệp thì vô tư bất chấp quy định chống dịch của thủ tướng, nhưng lại được ưu ái như thế? Nhưng cơ sở tôn giáo hợp pháp lại BỊ QUAN TÂM TRÊN MỨC BÌNH THƯỜNG?

Điều ứng xử của chính quyền khiến tôi nghĩ rằng quý vị đang PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ và HÀ KHẮC VỚI TÔN GIÁO. Phó chủ tịch UBND TP.HCM Ngô Minh Châu nói rằng “…khởi tố một con người cụ thể, chứ không nhắm vào một tôn giáo”. Dân chúng không phải là trẻ con để tin vào câu nói đó trước những gì đang diễn ra rất cụ thể. Thưa ông Châu!

Lời cuối: Nếu ông chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc muốn đạt được ý muốn xin hỗ trợ vaccine COVID-19 từ nước Mỹ, tôi xin ngài hãy quan tâm đến câu chuyện khởi tố một Mục Sư của hệ phái Tin Lành: HT TRUYỀN GIÁO PHỤC HƯNG tại quận Gò Vấp TP. HCM.

Kính thư

Mục Sư Nguyễn Quốc Ấn

https://www.facebook.com/hongquang.nguyen.14473

No photo description available.