Hackers đang tấn công Website Kẻ đi tìm.

Hackers đang tấn công Website Kẻ đi tìm.

Ngày hôm nay, thứ ba, 17 tháng 05 năm 2022

 Website này bị 44 lần  tấn công, xâm nhập

44 failed login attempts today

Your site might have been discovered by hackers

nhưng chưa chiếm được ADMIN.

Xin thông báo đọc giả, bà con biết để tường.

BBT Kẻ Đi Tìm

Tháng 05- 2018 đã một lần bị tấn công. Bài cũ xin đăng  lại.

Thân mến gởi người bạn dấu mặt, làm việc trong bóng tối.

Năm nay đã là năm 2018, thế kỷ thứ 21, không còn thời kỳ bí mật, lừa dối, che dấu như năm 1945 của thế kỷ trước nữa.

Thời buổi này là thời buổi của Internet toàn cầu.

Hôm qua (16 tháng 05 năm 2018) khoảng 4, 5 giờ chiều, anh dấu mặt, giả danh “To Truong”, là bạn của tôi vô MESSENGER của tôi, nói chuyện với tôi. Tôi tưởng bạn là “To Truong” thật (tôi bị bạn lường gạt). Rồi bạn xin tôi số điện thoại, tôi lại cho bạn. Bạn dùng số điện thoại của bạn từ Maryland số là 667-239-1296 để gởi vào phone tôi để “check” lại, xem tôi cho bạn số phone có đúng không. Tôi đã nghi ngờ bạn là HACKER, làm việc trong bóng tối, để phá hoại trang Facebook của tôi.Quả nhiên là đúng như vậy. Sau khi ngưng cuộc nói chuyện với bạn, Facebook của tôi bị đóng hoàn toàn không vô được nữa.

Các bạn Facebook của tôi thì bị bạn gởi những hình ảnh sex nhảm nhí để mục đích phá hại tiếp các trang Facebook của các bạn tôi.

Bạn làm việc trong bóng tối,mờ ám, dấu mặt; tôi làm việc trong ánh sáng, công khai. Bạn cứ đọc các bài trong FB của tôi có bài nào là gian dối, dựng chuyện hay không?

Bạn sợ sự thật à. Mỗi tháng bạn lãnh bao nhiêu tiền lương mà núp trong bóng tối để làm hại người khác vậy?

Sự thật sẽ giải thoát anh em, sự thật sẽ giải thoát bạn.

Bạn nên ra ánh sáng mà nói chuyện chứ làm gì lén lút trong bóng tối như vậy. Bạn không cảm thấy xấu hổ à.

Bạn là người Việt nam, nếu bạn có theo dõi tình hình đất nước, bạn có thấy người dân khốn khổ, lầm than như thế nào không.?

Đàn ông thì đi làm cu li nơi xứ người. Nữ đi ở đợ, bán dâm các nước Singapore, Mã Lai v.v.

Đâu có thời kỳ nào dân mình nghèo khổ, khốn nạn như vậy.

Trước năm 1975, Đại Hàn qua nước mình làm mướn mà sao bây giờ mình qua nước người ta làm mướn.

Ngày trước dân mình đâu có bỏ xứ mà đi, sống ở trong nước dầu có chiến tranh nhưng cũng đủ ăn, đủ mặc, có nhà cửa để ở. Sau năm 1975, người dân bị cưỡng chế đuổi ra khỏi nhà để lấy đất bán cho tư bản. Họ trở thành vô gia cư, thành dân oan, đi khiếu nại hàng chục năm trời không được giải quyết như vụ Thủ Thiêm, Văn Giang …

Bây giờ hỏi tại sao cái cột đèn biết đi nó cũng đi?

 Từ trước năm 1975, đất nước đứng đầu Đông Nam Á, sau 43 năm cai trị của cộng sản, Việt nam đứng chót Đông Nam Á thua cả Lào và Campuchia là sao?

Hãy thức tỉnh đi người bạn dấu mặt, ra ánh sáng mà sống, đừng làm con chuột trốn trong đống bùn dơ bẩn nữa.

Không chỉ mình bạn xấu hổ mà vợ con của bạn biết được chuyện bạn làm, họ cũng xấu hổ lây.

Hãy ra ánh sáng mà sống, đừng trốn chui trốn nhũi trong bóng đêm.

Vì ánh sáng sẽ xóa bỏ bóng tối.

Sự thật sẽ xua đuổi gian dối, ma quỷ.

 Hãy ăn năn, sám hối, thay đổi và làm việc lương thiện.

Thiên Chúa sẽ chúc lành cho bạn.

 17 May 2018

TM Ban Biên Tập

Phùng Văn Phụng

Khó bình và khó tả về “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!”

Khó bình và khó tả về “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!”

RFA

Đồng Phụng Việt

16-5-2022

httpv://www.youtube.com/watch?v=wn-mqp2bE0w

Cuối tuần vừa qua, bộ phận quản trị kênh của Bộ Ngoại giao Mỹ trên YouTube đã gỡ video clip dài khoảng năm phút ghi lại cuộc trò chuyện hết sức… “cởi mở” giữa ông Phạm Minh Chính – Thủ tướng Việt Nam – với tùy tùng, trong khi họ cùng chờ hội kiến với ông Antony Blinken – Ngoại trưởng Mỹ (1). Đó có lẽ là kết quả… “giao thiệp” giữa những viên chức hữu trách trong lĩnh vực ngoại giao của Việt Nam với những viên chức hữu trách trong lĩnh vực ngoại giao của Mỹ.

Sau khi được giới thiệu trên YouTube và một số cơ quan truyền thông ở bên ngoài Việt Nam (2), video clip vừa đề cập đã khuấy động mạng xã hội, đặc biệt là mạng xã hội Việt ngữ vì người Việt ở cả trong lẫn ngoài Việt Nam có thể lĩnh hội trọn vẹn ý nghĩa của những tuyên bố như: “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!”, hay việc các viên chức khác trong phái đoàn Việt Nam, người thì gọi đối tác – chính quyền sở tại là “nó”, người thì gọi một vài viên chức cụ thể của đối tác là… “thằng”…

Chuyện đánh giá tâm thế, tư thế, bản chất, nhận định hay – dở, đúng – sai của những… “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!”, hay… “nó”, hoặc… “thằng” có lẽ nên dành cho các chuyên gia về phân tâm học hoặc về nghi lễ ngoại giao,… Từ sự kiện ngẫu nhiên nhưng gây ấn tượng vừa mạnh, vừa sâu như vừa biết, kẻ viết bài này chỉ muốn so sánh một chút giữa “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!” với những gì đã xảy ra trên thực tế xoay quanh chuyện ông Chính và tùy tùng đến Washington D.C tuần trước…

***

Ngày 14/5/2022, các cơ quan truyền thông chính thức tại Việt Nam đồng loạt đưa tin “Thủ tướng Phạm Minh Chính ‘tiếp’ Ngoại trưởng Mỹ” hôm 13/5/2022, tuy nhiên video clip đã đề cập lại cho thấy, rõ ràng ông Chính và tùy tùng chờ gặp Ngoại trưởng Mỹ, chứ không phải chủ động đón Ngoại trưởng Mỹ đến gặp họ, thành ra phần lớn cơ quan truyền thông chính thức tại Việt Nam đã… chủ động… sửa ‘tiếp’… thành… “gặp” (3) dù đường dẫn tin Thủ tướng “tiếp” vẫn còn vết trên Internet (4).

Với hệ thống chính trị, hệ thống công quyền và hệ thống truyền thông chính thức tại Việt Nam thì tưng bừng tuyên truyền, rồi âm thầm sửa chữa, điều chỉnh là… bình thường. “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!”

Trước đó một ngày (12/5/2022), khi gặp gỡ doanh giới Mỹ do Hội đồng Kinh doanh Mỹ – ASEAN (USABC) và Phòng Thương mại Mỹ (USCC) tổ chức, ông Chính tuyên bố: “Tôi sẵn sàng đối thoại với bất cứ ai trên thế giới về kinh tế Việt Nam, về dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam!” (5). Song khi tường thuật về cuộc gặp gỡ này, các cơ quan truyền thông chính thức tại Việt Nam chủ động cắt bỏ chuyện ông Chính sẵn sàng đối thoại với bất kỳ ai trên thế giới… “về dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam!”.

Vì sao dân chúng Việt Nam chỉ có quyền biết ông Chính “sẵn sàng đối thoại với bất cứ ai trên thế giới về kinh tế Việt Nam” (6) mà không có quyến biết khi ở bên ngoài Việt Nam, ông còn “sẵn sàng đối thoại về dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam!”?

Đó có phải là “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!”? Và… “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!” đó liệu có liên quan gì đến một “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!” khác?

Đúng vào lúc ông Chính và tùy tùng lên đường sang Mỹ tham dự Hội nghị Thượng đỉnh ASEAN – Mỹ, chính quyền Việt Nam cho phép bà Trần Thị Thúy được xuất cảnh sang Mỹ. Bà Thúy từng bị phạt tám năm tù vì “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” và đã mãn hạn tù vào năm 2018. Ngoài bà Thúy, chính quyền Việt Nam còn tống xuất ông Hồ Đức Hòa – một công dân Việt Nam khác đang thi hành bản án 13 năm tù cũng vì “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” bằng hình thức bất bạo động, thực hiện âm mưu diễn biến hòa bình” (7).

Cựu TNLT Trần Thị Thúy (giữa) tại sân bay Tân Sơn Nhất trước khi lên đường đi Mỹ. Hình: FB Đỗ Văn Thái

Khoan bàn đến chuyện có bao nhiêu quốc gia trên thế giới xem việc vận động thay đổi chính quyền “bằng hình thức bất bạo động” và “hòa bình” là tội phạm hình sự và vì sao thiên hạ xem bà Thúy, ông Hòa là tù nhân lương tâm, chỉ cần lưu ý đến chuyện, theo luật hình sự Việt Nam, ông Hòa là người phạm tội “đặc biệt nghiêm trọng” (bị truy tố theo khung hình phạt từ 15 năm tù trở lên đến chung thân hoặc tử hình) và đang thi hành bản án có hiệu lực pháp luật…

Ông Hòa không được “ân xá” hay “đại xá” thì tại sao chính quyền Việt Nam lại thả và tống xuất ông qua Mỹ? Tại sao luật pháp Việt Nam lại có thể… co giãn như thế? Tại sao chính quyền Việt Nam không màng đến việc bị chê bai, chỉ trích vì đem những công dân Việt Nam được thiên hạ xem là tù nhân lương tâm ra đổi chác (8)? Khi luật pháp có thể… co giãn như thế thì lấy gì làm nền tảng xây… “xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”? Đó là hệ quả của lối tư duy, hành xử theo kiểu “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!”?

“Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!” kiểu đó có phải là nguyên nhân khiến chính quyền Việt Nam khác biệt với đa số thuộc phần còn lại của nhân loại. Trước đã thế, giờ cũng vậy, đa số thuộc phần còn lại của nhân loại vẫn tiếp tục hối thúc chính quyền Việt Nam tuân thủ các cam kết với cộng đồng quốc tế về tôn trọng dân chủ, thăng tiến nhân quyền (9). Tuy nhiên chính quyền Việt Nam vừa lờ đi, vừa kêu gọi “xây dựng, củng cố sự chân thành, lòng tin giữa các quốc gia”.

Thiên hạ có tin chính quyền Việt Nam thành tâm, thiện ý khi đề nghị “xây dựng, củng cố sự chân thành, lòng tin giữa các quốc gia” nhưng tại Việt Nam, chính quyền Việt Nam không những không bận tâm đến việc “xây dựng, củng cố sự chân thành, lòng tin” với đồng bào của họ mà còn xem việc vận động thay đổi chính quyền “bằng hình thức bất bạo động”, các diễn biến nhằm chuyển đổi nhận thức, hành vi một cách hòa bình đều là… “tội phạm đặc biệt nghiêm trọng”?

“Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!” dường như là một hình thức ám thị, không cần bận tâm thiên hạ nghĩ gì, không cần nghe thiên hạ nói gì và không sợ thiên hạ thấy gì, chỉ cần tìm dịp bày tỏ với “nó” và bất kỳ “thằng” nào vô số… “mong muốn” kiểu như: Mỹ tiếp tục hỗ trợ, giúp đỡ và hợp tác với Việt Nam trong những lĩnh vực mà Mỹ có thế mạnh, Việt Nam đang có tiềm năng và nhu cầu như phòng chống dịch bệnh, chuyển đổi số, đa dạng hóa chuỗi cung ứng, chống biến đổi khí hậu, đào tạo nguồn nhân lực (10).

“Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!” quả là… khó bình và khó tả!

_______

Chú thích

(1) https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/video-showing-vn-delegation-diplomatic-faux-pas-no-longer-available-05142022235230.html

(2) https://youtu.be/wn-mqp2bE0w

(3) https://tuoitre.vn/gap-ngoai-truong-my-thu-tuong-cam-on-nhan-dan-my-da-tang-viet-nam-gan-40-trieu-lieu-vac-xin-20220514062243424.htm

(4) https://tuoitre.vn/thu-tuong-pham-minh-chinh-tiep-ngoai-truong-my-cam-on-my-vien-tro-gan-40-trieu-lieu-vac-xin-20220514062243424.htm

(5) https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/pham-minh-chinh-i-m-willing-to-talk-to-anyone-in-the-world-about-human-right-05132022094735.html

(6) https://vietnamnet.vn/thu-tuong-toi-san-sang-doi-thoai-voi-bat-ky-ai-ve-nen-kinh-te-viet-nam-2018869.html

(7) https://vietnamnet.vn/xet-xu-14-doi-tuong-am-muu-lat-do-chinh-quyen-104632.html

(8) https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/political-prisoners-used-by-hanoi-in-bargaining-with-washington-05112022132853.html

(9) https://www.voatiengviet.com/a/thu-tuong-my-sherman-neu-van-de-nhan-quyen-voi-phai-doan-vietnam/6569949.html

(10) https://www.vietnamplus.vn/thu-tuong-chinh-phu-pham-minh-chinh-gap-tong-thong-hoa-ky-joe-biden/790057.vnp

Tiến Sĩ Stefan Bean – 100% Việt, bị bại liệt, bị bỏ rơi – tranh cử Orange County

Tiến Sĩ Stefan Bean – 100% Việt, bị bại liệt, bị bỏ rơi – tranh cử Orange County

Báo Nguoi-Viet

May 14, 2022

Đỗ Dzũng/Người Việt

ORANGE COUNTY, California (NV) – Bị bại liệt lúc 2 tuổi, bị cha mẹ bỏ rơi, được đưa sang Mỹ qua chương trình “Operation Babylift” những ngày cuối cuộc chiến Việt Nam, và ngồi xe lăn suốt đời. Tuy nhiên, tất cả những điều này không thể cản trở Tiến Sĩ Stefan Bean, tên Việt Nam là Lê Thành Nam, trở thành một mẫu người thành công, có gia đình, có bốn người con, và bây giờ ra ứng cử chức tổng quản trị Sở Giáo Dục Orange County trong cuộc bầu cử sơ bộ vào Thứ Ba, 7 Tháng Sáu, tới đây.

Tiến Sĩ Stefan Bean (Lê Thành Nam) và bốn người con. Ông tranh cử chức tổng quản trị Sở Giáo Dục Orange County vào ngày 7 Tháng Sáu tới đây. (Hình: drbeanoc.com)

Trước khi ứng cử lần này, là lần đầu tiên, Tiến Sĩ Stefan Bean từng làm giáo sư đại học Cal State Dominguez Hills, Carson; hiệu trưởng Cornerstone Academy, Los Angeles; giáo viên, hiệu trưởng, và tổng quản trị Học Khu Aspire Public Schools, Los Angeles.

Sau khi tốt nghiệp trung học Lutheran High School of San Diego, ông lấy bằng cử nhân đại học USC, bằng cao học đại học Loyola Marymount University, và bằng tiến sĩ (doctorate) đại học Cal State Fullerton.

“Tôi bị bại liệt từ lưng trở xuống, cha mẹ bỏ lúc tôi 2 tuổi, rồi người ta thấy tôi ngồi trên lề đường, họ đưa vào trại mồ côi, may mắn đi trong chuyến bay không bị rớt qua chương trình Babylift ngày 6 Tháng Tư, 1975, với tên thật là Lê Thành Nam,” Tiến Sĩ Stefan Bean kể. “Trong danh sách, tôi đi chuyến bay thứ nhất, túi của tôi người ta đã bỏ lên đó rồi. Nhưng không hiểu sao, họ đưa tôi sang chiếc máy bay khác.”

Chiếc máy bay C-5 đó, chuyến bay thứ nhất, cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhất được 12 phút thì bị rớt, làm thiệt mạng 141 trong số 149 trẻ mồ côi.

“Nơi đầu tiên tôi đến là San Diego, ở với gia đình ông bà Greg và Judy Bean. Năm năm sau, khi tôi được 7 tuổi, ông bà chính thức nhận tôi làm con nuôi, đổi tên thành Stefan Bean. Ông bà có hai người con, nhận nuôi thêm 10 đứa, như vậy, tôi có 11 anh chị em.”

Tiến Sĩ Stefan Bean tại nhật báo Người Việt. (Hình: Người Việt)

Vượt qua khó khăn, lập gia đình, có con

Tiến Sĩ Stefan Bean cho biết, ông từng trải qua nhiều cuộc giải phẫu, “để người ta bỏ thêm thịt vào chân tôi.”

Trường học của ông không có đủ tiện nghi cho một học sinh khuyết tật, thế là cha mẹ đưa ông vào trường tư để ông có đủ điều kiện học.

Mặc dù không thể chơi các môn thể thao như bóng rổ hoặc bóng chày, cậu bé Stefan không ngồi yên một chỗ.

Ông chọn làm trọng tài cho các trận đấu, tham gia các hoạt động ngoại khóa, tham gia ban chấp hành hội học sinh, và phát triển khả năng nói tiếng Anh của mình.

Ông trở thành học sinh xuất sắc, được bầu làm trưởng khối lớp 6, và với khả năng ăn nói lưu loát, được đưa đi Washington DC phát biểu, vận động cho quyền lợi người khuyết tật.

Sau khi tốt nghiệp trung học, ông được học bổng toàn phần vào học đại học USC, và tốt nghiệp bằng cử nhân.

Tại USC, trong lúc làm việc trong trường, ông gặp cô Janet Soares, người vợ tương lai.

“Tôi xin hẹn đi chơi với cô ba lần, đều bị từ chối. Phải đến lần thứ tư cô mới đồng ý,” Tiến Sĩ Stefan Bean vừa nói vừa đưa ba ngón tay lên.

Hai người hẹn hò nhau một năm, sau khi làm đám hỏi một năm, họ làm đám cưới năm 2000, sau đó có bốn người con với nhau, con gái 19 tuổi đang học USC, con gái 17 tuổi và con trai 14 tuổi đang học trung học Los Alamitos High School, và con gái 11 tuổi học Rossmoor Elementary School.

Năm 2014, Janet Bean, người bạn đời của tiến sĩ, phát hiện bị ung thư, và qua đời năm 2020.

Dù trong cảnh “gà trống nuôi con,” dù vẫn phải ngồi xe lăn, Tiến Sĩ Stefan Bean vẫn làm tròn nhiệm vụ của người cha, chăm sóc các con đầy đủ.

“Cả đời tôi như vậy quen rồi,” ông nói một cách vui vẻ.

Tiến Sĩ Stefan Bean: “Cho dù gặp thử thách ra sao, cho dù sinh ra như thế nào, con người có thể vượt qua tất cả nhờ giáo dục.” (Hình: Người Việt)

Ứng cử để làm chính sách nâng đỡ học sinh

Khi được hỏi vì sao muốn làm tổng quản trị Sở Giáo Dục Orange County, Tiến Sĩ Stefan Bean cho biết: “Khi Janet còn sống, tôi có hứa với vợ tôi rằng tôi sẽ bảo vệ con cái không bị tẩy não qua các chương trình giáo dục có dạy về tình dục và thay đổi giới tính.”

“Trường học phải là nơi nâng đỡ học sinh, dạy cho các em tranh đua phù hợp với thế giới ngày nay, chứ không phải dạy những điều người ta muốn dạy, ví dụ như lý thuyết về chủng tộc, giống như chủ nghĩa Marxist,” ông tiếp.

Ông giải thích thêm: “Chúng ta đã có kinh nghiệm với Cộng Sản tại Việt Nam, chúng ta không muốn điều đó xảy ra ở đây. Những cái này không thuộc về trường học. Trường học nên dạy học sinh cách suy nghĩ thấu đáo về khoa học, kỹ thuật, nghệ thuật, và toán học…”

Về chủng tộc, ông Bean nói rõ hơn: “Chúng ta cần nâng đỡ và hiểu thêm sự khác biệt giữa những nền văn hóa, và làm thế nào chúng ta có thể làm việc như là một dân tộc.”

“Lý thuyết về chủng tôi đôi khi đi quá xa, làm cho chúng ta có cảm giác chủng tộc này hơn chủng tộc khác. Chúng ta muốn trân trọng mọi chủng tộc, một cách không thiên vị,” Tiến Sĩ Bean nói thêm.

Tiến Sĩ Bean cũng ủng hộ tạo cơ hội công bằng cho tất cả học sinh.

Ông nói: “Tất cả cơ hội phải công bằng. Học sinh phải có cơ hội công bằng để họ trở thành những gì họ muốn. Ngay cả trong trường hợp của tôi, tôi cũng được giúp đỡ một chút, và tôi tin như vậy, nhưng không phải là tôi được cơ hội vì màu da của tôi, vì hoàn cảnh của tôi.”

Nghị Viên Phát Bùi của Garden Grove (trái) và Tiến Sĩ Stefan Bean. (Hình: Người Việt)

Về chức vụ tổng quản trị hiện nay, Tiến Sĩ Stefan Bean cho biết: “Nếu đắc cử, tôi sẽ làm việc chung với Hội Đồng Giáo Dục để đạt kết quả cho mọi người.”

Theo trang web tranh cử của ông, www.drbeanoc.com, Tiến Sĩ Stefan Bean được bốn trong năm thành viên Hội Đồng Giáo Orange County chính thức ủng hộ. Ngoài ra, ông cũng được đảng Cộng Hòa Orange County, Nghị Hội Đảng Cộng Hòa Orange County, và một số dân cử và cựu dân cử chính thức ủng hộ.

Chức tổng quản trị Sở Giáo Dục Orange County

Các học khu tại California đều được quản trị một cách độc lập. Các thành viên Hội Đồng Giáo Dục do cử tri bầu lên, và họ bổ nhiệm tổng quản trị. Nói cách khác, tổng quản trị học khu thực hiện chính sách của Hội Đồng Giáo Dục, giống như một công ty, trong đó, tổng giám đốc được Hội Đồng Quản Trị bổ nhiệm và làm việc theo chính sách của hội đồng này.
Trong lĩnh vực giáo dục cấp quận hạt ở Orange County, việc điều hành có khác.

Các thành viên Hội Đồng Giáo Dục Orange County và tổng quản trị do cử tri bầu lên. Nói cách khác, tổng quản trị chịu trách nhiệm với cử tri, chứ không phải với Hội Đồng Giáo Dục.
Vì thế, phải có một sự tương nhượng nào đó để tổng quản trị phối hợp làm việc với Hội Đồng Giáo Dục.

Tiến Sĩ Stefan Bean cùng người vợ quá cố và bốn người con. (Hình: Drbeanoc.com)

Ông Stefan Bean cho biết thêm, về mặt ngân sách, các học khu có hai nguồn thu, từ tiền thuế của dân và từ tiểu bang.

“Nguồn ngân sách của tiểu bang phải được tổng quản trị Sở Giáo Dục Orange County xem xét,” ông Bean giải thích. “Orange County có 28 học khu. Nếu tổng quản trị không đồng ý, thì học khu phải làm lại ngân sách (phần nhận từ tiểu bang). Sau đó, tổng quản trị đưa qua Hội Đồng Giáo Dục Orange County bỏ phiếu.”

“Mặc dù chưa có luật rõ ràng ai có toàn quyền về ngân sách, nhưng quận hạt có thể thông qua một nghị quyết, và vẫn có thể gây ảnh hưởng ngân sách học khu,” ông giải thích thêm.

Khi được hỏi giáo dục quan trọng như thế nào, Tiến Sĩ Stefan Bean không ngần ngại nói: “Cho dù gặp thử thách ra sao, cho dù sinh ra như thế nào, con người có thể vượt qua tất cả nhờ giáo dục.”

Độc giả có thể nghe câu chuyện của Tiến Sĩ Stefan Bean tại: www.youtube.com/watch?v=ODMFROPnh-4.

—–
Liên lạc tác giả: dodzung@nguoi-viet.com

Cặp song sinh dính liền Abby và Brittany Hensel

Kể từ khi chào đời vào ngày 7 tháng 3 năm 1990, cặp song sinh dính liền Abby và Brittany Hensel là đối tượng của rất nhiều phương tiện truyền thông. Đây là cặp song sinh parapagus dị tật có hai đầu trên một thân.

Hai chị em có chung nhiều cơ quan quan trọng, bao gồm một gan to, bàng quang, cơ hoành, cả hệ thống sinh sản và tiêu hóa, và ruột. Mỗi người trong cặp sinh đôi điều khiển một tay và một chân, đòi hỏi sự hợp tác rất nhiều để hoàn thành các nhiệm vụ đơn giản như đi bộ, chạy và lái xe ô tô.

Abby và Brittany sinh ra và lớn lên ở Minnesota, tốt nghiệp trường trung học Mayer Lutheran năm 2008. Sau đó, cặp song sinh theo học Đại học Bethel ở Arden Hills, Minn, chuyên ngành giáo dục. Đến năm 2012, Abby và Brittany đã tốt nghiệp đại học. Và hiện tại là giáo viên tiểu học ở New Brighton, Minn.

Mặc dù Abby và Brittany có bằng cấp riêng biệt và hai giấy phép giảng dạy, nhưng họ chỉ được trả chung một khoản lương.

Ngày càng nhiều người lớn ở Mỹ có nguy cơ sa sút trí tuệ

Ngày càng nhiều người lớn ở Mỹ có nguy cơ sa sút trí tuệ

May 11, 2022 

LOS ANGELES, California (NV) – Một nghiên cứu công bố hôm Thứ Hai, 9 Tháng Năm, cho thấy 18% người trưởng thành từ 40 đến 50 tuổi ở Mỹ có dấu hiệu béo phì hoặc thừa cân trầm trọng, đẩy họ vào nguy cơ cao mắc chứng sa sút trí tuệ, theo bản tin UPI.

Theo nghiên cứu, có đến 12% có mức độ hoạt động thể chất thấp hơn mức đề nghị hoặc có “trình độ học vấn thấp,” tức chưa học hết bậc trung học hoặc đại học, theo dữ liệu của JAMA Neurology. Ngoài ra, 10% người có bệnh tiểu đường loại 2 hiện đang hút thuốc lá.

Một kết quả nghiên cứu cho thấy béo phì tạo thêm nguy cơ sa sút trí tuệ. (Hình minh họa: Jewel Samad/AFP via Getty Images)

Nhóm nghiên cứu cho hay những yếu tố xoay quanh lối sống không lành mạnh có thể khiến họ tăng nguy cơ đối mặt với bệnh Alzheimer hoặc những chứng sa sút trí tuệ khác.

Đáng chú ý, với cùng những yếu tố kể trên, người Mỹ da màu và người Alaska bản địa lại có khả năng bị sa sút trí tuệ cao hơn so với người Mỹ da trắng. Nam giới thuộc mọi chủng tộc nói chung cũng có tỷ lệ phát triển bệnh cao hơn so với phụ nữ.

Trong quá trình thực hiện nghiên cứu, các tác giả nhận thấy có sự thay đổi về tỷ lệ phổ biến của các yếu tố nguy cơ đối với chứng sa sút trí tuệ ở người trưởng thành Mỹ trong thập niên qua.

Mười năm trước, nhóm nghiên cứu này phát hiện không hoạt động thể chất, trầm cảm và hút thuốc lá là những nguyên nhân góp phần gây sa sút trí tuệ phổ biến nhất ở người trưởng thành trên toàn quốc, theo Bác Sĩ Roch A. Nianogo, đồng tác giả nghiên cứu, nói với UPI.

Ông Nianogo, giáo sư dịch tễ học tại UCLA Fielding School of Public Health (Los Angeles), tiết lộ: “Nghiên cứu của chúng tôi cho thấy rằng các yếu tố nguy cơ này dường như có sự khác biệt tùy theo giới tính, chủng tộc và sắc tộc.”

Ông Nianogo và đồng nghiệp ước tính khoảng 1/3 trường hợp mắc bệnh Alzheimer và chứng sa sút trí tuệ liên quan đến tám yếu tố nguy cơ có thể điều chỉnh được, chẳng hạn như béo phì, thừa cân trầm trọng hoặc thiếu hoạt động thể chất.

Trung Tâm Phòng Ngừa Dịch Bệnh (CDC) đề nghị những người lớn nên có các hoạt động thể chất ít nhất 150 phút mỗi tuần để có thể giữ không để trọng lượng tăng cao.

Theo Hiệp Hội Bệnh Alzheimer (ALZ), khoảng 6 triệu người Mỹ được chẩn đoán mắc chứng sa sút trí tuệ hoặc suy giảm chức năng não, trong đó có mất trí nhớ. (V.Giang) 

HỆ THỐNG GIÁO DỤC VIỆT NAM CỘNG HÒA.

Hoang Le Thanh

HỆ THỐNG GIÁO DỤC VIỆT NAM CỘNG HÒA.

Sang xứ người đã vài thập kỷ, kỷ niệm thời học trò ngày càng lùi dần vào quá khứ. Bất chợt hôm nay có người nhắc lúc này đang là mùa thi tốt nghiệp phổ thông bên nhà, bỗng bồi hồi nhớ lại ngày xưa …

Trước 1975, chương trình giáo dục phổ thông tại miền Nam gồm 12 lớp, chia ra hai bậc: tiểu học và trung học.

Bậc tiểu học từ lớp 1 đến lớp 5 (cấp 1 ngày nay).

Bậc trung học từ lớp 6 đến lớp 12, lại chia ra làm 2 bậc:

Trung học đệ nhất cấp (cấp 2) gồm lớp 6, 7, 8, 9;

Trung học đệ nhị cấp (cấp 3) từ lớp 10 đến lớp 12.

Đó là hệ thống giáo dục do Pháp thiết lập, sau này chính phủ VN Việt hóa, dùng tiếng Việt và sách giáo khoa Việt để giảng dạy và thi cử (sau hội nghị giáo dục toàn quốc 1958).

Các cấp bậc và các kỳ thi:

Bằng tiểu học:

Thời bố mẹ tôi còn đi học, thập niên 40, cuối bậc tiểu học có kỳ thi tiểu học, thi đậu thì được cấp bằng tiểu học hay thường gọi bằng tiếng Tây là Certificat (CEPCI – tức là Certificat d’Études Primaire Complémentaire Indochinoise). Những người có Certificat đã có thể kiếm được việc làm “chữ nghĩa” tại văn phòng lĩnh lương khá hậu vào thời ấy.

Sau này thì bằng tiểu học được bãi bỏ, nhưng đến thời anh em tôi cắp sách đến trường vào thập niên 60 thì học sinh hoàn tất bậc tiểu học phải qua một kỳ thi hóc búa hơn: thi tuyển vào các trường trung học công lập. Những kỳ thi này được xem là khó vì số trường trung học công lập do chính phủ lập ra và miễn học phí không đủ phục vụ cho dân số học trò vào lúc đó, nên tỉ lệ đậu vào trường công chỉ độ 62%, riêng đối với những trường “top” chỉ khoảng 10% trúng tuyển, cũng khắt khe như tỉ lệ học sinh Mỹ ngày nay được tuyển vào các trường đại học Ivy League như Harvard, Princeton, Yale, v.v…

Những học sinh không đậu vào trường công phải ghi tên vào các trường tư, đóng học phí tốn kém và trình độ giảng dạy cũng không bằng trường công: thành phần ưu tú đã vào trường công, trường tư nhét nhiều học sinh vào ngồi cùng lớp để giảm chi phí tăng lợi nhuận, nhà trường không kỷ luật gắt gao vì muốn giữ học sinh, v.v…

Học sinh không đậu vào lớp 6 trường công thì vào lớp tiếp liên tại các trường tư hay ở nhà để luyện thêm, năm sau thi tiếp, sau 3 kỳ không được thi nữa. Vì thế học sinh trường công có thể chênh lệch nhau 2 tuổi. Tôi có một bạn ngày xưa học cùng lớp tiểu học, nhưng thi 3 lần mới đậu vào trường công, nên đến khi vào trường, lại thua tôi hai lớp.

Bằng trung học:

Hết lớp 9 bậc trung học đệ nhất cấp có kỳ thi trung học, đậu bằng trung học mới được lên trung học đệ nhị cấp. Bằng trung học là thước đo trình độ để tiến thân trong việc làm cho những người trẻ vào đời. Nữ giới có bằng trung học có thể làm thư ký văn phòng, thi vào sư phạm cấp tốc dạy tiểu học, vào trường trung cấp y tế đào tạo y tá, v.v… Nam giới nếu nhập ngũ thì được đào tạo thành hạ sĩ quan, còn có bằng tiểu học chỉ đóng binh nhì.

Đến thời anh em tôi lên trung học vào thập niên 60 kỳ thi trung học đệ nhất cấp đã bãi bỏ vào năm 1967.

Tú tài I, Tú Tài II:

Lên đến trung học đệ nhị cấp thì học sinh chọn ban chuyên môn: ban A chuyên về khoa học (sinh vật và lý hóa), ban B chuyên về toán, lý, hóa, ban C chuyên về văn chương, triết học, ngoại ngữ. Các môn chính học nhiều tiết hơn môn phụ, nhưng chương trình học ban nào cũng gồm đủ cả các môn văn, triết, sử, địa, toán, lý hóa, sinh vật, công dân, sinh ngữ 1, sinh ngữ 2. Cuối năm lớp 11 thi Tú tài I, cuối năm lớp 12 thi Tú Tài II. Sau này tú tài I bãi bỏ năm 1973.

Các kỳ thi Trung học, Tú tài I và II đều là kỳ thi quốc gia, được tổ chức toàn quốc, cùng ngày, cùng đề thi. Đề thi được Ban Khảo thí thuộc Bộ Giáo dục chọn lựa, niêm phong mật và gửi xuống các ty giáo dục, chỉ được bóc niêm trước giờ thi.

“Ban soạn đề thi bị cô lập ở Sài Gòn khoảng một tuần để hoàn tất việc chọn đề rồi đem niêm phong cẩn thận. Đề thi cho mỗi tỉnh được đựng trong một cái rương nhôm có hai ổ khóa và được giữ bảo mật cho đến gần ngày thi, giao cho hội đồng giám thị của từng tỉnh để phân phát đề thi cho mỗi trung tâm thi xuống tận mỗi phòng thi. Vì bảo mật nên việc di chuyển đề thi có cảnh sát hộ tống.

“Mỗi phòng thi có hai giám thị: một giáo sư trung học và một giáo viên tiểu học. Ngoài ra là một giám thị hành lang để giữ trong ngoài nghiêm ngặt không ai ra vào trong khi thi. Bài thi của thí sinh phải có chữ ký của hai giám thị phòng thi để ngăn ngừa việc tráo bài thi. Việc di chuyển bài thi khi thí sinh đã nộp vào cũng đòi hỏi sự cẩn mật như việc di chuyển đề thi.”.

Thể thức thi cử & chấm điểm:

Học sinh đến thi tại các trung tâm thi cử theo phiếu báo danh nhận được, không thi tại trường của mình, và không được các thầy cô dạy mình trông thi. Học sinh chỉ mang bút và tẩy vào lớp, giấy thi và giấy nháp do trung tâm khảo thí cấp để tránh chuyện làm “phao”.

Phiếu báo danh sắp thứ tự theo tên, chẳng hạn như những tên An, Ân, Ẩn, Ánh, v.v… được xếp vào cùng phòng thi, tên Thanh, Thêm, Thoa, Thu, Thúy, Thủy, v.v… vào cùng phòng. Mỗi tờ giấy thi có ô vuông trên đầu trang để học sinh ghi tên tuổi, ngày sinh, số báo danh, v.v… Phần này gọi là “phách” sẽ rọc đi cất riêng sau khi giám khảo ghi mã số vào phần phách và phần bài thi bên dưới.

Giáo sư chấm bài không biết tên tuổi của người viết bài, chỉ dựa thuần vào chất lượng bài thi để chấm điểm. Học sinh còn cho biết những điều phải tránh như không được dùng mực đỏ, không được gạch dưới, không được viết chữ in, tức là những điều khác thường, vì bài sẽ bị loại theo nghi vấn bài được “làm dấu” để giám khảo nhận ra “gà nhà” mà chấm thiên vị.

Sau khi việc chấm bài hoàn tất thì hội đồng thi sẽ mang phách ra ráp lại theo đúng mã số, từ đó mới biết tác giả của từng bài và điểm thi của từng thí sinh, rồi lập bảng điểm và biết ai được “bảng vàng đề tên”, ai phải thở dài ai oán “thi không ăn ớt thế mà cay”.

Kỳ thi tú tài kéo dài ba ngày dài lê thê. Sáng ngày thứ nhất thi môn chính, vì là ban C nên tôi thi môn văn sáng ngày thứ nhất, chiều thi môn phụ như sử, địa, hay công dân, toán, lý, hoá, sinh ngữ phụ (Anh văn).

Sáng ngày hai thi môn chính thứ hai: sinh ngữ chính Pháp văn, chiều thi môn phụ. Ngày thứ ba thi các môn còn lại. Hình như ban A hay B có đến 3 môn chính (sinh, lý, hoá hay toán, lý, hoá) nên ba môn này sẽ thi vào ba buổi sáng, chiều thi các môn khác.

Môn văn hay triết thường là bình luận một tác phẩm, một đề tài triết, viết dài độ 4-6 trang. Sinh ngữ chính của ban C được dạy 7 năm trung học, đòi hỏi viết một bài luận văn tiếng Pháp (rédaction). Môn sinh ngữ phụ Anh văn đã học 3 năm lớp 10-12 đòi hỏi đọc một bài viết rồi trả lời các câu hỏi (reading comprehension), làm một vài phép văn phạm, dịch một đoạn văn ngắn ra tiếng Việt.

Các môn phụ hệ số thấp như sử, địa, công dân, v.v… cũng phải thuộc làu làu từng quyển sách dầy độ 150-250 trang. Vì thế bảo rằng các cô tú cậu tú có cả “bồ” chữ nghĩa trong bụng cũng không ngoa.

Ngày xưa sau khi vượt vũ môn thi viết còn phải vào thi vấn đáp, sau này kỳ thi vấn đáp đã được bỏ năm 1968.

Các môn thi, cách chấm điểm, và xếp hạng:

Điểm thi các môn từ 0 đến 20, đạt trên trung bình từ 10 trở lên là đậu, dưới 10 là rớt. Các thứ hạng thi đậu được xếp như sau:

10.00 – 11.99: thứ

12.00 – 13.9 bình thứ

14.00 – 15.99: bình

16.00 – 17.99: ưu

18.00 – 20.00: tối ưu

Tất cả các môn học trong năm đều cho thi, không từ môn nào. Tuy nhiên, điểm các môn được nhân theo hệ số (coefficient) tùy theo ban chuyên môn của mình.

Ban A có môn sinh vật hệ số 4, số điểm sẽ nhân lên 4 lần, môn lý hoá sẽ nhân 3, ngoại ngữ nhân 2, các môn khác như sử, địa, công dân nhân 1.

Ban B có số điểm toán sẽ nhân 4 lần, điểm lý hóa nhân 3,

Ban C thì môn văn hay triết sẽ nhân 4, ngoại ngữ nhân 3, v.v…, tức là môn chính của mình phải xuất sắc thì mới đậu cao.

Thí dụ: nếu một học sinh ban B (toán) được 20 điểm môn công dân, hệ số 1, mà môn toán hệ số 4 chỉ có 2 điểm, thì tổng số điểm sẽ là 20×1 + 2×4 = 28, chia cho 5 hệ số, trung bình chỉ có 5.60: RỚT!

Ngược lại, nếu công dân có 2 điểm mà toán được 18 điểm, thì tổng số điểm là 2×1 + 18×4 = 74, trung bình gần 15 điểm: đậu bình!

Những ban khoa học và toán thường có nhiều thí sinh xuất sắc hơn ban văn chương sinh ngữ, vì giải toán đúng 100% có thể đạt điểm tối đa là 20, trong khi viết bài bình luận hay vẫn khó mà đạt điểm 20 được.

Kết quả thi cử:

Những kỳ thi tú tài là một thử thách lớn và là cơn ác mộng trầm kha đối với giới học sinh thời đó. Có một bài hát tả oán như sau:

“Thi ơi là thi, sinh mi làm chi!” Cả năm học hành kết quả khá, mà đến ngày thi lỡ bị “tào tháo đuổi” hay hỏng xe không đến được phòng thi là kể như sự nghiệp tan tành, không có mảnh bằng lận lưng là đời tàn trong ngõ hẹp.

Theo tôi, triết lý giáo dục của Pháp chủ định dùng kỳ thi để tuyển lựa ra thành phần ưu tú (élite) và loại bỏ thành phần “không xứng đáng”. Miền Nam theo nề nếp đó. Khỏi nói cũng biết học sinh thi rớt như rạ. Trung bình tú tài I chỉ đậu độ 30%, còn tú tài II, vì đã vượt vũ môn lên từ 30% của tú I, nên có sĩ số đậu khoảng 70%. Thi cử mà chỉ đậu có 30% thì đúng là thi loại bỏ chứ không phải là thi kiểm tra trình độ nữa rồi. Nhà thơ Nguyễn tất Nhiên đã có bài thơ được Phạm Duy phổ nhạc: “Thi hỏng tú tài ta đợi ngày đi (vào quân trường), đau lòng ta muốn khóc”.

Có những học sinh uống thuốc chống ngủ để gạo bài thâu đêm, đế nỗi bị lậm thuốc sinh ra điên loạn. Có những học sinh thi rớt bị gia đình mắng mỏ, hay tự thất vọng đã uống thuốc độc kết liễu đời mình, năm nào báo cũng đăng. Có người thi 7 năm liền mới bằng tú tài! Sau này để “cứu giúp” học sinh thi hỏng, bộ Giáo dục cho thi tú tài II hằng năm hai lần, lần đầu vào đầu hè, lần sau cuối hè, để mọi người có cơ hội “thua keo này ta bày keo khác!”.

Bằng tú tài I đánh dấu một thành quả cao hơn bằng trung học, được vào một số học viện như Học viện Cảnh sát Quốc gia, hoặc trường cao đẳng như Trường Cao đẳng Công chánh, vào quân đội thì được huấn luyện thành sĩ quan, tuy nhiên không được lên đại học. Chỉ có bằng tú tài II mới đánh dấu việc hoàn tất thành công trung học đệ nhị cấp (cấp 3) và mở ra cổng trường đại học.

Năm 1973 kỳ thi tú tài I cũng được bãi bỏ (thank God, tạ ơn thượng đế!), chỉ còn giữ tú tài II.

Thi cử tại Mỹ & VN:

Sau này sang Mỹ sinh sống thấy con tôi học rất thoải mái, học trong lớp vừa xong một chương là cho bài kiểm, bài thi liền để còn nhớ bài, không đợi đến cuối năm khảo nguyên một cuốn sách mấy trăm trang như ở VN, (mà đúng ra thì VN khảo cả chục cuốn sách vì chương trình nguyên năm có cả chục môn học).

Tại trường Mỹ bài nào kiểm không khá là thầy cô cho “dạy lại, thi lại” ngay (re-teach, re-test), đến giờ nghỉ trưa hay sau buổi học bảo trò đến thầy cô kèm thêm cho thấu đáo. Đến hết bậc trung học bên Mỹ, nếu các môn bắt buộc trong chương trình phổ thông đã hoàn tất và đủ điểm, là lập tức mũ áo vênh vang lên lãnh bằng ngay, chẳng có tú I tú II gì sất! Từ đó tôi thấy sự khác biệt về thi cử giữa hai hệ thống: ở Mỹ dạy cho đậu chứ không dạy cho rớt, ở VN không thật xuất sắc là rớt như chơi.

Bonus vui: Một đứa đi thi, cả nhà mệt nghỉ!

Chưa thấy một người làm quan, cả họ được nhờ, mà chỉ thấy cả nhà mệt nghỉ vì đứa con đi thi. Bố lo tiền cho con đi học kèm thêm suốt năm, mẹ nấu chè nấu cháo ăn dặm ban đêm cho có sức khoẻ, giữa khuya lại thức giấc quát con ơi đi ngủ thôi con kẻo mai không dậy đi học nổi! Bà nội ngày rằm mồng một sì sụp khấn vái xin Trời Phật phù hộ cho cháu nó thi đỗ phen này, bảng vàng đề tên, không hổ danh giòng họ.

Ngày đi thi bố chuẩn bị dầu nhớt cho chiếc xe từ mấy hôm trước để đưa sĩ tử đi đến nơi về đến chốn. Mẹ nấu món ăn cho lành, bổ dưỡng, dễ tiêu, để không bị đau bụng đau bão. Nhất định phải có chè đậu, phải nấu bằng đậu đỏ cho may mắn, không nấu đậu đen, và tuyệt đối không cho ăn chuối hay trứng gà trứng vịt những ngày này, nhất định không cho cơ hội trượt vỏ chuối hay lãnh trứng vịt!

Đến ông anh trong nhà chẳng muốn quan tâm gì mà cũng bắt buộc trở nên “hữu dụng”: “Ra đầu ngõ đứng đi con!”. Thế là ngày nào sĩ tử cũng ra ngõ gặp trai, hên cách gì! Sau đó thì anh xách xe chạy theo đuôi bố, nhỡ xe bố trở chứng nằm ẹp là có tài xế dự khuyết trám chân vào ngay! Không nhiêu khê như nhân vật trong Lều Chõng của Ngô Tất Tố ngày xưa, nhưng toàn thể tiểu gia đình cũng không kém phần sôi động vất vả.

Đại gia đình trong hai họ nội ngoại cũng chăm chăm vào. Con bác A, con chú B, con cô C, đều cũng đi thi năm nay đấy nhé. Chúng mày cố gắng hết sức mình nhé. Thi đậu thì mới có tương lai nhé. Thi rớt là tàn đời con ạ. Giờ mà không cố gắng, sau này có hối cũng muộn rồi con ạ! Bao cái “nhé! nhé! ạ! ạ!” ấy càng làm cho thí sinh tăng thêm xì trét (stress), phen này mà lỡ thi rớt thì chỉ có chít!

Hàng xóm cũng mặc tình “quan trên trông xuống, người ta trông vào”. Đến ngày toàn quốc ứng thí mà thấy cô ả áo dài tươm tất, mặt mày tái nhợt, lủi thủi theo xe bố bước ra đầu ngõ là ai cũng nhận biết ngay cái mặt “tội đồ đi thi” đây rồi, chẳng dấu vào đâu được. Các bác hàng xóm, các anh chị lớn, các em bé, v.v… đều mỉm cười thông cảm, ngấm ngầm gửi lời chúc thiện, làm mức độ xì trét lại tăng lên vụt vụt.

Chín tháng cặm cụi gạo bài, ba ngày căng thẳng loay hoay, gặm bút, viết viết, xóa xóa, đến khi khổ nạn qua rồi thì thí sinh trở nên xẹp lép như bong bóng xì hơi, ỉu xìu như chiếc bánh bao chiều, tả tơi như chiếc mền rách!

Kết quả rồi cũng được niêm yết, đứa đậu, người rớt. Học sinh trường công thì kết quả đậu rất cao. Tỉ lệ đậu toàn quốc chỉ độ 70% cho tú II, nhưng trong trường “top” của tôi, lớp 50 học sinh chỉ có một bạn rớt, còn lớp bên cạnh 100% đậu.

Trường của tôi là trường top của nữ sinh miền Nam và có một truyền thống rất tốt đẹp và rất… hậu hỉ. Mỗi học sinh đậu bình được thưởng một bông mai bằng vàng 18 karat, nho nhỏ xinh xinh, biểu tượng của trường, đường kính độ 1.8cm (nửa chỉ?), còn học sinh đậu ưu và tối ưu được thưởng một bông mai hơi lơn lớn xinh xinh, đường kính độ 2cm. Thời đó vàng rẻ, và hội phu huynh tài trợ. Năm lớp chúng tôi lãnh thưởng hoa mai vàng có tổng thống và bà Nguyễn Văn Thiệu đến trường dự lễ và đọc diễn văn khen thưởng. Sau này các chị lớn kể với thầy cô rằng nhờ chiếc bông mai vàng của trường tặng thưởng mà các chị đã bán đi lấy tiền thăm nuôi chồng học tập tại các trại cải tạo, hay trao cho chồng cầm đi làm của hộ thân trên đường vượt biên.

Trong hàng xóm hay trong họ hàng thì khác, phản ánh tình hình chung, có đậu có rớt, độ 50/50. Tôi cứ nghĩ mà xót xa cho những bạn đã cố gắng hết sức mình mà vẫn ôm hận. Bố mẹ lại được dịp hể hả so sánh con mình với con nhà khác. Tội nghiệp bố cả đời vất vả chỉ mãn nguyện có bấy nhiêu, và chỉ được báo hiếu có bấy nhiêu, rồi thì bố mất sớm khi con chưa thành tài, sau này mỗi lần lãnh lương rủng rỉnh chẳng có dịp mua quà biếu bố cho bố vui.

Rồi mùa mưa kéo qua mùa thi

Rồi em cũng bỏ trường mà đi!

Đó là hai câu thơ một bạn trong trường viết ra. Tú tài II là chặng đường cuối, kết thúc tuổi học trò thơ ngây và đánh dấu tuổi vào đời. Ngày xưa bậc trung học kéo dài 7 năm dưới cùng một mái trường, nên cuộc chia tay với thầy cô, bạn bè, lớp học, sân trường, phấn trắng, bảng đen, v.v… không ít bịn rịn.

Rồi từ đó mỗi kẻ một nơi!

Sau này gặp lại, bọn tôi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đi học, đi thi ngày xưa. Kiến thức miệt mài nấu sử sôi kinh đã quên gần hết, nhưng điều không quên đi, không mất đi, là cái đạo đức, cái nền nếp làm người mà thầy cô đã dạy dỗ uốn nắn cho ngày xưa. Cách sống cho ra người ấy đã giúp cho học trò của thầy cô ngày xưa vươn lên ở bất cứ mọi nơi, khắc phục mọi khó khăn, vượt qua mọi trở ngại, chinh phục mọi môi trường mới, chinh phục lòng người, tạo dựng một chỗ đứng trong đời cho mình và tìm cơ hội chăm lo lại cho người khác.

Chính cái môn không hệ số, không thi cử này lại là cái vốn sống trong suốt cuộc đời.

Viện Đại học Đà lạt ngày xưa đã lấy tên là Đại học Thụ Nhân, trích từ câu nói của Quản Trọng thời Xuân Thu, và có khắc câu ấy hai cột trụ hai bên cổng trường:

“Nhứt niên chi kế mạc như thụ cốc” (vì lợi ích một năm hãy trồng lúa).

“Thập niên chi kế mạc như thụ mộc” (vì lợi ích mười năm hãy trồng cây).

“Chung thân chi kế mạc như thụ nhân” (vì lợi ích cả đời hãy trồng người).

(có nơi ghi: “Bách niên chi kế mạc như thụ nhân” (vì lợi ích trăm năm hãy trồng người)

Chúng tôi đồng ý với nhau, chúng tôi là những sản phẩm nhà trường đã “trồng” được trong những năm tháng dưới mái trường xưa, và đã không để nhà trường và thầy cô phải hổ thẹn!

(Gordon Thuy, sưu tầm)

Share từ FB Phan Ly (MNVNT75).

Nhà văn Pháp gốc Việt, Linda Lê qua đời

Van Pham

CHÂN THÀNH CHIA BUỒN CÙNG TANG QUYẾN – R.I.P.

********

Nhà văn Pháp gốc Việt, Linda Lê qua đời

Tiểu thuyết gia người Pháp gốc Việt qua đời hôm 9/5, hưởng dương 59 tuổi.

Theo AFP, nguồn tin từ Nhà xuất bản Stock (đơn vị xuất bản sách của Linda Lê) cho biết nhà văn qua đời sau khi chống chọi với trận ốm kéo dài.

Trên Twitter, Pierre Benetti, đồng sáng lập tạp chí văn học En Atant Nadeau, một tạp chí mà Linda Lê cộng tác, bày tỏ nỗi buồn khi tác giả Vượt sóng qua đời.

Sylvain Bourmeau, Giám đốc tạp chí AOC, nơi Linda Lê đăng tải các bài viết về văn chương, nói: “Buồn biết bao khi biết tin Linda Lê qua đời sáng nay. Bà là tác giả của một trong những tác phẩm lớn của văn học đương đại và là một độc giả rất lớn”.

Cái chết là một trong những chủ đề trở đi trở lại trong văn chương Linda Lê. Năm 2018, trả lời phỏng vấn Zing, tiểu thuyết gia cho biết bà viết về cái chết, như nói về tình yêu, về khát khao, về nỗi sợ tồn tại trên đời, về hạnh phúc được khám phá “người khác”, được đắm chìm trong sách vở, được tự tạo cho mình cả một thế giới thông qua văn chương.

“Cái chết là một phần của sự sống, là mặt ngược lại của sự sống mà ta không thể tránh nhìn trực diện”, Linda Lê từng nói.

Linda Lê (1963) là một trong những nữ nhà văn nổi bật tại Pháp. Bà sinh tại Đà Lạt, sang Pháp khi 14 tuổi cùng mẹ. Được biết tới tại Pháp năm 1992 với tập truyện Phúc âm tội ác, sau đó, những tác phẩm khác của bà luôn được đón nhận: Vu khống, Lời tên khùng, Ba nữ thần số mệnh, Tiếng nói, Thư chết, Lại chơi với lửa, Sóng ngầm, Vượt sóng…

Linda Lê còn là một nhà viết tiểu luận, phê bình văn chương tại Pháp. Tiểu thuyết Sóng ngầm là một trong bốn tác phẩm vào chung khảo giải Goncourt 2012. Năm 2019, bà nhận được giải thưởng Hoàng tử Monaco cho sự nghiệp văn chương của mình.

– Nhà văn Linda Lê. Ảnh: Telerama.

https://california18.com/author-linda-le-has…/4538162022/

https://allnewspress.com/novelist-linda-le-has-died-at…/

Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức, tác giả ‘Câu Chuyện Thầy Lang,’ qua đời ở tuổi 87

Van Pham

Cộng đồng NV Hải ngoại vừa mất đi một vị danh y và cũng là một cây bút tài hoa khiến hàng vạn đọc gỉa thương mến và thích thú. Nguyên cầu Thiện Chúa nhân lành đón nhận linh hồn ông về hưởng phúc quê trời… Thành kính phân ưu cùng tang quyến

***

Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức, tác giả ‘Câu Chuyện Thầy Lang,’ qua đời ở tuổi 87

Khôi Nguyên/Người Việt

ARLINGTON, Texas (NV) – Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức, tên tuổi quen thuộc với cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ, hải ngoại và cả Việt Nam, vừa qua đời tại nhà riêng, thành phố Arlington, tiểu bang Texas, lúc 3 giờ 12 phút sáng ngày 5 Tháng Năm, thọ 87 tuổi.

HÌNH: – Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức. (Hình NV chụp qua màn hình Youtube Yduc Nguyen)

Phu nhân của bác sĩ, bà Ngô Thúy Loan, loan báo tin này với nhật báo Người Việt và cho hay, tang lễ Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức được tổ chức trong vòng gia đình.

Trước khi qua đời, Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức, “đã được Linh Mục Jim Khôi giải tội, Linh Mục Trịnh Đình Diễm xức dầu, hai linh mục thuộc Dòng Lòng Mẹ Chúa Cứu Chuộc (Dòng Đồng Công) và các thành viên Đạo Binh Đức Mẹ (Legio Maria) thường xuyên thăm viếng và trao Mình Thánh Chúa, đọc kinh cho bác sĩ,” bà Loan cho biết.

Tên tuổi Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức gắn liền và được nhiều người biết qua hàng trăm bài viết trên báo, tạp chí và các chương trình truyền hình của người Việt hải ngoại về các vấn đề sức khỏe, mà nổi tiếng nhất là chuyên mục “Câu Chuyện Thầy Lang” cùng chương trình truyền hình (video clip) “Sống Khỏe Sống Vui.”

Theo gia đình, Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức sinh ngày 9 Tháng Năm, 1935, tại Hải Dương, miền Bắc Việt Nam sau đó di cư vào miền Nam.

Trong cuộc chiến Việt Nam, ông là y sĩ hiện dịch Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa và từng phục vụ tại Trung Đoàn 49, Sư Đoàn 25 tại Quy Nhơn; Đại Đội Quân Y Sư Đoàn 7 Bộ Binh, Mỹ Tho; Bệnh Viện 3 Dã Chiến Mỹ Tho; Tổng Y Viện Cộng Hòa; Bệnh Viện Trưng Vương Sài Gòn; phó chủ tịch Hội Đồng Đô Thành Sài Gòn (1970-1974); hội viên CARITAS Việt Nam.

Ông nhận bằng Tiến Sĩ Y Khoa Quốc Gia tại Y Khoa Đại Học Đường, Viện Đại Học Sài Gòn, năm 1971, với hơn 50 năm hành nghề về Y Khoa Gia Đình tại Việt Nam và Hoa Kỳ.

HÌNH: – Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức khi phục vị trong Quân Y, Quân Lực VNCH. (Hình: Tài liệu Người Việt)

Ông di tản đến Hoa Kỳ năm 1975, định cư và hành nghề tại thành phố Baton Rouge, tiểu bang Louisiana, trong suốt 25 năm liền và cũng là chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Việt Nam tại Baton Rouge và chủ tịch Hội Y Sĩ Việt Nam tại Louisiana. Sau khi về hưu, ông cùng gia đình chuyển về cư ngụ tại thành phố Arlington, Tây Nam Dallas.

Tại Hoa Kỳ, ngoài việc hành nghề y, chăm sóc sức khỏe trực tiếp, ông còn gián tiếp chăm sóc sức khỏe cho đồng hương Việt Nam qua hàng trăm bài viết trên các cơ quan truyền thông Việt ngữ về sức khỏe, dinh dưỡng và những vấn đề y tế xã hội qua mục “Câu Chuyện Thầy Lang” trên các báo như: Người Việt, Tuần Báo Trẻ, Việt Vùng Vịnh, Thời Báo, Bút Việt, Á Châu Thời Báo, Thằng Mõ, Hướng Đi… Ông hợp tác với chương trình phát thanh VOA, RFI, RFA, Việt Nam Hải Ngoại, VietRadio, VAB, Dallas Radio, Lạc Việt Radio Canada, O 2TV, Vietface TV, Vietv, CMG TV,…

Mục tiêu mà Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức muốn hướng tới đó là phổ biến các tin tức y học, nâng cao sức khỏe cho dân chúng.

Ngoài báo chí, phát thanh hay truyền hình, ông còn xuất bản khoảng 13 bộ sách bằng tiếng Việt phát hành ở Hoa Kỳ và cả Việt Nam, biên khảo các vấn đề y tế, xã hội.

HÌNH: – Bằng Tiến Sĩ Y Khoa Quốc Gia của Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức. (Hình: Tài liệu Người Việt)

Một số cuốn sách tiêu biểu như: Thuốc Mỹ Chữa Bệnh Ta, năm 1977 để thỏa mãn nhu cầu hiểu biết về vấn đề trị bệnh căn bản cho người Việt Nam khi mới đặt chân tới đất Mỹ; An Hưởng Tuổi Vàng; Sức Khỏe và Đời Sống; Dinh Dưỡng và Sức Khỏe. Câu Chuyện Thầy Lang (các vấn đề y tế thường gặp); Cẩm Nang Phục Hồi Tâm Bệnh, Sức Khỏe Người Cao Tuổi… Ngoài ra, ông còn có cả trang mạng “bsnguyenyduc.com” nhưng nay đã ngưng hoạt động.

Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức cùng phu nhân đã thành lập Trung Tâm Tuổi Vàng tại Arlington, nơi giúp cho những người cao niên sinh hoạt, rèn luyện sức khoẻ và các hoạt động văn hoá truyền thống của dân tộc.

Chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe và phục vụ tha nhân, có lẽ là lý tưởng lớn nhất của Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức, như một lời tự giới thiệu của ông trên trang Facebook cá nhân cách đây hai năm, Tháng Chín 2020: “Tôi là Nguyễn Ý Đức đây. Xin chào quý vị. Xin quý vị nhớ cho là chúng tôi sẽ làm theo ý muốn của quý vị.”

https://www.nguoi-viet.com/…/bac-si-nguyen-y-duc-tac…/

MỘT TRONG 6 HỌC SINH GIỎI NHẤT THẾ GIỚI….

Chau Truong

MỘT TRONG 6 HỌC SINH GIỎI NHẤT THẾ GIỚI….

TOMMY TRẦN một trong 6 học sinh giỏi nhất trên 4 triệu 700 ngàn học sinh dự thi trên toàn Thế Giới.

Tommy học sinh Evergreen (San Jose California) năm nay mới có 17 tuổi.

Với số điểm hoàn hảo là em TOMMY TRẦN, đã cạnh tranh trong cuộc thi cuối cùng vào tháng 5 vừa qua cùng với 317,663 thí sinh khắp nơi trên thế giới.

Trong cuộc thi này có 45 câu hỏi trắc nghiệm cùng 6 câu hỏi tự giải phương trình toán – Nếu học sinh giỏi thì có thể làm được 45 câu hỏi toàn hảo, tuy nhiên trong 6 câu tự giải phương trình sẽ làm cho học sinh rớt dễ dàng vì cần phải viết rõ ràng khi giải trình công thức.

Ban chấm thi với hơn 1,000 thầy cô giáo sẽ phải trao đổi ý kiến để bầu chọn người ĐẦU BẢNG.

1,000 thầy cô giáo quyết định số điểm – Tommy Trần trở thành một trong 6 học sinh giỏi nhất thế giới đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi Toán Giải tích (Calculus AP) trong kỳ thi năm nay..

Mẹ Tommy đã qua đời khi Tommy vừa mới lọt lòng. Bố cháu qua được Mỹ là nhờ ông nội dẫn một nửa gia đình đi theo diện HO.

Cha của Tommy là anh Viên Trần cho biết cháu sinh ra tại Hoa Kỳ nhưng mẹ mất sớm nên đã trải qua một thời gian gà trống nuôi con.

 

BÀI HÁT SAU CÙNG – Huy Phương

BÀI HÁT SAU CÙNG

* Huy Phương

Vào ngày 26 Tháng Mười tới đây, cụ William Leo McDougall, 83 tuổi, cư dân Laguna Woods sẽ ra Tòa Thượng Thẩm Santa Ana, California vì tội giết người. Vào ngày 1 Tháng Mười, 2010, trong lúc dưỡng bệnh tại Palm Terrace Healthcare Center, Laguna Woods, sau khi ở bệnh viện về, ông McDougall đã nổi giận vì nghe người bạn chung phòng, ông Nguyễn Văn Mạnh, 94 tuổi, hát một bản nhạc bằng tiếng Việt. Ông McDougall đã dùng một cây gỗ, đánh vào đầu ông Mạnh nhiều lần. Ông Mạnh được xe cấp cứu chở đi bệnh viện, và sau đó tắt thở, vì bị xuất huyết não.

Trước đây trong nursing home, cũng có chuyện một bà cụ đánh một bà cụ khác chung phòng gây thương tích trầm trọng, nhưng trường hợp của cụ Nguyễn Văn Mạnh, mất đi đã để lại nỗi đau xót cho gia đình của cụ và gây nhiều xúc động cho cộng đồng Việt Nam trên đất Mỹ. Tuổi già, bệnh tật, buồn phiền gây ra sự cáu kỉnh đã khiến cho cụ Mc Dougall cầm gậy đánh chết người bạn cùng phòng. Khác văn hóa, ngôn ngữ, sở thích, tôi nghĩ nếu bạn ở chung phòng với một người Ấn Ðộ, bạn cũng không thích gì những bài hát của dân tộc này.

Nhưng điều làm cho tôi buồn, nghĩ đến tuổi già quạnh quẽ trên đất khách, là ông cụ đồng bào của mình, chết chỉ vì đang hát một bài hát tiếng mẹ đẻ, một bài hát Việt Nam. Tôi không biết là ông cụ đang “nghêu ngao” hát bài gì, vì mỗi bài hát đều mang những kỷ niệm riêng tư cho một người, nó khơi dậy cả một quãng đời đã qua. Ðó là một bài dân ca mang âm hưởng quê hương khuất bóng, một bài hát tuổi trẻ khiến cụ nhớ đến thời hoa niên cắp sách đến trường hay một đoạn tình ca “gọi người yêu dấu,” một người đầu gối tay ấp hay một người thương yêu đã “nghìn trùng xa cách.”

Tôi dùng tiếng “nghêu ngao” để nói đến tâm trạng một người lúc buồn hay vui, ngồi hay đi, đứng hát một mình, một bài hát có thể sai vần lạc điệu, nhưng chắc chắn là một bài hát đầy kỷ niệm, đầy thương nhớ đã gây xúc động cho lòng người hát. Những bài hát này không thể dành cho đám đông hay hát cho ai nghe, mà là trong lúc cô đơn nhất, buồn nhất hay hạnh phúc nhất, con người đã hát lên nho nhỏ cho một mình mình nghe và người hát đã đắm mình trong những giấc mơ riêng tư của mình.

Một ông cụ đã 94 tuổi, là người Việt Nam, hẳn ông đã sống qua những nỗi thăng trầm của đất nước. Ông sinh ra và lớn lên dưới thời Pháp thuộc, cũng có thể là đã biết thế nào là chiến tranh, loạn lạc. Giờ này, về già, ông sinh sống tại Mỹ, có nghĩa là, ít nhất một lần, ông phải bỏ quê hương vì nạn cộng sản. Vận nước đã đưa ông đến đây, lúc về già, vì hoàn cảnh phải sống trong nhà dưỡng lão với một người xa lạ, khác biệt tuổi tác, văn hóa, ngôn ngữ. Nếu không lú lẫn, quên quên nhớ nhớ, hẳn lòng ông đã trĩu nặng một nỗi buồn xa quê hương, hiu quạnh trong nhà dưỡng lão, không một bóng người thân.

Ông cũng có một cuộc đời như những người khác, có một thời thơ ấu, trung niên, có cuộc sống hôn nhân, có một quãng đời yêu đương, sinh con đẻ cái, làm việc, hạnh phúc hay đau khổ. “Kỷ niệm là cái gối lúc ta về già,” nó có thật làm cho chúng ta cảm thấy êm ái đi vào giấc ngủ, hay đau khổ, dằn vặt suốt cuộc đời ta. Tuổi già chính là thời gian dừng chân đứng lại, để nhìn về quá khứ, với chút ngậm ngùi hay thương tiếc.

Nhu cầu của tuổi thơ chỉ là đời sống vật chất, một đứa trẻ khóc vì đói, khát, vì lạnh hay nóng, tuổi già ngoài những cảm xúc của một đứa trẻ, còn có niềm đau tinh thần, buồn bã, nhớ nhung, tủi thân vì cô đơn và hiu quạnh. Thủ phạm giết người, ông già McDougall chắc chắn đang mang tâm lý buồn bực, bẳn gắt, chán đời của một người già cô độc, chỉ có điều đáng tiếc là ông đã trút nỗi giận dữ đó lên một người bệnh cùng phòng vô tội để đến nỗi gây ra án mạng!

Ðôi khi chăm sóc cho tuổi già còn bận rộn hơn là có “con mọn.” Tuổi già quả đáng cho chúng ta quan tâm săn sóc hơn là trẻ thơ, không phải cho ăn, cho mặc, hay tắm rửa mỗi ngày là đủ, điều này nhà điều dưỡng nào cũng làm được. Trên đời này, mấy ai nghĩ đến cha mẹ già hơn là chăm lo cho con cái của mình, mấy ai đã có suy nghĩ: “Phụ mẫu tại đường, bất khả viễn du” (Còn cha mẹ ở nhà, không nên đi chơi xa.) Ðó là chưa nói đến chuyện có cha mẹ già, mà ca dao Việt Nam đã ví von như “…mít chín cây! Gió Ðông cũng sợ, gió Tây cũng buồn!”

Tòa án Santa Ana sẽ kết tội thủ phạm đã giết ông cụ Nguyễn Văn Mạnh, nhưng thật sự tôi không quan tâm về bản án này, nặng nhẹ như thế nào. Thủ phạm đã 83 tuổi, bản án nhẹ nhất cũng làm cho người này không hề có hy vọng sẽ ra khỏi nhà tù trước khi chết. Sống ở đây hay sống ở trong nhà tù thì có khác gì nhau, kẻ giết người sẽ không có hy vọng trở lại nhà trước khi xuôi tay, thì chết trong nhà tù hay trong nhà dưỡng lão cũng là cái chết.

Từ khi đọc được bản tin này, tôi cũng không hề thắc mắc về gia cảnh, bệnh tật hay đời sống của ông cụ xấu số. Ðiều duy nhất tôi nghĩ đến và muốn tìm hiểu là ông cụ đã hát bài hát gì trước khi ông qua đời. Thủ phạm là một người ngoại quốc không biết tiếng Việt, để cảnh sát lấy lời khai, mà điều này thì có gì là quan trọng đối với họ. Cũng như những nhân chứng, nếu là đồng bào của cụ thì cũng chỉ có mặt tại hiện trường khi cụ đã ngã xuống nên không ai nghe cụ hát bài gì.

Còn tôi, thực sự tôi muốn biết, vào lúc ấy, cụ đã “nghêu ngao” hát bài gì để biết nỗi buồn của cụ ra sao? Nỗi xa vắng người thân, thương nhớ quê hương, nỗi cô đơn buồn bã hay hoài niệm về một quãng đời đã mất! Tôi thương ông cụ, và nghĩ đến tuổi già mai sau của tất cả chúng ta.

Cụ ơi, bài hát đó là bài gì vậy?

Huy Phương.

No Jail for Octogenarian Who Clubbed Rehab Roommate to Death

“A lose-lose situation for all.” William Leo McDougall, 83, killed 94-year-old Manh Van Nguyen in a rehab center.

Rich Kane,Patch Staff

An 83-year-old man was sentenced Friday to lifetime probation with a suspended sentence of 16 years in state prison for murdering his 94-year-old rehabilitation center roommate by repeatedly hitting him in the head with a wooden rod, according to a release from the Orange County District Attorney’s office.

William Leo McDougall, 83, pleaded guilty on Aug. 17 to one felony count of murdering Manh Van Nguyen, with a sentencing enhancement for the personal use of a deadly weapon.

McDougall’s mental state at the time played a large part in determining his sentence, as did the wishes of the victim’s family, McDougall’s lack a of criminal record, his advanced age, and medical condition.

On Oct. 1, 2010, McDougall was sharing a room at Palm Terrace Healthcare Center in Laguna Woods with Nguyen as they both recovered from hip surgeries. That night while lying in bed, McDougall mistakenly believed that his wife was sleeping beside him, and mistakenly thought that his quietly-sleeping roommate, Nguyen, was singing loudly. McDougall became angry and got out of bed to silence the victim, believing that Nguyen was disturbing the defendant’s wife, who in reality was not present.

McDougall took a wooden rod from the closet in their room and hit Nguyen multiple times in the head with the rod. A nurse, who had been approaching the room, reported the incident to staff members, who restrained McDougall.

The victim was taken to the hospital, where he died due to blunt force trauma to the head.

Nguyen’s wife of 58 years and four adult children, who viewed a video interview and confession from the defendant in 2010, submitted a family letter for the court, which says in part, “We got to hear what actually happened to our father … and how he was killed (and most importantly, hearing directly from the person who did it and admitted it). We fully understand nothing can be done now that will bring our father back to us. This is a real tragedy in which all parties involved have suffered tremendous losses and will continue to suffer for years to come. It is indeed a lose-lose situation for all.”

McDougall’s wife submitted a letter for the victim’s family, which says in part, “Our entire family is devastated by what Bill did, which we cannot explain, and nothing could ever justify Bill’s conduct. I can only say that his actions must have been the product of illness … his surgery, old age, or a combination of factors unknown to me. I realize what an unbelievable nightmare this has caused the Nguyen family and the McDougall family … I offer my sincere condolences on behalf of the entire family and ask for forgiveness for Bill, even in spite of the terrible pain he has caused, only because the ‘real’ man I have known for over 58 years is not the one [who has] done this horrible deed.”

The OCDA submitted a sentencing brief, which says in part, “Mr. Nguyen was an honorable 94-year-old man who was very much loved and respected by everybody who knew him, especially his family … Doing the right thing is not always easy. This is most certainly true in this case. As a prosecutor, it is much easier to argue that a defendant convicted of murdering an innocent victim should be sentenced to spend the rest of his or her life in prison. In the vast majority of murder cases, that would be the right and just thing to do. Not in this case. The People’s objective is not to do what’s easy; rather, it is to do what’s right, fair, and just.”

The OCDA continues, “The People’s recommendation [for lifetime probation] in this case is in no way, shape, or form a reflection solely of the value of the life of Mr. Nguyen. If that was the case and the People’s recommendation was to be made solely based on the value of the life of Mr. Nguyen or on the harm that was inflicted upon him and his family, the People’s recommendation would have been a sentence of life in prison. However, as the law dictates, the People’s recommendation is based on the totality of all the circumstances relating to the specific facts of the crime, the victim, and the defendant. This is a tragic case and it has been so since day one.”

WILLIAM LEO MCDOUGALL GETS NO PRISON TIME FOR MURDER–AND THAT’S FINE WITH VICTIM’S FAMILY

MATT COKER | 

From: TU-PHUNG

“Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh”!

“Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh”!

Bởi  AdminTD

Trương Nhân Tuấn

21-4-2022

Việt Nam “nợ ân tình” với Liên Xô (nay là Nga) rất nhiều. Ngoài viện trợ tiền bạc và vũ khí cho chiến tranh “đánh Mỹ cứu nước” năm 1954-1975, Liên Xô cũng giúp Việt Nam rất nhiều trong chiến tranh biên giới năm 1979 với Trung Quốc.

Thời điểm chiến tranh Việt-Trung năm 1979, Liên Xô đã huy động khoảng 2 triệu quân để gây “áp lực” với Trung Quốc trên vùng biên giới. Hải quân Liên Xô đã tăng cường trong khu vực Biển Đông (và Vịnh Bắc Việt) sẵn sàng tham chiến, nếu thấy Hà Nội bị đe dọa. Không quân Liên Xô đã giúp Việt Nam nhanh chóng chuyển quân từ Nam ra Bắc để tăng cường khả năng phản công.

Hiệp ước an ninh hỗ tương Việt-Xô tuy chưa được “kích động” nhưng Liên Xô đã sẵn sàng. Mọi tình huống xấu cho Hà Nội đều có thể khiến Liên Xô nhập cuộc.

Cuộc chiến vì vậy “hạn chế” trong không gian và thời gian. Trung Quốc cũng hạn chế việc sử dụng không quân và hải quân. Vì Đặng Tiểu Bình không thuyết phục được Tổng thống Carter tham gia (hay ủng hộ) cho cuộc chiến.

Nếu không có áp lực của Liên Xô thì quân Trung Quốc có thể sẽ tiến chiếm Hà Nội, buộc Việt Nam rút quân khỏi Campuchia, nhưng Trung Quốc cũng có thể chiếm đóng Việt Nam lâu dài.

Vì vậy, ta không ngạc nhiên khi thấy Việt Nam ra mặt “chọn phe”. Theo thông tin từ bộ quốc phòng hai nước thì quân đội hai bên Việt-Nga sẽ có cuộc tập trận chung. Và ta cũng sẽ không ngạc nhiên nếu sau này bộ đội Việt Nam hiện diện bên cạnh quân Nga trong chiến trường Ukraine.

Vấn đề là sau khi chiến hạm Moskva bị hỏa tiễn Neptune của Ukraine đánh chìm, truyền thông Nga đã nói tới Chiến tranh thế giới thứ Ba.

Theo tôi, thái độ “chọn phe” của Việt Nam nặng phần “tình cảm” hơn là vì lợi ích quốc gia. Đảng CSVN mang ơn Nga (và TQ). Nhờ sự trợ giúp mọi thứ, từ quân sự, tài chánh cho tới ý thức hệ chính trị của Việt Nam và Liên Xô mà CSVN thắng được Mỹ và chiếm được miền Nam.

Tuy nhiên, “đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh”!

Thử tưởng tượng Việt Nam bị xếp chung với Nga trong danh sách “trừng phạt” (vì Việt Nam ủng hộ Nga trong chiến tranh xâm lược Ukraine).

Tất cả của cải, tiền bạc, nhà cửa… của cán bộ CSVN ở Mỹ đều bị “tịch thu”, hay bị “đông lạnh”. Mỹ cũng “khóa cửa” không nhập bất cứ một thứ hàng hóa nào đến từ Việt Nam. Tài phiệt Việt Nam bị xếp chung giỏ với tài phiệt Nga.

Vụ khóa cửa kinh tế thì đảng CSVN không lo. Cùng lắm là “dân ăn cỏ” như dân Bắc Hàn hay Cuba. Điều đáng lo là một bộ phận không nhỏ cán bộ CSVN có nhà cửa, có “cơ ngơi” ở Mỹ, cũng như các quốc gia “giẫy chết”.

“Nghĩ tới mà kinh” phải không bà con?