CÂY NÊU NGÀY TẾT

Rung Nga Nguyen

CÂY NÊU NGÀY TẾT

Hàng năm, cứ vào dịp Tết Nguyên đán ông Táo về trời là Quỷ vào quấy nhiễu đất liền, người ta trồng cây nêu để Quỷ không bén mảng đến chỗ Người cư ngụ còn mang tính chất trừ tà.

Trên cây nêu có treo khánh đất, có tiếng động phát ra khi gió rung để nhắc nhở bọn Quỷ nghe mà tránh. Trên ngọn cây nêu còn buộc một bó lá dứa hoặc cành đa mỏ hái để cho Quỷ sợ. Ngoài ra, người ta còn vẽ hình cung tên hướng mũi nhọn về phía đông và rắc vôi bột xuống đất trước cửa ra vào trong những ngày Tết để cấm cửa Quỷ.

Có người cho đó là hủ tục mê tín dị đoan, tuy nhiên nhìn sâu vào từng chi tiết bên trong câu chuyện để thấy được tính nhân văn của nó mà cảm nhận được ý nghĩa của việc trồng cây nêu ngày Tết như thế nào. Cây tre là biểu trưng cho tính chất dẻo dai bền bỉ và vững chắc là bản sắc của con người Việt Nam, Gió bão cực mạnh cũng không làm tre đổ hay bật rễ, biểu tượng của người quân tử, khí thế hiên ngang tâm hồn cao thượng, kiên cường trước gió cao ngạo với cái “sỹ” của người quân tử tính tình thẳng thắn như cây tre.

Trồng cây nêu đầu năm mới để đánh dấu những ngày vui, hạnh phúc nhất trong năm, những may mắn mới với ước mong nhiều đổi mới hơn, nhiều thành đạt hơn. Trên cây nêu còn treo đèn lồng vào buổi tối với ý nghĩa để soi đường cho hương linh ông bà tổ tiên thấy đường về nhà đón tết cùng con cháu. Đây cũng nói lên ý nghĩa cao quý qua tinh thần hiếu đạo, tưởng nhớ ông bà tổ tiên.

ST

Cãi nhau, ông gốc Việt ở Texas bắn bạn nhậu đồng hương chết tại chỗ

Cãi nhau, ông gốc Việt ở Texas bắn bạn nhậu đồng hương chết tại chỗ

January 13, 2022

SAN LEON, Texas (NV) – Một ông gốc Việt ở Texas bị bắt vì nghi bắn chết ông gốc Việt khác sau khi hai người cùng nhậu rồi cãi nhau cuối tuần qua, theo báo Galveston County Daily News hôm Thứ Hai, 10 Tháng Giêng.

Vụ nổ súng xảy ra sáng Chủ Nhật. Cảnh sát xác nhận nạn nhân là ông Sang Nguyễn, 66 tuổi.

Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân dẫn đến vụ nổ súng. (Hình minh họa: Galveston County Sheriff’s Office)

Cùng ngày, cảnh sát cũng bắt giữ và truy tố ông Tuấn Anh Trần, 52 tuổi, tội giết người, ông Henry Trochesset, cảnh sát trưởng Galveston County, cho hay.

Cảnh sát đến khu 600 đường Ninth sau khi nhận được tin báo có người bị bắn, ông Trochesset cho biết.

Khi nhân viên cấp cứu tìm thấy nạn nhân, họ làm hô hấp nhân tạo cho ông ta, theo ông Trochesset. Nạn nhân được công bố chết tại hiện trường lúc 9 giờ 48 phút sáng, ông Trochesset loan báo.

Hai ông này cãi nhau trong lúc đang nhậu tối hôm trước, ông Trochesset cho biết thêm.

Một ông bỏ chạy khỏi hiện trường nhưng bị cảnh sát bắt gần đó, ông Trochesset cho hay. Cảnh sát còn tịch thu khẩu súng của ông này, theo ông Trochesset.

Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân dẫn đến vụ nổ súng, ông Trochesset nói.

Đến chiều Thứ Hai, ông Tuấn vẫn đang bị giam tại nhà tù Galveston County, tiền thế chân tại ngoại được ấn định $125,000, theo hồ sơ nhà tù. (Th.Long) [qd]

Diễn văn của TT Biden nhân dịp một năm Quốc Hội Mỹ bị tấn công

Diễn văn của TT Biden nhân dịp một năm Quốc Hội Mỹ bị tấn công

January 6, 2022

WASHINGTON, DC (NV) – Nhân dịp đánh dấu một năm vụ bạo loạn tại Quốc Hội, mà trong đó, ủng hộ viên của cựu Tổng Thống Donald Trump tấn công vào tòa nhà Quốc Hội nhằm ngăn chặn tiến trình xác nhận kết quả bầu cử năm 2020, mà trong đó, ông Trump thua ông Joe Biden, làm năm người chết, hơn 140 người bị thương, và hàng trăm người bị bắt và truy tố, hôm Thứ Năm, 6 Tháng Giêng, Tổng Thống Joe Biden đã đọc bài diễn văn tại Statuary Hall, dưới mái vòm Rotunda của Quốc Hội, gởi đến người dân Mỹ.

Tổng Thống Joe Biden đọc bài diễn văn tại Quốc Hội nhân đúng một năm xảy ra vụ người ủng hộ cựu Tổng Thống Donald Trump gây bạo loạn. (Hình: Greg Nash-Pool/Getty Images)

Sau đây là bản dịch toàn bộ bài diễn văn:

Thưa bà phó tổng thống và thưa quốc dân đồng bào,

Đúng vào ngày này một năm trước đây, tại nơi thiêng liêng này, nền dân chủ nước Mỹ bị tấn công. Ý chí của người dân bị tấn công. Hiến Pháp của đất nước chúng ta phải đối mặt với mối đe dọa nghiêm trọng nhất. 

Dù phải đối mặt trước các cuộc tấn công tàn bạo với số lượng người đông hơn gấp bội, các thành viên Cảnh Sát Quốc Hội, Sở Cảnh Sát Washington DC, Vệ Binh Quốc Gia cùng những nhân viên công lực can đảm khác đã cứu nguy cho công lý. 

Nền dân chủ đã được giải cứu. Người dân đã chiến thắng.

Lần đầu tiên trong lịch sử của đất nước, một tổng thống vừa thất cử cố gắng ngăn cản việc chuyển giao quyền lực một cách ôn hòa với một đám đông hỗn loạn, đầy bạo lực, tấn công vào Quốc Hội. Nhưng họ đã thất bại! Thật sự, hoàn toàn thất bại!

Và vào ngày đáng ghi nhớ này, chúng ta phải bảo đảm rằng một cuộc nổi loạn như vậy sẽ không bao giờ, không bao giờ, xảy ra một lần nữa.

Hôm nay, tôi nói chuyện với đồng bào từ Statuary Hall, trụ sở Quốc Hội. Đây là nơi Hạ Viện đã họp trong 50 năm ở những thập niên trước Nội Chiến.

Tại đây, này, nơi một thượng nghị sĩ trẻ của tiểu bang Illinois, ông Abraham Lincoln, ngồi ở bàn 191. Phía trên ông, phía trên chúng tôi đi qua cánh cửa đó, dẫn vào mái vòm, là bức tượng của Clio, nữ thần lịch sử. Trên tay bà, một cuốn sách đang mở, trong đó bà ghi lại những sự kiện đang diễn ra nơi đây. Nữ thần lịch sử Clio hiện diện tại hội trường này, đúng một năm trước đây, cũng như hơn 200 năm qua. Bà ghi lại những gì đã diễn ra: Lịch sử thật, dữ kiện thật, sự thật mà Phó Tổng Thống Kamala Harris vừa mới kể. “Sự thật” mà quý vị cùng tôi và cả thế giới tận mắt chứng kiến.

Kinh Thánh nói rằng hãy nhận biết sự thật và sự thật sẽ giải thoát chúng ta. Chúng ta sẽ biết sự thật. Đây là sự thật về ngày 6 Tháng Giêng, 2021. 

Hãy nhắm mắt lại và quay trở lại ngày hôm đó. 

Đồng bào thấy gì?

Những kẻ nổi loạn tràn ngập vào bên trong toà nhà Quốc Hội này, đưa lá cờ Liên Minh Miền Nam tượng trưng cho nguyên nhân chia cắt và tiêu diệt nước Mỹ. 

Ngay cả trong thời Nội Chiến, bạo loạn như thế chưa bao giờ xảy ra. Nhưng chuyện này đã xảy ra ở đây vào năm 2021 vừa qua.

Đồng bào còn thấy gì nữa không? 

Một đám đông ô hợp, đập vỡ kiếng cửa sổ, phá các cửa ra vào, xâm nhập vào Quốc Hội, dùng cán cờ Mỹ làm vũ khí như giáo mác, dùng bình cứu hỏa phang vào đầu các cảnh sát viên. 

Một đám đông ô hợp luôn miệng tuyên bố yêu quý nhân viên công lực nhưng lại hành hung các nhân viên cảnh sát: Kéo lê, xịt hơi cay, và dẫm đạp lên họ. Đã có tới hơn 140 cảnh sát bị thương. 

Tất cả chúng ta đều nghe các viên chức cảnh sát, túc trực tại nơi này trong ngày hôm đó, ra điều trần, kể lại những gì đã xảy ra. Một giới chức công lực mô tả đó là “một trận hỗn chiến thời Trung Cổ,” và sự việc xảy ra trong ngày hôm đó làm cho ông sợ hãi hơn cả khi chiến đấu tại Iraq.

Thử hỏi: Đố có người nào, bất kỳ ai, dám giảm nhẹ, coi thường, hoặc phủ nhận “lửa địa ngục” mà những cảnh sát viên phải trải qua trong ngày hôm đó?

Chúng ta tận mắt chứng kiến ​​những kẻ bạo loạn hoành hành khắp mọi chỗ tại toà nhà Quốc Hội này. Rồi họ còn đe dọa tính mạng vị chủ tịch Hạ viện, hay dựng giá đòi treo cổ vị phó tổng thống của Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ.

Còn những điều gì mà chúng ta không nhìn thấy? 

Đó là chúng ta không thấy một cựu tổng thống, sau khi kích động đám đông tấn công vào Quốc Hội, rồi rút êm vào trong phòng ăn riêng, kế Phòng Bầu Dục trong Toà Bạch Ốc, ngồi xem tất cả diễn tiến của cuộc nổi loạn, trên màn ảnh truyền hình. 

Nhưng, ông ấy đã không hành động gì hết, dù chứng kiến cảnh sát bị hành hung, dù bao nhiêu sinh mạng bị đe doạ, và thủ đô nước Mỹ chìm trong hỗn loạn.

Những người nổi loạn đó không phải là khách du lịch. Đây là một cuộc nổi dậy có vũ trang. 

Những người nổi loạn này không tìm cách bảo vệ mà tìm cách phủ nhận ý chí người dân. Họ đến để áp đặt duy ý chí chứ không tìm kiếm một cuộc bầu cử tự do và công bằng. Họ đến để tìm cách lật ngược kết quả bầu cử. 

Họ đến nhưng không phải để cứu chính nghĩa, mà tìm cách chà đạp Hiến Pháp nước Mỹ. 

Nhắc lại chuyện này hôm nay, không phải để bị sa lầy trong quá khứ, nhưng để bảo đảm những sai trái của quá khứ không bị chôn vùi.

Đó là phương cách duy nhất để tiến lên phía trước. 

Đó là những gì các quốc gia vĩ đại từng thực hiện: Không vùi lấp sự thật mà đối mặt để giải quyết. Điều này nghe có vẻ cường điệu hoá, nhưng đó là sự thật. 

Các quốc gia vĩ đại đó luôn sẵn sàng đối diện sự thật. 

Và đất nước chúng ta cũng là một quốc gia vĩ đại như thế.

Thưa đồng bào, sự thật luôn hiện hữu trên cuộc đời, tuy nhiên, cũng cay đắng rằng vẫn tồn tại những lời nói dối. 

Những lời dối gạt được hình thành và lan truyền vì lợi ích và quyền lực. 

Chúng ta cần phải tuyệt đối biết rõ ràng đâu là sự thật và đâu là dối trá! 

Và đây là sự thật: Cựu tổng thống Mỹ đã bịa đặt và lan truyền một hệ thống dối trá về cuộc bầu cử năm 2020. 

Ông ấy làm như thế vì coi trọng quyền lực cá nhân hơn nền tảng quốc gia, bởi vì, ông ấy nhìn lợi ích của bản thân quan trọng hơn lợi ích của nước Mỹ. 

Và ông ấy cho rằng tự ái của mình bị tổn thương còn quan trọng hơn nền dân chủ hay Hiến Pháp của đất nước.

Ông ấy không muốn chấp nhận thua cuộc, mặc dù, đó là điều mà 93 vị thượng nghị sĩ, bộ trưởng tư pháp, và cả vị phó tổng thống của ông ấy, cùng các thống đốc và giới chức ở các tiểu bang chiến trường đều đồng thuận: Ông ấy đã thua cuộc bầu cử.

Và đó cũng là điều mà 81 triệu người Mỹ đã làm khi quyết định bỏ phiếu cho một con đường mới ở phía trước. 

Ông ấy đã làm một điều mà chưa từng có một vị tổng thống nào trong lịch sử nước Mỹ thực hiện: Đó là từ chối chấp nhận kết quả của một cuộc bầu cử và ý chí của người dân Mỹ.

Trong khi một số người, nam và nữ giới, can đảm trong đảng Cộng Hòa, đang chống lại sự dối trá đó, họ cố gắng bảo tồn nền móng nguyên tắc của đảng, thì lại có quá nhiều người khác đang biến đảng đó thành một thứ gì đó khác, không còn là đảng của các tổng thống như Lincoln, Eisenhower, Reagan, hay hai cha con Bush.

Bất chấp những khác biệt giữa tôi với những người Cộng Hòa trung thành với một nhà nước pháp quyền chứ không phải với một cá nhân, tôi sẽ luôn tìm cách làm việc cùng với họ, để tìm ra các giải pháp chung.

Bởi vì nếu chúng ta có chung niềm tin vào nền dân chủ, thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. 

Vì vậy, ngay lúc này, chúng ta cần phải quyết định xem chúng ta sẽ trở thành quốc gia nào? 

Nước Mỹ sẽ trở thành một quốc gia chấp nhận bạo lực như một chuẩn mực chính trị chăng? 

Hay liệu đất nước này trở thành một quốc gia cho phép giới chức bầu cử có quyền lật ngược ý chí của người dân được thể hiện một cách hợp pháp qua lá phiếu hay không?

Liệu có phải chúng ta trở thành một quốc gia sống không dưới ánh sáng sự thật mà dưới cái bóng của sự dối trá? 

Chúng ta không thể cho phép mình trở thành loại dân tộc như vậy. Con đường tương lai phía trước là nhìn nhận và sống theo sự thật.

Lời dối trá “Big Lie” được cựu tổng thống và nhiều đảng viên Cộng Hòa, những người sợ cơn thịnh nộ của ông ấy, kể lại là vụ nổi loạn ở đất nước này thực sự diễn ra vào Ngày Tổng Tuyển Cử, 3 Tháng Mười Một, 2020.

Hãy suy nghĩ về việc này. 

Những gì họ nói đó, có phải là những gì đồng bào nghĩ hay không? Hay đó có phải là những gì mà đồng bào nghĩ đến khi bỏ phiếu trong ngày hôm đó? 

Đồng bào có nghĩ rằng khi bỏ phiếu, thực hiện nghĩa vụ cao nhất của một công dân, có nghĩa là đồng bào “đang nổi loạn” hay không?

Những người ủng hộ cựu tổng thống đang cố gắng sửa lại lịch sử. Họ muốn đồng bào xem Ngày Bầu Cử là Ngày Nổi Loạn và cuộc bạo động diễn ra tại Quốc Hội vào ngày 6 Tháng Giêng, 2021 là một biểu hiện thực sự của ý chí người dân Mỹ.

Đồng bào có thể nào tưởng tượng một cách khó hiểu hơn thế hay không, để phác hoạ về đất nước này, về nước Mỹ? 

Tôi không thể nào hình dung được như thế.

Và sự thật là đây: Cuộc bầu cử năm 2020 là cuộc biểu dương dân chủ vĩ đại nhất trong lịch sử của nước Mỹ. 

Số cử tri bỏ phiếu trong cuộc bầu cử năm 2020 đó nhiều hơn bao giờ hết trong lịch sử nước Mỹ. Có tới hơn 150 triệu người Mỹ bỏ phiếu dù trong lúc có đại dịch COVID-19.

Nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng của nhiều cử tri là rất lớn, do đó, nên hoan nghênh những người thực hiện quyền công dân, chứ không công kích hay chỉ trích họ.

Tuy nhiên, ngay lúc này, nhiều tiểu bang đang soan thảo luật bầu cử mới. Không phải để bảo vệ, mà là để phủ nhận quyền đầu phiếu của cử tri. 

Các luật mới không những chỉ áp chế việc bỏ phiếu, mà còn để huỷ bỏ. Không phải để củng cố hoặc bảo vệ nền dân chủ của đất nước, nhưng làm theo ý của vị cựu tổng thống thất cử. 

Thay vì xem xét kết quả bầu cử từ năm 2020 và đưa ra các ý tưởng mới hoặc ý tưởng tốt hơn để được nhiều phiếu bầu hơn, cựu tổng thống và những người ủng hộ ông quyết định áp chế quyền đầu phiếu của đồng bào và hủy hoại cuộc bầu cử để tìm chiến thắng.

Thật vô cùng sai trái!

Phải nói thẳng ra: Đó là hành động phản dân chủ. Không phải là tinh thần của Mỹ.

Lời nói dối “Big Lie” thứ nhì mà những người ủng hộ cựu tổng thống phao tin rằng kết quả cuộc bầu cử 2020 không đáng tin tưởng. 

Sự thật là không có bất kỳ cuộc bầu cử nào trong lịch sử nước Mỹ được kiểm soát kỹ lưỡng hơn hay được tính toán kỹ lưỡng hơn cuộc bầu cử năm 2020.

Mọi vụ kiện đưa nghi vấn về kết quả bầu cử nộp ở mọi cấp tòa án đều bị các thẩm phán bác bỏ, mà đa số họ là do giới chức Cộng Hòa bổ nhiệm, bao gồm cả người do chính cựu tổng thống bổ nhiệm, từ các tòa án tiểu bang đến Tối Cao Pháp Viện Mỹ. 

Chuyện tái kiểm phiếu được thực hiện nhiều nơi. Tiểu bang Georgia thực hiện việc tái kiểm phiếu đến ba lần, và một lần đếm lại bằng tay. Ngoài ra, còn các cuộc kiểm phiếu mang tính đảng phái được tiến hành ở vài tiểu bang vào lúc rất lâu sau ngày bầu cử. 

Rốt cuộc là kết quả không hề thay đổi. 

Điều mỉa mai cho bên đòi đếm phiếu lại là, ở một số nơi, tỉ lệ phiếu bầu cho người chiến thắng lại gia tăng.

Vì vậy, cần phải nói rõ ràng những gì xảy ra vào năm 2020. 

Ngay cả trước khi lá phiếu đầu tiên được đưa vào thùng phiếu, cựu tổng thống đã gieo rắc nghi ngờ về kết quả bầu cử. Ông ấy tung ra những lời nói dối trong nhiều tháng trước đó và hoàn toàn không dựa trên bất kỳ bằng chứng nào. 

Thực sự, ông ấy chỉ tìm một cái cớ, một cái cớ để che đậy sự thật: Đó là ông ấy không chỉ là một cựu tổng thống. 

Ông ấy là một cựu tổng thống bị thất cử, vì thua tới hơn 7 triệu phiếu bầu của đồng bào. Ông ấy thua trong một cuộc bầu cử toàn vẹn, tự do, và công bằng.

Rõ ràng, sự thật đơn giản là không có bằng chứng nào cho thấy kết quả bầu cử không chính xác. Trên thực tế, tại tất cả các phiên toà, khi cần phải đưa ra bằng chứng và tuyên thệ nói sự thật, cựu tổng thống không chứng minh được những cáo buộc mà ông đưa ra.

Chỉ cần suy nghĩ về chi tiết này: Cựu tổng thống và những người ủng hộ ông chưa bao giờ có thể giải thích tại sao họ lại chấp nhận kết quả bầu cử khác cũng diễn ra vào ngày 3 Tháng Mười Một, 2020. 

Ví dụ, các cuộc bầu cử cho các chức vụ thống đốc tiểu bang, hay tại Thượng Viện và Hạ Viện, đặc biệt, kết quả bầu cử giúp thu hẹp khoảng cách tại Hạ Viện. 

Tại sao họ không thắc mắc?

Trên mỗi lá phiếu bầu, tên của tổng thống đứng đầu tiên, rồi kế tiếp, những hàng dưới là thống đốc, thượng nghị sĩ, và dân biểu Hạ Viện.

Tại sao các cuộc bầu cử những chức vụ khác đều chính xác, nhưng cuộc bầu cử tổng thống lại sai sót, dù được tính trên cùng một lá phiếu? Tại sao chỉ có sự khác biệt trên cuộc bầu cử tổng thống dù lá phiếu được bỏ cùng một ngày, của một cử tri?

Điểm khác biệt là, cựu tổng thống không thua ở những chức vụ khác, chỉ thua trong phần tranh cử mà ông tham gia thôi.

Cuối cùng, lời nói dối “Big Lie” thứ ba được cựu tổng thống và những người ủng hộ truyền đi là đám đông tìm cách áp đặt ý chí của họ thông qua bạo lực là những người ái quốc thực sự.

Đó có phải là điều đồng bào nghĩ khi nhìn đám đông ô hợp lục soát các văn phòng trong trụ sở Quốc Hội, phá hoại tài sản, phóng uế theo đúng nghĩa đen ở hành lang? 

Lục lọi bàn làm việc của các thượng nghị sĩ và dân biểu? Hay săn lùng các thành viên của quốc hội? Phải chăng đó là yêu nước? 

Đó không phải là quan điểm của tôi.

Đối với tôi, những người yêu nước thực sự là hơn 150 triệu người Mỹ bày tỏ một cách ôn hòa bằng lá phiếu của họ trong cuộc bầu cử, là những nhân viên bầu cử cương trực bảo vệ tính toàn vẹn của lá phiếu, và những anh hùng đã bảo vệ toà nhà Quốc Hội linh thiêng này. 

Không thể nói là yêu nước chỉ khi nào được thắng cử. Không thể nói là tôn trọng luật pháp khi chỉ tuân theo luật vì có lợi cho mình. 

Không thể nào là một người yêu nước khi dung dưỡng và cho phép dối trá.

Những kẻ nổi loạn tại Quốc Hội và những kẻ xúi giục, kích động như thế chẳng khác nào cứa dao vào cổ họng nước Mỹ và nền dân chủ Mỹ.

Những kẻ bạo loạn vào tòa nhà này không phải vì lòng yêu nước hay thượng tôn luật pháp. 

Họ đến đây trong cơn cuồng nộ, không phải phục vụ đất nước Mỹ, mà chỉ là phục vụ cho một con người, kẻ đã kích động đám đông, kẻ âm mưu thực sự, kẻ đang tuyệt vọng không dám nhìn nhận sự chứng nhận kết quả của cuộc bầu cử này, và bất chấp ý chí của cử tri Mỹ. 

Nhưng âm mưu của họ bị phá vỡ. Các vị dân cử Quốc Hội, Dân Chủ lẫn Cộng Hòa, đều ngồi lại. Các thượng nghị sĩ, dân biểu, nhân viên Quốc Hội, cùng hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của Hiến Pháp. Đó là những người đã vinh dự tuyên thệ bảo vệ Hiến Pháp chống lại mọi kẻ thù, trong cũng như ngoài nước.

Thưa đồng bào, giờ đây, mọi chuyện tùy thuộc quyết định của tất cả chúng ta: Tôn trọng nền tảng pháp quyền, gìn giữ ngọn lửa dân chủ, giữ lời hứa bảo vệ sự trường tồn của nước Mỹ. 

Nhưng lời hứa này đang bị đe doạ và trở thành mục tiêu hủy diệt của các thế lực coi trọng bạo lực. Sự tôn nghiêm của nền dân chủ bị khuất phục. Sợ hãi hơn hy vọng. Trục lợi cá nhân hơn lợi ích của đất nước.

Đừng nhầm lẫn về điều đó. 

Chúng ta đang sống ở một thời điểm lịch sử, cả trong nước Mỹ lẫn thế giới bên ngoài. 

Chúng ta đang một lần nữa bước vào cuộc đấu tranh giữa dân chủ và chuyên quyền, giữa khát vọng của quảng đại quần chúng và lòng tham của thiểu số. Giữa quyền được tự quyết của người dân và sự chuyên quyền vụ lợi. 

Nên nhớ Trung Quốc, Nga, và nhiều hơn nữa, các thế lực ngoại bang này đang đánh cược tính sổ ngày cuối cùng của các nền dân chủ. Những thế lực này thực sự cho rằng dân chủ quá chậm, quá sa lầy vì chia rẽ để thành công trong thế giới phức tạp và thay đổi nhanh chóng như ngày nay.

Và họ đang đánh cược, họ đang đặt cược rằng nước Mỹ sẽ trở nên giống như họ hơn và không còn là chúng ta nữa. Họ đang đặt cược nước Mỹ sẽ là nơi dành cho thể chế chuyên quyền, kẻ độc tài, kẻ mạnh. 

Tôi không tin điều đó. 

Đó không phải bản chất của con người chúng ta. Đó không phải là con người chúng ta trước đây. Và đó không hề là con người của chúng ta.

Các nhà lập quốc, dù không phải là hoàn hảo, đã lập ra nền tảng dân chủ, một thí nghiệm làm thay đổi thế giới. Sự thay đổi thế giới theo đúng nghĩa đen. Đó là tại nước Mỹ, chính người dân sẽ cai trị. Quyền lực sẽ được chuyển giao một cách hòa bình. Không bao giờ quyền lực được giành giựt bằng đầu của ngọn giáo hoặc nòng súng. 

Quả thực, tại nước Mỹ này, tất cả mọi người đều bình đẳng. Hãy bỏ quan điểm cho rằng nếu ai đó thành công thì tôi phải thất bại. Hay nếu người vượt lên phía trước, chúng ta sẽ tụt lại phía sau. Hay phải kềm hãm người khác để nâng mình lên.

Cựu tổng thống nói dối về cuộc bầu cử này và đám đông ô hợp tấn công Quốc Hội, những người này không thể chối bỏ các giá trị cốt lõi của nước Mỹ. 

Đất nước của chúng ta chiến đấu tại Gettysburg và Omaha Beach, Seneca Falls, Selma, Alabama đề đạt được: Quyền bầu cử. Sự Độc Lập. Quyền tự định đoạt.

Quyền lợi phải đi kèm với trách nhiệm. Trách nhiệm coi nhau như hàng xóm của nhau. Có thể chúng ta không đồng ý với người láng giềng, nhưng họ không phải là kẻ thù. 

Phải có trách nhiệm để chấp nhận thất bại, sau đó trở lại đấu trường và tiếp tục tranh đấu để hoàn thành ý nguyện của mình. Trách nhiệm phải thấy rằng nước Mỹ là một lý tưởng. Một lý tưởng đòi hỏi sự quản trị đầy trọng trách.

Hôm nay, một năm kể từ ngày 6 Tháng Giêng, 2021, những lời nói dối châm ngòi cho sự tức giận và điên cuồng bùng nổ ở nơi này. Tác hại của lời nói dối đó vẫn chưa nguôi ngoai. 

Vì vậy chúng ta phải kiên quyết và không để bị khuất phục trong việc bảo vệ quyền bầu cử.

Một số anh hùng đã hy sinh trong nỗ lực thiêng liêng này. 

Jill và tôi đã để tang các cảnh sát viên trong tòa nhà Quốc Hội này không phải một lần mà là hai lần vì sự kiện ngày 6 Tháng Giêng. Một lần để vinh danh cảnh sát viên Brian Sicknick, người bị mất mạng một ngày sau vụ tấn công. Lần thứ hai để vinh danh cảnh sát viên Billy Evans, người cũng đã mất mạng để bảo vệ toà nhà này.

Chúng tôi nghĩ về những người khác nữa đã mất mạng hoặc bị thương và tất cả những ai đang sống với vết thương lòng vì những gì xảy ra trong ngày hôm đó. Từ những nhân viên công lực bảo vệ cho đến các thành viên của Quốc Hội ở cả hai đảng cùng các nhân viên của họ, hoặc các phóng viên, nhân viên phục vụ, và gia đình họ.

Xin đừng xem đây là chuyện đùa! Vì nỗi đau và vết sẹo ngày đó càng lúc càng trầm trọng. 

Tôi từng nói điều này nhiều lần là đừng nên tranh cãi là đúng hay có thực hay không về các sự kiện của ngày 6 Tháng Giêng. 

Trọng tâm lúc này là chúng ta đang ở trong một trận chiến vì linh hồn của nước Mỹ. Một trận chiến mà nhờ hồng ân của Thượng Đế và lòng thiện tâm cùng sự vĩ đại của dân tộc này, chúng ta sẽ chiến thắng.

Hãy tin nơi tôi: Tôi biết dân chủ khó khăn như thế nào. Và tôi biết rất rõ ràng về những mối đe dọa mà nước Mỹ phải đối mặt. Nhưng tôi cũng biết rằng dù trong những ngày đen tối nhất vẫn có lúc dẫn đến ánh sáng và hy vọng. Như Phó Tổng Thống Kamala Harris nhắc đến trận Trân Châu Cảng, từ cái chết và sự hủy diệt nhưng vẫn chiến thắng các lực lượng của chủ nghĩa phát xít. Hay từ sự tàn khốc của Ngày Chủ Nhật Đẫm Máu Trên Cầu Edmund Pettus đã ra đời một đạo luật lịch sử về quyền bỏ phiếu.

Vì vậy, bây giờ chúng ta hãy bước lên. Hãy viết chương tiếp theo trong lịch sử Hoa Kỳ, nơi mà ngày 6 Tháng Giêng không phải đánh dấu sự kết thúc của nền dân chủ mà là khởi đầu của kỷ nguyên phục hưng của sự tự do và công bằng.

Tôi không tìm một trận chiến tại nơi này đúng vào thời điểm tròn năm trước xảy ra bạo loạn, nhưng tôi cũng sẽ không thu mình lại. Nhưng tôi sẽ đương đầu với biến cố phạm pháp này. Tôi sẽ bảo vệ đất nước chúng ta, và tôi sẽ không cho phép ai kề dao găm vào cổ họng của nền dân chủ. 

Tôi sẽ làm mọi cách để bảo đảm ý nguyện của người dân phải được lắng nghe. Rằng lá phiếu sẽ thắng thế, không phải bạo lực. Quyền lực của quốc gia này sẽ luôn được chuyển giao một cách hòa bình. 

Tôi tin rằng sức mạnh và mục đích của chức vụ tổng thống là để đoàn kết quốc gia, chứ không phải để chia rẽ. Để nâng chúng ta lên. Không phân tách chúng ta. 

Chức vụ tổng thống để phục vụ cho tất cả chúng ta, chứ không phải chỉ riêng cho tôi. Ngay từ sâu thẳm trong lòng nước Mỹ là ngọn lửa tự do, độc lập và bình đẳng đã đốt lên gần 250 năm trước. Đây không phải là lãnh địa của vua chúa hay những kẻ độc tài.

Đây là một quốc gia của trật tự, không hỗn loạn, hòa bình, không bạo lực. 

Ở nước Mỹ, quyền của người dân cai trị thông qua lá phiếu. Và ý nguyện của họ sẽ thắng thế. 

Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau nhớ rằng, chúng ta là một quốc gia dưới sự che chở của Thượng Đế, không thể chia cắt. 

Và rằng hôm nay, ngày mai, và mãi mãi, điều tốt nhất của chúng ta chính là Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ.

Xin Thượng Đế ban phước cho tất cả đồng bào và bảo vệ quân đội chúng ta. 

Xin Thượng Đế phù hộ cho những người bảo vệ nền dân chủ của chúng ta. (MPL) [đ.d.]

TƯNG BỪNG KHAI TRƯƠNG – ÂM THẦM ĐÓNG CỬA!

 TƯNG BỪNG KHAI TRƯƠNG – ÂM THẦM ĐÓNG CỬA!

Chưa đầy 6 tháng sau ngày thành lập Nhà máy sản xuất điện thoại Vsmart (Cát Hải, Hải Phòng) ngày 14/12/2018, tại Toà tháp Landmark81, Tập đoàn Vingroup tưng bừng khai trương lễ ra mắt 4 dòng điện thoại thông minh thương hiệu Vsmart.

Công nghệ của VinSmart được phát triển trên nền tảng tiêu chuẩn cao của châu Âu do Công ty công nghệ hàng đầu Tây Ban Nha là BQ phát triển. Với triết lý Sản phẩm tốt – Khuyến mãi tốt – Hậu mãi cực tốt và sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ Vingroup, các sản phẩm Vsmart sẽ có lợi thế cạnh tranh đáng kể trên thị trường.

Cuối năm 2020, tôi làm mất iPhone 7 của con trai mua ở Úc cho, tôi bèn mua điện thoại VN sản xuất theo tiêu chuẩn cao của Châu Âu ở tận bên Tầu là Vsmart Live 4 6GB, khi xài rồi mới biết nó đếch thông minh lại còn ngớ ngẫn!

Cho nên, ngày 9/5/2021, không kèn, không trống Vingroup công bố VinSmart sẽ dừng sản xuất TV và “điện thoại thông minh” để tập trung nguồn lực phát triển ô tô thông minh Vinfast, ngôi nhà thông minh, thành phố thông minh.

Hệ quả cho tôi là, hồi tháng 10 năm ngoái, đi Hà Nội về tôi bỏ quên dây sạc ở KS, đến TGDĐ – đã bán Vsmart Live cho tôi, mua dây sạc nhưng không có, cậu nhân viên điện cho 4 TGDĐ trong Q.7 đều không có vì hàng không SX nữa! Tôi khóc không phải vì tiếc tiền mà tiếc cho thương hiệu Vsmart, công nghệ hàng đầu Tây Bán Nhà nhưng chỉ hưởng dương 3 năm 5 tháng! Tò le con ma đánh đu!

Với triết lý “Đi xe VinFast – Đi cùng hệ sinh thái đẳng cấp”, ngày 20/11/2018, tại triển lãm Paris Motor Show 2018 Vinfast tưng bừng khai trương mở bán dòng Lux A, Lux SA và Fadil chạy xăng.

Ngày 27/9/2019, Vinfast tưng bừng khuyến mãi: “Đi xe VinFast, Đi cùng hệ sinh thái đẳng cấp” và “Lái thử VinFast Lux – Trải nghiệm đẳng cấp” tặng gói nghỉ dưỡng thượng hạng trị giá 50 triệu đồng dành cho 5 người tại Vinpearl Phú Quốc và tặng một cặp vé F1 trị giá 18.180.000 đồng (khán đài cao cấp) để xem đua xe Công thức 1 tại chặng đua Vietnam Grand Prix 2020.

Nhưng, ngày 7/1/2022, Vinfast tuyên bố dòng xe chạy xăng Lux A, Lux SA và Fadil sẽ không còn được sản xuất sau năm 2022, nhằm tập trung cho nghiên cứu, phát triển và sản xuất xe thuần điện.

Như vậy, thương hiệu của dòng xe “hoàn toàn nói VN có phụ đề quất té” Lux A, Lux SA và Fadil cũng hưởng dương 5 tuổi!

Bạo phát bạo tàn! Thành kính phân lô, chốt lời phúng điếu!

Fb Mai Bá KiếmMay be an image of phone

Câu chuyện ‘Thiền Am’: Lịch sử lặp lại

Câu chuyện ‘Thiền Am’: Lịch sử lặp lại

Tôi nghĩ nhà cầm quyền sẽ xoá sổ Thiền Am. Đó không phải là ‘nếu’ mà chỉ là ‘khi nào’. Sự xoá sổ Thiền Am, trong cái nhìn của thế giới, chỉ làm cho diện mạo của nhà cầm quyền Việt Nam (không phải riêng gì Long An) xấu thêm mà thôi.

Sự xoá sổ Thiền Am chẳng liên quan gì với những cáo buộc mà nhà cầm quyền tuyên truyền (lợi dụng tự do dân chủ, lợi dụng tôn giáo, và ‘loạn luân’). Bởi lí do đơn giản là những cáo buộc đó hoặc là mơ hồ, hoặc là vô chứng cớ. Thật vậy, không có chứng cớ gì cụ thể để nói rằng mấy người trong Thiền Am lợi dụng tôn giáo để trục lợi cả. Họ tu hành tại gia, họ tự lực cánh sinh, họ chẳng lên tiếng xin xỏ ai (như Giáo hội của nhà nước hay làm), và họ chẳng gây hại cho ai. Ngược lại, họ giáo dục các trẻ em mồ côi thành những người có ích cho xã hội. Chẳng có một chứng cớ đáng tin cậy và độc lập nào để nói người đứng đầu là một ông cụ 91 tuổi phạm tội ‘loạn luân’. Chỉ toàn là vu cáo. Những vu cáo đó được tung ra chỉ để nhắm tới mục đích xoá sổ Thiền Am.

Để hiểu chuyện ngày nay, chúng ta cần phải biết chuyện quá khứ. Tương tự, để hiểu những gì xảy ra đối với Thiền Am, chúng ta cần phải biết những gì xảy ra đối với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và tu viện Bát Nhã.

Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN)

Thiền Am dĩ nhiên không phải là nạn nhân đầu tiên, và rất có thể không phải là nạn nhân sau cùng. Để hiểu vấn đề, có lẽ cần phải điểm qua những gì xảy ra trong quá khứ đối với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất. Chú ý là có chữ ‘Thống Nhất’ (để phân biệt với “Giáo hội Phật giáo Việt Nam” do đảng Cộng sản Việt Nam thành lập). Thông tin chi tiết về GHPGVNTN có thể tham khảo trong trang wiki và sách xuất bản ở nước ngoài. Dưới đây là vài mốc thời gian quan trọng:

Từ năm 1964, miền Nam có Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất là một tổ chức chánh thống đại diện cho đa số tăng sĩ Phật Giáo Việt Nam. Sự ra đời của GHPGVNTN là một sự tiến bộ và hiện đại của Phật giáo Việt Nam vì trước đó không có tổ chức chặt chẽ như bên Công giáo. GHPGVNTN qui tụ rất nhiều các tăng sĩ và học giả sáng chói nhất của Việt Nam. Đó là các thầy như Thích Tâm Châu, Thích Nhất Hạnh, Tuệ Sỹ, Thích Trí Siêu (tức Lê Mạnh Thát), Thích Tâm Giác, Thích Quảng Độ, Thích Huyền Quang, Thích Thiện Minh, v.v.

Những thầy này đã có công sáng lập ra Viện Đại học Vạn Hạnh, lúc đó là một đại học tư thục đầu tiên ở miền Nam. Thầy Thích Minh Châu là viện trưởng, và học giả Hồ Hữu Tường là Phó viện trưởng. Ngoài ra còn có thầy Thích Nhất Hạnh trong ban giảng huấn. Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh cũng là một trong những giảng viên của Viện Đại học Vạn Hạnh. Ngoài Đại học Vạn Hạnh, GHPGVNTN còn thành lập hàng loạt trường cao đẳng Phật học, trung học và tiểu học, tạp chí Chánh Đạo, Nhà xuất bản Lá Bối, cô nhi viện, bệnh xá, Thanh niên Phật tử, v.v. Tất cả đều hoạt động theo triết lí Phật Giáo. Có thể nói đó là thời vàng son của Phật giáo Việt Nam.

Sau 1975, chế độ mới thiết lập một thiết chế Phật giáo khác và mở đầu cho một quá trình suy thoái. Nhà cầm quyền mới tịch thu tất cả các cơ sở của GHPGVNTN. Họ xoá sổ Cô nhi viện Quách Thị Trang, xoá sổ nhà xuất bản Lá Bối, đến xoá sổ Viện Đại học Vạn Hạnh, đóng cửa tất cả các trường trung tiểu học thuộc quyền quản lí của GHPGVNTN. Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất phản đối, nhưng không có hiệu quả. Nói chung, chỉ 2 năm sau 1975, tất cả những cơ đồ và thành tựu của GHPGVNTN bị tan thành mây khói.

Năm 1981, nhà cầm quyền chiêu dụ một số sư Phật giáo là cán bộ hay có cảm tình với chánh phủ mới đứng ra thành lập một tổ chức mới có là “Giáo hội Phật giáo Việt Nam”. Tuy nhiên, dân gian gọi đó là Giáo hội Phật giáo quốc doanh. Kể từ 1982, GHPGVNTN coi như không tồn tại ở Việt Nam, mà chỉ có GHPGVN. Dĩ nhiên, GHPGVN chịu dưới sự chỉ đạo của Đảng và không thể độc lập như GHPGVNTN.

Mặt khác, nhà cầm quyền bắt giam các thầy Thích Huyền Quang, Thích Thiện Minh, Thích Quảng Độ và Thích Thiện Minh mà không có tội danh nào. Thượng tọa Thích Thiện Minh sau đó đã chết trong trại giam. Không ai biết thầy Thiện Minh chết vì nguyên nhân gì, nhưng Thượng tọa Thích Quảng Độ cho rằng thầy Thiện Minh đã bị quản giáo đánh chết trong tù.

Sự kiện Thiền viện Bát Nhã

Sự kiện Bát Nhã thu hút chú ý của công chúng trong và ngoài nước một thời gian dài, và đã được đề cập đến trong nhiều bài viết trên các trang Phật giáo và wiki. Ở đây, tôi chỉ trích lược những thông tin chánh. Tu viện Bát Nhã được Thượng tọa Thích Đức Nghi thành lập vào năm 1995 ở Bảo Lộc. TT Thích Đức Nghi là một người rất ngưỡng mộ thầy Thích Nhất Hạnh. Cần biết rằng vào năm 1957, thầy Nhất Hạnh đã thành lập một tu viện có tên là Phương Bối, được thầy mô tả trong cuốn sách ‘Nẽo về của ý’, nhưng tu viện này đã bị hoang phế vì thời cuộc. TT Đức Nghi rất muốn thành lập một Phương Bối thứ hai theo đường hướng của thầy Nhất Hạnh. Hoài bão này đã thành sự thật khi TT Đức Nghi được nhận đèn giáo thọ từ thầy Nhất Hạnh ở Làng Mai bên Pháp.

Từ tháng 5/2005 đến tháng 6/2008, TT Đức Nghi đã mời và bảo lãnh gần 300 các thầy và sư cô giáo đã từng tu tập tại Làng Mai (trong đó có các vị gốc Việt mang quốc tịch nước ngoài) về Bát Nhã để chia sẻ pháp môn và đào tạo các vị xuất gia trẻ tu học theo mô thức Làng Mai. Tuy chỉ mới thành lập được vài năm, các vị này đã tổ chức các khóa tu cho hàng ngàn người tại Tu viện Bát Nhã và đã tham gia vào nhiều chương trình văn hóa và xã hội tại địa phương.

Nhưng tháng 6/2008, TT Đức Nghi đổi ý, không bảo lãnh các thầy sư cô giáo thọ có quốc tịch nước ngoài và không muốn Tu viện Bát Nhã tu tập theo pháp môn Làng Mai nữa. Tuy nhiên, đằng sau sự đổi ý của TT Đức Nghi là GHPGVN. Nhà cầm quyền và GHPGVN cáo buộc rằng các khóa tu không có phép của GHPGVN, số người tới tu tập quá đông mà không đăng kí tạm trú gây mất an ninh trật tự tại địa phương.

TT Đức Nghi yêu cầu tăng thân tu học theo pháp môn Làng Mai phải rời Bát Nhã. Nhà cầm quyền địa phương theo yêu cầu của TT Đức Nghi cắt nguồn điện để các môn sinh bị khó khăn trong sinh hoạt. Nhưng các tăng ni Làng Mai vẫn tiếp tục ở lại, và từ đó dẫn đến mâu thuẫn giữa phật tử Bát Nhã với những người tu theo pháp môn Làng Mai tại đây. Họ tổ chức những nhóm người gây áp lực buộc những người tu theo pháp môn Làng Mai ra khỏi tu viện. Họ có những hành động và hành vi rất bỉ ổi, rất bạo động, nhưng công an không can thiệp giải tán các nhóm này. Chẳng hạn như họ quăng đá, ném phân súc vật vào tu viện. Họ còn tổ chức thành đám đông đến tấn công khu tu viện, dùng búa đập phá và hăm dọa những người trong đó. Điều ngạc nhiên là công an và dân quân địa phương có mặt tại hiện trường nhưng không can thiệp!

Trước sự đàn áp dã man đó, thầy Nhất Hạnh viết thư cho Chủ tịch Nước lúc đó là Nguyễn Minh Triết yêu cầu can thiệp, nhưng tất cả đều vô không có hồi âm. Ông Lê Hiếu Đằng, một cựu quan chức của Mặt trận tổ quốc Việt Nam TPHCM nhận xét rằng “vụ Bát Nhã cho thấy sự vô trách nhiệm của chính quyền địa phương, tạo ra một tiền lệ hết sức nguy hiểm là bất cứ công dân nào cũng có thể bị côn đồ đe dọa, và cấp trung ương phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.” Nhưng chẳng có ai giải quyết. Các tổ chức nhân quyền, các cơ quan truyền thông quốc tế, nhiều chánh phủ, quốc hội Âu – Mĩ đều đề cập đến những vụ đàn áp bằng võ lực xảy ra tại tu viện Bát Nhã, và họ yêu cầu nhà cầm quyền ngưng những hành động bức hại tôn giáo, xâm phạm đến tín ngưỡng. Nhà cầm quyền làm ngơ. Cuối cùng thì do không chịu không nổi áp lực, đến tháng 9/2009 tất cả những người tu theo pháp môn Làng Mai phải rời khỏi tu viện Bát Nhã.

Thiền Am

Người đứng đầu Thiền Am là cụ Lê Tùng Vân. Năm nay ông đã 91 tuổi, không vợ, không con. Ông xuất thân từ một gia đình nề nếp ở miền Tây, theo đạo Bửu Sơn Kỳ Hương. Ông là người hiếu học, tốt nghiệp cử nhân năm … 60 tuổi!

Ông là người có lòng nhân từ bác ái. Ông nhận nuôi hàng trăm đứa trẻ mồ côi hay cơ nhỡ. Những đứa trẻ đã bị bỏ rơi trong bệnh viện (vì hoàn cảnh nào đó), những đứa trẻ mắc bệnh tâm thần bị bỏ rơi bên đường, dưới gốc cây, ông đều nhận về và nuôi dạy. Chẳng hiểu ông có cách giáo dục nào mà tất cả những đứa trẻ đó đều nên người có ích cho xã hội, một số trở nên xuất sắc. Ngay cả một số đứa từng bị bệnh tâm thần sau một thời gian nuôi dạy, họ trở nên vui tươi và có vẻ có cuộc sống bình thường.

Một mình ông và vài người phụ tá làm đủ mọi việc để duy trì trung tâm nuôi dạy. Họ trồng rau, nuôi trồng thuỷ sản, làm nhang, thậm ca hát để có tiền nuôi dạy hơn 50 đứa trẻ trong cùng một lúc! Phải nói đó là một nghị lực phi thường, một sự dấn thân tuyệt vời mà không mấy ai trong xã hội làm được.

Ông không được sự hỗ trợ của Nhà nước dù chỉ 1 xu. Ngược lại, mấy người trong bộ máy nhà nước còn làm khó ông đủ điều. Trung tâm cô nhi “Thánh Đức” (được thành lập từ thập niên 1990s) nuôi 56 trẻ em mồ côi và cơ nhỡ. Họ còn được trung tâm SOS (của nhà nước?) nhờ nuôi trẻ em mồ côi. Thế nhưng nhà cầm quyền viện lí do “không đăng kí người lưu trú và không làm thủ tục nhận con nuôi” đóng cửa trung tâm. Trước khi bị đóng cửa, trung tâm bị đốt cháy toàn bộ, mà nguyên nhân và thủ phạm đốt cháy vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

Sau khi Thánh Đức bị giải toả, ông Lê Tùng Vân sáng lập Tịnh thất Bồng Lai (nay là “Thiền Am”) ở ấp Lập Thành, xã Hòa Khánh Tây, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An. Ở đây, ông vẫn tiếp tục nuôi trẻ mồ côi hay cơ nhỡ. Ở đây, ông LTV và Thiền Am cũng bị nhà cầm quyền làm khó đủ điều. Thậm chí, có người được nhà mạnh thường quân ở Úc tài trợ cho đi du học, nhưng nhà cầm quyền địa phương không chịu làm hộ chiếu nếu không chi một số tiền lớn.

Chẳng những bị nhà cầm quyền gây khó khăn, Thiền Am còn bị mấy người trong giáo hội Phật giáo của Nhà nước (còn gọi là “Giáo hội quốc doanh”) ganh tị và dèm pha đủ điều rất buồn cười. Tôi không thể nào hiểu nổi tại sao mấy người trong giáo hội nhà nước lại ghét Thiền Am đến thế, vì thái độ của họ không nhứt quán với triết lí Nhà Phật.

Bên cạnh giáo hội là một đội quân báo chí của Nhà nước cũng góp phần vào sự gây nhiễu thông tin. Tất cả báo chí đều nói một tiếng nói. Tiếng nói đó là cáo buộc rằng Thiền Am không phải là chùa hay tịnh thất, rằng cụ Lê Tùng Vân là ‘giả sư’, rằng những người tu trong Thiền Am là ‘giả tu’, rằng cụ ấy ‘loạn luân’. Nhưng điều ngạc nhiên là họ không hề đến Thiền Am, họ không phỏng vấn một người nào trong Thiền Am! Họ chỉ hóng hớt thông tin từ công an và đội quân youtuber kền kền. Xu huớng chung là họ bắt bẽ những chi tiết vụn vặt, những danh xưng (mà họ không hiểu), và nguỵ biện theo kiểu ‘ad hominen’ vốn rất phổ biến trong báo giới VN. Tất cả đều mang tính vu cáo và kết tội hơn là làm sáng tỏ câu chuyện. Nếu là người nước ngoài và quen với báo chí văn minh, người đó sẽ không thể nào tin rằng Việt Nam có một nền báo chí thảm hại như thế.

Gần đây, Thiền Am còn là đối tượng vu khống, thoá mạ, và tấn công của nhiều kẻ lắm tiền nhiều của và đội quân ‘youtuber kền kền’. Họ là những kẻ vô giáo dục, thô lỗ, tục tằn, và lưu manh trong xã hội. Họ dùng những chữ vô cùng tục tĩu, họ chửi thề như ở chợ cá tôm, họ không biết đến thuần phong mĩ tục là gì. Họ là những kẻ hết sức mất dạy. Xin lặp lại để nhấn mạnh: mất dạy. Có thể nói họ là những phó sản của một xã hội đang suy thoái về đạo đức. Nhưng ngạc nhiên thay, họ lại được giới báo chí của Nhà nước và có thể ngay cả công an (?) sử dụng triệt để. Riết rồi công chúng không phân biệt đâu là báo chí Nhà nước và đâu là những con kền kền.

Rồi nay, nhà cầm quyền bắt giam ông Lê Tùng Vân (nhưng tin không chánh thức cho biết ông đã được về Thiền Am). Khi bắt, nhà cầm quyền chưa xác định tội danh để truy tố. Phải một hai ngày sau, họ cho báo chí nói rằng ông bị khởi tố 3 tội danh: (i) lợi dụng những quyền tự do dân chủ; (ii) lừa đảo; và (iii) loạn luân. Nhưng như chúng ta thấy, cho đến nay, chưa thấy bằng chứng nào cho thấy ông ấy phạm 3 tội trên.

Thật ra, năm 2017, ông Thích Nhật Từ, một quan chức trong GHPGVN, từng nhận định về Thiền Am như sau:

“Thực tế thì Hoàng Nguyên và Nhất Nguyên không phải là người giả mạo tăng sĩ để lừa đảo bất kỳ ai như một số báo chí đã cáo buộc.”

“[…] Hơn nữa, khu Bồng Lai Viên chỉ là một tịnh thất, không có bản hiệu chùa, nên không có đăng kí từ viện với Giáo hội Phật giáo tỉnh Long An. Từ năm 2015 trở về trước [phút 19:12] Cụ Thích Tâm Đức nay đã 86 tuổi, từng là Tỉnh hội trưởng Bửu Sơn Kỳ Hương, xây dựng khu Bồng Lai Viên, là vị cha tinh thần nuôi nấng hai vị này [Hoàng Nguyên và Nhất Nguyên] cùng như là 24 thành viên khác, nhỏ nhất là 3 tuổi cho đến U30 đều cạo đầu, mặc áo nâu sòng. Những cụ già thì được miễn và để tóc như là các Phật tử thông thường. Thật ra, cụ Thích Tâm Đức chưa bao giờ từng xưng mình là Hoà Thuợng và chưa nói mình là trụ trì Chùa Bồng Lai. Tại khu Bồng Lai Viên cụ đã cho phép tất cả các cháu mồ côi tại đây cạo đầu mặc áo nâu sòng […]“

Ông còn nói rằng những cáo buộc về Thiền Am của GHPGVN tỉnh Long An là ‘vội vã’:

“Họ là những người cư sĩ tại gia sống trong tịnh thất, được thầy của họ là người xuất gia cạo đầu, cho mặc áo nâu sòng từ nhỏ. Cho đến ngày hôm nay (tức 27/9/2017), tôi có phần ngạc nhiên đó là Giáo hội PGVN huyện Đức Hoà nói riêng và tỉnh Long An nói chung, chưa cử đại diện của Giáo hội đến Bồng Lai Viên nhằm trao đổi chánh thức để nắm rõ thực hư của vấn đề. Do vậy ở chừng mực tương đối tôi cho rằng phát biểu của Giáo hội PGVN tỉnh Long An là hơi vội vã vì vấn đề chưa được xác minh.”

***

Tuy nhiên, những gì xảy ra với Thiền Am và ông Lê Tùng Vân, như các bạn thấy, rất giống với những gì đã xảy ra đối với các tăng thân Làng Mai ở Bát Nhã. Vẫn là tấn công bằng bạo động, thậm chí gây thương tích 13% cho một thành viên trong Thiền Am. Vẫn quăng đá, đập phá, đánh đập, và công an không can thiệp. Y chang như sự kiện Bát Nhã.

Chính vì thế mà tôi sợ rằng số phận của Thiền Am cũng sẽ như số phận của các tăng thân Làng Mai ở Bát Nhã. Kết cục buồn đó sẽ xảy ra, thì sự việc chỉ thêm một gam màu đen tối cho xã hội dân sự ở Việt Nam. Việt Nam, trong cái nhìn của bạn bè quốc tế, vẫn là một quốc gia lạc hậu và bất dung hợp.

PS: Viết xong cái note này và đọc báo TT thì biết rằng tội danh loạn luân không còn nữa. Người ta cáo buộc tội “lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của tổ chức, cá nhân”. Riết rồi không biết họ (nhà cầm quyền) có làm theo luật pháp hay không?

https://tuoitre.vn/ong-le-tung-van-bi-khoi-to-toi-gi…

https://nguyenvantuan.info/…/cau-chuyen-thien-am-lich…/

Chuyện tình chàng giáo sinh yêu nàng thơ khiếm thị

Lê Quốc Quân

BÁO CÔNG AN NHÂN DÂN VIẾT VỀ CHUYỆN TÌNH CỦA ANH HÙNG “ GÀN” và CHỊ LÊ NA (tâm hồn đẹp này giờ đang bị kết án 5 năm tù vì tình yêu của anh với đất nước)

Chuyện tình chàng giáo sinh yêu nàng thơ khiếm thị

17:52 10/10/2011

Trong cuộc sống có không ít mối tình cổ tích được xây lên từ những người yêu thơ, rồi say mê tác giả. Nhưng có lẽ mối lương duyên bắt nguồn từ thơ của một anh giáo ở tận miền đất sơn cước địa đầu Tổ quốc với cô nữ sinh khiếm thị lại là một câu chuyện tình hiếm hoi khiến nhiều người ngưỡng mộ, cảm phục.

Chàng trai đó là Lê Trọng Hùng (32 tuổi, Minh Lương, Văn Bàn, Lào Cai) đã bỏ một công việc ổn định với nhiều cơ hội thăng tiến, lặn lội từ Lào Cai xuống Hà Nội để tìm gặp và yêu người con gái khiếm thị đã làm anh say mê từ một bài thơ anh vô tình được nghe trên một chương trình của Đài Tiếng nói Việt Nam cách đây 10 năm.

Xin làm chàng “Thạch Sanh” yêu “công chúa” cổ tích

Trong căn phòng rộng chừng 15m2 nằm trong ngõ 657 phố Minh Khai (Hoàng Mai, Hà Nội), anh Hùng đang loay hoay pha sữa bột cho con, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Sợi dây kết nối trong tổ ấm của anh chị là một cậu bé xinh xắn được chào đời. Lê Trọng Bảo Minh vừa tròn 4 tháng tuổi, bụ bẫm và kháu khỉnh. Bằng sự nhạy cảm và trái tim người mẹ, chị ve vuốt bàn tay bé xíu, chị Na hài hước: “Mọi người đều bảo tôi “đẻ thuê”! Thằng bé giống bố từ đầu đến chân, mỗi bàn tay ngòi bút là “dấu tích” của mẹ”!

Chị Đỗ Lê Na để lại cho tôi một ấn tượng khá đặc biệt từ khi gặp chị trong lần chị bước lên nhận giải nhất cuộc thi viết “Vì trẻ em khuyết tật” do Hội Cứu trợ trẻ em tàn tật Hà Nội và Báo Hà Nội mới tổ chức. Chị là sinh viên khiếm thị đầu tiên được tuyển thẳng vào trường đại học tại Đại học Sư phạm Hà Nội. Lê Na lại yêu văn học, thích sáng tác, những bài thơ của chị đăng trên tờ báo Hoa Nắng của Trường Nguyễn Đình Chiểu và được chương trình Tiếng thơ của Đài tiếng nói Việt Nam đọc lại mỗi tối.

Lục lại quá khứ, Lê Na bảo, chị không nhớ tình yêu của mình bắt đầu từ lúc nào và phải trải qua biết bao sóng gió, chỉ nhớ rằng, người con trai đó đã nắm tay chị bước qua rất nhiều giông bão, vượt qua những dị nghị của người đời để làm đôi vai, chỗ dựa vững chắc cho chị. Chị nghĩ, chị là người thiệt thòi nên chưa bao giờ hi vọng sẽ lấy người sáng mắt, cũng không tin niềm hạnh phúc, tình yêu và những điều kỳ diệu sẽ ứng nghiệm vào cuộc sống của mình, chỉ có sự cố gắng, nỗ lực vươn lên bằng sự hăng say của bản thân sẽ gặt hái được kết quả tốt đẹp.

Chính vì thế, chị luôn cố gắng phấn đấu, học hỏi, tạo dựng tri thức để giúp đỡ những người cùng cảnh ngộ. Hướng đôi mắt đục mờ chỉ còn phân biệt được sáng tối nhìn lên để định hướng người đang nói chuyện với mình, chị kể về tuổi thơ đầy sóng gió của mình trong niềm cảm động vô hạn đối với người mẹ. Lê Na vừa sinh ra đã bị bỏ rơi tại Bệnh viện Khe Sanh (Quảng Trị), cô y tá Lê Thị Bích Thủy (người Quảng Bình) lúc đó vừa tròn 20 tuổi, chưa chồng con đã đón nhận về nuôi nấng, dạy dỗ.

Hồi mới sinh, mẹ Na bảo đôi mắt Na rất đẹp, sáng và tinh nhanh hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác nhưng càng lớn, thị lực Na càng yếu đi. Đến 6 tuổi, em gái Thùy Linh đi học, Lê Na nằng nặc đòi mẹ được đến trường cùng các bạn, nhưng vì yếu thị lực, trường không dám nhận vì sợ ảnh hưởng đến học sinh khác. Các thầy, cô ngày ngày vẫn thấy một cô bé đứng ngoài cửa sổ, cố gắng nheo nheo đôi mắt đọc những con chữ đang nhảy nhót trên bảng, đã quyết định nhận Na vào lớp nhưng không được nằm trong danh sách là học sinh chính quy của nhà trường.

Vợ chồng Lê Trọng Hùng – Lê Na (giữa) hạnh phúc bên đứa con đầu lòng.

Năm 1993, đội văn nghệ của Trường mù Nguyễn Đình Chiểu vào biểu diễn cho học sinh tại trường học của em Linh. Thấy đoàn có những học sinh khiếm thị đều tiếp cận với kiến thức văn hóa, sách vở, Na xin mẹ theo đoàn để được học chữ như các bạn. Người mẹ thương con, sợ con xa nhà vất vả, cô đơn, lúc đầu do dự, khuyên ngăn, nhưng sau thấy Na quyết chí, mẹ Thủy chấp thuận, lặn lội tìm gặp người quản lý của đội văn nghệ để xin Lê Na theo học.

Một tuần sau, Lê Na giã biệt gia đình, quê hương để lên đường ra Hà Nội học trường Nguyễn Đình Chiểu những năm tiểu học, sau đó nhanh chóng được học hòa nhập tại Trường THCS Minh Khai, THPT Dân lập Nguyễn Đình Chiểu và là một trong 20 học sinh giỏi của Thủ đô Hà Nội năm 2001 – 2002.

Na bảo, chị không đủ tự tin với thiên chức làm vợ, làm mẹ và làm con dâu, phần nữa cũng lo lắng vì sợ người chồng sau này sẽ không cảm thông vì khiếm khuyết của bản thân. Chị cũng không ngờ một anh giáo đang có công việc ổn định, có cơ hội thăng tiến ở tỉnh Lào Cai lại từ bỏ hết những thảm hồng được trải sẵn để làm lại từ đầu với bao nhiêu khó khăn vất vả phía trước chỉ vì yêu đơn phương cô gái khiếm thị có bài thơ khiến anh “say” đến mê mệt.

Chị nhớ như in tin nhắn mà anh gửi: “Anh nguyện làm chàng Thạnh Sanh nắm tay em viết câu chuyện cổ tích về tình yêu. Anh hiểu những điều em đang lo lắng nhưng anh tin, tình yêu sẽ giúp mình vượt qua được tất cả”.

Hạnh phúc bình dị

Nhiều người bảo, văn chương là cầu nối xe duyên cho tình yêu của anh chị, còn anh Hùng chỉ coi đó là “định mệnh”. Là giáo viên Trường THCS Minh Lương (Văn Bàn, Lào Cai) nhưng tâm hồn thầy giáo dạy Hóa rất thích đọc thơ văn, tiểu thuyết.

Vào một đêm trăng năm 2001, chương trình Tiếng thơ của Đài Tiếng nói Việt Nam phát lên giọng đọc ấm áp, ngọt ngào của cô phát thanh viên hai bài thơ “Xa rồi cổ tích” với những câu thơ mềm mượt, nhẹ nhàng đầy tâm sự khiến trái tim anh xao xuyến. Từ đó, anh đam mê và thường xuyên nghe chương trình “Tiếng thơ” với hi vọng mong manh sẽ được nghe lại bài thơ lần nữa. Chờ mãi không thấy, anh gọi điện đến tổng đài yêu cầu được phát lại để anh… chép lại nguyên bản và phổ giai điệu cho học sinh hát lúc giờ sinh hoạt Đoàn, Đội.

Chưa một lần anh được gặp mặt tác giả, anh Hùng tự xây dựng trong tim mình hình ảnh cô gái khiếm thị có tâm hồn mềm mại, đa cảm. Năm 2005, anh quyết định nghỉ dạy ở Trường THCS Minh Lương, đăng ký khóa học tại chức ngành Luật ở Trường Đại học Mở Hà Nội. Anh tìm đến hỏi thăm Trường Nguyễn Đình Chiểu nhưng mọi người bảo cô gái đã đỗ Đại học.

Hà Nội bé nhỏ nhưng mênh mông biển người, biết tìm đâu một cô gái mà anh chỉ biết tên và bài thơ khắc kỹ trong tim? Đôi lúc, anh hoang mang, định bỏ cuộc thì tình cờ, cô bạn học cùng cấp 3 trường hòa nhập với Na biết chuyện đã giúp anh tìm số điện thoại liên lạc. Từ những cuộc điện thoại ngắn của “fan” hâm mộ với tác giả, Hùng lấy hết can đảm đặt vấn đề gặp mặt. “Hôm đó, tôi cố gắng diện thật đẹp, đóng thùng lịch sự, nhưng chợt nhớ ra cô gái không nhìn thấy được gì” – Hùng ngượng ngùng kể.

Người ta nói, những người khiếm khuyết đôi mắt thì bù lại họ cảm nhận rất tinh tế từ những giác quan khác quả không sai. Không cần bắt tướng qua khuôn mặt, cử chỉ, dáng điệu, hình ảnh, Na cảm nhận ở Hùng mộc mạc và chân thành như anh trong những cuộc trò chuyện điện thoại. Những lần đi chơi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của chị dắt chị đi từng bước, tả cho chị những cảnh vật bên ngoài, về thế giới xung quanh.

Chị cười: “Với tôi, anh là đôi mắt sáng để tôi nhìn và cảm nhận thế giới bên ngoài”. Còn bạn bè chị trầm trồ: “Con trai như anh Hùng bây giờ là “của hiếm” đấy. Có được người yêu như anh ấy là may mắn và hạnh phúc lắm đấy, cậu đừng để đánh mất tình yêu!” Chị chỉ cười thỏ thẻ, giấu đôi má hồng lên vì ngượng và niềm hạnh phúc dâng đầy trong tim.

Anh Hùng đưa cho tôi xem tập thơ Vườn cổ tích của chị Lê Na, kèm theo bài thơ “Cổ tích cho em” mà anh viết tặng chị. Những câu thơ: “Cổ tích cho em không chỉ bây giờ/ Mình lại có mái nhà xinh xắn/ Mình sẽ có những thiên thần xinh xắn/ Không đến từ thiên đàng/ Mà đến từ hai ta…” là nhân chứng cho những chuỗi ngày phải vượt qua lời đàm tiếu, phải chờ đợi, thuyết phục để nhận được sự đồng ý của hai bên gia đình.

Tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng anh chị vẫn cảm thấy hạnh phúc và trân trọng hơn những gì mình có. Anh Hùng đang làm giáo viên tại Trường THCS Minh Khai, chị Lê Na là cô giáo của Trường Nguyễn Đình Chiểu, anh còn giúp chị dịch sách giáo khoa chuyển ngữ sang chữ Brain. Chị cười, món quà lớn nhất cho tình yêu của chúng tôi là đứa bé xinh xắn và kháu khỉnh. Cháu ăn nhiều nên sữa mẹ không đủ, phải pha sữa bột uống từ 4 tháng tuổi. “Giờ tôi đã tự tin về những kỹ năng làm vợ, làm mẹ và có thể truyền lại kinh nghiệm, kiến thức nuôi con cho bạn khi bạn sinh đứa con đầu” – chị nheo mắt hài hước

https://cand.com.vn/…/Chuyen-tinh-chang-giao-sinh-yeu…/

Văn Quỳnh Lưu

Hồi ức của một trí thức cũ trong xã hội mới sau 1975 (Phần 5)

Hồi ức của một trí thức cũ trong xã hội mới sau 1975 (Phần 5)

Bởi  AdminTD

 Lê Nguyễn

5-1-2022

Tiếp theo Phần 1 — Phần 2 — Phần 3 và Phần 4

III) MỘT QUÃNG ĐỜI RIÊNG

1) NHỮNG “PHÓ THƯỜNG DÂN” (tiếp theo)

Trong giới xích lô bất đắc dĩ sau 1975, còn có Tô Minh Tâm (1944-2017), một người bạn chí thân của tôi trong suốt 7 năm trung học. Sau khi hết bậc trung học (1962), mỗi đứa một đường đi, Tâm tốt nghiệp ban Triết Đại học sư phạm (1967), dạy Triết học vả Công dân Giáo dục lớp đệ nhất tại trường trung học Cường Để, Qui Nhơn. Hiện nay, có một vài người bạn Facebook của tôi từng học với anh ta.

Tất nhiên, sau tháng 4.1975, triết học duy tâm không có chỗ đứng trong chương trình giáo dục, Tâm còn có chút may mắn, đã không phải đi cải tạo, còn được cho dạy môn sinh vật lớp 6 tại một trường trung học cơ sở ở Gia Định. Lương giáo viên thời bao cấp không đủ sống, hàng ngày anh dành cả buổi sáng để đạp xích lô, trưa về lua vội 1- 2 chén cơm rồi đạp xe đi dạy. Bữa nọ, anh ta nhận đưa một phong thư của ai đó nhờ chuyển đến một địa chỉ lạ, với thù lao trả trước. Tất nhiên là chở một phong thư hời hơn chở một người năm sáu mươi ký, anh ta phấn khởi nhận thư, nhận tiền và lên đường.

Trưa hôm ấy, anh ta không về, và suốt 14-15 ngày, vợ con không biết tìm anh ta ở đâu. Điều này khá vô lý nếu chúng ta gắn với thì hiện tại, song nó là một trong nhiều sự thật của những năm sau 1975. Ngày thứ 16, anh ta đạp xích lô về, kể rằng hôm ấy, trên đường mang phong thư đi, anh ta bị cơ quan an ninh chận bắt. Hóa ra món hàng anh ta nhận chuyển đi là thư liên lạc nội bộ của một băng cướp đang bị an ninh theo sát. Anh ta bị nghi ngờ là thành viên của băng cướp, bị điều tra lên điều tra xuống suốt 2 tuần liền, cuối cùng được thả sau khi cơ quan an ninh xác tín anh ta là người vô can.

Một kỷ niệm khác của Tâm, chỉ nghe kể một lần mà tôi nhớ mãi. Buổi trưa đó, đạp xe mệt quá, anh ta ngồi dựa lên ghế dành cho khách, thiu thỉu ngủ, bỗng dưng có ai đó lại gần khều nhẹ. Anh ta mở mắt ra, thấy một cậu xích lô khác đang đứng nhìn mình trân trân.

Cậu ta lên tiếng trước:

– Có phải thầy Tâm không?

– Tôi là Tâm đây, cậu là ai mà biết tôi?

Cậu xích lô trẻ ôm chầm lấy Tâm, nỗi xúc động làm cho giọng của cậu ta lạc hẳn:

– Em là D. đây, em học với thầy tại Cường Để, Qui Nhơn đây!

Một cuộc tái ngộ thật bùi ngùi, từ đó, trên những nẻo đường xuôi ngược, thỉnh thoảng thầy trò lại gặp nhau, dừng xe lại, kỷ niệm cũ cứ theo đó mà tuôn trào.

Tháng 4.1982, khi vừa trờ về với cộng đồng xã hội, tôi vẫn thường đến thăm Tâm, thỉnh thoảng gặp cậu học trò cũ của Tâm ở đó. Trong cái nghèo, con người còn tìm thấy niềm an ủi ở chút nghĩa thầy trò.

Nhiều đồng môn của tôi không đủ sức chọn lấy một nghề lao lực. Họ tham gia vào chợ trời thuốc tây, đóng đô dài dài từ đường Trần Quang Khải đến chợ Tân Định, mỗi khi cơ quan quản lý thị trường tảo thanh thì ôm thùng thuốc chạy như vịt.

Song không lâu sau, nghề chợ trời thuốc tây cũng lụn bại. Đó là khi tổ chức Vina Paris (Vietnam Diffusion) hoạt động mạnh ở Pháp, người ở nước ngoài chỉ cần mua một thùng thuốc tây đủ loại trị giá khoảng 100 USD gửi về thì người nhận có thể mang ra bất cứ một hiệu thuốc tây nào để bán lại và thu hồi gần đủ khoản tiền này.

Sự xuất hiện của Vina Paris là một bước chuyển hết sức cần thiết, kết thúc cảnh “người bóc lột người” rất phổ biến vào nửa đầu thập niên 1980. Họ bóc lột nhau bằng cách sau đây: Anh A ở Mỹ chuyển 100 USD cho anh B cũng ở Mỹ, người thụ hưởng là C, bạn của A, đang sống ở Việt Nam. Anh B thông báo cho người nhà tại VN trả cho C một khoản tiền Việt, “tương ứng” với 100 USD đã nhận từ anh A. Song điều tệ hại ở chỗ là trong hầu hết trường hợp, số tiền Việt Nam mà những người như C nhận được chỉ bằng hơn 50% trị giá của 100 USD trên thị trường đen lúc đó!

Bản thân tôi không ít lần đi nhận tiền với “tỉ giá” như thế. Lần ấn tượng nhất là vào năm 1986, một người bạn rất thân đang sống ở Mỹ, xa cách nhau mười mấy năm, ngày nọ, anh ta lần ra tung tích tôi qua một người bạn chung, chủ động gửi thư thăm và gửi về cho tôi 100 USD. Người có trách nhiệm giao khoản tiền Việt cho tôi lại là thân nhân cật ruột trong gia đình vợ anh ta, và cuối cùng, khoản tiền tôi nhận được tương đương… 50 USD tính theo giá thị trường đen!

Gọi là thị trường đen – đúng hơn là thị trường bất hợp pháp – là vì vào thời điểm trên, vàng và đô la là hai mặt hàng quốc cấm, mọi mua bán, hoán đổi giữa tư nhân với nhau đều bị cấm chỉ triệt để. Tôi nhớ vào năm 1982, có lần cần bán nửa chỉ vàng để chi xài, tôi phải nhờ người bạn thân dẫn đến ngôi nhà của một người quen từng giao dịch mua bán với anh, nhìn thấy anh, họ mới dám mua lại nửa chỉ vàng của tôi. Họ không bao giờ tiếp kẻ lạ, sợ bị gài và bị bắt giữ.

***

Khi nghĩ về bản thân mình cũng như nhiều người cùng thế hệ với mình, tôi đặc biệt ấn tượng với hai câu thơ của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên:

Đời vốn không nương người thất thế,
Thì thôi, ô nhục cũng là danh!

Ông viết hai câu thơ ấy trước năm 1975 mà không hiểu sao, nó như một lời tiên tri vận vào số phận của thế hệ mình sau 1975. Tôi nhớ những ngày sống ở trại Xuyên Mộc (1979-1982), trong một buổi xét đồ đạc riêng của từng trại viên, không rõ trao đổi qua lại như thế nào, một anh coi tù khoảng hơn 20 tuổi đã hét vào mặt cụ Cao Xuân Th., lúc ấy đã hơn 60, chỉ 3 từ ngắn gọn: “kệ mẹ anh!”. Cụ Th. từng là một viên chức cao cấp của chế độ cũ, cháu trực hệ của quan đại thần Cao Xuân Dục dưới các triều Đồng Khánh, Thành Thái, Duy Tân, Khải Định, và là anh ruột ông Cao Xuân Vỹ, nguyên Tổng Giám Đốc Thanh Niên trong chính quyền Ngô Đình Diệm. Sau khi lãnh đủ 3 tiếng gọn lỏn ấy, cụ Th. im lặng, tiếp tục cúi xuống đống đồ tế nhuyễn của mình, sắp xếp chúng lại. Tôi đứng đó, lặng nhìn cụ. Và tôi khóc trong lòng.

Đúng vậy, đã là người thất thế sa cơ, thôi thì, ô nhục… cũng là danh!

Điều đáng nói ở đây là tôi và nhiều người thuộc thế hệ của mình đã nhẫn nại, chịu đựng, và gượng đứng lên, không để ô nhục làm cho tinh thần mình suy sụp. Vì thế, tôi yêu biết mấy một Tô Thùy Yên, sau 10 năm tù cải tạo trở về, vẫn thản nhiên, hào sảng, nhìn lại cuộc đời mình như một kẻ đạt đạo:

Ta về cúi mái đầu sương điểm,
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời,
Cảm ơn hoa đã vì ta nở,
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi (Ta về)

Tôi hàm ơn anh rất nhiều. Anh đã nói thay cho nhiều người, trong đó có tôi, tâm trạng của một thế hệ đã đi qua chiến tranh, đã chịu đựng rất nhiều sau chiến tranh, song vẫn nuôi dưỡng trong lòng mình tình yêu thương cuộc sống, vẫn tin vào những giá trị tốt đẹp còn tiềm tàng trong cuộc sống.

Ngày 12.4.1982, tôi cầm tấm “Giấy ra trại” trong tay, trở về trong tâm trạng như thế. Lòng không nặng trĩu những oán hờn như nhiều người khác, tôi tự coi đó là vận hạn của mình, mắt cố nhìn về con đường phía trước để dò bước, vì mình còn nặng nợ với bao nhiêu người thân đã gian khổ và hi sinh rất nhiều trong những tháng ngày chia cách.

Giấy ra trại. Ảnh trên mạng

Câu nói “bắt đầu lại cuộc đời từ con số âm” không phải là một cách nói phóng đại hay hài hước, mà là một thực tế, dù có hơi đau lòng. Bởi vì khi người tù cải tạo trở về, ngôi nhà mình từng ở hàng chục năm không còn là nhà của mình nữa. Nói đúng hơn, nhà thì vẫn còn đấy, nhưng mình chỉ được tạm trú ở đó, với sự cho phép và chịu trách nhiệm của những người thân từng sống nhiều năm trong sự bảo trợ của mình.

HẾT RỒI…!

HẾT RỒI…!

Hết nổi rồi, xin vĩnh biệt mẹ ơi

Con chẳng thể chịu đòn roi được nữa

Khi dì ghẻ hành con như cơm bữa

Ba xem con như một đứa ngáng đường.

Ở nơi này dù vật chất đế vương

Nhưng lại thiếu thứ tình thương đồng loại

Họ xoắn xuýt bên nhau như cuồng dại

Còn con như thứ thừa thãi trong nhà.

Kể từ khi ba mẹ bước ra tòa

Con thành thứ để người ta trút giận

Bởi giữa họ và mẹ đang còn hận

Nên thân con là chỗ nhận căm hờn

Con bé người nên chẳng thể khác hơn

Ngoài chịu trận và van lơn ngừng đánh

Nhưng đáp lại là đòn roi càng mạnh

Và đau hơn là sự ghẻ lạnh của ba mình.

Sao không cho con có một gia đình

Để con khỏi khóc một mình tức tưởi

Khi nhớ mẹ và em trong đêm tối

Khi cơn đau gây nhức nhối khắp người?

Con đi thôi, dù mới buổi nhú chồi

Dù chỉ mới 8 tuổi đời non nớt

Bởi ở lại đòn roi không hề ngớt

Thịt da thâm không chia sớt, vỗ về.

Hết nổi rồi, vĩnh biệt mẹ con đi

Để thoát khỏi những thứ gì từng chịu

Để khỏi phải thèm vuốt ve, nũng nịu

Thèm có ai xoa dịu những vết bầm…

(Tác giả: Châu Uyển Nhi)

CHUYỆN DI TẢN 1975 -Tiểu Tử

CHUYỆN DI TẢN 1975

Tiểu Tử

Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng tư 1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi đến sau nầy, khi đã định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới biết!

Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia xẻ…

Chuyện 1: Cuộc di tản kinh hoàng

Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu cao nghều nghệu. Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên boong tàu cũng đầy người lố nhố, giành nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến, miệng la, tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang!

Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ: bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một mình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó ! Thấy vậy, một thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho thăng bằng rồi trèo tiếp.

Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao nhiêu năm, để tôi cứ phải thắc mắc: bà già đó sợ gì mà phải đi di tản? con cháu bà đâu mà để bà đi một mình? rồi cuộc đời của bà trong chuỗi ngày còn lại trên xứ định cư ra sao? còn cậu thanh niên đã làm môt cử chỉ đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu?… Tôi muốn gởi đến người đó lời cám ơn chân thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậy đó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…

Chuyện 2: Những bàn tay nhân ái

Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người đàn ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung quanh!

Lên gần đến boong tàu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm thiết…

Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời của bà: cái nón lá! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà thật sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao bà không xót xa, đau khổ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà già đó vô cùng. Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được một cái nón lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó, ở một góc trời nào đó của quê hương… 

Chuyện 3: Quê hương xa rồi

Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức nên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm! Trong sự ồn ào hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đàn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mắt sâu hõm, đang lả người về một bên, tay chân xụi lơ. Người mẹ – chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quan của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy – người mẹ đó quýnh quáng ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.

Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ đầu rờ tay vạch mắt đứa nhỏ, họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa bé cho một anh thanh niên. Anh nầy bồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi vén áo đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi lên một đường dài…

Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội.

Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió! Người mẹ cố sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa đưa tay vẫy về hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu ra, vội vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai chàng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước….

Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà hai anh đã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có thiện cảm!

 Chuyện 4: Những cuộc chia tay xé lòng

Cũng trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết !

Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên trên ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống. Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói: «Đi, đi! Đi, đi! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc ngất! Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt!

Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi — ở đâu? Cha con nó có gặp lại nhau không? Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…

Tổng giám đốc WHO lạc quan sẽ dập được COVID-19 năm 2022

Tổng giám đốc WHO lạc quan sẽ dập được COVID-19 năm 2022

December 31, 2021

GENEVA, Thụy Sĩ (NV) – Tổng giám đốc Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) hôm Thứ Sáu, 31 Tháng Mười Hai, cho hay ông lạc quan sẽ dập được COVID-19 trong năm 2022, miễn là quốc gia cùng nhau ngăn đại dịch lây lan, theo BBC.

Trong bài diễn văn mừng Năm Mới, Bác Sĩ Tedros Adhanom Ghebreyesus, tổng giám đốc WHO, cảnh cáo quốc gia khắp thế giới không được “có chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi và tích trữ vaccine.”

Người dân Philippines đón Giao Thừa 2021 torng công viên ở thành phố Quezon, Metro Manila, Philippines, hôm Thứ Sáu, 31 Tháng Mười Hai. (Hình minh họa: Ezra Acayan/Getty Images)

Ông Tedros đọc bài diễn văn hai năm sau khi WHO được thông báo lần đầu tiên về loại virus lạ gây viêm phổi ở Trung Quốc, mà sau này gây ra đại dịch COVID-19.

Đến nay, 287 triệu người nhiễm bệnh và gần 5.5 triệu người chết vì COVID-19 trên toàn cầu.

Do đại dịch, khắp nơi trên thế giới đón Năm Mới ít rầm rộ hơn mọi năm vì nhiều quốc gia không muốn người dân tụ tập đông đúc.

COVID-19 hiện vẫn là một phần trong đời sống hằng ngày: Một căn bệnh khiến nhiều nước đóng biên giới, gia đình bị chia cắt, và đeo khẩu trang trở thành hình ảnh quen thuộc.

Bất chấp những điều đó, tổng giám đốc WHO bày tỏ lạc quan trong bài diễn văn mừng Năm Mới, lưu ý rằng hiện đang có nhiều công cụ chống COVID-19 hơn lúc trước.

Tuy nhiên, ông cảnh báo tình trạng phân phối vaccine không đồng đều đang làm tăng rủi ro virus phát triển.

“Chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi và tình trạng tích trữ vaccine của một số quốc gia khiến vaccine không được phân phối đồng đều và tạo điều kiện lý tưởng cho biến thể Omicron xuất hiện. Mà tình trạng phân phối vaccine không đồng đều càng kéo dài, thì càng tăng rủi ro virus phát triển theo cách chúng ta không thể ngăn ngừa hoặc dự đoán,” ông Tedros nói.

“Chấm dứt được tình trạng không đồng đều này, chúng ta sẽ chấm dứt được đại dịch,” ông cho biết thêm.

Trong khi hầu hết người dân Âu Châu và Mỹ Châu hiện đã chích ít nhất một mũi vaccine COVID-19, WHO không đạt được chỉ tiêu chích ngừa đủ liều cho 40% dân số ở từng quốc gia vào cuối năm 2021 ở phần lớn Phi Châu.

Trước đây, ông Tedros chỉ trích các nước giàu “nuốt hết” vaccine COVID-19 toàn cầu, chích đủ liều cho hầu hết dân số của họ trong khi người dân các nước khác chưa được chích mũi nào.

WHO đặt ra chỉ tiêu mới cho năm 2022: Đến Tháng Bảy, chích ngừa 70% dân số tất cả quốc gia để chấm dứt đại dịch. (Th.Long)

Nghệ sĩ Trần Quang Hải vừa tạ thế ở Paris – BBC News Tiếng Việt

BBC News Tiếng Việt 

Từ Paris, nhà báo Phạm Cao Phong đưa tin nghệ sĩ Trần Quang Hải vừa qua đời ngày 29/12.

“…Ông xuất thân trong một gia đình nhạc sĩ cổ truyền từ nhiều đời và Trần Quang Hải là nhạc sĩ đời thứ năm.

Ông sinh ngày 13/05/1944 tại làng Linh Đông Xã, thuộc Gia Định cũ, là con trai trưởng của Giáo sư Trần Văn Khê và bà Nguyễn Thị Sương, cựu giáo sư Anh văn Trường nữ trung học Gia Long.

Cha ông và ông đều có đóng góp lớn lao cho việc sưu tầm, phát triển và đưa âm nhạc dân gian Việt Nam ra thế giới.

Khi còn ở Việt Nam, nghệ sĩ Trần Quang Hải là cựu học sinh Trường trung học Pétrus Ký, sau đó tốt nghiệp Nhạc viện âm nhạc Sài Gòn ở bộ môn vĩ cầm của cố giáo sư Đỗ Thế Phiệt. Ông sang Pháp năm 1961 học tiếp tại Đại học Sorbonne và trường Cao đẳng Khoa học xã hội (Ecole des Hautes Etudes en Sciences Sociales)…

“Ông đã trình diễn trên 3.500 buổi tại 70 quốc gia, tham gia 130 đại hội liên hoan quốc tế nhạc truyền thống, giảng dạy tại hơn 120 trường đại học, sáng tác hơn 400 bản nhạc cho đàn tranh, đàn môi, muỗng, hát đồng song thanh, nhạc tùy hứng, đương đại.

Giáo sư Trần Quang Hải cũng thực hiện 23 đĩa nhạc truyền thống Việt Nam, viết 3 quyển sách, làm 4 DVD, 4 phim và hội viên của trên 20 hội nghiên cứu âm nhạc thế giới.

Ông tiếp tục con đường mà cha ông, giáo sư Trần Văn Khê đã khai mở khi nghiên cứu nhạc học dân tộc, khởi sắc một hướng đi riêng trong mảng trình diễn âm nhạc cổ truyền Việt Nam, nhạc tùy hứng, nhạc đương đại cũng như phương pháp nghiên cứu thể nghiệm qua hát song thanh…”

Các bạn đọc toàn bài ở link sau đây. BBC xin chia buồn cùng gia đình nghệ sĩ Trần Quang Hải và những người yêu âm nhạc cổ truyền Việt Nam.

https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-59817590

Nghệ sĩ Trần Quang Hải vừa tạ thế ở Paris - BBC News Tiếng Việt

BBC.COM

Tiếp nối sự nghiệp của cha là GS Trần Văn Khê, nghệ sĩ Trần Quang Hải đã đưa nhạc cổ truyền Việt Nam tới 70 quốc gia trên thế giới.