Nhà thờ trên đảo Lý Sơn

Nhà thờ trên đảo Lý Sơn

Chuacuuthe.com

VRNs (16.08.2014) – Quảng Ngãi –Hãy đi loan báo Tin Mừng cho muôn dân” (Mt 28,19)

Lý Sơn là một Hòn đảo, nằm về hướng đông bắc của tỉnh Quảng Ngãi, cách đất liền khoảng 28 cây số. Trước đây, Giáo xứ Lý Sơn là một giáo họ thuộc Giáo xứ Châu Ổ (điểm truyền do Dòng Chúa Cứu Thế phụ trách), nay được tách ra và trở thành Giáo xứ, thuộc cộng đoàn Dòng Chúa Cứu Thế Châu Ổ. Nhà thờ mới được khởi công xây dựng ngày 20/07/2012 và khánh thành và cung hiến ngày 13/08/2014.

140815003

ĐÔI DÒNG LỊCH SỬ

I/ GIAI ĐOẠN KHAI MỞ ( 1959- 1965)

Năm 1959 Ông Dương Minh Giáng thành viên của CGTH Giáo hạt Quảng Ngãi đi tuyên phong trên đường truyền giáo tại đảo Lý Sơn.

Năm 1961 Nhà Nguyện được đặt tạm tại nhà ông Bùi Đài. Ban CGTH Lý Sơn gồm các ông: Võ Xuân Thơ, Phạm Nên, Phạm Nữ, Bùi Đài…

Một số anh chị em ở trại cãi huấn Quảng Ngãi, được ông Quản đốc Trần Quang Trung truyền giảng đạo Chúa, khi được trở về quê Lý Sơn, họ tự nguyện tham gia lo việc thờ phượng Chúa, trong số đó có Ông Nguyễn Tứ rất sốt sắng.

Đầu năm 1963 khởi công xây dựng nhà thờ.

Mặt bằng để xây dựng nhà thờ lúc bấy giờ do chính quyền xã và đại diện Khu hành chánh Lý Sơn cấp cho Họ đạo.

Tháng 11/ 1963 tình hình đất nước biến động, việc xây dựng nhà thờ bị ngừng lại.

Năm 1964 đất nhà thờ bị Chính quyền sử dụng làm trại định cư, Họ đạo đã đấu tranh ngăn chặn.

Năm 1965: Cha Tôma Phạm Hữu Thiện DCCT được sai đến để chăm sóc Họ đạo.

Cha Thiện lo tái thiết Nhà thờ. Tính tại thời điểm này số người tòng giáo là 500 người.

II/ GIAI ĐOẠN PHÁT TRIỂN: ( 1966- 1973).

Năm 1966 Cha phêrô Nguyễn Hoàng Diệp DCCT đến quản nhiệm thay Cha Tôma Thiện.

Năm 1966 xây dựng ngôi nhà thiếu nhi làm cơ sở cho trường tiểu học Thăng Tiến. Thành lập trường tư thục tiểu học và trung học Thăng Tiến.

Năm 1967 xây dựng cơ sở (Nhà Bác Ái) trường trung học Thăng Tiến.

Công việc rao giảng Tin Mừng song song với công tác xã hội từ thiện, hoạt động phát triển.

Tháng 6 năm 1967, Đức Cha Đaminh Hoàng Văn Đoàn Giám mục Giáo phận Quy Nhơn đến thăm, ban Bí tích Thanh Tẩy và Thêm Sức cho một số anh chị em.

Năm 1970, xây dựng nhà xứ.

Năm 1972, xây Nhà nguyện trường học cho họ Bình Vĩnh nay là An Vĩnh.

III/ GIAI ĐOẠN THỬ THÁCH: (1974- 1992)

Năm 1974, Cha Micae Trương Văn Hành DCCT đến quản nhiệm thay Cha Hoàng Diệp.

Ngài tiếp tục lo việc mục vụ và điều khiển hoạt động của trường trung, tiểu học Thăng Tiến.

Ngày 31/3/1975 Chính quyền mới tiếp quản đảo Lý Sơn. Đời sống đạo gặp nhiều khó khăn. Trường Thăng Tiến ngừng hoạt động.

Các cơ sở như Nhà xứ, trường học bị Chính quyền “mượn” sử dụng: dạy học, đóng quân, chứa lương thực, chứa hàng thương nghiệp…, ngôi nhà nguyện trường học tại thôn đông xã Bình Vĩnh nay là xã An Vĩnh chính quyền xã cũng “mượn” để dạy học.

Ngày 18 tháng 9 năm 1978, Chính quyền buộc Cha Hành phải rời Lý Sơn vào Châu Ổ. Một số giáo dân bị đưa đi vùng kinh tế mới, một số khác tìm vào miền Nam lập nghiệp.

Chính quyền quản lý toàn bộ cơ sở của Họ đạo Lý Sơn, nhà thờ thì làm kho chứa lương thực và sau cho tư nhân thuê làm nhà chiếu phim.

IV/ GIAI ĐOẠN TÁI HOẠT ĐỘNG VÀ TRƯỞNG THÀNH: (Từ tháng 6/ 1992)

Tháng 6 năm 1992, một số gia đình giáo dân tụ họp đọc kinh chung tại nhà ông Giacôbê Bùi Giới. Cộng đoàn gửi thỉnh nguyện thư đến các cấp chính quyền xã, huyện, tỉnh và trung ương xin giao trả nhà thờ để Họ đạo lo việc thờ phượng. Thời điểm này việc sinh hoạt của cộng đoàn Họ đạo do Cha G.B Nguyễn Thế Thiệp dìu dắt và lo liệu. Vì lúc bấy giờ Cha Hành bị bệnh đang điều trị tại Ý.

Ngày 18 tháng 11 năm 1993, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II ban phép lành Tòa thánh cho cộng đoàn Họ đạo Lý Sơn.

Ngày 16 tháng 12 năm 1993, lúc 8 giờ 30 phút,  Chính quyền tại Lý Sơn chính thức giao trả nhà thờ cho Họ đạo.

Cuối năm 1993, Cha Hành lành bệnh và trở về.

Đầu năm 1994: Đáp ứng nguyện vọng của Giáo dân, chính quyền tỉnh Quảng Ngãi chấp thuận để Cha Hành đến Đảo Lý Sơn thăm Giáo dân và dâng Thánh lễ nhân ngày đầu năm âm lịch Giáp Tuất.

Giai đoạn này, Cha Hành thỉnh thoảng xin được phép ra Lý Sơn làm mục vụ, phải sau một thời gian mới được tạm trú. Ngài tu sửa nhà thờ, nhà xứ, xây dựng lại đời sống đạo của đoàn chiên sau thời gian dài ly loạn.

Tháng 7 năm 1995, Họ đạo Lý Sơn được Đức Cha phaolô Huỳnh Đông Các, Giám mục Giáo phận Quy Nhơn nâng lên thành Giáo xứ thứ 34 của Giáo phận.

Ngày 22 tháng 8 năm 1996, nhân lễ Đức Maria Nữ Vương, Cha Tổng đại diện Phêrô Nguyễn Soạn thay mặt Đức Giám Mục đến thăm và chủ lễ ban bí tích Thêm Sức cho một số giáo dân.

Cha Micae Trương Văn Hành chú tâm vào việc giáo dục, ngài tổ chức chương trình khuyến học bằng nhiều hình thức như: trợ cấp học bổng, tặng phương tiện học tập… Nhờ vậy, Giáo xứ tuy nghèo nhưng con em trong xứ đạo vẫn có người đỗ đạt cao.

Năm 1988, thầy Anrê Nguyễn Ngọc Dũng DCCT, ra đảo giúp Cha Hành.

Năm 2005 Cha Phêrô Phạm Đức Thanh DCCT Sài Gòn, tự nguyện ra đảo thay Cha Micae Trương Văn Hành vì tình trạng sức khoẻ của ngài không đảm bảo để phục vụ ở miền xa. Cha Thanh vốn là giáo viên nên ngài cũng chú tâm vào việc giáo dục văn hoá. Hàng năm, đến dịp hè ngài mở lớp dạy học cho các em cấp II và III không phân biệt lương giáo.

Sau 5 năm phục vụ, vì lý do sức khỏe, Cha Thanh muốn vào đất liền, vì thế cần có người thay ngài.

Ngày 21 tháng 9 năm 2010, Cha Giuse Nguyễn Quốc Việt và thầy Phêrô Đinh Văn Lượng được Nhà Dòng bổ nhiệm ra đảo phục vụ.

Ngày 08 tháng 7 năm 2011, Đức Giám Mục Phêrô Nguyễn Soạn viết văn thư bổ nhiệm Linh mục Giuse Nguyễn Quốc Việt làm Linh mục chánh xứ Giáo xứ Lý Sơn.

Kể từ đó, cha nuôi dưỡng một nguyện ước về một ngôi nhà thờ mới, vì ngôi nhà thờ cũ sau bao biến động: nhân tai và thiên tai, làm cho xuống cấp không còn an toàn khi cộng đoàn dâng Thánh lễ trong mùa mưa bão.

140815004140815005140815007

NGÀY HỘI LỚN

Đã hơn 2 năm lo toan vất vã, kể từ ngày đặt viên đá đầu tiên 20/07/2012. Nhà thờ Giáo xứ Lý Sơn đã hoàn thành tốt đẹp. Lễ Khánh thành và Cung hiến được tổ chức long trọng ngày 13/08/2014, do Đức cha Matthêô Nguyễn Văn Khôi Giám mục Giáo phận Qui Nhơn cử hành, cùng với sự hiện diện của vị Tổng Giám mục Leopoldo Girelli đại diện Tòa thánh không thường trực tại Việt Nam và đông đảo quí linh mục giáo phận và nhà Dòng cùng đồng tế Thánh lễ.

Quả thật là một ngày hội lớn cho huyện đảo Lý Sơn. Những chuyến tàu chở khách liên tục hướng về, trên bến cảng đảo đã có sẵn đoàn xe Honda, những người con Lý Sơn với trang phục màu xanh của biển đang khao khát mong đợi từ bao giờ. Tại sân nhà thờ, cha Giuse Nguyễn Quốc Việt quản xứ, tuy công việc đã thấm mệt nhưng khuôn mặt luôn rạng rỡ với mụ cười duyên dáng, và không ngớt lời chào đón quí khách. Niềm vui được tăng thêm khi đồng hồ báo 1 giờ chiều (ngày 12/08), chuyến tàu cuối cùng đã cập bến, đưa vị cha chung của Giáo phận và vị đại diện Tòa thánh đặt chân lên đảo. Đoàn rước với trang phục màu xanh biển tay cầm cờ Tòa thánh đã chào đón trong tiếng vỗ tay vang lừng, cùng hân hoan tiến về ngôi Thánh đường mới. Từ bến cảng hướng về khoảng 4 km, một ngôi Thánh đường hiện lên rực rỡ trong màu ngói mới, như một điểm son tô thắm cho hòn đảo nhỏ này thêm duyên dáng và sang trọng. Nhà thờ nằm ven bờ biển, nhưng không hướng ra biển, như Đức cha Matthêô chia sẻ: “Như Chúa Giêsu ngày xưa, thấy dân chúng đông đảo theo Người thì Người xuống thuyền ông Phêrô và hướng vào bờ mà giảng dạy dân chúng. Con thuyền của Giáo xứ Lý Sơn cũng đang thực thi một nhiệm vụ như thế”.

140815009140815010140815008

Thánh Lễ khánh thành và cung hiến lúc 8 giờ ngày 13/08/2014 thật long trọng và nghiêm trang cũng đã khép lại trong niềm hạnh phúc. Giờ đây, những người con của Lý Sơn bước sang một giai đoạn mới là gìn giữ và vun sới cho hạt giống đức tin được phát triển và đơm hoa kết trái. Khách đến trong niềm vui tươi và rộn rã bao nhiêu, thì giờ đây trong bầu khí chia tay cũng lặng lẽ ngậm ngùi bấy nhiêu. Cũng cái khí hậu nóng bức ấy, cộng thêm chút muối mặn… khiến nó thêm đậm đà! Có lẽ đó cũng là nỗi nóng lòng mong đợi tình thương, và sự mặn mà, quí mến của người con Lý Sơn dành cho những ai yêu mến và quan tâm đến Giáo xứ hải đảo này.

Fx75

Kỷ niệm 35 năm Tàu Cap Anamur ra khơi cứu người vượt biển

Kỷ niệm 35 năm Tàu Cap Anamur ra khơi cứu người vượt biển

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2014-08-08

thanhtruc_08082014.mp3

capanamur4-305.jpg

Tàu Cap Anamur.

File photo

Đại Hội 35 Năm Cap Anamur, kỷ niệm ngày tàu Cap Anamur bắt đầu ra khơi cứu người vượt biển Việt Nam 35 năm trước, sẽ diễn ra trưa thứ Bảy ngày 9 tháng Tám, giờ địa phương tại cảng Hamburg thuộc thành phố Hamburg Cộng Hòa Liên Bang Đức.

Cảm ơn ông Neudeck và dân tộc Đức

Thành phố Hamburg rộng thứ nhì nước Đức có nhiều người Việt sinh sống, có hai tượng đài thuyền nhân Việt Nam, một trong nghĩa trang thành phố từ năm 2006 và một tại cảng Hamburg từ năm 2009. Cảng Hamburg là nơi 35 năm trước tàu Cap Anamur bắt đầu ra khơi để thực hiện công tác nhân đạo tìm kiếm và vớt người vượt biên Việt Nam:

“Ngày 9 tháng Tám năm 1979 con tàu Cap Anamur bắt đầu khởi hành từ Hamburg, chuyến cuối cùng thì tàu cũng cập cảng Hamburg tháng Tám năm 1986. Ngày 9 tháng Tám năm 2014 kỷ niệm 35 tàu Cap Anamur cứu vớt thuyền nhân được làm ở tại Hamburg. Cộng đồng người Việt tị nạn toàn nước Đức nói chung và ở tại Hamburg nói riêng chân thành cảm ơn ông Neudeck và dân tộc Đức đã mở lòng nhân đạo, cứu vớt và nhận cho thuyền nhân Việt Nam được cư ngụ tại nước Đức.”

” Cap Anamur là con tàu của tình thương, đã vớt tổng cộng 11.300 người tất cả. Và không chỉ đơn giản 11.300 người này mà 11.300 người này sau đó còn bảo lãnh thân nhân từ Việt Nam sang.
-Lê Ngọc Tùng”

Đó là lời ông Nguyễn Đình Phúc, một thành viên trong ban tổ chức Đại Hội 35 năm Cap Anamur, có người anh cả được tàu Anamur vớt hồi năm 1980.

Cap Anamur là kết quả vận động của một nhà hảo tâm người Đức, tiến sĩ Rupert Neudeck, sau khi nghe thấy tin tức và những hình ảnh thương tâm về thuyền nhân vượt thoát khỏi Việt Nam bằng cách ra biển trên những chiếc ghe mong manh nhỏ bé.

Từ năm 1979 cho đến 1987, những chiếc tàu của Ủy Ban Cap Anamur, đã vớt tổng cộng 11.300 thuyền nhânViệt rồi đưa họ về bến an toàn. Trong mắt thuyền nhân Việt Nam tại Cộng Hòa Liên Bang Đức nói riêng cũng như trên thế giới nói chung, tàu Cap Anamur, tiến sĩ Rubert Neudeck, Ủy Ban Cap Anamur là những vị cứu tinh, những tên tuổi gắn liền với giòng lịch sử vượt biên gian nan của người Việt sau 1975.

Theo ông Lê Ngọc Tùng, cựu thuyền nhân, hiện là hội trưởng Hội Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại Hamburg, nếu không có những chiếc tàu Cap Anamur đi vớt người vượt biên từ 1979 đến 1987 thì:

“Thống kê cho biết khoảng hai trăm ngàn người Việt Nam đi tìm tự do đã chết giữa biển. Nếu không có con tàu Cap Anamur thí chắc chắn số người chết giữa biển vì gặp hải tặc, bị sóng cuốn, bị thiếu lương thực vân vân sẽ rất là nhiều. Cap Anamur là con tàu của tình thương, đã vớt tổng cộng 11.300 người tất cả. Và không chỉ đơn giản 11.300 người này mà 11.300 người này sau đó còn bảo lãnh thân nhân từ Việt Nam sang nữa để có một cuộc sống tự do.”

capanamour-250.jpg

Nhà hảo tâm người Đức, tiến sĩ Rupert Neudeck. File photo.

Chính vì thế năm 2009 thêm một tượng đài tri ân chính phủ và người dân Đức được dựng lên tại cảng Hamburg. Đại Hội 35 năm Cap Anamur hôm nay cũng được tổ chức tại cảng này.

Một cư dân Hamburg trong Ủy Ban Cap Anamur, ông Nguyễn Hữu Huấn, từng được tàu Cap Anamur vớt, sau trở lại làm việc trên những chuyến tàu ra khơi cứu người này, kể lại:

“Năm 1980 tôi đi vượt biên lần thứ ba, ghe của tôi bị hải tặc cưới hai lần. Khi ghe lênh đênh ngoài biển và không còn dầu nhớt nữa, máy đã bị hư, thì chúng tôi được tàu Cap Anamur cứu.

Lúc đó trên tàu Cap Anamur có chiếc trực thăng, thấy được ghe của tụi tôi và tàu đã đến cứu, đó là khoảng tháng Ba năm 1980. Lúc đó cảm giác như là được sống lại, nhìn thấy con tàu đồ sộ, cái ghe của mình quá nhỏ nà con tàu thì quá to thì chúng tôi rất bàng hoàng, có thể nói là được một lần nữa tái sinh.

Thật tình mới đầu chúng tôi không biết đó là tàu của người Đức, nhưng sau khi biết chắc chắn đó là tàu của Tây Đức thì chúng tôi rất mừng. Tôi đã ôm chầm những người thủy thủ và tôi rớt nước mắt. Một số các em nhỏ thì chúng tôi phải bê lên từng người bởi vì đã bị say sóng hoặc là bị bọn hải tặc hiếp. Những người còn khỏe mạnh cũng vậy, trong ghe có một bà cụ lúc đó đã quì lạy từng người một. Cho đến ngày hôm nay những người được tàu Đức vớt, cũng như cá nhân tôi, đều biết ơn chính phủ Đức và những người đã tạo ra Ủy Ban Cap Anamur cứu sống cả đời chúng tôi.”

Hoàn tất sứ mạng cứu người

Thực tế, vì được tài trợ bởi chính phủ và người dân Tây Đức lúc bấy giờ, Ủy Ban Cap Anamur do tiến sĩ Rupert Neudeck thành lập đã có được 4 chiếc tàu trang bị như một bệnh xá di động. Cả 4 tàu Cap Anamur đều hoàn tất ngoạn mục sứ mạng vớt người trên biển cho đến khi chấm dứt năm 1987. Vẫn lời ông Nguyễn Hữu Huấn:

” Ủy Ban Cap Anamur lấy mỗi con tàu đều là tên Cap Anamur hết. Bốn con tàu đi liên tiếp nhau chứ không phải đi vớt một lần bốn chiếc.
-Nguyễn Hữu Huấn “

“Ủy Ban Cap Anamur lấy mỗi con tàu đều là tên Cap Anamur hết. Bốn con tàu đi liên tiếp nhau chứ không phải đi vớt một lần bốn chiếc. Tôi được chuyến Cap Anamur số 1 vớt. Tàu Cap Anamur số 1 đi vớt người từ 1979 đến 1982, chia thành 29 chuyến thì đã vớt được 199 chiếc ghe. Tôi được chính phủ của tiểu bang Hamburg cho đi học tiếng Đức trong vòng 11 tháng. Cuối năm 81 tôi bắt đầu trở thành thành viên của Ủy Ban Cap Anamur, lên tàu đi vớt người ta tiếp và tôi đã đi liên tục trong 5 năm rưỡi. Cho đến khi chấm dứt vào năm 1987 thì chính thức ra năm 87 là tàu Cap Anamur số 4.

Rồi sau khi các trại tị nạn đã đóng cửa tất cả rồi, nghĩa là không được vớt người nữa và các nước không nhận người nữa thì những con tàu về sau là Năm và Sáu không vớt người mà chỉ dẫn dắt và cứu hộ trên con đường vượt biển, tìm cách đưa họ vào trại tị nạn thôi.”

Được biết những năm trước thì lễ kỷ niệm tàu Cap Anamur vẫn diễn ra tại thành phố Troisdorf mà tiến sĩ Rupert Neudeck đang sinh sống, cũng là nơi một chiếc ghe của người vượt biển được kéo về và trưng bày ở đó. Lý do Đại Hội 35 Năm Cap Anamur lần này được tổ chức tại cảng Hamburg là vì:

“Đây là lần đầu tiên tổ chức tại Hamburg, thứ nhất tại cảng Hamburg cách đây 5 năm đã có một bia biểu tượng tị nạn được đặt ngay tại cảng của Hamburg, đánh dấu nơi phát xuất và trở về của tất cả các con tàu Cap Anamur.

Lý do thứ hai, cũng là yêu cầu của tiến sĩ Rupert Neudeck người sáng lập Ủy Ban Cap Anamur hiện tại đã 75 tuổi và rất yếu, nói rằng đây có thể là lần cuối cùngthì ông mong muốn tổ chức ngày kỷ niệm 35 năm tại cảng đó.”

Ban tổ chức Đại Hội 35 năm Cap Anamur ước lượng khoảng một nghìn người Việt khắp nơi cũng như ở Hamburg về tham dự sự kiện đặc biệt này. Buổi lễ chính sẽ bắt đầu lúc 1 giờ rưỡi trưa ngày 9/8, giờ địa phương, với sự hiện diện của cựu phó thủ tướng Muetefering và đương kim phó thủ tướng người Đức gốc Việt Philipp Roesler, bên cạnh một số viên chức chính phủ liên bang hoặc tiểu bang trước kia cũng như hiện nay. Ngoài ra còn có vị tổng giám mục của tiểu bang Hamburg trong dịp này.

Đại Hội Cap Anamur lần thứ 35 sẽ kết thúc bằng một chương trình văn nghệ ca nhạc vào buổi chiểu, đánh dấu sự tri ân và dịp hội ngộ của những thuyền nhân may mắn được những chiếc tàu Cap Anamur cứu thoát từ đại dương mênh mông.

Tư Bản Đỏ VN Đầu Tư Vào Mỹ Để Định Cư; Trong Năm 2013 Có 60 Đại Gia Đầu Tư Diện EB-5

Bản Đỏ VN Đầu Tư Vào Mỹ Để Định Cư; Trong Năm 2013 Có 60 Đại Gia Đầu Tư Diện EB-5

Vietbao.com

SAIGON (VB) — Nhiều đại gia tư bản đỏ đã và đang lên kế hoạch đầu tư vào Mỹ và sẽ đưa toàn gia sang định cư ở Mỹ.

Bản tin Báo Dân Việt ghi theo VnExpress có tựa đề “Nhiều đại gia Việt quan tâm đầu tư định cư Mỹ,” nói rằng đã có “khoảng 60 hồ sơ của Việt Nam được duyệt định cư thông qua đầu tư dự án tại Mỹ năm ngoái, trong khi 6 năm trước gần như không trường hợp nào thành công – ông Trần Văn Tỉnh, Chủ tịch HĐQT IMM Group cho biết.”

Bản tin nói, Luật EB-5 quy định về việc định cư tại Mỹ thông qua các chương trình đầu tư dự án. Đây cũng là cách nước Mỹ thu hút đầu tư nước ngoài. Gần 10 năm trước, chương trình này hầu như không được quan tâm bởi quy định khắt khe của cơ quan Di trú. Nhưng hiện nay, số người có nhu cầu tìm hiểu và muốn định cư ở Mỹ có xu hướng gia tăng.

Nhưng, cần bao nhiêu tiền bơm vaò Mỹ đầu tư mới có thể vào định cư ở Mỹ?

Ông Trần Văn Tỉnh, Chủ tịch HĐQT IMM Group, giải thích về chương trình EB-5:

“Thị trường Mỹ không yêu cầu kinh nghiệm quản lý, không yêu cầu có doanh nghiệp, không giới hạn độ tuổi hay ngoại ngữ…, nhưng phải có khoản tiền 500.000 USD để rót vào một dự án ở Mỹ (vào những vùng đã được chỉ định đầu tư) và chứng minh nó tạo ra 10 việc làm cho người bản xứ.

Chính phủ Mỹ đưa ra hạn mức 10.000 visa một năm dành riêng cho EB-5 nhưng từ trước tới nay chưa có năm nào đạt được. Tuy nhiên, lượng hồ sơ xin thẻ xanh có điều kiện được chấp thuận tăng dần qua các năm (2010: 1.369 hồ sơ, 2012: 1.563; 2013 là 3.677, theo Bộ Di trú Mỹ). Mong muốn chứng kiến con cái lớn lên tại nơi có nền giáo dục và môi trường phát triển, sớm đoàn tụ với người hoặc tận dụng những lợi thế kinh doanh khi có thẻ xanh trong tay là lý do chính mà nhiều người, trong đó có người Việt tìm cách định cư ở nước ngoài.”

Nhưng, mức độ khó của hô sơ EB-5 ra sao?

Ông Tỉnh giải thích:

“Theo thông tin tôi nắm, năm 2013, Việt Nam mới có khoảng 60 hồ sơ đạt yêu cầu nhận thẻ xanh có điều kiện.

Cái khó nhất của nhà đầu tư Việt Nam hiện nay là chứng minh tính minh bạch của số tiền 500.000 USD sẽ dùng để đầu tư vào dự án ở Mỹ. Nhiều trường hợp bỏ hẳn ý định vì không cách nào thu thập đủ thông tin để trình bày cho Chính phủ Mỹ hiểu rõ ngọn nguồn khoản tiền này. Có khách hàng là đại gia ở TP HCM thừa sức chi gấp hàng chục lần số tiền này nhưng ông không cho thấy trên giấy tờ 500.000 USD đó là do nguồn thu từ hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp mà ông làm chủ mang lại. Hay một chị thu nhập hàng chục triệu đồng mỗi ngày từ cửa hàng điện tử ở quận 5 song không có gì xác minh đây là sự thật. Hóa đơn từ cơ quan thuế cũng vô hiệu bởi không được phía Mỹ chấp thuận. Trường hợp này đòi hỏi sự vào cuộc của phía luật sư, công ty kiểm toán… nên chỉ riêng khâu hoàn tất hồ sơ ban đầu chuyển cho công ty tư vấn đã mất vài tháng.”

Tình hình này cho thấy, các đại gia ở VN có rất nhiều, nhưng sẽ rất ít người chứng minh rằng đông tiền của họ có nguồn gốc “sạch.”

 

Người Mỹ gốc Việt đầu tiên thăng chức Chuẩn Tướng

Người Mỹ gốc Việt đầu tiên thăng chức Chuẩn Tướng

RFA 07.08.2014

Vietonthehorse-600-123.jpg

Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt

Photo courtesy of luongxuanviet.blogspot

Sáng ngày 6 tháng 8 năm 2014, lần đầu tiên trong quân sử Hoa Kỳ, một người Việt tị nạn được vinh thăng Chuẩn tướng.

Ông là Đại tá Lương Xuân Việt, Phó tư lệnh đặc trách hành quân của Sư đoàn I Thiết kỵ. Chức vụ vừa được gắn lên chiếc nón Thiết kỵ đã đưa ông vào danh sách người Việt Nam đầu tiên vinh dự có tên trong hàng tướng lãnh Hoa Kỳ vốn là nơi xét duyệt một cách nghiêm ngặt chức vụ này trong quân đội của họ.

Vinh quang của Chuẩn tướng Lương Xuân Việt cũng là niềm tự hào của người Việt tại Hoa Kỳ. Hàng trăm đồng hương đã lặn lội đến tận Cooper Field, tiểu bang Texas nơi tổ chức gắn lon cho ông để chia sẻ những gì mà một đứa con trong gia đình có đến bảy chị em gái, theo cha mẹ sang Mỹ lúc ông mới 10 tuổi. Cha ông là Thiếu tá Thủy quân lục chiến Quân lực VNCH và do đó ông đã thấm sâu ba chữ Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm.

Trong bài phát biểu bằng tiếng Việt, Chuẩn tướng Lương Xuân Việt nhắc lại truyền thống này một cách tự hào và cũng không quên cám ơn đồng ngũ với cha của ông, người từng mang trên người trọng trách bảo vệ quốc gia như ông đang làm trong vai trò một tướng lãnh:

“Nhìn những bộ quân phục lòng tôi thật bùi ngùi xót xa. Những người đã làm con tim tôi rung động vì ba chữ Danh dự, Trách nhiệm, Tổ quốc và những ý nghĩa của các câu dặn dò do cha ông để lại như. “Nam quốc sơn hà nam đế cư”… Chính là thân phụ tôi, đồng đội của các anh, vì vậy ngọn lửa trong tim tôi lúc nào cũng hướng về đất mẹ dù đã 30 năm xa cách. Không có sự hy sinh xương máu của các anh thì chúng tôi chắc chắn không có ngày hôm nay. Tổ quốc mãi mãi ghi ơn, vì vậy tôi xin các anh nhận cái chào của tôi!”

Chuẩn tướng Lương Xuân Việt gia nhập quân đội Hoa kỳ chức vụ đầu tiên ông nhận được vào năm 1987 là Thiếu úy bộ binh. Từ đó ông lần lượt được thăng tới cấp Đại tá và giữ chức Lữ đoàn trưởng cho chiến trường Afghanistan  năm 2012.

httpv://www.youtube.com/watch?v=Odzo6V45Ti0

Một vụ án rắc rối về DNA

Một vụ án rắc rối về DNA

Người mẹ trẻ ở bang Washington, Mỹ đã phải đấu tranh với tòa án để giữ đứa bé mà cô mang nặng đẻ đau, vì theo xét nghiệm nó không phải là con ruột cô.

“Cô là ai? Cô đang âm mưu gì với bọn trẻ?”

Lydia Fairchild, 26 tuổi, sinh nở ba lần. Sau khi sinh đứa thứ ba, cô bị thất nghiệp. Do không đủ điều kiện kinh tế nuôi ba con một mình, Lydia phải viết đơn xin trợ cấp hàng tháng của chính phủ tại địa phương cư trú, tiểu bang Washington. Mọi người trong gia đình cô đều được triệu tập tới Sở Dịch vụ xã hội để chứng minh một số thông tin có liên quan.

Ban đầu, Fairchild nghĩ đó đơn giản là một cuộc triệu tập như thường lệ với một nhân viên xã hội. Nhưng cô không ngờ bị thẩm vấn nghiêm khắc giống như một nghi can tội phạm. Cô chết điếng khi toà tuyên bố bạn trai cô là bố bọn trẻ. Còn cô, người đã sinh ra chúng lại không phải là mẹ, vì DNA của cô không trùng hợp với chúng.

Lydia Fairchild sẽ còn nhớ mãi cái ngày hôm ấy. Nhân viên tòa án gọi cô đến hỏi một cách đầy ngờ vực: “Cô là ai? Cô đang âm mưu gì với bọn trẻ?” Ngạc nhiên, Lydia trả lời,: “chúng là con tôi mà, sao lại có chuyện âm mưu gì ở đây?”. Người đó đáp lại lạnh lùng: “Chúng không phải là con cô. Chúng tôi đã xét nghiệm DNA. DNA của cô và bọn trẻ không giống nhau”.

Từ tòa án trở về, Lydia tưởng như sắp phát điên. Rõ ràng cô là mẹ của ba đứa trẻ. Cô đã mang thai và sinh nở bình thường. Tất cả những người thân trong gia đình, hàng xóm và bác sĩ ở nhà hộ sinh đều biết. Thậm chí, mẫu DNA bố của bọn trẻ cũng phù hợp với DNA của cả ba đứa. Nhưng tất cả những cái đó đều vô nghĩa trước tòa. Lý thuyết y học đã khẳng định DNA của mẹ và con phải tương đồng. 100% trường hợp đều như vậy. Ngược lại chỉ có thể là giả mạo.

Nghi ngờ xét nghiệm của tòa có sai sót, Lydia xin thực hiện lại xét nghiệm ở một số phòng thí nghiệm độc lập do chính cô lựa chọn. Kết quả vẫn y nguyên, không có chút sai sót nào. Cô, người sinh ra chúng lại không phải là mẹ. Mặc dù, cả ba đứa trẻ đều khăng khăng khẳng định mẹ chúng chính là Lydia Fairchild – người đang đứng trước mặt chúng.

Tuy nhiên, đó chưa phải là bằng chứng đủ sức thuyết phục. Như vậy, từ chỗ chỉ muốn xin một khoản trợ cấp xã hội hằng tháng để nuôi con, Lydia phải đối mặt với nguy cơ phạm tội: Cô có thể bị buộc tội giả mạo và lạm dụng bọn trẻ, thậm chí là bắt cóc trẻ em. Trong trường hợp đó, lũ trẻ sẽ bị đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội và Lydia sẽ không bao giờ gặp lại các con mình. “Cô biết đấy. Chúng tôi có thể đón bọn trẻ đi bất cứ lúc nào”, một nhân viên xã hội nói với Lydia trước khi cô rời khỏi phòng.

Có sự nhầm lẫn?

Sau những giờ “thẩm vấn” xót xa, đầy hoài nghi, Lydia bắt đầu hoảng loạn, cô bước đi loạng choạng. Lydia vội vã trở về nhà tìm những bức ảnh siêu âm trong quá trình cô mang thai của từng đứa con một. Vừa nỗ lực lục tìm, Lydia kể với cha mẹ mình về kết quả xét nghiệm DNA  “quái dị” ấy. Cha mẹ Lydia không tin điều đó.

“Lúc đầu, tôi nghĩ rằng, con bé đang nói đùa. Chắc có sự nhầm lẫn nào đó. Chính tôi là người đưa Lydia đến bệnh viện sinh. Rồi cả ba lần sinh, chính mắt tôi nhìn thấy bọn trẻ do Lydia mang nặng đẻ đau. Tôi còn nhẹ nhàng ẵm chúng lên, khoe với mọi người trong gia đình và một số bạn bè”, bà Carol Fairchild, mẹ của Lydia kể lại trong sự ngỡ ngàng và đau khổ.

Tiến sĩ Leonard Dreisbach, bác sỹ khoa sản, người trực tiếp ba lần đỡ đẻ cho Lydia khẳng định, Lydia là mẹ của cả ba đứa trẻ. Ông còn cho rằng, trường hợp kỳ lạ của Lydia chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó trong kết quả xét nghiệm DNA. Ông cũng rất sẵn lòng làm chứng trong phiên tòa về “sự thật” này.

Xét về tình, các thành viên ban hội thẩm cũng tin rằng, Lydia Fairchild là mẹ của cả ba đứa trẻ. Nhưng về lý, Lydia Fairchild không có bằng chứng chứng minh, cô và các con có cùng dòng máu. Lydia có thuê luật sư biện hộ cho cô nhưng không ai nhận. Vì họ biết chắc, họ không thể thắng, kết quả DNA đã cho biết điều đó. Sau cùng, Luật sư Alan Tindell “dũng cảm” nhận lời, bởi theo linh cảm ông tin, Lydia không phải là kẻ bắt cóc chúng, mà cô chính là mẹ đẻ.

Người có DNA từ nhiều nguồn khác nhau (Genetic Chimerism)

Trong thời điểm u ám ấy, một tia hy vọng chợt lóe lên. Luật sư Alan Tindell tìm thấy một bài viết trên tạp chí New England Journal of Medicine, có nói đến một trường hợp ở Boston tương tự như của Lydia. Ông đệ đơn lên tòa xin hoãn xét xử khi các xét nghiệm này có thể thực hiện.

Đó là trường hợp của bà Karen Keegan, một bà mẹ 52 tuổi có hai con trai ở Boston. Xét nghiệm trước ca ghép thận của Karen cũng cho thấy DNA của bà và bọn trẻ không giống nhau. Bác sĩ ở đó, mặc dù biết chắc chắn rằng không hề có sự giả mạo nào, nhưng cũng không thể giải thích nổi điều gì đã diễn ra. Họ tiến hành những mẫu xét nghiệm ở máu, tóc, mô miệng nhưng tất cả đều không có DNA  của con trai bà.

Các bác sĩ đã tìm hiểu kỹ hơn tuyến giáp của Karen. Lý do khiến các bác sỹ chọn tuyến giáp để xét nghiệm AND vì trong 100 ml máu ở người bình thường, có 2 – 2,5 mmol calcium (100 mg/l) và tồn tại dưới 3 dạng là 40% gắn với protein, 5 – 10% ở dưới dạng muối kết hợp với phosphat, bicarbonat, citrat; và 50% còn lại tồn tại dưới dạng ion hóa, để đảm bảo cho hoạt động điện sinh lý của các tế bào.

Mỗi ngày, cơ thể hấp thu vào 25 mmol canxi và thải trừ 20 mmol ra phân + 5 mmol ra nước tiểu. Hormon tuyến giáp có vai trò huy động canxi từ xương ra máu, và vitamin D giúp hấp thu canxi vào cơ thể, đưa đến xương. Karen Keegan gặp một vấn đề khá hiếm trong y học gọi là chimerism.

Hiện tượng này xảy ra ở người hay động vật khi hai trứng được thụ thai, hoặc phôi thai kết hợp cùng nhau trong thời kỳ đầu của thai kỳ. Mỗi hợp tử mang một bản sao DNA của bố mẹ, vì vậy hợp tử mới có một bộ gene khác biệt. Về cơ bản, đứa trẻ sinh ra là song sinh của chính nó. Chimerism ở người rất hiếm. Trong các thử nghiệm DNA nhằm xác định con ruột của bố mẹ đã phát hiện trường hợp Chimerism khi đứa trẻ không có liên hệ sinh học với người mẹ – nó mang một DNA khác. Lydia Fairchild là trường hợp điển hình sinh ra một chimera. Người mẹ trẻ ở bang Washington đã phải đấu tranh với tòa án để giữ đứa bé mà cô mang nặng đẻ đau.

Trên thế giới có khoảng 30 trường hợp như vậy được ghi nhận. Thực chất đó là trường hợp hai cá thể song sinh tồn tại trong một cơ thể. Nguyên nhân là do có hai trứng cùng được thụ tinh, nhưng khi trong tử cung, đáng lẽ phải phát triển thành hai trẻ song sinh thì chúng lại “hòa lẫn” vào nhau, và trở thành một bào thai hoàn hảo duy nhất, nhưng có hai mã di truyền khác nhau – hai chuỗi DNA khác nhau.

Nói một cách khác, Karen là hai người trong một cơ thể và điều đó không thể quan sát bằng mắt thường, mà chỉ có thể phát hiện nếu xét nghiệm vật chất di truyền. Đó là lý do DNA trên khắp cơ thể bà lại khác với DNA của các con, nhưng DNA ở tuyến giáp lại giống.

Câu chuyện của Karen khiến Lydia có cơ sở thuyết phục quan tòa cho cô thêm thời gian. Cuối cùng, sau hàng loạt xét nghiệm, bác sĩ kết luận rằng Lydia cũng là một trường hợp chimerism. Hồ sơ vụ án được khép lại với một kết thúc có hậu: Lydia được công nhận là mẹ đẻ của các con cô và được nhận trợ cấp hàng tháng. Mỗi lần nhớ lại chuyện đã qua, Lydia vẫn thầm cảm ơn Karen: “Nếu không có bà ấy, tôi đã mất con”.

Câu chuyện của Lydia được lưu kỹ lưỡng trong hồ sơ xử án của tòa án tiểu bang Washington. Họ xem đây là “một vụ án y khoa” hiếm gặp. Còn phía y học và các nhà khoa học, đặc biệt là những nhà chuyên môn nghiên cứu về DNA cả về con người và động vật, họ xem đó là một bước tiến mới.

Bác sỹ người Mỹ nhiễm virus Ebola về nước

Bác sỹ người Mỹ nhiễm virus Ebola về nước

Bác sỹ Kent Brantly (trái) chữa trị cho một bệnh nhân nhiễm virus Ebola ở Liberia.

Bác sỹ Kent Brantly (trái) chữa trị cho một bệnh nhân nhiễm virus Ebola ở Liberia.

02.08.2014

Một bác sĩ nhiễm virus Ebola khi giúp những nạn nhân tại Liberia đã trở về Mỹ, trở thành bệnh nhân Ebola đầu tiên trên đất Mỹ.

Bác sĩ Kent Brantly được chở từ Liberia đến tiểu bang Georgia ở miền nam hôm nay, trên một chiếc máy bay thuê bao được trang bị các dụng cụ y tế đặc biệt.

Sau khi đến một căn cứ quân sự ở Georgia, ông được chuyển sang một xe cứu thương trong một đoàn xe đến Bệnh viện của trường đại học Emory, một cơ sở y tế tại thành phố Atlanta.

Video truyền hình từ bệnh viện cho thấy hai người ra khỏi xe cứu thương mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng phủ toàn thân và vào bệnh viện.

Bệnh viện này là một trong 4 bệnh viện duy nhất tại Mỹ được trang bị để chữa trị những trường hợp này.

Bác sĩ Brantly sẽ được chữa trị trong một phòng cách ly hoàn toàn khỏi những khu vực bệnh nhân khác.

Bác sĩ Brantly và một người Mỹ khác là bà Nancy Writebol, là những nhân viên cứu trợ tại Liberia khi bị nhiễm virus Ebola. Virus này đã làm hơn 700 người thiệt mạng tại Tây Phi kể từ tháng Ba năm nay.

Bà Writebol sẽ đến Mỹ trong vòng vài ngày nữa và sẽ được chữa trị tại cùng một bệnh viện ở Atlanta.

Các giới chức y tế sẽ sử dụng cùng chiếc máy bay phản lực để chở bà Writebol. Chiếc máy bay nhỏ này chỉ có thể chở mỗi lần một người bị cách ly mà thôi.

Một bác sĩ Atlanta thuộc toán chữa trị cho bác sĩ Brantly cho biết ông không đồng ý về ý tưởng cho rằng virút Ebola được mang vào Mỹ.

Bác sĩ Jay Varkey nói ông xem bác sĩ Brantly như là một bệnh nhân cần được sự giúp đỡ của toán bác sĩ chữa trị.

 

Một tấm lòng vàng trên đường phố

Một tấm lòng vàng trên đường phố

Anh Trần Viết Hùng hành nghề bơm vá xe đạp trên góc đường Hà Huy Tập-Điện Biên Phủ ở quận Thanh Khê

Anh Trần Viết Hùng hành nghề bơm vá xe đạp trên góc đường Hà Huy Tập-Điện Biên Phủ ở quận Thanh Khê

Trà Mi-VOA

03.08.2014

Bạn cho là mình chưa đủ điều kiện để làm từ thiện? Hãy nghĩ lại, đặc biệt là khi bạn nghe câu chuyện sau đây về một anh chàng nghèo vật chất-giàu nhân ái ở Đà Nẵng.

Suốt hơn chục năm qua, anh Trần Viết Hùng hành nghề bơm vá xe đạp trên góc đường Hà Huy Tập-Điện Biên Phủ ở quận Thanh Khê để nuôi sống gia đình gồm mẹ già, vợ, và 3 con.

Lam lũ dầm mưa dãi nắng 10 giờ đồng hồ trên vệ đường mỗi ngày anh mới kiếm được cao lắm là 120 ngàn đồng đủ chạy cơm hai bữa qua ngày. Thế nhưng, có một điều đặc biệt khiến điểm vá xe vỉa hè của anh trở nên nổi tiếng, nhất là đối với những người nghèo cùng cảnh ngộ: Đây là nơi hiếm hoi, nếu không muốn nói có một không hai, vá xe miễn phí cho các khách hàng là học sinh và người tàn tật. Điểm sửa xe của anh có treo tấm bảng to ghi dòng chữ ‘Học sinh-Người Tàn Tật Miễn phí.’

Điểm sửa xe của anh Trần Viết Hùng, miễn phí cho các khách hàng là học sinh và người tàn tật.

Điểm sửa xe của anh Trần Viết Hùng, miễn phí cho các khách hàng là học sinh và người tàn tật.

Một khách hàng quen thuộc của anh Hùng 3-4 năm nay, chị Nguyễn Thị Gái hành nghề bán hàng rong trên chiếc xe đạp cũ kỹ, nói về anh bạn nghèo tốt bụng trên đường phố:

“Anh là người tốt bụng. Những người nghèo khổ như tôi đây khi xe bị hư anh không lấy tiền. Bao nhiêu người nghèo như tôi đi đường lở bị lủng lốp xe cũng nhờ ảnh. Đôi lúc mình không có tiền, cũng nhờ ảnh mới có phương tiện để đi. Những người trong cảnh nghèo anh đều giúp hết. Những người như anh rất tốt trong xã hội đầy những người lừa lọc, tham ô, ăn cắp, ăn trộm. Em cũng mong sao có được nhiều người như anh Hùng. Nhiều người giàu, có tiền, nhưng cũng này kia kia nọ lắm. Em cũng dạy dỗ con em là ‘nghèo cho sạch, rách cho thơm’, bắt chước theo tấm lòng như anh Hùng đây.”

Tạp chí Thanh Niên VOA hôm nay mời quý vị và các bạn cùng gặp gỡ người đàn ông sống nhờ vỉa hè nhưng rộng lượng giúp đỡ người nghèo khó, Trần Viết Hùng.

Trần Viết Hùng: Gia đình cũng khổ nên em làm nhiều nghề từ xích lô, xe bò, bốc vác, xe thồ và cuối cùng chọn nghề này. Em làm dựa vô vỉa hè của người ta, họ cho mình làm buổi chiều thôi. Em ra làm 2 giờ chiều đến 2 giờ sáng, khi nào đường hết người mình mới về. Hai vợ chồng em có 3 đứa con. Đứa đầu 18 tuổi. Cách đây 3 năm nó bị bệnh phổi, yếu quá, nên giờ ở nhà không đi học nữa. Hai đứa nhỏ còn đi học. Đứa nhỏ nhất học lớp 6. Vợ em buôn bán hàng rong.

Trà Mi: Xuất phát từ cơ duyên nào và từ khi nào anh có ý tưởng bơm vá xe miễn phí cho học sinh và người tàn tật?

Trần Viết Hùng: Mình cũng cực khổ nhiều rồi. Chỗ em làm cách chừng 200 mét có 2 trường học. Mình thấy nhiều hoàn cảnh cũng tội. Nhiều em ra học xe hư dắt bộ ngang qua chỗ mình mà không dám vô. Hùng kêu lại để làm dùm mà các em ngại. Trước tới giờ em bơm vá xe cho các em đã không lấy tiền rồi, nhưng còn nhiều em không biết, nên ngại. Cho nên, em mới để tấm bảng Miễn phí lên cho các em thấy an tâm. Còn người tàn tật, mình không giúp họ thì thôi, lấy tiền họ làm gì. Mình chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

Trà Mi: Nói tới chuyện làm từ thiện, người ta liên tưởng ngay đến những người dư ăn, dư để. Chuyện người nghèo làm từ thiện cũng hiếm thấy..

Trần Viết Hùng: Giờ nghe người ta nói là mình làm từ thiện thì em mới biết vậy chứ khi đặt tấm bảng lên em chẳng nghĩ gì hết. Em chỉ muốn giúp đỡ những người tàn tật và các em học sinh lỡ đường. Mình nghĩ các em như con mình thôi, chứ không nghĩ là làm từ thiện này nọ. Đó là cái tâm mình thương các cháu như con mình thôi.

Trà Mi: Giữa đời sống bon chen có 1 tấm gương người nghèo làm việc tốt trên đường phố, anh có nghĩ hình ảnh của mình có thể giúp các cháu có cái nhìn và suy nghĩ tốt hơn về xã hội, về chuyện làm việc tốt giúp đời?

Trần Viết Hùng: Lần đầu tiên em được lên báo có các em gửi tin nhắn tới chúc mừng. (Mời quý vị bấm vào phần âm thanh sau đây để nghe toàn bộ cuộc trao đổi với anh Hùng)

Bấm vào để nghe âm thanh toàn bộ cuộc trao đổi với anh Trần Viết Hùng

 

Nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời, hưởng thọ 68 tuổi

Nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời, hưởng thọ 68 tuổi
July 23, 2014

Nguoi-viet.com


FOUNTAIN VALLEY, California (NV)
Nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời sáng sớm Thứ Tư, 23 Tháng Bảy, tại nhà riêng ở Fountain Valley, California, sau một thời gian bạo bệnh, hưởng thọ 68 tuổi.

Nhà bình luận Nguyễn Xuân Nghĩa, phu quân của bà, cho nhật báo Người Việt biết.



Cố nghệ sĩ Quỳnh Giao. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Quỳnh Giao tên thật là Nguyễn Ðoan Trang, Pháp Danh Như Nghiêm, sinh năm 1946 tại làng Vỹ Dạ, Huế, là con gái của nữ danh ca tân nhạc Minh Trang.

Khi mới 5 tuổi, thân phụ của bà qua đời, và người mẹ tái giá với nhạc sĩ Dương Thiệu Tước.

Nghệ sĩ Quỳnh Giao nổi tiếng ngay từ lúc thiếu thời, từng hát trên đài phát thanh quốc gia Sài Gòn, trong các chương trình của Ban Nhi Ðồng Kiều Hạnh.

Nghệ sĩ Quỳnh Giao tốt nghiệp thủ khoa lớp dương cầm, và được một nhạc sĩ của Trung Tâm Văn Hóa Pháp, Alliance Française, hướng dẫn về thanh nhạc và opera.

Từ tuổi 15, Quỳnh Giao đã trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp, là một trong những ca sĩ quan trọng trong các chương trình của các đài phát thanh Sài Gòn, Quân Ðội và Tiếng Nói Tự Do.

Trong những năm đầu thập niên 1970, Quỳnh Giao cũng với các em gái là Vân Quỳnh, Vân Khanh và Vân Hòa thành lập ban tứ ca Bốn Phương, chuyên hát tại vũ trường Ritz và thu âm cho các trung tâm băng nhạc Jo Marcel, Phạm Mạnh Cương và Premier.

Bà sang Mỹ năm 1975, định cư đầu tiên tại tiểu bang Virginia, đến thập niên 1990 thì chuyển về sống tại California.

Nghệ sĩ Quỳnh Giao cùng với hai ca sĩ Mai Hương và Kim Tước lập ban Tiếng Tơ Ðồng ở hải ngoại và thu được nhiều thành công.

Ngoài ra, bà luôn luôn hỗ trợ các sinh hoạt văn hóa và nghệ thuật trong cộng đồng, và cũng cộng tác với nhiều cơ quan truyền thông Việt ngữ. Nghệ sĩ Quỳnh Giao phụ trách mục Câu Chuyện Âm Nhạc trên nhật báo Người Việt và Người Việt TV trong nhiều năm.

Vài tháng cuối đời, vì sức khỏe yếu, bà không còn viết nữa. Tuy nhiên, chỉ cách đây vài tuần, bà đã viết bài viết – có lẽ là cuối cùng trong đời – về âm nhạc Việt Nam giai đoạn 1954 – 1975, cho số báo đặc biệt kỷ niệm 60 Năm Hiệp Định Geneva, đăng trên Người Việt. (Ð.D.)

 

7 kinh nghiệm kinh doanh thành công của Quốc Việt Foods®

7 kinh nghiệm kinh doanh thành công của Quốc Việt Foods®
July 23, 2014

Nguoi-viet.com

Thiên An/Người Việt

ORANGE, California (NV) – Đầu năm 2002, ông Tuấn Nguyễn quyết định nghiên cứu để sản xuất thực phẩm Việt Nam với phẩm chất cao cho người Việt hải ngoại. Quốc Việt Foods®, công ty đầu tay của ông Tuấn Nguyễn và người thân, nhanh chóng chiếm được thị trường, và ngày một lớn mạnh trong suốt 12 năm hoạt động.

Ông Tuấn Nguyễn và một trong những sản phẩm của công ty. (Hình: Thiên An/Người Việt)

Từ những ngày đầu khi ông Tuấn và vợ, bà Theresa Hương Nguyễn, cặm cụi trong garage, hầm hết nồi phở này sang nồi phở khác nhằm tìm ra công thức nấu hoàn hảo nhất, đến nay, cái tên Quốc Việt Foods® và các sản phẩm cốt thực phẩm của công ty đã phổ biến khắp nơi.

Bắt đầu với ba mặt hàng đầu tiên là Cốt Phở Bò®, Cốt Phở Gà®, và Cốt Bún Bò Huế®, phân phối trong một xưởng rộng chưa đến 900 sq ft, công ty Quốc Việt nay sản xuất hơn 16 loại cốt thực phẩm và hàng chục mặt hàng trà thiên nhiên (organic), cà phê hột/xay, cà phê nước và các loại Cốt Sinh Tố™ trái cây. Hiện nay, xưởng sản xuất của Quốc Việt ở thành phố Orange, rộng hơn 32,000 sq ft và đang trong giai đoạn mở mang lớn hơn.

Giá trị tổng số hàng bán ra ước tính vào khoảng $1 triệu mỗi tháng, sản phẩm Quốc Việt xuất hiện ở tất cả các tiểu bang tại Hoa Kỳ.

Hiện nay, hai hệ thống siêu thị của Mỹ là Costco Wholesales® và Albertsons® cũng đang phân phối hàng Quốc Việt. Riêng trong ngành kinh doanh nhà hàng, hàng của Quốc Việt do hệ thống Sysco® Los Angeles và Riverside bán sỉ. Ngoài thị trường Mỹ, công ty phân phối hàng cho nhiều quốc gia khác như Canada, Anh, Na Uy , Hòa Lan, Thụy Sĩ …

“Công ty Quốc Việt tuy là công ty đầu tay của chúng tôi và tuổi đời còn rất mới so với nhiều công ty khác, nhưng chúng tôi có một tham vọng lớn,” ông Tuấn Nguyễn chia sẻ. “Chúng tôi mong rằng, trong một ngày không xa, ai cũng có thể dễ dàng nấu được những món ẩm thực Việt Nam, và chúng ta sẽ có một thương hiệu mà mọi gia đình Việt hay Mỹ đều biết đến và dùng trong bếp để thưởng thức món Việt bất kỳ khi nào họ muốn.”

Ông Tuấn Nguyễn và bà Theresa Nguyễn, hai sáng lập viên và hiện giữ vai trò điều hành của công ty Quốc Việt.(Hình: Thiên An/Người Việt)

Trò chuyện cùng ông Tuấn và bà Theresa, hai sáng lập viên và hiện giữ vai trò điều hành của công ty Quốc Việt, phóng viên ghi lại một số điều mà hai ông bà cho là căn bản để một doanh nghiệp thành công trong thị trường Hoa Kỳ và thế giới.

1-Phải vững kỹ thuật

“Sự khác biệt của Quốc Việt nằm ở kỹ thuật chuyên môn cao,” ông Tuấn nói. Ngoài bằng cao học về Khoa Học Thực Phẩm (Food Science), bản thân ông có hơn 20 năm kinh nghiệm làm việc cho các công ty thực phẩm tại Hoa Kỳ.

“Những sáng lập viên khác của Quốc Việt cũng là người dày dặn kinh nghiệm trong nghề,” ông Tuấn nói thêm. “Trước khi có hàng bán trên thị trường, Quốc Việt tìm kiếm nhu cầu của thị trường, nghiên cứu và dùng sự hiểu biết về kỹ thuật để tạo ra một sản phẩm hoàn toàn thích hợp với nhu cầu.”

2-Đáp ứng nhu cầu người tiêu dùng

“Công ty Quốc Việt hiểu được nhịp sống ở Mỹ. Giới trẻ ngày nay không có thời gian nấu ăn. Họ chuyên về công việc của họ, và không giỏi nấu ăn như một đầu bếp, như bà, mẹ chúng ta ngày xưa. Mà thức ăn lại là nhu cầu quan trọng trong cuộc sống hằng ngày,” ông Tuấn nói.

Ông kể lại những ngày chưa thành lập công ty Quốc Việt: “Đi chợ thấy các hộp gia vị giúp nấu món Việt Nam toàn nhập từ nước ngoài và mình trong nghề, mình biết rằng mình có thể làm các loại nước súp cô đặc cho các loại phở và bún Việt Nam ngon hơn và an toàn hơn.”

3-Nắm rõ các luật liên quan

Vị giám đốc công ty Quốc Việt nhấn mạnh việc phải nắm rõ các luật lệ trước khi bắt đầu các kế hoạch kinh doanh. “Luật của Mỹ, không thể nói ‘tôi không biết’ là xong. Người kinh doanh phải tìm hiểu thật kỹ hoặc tìm trợ giúp từ giới chuyên môn để không phải gặp các rắc rối về luật pháp về sau này,” ông chia sẻ.

Ông lấy ví dụ: “Tất cả những tên như Cốt Phở Bò®, Cốt Phở Gà® của công ty Quốc Việt đã được đăng ký bản quyền cho các loại nước cốt cô đặc.* Bất kỳ những công ty khác đều không được sử dụng những tên này nếu không có phép. Vì những tên này trở nên phổ biến trong những năm qua do Quốc Việt đã bỏ ra một số tiền rất nhiều để quảng bá. Đây không phải là một danh từ chung hay nhóm từ chung như một số khách hàng nghĩ. Hiện nay, Quốc Việt đã đăng ký bản quyền cho hơn 30 tên sản phẩm của Quốc Việt và một số công ty khác phạm lỗi và đang sử dụng mà không biết mình đang vi phạm bản quyền.”

“Việc hiểu rõ các luật lệ và quy định đặc biệt cần thiết khi làm việc với các đối tác lớn,” ông Tuấn nhấn mạnh.

Quốc Việt không ngần ngại chia sẻ kinh nghiệm khi tham gia vào hệ thống bán hàng của Costco Wholesale®.

Ông nói: “Những hệ thống này có quy định gắt gao và giai đoạn kiểm định hàng hóa rất kỹ. Giấy tờ rất nhiều, mình phải tìm hiểu kỹ. Họ sẽ dùng một công ty độc lập đến để kiểm tra trước khi ký hợp đồng, về mọi mặt, từ hàng hóa đến cách chăm sóc nhân viên… Mình phải tuân thủ luật lệ và tất cả các tiêu chuẩn lao động.”

4-Đặt chữ tín hàng đầu

Vị giám đốc cho biết: “Từ ngày thành lập, đường lối kinh doanh của công ty không thay đổi. Nếu hàng bị hư hại vì bất kỳ lý do gì, chúng tôi sẽ đổi cho khách. Chất lượng phải được bảo đảm 100%.”

Có lẽ vì thế mà khi phóng viên hỏi có sự khác biệt giữa khách hàng Mỹ và khách hàng Việt không, ông Tuấn trả lời ngay: “Công ty không phân biệt Mỹ hay Việt hay những sắc dân khác. Khi mình phục vụ, mình phục vụ tất cả. Mình không nghĩ là người Việt thì dễ chịu và Mỹ thì khó. Phải phục vụ tối đa. Muốn cạnh tranh được với tất cả các công ty khác thì cách phục vụ phải bảo đảm cho từng khách hàng đều hài lòng.”

5-Kiên nhẫn để thu phục khách hàng mới

Bà Theresa chia sẻ: “Các ý kiến đóng góp của khách đều phải được lắng nghe. Cách làm việc của chúng tôi tốt hơn cũng nhờ góp ý của khách hàng. Ngay cả sản phẩm cũng vậy, các loại nước súp cô đặc trước khi xuất hiện trên thị trường đều được khảo sát ý kiến ẩm thực của rất nhiều người.”

“Vạn sự khởi đầu nan,” bà nói.

Ông Tuấn kể lại những năm đầu đầy khó khăn khi Quốc Việt mới đưa ra những sản phẩm đầu tay.

“Lúc đầu còn quá mới, công ty phải có quảng cáo ‘demo’ nấu cho khách ăn vào mỗi cuối tuần để giới thiệu sản phẩm cho cộng đồng. Mình phải bình tĩnh giải thích đây không là hóa chất, mà là những nguyên liệu tự nhiên qua công nghệ của các nhà khoa học thực phẩm được chế biến để có thể lưu trữ trong nhiều năm và không dùng hóa chất,” ông chia sẻ.

Ông nói tiếp: “Các bác nói là mấy năm trên kệ mà không hư là phải có chất bảo quản, Quốc Việt phải giải thích khoa học thực phẩm cho các bác. Đó là, vi khuẩn không thể sống mà không có nước, mình tách nước ra khỏi các nguyên liệu thì thức ăn sẽ không hư hại. Mình phải giải thích khoa học sao cho dễ hiểu, rồi mấy bác mới tin được.”

“Tụi này quảng cáo như vậy khoảng gần một năm. Giới trẻ trong độ tuổi đi làm hoặc có con nhỏ, họ chịu thử. Họ thích sản phẩm và sẵn sàng mua và dùng nhiều. Họ chính là người giới thiệu và giải thích lại cho các bác nghe. Sau đó các bác lại giới thiệu cho nhau tìm Quốc Việt để mua. Sau khoảng hai năm đầu, hàng hóa bắt đầu đều đặn được các chợ nhận vào,” ông Tuấn thổ lộ.

Ông thêm: “Khi bắt đầu, các chợ chưa có dạng hàng nước lèo cô đặc như của Quốc Việt. Giá thành nước cốt cô đặc sản xuất ngay tại Mỹ chắc chắn đắt hơn giá gia vị của các nước nhập vào. Ban đầu, các chợ không chịu bán, chê đắt. Nay thì nhiều chợ lại dùng sản phẩm Quốc Việt để bán khuyến mãi nhằm thu hút khách hàng đến chợ mình.”

6-Đừng ngại giúp đỡ cộng đồng

Bà Theresa, cũng phụ trách đối ngoại cho Quốc Việt, chia sẻ: “Hàng năm, công ty ủng hộ cộng đồng bằng nhiều cách, giúp nhiều hội đoàn, tham gia vào các sinh hoạt của chùa, nhà thờ… Mình kinh doanh lâu dài mà, đâu phải ngày một ngày hai, quan hệ với cộng đồng rất quan trọng với công ty Quốc Việt.”

Sắp tới, đích thân hai ông bà dùng xe tải của công ty để làm thiện nguyện tại Đại Hội Thánh Mẫu ở Missouri. Tại đây, công ty Quốc Việt sẽ làm 30,000 ly sinh tố để gây quỹ giúp một ca đoàn thiếu nhi có tiền tham dự sự kiện này. Được biết, ca đoàn gồm gần 100 em nhỏ từ California sang trình diễn nhạc.

“Trước đây cha mẹ các em phải bỏ tiền túi ra. Lần này, Quốc Việt hy vọng gây quỹ đủ để giúp chi phí cho các em. Cho một rồi mai này mình nhận được mười,” bà Theresa nói.

7-Đam mê thực sự

“Khi đó, mấy người chúng tôi có ít vốn lắm. Mấy ai làm kinh doanh mà dám chắc 100% mình sẽ thành công. Nhưng không hiểu sao khi đó chúng tôi không hề nghĩ đến thất bại. Niềm đam mê quá lớn khiến mình chỉ nghĩ đến mục tiêu và tập trung vào làm cho bằng được mới thôi,” ông Tuấn Nguyễn chia sẻ.

“Đi làm hãng Mỹ, cứ cuối tuần là anh Tuấn đi chợ mua cả chục kí thịt và xương nấu phở đến nỗi người bán nói ‘sao nhà mê ăn phở dữ vậy?'” bà Theresa cười, kể. “Cô con gái của chúng tôi khi đó mới một, hai tuổi thôi, rất thích ăn phở và từ bé đến giờ cũng vẫn mê nhất món này. Chúng tôi hay gọi đùa bé là ‘Phở Girl’ của bố mẹ.”


Liên lạc tác giả: vu.an@nguoi-viet.com

*Tất cả các tên công ty và tên nhãn hiệu đã đăng ký và có bản quyền (Registered Trademarks) liên bang Hoa Kỳ nêu trong bài viết là tài sản sáng kiến (Intellectual Property) của công ty Quốc Việt Foods®, Costco Wholesales®, Albertsons® và Syco®.

 

Greenpeace: Đông dược Trung Quốc chứa đầy thuốc trừ sâu

Greenpeace: Đông dược Trung Quốc chứa đầy thuốc trừ sâu

RFI

DR

Thụy My

Theo một nghiên cứu của tổ chức Greenpeace được công bố hôm nay 24/06/2013, thì các thảo dược truyền thống được tiêu thụ tại Trung Quốc để chữa bệnh thường bị ô nhiễm thuốc trừ sâu với một tỉ lệ rất cao.

Greenpeace cho biết, một số thuốc trừ sâu có trong Đông dược mà tổ chức bảo vệ môi trường đo lường được cao gấp mấy trăm lần so với các tiêu chuẩn an toàn thực phẩm hiện nay của Liên hiệp châu Âu. Bản báo cáo mang tên “Đông dược Trung Quốc: Thuốc tiên cho sức khỏe hay hỗn hợp thuốc trừ sâu?” ghi nhận rằng các thảo dược dùng trong Đông y, thường gọi là thuốc Bắc, hiện đang được nhiều triệu người trên thế giới sử dụng.

Bà Vương Cẩn (Jing Wang), phụ trách chiến dịch của Greenpeace vì một nền nông nghiệp sinh thái khẳng định: “Kết quả xét nghiệm đã đưa ra ánh sáng các lỗ hổng trong hệ thống hiện nay của một nền nông nghiệp được công nghiệp hóa, bị lệ thuộc rất nhiều vào các hóa chẩt độc hại, gây tổn hại cho sức khỏe con người và cho môi trường”. Bà nhấn mạnh: “Các dược thảo này là một phần tiêu biểu của di sản mà chúng ta phải giữ gìn. Thảo dược Trung Quốc cần phải chữa được bệnh, chứ không làm hại cho bất kỳ ai, và không được nhiễm thuốc trừ sâu”.

Thuốc trừ sâu nếu nhiễm vào cơ thể, có thể làm tích tụ các hóa chất độc hại trong thân thể con người, gây ra các rối loạn về nhận thức, rối loạn chức năng kích thích tố và sinh sản. Greenpeace đã nhận dạng được tổng cộng 51 loại thuốc trừ sâu trong số 65 mẫu dược thảo được phân tích, và 26 trong số đó còn chứa cả các loại thuốc trừ sâu bị cấm sử dụng ngay tại Trung Quốc.

Bản báo cáo này tiếp theo một nghiên cứu khác của Greenpeace được công bố vào tháng Tư, về số lượng rác khổng lồ do kỹ nghệ phân bón phốt-phát thải ra, trong đó Trung Quốc là nước sản xuất hàng đầu thế giới về loại phân bón này. Sản lượng phân phốt-phát đã tăng gấp đôi trong thập kỷ vừa qua, đạt 20 triệu tấn mỗi năm.

 

Những Câu Chuyện Tử Tế Chỉ Có Ở Nước Mỹ

Những Câu Chuyện Tử Tế Chỉ Có Ở Nước Mỹ

·        Người di dân đến Hoa Kỳ để mưu cầu một cuộc sống tự do, hạnh phúc và cơ hội thành đạt. Nhân ngày Lễ Độc Lập Hoa Kỳ 4 tháng Bảy, Nguyệt San Reader’s Digest sưu tầm một số câu chuyện để nói lên những đặc điểm tử tế, tinh thần xã hội, chỉ có ở nước Mỹ.

·        Chúng tôi dịch lại một vài câu chuyện điển hình để nói lên sự tử tế có sẵn trong tâm hồn người Mỹ, và cơ hội thành đạt trong xã hội Mỹ.

Tình Nguyện Chùi Dọn Nhà Cửa Cho Người Bị Bệnh Ung Thư

DALLAS, TEXAS:  Bà Debbie Sardone, 55 tuổi, nhớ mãi cuộc nói chuyện qua điện thoại xảy ra cách đây 11 năm rồi. Bà làm chủ một công ty nhỏ chuyên lo việc chùi dọn nhà cửa cho tư nhân và công ty doanh nghiệp. Hôm đó, có một phụ nữ gọi điện thoại đến hỏi thăm về giá cả chùi dọn nhà cửa cho bà ta. Sau khi bà Sardone nói cho khách hàng biết số tiền sẽ phải trả. Người phụ nữ trên điện thoại trả lời: “Tôi không đủ sức trả số tiền đó. Tôi sắp phải đi chữa hoá trị, và xạ trị cho căn bệnh của tôi.”. Nói xong bà ta cúp điện thoại ngay. Bà Sandrone không có loại điện thoại ghi số điện thoại của người gọi, hay caller ID, nên bà không thể gọi lại cho người đàn bà đó được. Bà cảm thấy ân hận, và tự trách mình: Tại sao mình không đề nghị chùi nhà giúp bà ấy, không lấy tiền. Bị ung thư, phải đi xạ trị, chắc là bà ấy mệt lắm.

Chiều hôm đó, bà Sardone triệu tập tất cả nhân viên trong công ty nhỏ của bà, dặn họ rằng từ nay nhóm của bà sẽ tình nguyện chùi dọn cho tất cả phụ nữ bị bệnh ung thư, không lấy tiền.

Ba năm sau, bà Sardone thành lập một tổ chức thiện nguyện lấy tên là “Cleaning for a Reason”- “Giúp Chùi Dọn Nhà Cửa Cho Người Đau Yếu”. Tổ chức của bà phát triển mạnh trên khắp 50 tiểu bang và cả Canada, với số hội viên lên đến 1,085 người. Họ đã tình nguyện chùi dọn cho khoảng 15,000 căn nhà. Một thành viên tình nguyện kể lại kinh nghiệm của bà như sau: “Đó là liều thuốc bổ tinh thần qúi giá cho người đau yếu.”.

Bà Sardone tâm sự: “Tôi không ngờ cống hiến việc mình làm hàng ngày để  kiếm ăn lại đem lại cho tôi nhiều an ủi, hãnh diện đến như vậy.”.

TừMột Người Lao Công Trường Học Trở Thành Hiệu Trưởng

Năm 1979, anh Gabe Sonnier đứng hạng thứ năm trong kỳ thi tốt nghiệp trung học. Anh ghi danh học ngành kỹ sư khi lên đại học. Nhuưng hoàn cảnh gia đình quá nghèo, cha mẹ anh không có tiền cho anh đi học. Vì thế anh phải bỏ học, đi làm lao công cho một trường học, kiếm tiền giúp cha mẹ nuôi các em còn nhỏ. Từ năm 1982, anh chính thức làm lao công cho trường tiểu học Port Barre Elementary School. Với thái độ làm việc siêng năng, chăm chỉ và lúc nào cũng vui vẻ, anh được ông hiệu trưởng khen ngợi và dành cho nhiều cảm tình. Một hôm, ông hiệu trưởng nóí với anh: “Tôi muốn thấy anh làm thầy giáo, sửa bài cho học trò hơn là lượm rác trong trường.”. Nhưng lúc đó anh Sonnier đã có vợ và hai con. Anh phải đợi 19 năm  sau, khi đứa con nhỏ nhất học xong trung học, năm 2000, anh Sonnier mới có cơ hội cắp sách theo học đại học.

Sau tám năm, ban ngày làm lao công chùi dọn lớp học, buổi tối đi học, anh Sonnier đã học xong cử nhân, và lấy bằng sư phạm. Anh được tuyển dụng làm thầy giáo dạy lớp Ba tại trường Port Barre. Năm 2013, khi ông Hiệu trưởng xin về hưu, ông đề nghị ngươì thay thế ông. Người đó chính là Gabe Sonnier, vì anh là người biết rành rẽ về ngôi trường, từ chuyện nhỏ như sửa chữa nơi nào có nước rò rỉ trong trường, đến việc dạy Toán biểu diễn cho các thầy giáo khác học hỏi.

Năm nay ông Gabe Sonnier được 53 tuổi, song lúc nào cũng nhiệt tình, năng nổ, và vui vẻ nhận lời làm Hiệu trưởng. Ông tâm sự: “Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, mình cũng nên hoàn tất công việc thật chu đáo, và không ngừng tìm cách thăng tiến. Đừng an phận đứng yên một chỗ.”.

Thực vậy, người dịch được xem phóng sự truyền hình trên đài CBS về ông Gabe Sonnier, lúc nào ông cũng vui vẻ, yêu đời, nở nụ cười trên môi. Ông nói với ký giả Steve Hartman trong chương trình “On The Road” ông sẽ cố gắng trở thành Học Khu Trưởng trong thành phố của ông. Ông yêu ngành giáo dục, và muốn dành cả đời mình giúp cho học sinh.

Tinh Thần Tương Trợ Cứu Giúp Nhau

Sau ngày trường tiểu học Sandy Hook ở Newtown, tiểu bang Connecticut, gặp tai biến. Một thanh niên điên khùng, mang súng đến trường sát hại hơn 20 học sinh. Khắp mọi nơi trên nước Mỹ gửi thư phân ưu và tặng vật cứu trợ đến thành phố Newtown.

Bốn tháng sau, một trận gió lốc – tornado-  tàn phá thành phố nhỏ của tiểu bang Oklahoma, gây nhiều thiệt hại về vật chất. Bốn người bạn ở vùng Newtown rủ nhau đi lạc quyên 13,000 pounds đồ cứu trợ đem xuống Oklahoma, gồm có các anh John DiCostanzo, 34 tuổi, Peter Baressi, Bill Faucet, và Howard Wood. Họ chất đồ cứu trợ lên một xe truck, lái hơn 1,500 dậm đến thành phố Moore để tặng cho nạn nhân thiên tai. Trả lời cuộc phỏng vấn của báo NewtownBee anh Baressi nói: “Hồi tháng 12, chúng tôi nhận được rất nhiều sự  trợ giúp, tình thương yêu của mọi người đổ vào thành phố chúng tôi. Bây giờ chúng tôi muốn chia sẻ sự thương yêu đến bà con ở Oklahoma.”

Được biết trong chuyến đi cứu trợ, bốn anh đã phải lái xe trong 40 giờ, hai lần bể bánh xe, và một lần hư thắng.

Một Phụ Nữ Cứu Nguy Cho Cả Thành Phố Tê Liệt Vì bão Tuyết

Tháng Giêng năm nay, thành phố Atlanta bị trận bão tuyết nặng nề chưa từng thấy trong lịch sử. Nguyên cả thành phố bị tê liệt, ngưng hoạt động vì bão tuyết. Một phụ nữ rành về kỹ thuật liên mạng xã hội, bà Michelle Sollicito đau lòng khi trông thấy thành phố bị chết cứng trong bão tuyết. Bà nghĩ đến những người bị bỏ rơi, bị cô lập với những dịch vụ xã hội, y tế, bà bèn lập ra một nhóm trên Facebook để đi tìm những người bị lạc lõng, bị bỏ rơi, để cung cấp cho họ phương tiện di chuyển, nơi tạm trú, thức ăn, hay khí đốt.

Trương mục bà Sollicito mở trên Facebook gọi là “SnowedOutAtlanta”, được sự yểm trợ của nhóm Good Samaritans (Người Làm Việc Nghĩa Hiệp). Chỉ trong vòng 24 giờ, liên mạng xã hội nhận được sự tiếp tay của 50,000 hội viên. Người này tiếp tay giúp người kia. Kết quả hết sức tốt đẹp: Một phụ nữ mang thai tìm được nơi tạm trú cho bà mẹ và hai đưá con nhỏ. Một người đàn ông bị đột qụi tim, được mang đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, và một bà cụ 71 tuổi bị cóng lạnh giữa bão tuyết được cấp chăn mền, cho uống cocoa nóng, và đem vào nơi tạm trú.

Một cư dân ở Atlanta nói với tờ báo AtlantaJournal- Constitution: “Bà Michelle làm được nhiều việc có ích hơn bất cứ một viên chức nào trong chính quyền thành phố.”

Bà Sollicito, 46 tuổi, tâm sự: “Điều lớn nhất tôi học được trong vụ này là mọi người đều có thể làm một điều gì đó để giúp người khác trong lúc tai biến xảy ra.” .

Nhiều người mang ơn bà Sollicito, muốn đền ơn bà bằng cách gửi quà tặng, đài thọ bà đi nghỉ mát ở Disney, mua xe cho bà. Thậm chí có người còn tặng bà một căn nhà. Bà từ chối tất cả, bà yêu cầu hãy gửi những món quà đó đến tổ chức Hồng Thập Tự.

Nguyễn Minh Tâm dịch theo Reader’s Digest số tháng 7/2014

Lời kêu cứu của một gia đình gốc Việt tại Canada

Lời kêu cứu của một gia đình gốc Việt tại Canada
July 06,  2014

Nguoi-viet.com

CANADA (NV) – Một gia đình gốc Việt, sống tại Canada, phổ biến thư ngỏ, kêu gọi giúp đỡ hiến tủy để cứu một thành viên bị bệnh hoại huyết (leukemia).


Cô Mai Dương. (Hình: Youtube)

Thư ngỏ cho biết, cô Mai Dương, 34 tuổi, từng mắc bệnh hoại huyết lần đầu hồi năm ngoái. Sau vài tháng điều trị, căn bệnh đã lui. Nay, đến đầu Tháng Năm, căn bệnh tái phát, và hy vọng cuối cùng của cô là phải được ghép tủy.

Thư ngỏ, trích lời cô Mai Dương, cho biết, cô hiện đang nằm viện, chịu điều trị “chemo” và đang đợi để được ghép tế bào gốc từ tủy xương hoặc từ cuống rốn trẻ sơ sinh. Phương pháp này đòi hỏi sự thích ứng tối đa giữa người hiến tủy và người nhận tủy.

Mai Dương có một con gái, 4 tuổi, tên là Alice.

Vẫn theo thư ngỏ của gia đình, cơ hội của Mai Dương là “rất mong manh,” vì số lượng người Á Ðông hiến tủy nói chung, và người Việt nói riêng, rất hiếm.

Tủy được hiến, để có thể cứu được mạng sống của Mai Dương, phải từ một người Á Châu, nhất là người Việt Nam hoặc Philippines. Theo các thống kê liên quan đến hiến tủy, có rất ít người Việt hoặc Philippines từng tham gia hành động từ thiện này.

httpv://www.youtube.com/watch?v=1CsqzXpJlnU

Ngoài ra, độ tuổi cần thiết của người hiến tủy phải từ 18 đến 50.

Theo thư ngỏ, việc hiến tủy xương trải qua 3 bước. Ðầu tiên, nếu ngỏ ý muốn hiến tủy, cơ quan y tế sẽ gởi đến nhà một chiếc hộp để đựng mẫu nước bọt. Sau khi có mẫu nước bọt, chỉ cần gởi lại cho cơ quan y tế qua đường bưu điện.

Tiếp theo, các bác sĩ sẽ tìm hiểu xem giữa người cho và người nhận có sự tương hợp hay không. Nếu có, người hiến sẽ được gọi để lấy mẫu máu để nghiên cứu sâu hơn.

Cuối cùng, nếu hoàn toàn phù hợp, người hiến sẽ cho tế bào bằng một trong hai cách, từ máu luân lưu ở ngoài hoặc qua một tiểu phẫu để lấy tủy xương.

Người cư trú tại Quebec, Canada, muốn hiến tủy, có thể liên lạc phòng truyền máu Héma-Québec, hoặc gọi số điện thoại 514-832-5000, hoặc xem thêm chi tiết qua trang web
http://www.hema-quebec.qc.ca/index.fr.html

Ngoài vùng Québec, nếu ở Ontario hay các tỉnh bang khác, xin liên lạc Blood.ca: 1-888-236-6283 (tiếng Anh), 1-888-2-DONATE, 1-866-533-6663 (tiếng Pháp), 1-866-Je-Donne.

Người cư ngụ tại Hoa Kỳ, xin xem bethematch.org

Ðể biết chi tiết trực tiếp từ gia đình cô Mai Dương, độc giả có thể liên lạc email: familleduong@yahoo.com, hoặc điện thoại: 514-899-5948 & 514-756-8314. (Ð.B.)