Vaccine Pfizer cho trẻ 5 đến 11 tuổi có thể sử dụng Tháng Mười này

Vaccine Pfizer cho trẻ 5 đến 11 tuổi có thể sử dụng Tháng Mười này

September 12, 2021

WASHINGTON, DC (NV) – Các giới chức y tế cao cấp của chính phủ Mỹ nói họ tin rằng vaccine ngừa COVID-19 của Pfizer có thể được chuẩn thuận để chích cho trẻ từ 5 đến 11 tuổi vào cuối Tháng Mười này.

Bản tin của Reuters hôm Thứ Sáu, 10 Tháng Mười, nói hai giới chức y tế cao cấp của chính phủ Mỹ cho biết thời điểm nêu trên dựa theo ước tính là Pfizer-BioNTech sẽ nộp đầy đủ dữ liệu an toàn từ các cuộc chích thử nghiệm của họ, cho trẻ từ 5 đến 11 tuổi, lên cơ quan FDA trước cuối Tháng Chín.

Pfizer-BioNTech và Moderna vaccine. (Hình minh họa: Hazem Bader/AFP via Getty Images)

Nguồn tin nói trên cho hay họ trông đợi rằng cơ quan FDA trong ba tuần sau đó sẽ có quyết định là liệu vaccine có an toàn và hiệu quả đối với trẻ nhỏ hay không.

Quyết định về việc chích ngừa COVID-19 cho trẻ nhỏ đang được hàng triệu cha mẹ trên khắp nước Mỹ chờ đợi, nhất là những gia đình có con mới nhập học vài tuần lễ trở lại đây, giữa khi có đợt lây lan mạnh mẽ do biến thể Delta của virus gây ra.

Chuyên gia hàng đầu về bệnh truyền nhiễm của Mỹ, Bác Sĩ Anthony Fauci đưa ra ước tính thời hạn này trong một cuộc họp qua mạng với hàng ngàn nhân viên trung tâm y tế quốc gia NIH của Mỹ hôm Thứ Sáu. Một nguồn tin khác nói rằng FDA cũng có ước tính tương tự cho vaccine của Pfizer.

Bác Sĩ Fauci nói trong cuộc họp rằng: “Nếu Pfizer nộp dữ liệu vào cuối Tháng Chín, và nếu các dữ liệu này được coi là chính xác, thì sang Tháng Mười, trong hai tuần lễ đầu tiên của Tháng Mười… sản phẩm của Pfizer có thể được cho phép sử dụng.”

Bác Sĩ Fauci cũng nói thêm rằng vaccine của Moderna Inc có thể sẽ được chấp thuận chậm hơn Pfizer vào khoảng 3 tuần. (V.Giang) [kn]

MỘT CUỘC CHIA LY THẦM LẶNG

MỘT CUỘC CHIA LY THẦM LẶNG

Sài Gòn, những ngày giãn cách. Một buổi sáng âm u, ở một góc phố vắng có một đôi ông bà cụ nghèo khổ, vô gia cư, hẳn là tứ cố vô thân. Ông cụ ngồi trên xe lăn, có một chiếc dù mà ai đó cho cụ để che mưa nắng. Bà cụ ngồi dựa vào bức tường bên vỉa hè, trước mặt là chiếc bánh để trên mặt đất. Trời mưa lất phất. Không nghe thấy tiếng ông cụ, bà bước đến bên xe lăn, cúi xuống như muốn nói với ông điều gì. Bỗng bà hoảng hốt, rồi tiếng khóc thảm thiết vang lên. Có người đến bên cạnh, nhìn vào xe thì thấy ông bất động: ông đã lặng lẽ ra đi.

Có người liên hệ với một nhóm thiện nguyện. Lát sau một chiếc xe chạy đến. Những người mặc bộ đồ bảo hộ trắng đặt ông xuống mặt đường nhựa ướt át. Không một manh chiếu, không chiếc áo, chẳng có chiếc khăn tần liêm. Chỉ có những bao ni lông để bọc thi thể ông. Ông nằm đó không một bát nhang, không một cành hoa, không một ngọn nến. Bà cụ nghẹn ngào sụp lạy bên thân xác cầm lặng, dường như bà không còn nước mắt để khóc. Một người thiện nguyện cầm ba cây nhang vái lạy ông trong giây phút cuối cùng trước khi ông giã từ trần gian để về bên kia thế giới. Thế là xong một phận người đau khổ ngậm ngùi.

Một cuộc chia ly trong lặng lẽ, cô đơn, lạnh lẽo và não nùng như thế đó…

N.P.Y

(Vu Lan, 2565)

———–

Ông đi rời kiếp trần gian 

Bà ngồi ở lại nát tan cõi lòng 

Tay bưng chút bánh cuối cùng 

“Ông ăn đi chút xin đừng rời xa.”

Miếng bánh này mấy cô cậu mới cho 

Dậy ăn đi ông, ăn với tui cho đỡ đói 

Biểu nghỉ chút thôi đặng qua cơn mệt mỏi.

Sao bây giờ tui hỏi lại làm thinh?

Miếng bánh này người ta cho tụi mình 

Giờ ông hồng ăn, mình tui sao nuốt nổi

Từng tuổi này sao ông còn nói dối 

Hứa sống chết có nhau sao hổng chịu giữ lời?

Gần hết đời người sao bỏ cuộc vậy ông ơi.

Trái gió trở trời ngày sau ai thủ thỉ.

Rong ruổi dọc đường có mình ông tri kỉ

Đối với tui, ông mới chính là: Nhà!

Đi khắp thế gian rồi giờ tui mới thấy… xa

Như kẻ mất nhà, tìm đâu ra chỗ dựa

Dậy đi ông, tui hổng biết làm gì nữa

Người ta gói ông đi, tui phải cản thế nào?

Đánh tui đi, đưa tui ra khỏi chiêm bao

Ông còn ở đây, còn cạnh tui lâu lắm! 

Tui khóc rồi nè, sao mắt ông cứ nhắm 

Làm giống hồi xưa đi, lau nước mắt tui giùm!

Dậy ăn bánh đi ông, dậy ăn bánh đi mình! 

Tui lay nãy giờ mà ông cứ làm thinh? 

Minh Dự

From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen

Phụ nữ Việt qua Ả Rập Xê Út: lao động xuất khẩu hay nạn nhân buôn người?

Đài Á Châu Tự Do 

“Lúc đi thì cũng lên công ty Thành Đô ở quận Tân Bình, TPHCM, để học tiếng Ả Rập. Nói chung thầy dạy xong qua đây nói không ai hiểu hết”

Mình xuất cảnh tháng 9/2019, tới sân bay Riyadh thì môi giới ra đón đưa về nhà chủ. Vào nhà chủ thì giữ em, giặt quần áo, ủi đồ, lau nhà, dọn dẹp vệ sinh, nấu nướng luôn. Nói chung nhà chủ coi mình không ra gì hết, coi như nhà nó ăn hết còn đồ thừa thì tự mình vét ăn. Một ngày ăn một cữ chính thôi, đói quá thì rình chủ đi đâu mình chôm rồi giấu trong phòng để tối ăn. Điện thoại thì văn phòng môi giới không bắt máy, mà có bắt thì chỉ biết nạt thôi, nói người ta làm được mình làm được”

“Do chủ đầu tiên vì mình không chiều theo ý ổng nên ổng đánh mình. Mình ra công an lần đó người ta cho về nước nhưng mà do dịch sân bay đóng cửa không về được. Thế là văn phòng môi giới ở đây bán mình cho văn phòng môi giới khác. Văn phòng môi giới khác đưa mình vào nhà chủ khác, nói chung là nó bán mình qua bốn chủ rồi”

“Trong thời gian làm tạm thì văn phòng môi giới lấy tiền hết mình không biết đồng bạc nào luôn. Chủ nào cũng không tốt, cũng đánh mình bầm người, mình canh lúc họ ngủ mình chạy ra đường, vừa chạy vừa ngoắc xe. Có chiếc xe đậu lại kêu công an giùm mình, người ta đưa mình về trại Sakan này. Mình là bị lừa mua bán, mang tiếng đi nước ngoài mà giờ trong tay không có đồng bạc nào hết ráo”.

NẾU NGÀY ẤY ANH KHÔNG RA ĐI, THÌ…

NẾU NGÀY ẤY ANH KHÔNG RA ĐI, THÌ…

….

“Ai mua xôi hông”…  đó là lời rao của cậu bé 10 tuổi bán hàng rong ở một bến xe lam nhỏ ở Ninh Hòa mấy chục năm trước. Cậu bé rã cẳng bán hàng rong để mưu sinh ngày nào giờ đã được bình chọn là một trong những bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất nước Mỹ.

Sinh ra tại thôn Bá Hà cạnh vịnh Hòn Khói, Khánh Hòa trong một gia đình làm nghề chài lưới, Nguyễn Xuân Nam có một thời niên thiếu sống trong thiếu thốn, cực nhọc. Mẹ mất sớm khi vừa mới lên 4 tuổi, sống với cha và người mẹ kế, Nam phải vừa đi học vừa đi bán hàng rong để giúp cha và mẹ kế nuôi dạy 8 anh chị em ruột và anh em cùng cha khác mẹ với mình.

Tuy nhiên vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên hết tiểu học, cậu bé hàng rong phải bỏ học để đi biển đánh cá phụ giúp gia đình. Mấy năm sau đó, Nguyễn Xuân Nam đã phải đau lòng chứng kiến những cái chết lần lượt của mẹ kế và 2 đứa em của mình vì những chứng bệnh thông thường có thể chữa khỏi được. Tuy nhiên do điều kiện chăm sóc y tế còn thiếu thốn ở vùng quê thời đó nên tất cả đều bất lực.

Năm 1978, lúc 19 tuổi, Nam vượt biên sang Palawan, Philippines rồi chuyển sang Manila và khai tuổi nhỏ lại để có thể tiếp tục học trung học tại Mỹ sau này. 6 tháng sau, Nam được bảo trợ định cư tại thành phố Lincohn, bang Nebraska. Tại đây Nam theo học trung học tại trường Norris.

Để có tiền ăn học, Nguyễn Xuân Nam không đi bán hàng rong như xưa nhưng đã phải rất nhiều công việc như làm ở hiệu bánh mỳ, làm gia sư, lao công trong trường với đủ thứ công việc cực nhọc trong cái lạnh giá của mùa đông Nebraska. Năm 1983, anh tốt nghiệp trung học tại trường Norris High School với số điểm xuất sắc 3.85. Đây là một thành tích xuất sắc mà ít học sinh người Á Đông có thể đạt được ở Mỹ.

Với khả năng của mình, anh tốt nghiệp cử nhân Toán và Hóa ở Đại học Creighton, TP. Omaha, bang Nebraska một cách dễ dàng, rồi tiếp tục trải qua 4 năm bác sĩ y khoa tại trường y của đại học Creighton. Trong quá trình học y, ngoại khoa cuốn hút anh kỳ lạ và cảm thấy đây là thế giới anh có thể phát huy nhiều nhất khả năng của mình vì thế anh học tiếp 6 năm chương trình phẫu thuật tổng quát (residency in general surgery) tại đây và Đại học New Mexico.

Anh tiếp tục vượt qua hàng trăm bác sĩ đã tốt nghiệp ngoại tổng quát để trở thành một trong 27 học viên toàn Bắc Mỹ lúc bấy giờ đỗ vào chuyên ngành ngoại nhi tại Đại học Pittsburgh.

Từ 1997-1998, bác sĩ Nam theo học chương trình chuyên ngành phẫu thuật nội soi trẻ em tại bệnh viện trẻ em thuộc trường đại học Pittsburgh, bang Pensylvania. Từ khi bước chân vào đại học đến lúc tốt nghiệp ngoại nhi, BS Nam đã trải qua 16 năm học tập liên tục. Năm 1999, BS Nguyễn Xuân Nam được Đại học California, Irvine mời về làm Trưởng khoa Phẫu thuật Nhi, tham gia giảng dạy tại trường Đại học nổi tiếng ở miền Nam California này đồng thời là Trưởng khoa Ngoại – Bệnh viện Nhi Los Angeles.

Trong những năm qua, anh đã được đề bạt và giữ các chức vụ quan trọng như Giáo sư trợ giảng Phẫu thuật; Chủ tịch Ban Ung bướu Nhi khoa; Giám đốc Phẫu thuật trong Bộ phận Chăm sóc toàn diện Nhi khoa (Pediatric Intensive Care); Trưởng khoa Phẫu thuật Nhi của Trung tâm Y khoa thuộc Đại học California, Irvine… và một số bệnh viện khác thuộc miền Nam California

Anh được đánh giá là chuyên gia phẫu thuật nhi khoa uy tín trong giới y khoa quốc tế; được trao tặng nhiều giải thưởng trong ngành y, trong đó có danh hiệu Bác Sĩ Phẫu Thuật chăm sóc cấp cứu nổi bật nhất trong năm tại Bệnh viện Nhi Đồng ở Pittsburgh… được các chuyên viên y tế trường Y khoa thuộc Đại học Harvard bình chọn là một trong những bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ. Anh được xem là bác sĩ nhi khoa, ngoại khoa giỏi nhất Hollywood; topten các bác sĩ hàng đầu ở Long Beach…

Vợ anh là Bác sĩ chuyên khoa gây mê Nguyễn Hoàng Lan. Hai người quen nhau trong thời gian học đại học. Hiện hai vợ chồng anh đều làm việc tại trường Đại học California, Irvine.

“Bản thân tôi biết, tôi không giỏi, không thông minh nhưng có sự cố gắng. Tôi có ngày hôm nay vì tôi rất chăm chú, rất cố gắng. Điều quan trọng nhất là mình nên nghe lời khuyên nhủ của những người lớn, những người trải qua nhiều kinh nghiệm thì những lời dạy dỗ của họ lúc nào cũng mang sự tốt đẹp.”, cậu bé bán hàng rong-bác sĩ Nam chia sẻ.

Phương Nam.

‘Thầy mo QAnon’ nhận tội tham gia vào cuộc bạo loạn tại Quốc Hội

‘Thầy mo QAnon’ nhận tội tham gia vào cuộc bạo loạn tại Quốc Hội

September 3, 2021

WASHINGTON, DC (NV) – Người đàn ông có biệt danh “Thày mo QAnon” hôm Thứ Sáu, 3 Tháng Chín, nhận tội cản trở hoạt động chính thức của chính quyền khi cùng những người ủng hộ cựu Tổng Thống Donald Trump tham gia bạo loạn tấn công vào Quốc Hội trong ngày 6 Tháng Giêng, theo Reuters.

Ông Jacob Chansley, biệt danh “Thày mo QAnon,” cư dân Phoenix, Arizona, nổi tiếng với những bức hình một người cởi trần, đội chiếc mũ có sừng và thân thể được xâm hình dày đặc được chụp bên trong Điện Capitol.

Ông Jacob Chansley (giữa), biệt danh “Thày Mo QAnon,” nhận tội cản trở hoạt động chính thức của chính quyền. (Hình: Saul Loeb/AFP via Getty Images)

Đương sự bị bắt ngay sau cuộc bạo động và bị giam giữ không được đóng tiền bảo lãnh để tại ngoại hậu tra.

Trong thời gian bị giam giữ, ông Chansley được khám nghiệm kiểm tra tâm thần và được các bác sĩ chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, trầm cảm và lo âu.

“Thày mo” Chansley là người ủng hộ thuyết âm mưu QAnon coi ông Trump như một nhân vật cứu tinh và các đảng viên Đảng Dân Chủ và những cá nhân thuộc tầng lớp ưu tú là những kẻ ấu dâm và ăn thịt người theo đạo thờ quỷ Satan.

Trước đây, Luật Sư Albert Watkins, đại diện cho “Thầy mo QAnon,” viết đơn xin tòa trả tự do với lập luận rằng thân chủ, hiện đang bị giam vì tham gia bạo loạn tại Quốc Hội ngày 6 Tháng Giêng, và những người đồng cảnh ngộ đều có vấn đề “tâm thần.”

“Đây là những người có não bị tổn thương,” vị luật sư viết trong đơn gửi tòa (link:https://storage.courtlistener.com/recap/gov.uscourts.dcd.225845/gov.uscourts.dcd.225845.12.0_6.pdf).

Luật Sư Watkins cho rằng những người tham gia bạo loạn rất “đáng thương. Họ không phải là thành phần xấu xa,” theo nhật báo Washington Post.

“Họ hành động như vậy” vì bị “tuyên truyền” tẩy não, cách chưa từng thấy, kể từ thời Adolf Hitler, lãnh tụ Phát Xít Đức, ông Watkins lý giải.

Sau khi “Thày mo QAnon” nhận tội, Luật Sư Watkins yêu cầu toà cho phép đương sự được ra tù trong khi chờ tòa tuyên án.

Ngày tuyên án được dự kiến diễn ra ​​vào ngày 17 tháng 11. 

Toà cho biết sẽ xem xét yêu cầu trên của luật sư.

Ngoài ra ông Watkins còn lưu ý rằng các công tố viên cũng thừa nhận ông Chansley “không phải là người lên kế hoạch hay tổ chức” cuộc bạo động ngày 6 Tháng Giêng. (MPL)

CUỘC ĐỜI SẦU NỮ ÚT BẠCH LAN

CUỘC ĐỜI SẦU NỮ ÚT BẠCH LAN

Võ Đắc Danh

…”Dạ kính thưa ông bà cô bác, tụi con mồ côi cha, anh con bị mù, không biết làm gì để sống, xin mượn tiếng nhạc lời ca để giúp vui, mong bà con cô bác mở rộng lòng thương cho xin đồng tiền chén gạo để nuôi dưỡng mẹ già….

Từ là từ phu tướng
Bảo kiếm sắc phong lên đàng
Vào ra luống trông tin chàng
Năm canh mơ màng
Em luống trông tin chàng
Ôi gan vàng quặn đau í a.
Đường dù xa ong bướm
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Đêm luống trông tin bạn
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu
Vọng phu vọng luống trông tin chàng…”

Đó là sự khởi nghiệp của nghệ sĩ Út Bạch Lan và danh cầm Văn Vĩ. Có lẽ số trời đã cho họ gặp nhau rồi trở thành anh em kết nghĩa khi Út Bạch Lan 7 tuổi và Văn Vĩ mới lên 9 tuổi. Hai người mẹ bị bỏ rơi, dắt hai đứa trẻ đi lang thang giữa chợ đời, tình cờ gặp nhau rồi kết nghĩa chị em, sống trong một trạm gác cũ bên hông chợ Bình Tây. Mỗi sáng, Út Lùn – tên cô thưở ấy – được các bà chủ sạp sai đi mua thức ăn và được trả công bằng những thứ hàng của sạp như trứng vịt, rau cải, thịt heo, tôm cá… đủ để nuôi sống hai bà mẹ và người anh trai mù lòa. Ban đêm, hai người mẹ ngủ trong lô-cốt, hai anh em ngủ trên sạp hàng.

Cô Út kể:

Không biết Văn Vĩ biết đàn từ khi nào, nhưng năm lên 9 tuổi thì tiếng đàn của ông như thần sầu quỷ khóc. Đêm đêm trên sạp hàng trong chợ Bình Tây, Văn Vĩ dạy cô ca vọng cổ. Rồi bỗng một ngày, cô rủ Văn Vĩ ra đường hát rong để xin tiền nuôi mẹ. Không ngờ công việc ấy thành công. Khi bài Dạ Cổ Hoài Lang cất lên cùng với tiếng đàn guitar trên hè phố, trời đất như chim sa cá lặn, những kẻ qua đường dừng lại lắng nghe, những đồng tiền xu rơi xuống chiếu. Bỗng một ngày nọ, có một lão già tốt bụng ngồi lại hỏi thăm, xong ông bảo: “Nhà ông ở gần chợ Bàu Sen, phía sau có một chái lá bỏ trống, hai cháu đưa hai người mẹ về đó ở”. Về ở được mấy hôm, ông lại bảo: “Đi hát kiểu nầy nắng mưa cực lắm, để ông mở lớp cho hai cháu dạy đờn ca”. Thế rồi ông viết tấm bảng nhỏ “Tại đây có dạy đờn ca vọng cổ” đóng lên cây sao trên hè phố trước nhà. Chẳng bao lâu, lớp dạy đờn ca vọng cổ của Văn Vĩ và Út Lùn thu nhận gần ba chục học trò cùng lứa tuổi. Một hôm, cô Năm Cần Thơ tìm tới mời hai người lên đài phát thanh Pháp Á để thu bài “Trọng Thủy – Mỵ Châu” rồi được ký luôn một hợp đồng làm việc cho đài. Nghệ sĩ Thành Công nói rằng: “Đã thành ca sĩ của đài rồi thì phải chọn một nghệ danh chớ không thể gọi là Út Lùn được. Bên đài Quốc Gia có ca sĩ Bạch Huệ, hay là ta đặt tên em là Bạch Lan”. Cô Út nói: “Tên Bạch Lan cũng hay, nhưng cho em xin lại chữ Út”. Thế là giọng ca Út Bạch Lan với tiếng đàn Văn Vĩ bắt đầu từ đó. Năm ấy cô mới tròn 11 tuổi.

Hỏi vì sao gọi là “Sầu Nữ Út Bạch Lan”, cô nói: “Một cuộc đời buồn, một giọng ca buồn, ca những bài buồn, chuyên đóng những vai buồn và khóc thật với nhân vật của mình. Những năm đầu của thập niên sáu mươi, ký giả kịch trường Trần Tấn Quốc đã bình luận về cô như vậy trong một bài viết có nhan đề “Sầu Nữ Út Bạch Lan”, rồi thành danh cho đến bây giờ.

Một cuộc tình buồn

Có thể nói, sau thế hệ của nghệ sĩ Phùng Há, thế hệ Út Bạch Lan là những người tiếp tục xây dựng nền móng cho sân khấu cải lương Nam bộ. Những năm cuối của thập niên năm mươi, cặp diễn viên “thinh sắc lưỡng toàn” Út Bạch Lan–Thành Được đã làm rạng rỡ sân khấu Kim Chưởng qua những vỡ tuồng Chưa Tắt Lửa Lòng, Bên Đồi Trăng Cũ, Thuyền Ra Cửa Biển, Áo Trắng Nàng Mộng Trinh, Nửa Bản Tình Ca, Người Đẹp Thành Bát Đa …. Năm 1961, cũng chính Út Bạch Lan–Thành Được đã làm nên thương hiệu của đoàn Thanh Minh Thanh Nga với những tuồng Nửa Đời Hương Phấn, Con Gái Chị Hằng, Tấm Lòng Của Biển, Rồi Ba Mươi Năm Sau, Tiếng Hạc Trong Trăng, Tình Xuân Muôn Tuổi… Thế nhưng, thành công trên kịch trường bao nhiêu thì Út Bạch Lan lại thất bại chốn tình trường bấy nhiêu, thất bại đến cay đắng, nghẹn ngào và khổ đau chất chồng theo năm tháng. Trên sân khấu, cô khóc cho nhân vật của mình đến đầm đìa nước mắt để rồi sau bức màn nhung, cô lại khóc cho thân phận chính mình.

Cô với Thành Được có một đám cưới rất huy hoàng trước sự chúc mừng của hàng trăm ký giả, hàng trăm đồng nghiệp do cô Bảy Phùng Há và bà bầu Kim Chưởng tác hôn. Sau đám cưới, hàng chục bài báo ca tụng cuộc tình của hai ngôi sao sân khấu. Nhưng dường như tất cả chỉ có thế rồi kết thúc, để lại cho cô một nỗi đau đời. Cô vừa nuôi mẹ ruột, vừa nuôi mẹ chồng trong một căn nhà chung cư còn Thành Được thì tiếp tục vung gươm trên trận tuyến ái tình như một người chưa hề có vợ. Cô yêu Thành Được vì sự tài hoa, lãng mạn, đa tình và cô khổ cũng chính vì những điều cô yêu ông ấy. Đám cưới chưa được bao lâu thì có một thiếu phụ dẫn đứa con gái lên ba tuổi đến giao cho cô, nói rằng đây là con của anh Thành Được, nhờ cô nuôi giùm một thời gian để tránh những mâu thuẫn gia đình. Cô vừa thương đứa trẻ vô tội, vừa sợ mất chồng nên đã nhận nuôi.

Hai năm sau, khi người thiếu phụ ấy vừa đến xin đón đứa con về thì bất ngờ một cô gái trẻ xuất hiện cùng với cái bào thai, cô vừa khóc vừa kể: “Em là Thu Hà, nữ sinh ở Huế. Hôm ấy đoàn ra ngoài Huế hát, em tìm đến xin anh Thành Được tấm hình, ảnh hẹn em ở khách sạn… Rứa là em mang thai. Chừ cha mẹ em đuổi em ra khỏi nhà, em không biết phải làm răng …”. Một lần nữa vì sợ mất chồng, cô Út thuê nhà trọ cho Hà ở, hàng ngày thuê xích lô mang cơm tới cho Hà ăn. Thỉnh thoảng cô tới lui chăm sóc, an ủi Hà cho đến ngày sinh nở. Nhưng sau khi mẹ tròn con vuông, Hà lại van xin cô: “Em còn quá trẻ, không thể sống như thế nầy được, em lạy chị nuôi đứa bé giùm em để em về quê làm lại cuộc đời!”. Không một chút đắn đo, cô Út mang đứa bé về nuôi, làm khai sinh theo họ chồng, đặt tên Châu Văn Dũng. Trước nghĩa cử của cô, nghệ sĩ Thành Được đã không cầm được sự xúc động, cô thì cảm thấy mình hạnh phúc vì đã làm đẹp lòng chồng. Cứ nghĩ, mình không thể sinh con, thôi thì nuôi con chồng bằng tấm lòng người mẹ. Ý nghĩ ấy đã đem đến cho cô một niềm hạnh phúc để xua bớt nỗi đắng cay, nhất là khi thời gian càng trôi qua, cô càng thương yêu Dũng như con ruột của mình.

Mấy năm sau, trong một chuyến lưu diễn ở miền tây, tình cờ cô gặp một cô gái tên Trinh ở Gò Công sau khi vãn hát. Thấy một cô gái vừa đẹp vừa sang trọng xin theo mình, cô cứ nghĩ Trinh thích hát cải lương. Nhưng Trinh lại nói: “Em không biết hát, em mê chị và xin theo làm người giúp việc cho chị để được gần chị mà thôi”. Thế là cô nhận Trinh làm em kết nghĩa, đưa về nhà làm quản lý gia đình, chăm sóc hai người mẹ và trông coi Dũng. Rồi bất chợt một ngày, cô phát hiện Trinh đã mang thai. Hỏi mang thai với ai, Trinh chỉ khóc mà không nói. Cô bảo nói ra thì cô tha thứ, còn không nói thì cô tự tử. Cuối cùng thì: “Em mang thai với anh Thành Được!”. Một lần nữa, Út Bạch Lan đứng tên làm mẹ, đặt tên con là Châu Điền Sơn – Điền Sơn là tên nhân vật trong vở cải lương Khi Hoa Anh Đào Nở do Thành Được thủ vai đã làm nên tên tuổi của hai người. Nhưng cũng như lần trước, khi mẹ tròn con vuông thì Trinh lặng lẽ ra đi, để lại lá thư nhờ cô nuôi Điền Sơn để về quê làm lại cuộc đời. Khi hai người chia tay, nghệ sĩ Thành Được vẫn hào hoa phong nhã, vẫn tiếp tục vung gươm trên trận tuyến ái tình như một người chưa hề có vợ, còn cô thì trở thành góa phụ với gánh nặng hai con. Những năm sau đó, cô về đoàn Kim Chung diễn với Hùng Cường, nhưng ngặt nỗi Kim Chung mua lại những tuồng mà trước đây Thành Được diễn với cô. Cứ mỗi lần Hùng Cường xuất hiện thì trong mắt cô lại là Thành Được, cô không diễn nổi, quên tuồng, quên vai và khóc nức nở với thân phận của chính mình.

Qua một vòng đời nghiệt ngã, sau năm 75, cô hội ngộ với Thành Được qua vai hai vợ chồng ông Bảy Đờn trong vở Người Ven Đô. Khi bước lên sân khấu, Thành Được xúc động nói một câu ngoài kịch bản: “Bà ngồi xuống đi rồi nghe tôi nói, bà sống với tôi bao nhiêu năm qua bà chưa được hưởng một ngày hạnh phúc, tôi đã làm khổ bà nhiều quá phải không?”. Lúc ấy bỗng dưng cô khóc, khóc thật nhiều dù cảnh ấy không có trong kịch bản.

Cuộc đời cô cũng có những đoạn kết như sân khấu, cô bé đầu tiên cô nuôi dưỡng hai năm, sau nầy vẫn gọi cô bằng mẹ và cư xử như một đứa con máu thịt, ruột rà. Những năm tám mươi cô gặp lại Thu Hà giữa Sài Gòn, Hà trở thành goá phụ vì chiến tranh, đau khổ vì hai đứa con trai luôn vào tù ra khám, Dũng vừa hiếu thảo với cô, vừa hết lòng chia sẻ khổ đau với người mẹ ruột. Và, cũng vì bi kịch của người mẹ ruột mà Dũng chết vì một tai họa bất ngờ.

Điền Sơn lớn lên được cô cưới vợ và cất nhà cho ra riêng. Rồi trong một chuyến đi lưu diễn sang Mỹ, cô bất ngờ gặp lại bà Trinh, hai chị em ôm nhau vừa mừng vừa tủi. Bà Trinh nhã ý muốn bảo lãnh Sơn qua Mỹ, cô nói: “Ừ, thì về đi rồi chị lo”. Thế là, gần bốn mươi năm nhọc nhằn nuôi dưỡng, giờ lại nhọc nhằn chạy ngược chạy xuôi làm thủ tục để trả Sơn về với cội nguồn. Ngày tiễn Sơn ra sân bay, sau cái vẫy tay mừng cho mẹ con Sơn đoàn tựu, cô lại quay về với sự cô đơn, kết thúc sự ràng buộc mong manh cuối cùng với một cuộc tình buồn. Từ ấy đến nay, cô gởi những năm tháng còn lại của đời mình vào cửa Phật, không phải xuống tóc quy y mà đêm gỏ mõ tụng kinh, ngày chọn sân chùa làm sân khấu, hát trích đoạn những vở tuồng về Phật để lấy tiền trùng tu, sửa chữa chùa chiền. Nếu bảo rằng tu là khổ hạnh thì xem ra, nghệ sĩ Út Bạch Lan đã là bậc chân tu từ thuở thiếu thời.

Võ Đắc Danh

From: Helen Hương Nguyễn

Ca sĩ Phi Nhung nhiễm COVID-19, phải thở oxy liều cao

Ca sĩ Phi Nhung nhiễm COVID-19, phải thở oxy liều cao

August 27, 2021

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Ca sĩ Phi Nhung nhiễm COVID-19, hiện cách ly điều trị ở bệnh viện Chợ Rẫy, quận 5, Sài Gòn, bà Diễm Phạm, quản lý của nữ ca sĩ, xác nhận tình trạng bệnh của Phi Nhung vào sáng 27 Tháng Tám.

“Hơn hai tuần trước, Phi Nhung đi từ thiện về và bị cảm. Cô ấy nghi ngờ bản thân nhiễm virus nên chủ động đi bệnh viện kiểm tra, sau đó xét nghiệm PCR cho kết quả dương tính với SARS-CoV-2. Mong mọi người cùng cầu nguyện cho Phi Nhung vượt qua thời gian khó khăn này,” bà Diễm Phạm được báo Thanh Niên trích lời nói.

Ca sĩ Phi Nhung. (Hình: Facebook Phi Nhung Pham)

Báo VietNamNet đưa tin: “Chia sẻ với báo VietNamNet, ca sĩ Nguyên Vũ cho biết anh được một người bạn làm việc ở bệnh viện Chợ Rẫy thông tin nữ ca sĩ đang thở oxy liều cao. Tình hình sức khỏe của nữ ca sĩ đã tiển triển hơn so với khi nhập viện vào tối 26 Tháng Tám.”

Theo báo Tuổi Trẻ, bà Khánh Vương, đại diện một trung tâm ca nhạc tại Việt Nam, cho biết bà vừa trao đổi với bác sĩ điều trị cho ca sĩ Phi Nhung. “Bác sĩ cho biết tình hình sức khỏe Phi Nhung đã được cải thiện hơn, đã ngưng được vận mạch, oxy cải thiện hơn và chưa cần dùng đến máy ECMO. Tình hình sức khỏe của ca sĩ Phi Nhung có nặng nhưng đến giờ này vẫn còn hy vọng,” bài báo viết.

Cũng theo báo Thanh Niên, bà Diễm Phạm cho biết có thể Phi Nhung bị nhiễm COVID-19 khi tiếp xúc với nhiều người tại bếp ăn từ thiện và khi đi phát lương thực cho người khó khăn.

Báo này cho hay, suốt hơn hai tháng qua, ca sĩ Phi Nhung đã trực tiếp đồng hành cùng một bếp ăn tại Sài Gòn để chuẩn bị phần ăn mỗi ngày cho những người gặp hoàn cảnh khó khăn đang bị ảnh hưởng của dịch ở các khu cách ly, phong tỏa. Phi Nhung cũng đi phát lương thực cho bà con nghèo, có tiếp xúc với F0. Sau đó, nữ ca sĩ được xét nghiệm nhanh tại chỗ, kết quả ghi nhận lúc đó là âm tính với virus SARS-CoV-2. Để bảo đảm sức khỏe cá nhân và cộng đồng, Phi Nhung đã tự cách ly tại nhà ngay khi trở về.

Tuy nhiên vào ngày 16 Tháng Tám, nhà riêng của Phi Nhung ở đường Chu Văn An (quận Bình Thạnh, Sài Gòn) đã được giăng dây kiểm dịch và treo biển đỏ thông báo có người nghi là F0. Trên biển đỏ treo trước nhà Phi Nhung có thông báo cả nhà phải cách ly từ ngày 10 đến 24 Tháng Tám.

Báo Thanh Niên cho biết: “Phi Nhung được điều trị COVID-19 ở bệnh viện Gia An 115 từ ngày 19 Tháng Tám. Nhưng do tình hình không cải thiện và trở nặng hơn, nên Phi Nhung đã được chuyển viện đến bệnh viện Chợ Rẫy vào giữa đêm 26 Tháng Tám. Trên trang web Hệ Thống Quản Lý Người Cách Ly và Người Bệnh COVID-19 tại Sài Gòn cũng cập nhật thông tin bệnh nhân Phạm Phi Nhung (tên đầy đủ của ca sĩ Phi Nhung), sinh năm 1970 và có địa chỉ nhà tại quận Bình Thạnh đã được điều trị tại hai bệnh viện.”

“Ca sĩ Phi Nhung chưa chích vaccine phòng ngừa COVID-19. Phi Nhung từng thông báo có một buổi biểu diễn ở Mỹ cùng ca sĩ Mạnh Quỳnh vào ngày 22 Tháng Tám, nhưng nữ ca sĩ sẽ sang Mỹ sớm hơn để tổ chức sinh nhật cho con gái ruột. Tuy nhiên, sau đó nữ ca sĩ đã xác nhận hủy show hát để ở lại Việt Nam tiếp tục hành trình từ thiện của mình ở các bếp ăn thiện nguyện trong dịch,” báo Thanh Niên đưa tin.

Hôm 27 Tháng Tám, trên trang cá nhân, ca sĩ Trizzie Phương Trinh viết: “Tình hình sức khỏe của Phi Nhung đang trong cơn nguy kịch. Cần lắm một phép màu, xin mọi người tiếp tục cầu nguyện cho em Phi Nhung. Nhung, em nói khi nào các con em lớn em sẽ về Mỹ để đền ơn cho chị. Em chưa có cơ hội làm điều đó thì em không được đi đâu hết nhe Nhung!”

Ca sĩ Phi Nhung chia sẻ trên Facebook đây là hình cô làm công quả tại chùa Vĩnh Nghiêm. (Hình: Facebook Phi Nhung Pham)

“Gia đình mình xem Phi Nhung như là một thành viên trong gia đình… Trước ba ngày Phi Nhung chuẩn bị bay về Mỹ thì thử COVID bị dương tính. Mới đầu chỉ cảm nhẹ xong dần dần trở nên nặng và không thở được và phải dùng đến máy trợ thở. Cách đây mấy tuần mình còn dặn Phi Nhung là hãy cẩn thận khi đi ra ngoài làm công việc cứu trợ. Phi Nhung còn nói, chị đừng lo, em cẩn thận lắm, $2,000 của chị em đi cứu trợ xong em sẽ không đi nữa vì em sắp về Mỹ rồi,” nữ ca sĩ viết trên trang Facebook Trizzie Nguyen.

“Hai chị em còn bàn chuyện khi Phi Nhung về lại Mỹ hai đứa sẽ làm show gây quỹ để lấy tiền mua máy thở ủng hộ cho bệnh viện Nhiệt Đới. Trong lúc Việt Nam vừa đổ bệnh nặng, mình đã kêu Phi Nhung bay về Mỹ nhưng em nói, Việt Nam đang gặp khó khăn, em không nỡ bỏ đi và em đã ở lại để giúp bà con. Cho dù rất lo cho sức khỏe của Phi Nhung nhưng khi nghe Phi Nhung nói vậy mình đã gửi tiền về cho Phi Nhung để giúp thêm cho các bà con đang gặp khó khăn bên đấy,” ca sĩ Trizzie Phương Trinh viết.

Theo báo Tuổi Trẻ, ca sĩ Phi Nhung sinh năm 1970, quê ở Gia Lai, bắt đầu nổi tiếng khi hoạt động ở thị trường hải ngoại. Năm 2002, Phi Nhung chính thức trở về biểu diễn tại Việt Nam và trở thành ca sĩ độc quyền của Trung Tâm Băng Nhạc Rạng Đông vào năm 2005.

“Nhiều năm trở lại đây, Phi Nhung nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi, cơ nhỡ và tài trợ cho quán quân Vietnam Idol Kids 2016 Hồ Văn Cường ăn học đến năm 18 tuổi. Cô có một con gái ruột tên là Wendy Phạm, hiện làm y tá tại Mỹ. Sự nghiệp âm nhạc của Phi Nhung gắn liền với dòng nhạc trữ tình, dân ca. Phi Nhung song ca thành công và ăn ý nhất trên sân khấu với Mạnh Quỳnh,” báo Tuổi Trẻ viết. (Q.D.)

Niềm tin

Niềm tin

Một tối, mưa nho nhỏ, gió lạnh từng cơn. Những ngọn đèn đường vàng úa, hắt hiu….

Mình ngồi với hai anh bạn văn uống bia trong một quán vỉa hè. Câu chuyện đang hồi gây cấn hấp dẫn thì có một em bé tới mời vé số. Bé chừng 10 tuổi nhỏ người, đen , gầy choắt, quần áo xốc xếch nhưng lanh lợi. Cái vẻ lanh lợi kia là cái lanh của một trẻ đường phố, khôn ngoan trước tuổi: ” chú mua số cho cô này đi, cô đẹp mà, trúng số xây nhà lầu luôn…”

Anh bạn tên V mua 3 tấm nhưng cố tình đưa tờ tiền 200 ngàn. Em bé nói: ” Chú chờ chút, con đi đổi” và chạy biến thật nhanh.

Một chút nghi ngại – ba người nhìn nhau. Câu chuyện đang vui dừng lại ở đấy.

“Nó không trở lại đâu”- anh T nói.

Mình và anh bạn V im lặng. Trong lòng mình mong em bé trở lại để anh T đừng lên mặt dạy đời anh V rằng mày ngu lắm, tin sao được một đứa trẻ bụi đời….

Thời gian trôi qua thật chậm. Mưa dường như nặng hạt hơn. Và buồn….Không phải vì mất một tờ tiền, mà một mất mát nào lớn hơn, một sự hối tiếc….

Ba đứa không nói với nhau câu gì, lặng im thật lâu bên nhau. Cái im lặng của T dường như có chút đắc ý, cậu bé ấy không trở lại đâu.

Mình bảo: ” Về đi…”

anh T đứng dậy, móc bóp: ” Thanh toán đi bà chủ…”.

Bà chủ không thèm nghe, không trả lời. Ba đứa cũng không buồn mở miệng gọi cô ấy. Mưa vẫn rơi nhợt nhạt….

Không ngờ em bé bán vé số trở lại thật: ” Tiền thối của chú đây”.

Anh V nói với nụ cười thân ái nhất:” Chú cho con hết đấy”.

Em bé cương quyết trả tiền thối: ” Mẹ con dặn con bán chứ không có xin”.

“Mẹ con đâu?”- Anh T hỏi.

” Mẹ con chết rồi”….em bé bỏ đi như chạy.

Ba người mình ngồi như đông cứng lại, lòng rưng rưng muốn khóc quá.

Trời Sài gòn đêm nay thật đẹp, dù mưa vẫn lây rây….

Bảo Nhi Lê

p/s Ảnh st

May be an image of child, standing and outdoors

Từng bị đuổi học vì cầm dao, nhờ cha mẹ, cô gái gốc Việt trở thành nhà giáo

  Nếu bạn có một đứa con ngỗ ngáo hay làm một việc gì đó vi phạm pháp luật và bi cảnh sắt bắt hay bị đưa ra Tòa. Là cha mẹ bạn sẽ xử trí ra sao? Bạn cứ để pháp luật trừng trị, mà không thèm quan tâm? Hay bằng mọi giá phải cứu và đưa nó về với gia đình? Hãy đọc qua câu chuyện này để lấy kinh nghiệm hay góp ý nếu bạn có biện pháp nào hay hơn?…

***

Từng bị đuổi học vì cầm dao, nhờ cha mẹ, cô gái gốc Việt trở thành nhà giáo

Tâm An

GARDEN GROVE, California (NV) – Gặp Tiffany Nguyễn, cô gái gốc Việt 32 tuổi, hiện đã tốt nghiệp cao học ngành giáo dục và đang là giáo viên tại một trường Trung Học Đệ Nhất Cấp (Middle School) với mức lương khá cao, không ai có thể ngờ cô đã từng bị đuổi học vì cầm dao tới trường, khiến cha mẹ cô một phen điêu đứng.

“Bố tôi là người tuyệt vời. Ông là người luôn chủ động giải quyết sự việc, nhờ vậy mà tôi đã vượt qua lỗi lầm để có được ngày hôm nay,” Tiffany tâm sự như vậy, nhân lúc ghé thăm cha của cô, tại nơi ông làm việc miệt mài suốt mấy chục năm qua, để nuôi cô nên người.

“Mẹ cũng rất yêu thương và luôn đồng hành với tôi nhưng bà là người dễ xúc cảm. Bố đã giúp tôi trở nên mạnh mẽ tự tin hơn,” cô nói thêm.

Mang dao tới trường vì bị bắt nạt

Câu chuyện xảy ra vào khoảng 18 năm về trước, lúc Tiffany mới bước vào năm đầu tiên trung học.

“Năm đó tôi mới quen biết một anh chàng là họ hàng của bạn tôi. Anh ta đã có bạn gái nhưng lại thú nhận với cô này là anh ta thích tôi. Thế là ngay lập tức có một ‘đàn chị’ thuộc hàng ‘gangster’ học lớp 12, là bạn của cô bạn gái đó, đòi gặp tôi để hẹn một cuộc ‘đánh ghen.’ Mặc dù tôi đã giải thích với chị ta rằng tôi không hề có tình cảm gì với anh chàng đó hết, nhưng chị ta vẫn không chấp nhận làm hòa, vẫn muốn đánh nhau với tôi,” Tiffany kể lại câu chuyện.

“Tôi đã nói với giáo viên nhưng họ lại nói nếu tôi còn bị đe dọa nữa, hãy nói với giám thị của trường. Ngày hôm sau, chị ta lại hối thúc tôi để hẹn một cuộc đánh nhau. Tôi đành hẹn chị ta vào trưa ngày hôm sau,” Tiffany kể tiếp.

“Tôi không dám nói với cha mẹ mình vì sợ họ lo lắng. Tôi hỏi một người bạn trong trường hợp này nên làm gì để chống đỡ đây? Người bạn khuyên tôi nên cầm một con dao để phòng khi chị ta kéo nhiều người tới vây đánh tôi một lúc,” cô kể thêm.

Thế là cô bé 15 tuổi đã lặng lẽ lấy con dao từ bếp của nhà mình, loại dao dùng để cắt thịt bò bít tết, cho vào ba lô tới trường. Mặc dù cô biết rằng một học sinh có thể bị phạt rất nặng khi mang vũ khí tới trường, nhưng “lúc đó tôi không quan tâm tới điều gì khác ngoài tự vệ bản thân,” Tiffany kể lại.

“Sau giờ học, chúng tôi gặp nhau ở bãi đậu xe tại trường. Chị ta có xe hơi riêng còn tôi thì không. Mới chỉ bắt đầu đánh nhau, con dao vẫn nằm trong cặp, thì đã thấy giám thị đang từ xa đi tới. Chắc có ai đó gọi ông. Thấy thế, chị kia vội vàng nhảy lên xe hơi chạy vụt mất còn trơ lại mình tôi. Tội sợ quá lấy con dao vứt vào bụi rậm gần đó rồi chạy. Cuối cùng, tôi bị giám thị bắt lại, cùng với con dao họ tìm ra trong bụi,” cô kể.

Bài thơ ông viết cho con gái Tiffany. (Hình: Nhân vật cung cấp)

Khi ấy, nhà trường lập tức gọi cảnh sát tới, đồng thời họ cũng gọi điện thoại để báo tin cho cha mẹ cô.

“Các giáo viên không bao giờ hỏi lý do vì sao tôi phải cầm dao tới trường. Họ chỉ quan tâm tới việc có một học sinh dao (được coi là cầm vũ khí) tới trường, điều này vi phạm nghiêm trọng luật lệ của trường và cần phải trừng phạt,” Tiffany kể tiếp.

Phản ứng của cha mẹ

Khi nhận được cuộc gọi từ ban giám hiệu thông báo về việc con gái “cầm vũ khí tới trường đánh nhau,” ông Thi Nguyễn, cha của Tiffany, hết sức “bàng hoàng.”

“Lúc đó, tôi có cảm giác như chính tôi đang vướng vào rắc rối, chứ không phải con tôi. Tôi đi ngay tới trường muốn xem chuyện gì xảy ra. Tôi muốn biết lý do vì sao con tôi lại làm như vậy,” ông bồi hồi nhớ lại.

Trên đường tới trường, ông thầm nghĩ: “Sao tính con gái mình nó giống cái tính ‘không biết sợ ai’ của mình đến thế! Lỗi cũng tại mình một phần, mình đã mải làm việc quá, không có thì giờ theo sát con.”

“Có đôi lần nó nói với tôi là nó bị ăn hiếp ở trường, nhưng tôi lại chủ quan không cho đó là vấn đề nghiêm trọng. Tôi nói vui với nó: Ai ăn hiếp con, con ăn hiếp lại nó. Nếu nó đánh con, con đánh lại nó, nhưng đừng bao giờ đánh nó trước,” người cha tâm sự.

Lời nói đó của cha lại khiến cô bé 15 tuổi nhớ mãi tới bây giờ, bởi cô rất thần tượng cha và luôn xem lời cha như là một chân lý.

Tại buổi họp hội đồng kỷ luật, với hành động cầm dao tới trường, bất kể với lý do gì, Tiffany đã bị đuổi học một năm trên toàn học khu. Trong khi kẻ gây hấn là cô học sinh lớp 12 kia lại không hề bị trừng phạt, vẫn tiếp tục được học ở đó.

Khi nhà trường hỏi về suy nghĩ của mình tại hội đồng kỷ luật, trái với suy nghĩ của mọi người, Tiffany không hề tỏ ra hối hận, cô bé trả lời: “Tôi mang dao là để tự bảo vệ mình. Nếu như có gặp cảnh tương tự, tôi sẽ làm y chang như vậy nữa!”

Không ai quan tâm, cô bé vẫn bị trừng phạt.

Không một lời trách mắng con, ông Thi tỏ ra rất bình tĩnh và ấm áp. Ông đưa con gái về nhà, trong đầu ông chỉ nghĩ một điều duy nhất: “Làm sao để giúp con vượt qua rắc rối này, làm sao giải quyết?”

“Mẹ tôi khóc ngất, bà như điên lên. Bà hỏi tại sao tôi lại làm như vậy, bất kể là tôi có giải thích thế nào,” Tiffany nhớ lại.

Người cha tuyệt vời

Thông thường, những học sinh bị đuổi học, sẽ phải tới một trường học đặc biệt dành riêng cho họ, tương tự như trường Hare High School ở Garden Grove hay trường Harbor Learning Center ở Fountain Valley.

Ông Thi bàn với vợ: “Chúng ta bằng mọi giá, dù có phải tốn rất nhiều tiền bạc, cũng không thể để con mình vào môi trường như thế được.”

Hai cha con đã đi tới hàng chục trường học ở Orange County và khu lân cận để xin cho Tiffany tiếp tục học lớp 9. Nhưng tất cả các trường đều bị từ chối nhận con ông vào học, vì đó là lệnh trừng phạt trên phạm vi toàn học khu, không phải chỉ ở mỗi trường trung học hiện tại.

“Cuối cùng, có một trường tư ở bên Công Giáo đã chịu nhận con tôi vào học, với một điều kiện: Con tôi phải học Kinh Thánh,” ông Thi kể.

Tiffany tỏ ra rất chán nản khi học ở ngôi trường mới vì nhà cô không phải đạo Công Giáo. Trường cách nhà khá xa, nhưng cha cô luôn đưa đón con mỗi ngày. Ông đi mua những cuốn Kinh Thánh cho cô học. Mỗi khi nhìn thấy con buồn, người cha lại động viên: “Con ráng một năm thôi, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Con thấy đấy!”

Đọng lại nhất trong câu chuyện này là hình ảnh người cha tuổi xế chiều, ngồi yên lặng nhìn ra mặt hồ xa xăm, cô con gái duy nhất đang tuổi trăng tròn, thấy thế, bèn lại gần hỏi cha: “Bố buồn à? Con hư nên bố không còn thương con nữa phải không bố?”

Người cha vẫn nhìn xa xăm, chậm rãi trả lời: “Con ngoan bố cũng thương. Con hư, bố cũng vẫn thương. Chỉ có điều… nếu con ngoan, thì bố vui, còn con hư, thì bố buồn! Vậy thôi.”

Câu nói đó đã khiến Tiffany yên tâm và có động lực để cố gắng không làm cha mẹ buồn lần nữa. Sau hai tháng học ở trường Công Giáo, cô đạt điểm cao nhất cả lớp bài kiểm tra về Kinh Thánh và các môn khác.

Sau khi một năm học tại trường Công Giáo, cô được trở lại trường trung học công lập để học lớp 10 như những bạn bè khác. Nhưng cha cô đã chọn trường khác, ông không muốn cô trở lại trường học cũ để bị ám ảnh những ký ức buồn.

Chia sẻ kinh nghiệm làm cha của mình, ông Thi cho biết: “Tôi luôn lắng nghe những điều con tôi chia sẻ và không đánh giá hay cấm cản. Tuổi trẻ cũng có lúc nó đòi đi chơi khuya, đi quán bar, đi tiệc, tôi vẫn cho con đi thoải mái, chỉ với một điều kiện là tôi sẽ chở nó đến nơi, rồi chừng nào về thì tôi sẽ ra đón về.”

“Tiffany có phòng riêng từ khi rất nhỏ. Tôi nói với nó rằng ‘ba mẹ sẽ yên tâm khi thấy con ở trong phòng luôn được bình an.’ Vì thế nó luôn mở cửa phòng, để chúng tôi yên lòng,” ông nói.

Học bổng $10,000 cho cô học trò từng bị đuổi học

Tiffany đã tốt nghiệp lớp 12 với học lực giỏi và nhận được học bổng trị giá $10,000 cho bốn năm học đại học. Tuy vậy, vì học lớp 9 tại trường Công Giáo không được chấp nhận, cô đã không đủ tiêu chuẩn để được tuyển thẳng vào đại học University of Irvine (UCI).

Cũng may vẫn còn một lựa chọn khác, đó là học hai năm tại trường Orange Coast College (OCC) sau đó mới chuyển tiếp lên đại học.

Cô cho biết: “Điều làm tôi thay đổi nhiều nhất là khi tôi được bố mẹ mua cho chiếc xe hơi để đi làm thêm. Tôi đi làm 40 giờ/tuần , người ta chỉ trả tôi có $6/giờ, trừ tiền đổ xăng đi cũng không còn bao nhiêu. Tôi nhận ra rằng kiếm đồng tiền nếu không có học hành, thì không hề dễ dàng.”

“Từ đó tôi thấm thía câu nói của bố tôi ‘con muốn thích làm cái gì cũng được, ngay cả việc bố không thích như xăm mình hay đi quán bar, mua sắm… nhưng trước hết con phải học, để có nghề nghiệp, có tiền lương cao, rồi thì con mới có được những thứ con thích,” cô nói thêm.

Với sự dìu dắt của người cha, sự dạy dỗ nghiêm khắc của người mẹ, Tiffany luôn cố gắng học để “không làm cha mẹ buồn” và để “có tiền làm những thứ mình thích.”

Cô đã tốt nghiệp OCC với kết quả học tập tuyệt đối 4.0, và tốt nghiệp UCI, đồng thời sau đó tốt nghiệp cao học ngành giáo dục tại đại học Chapman University.

Tiffany chia sẻ: “Nếu như không có được người cha tuyệt vời như vậy. Nếu như cha mẹ đều chỉ biết trách mắng tôi, không nghe tôi giải thích, không đồng hành cùng tôi, có lẽ tôi sẽ cảm thấy cả thế giới quay lưng lại với mình. Có thể một đứa trẻ như tôi sẽ bỏ nhà ra đi, gặp những người bạn xấu và không biết tương lai sẽ đi về đâu.”

Khi đã “đủ lông đủ cánh,” chính ông Thi đã đề nghị con gái phải dọn ra ngoài, mặc dù ông bà rất nhớ con vì Tiffany là đứa con duy nhất. “Tôi nghĩ mình không nên ích kỷ cho bản thân, phải để nó có cuộc sống riêng của nó. Mặc dù con tôi là đứa sống tự lập từ nhỏ,” ông nói.

“Hồi Tiffany 2-3 tuổi, bác sĩ khuyên chúng tôi nên có đứa con thứ hai, vì bé bị một căn bệnh chỉ có 10% khả năng sống sót,” ông Thi tâm sự.

“Tôi đã trả lời bác sĩ rằng: nếu có đứa con nữa, thì khác gì là chấp nhận từ bỏ đứa con này? Tôi sẽ không làm vậy. Hoặc là có nó hoặc là không,” người cha già ngoài 70 tuổi kể về lý do vì sao ông bà chỉ có một đứa con. Có lẽ vì sự quyết tâm của ông mà cô bé đã khỏi bệnh một cách kỳ diệu.

Giờ đây khi đã trở thành một cô giáo dạy các em học sinh đang tuổi mới lớn, giống mình 18 năm về trước, Tiffany bày tỏ: “Tôi nói với học sinh của mình, nếu mình muốn bạn khác đối xử tốt với mình ra sao, hãy làm tương tự như vậy với họ. Nếu gặp ai ăn hiếp mình thì phải nói ngay với thầy cô và giám thị cũng như cha mẹ mình.”

Cô cho biết: “Luật pháp hiện nay đã thay đổi rất nhiều, chẳng hạn như bắt buộc nhà trường và thầy cô phải có trách nhiệm trước pháp luật để các học sinh không bị ăn hiếp. Có nghĩa là cha mẹ có thể kiện nhà trường nếu như con họ rơi vào tình cảnh như tôi ngày xưa. Ngoài ra, một em học sinh bị ăn hiếp, nếu lỡ cầm dao tới trường tự vệ, thì có thể chỉ bị trường đó cho ngừng học một năm, chứ không phải bị ‘expel’ toàn học khu như vậy. Điều đó công bằng hơn, giúp ngăn chặn được vấn nạn bị ăn hiếp trong trường học hơn.”

Tiffany chia sẻ: “Tôi chọn nghề giáo viên vì tôi thích dạy học và muốn có một nghề thu nhập ổn định để sau này lo cho ba mẹ lúc tuổi già.”

Nghe được câu này từ đứa con trưởng thành, chắc hẳn cha mẹ cô rất hạnh phúc!

HÌNH:

– Bài thơ ông viết cho con gái Tiffany. (Hình: Nhân vật cung cấp)

– Lá thư của trường Orange Coast College cho thấy Tiffany là một trong 478 sinh viên đạt điểm tối đa 4.0 trong khi trường có 24,000 sinh viên. (Hình: Nhân vật cung cấp)

– – Tiffany cùng cha mẹ hạnh phúc trong lễ tốt nghiệp cao học ngành giáo dục tại đại học Chapman University. (Hình: Nhân vật cung cấp)

Mỹ phê duyệt hoàn toàn vaccine COVID-19 đầu tiên

Mỹ phê duyệt hoàn toàn vaccine COVID-19 đầu tiên

(Đến nay đây là vaccine ngừa cúm Tàu đầu tiên được FDA phê chuẩn hoàn toàn, các loại khác chỉ là phê duyệt (dùng khi) khẩn cấp)

Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Mỹ (FDA) hôm 23/8 cấp phép hoàn toàn cho vaccine ngừa COVID-19 của Pfizer/BioNTech.

Như vậy, vaccine của hãng dược Pfizer trở thành vaccine ngừa COVID-19 đầu tiên được phê duyệt hoàn toàn tại Mỹ.

“Chúng tôi nhận thấy với một số người, việc FDA phê duyệt hoàn toàn sẽ giúp tăng thêm niềm tin vào vaccine”, Janet Woodcock – quyền ủy viên FDA cho hay.

Vaccine Pfizer được FDA cấp phép sử dụng đầy đủ cho người trên 16 tuổi. Mỹ hiện chưa phê duyệt hoàn toàn vaccine Pfizer cho trẻ từ 12 đến 15 tuổi.

Mỹ phê duyệt hoàn toàn vaccine COVID-19 của Pfizer. (Ảnh: Reuters)

Tuy nhiên một số trường hợp thuộc nhóm đối tượng này vẫn được tiêm chủng theo diện phê duyệt khẩn cấp.

Quyết định phê duyệt hoàn toàn vaccine Pfizer cũng được đánh giá là sẽ dẫn tới những thay đổi về yêu cầu tiêm chủng ở các bang. Theo đó, các tổ chức có thể đưa ra các yêu cầu mới về việc chích ngừa với các nhân viên – những người trước đây từ chối đi tiêm chủng vì lý do lý do lo ngại vaccine “chỉ được phê duyệt cho tình huống khẩn cấp”.

Quyết định của FDA được đưa ra trong bối cảnh số ca bệnh tại Mỹ đang tăng mạnh do sự lây lan của biến chủng Delta. Hôm 22/3, Mỹ ghi nhận thêm hơn 84.500 người nhiễm virus SARS-CoV-2.

Theo thống kê, 51,5% tương đương khoảng 170 triệu người Mỹ được tiêm chủng đầy đủ 2 liều vaccine, trong khi 60,7% tiêm ít nhất 1 liều.

25 bang tiêm đủ 2 liều cho nửa dân số. Nhưng một số bang, đặc biệt là các bang Cộng hòa vẫn duy trì tỷ lệ tiêm chủng thấp trong lúc các bệnh viện quá tải do phải đón nhận quá nhiều bệnh nhân.

Song song với mục tiêu đạt miễn dịch cộng đồng, Mỹ đang chuẩn bị triển khai chiến dịch tiêm các mũi vaccine bổ sung từ ngày 20/9.

Song Hy (Nguồn: Reuters)

Nguồn VTC

May be an image of 1 person and text that says 'VACCINE Pfizer BIONTECH Coronavirus COVID-19 Mỹ phê duyệt hoàn toàn vaccine COVID-19 của Pfizer. (Ảnh: Reuters)'

 Lời trăng trối quặn lòng của bà mẹ bài trừ vaccine Covid: “Làm ơn hãy đảm bảo con tôi được tiêm chủng”

 Lời trăng trối quặn lòng của bà mẹ bài trừ vaccine Covid: “Làm ơn hãy đảm bảo con tôi được tiêm chủng”

08:00 | 22/08/2021

Vợ chồng nhà Lydia và Lawrence Rodriguez đều là những người không tin vào vaccine. Họ nghĩ mình có thể làm được mọi thứ mà chẳng cần sự can thiệp của y học. Đến khi nhiễm bệnh họ mới cầu xin được tiêm chủng, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Cách đây vài tuần, bà mẹ 4 con Lydia Rodriguez (42 tuổi) tại Texas đã nghĩ bản thân mình đủ khỏe để chống chọi lại Covid-19 mà chẳng cần đến vaccine. Cô tự tin làm mọi thứ, kể cả tham gia vào một chuyến cắm trại của nhà thờ kéo dài 1 tuần.

Nhưng sau chuyến đi, Lydia nhiễm bệnh. Các thành viên trong gia đình cô cũng dương tính với virus. Đến lúc này cô mới vội vã cầu xin được tiêm chủng, nhưng mọi chuyện đã muộn. Thứ chờ đón cô sau đó chỉ là chiếc máy thở mà thôi, theo lời Dottie Jones, chị họ của cô.

Lydia và Lawrence Rodriguez

Mọi thứ biến chuyển thật tồi tệ, tình trạng của Lydia xấu dần đi. Trong cuộc gọi cuối cùng với Dottie, cô khẩn khoản: “Làm ơn hãy đảm bảo các con của em được tiêm.”

Ngày 16/8, Lydia ra đi mãi mãi.

Cái chết của Lydia đến chỉ 2 tuần sau khi chồng cô – Lawrence Rodriguez (49 tuổi) lìa đời vì biến chứng từ Covid-19. 2 vợ chồng được điều trị trong cùng khu chăm sóc tích cực của một bệnh viện tại Texas.

Gia đình viên mãn kết thúc trong ác mộng

Lydia và Lawrence đã kết hôn được 21 năm. Họ nằm trong số hàng chục triệu người Mỹ không tiêm chủng vaccine Covid-19 – những mũi tiêm hiện đã được áp dụng cho bất kỳ ai trên 12 tuổi, dù các chuyên gia y tế luôn nhấn mạnh rằng vaccine sẽ giúp làm giảm nguy cơ tử vong hoặc mắc triệu chứng nặng. Và giờ, những đứa trẻ nhà Rodriguez đã rơi vào thảm kịch như hàng triệu trẻ nhỏ khác – những đứa trẻ trở thành mồ côi vì virus cướp đi cha mẹ của chúng.

Câu chuyện của gia đình họ cũng chẳng phải hiếm gặp, khi đã có vô số bệnh nhân chưa tiêm vaccine đã phải cầu xin bác sĩ cho mình tiêm chủng trước khi phải vào máy thở, dù mọi thứ đã quá trễ.

“Lydia chưa từng tin vào vaccine,” – Jones, chị gái của Lydia cho biết. “Con bé tin rằng nó có thể làm được mọi thứ mà chẳng cần đến y học.”

Là một y tá cho trẻ sơ sinh, Jones đã quá quen với các ca nhiễm Covid thể nặng trên các bà mẹ và con của họ. Cô từng chia sẻ với Lydia về những cảnh tượng thương tâm, bệnh nhân nối nhau đưa vào máy thở suốt hàng tuần liền mà chẳng có gì tiến triển. Jones ra sức thuyết phục, nhưng em gái cô đáp lại bằng sự im lặng.

“Tôi biết con bé sẽ không bao giờ tiêm vaccine cả,” – Jones cho biết. “Tôi đã rất lo lắng.”

Chồng của Lydia cũng thuộc cộng đồng antivax, và hiển nhiên anh từ chối tiêm chủng. 3 trên 4 đứa trẻ nhà Rodriguez cũng đã đủ tuổi nhận vaccine, nhưng không ai tiêm chủng cả.

Đầu tháng 7, vài ngày sau khi nhà Rodriguez tham gia một chuyến cắm trại cùng nhà thờ, nỗi sợ của Jones đã thành sự thật. Từng thành viên một trong gia đình – bao gồm cả Lawrence dù anh không tham gia – đều dương tính với virus corona.

Gia đình họ chẳng nói với ai về chuyện này cho đến khi Lawrence chủ động đưa vợ vào viện hôm 12/7, vì cô bắt đầu khó thở. Lydia phải vào thẳng khoa chăm sóc tích cực, trong khi chồng cô được điều trị ở khu khác.

Lúc này, toàn bộ người thân phải vào cuộc trợ giúp nhà Rodriguez, từ việc mang nhu yếu phẩm cho đến thuốc men dành cho những đứa trẻ phải cách ly tại nhà. Bé nhỏ tuổi nhất có triệu chứng nhẹ, những đứa trẻ còn lại không có triệu chứng – theo lời Jones.

Đã có thời điểm, tình trạng của Lawrence chuyển biến tích cực hơn. Nhưng chỉ vài ngày sau khi nhập viện, anh được chuyển thẳng tới khu ICU – nơi vợ đang nằm điều trị. Ngay trước khi được đưa vào máy thở, anh cầu xin để được tiêm vaccine, nhưng thời điểm ấy đã quá muộn rồi. Lawrence qua đời vào ngày 2/8.

Lydia lúc này đã hoàn toàn phụ thuộc vào máy thở oxy – thứ khiến cô chẳng thể nói chuyện được nữa. Những đứa trẻ nhà cô ngày ngày gọi điện hỏi thăm động viên, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng trong bất lực.

“Gia đình sẽ cầu nguyện cho em và chăm sóc các con,” – Jones nhớ lại những gì mình đã nói vào ngày cuối cùng với em gái mình. Ngày 16/8, Lydia cũng qua đời.

Đáp ứng lời trăng trối của Lydia, các con cô – bao gồm 1 cặp sinh đôi 18 tuổi, 1 cô con gái 11 tuổi, và cậu con trai 16 tuổi – được sắp xếp tiêm chủng. Cặp sinh đôi đã được tiêm, cậu con trai đang lên lịch, và con gái út cũng sẽ được sắp xếp tiêm chủng ngay khi đủ tuổi.

Nguồn: Washington Post

Link nguồn: https://kenh14.vn/loi-trang-troi-quan-long-cua-ba-me-bai…