Hy vọng đã vươn lên’ cho đồng bào tị nạn Việt Nam

Báo Nguoi-Viet

December 26, 2022

Nam Lộc

Hy vọng ở đây là niềm hãnh diện mà thế hệ trẻ Việt Nam tại hải ngoại đã thực hiện được, làm nở mặt những người tị nạn Việt Nam từng được đất nước và người dân Hoa Kỳ đón nhận.

Một gia đình tị nạn Việt Nam ở ngoại ô Bangkok, Thái Lan. (Hình minh họa: Lillian Suwanrumpha/AFP via Getty Images)

Họ là nhóm Viet4Afghans (V4A) được vội vã thành lập vào Tháng Tư, 2021, để cứu trợ khẩn cấp những ngưới tị nạn Afghanistan vào thời điểm Hoa Kỳ rút quân khỏi quốc gia này.

Hầu hết thành viên của nhóm V4A đều sinh ra và lớn lên ở Mỹ, hoặc đến Mỹ từ khi còn rất trẻ, nhưng họ đã thay mặt chúng ta để đáp ứng lời kêu gọi của chính phủ Hoa Kỳ trong nỗ lực cứu giúp những người cùng hoàn cảnh, nhưng khác mầu da và chủng tộc.

Vận động cho quyền lợi của người tị nạn đã khó, nhưng đích thân giúp họ định cư là một công việc khó khăn, vất vả và phức tạp gấp bội phần, nhất là sự bất đồng ngôn ngữ, phong tục, tập quán.

Tuy nhiên, các nhà bảo trợ gốc Việt trẻ tuổi đã làm được việc này một cách suôn sẻ và tốt đẹp, bằng tấm lòng nhân ái, bằng tình thương đồng loại.

Tương tự như các nhà hảo tâm trong cộng đồng Việt Nam đã đóng góp gần $200,000 qua cuộc vận động của đài truyền hình SBTN, để trao cho các cơ quan thiện nguyện giúp đỡ người tị nạn Afghanistan, trong đó có Dịch Vụ Di Trú và Tị Nạn Lutheran (LIRS), là tổ chức từng định cư người Việt chúng ta hàng chục năm liên tiếp.

Người A fghanista đã khóc khi nhận được những món quà tình nghĩa của các thành viên trong cộng đồng Việt Nam lúc họ đến định cư tại Orange County. Từ những chiếc TV, tủ lạnh, đến xe cộ, quần áo, tiền bạc, công ăn, việc làm v..v.., thậm chí tôi còn biết, cô con gái của một vị cố đại tướng VNCH, đã đem cả gia đình, gồm vợ và hai đứa con nhỏ của một người lính biệt kích Afghanistan về sống chung trong ngôi nhà xinh đẹp của cô tại thành phố Huntington Beach, California.

Tất cả những việc làm cùng thành quả nêu trên là những món quà tốt đẹp để chúng ta hãnh diện chia sẻ với bất cứ ai khi họ muốn tìm hiểu.

Trong hai ngày, 7 và 8 Tháng Mười Hai, vừa qua, một phái đoàn gồm các viên chức của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, do bà Sarah Cross, phó phụ tá ngoại giao đặc trách về định cư người tị nạn, hướng dẫn cùng tổng giám đốc Trung Tâm Bảo Trợ Cộng Đồng, và phó giám đốc Nha Định Cư thuộc chính phủ liên bang, với các nhà lãnh đạo chương trình tị nạn và y tế tiểu bang Washington, đến Seattle.

Họ đến để thăm viếng, thanh tra cũng như tìm hiểu nỗ lực định cư các gia đình người tị nạn Afghanistan được nhóm thiện nguyện Viet4Afghans, cùng một số cá nhân và tổ chức khác, bảo trợ từ Tháng Mười Một, 2021 và hiện đang sinh sống cũng như làm việc tại đây.

Qua vai trò tình nguyện viên cố vấn cho nhóm Viet4Afghans, tôi được mời tham dự buổi họp mặt và tường trình nêu trên. Tôi hết sức ngạc nhiên, cảm động, đồng thời không kém phần hãnh diện, là nhiều người bạn đồng sự với mình ngày trước, nay trở thành lãnh đạo những cơ quan trọng yếu của chính phủ Hoa Kỳ.

Cảm động hơn nữa là họ vẫn không quên mình cùng những ký ức đẹp và ý nghĩa thời gian mà chúng tôi cùng chung sức nhau phục vụ người tị nạn.

Phái đoàn thanh tra của chính phủ liên bang hết sức ca ngợi và ngưỡng mộ việc làm của nhóm Viet4Afghans, cùng các thành viên trẻ, đã vượt qua bao khó khăn, trở ngại, nhất là vào thời điểm cấp bách, không được hướng dẫn hay huấn luyện về các thủ tục định cư.

Nhiều cơ quan thiện nguyện vào thời điểm đó đã ngưng hoạt động, nên rất thiếu sự hiện diện của các nhân viên xã hội, hay định cư chuyên môn. Trong khi đó bị COVID-19 hoành hành, ấy vậy mà V4A đã dấn thân nhận giúp đỡ và bảo lãnh theo phương thức “Bảo Trợ Tư Nhân” (Private Sponsorship), có nghĩa là cần một nhóm năm người (Group of Five) ký giấy bảo trợ cho một gia đình, phải đóng tiền thế chân cho mỗi đầu người tị nạn, cũng như cam kết sẽ hoàn toàn trách nhiệm và lo lắng để họ không trở thành “gánh nặng của xã hội” (Public Charge). Viet4Afghans đã bảo trợ và giúp đỡ tổng cộng 60 người tị nạn Afghanistan, và họ đã thành công.

Điều đáng nói ở đây là thành công trong việc làm đầy tình người của nhóm V4A, cùng sự đóng góp nhiệt tình của cộng đồng người Việt qua chương trình thử nghiệm (pilot program) “Bảo Trợ Tư Nhân,” đã mở rộng cánh cửa hy vọng rất lớn cho gần 2,000 người tị nạn Việt Nam đang mòn mỏi đợi chờ ở Thái Lan.

Nhiều cựu thuyền nhân trốn cưỡng bách hồi hương đã sống vất vưởng tại đây từ hơn 30 năm qua. Hàng trăm nạn nhân bị đàn áp tôn giáo ở Việt Nam, cùng với rất nhiều nhà hoạt động nhân quyền phải lánh nạn ở quốc gia này để tránh bị tù tội, cộng với hàng trăm dân oan, nạn nhân Formosa, và các tù nhân lương tâm.v.v…

Theo các viên chức Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, thì chính phủ Mỹ, ngoài việc tiếp nhận hàng trăm ngàn người tị nạn trong tài khóa 2023, họ còn dự trù áp dụng chương trình “Bảo Trợ Tư Nhân” cho các sắc dân khác, trong đó có Việt Nam. Và đó cũng chính là lý do mà chữ “Hy Vọng Đã Vươn Lên” được dùng làm chủ đề cho bài viết này.

Nếu giấc mơ tranh đấu cho việc định cư toàn bộ người Việt ở Thái Lan trở thành sự thật, thì công lao lớn nhất phải dành cho sự hy sinh cùng tâm sức và lòng tận tụy trong việc định cư người tị nạn Afghanistan của nhóm Viet4Afghans cùng các thiện nguyện viên người Mỹ gốc Việt khác ở khắp mọi nơi.

Chúng ta cũng không thể không nhắc đến nỗ lực vận động âm thầm nhưng rất ảnh hưởng của Phong Trào Việt Hưng, kể cả việc liên tục cung cấp thực phẩm, giúp đỡ cho đồng bào tị nạn Việt Nam tại Thái Lan từ nhiều năm qua.

Trong số này, phải kể đến cô Grace Bùi và tổ chức V-RAP (Vietnamese Refugees Assistance Project) do cô thành lập, đã có những cuộc vận động vô cùng mạnh mẽ ngay tại Washington, DC và nhiều nơi khác, kể từ Tháng Tám, 2021 cho đến nay.

Sau cùng cũng không thể không nhắc đến cơ quan USCRI (United State Committee for Refugee and Immigrants), một trong những tổ chức thiện nguyện giúp người tị nạn lâu đời nhất ở Hoa Kỳ và khắp nơi trên thế giới, mà tôi từng hân hạnh là một trong số 12 thành viên của Hội Đồng Quản Trị. USCRI đã tình nguyện đứng ra để vận động cho việc định cư toàn bộ người Việt tị nạn đang tạm trú tại Thái Lan hiện nay, đồng thời sẽ đảm trách và hỗ trợ quy trình “Bảo Lãnh Tư Nhân” cho người Việt tị nạn của chúng ta.

Sau cơn mưa, thì Trời lại sáng! Những kế hoạch nhằm phá vỡ chương trình định cư người tị nạn Việt Nam tại Hoa Kỳ và Canada của Cộng Sản Việt Nam hoàn toàn thất bại. Mục đích của họ là để thế giới nghĩ rằng, ở Việt Nam hiện nay không có sự bất công hay ngược đãi nên “không còn người tị nạn.” Họ còn phỉ báng các vị tù nhân lương tâm, bằng cách gọi họ là “tù nhân vô lương tâm.”

Tuy nhiên, các luận điệu xảo trá đó không thể che giấu được ai, bằng cớ là vào ngày 2 Tháng Mười Hai, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đưa Việt Nam vào “Danh Sách Theo Dõi Đặc Biệt” (Special Watch List) về vấn đề tự do tôn giáo, cùng một số nước khác.

Gần đây nhất, ngày 14 Tháng Mười Hai, tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) của Pháp đưa ra bản báo cáo các quốc gia có số nhà báo bị bỏ tù nhiều nhất, Việt Nam đứng hàng thứ tư, chỉ sau Trung Quốc, Miến Điện, và Iran.

Và hôm nay thì cánh cửa được định cư tại Hoa Kỳ đang dần dần hé mở. “Hy vọng đã vươn lên,” và ánh sáng đang ló rạng ở cuối đường hầm cho đồng bào tị nạn Việt Nam của chúng ta! [đ.d.]

TÂN CA

Phan Sinh Trần

Có một Linh mục, người đó là cha Giuse Nguyễn tiến Lộc, vừa đi tù cải tạo của Cộng Sản về liền cất lên tiếng hát bài Tân Ca với nội dung, thôi ta hãy tha thứ cho đời và cho kẻ bách hại rồi tiến lên trong an hòa mà sống và xây dựng cộng đoàn, tổ quốc:

Vị linh mục thần tượng của giới trẻ qua các bài tình ca, bài tâm ca, bài hoan ca đã làm nên ý tưởng, lý tưởng cho nhiều lớp thế hệ trẻ từ năm 1970 cho đến 1922.

Cha Giuse Nguyễn tiến Lộc là ai?

Năm 1971, sau khi học xong chương trình Thần học tại Giáo hoàng Học viện Đà Lạt, tu sĩ Nguyễn tiến Lộc được điều về Đệ tử viện Vĩnh Long. Cha thụ phong chức linh mục cuối năm 1972 và được điều về giúp việc tại Đệ tử viện Thủ Đức. Bên cạnh việc mục vụ, Cha tiếp tục hoạt động tích cực trong các hoạt động hướng đạo, được xem là một huynh trưởng lớn của ngành Tráng trong phong trào hướng đạo với tên rừng là Voi Hoạt Bát.

Sau năm 1975, Cha ở lại Việt Nam, làm Giám đốc Đệ tử toàn quốc của Dòng Chúa Cứu Thế tại Việt Nam. Cha vẫn hoạt động mục vụ dưới sự hạn chế của chính quyền mới, nhưng các hoạt động hướng đạo bị chấm dứt. Tuy nhiên, đầu năm 1978, Cha bị bắt với tội danh “tàng trữ vũ khí” (Cha bị Công An Cộng Sản lén lút bỏ một cây súng rỉ vào phòng rồi bỏ tù, đây cũng là cách Công An Việt Cộng đã dung để chiêm 5 dòng tu ở Sài gòn), và bị đưa đi học tập cải tạo trong 4 năm. Cha được trả tự do đầu năm 1982, do sự can thiệp của Đức Tổng giám mục Phaolô Nguyễn Văn Bình.

Thời gian sinh hoạt hướng đạo, Cha sáng tác nhiều bài hát dùng trong sinh hoạt tập thể. Các bài hát của Cha được nhiều người biết đến là: Anh em ta vềCon voi (Kìa nhìn xem trên kia có cái con chi to ghê), Giây phút chia ly (lời Việt từ: Shalom Chaverim)…

Trước năm 1975, Cha là một trong những người tiên phong của chương trình “Đố Vui Để Học” trên Đài Truyền hình Việt Nam (Việt Nam Cộng hòa)[2].

Sâu đây là bài hát mà ai cũng thích từ Đức Giám Mục, Cha bề trên cho đến các em bé vì bài hát vừa ý nghĩa vừa có thể cắt gọn một cách ngộ nghĩnh, rất kỳ diệu:

https://youtu.be/9eoB8PAwDvM?t=1854

https://www.youtube.com/watch?v=9eoB8PAwDvMatch?v=9eoB8PAwDvM

Cha đã đi hết con đường và đạt dến đich, có lẽ tâm tình cuối của Cha là:

Tạ ơn nghĩa nặng tình sâu

Muôn phương Lời nối nhịp cầu tin vui.

Tháng năm xuôi ngược dòng đời,

Có Trời, có đất, có người, có ta.

Vĩnh biệt người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu

Lmdc Viet Nam

Hiểu được tình trạng sức khỏe rất yếu của mình, ngày 11/10/2022, chú Nguyễn Hữu Cầu đã đăng một status cùng hình ảnh hũ tro cốt đã được ghi sẵn tên của mình như một lời trăn trối cuối cùng muốn gửi gắm trước khi vĩnh viễn ra đi về nơi nước Chúa :

– Dạ kính thưa Quý Linh Mục và Quý Tín Hữu : Con Gioan Baotixita Nguyễn Hữu Cầu đã rửa tội chui trong trại tù Z30A dưới chân núi CHỨA CHAN vào ngày LỄ PHỤC SINH năm 1986 do Linh mục Giuse Nguyễn Công Đoan Giám Tỉnh Dòng Tên TỔ CHỨC CHUI.

– Con đã thoát qua 37 năm tù ,về lại cõi đời từ ngày 21/3/2014 đến 2022 này là 8 năm !NHÀ ĐẤT DO MẸ GIÀ ĐỂ LẠI ĐÃ BỊ QUAN CÁCH MẠNG 《MƯỢN XÀI》MẤY CHỤC NĂM MÀ KHÔNG CHỊU TRẢ.

– NAY CON J.B Nguyễn Hữu Cầu đã chuẩn bị HŨ ĐỰNG TRO CỐT SẲN SÀNG CHỜ GIỜ VỀ VỚI THIÊN CHÚA – Con xin Linh Mục TRƯƠNG HOÀNG VŨ giáo xứ CẦN GIỜ…Lm Antôn LÊ NGỌC THANH …Nhà thờ SÁU BỌNG CẦN THƠ…Lm …Linh mục Vinh Sơn PHẠM TRUNG THÀNH , DÒNG CHÚA CỨU THẾ /SÀI GÒN >>> Cho phép con J.B NHC được AN NGHỈ HŨ TRO CỐT TẠI NHÀ THỜ ☆> Hay bất cứ nơi nào CHO HŨ TRO CỐT CỦA CON TẠM TRÚ XIN CHO CON J.B NHC BIẾT TRƯỚC ĐỂ CHUẨN BỊ *

TL – Trần Trúc Giang

Một số dữ kiện về hãng xe VinFast VF8

Đã có nhiều bình luận khen chê về xe VinFast VF8 sắp được bán ra ở Mỹ nhằm mục đích kêu gọi vốn sau khi rút lại kế hoạch cho công ty ra sàn chứng khoán, IPO đã không thành (2021). Sau đây là những dữ liệu ban đầu về xe:

– Người đặt mua vừa nhận được thơ thông báo về tầm hoạt động của xe sau một lần xạc bình điện giảm từ 220 miles xuống 180 miles. Đây là vấn đề lớn vì xe sắp được phân phối không có tầm hoạt động đúng như VinFast đã quảng cáo. Thông tin này được đăng trên Yahoo News và Nextshark ngày 14-12-2022:

– Trên Web Site của VinFast bản tính năng kỹ thuật không ghi tầm hoạt động của bình điện, đây là một trong những yếu tố quan trọng nhất của xe điện EV:

– Khung Xe VinFast được làm hoàn toàn tự động bằng robot của hãng Siemen, Đức quốc, tin của Motor1.com:

– Cả hai phiên bản kinh tế (Eco) và cộng thêm (Plus)  đều có các tính năng cao cấp: trợ giúp trên xa lộ, trợ giúp đổi lane, trợ giúp đậu xe.( highway assist, lane changing assist and smart parking assist.)

–  Chuyên viên lão luyện tầm cỡ, Lohscheller vốn được thuê làm CEO của VinFast đã từ giã VinFast chỉ sau 6 tháng làm việc (27-12-2021) Michael Lohscheller từng là CEO của hãng Opel Đức và từng là lãnh đạo cao cấp của Volkswagen. Ba chuyên viên quốc tế cao cấp nhất của VinFast, kể cả CFO của VinFast cũng đồng loạt từ chức.

–   Ngoài việc từ chức của CEO Lohscheller, các chuyên viên quốc tế rời bỏ VinFast sau 6 đến 11 tháng bao gồm:

  • Emmanuel Bret (cựu lãnh đạo BMW, Đức quốc), phó giám đốc điều hành tại VinFast, phụ trách bán hàng toàn cầu.
  • Franck Euvarard (cựu chuyên viên hãng Tata của Ấn Độ), phó giám đốc về phát triển sản phẩm người phụ trách việc phát triển của xe điện ở VinFast, Franck từng đại diện VinFast tại hội chợ triển lãm xe ở New York vào tháng 4, 2022.
  • Hong Bae (cựu chuyên viên cao cấp của Samsung), phó giám đốc phụ trách phát triển kỹ thuật xe.
  • Đáng kể nhất là Bruno Tavares, CFO, giám đốc tài chánh phụ trách việc ra sàn chứng khoán cho VinFast (IPO).

Còn nhiều dữ kiện về VinFast sẽ dần dần sáng tỏ trước báo chí và công chúng Hoa Kỳ trong tương lai gần. Chúng tôi hào hứng theo dõi sự kiện “lạ” vốn luôn phát sinh trong đời sống của nước CHXHCN Việt Nam.

Cho tới giờ này WinFast lỗ khoảng 2.7 tỷ đô theo CNBC Business News:


– Phóng viên chuyên về xe cộ đã có dịp lái thử xe VinFast tại Nha Trang mới đây trong một dịp quảng bá rất hoành tráng, phóng viên đã có nhận xét sau đây:

  • Tôi lái tất cả các mẫu xe VF8 đang trưng bày, chúng đều chạy chậm và không chạy đều như nhau, về thao tác lái và kinh nghiệm đi trên xe lại còn tệ hơn, xe dằn tung như đang lội suối dù là trên con đường phẳng, …
  • Xe còn đang phát triển, chưa sẵn sàng để chạy ở Hoa Kỳ.
  • Cuộc tiếp đãi vô cùng long trọng cho các ký giả VIP không nhằm để nói nhiều về các thông số kỹ thuật của xe VF8 như được mong đợi.

– Ngày 6-12-2022 VinFast đã nộp đơn xin vào thị trường chứng khoán Nasdaq với SEC, Ủy ban chứng khoán và thị trường Hoa Kỳ, Bloomberg news cho biết trong bản kê khai ban đầu vào tháng 4 vừa qua, VinFast dự định thu hút khoảng 2 tỷ dollar trong đợt IPO này.

From: Phan Sinh Trần

Thầy giơ tay lên! – Đoàn Xuân Thu

Đoàn Xuân Thu

Chuyện rằng: “Cô ấy dạy Toán ở thành phố Malappuram thuộc tiểu bang Kerala bên Ấn Ðộ. Một ngày nọ, học trò của cô nhìn thấy một người ăn xin gần ga xe lửa. Và sau đó, người học trò đó nhận ra người ăn xin đó đã từng dạy lớp của mình.

Cô ấy nói: “Sau khi về hưu, các con tôi đã bỏ tôi đi. Từ đó, tôi không biết về cuộc sống của chúng” Vì vậy, để sống còn, tôi bắt đầu ăn xin trước Ga xe lửa.

Nghe xong, người học trò cũ khóc và đưa cô về nhà mình. Em cho cô ấy ăn, cho cô ấy mặc.

Con của cô đã bỏ đi; nhưng những đứa trẻ ngày xưa ấy từng được cô dạy dỗ sẽ không bỏ cô. Ðó là sự vĩ đại của nghĩa ân sư.

Ở nước ta, thời triều Nguyễn, cũng có một câu chuyện cảm động như thế. Năm 1862, ông Phan Thanh Giản vào Nam nhậm chức Kinh lược sứ ba tỉnh: Vĩnh Long, An Giang và Hà Tiên.

Ðến Gia Ðịnh, ông ghé Gò Vấp thăm tôn sư Võ Trường Toản. Khi gần đến lều tranh của thầy, ông truyền xếp võng điều và lọng lại. Ông xuống đi bộ vào bái thăm thầy để hàn huyên ấm lạnh. Lúc bái tạ ra đi, ông dâng cho tôn sư hai nén bạc để uống trà. Tôn sư cho ông một chục bắp. Ông Phan Thanh Giản tự mình xách, không để lính hầu cầm. Ông đi bộ một đỗi xa mới dám lên lại võng lọng. Dẫu làm quan lớn, Kinh lược sứ ba tỉnh Miền Tây, ông Phan Thanh Giản vẫn giữ trọn đạo nghĩa tôn sư.

Ông Phan Thanh Giản 

Nhưng sau 75, cái truyền thống đáng quý nầy trong thời quỷ lộng thần suy không còn nữa.

Chuyện rằng: “Có một ông thầy tên Xuân dạy lớp đệ tam ở một trường trung học tại một huyện thuộc Vĩnh Long. Thầy rất ngạc nhiên vì trong lớp thầy có một em học sinh lúc nào cũng ngủ gục trong lớp. Một bữa, vui miệng thầy hỏi em: “Bộ ban đêm đi đắp mô sao mà thiếu ngủ vậy?!)

Sau ngày 30 tháng Tư, đứa học trò đó làm Chủ tịch huyện. Thầy Xuân bị bắt đi học tập cải tạo trên 3 năm vì cái tội làm thầy giáo mà còn làm cho “xịa” (CIA). Nếu không làm cho CIA, thì làm sao thầy biết tối nào thằng học trò đó cũng đi đắp mô?

Ông độc giả nầy kể xong rồi còn thòng thêm câu: “Chuyện có thật 72 phần dầu đấy nhé!” Chắc ông sợ tui nghĩ làm sao có một đứa học trò trời đánh thánh đâm, tàn nhẫn với thầy cũ của mình như vậy chớ?

Nói nào ngay, nghe xong là tui tin ngay đó là chuyện thật. Vì cách nay chừng hơn chục năm, một ông Phó Giáo sư ngoài Hà Nội có kể một câu chuyện như vầy: “Có một tay đã học và đã tốt nghiệp ở một trường Ðại Học loại có tiếng ở nước ta. (Nước ta xin quý độc giả hiểu là nước VNCS). Sau khi ra trường mấy năm, không hiểu trời xui đất khiến hay tổ tiên phù hộ, độ trì gì đó mà hắn được ‘bắn’ sang một nước ngoài nào đấy sinh sống và làm ăn. Rồi nghe nói: hắn ta dần dần nổi tiếng; trở thành một đấng trượng phu?!

Cô giáo dạy toán Ấn Độ và các học trò 

Rồi hắn muốn về nước chơi, thăm thú quê hương, mong góp sức mình cho đất nước trong thời kỳ đổi mới. Hắn về thăm lại trường xưa, vinh quy bái tổ. Hắn muốn có một cuộc ‘giao lưu’ với thầy, cô giáo cũ.

Cuộc họp cũng không ít người. Các bạn trẻ đến vì tò mò. Các thầy giáo già đến vì muốn xem mặt học trò cũ mà trước đây mình không chú ý nên không nhớ ra.

Sau vài câu xã giao thường lệ, con người thành đạt ấy dừng một lúc để mọi người tập trung chú ý và hỏi: “Ai đã từng dạy tôi thì giơ tay!”. Phòng họp đột nhiên im lặng như tờ. Không một cánh tay khẳng khiu nào giơ lên. Rồi có tiếng bàn ghế di chuyển. Các thầy cô giáo cúi đầu lẳng lặng ra về”

Ối! ông phó Giáo sư chỉ kể chuyện một con cắc ké. Tui chơi ngon hơn, tui kể chuyện con kỳ nhông. Chuyện rằng: Ông Quang Ðại tướng, Chủ tịch nước về Kim Sơn, Ninh Bình thăm thầy cũ. Cờ xí rợp trời. Kèn trống tưng bừng. Dân cả huyện, cả làng đi rước Ngài Chủ tịch nước vinh quy bái tổ.

Trò cũ lịch bịch như con vịt, vì mập quá, leo lên bục quơ tay chém gió, vừa dạy bảo các thầy cô của ngôi trường mình đã từng theo học là hãy thi đua dạy tốt và học tốt. Còn thầy cũ thì đáp từ phát biểu cảm tưởng: “Dạ thưa Ngài Chủ tịch nước! Ngày xưa, người thường hay trốn học, tụ tập với bọn chăn trâu, lấy cờ lau tập trận như ông Ðinh Bộ Lĩnh rồi làm nên nghiệp bá.”

Phùng Xuân Nhạ Bộ trưởng Giáo Dục cộng sản bắt tay thầy giáo cũ  facebook

Ông Phó Giáo sư Hà Nội chắc cũng có thấy, có nghe, có đọc chuyện tụi bồi bút viết kiếm cơm. Nhưng ông nín khe không dám phê bình ông Chủ tịch. Vì ngu sao mà chọc vô ổ kiến lửa. Ðừng xúi bậy nhe cha!

Ông Phó Giáo sư Hà Nội chỉ dám nghĩ: “Cho dù người học trò cũ có làm ông to, ăn trên ngồi trốc thì đối với người thầy cũ, mình vẫn phải khiêm cung”

Rồi ông Phó Giáo sư kể chuyện đời của tớ: “Tôi nhớ người thầy đã dạy tôi bài học tôn sư trọng đạo ấy ở ngôi trường làng”. “Thầy thường đánh vào mông tôi; mỗi khi tôi viết sai chính tả hoặc làm ồn trong lớp.” “Tôi cứ mong ước một ngày nào đó, tôi sẽ quay về đúng cái lớp học này, mở cửa bước vào. Tui không chỉ cúi đầu như ông Tổng thống nước Pháp Francois Carnot. Tôi sẽ quỳ xuống trước mặt thầy và nói: “Thưa thầy! Thầy còn nhớ con không?”.“Tôi không dám mất dạy, hỗn hào hỏi: “Ai đã từng có dạy tôi thì giơ tay lên.”

Một em độc giả thân mến của tui lại cắc cớ, thắc mắc: “Ờ tụi CS nó về thăm Thầy cũ là vậy. Còn anh, sao tui hổng thấy bài viết nào, anh thuật lại chuyện tưng bừng về thăm trường cũ hết vậy anh?

Tui cười khè khè, trả lời: “Tui giống ngài Tổng Bí Thư Lê Duẩn, chưa có đi học ngày nào thì làm sao có trường cũ, thầy cũ để về thăm để nổ, để khoe, để kêu ai từng có dạy tui thì giơ tay lên cho được?”

Hỏi thiệt ngặt, ông bạn tui mà chơi tao! Vạch cái dốt của tui ra cho thiên hạ cười? Thiệt làm tan nát lòng tui! He he!

ĐXT

From: Tu-Phung

Thầy Tôi Doãn Quốc Sỹ – Doãn Tư Liên


Doãn Tư Liên

Trăm Tuổi Hạc Bố Sỹ

Không biết con hạc ngoài đời có sống đến trăm năm tuổi không mà sao ông bà xưa ta lại hay chúc tụng nhau “Trăm Tuổi Hạc”. Chẳng hiểu, nhưng nhận thấy hình ảnh con hạc và cây tùng cỗi đại diện cho người cao tuổi sống lâu là đẹp. Nên tôi chọn con hạc để kính chúc bố Sỹ đạt được như thế.

Bố Doãn Quốc Sỹ sinh năm 1923, nên năm 2022 này chỉ đạt TRĂM TUỔI đối với người châu Á chúng tôi, tính theo Âm lịch. Người Tây phương phải đến năm 2023 họ mới chúc mừng ông TRĂM TUỔI. Do vì lũ con cháu muốn bố sống dài lâu nên bố Sỹ trăm tuổi Ta, chúng tôi mừng bố. Sang năm bố Sỹ trăm tuổi Tây, chúng tôi lại mừng bố trăm tuổi nữa, có sao đâu!

Bố Sỹ trăm tuổi nhưng vẫn khỏe, khỏe cả về thể chất đến tinh thần. Bố vẫn đi từng bước vững chãi mỗi sáng, đi bộ vòng quanh khu nhà ở. Khi Ông đi ông thích được nắm tay con gái để cảm thấy an toàn hơn vì đó cũng là cái gậy và cũng là con mắt của ông. Mắt ông kém lắm rồi, nay chỉ thấy mờ mờ bằng con mắt phải thôi. Thế nhưng không có con ông cũng đi, sợ gì! Ông mê đi nên cửa nhà quên đóng là ông lấy cớ ra ngoài lấy thư. Thư không có thì tiện chân ông đi thẳng. Cứ thủng thẳng chắp tay sau đít là ông đi, lần theo vỉa hè mà đi.

Đi, Ông không sợ xe, xe sợ ông thì có. Có một hôm ông đã làm xe sợ vì ông cứ ngang nhiên băng qua đường mà không chờ đèn cho phép. Xe trờ đến và thắng lại kịp từ xa. Người con gái chạy theo khi không thấy ông quay vào nhà, kịp nhìn thấy cảnh ấy mà ú tim và trợn mắt nhìn. Hú hồn!

Ông Sỹ có thể chất tốt của một người già trăm tuổi như vậy là do ông ăn được và ngon miệng. Ba bữa chính trong ngày, ông không bỏ bữa nào. Bữa sáng ông thường ăn cereal bỏ vào bát trái cây có sữa tươi. Trái cây trong bát có đủ màu, tức là có đủ vitamine cho nhu cầu một cơ thể. Ông ăn xong cái, húp sạch cả sữa, rồi mới đặt bát xuống bàn. Buổi sáng ông có hai viên thuốc trợ lực cho xương và chống già. Sao lại chống già? Thì viên thuốc đó nó giúp các tế bào trong cơ thể ông không được phép già như tuổi của ông, phải là tế bào của người trẻ!? Viên thuốc có hiệu nghiệm một chút ở chỗ tóc ông bị hói nay đã mọc lên khá dầy. Bên cạnh hai viên thuốc vô thưởng vô phạt, mỗi tối ông chỉ phải uống hai viên thuốc cho cái tiền liệt tuyến dở chứng của ông. Không một loại thuốc nào cho chuyện cao huyết áp, tiểu đường hay cao mỡ gì cả!

Hai bữa ăn trưa và chiều, ông ăn vào lúc 12:00 trưa và 5:30 chiều. Thường khi các món ăn được thay đổi từ cháo, bún, mì, khoai tây nghiền và cơm… để ông dễ nhai và dễ nuốt. Thức ăn như thịt luôn được cắt nhỏ xíu xiu để ông khỏi phải nhai. Rau cũng vậy, cũng phải cắt nhỏ bỏ thẳng vào bát của ông. Nếu ăn cơm thì chan canh sâm sấp cho dễ nuốt. Ông không bao giờ bỏ dở thức ăn có trong chén của mình. Đó là bản tính từ trẻ, ông tuân thủ lời “đẻ”, mẹ của ông, “hạt cơm là hạt ngọc”.

Về phần uống ông rất lười uống nước. Ông chỉ uống chất gì ngọt ngọt như sữa tươi khoắng đường, nước ngọt, và rượu. Do vậy, thường ngày sau bữa cơm, ông ăn đét se và ly nước lọc thì “dessert” ngọt luôn hết sạch trừ ly nước. Do vậy, cô em gái ngồi kế cạnh cứ phải dùng kế cụng ly với anh, thì mới hết ly nước. Phải đến vài ba lần cụng ly mới cạn.

Một vài chuyện ngoài lề về cô em gái của ông Sỹ. Cô thua ông anh của cô những mười bốn (14) tuổi. Năm 1954 di cư vào Nam, cô vừa đậu xong bằng Thành Chung, nên được ông anh chọn đem theo cùng. Ông anh ý rằng để cô em học cho xong bằng Tú Tài thì vừa vặn Nam Bắc xum họp lại, lúc đó cô đã có mảnh bằng mang về dâng lên ông bà. Tính từ năm đó đến nay đã được sáu mươi tám (68) năm anh em có nhau. Anh luôn thương em và ngược lại em luôn ngưỡng mộ anh. Rồi đến khi chồng cô mất, cô và anh của cô luôn có nhau trong bữa ăn trưa và chiều. Nhờ thế cô mới có thể giúp anh nạp đủ nước vào cơ thể để máu huyết lưu thông dễ dàng.

Về nết ngủ, ông Sỹ ngủ ngon lành và dễ dàng. Một đêm ông có thể đi tiểu vài ba lần, nhưng lần nào xong vào giường ông cũng ngủ lại ngay được tức thì. Ban ngày, sau bữa ăn sáng là giờ đi bộ tập thể dục, về đến nhà là ông lại có thể ngủ tiếp. Lần này ông ngủ ngồi, ông thích vậy. Ngủ ngồi sướng lắm, ông không phải bỏ giầy đi bộ ra, lưng dựa vào cái gối, đầu ngả vào thành ghế sa lông, tay buông xuôi hai bên người, thế là ngủ ngon. Có cả ngáy khọt khẹt nữa!

Có khi cắc cớ, con gái hỏi ông có mơ thấy mẹ không thì ông trả lời “Bố con mình chẳng ai mơ thấy mẹ, chắc mẹ đã đầu thai kiếp khác rồi!”

Con gái chăm bố cứ thường la lên rằng “Chưa ai chăm người già lại sướng như chăm ông Sỹ này!” Quả là vậy, ông tuyệt đối tuân thủ lệnh con. Con muốn bố ăn cái này thì bố ăn, con muốn bố uống cái này thì bố uống, con muốn bố đánh răng thì đánh răng. Tiết mục đánh răng này bố rất lười, lười từ thuở còn mẹ. Con gái đã quẹt kem vào để sẵn trên ly, thế nhưng ông lại len lén bỏ lại vào ly cắm bàn chải. Chỉ còn cách dúi bàn chải vào tay bố thì không trốn chạy đi đâu được. Bố đành đánh răng!

Tiết mục tắm. Cách đây một năm, ông vẫn tự tắm lấy, tắm cả tiếng đồng hồ! Ông kỳ cọ kỹ lắm, nết này nó “run in the family”. Nó chạy trong huyết quản của bà, của hai cô em, người nào khi vào buồng tắm cũng phải cả giờ đồng hồ mới ra. Và kể từ ngày ông Sỹ bị mổ sa ruột, con gái không muốn ông tắm lâu nữa, nên xâm nhập vào buồng tắm để tắm gội và xối nước cho mau kết thúc cuộc tắm của ông.

Người ta vẫn thường nói Thân – Tâm gắn liền nhau, tuy hai mà một, tuy một mà hai. Do vậy, ông Sỹ đã có một thân khỏe mạnh thì tâm của ông cũng được khỏe lây. Có ai đặt câu hỏi “tâm phải an trước rồi mới có thân khỏe không?” Câu hỏi này người viết cũng đã từng hỏi, nhưng không có câu trả lời chính xác. Chỉ lấy kinh sách Phật ra thì thấy nó đồng hành và không tách biệt. Không trước, không sau.

Tâm ông Sỹ đã từ lâu, dường như không còn “Tham, Sân, Si, Hận” gì cả. Ngay từ thuở trong tù cộng sản, hai lần tù, cũng không ai nghe ông thù ghét mấy người quản giáo. Ông Sỹ đã từng nói trong sách hay trong câu chuyện với mọi người “Mình bị tù còn có ngày về, chứ mấy người quản giáo này họ cứ phải gắn liền với nhà tù thì chẳng khác gì tù!” Vợ con những ngày sau này chớ hề nghe một chuyện gì về chồng và bố lúc ở tù. Có chăng chỉ nghe vài mẩu chuyện từ các bạn tù của ông mà thôi.

Tâm ông Sỹ nay không có gì có thể làm nó gợn sóng lên được. Ngay cả cái vui ông cũng không vui quá thì lấy đâu cái buồn có cơ hội làm gợn lòng của ông?!

Ngày Sinh Nhật Một Trăm Tuổi của ông con cháu tề tựu về, nhà náo động rộn ràng, ông biết đó chứ. Nhưng nào ai thấy ông hưng phấn nói cười như lũ con cháu. Ông vẫn điềm tĩnh ngồi ăn cùng cô em và con cháu. Chúng nó quây quần ca hát, chúc tụng ông, ông chỉ mỉm cười và tay nhịp nhịp theo tiếng đàn và tiếng hát. Cái vui của ông được phát ra đến tầm cỡ như vậy mà thôi.

Thôi thì… chúng con mười sáu con và dâu rể, mười bốn cháu, sáu chắt, và toàn gia đình bên nhà cô Em của ông anh, đồng thanh chúc ông Sỹ “Trăm Tuổi Hạc”. Rồi từ đó, từ cột mốc này ông cộng thêm những năm sau, sau nữa vui cùng em, con, cháu, chắt. Người viết còn đang nghe vang nhiều lời chúc tụng từ bạn văn, bạn nhà giáo, học trò, bạn con, bạn cháu đang chúc tụng ông, ông có nghe chăng?

California, ngày 6 tháng 2, 2022

Doãn Tư Liên

Lừa ‘đưa sang Mỹ làm việc,’ một Việt kiều Mỹ bị Sài Gòn truy tìm

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) Mong muốn được sang Mỹ định cư, hai người ở Sài Gòn đã nộp hơn tỷ đồng cho một công ty ở phường Nguyễn Cư Trinh, quận 1, quảng cáo có thể “đưa sang Mỹ làm việc,” và rồi mất trắng.

Báo VNExpress cho hay hôm 7 Tháng Mười Hai, Cơ Quan Điều Tra Công An ở Sài Gòn đã khởi tố vụ án “lừa đảo chiếm đoạt tài sản,” đồng thời ra thông báo truy tìm hai bị can Lê Thanh Tuyền, 33 tuổi, và Nguyễn Trọng Nguyên, 47 tuổi, quốc tịch Mỹ, cùng là giám đốc điều hành công ty Bluekeystone Immigration & Investment Consulting Việt Nam.

Bị can Lê Thanh Tuyền, giám đốc điều hành công ty Bluekeystone, đang bị Công An ở Sài Gòn truy tìm. (Hình: Công An TP.HCM)

Sự việc này được nhà chức trách đưa ra sau khi xác định “có dấu hiệu tội phạm” theo đơn tố cáo của ông Trần Hữu Phong, 43 tuổi, ở phường Hòa Thạnh, quận Tân Phú, và ông Nguyễn Văn Tài, 50 tuổi, ngụ phường 15, quận Bình Thạnh, Sài Gòn.

Hai nạn nhân cho biết hồi giữa năm 2016, thấy công ty Bluekeystone quảng cáo có chức năng làm hồ sơ đi làm và định cư tại Mỹ theo diện EB-3 (thị thực ưu tiên thường trú tại nước ngoài dựa trên việc làm dành cho công nhân lành nghề, chuyên gia…) nên ghi danh.

Tại trụ sở công ty Bluekeystone ở phường Nguyễn Cư Trinh, quận 1, họ được bà Tuyền và ông Nguyên (được bà Tuyền ủy quyền điều hành công ty) tư vấn trực tiếp.

Hai giám đốc điều hành cam kết sẽ đưa họ qua Mỹ làm việc trong thời gian 24-30 tháng, giá dịch vụ mỗi người hơn 1 tỷ đồng ($42,000). Nếu hợp đồng thất bại mà không phải do lỗi khách hàng, hai bên sẽ “hoàn tất thủ tục thanh lý hợp đồng, công ty sẽ hoàn tiền.”

Tin lời, ông Phong và ông Tài đã ký kết hợp đồng, chuyển vào tài khoản công ty Bluekeystone và của bà Tuyền tổng cộng hơn 1.3 tỷ đồng ($52,324). Giao dịch này được xác nhận bằng phiếu thu, chữ ký giám đốc có đóng dấu xác nhận của công ty Bluekeystone.

Tuy nhiên, quá thời hạn thỏa thuận nhưng hai ông Phong và Tài không được qua Mỹ làm việc, và không thể liên lạc được với bà Tuyền lẫn ông Nguyên để lấy lại tiền. Do đó, hai nạn nhân đã làm đơn tố cáo với công an.

Cơ quan điều tra xác định, công ty Bluekeystone không được Cục Quản Lý Lao Động Nước Ngoài thuộc Bộ Lao Động-Thương Binh và Xã Hội cấp giấy phép hoạt động đưa người lao động đi làm việc ở nước ngoài.

Theo đó, bà Tuyền và ông Nguyên “có dấu hiệu lừa đảo chiếm đoạt tiền. Hiện, cả hai bị can không còn ở nơi cư trú.”

Trước đó hôm 4 Tháng Mười Hai, trong một vụ tương tự, hai bị can Lãi Thế Tân, 31 tuổi, ở huyện Thạch Hà, và Nguyễn Thị Khánh Ly, 28 tuổi, ở huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh, đã bị Viện Kiểm Sát Nhân Dân tỉnh Hà Tĩnh khởi tố với cáo buộc “tổ chức, môi giới cho người khác trốn đi ngoại quốc” theo Điều 349 Bộ Luật Hình Sự Việt Nam.

Theo báo Hà Tĩnh, vào hai tháng trước, hai bị can Tân và Ly “nổ” rằng họ có đường dây đưa người sang Mỹ làm việc trót lọt bằng cách thoạt đầu giả vờ đi du lịch sang Chile, Nam Mỹ, sau đó sẽ được dẫn bỏ trốn qua Mỹ. Chi phí cho mỗi người đi Mỹ dạng này là $65,000.

Nghi can Lãi Thế Tân (ngoài cùng bên trái) lúc bị bắt. (Hình: Hùng Lê/VNExpress)

Tin tưởng vào lời dẫn dụ của hai bị can, anh Nguyễn Kim Hoàng, 26 tuổi, ở thành phố Hà Tĩnh, và chị Phạm Thị Xoan, 31 tuổi, ở huyện Lộc Hà, đã nộp tiền “đi Mỹ.”

Giữa Tháng Mười Một, tại phi trường Nội Bài, Hà Nội, bị can Tân bị công an bắt quả tang đang làm thủ tục xuất cảnh cho anh Hoàng và chị Xoan lên chuyến bay sang Chile. (Tr.N) 

Hai cuốn sách, hai góc nhìn và một kết quả

Báo Tiếng Dân

Đỗ Ngà

2-12-2022

Cuốn sách “Tại sao các quốc gia thất bại” (Why nations fail?) của đồng tác giả Daron Acemoglu và James Robinson là một cuốn sách nói về lịch sử, kinh tế chính trị rất hay. Hai tác giả này cho rằng, nguyên nhân thất bại của một quốc gia không do địa lý, không do văn hóa v.v… mà là do thể chế chính trị. Bởi thể chế chính trị quyết định thể chế kinh tế quốc gia đó. Và đây là lý do quốc gia đấy giàu mạnh hay đói nghèo.

Hai vị giáo sư này phân biệt hai loại thể chế kinh tế rất rõ ràng, đó là thể chế kinh tế có tính dung nạp và thể chế kinh tế có tính bòn rút. Độc tài dù là loại độc đảng như Cộng sản hay độc tài cá nhân đều là loại thể chế chính trị ích kỷ, vì lợi ích của một cá nhân hay một nhóm người có cùng quyền lợi.

Kiểu thể chế kinh tế dung nạp khuyến khích mọi thành phần kinh tế, cho họ phát huy mọi tài năng cống hiến và quyền lực được chia sẻ, chứ không tập trung vào một thành phần doanh nghiệp có lợi thế, đặc biệt là lợi thế được quyền lực chính trị bảo kê như lợi ích nhóm của Việt Nam. Để có được thể chế kinh tế dung nạp thì nền tảng về thể chế chính trị phải tương xứng. Luật pháp phải bảo đảm tính công bằng và được thượng tôn.

Tại Việt Nam, Đảng Cộng Sản điên cuồng chống lại việc đa đảng, là một thứ chủ nghĩa ích kỷ. Vì ý đồ bòn rút trên đầu trên cổ dân tộc nên họ nhất quyết không chia sẻ quyền lực chính trị cho bất kỳ tổ chức chính trị nào khác. Tự ra Hiến pháp cho phép chỉ có mình mới đủ tư cách lãnh đạo đất nước.

Cái gọi là “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” là một loại thể chế kinh tế lai căng, nó muốn được phát triển như các nước tư bản nhưng lại cũng muốn bảo vệ lợi ích nhóm. Nhà nước giữ độc quyền các ngành mang tính thiết yếu tạo ra độc quyền nhà nước, buộc dân phải chấp nhận.

Trong Chính phủ có một “siêu ủy ban”, đó là Ủy ban quản lý vốn nhà nước tại doanh nghiệp, ủy ban này quản lý nguồn vốn đến 5 triệu tỷ đồng, tức khoảng 200 tỷ đô la Mỹ. Ủy ban này được lập ra để cho đảng luôn được bảo đảm phần hơn trong miếng bánh kinh tế đất nước, bất chấp nền kinh tế có bị ảnh hưởng tiêu cực thế nào.

Nhân đây tôi cũng nói về một quyển sách mà nếu ai quan tâm đến tâm linh cũng nên đọc. Đó là quyển Power vs Force của tác giả David R. Hawkins. Tựa tiếng Việt khá dài, đó là “Trường năng lượng và những nhân tố quyết định tinh thần, sức khỏe con người”. Quyển sách có hơi hướng tâm linh nhưng tâm linh được lý giải dưới góc độ khoa học. Khó có cuốn sách về tâm linh nào thuyết phục bằng cuốn sách này. Tác giả phân các tầng nhận thức của con người tương ứng với mức năng lượng khác nhau.

Ở khía cạnh phân loại tầng nhận thức theo mức năng lượng thì con người chứa “tham – sân – si” trong nhận thức thì được liệt ở mức năng lượng thấp, mức năng lượng phá hủy. Nói về bản thân con người thì ai cũng dễ dàng nhận thấy điều đó. Khó ai vứt bỏ được “tham – sân – si” nhưng ở mỗi con người, mức độ “đậm đặc” của “tham – sân – si” là hoàn toàn khác nhau do mức tu tập hoặc mức giáo dục đạo đức khác nhau. Càng có giáo dục thì mức “tham – sân – si” càng thấp (giáo dục khác với học vấn, học vấn cao chưa chắc gì có giáo dục), chính vì thế mức năng lượng của họ cũng khác nhau.

****

Nói về xã hội Việt Nam thì tôi có thể dùng một từ là “kinh khủng”. Ở xã hội chúng ta không hề có lòng tin, con người lừa gạt nhau mà sống, trộm cướp khắp nơi. Trên từng mét vuông đều có thể bị cướp giật. Kẻ thấp kém thì cướp giật hay lừa đảo bất kỳ món đồ nào có thể quy đổi ra tiền được dù  giá trị thấp. Tầng trên, những đại gia nhìn vẻ bề ngoài đạo mạo, đáng kính, nhiều tiền và hay lên tiếng dạy đời thiên hạ thì té ra không ít trong đó lại là những tên siêu lừa thất đức.

Ở xã hội Việt Nam, con người sống vô cảm, chỉ biết quan tâm tới mình còn quyền lợi người khác thì mặc kệ v.v… Những gì đang diễn ra như thế, cho thấy tầng năng lượng của quốc gia chúng ta rất thấp. Ở xã hội Việt Nam, mùi “tham – sân – si” nồng nặc, mà “tham – sân – si” càng đậm đặc thì xã hội càng bất an.

Có thể nói rằng tầng năng lượng của Việt Nam là thước đo cho nguyên khí quốc gia. Nguyên khí quốc gia bị phá hủy và bị kìm hãm bởi một con người tự xưng “đi tìm đường cứu nước”. Đảng Cộng sản chính là là thủ phạm làm cho nguyên khí quốc gia bị kìm giữ ở mức thấp, chứ không ai khác. Điều thực tế ai cũng có thể nhận ra, đó là quốc gia càng giàu thì xã hội càng nhân bản chứ không phải “càng giàu càng xấu xa” như tư tưởng đấu tranh giai cấp của Cộng sản được tuyên truyền bao năm qua.

Ở hai cuốn sách, khi đọc, nó cho tôi cái nhìn đất nước Việt Nam ở hai góc độ khác nhau. Cuốn sách đầu cho tôi cái nhìn lý tính, cái nhìn logic. Cuốn thứ nhì giúp tôi nhìn đất nước mình dưới góc độ tâm linh. Dù cho ở góc độ nào thì nó đều dẫn đến một kết quả như nhau. Đó là đất nước nát, nát từ kinh tế chính trị đến nát về xã hội. Rất khó để nước ta bước ra khỏi vùng tối u ám với tình trạng năng lượng cực thấp như thế này.

Có lẽ, mỗi người cần đọc, cần lắng nghe để sửa mình nhằm cải thiện mức năng lượng cho bản thân là khả năng dễ thực hiện hơn. Nếu tích đủ lượng thì chất ắt sẽ tự biến đổi.

Hơn 20 năm được nhà báo Mỹ nhận nuôi, cô bé mồ côi Cần Thơ thành ngôi sao Hollywood

Hơn 20 năm được nhà báo Mỹ nhận nuôi, cô bé mồ côi Cần Thơ thành ngôi sao Hollywood Từ một cô bé bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi Cần Thơ, Lana Condor (Trần Đông Lan) đang dần khẳng định vị trí của mình tại Hollywood. Không có nhiều kí ức về cha mẹ, thiếu đi vòng tay yêu thương của gia đình, cuộc sống của những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi luôn đầy rẫy khó khăn, thử thách và chông gai. Vậy nhưng đâu đó vẫn có những đứa trẻ may mắn khi nhận được sự cưu mang, chăm sóc và tình yêu thương. Và cuộc sống của cô bé gốc Cần Thơ – Trần Đông Lan (SN 1997) là một ví dụ điển hình. Cô là một trong những trường hợp trẻ mồ côi vô cùng may mắn khi được gia đình giàu có và tử tế nhận nuôi, để rồi cuộc sống cũng theo đó mà thay đổi ngoạn mục.

Đông Lan (Lana Condor) ở thời điểm hiện tại

Cô bé mồ côi gốc Việt và những ngày tháng đổi đời trên đất Mỹ Trần Đông Lan sinh ra và lớn lên ở Cần Thơ nhưng bị bố mẹ bỏ rơi từ khi còn sơ sinh. Thời điểm đó sống ở trại trẻ mồ côi, cô bé được nhận xét là vô cùng dễ thương, xinh xắn, dễ tính và ít khóc hơn các bạn đồng trang lứa. Bất kỳ ai đến trại trẻ thăm đều có thể dễ dàng bế Đông Lan. Khi Đông Lan được 4 tháng tuổi, cơ duyên đã đưa cô bé đến với Bob Condor – một nhà báo Mỹ sang Việt Nam để nhận con nuôi. Nhớ lại khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy Đông Lan, ông Bob đã chắc chắn Đông Lan chính là cô con gái mà ông tìm kiếm bấy lâu nay. “Tôi bước đến và bế đứa nhỏ lên. Tôi biết mình đang ngắm nhìn con gái tương lai. Con thật rạng rỡ, mở mắt trong một hoặc hai giây, nhìn tôi trước khi rúc vào vai phải của tôi. Tôi thấy con đang chạm vào áo sơ mi viền hồng của tôi bằng đôi bàn tay nhỏ bé” , ông Bob kể trên Chicago Tribune năm 1997. Đông Lan và người em trai (không cùng huyết thống) Khánh Hòa ngày nhỏ Sau đó, cô bé Cần Thơ được bố mẹ đón sang Mỹ sinh sống kể từ đó và đặt cho một cái tên mới là Lana Therese Condor. Được biết ở gia đình mới, Lana còn có thêm 1 em trai cũng là người gốc Việt và là con nuôi của vợ chồng Bob Condor. Sinh sống tại Mỹ, Lana được bố mẹ nuôi cho phép ăn mặc phóng khoáng, thời thượng như bao bạn đồng trang lứa, tuy nhiên cô bé ít trang điểm và thường xuyên để mặt mộc. Được biết, Lana và gia đình từng sống ở Whidbey Island, Washington và New York, trước khi định cư ở Santa Monica, California khi cô 15 tuổi. Lana được ông bà Condor yêu thương như con gái ruột và luôn dành cho cô mọi điều tốt đẹp nhất Dù sở hữu chiều cao khiêm tốn chỉ 1m57 nhưng s au vài buổi diễn hài nho nhỏ trong gia đình, cô được cha mẹ khuyến khích theo đuổi diễn xuất và nghệ thuật. Ông bà Bob Condor sẵn sàng đầu tư kinh tế cho Lana theo học nghệ thuật ở những ngôi trường uy tín bậc nhất nước Mỹ. Hết cấp 2, Lana được theo học tại Joffrey Ballet – một trường trung học chuyên về múa, đồng thời cô còn có cơ hội học diễn xuất tại trường biểu diễn nghệ thuật Ailey. Đến năm 2013, Lana chuyển tới học tại trường nghệ thuật ở California.

Lana Đông Lan có năng khiếu nghệ thuật từ nhỏ

Chia sẻ với Los Angeles Times, Lana vô cùng xúc động khi nhắc đến nguồn động lực lớn nhất của mình chính là cha mẹ: “Tôi may mắn vì được bố mẹ khuyến khích theo đuổi nghệ thuật từ nhỏ. Thời gian đầu khi đi học múa, có lần tôi chán nản, bố mẹ đều nói: Cố lên, con có thể làm được”. Đặc biệt hơn, khi dự định lấn sang con đường diễn xuất, Lana tiếp tục nhận được sự khích lệ từ phía gia đình: “Cha mẹ nói tôi còn trẻ thì cứ thử hết mình, làm mọi điều mong muốn trước” . Cô nói. Thành danh ở Hollywood nhưng luôn nhớ về Việt Nam Nhờ sự ủng hộ và khuyến khích từ cha mẹ, Lana nhanh chóng gặt hái được nhiều thành công trên con đường nghệ thuật nói chung và nghiệp diễn xuất nói riêng. Cô từng góp mặt trong những siêu phẩm như X-Men: Apocalypse, “Patriots Day”, To All The Boy … Khả năng diễn xuất của Lana được ghi nhận và góp phần giúp cô trở thành một trong những hiện tượng điện ảnh mới. B ên cạnh đó, cô nàng còn là gương mặt quảng cáo cho nhiều nhãn hàng, làm người mẫu cho nhiều tạp chí danh tiếng. Nhờ những nỗ lực không ngừng, năm 2020, Lana đã nhận được giải Thế hệ Tiếp theo của Hollywood do Hiệp hội Phê bình Hollywood (HCA) bình chọn. Ngay từ vai diễn đầu tiên trong X-Men, Lana đã nhận được nhiều phản hồi tích cực từ khán giả Một bước trở thành sao, Lana được truyền thông Hollywood săn đón với tư cách là một ngôi sao đang lên Năm 2021, Lana hào hứng chia sẻ về mục tiêu sắp tới là hợp tác phim với những sao gốc Á. Ngoài đóng phim, Lana vẫn không quên thân phận là một Trần Đông Lan. Cô luôn nhớ về nguồn cội và việc mình là người Việt Nam. N ữ diễn viên đã phát triển hẳn Quỹ học bổng nhằm giúp đỡ các nữ sinh Việt Nam học hết cấp ba. Trước đó, Lana cũng từng trở về Việt Nam để thực hiện chương trình giáo dục cho trẻ em tại Long An. Lana Condor thăm trường THPT Cần Giuộc (Long An) cùng phu nhân cựu Tổng thống Mỹ Obama, minh tinh Julia Roberts, diễn viên Ngô Thanh Vân … “Tôi đã quá may mắn khi có được cuộc sống như hiện tại. Tôi luôn dành những khoảnh khắc để thầm cảm ơn số phận. Bản thân tôi hy vọng sẽ có thể giúp đỡ cho việc ăn học của nhiều bé gái có hoàn cảnh khó khăn tại Việt Nam trong tương lai và một ngày nào đó, khi thời điểm tới, tôi sẽ nhận nuôi một bé gái người Việt” , cô chia sẻ khi trả lời phỏng vấn với CNN . Mới đây, Lana còn khiến fan hâm mộ vô cùng vui mừng khi đăng tải trên MXH thông tin vừa đính hôn với bạn trai lâu năm – nam diễn viên Anthony De La Torre. Nữ diễn viên gốc Việt tại Hollywood – Lana Condor đã chính thức đính hôn với nam diễn viên Anthony De La Torre. Vậy là từ một cô bé mồ côi ở Cần Thơ, Trần Đông Lan năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, độc lập và là một nữ diễn viên Lana nổi tiếng ở Hollywood. Thành công của Lana có được ở thời điểm hiện tại một phần nhờ vào sự nỗ lực của bản thân cô, một phần khác có được chính là sự động viên, ủng hộ hết mình của ông bà Bob đã hết lòng đầu tư cho con gái theo học các ngôi trường nghệ thuật, tạo một môi trường tốt nhất để cô có thể theo đuổi ước mơ của mình. Nguồn: Tổng hợp

“Bi ơi, con ở đâu?” Thư của một người cha mong được gặp con sau hơn 40 năm xa cách

Báo Viễn Đông “Hình ảnh đứa con thơ đang hồn nhiên ngồi trước hiên nhà, là hình ảnh cuối cùng tôi ghi nhận được trước lúc tôi đau đớn xa con.” (Hình cung cấp) Bài MAI QUAN VINH Lời tòa soạn: Đầu tuần này, chúng tôi nhận được một bài viết của ông Mai Quan Vinh từ San Diego, bày tỏ niềm mong ước của một người cha nay đã luống tuổi, đang bị bệnh tim trầm trọng, ao ước được gặp con gái đã xa cha hơn bốn thập niên. Sự chia ly của cha con xuất phát từ những bất hòa trong quá khứ của một cặp vợ chồng trẻ mới tị nạn ở Mỹ. Qua điện thoại hôm thứ Hai, ông Vinh nói với Viễn Đông, “Tôi đã đợi 20 năm, 30 năm, rồi 40 năm mà vẫn chưa được gặp lại con gái.” Ông mong có một sự mầu nhiệm nào đó giúp cho cha con ông được gặp nhau. Chúng tôi đăng bài viết này cũng với niềm hy vọng vào sự mầu nhiệm đó, và với niềm tin mọi sự bất hòa, hiểu lầm trong quá khứ sẽ được xóa tan bằng tình thương, bằng sự cảm thông, để cho một chút niềm an ủi, sự hòa giải có cơ hội được thể hiện giữa thế gian đang có quá nhiều điều bất an, tranh chấp. Tuy được gởi vào cuối tháng Tám, bài viết đề ngày 2 tháng 9, 2022. Khi đọc những lời tâm sự trong bài viết, độc giả sẽ hiểu tại sao người cha lại muốn bài viết được đề ngày như vậy. Bi Ơi, Con Ở Đâu? Ngày 2 tháng 9 năm 1976 đứa con bé bỏng của tôi mở mắt chào đời, khai sinh với cái tên Nguyễn […], tên thường gọi bé Bi. Giọt máu ân tình đã kết tinh hình hài một sinh linh bé bỏng, trong hành trình lưu vong của đôi nam nữ Việt Nam nơi đất khách quê người. Sở dĩ bé Bi không mang họ Mai của cha, do vợ chồng tôi chưa làm giấy tờ hôn thú. Thời gian đó tôi chưa đủ sức gánh vác tất cả: chi phí sinh nở của vợ, chi phí nuôi nấng con thơ, cùng hàng loạt chi phí khác bủa vây đời sống hai sinh viên nghèo. Bé Bi được vài tháng tuổi, tôi nghỉ học đưa vợ con đến thuê nhà tại thành phố Arlington, Texas. Suốt ba năm, tôi gửi con cho babysit chăm sóc. Vợ tôi tiếp tục chương trình đại học. Tôi khởi đầu cuộc mưu sinh bằng nghề rửa chén nhà hàng. Công việc có lợi tức ổn định, không quá sức đối với một thanh niên xốc vác như tôi. Một thực khách thân quen tốt bụng, đã giới thiệu tôi vừa học Anh Văn vừa học nghề Điện Lạnh tại trường NTSU (North Texas State University) để từ đó tôi có thêm việc làm. Tôi nhận làm đủ mọi việc, cho dù nặng nhọc đến mấy, miễn chân chính là tôi làm tất tần tật chẳng nề hà. Cuộc sống gia đình tôi dần dà ổn định, mỗi ngày qua càng thêm tươm tất, êm đềm và ấm áp hơn. Cho đến một ngày… Vợ tôi chủ động nói lời chia tay tôi, ngay khi em tốt nghiệp đại học vào tháng 6 năm 1979. Tôi bất chợt ngỡ ngàng khi biết mình bị người bạn thân lấy mất trái tim người vợ tôi yêu thương. Tôi lao đến trút cơn thịnh nộ vào tình địch, nhưng tôi càng bất ngờ hơn khi vợ tôi quyết liệt bảo vệ người tình. “Tôi chưa hề yêu anh, mình chia tay đi.” Câu nói của vợ tôi chính là ngón đòn chí tử, đã đánh tôi đổ gục cả thể xác lẫn tinh thần. “Anh ở lại với con cũng được, tôi sẵn sàng nuôi anh ăn học. Nhưng anh đừng mong tôi có tình cảm với anh.” Tự ái của một thanh niên 23 tuổi buộc tôi nuốt trái đắng vào lòng, buông bỏ hết yêu thương chỉ trừ đứa con bé nhỏ tôi hằng nâng niu yêu quý. Vợ tôi nói, “Anh thương con, tôi biết. Nhưng bé Bi còn quá nhỏ, sống với tôi con có tương lai hơn. Tôi hứa với anh, khi nào bé Bi 18 tuổi tôi sẽ cho nó đi tìm anh.” Vợ tôi bao giờ cũng có lý trong mọi quyết định. Em vừa tốt nghiệp đại học, chân trời trải rộng trước mắt. Em học chuyên ngành xã hội, kiến thức đầy đủ nên chắc chắn rồi, em chăm sóc nuôi dạy con vẫn tốt hơn tôi. Ngay trong đêm vợ tôi nói lời đoạn tình đoạn tuyệt, tôi đã dọn đồ để sáng sớm hôm sau lặng lẽ ra đi. Hình ảnh đứa con thơ – bé Bi – đang hồn nhiên ngồi trước hiên nhà, là hình ảnh cuối cùng tôi ghi nhận được trước lúc tôi đau đớn xa con. Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, con tôi tròn mười tám tuổi. Tôi mỏi mòn mong đợi, nhưng lời hứa năm xưa của mẹ bé Bi vẫn biền biệt tăm hơi. Tôi không thể biết, mẹ của bé Bi có cho con đi tìm cha như lời đã hứa hay không? Riêng tôi vẫn khắc khoải đợi chờ con mười tám tuổi lần nhất, con mười tám tuổi lần hai… và mãi đến hôm nay, sự đoàn tụ của cha con tôi vẫn còn là ẩn số. Tôi có đi tìm con hay không? Câu trả lời muôn thuở vẫn là: Có đấy! Nhưng chưa lần nào tôi được gặp con. Nước Mỹ tuy rộng mênh mông, nhưng việc tìm người thân đâu khó? Thế nhưng 43 năm qua, chưa lần nào tôi gặp được con mình. Tôi vẫn dõi theo từng bước con trưởng thành, qua kênh liên lạc với những người bạn chung của ba và mẹ bé Bi thời đại học. Thế nhưng lần nào nung nấu nhớ thương con, tôi đi tìm thăm bé Bi thì y như rằng tôi đều vướng những trở ngại không ngờ vào giờ phút cuối. Lần cuối cùng là vào tháng 11 năm 2019, khi người bạn học cũ tổ chức tân gia căn nhà mới mua ở Texas. Bạn có nhã ý mời tất cả bạn học cũ, từ thời chúng tôi mới chập chững đến Hoa Kỳ học hành và khởi nghiệp. Bạn cho tôi biết, có mời cả vợ chồng của mẹ bé Bi đến dự. Trong thâm tâm tôi thầm cảm ơn người bạn tốt bụng, muốn giúp tôi có cơ hội được gặp lại con. Tôi đặt vé và nôn nao đợi ngày bay, nhưng đúng ngày giờ đã hẹn tôi lạc lõng chơi vơi giữa sân bay Dallas, Texas. Tôi không liên lạc được bất cứ người bạn nào, kể cả người bạn đã mời tôi dự tân gia. Thất vọng tột cùng nhưng tôi không còn sự chọn lựa nào khác, ngoài việc đổi vé để bay về lại California. Khi tôi buông lời trách móc, những người bạn cũ của tôi đều chung lời giải thích: “Nó (vợ cũ của tôi) yêu cầu tụi tao không được cung cấp bất cứ thông tin nào về mẹ con của nó cho mày. Chỗ bạn bè mà, tụi tao đã hứa thì phải giữ lời.” “Thế tao không là bạn của tụi mày hay sao?” “Tôi khởi đầu cuộc mưu sinh tại Mỹ bằng nghề rửa chén nhà hàng.” (Hình cung cấp) *** Tôi quen vợ tôi trên chuyến tàu di tản, trong cơn biến loạn kinh hoàng tháng Tư năm 1975. Khi người bạn đồng hành thân thiết của tôi kiên quyết lẫn tránh tình em, tôi đã được em chọn lấp vào chỗ trống. Cuối tháng Năm 1975 cùng rời đảo Guam, chuyển đến trại tỵ nạn Fort Indiantown Gap ở tiểu bang Pennsylvania thì tôi với em chung đời sống vợ chồng. Cuối tháng Sáu 1975 rời trại tỵ nạn, vợ chồng tôi về tá túc chung nhà với chị gái của em tại thành phố Denton thuộc tiểu bang Texas. Bé Bi được vài tháng tuổi, tôi đưa gia đình chuyển đến thành phố Arlington thuê nhà ở riêng. Vợ tôi học rất giỏi, nên tôi ủng hộ em học tiếp tại UTA (University of Texas at Arlington). Phần tôi đi làm để có lợi tức trang trải tiền thuê nhà, tiền gửi giữ con, tiền điện nước, xăng xe… cùng hàng loạt chi phí sinh hoạt khác. Mỗi cuối tuần, nhà ở của vợ chồng tôi trở thành điểm hội họp của những sinh viên Việt Nam xa xứ. Mọi người xúm xít nấu nướng, uống bia, đàn hát và nhảy múa tưng bừng. Vợ tôi đam mê khiêu vũ và em khiêu vũ rất đẹp, vì vậy vợ tôi rất vui với những mini party mỗi cuối tuần như thế. Tôi dạo đó chưa biết khiêu vũ là gì, nhưng là người duy nhất đi làm nên “hầu bao” kha khá, tôi trở thành “nhà tài trợ” cho nhóm sinh viên chung trường với vợ có những cuộc vui. Tình người Việt Nam xa xứ thời gian đó, đối với tôi là điều thiêng liêng khó tả. Hạnh phúc êm đềm cứ lặng lẽ trôi, cho đến ngày vợ tôi tốt nghiệp đại học thì em nói lời chia tay người chồng em “nhặt” được trên đường di tản. “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng…” tôi tự trách tôi “quá cục mịch, quá quê mùa.…” như lời em nói, vì vậy tôi không hề oán trách người vợ trẻ của tôi bất cứ điều gì. Em chối bỏ tình tôi, để chọn lựa một tình yêu khác xứng tầm với em là điều dễ hiểu. Tuy không thủy chung, nhưng người vợ trẻ của tôi trung thực. Tôi tôn trọng em về điều đó, vì vậy tôi tin em sẽ giữ tròn chữ tín về đứa con chung duy nhất của vợ chồng trước lúc chia tay. Với kiến thức em tích lũy từ một đất nước văn minh, tôi vẫn tin em dạy dỗ bé Bi không quên nguồn cội. “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng…” đứa con bé bỏng ngày nào của em và tôi không có lỗi. Em và tôi cũng không nợ nần hay oán trách gì nhau, một khi duyên nợ ba sinh chấm hết thì mình chia tay lặng lẽ. Để từ đó đến giờ mỗi người chúng ta đều có cuộc sống riêng, không còn chút vấn vương nào chuyện thời quá khứ. Tôi không mong con phải chọn giữa mẹ và cha mình, nên tôi đã và sẽ không làm bất cứ điều gì khiến chúng tôi vô tình làm tổn thương nhau. Tôi vẫn luôn tôn trọng em như ngày xưa tôi đã từng, đến bây giờ vẫn vậy… Viết những dòng tâm can này vào ngày Nguyễn […] – bé Bi – con tôi tròn 46 tuổi, trái tim thương tật của người cha Mai Quan Vinh chỉ khát khao duy nhất một điều, lần cuối trong đời cha được ôm chặt bé Bi vào lòng nghe con khẽ gọi hai tiếng “Cha ơi!” Mai Quan Vinh September 02, 2022

Hành trình nghẹt thở giải cứu thiếu nữ từ nơi nguy hiểm nhất thế giới

Báo Tiếng Dân

Bởi  AdminTD

Phong Bụi

20-11-2022

Ảnh: FB tác giả

Một thiếu nữ bị giam cầm ở vùng Tam Giác Vàng (Myanmar) và trở thành nô lệ của những cuộc mua vui đã được giải cứu thành công…

SẬP BẪY NỢ VÀ CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN “ĐỊA NGỤC”

Nhà mày không trả hết số nợ tao sẽ bắt cóc con mày mang đi bán”, một giọng người đàn ông nói qua điện thoại và có ý định làm thật.

Người này [là] một trong hàng chục chủ nợ đã từng góp vốn cùng với chị Tạ Thị Niềm, mẹ ruột của em Trần Huyền Trang (24 tuổi, quê huyện Đầm Dơi, Cà Mau) để đầu tư mua mỹ phẩm kinh doanh kiếm lời.

Nhưng đâu ngờ, tất cả đã bị sa chân đường dây đa cấp và vỡ nợ với số tiền vài tỉ đồng. Đối tượng lừa đảo đã được cơ quan chức năng mời làm việc, đường dây lừa đảo gia đình Trang và hàng chục bà con khác đã được toà án thụ lý. Nhưng nhiều năm kết quả vẫn chìm trong vô vọng.

Trong lúc chờ xét xử và đối tượng lừa đảo sẽ trả lại tiền thì gia đình chị Niềm liên tục [bị] áp lực từ khoảng vay trước đó nên đành bỏ quê lên Bình Dương tìm kiếm cơ hội để trả nợ.

Mỗi tháng, cả gia đình vừa lo cuộc sống vừa phải còng lưng trả tiền lãi hơn 10 triệu đồng. Con gái của Trang nay 7 tuổi, đúng ra cháu sẽ được cắp sách vào lớp 1. Nhưng bao nhiêu tiền bạc dồn gửi hết về quê nên đành cho bé ở nhà.

Thấy cảnh mẹ liên tục bị chủ nợ đe dọa, Trang lên trên mạng xã hội tìm kiếm việc làm với ý định giúp gia đình bớt đi khó khăn.

Tuyển dụng nhân viên phục vụ tại quán nhậu đặc khu kinh tế Lào. Lương tháng trên 1.000 USD”, lời chào hấp dẫn được vẽ ra và khiến Trang sập bẫy từ câu đầu tiên.

Phía bên kia cam kết nếu Trang đồng ý, họ sẽ hướng dẫn xuất cảnh sang nước ngoài và lo các chi phí đi lại. Đặc biệt cho phép ứng mức lương 6 tháng, tức chỉ cần vào làm sẽ có khoảng tiền hơn 150 triệu đồng để lo cho gia đình trả nợ.

Trang nghĩ bụng bấy lâu nay người ta chỉ sợ qua Campuchia làm việc còn Lào là vùng đất hiền nên chẳng sao. Thế rồi âm thầm giấu chồng và ba mẹ để lên đường đi.

Trước khi gom quần áo, Trang hôn vào mặt đứa con gái 7 tuổi để nói lời từ biệt. “Mẹ đi xa kiếm tiền cho để được đến lớp trở lại”, Trang thì thầm vào tai con rồi quẹt nước mắt, bước chân lên chiếc xe ô tô 4 chỗ.

Từ đó, thiếu nữ ôm giấc mộng đổi đời và rời bỏ mảnh đất quê hương lên đường ra Hà Tĩnh. Tại đây, được các đối tượng chuyên vận chuyển người đón sẵn và dẫn đi vượt biên đến lãnh thổ Lào.

NGÀY ĐẦU ĐẾN VÙNG ĐẤT DỮ

Tại Lào, Trang được một người dân địa phương dẫn bộ nhiều ngày vào những cánh rừng già nhằm tránh sự phát hiện từ lực lượng chức năng. Do không có điện thoại và không biết chính xác vị trí mình đến, nên cứ thế đi theo hướng dẫn của người lạ. Sau 6 ngày băng rừng, vượt sông cuối cùng cũng có mặt tại một khu dân cư đông đúc người Trung Quốc.

Vài ngày sau cô gái này mới giật mình khi đã bị bán cho một công ty chuyên mua bán người. Nơi Trang đang giam giữ là một căn nhà 3 tầng lầu, nằm tại khu vực Tam Giác Vàng (Thuộc địa phận Myanmar). Nơi đây từng mệnh danh là vùng đất NGUY HIỂM nhất THẾ GIỚI. Ở đó, chỉ có tệ nạn và việc mua bán chất cấm.

Những ngày đầu tiên có mặt ở đây khiến Trang chứng kiến rất nhiều hình ảnh như địa ngục. Đó là căn phòng giam 4 người phụ nữ Việt Nam. Ba thiếu nữ trước cũng bị sập bẫy lừa và mỗi buổi chiều ép hít chất cấm để lên cơn và tống vào những căn phòng karaoke với nhạc xập xình cùng thác loạn với khách.

Khi tàn cuộc vui, các cô gái [bị] lôi trở lại phòng trong cơn phê pha. Do sử dụng chất cấm nhiều khiến đầu óc liên tục không tỉnh táo. Dù đã được trao trả về phòng riêng nhưng vẫn cười nói, gào la một mình.

Phòng kế bên em là hai cô gái đã bị bán sang đây hơn một năm. Họ bị loạn thần nên không làm chủ được hành vi. Mỗi khi lên cơn sẽ bị bảo vệ dùng roi đánh tới tấp. Hôm rồi họ tự đại tiện bên trong và vài ngày mới cho tắm rửa, thu dọn”, Trang nhớ lại.

Sợ có ngày mình sẽ tàn đời như những người đi trước, Trang gào khóc van xin. Người chủ Trung Quốc đề nghị phải thanh toán mức tiền 15 vạn Nhân Dân Tệ (Hơn 350 triệu đồng) mới thả về. Nếu không có tiền phải chấp nhận làm nô lệ ở đây. Đêm nào cũng phải tiếp hai bàn tiệc. Thiếu doanh thu thì tiền chuộc cứ thế tăng lên.

Trước khi vào việc, Trang được bảo vệ thảy cho bộ quần áo ăn mặc hở hang và chở đến một tiệm tóc đề nghị nhân viên “tút” lại nhan sắc. Xong việc, chở vào một tụ điểm thác loạn, bên trong rất nhiều người đàn ông. Ở đó, chỉ có nhạc, chất kích thích và những thiếu nữ như Trang bắt phải hoà cùng bữa tiệc đó.

Tàn cuộc, Trang lại được áp giải về phòng giam, ném cho một tô cơm. Đó là phần công và cũng là phần lương mà Trang chỉ nhận được.

Không chịu nổi, Trang [có] ý định sẽ trèo tường bỏ trốn. Nào đâu trước khi chuẩn bị thì một cô gái cùng phòng đã hành động trước. Khi vừa thoát ra khỏi cổng, đã bị nhiều người phát hiện và lôi trở lại vào trong. Một trận đánh thừa sống thiếu chết đã xảy ra. Thiếu nữ thể trọng hơn 48kg đã chịu nhiều cú đạp, roi điện.

Thấy việc này quá mạo hiểm nên Trang nuốt nước mắt gọi điện thoại về chồng cầu cứu…

NGƯỜI CHỒNG ĐI KHẮP NƠI CẦM BẢNG CẦU CỨU VỢ

Ở Bình Dương, Đặng Quốc Tịnh (chồng Trang) đau gấp trăm ngàn lần. Một phần thấy cảnh vợ bị đối xử tàn bạo, phần khác lo gánh vác mọi gánh nặng nợ nần.

Tịnh đã trói bỏ mọi sĩ diện, cầm bảng với dòng chữ: “XIN HÃY CỨU LẤY VỢ TÔI” đi khắp mọi nơi. Hôm thì lang thang ở Đồng Nai, lúc dạt về Bình Dương và cuối cùng dừng chân ở công viên Hoàng Văn Thụ (Sài Gòn).

Đêm đầu tiên ngủ vỉa hè, Tịnh bị một nhóm giang hồ đến xua đuổi vì đây là chỗ ngủ của họ. Đêm thứ hai, cơn mưa to kéo dài nhiều giờ liền không một ngách nào ở đây được khô ráo. Trong người chỉ còn vài trăm ngàn đồng, Tịnh liều mình vào một vài khách sạn hỏi thăm, nhưng giá phòng quá mắc nên em đành ôm ba lô ngủ gục trong cái lạnh thấu trời xanh.

Cuộc sống rày đây, mai đó với tấm bảng cầu cứu, cứ thế kéo dài gần hai tháng.

Một lần tình cờ, Phong Bụi đi trên quốc lộ 1 (Đoạn thuộc quận Bình Tân, Sài Gòn), bắt gặp Tịnh ngồi co ro giữa trời nắng gắt. Lúc đầu, nghĩ bụng chắc đây là người lừa đảo. Vì chẳng ai lại hành động như thế. Qua trò chuyện và xác minh thì mới biết Tịnh đã khổ sở tìm vợ thời gian dài.

Nhà trọ em đã trả cho chủ. Con gái em gửi cho bà ngoại chăm, giờ đây em chỉ ngủ vỉa hè. Mưa thì em xin ngủ tại quán Cà phê võng, mỗi ngày người ta thu 15.000 đồng”, Tịnh kể.

Phong Bụi thấy câu chuyện của Tịnh nên đã ghi chép lại thước phim và đăng tải lên Youtube. Nhưng nghĩ bụng, số tiền quá lớn và hơn nữa nơi Trang bị giam là vùng đất dữ, chưa ai có thể thoát khỏi. Sự hy vọng đưa người về thành công chỉ là con số 0 tròn trịa.

PHÉP MÀU ĐÃ ĐẾN

Nhưng khi đoạn video đăng tải, phép màu dần dần hiện ra. Mọi người đã liên lạc Tịnh để trợ duyên. Khi số tiền chuộc đã đủ thì tất cả đối mặt câu hỏi: “Đưa Trang về nước bằng cách nào?”.

Vì lúc này chính trị ở Myanmar đang biến động. Cuộc đảo chính đã khiến cho xã hội ở đây hình thành rất nhiều khu tự trị. Việc đưa về đường chính ngạch sẽ không thể nào thực hiện được.

May mắn thay, Phong Bụi đã kết nối với một người bạn ở Myanmar tên là A Thy (Xin phép đổi tên khác nhằm đảm bảo an toàn cho người này). Đúng hẹn, đường dây giam giữ người đồng ý nhận tiền và thả người.

Một chiếc xe ô tô do A Thy bố trí được đậu sẵn để chở Trang rời đi. Để đưa Trang về Việt Nam, A Thy thuê một nhóm người tháp tùng Trang trở về. Lực lượng này được gọi là “người vận chuyển” có nhiệm vụ bảo vệ và giúp kết nối các đường dây đưa người đến đúng điểm hẹn. Chi phí lúc này lên đến gần 100 triệu đồng. Nhưng chỉ có cách đó mới giúp Trang về nước sớm nhất.

NHIỆM VỤ BẤT KHẢ THI

Em đã đi liên tục 6 ngày, 6 đêm từ Myanmar sang Trung Quốc, vòng về Lào và đặt chân đến Việt Nam”, Trang tóm gọm lại hành trình ngược về quê hương.

Nhưng trong 6 ngày ấy là cả một thử thách và em đã không nhớ mình đi bộ qua bao nhiêu con suối, thả trôi người trên bè gỗ để vượt qua bao nhiêu nguy hiểm. Chỉ biết rằng hai lần ngất xỉu vì kiệt sức giữa đường và một lần bánh xe máy chở vượt qua ngọn đồi bị sụp hầm.

Có đêm, em ngủ giữa tán rừng. Xung quanh em là người tháp tùng đi theo. Ở đó chỉ có tiếng côn trùng và sương lạnh.

Đêm đầu tiên bị sốt vì kiệt sức. Trong cơn mơ em thấy được ôm con vào lòng. Lúc tỉnh giấc chỉ biết khóc khi thấy mình vẫn đang ở rừng”, Trang hồi nhớ.

Trưa 16-11, Phong Bụi cùng Tịnh đã có mặt tại địa phận tỉnh Hà Tĩnh để đón Trang. Vừa đặt chân đến lãnh thổ Việt Nam, Trang vội quỳ lạy trời đất để cảm ơn cuộc đời. Em đã hít hà được hơi ấm quê hương.

CÁI KẾT ĐẸP

Khi đưa Trang về đến xóm trọ Bình Dương, mẹ Trang chỉ biết quỳ lạy và khóc ngất. Riêng người cha nép mình ở cánh cửa nhà để khóc thành tiếng vì không tin đó là sự thật.

Trang ôm con gái vào lòng và chỉ biết gào lên: “Cám ơn cuộc đời. Con cho mẹ ôm thêm chút nữa…”.

Trước khi về Việt Nam, cha Trang hứa sẽ “gánh nợ” hai đứa con tại Sài Gòn để phụ Trạm Cơm Nghĩa Tình. Vì vậy cuộc gặp gia đình xong, hai vợ chồng nghe lời cha khăn gói gặp mình xin ở lại phụ bếp cơm.

Để giúp hai vợ chồng có việc làm, mình bố trí nơi ngủ và gửi cho số tiền để chồng Trang mua xe máy chạy Grab, vợ mở quầy trái cây nhỏ trước bếp cơm để có thu nhập.

Hai vợ chồng bắt đầu lại cuộc sống tươi sáng và bỏ lại những ngày tháng đen tối ở phía sau.