Facebooker gây nhiều tranh cãi Nguyễn Phương Hằng bị nhà báo kiện

Facebooker gây nhiều tranh cãi Nguyễn Phương Hằng bị nhà báo kiện

27/10/2021

Bà Nguyễn Phương Hằng trong một buổi livestream. Các chương trình livestream của bà đã thu hút đông đảo khán giả ở Việt Nam

Bà Nguyễn Phương Hằng, một trong những người tường trình trực tiếp qua mạng (livestreamer) được theo dõi nhiều nhất ở Việt Nam hiện nay vốn đã lên tiếng tố cáo nhiều nghệ sỹ trong nước ‘ăn chặn tiền từ thiện’, giờ đây bị kiện về tội ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích hợp pháp của cá nhân’ theo điều 258 Bộ Luật Hình sự của Việt Nam.

Người đứng đơn kiện là ông Nguyễn Đức Hiển, phó Tổng biên tập báo Pháp Luật Thành phố Hồ Chí Minh. Ông Hiển gửi đơn tố cáo bà Hằng đến Công an tỉnh Bình Dương hôm 26/10, tờ Tuổi Trẻ đưa tin.

Theo nội dung đơn kiện được Tuổi Trẻ dẫn lại, ông Hiển cáo buộc bà Hằng ‘hoàn toàn bịa đặt, vu khống’ những nội dung nói về ông trong những buổi livestream của bà, và điều này ‘đã xâm hại nghiêm trọng những giá trị mà ông nỗ lực xây dựng’.

Nguyên đơn cho rằng bà Hằng ‘đã có hành vi lợi dụng quyền tự do ngôn luận để vu khống, làm nhục ông’ cũng như tờ báo nơi ông đang làm việc.

“Việc bà Hằng xúc phạm, vu khống cá nhân tôi và các hoạt động nghề nghiệp của tôi đã trực tiếp gây ảnh hưởng tới hoạt động bình thường và uy tín của các tổ chức mà tôi là thành viên”, đơn kiện của ông Hiển viết. “Nhiều tin nhắn, bình luận của người đọc, người xem dưới các bài viết và đoạn phim của bà Hằng đã thể hiện sự công kích, tiêu cực sỉ vả tôi… trong thời gian dài”.

Hiện tại bà Hằng, vốn là doanh nhân nổi tiếng có chồng là ông Huỳnh Uy Dũng, tức Dũng Lò vôi, chủ Khu du lịch Đại Nam ở tỉnh Bình Dương, và đội ngũ luật sư của bà chưa có phản hồi chính thức về đơn kiện này. Bản thân bà Hằng là giám đốc điều hành (CEO) của Đại Nam.

Trước đó, ông Hiển đã công khai lên án bà Hằng ‘là phát ngôn thiếu chuẩn mực trên các nền tảng mạng xã hội’ và nói rằng bà Hằng ‘không thể cho mình quyền xúc phạm bất kỳ ai trên mạng’.

Đơn kiện của ông Hiển cho rằng bà Hằng ‘đã nhắm vào tính tò mò, sự bất bình về lòng tin của dư luận để tạo ra chấn động tiêu cực trong cộng đồng, khai thác các giá trị mạng xã hội để phục vụ cho lợi ích của cá nhân mà cố ý bỏ mặc các tác động tiêu cực của nó mang lại, như các lời lẽ thô tục, thiếu đạo đức, đi ngược với giá trị xã hội, gây hoang mang dư luận, gây chiến tranh tâm lý, chia rẽ giữa các tầng lớp nhân dân, kích động người khác’.

Ngoài đơn kiện của ông Hiển, bà Hằng cũng đang bị kiện trong một vụ kiện khác với nguyên đơn là bà Lê Thị Giàu, Chủ tịch Công ty Thực phẩm Bình Tây với yêu cầu bồi thường lên đến 1.000 tỉ đồng. Bà Giàu tố cáo bà Hằng đã ‘vu khống, bịa đặt’ về bà khi nói bà là ‘doanh nhân lừa đảo’.

Bà Hằng đã làm dậy sóng mạng xã hội Việt Nam trong thời gian qua với những buổi livestream thu hút rất đông đảo người dân trong nước mà trong đó bà cáo buộc giới nghệ sỹ có nhiều điều xấu xa, trong đó có hành vi ăn chặn tiền từ thiện. Theo quan sát của VOA, không ít nghệ sĩ đã phản bác, phủ nhận.

Bà được biết đến với việc dùng lời lẽ mạnh bạo, có người cho là ‘có phần thô tục’, để tấn công các nghệ sỹ. Nhiều nghệ sỹ nổi tiếng cả trong nước và hải ngoại đã bị bà đem ra ‘mổ xẻ’. Tuy nhiên, nhiều cáo buộc của bà Hằng bị một phần dư luận cho là lời nói không có bằng chứng.

Những cáo buộc của bà Hằng đã gây ra nhiều tranh cãi. Mặc dù bà có lượng ủng hộ viên đông đảo hoan nghênh và ca ngợi hành động của bà, nhưng bà cũng đối mặt với rất nhiều lên án, chỉ trích.

Cựu Đại Sứ VNCH Bùi Diễm qua đời, thọ 98 tuổi

Cựu Đại Sứ VNCH Bùi Diễm qua đời, thọ 98 tuổi (Báo Nguoi-Viet)

October 24, 2021

ROCKVILLE, Maryland (NV) – Ông Bùi Diễm, cựu đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Hoa Kỳ, giai đoạn 1967-1972, vừa qua đời vào 8 giờ sáng Chủ Nhật, 24 Tháng Mười, tại nhà riêng ở Rockville, tiểu bang Maryland, thọ 98 tuổi.

Ông Boone La Qui Dung, con rể của ông Bùi Diễm, xác nhận tin này với nhật báo Người Việt, và cho hay: “Cha vợ tôi qua đời an lành trong lúc ngủ.”

Cựu Đại Sứ Bùi Diễm, hình chụp Tháng Tư, 2021. (Hình: The Jimmy TV)

Theo gia đình, ông Bùi Diễm qua đời, để lại người vợ 73 tuổi cùng hai con gái và một con trai, và hiện chưa có chương trình tang lễ.

Theo trang Wikipedia, ông Bùi Diễm sinh năm 1923, quê ở Hà Nam, miền Bắc Việt Nam.

Thân phụ ông là nhà nho Ưu Thiên Bùi Kỷ, dòng dõi phó bảng Bùi Văn Quế và Bùi Ân Niên. Ông có người cô ruột là Bùi Thị Tuất, phu nhân của học giả, thủ tướng Trần Trọng Kim (1945).

Ông từng học trường Bưởi – Chu Văn An, tham gia Trường Lục Quân tại Yên Bái.

“Ông từng làm chủ nhiệm báo Saigon Post xuất bản ở Sài Gòn bằng Anh ngữ (1954-1963). Đây là tờ báo tiếng Anh đầu tiên ở Việt Nam. Ông cũng thành lập hãng phim Tân Việt, sản xuất cuốn phim Chúng Tôi Muốn Sống.”

Về chính trị, ông giữ chức tổng trưởng Phủ Thủ Tướng (1965) trong nội các Thủ Tướng Phan Huy Quát. Còn trong nội các của Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương, ông là ủy viên ngoại giao (1965-1967). Ông cũng là đảng viên Đảng Đại Việt.

Thời Đệ Nhị Cộng Hòa, ông được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu bổ nhiệm làm đại sứ Việt Nam Cộng Hòa ở Washington, D.C., thay thế đại sứ Vũ Văn Thái. Chức vụ này ông đảm nhiệm từ năm 1967 đến năm 1972 thì chuyển làm đại sứ lưu động cho đến năm 1975.

Sau khi Sài Gòn thất thủ năm 1975, ông định cư tại Hoa Kỳ, sống tại Rockville, Maryland.

Tại Hoa Kỳ, ông là học giả tại Trung Tâm Học Giả Quốc Tế Woodrow Wilson và tại Viện Doanh Nghiệp Hoa Kỳ, đồng thời là giảng viên tại Đại Học George Mason.

Ông xuất bản cuốn hồi ký chính trị “The Jaws of History,” sau đó được dịch ra tiếng Việt tựa đề “Gọng Kìm Lịch Sử”. Cuốn sách thứ hai là “Vietnamese Economy and Its Transformation to an Open Market System” xuất bản năm 2004.

Ông từng trả lời phỏng vấn Stanley Karnow, tác giả “Vietnam: A Television History” và từng được phỏng vấn trong loạt phim “The Vietnam War” (Chiến Tranh Việt Nam) của nhà làm phim Ken Burns năm 2017.

Ông cũng tham gia nhiều hoạt động, là một thành viên trong Ban Cố Vấn của National Congress of Vietnamese Americans (NCVA, Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ). Ông tiếp tục hoạt động trong Đảng Đại Việt và từng giữ chức chủ tịch Ban Chấp Hành Trung Ương của Ðại Việt Cách Mạng Ðảng. (TL) [kn]

Lê Văn, biên tập viên kỳ cựu của VOA, qua đời ở tuổi 84

VOA Tiếng Việt 

Lê Văn, biên tập viên kỳ cựu của ban Việt ngữ Đài Tiếng nói Hoa Kỳ với giọng nói thân thuộc với hàng triệu thính giả Việt Nam suốt nhiều thập niên, qua đời ngày thứ Bảy, 23 tháng 10, thọ 84 tuổi.

Ông ra đi thanh thản trong giấc ngủ và sau hai năm mắc bệnh ung thư, vợ của ông cho biết. Bà không cho biết thêm chi tiết về bệnh tình của chồng.

Làm việc cho VOA từ năm 1964 đến khi về hưu vào năm 2002, ông được các đồng nghiệp thuộc mọi thế hệ kính trọng về tác phong chuyên nghiệp và vốn hiểu biết sâu rộng, và được thính giả gần xa tin tưởng và quý mến về những thông tin mà ông đem tới cho họ.

Ông được xem là một trong những tượng đài trong lĩnh vực phát thanh tin tức tiếng Việt ở Mỹ. Với kinh nghiệm gần 40 năm trước micro, ông là một trong những tiếng nói tiêu biểu nhất của ban Việt ngữ, mang đến cho thính giả những tin tức mới nhất và đáng tin cậy nhất từ những thời khắc nóng bỏng của Chiến tranh Việt Nam cũng như khơi lên hy vọng cho những người dưới đáy vực tuyệt vọng trong những năm hậu chiến.

Trong những phát biểu cuối cùng của ông trước khi qua đời, ông trò chuyện với VOA về những kỷ niệm đáng nhớ của ông trong lúc tác nghiệp, nêu bật sức lan tỏa và tác động to lớn từ những chương trình phát thanh của ông.

“Sau năm 1975, mỗi một lần tôi có dịp lên sân khấu phát biểu về một điều gì đó thì đến khi tôi đi xuống rất nhiều người tới nói với tôi rằng là ông Lê Văn, tôi xin phép cho tôi ôm ông một cái,” ông nói trong một cuộc phỏng vấn vào tháng 9.

“Tôi mới bảo ủa tại sao có người muốn tới đây ôm mình một cái, thì họ mới nói là bởi vì hồi xưa tôi ở Việt Nam tôi nghe ông nói về những chương trình ở bên Mỹ này giúp cho người Việt có cơ hội thoát khỏi chế độ cộng sản và đi ra nước ngoài, thì cái điều đó khiến chúng tôi nức lòng phấn khởi bởi vì đã có lúc nhiều người trong bọn chúng tôi, những người đi tù cải tạo thất vọng muốn tự tử.

“Nhưng mà đến khi tôi nghe ông loan tin về những chương trình của chính phủ Mỹ thương thuyết với Việt Nam để đưa những người trước kia từng cộng tác với Mỹ, từng làm việc cho các cơ quan của Mỹ hay là những người muốn được sang thế giới tự do thì có thể ra đi theo những chương trình mới đó, lúc đó chúng tôi nhớ có những tin tức như vậy mà chúng tôi sống sót, chúng tôi bỏ ý định tự tử đi.

“Đấy là cái tác động tâm lý lớn nhất và nó cũng là một niềm an ủi đối với tôi bởi mình đã đem đến cho đồng bào những tin tức mà họ rất mong muốn, họ rất cần được biết.”

‘Tiếng nói’ của Đài Tiếng nói Hoa Kỳ

Những người từng làm việc với Lê Văn nói họ mãi biết ơn ông về sự giúp đỡ mà họ từng nhận được từ ông. Ông được mô tả là một ký giả tài năng luôn hết lòng với công việc và tận tâm hướng dẫn những đồng nghiệp ít kinh nghiệm hơn.

Cựu phát thanh viên Lan Phương, nhân viên của VOA Tiếng Việt từ năm 1986 đến năm 2012, nói đến giờ này bà vẫn xem Lê Văn như một người anh cả trong gia đình. Bà nói những chỉ dẫn của ông trong tư cách chủ biên là những bài học quý giá đầu tiên khi bà bắt đầu sự nghiệp của mình.

“Trong vấn đề dịch thuật, khi mình dịch tin bác ấy chỉ dẫn cho mình sửa đổi làm sao cho thoát ý. Trong những bài phóng sự mình viết, bởi vì mình không có thì giờ nhiều cho bài viết để phát thanh, bác ấy luôn luôn hướng dẫn viết làm sao cho nó cô đọng, súc tích, đầy đủ và phải trong một thời lượng cho phép. Bác ấy chỉ dẫn từng chút từng chút một,” bà chia sẻ.

Đó cũng là những nhận xét của nhà báo Nguyễn Văn Khanh, cựu giám đốc ban Việt ngữ Đài Á Châu Tự do. Ông từng được Lê Văn tuyển mộ và làm việc tại ban Việt ngữ của VOA trong những năm 1990. Đến giờ ông vẫn nhận mình là học trò của ông.

“Anh ấy bắt tôi phải ngồi xuống, đưa cái bài tôi biết và bảo rằng cái chỗ này thêm một dấu phẩy, chỗ kia phải thêm một dấu chấm. Những điều nhỏ nhoi như thế đã khiến tôi học hỏi được rất nhiều từ anh,” nhà báo kỳ cựu này chia sẻ.

“Ông ấy rất bình tĩnh khi ông ấy ngồi trước micro. Điểm đó tôi tập mãi mà không được. Điểm thứ nhì là giọng nói của ông ấy rất đặc biệt, một giọng nói rất là dịu dàng. Kể cả những lúc ông phải đưa ra những lời lẽ đầy cương quyết thì ông cũng vẫn rất là dịu dàng, không chỉ với anh em chúng tôi mà với cả khán giả của đài VOA trong suốt bao nhiêu năm trời.”

“Có thể nói ông thầy tôi là ‘tiếng nói’ của Đài Tiếng nói Hoa Kỳ.”

Lê Văn tên thật là Lê Lai. Ông sinh ngày 28 tháng 4 năm 1937 ở Nam Định. Ông lấy bằng cử nhân luật và văn chương sau khi di cư vào miền Nam năm 1954. Năm 1961, ông sang Mỹ học cao học lấy bằng thạc sĩ về Khoa học Chính trị tại Đại học Georgetown ở thủ đô Washington. Sau khi về hưu, ông dọn về sinh sống ở thành phố Houston bang Texas cho đến khi qua đời.

Người thân và bạn bè cho biết ông là người có tính tình nồng hậu, ấm áp, biết tận hưởng cuộc sống. Ông đặc biệt am hiểu về rượu vang và đã viết một cuốn sách về nó.

Gia đình dự định tổ chức tang lễ cho ông vào ngày 12 tháng 11 ở Houston và sau đó sẽ hỏa thiêu. Tro cốt của ông sẽ được an táng tại bang Virginia, nơi ông từng sống phần lớn cuộc đời khi ông làm việc tại VOA.

“Chồng tôi có nhắn nói lại với VOA rằng ông ấy rất cảm ơn ân tình của tất cả thính giả mọi nơi,” bà Lê Văn nói trong niềm xúc động nghẹn ngào.

Lê Văn, biên tập viên kỳ cựu của VOA, qua đời ở tuổi 84
VOATIENGVIET.COM

Lê Văn, biên tập viên kỳ cựu của VOA, qua đời ở tuổi 84

Lê Văn, biên tập viên kỳ cựu của ban Việt ngữ Đài Tiếng nói Hoa Kỳ v

Một vài kỷ niệm về phu nhân Tổng Thống Thiệu

Một vài kỷ niệm về phu nhân Tổng Thống Thiệu (Báo Người Việt)

October 22, 2021

Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng

Mùa Đông năm 1976, chúng tôi bay sang London, Anh, để thăm ông bà cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Trước khi đi, chúng tôi viết thư cho ông biết ngày giờ tới phi trường Heathrow và số chuyến bay. Ông trả lời là sẽ có người ra đón. Tới nơi thì vừa ra cửa đã thấy ông đứng ngay ở đó vẫy tay chào. Thật là cảm động gặp lại ông sau hơn một năm trời và sau bao nhiêu biến cố.

Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và phu nhân tại phi trường Heathrow, London, Anh, ngày 11 Tháng Tư, 1973. (Hình minh họa: Evening Standard/Hulton Archive/Getty Images)

Sau khi bắt tay nhau thật chặt và trao đổi mấy lời thăm hỏi, ông tự lái xe đưa chúng tôi về nhà. Đây là một căn nhà nho nhỏ, xinh xinh nằm ở vùng Surrey, ngoại ô London. Một cái bảng treo trên cửa với mấy chữ khá lớn “The White House.” Chúng tôi hỏi ông là bảng này vẫn có từ trước hay ông treo vào? Ông nói villa bên này hay mang tên cho dễ nhận, và cái bảng này là của chủ cũ để lại. Ông tự tay xách giúp cái valise và đưa chúng tôi lên một phòng trên lầu hai, vặn hộp sưởi điện cho ấm, rồi dặn là nếu thấy vẫn còn lạnh thì cứ vặn thêm cái hộp sưởi thứ hai.

Buổi chiều hôm ấy ông nói nên đi ngủ sớm cho đỡ mệt sau chuyến bay dài từ Washington, DC và nói là sáng hôm sau thì cứ thủng thẳng lúc nào dậy cũng được.

Sáng hôm sau, từ trên tầng thứ hai xuống nhà, chúng tôi thấy ông đang đọc báo. Còn bà thì loay hoay trong bếp. Chỉ mấy phút sau đã thấy hai tô hủ tiếu đúng hương vị miền Nam và cà phê thơm phức bày trên bàn. Bà Thiệu là người Mỹ Tho mà hủ tiếu Mỹ Tho thì ngon có tiếng.

Bà mời chúng tôi tới ăn cho nóng. Khi hỏi sao bà không cùng ăn thì bà nói: “Tôi ăn rồi, để cho hai ông dễ nói chuyện.” Câu nói giản dị nhưng phản ảnh thật rõ cái lối sống của bà trong suốt thời gian 10 năm ông là người lãnh đạo của VNCH. Chúng tôi không biết nhiều nhưng có cảm tưởng là bà luôn luôn xa cách, không xen vào chính trị, vào những công việc của ông, chỉ đứng sau để lo cho gia đình và tham gia vào công việc xã hội. Trong thời gian chúng tôi làm việc ở Dinh Độc Lập thì ít khi thấy bà xuất hiện, kể cả khi Tổng Thống Thiệu tiếp khách xã giao ngoại quốc.

Ngồi xuống bàn ăn buổi sáng hôm ấy, thấy ông hết còn căng thẳng như những buổi ăn sáng hồi Tháng Ba, Tháng Tư năm trước. Chỉ hơn một năm không gặp mà thấy ông cũng có phần già đi, tuy phong độ vẫn còn chững chạc như ngày còn tại chức. Còn bà thì hầu như không thay đổi. Vẫn trẻ trung, vẫn dịu dàng, nồng ấm.

Lưu lại nhà ông bà cả tuần lễ, chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện vui vui về các món ăn bên Anh, bên Mỹ, nhiều khi không hợp khẩu vị. “Tổng thống còn nhớ cái món ‘pín voi hầm thuốc bắc’ không,” tôi hỏi. Ông hỏi lại là tôi ăn món ấy bao giờ? Khi tôi nhắc là ăn trong bữa tiệc mừng sinh nhật của ông cuối năm 1974 gần ven sông Sài Gòn, ông nhớ ngay và phá ra cười: “Ừ thì họ nói là pín voi chứ tôi cũng chẳng biết là pín gì.”

Trong bữa cơm chiều, bà Thiệu cho ăn canh chua, cá kho tộ. Năm 1976 thì ở London cũng chưa có chợ búa Việt Nam nên bà phải cố gắng thì mới có được gia vị để nấu ăn. Hình như là phải nhờ người từ bên Pháp gửi sang. Bà nói ông thích ăn canh chua nấu với lá me non như mẹ ông thường nấu ở Phan Rang, nhưng “làm sao tôi tìm được lá me non ở bên Anh.” Để làm cho ông vui, tôi gợi ý nói đến một đề tài mà ông rất ưa thích: hải sản, làng chài và ngư nghiệp ở Việt Nam. Ông kể lại những kỷ niệm đi câu cá ở sông Sài Gòn và đôi khi câu được cả cá thu ở ngoài Côn Sơn. 

Bệnh viện Vì Dân

Còn bà thì hay nói đến bệnh viện Vì Dân. Đối với bà thì đây là một niềm vui lớn và nó còn ghi dấu ấn trong tâm trí. Đây cũng là một di sản quý hóa mà bà để lại cho người dân, nhất là những người nghèo. Chúng tôi đã có dịp tới thăm nhà thương này và thấy nó được xây cất theo tiêu chuẩn quốc tế, được trang bị rất hiện đại, với 400 giường bệnh. Người khám bệnh và chữa bệnh luôn được miễn phí. Các bác sĩ, y sĩ, y tá được chọn lọc cẩn thận. Ngoài ra, lại còn những sinh viên y, dược, xung phong làm việc từ thiện.

Bà kể là sở dĩ nảy ra ý muốn xây một bệnh viện là vì bà hay vào nhà thương Chợ Rẫy thăm bệnh nhân. Nhiều khi thấy hai người phải chen chúc nhau nằm trên một cái giường nhỏ, làm bà hết sức mủi lòng. Vì vậy, ba bỏ ra nhiều công sức đi vận động để xây nhà thương như là một bước đầu để cải thiện nền y tế Việt Nam.

Tài trợ cho bệnh viện này hoàn toàn không dính dáng gì đến ngân sách quốc gia mà do sự đóng góp của những cơ quan từ thiện, những người có lòng hảo tâm trong nước cũng như ngoại giao đoàn. Bà nói tới sự đóng góp đặc biệt của bốn tòa tòa đại sứ Đài Loan, Nam Hàn, Nhật, và Hòa Lan. Bà đi vận động xây nhà thương là do sự đam mê công tác xã hội, hoàn toàn không có mục đích chính trị như một số người đồn thổi. 

Ném bom Dinh Độc Lập

Nói tới chính trị, có một biến cố làm bà rúng động và còn nhớ mãi. Đó là vụ ném bom Dinh Độc Lập ngày 8 Tháng Tư, 1975 do một phi công VNCH nổi loạn thực hiện. Một trong hai quả bom thật to chọc thủng bãi trực thăng trên nóc dinh, lọt xuống rồi nổ tung. Ông Thiệu vừa ngồi xuống ăn sáng ở một bàn nhỏ ở ngoài hành lang, lấy đôi đũa gắp sợi bánh đầu tiên trong bát phở nóng thì cận vệ vội tới đưa ông vào ngay thang máy để xuống lầu hầm. Bà Thiệu kể lại là ngay chỗ gần thang máy, một quả bom “dài thòng” rơi sát bên nhưng không nổ. Đầu Tháng Tư là thời gian có nhiều chống đối từ mọi phía đòi ông Thiệu phải từ chức. Ông vẫn bình tĩnh, chỉ hơi cáu kỉnh khi nghe báo cáo về một số quý vị thuộc đảng Dân Chủ “thân chính” tại Quốc Hội quay lại chống ông.

Về biến cố ngày hôm ấy, bà kể là trái bom rơi trúng ngay chỗ mỏng nhất của bãi trực thăng. Mùi khét tỏa ra khắp nơi khi những tấm thảm dầy bốc cháy dữ dội. Lúc ấy bà bị kẹt cứng trong cái phòng của gia đình “vì cháu bé người làm đang lo sắp xếp quần áo đã sợ quýnh lên, tay run lẩy bẩy, không tìm và mở được cái khóa vào cầu thang.” Một lúc sau mới có sĩ quan đến giúp bà xuống hầm trú ẩn. Khói bay lên nghi ngút làm bà như ngạt thở. 

“Ông già định ở lại”

Chưa tới hai tuần sau vụ ném bom, ngày 20 Tháng Tư, 1975, Đại Sứ Graham Martin của Mỹ, theo chỉ thị của Ngoại Trưởng Henry Kissinger, tới Dinh Độc Lập thuyết phục ông Thiệu từ chức (với kế hoạch là để Đại Tướng Dương Văn Minh lên thay) và nói: “Nếu ông không chịu từ chức thì các tướng lãnh dưới quyền ông sẽ bắt buộc ông làm điều này.”

Ông Thiệu hỏi ông Martin: “Nếu tôi từ chức thì liệu viện trợ có đến hay không?”

Ông Martin trả lời: “Tôi không dám hứa nhưng cũng có thể.”

Ông Thiệu kể lại rằng ngày hôm sau, ông mời các tướng lãnh đến Dinh Độc Lập. Trong buổi họp, ông cho họ biết về những chuyện Đại Sứ Martin đề cập tới. Ông Thiệu nói nếu các tướng lãnh coi ông như một chướng ngại vật cho hoà bình của đất nước thì ông sẽ từ chức. Không ai phát biểu gì hết. “Thế là đã rõ họ không muốn tôi ngồi lại ghế tổng thống nữa, cho nên tôi tuyên bố từ chức để Phó Tổng Thống Trần Văn Hương lên thay, theo đúng Hiến Pháp.”

Chiều ngày 22 Tháng Tư, 1975, ôngThiệu lên TV tuyên bố từ chức. Với tâm tư thật cay đắng, ông tố cáo Hoa Kỳ đã thất ước, đã phản bội VNCH, và nói các ông đã cắt hết quân viện, “để chiến sĩ của chúng tôi chết đuối dưới làn mưa đạn của địch. Đó là một hành động vô nhân đạo.”

Trong bài diễn văn từ chức, ông nói sẽ cùng với nhân dân và quân đội chiến đấu, và “tôi từ chức nhưng tôi không đào ngũ.” Vậy tại sao ông lại ra đi?

Nhiều anh em chiến sĩ và đồng hương vẫn còn đặt vấn đề “ông Thiệu đào ngũ” cho nên  chúng tôi đã viết chi tiết về bối cảnh lịch sử của việc Tổng Thống Thiệu ra đi (sách Tâm Tư Tổng Thống Thiệu, Chương 18). Ông ra đi ngày 25 Tháng Tư là vì chính tân Tổng Thống Trần Văn Hương đã làm áp lực, yêu cầu ông phải ra đi. Ông Thomas Polgar (giám đốc CIA ở Sài Gòn) cũng thuật lại là Tổng Thống Hương gọi cho ông Thiệu khuyên ông sớm rời khỏi Việt Nam, vì “nếu không, Cộng Sản sẽ nói tôi đang điều khiển một chính phủ Thiệu không Thiệu.” Về phía Đại Tướng Dương Văn Minh thì lúc ấy chưa lên tổng thống, cũng muốn ông Thiệu phải ra đi. Trong cuốn “Decent Interval,” tác giả Frank Snepp (nhân viên cao cấp của CIA ở Sài Gòn) viết lại (trang 435): “Ông Minh yêu cầu tướng Charles Timmes là người của CIA phải làm cách nào để ông Thiệu đi lưu đầy (He asked the CIA’s Timmes to see to it that Thiêu was sent into exile).”

Nhân tiện có một cơ hội: Tổng thống Đài Loan là ông Tưởng Giới Thạch vừa qua đời. Tổng Thống Hương liền viết sắc lệnh: “Nay đề cử cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và cựu Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm đại diện tổng thống VNCH đến Đài Bắc để phân ưu cùng chánh phủ và nhân dân Trung Hoa Dân Quốc nhân dịp Tổng Thống Tưởng Giới Thạch tạ thế…” Bản văn do Đại Tá Cầm viết tay. May mắn là Thiếu Tá Nguyễn Tấn Phận (một người trong đoàn tùy tùng đi theo cựu Tổng Thống Thiệu) còn giữ được một bản sao của sắc lệnh này.

***

Chỉ ba tuần trước đây, ngày 26 Tháng Chín, khi viết một đôi lời về cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, nhân dịp lễ giỗ lần thứ 20 của ông, chúng tôi có nói: “Rất tiếc rằng vì lý do sức khỏe, ngày hôm nay phu nhân Tổng Thống Thiệu không thể tới đây để dự buổi lễ tưởng niệm này. Trong cảnh về hưu cô đơn ở gần San Clemente, California, thỉnh thoảng chúng tôi có tới thăm bà.

Bà sống rất thanh đạm và một mình với một con chó, trong căn nhà nhỏ bé. Trong bếp chúng tôi thấy mì ăn liền Mama chất đầy từng đống. Bà nói cũng không buồn vì quen rồi. Quen từ lúc “ông già’ còn làm tổng thống.

Bà hay dùng hai chữ “ông già” để nói về người chồng. Có lần chúng tôi hỏi bà về ngày bà ra đi khỏi Sài Gòn, bà kể: “Ông già định ở lại.” Hỏi thêm thì bà nói: “Sau khi từ chức, ông già mặc cái quần xà lỏn và nói: ‘Mẹ con mày đi đi, tôi ở lại.’”

Chúng tôi chưa hề biết chuyên này nên hỏi thêm thì bà mới kể: “Ông già ngậm một cái cục gì ở trong hàm răng.” Chúng tôi giật mình, vì ý bà muốn nói là ông ngậm một loại thuốc độc mà điệp viên thường dùng để phòng hờ trường hợp phải đối đầu với tình huống bi cực nhất.

Dọn sang Mỹ sau khi ông Ronald Reagan lên ngôi

Ông bà Thiệu chọn nước Anh để lưu vong trong giai đoạn đầu. Chính phủ Anh cũng rất kính trọng đời sống riêng tư của ông và gia đình. Bà Thiệu kể lại là ngay từ khi tới London, chính phủ đối xử với gia đình ông bà rất chu đáo, lại còn cử một đại úy coi về an ninh để tiếp cận và yểm trợ, hướng dẫn ông cùng gia đình về đời sống xã hội trong thời gian tới trên một năm.

Gia đình chỉ dọn sang Mỹ dưới thời Tổng Thống Ronald Reagan. Bối cảnh là như thế này: Sau Hiệp Định Paris, Tổng Thống Richard Nixon mời ông Thiệu sang thăm Hoa Kỳ. Nhưng ông Nixon lại mời ông về tư dinh là Casa Pacifica ở San Clemente chứ không đón tiếp ông với tư cách là một vị quốc trưởng ở Washington, DC. Tiệc khoản đãi ông Thiệu ở Casa Pacifica chỉ vỏn vẹn có 12 người, kể cả chủ lẫn khách. Lý do đưa ra là “không đủ chỗ ngồi.” Điều yên ủi đối với ông Thiệu là thái độ và tình cảm của Thống Đốc Ronald Reagan lúc đó. Trước đó, ông Thiệu đã đón tiếp ông Reagan nồng hậu khi ông thăm viếng Sài Gòn. Nhân dịp này, ông có tặng ông Reagan một cặp ngà voi và nói đùa với ông: “Một ngày nào đó, ngài sẽ lên voi.”

Năm 1976, ông Reagan ra vận động làm ứng cử viên của đảng Cộng Hòa để tranh chức tổng thống, nhưng ông không được đảng chọn, và thua ông Gerald Ford dù rất ít phiếu. Vì uy tín của đảng Cộng Hòa xuống quá thấp trong thời Nixon và thời Ford, cho nên ông Jimmy Carter trúng cử. Dưới triều đại Carter, uy tín của Hoa Kỳ lại tiếp tục suy giảm hơn nữa, phần lớn vì thù địch đã coi thường nước Mỹ sau khi tháo chạy khỏi Việt Nam.

Sau cùng thì ông Reagan thắng trong cuộc bầu cử Tháng Mười Một, 1980. Ngày 20 Tháng Giêng, 1981, ông Reagan lên ngồi chắc trên lưng voi và lời tiên đoán của ông Thiệu đã đúng.

Ra đi sau biến cố 9/11

Ở Boston khi chớm Thu thì cũng đã bắt đầu lạnh. Nhân dịp kỷ niệm 50 năm ông bà Thiệu thành hôn, cháu Nguyễn Quang Lộc mời bố mẹ sang du lịch bên Hawaii. Vừa tới nơi vài hôm là biến cố 9/11 xảy ra. Bà Thiệu kể lại là ông rất “lo ra” khi thấy chiếc máy bay cất cánh ngay từ phi trường ở Boston (là nơi ông đang cư ngụ) rồi đâm vào Trung Tâm Thương Mại Quốc tế tại New York và một chiếc khác lại nhào vào Ngũ Giác Đài. Xúc động này ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe của ông.

Trong mấy năm ông bị bệnh tim, bà Thiệu phải lái xe chở ông vào nhà thương. “Tiếc rằng không còn bệnh viện Vì Dân để chị săn sóc cho ông già,” bà tâm sự. Bây giờ tuổi đã cao, bà phải lái xe ban đêm một mình trên xứ người, đi vòng vèo khá lâu mới tới bệnh viện. Bà kể có hôm mãi tới 1 giờ sáng mới về tới nhà. Lúc về lại phải đi tìm xe ở dưới cái hầm nhà thương tối lù mù nên bà còn sợ ma, có lúc phải đi giật lùi. “Thôi thì cũng còn tôi để lái xe cho ông tổng thống,” bà nói cho ông vui hôm sau trở lại nhà thương thăm ông. “Cám ơn bà,” ông Thiệu nhoẻn nụ cười đáp lại.

Sau vụ 9/11, ông rất muốn rời Hawaii để trở về Boston ngay, nhưng tất cả các máy bay đều án binh bất động, cả tuần sau mới về được. Về tới nhà thì bệnh ông thêm nặng. Thứ Năm, ngày 27 Tháng Chín, 2001, ông bị té xỉu, rồi hôn mê. Tại Trung Tâm Y Tế Beth Israel Deaconess, ông đi vào giấc ngủ ngàn thu chiều Thứ Bảy, 29 Tháng Chín, 2001.

Tổng Thống Thiệu ra đi chưa tới ba tuần sau biến cố 9/11. Trong một bài bình luận thật dài đăng trên mạng với tựa đề “Nguyễn Văn Thiệu và Cuộc Khủng Bố 11 Tháng Chín,” tác giả David Bennett bình luận: “Cái chết của ông Thiệu trong Tháng Chín vừa qua nêu lên một câu hỏi: Liệu Hoa Kỳ có quyết tâm để chiến thắng cuộc chiến chống khủng bố này (tại Afghanistan) hay không…và liệu Hoa Kỳ có nhất định giúp xây dựng lâu dài một quốc gia Afghanistan hay không?” Lúc ấy thì ở thế giới bên kia, ông Martinô Nguyễn Văn Thiệu đã có câu trả lời.

Sau khi ông mất, trong cảnh cô đơn giá lạnh ở Boston vào mùa Đông, chúng tôi cùng người bạn là Tiến Sĩ Tạ Văn Tài ở đại học Harvard University đến thăm bà. Bà sống đạm bạc, vẫn giữ nguyên bộ xa lông cũ kỹ nay đã sờn. Trên một cái bục cao bà để hình ông và một chai rượu xâm banh. Hỏi về chai rượu thì bà kể là cứ mỗi năm khi đến ngày kỷ niệm thành hôn của hai vợ chồng, ông mua một chai sâm banh, tự tay mở ra và mời bà uống với ông một ly, dù bà không biết uống rượu. Như vậy là bà muốn cùng ông giữ lại suốt đời cái kỷ niệm không bao giờ nhạt nhòa. Bà nói là người ta dèm pha là ông già với bà này cô kia, nhưng bà cũng chẳng để ý vì “tía đi rồi tía lại về.” Nghe vậy, anh bạn Tài phá ra cười, còn tôi thì lúc ấy cũng không hiểu tía là gì nên không cười. Thì ra con người bình dị, hiền hậu vùng đồng bằng Cửu Long còn khoan dung cả với người chồng.

***

Có lần ông Thiệu hỏi người Mỹ nghĩ thế nào về ông, chúng tôi nói về một hai khía cạnh: Khen có, chê có, rồi thêm: “Tôi nghe một tướng Mỹ nói là tổng thống nhu nhược.” Ông Thiệu hỏi tại sao? Tôi trả lời là ông ấy nói “Tổng thống không cương quyết đủ để ra lệnh tử hình khi cần thiết để làm gương.” Ông nhìn tôi giây lát rồi chậm rãi nói: “Suốt đời, tôi đã tránh không có cái nợ máu.”

Xét ra thì trong suốt thời gian 10 năm ông lãnh đạo, thực sự đã không có tội nhân nào phải ra pháp trường. Trên bàn thờ nhà bà Thiệu ở Newton, Massachusetts, vẫn còn treo một cái bảng với phương châm do chính ông viết rồi cho người thêu chữ thật to “Đức Lưu Quang” (Ánh sáng của đạo đức tồn tại mãi). Bà luôn chỉ vào đó mà dạy con cái phải ăn ở cho có đức.

Nếu chúng ta tin rằng mọi việc trên cõi đời này đều do Trời an bài xếp đặt, thì Trời cũng phù hộ ông Thiệu trải qua nhiều nguy hiểm trong gần 10 chèo lái con thuyền miền Nam Việt Nam qua bao nhiêu sóng gió. Theo như những chuyện ông kể lại thì đếm ra cũng có tới sáu lần ông bị đe dọa làm ông cảnh giác về đảo chính. Như vậy thì Trời cũng đã giúp cho bà Thiệu không phải trở thành quả phụ của một tổng thống khi còn đương nhiệm.

Ngày 15 Tháng Mười, 2021, bà đã theo ông về thế giới bên kia. Ở đó thì “Cô Bảy Mỹ Tho” Nguyễn Thị Mai Anh sẽ mãi mãi được gần “Cậu Tám Phan Rang” Nguyễn Văn Thiệu. [đ.d.]

Ai cho quan làm người lương thiện?

Ai cho quan làm người lương thiện?

Bởi  AdminTD

Dương Quốc Chính

21-10-2021

Trường hợp anh Nguyễn Quang Tuấn giám đốc BV Bạch Mai bị bắt khá giống trường hợp anh Đinh La Thăng. Tức là có sai phạm nhưng vẫn được lên chức to hơn rồi bị bắt ở vị trí to hơn đó. Ở vị trí đương nhiệm thậm chí các anh còn muốn lập công chuộc tội.

Anh Thăng không có tì vết khi làm Bí thư HCM, thậm chí còn có nhiều động thái dân tuý, khiến cho nhiều người dân xúc động, tưởng chừng đã có một quan phụ mẫu vì dân. Như việc đập hè phố bởi anh Hải “cẩu” hay việc yêu cầu Vinamilk mua sữa của nông dân…

Anh Tuấn thì cải tổ BV Bạch Mai theo hướng giảm chi phí cho người bệnh, vừa rồi đích thân vào HCM chống dịch nhiệt tình. Anh còn nằm trong danh sách được thủ tướng khen thưởng (số 44 trong danh sách!) nhưng chưa kịp nhận thì đã bị bắt. Chắc bằng khen sẽ được trao trong trại? Hay bị tước bỏ?

Cả hai đều dùng SG làm nơi lập công chuộc tội nhưng đều không thoát, đều bị bắt vì những lỗi trong quá khứ chứ không phải ở vị trí đương nhiệm.

Trường hợp anh Tuấn kể ra cũng đau đớn khi người ta chờ cho lãnh đạo chống dịch xong rồi bắt, ngay trước khi kịp nhận bằng khen. Chuyện này làm mình liên tưởng đến trường hợp ông Vũ Ngọc Hải, nguyên Bộ trưởng Bộ Năng lượng, bị bắt vì để thất thoát trong dự án đường dây 500KV, rồi nhận kỷ niệm chương của Thủ tướng trong trại giam.

Anh Chung “con” cũng vào lò sau khi chống dịch ở HN. Nhiều người vẫn nhớ tới phong cách chống dịch với những phát ngôn kiểu không còn gì để mất của anh. Đến mức thủ tướng phải lên tiếng cảnh cáo.

Vừa rồi có doanh nghiệp lập công tặng rất nhiều vaccine cho HCM. Nhưng liệu có thoát tội do liên quan đến một số quan chức thành củi?

Mình dự đoán là thời gian tới người ta sẽ thanh tra, kiểm toán ngân sách chống dịch và chắc chắn sẽ có một mớ quan lại vào lò. Vì dịch bệnh là cơ hội để anh em đốt tiền ngân sách, chỉ định thầu bừa bãi, ăn uống mạnh bạo hơn qua sân sau. Như việc test nhanh vô tội vạ chẳng hạn.

Thời gian qua đã có anh Nguyễn Nhật Cảm giám đốc CDC Hà Nội vào lò, đã để lại bao nuối tiếc với giới Y tế, vì liên quan đến việc thất thoát trong việc mua sắm thiết bị y tế. Không hiểu vụ đó có làm anh em chùn tay?

Ai cho quan làm người lương thiện?

RFA: Nhà báo độc lập/nhà hoạt động Phạm Đoan Trang sẽ bị đưa ra xét xử vào ngày 4/11 tới đây

Trần Bang

#PhamDoanTrangvotoi

#FreePhamDoanTrang

—-

RFA: Nhà báo độc lập/nhà hoạt động Phạm Đoan Trang sẽ bị đưa ra xét xử vào ngày 4/11 tới đây tại Tòa án Nhân dân Thành phố Hà Nội.

Đài Phát thanh Tiếng nói Việt Nam (VoV) loan tin ngày 18/10, dẫn quyết định của Tòa án Hà Nội như vừa nêu và cho biết thẩm phán chủ tọa phiên xử là bà Chử Phương Ngọc và hai Hội Thẩm Nhân dân Trương Việt Toàn và Nguyễn Thị Thúy.

Cô Phạm Đoan Trang sinh năm 1978, hộ khẩu thường trú tại Quận Cầu Giấy, Thành phố Hà Nội bị bắt vào khuy ngày 6/10 năm ngoái khi đang cư ngụ tại Thành phố Hồ Chí Minh. Sau đó cô bị di lý ra Hà Nội.

Cáo buộc mà cơ quan chức năng đưa ra đối với cô Phạm Đoan Trang là ‘tuyên truyền chống Nhàn nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam’ và ‘làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam’.

VoV cho rằng Cô Phạm Đoan Trang được nhiều người biết đến như một blogger và sở hữu trang Facebook có gần 70 ngàn lượt theo dõi.

Cô Phạm Đoan Trang viết nhiều cuốn sách về nhân quyền, chính trị được xuất bản ở trong nước và nước ngoài. Cô nhận được nhiều giải thưởng về nhân quyền trong những năm qua như giải Tự do Báo chí 2019 của tổ chức Phóng viên Không Biên Giới, giải Homo Homini 2017 từ tổ chức People In Need.

Nhân ngày nhà hoạt động Phạm Đoan Trang bị bắt giam một năm, các tổ chức nhân quyền và phi chính phủ lên tiếng kêu gọi trả tự do cho bà.

Hôm 6 tháng 10, tổ chức Sáng kiến Pháp lý Việt Nam (LIV), nơi cô Phạm Đoan Trang là người đồng sáng lập, ra tuyên bố lên án việc chính quyền Việt Nam giam giữ cô Phạm Đoan Trang và yêu cầu việc trả tự do cho cô.

Tuyên bố trên có đoạn: “Chúng tôi lên án hành vi của chính quyền Việt Nam trong việc liên tiếp sách nhiễu nhà đồng sáng lập của chúng tôi là bà Phạm Đoan Trang.

Việc bắt và giam giữ bà Trang là hành vi vi phạm quyền tự do ngôn luận một cách trắng trợn. Nói rộng hơn, hành động này còn tấn công vào nền tự do báo chí và hoạt động báo chí độc lập.”

Vào ngày 5/ 10, tổ chức Dự án 88 cũng cho đăng tải một bài quan điểm trên báo Asia Times, nói về nhà hoạt động Phạm Đoan Trang nhân dịp một năm ngày cô bị bắt.

Nguồn https://www.rfa.org/…/independent-journalist-activist…

Lời cám ơn đọc trong buổi lễ phát tang

Lời cám ơn đọc trong buổi lễ phát tang

6 giờ tối ngày 13-10-2021

Kính thưa Cha Phó Xứ, quý Thầy Phó Tế, quý vị trong Hội Đồng Mục Vụ và Tài Chánh, các ban ngành của Giáo Xứ Đức Ki Tô Ngôi Lời Nhập Thể cùng cộng đồng dân Chúa.

Kính thưa quí vị,

Con xin đại diện nhà hiếu, trước hết xin cám ơn quí Cha, quí Thầy Phó Tế cùng Ông Bà cô bác và quí anh chị em tham dự lễ phát tang tối hôm nay.

Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương. Thiên Chúa đã soi sáng để con tôi là Quốc gia nhập hội Thánh Chúa, đã được rửa tội trong dịp lễ Vọng Phục sinh vừa qua, vào ngày 03 tháng 04, cách nay 6 tháng, để được làm con cái Chúa.

 Nhờ vậy, trong niềm tin vào Chúa Kitô phục sinh và niềm tín thác vào Thiên Chúa toàn năng, chúng con rất đau buồn phải xa cách người thân yêu. Nhưng hy vọng vào lời hứa của Chúa:

“Lòng các con đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi. Thầy đi là để dọn chỗ cho anh em, và khi Thầy đã ra đi và dọn chỗ cho anh em rồi, Thầy sẽ trở lại đem anh em đi với Thầy, để Thầy ở đâu thì anh em cũng ở đó.” (Ga 14, 1-3)

Phaolô Phùng Ái Quốc chẳng có công nghiệp gì đáng kể trong đời thường, nhưng cũng nhờ vào lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa toàn năng, xin Cha trên trời mở lượng hải hà đem linh hồn Phaolô Phùng Ái Quốc vào nước hằng sống của Cha trên trời.

Chắc chắn trong đời sống thường nhật của Phaolô Phùng Ái Quốc đã làm nhiều tội lỗi với Thiên Chúa và phiền lòng các ông bà anh chị em. Chúng con xin cầu cùng Thiên Chúa toàn năng, qua lời chuyển cầu của Đức Mẹ Maria tha mọi tội lỗi cho linh hồn Phaolô. Chúng con cũng xin ông bà và anh chị em tha thứ những lỗi lầm của Phaolô Phùng Ái Quốc đã xúc phạm đến ông bà và anh chị em trong thời gian qua.

Chúng con kính xin ông bà và anh chị em tiếp tục cầu nguyện thêm cho linh hồn Phaolô Phùng Ái Quốc để linh hồn Phaolô sớm được hưởng vinh quang của nước Chúa trên quê Trời thật, hưởng vĩnh phúc đời đời, trong tình yêu thương vô biên của Thiên Chúa toàn năng.

Con xin đại diện toàn thể gia đình kính xin cám ơn Cha Phó xứ, quí Thầy Phó Tế, quí ông bà, cô bác cùng anh chị em đã bỏ thì giờ đến tham dự lễ phát tang tối hôm nay.

Chắc chắn chúng con có nhiều điều sơ sót. Vì lòng thương yêu gia đình chúng con, xin quí vị niềm tình tha thứ.

Một lần nữa chúng con vô cùng cảm tạ và tri ân.

Phùng Văn Phụng

13 tháng 10 năm 2021

Đọc trong buổi lễ phát tang cho Phùng Ái Quốc

Mời xem vài kỷ niệm hình ảnh của Phaolô Phùng Ái Quốc

https://www.dignitymemorial.com/obituaries/houston-tx/phaolo-phung-ai-quoc-10393661

Bài viết phân ưu rất cảm động và có nhiều ý nghĩa sâu xa…

Đây là bài viết phân ưu rất cảm động và có nhiều ý nghĩa sâu xa, rất an ủi cho gia đình tang quyến của anh chị Rung-Nga – (Cựu Chủ Nguyền Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình Houston và Vùng Phụ Cận)- xin gởi đến bà con, anh chị em đọc và xin tiếp tục cầu nguyện cho linh hồn Phaolô.

Phân Ưu

Kính thưa ÔB Phùng Văn Phụng và tang quyến.

Được tin Chúa đã gọi thứ nam của ÔB là Anh:

PHAOLÔ PHÙNG ÁI QUỐC

về với Chúa ngày 02-10-2021

Hưởng dương 48 tuổi

Chúng tôi những người đã cùng phục vụ với ÔB trong công tác tông đồ, rất xúc động gởi lời chân thành phân ưu đến ÔB Phùng Văn Phụng và tang quyến.

Khi gia đình có người thân yêu ra đi gây ra cảnh chia ly tang tóc, tâm tư bồi hồi thương tiếc kẻ ra đi, cũng như nỗi buồn của người ở lại, chúng tôi rất cảm thông và xin chia sẻ nỗi buồn đó với ÔB Phùng Văn Phụng và tang quyến.

Sách Khôn ngoan dạy rằng: “Người công chính dù có chết sớm cũng được yên vui, kẻ lành chết sớm bởi họ đẹp lòng Chúa nên Chúa cất sớm họ khỏi sự gian ác!”

Linh hồn người công chính ở trong tay Chúa, đau khổ sự chết không làm gì được họ, đối với con mắt người đời việc từ biệt chúng ta như đi vào cõi tiêu diệt, nhưng thật ra họ đang vui sống bình an trong nước Chúa.

Cho nên cuộc sống dài hay ngắn không thành vấn đề, không quan trọng bằng sống có ơn nghĩa với Chúa và đem lại những điều hữu ích cho gia đình và tha nhân.

Khi con mắt trần thế khép lại thì LINH HỒN vẫn sống không bị tiêu diệt, vì linh hồn thiêng liêng chẳng hề chết được và sẽ không bị phân hủy, đây là lúc linh hồn PHAOLÔ được mời gọi đến hiệp thông trong tình yêu muôn đời với Thiên Chúa.

Anh PHAOLÔ đã bước vào ngưỡng cửa của sự sống vĩnh cửu, mà rồi đây mỗi người chúng ta đều phải bước qua. Chúng tôi xin chia sẻ sự mất mát lớn lao này với ÔB Phùng Văn Phụng, xin hãy BÌNH TÂM PHÓ DÂNG mọi sự cho sự quan phòng của Thiên Chúa. Chúng tôi hiệp thông

cùng Tang Quyến cầu nguyện cho anh PHAOLÔ sớm về hưởng Nhan Thánh Chúa.

Xin anh nhớ cầu bầu cùng Chúa cho gia đình và chúng tôi là những người đang trên đường lữ thứ trần gian, được trung thành với Chúa đến những phút cuối của cuộc đời, đặc biệt là cầu nguyện cho tang quyến được sẵn sàng tuân hành thánh ý Chúa.

Xin Chúa quan phòng an bài mọi sự cho đẹp ý Ngài và nhờ sự cầu bầu của Thánh Mẫu Maria dẫn đưa Linh Hồn PHAOLÔ vào chốn nghỉ yên muôn đời.

Tạm biệt anh PHAOLÔ, cầu chúc anh được vui mừng diện kiến Tôn Nhan Chúa. Hẹn ngày tái ngộ trong cõi yêu thương đời đời.

Đại diện Rung Nga Nguyễn

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

Thư Cảm Tạ

Thư Cảm Tạ

Gia đình chúng con xin chân thành tri ân và cảm tạ:

Linh mục Gioan Vianney Nguyễn Ngọc Thụ

Chánh Xứ Giáo Xứ Đức Kitô Ngôi Lời Nhập Thể

Linh Mục Giuse Bùi Phương Tiến

Phó Xứ Giáo Xứ Ngôi Lời

Thầy Phó Tế Nguyễn Sỹ Bạch và Chị Nguyễn Phương

Thầy Phó Tế Đoàn Hồng Phúc và Hạnh

Thầy Phó Tế Nguyễn Cường và Hằng

Thầy Phó Tế Hoàng Dũng và Tâm

Thầy Phó Tế Phạm Hưng và Lan.

Hội đồng Mục Vụ và Hội Đồng Tài Chánh Giáo Xứ Ngôi Lời

Anh Bùi Minh, Nguyễn Đình Khuyến và anh em Đoàn Liên Minh Thánh Tâm

Anh Vũ Duy Chinh và Ban Xã Hội

Chị Nguyễn Thi Anna và Hội Các Bà Mẹ Công Giáo, Hội Legio Marie, Anh chị Hưng Đại và Đoàn Tông Đồ Fatima, Chị Nguyễn Thị Thê và Dòng Ba Đa Minh. Anh Nguyễn Mỹ và Huynh Đoàn Đa Minh

Ban Điều Hợp Giáo Lý Tân Tòng

Lớp Học Hỏi Thánh Kinh- Con Hẹn Gặp Chúa

Nhóm Cầu Nguyện Kính Lòng Thương Xót Chúa

 Anh Nguyễn Duy Khang và Quý Anh chị em Ca đoàn. Anh Đinh Tấn Nhà quàn Vĩnh Cửu. Anh chị Rung Nga Nguyễn, Cựu Chủ Nguyền Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình

Dòng Chúa Cứu Thế Hải Ngoại, Dòng Mẹ Chúa Cứu Chuộc, Dòng Truyền Giáo Ngôi Lời, Dòng Nữ Đa Minh Houston. Dòng Sứ Giả Fatima

Anh Cao Minh Kim và Hội Ái Hữu Cựu Học sinh trường Châu Văn Tiếp

Lê Hồng Kỉnh và Nhóm Đồng Hương Cần Giuộc và Cần Đước

Thầy Uông Đại Bằng và Cựu Học sinh trường Lương Văn Can

Bố Mẹ đỡ đầu anh chị Phạm Tác và Lưu Thị Sâm

Gia đình Chú Thím Tư, Gia đình chú Thím ba, Chú thím năm, Chú thím sáu, gia đình cô Hà và Diệp Dallas, Gia đình chú thím Phùng Văn Thành ở Việt Nam. Gia đình Anh chị Bày Tri-Kỷ và các con, cháu

Gia đình Thông Gia Bà Quả Phụ Đinh Vương Thân và các con cháu

Gia đình Thông Gia Bà Quả Phụ Ngô Văn Ruy- Chính Taylor và các con cháu

Gia đình Thông Gia Trương Văn Thành và các con cháu

Gia đình Anh Chị Nguyễn Văn Ri và các con gồm Thuyên, Uyên Thy và Bé My.

Anh chị Lê Phát Minh, Nguyễn Tấn Trí và các anh chị em Liên Minh Dân Chủ Việt Nam

Anh chị Nhà Văn Nguyễn Thế Giác

Anh chị em Đoàn Financial Group, Đoàn Hữu Đức, Bảo Hân, Bảo Thy

Anh chị em Bưu Điện

Nhân viên của Hillcroft Medical Clinic

Quý Thân nhân và bạn hữu xa gần ở các tiểu bang khác trong nước Mỹ, ở Úc, Canada, Pháp.

Đã điện thư, điện thoại, an ủi, thăm viếng, cầu nguyện, hiệp thông trong nghi thức phát tang, Thánh Lễ an táng để tiễn đưa người thân của chúng con là:

Phaolô Phùng Ái Quốc

Đến nơi an nghỉ cuối cùng

Nguyện xin Thiên Chúa và Mẹ Maria, Thánh cả Giuse ban muôn ơn lành cho quý Cha, quý Thầy cùng toàn thể quý vị.

Trong lúc tang gia bối rối, có điều chi thiếu sót, kính xin quý Cha, quý Thầy cùng toàn thể quý vị niệm tình tha thứ.

Tang Gia Đồng Bái Tạ

Cha Mẹ: Ông Bà Phùng Văn Phụng

Vợ: Trương Kim Tâm

Tìm Kẻ Trừ Tà

Tìm Kẻ Trừ Tà

Trích từ “Những Trang Nhật Ký của Một Linh Mục” (trang 222 – 244) – Lm Nguyễn Tầm Thường, S.J.

Giã từ xứ đất thần linh và quê hương của những Thầy Bà La Môn, tôi dừng lại Việt Nam trước khi về Mỹ. Bốn rưỡi sáng từ Sài Gòn tôi lấy taxi đi Bến Tre. Nơi tôi sắp đến là họ đạo Cái Bông, thị xã Ba Tri. Nơi đây, hơn hai mươi năm về trước đã xôn xao một thời. Nơi xảy ra câu chuyện quỷ nhập vào một thiếu nữ. Hơn hai mươi năm sau, tôi đến đây phỏng vấn, tìm hiểu và ghi lại chứng tích của những người còn sống về câu chuyện mà tôi tin có thật.

Hiện Tượng Quỷ Nhập

Trong nhà thờ, trưa thứ Bảy ngày 14, tháng 7, tôi ngồi hỏi chuyện cha quản nhiệm về những hiện tượng quỷ dữ phá phách trong nhà thờ này. Đặt máy video thu hình xong, câu chuyện bắt đầu, tôi bấm máy, băng video bắt đầu chuyển. Sau mấy phút, kiểm soát lại xem hình đã thu, tất cả trắng xóa! Hình không thu được vào máy. Tôi kiểm soát lại pin, đường giây, băng video, tất cả không có gì trục trặc. Xin lỗi cha quản nhiệm để bắt đầu lại cuộc phỏng vấn. Quay xong một đoạn, tôi soát lại xem đoạn vừa quay, tất cả vẫn là trắng xóa trên màn hình. Tôi soát lại lần nữa, không có gì trục trặc. Trên khung hình máy video, phần đèn ghi record cháy sáng, báo hiệu máy đang thu hình, không có gì trục trặc. Nhưng khi chiếu lại, màn ảnh cứ trắng xóa, hình không thu vào máy được.

Đây là sự kiện xảy ra lần đầu kể từ khi tôi mua và xử dụng chiếc máy này đã hai năm rồi. Sau gần một tiếng không làm sao thâu hình được, tôi bắt đầu lo. Tôi muốn ghi lại bằng hình ảnh các chứng nhân còn sống. Một khi họ qua đời rồi, câu chuyện sẽ trở nên mất ý nghĩa vì bấy giờ chỉ còn chuyện kể truyền miệng, không còn nhân chứng nữa. Nếu máy không làm việc, chuyến đi của tôi sẽ vô ích. Cha quản nhiệm kiên nhẫn ngồi đợi gần một tiếng đồng hồ. Tôi ái ngại quá.

Bắt đầu lo. Tôi nghĩ bụng: “Này Satan, hay là mày muốn phá cuộc phỏng vấn này? Nhất định, cách này hay cách khác, ta phải thực hiện cuộc phỏng vấn này .” Nếu máy không làm việc thì sao? Cả chuyến đi của tôi vô ích. Và rồi ngày trở về Mỹ của tôi sắp đến. Bao giờ tôi mới có cơ hội như hôm nay. Biết đâu có ngày trở lại thì những nhân chứng quan trọng này đã chết mất rồi. Trong tôi hỗn mang nhiều tâm tư khó tả. Tôi bắt đầu nghĩ xin cha quản nhiệm cầu nguyện với Đức Mẹ cho công việc trôi chảy, vì sự kiện hơi lạ, tôi chưa bao giờ gặp máy không thâu được hình như thế này.

Trong ý nghĩ cầu nguyện ấy tôi thu lại hình thử xem thế nào. Lạ lùng thay, màn ảnh có hình ! Máy làm việc như thường lệ. Tôi cầu xin cho máy đừng trục trặc. Hồi hộp, tôi bắt đầu cuộc phỏng vấn :

– Thưa cha, tại sao cha tin rằng đây là trường hợp mà quỷ nhập thật, chứ không phải cô ta bị bệnh tâm thần?

Khi phỏng vấn, tôi thường đứng về phía chống lại câu chuyện quỷ nhập, tôi viện lẽ này, lẽ kia để bào chữa cho hiện tượng kỳ lạ ấy chỉ là hậu quả của tâm trí rối loạn mà thôi. Cha quản nhiệm trả lời :

– Tôi xin hỏi cha nhé, cha nhìn những chiếc ghế quỳ trong nhà thờ này xem. Nó thấp như thế kia, cô ta nằm ngửa, bất động, tay dang ra mà nó cứ trôi từ từ qua dưới các ghế quỳ này như có kẻ đẩy đi. Người nó to, ghế quỳ thấp thế kia, làm sao người qua lọt, thế mà nó cứ trôi từ từ qua mười mấy, hai mươi dẫy ghế.

Tôi nhìn, rồi lấy tay xem lại khoảng cách các ghế quỳ. Quả thật, từ mặt nền nhà thờ đến chiếc ghế quá thấp. Không tài nào có thể đút đầu qua được. Nghe cha quản nhiệm kể, thật khủng khiếp. Ngài tiếp tục:

– Nó cứ trôi như thế giống như có người đẩy. Thật ghê quá. Nó trôi gần đến cuối, ra phía giữa nhà thờ thì tôi đến trước, chặn đầu nó, tôi hô lớn: “Nhân danh Chúa ta truyền cho mày ra khỏi người này .” Nói thế xong, nó bỏ mà ra khỏi. Cô ta trở lại bình thường. Đấy, như thế mà cha bảo là bệnh tâm thần à? Tâm thần làm sao chui qua lọt dưới hàng ghế quỳ này?

Trong nhà thờ vắng, nghe cha kể chuyện, ngài chỉ cho tôi chỗ cô ta trôi trên mặt sàn nhà thờ. Tôi thấy rợn người. Tiếng sửa nhà, đập tường ầm ầm ngoài cuối, phía bên nhà xứ vọng vào. Trời tháng bảy đang mùa hè, nhà thờ rộng mênh mông, mang chút gió miệt vườn buông qua cửa sổ nên không nóng lắm. Tôi đứng nhìn lòng nhà thờ sâu thẳm lên gian cung thánh. Nhờ chiếc bóng đèn cực mạnh trên trần chiếu xuống, tượng Chúa chịu nạn trên thánh giá sáng rõ. Ròng rã mấy tháng trời linh mục 74 tuổi đang ngồi trước mặt tôi kia đã vất vả thách thức với Satan trong ngôi nhà thờ này. Bất chợt tôi nhớ đến một truyện ngắn đã viết gần chục năm về trước, in trong tập truyện ngắn Đường Về Thượng Trí, câu chuyện mang tựa đề “Đêm Satan, Đêm Đức Tin .”

Ngày đó tôi viết truyện ngắn này xảy ra như một thách thức giữa quyền phép Satan và đức tin của linh mục. Hai bên chiến đấu với nhau trong một ngôi nhà thờ. Truyện chỉ là tiểu thuyết giả tưởng. Không ngờ hôm nay tôi đang đứng trước một cha già 74 tuổi, người đã thực sự đương đầu với Satan. Chuyện đã thật sự xảy ra trong ngôi thánh đường này. Và cha đã cho tôi biết ngài toát mồ hôi trong cuộc đương đầu với Quỷ, sau cùng cha đã chiến thắng bằng đức tin mà thôi.

Nhớ lại câu chuyện ngắn mình đã sáng tác, tôi càng thú vị khi quay phim và phỏng vấn cha già về chuyện thật đã xảy ra nơi tôi đang đứng đây. Trong truyện ngắn, tôi mô tả Satan có một quyền năng không nhỏ. Trong chuyện thật xảy ra ở đây, cha già kể tôi nghe, quỷ nhập nơi người con gái này cũng thế. Cha nói:

– Mới đầu tôi rẩy nước phép, nó sợ. Tôi dí thánh giá vào nó, nó thụt lùi. Tôi lấy giây Stola, giây các phép truyền nó phải ra, nó hốt hoảng. Nhưng mà cha biết không? Sau một thời gian nó không sợ nữa. Có đời nào tôi đưa giây các phép, nó lấy đặt xuống đầu làm gối ngủ. Tôi kinh hoàng, không biết làm cách nào trừ nó. Mấy tháng trời ròng rã, trừ được nó ra rồi nó lại nhập vào cô ta, cứ như thế không chịu đi. Tôi lo quá không biết làm thế nào. Nhà nước, công an, dân chúng cứ xô tới theo dõi câu chuyện. Tôi bảo với Chúa, chết con mất, người ta đang chờ đợi nơi con trong cuộc trừ quỷ này. Tôi toát mồ hôi. Cũng sợ chứ. Tôi không biết làm sao.

Trong truyện ngắn tôi viết, tôi kết một cách bỏ ngỏ, tôi không để cho Satan thắng, vì nếu thắng thì còn đâu niềm tin nơi linh mục và ơn Chúa. Nhưng tôi cũng không kết là linh mục thắng một cách trọn vẹn vinh quang. Tôi muốn kết là Satan chưa bỏ cuộc, nó sẽ trở lại. Và cuộc chiến còn dài, nghĩa là linh mục trong truyện ngắn đó, nếu muốn thắng quỷ, đời ngài phải là một cuộc chiến không ngừng và phải bám vào Chúa liên lỉ. Điều ấy cũng đơn giản mà đúng thôi. Vì đức tin dạy tôi rằng có khi nào ma quỷ buông tay đâu, có khi nào tôi không bám vào Chúa đâu.

Câu chuyện quỷ nhập xảy ra ở nhà thờ Cái Bông, thị xã Ba Tri này cũng thế, Quỷ không muốn ra. Không phải cứ linh mục nhân danh Chúa mà truyền lệnh được đâu. Tôi thay một cuốn video mới, sáu mươi phút nữa vào máy để tiếp tục phỏng vấn. Tôi xin cha già cho tôi hỏi chi tiết kỹ lưỡng vì tôi muốn có tài liệu thật. Tôi nghĩ những tài liệu này có ích cho tôi. Nhìn tuổi già của cha, năm nay ngài đã 74 rồi. Tôi lại ở xa, đâu có nhiều cơ hội gặp gỡ. Nếu Chúa gọi ngài ra đi, tất cả bí mật sẽ mang theo xuống lòng đất.

Sau này, tôi được một người giáo dân ở đấy cho biết, cha già chịu khó cho tôi quay phim như thế là chuyện lạ lùng đấy. Ngài không muốn ai chụp hình như thế bao giờ. Trong truyện ngắn “Đêm Satan, Đêm Đức Tin” tôi viết chục năm về trước, tôi tả chân dung vị linh mục vất vả với Satan trong nhà thờ. Không ngờ chuyện thật xảy ra ở đây cha quản nhiệm cũng gian nan trong nhà thờ với nó. Trong truyện, sau cùng cũng chỉ dựa vào đức tin mà vị linh mục chống trả lại được Satan. Chuyện thật ở đây, cha quản nhiệm đã nhiều lần trừ quỷ, nó ra rồi lại nhập trở lại. Nếu rửa tội nó không hết thì sao? Đó thật là thách đố lớn. Sau này cha quản nhiệm bảo ngài lo sợ toát mồ hôi trong nghi thức Rửa Tội. Ngài bảo đã trừ nhiều lần là không hết. Nếu bây giờ Rửa Tội mà cũng không hết thì ăn nói làm sao với những người đang nhìn thách đố đố vào đạo, biết trả lẽ thế nào về niềm tin nơi giáo dân.

Cuộc phỏng vấn này với tôi mang thú vị rất riêng tư, vì chính chuyện mình giả tưởng ngày xưa hôm nay tìm được những nét đồng chung. Tôi đã tìm được kẻ trừ tà trong chuyện thực của đời sống.

Lm. Nguyễn Tầm Thường S.J.

From: Le Ngoc Bich & KimBang Nguyen