Đài truyền hình SBTN vận động phục hoạt và điều chỉnh luật HO cho các thương phế binh VNCH

Đài truyền hình SBTN vận động phục hoạt và điều chỉnh luật HO cho các thương phế binh VNCH

Chuacuuthe.com

VRNs (10.11.2014) – California, USA – Đài SBTN đã khởi xướng một chiến dịch để vận động cho việc phục hoạt và điều chỉnh lại dự luật HO cũ, nhằm giúp đỡ các sĩ quan thương phế binh VNCH và gia đình họ có thể sang định cư tại Hoa Kỳ.

Ngoài việc gây quỹ cứu trợ cho các thương phế binh VNCH tại Việt Nam hằng năm, đây là một nỗ lực mới nhất của đài SBTN trong việc cứu trợ những mảnh đời khốn khổ này cho tương lai dài hơn.

Phóng viên Ngọc Trinh của STBN cho biết: “Để bắt đầu cuộc vận động này, vào chiều thứ Hai ngày 03.11.2014, phái đoàn có đại diện của SBTN và Hội HO cứu trợ Thương Phế Binh VNCH đã có buổi gặp gỡ với bà Dân biểu liên bang Loretta Sanchez tại văn phòng của bà để trình bày về chiến dịch cũng như mong muốn sự ủng hộ của bà trong việc đề nạp dự luật phục hoạt và điều chỉnh chương trình HO lên với Quốc hội Hoa Kỳ. Tiếp theo đó vào chiều thứ Ba ngày 04.11.2014, đài truyền hình SBTN đã hân hạnh được tiếp đón Dân biểu liên bang Alan Lowenthal trong cùng mục đích vận động này.

141109005

141109006

Và vào thứ Năm ngày 06.11.2013, đại diện SBTN là nhạc sĩ Trúc Hồ và Ls Đỗ Phủ đã có một buổi gặp gỡ đặc biệt với Thượng nghị sĩ John McCain tại văn phòng của ông ở Arizona để tiếp tục cho việc vận động này. Được biết Thượng nghị sĩ John McCain, một cựu chiến binh Hoa Kỳ và tù nhân trong chiến tranh Việt Nam cũng là một trong những người đã hỗ trợ rất nhiều trong việc vận động cho chương trình HO ngày xưa. Ông rất vui khi nghe các đại diện của SBTN trình bày và hứa sẽ làm hết tất cả để giúp đỡ cho chiến dịch vận động được đạt nhiều thành quả”.

141109004

Về lịch sử của việc đoàn tụ ODP và HO, bài viết đăng trên website của STBN cho biết, từ năm 1979 vì lý do nhân đạo, chính phủ Hoa Kỳ đã tiến hành Chương trình Ra đi có Trật tự (Orderly Departure Program – ODP) cho người Việt Nam dưới sự hỗ trợ của Cao ủy Liên Hiệp Quốc về người tỵ nạn. Chương trình ODP cho phép người Việt Nam tỵ nạn nhập cảnh vào Hoa Kỳ sau khi cuộc chiến tranh kết thúc.

Trong một chương trình phụ với tên gọi HO (Humanitarian Operation), chính phủ Hoa Kỳ đã bào trợ cho các cựu sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa định cư tại Hoa Kỳ. Chương trình nhắm vào 3 đối tượng chính:

– Các cựu tù nhân bị “tập trung cải tạo” trong vòng ba năm hoặc trờ lên.

– Các cựu tù nhân bị “tập trung cải tạo” trong vòng một năm hoặc trở lên và đã từng được huấn luyện tại Hoa Kỳ hoặc thuộc địa Hoa Kỳ.

– Các cựu tù nhân bị “tập trung cải tạo” trong vòng một năm trở lên và đã từng làm việc cho các ông ty tư nhân hoặc tổ chức của Hoa Kỳ.

Năm 2008, chương trình HO coi như được kết thúc.

141109007

Phóng viên Ngọc Trinh nhấn mạnh: “Tuy nhiên, trên thực tế sau năm 1975 trong quân đội có nhiều sĩ quan Quân Lực VNCH bị thương tích nặng trong chiến tranh, vì vậy những người này đã không phải đi cải tạo hoặc cải tạo không đủ 3 năm. Cho đến nay, họ vẫn còn bị kẹt tại Việt Nam và không được bảo trợ sang Hoa Kỳ trong chương trình HO.

Đây là những thành phần chịu nhiều thiệt thòi nhất trong chiến tranh. Nhất là dưới chế độ cộng sản, họ bị phân biệt đối xử, chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội, con cái không được học hành, đời sống gia đình khó khăn cùng cực. Nhiều người đã sống lây lất qua ngày ở các bến xe, các khu chợ, hay các khu nghĩa trang, và làm đủ thứ ngành nghề cùng cực bằng tấm thân tàn phế của mình”.

Theo SBTN

ĐTC: Thiên Chúa đồng hành với lịch sử chúng ta trong những lúc vô vọng

ĐTC: Thiên Chúa đồng hành với lịch sử chúng ta trong những lúc vô vọng

Chuacuuthe.com

VRNs (19.12.20114) -Sài Gòn- theo news.va- Hôm qua thứ 5 ngày 18.12 Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi các tín hữu phải tin tưởng vào Thiên Chúa, ngay cả trong những giờ khắc đen tối nhất, cho dù đôi khi chúng ta không hiểu về đường lối của Ngài, vì Thiên Chúa luôn luôn đồng hành với chúng ta trong lịch sử cứu rỗi.

1

Những lời giảng ấy của ĐTC  diễn ra trong thánh lễ sáng tại nguyện đường Santa Marta.

ĐTC giảng như sau: “Thiên Chúa cứu độ chúng ta trong những hoàn cảnh lịch sử cụ thể chứ không phải kiểu tự dưng diễn ra như trong phòng thí nghiệm. Không! Đó là lịch sử cứu rỗi. Ngài đi vào lịch sử với dân của Ngài! Không có ơn cứu rỗi xa rời với lịch sử. Do đó lịch sử cứu rỗi là một hành trình dài mà Thiên Chúa cùng đồng hành với dân của Ngài.

Và như vậy, từng bước một, lịch sử được hình thành. Thiên Chúa làm nên lịch sử, chúng ta làm nên lịch sử. Và khi chúng ta thất bại, Thiên Chúa lại điều chỉnh và tái tạo lịch sử. Ngài đồng hành với chúng ta qua những thời kỳ. Nếu chúng ta không hiểu về lịch sử mà Thiên Chúa đồng  hành với dân Ngài, chúng ta sẽ không hiểu về mầu nhiệm Giáng sinh. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được mầu nhiệm Ngôi Lời Nhập Thể. Không bao giờ hiểu được! Giáng sinh là một câu chuyện của lịch sử diễn ra trong thời gian. Thiên Chúa vẫn đang cứu chúng ta trong lịch sử. Và đồng hành với dân của Ngài.

Trong câu chuyện này, Thiên Chúa tuyển chọn những con người, để giúp dân Ngài tiến về phía trước. Như tuyển chọn Abraham, Môsê và Êlia. Đôi khi có những lúc, các nhân vật ưu tuyển này cũng cảm thấy  chán nản, đêm tối, khó chịu và hoang mang. Có lẽ họ là những người chỉ muốn sống một cách bình thường, lặng lẽ nhưng Chúa lay tỉnh họ để mời gọi họ làm nên lịch sử! Vì vậy, thường Thiên Chúa cũng đặt chúng ta bước vào nẻo đường mà chúng ta không muốn đi. Như nhiều lần Môsê và Êlia cũng có những muốn buông xuôi, ngã quỵ nhưng sau đó họ lại tin tưởng vào Chúa.

Tin Mừng nói cho chúng ta về một thời điểm không tốt đẹp trong lịch sử cứu độ. Đó là khi Giuse phát hiện ra vị hôn thê của mình là Maria đang mang thai. Giuse đã đau khổ khi nghe những lời xì xầm từ những phụ nữ khác trong làng về cái thai vô chủ của Maria. Và Giuse suy gẫm rằng: Mình biết cô ấy mà. Cô ấy là một người đạo hạnh! Cô ấy là người của Thiên Chúa mà! Nếu Giuse buộc tội Maria, Mẹ sẽ bị ném đá. Nhưng đó không phải là điều mà Giuse muốn ngay cả khi Giuse chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Giuse biết con người của Maria không như vậy, Mẹ không phải là một người phụ nữ bất trung. Trong thời điểm khó khăn đó, Thiên Chúa chọn những người như vậy để làm nên lịch sử. Ngài trao cho họ sứ mạng, dù họ chưa hiểu biết điều gì. Thiên Chúa sẽ làm nên lịch sử.

Đây là những gì Giuse làm:  trong thời điểm tồi tệ nhất của cuộc đời mình, mơ hồ nhất, nhiều vấn đề đè nặng trên mình, và Giuse chấp nhận sự khinh miệt của người khác để bảo vệ cho người bạn đời của mình. Một nhà phân tâm học có thể sẽ lý giải giấc mơ của Giuse là sự ngưng tụ của những lo lắng khi cố tìm cách giải gỡ vấn đề … Hãy để họ nói những gì họ muốn. Nhưng Giuse đã làm gì sau đó? Sau khi tỉnh giấc ngài đã đón Maria về làm vợ. Tôi không hiểu, nhưng Chúa nói với tôi rằng: Cô ấy sẽ sinh một con trai và tôi phải đặt tên cho con của tôi!

Để làm nên lịch sử, Thiên Chúa đã đồng hành với dân Ngài tuyển chọn và thử thách họ. Cuối cùng Ngài sẽ cứu họ: Chúng ta hãy luôn nhớ rằng, bằng lòng tin, thậm chí trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất, thậm chí trong lúc bệnh tật, trong những lúc không còn lối thoát, chúng ta thưa với Chúa: Lạy Chúa, con không làm nên lịch sử và con không có quyền kết thúc lịch sử! Xin Ngài hãy đi trước con, con sẵn sàng bước theo Ngài. Và chúng ta trao phó đời  mình trong tay Chúa. Còn lại Chúa sẽ thực hiện cho chúng ta.

Đó là Thiên Chúa cùng đồng hành với chúng ta. Chính Thiên Chúa mới là Đấng làm nên lịch sử. Thiên Chúa chọn, thử thách và chính Ngài sẽ cứu chúng ta trong những lúc vô vọng nhất, vì Ngài là Cha của chúng ta. Theo thánh Phao-lô tông đồ dạy, Thiên Chúa là cha của chúng ta.

Nguyện xin Thiên Chúa giúp chúng hiểu được điều  bí nhiệm này là Ngài đang đồng hành với dân Ngài trong lịch sử, tuyển chọn và thanh luyện họ, để tâm hồn họ nên vững mạnh hầu có thể đương đầu với những vấn đề, thậm chí chịu đựng những nghi kỵ Chúng ta hãy tiến về phía trước cùng với Chúa Giêsu qua lịch sử.”

Hoàng Minh

Việt Nam trong số 5 quốc gia thiếu tự do báo chí nhất thế giới

Việt Nam trong số 5 quốc gia thiếu tự do báo chí nhất thế giới

Nguoi-viet.com

NEW YORK (NV) .- Trong số 10 nước thiếu tự do báo chí nhất thế giới, Tổ Chức Bảo Vệ Ký Giả quốc tế có trụ sở ở New York xếp Việt Nam hạng thứ 5 về số người bị bỏ tù trong năm 2014.

Tổ chức Bảo vệ Ký giả (CPJ) xếp CSVN hạng 5 trong số các nước bỏ tù nhiều nhà báo nhất năm 2014, với 16 người hiện đang bị giam giữ.(Hình: CPJ)

Trong danh sách 16 người cầm bút hiện đang bị nhà cầm quyền CSVN cầm tù, Tổ chức Bảo Vệ Ký Giả nêu tên các người viết blogs nổi tiếng như ông Trần Huỳnh Duy Thức, bà Tạ Phong Tần, ông Lê Quốc Quân, nhà báo Hoàng Khương, ông Nguyễn Hữu Vinh (Anh Ba Sàm), ông Trương Duy Nhất và nhà báo Võ Thanh Tùng.

Trung Quốc là nước bỏ tù nhiều người viết báo nhất với 44 người (8 người nhiều hơn năm 2013), kế đến là Iran, Eritrea, Ethiopia rồi đến Việt Nam. Sau đó là đến các nước Ai Cập, Syria, Miến Điện, Azerbaijan và Thổ Nhĩ Kỳ.

Trong một bản nhận định và tổng kết về tình hình tự do báo chí trên thế giới năm 2014 mới phổ biến, Tổ chức Bảo Vệ Ký Giả CPJ (Committee to Protection Journalists) nói rằng năm nay tồi tệ hơn năm ngoái khi có số ký giả và người sử dụng internet để thông tin nhiều hơn.

CPJ thống kê thấy năm 2014 có tất 220 nhà báo trên khắp thế giới bị bỏ tù trong khi năm 2013 có 211 người bị tù. Năm 2012 có số nhà báo bị cầm tù nhiều nhất với 232 người.

Theo thống kê của CPJ, trên thế giới năm nay, 132 người hay 60% nhà báo bị các nước bỏ tù với cáo buộc tuyên truyền chống lại nhà cầm quyền, hoặc còn bị vu cho là “khủng bố”. Tội danh này nhiều hơn hẳn các loại tội trạng khác như vu khống hay nhục mạ.

Có đến 20% các nhà báo bị nhà cầm quyền tống giam mà không hề loan báo tội trạng. Vẫn theo CPJ, 119 người hay hơn một nửa những người bị bỏ tù đã sử dụng internet để đưa tin hay trình bày quan điểm cá nhân.

“CPJ tin rằng không nên bỏ tù các nhà báo chỉ vì người ta sử dụng quyền tự do thông tin”. Tổ chức CPJ nói như thế và cho hay đã gửi các thư phản đối đến các chính phủ bắt các nhà báo.

Cuối Tháng 11 đầu tháng 12 vừa qua, nhà cầm quyền Việt Nam đã tống giam hai nhà báo công dân là Hồng Lê Thọ (ngày 29/11/2014) và Nguyễn Quang Lập (ngày 6/12/2014). Ông Thọ viết blog “Người Lót Gạch” và ông Lập là chủ nhân blog “Quê Choa” đều là những người nổi tiếng với những bài viết đã kích các sai trái của nhà cầm quyền.

Lúc đầu cả hai đều bị vu cho tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ…” theo điều 258 Luật hình sự CSVN nhưng tin tức mới nhất cho biết ông Nguyễn Quang Lập bị đổi sang tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước…” theo điều 88 nên có thể bị kết án đến 20 năm tù.

Khi loan tin các ông Hồng Lê Thọ và Nguyễn Quang Lập bị bắt giam, cũng như các trường hợp khác mà họ có thông tin, CPJ đều lên tiếng đòi hỏi nhà cầm quyền CSVN phải tôn trọng quyền tự do thông tin và báo chí của người dân, trả tư do cho công dân.

Tương tự như CPJ, tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) trụ sở ở Paris đưa ra một bản tổng kết cho biết, theo những thông tin họ thu thập được, năm 2014 trên thế giới có 180 ký giả bị cầm tù và 178 người sử dụng internet để thông tin hay bầy tỏ chính kiến đã bị bỏ tù.

Tổ chức RSF công bố bản chỉ số tự do báo chí toàn cầu căn cứ trên khảo sát tại 180 quốc gia cho thấy Việt Nam xếp hạng thứ 174, ở đám gần chót bảng cùng với những nước Cộng sản hay độc tài quân phiệt, tôn giáo cuồng tín như Iran, Trung Quốc, Somalia, Syria, Turkmenistan, Bắc Hàn, và Eritrea. (TN)

Phụ nữ Úc gốc Việt bị bắt vì tình nghi buôn lậu ma tuý

Phụ nữ Úc gốc Việt bị bắt vì tình nghi buôn lậu ma tuý

Heroin

Heroin

15.12.2014

Các giới chức hải quan Việt Nam hôm qua loan tin đã bắt giữ một phụ nữ Úc gốc Việt bị phát hiện giấu ma tuý trong hành lý.

Tờ báo của Hải quan Việt Nam số hôm nay cho biết người phụ nữ 71 tuổi mang theo 2,8 kg heroin trong hành lý, và đang chuẩn bị đáp chuyến bay sang thành phố Sydney hôm 10 tháng 12 thì bị bắt. Nguồn tin này cho hay trị giá của lượng ma tuý được ước lượng vào khoảng 10 tỉ đồng, tương đương với 468.000 đôla.

Hãng tin AP tường trình rằng người phụ nữ đã được giải giao cho cảnh sát.

Việt Nam là một trong những nước có luật chống ma tuý nghiêm khắc nhất thế giới, theo đó bất cứ ai bị kết tội buôn 100 gram heroin trở lên sẽ đối mặt với bản án tử hình.

Trong một trường hợp liên quan tới ma tuý khác, Báo Thanh niên tường thuật 6 người nước ngoài hôm qua bị câu lưu vì bị bắt quả tang với 31 kg heroin mà nhóm người dự tính nhập vào Việt Nam qua ngã Lào, trong một vụ mà cảnh sát biên giới tại tỉnh Hà Tĩnh phối hợp với cảnh sát Lào, đã phá vỡ một đường dây buôn ma tuý lớn tại tỉnh Bolikhamsai của Lào.

Một trong 6 nghi can buôn ma tuý có quốc tịch Mỹ, một người có quốc tịch Miến Điên, 2 người Lào, và hai người Thái. Tất cả đều bị câu lưu tại Lào để chờ điều tra.

Các giới chức chống ma tuý Việt Nam cho biết là giới hữu trách 2 nước đã theo dõi đường dây ma tuý này trong suốt 6 tháng, trước khi ra tay bắt các đương sự. Nhóm người khai rằng họ dự định chuyển lậu heroin từ vùng Tam Giác Vàng tới Vientiane, thủ đô của Lào, rồi từ đó chuyển sang Việt Nam và tới các quốc gia khác.

Nguồn: The Guardian/Thanh Nien, news.com.au

NGƯỜI MẪU – TÀI TỬ ĐANG NỔI TIẾNG NHẤT BỖNG TRỞ THÀNH NỮ TU.

NGƯỜI MẪU – TÀI TỬ ĐANG NỔI TIẾNG NHẤT BỖNG TRỞ THÀNH NỮ TU.

Trầm Hương Thơ

Người Mẫu đẹp nổi tiếng, đang trong thời kỳ sự nghiệp hưng thịnh nhất bỗng nhiên theo tiếng gọi trong tâm hồn để trở thành một nữ tu bình dị.

Đang đứng ở phía trên cùng của sự nghiệp hưng thịnh của cô, một người mẫu Tây Ban Nha xinh đẹp đã cho đi tất cả để trở thành một nữ tu.

Cô Olalla Oliveros, một photo Model đang làm người mẫu trên đài truyền hình thể thao Tây Ban Nha, và đồng thời cô cũng là một nữ diễn viên điện ảnh đã từ bỏ sự nghiệp của mình và theo tiếng gọi quyết định trở thành một nữ tu.

Từ tháng trước, cô Olalla Oliveros đã gia nhập Dòng thánh Michael.

Cô Olalla Oliveros không muốn nói về bản thân mình, nhưng cô miễn cưỡng cho biết: Cô đã trải qua một biến động rất lớn trong tâm hồn “như một trận đông đất” từ kinh nghiệm của một chuyến viếng thăm viếng Đức Mẹ Fatima. Từ tiếng gọi này mà cô quyết định rũ bỏ hình ảnh của mình để trở thành một nữ tu. Đây là một điều mà trước đây cô tưởng là hoàn toàn vô lý nhưng nay đã trở nên hiện thực.

Cuối cùng, cô nhận ra rằng hình ảnh trong tâm trí cô là một ƠN GỌI. “Chúa đã chọn không bao giờ sai.

“Ngài gọi trong hồn tôi, hãy theo Ngài! và tôi không thể từ chối,”

-Oliveros nói.

-Bây giờ tôi chỉ muốn trở thành một nữ tu bình thường.

Trầm Hương Thơ

Khách Trung Quốc tạt nước sôi tiếp viên hàng không Thái

Khách Trung Quốc tạt nước sôi tiếp viên hàng không Thái

Nguoi-viet.com

BANGKOK, Thái Lan (AP)Một phi cơ của hãng hàng không Thái Lan đã phải quay trở lại Bangkok sau khi một hành khách Trung Quốc tạt nước sôi vào một nữ tiếp viên phi hành, theo công ty này hôm Thứ Sáu.

Một bản thông cáo của hãng hàng không giá rẻ Thai AirAsia cho hay một hành khách Trung Quốc trong chuyến bay tối Thứ Năm đến Nam Kinh đã mắng chửi người tiếp viên phi hành này trước khi tạt nước sôi vào cô ta.


Thai AirAsia là một trong số các hãng hàng không giá rẻ của Thái Lan. (Hình: Getty Images)

Bản tin cho hay các bạn trong nhóm tiếp viên phi hành đã cấp thời trợ giúp người này trong khi phi công quay trở lại Bangkok và yêu cầu người nữ hành khách kia cùng ba người trong nhóm rời khỏi phi cơ.

Bản thông cáo cho hay phi công và phi hành đoàn mời hành khách nói trên vào văn phòng ở phi trường để thảo luận về sự việc xảy ra và “đạt được sự giải quyết êm thấm.”

Tin tức từ giới truyền thông Trung Quốc nói rằng hành khách này hắt tô mì ăn liền vào tiếp viên phi hành. Trong một đoạn video loan tải trên trang mạng của đài phát thanh China National Radio, người ta cũng thấy một người đàn ông đứng lên đe dọa nổ bom phi cơ. Bản thông cáo của hãng hàng không Thai AirAsia không thấy nói gì về vụ đe dọa nổ bom.

Các vụ lộn xộn về hành động giận dữ của du khách Trung Quốc đã khiến Bắc Kinh phải đưa ra các hướng dẫn cho dân chúng về cách hành xử khi ra nước ngoài.

Hồi Tháng Hai, theo tin từ giới truyền thông Thái Lan cũng như Trung Quốc, có 27 người trong một đoàn du lịch người Trung Quốc đã bị mời ra khỏi chuyến bay của China Eastern Airlines trước khi cất cánh từ đảo nghỉ mát Phuket ở Thái Lan vì đánh nhau giành chỗ ngồi. Người Trung Quốc là thành phần du khách ngoại quốc đông đảo nhất đến Thái Lan.

Công ty Thai AirAsia không cho biết bốn hành khách nói trên có được phép lên lại phi cơ hay không, vốn khởi hành trễ gần 6 giờ so với dự trù lúc đầu. (V.Giang)

Vatican chấp thuận việc tiến hành hồ sơ tuyên thánh cho cha Trương Bửu Diệp

Vatican chấp thuận việc tiến hành hồ sơ tuyên thánh cho cha Trương Bửu Diệp 12/6/2014

VUI MỪNG VÀ HY VỌNG.

Văn phòng Cáo Thỉnh Viên vụ án phong thánh cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp chính thức lên tiếng

Kinh xin ơn với tôi tớ Chúa – Cha Fx. Trương Bửu Diệp

Lời chứng của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt về Cha Px.Trương Bửu Diệp

Kinh xin ơn với Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận

Kính thưa quí bà con lương giáo, quí ân nhân đang yểm trợ việc tuyên thánh cho Cha Phanxicô Xaviê Trương bửu Diệp.

Hồ sơ tuyên thánh Cha Phanxicô Xaviê Trương bửu Diệp đã được Đức Giám Mục có thẩm quyền, tức Đức Cha, Stêphanô Tri bửu Thiên, Giám Mục Cần Thơ chính thức cho xúc tiến từ ngày 25.8.2011. Và tôi, linh mục Phêrô Trần thế Tuyên, cáo thỉnh viên được chính thức bổ nhiệm đã cố gắng hết sức lo sao cho tiến trình tuyên thánh được phù hợp với Giáo Luật và được mọi người lương giáo ủng hộ. Một trong những cố gắng nầy là tôi đang sang học chương trình tiến sĩ Giáo Luật ở Roma trong ý hướng chuẩn bị chu đáo cho nhiệm vụ của mình.

Một trong những kết quả lớn lao và rất đáng vui mừng và hy vọng là ngày 31 tháng 10, năm 2014 vừa qua, Thánh bộ Tuyên Thánh ở Rôma đã gửi văn thư chính thức bằng tiếng La Tinh cho Đức Cha Stêphanô Tri bửu Thiên, Giám mục Cần Thơ tuyên bố: NIHIL OBSTAT – KHÔNG CÓ GÌ NGĂN TRỞ trong việc tiến hành hồ sơ tuyên thánh cho Cha Diệp.

Qua văn thư Nihil Obstat của Thánh Bộ tuyên thánh, chúng ta, những người yêu thương và thọ ơn Cha Diệp vừa vui mừng, vừa mạnh dạn hơn và vừa tích cực hơn trong việc thực hiện tiến trình tuyên thánh cho Cha và cầu xin tiến trình được sớm thành công.

Hôm nay ngày 5.12.2014 tôi đã đóng nộp lệ phí 150 EUR cho Thánh Bộ theo qui định cho việc ra văn thư Nihil obstat nầy. Xin kèm theo đây văn thư Nihil obstat bằng tiếng la tinh cũng như bản dịch sang tiếng Anh và tiếng Việt.

Vui mừng, hy vọng và cầu nguyện.

Lm. Phêrô Trần thế Tuyên

Cáo thỉnh viên

chafanxicotruongbuudiep.jpg
nihilobstat.jpg

(VCN 05.12.2014)

Campuchia tìm nhóm người Thượng VN

Campuchia tìm nhóm người Thượng VN

Nhiều người Thượng trốn từ Việt Nam vào Campuchia vào năm 2001.

Cảnh sát Campuchia cho biết họ đang rà soát các khu rừng hẻo lánh phía đông bắc để tìm một nhóm người Thượng từ Việt Nam vượt qua biên giới để xin tị nạn.

Các nhóm nhân quyền nói rằng 13 người Thượng trong đó có một người phụ nữ, đã bỏ trốn khỏi Việt Nam vào cuối tháng trước và kể từ đó ẩn náu tại tỉnh Rattanakiri của Campuchia.

“Chúng tôi đang tìm kiếm họ. Chúng tôi chưa tìm thấy họ,” giám đốc công an tỉnh Rattanakiri nói với hãng thông tấn AFP.

Tướng Nguon Koern nói thêm rằng Bộ Nội vụ Campuchia sẽ quyết định xem có trục xuất nhóm người này hay không.

Bộ Ngoại giao Việt Nam hiện chưa bình luận về việc họ có tìm cách yêu cầu phía Campuchia trục xuất những người này hay không.

“Tuy nhiên, mọi công dân của tất cả các quốc gia đều phải tuân thủ luật pháp của nước họ nước cũng như các quy định liên quan đến thủ tục xuất nhập cảnh,” phó phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Phạm Thu Hằng nói với AFP.

13 người này bỏ trốn khỏi Việt Nam để tránh bị truy tố và họ muốn được tị nạn tại Campuchia, ông Chhay Thy, điều phối viên cho các nhóm nhân quyền tại Rattanakiri, Campuchia cho biết.

Họ đang thiếu thức ăn và bị sốt rét nhưng sợ không dám ra khỏi rừng vì lo bị trục xuất, ông Chhay Thy nói với AFP.

Cơ quan tị nạn Liên Hiệp Quốc (UNHCR) nói rằng ép buộc 13 người từ Việt Nam về nước sẽ là một việc vi phạm các nghĩa vụ pháp lý quốc tế.

Việt Nam thường yêu cầu Campuchia đưa trở về Việt Nam người Tây Nguyên bỏ trốn và Campuchia thường tuân thủ, đặc biệt là kể từ năm 2001, khi nhà chức trách Việt Nam có đợt trấn áp biểu tình lớn ở Tây Nguyên khiến có làn sóng bỏ trốn quy mô của người Thượng.

Một phụ nữ Việt bị giết ở Nam Hàn

Một phụ nữ Việt bị giết ở Nam Hàn

Các vụ phụ nữ Việt bị sát hại làm chấn động dư luận Hàn Quốc

Nguồn tin Sứ quán Việt Nam ở Hàn Quốc cho hay một phụ nữ Việt Nam vừa bị sát hại sáng sớm Chủ nhật 30/11 ở đảo Jeju.

Cô Nguyễn Thị Thanh Ngân, sinh năm 1992, đã bị một người Hàn Quốc sát hại vào hồi 03:00 ngày 30/11, nguồn tin cho hay.

Cô Ngân, từ TP HCM, đã kết hôn với một người Hàn Quốc và sang nước này sinh sống từ tháng 6/2012 nhưng nay đã ly hôn.

Được biết hiện cô thuộc diện lưu trú bất hợp pháp tại đây.

Cảnh sát Hàn Quốc đã xác định người sát hại cô Nguyễn Thị Thanh Ngân tên là Kim Hee Cheol, sinh năm 1973. Hai người mới gặp nhau trong ngày.

Ông Kim đã tự thú và hiện đã bị cảnh sát bắt để điều tra động cơ giết người.

Nguồn tin đại sứ quán nói họ đang “duy trì liên lạc với cảnh sát miền Tây tỉnh đảo Jeju và gia đình cô Ngân tại Việt Nam để tiếp tục hướng dẫn, hỗ trợ xử lý vụ việc”.

Tại Hàn Quốc hiện có ước chừng khoảng 50.000 cô dâu Việt. Mỗi năm trung bình có khoảng 3-5 vụ phụ nữ Việt lấy chồng bị sát hại mà cơ quan lãnh sự được biết.

Lấy chồng Hàn Quốc

Việc cô dâu Việt lấy chồng Hàn bị ngược đãi, thậm chí sát hại, đã trở thành đề tài được báo chí Hàn Quốc và Việt Nam phản ánh nhiều năm nay.

Năm 2010, một vụ cô dâu Việt bị người chồng tâm thần giết chết đã được chính Tổng thống Hàn Quốc lúc bấy giờ là ông Lee Myung-bak đề cập đến.

Trong 10 năm qua, số lượng ngày càng tăng nam giới Hàn Quốc, nhất là từ những làng nông nghiệp mà dân số ngày càng ít đi, đã ra nước ngoài tìm vợ. Thông qua các công ty mai mối, họ làm quen với những phụ nữ trẻ muốn ổn định kinh tế, đa số là từ các nước Đông Nam Á và Trung Quốc.

Tổng thống Lee khi đó hứa chính phủ sẽ có hành động để trợ giúp tốt hơn cho các gia đình đa văn hóa và sẽ theo dõi cũng như quản lý tốt hơn các hãng mai mối.

Cái chết trên cạn của một người vượt biển

Cái chết trên cạn của một người vượt biển

Chuacuuthe.com

67_7_1329058282_81_nguoiduatin-xacchet

VRNs (27.11.2014) – Sài Gòn-

Người đàn ông cô đơn đó chết sớm nửa năm. Chỉ còn sáu tháng nữa thôi là anh bước vào năm thứ bốn mươi của một người di tản bất hạnh. Anh sẽ được nghe những người đồng hương trong thành phố anh đang lang thang, nhắc đến cái ngày kinh hoàng đó.

Anh chết tình cờ, chết bất ngờ, chết không kịp quay đầu nhìn lại. Vào ngày đầu tháng 10 trong tiệm bánh ngọt quen thuộc, trong một giờ khắc gần như cố định, anh đang cho đường vào tách cà phê hay anh đang ngửa cổ nhấp ngụm đầu tiên. Một chiếc xe rất to, tông vào tiệm, tông vào anh, anh chết.

Có một vài người đồng hương quen biết anh, trò chuyện với anh, nhưng biết tận tường về anh thì không có ai. Khi anh chết người ta hoàn toàn không có thêm một chi tiết gì về anh, ngoài cái tên “Người không nhà”. Trước đây anh có nhà chứ, có cha mẹ nữa, có cả quê hương nữa. Anh có thố lộ một lần. Trước 1975 anh là một học sinh trung học, và anh đã vượt biển cùng với gia đình. Cả nhà chết chỉ mình anh sống. Anh đã chứng kiến những gì thêm trong cái thảm kịch đó, anh không nói tiếp.

Anh chết ở tuổi 53, không biết anh vượt biển năm nào, nếu ta trừ đi 40 năm thì khi anh vượt biển anh khoảng 14, 15 tuổi. Ngoài cha mẹ chết, làm sao ta biết anh còn phải chứng kiến cảnh kinh hoàng nào trong chuyến vượt biển đó, trầm trọng đến thế nào? Chuyến tầu anh đi có bao nhiêu người, anh có chứng kiến hải tặc hiếp mẹ anh và giết cha anh không?

Anh không nhớ được nữa, họ chết hết chỉ còn anh thôi sao? Trí óc anh mù lòa hay anh nhớ quá rõ ràng cũng là một bất hạnh cho anh.

Em thơ dại sao mà em may mắn/Cả một thuyền chết hết chỉ còn em.(*)

Nếu cả một thuyền chết hết, chỉ còn một cậu bé thì cậu phải nhận gánh tất cả bất hạnh của thảm họa đó vào người. Làm sao cậu chất cho hết được vào cái thân thể bé nhỏ đó.

Cậu lang thang trong các thành phố gần 40 năm. Mỗi năm cậu đánh rơi một mảnh bất hạnh xuống những con phố cậu đi qua, những công viên cậu ngủ trên ghế đá, những quán cà phê, những tiệm buôn bán nhỏ của người đồng hương. Cậu đánh rơi xuống, cậu lại nhặt lên. Giống như những cái lon cậu nhặt trên mặt đường, bán đi lấy tiền sinh sống. Những bất hạnh đó là cơm gạo, là thức ăn nuôi cậu bé thành một người đàn ông.

Người đàn ông đó được những người quen biết gọi là: “Người vô gia cư lương hảo”. Vì anh thân thiện, hiền lành, không làm phiền ai dù anh không có nơi ăn ở.

Người ta nghĩ anh là một người thầm lặng, kín đáo. Vì còn rất nhiều điều không ai biết về anh. Khi cái chết bất ngờ xẩy đến, người ta chỉ tìm thấy trong túi anh vài trăm bạc, một cái phôn tay. Trong phôn anh không có gọi cho ai và cũng không ai gọi anh để có số phôn lưu lại.

Một người đàn ông thật sự cô đơn!

Anh không có giấy tờ gì cả, có người cho biết anh sinh năm 1961 và tên là Nguyễn Tuấn. Có biết bao nhiêu người Việt Nam tên là Nguyễn Tuấn và sinh năm 1961. Cuối cùng, sở giảo nghiệm thành phố (Coroner) coi cái chết của anh như  hàng trăm cái chết của kẻ không nhà, không thân thích, không cả họ tên. Người ta cài vào xác anh cái thẻ John Doe No.278 trong một nhà xác công cộng của thành phố Los Angeles, với số cư dân gần 10 triệu.

Nhưng có thật anh là người không lý lịch, vô gia cư vô tổ quốc không?

Thật ra, tất cả những tờ giấy hợp pháp chúng ta mang theo trên mình để chứng minh chúng ta là ông nọ, bà kia chỉ có một cái nghĩa giới hạn nào thôi.

Một người như anh Nguyễn Tuấn không có một giấy tờ tùy thân, không có địa chỉ, số phôn, nhưng khi anh chết, chính cái “Không có gì” của anh nói lên được tất cả tiểu sử của một người Việt Nam di tản. Nói lên thảm nạn của chiến tranh Việt Nam đã mang đến những đau thương, bất hạnh gì cho người dân Việt.

Cái chết cô đơn trên cạn của một thuyền nhân (Có thể anh là người chết cuối cùng trong chuyến vượt biển ấy) sau gần 40 năm là một vết đen trong trang sử nội chiến Bắc Nam, không bao giờ xóa được.

Anh Nguyễn Tuấn anh gặp lại mẹ cha rồi đó. Bây giờ anh đã có một mái ấm gia đình.

Trần Mộng Tú

Tháng 11/9/2014

(*) Thơ tmt

Ghi Chú: ký giả David Montero, đã viết về cái chết của Nguyễn Tuấn (10/8th/2014) trên tờ Los Angeles Daily News.

Đèn Cù tập 2: Bí ẩn cung đình đỏ và thân phận con người

Đèn Cù tập 2: Bí ẩn cung đình đỏ và thân phận con người

Kính Hòa, phóng viên RFA
2014-11-25

kinhhoa11252014.mp3

dencu-2-622.jpg

Bích chương quảng cáo Đèn Cù tập 2 của Trần Đĩnh.

Courtesy Người Việt Books

Tác phẩm Đèn cù phần 2 của nhà văn Trần Đĩnh sẽ ra mắt bạn đọc trong thời gian tới đây. Những dòng tự sự về thân phận con người trong chế độ cộng sản cũng như những bí ẩn chính trị bị che dấu tiếp tục được phơi bày. Sau đây là góc nhìn của một trong những độc giả đầu tiên của Đèn cù phần hai.

Hồng cung bí sử

“Ông Lê Trọng Nghĩa xuất thân là một sinh viên khoa Luật, thông thạo nhiều thứ tiếng. Năm 23 tuổi (tức 1945) ông làm thuyết khách gặp gỡ Trần Trọng Kim, thuyết phục chỉ huy Nhật ở Trại Bảo an binh và tham gia đàm phán với Tổng chỉ huy quân đội Nhật ở Hà Nội. Chia sẻ về công việc của mình, ông nói: “Tôi theo dõi tất cả các vấn đề có quan hệ tới đối phương như Pháp, Mỹ, và các nước khác có liên quan đến cách mạng Việt Nam. Dựa vào những tin tức đó, Bộ Chính trị đưa ra chủ trương, quyết sách”. Giai đoạn Cách mạng Tháng 8, ông Nghĩa đại diện chính quyền Việt Minh liên hệ với quân đội Nhật. Chủ trương lúc đó của Việt Nam là chỉ huy quân giải phóng đánh vào quân Nhật đang co cụm ở Thái Nguyên để mở đường Nam tiến.”

Đó là đoạn trích từ bài báo ngày 11/10/2014 trên báo mạng Vnexpress tại Việt nam. Bài báo này ghi nhận cảm nghĩ của ông Lê Trọng Nghĩa về Đại tướng Võ Nguyên Giáp, đồng thời cũng ghi vắn tắt tiểu sử của ông Nghĩa, một người từng đứng đầu ngành tình báo Việt nam và giữ vai trò quan trọng nhất trong cuộc cướp chính quyền tháng Tám năm 1945.

Điều mà báo này không nhắc đến là chuyện ông Nghĩa bị bắt, không án trong cái gọi là vụ án xét lại chống Đảng.

” Sự thành công của cách mạng tháng tám không phải là sự tổ chức sắc sảo từ đầu đến cuối của đảng cộng sản Việt nam mà là một khoảng trống về quyền lực lúc ấy trên bán đảo Đông Dương.
-Trần Đĩnh”

Điều này lại được tác giả Trần Đĩnh ghi nhận rất chi tiết trong phần hai cuốn tự truyện Đèn Cù. “Nhưng thân phận cựu Đại tá tình báo Lê Trọng Nghĩa không quan trọng bằng tiết lộ của ông về cuộc cách mạng tháng tám mà Trần Đĩnh ghi lại”. Theo tiết lộ này thì trong tháng tám 1945 những người đứng đầu Việt minh, mà nòng cốt là đảng cộng sản đã ra quân lệnh số 1 tấn công quân đội Nhật bản đang chiếm đóng Đông dương lúc ấy. Trong khi đó thì bộ phận Việt minh ở Hà nội do ông Lê Trọng Nghĩa đứng đầu thương lượng thành công với quân đội Nhật để lên nắm chính quyền. Ông Hồ Chí Minh và các cố vấn của ông đều không biết việc này. Và khi những đội quân Việt minh đầu tiên tiến về Hà nội từ Việt bắc vẫn phải xin phép quân đội Nhật.

“Điều này có nghĩa là sự thành công của cách mạng tháng tám không phải là sự tổ chức sắc sảo từ đầu đến cuối của đảng cộng sản Việt nam mà là một khoảng trống về quyền lực lúc ấy trên bán đảo Đông Dương.

Những tiết lộ lịch sử ấy ắt hẳn là điều mà nhiều người quan tâm đến lịch sử và chính trị Việt nam mong đợi từ quyển sách Đèn Cù tập 2 sắp xuất bản, cũng như họ đã mong đợi từ phần một quyển tự truyện này.

Một điều có lẽ cũng sẽ gây ngạc nhiên cho người đọc khi Đèn cù 2 tiết lộ rằng Lê Duẫn đã từng tiếp xúc với tình báo Mỹ, mặc dù sau đó tại đại hội trung ương đảng lần thứ 9 ông là người đứng đầu phái thân Mao chủ trương dùng bạo lực để tiến đánh miền Nam.

TranDinh-1998-250.jpg

Nhà văn nhà báo Trần Đĩnh, ảnh chụp năm 1998. Hình do ông cung cấp.

Cũng liên quan đến ông Lê Duẫn, những điều Trần Đĩnh ghi chép lại cho biết rằng sự “bất kính” của ông Duẫn đối với ông Hồ đã bắt đầu từ khi ông được huấn luyện bởi các bậc đàn anh như Trần Phú, Hà Huy Tập, những người được Quốc tế cộng sản công nhận chứ không phải là ông Hồ, một kẻ bị thất sủng, dù ông cũng là người được Đệ tam quốc tế đào tạo từ rất lâu.

Người ta cũng sẽ ngạc nhiên khi biết rằng Trần Đĩnh nghi ngờ nhân vật Trần Xuân Bách khi ông này đề ra những ý tưởng cải cách chính trị cởi mở hơn cho Việt nam.

Và những câu chuyện thâm cung bí sử về những nhân vật chính trị một thời của đảng cộng sản Việt nam tiếp tục được ghi lại qua ngòi bút dí dỏm của Trần Đĩnh, người chỉ khiêm tốn đặt tên cho quyển sách đầy ắp tư liệu lịch sử của ông là “Truyện tôi”.

Những chi tiết lịch sử ấy Trần Đĩnh gọi là “Hồng cung bí sử”.

Thân phận con người

Những sự kiện lịch sử dù bị che dấu, cũng sẽ dần dần lộ ra trong thời đại thông tin toàn cầu này, “điều mà Trần Đĩnh đem đến nhiều nhất cho người đọc chính là sự mô tả thân phận con người trong và dưới chế độ cộng sản.”

Những nhân vật trong guồng máy như các ông Lê Liêm, Bùi Công Trừng, Đặng Kim Giang, Ung Văn Khiêm,… những người có công gầy dựng nên đảng cộng sản bị đối xử một cách tàn khốc khi sa cơ thất thế, bị chính các đồng chí ngày hôm qua của họ giáng xuống những bản án nặng nề. Trần Đĩnh viết:

” Đất nước bị mắc phải một giống vi trùng có tên là tính đảng. Nó kháng lại mọi yêu cầu tử tế của con người.
-Trần Đĩnh”

“Đất nước bị mắc phải một giống vi trùng có tên là tính đảng. Nó kháng lại mọi yêu cầu tử tế của con người.

Ông viết thêm là ở nước Việt nam, nhờ có đảng mà cái gì cũng là hai mặt, hai mang. Và những tư tưởng giai cấp mà đảng cộng sản đem vào Việt nam đã để lại những sự đảo điên vô cùng nghiêm trọng cho xã hội Việt nam:

“Nó gây sốc đảo điên dân tộc, nó đem vào lập trường đấu tranh giai cấp, đi vào trong mọi quan hệ xã hội, họ hàng gia đình, bạn bè để đấu tố nhau, xin mạng nhau.

Tuy nhiên cuộc đấu đá quyền lực của những người lãnh đạo cộng sản không làm họ xao nhãng việc cai trị. Trần Đĩnh viết tiếp:

“Tôi lạ là các bộ óc đầy hằn học, nghi ngờ nhau như vậy vẫn nhất trí được với nhau trong việc trị dân.

Sự phản kháng của dân chúng trước sự toàn trị ngặt nghèo của đảng được Trần Đĩnh mô tả lại qua những buổi trò chuyện dài giữa ông và anh thanh niên vá xe đạp. Qua đó người đọc thấy sự phản ứng rất đặc biệt của người dân dưới chế độ cộng sản: Không có những cuộc biểu tình, những cuộc nổi dậy mà có sự châm biếm các giới lãnh đạo, sự biến thái của ngôn ngữ để chuyển tải những câu chuyện khôi hài đen.

Đọc Đèn cù tập 2 người ta cũng thấy một mối quan hệ đặc biệt giữa những người bất đồng chính kiến, những người bị chế độ lên án với những nhân viên an ninh theo dõi họ. Họ tồn tại song song nhau, khai thác nhau. Bộ máy an ninh dày đặt đã gieo rắc sự sợ hãi vào trong lòng dân chúng, và cả những người có cương vị trong xã hội. Trong xã hội ấy một khi người ta ngại tiếp xúc với các cơ cấu của bộ máy quyền lực chính là lúc người ta bắt đầu có biểu hiện của sự khủng hoảng tâm thần do bị đàn áp về tinh thần.  Đó là nhận xét của Trần Đĩnh về những thân phận con người xung quanh mình và ông thường xuyên tự nhắc mình rằng trong cái sợ đó “phải ứng phó làm sao cho đúng cốt cách một con Người”.

Dù biết rằng bất cứ sự so sánh nào cũng khập khiễng, nhưng câu chuyện về những nhân vật cộng sản Việt nam mà Trần Đĩnh ghi lại, không khỏi gợi cho độc giả nhớ đến cuốn tiểu thuyết chính trị của nhà văn Pháp Andre Malraux mang tựa đề “Thân phận con người”, mô tả cuộc nổi dậy của lực lượng cộng sản tại Thượng hải, Trung quốc vào những năm 1930. Người ta thấy nhiều âm mưu, nhiều sự bội phản, nhiều sự cơ hội, và trên hết là sự ảo tưởng mà Trần Đĩnh gọi là sự Mộng tưởng. Sự mộng tưởng vào chủ nghĩa cộng sản ám ảnh tác giả lớn đến mức mà ông lập lại đến hai lần trong phần hai của tác phẩm Đèn cù:

“Mộng tưởng không trọng lượng nhưng đè sập biết bao đời người.

Homeless tại Hoa Kỳ và tại San Jose 2014

Homeless tại Hoa Kỳ và tại San Jose 2014

Bữa ăn của dân Homeless

Bữa ăn của dân Homeless

Thực đơn thân ái

Mỗi tháng một lần và đôi khi 2 lần, chương trình dọn ăn thực đơn Việt Nam cho khách giang hồ tổ chức vào chiều thứ bẩy lần thứ tư tại Lữ quán đường Montgomery, San Jose. Năm nay, chiều thứ bẩy 22 tháng 11-2014 sẽ do hội Petrus Ký của bác sĩ Trần Văn Nam lên phiên. Đặc biệt có sự tiếp sức của hội gia tộc họ Vũ về tài chánh và sự hiện diện của nhóm ái hữu Hoa hậu phu nhân với nhiều quà tặng mùa đông. Qua chiều chủ nhật 28 tháng 11-2014 sẽ có một tiệm vàng bảo trợ do sự phối hợp của cô Hoàng Mộng Thu. Tháng tới mùa Giáng Sinh sẽ đến lượt gia đình họ Vũ chính thức lên phiên. Bài viết này để tặng cho các nhà hảo tâm và nhân viên tình nguyện.

Vấn nạn 100 năm cũ

Vào ngày Lễ tạ Ơn và Giáng Sinh, tổng thống Hoa Kỳ và phu nhân năm nào cũng dậy sớm đi lễ nhà thờ và buổi chiều thì đi dọn ăn cho Homeless Hoa Kỳ.

Từ hơn 100 năm nay, truyền thống của nước Mỹ đã trở thành tục lệ. Hiệp Chủng quốc là đất nước tiền rừng bạc bể, viện trợ cho khắp thiên hạ nhưng ngay tại quê nhà, mỗi năm vẫn có cả ngàn người Hoa Kỳ đói rét và nằm chết ở gầm cầu, xó chợ trong kiếp sống không nhà. Không một chính quyền nào, Dân Chủ hay Cộng Hòa, không một vị lãnh đạo nào giải quyết được hoàn toàn vấn đề Homeless. Các chính khách chỉ còn cầu nguyện buổi sáng và đãi ăn khách không nhà buổi chiều.

Thời kỳ còn chiến tranh lạnh, các vị nguyên thủ của khối Cộng muốn làm Hoa Kỳ mất mặt thường tìm cách đi thăm các khu nghèo tại Nữu Ước và tìm đến phát quà cho dân Homeless ở xóm Mỹ đen Harlem.

gia -ěnh..

Nước Mỹ kể cả Hành pháp, Lập pháp và Tư pháp cùng với truyền thông đều coi như chuyện nhỏ, không đáng kể. TV và báo chí vẫn chụp hình và loan tin tự do. Mọi người đều biết rõ là xã hội công nghiệp và đời sống của đô thị đã sinh ra giai cấp không nhà. Đôi khi họ là Homeless thường trực Full-time, có khi là Homeless bất chợt, Part-time thuộc loại lỡ độ đường.
Nước Mỹ ngày xưa chưa có các đô thị lớn, dân nào cũng là dân quê, cuộc sống gần thiên nhiên thì sự phân biệt giữa dân có nhà và dân Homeless không cách biệt. Ngày nay với trên 300 triệu dân, với hàng ngàn đô thị đông đảo thì số người không nhà lên cao là chuyện không có gì mới mẻ.

Con số không nhà

Toàn quốc Hoa Kỳ tính ra lúc nhiều lúc ít, hiện nay lên đến 3 triệu dân không nhà. Và con số này gia tăng nhiều hơn mức độ dân số phát triển hàng năm. Như vậy cứ 100 người Mỹ là một người ở ngoài đường dù là cố ý hay vô tình. Vô tình trở thành Homeless vì đói.  Cố ý Homeless vì điên.

Niềm đau thương hơn cả là trong số hơn 3 triệu Homeless đàn ông và đàn bà có cả một triệu trẻ em. Những đứa trẻ từ lúc sinh ra đã sống ở ngoài đường và suốt thời thơ ấu không được tắm trong nhà, không được ngủ với cửa buồng đóng lại, không được nằm trong chăn ấm, bên ngọn đèn ngủ và lời ru của mẹ.

Tất cả những đứa trẻ đó đều là công dân Hoa Kỳ, đang cư ngụ trên đất mẹ, ở xứ sở thiên đường mà hàng triệu người di dân trên thế giới muốn đến để lập nghiệp. Những cụ già, các gia đình, trẻ em homeless đều không bận tâm xin thẻ xanh hay thi quốc tịch. Tất cả đều là công dân hợp lệ.

Tại sao lại có hiện tượng vô lý như vậy? Không một nhà giáo dục, không nhà xã hội học, các kinh tế gia, các chính khách, các vị lãnh đạo chính phủ lãnh đạo tôn giáo tìm ra được giải pháp cho vấn nạn Homeless tại Hoa Kỳ.

Hiện nay, các đại học Mỹ có ngành xã hội và nhân chủng đều bỏ ra hàng triệu Mỹ kim để nghiên cứu giải pháp. Hàng chục ngàn cơ quan thiện nguyện từ trung ương đến địa phương đều nỗ lực đi tìm cách giúp đỡ và chấm dứt nạn Homeless tại các đại đô thị. Tất cả đều vô phương.

Các tiểu bang đều có những đô thị với nạn Homeless trầm trọng. Riêng California dẫn đầu với Los Angeles, San Francisco, Berkeley, và Fresno. Florida cũng có 3 điểm nóng. Texas cũng có 3 thành phố lên bảng đen. Ngay cả Las Vegas và Honolulu cũng nổi tiếng có nhiều Homeless.

Và Homeless cũng có nơi hiền lành, có nơi nảy sinh nhiều tội ác và những phiền phức cho xã hội. Ăn mày, ăn xin, trộm cắp, phóng uế bừa bãi, xả rác nơi công cộng, chiếm cứ các công viên, phá hoại môi sinh.

Homeless luôn luôn đi cùng với cần sa, ma túy, rượu chè, cờ bạc, đĩ điếm. Vì Homeless mà đi đến tứ đổ tường hay vì tứ đổ tường mà trở thành Homeless. Dù ngược hay xuôi thì cũng đen tối như nhau.

Đi tìm nguyên nhân

Một trong các yếu tố căn bản của Homeless là tinh thần tự do cá nhân cùng với bệnh tâm thần. Hoa Kỳ đã từng có nhiều người muốn sống gần thiên nhiên nên suốt đời ở với núi rừng. Đã có cả một thời xưa, dân Ho Bo chuyên sống và di chuyển dọc theo đường xe lửa. Và ngày nay, nhiều gia đình và phần đông là dân Mễ, cả vợ chồng con cái sống trên xe, đi từ cánh đồng này qua cánh đồng khác, sống theo mùa gặt.

Và rất nhiều các tay da đen uống rượu thích lấy đất làm giường và trời cao làm mái nhà. Khi các đấng lưu linh đã say sưa thì trời đất quay cuồng và nhà cửa không còn là vấn đề quan trọng.

Vì vậy vào mùa đông, các trại tạm trú của chính phủ mở ra với đạo quân cứu tế đi đến các công viên, khiêng dân Homeless lên xe chở về nơi cư ngụ để khỏi chết cóng.

Có nhiều trường hợp khách giang hồ ăn xong lại trốn ra ngoài để hoàn tất giấc mơ với cuộc sống tự do.

Tin tức thống kê

Thống kê Hoa Kỳ kiểm tra khảo sát quanh quẩn thì cũng chỉ có từng đó đáp số. Chỗ có nhà thì không có dân. Trên khắp nước Mỹ đang có nơi hàng ngàn căn nhà trống. Chỗ không có nhà thì dân kéo về quá đông. Không có công việc, không có tiền và không đủ nhà. Lương thấp, tiền nhà cao nên dân thầy thợ đôi khi có việc làm nhưng không có đủ nhà để cư ngụ, dù là nhà thuê.

50% Homeless thiếu ăn, không biết cách xoay sở nên cả vợ con đều đói. Không có nhà nên không có địa chỉ và vì vậy không thể khai trợ cấp. Nhiều quận hạt cho khai rồi giữ Check lại, tháng tháng Homeless đến lãnh Check, lãnh Foodstamp. Tất cả đều biến thành rượu và chỉ một tuần là hết sạch.

Rồi thiên tai, hỏa hoạn, nước lụt đóng góp thêm vào các hiểm họa đưa con người vào chỗ không nhà.
Tùy theo từng vùng dân số nhưng luôn luôn da đen, da đỏ, Mễ và dân Châu Mỹ La Tinh có số lượng Homeless cao nhất. Dân Á châu tương đối còn đùm bọc nhau được nên lại có con số thấp nhất.

Mặc dù như vậy, nhưng không bao giờ chính phủ có con số Homeless chính xác. Cứ 10 năm một lần, Hoa Kỳ đếm đầu người, gửi phiếu kiểm tra để biết lòng dân mà cai trị đất nước. Gọi là kiểm kê dân số.

Biết dân số tăng giảm, số trẻ con ra đời, người lớn về già. Biết ước mong của toàn dân qua phiếu kiểm kê để mở trường, lập nhà thương và làm nhà cửa đường xá. Nhưng dân không nhà thì không bao giờ ghi giấy kiểm kê nên không hề có ý kiến nào được ghi nhận.

Các toán công tác đi đếm Homeless phải đi lúc nửa đêm, chiếu đèn ở xó chợ, gầm cầu mà đếm từng người. Nhờ đó mới biết được bao nhiêu ông, bao nhiêu bà, bao nhiêu trẻ em Homeless.

Từ thập niên 90 cho đến 2000 rồi 2010 chúng tôi có tham dự những kỳ đi đếm Homeless ban đêm. Không khác gì ở Việt Nam, cảnh sát công an khám sổ gia đình. Việt Nam vào nhà vì lý do an ninh. Ở Mỹ, ra đường mà đếm vì lý do xã hội. Chỉ có khác ở chỗ là nửa đêm dựng đầu khách giang hồ đứng lên để đếm. Không cần kiểm tra giấy tờ, không bắt bớ nhưng cũng bắt gặp biết bao nhiêu chuyện phi pháp và đồng thời nhân viên chính phủ cũng nghe chửi điếc cả tai. Được cái, dân Homeless chửi từ thống đốc lên tổng thống chứ không thèm chửi cấp dưới nên cả hai bên đều hết sức vui vẻ để chia tay, sau khi đã chào hỏi và Good Night.

Chúng ta có thể làm gì?

Sau khi có dịp đi đếm Homeless, chúng tôi lại tiếp tục họp các buổi điều trần về vấn đề xã hội tại địa phương và ước mong có thể đóng góp phần nhỏ vào công tác chung. Tất cả các giới chức có kinh nghiệm đều nói rằng, hãy bắt đầu bằng những bước cụ thể. Hãy tới các trung tâm xã hội ở địa phương tìm hiểu một thời gian và thấy rằng, chúng ta có thể làm được điều gì dễ dàng và thực tế cho người không nhà.

Riêng tại tại quận hạt Santa Clara hiện có cả chục cơ quan thiện nguyện lo cho dân Homeless. Nào là nơi phát thực phẩm cho người nghèo như Food Bank. Rồi đạo quân cứu tế Salvation Army, thêm vào đó còn có City Team và Inn Vision đều lo cho các gia đình vô gia cư tạm trú và thức ăn hàng ngày.

Chúng tôi đã đến thăm Inn Vision tại San Jose vào một buổi sáng mùa Giáng Sinh 1991, và quan sát các họ đạo Hoa Kỳ chia phiên nấu ăn cho Homeless. Đây là kỷ niệm đáng ghi nhớ 23 năm về trước.

Theo truyền thống lâu đời, các Homeless trong vùng là đàn bà, trẻ em thì được ưu tiên nuôi ăn. Còn các Homeless độc thân thì phải tự túc mà lang thang đây đó.

Mỗi chiều về dân độc thân đến khu tập trung ở cơ quan cứu tế. Có gì thì phát ra thứ đó. Đa số thực phẩm từ các chợ, các quán ăn, nhà tư còn dư đem cho, thấy còn ăn được là đem phân phối. Đây là thức ăn nguội. Mỗi cuối tuần thì các nhà thờ chia phiên đem thức ăn nóng có chuẩn bị ngon lành đến cho bà con Homeless.

Sau khi quan sát và ước lượng tình hình, cơ quan IRCC tại San Jose chúng tôi ghi tên nhận 2 kỳ 1 tháng. Một kỳ chính thức lên phiên vào mỗi chiều thứ Bảy lần thứ tư và một kỳ thường trực bất thường tức là bất cứ lúc nào họ kêu trước vài giờ là phải có ngay. Đồ ăn nguội cũng tốt.

Mở đường khai lối

Bắt đầu từ tháng 1-1991, chương trình Thực Đơn Thân Ái, dọn cơm Việt Nam 3 món cho Homeless San Jose bắt đầu. Suốt năm 1992 tổng cộng 12 tháng, cơ quan IRCC một mình lên phiên nên khá vất vả.

Phiên thường lệ vào mỗi thứ Bảy còn chuẩn bị được. Phiên khẩn cấp thí dụ có hội nhận lời nhưng giờ chót bỏ cuộc phải thay thế cấp cứu thì chúng tôi gọi điện cho 4 tiệm quanh Downtown San Jose mua mỗi nơi 25 ổ bánh mỳ cắt đôi là đủ 200 phần ăn. Mỗi phần ăn kèm theo một lon nước.

Từ lúc được báo tin cho đến lúc có đủ 200 phần ăn chỉ cần 2 giờ đồng là sẵn sàng. Gọi điện thoại cho 3 hay 4 nơi đặt hàng, ghé lấy rồi đưa đến phát ngay.

Tuy nhiên, cứ như vậy quanh năm 1992 tuy chuyện nhỏ mà cũng trở thành gánh nặng. Qua năm 1993, chúng tôi mời gọi sự cộng tác của các đoàn thể. Mỗi nơi một năm chỉ cần lên phiên một lần. Xem ra rõ ràng là gánh nặng đã nhẹ đi nhiều mà các tổ chức đều có cơ hội tham gia công việc từ thiện vô cùng ý nghĩa.

Công việc cứ như vậy tiến hành đều đặn suốt 23 năm, kể từ 1992 đến hết năm nay 2014. Qua 2015 là bắt đầu vào năm thứ 24. Chương trình Thực Đơn Thân Ái đã tổ chức cả phiên chính thức lẫn đặc biệt là 265 lần với vào khoảng 100 ngàn phần ăn đã dọn ra.

Biết bao nhiêu là sự khen thưởng của các giới chức xã hội từ liên bang, tiểu bang và quận hạt. Tuy nhiên, lời khen thưởng gây xúc động nhất vẫn là những ánh mắt vui vẻ của khách hàng. Những tràng pháo tay của quý vị đến ăn. Những tiếng cảm ơn bằng Việt ngữ của Homeless học được qua các bạn Việt Nam.

Đa số các vị đến ăn đều rất tự nhiên, không hề mặc cảm vì hoàn cảnh không nhà. Họ ăn uống rất thoải mái. Có đôi khi cả gia đình vợ chồng, con cái đến ăn. Có những người trông rất tả tơi, nhưng cũng có những người ăn mặc rất lịch sự.

Trong một gian phòng ăn rộng rãi, ấm cúng, mọi người xếp hàng trật tự tiến qua quầy thức ăn. Các nhân viên của hội đoàn Việt Nam đội nón nhà bếp màu trắng, áo choàng trắng, bao tay múc thức ăn cho quan khách đưa khay đến trước mặt. Cơm chiên, gà quay, chả giò, rau trộn, tráng miệng, trái cây, bánh ngọt. Những bàn tay ân tình, những lời nói chào đón lịch sự. “Thưa ông, thưa bà. Cảm ơn. Vâng, xin một chút nữa. Thưa đủ rồi. Không có chi.” Người dọn ăn và người được mời đều hết sức lễ độ. Xin mời thêm nước uống. Sữa hay nước cam. “Vâng xin ông cứ tự nhiên dùng cả hai.” Các em nhỏ Việt Nam mắt long lanh ngời sáng đứng lo quầy nước. Các bà nội trợ đứng hàng tiền đạo múc thức ăn. Các đấng phu quân đứng phía sau lo tiếp liệu từ nhà bếp. Quầy rau trộn đổi tay làm việc để tăng cường. Các khay cơm đã hết, đưa ra phía sau để khay cơm mới thay thế.
Thực khách ăn xong một lượt thì tạm nghỉ rồi làm thêm vòng thứ hai và đôi khi đi vòng thứ ba.

Thực phẩm thì vơi dần nhưng tình cảm thì tăng cao. Thực khách trong cả phòng chợt dừng tay nghe ông đại diện Homeless nói lời cám ơn Việt Nam rồi tràng pháo tay vang dội. Không phần thưởng nào sánh bằng.

Quan khách không bao giờ biết, đây là đại diện tôn giáo nào hay tổ chức nào. Không biết quan điểm chính trị Dân Chủ hay Cộng Hòa. Không biết đây là hội ái hữu địa phương nào. Tất cả chỉ là người Việt Nam và thức ăn Việt Nam. Ngon lành và rất hậu hĩnh.

Và chương trình Thực Đơn Thân Ái bền bỉ nhất đã góp phần trên 23 năm, nuôi ăn Homeless San Jose, những khách giang hồ không nhà hiền lành nhất Hoa Kỳ.

Trong lịch sử 100 năm Homeless tại Mỹ, San Jose là vùng đất tương đối bình yên. Các tiệm ăn Việt không bao giờ bị Homeless làm phiền. Nước Mỹ không giải quyết dứt khoát được vấn nạn Homeless nên chính tổng trưởng an sinh và xã hội phải lên tiếng kêu gọi toàn dân tiếp tay. Chúng ta là dân Mỹ gốc Việt, đã đến đất nước này, xin tiếp tay với Thực Đơn Thân Ái là bày tỏ chút ân tình cụ thể và dễ dàng nhất.

Hơn 23 năm qua rất nhiều hội đoàn đã tiếp tay với chúng tôi nhiều lần. Tuy nhiên, thành tích đáng kể công tác từ 10 lần trở lên gồm có 5 tổ chức: Ban Xã Hội Công Giáo, Gia Đình Phật Tử An Lạc, nhóm anh em Báo Mõ, Gia Đình Kiến Trúc Việt Nam và Hiệp Hội Kim Hoàn.

Cộng đồng Việt Nam hiện nay tại Bắc và Nam Cali, tại Houston – Texas đều bắt đầu tiếp tay với chính quyền địa phương về việc giúp đỡ Homeless. Tuy nhiên, vẫn còn ở giai đoạn rất tượng trưng chỉ làm vào mùa lễ hội. Thực ra, nhu cầu nhân đạo cho Homeless phải là việc làm quanh năm.

Khi bài báo này phổ biến mở đầu lễ hội 2014, quý vị độc giả vẫ còn có thì giờ để đóng góp từ thiện nếu muốn ghi thành tích cho mùa thuế năm nay.

Dành lời kêu gọi cuối năm gửi đến quý vị muốn góp một bàn tay cho các em nhỏ Homeless Hoa Kỳ. Xin nhắc lại, một triệu em bé tại Mỹ hoàn toàn vô tội, không cần sa ma túy, không rượu chè, chỉ vì sinh ra ở ngoài đường nên trở thành Homeless từ lúc còn thơ ấu. Mở mắt chào đời mà chỉ thấy trời xanh. Cả tuổi thơ chưa thấy cái trần nhà. Không ai có thể tưởng tượng được rằng, nước Mỹ có đến một triệu em bé Homeless. Có thể tưởng tượng được không. Trong số này lại có cả hàng ngàn trẻ em homeless còn đi học. Các em bé trai, bé gái như con cháu quý vị. Sáng dậy dưới gầm cầu, đi bộ đến trường có bữa ăn trưa miễn phí. Giờ tan học em làm homework trong thư viện cho dến khi đóng cửa. Em sống nhờ nhà vệ sinh của trường. Chiều em về lại gầm cầu một mình. Không muốn mẹ đẩy xe chợ đón em. Không bao giờ em muốn trông thấy mẹ đi xin tiền gần trường học. Mẹ phải đi làm ở nơi nào thật xa…

Hãy gửi cho chúng tôi $3 Mỹ kim, chúng tôi sẽ bỏ thêm công sức để làm thành một bữa ăn Việt Nam cho một em bé Hoa Kỳ đang sống ở nơi gầm cầu hay xó chợ trên đất nước hùng mạnh nhất thế giới hiện nay.

Nghĩa cử của quý vị luôn luôn được ghi nhận và đồng tiền đóng góp của quý vị sẽ được xử dụng một cách xứng đáng, trân trọng nhất.

Xin chúc quý vị một mùa Tạ Ơn và Giáng Sinh bình an.

© Giao Chỉ

© Đàn Chim Việt