Ca sĩ Phi Nhung qua đời tại Sài Gòn vì COVID-19

Ca sĩ Phi Nhung qua đời tại Sài Gòn vì COVID-19

September 27, 2021

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Sau thời gian chống chọi với COVID-19, ca sĩ Phi Nhung đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 11 giờ 57 phút trưa 28 Tháng Chín, tại bệnh viện Chợ Rẫy, hưởng dương 49 tuổi.

Theo báo Tuổi Trẻ, “trước khi mất ca sĩ Phi Nhung được chẩn đoán bị biến chứng nặng của COVID-19, đông đặc phổi và hoại tử một phần phổi; kèm cơn bão Cytokyne, suy đa cơ quan.”

Ca sĩ Phi Nhung. (Hình: Hoàng Anh/VTC News)

Nữ ca sĩ được chạy ECMO (tim phổi nhân tạo), lọc máu liên tục.

“Tất cả các loại thuốc cao cấp nhất đã được bệnh viện sử dụng để điều trị cho ca sĩ Phi Nhung. Tất cả các y bác sĩ đã nỗ lực hết mình nhưng đã không thể cứu sống được ca sĩ và rất đáng tiếc trước sự ra đi này,” đại diện bệnh viện Chợ Rẫy cho biết.

Trước đó, báo đài trong nước đưa tin ca sĩ Phi Nhung nhập viện tại bệnh viện Gia An 115 hôm 15 Tháng Tám.

“Hơn hai tuần trước, Phi Nhung đi từ thiện về và bị cảm. Cô ấy nghi ngờ bản thân nhiễm virus nên chủ động đi bệnh viện kiểm tra, sau đó xét nghiệm PCR cho kết quả dương tính với SARS-CoV-2. Mong mọi người cùng cầu nguyện cho Phi Nhung vượt qua thời gian khó khăn này,” bà Diễm Phạm, người quản lý của ca sĩ Phi Nhung, được báo Thanh Niên trích lời hôm 27 Tháng Tám.

Cũng theo bà Diễm Phạm, có thể Phi Nhung bị nhiễm COVID-19 khi tiếp xúc với nhiều người tại bếp ăn từ thiện và khi đi phát lương thực cho người khó khăn.

Báo này cho hay, suốt hơn hai tháng qua, ca sĩ Phi Nhung đã trực tiếp đồng hành cùng một bếp ăn tại Sài Gòn để chuẩn bị phần ăn mỗi ngày cho những người gặp hoàn cảnh khó khăn đang bị ảnh hưởng của dịch ở các khu cách ly, phong tỏa. Phi Nhung cũng đi phát lương thực cho bà con nghèo, có tiếp xúc với F0. Sau đó, nữ ca sĩ được xét nghiệm nhanh tại chỗ, kết quả ghi nhận lúc đó là âm tính với virus SARS-CoV-2. Để bảo đảm sức khỏe cá nhân và cộng đồng, Phi Nhung đã tự cách ly tại nhà ngay khi trở về.

Tuy nhiên vào ngày 16 Tháng Tám, nhà riêng của Phi Nhung ở đường Chu Văn An (quận Bình Thạnh, Sài Gòn) đã được giăng dây kiểm dịch và treo biển đỏ thông báo có người nghi là F0. Trên biển đỏ treo trước nhà Phi Nhung có thông báo cả nhà phải cách ly từ ngày 10 đến 24 Tháng Tám.

Ca sĩ Phi Nhung chia sẻ trên Facebook đây là hình cô làm công quả tại chùa Vĩnh Nghiêm. (Hình: Facebook Phi Nhung Pham)

“Ca sĩ Phi Nhung chưa chích vaccine phòng ngừa COVID-19. Phi Nhung từng thông báo có một buổi biểu diễn ở Mỹ cùng ca sĩ Mạnh Quỳnh vào ngày 22 Tháng Tám, nhưng nữ ca sĩ sẽ sang Mỹ sớm hơn để tổ chức sinh nhật cho con gái ruột. Tuy nhiên, sau đó nữ ca sĩ đã xác nhận hủy show hát để ở lại Việt Nam tiếp tục hành trình từ thiện của mình ở các bếp ăn thiện nguyện trong dịch,” báo Thanh Niên đưa tin.

Trong suốt hơn hai thập niên hoạt động nghệ thuật, ca sĩ Phi Nhung ít khi vướng phải ồn ào đời tư. Những năm gần đây, cô nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi, cơ nhỡ. Cô từng tâm sự muốn ở một mình để lo cho các con, vì không muốn bất hạnh riêng của mình lặp lại với những đứa trẻ khó khăn này. (Tr.N) [kn]

 

Suýt nữa không có Hai sắc hoa ti gôn

Suýt nữa không có Hai sắc hoa ti gôn

 Cuối mùa thu năm 1937, tòa soạn báo Tiểu thuyết Thứ bảy nhận được bài thơ nhan đề Bài thơ thứ nhất, rồi sau đó ít ngày, nhận được một bài thơ nữa, nhan đề Hai sắc hoa ti gôn, đều của một tác giả ký tên T.T.Kh
Sau đó, tòa soạn không nhận được bài thơ nào nữa của T.T.Kh, cũng không biết tác giả này ở đâu.
 
Sau khi báo đăng hai bài thơ, làng văn xôn xao lắm, nhưng không hề thấy T.T.Kh liên hệ với tòa soạn. Có mấy người đã nhất quyết, T.T.Kh chính là người yêu của mình, nhưng chả có ai đưa ra được chứng cớ thuyết phục. Tác giả T.T.Kh vô hình vô ảnh trong cuộc đời, nhưng thơ của bà được giới phê bình luận bàn náo nhiệt (và không hiểu sao mọi người đã tin chắc ngay rằng T.T.Kh là nữ giới). Đương thời, có người không ngần ngại đánh giá đó là những áng thơ tuyệt tác, nhất là bài Hai sắc hoa ti gôn.
 
Về những ý kiến cho hai bài thơ đầu tiên đó của T.T.Kh là kiệt tác thì tác giả Thi nhân Việt Nam đã nói rõ quan điểm của mình: “Nói thế đã đành là quá lời, nhưng trong hai bài thơ ấy cũng có những câu thơ xứng đáng với vẻ lâm ly của câu chuyện. Cô bé T.T.Kh yêu…”. Có lẽ, với cách đánh giá như vậy nên Hoài Thanh và Hoài Chân đã không chọn in thơ T.T.Kh vào tập Thi nhân Việt Nam… Tuy vậy, thực tế đời sống văn chương Việt Nam hơn 70 năm qua, T.T.Kh luôn được độc giả mến mộ, nhất là đối với bài Hai sắc hoa ti gôn. Dường như càng trải thêm thời gian, bài thơ này càng biểu lộ vẻ đẹp đặc biệt, càng có sức sống lạ lùng. Chúng tôi nghĩ, nếu có cuộc điều tra tỷ mỷ để tìm hiểu những bài thơ Việt Nam nào trong 70 năm qua được bạn đọc yêu mến nhiều nhất, thì chắc sẽ có cả Hai sắc hoa ti gôn.
 
Chúng tôi phải trình bày lại sự ra đời và giá trị của bài thơ Hai sắc hoa ti gôn trong đời sống văn chương nước ta như vậy để chúng ta ý thức rằng: nếu không có bài thơ Hai sắc hoa ti gôn, trong đời sống văn chương nước ta sẽ có sự thiệt thòi lắm! Và trên thực tế, việc đó đã suýt nữa xảy ra. Mà mãi đến năm 1990 chúng tôi mới biết việc ấy…
 
Năm 1990, nhà văn Ngọc Giao lên thượng thọ, 80 tuổi. Ông nguyên là Thư ký tòa soạn của báo Tiểu thuyết Thứ bảy. Có một tâm sự ông giữ mãi trong lòng hơn nửa thế kỷ, khi vào tuổi 80 mới thổ lộ với bạn bè tâm giao. Rằng đó là một buổi trưa, cuối mùa thu năm 1937, ở tòa soạn báo Tiểu thuyết Thứ bảy. Những đồng nghiệp trong tòa soạn đã về nghỉ gần hết, chỉ còn lại Trúc Khê Ngô Văn Triện và Ngọc Giao. Trúc Khê Ngô Văn Triện còn nán lại để dịch Truyền kỳ mạn lục của Nguyễn Dữ ra quốc ngữ. Ngọc Giao thì đã tiến đến chỗ mắc áo để lấy mũ và ra về. 
Nhưng đúng lúc đó có tiếng kèn đám ma. Đám tang đang đi qua phố Hàng Bông. Ngọc Giao là người rất sợ nghe tiếng kèn đám ma, nên ông mới nán lại thêm cho xe tang đi qua đã. Đã khoác áo, đội mũ chỉnh chu, ông không muốn quay vào phòng trong mà kéo ghế ngồi tạm lại chỗ gần cửa, gần nơi để cái sọt đựng giấy loại. 
Không biết điều gì xui khiến, ông đưa tay vào sọt giấy loại, nhặt lên mấy tờ bị vo tròn và quẳng vào đó chờ đi đổ xe rác. Tẩn mẩn, ông vuốt một tờ ra và đọc. Đó là một tờ giấy học trò khổ nhỏ. Một bài thơ. Chữ viết bằng bút chì nguệch ngoạc, nét run, nét mờ, như thể viết ra một lần là xong và gửi luôn cho tòa báo. Lệ của báo là bài lai cảo phải viết trên một mặt giấy sạch sẽ. Còn bài thơ nét chữ bút chì này lại viết trên cả hai mặt giấy. Nhưng bài thơ đã khiến Ngọc Giao xúc động lạ thường, đó là Hai sắc hoa ti gôn của T.T.Kh. Và ông đã ngồi lặng đi trong mối rung cảm đặc biệt. 
Rồi ông bước vội đến đưa bài thơ cho Trúc Khê, yêu cầu đọc ngay. Trúc Khê Ngô Văn Triện thấy Ngọc Giao đang quá xúc động, cũng bỏ bút, cầm đọc bài thơ. Và ông cũng ngồi lặng đi, rồi đọc lại lần nữa. Ông già Trúc Khê vỗ tay xuống bàn, nói với Ngọc Giao: “Sao lại có bài thơ tuyệt đến thế này…!” Rồi ngay sau đó, Ngọc Giao gọi ông cai thợ sắp chữ nhà in lên, bảo sắp chữ ngay bài thơ ấy cho số báo sắp ra. Vậy là Hai sắc hoa ti gôn đi vào đời sống thơ ca Việt Nam…
 
Kể câu chuyện tâm sự mấy mươi năm xưa cũ, nhà văn Ngọc Giao còn cầm bút ghi vào cuốn sổ lưu niệm của một bạn văn cùng thời là nhà văn Phạm Văn Kỳ cũng từng làm thư ký tòa soạn tuần báo Tiểu thuyết Thứ năm. Những dòng lão nhà văn Ngọc Giao ghi vào sổ lưu bút của lão nhà văn Phạm Văn Kỳ có đoạn: “… Bài thơ ra đời trong hoàn cảnh bị bỏ rơi sọt rác như vậy đó. Nó càng được bạn đọc nhắc đến bao nhiêu, tôi càng ân hận về lỗi làm ăn cẩu thả, sơ xuất bấy nhiêu… 
Nếu không có cái đám ma qua phố thổi kèn rầu rĩ đó thì tôi đã đội mũ lên đầu, không cúi xuống sọt rác… thì đóa hải đường Hai sắc hoa ti gôn đành an phận nằm trong đó, rồi người ta mang đi theo thường lệ, người ta phóng lửa đốt cả… Trong đó, rất có thể cả những áng văn hay mà cái anh thư ký tòa soạn quan liêu, nhác lười, cẩu thả đã ném đi!…”.
 
Vậy đấy, câu chuyện pha chút hài hước “nếu không có cái đám ma qua phố…” lại là một tâm sự canh cánh trong lòng nhà văn Ngọc Giao suốt 53 năm trời. Vì tế nhị, nhà văn Trúc Khê Ngô Văn Triện cũng giữ kín suốt đời câu chuyện này. 
Nghĩ rằng, chuyện có thể hữu ích với nghề báo chí văn chương hôm nay, chúng tôi đã xin phép nhà văn Phạm Văn Kỳ và mạn phép nhà văn quá cố Ngọc Giao viết ra trong bài này. Chúng tôi cũng muốn được khép lại bài viết này bằng mấy dòng di bút cao thượng của lão nhà văn Ngọc Giao viết mùa thu năm 1990: “Tôi xin cúi đầu nhận lỗi đã có hành vi bất kính đối với một tài năng văn học. Tôi xin bà mãn xá cho tôi nếu bà đã qua đời, cũng miễn thứ cho tôi nếu bà còn ở cõi thế gian này với mái tóc cũng bạc trắng như tôi, như tất cả chúng ta cùng chung thế hệ đoạn trường văn bút”.
 
Hai Sắc Hoa Ti-Gôn
 
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát,
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”
Thuở ấy, nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá! – Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ…
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng “một người”.
Buồn quá! hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi…
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa… vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.

From: TU-PHUNG

Một Người Việt Tên Dang

Một Người Việt Tên Dang

Tưởng Năng Tiến

Tên đúng của ông có thể là “Đăng,” “Đặng,” “Đằng,” hay “Đáng,” hoặc “Đang” (Việt Ngữ không có từ “Dang”) nhưng tôi không dám chắc vì chỉ được biết qua một bài báo bằng tiếng nước ngoài (“Han ble smuglet inn i Norge i et bagasjerom. Et halvt år senere ble han pågrepet på en hasjplantasje”) đăng tải trên tờ Aftenposten, phát hành từ Na Uy, vào ngày 27 tháng 8 năm 2021.

Bản tiếng Việt (gồm 4371 từ) của dịch giả tên Trang, xuất hiện trên FB Que Toi mấy hôm sau đó. Xin được tóm lược :

“Dang” cho biết quê anh là làng chài Đô Thành, thuộc miền Trung Việt Nam. Từ nơi đây, nhiều thanh niên Việt Nam đã đi lậu trong các xe container xuyên qua Trung Quốc, rồi vượt biên giới vào Nga (Russland), trước khi trở thành nhân công lao động giá bèo hoặc gái mại dâm ở các thành phố Châu Âu.

Trên hành trình dài 11.660 km đến Na Uy, “Dang” trốn trong một thùng container sau xe tải. Đến ngày hôm nay, anh vẫn còn ám ảnh trong giấc mơ về những điều khủng khiếp mà anh đã thấy trên tuyến đường đó…

Ô nhiễm môi trường, đánh bắt cá quá mức và bất hợp pháp, công nghiệp hóa ngày càng phát triển đã dẫn đến tình trạng rất khó khăn cho ngành ngư truyền thống ở Việt Nam. Đối với đại gia đình của “Dang”, giải pháp cuối cùng là gửi cậu con trai lớn nhất trong một chiếc container đến Tây Âu. “Dang” cho biết gia đình đã phải thế chấp căn nhà và bán tất cả những gì đáng giá để trả tiền cho nhóm buôn người.

Tôi ra đi để tìm một cuộc sống tốt hơn. Nhưng nếu tôi biết trước kết quả thế này, tôi thà chọn cuộc sống một ngư dân nghèo. Theo “Dang” biết, gia đình đã thỏa thuận giá 25.000 USD với nhóm buôn người. Và đã trả trước một nửa.

“Dang” – người đàn ông 25 tuổi – kể lại cuộc hành trình phải đi xuyên qua Trung Quốc, Nga, Latvia, Belarus (Hviterussland) và Ba Lan. Theo “Dang”, chiếc container mà đoàn của anh đi chỉ có hai lỗ thoát khí nhỏ. Họ phải tiểu tiện và đại tiện trong một túi nhựa lớn.

Tháng 2/2021, “Dang” bị kết án 2 năm tù và phải bồi thường gần 100.000 kroner cho một công ty điện lực của Na Uy vì đã ăn cắp điện để trồng 649 cây cần sa. Bản án được giữ nguyên tại Tòa Phúc Thẩm Eidsivating vào tháng 6/2021, nhưng được giảm xuống còn 1 năm 9 tháng.

Ngày 19 tháng 8/2021, Tòa Án Tối Cao Høyesterett đã bác đơn kháng cáo của “Dang”. Luật sư biện hộ Audun Helgheim nói rằng họ sẽ kháng cáo vụ việc lên Tòa Án Nhân Quyền Châu Âu. Câu hỏi chánh và gây tranh cãi ở đây là: “Dang” là tội phạm hay nạn nhân!?

Tòa án quận Gjøvik viết trong bản án từ tháng 2: Tòa án căn cứ theo yếu tố bị cáo, sau khi đến Na Uy, ít nhất là bởi bị lạm dụng hoàn cảnh bí thế của mình, đã bị buộc phải trồng cần sa. Điều này dẫn chứng cho thấy bị cáo là nạn nhân của nạn buôn người”…

UDI (UtlendingsDIrektorate) đã xét đơn theo lời khai của “Dang”. Trong giấy phép cấp cho anh được cư trú tạm thời tại Na Uy (midlertidig oppholdstillatelse), viết là họ tin rằng có thể lý giải được là anh đã bị hại trong vụ buôn người.

Rosa, một tổ chức hỗ trợ những người có thể là nạn nhân tệ nạn buôn người, cũng tích cực trong vụ án của “Dang”. Mildrid Mikkelsen của hội Rosa cho rằng việc bỏ tù một người cùng lúc với việc điều tra xem người đó có phải là nạn nhân buôn người là điều chúng ta cần phải suy ngẫm…

Điều “Dang” lo sợ là anh sẽ bị trả về Việt Nam. Luật sư biện hộ Audun Helgheim cho biết: Về Việt Nam, anh có nguy cơ bị thủ phạm ám hại, do những gì anh đã khai… Tương lai ở Việt Nam của người đàn ông trẻ Việt Nam này, là một sự mịt mù. Nếu tôi về nhà, có lẽ tôi sẽ bị giết. Và ở đó, tôi cũng không còn gì. Trong cuộc thẩm vấn với cảnh sát vào ngày 22 tháng 6 năm nay, “Dang” nói anh như một người đã chết: Tôi không còn gì để sống nữa. Tôi chỉ ước ao có thể gặp lại mẹ một lần.

Câu nói thượng dẫn bỗng khiến tôi nhớ mấy câu thơ của Huyền Chi, và bản nhạc Thuyền Viễn Xứ của Phạm Duy: Nhìn về đường cố lý cố lý xa xôi/ Đời nhịp sầu lỡ bước bước hoang mang rồi …/ Mẹ già ngồi im bóng mái tóc tuyết sương/ Mong con bạc lòng …

Không biết có bao nhiêu bà mẹ Việt Nam vẫn đang ngồi tựa cửa mỗi chiều, và bao nhiêu thanh niên thiếu nữ từ xứ sở này đã “lỡ bước hoang mang” trên con đường lưu lạc. Điều an ủi duy nhất cho những kẻ tha phương cầu thực là không hề có một lời lẽ, cử chỉ, hay thái độ miệt thị nào từ người dân (cũng như từ những cơ quan hữu trách) ở nước ngoài.

Sáng sớm hôm 23 tháng 10 năm 2019, dân Anh vừa mở mắt dậy đã nhận được thông tin khiến ai cũng phải bàng hoàng: cảnh sát mới phát hiện ra 39 thi thể người Việt nằm chết trong một cái container tại khu công nghiệp Waterglade!

Họ phản ứng ra sao?

Không một lời than phiền, không một câu trách móc. Sau khi biết rõ sự việc, họ bầy tỏ sự thương cảm bằng cách lặng lẽ mang hoa tưởng niệm đến nơi đặt xác nạn nhân. Ngay sau đó, họ tổ chức cầu nguyện cho linh hồn của người quá cố. Rồi họ sắp xếp những chuyến bay để đưa tất cả thi hài của những kẻ xấu số trở về quê quán, và đích thân vị đại sứ Anh ở Việt Nam – ông Gareth Ward – đã đến tận nơi để chia buồn. 

Người Na Uy bây giờ cũng thế. Từ luật sư, toà án, nha ngoại kiều, và các cơ quan thiện nguyện của họ đều chia sẻ một nỗi băn khoăn chung:“Dang” là tội phạm hay nạn nhân!?”

Có lẽ cả hai nhưng đồng bào của nạn nhân, tiếc thay, chỉ nhìn ra ông là một tên tội phạm :

  • Kieu Ninh Vaagen : “Nhìn mặt biết gian.”
  • Hoang Nguyen Van: “Nhìn mặt là biết lưu manh, là trùm du đảng, không là nạn nhân.
  • Cuong Le: “Xứ này luật pháp văn minh và nhân bản nên các lão cứ thoải mái lợi dụng quyền làm người rồi khai ra làm sao cho thật đáng thương để được khoang hồng…”

Cá nhân “Dang” thì không hề có một lời biện minh, biện hộ hay biện bạch nào cả. Trong cuộc thẩm vấn với cảnh sát vào ngày 22 tháng 6 năm nay, ông chỉ nói: “Tôi không còn gì để sống nữa. Tôi chỉ ước ao có thể gặp lại mẹ một lần.”

Nỗi “ước ao” nhỏ bé này lại khiến tôi liên tưởng đến đôi câu đối thoại (giữa hai người Việt đồng cảnh, từ hai phòng giam sát cạnh nhau, tại một nhà tù nào đó ở Âu Châu) trong một truyện ngắn của một nhà văn ở Na Uy:

Tuyết ho, tôi xót ruột. Ho xong, nó nói:“Em mơ còn nằm trong cái xe thùng chở em sang đây. Ðứa con gái nằm ngay bên cạnh em chết ngạt.”

“Chết!?”

“Chết. Bị nhốt trong thùng xe hai ngày hai đêm. Khi bọn đầu gấu mở cửa xe ra, thấy bốn người chết từ bao giờ. Con ấy thân với em nhất. Chúng em đã từng chia phiên nhau kề mũi vào cái lỗ nhỏ để thở.

Thương hại nó hay nhường cho em thở lâu hơn. Dọc đường nó cứ đòi về, không muốn đi nữa. Nhưng em biết về thế nào được với bọn đường dây. Nó mà sống sót cũng bị đường dây hành tới chết về cái tội đòi về… Anh có nghe không đấy?”

“Nghe rõ cả.”

“Nó nói khổ đều quanh năm chịu được, dồn vào một ngày thì chết. Anh nghĩ có đúng không?”

“Chắc đúng.”

“Mẹ nó bán ruộng, bán vườn để chung tiền cho nó đi, cứ mong nó mang đôla về chuộc đất, xây nhà như những người có thân nhân Việt kiều. Bây giờ nó chết, chưa kịp nhìn thấy tờ đôla xanh. Trước khi chết nó tựa vai em lầm bầm ‘Mẹ ơi! Con không muốn làm Việt kiều. Con muốn về nhà. Con muốn cơ cực ở nhà với mẹ suốt đời.’ Giọng nó như đứa trẻ con ba tuổi.” (Tâm Thanh. “Người Rơm”. Thế Kỷ 21, Jul. 2010).

Đối với nhiều người dân Việt thì muốn sống như một ngư dân nghèo nơi vùng biển quê hương (như ông Dang) hay mong “muốn cơ cực ở nhà gần mẹ suốt đời” (như cô Tuyết) e đều chỉ là thứ ước mộng rất xa vời trong chế độ hiện hành.

Tưởng Năng Tiến
9/2021

Trẻ vị thành niên ở Tây Nguyên bị lừa đưa sang lao động tại Ả Rập Xê Út

Trẻ vị thành niên ở Tây Nguyên bị lừa đưa sang lao động tại Ả Rập Xê Út
RFA.ORG

Trẻ vị thành niên ở Tây Nguyên bị lừa đưa sang lao động tại Ả Rập Xê Út

Tin mới về lao động 

Trẻ vị thành niên ở Tây Nguyên bị lừa đưa sang lao động tại Ả Rập Xê Út

Thanh Trúc
2021-09-24

Những người phụ nữ Việt lao động tại Ả Rập Xê Út kêu cứu

 BPSOS/CAMSA International

Trẻ vị thành niên ở Tây Nguyên bị lừa đưa sang lao động tại Ả Rập Xê Út

00:00/00:00

Những cô gái trẻ được môi giới bên Việt Nam đưa sang Ả Rập Xê Út làm nghề giúp việc nhà hầu hết là người Tây Nguyên chưa tới 18 là độ tuổi lao động theo luật pháp Việt Nam.

Chuyện được chú ý sau khi tin tức về cô H’Xuân Siu, người dân tộc J’rai, chết trong lúc đang giúp việc nhà cho một gia đình người Ả Rập Xê Út. 

Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Giám đốc điều hành BPSOS, cho biết:

“Chúng tôi lấy được tin trên Internet và Facebook từ những  người đi lao động ở Ả Rập Xê Út. Tin em Siu H’Xuân qua đời do những người Tây Nguyên ở Thái Lan cung cấp, liên lạc và kết nối chúng tôi với gia đình Siu H’Xuân”.

Hai điểm cần làm rõ, vẫn lời Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, thứ nhất là chuyện làm giấy tờ giả để tăng tuổi người được xuất khẩu lao động, thứ hai là cách thức đưa người đi như thế có giống hành vi buôn bán trẻ vị thành niên không: 

“Khi H’Xuân chết, em vẫn chưa đến 18 tuổi. Thứ hai, việc đánh đập dẫn đến sự  tử vong của em H’Xuân cũng phải được điều tra là một tội phạm xảy ra ở Ả Rập Xê Út và một tội phạm xảy ra ở Việt Nam”

“Cảnh sát Ả Rập cuối cùng đã truy ra nơi giữ xác em H’Xuân ngày 13/9 vừa rồi. Họ đang thúc hối chính quyền Việt Nam nhanh chóng đưa xác em về. Trong suốt tuần qua chúng tôi gặp rất nhiều trở ngại, bởi công ty VINACO chuyên môi giới xuất khẩu người đi làm việc ngoài nước nhất định ép mẹ em H’Xuân phải ký một giấy ủy quyền, trong đó xác nhận em H’Xuân sinh năm 1996”.

Đó là năm giả mà VINACO khai lên để làm hộ chiếu cho H’Xuân Siu, vì năm sinh thật sự của em là 2003:

“Gia đình em H’Xuân phải lên tận Buôn Ma Thuộc để làm việc với luật sư, xác nhận theo  yêu cầu của công ty VINACO. Đây là điểm khuất tất nhưng chúng tôi nghĩ họ cần làm để đưa xác em về, sau đó sẽ tính vấn đề truy tố  hình sự những ai đã làm giả giấy tờ”.

RFA đã liên lạc với H’Soan Siu là chị của H’Xuân Siu, và được cô cho biết khi ra đi thì em gái cô chỉ mới 14 tuổi:

Có bà Lê Thị Toan, công ty VINACO ở Thanh Hóa, tới đây gặp em H’Xuân, đưa em đi chơi và đi làm hộ chiếu.”

Em H’Xuân. Hình:  BPSOS

Chuyện này cô H’Soan Siu và gia đình không hay biết cho tới khi em H’Xuân gọi về từ sân bay, báo tin em đi Ả Rập Xê Út, nói rằng em chỉ được cầm hộ chiếu lúc sắp sửa lên máy bay, và khi đó mới hay  VINACO đã đổi năm sinh 2003 của cô thành 1996.

H’Xuân nói với chị khi còn ở Thanh Hóa là em đã từng đòi về nhà. Bà Lê Thị Toan bảo muốn về cũng được nhưng phải trả lại 30 triệu chi phí ăn ở mua sắm cho em. Vì không có tiền, H’Xuân Siu đành phải đi theo  họ:

“Tháng 10/2019 ở nhà chủ bên Ả Rập em mới gọi điện về nữa.

Tháng 7/2021 gia đình mất liên lạc với em. Ngày 13/7 công ty gọi báo H’Xuân đang nằm trong bệnh viện, bảo là H’Xuân bị suy tim. Gia đình em đã yêu cầu  chụp một cái hình gởi về cho gia đình, nhưng mà công ty bảo là không được phép chụp hình. Tới ngày 17/7 họ báo là H’Xuân đã tử vong”

Bên công ty bảo gia đình ủy quyền cho họ làm thủ tục chôn cất ở bên kia. Gia đình chưa làm cái thủ tục nào hết. Bây giờ đang làm giấy ủy quyền để đưa xác em về”.

Được hỏi về nghi vấn H’Xuân Siu không chết vì suy tim mà chết vì bị chủ đánh, cô H’Soan nói cô tin chắc H’Xuân chết vì bị đánh. Cô H’Soan còn gởi cho RFA đoạn băng ghi âm lời H’Xuân gọi về từ Ả Rập Xê Út mà cô dịch ra tiếng Việt như sau: 

Em H’Xuân nói em xin nghỉ ngơi mà bà chủ không cho nghỉ. H’Xuân bị đau đầu rồi mà bà chủ vẫn đánh. Cả đêm H’Xuân không ngủ  được vì bị đau mắt. Họ độc ác với Xuân lắm. Xuân có gọi cho Nhung (môi giới) nhưng đổi lại Nhung không chịu giúp đỡ còn chửi lại H’Xuân. Cuối cùng H’Xuân bảo không chịu ở nhà bà chủ đó nữa”.

“H’Xuân có nói với bà chủ rồi mà bà chủ vẫn đánh và không cho H’Xuân nghỉ ngơi. Cứ làm miết giờ này tới giờ khác. Rồi H’Xuân có gọi cho Nhung với Khánh, bảo cố gắng rồi mà không làm nỗi nữa, mệt quá. H’Xuân xin với Nhung với Khánh cho về văn phòng nhưng họ không cho,  bảo sợ dịch bệnh mà H’Xuân chỉ bị ốm với mệt thôi. H’Xuân bảo là ở thêm mấy ngày mấy tháng nữa rồi khi nào có chuyến bay thì H’Xuân sẽ về”.

Không riêng H’Xuân mà còn trường hợp H’Ngọc Niê đã về nước tháng mười năm ngoái, chưa kể hai trường hợp vị thành niên khác cũng bị lừa đi làm gia nô như H’Xuân và H’Ngoc. Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng cho biết:

Đó là hai em Siu H’Chiu và R’Ma Nguyệt, vẫn còn ở bên Ả Rập Xê Út. Nếu để ý thì thấy VINACO nhắm vào các em vị thành niên người Tây Nguyên sống xa thành thị như em H’Xuân bị bà Lê Thị Toàn gạ đưa đi Thanh Hóa chơi mà gia đình không hề biết. Thành ra khi mẹ về, chị về thì không thấy H’Xuân đâu nữa”.

Từ buôn làng của huyện E H’Leo, tỉnh Đắk Lắk, H’Ngọc Niê kể về em như sau:  

Em sinh năm 2003, người dân tộc Ê Đê. Những người môi giới ở Thanh Hóa kéo vô trong buôn em, bảo là đi bên kia sung sướng, giúp được gia đình, nghèo thế này ở nhà làm gì. Thế là bọn em đi luôn. Em 15 tuổi, môi giới làm hộ chiếu giả mà em không biết, cứ đi theo cô Toan với lại anh Tùng, anh Sơn. Tới chuyến bay Nội Bài-Dubai người ta mới đưa hộ chiếu cũng tên H’Ngoc Niê nhưng lại  sinh năm 1997”.

Tháng 10/2018 H’Ngoc Niê đặt chân tới Ả Rập Xê Út, bắt đầu làm việc không hở tay trong nhà chủ xứ này:

“Ngủ ba bốn tiếng người ta đã kêu dậy. Đang ăn nó kêu đi làm. Nói chung gia đình nó ăn cả ngày luôn, mình làm còn nó chỉ có ngồi, xong việc này nó kêu làm việc kia nữa”.

Dẫu đầu tắt mặt tối nhưng H’Ngọc Niê vẫn thấy mình may mắn hơn các chị em khác vì không bị chủ đánh đập. Những lúc quá nhọc  cô gọi cho đại diện VINACO ở Ryadth, lần nào cũng bị môi giới rầy rà, nạt nộ rằng ‘người ta làm được mày cũng phải làm được’

Lúc đầu  em gởi tiền về cho mẹ được hai tháng, làm một năm thì không gởi nữa vì bà chủ không trả tiền. Khi nghe người ta đồn có dịch, em bảo bà chủ kiểu như là đưa tiền cho văn phòng Việt Nam đặt vé, người bên đấy là anh Khánh và anh Tùng”

“Em về Việt Nam tháng 9/2020, môi giới bảo em về là không cho ai xem hộ chiếu, bất cứ ai cũng không cho xem”

Em bảo  môi giới nói đi bên kia sung sướng không muốn về, không ngờ đi là mệt mỏi mất ăn mất ngủ, bảo tại sao hỗ trợ người ta tầm 20, 30 triệu mà hỗ trợ em có 5 triệu thôi. Nó bảo tại em không biết làm việc, nó so sánh em với Siu H’Xuân đấy”. 

httpv://www.youtube.com/watch?v=-HWqLNR3-Ns

Phụ nữ Việt qua Ả Rập Xê-Út: lao động xuất khẩu hay nạn nhân buôn người?

Người tên Khánh mà cả H’Xuân Siu và H’Ngọc Niê nhắc tới là ông Nguyễn Quốc Khánh, chuyên trách người Việt lao động ngoài nước trong Đại Sứ quán Việt Nam ở thủ đô Ryadth của Ả Rập Xê Út.

RFA gọi vào số của ông Nguyễn Quốc Khánh nhưng ông không bắt máy.

Khi gọi về công ty VINACO ở Thanh Hóa, nhân viên tên Thy trả lời là VINACO được chính quyền địa phương cho phép tuyển người ra nước ngoài làm việc:

Về vấn đề này chị hỏi trực tiếp lãnh đạo công ty hay gọi cho chính quyền địa phương, em không hề biết thông tin nào”.

Được yêu cầu chuyển đường dây cho bà Lê Thị Toan, là người đã tiếp cận các em gái dân tộc, nhân viên tên Thy vội vàng dập máy.

Luật pháp Việt Nam nghiêm cấm hành vi dụ dỗ, lừa gạt, bắt buộc trẻ vị thành niên vào đường lao động khi chưa tới tuổi, là khẳng định của ông George Blanchard, Giám đốc tổ chức Alliance Anti Traffic Liên Minh Chống Buôn Người, hoạt động tại Việt Nam từ năm 2001:

“Từ 2004 đã có mấy công ty ngoài Trung, ngoài Bắc, mục tiêu của người ta là tìm kiếm buôn bán người. Cả những người Việt bị bán qua Malaysia là cũng mấy công ty đó”

Tôi cũng làm về giáo dục phòng ngừa ở mấy khu dân tộc miền Trung. Người dân tộc đời sống còn khó khăn nên là dễ bị lừa, bị bán đi, nên là mấy em vị thành niên 15 tuổi bị lừa đi Ả Rập Xê Út làm ô xin”

“Có thông tin về mấy chuyện đó là tôi làm báo cáo cho bên công an được. Công an theo dõi và đã bắt nhiều người lắm”.

Chuyện lừa gạt buôn bán trẻ dưới tuổi lao động ra nước ngoài, vẫn lời ông George Blanchard, không phải một hay hai người làm được mà phải cả một đường dây trong ngoài cùng phối hợp thì mới thành.

Tiếng khóc trong rừng-Đức CHA CASSAIGNE  

Tiếng khóc trong rừng

 Thân kính vô vàn. Đức CHA CASSAIGNE  

Bên cạnh Làng Cùi Di Linh, tỉnh Lâm Ðồng, có ngôi mộ của Ðức Giám Mục Jean Cassaigne (Gioan Sanh,) vị sáng lập giáo xứ và làng cùi tại Di-Linh.

Trên bia mộ Ðức Giám Mục De Cassaigne, có khắc hai dòng chữ sau đây:
“Tôi xin những người nào,mà khi còn sống, tôi không giúp đỡ được gì, hãy tha lỗi cho tôi”
“Tôi xin những người nào, mà khi còn sống, tôi đã nêu gương xấu, hãy tha lỗi cho tôi”

Ngay sau khi Ðức Cha Jean Cassaigne tấn phong Cha Simon Hòa Hiền (cựu Giám Mục Ðịa Phận Ðàlạt) năm 1955, thay vì về lại Pháp là nơi Ðức Cha Cassainge đã lớn lên, Ngài đã trở lại để vui sống với anh em bệnh nhân trại cùi, một làng nhỏ chính tay Ngài tạo dựng mấy mươi năm về trước. Tại làng nhỏ bé này, Ngài vừa làm Cha sở, Thầy giảng, Giám đốc, Y tá, chăm nom chu đáo cho tất cả bệnh nhân mọi tôn giáo, trẻ già, với sự cộng tác nhiệt thành của các sơ dòng Bác Ái Vinh Sơn. Ngài quyết tâm sống chết với con cái cùi hủi của Ngài.

Trong cuốn “Lạc Quan Trên Miền Thượng” [1] do Linh Mục Giuse Phùng Thanh Quang viết vội vào năm 1972 về cuộc đời hy sinh cho người cùi của Ðức Cha Cassaigne, lúc Ðức Cha Cassaigne đang đau quằn quại thê thảm với những cơn đau khủng khiếp cuối đời. Một đời hy sinh thật cao quý của Ðức Cha Cassaigne mà có lẽ nay còn rất ít người có biết và nhớ đến Cha Cassaigne được thụ Phong chức Linh Mục năm 1925 tại chủng viện Rue du Bac của Paris. Qua Sài Gòn ngay sau đó và nhận nhiệm sở thí điểm truyền giáo vùng ma thiêng nước độc Di Linh (DJIRING) năm 1927. Ngài đã yêu thương những người “Mọi cùi” đến độ đã sống giữa người cùi, tắm rửa, săn sóc cho những người cùi, đã thương yêu họ cho đến khi họ chết. Cha Cassaigne đã kể một câu chuyện có lần Ngài giúp những người cùi thức ăn gồm có gạo, muối, và thịt naị Có một bà cùi hàng tuần đến lấy phần ăn, nhưng tuần đó không thấy đến. Cha Cassaigne đến lều tranh tìm bà thì thấy bà ta sắp chết với mủ nhớt nhầy nhụa, mùi hôi thối không chịu được xông ra từ mảnh thân héo tàn đáng thương xót nàỵ Cha vội lo dạy bà những điều về Thiên Chúa và hỏi bà ta có muốn Cha rửa sạch những tội lỗi để bà được lên Trời sau khi chết không?

Người cùi đáng thương đồng ý được rửa tội và nói với Cha Cassaigne rằng:

“Cau dờng! Ăn rơp kăh dơ mê dỡ ăn gũh rê hơ trồ”

” Ông lớn ơi! Tui sẽ nhớ đến ông khi tôi ở trên Trời” Cái chết tội nghiệp nhưng tốt lành của bà Thượng cùi đã làm khích động thật sâu xa tâm hồn Tông Ðồ của vị Linh Mục Thừa Saị Câu nói “Tôi sẽ nhớ Cha khi được ở trên Trời” là viên đá đầu tiên được đặt xuống để khởi đầu công cuộc thành lập làng cùi tại Di Linh.

Trong khoảng thời gian đó, ở miền Trung cũng như ở miền Nam nước Việt cũng có những trại cùi với số người bệnh tương đối ít. Trong khi ở vùng đất xa xôi có đến hàng trăm người cùi, lại không có chỗ cho họ ở. Theo lời Linh Mục Phùng Thanh Quang kể lại. Một ngày cuối Thu năm 1928, trong chuyến đi thăm một làng Thượng xa, đang băng qua rừng vắng thì bỗng có tiếng chân nhiều người dồn dập từ trong vùng tối âm u, nhiều giọng la ú ớ kêu Ngài dừng lại. Những bóng dáng quái dị xuất hiện như một đoàn ma đói. Thân hình xác xơ, kẻ mất tay, người sứt mũi, miệng chảy nước lòng thòng và tất cả hầu như què quặt. Họ mặc dù có người khập khiểng, có người vừa bò vừa lết, và đói, cố đuổi theo Cha bao vây lấy Ngài và tất cả đồng gào lên thảm thiết: “Ơ cau dơng! Ơ cau dơng! Dăn đàc sơng it bol hi!”
Ới ông lớn! Ới ông lớn! Xin thương xót chúng tôi!

Rồi tất cả sụp lạy Ngài và khóc rống. Cha Cassaingne vừa sợ hãi, vừa mủi lòng. Thì ra đây là nhóm người cùi bị xóm làng kinh tởm đuổi đi, họ tụ tập từng nhóm ngoài rừng xa, sống lây lất qua ngày để chờ chết. Có lẽ họ đã nghe lời đồn đãi về ông lớn làm thuốc và hay thương giúp người cùi này. Họ chờ Cha trên khúc đường vắng để nhờ Cha giúp đỡ.
Vài ngày sau, đó, việc lập làng cùi Di Linh được xúc tiến ngay
[3] Trong bài thuyết trình của Cha Cassaigne tại Sài Gòn năm 1943 về bệnh cùi khủng khiếp như thế nào, Ngài viết:

“Ở xứ Thượng cũng như hầu hết các xứ vùng nhiệt đới, nơi mà sự ăn ở sạch sẽ và phương pháp vệ sinh ít được lưu ý, thì con số người mắc bệnh cùi khá cao. Khi mà có thể còn làm việc được thì người mắc bệnh cùi vẫn còn được sống chung với gia đình. Nhưng đến khi thân tàn ma dại không làm gì được nữa, nhất là khi các vết ung thối bắt đầu phá miệng lở loét ra, mủ máu vấy đầy khiến những người chung quanh nhờm gớm kinh tởm không chịu được, thì dân làng đưa họ vào rừng, cất cho họ một túp lều tranh để người cùi ở lại đó một mình sống chết sao mặc kệ! Rồi yếu liệt cô đơn trong túp lều hiu quạnh, người cùi không còn sức làm gì nữa để kiếm ăn vì tay chân cụt mất rồi! Họ sẽ chết dần chết mòn một các thảm khốc, sẽ gục ngã ở một xó kẹt nào đó rồi chết đi vì đói lạnh, mà chẵng có ai hay biết…”

Trước khi mắc bệnh, mỗi lần thuyết trình đến đây, cha Cassaigne không sao cầm được nước mắt, phần thì thấy thương những người xấu số, phần thì chắc Ngài cảm thấy lo âu sợ sệt như linh cảm thấy trước định mệnh sẽ đến, Ngài run sợ như chính mình đang mắc chứng bệnh nan y nàỵ

Các việc làm nhân đức của Cha Jean Cassaigne đã đưa Ngài từ một căn lều tranh để phục vụ người hủi tới tận tai Tòa Thánh La Mã. Ngài được bổ nhiệm chức Giám Mục và Ngài phải tuân lệnh Toà Thánh về làm việc tại Ðiạ Phận Sài Gòn. Trong hơn 14 năm giữ chức vụ này Ðức Giám Mục Cassaigne đã đôn đốc thực hiện công cuộc bác ái, cứu trợ vật chất, ủy lạo tinh thần cho những người gặp cảnh bất trắc nghèo khó, di cư tị nạn, không phân biệt địa phương hay tôn giáọ.

Vì nhớ đám dân cùi, Ngài xin từ nhiệm chức Giám Mục Sài Gòn để trở về băng bó vết thương tinh thần và vật chất cho những đứa con cùi hủi của Ngài tại làng cùi Di Linh.

Vì sống một đời sống quá khắc khổ trong rừng nên Ðức Cha đã mang nhiều bịnh nặng. Từ năm 1929, Ngài đã mắc bịnh sốt rét rừng. Năm 1943, bịnh cùi đã đến với Ngài vì sống gần gũi với người bịnh; từ năm 1957, bịnh lao xương làm không thuốc chữa Ngài đau đớn, và năm 1964, bịnh lao phổi trở lại hành hạ thân Ngàị Ðức Cha đau đớn tột cùng với những cực hình thể xác, nhưng luôn luôn vững  lòng chấp nhận để xin Chúa thương mà giảm bớt cái đau của những người hủi tại Việt  nam.

 Những ai may mắn sống gần Ðức Cha thường được nghe

– “Ðời tôi chỉ có ba ước nguyện: được chịu đựng, chịu đau, và chịu chết ở đây, giữa những người Thượng của tôi”

(Je ne demande que trois choses: tenir, souffrir, et mourir ici, au milieu de mes Montagnards).

Chúa đã nhận lời cầu xin của Ðức Cha, đã cho Ngài mang lấy bốn chứng bệnh nan y. Ðã giúp sức cho Ngài chịu đựng quá lâu dài. Những ngày cuối cùng tuy đau đớn, nhưng Người vẫn đọc kinh cầu nguyện cho nước Việt Nam, cho các người cùi. Người nói:

“Suốt 47 năm dài, Cha đã sống giữa các con, đã sống tại Việt Nam này,và đã dâng hiến tất cả cho các con. Giờ đây,Cha không tiếc một điều gì về sự dâng hiến toàn diện ấy”.

 Theo lời từ biệt của ông Nguyễn Thạch Vân, đọc trong lễ an táng Ðức Cha Cassaigne tại Di Linh ngày 11 tháng 5, năm 1973 kể lại, Cha Cassaigne còn nói:

“Việt Nam chính là quê hương của Cha, bởi vì Chúa muốn như vậy”.

Khi nói đến  câu: “Nước Việt Nam là quê hương của tôi”. Ðức Cha chấp tay như để cầu nguyện, và Ngài khóc! Ðây là giòng lệ Thánh cầu nguyện của một Tông đồ Truyền giáo, đã tận hiến đời mình cho lớp người khốn khổ, bất hạnh nhất trên cõi đời này.

Năm 1972, Ðức Cha đã được trao tặng Ðệ Tứ Ðẳng Bảo Quốc Huân Chươngtrên giường bệnh và đã qua đời tại Di-Linh ngày 31-10-1973

From: Helen Huong Nguyen

Cựu cảnh sát viên Houston gốc Việt nhận tội vụ bạo loạn Quốc Hội

Cựu cảnh sát viên Houston gốc Việt nhận tội vụ bạo loạn Quốc Hội

September 22, 2021

WASHINGTON, DC (NV) – Cựu cảnh sát viên Houston, Texas, gốc Việt nhận tội hôm Thứ Hai, 20 Tháng Chín, trong vụ bạo loạn Quốc Hội ngày 6 Tháng Giêng, theo đài truyền hình WUSA ở Washington, DC.

Ông Phạm Đình Tâm, 49 tuổi, nhận tội nhỏ là tuần hành, biểu tình hoặc gây rối trật tự bên trong điện Capitol. Theo thỏa thuận nhận tội, ông Tâm được Bộ Tư Pháp (DOJ) miễn truy tố ba tội hình sự.

Ông Phạm Đình Tâm có thể lãnh án tù tối đa sáu tháng. (Hình chụp màn hình đài KPRC 2)

Cáo trạng cho biết thoạt đầu ông Tâm, 18 năm thâm niên tại Sở Cảnh Sát Houston (HPD), chối “không có mặt” tại trụ sở Quốc Hội ngày 6 Tháng Giêng sau khi tham dự buổi tập họp nghe ông Trump nói chuyện trước Tòa Bạch Ốc.

Nhưng ông Tâm nhận có mặt ở Washington, DC, cho việc “làm ăn.”

Khi thẩm vấn, nhân viên FBI được ông Tâm cho xem điện thoại không có hình ảnh nào được chụp tại thủ đô.

Tuy nhiên, sau đó, khi truy vào phần lưu trữ dữ liệu bị xóa, FBI tìm ra được những hình ảnh và video clip cho thấy ông Tâm có mặt bên trong điện Capitol đứng giữa những người làm loạn.

Cũng theo cáo trạng, các nhân viên FBI cảnh báo hành động nói dối trong cuộc điều tra là phạm tội cấp liên bang. Đến lúc này, ông Tâm mới nhận là mình theo dòng người đi băng qua rào cản đã sụp đổ để vào bên trong điện Capitol khoảng từ 10 đến 15 phút.

Bản cáo trạng kèm theo các bức hình cho thấy ông Tâm ở những khoảnh khắc khác nhau, khi thì đeo khẩu trang màu xanh đứng bên trong tòa nhà, khi thì để mặt trần đứng dưới lá cờ mang tên Trump được treo trên bức tượng.

FBI tìm ra hình ông Tâm chụp bên trong điện Capitol. (Hình: Tòa án)

Ông Art Acevedo, cảnh sát trưởng Houston, cho hay sau khi nhận được tin báo ông Tâm tham gia nhóm biểu tình quá khích, ông lập tức điều tra, theo thông báo đăng trên trang Twitter của ông Acevedo.

Ông Tâm được cho tạm cho nghỉ phép và sau đó tự nghỉ việc ở HPD.

Ông Acevedo cho biết HPD nay sẽ kiểm tra lại những vụ ông Tâm bắt người trong lúc còn làm việc cho cơ quan này “nhằm bảo đảm không có sai phạm.”

Ông Tâm có thể bị tù tối đa sáu tháng; nếu chưa từng phạm tội hình sự nghiêm trọng, có thể ông sẽ được tạm tha có theo dõi (probation). Ông sẽ bị kết án vào ngày 9 Tháng Mười Hai.

Ông Tâm ít nhất là cảnh sát viên thứ 15 bị bắt vì những tội liên quan vụ bạo loạn Quốc Hội. (Th.Long) [qd]

CANADA ĐÃ CHỐNG DỊCH KIỂU GÌ?

CANADA ĐÃ CHỐNG DỊCH KIỂU GÌ?

Canada chống dịch hay quá nha, không phong tỏa , chăng dây…

Canada, cũng như hầu hết những quốc gia khác trên thế giới, đã trải qua gần hai năm 2020-2021 kinh hoàng vì đại dịch Covid-19. Người chết, y tế quá tải, xã hội đảo lộn, kinh tế trì trệ đình đốn, mọi thứ sa sút không biết đến bao giờ mới mong hồi phục trở lại được.

Nhưng phải công tâm mà xét rằng, mọi cấp chính quyền ở Canada, từ thành phố, tỉnh bang đến liên bang, bất luận đảng phái nào, khuynh hướng chính trị nào, Bảo Thủ hay Tự Do, ly khai hay bất ly khai, bờ đông hay bờ tây, trong suốt hai năm qua thì tất cả họ đều đã chung tay, tận lực, gạt bỏ mọi khác biệt chính kiến, đảng phái để cùng thông qua những quyết sách chống dịch rất đúng đắn, khoa học, kịp thời, và tương đối hợp lòng dân.

Trong một chừng mực nào đó, có thể nói rằng Canada đã tương đối thành công qua hai năm chống dịch, dù với một cái giá phải trả quá đắt, là mức thâm hụt ngân sách trong năm tài khóa 2021 gần 382 tỷ dollar cdn, tức gần 19% tổng giá trị sản phẩm kinh tế quốc dân toàn Canada.

Đó là chưa kể con số hơn 26.6 ngàn sinh linh người dân Canada đã vĩnh viễn ra đi hai năm qua vì Covid-19, chiếm tỷ lệ 0.07% dân số (Dân số Canada là 37.59 triệu người, thống kê 2019).

So sánh với các nước khác, xin ghi lại đây những khác biệt của Canada trong hai năm chống dịch. Xin nói rõ là tôi hoàn toàn không có ý chỉ trích bất kỳ ai bất kỳ chính phủ nào, chỉ muốn ghi lại đây những quan sát chủ quan (subjective observations), để lưu lại về sau cho riêng mình:

  1. Canada không có chính sách truy vết tìm người bệnh. Canada không có khái niệm F0, F1, Fn.
  2. Canada cấm tiết lộ danh tánh hành trình của người bệnh, vì đó là phạm luật riêng tư cá nhân.
  3. Canada không có chính sách cách ly tập trung người bệnh, và chỉ dành giường bệnh, bệnh viện cho những trường hợp bệnh trở nặng, cần thở máy.
  1. Canada không có chính sách test khu vực rộng lớn, mà chỉ có những cơ sở y tế test miễn phí riêng lẻ cho người có nhu cầu. Ai muốn test thì đến đó mà test, không bắt buộc ai cả.

4b. Canada cũng không có loại giấy tờ gì như kiểu “giấy chứng nhận âm tính”.

5.Canada không có những cuộc chiến sặc mùi phe phái chính trị vềcái vật dụng rẻ tiền thông dụng chả đáng gì, là chiếc khẩu trang. Chả có bà nghị Canada nào than rằng đeo khẩu trang ngộp như phòng hơi ngạt, cũng chả có ông quan chức nào nói rằng bắt ép dân đeo khẩu trang là vi hiến.

  1. Các cấp chính quyền Canada không có những quy định chồng chéo, đối nghịch nhau về những chuyện như mở cửa hay không mở cửa trường học, phong tỏa hay không phong tỏa một thành phố, hay một tỉnh bang nào đó.
  1. Người đứng đầu cơ quan Canada’s Chief Public Health (tương đương với Dr. Fauci của Hoa Kỳ), là Dr. Theresa Tam, bà là một người châu Á di dân gốc Hong Kong. Bà này được ông cựu TT Canada thuộc đảng Bảo Thủ đặt lên vị trí mấy năm về trước, và được ông đương kiêm TT Canada thuộc đảng Tự Do trọng dụng. Bà này được cả hai phe cầm quyền và đối lập bảo vệ thoát khỏi mọi búa rìa chính trị, chỉ để bà ta chuyên tâm việc chuyên môn, góp phần hiến kế những quyết sách đúng đắn cho chính phủ về mặt phòng chống dịch bệnh.
  1. Canada không phun thuốc sát khuẩn ngoài đường, chưa bao giờ làm vậy trong mùa dịch.
  1. Canada có lúc lockdown cả thành phố, như mọi quốc gia khác. Nhưng Canada không lập chốt chặt xét hỏi ra vào thành phố, khu dân cư. 

9b. Không có “giăng dây” tại bất kỳ khu phố nào tại Canada, nhưng cũng có những “khu xanh, khu đỏ”. Tại những “khu đỏ”, tức khu vực có số người nhiễm Covid-19 cao, thì y tế Canada ưu tiên chích ngừa cho toàn bộ dân cư khu vực đó trước.

  1. Việc phong tỏa và dừng việc đi lại chủ yếu thông qua sự hô hào của chính phủ, kêu gọi sự tự giác của người dân, chứ không thông qua chốt chặn, cưỡng chế. Cũng có bắt phạt, nhưng rất hiếm.
  1. Canada không cấm hay quy định giờ giấc nghiêm ngặt cho từng người dân đi mua thức ăn.

11b. Tuy vậy, nhiều siêu thị tại Canada lại tự phát ưu tiên khung giờ giấc thuận tiện trong ngày chỉ dành cho người cao niên đi chợ (vì họ là đối tượng dễ bị tổn thương nhất trong xã hội), hay cho người trong ngành y tế (như một cách tỏ lòng biết ơn sự hy sinh vất vả của ngành này)

  1. Cái gì thuộc về ăn, uống, hút (không có chích!), thì đều được kể là thiết yếu ở Canada. Rượu bia thuốc lá là mặt hàng tiêu thụ khủng khiếp qua mùa dịch tại Canada. Một thứ cũng được tiêu thụ rất mạnh đầu mùa dịch tại Canada là yeast (men, để làm bánh mì) và bột làm bánh.
  1. Không ai đói qua mùa dịch tại Canada. Phần lớn mọi người thì mập phì ra qua lockdown vì ăn rồi ngủ rồi ăn rồi lại ngủ rồi lại… ăn.
  1. Cái gì thuộc về thuốc men y tế thì cũng được kể là thiết yếu tại Canada. Condom và băng vệ sinh cũng được tính là mặt hàng thiết yếu.
  1. Cái gì không thiết yếu thì cũng có thể mua online trong lúc bị phong tỏa tại Canada, được ship tới nhà, dù cũng có khó khăn, chậm chạp đôi chút.
  1. Cũng có những thứ vật giá leo thang trên trời qua mùa dịch tại Canada, có thể kể là gỗ xây dựng, tất cả mọi thứ có liên quan đến TDTT tại nhà, làm việc tại nhà, thị trường địa ốc, và đặc biệt là cottage (nhà nghỉ gia đình ở vùng quê, sông nước, v.v.)
  1. Canada không cấm người dân đi bộ, đi tập thể dục ngoài trời trong suốt mùa phong tỏa, miễn sao mỗi người ra ngoài phải có khẩu trang, không tụ tập, và phải luôn cách nhau 2m giãn cách. Cũng có lúc Canada ra lệnh cấm ra ngoài đường, bắt phạt, nhưng chính lực lượng cảnh sát Canada đã bất tuân thượng lệnh, không đồng ý phạt người dân, nên lệnh cấm phải rút lại sau một thời gian ngắn.
  1. Canada phát tiền cho dân thông qua computer, laptop, iPhone, tablet, chứ không phát tiền mặt, cũng không phát bằng cheque có chữ ký của ông Thủ Tướng, cũng không phát trên tivi. Mỗi người dân trong độ tuổi lao động tại Canada, nếu mất việc vì Covid-19, được hưởng $1,800 đến $2,000 cdn một tháng. Trợ cấp cho doanh nghiệp có những khoản riêng. Trợ cấp cho người già, tàn tật, trẻ em, lại có những khoản riêng khác nữa.

18b Đến nay tháng 8/2021 khi mở cửa trở lại thì trợ cấp mất việc vì Covid-19 ở Canada đã cắt giảm chỉ còn phân nửa, vì phe đối lập chỉ trích phe cầm quyền cứ cho tiền dân hoài thì dân “lười”, không chịu cố công tìm việc làm mới.

  1. Suốt mùa dịch, Canada vẫn mở hoạt động giao thông công cộng trong thành phố (bus, subway), nhưng không mở cho giao thông xuyên tỉnh bang, tức ai ở tỉnh nào, ở yên tỉnh đó.
  1. Suốt mùa dịch, bộ sậu lãnh đạo mọi cấp chính quyền của Canada, từ ông Thủ Tướng, ông Thủ Hiến đến ông Thị Trưởng chường mặt lên ti vi hầu như là mỗi ngày, công bố đủ thứ biện pháp giúp dân qua mùa dịch, thôi thì lớn nhỏ hằm bà lằng như bà già cắp rổ đi chợ mua rau, từ việc cho dân, doanh nghiệp, sinh viên mượn tiền đến việc hốt dân Canada còn lang thang trên thế giới về lại quý quốc, đến việc đặt mua vaccine và dự trữ máy thở. Chẵng nghe ai kêu gọi chống dịch như chống giặc, cũng chẵng nghe ai an ủi người dân là ráng đợi qua mùa hè nóng thì virus sẽ tự biến mất đi.
  1. Sau một thời gian rồi thì người dân Canada cũng phát chán với mấy cái “bản mặt” “Thủ, thủ, thị” đó, không thèm bật ti vi nữa, nhưng họ không nhận ra một dụng ý mà mấy tay chính trị gia đó đã đạt được: Yên lòng dân. Lòng dân Canada nói chung suốt mùa dịch cũng bức bối, giận dữ, nhưng không mấy người oán giận chính phủ, vì biết rằng chính phủ đã tận lực với dân, minh bạch, công bằng, bất kể cầm quyền hay đối lập.

20b. Quan chức Canada không dám bỏ đi đánh golf trong mùa dịch (vì sân golf đóng cửa). Tại tỉnh bang Ontario có tay quan chức nọ lẻn đi chơi, bay sang mấy đảo Caribean (chắc vì quá nghiện golf?), bị báo chí phanh phui, nên chưa bay về lại mà đã bị ông Thủ Hiến buộc phải từ chức, để làm gương, vì thuộc cấp của chính ông ta mà vi phạm lệnh phong toả, thì ổng còn nói được cho con ma nhà họ Hứa nào nghe nữa?

  1. Canada cũng có những lúc dịch bùng phát cực điểm, người chết rất nhiều trong các khu dưỡng lão, nhà bệnh. Nhưng Canada không có cảnh quá tải lò thiêu, cũng ít quá tải bệnh viện.
  1. Có lẽ Canada làm được điều này (ít quá tải bệnh viện) là nhờ công lớn của chính sách san phẵng đường cong (đỉnh dịch) của chính phủ được người dân đồng lòng ủng hộ và làm theo.
  1. Có lẽ phần nữa là nhờ chính sách đúng đắn của chính phủ Canada (biết nghe lời các cố vấn y tế) là cho 80% người bệnh nhẹ chữa trị tại nhà, chỉ dành toàn lực y tế cho số 20% trở nặng cần nhập viện, nên số lượng máy thở có lúc gần như quá tải, nhưng chưa bao giờ Canada thật sự khủng hoảng máy thở hay máy oxy (ventilator/ concentrator).

23b. Nếu người nhà của bạn dính Covid-19, phải tự cách ly ở nhà, thì bạn cũng được chính phủ Canada trợ cấp tiền thất nghiệp, trong thời gian ở nhà lo nuôi người thân của bạn. Đây là nói về những người vẫn còn ra ngoài đi làm suốt mùa dịch, bao gồm lực lượng y tế, cảnh sát, các hãng xưởng sản xuất quan trọng, và dân ngành xây dựng (tuy nhiên chỉ sau một thời gian ngắn thì dân xây dựng cũng bị bắt ở nhà luôn). Những người làm việc tại nhà (work-from-home) thì lẽ đương nhiên là không được hưởng một đồng trợ cấp nào từ chính phủ Canada.

  1. Số người tử vong tại Canada vì Covid-19, tuy vậy, cũng tương đối nhiều (26.6 ngàn người), có lẽ vì tháp dân số tương đối già của Canada.
  1. Canada không có tiêu chuẩn cán bộ, chính trị gia được chích vaccine trước, vì đối với y tế Canada thì thành phần này có rủi ro nhiễm bệnh và chết thấp hơn rất nhiều lần so với người già, người có bệnh nền, và nhân viên y tế. Mấy hạng người sau được ưu tiên chích trước mọi chính trị gia.
  1. Hai ông “Thủ, thủ”, tức Thủ Hiến (đầu tỉnh) và Thủ Tướng (đầu Canada) cũng phải đợi gần 2, 3 tháng sau khi Canada bắt đầu có vaccine, thì mới tới lượt mình chích, vì theo đúng qui định ưu tiên của Y Tế Canada về độ tuổi.
  1. Hai ông này cũng không có quyền lựa chọn vaccine Pfizer, vì hình như mấy “ông ngoại” của hai ông này đã qua đời từ trước.
  1. Canada cũng có thành phần antivaxx, nhưng cũng không nhiều, chắc vì dân Canada họ nghĩ Bill Gates chắc không nỡ lòng nào đặt chip vô người dân Canada, vốn dĩ quá hiền lành hiếu khách. Cho đến nay, đã có 50 triệu liều vaccine đã được chích tại Canada.

28b. Canada có tỷ lệ toàn dân được chích ngừa Covid-19 cao nhất hiện nay trong khối G20.

  1. Vaccine ở Canada miễn phí, nhưng không mua được,cũng không mang về nhà dùng riêng được. Hổng ai cho mượn, xin, vay vaccine ở Canada, nhưng đồng đều ai cũng có 2 mũi chích.

29b. Từ hồi vaccine mới bắt đầu có (tháng 1/2021), Canada đặt mua tổng cộng gần 150 triệu liều vaccine từ nhiều nguồn, trong khi dân Canada chỉ có khoảng 37 triệu người. Nhiều người lúc đó nói đùa là chính phủ Canada có ý mua vaccine đủ để dân họ… pha nước tắm. Thật ra đó là nước cờ khôn ngoan của Canada, chỉ đặt mua giữ chổ, vaccine chổ nào có trước thì trả tiền nhận về trước cho dân Canada chích, đến khi đã gần đủ, dư dùng (như hiện nay) thì Canada đem tặng lại cho thế giới qua chương trình Covax (Canada đã tặng 40 triệu liều), hay để nhà sản xuất bán lại cho các nước khác. Vaccine vẫn chưa ế mà.

  1. Hiện nay, chính phủ Canada đang lo chuẩn bị đối phó với “làn sóng thứ 4” của đại dịch, sắp sửa tới, dù số người nhiễm mới hiện nay vẫn còn thấp, nhưng sẽ có đà tăng nhanh. Chỉ hy vọng “sóng” kỳ này yếu hơn mấy kỳ “sóng” trước, cho dân Canada đỡ khổ chút xíu, chứ thật ra thì ai cũng mệt mỏi quá rồi!!!

30b. Tin mới hôm nay là trong vòng 5 tuần lễ tới, Canada sẽ đi bầu một ông Thủ Tướng mới! “Lập đổ chính quyền” là chuyện có thật ở Canada, nó diễn ra trong êm thắm hoà bình, không bạo loạn không đổ máu, cứ 2, 4 hoặc 5 năm lại diễn ra một lần. Người dân Canada trong vài tuần tới chắc sẽ nghe các đảng thay nhau trình bày cương lĩnh hành động của đảng mình, trong việc chuẩn bị đối phó với làn sóng thứ 4, và vượt dậy trở lại nền kinh tế. Nghe chán rồi thì dân Canada sẽ đi “chấm điểm” cho các đảng, xem cương lĩnh nào hợp lòng số đông dân Canada nhất, ngày 20/9/2021 tới đây.

Còn nhiều thứ khác nữa rất “Canada” xảy ra trong suốt mùa dịch hai năm qua. Để từ từ nhớ ra rồi bổ túc thêm. Bạn bè tôi dân Cà Na Điên ai nhớ thêm điều gì vui vui, xin góp thêm vào đây nha!

From: TU-PHUNG

Một lính cứu hỏa 11/9 trở thành linh mục – Câu chuyện về Tom Colucci.

Make Christianity Great As Always

 Một lính cứu hỏa 11/9 trở thành linh mục – Câu chuyện về Tom Colucci.

Ngày 11-9-2001 đã làm thay đổi cuộc đời của Tom Colucci mãi mãi. Anh ấy từng là đội trưởng của Sở Cứu hỏa New York.

Ngày hôm đó, anh chứng kiến những ​​người của mình chết: hàng chục thi thể không còn sự sống là kết quả của cơn điên cuồng giết người, và cái chết của linh mục tuyên úy của họ, Cha Mychal Judge, người đã ban Bí tích Xức Dầu cho một lính cứu hỏa.
Chúa ở đâu vào ngày hôm đó?

“Tôi đã nhìn thấy điều tồi tệ nhất của nhân loại vào ngày ấy, nhưng tôi cũng nhìn thấy điều tốt nhất của nhân loại vào ngày này,” anh nói.

Tom nhớ đến hàng trăm người – đàn ông, đàn bà và thậm chí cả trẻ em – đã xuất hiện để nỗ lực giúp đỡ các nạn nhân: “Họ là thân thể của Chúa Kitô! Chúa chắc chắn đã ở bên chúng tôi vào ngày hôm ấy.”

Tom sau đó đã quyết định trở thành linh mục để tiếp tục phục vụ và cứu thoát con người, cả thể xác lẫn linh hồn.

(Nguồn: Tổng Giáo phận Sài Gòn

https://tgpsaigon.net/…/mot-linh-cuu-hoa-11-9-tro-thanh…)

Vi Hữu (TGPSG) chuyển ngữ từ Aleteia

May be an image of 1 person and standing
 

Hiện tượng Jay Shetty

 

Kimtrong Lam   Lương Văn Can 75.

Hiện tượng Jay Shetty

Jay Shetty đang là một trong những người có sức ảnh hưởng toàn cầu, thậm chí hơn cả những ngôi sao điện ảnh. Chỉ riêng trang Facebook cá nhân của ông đã có khoảng 28 triệu người theo dõi…

Lê Tây Sơn

17 tháng 9, 2021

Jay Shetty – người có các video thu hút hơn tám tỷ lượt xem và được cả các ngôi sao như Arianna Huffington, Will Smith và Oprah hâm mộ – đang tìm cách mang sự thông thái (wisdom) đến với mọi người trên thế giới.

Làm thế nào để điều chỉnh cách sống

Cho đến nay, tác giả sinh tại Anh này có các thành công nối tiếp nhau: Xuất bản cuốn sách bán chạy Think Like A Monk: Train Your Mind for Peace and Purpose Every Day; tạo ra hơn 400 video với tổng cộng tám tỷ lượt xem; hướng dẫn về lối sống và mục đích sống với hơn 48 triệu người theo dõi trên mạng xã hội, là người dẫn chương trình podcast về sức khỏe và sống lành mạnh (health and wellness) nổi tiếng có tên On Purpose với Jay Shetty, trong đó có những podcast là nhân vật của công chúng, từ tay vợt Novak Djokovic đến “nữ hoàng” dẫn chương trình Oprah Winfrey…

Shetty, mới 34 tuổi, sống ở Beachwood Canyon, Los Angeles, nói: “Tôi lớn lên trong một gia đình nơi tôi có cảm giác tôi chỉ được ba lựa chọn: Trở thành bác sĩ, luật sư hoặc… thất bại!”. Ông nhớ mình từng bị quấy rối vì thừa cân và là một trong số ít học sinh gốc Ấn Độ trong trường. Nhưng đến năm 14 tuổi, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Shetty tìm cách giảm cân bằng chơi thể thao, chọc cho bạn bè cười trong lớp học và suy nghĩ về việc mình sẽ trở thành ai trong tương lai.

“Cha mẹ tôi bắt đầu nhận ra tôi đang tìm con đường của chính mình, họ không can thiệp mà còn thầm khuyến khích: Hãy để nó tự khám phá và trải nghiệm với những dự định xem nó có thể chọn con đường nào”.

Điều đáng ngạc nhiên nhất đối với những người hiểu Shetty là niềm đam mê tâm linh bất ngờ của chàng trai này. Shetty lớn lên trong một gia đình đạo Hindu nhưng không sùng đạo, sống tại phía Bắc London, Anh Quốc. Ở tuổi thiếu niên, anh mê đọc sách và thường tham gia các buổi trò chuyện của những người từng vượt qua nghịch cảnh theo kiểu “bạn giúp bạn”.

Rồi ngày kia, một tu sĩ tên Gauranga Das đến thuyết giảng tại trường đại học, nơi Shetty đang học ngành quản lý. “Tôi thực sự không quan tâm nghe một nhà sư nói chuyện, bởi vì tôi chỉ quan tâm đến những người đi từ con số không để trở thành cái gì đó, chứ không phải người đi từ số không đến… số không, và kết cục là… chẳng có gì cả! Tôi sẽ học được gì từ họ? Ông ấy định dạy tôi điều gì? – Shetty nhớ lại – Nhưng khi nhà sư bắt đầu nói trong chiếc áo choàng giọng Ấn Độ, trông ông không hề “khó ưa và dữ dằn” như tôi tưởng. Từng chút một, tôi bị thu hút và chăm chú lắng nghe buổi thuyết giáo càng lúc càng hấp dẫn. Nhà sư nói về những điều tôi chưa từng nghe trước đây, đặc biệt là cách sử dụng tài năng và thiên phú được ban cho để phục vụ người khác”.

Đi tu và trở lại đời thường

Sau đó, Shetty, 18 tuổi, tự giới thiệu mình với Gauranga Das. Nhà sư mời anh dự các buổi nói chuyện khác của ông ở London. Shetty trở thành “fan ruột” của nhà sư và được mời quay lại với đạo tràng (ashram) Hindu ở Ấn Độ. Shetty nhớ lại: “Tôi sử dụng kỳ nghỉ Giáng sinh và mùa Hè của sinh viên để về Ấn Độ tham gia với người thầy mà mình hâm mộ”. Sau khi tiếp cận với đạo tràng Hindu vài lần, Shetty thấy rằng đã đến lúc nên đi theo con đường tu hành toàn thời gian.

“Không phải ai cũng có được ơn kêu gọi đó. Vì vậy, năm cuối đại học, tôi nói với bạn bè rằng mình từ chối lời mời làm việc của một công ty để đi tu. Họ rất kinh ngạc, hỏi tôi: Bạn làm sao vậy? Và tại sao bạn lại từ bỏ tất cả những gì phải mất nhiều công sức mới đạt được. Tôi trả lời, tôi đã học được rất nhiều điều từ nhà sư. Cứ thử dành ít thời gian trò chuyện với ông ấy, tôi tin chắc các bạn sẽ nhận được những lời khuyên tuyệt vời!”. Nhưng cuộc sống tại một đạo tràng ở Ấn Độ không giống những gì Shetty mong đợi, từ chuyện nhỏ (như phòng riêng dành cho người ngủ ngáy và phòng dành cho người không ngủ ngáy) đến những gì sâu xa hơn. Anh thức dậy hàng ngày lúc 4 giờ sáng và phải tự chia thời gian giữa phát triển bản thân và giúp đỡ người khác.

“Ngày đầu tiên tham gia đạo tràng, chúng tôi đã được cảnh báo ‘đây không phải là thiên đường, thiên đường hoàn hảo lại càng không, mà đây là một… bệnh viện!’. Điều đó có nghĩa là mỗi người chúng ta đều bị bệnh, đều có tạp chất trong người – Shetty nhớ lại – Dù chúng tôi không mang căn bệnh đó, không phải là kẻ ô uế đó, nhưng bạn sẽ tìm thấy những giáo viên hành động như bệnh nhân và những bác sĩ gặp cùng thách thức giống bạn”.

Sau ba năm sống với đạo tràng, những người già nói với Shetty là đã đến lúc anh phải rời đi. Shetty nói: “Tôi nghĩ đó là cách nói khéo của họ thay vì nói thẳng “Chúng tôi không nghĩ bạn có thể trở thành một nhà sư”. Shetty tin họ nói đúng. Để vào đây, anh đã từ bỏ mọi thứ, từ chiếc áo bóng đá quí giá cho đến thói quen ăn chocolate. Shetty quyết định trở về nhà cha mẹ ở Anh như một chàng trai lạc hậu không biết ai là vô địch World Cup mới nhất hay ai đang là thủ tướng.

Anh hành động như một người vừa bị vất bỏ, nay được ăn lại chocolate Cadbury, lắng nghe lại nhạc Drake và say sưa xem bộ phim How I Met Your Mother. Sau một tháng, Shetty buộc mình phải kết hợp một số thói quen tâm linh cũ với cuộc sống thế tục: Thức dậy sớm để thiền, mặc quần áo đầy đủ để đến thư viện; rồi đọc và suy nghĩ về những gì anh muốn làm tiếp theo. Cuối cùng, anh ấy đã nhận được một chỗ làm trong trong công ty tư vấn toàn cầu Accenture.

Những người nổi tiếng được mời tham dự chương trình podcast của Jay Shetty (chụp màn hình từ trang jayshetty.me)

Rao giảng thuyết “Sống có mục đích”

Khi Shetty hướng dẫn buổi tập thiền trong một cuộc họp bên ngoài công ty, nhiều người bị ấn tượng và công ty nhờ anh dạy chánh niệm cho toàn thể nhân viên. Năm 2015, Ellyn Shook, phụ trách nguồn nhân lực thuộc ban lãnh đạo Accenture, giới thiệu Shetty với Arianna Huffington, người sáng lập kiêm giám đốc điều hành công ty Thrive Global.

“Nói thật là lúc đó chúng tôi chưa có mục tiêu rõ ràng nào cả. Khi gặp Jay, tôi biết mình đã tìm đúng người đồng hành và quyết định tham gia sứ mệnh của anh ấy: Lan truyền sự thông thái. Chúng tôi phấn chấn đến nỗi hợp tác sản xuất ba video để đánh giá sức thu hút của chúng trước khi có các bước đi tiếp theo – Huffington nhớ lại – Video đầu có hai triệu lượt xem, video thứ hai 10 triệu lượt xem. Và video thứ ba thêm năm triệu. Rõ ràng, đối với chúng tôi, với khán giả và thế giới, Jay Shetty có cái gì đó rất đặc biệt”.

Một người hâm mộ khác là rapper Big Sean, khách mời gần đây trên podcast của Shetty nói: “Tôi đã tham gia vào cộng đồng của nhiều nhà tâm linh nổi tiếng, từ Ram Dass đến Deepak Chopra, từ Abraham-Hicks đến Marianne Williamson… rồi bất ngờ phát hiện ra Jay Shetty trên tần số của mình! Tôi học được nhiều thứ từ Shetty”.

Shetty chuyển đến New York, Mỹ vào năm 2016, và năm 2018 đến Los Angeles. Ông nói: “Khát vọng trong công việc của tôi là muốn mọi người khám phá ra mục đích sống. Theo tôi, thiếu sót lớn nhất trên thế giới chúng ta là sống không mục đích. Chúng ta chỉ có thể trở thành người tốt hơn, đối tác làm ăn tốt hơn, chuyên gia tốt hơn, cha mẹ tốt hơn nếu biết mục đích của mình để sống có mục đích”. 

‘Tarzan Việt Nam’ Hồ Văn Lang chết vì ung thư gan, sau 8 năm về từ rừng sâu

‘Tarzan Việt Nam’ Hồ Văn Lang chết vì ung thư gan, sau 8 năm về từ rừng sâu

September 13, 2021

QUẢNG NGÃI, Việt Nam (NV) – Ông Hồ Văn Lang, người được báo chí cả trong nước và thế giới biết đến, với biệt danh là “người rừng” và “Tarzan Việt Nam” do từng sống tách biệt trong rừng sâu suốt hơn 40 năm, vừa qua đời hôm Thứ Hai tuần trước, do căn bệnh ung thư gan, theo bản tin của tờ Daily Mail hôm Thứ Hai, 13 Tháng Chín.

Giới chức chính quyền huyện Trà Bồng, tỉnh Quảng Ngãi, cũng như ông Hồ Văn Tri, em trai ông Lang, xác nhận điều này và cho biết ông Lang qua đời hôm 6 Tháng Chín, sau khoảng một năm chống chọi với căn bệnh quái ác.

Ông Hồ Văn Lang vào Tháng Tám năm 2013. (Hình: APF/AFP via Getty Images)

Vào năm 1972, ông Lang được cha là ông Hồ Văn Thanh, người thuộc sắc dân thiểu số Cor, dẫn vào rừng sâu trú ẩn, sau khi xảy ra cuộc oanh tạc khiến một nửa gia đình thiệt mạng, theo các cơ quan truyền thông.

Ông Alvaro Cerezo, một người bạn ngoại quốc quen biết sau này với ông Lang, nói với tờ Daily Mail rằng đời sống trong thế giới tân tiến có lẽ đã góp phần khiến ông sớm qua đời, qua việc uống rượu, hút thuốc, ăn các thực phẩm biến chế có đủ mọi chất hóa học.

Ông Hồ Văn Lang, giữa, khi vừa trở về sống với cộng đồng. (Hình: STR/AFP via Getty Images)

Ông Cerezo nói: “Tôi rất buồn khi ông ấy ra đi, nhưng đối với tôi thì cái chết cũng là sự giải thoát cho ông ta vì tôi biết ông đã rất đau đớn trong những tháng cuối.”

Người bạn này cũng nói rằng, “Tôi không thấy ông ta phù hợp với đời sống trong xã hội này. Tôi luôn lo ngại rằng ông ta và cơ thể của ông sẽ không thể nào đối chọi với sự thay đổi lớn lao khi trở về với cộng đồng.”

Căn chòi cao 5 m trong rừng sâu của hai cha con “người rừng.” (Hình: STR/AFP via Getty Images)

Hai cha con ông Hồ Văn Thanh và Hồ Văn Lang sống mấy thập niên trong khu rừng rậm thuộc huyện Trà Bồng, cho tới khi dân địa phương nhìn thấy họ lúc vào rừng kiếm củi.

Giới hữu trách nói rằng vào năm 2013 người em của ông Lang là Hồ Văn Tri khuyên nhủ người anh hãy đưa cha về sống với cộng đồng, do sức khỏe của ông Thanh ngày càng suy yếu. Ông Thanh qua đời năm 2017.

Các tấm khố làm bằng vỏ cây và dụng cụ hàng ngày do hai cha con chế tạo khi sống trong rừng. (Hình: STR/AFP via Getty Images)

Trong thời gian sống ẩn náu trong rừng, hai cha con sống sót bằng cách hái lượm rau quả và trồng bắp.

Họ mặc khố làm bằng vỏ cây, sống trong căn chòi trên đọt cây, cao hơn mặt đất khoảng 5 mét. (V.Giang) [kn]

Bí mật cuộc đời của Nguyễn Tất Trung, con trai ông Hồ Chí Minh

Bí mật cuộc đời của Nguyễn Tất Trung, con trai ông Hồ Chí Minh

(Báo Tiếng Dân)

Bởi  AdminTD

Nông Văn Tiềm

13-9-2021

Dưới chế độ cộng sản, những chuyện thâm cung bí sử của đảng và đời tư của các lãnh tụ luôn là đề tài cấm kỵ đối với dân chúng. Nhưng càng cấm đoán, người ta càng đi tìm sự thật. Chuyện về những người đàn bà đi qua cuộc đời ông Hồ Chí Minh là một ví dụ. Dù xảy ra đã lâu, nhưng người đời vẫn luôn bàn tán, cất công đi tìm sự thật, bởi họ không tin hình ảnh “cha già dân tộc” của ông Hồ, do đảng CSVN nặn ra.

Tháng 6/2004, trên giường bệnh, ông Vũ Kỳ (1921-2005), từng là thư ký riêng của ông Hồ gần một phần tư thế kỷ, từ năm 1945 cho đến khi ông Hồ qua đời năm 1969, đã kể với bà Nguyễn Thị Tình, giám đốc Bảo tàng HCM về chuyện “kén vợ” của ông Hồ. Tính bà Tình cẩn trọng, nên đã cho ghi âm lại lời ông Vũ Kỳ và gởi lên cấp trên. Nội dung lọt ra ngoài, trong đó có các chi tiết đáng chú ý.

Ông Vũ Kỳ và ông Hồ. Ảnh chụp tháng 9/1960. Nguồn: Ban Dân vận

Báo cáo của bà Tình, giám đốc Bảo tàng HCM, gửi bộ trưởng Phạm Quang Nghị

Trong băng ghi âm, ông Vũ Kỳ cũng cho biết hai vấn đề chính: Một là cả ba đảng cộng sản VN, Trung Quốc và Bắc Triều Tiên cùng tìm vợ cho ông Hồ. Hai là tiêu chí chọn vợ của ông Hồ là gái trẻ, đẹp, có học vấn, đạo đức tốt và ông muốn gặp trực tiếp, chứ không đồng ý xem qua ảnh. Vì vậy mới có ít nhất hai cô gái tuổi đôi mươi trong số nhiều cô gái được “tiến cung” đã để lại… dấu vết, trong đó có một cô “dính bầu” và sinh ra một đứa bé vô thừa nhận, về sau trở thành con nuôi của ông Vũ Kỳ. Vậy cô gái đó là ai?

Xâu chuỗi nhiều thông tin từ các nguồn tư liệu, từ các nhân chứng, sự thật câu chuyện dần dần lộ ra ánh sáng mà nhiều người đã biết, nhưng câu chuyện vẫn chưa thật đầy đủ. Trong bài viết này, chúng tôi xin cung cấp thêm một số thông tin để người dân có đầy đủ những mảnh ghép hiện đang thiếu.

***

Bà Nông Thị Xuân sinh năm 1932, dân tộc Tày, quê làng Hà Mạ, xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng. Năm 1954, bà Xuân làm công tác y tá trong một đơn vị quân nhu. Cuối năm 1954, Việt Minh tiếp quản thủ đô; Trung ương đảng cũng chuyển từ Việt Bắc về Hà Nội. Dinh Toàn quyền Pháp ở Đông Dương toạ lạc tại Hà Nội, được lấy làm Phủ Chủ tịch; ông Hồ Chí Minh sống và làm việc ở đó trong thời gian này.

Lúc bấy giờ, ông Trần Đăng Ninh là Uỷ viên Trung ương đảng, Chủ nhiệm Tổng cục Hậu cần đã gặp và thuyết phục bà Xuân về Hà Nội, giao trách nhiệm  “phục vụ Bác Hồ”. Một thời gian sau, bà Xuân có thai, sinh một cậu con trai vào tháng 3/1956, được đặt tên Nguyễn Tất Trung.

Thiên hạ thời đó quả quyết rằng, cậu bé đó chính là con trai ông Hồ, nhưng ông Vũ Kỳ phủ nhận, bảo rằng “không phải con Bác Hồ” mà là do “cánh cảnh vệ tấn công”, để lại hậu quả. Tuy nhiên, mọi người dễ dàng nhận ra lời nói dối của ông Vũ Kỳ, theo sự chỉ đạo của Bộ Chính trị và của cả ông Hồ, lúc bà Nông Thị Xuân mang thai rồi sinh con. Bởi không có cậu cảnh vệ nào điên đến mức dám tấn công “bóng hồng” của ông Hồ ngay trong Phủ Chủ tịch, để đón nhận bản án… tử hình chờ sẵn.

Có lẽ vì “hào quang” hư ảo, vì thể diện của cấp cao Cộng sản hoặc Trung ương đảng muốn giữ “thanh danh” cho lãnh tụ, mà số phận bà Nông Thị Xuân kết thúc một cách thảm khốc và kinh hoàng vào ngày 12/2/1957. Hai cô gái vô tội ở cùng bà Xuân là cô Vàng (em ruột) và cô Nguyệt (em họ) cũng đã bị giết chết một cách dã man, tàn bạo sau đó không lâu.

Cậu chuyện về cái chết của những cô gái này, xin không kể ra đây. Chúng tôi chỉ muốn kể tiếp câu chuyện về thân phận của một đứa trẻ và cuộc đời của một con người, dù có cha nhưng không được phép nhận, bị bắt buộc phải hy sinh quyền được làm con, để người ta biến cha của mình trở thành “cha già dân tộc”.

Thời điểm bà Nông Thị Xuân phục vụ trong Phủ Chủ tịch, còn có nhiều cô gái trẻ cùng làm việc trong đó. Một người bạn rất thân với bà Xuân là bà Đặng Thị Ngọc Lan (1932-2020) quê ở Phú Trinh, Phan Thiết (nay là tỉnh Bình Thuận). Bà Lan đi theo Việt Minh làm y tá, tập kết ra Bắc năm 1954, cũng được đưa về “chăm sóc sức khoẻ” cho ông Hồ ở Phủ chủ tịch.

Chân dung ba nữ y tá “phục vụ ông Hồ”. Từ trái sang: Đặng Thị Ngọc Lan, Nông Thị Xuân và Trần Thị Hiền

Sau khi bà Xuân bị giết hại, cậu bé Nguyễn Tất Trung được giao cho bà Ngọc Lan nuôi nấng hơn một năm, rồi mới chuyển cho vợ chồng tướng Chu Văn Tấn (1910-1984), lúc đó là Uỷ viên Trung ương Đảng, Tư lệnh kiêm Bí thư quân khu Việt Bắc, nuôi. Nguyễn Tất Trung được tướng Tấn đặt tên Chu Văn Trung. Trong ký ức sơ khai và mãi đến sau này, Nguyễn Tất Trung luôn cho rằng, đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất trong đời.

Nguyễn Tất Trung (cậu con trai nhỏ) hạnh phúc trong gia đình tướng Chu Văn Tấn. Nguồn riêng của tác giả

Cuối năm 1962, khi Nguyễn Tất Trung hơn 6 tuổi, lo sợ tung tích Trung bị lộ, trong lúc có quá nhiều đồn đoán về thân thế đứa con nuôi của tướng Chu Văn Tấn lan ra ở Việt Bắc, các lãnh đạo cấp cao lại tách Trung ra khỏi gia đình tướng Tấn, để đưa vào trung tâm trẻ mồ côi, thuộc Hội Phụ nữ Cứu quốc. Đó là chuỗi ngày cô đơn, vô gia đình, trôi nổi thê lương đối với một cậu bé lên sáu như Trung.

Mấy năm sau, người ta lại đưa Trung ra khỏi trung tâm trẻ mồ côi, giao cho ông Vũ Kỳ nuôi, lập khai sinh mới, lùi năm sinh hai năm. Từ đó, Trung theo họ ông Vũ Kỳ, mang họ tên mới là Vũ Trung, sinh năm 1954.

Tuổi thơ dữ dội, đớn đau và buồn tủi mà Trung đã trải qua, giúp Vũ Trung lờ mờ nhận ra rằng, mình chỉ là đứa con vô thừa nhận, dù có cha còn sống, nhưng cha con không được phép nhận nhau.

Năm 1968, khi 12 tuổi (tuổi thật), Vũ Trung được vào học lớp B6, khoá 8, Trường Văn hoá Quân đội Nguyễn Văn Trỗi, còn gọi là Trường Thiếu sinh quân Trỗi . Học dở dang, Vũ Trung được động viên vào “chảo lửa” miền Nam, in dấu chân trên nhiều chiến trường.

Mùa hè năm 1972, mới hơn 16 tuổi, Vũ Trung cũng đã có mặt để đánh nhau với quân lực VNCH ở Thành cổ Quảng Trị. Mặc dù may mắn sống sót trở về, nhưng đoạn đường phía trước vẫn đầy ghềnh thác, chứ không trải hoa hồng cho con trai của một lãnh tụ tối cao.

Trong hành trình theo dấu chân Nguyễn Tất Trung, chúng tôi đã tìm ra sự thật, không đúng như những thêu dệt, rằng Vũ Trung bị “tiêm thuốc lú”, bị “đầu độc thần kinh”. Ngược lại, anh ta hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường. Sau năm 1975, Vũ Trung quay về Hà Nội để đi học tiếp phổ thông trung học.

Chú bộ đội “trẻ em” Vũ Trung bên các em mẫu giáo. Ảnh chụp tháng 5/1975. Nguồn: Nông Văn Tiềm

Không có bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào của Đảng và Nhà nước có thái độ ứng xử tốt đẹp, thừa nhận hay chiếu cố đến “giọt máu” của ông Hồ. Từ chiến trận trở về, Vũ Trung cũng phải cặm cụi học và tự bản thân phấn đấu để có chỗ đứng trong xã hội. Một mặt, nhờ núp dưới thân phận con ông Vũ Kỳ, mặt khác, với sự giúp đỡ từ các bạn bè trường Thiếu sinh quân năm xưa, nay thành đạt, nhờ đó Vũ Trung cũng có được ít nhiều ưu ái để tiến thân.

Năm 1995, Nguyễn Chí Vịnh, con tướng Nguyễn Chí Thanh, kéo Vũ Trung về Tổng cục Tình báo quân đội (Tổng cục 2) làm việc. Để giữ kín thân phận và tránh mọi soi mói của dư luận xã hội, dù quá tuổi khá lâu, Vũ Trung vẫn được giữ lại trong biên chế đương chức của TC2, cho đến tháng 6/2021, Trung mới được phép nghỉ hưu với quân hàm đại tá.

Vũ Trung với lon đại tá tại văn phòng làm việc. Nguồn: Nông Văn Tiềm

Về chuyện hôn nhân, mãi đến năm 1990, Vũ Trung mới kết hôn với một cô gái có tên Lưu Thị Duyên, sinh năm 1967. Họ có với nhau một con trai, sinh năm 1992, đặt tên Vũ Thành.

Điều khá bất ngờ là, Vũ Thành không thể chen chân vào được những chỗ “ngon ăn” như Hải quan, Công an, các tổng công ty nhà nước, hay một chức quan nào trong bộ máy công quyền. Con trai Trung phải đi làm “cu li”, hết chỗ này đến chỗ khác, điều đó chứng tỏ ông bố Vũ Trung thật sự không có quyền lực. Ở tuổi 29, cháu nội đích tôn của ông Hồ Chí Minh hiện đang kinh doanh một cửa hàng sửa chữa, mua bán điện thoại di động nho nhỏ ở thủ đô.

Cũng nói thêm rằng, thông qua nhiều manh mối, Vũ Trung trước đây cũng đã tìm được mộ mẹ, bà Nông Thị Xuân, được an táng ở Cao Bằng và gia đình bên ngoại.

Về phần y tá Đặng Thị Ngọc Lan, sau này bà Lan được cấp trên cho đi học chuyên tu lên bác sĩ, lấy chồng là đại tá hải quân Nguyễn Chương (1927-1985), sinh được một con trai và hai cô con gái. Sau năm 1975, bà về làm Phó Ban quân y, Xí nghiệp Ba Son, Bộ Tư lệnh Hải quân, đóng tại Tân Cảng, Sài Gòn.

Giấu kín bí mật mãi trong lòng đến năm 2017, ở tuổi 85, bà Đặng Ngọc Lan, cô y tá nuôi nấng Vũ Trung năm xưa trong Phủ Chủ tịch, mới dám tiết lộ cho các con mình một phần sự thật và họ đi tìm Vũ Trung. Nỗi khát khao tình mẹ của Vũ Trung cũng được bù đắp phần nào khi gặp lại bà Lan, người mẹ nuôi ẵm bồng mình thời thơ ấu.

Vài hình ảnh Vũ Trung bên mẹ nuôi Đặng Thị Ngọc Lan. Nguồn: Nông Văn Tiềm

Bà Đặng Thị Ngọc Lan qua đời ngày 4/12/2020. Vũ Trung đã lễ hiếu, đưa vợ con vào Sài Gòn chịu tang mẹ nuôi.

Vũ Trung cũng là người chịu khó trong việc đi tìm cội nguồn. Hàng năm, Trung đều đưa vợ con về dâng hương mộ bà nội Hoàng Thị Loan ở Nghệ An, mộ ông nội Nguyễn Sinh Sắc và dự giỗ ông tại Đồng Tháp.

Ảnh Vũ Trung bên mộ phần ông nội Nguyễn Sinh Sắc. Nguồn: Nông Văn Tiềm 

Ảnh Vũ Trung chụp bên mộ bà nội Hoàng Thị Loan. Nguồn: Nông Văn Tiềm

Vũ Trung cũng đã được Vương Chí Nghĩa, sinh năm 1927, là con trai út của ông Nguyễn Sinh Sắc với người vợ họ Mai, quê Đồng Tháp, cùng con cháu nhìn nhận huyết thống họ hàng. Ông Vương Chí Nghĩa hiện đang sống tại chùa Phật Quang trên núi Dinh, Bà Rịa-Vũng Tàu, cùng con trai Vương Tấn Việt (tức Thượng toạ Thích Chân Quang), sinh năm 1958.

Ảnh Vũ Trung gặp chụp với cha con cụ Vương Chí Nghĩa (trên) và Vương Tấn Việt (dưới). Nguồn: Nông Văn Tiềm

Hiện Vũ Trung cùng vợ và con trai đang sống cuộc sống tương đối khá giả, tại một căn biệt thự bốn tầng sang trọng, phía trước có vườn cây ăn quả sum suê ở Gia Lâm, Hà Nội.

Vũ Trung, cùng vợ Lưu Thị Duyên và con trai Vũ Thành. Nguồn: Nông Văn Tiềm 

Căn biệt thự bốn tầng ở Gia Lâm, Hà Nội, nơi Vũ Trung sống cùng vợ và con trai. Nguồn: Nông Văn Tiềm

Tạo hoá thật trớ trêu, sẽ không bao giờ Vũ Trung được công nhận là con ông Hồ, cũng như ông Vương Chí Nghĩa không được xác nhận chính danh là con cụ Nguyễn Sinh Sắc. Xa hơn, cụ Sắc cũng không hề được công nhận là con của Cử nhân Hồ Sỹ Tạo trong chính sử.

Bí mật cuộc đời của Nguyễn Tất Trung, tức Vũ Trung, được ví như một bức tranh mù sương, hư ảo theo năm tháng, phủ lên một gia tộc tột đỉnh vinh quang nhưng không kém phần bi kịch và cay đắng. Từ các tiền nhân đến Vũ Trung, con trai anh ta và có thể các thế hệ cháu con sau này, mãi mãi là những… người không được phép nhận cha mẹ ruột.