Hình ảnh chàng trai Kalangnalong quỳ gối cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của cha

 Ảnh của Man Nguyen.

Man Nguyen 

 Hình ảnh chàng trai Kalangnalong, sinh viên vừa tốt nghiệp trường Đại học Chulalongkorn danh tiếng của Thái Lan mặc bộ đồ cử nhân chạy tới trước xe rác của cha quỳ gối cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của ông được lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội khiến cộng đồng xúc động.

Kalangnalong là tân cử nhân mới tốt nghiệp trường Đại học Chulalongkorn danh tiếng của Thái Lan. Cha của Kalangnalong là một người lái xe chở rác. Lúc còn nhỏ, Kalangnalong thường hay mặc cảm vì công việc của cha mình và đôi khi cậu cảm thấy mất mặt khi thấy ông không được bảnh bao, phong độ như cha của các bạn khác.

Thế nhưng càng lớn, Kalangnalong lại càng khâm phục người cha mới học hết lớp 4 của mình. Ông luôn dành tất cả những gì tốt đẹp cho con trai, luôn nỗ lực làm việc thật chăm chỉ để có tiền cho con ăn học đầy đủ, để con không bị thua bạn kém bè.

Kalangnalong luôn biết ơn cha vì ông đã dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho mình.
Biết được nguyện vọng lớn nhất của cha là thấy con trai thi đỗ Đại học, Kalangnalong tự nhủ phải không ngừng phấn đấu và chàng trai đã thi đỗ vào trường Đại học danh tiếng hàng đầu Thái Lan. Khi nhận được tin báo Kalangnalong trúng tuyển vào trường Chulalongkorn, cha của cậu đã không kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc. Sau đó, người cha già lại càng cố gắng hơn nữa để kiếm đủ tiền nuôi con suốt 4 năm Đại học.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, Kalangnalong đã mặc nguyên bộ đồ cử nhân chạy đến trước chiếc xe chở rác của cha và quỳ xuống bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với công ơn sinh thành dưỡng dục của ông.

Hình ảnh chàng trai trẻ mặc bộ đồ cử nhân quỳ gối cảm tạ công ơn trời biển của cha trước chiếc xe chở rác của ông hiện đang được lan truyền mạnh mẽ trên các trang mạng xã hội khiến cộng đồng không khỏi xúc động nghẹn ngào.

Tân cử nhân Kalangnalong vô cùng thành kính quỳ gối cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của cha trước chiếc xe chở rác của ông.

Đại học Chulalongkorn ở Bangkok là trường Đại học cổ nhất Thái Lan và từ lâu nay vẫn được xem là một trong những ngôi trường danh tiếng nhất Thái Lan. Trường Đại học gồm có 20 khoa này được xem là trường tốt nhất và tuyển chọn nhất Thái Lan, đây là nơi thu hút các học sinh giỏi hàng đầu Thái Lan.
Đình Đình
Theo Trí thức trẻ

Những bạn tôi từ miền đất Quảng Ngãi

Những bạn tôi từ miền đất Quảng Ngãi

 Đoàn Thanh Liêm

*     *     *

Tôi sinh trưởng tại tỉnh Nam Định trong vùng đồng bằng sông Hồng thuộc miền Bắc. Nhưng từ năm 1954 lúc đến tuổi 20, thì di cư vào miền Nam và lập nghiệp ở Sài gòn cho đến ngày qua định cư bên nước Mỹ kể từ năm 1996.

Từ trên 60 năm nay, tôi có duyên quen biết gắn bó với nhiều bạn hữu xuất thân từ tỉnh Quảng Ngãi là một khu vực mà theo vị trí địa lý, thì nằm ở giữa khỏang cách từ Nam Định tới Sài gòn.

Nay nhân dịp đầu xuân Bính Thân 2016, tôi xin ghi lại những kỷ niệm thật dễ thương với một số trong những người bạn thân thiết đó, lần lượt như sau đây.

I – Luật sư Bùi Chánh Thời.

Anh Thời là một sinh viên học chung lớp với tôi tại Đại học Luật khoa Sài gòn bắt đầu từ năm 1955 và đến năm 1958, thì chúng tôi cùng tốt nghiệp văn bằng Cử nhân Luật khoa. Sau đó, chúng tôi cùng hành nghề luật sư nên vẫn thường gặp nhau nơi pháp đình Sài gòn. Vào giữa thập niên 1960, anh Thời mở chung văn phòng luật sư với anh bạn đồng nghiệp Đòan Ý cũng là một đồng môn với chúng tôi.

Anh Thời lập gia đình sớm, ngay từ cái thời còn là sinh viên, anh nói đặc giọng Quảng ngãi nghe hơi nặng, mà người bạn đời của anh là chị Thân Thị Tố Tâm thì lại nói giọng Huế nghe thật là du dương. Trong khi phần đông sinh viên chúng tôi còn phải đi xe đạp, thì anh Thời đã có xe hơi để thường chở chị ấy đi dậy học tại trường Gia Long rồi.

Trước năm 1975, luật sư Thời là một nhân vật khá nổi tiếng không những với nghiệp vụ biện hộ cho các thân chủ trước các tòa án, mà anh còn tham gia việc giảng dậy về luật pháp tại Đại học Huế. Về chính trị, anh cũng tham gia sinh họat thật sôi nổi cùng với các bạn có chung một lập trường đối lập được gọi là thành phần thứ ba. Giới báo chí liệt kê anh vào nhóm thân với khối Phật giáo Ấn Quang – mà có người còn nói là anh Thời đã có thời gian sinh sống trong một ngôi chùa ở miền Trung. Hồi còn là một học sinh ở Huế, anh Thời đã nổi tiếng với những bài thơ được nhiều bạn trẻ ưa thích. Anh lấy bút hiệu là Như Trị – cùng thời với nhà thơ Tạ Ký nữa. Anh quen nhiều với anh Cao Huy Thuần là bạn cùng học luật với chúng tôi. Đó là một trí thức khá nổi tiếng mà đã qua dậy học và định cư ở Pháp từ lâu.

Thế nhưng sau 1975, mọi họat động chuyên môn của giới luật sư chúng tôi cũng như lọai sinh họat chính trị nói trên thì đều bị ngưng trệ tất cả. Và cũng giống như đại đa số những bạn đồng nghiệp khác, luật sư Thời đã không còn có cơ hội thi thố tài năng đang độ chín mùi của mình nữa. Anh sống âm thầm kín đáo lặng lẽ, thu hẹp sinh họat trong phạm vị nhỏ bé của riêng gia đình mình mà thôi.

Chẳng bao lâu sau, anh chị Thời lại còn gặp phải một tai họa thật là não nề đau đớn. Đó là vào năm 1978 – 79, anh chị gửi hai cháu nhỏ đi vượt biên cùng với gia đình anh chị Luật sư Nguyễn Hữu Lành trong chuyến tàu có nhiều nhân vật tên tuổi khác ở miền Nam. Ấy thế, mà con tàu bị biệt tăm giữa biển khơi, anh chị không bao giờ được biết tung tích của hai đứa con của mình ra sao nữa. Để rồi sau đó, cả hai anh chị cũng phải liều mình đem một cháu út ra đi và lần này anh chị đã gặp may mắn mà đến định cư ở Australia.

Vào cuối năm 2011, tôi đã có dịp đến thăm gia đình anh chị Thời tại thành phố Canberra là thủ phủ của Liên bang Australia. Sau mấy chục năm gặp lại nhau, cả hai chúng tôi đều mừng mừng tủi tủi, thật là cảm động chuyện trò trao đổi tin tức về một số bạn hữu thân thiết đã từng sát cánh với nhau bao nhiêu năm xưa ở quê nhà Việt nam. Tôi nhận thấy anh chị đã đạt tới tình trạng trầm lắng bình thản sau bao nhiêu nghịch cảnh sóng gió cuộc đời – đặc biệt là thái độ an nhiên tự tại để tiếp tục sống bên nhau trong những ngày tháng của tuổi xế chiều.

Hai anh bạn trẻ cùng đi với tôi bữa đó, thì xưa kia cũng đã từng là học trò của luật sư Thời, nên họ đều nhắc lại những kỷ niệm thật sâu đậm với vị thày khả kính thuở ấy. Và rõ ràng cuộc trùng phùng này đã làm sống lại cái tình cảm thân thương và niềm an ủi chân thật giữa hai phía anh chị Thời với ba người chúng tôi vào một ngày mùa hè ở Úc châu cuối năm 2011 vậy.

II – Thày Thích Tâm Quang.

Bắt đầu từ năm 1966, lúc tôi giữ nhiệm vụ Quản lý chương trình phát triển quận 6 Sài gòn, thì hay có dịp gặp gỡ trao đổi với Thày Tâm Quang là một tu sĩ từ miệt Quảng Ngãi vào làm việc Phật sự ở khu vực Phú Lâm gần với ngã ba Cây Da Xà. Ông thày còn rất trẻ cỡ trên dưới tuổi 25, nhưng có sức làm việc bền bỉ nhẫn nại ít ai sánh kịp. Ông không lo xây cất chùa, mà lại dồn hết nỗ lực vào việc mở trường học cho các em nhỏ tại địa phương có nhiều gia đình lao động nghèo khó. Và ngòai ra thì đi giúp những nơi có nhiều nạn nhân chiến cuộc đến tạm cư.

Với thái độ cởi mở hồn nhiên, ông đi tiếp xúc với nhiều giới chức tại Bộ Xã Hội cũng như tại những cơ quan từ thiện nhân đạo quốc tế và tạo được mối thiện cảm sâu xa của nhiều nhân vật đặc trách về công tác xã hội ở Sài gòn thời kỳ trước năm 1975. Nhờ có sự tín nhiệm đó, mà mỗi khi ông thày cần đến dụng cụ huấn nghệ hay vật phẩm gì để giúp đồng bào, thì các cơ quan xã hội này luôn sẵn sàng cung cấp cho thày lãnh nhận để đem phân phối lại cho bà con nạn nhân thiên tai bão lụt hay nạn nhân chiến cuộc tại các địa phương xa xôi hẻo lánh.

Qua sự giới thiệu của thày Tâm Quang mà tôi có dịp gặp gỡ quen biết với Thượng Tọa Thích Hồng Ân là vị sư phụ của ông và cũng là bậc tu sĩ cao cấp nhất tại Quảng Ngãi. Và vào năm 1972, nhân chuyến đi thăm các cơ sở cứu trợ nạn nhân chiến cuộc tại miền Trung, tôi đã có dịp đến thăm viếng ngôi chùa trên núi Thiên Ấn là cơ sở tôn giáo lâu đời mà hồi ấy do Thày Hồng Ân phụ trách trông coi. Tôi vẫn còn nhớ ở phía chân núi còn có mộ phần của nhà ái quốc Hùynh Thúc Kháng được bà con ở địa phương chung nhau xây dựng và bảo trì khá tươm tất tại đây. Quả thật địa danh “Núi Ấn, Sông Trà” là một thắng cảnh đặc trưng nổi bật của tỉnh Quảng Ngãi – tức là núi Thiên Ấn và sông Trà Khúc.

Và cũng qua thày Tâm Quang mà tôi còn quen biết được cả ba người anh em đều là những nhân vật có tên tuổi ở Quảng Ngãi nữa. Đó là các anh Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Văn Diễn và Nguyễn Văn Hàm. Cả ba anh đều đi dậy học, viết văn viết báo, làm thơ. Chỉ có anh Diễn ở lại Quảng Ngãi mà nay đã qua đời. Còn anh Xuân và Hàm đều sinh sống lâu năm ở Sài gòn.

Tôi còn rất nhiều kỷ niệm với thày Tâm Quang qua những chuyến đi công tác cứu trợ nạn nhân chiến cuộc ở Bình Tuy, Bà Rịa, Long Khánh v.v… Thông thường, thày luôn được Thượng Tọa Thích Quảng Long hồi đó đảm trách Tổng Vụ Xã Hội của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất cho mượn xe và cả tài xế để chuyên chở đi khắp nơi thăm viếng úy lạo đồng bào đang phải lánh nạn trong các khu tạm cư hoặc di chuyển từ vùng đất Quảng Trị vào miền Nam.

Sau 1975, mặc dầu gặp nhiều khó khăn, chúng tôi vẫn có dịp gặp lại nhau, thường là thày Tâm Quang đến thăm tôi tại nhà và cho biết tin tức của nhiều bà con bạn hữu khác. Quả thật, tình cảm thân thiết giữa chúng tôi mỗi ngày càng thêm bền chặt, gắn bó lâu bền. Là người tận tâm chăm sóc cho giới bình dân lao động theo đúng tinh thần từ bi hỉ xả của Đức Phật, thày Tâm Quang cũng còn có thái độ cởi mở phóng khóang và thuận thảo đối với giới tu sĩ và tín đồ Công giáo và Tin lành nữa.

Tôi thật nhớ câu nói của thày đã nói với tôi từ gần 50 năm trước, đó là: Người tu luyện theo giáo l‎ý nhà Phật thì luôn tìm cách thực hành phương châm này “Tự độ để độ tha. Tự giác để giác tha”.

Mới đây vào năm 2011 – 2012, thày Tâm Quang lại có dịp qua Mỹ và chúng tôi lại gặp nhau nhiều lần để hàn huyên tâm sự ngay tại Quận Cam ở California. Thày cũng đến thăm Bác sĩ Trần Ngươn Phiêu tại thành phố Amarillo tiểu bang Texas và đã có mặt cùng với người thân trong những giờ phút cuối cùng của Bác sĩ Phiêu vốn là người bạn tâm huyết lâu năm của thày.

III – Một số người bạn khác nữa xuất thân từ Quảng Ngãi.

Dĩ nhiên là tôi còn quen biết nhiều người quê ở Quảng Ngãi. Nhưng vì bài báo có giới hạn, nên tôi xin ghi vắn tắt về hai người bạn lớn tuổi đã qua đời và một người bạn trẻ hiện sinh sống ở Canada.

31 – Nhà báo lão thành Hồ Văn Đồng.

Anh Đồng là một nhà báo lâu năm ở miền Nam. Anh cùng lứa tuổi với các anh Dõan Quốc Sĩ, Hùynh Văn Lang, tức là lớn hơn tôi cả một con giáp. Hồi trước 1975, tôi có gặp anh Đồng tại nhà Luật sư Trần Văn Tuyên một vài lần, nhưng chưa có dịp nói chuyện trao đổi nhiều với anh. Vào năm 2001 – 2002, tôi mới hay có dịp gặp gỡ chuyện trò tâm sự với anh khi thì ở Virginia, khi thì ở California. Nhà báo Phạm Bá Vinh chủ bút tờ Sóng Thần có cho tôi biết là chính ông Hồ Văn Đồng là một vị huynh trưởng đã tận tình hướng dẫn và truyền nghề viết báo cho anh.

Đóng góp cuối cùng của anh Đồng là đã hòan thành việc dịch thuật sang tiếng Việt cuốn sách “Le dossier noir du Communisme” (Hồ sơ đen của chủ nghĩa Cộng sản) do giới nghiên cứu sử học bên Pháp sọan thảo. Anh đã ra đi vào năm 2006 ở Virginia vào tuổi 84.

32 – Giáo sư Phạm Văn Diêu.

Là một giáo sư về Văn học Việt nam cả ở Trung học và Đại học, anh Diêu được nhiều người ái mộ với công trình nghiên cứu nghiêm túc về văn chương quốc ngữ. Điểm đáng chú ‎ ý nhất của anh Diêu là : Tuy là người cháu gọi ông Phạm Văn Đồng là chú ruột, nhưng anh Diêu lại có lập trường quốc gia khác hẳn với ông Đồng là một đảng viên cộng sản cấp cao. Sau năm 1975, anh Diêu không hề tỏ ra là kẻ a dua, đứng về phía bên cộng sản là kẻ thắng cuộc như dân gian thường nói đó là cái “thái độ phù thịnh”.

Lần cuối cùng tôi gặp anh Diêu là vào giữa năm 1982, anh tỏ ra không có gì là mặn mà với chế độ cộng sản cả. Rất tiếc là anh Diêu đã mất sớm vào cuối năm 1982 lúc chưa đến 55 tuổi. Con cháu anh Diêu hiện nay phần đông cư ngụ tại nước ngòai như Canada, Mỹ.

33 – Kỹ sư Lê Quang Phiêu cỡ tuổi ngòai 40 hiện ở Canada.

Năm 2012, nhân dịp đến thăm Canada, tôi đã có dịp gặp em Phiêu tại thành phố Toronto. Tôi liền hỏi em có bà con gì với cụ Lê Quang Sách là một vị chức sắc có tên tuổi của Đạo Cao Đài ở Quảng Ngãi, Phiêu gật đầu xác nhận em là cháu gọi cụ Sách là bác mà năm đó đã trên 85 tuổi. Nghe vậy, tôi bèn nhờ Phiêu hỏi ông bác giùm tôi về vụ rất đông tín đồ Cao Đài bị Việt minh cộng sản sát hại tại Quảng Ngãi hồi tháng 8 & 9 năm 1945. Em nhận lời và vào tháng 4 năm 2015, tôi lại đến Toronto và gặp Phiêu để hỏi về chuyện này. Phiêu cho biết đã đi California thăm bác Sách và được bác nói cho biết nhiều chi tiết về vụ thảm sát này – mà riêng về phía tín đồ Cao Đài, thì con số nạn nhân bị sát hại đã lên tới gần 3,000 người.

Cụ thể là chính cụ Sách lúc đó cũng bị bắt cùng với thân phụ và bao nhiêu bà con khác nữa. Trong vụ thảm sát này, ông cụ thân sinh là ông nội của em Phiêu thì bị giết, còn người con là ông Sách vì theo lời khuyên của cha mà khai nhỏ tuổi đi nên mới thóat chết.

Thành ra cụ Sách là một nhân chứng rất khả tín mà hiện còn sống để cung cấp cho chúng ta những tư liệu thật chính xác về vụ tàn sát bạo ngược này do người cộng sản cuồng tín gây ra ngay từ năm 1945 mà họ gọi là “Cách Mạng Tháng Tám” đó vậy.

IV – Những người bạn đã từng làm việc ở Quảng Ngãi.

Ngòai ra, tôi cũng còn có rất nhiều người bạn thân thiết quê ở miền Bắc mà lại có thời đến làm việc tại Quảng Ngãi. Điển hình như trường hợp các bạn sau đây.

41 – Giáo sư Uông Đại Bằng.

Sau khi tốt nghiệp Đại học sư phạm năm 1962, thì anh Bằng được cử về dậy học tại trung học Trần Quốc Tuấn ở thị xã Quảng Ngãi. Trong mấy năm phục vụ ở đây, ngòai chuyện giảng dậy ở nhà trường anh Bằng còn nhiệt tình tham gia sinh họat với các em thanh thiếu niên ở địa phương, nên hiện vẫn còn giữ được nhiều kỷ niệm với bà con ở đây. Ca sĩ Hồng Vân hồi đó cỡ tuổi 15 – 16 cũng là một học sinh nổi tiếng là rất hăng hái tham gia với sinh họat văn nghệ của trường trung học công lập lớn nhất tại Quảng Ngãi.

Sau này, từ năm 1966 cho đến 1975, anh Bằng về làm Hiệu trưởng trung học Lương Văn Can ở quận 8 Sài gòn. Anh được các học sinh và phụ huynh rất yêu mến vì sự tận tụy hy sinh của anh trong sự nghiệp giáo dục nơi địa phương được coi là kém phát triển nhất của thành phố Sài gòn.

Cụ thể là hiện nay các em cựu học sinh Lương Văn Can ở trong nước vẫn luôn mời thày Hiệu trưởng Uông Đại Bằng đến tham dự những buổi hội ngộ hàng năm với các em. Và các em ở hải ngọai vẫn tổ chức các buổi gặp gỡ với ông thày mỗi khi thày có dịp đi thăm bà con tại Úc châu hay tại Mỹ.

42 – Giáo sư Phạm Tất Hanh.

Cũng vào đầu thập niên 1960, thì anh Hanh đến dậy Anh văn tại Quảng Ngãi. Và đặc biệt, anh Hanh rất chăm lo việc sinh họat về mặt tâm linh đạo đức cho giới thanh thiếu niên công giáo ở địa phương. Sau này anh về Sài gòn và vẫn tiếp tục dậy môn Anh văn cho các học sinh trung học. Và trong số các học sinh này, rất nhiều em đã đi tu và trở thành linh mục, nữ tu công giáo.

Vì sự tận tụy chăm sóc bồi dưỡng cho học sinh như thế, nên thày Hanh được sự quý mến chân tình của nhiều thế hệ học sinh, trong đó có nhiều em ở Quảng Ngãi mà đã từng được thày giáo Hanh hướng dẫn từ nhiều năm trước.

Hơn nữa, từ ngày qua định cư ở Mỹ anh Hanh còn có sáng kiến thành lâp Quỹ Học Bổng Nguyễn Trường Tộ để trợ giúp những học sinh ở miệt quê Gia Kiệm Long Khánh siêng năng học tập mà gia đình gặp khó khăn về kinh tế. Sau khi anh Hanh qua đời vào năm 2011 vì bệnh ung thư, thì Quỹ Học Bổng này được bà con ở địa phương đặt tên mới là Quỹ Học Bổng Phạm Tất Hanh.

43 – Anh chị người Mỹ Earl và Pat Martin.

Earl Martin và Pat Hostetter là hai thiện nguyện viên thuộc tổ chức xã hội Mennonite Central Committee (MCC) của Giáo Hội Tin Lành Mennonite làm việc tại Quảng Ngãi từ năm 1967 để giúp các nạn nhân chiến cuộc. Vào năm sau hai người làm đám cưới và tiếp tục công tác nhân đạo tại Quảng Ngãi. Sau khi cả hai về học thêm ít lâu tại Đại học Stanford, thì trở lại phục vụ ở Việt nam cho đến năm 1975.

Earl Martin có tên Việt nam là Chú Kiến. Anh kể cho tôi nghe câu chuyện thật ngô nghĩnh thế này: “Hồi mới đến, tôi phải đi tìm nhà để mướn ở thành phố Quảng Ngãi. Trẻ con thấy lạ bu theo tôi đông lắm. Rồi vào lúc đứng trước cửa một nhà nọ, tôi giẫm phải một đàn kiến nên bị nó đốt ngứa quá, đành phải dậm chân hòai cho kiến chạy đi. Lũ trẻ bèn kêu to lên: Kiến cắn, Kiến cắn v.v… Và từ đó, trẻ con đặt cho tôi cái tên mới là chú Kiến”.

Còn chị Pat, thì có tên là Cô Mai. Anh chị nói và đọc được tiếng Việt và quen biết gắn bó thân tình với khá nhiều bà con ở Quảng Ngãi.

Pat Martin có lần tâm sự với tôi: “ Là người Mỹ, tôi rất đau buồn về vụ thảm sát ở Mỹ Lai do quân đội Mỹ gây ra…” Và tôi cũng đã góp lời với chị rằng : “Dĩ nhiên là người Việt nam, thì tôi cũng hết sức đau đớn với vụ thảm sát ở Huế hồi Tết Mậu Thân 1968 do chính người cộng sản Việt nam gây ra vậy…”

Từ năm 2000 đến nay, tôi thường đến cư ngụ tại nhà anh chị ở thành phố Harrisonburg tiểu bang Virginia, để tham dự những khóa hội thảo về Xây dựng Hòa bình do Đại học Eastern Mennonite University (EMU) tổ chức vào mùa hè mỗi năm (mà thường được gọi là Summer Peacebuilding Program = SPI). Qua anh chị Earl & Pat Martin, tôi học hỏi được bao nhiêu điều quý‎ báu mà những người yêu chuộng Hòa bình đang cố gắng theo đuổi thực hiện tại khắp nơi trên thế giới – với tư cách là thành viên của các tổ chức thuộc khu vực Xã hội Dân sự.

V – Để tóm lược lại.

Bài viết đến đây đã khá dài rồi, tôi chỉ xin tóm lược lại trong vài điểm như sau:

51 – Thứ nhất: Cũng như Quảng Nam ở phía Bắc và Bình Định ở phía Nam, Quảng Ngãi quả là một nơi xứng đáng với cái danh hiệu “Địa Linh – Nhân Kiệt”. Nhưng từ khi người cộng sản nắm giữ được quyền bính trong tay, thì họ đã gây ra không biết bao nhiêu đau thương khổ ải cho bà con nơi “miền đất cày lên sỏi đá” này. Cụ thể là vụ sát hại tập thể hàng mấy ngàn người ngay trong tháng 8 và 9 năm 1945.

Cũng như vụ thảm sát Tết Mậu Thân 1968 ở Huế, sự việc độc ác tàn bạo tày trời này – dù cách nay đã 70 năm – thì chúng ta cũng không thể nào dễ dàng mà bỏ qua cho người cộng sản được.

52 – Thứ hai: Hiện nay số bà con gốc từ Quảng Ngãi đang định cư ở nước ngòai khá đông và đang quy tụ lại với nhau qua các Hội Ái Hữu – để vừa an ủi tương trợ lẫn nhau, vừa tìm cách giúp đỡ thế hệ trẻ ở bên quê nhà. Đó là điều thật đáng phấn khởi và tôi xin thành thực cầu chúc cho Quý Hội Ái Hữu Quảng Ngãi tiếp tục đạt thêm nhiều thành quả tốt đẹp hơn nữa vậy./

Costa Mesa California, cuối năm Ất Mùi 2015

Đoàn Thanh Liêm

Bao giờ mới hết tình trạng bệnh viện quá tải?

Bao giờ mới hết tình trạng bệnh viện quá tải?

Anh Vũ, thông tín viên RFA
2015-10-10

  • RFA
  • 000_Hkg9725957-622.jpg

Một bệnh viện ở Hà Nội, ảnh minh họa chụp trước đây.

AFP

Your browser does not support the audio element.

Phải cam kết nằm ghép

Bệnh nhân phải ký giấy cam kết đồng ý nằm ghép khi đến điều trị tại bệnh viện Nhiệt đới Trung ương tại Hà Nội. Đây là tin do tờ Tuổi Trẻ loan đi hôm đầu tháng 10. Điều này cho thấy tình trạng quá tải ở các bệnh viện tại Việt Nam là hết sức đáng lo ngại.

Việt Nam nằm trong danh sách 33 quốc gia có tỷ lệ giường bệnh thấp nhất trên thế giới, 1 giường bệnh/1.000 dân.

Thống kê của Cục Quản lý Khám chữa bệnh – Bộ Y tế cho biết, hiện nay tình trạng các bệnh viện công đang quá tải ở mức trầm trọng. Công suất sử dụng giường bệnh luôn ở mức từ 90-110%, bệnh nhân thường phải nằm 2-3 người/giường, thậm chí có nơi tới 4-5 người/giường. Trong lúc đó tỷ lệ bác sĩ trên 1 vạn dân mới ở mức 7,4 bác sĩ/ 10.000 người.

Từ hôm vào bệnh viện con tôi có được nằm ở giường đâu, toàn nằm dưới đất chứ làm gì có giường, vì còn các cháu bé hơn con mình nên mình phải nhường. Có đến 4 cháu chung một giường thì làm sao mình có thể nằm được.
-Ông Thịnh

Do đó, tình trạng ở các bệnh viện 2-3 người bệnh nằm chung một giường hay ngồi la liệt ngoài hành lang, hoặc phải chầu trực xếp hàng khám chữa bệnh từ 4-5 giờ sáng là hiện tượng hết sức phổ biến.

Ông Thịnh, quê ở Nam Định một người nhà bệnh nhân đang điều trị tại bệnh viện Nhi Trung ương ở Hà nội cho biết:

“Từ hôm vào bệnh viện con tôi có được nằm ở giường đâu, toàn nằm dưới đất chứ làm gì có giường, vì còn các cháu bé hơn con mình nên mình phải nhường. Có đến 4 cháu chung một giường thì làm sao mình có thể nằm được.”

Điều đáng nói là, tình trạng nằm ghép 2-3 người bệnh/giường được coi là chuyện đương nhiên, và người bệnh phải biết chấp nhận. Ông Thành quê ở Thanh hóa tiếp lời:

“Bệnh viện đông quá, phải nằm 02 cháu một giường nhưng do các cháu ốm đau nhiều quá thì phải chấp nhận như thế, biết làm sao được?”

Tình trạng quá tải ở các bệnh viện hiện nay đã ở mức đáng báo động; nhất là mỗi khi xảy ra dịch bệnh. Nói về tình trạng quá tải ở các bệnh viện hiện nay, BS Đông ở bệnh viện Ung bướu TP. HCM ghi nhận:

“Từ trước đến giờ bệnh viện luôn quá tải, nguyên nhân là do nguồn bệnh nhân từ các tỉnh chuyển lên thêm tới 60-70%. Theo định biên thì bệnh viện có 1.300 giường nhưng chỉ có 700 giường nội trú thôi, nhưng số bệnh nhân nội trú luôn là 1.700-1800 người, kể cả bệnh nhân ngoại trú là 8.000 người. Vì thế tình trạng một giường nằm 2-3 người thậm chí không phải là nằm nữa, mà gọi là ngồi.”

Phòng cấp cứu của một bệnh viện công ở Việt Nam.

Theo báo Thanh niên online, Bộ Y tế cho biết tình trạng quá tải bệnh nhân sẽ làm chất lượng khám chữa, chăm sóc người bệnh tại bệnh viện bị ảnh hưởng. Ngoài ra môi trường bệnh viện cũng dễ bị nhiễm khuẩn hơn và cũng là nguyên nhân dẫn đến nhiều tiêu cực trong ngành y như: vòi vĩnh, hạch sách người bệnh và gây ra nguy cơ mất an ninh trong bệnh viện.

Đã có 20 bệnh viện tuyến trung ương ký cam kết không để bệnh nhân nằm ghép và thực hiện nghiêm túc thông tư số 14/2014/TT-BYT ngày 14/4/2014 về quy định việc chuyển tuyến giữa các cơ sở khám bệnh, chữa bệnh hoặc các trường hợp từ chối tiếp nhận người bệnh trái quy định gây ảnh hưởng sức khỏe của người bệnh, làm bức xúc đối với người bệnh.

Nguyên nhân

Trả lời câu hỏi: nguyên nhân do đâu khiến cho tình trạng quá tải ở các bệnh viện trở nên trầm trọng?

Do khả năng và chất lượng khám chữa bệnh ở các tuyến khác nhau, nên người dân không tin các bệnh viện ở tuyến cơ sở, họ đã bằng mọi cách tìm về các bệnh viện tuyến trên để khám chữa và điều trị. BS Quảng ở bệnh viện Đa khoa Đan phượng, Hà Nội cho biết:

“Nếu như bệnh viện được đầu tư trang thiết bị thì bệnh viện sẽ đáp ứng được nhu cầu khám chữa bệnh, không phải chuyển bệnh nhân lên tuyến trên sẽ giảm được tình trạng quá tải. Đồng thời các bác si sẽ được phát huy năng lực, được sử dụng các thiết bị hiện đại từ đó sẽ nâng cao chất lượng điều trị. Và sẽ tạo được sự hài lòng của người bệnh khi đến khám chữa bệnh.”

Nguyên nhân cơ bản là số giường bệnh trên đầu người quá thấp, số bệnh nhân nội trú trong 20 năm qua tăng gấp 10 lần, song số giường bệnh chỉ tăng có 2 lần. Bên cạnh đó đầu tư của ngân sách nhà nước dành cho ngành Y tế ở mức quá thấp, đặc biệt là vốn cho xây dựng bệnh viện còn quá ít, BS Đông khẳng định:

Tình trạng quá tải hiện nay của của chúng ta đã quá căn cơ, nguyên nhân cơ bản nhất là chúng ta thiếu nhân lực và thứ 2 là do chúng ta quá thiếu bệnh viện.
-BS Đông

“Tình trạng quá tải hiện nay của của chúng ta đã quá căn cơ, nguyên nhân cơ bản nhất là chúng ta thiếu nhân lực và thứ 2 là do chúng ta quá thiếu bệnh viện.”

Một thực tế khá trớ trêu, trong lúc các bệnh viện công thì quá tải song các bệnh viện hay các cơ sở y tế tư nhân được đầu tư với số lượng vốn lớn, khang trang lại đang phải đối mặt với vấn đề thiếu bệnh nhân. Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là do chính sách Bảo hiểm Y tế còn quá nhiều bất cập. BS Hưng thuộc bệnh viện Chuyên khoa Nội Khánh Lương, một bệnh viện Tư nhân ở Hà nội giải thích:

“Vì đa số bà con ta có mức sống còn quá thấp nên là khám chữa bệnh họ chỉ trông chờ vào Bảo hiểm Y tế, mà Bảo hiểm Y tế thì các nơi khác chuyển đến thì họ được giảm 40%. Nhưng bây giờ khám ngoại trú thì họ không được giảm đồng nào. Chính vì thế mà họ không dám đến khám chữa bệnh ở các bệnh viện ngoài công lập.”

Tuy vậy, trong thời gian qua ở các BV luôn có các nỗ lực bằng nhiều cách khác nhau để giảm thiểu vấn đề quá tải của bệnh viện và bước đầu cũng đã đạt được những kết quả nhất định. Nói về giải pháp, BS Vĩnh ở bệnh viện Nhi trung ương cho biết:

“Bằng cách tạo ra một lớp lọc nữa, tức là với những trường hợp người bệnh nếu cho về nhà thì chưa yên tâm, nhưng nếu cho ở lại viện thì chưa cần thiết thì chúng tôi đưa họ vào khu vực lưu ngắn để theo dõi họ trong khoảng 4-5 giờ đồng hồ.”

Để giải quyết tình trạng quá tải thì không chỉ xây thêm bệnh viện hoặc tăng số giường bệnh, mà phải tăng chất lượng điều trị, một cán bộ thuộc Trung tâm Phát triển năng lực quản lý khám, chữa bệnh – Cục Quản lý khám chữa bệnh – Bộ Y tế cho chúng tôi biết về giải pháp:

“Đầu tiên là phải nâng cao chất lượng điều trị, làm thế nào để giảm số ngày nằm viện càng ít càng tốt, bằng cách chúng tôi sẽ đưa ra các tiêu chuẩn được nằm viện một cách chặt chẽ, không cho nhập viện một cách ồ ạt. Đối với các bệnh nhân không xứng đáng phải nằm viện thì chúng tôi sẽ chuyển xuống tuyến dưới hoặc cho họ điều trị tại nhà với các tư vấn thật là chi tiết.”

Người dân thiếu đói, thất học, bệnh tật nhưng không được chạy chữa đúng mức là những hình ảnh thể hiện sự nghèo đói, kém văn minh, đồng thời qua đó cũng cho thấy sự quan tâm của nhà nước đối với dân chúng ở mức độ nào? Hậu quả của quá tải bệnh viện không những làm cho người bệnh gặp rất nhiều khó khăn, phiền toái mà còn gây nhiều hệ lụy xấu cho ngành Y tế.

Người di dân kéo tới quá đông, mức ủng hộ bà Merkel giảm

Người di dân kéo tới quá đông, mức ủng hộ bà Merkel giảm
Nguoi-viet.com
BERLIN, Đức (AFP) – Sự ủng hộ của dân chúng dành cho đảng của nữ thủ tướng Đức Angela Merkel đã rớt xuống mức thấp nhất từ hai năm nay, theo kết quả một cuộc thăm dò dư luận được công bố hôm Chủ Nhật, do các bất mãn ngày càng tăng về số người di dân kéo tới quá đông.

 

Một người tị nạn khoe bà Angela Merkel một tấm hình “selfie” trong một chuyến thăm viếng trại tị nạn của bà Merkel hôm 10 Tháng Chín, 2015. (Hình: AFP Photo/Bernd Von Jutrczenka)

Sự ủng hộ dành cho đảng Dân Chủ Thiên Chúa Giáo (CDU) đã giảm 2 điểm, xuống còn 38%, thấp nhất kể từ sau cuộc bầu cử quốc hội hồi Tháng Chín năm 2013, theo kết quả cuộc thăm dò hàng tuần mới nhất do tờ báo Bild am Sonntag thực hiện.

Có tới gần 50% dân Đức tin rằng quyết định mở cửa đón tất cả người di dân tị nạn chiến tranh của bà Merkel là sai lầm. Chỉ có khoảng 39% dân Đức ủng hộ thủ tướng Merkel.

Cuộc thăm dò cũng cho thấy các đảng phái đòi hỏi Đức phải đóng cửa, không để người di dân tràn vào, hiện đang thắng thế.

Đức dự trù sẽ đón nhận từ 800,000 đến 1 triệu người di dân chỉ trong năm nay.

Bà Merkel cho đến nay vẫn khẳng định rằng nước Đức có đủ khả năng để đón nhận số người này.

Tuy nhiên, sự nghi ngại của dân Đức đang ngày càng gia tăng, nhất là ở khu vực Bavaria ở phía Nam, cửa ngõ vào Đức của nhiều di dân mới tới. (V.Giang)

Luật sư chân chính, luật sư bất chính

Luật sư chân chính, luật sư bất chính

Luật sư Võ An Đôn trong phiên xử vụ công an đánh chết anh Ngô Thanh Kiều.

Trà Mi-VOA

11.10.2015

Luật sư Võ An Đôn trong phiên xử vụ công an đánh chết anh Ngô Thanh Kiều.

Một luật sư trẻ nổi tiếng vì phục vụ người nghèo miễn phí kêu gọi một hệ thống tam quyền phân lập để lành mạnh hóa nền tư pháp, bảo vệ công lý tại Việt Nam và vực dậy lương tâm đạo đức nghề nghiệp của giới luật sư.
Luật sư Võ An Đôn ở Phú Yên, một luật sư nghèo được nhiều người biết đến từ sau vụ án của ông Ngô Thanh Kiều bị 5 công an Tuy Hòa đánh chết, vừa gây bão công luận sau loạt bài viết trên Facebook bàn về chuyện chạy án của giới luật sư trong nền pháp lý nhiều lỗ hổng và môi trường xã hội đầy tham nhũng tại Việt Nam. Trò chuyện với Tạp chí Thanh Niên VOA hôm nay, luật sư Đôn chia sẻ những trăn trở nghề nghiệp, về điều mà anh mô tả là ‘luật sư chân chính’ và ‘luật sư bất chính’  trong thông điệp kêu gọi mọi người góp phần làm trong sạch đội ngũ luật sư và ngành luật pháp còn nhiều bất cập trong nước.

Luật sư Đôn: Bài viết của tôi đã nói lên thực trạng của ngành luật sư hiện nay. Ai cũng biết tình trạng chạy án hiện nay là rầm rộ. Người ta sợ đụng chạm tới quyền lợi nên không ai dám nói. Mình nêu lên vấn đề thì xã hội rất quan tâm.

Trà Mi: Luật sư nêu lên vấn đề ‘chân chính’ và ‘bất chính’. Theo ông, vì sao có luật sư bất chính?

Luật sư Đôn: Trong giới luật sư tôi biết có nhiều nguyên nhân, nhưng cơ chế là yếu tố chính. Nhiều luật sư nhiều khi không muốn, nhưng cũng phải chạy án vì nếu làm luật sư chân chính thì rất nghèo, không đủ sống. Cho nên phải chạy án để tồn tại. Bởi lẽ các cơ quan tố tụng ở Việt Nam không độc lập, quyền lực nằm trong tay thẩm phán. Cho nên, luật sư ra tòa nói cũng như không. Án thì là án bỏ túi. Để đạt hiệu quả cho khách hàng, luật sư phải chạy án để có tiền, có khách. Nếu luật sư không chạy án, chả ai thèm nhờ. Cho nên việc hành nghề của luật sư chân chính rất là khó khăn. Luật sư phải chung chi, chạy chọt, liên kết với điều tra viên, kiểm sát viên, thẩm phán. Nó như một thị trường, mức án bao nhiêu có giá bao nhiêu. Người ta mốc nối với nhau chứ luật sư mà ra nói không thì chẳng ai nghe hết.

Trà Mi: Nhưng ‘luật sư bất chính’ không chỉ do hệ thống hay mặt bằng chung, phải chăng đạo đức nghề nghiệp và lương tâm của người luật sư cũng góp phần cho việc đó?

Trong giới luật sư tôi biết có nhiều nguyên nhân, nhưng cơ chế là yếu tố chính. Nhiều luật sư nhiều khi không muốn, nhưng cũng phải chạy án vì nếu làm luật sư chân chính thì rất nghèo, không đủ sống. Cho nên phải chạy án để tồn tại…Nếu luật sư không chạy án, chả ai thèm nhờ. Cho nên việc hành nghề của luật sư chân chính rất là khó khăn.

 Luật sư Võ An Đôn.

Luật sư Đôn: Nhưng cái lớn nhất vẫn là do cơ chế. Nó vận hành bộ máy tư pháp như vậy thì luật sư chân chính sống không được, phải vật vả, phải làm một nghề khác để tồn tại.

Trà Mi: Về mặt pháp lý có những biện pháp chế tài nào đối với các hoạt động của luật sư bất chính?

Luật sư Đôn: Các cơ quan điều tra như công an, viện kiểm sát hay tòa án phải vào cuộc nhưng những cơ quan này lại liên kết với luật sư chạy án thì ai vào cuộc đây? Rất khó. Các cơ quan tiến hành tố tụng đã không độc lập, còn liên kết chặt chẽ với luật sư chạy án thì khó mà phát hiện được lắm.
Trà Mi: Trước nay có những vụ án nào xét xử những luật sư bất chính để nêu gương cho xã hội, làm trong sạch hóa bộ máy pháp luật không?
Luật sư Đôn: Hiếm hoi lắm mới bắt được họ. Luật sư nhận tiền chạy án mà làm không được thì trả tiền lại, chẳng ai kiện. Trường hợp luật sư ăn quỵt luôn bị người ta kiện mới lộ. Có trường hợp xảy ra như nguyên đơn và bị đơn đều nhờ luật sư chạy án thì thẩm phán xử cho bên nào cũng có lợi một ích.

Trà Mi: Luật sư chân chính và luật sư bất chính sướng khổ ra sao?

Luật sư Đôn: Luật sư chân chính rất khổ, nghèo, không có thu nhập, thấy cảnh trái lương tâm-đạo đức rất đau lòng. Khổ cả vật chất lẫn nội tâm. Nhưng đổi lại, họ được người dân và đồng nghiệp ủng hộ, tôn trọng. Còn luật sư chạy án rất giàu có nhưng có nỗi khổ riêng như phải nịnh nọt, chung chi, quà cáp, ăn nhậu với quan tòa.

Trà Mi: Có ý kiến cho rằng trong đời sống vật chất ngày nay, không thể tồn tại bằng sự ngưỡng mộ của người khác mà tiền tài-danh vọng mới là cái giúp mình sinh tồn. Nếu mình đi ngược dòng, mình sẽ là người thiệt thòi nhất. Có bao giờ ông đắn đo cân nhắc điều này?

Luật sư Đôn: Đã đi theo con đường chân chính thì mình chấp nhận thiếu thốn vật chất nhưng cái được ở đây là toàn xã hội được, mình làm việc có ích cho nhiều người.

Trước vụ án Ngô Thanh Kiều thì mỗi tháng tôi nhận từ 5 đến 7 vụ án trợ giúp pháp lý. Những vụ này, Trung tâm Trợ giúp Pháp lý tỉnh Phú Yên hỗ trợ tôi từ 1 đến 1 triệu đồng/vụ từ đầu cho tới khi kết thúc vụ án. Sau ngày liên ngành công an và viện kiểm sát đề nghị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư của tôi, không có ai tới nhờ tôi nữa. Họ tung tin đồn là tôi ‘phản động’ nên người ta sợ không dám tới tìm tôi, dù tôi giúp miễn phí. Gần năm nay tôi không có khách hàng.

 Luật sư Đôn tâm sự.

Trà Mi: Dĩ nhiên muốn hướng tới sự thay đổi tốt hơn, phải có sự hy sinh. Nhưng sự hy sinh đó nếu chỉ từ một cá nhân đơn lẻ thì ‘một cánh én không làm nổi mùa xuân’. Có khi nào ông tự hỏi liệu mình có vươn tới được cái chân lý theo đuổi đó chăng hay trước sau gì cũng phải bó tay, thua cuộc mà thôi?

Luật sư Đôn: Mình phải theo dù có khó khăn để góp phần nhỏ bé của mình. Nếu ai cũng nghĩ mình nhỏ bé, không làm nên chuyện gì, không đóng góp được gì thì xã hội này làm sao phát triển được? Cho nên mình phải hy sinh, rồi hy vọng sau mình sẽ có nhiều người làm giống mình. Khi đó xã hội sẽ tốt đẹp hơn.

Trà Mi: Có người nói mình chịu cơ hàn, thiệt thòi quá cũng không có đủ điều kiện để có thể giúp người không công, mình sống không được bằng đồng lương của mình thì làm sao có thể giúp được những người khác khi họ cần nhờ tới mình? Luật sư nghĩ sao?

Luật sư Đôn: Cho nên mình phải cố gắng làm một việc gì đó có thu nhập ngoài nghề luật sư để hoạt động nghề nghiệp của mình được tốt hơn.

Trà Mi: Nói như vậy có nghĩa là một luật sư chân chính không thể sống được bằng nghề, phải có một nghề phụ?

Luật sư Đôn: Dạ đúng rồi chị ạ.

Trà Mi: Xin hỏi về lượng khách hàng tìm đến ông?

Luật sư Đôn: Trước vụ án Ngô Thanh Kiều thì mỗi tháng tôi nhận từ 5 đến 7 vụ án trợ giúp pháp lý. Những vụ này, Trung tâm Trợ giúp Pháp lý tỉnh Phú Yên hỗ trợ tôi từ 1 đến 1 triệu đồng/vụ từ đầu cho tới khi kết thúc vụ án. Sau ngày liên ngành công an và viện kiểm sát đề nghị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư của tôi, không có ai tới nhờ tôi nữa. Họ tung tin đồn là tôi ‘phản động’ nên người ta sợ không dám tới tìm tôi, dù tôi giúp miễn phí. Gần năm nay tôi không có khách hàng.

Trà Mi: Làm thế nào có thể chấm dứt tình trạng luật sư bất chính, chạy án?

Luật sư Đôn: Phải có tam quyền phân lập. Các cơ quan tiến hành tố tụng phải độc lập lẫn nhau. Chứ như thế này thì khó lắm, không bao giờ làm được.

Trà Mi: Làm sao để vươn tới đó?

Luật sư Đôn: Cái này những người lãnh đạo phải quan tâm. Người luật sư chỉ có thể nói lên những điều uẩn khúc, sai trái để những nhà làm luật điều chỉnh, chứ không có cách nào. Mình tác động, kiến nghị, phản ánh cho nhiều người biết. Hiện giờ trong giới luật sư chân chính thì ít mà không chân chính thì nhiều. Để đồng lòng nói lên một tiếng nói chung hầu dẫn tới một sự thay đổi thì rất khó. Tôi muốn mình là luật sư chân chính giúp ích cho đời,  cho xã hội, cho người dân. Tâm nguyện của tôi là giúp được gì cho người dân, tôi sẽ làm hết khả năng của mình. Tôi mong muốn các cơ quan tiến hành tố tụng cải cách được độc lập để môi trường pháp lý được minh bạch, để hoạt động nghề nghiệp luật sư được tốt hơn, xã hội được công bằng hơn. Khi nào các cơ quan điều tra và tòa án được độc lập thì khi đó mới có sự minh bạch và hoạt động luật sư mới được chân chính. Chứ còn như môi trường hiện nay thì mọi việc rất khó. Thường ai cũng mong cho mình được giàu sang, phú quý. Nhưng trong hoàn cảnh xã hội hiện tại, dân thì khổ cực, bất công xã hội thì nhiều mà mình cứ chạy theo vật chất thì lương tâm mình cắn rứt, đánh mất vai trò luật sư, nên tôi không bao giờ so bì lợi ích hơn thua.

Tâm nguyện của tôi là giúp được gì cho người dân, tôi sẽ làm hết khả năng của mình. Tôi mong muốn các cơ quan tiến hành tố tụng cải cách được độc lập để môi trường pháp lý được minh bạch, để hoạt động nghề nghiệp luật sư được tốt hơn, xã hội được công bằng hơn. Khi nào các cơ quan điều tra và tòa án được độc lập thì khi đó mới có sự minh bạch và hoạt động luật sư mới được chân chính. Chứ còn như môi trường hiện nay thì mọi việc rất khó.

 Luật sư Đôn nói.

Trà Mi: Nếu quay trở lại, ông có sẽ chọn nghề luật sư?

Luật sư Đôn: Tôi vẫn chọn vì môi trường xã hội ở đây lĩnh vực nào cũng có sự bất chính từ giáo dục tới y tế, hành chính. Ngành nghề nào cũng có tình trạng chung chi, chạy chọt, mua bằng cấp.

Trà Mi: Với những người nghèo, những người chưa mấy có niềm tin vào pháp lý, ông muốn nói gì với họ?

Luật sư Đôn: Người nghèo, cô thân yếu thế khi đụng chuyện tới luật pháp tốt nhất nên tìm tới các Trung tâm Trợ giúp Pháp lý , nhưng tốt nhất nên chọn một người luật sư có tâm để bảo vệ cho mình.

Luật sư chân chính, luật sư bất chính

Trà Mi: Tỷ lệ thành công của luật sư trước nay trong các trường hợp bảo vệ không công cho người nghèo thế nào?

Luật sư Đôn:  Nếu ra tòa mà hai bên nguyên đơn , bị đơn đều nghèo, đều không thân thế thì thẩm phán xử đúng luật pháp. Còn một bên nghèo không thân thế mà bên kia thế lực thì đương nhiên cán cân công lý sẽ ngã về bên có tiền, có quyền.

Trà Mi: Cảm ơn luật sư Đôn rất nhiều vì thời gian dành cho cuộc trò chuyện này.

Công an thả người sau khi giáo dân vây giữ 4 nhân viên an ninh

Công an thả người sau khi giáo dân vây giữ 4 nhân viên an ninh

Hoàng Dung, thông tín viên RFA
Dongyenbidanap-622

Công an cưỡng chế phá nhà xứ ở Đông Yên trước đây. (Ảnh minh họa)

Citizen photo

Bắt người trái pháp luật

Công an thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh hôm 8/10 đã trả tự do cho một thanh niên công giáo, sau khi giáo dân vây giữ 4 nhân viên an ninh để đòi thả người.

Theo tin do Blogger J.B Nguyễn Hữu Vinh đưa tin trên trang blog RFA: Vào sáng ngày, 5/10/2015 lúc gần 9 giờ sáng, một chiếc xe biển số xanh chở 4 người không mặc sắc phục vào một gia đình ở Giáo xứ Đông Yên tại khu Tái định cư bên đường Quốc lộ 1A, Hà Tĩnh đoạn qua Vũng Áng.

Đây là gia đình của anh Nguyễn Xuân Toàn, người bị bắt giữ hơn một tháng qua và việc bắt giữ, theo giáo dân là trái pháp luật và đạo đức.

Họ bắt giam em 1 tháng rồi, đi lễ rồi anh em xích mích nhau rồi đập nhau mà tôi là người đứng ra can thiệp nên bị họ bắt mà người chủ mưu lại không can gì.
-Anh Nguyễn Xuân Toàn

Một người dân địa phương nói với Đài Á Châu Tự Do:

“Trên chỗ dân người ta ủng hộ anh Toàn Tuyệt đối, vì anh Toàn là người can thiệp chứ không phải là người chủ mưu gây ra vụ đó, bên đối tượng gây gỗ thách thức rồi anh mới đánh cho, công an gọi điện ra mấy người nhưng mấy người kia được thả về còn anh toàn bị bắt, mấy người gây gỗ ra vụ đó họ lại không bị bắt, dân người ta thấy trái quá nên gây ra phẫn nộ như thế.”

Khi xác định 4 người đi xe biển số nhà nước nhưng không mặc sắc phục chính là công an, thì giáo dân đã vây giữ họ và yêu cầu công an thả anh Nguyễn Xuân Toàn.

Việc bao vây trở thành căng thẳng hơn khi giáo dân kéo đến càng lúc càng đông, khiến chính quyền địa phương không thể giải vây cho các nhân viên an ninh.

Tuy nhiên Tổ An ninh của Giáo xứ Đông Yên đã đến để bảo vệ tài sản là xe biển xanh và đảm bảo an ninh cho 4 người bị giữ lại, nhằm không để sự phẫn nộ của người dân gây hại đến họ.

Cam kết thả anh Toàn được viết thành hai bản có chữ ký, con dấu của đại diện chính quyền cấp Tỉnh và các cơ quan pháp luật liên quan. Vụ việc vây giữ 4 nhân viên công an không mặc sắc phục, đi xe biển số xanh của Nhà nước như vừa nêu kết thúc vào lúc 21h cùng ngày.

Đại diện gia đình người bị bắt giữ, anh Cầm vào ngảy 6 /10/2015 cũng có đơn gửi đến công an để yêu cầu thả anh Nguyễn Xuân Toàn. Vị đại diện gia đình cho biết lại:

“Ngày hôm qua chúng tôi đi nộp đơn, họ hẹn 2 ngày sau mà nếu 2 ngày sau không về chúng tôi sẽ thông báo cho anh.”

Đến sáng hôm nay ngày 08/10/2015 lúc 8h30 anh Cầm nhận được điện thoại từ công an thị xã Kỳ Anh ra bảo lãnh anh Toàn về.

DongyenHomnay-400
Nhà thờ Đồng Yên, ảnh chụp tháng 6 năm 2015. Photo by J.B Nguyễn Hữu Vinh.

Sau một thời gian làm một số thủ tục thì anh Toàn được thả lúc 11h, với một số bản cam kết và lăn tay như không được rời khỏi địa phương, và giấy bảo lãnh của gia đình.

Trao đổi với chúng tôi anh Toàn kể lại sự việc:

“Họ bắt giam em 1 tháng rồi, đi lễ rồi anh em xích mích nhau rồi đập nhau mà tôi là người đứng ra can thiệp nên bị họ bắt mà người chủ mưu lại không can gì.”

Công an thả anh Toàn nhưng yêu cầu anh không được rời khỏi địa phương và trong một số ngày sắp tới anh sẽ phải ra tòa và bị kết tội danh:

“Giờ họ bắt thì họ nói là sau 22 ngày khi nào họ điện ra họ xử nơi tòa 1 là đi tù 2 là tù treo.”

Trong khi anh Toàn bị bắt họ không truy tố anh Toàn về tội gì, và trong khi anh bị bắt giam anh không bị đánh đập và được đối xử một cách bình thường, tuy nhiên bị giam hơn một tháng qua nên sức khỏe của anh Toàn bị giảm sút khá nhiều:

“Em cũng không bị đánh đập chi cả.”

Sẽ sớm bắt lại?

Trước tin anh Nguyễn Xuân Toàn được cho về nhà đúng như cam kết, một người trong tổ an ninh của giáo xứ xin được giấu tên cho biết:
“Việc bắt anh Toàn là trái với pháp luật và đạo đức nên cái việc thả anh ấy là điều tất nhiên.”

Chúng tôi thả anh Toàn đó là việc tạm thời và chúng tôi sẽ sớm bắt lại anh khi chúng tôi tìm được đầy đủ bằng chứng.
-Công an thị xã Kỳ Anh

Với những tình huống bất ổn nơi giáo xứ, nhất là đối với sự việc công an không mặc thường phục vào nhà dân, thì trong thời gian sắp tới tổ an ninh của giáo xứ chắc chắn sẽ cảnh giác hơn, tổ an ninh giáo xứ cho biết:

“Trong thời gian sắp tới để tránh những điều không hay xảy ra, tổ an ninh của chúng tôi sẽ phải giám sát chặt chẽ hơn, để không có những người lạ mặt vào địa phương.”

Sau khi anh Nguyễn Xuân Toàn được cho về nhà, chúng tôi gọi điện đến Công an thị xã Kỳ Anh để hỏi về vụ việc và được trả lời:

“Chúng tôi thả anh Toàn đó là việc tạm thời và chúng tôi sẽ sớm bắt lại anh khi chúng tôi tìm được đầy đủ bằng chứng.”

Trong vụ việc vây 4 nhân viên công an tại giáo xứ Đông Yên tại nhà anh Nguyễn Xuân Toàn lại xảy ra một sự việc đó là một người em trai của anh Toàn đã kề dao vào cổ 1 viên công an và yêu cầu bên phía công an thả anh Toàn. Hành động đe dọa này là phạm pháp và trước lúc anh Toàn được thả thì công an có yêu cầu anh Toàn về khuyên em trai ra đầu thú.
Anh Toàn cho biết:

“Công an nói là cố gắng về vận động em ra đầu thú, nếu không chúng tôi sẽ gửi lệnh truy nã toàn quốc.”

Trong thời gian qua tại nhiều nơi ở Việt Nam ngày càng có thêm những vụ người dân đồng lòng phản ứng lại với lực lượng chức năng, đặc biệt là công an, khi có những hành xử bị dân chúng cho là trái pháp luật. Một số trường hợp nhận được phản ứng tích cực là phía chức năng ngưng biện pháp sai trái và xin lỗi người dân; tuy nhiên đây vẫn còn là cá biệt.

Nhà văn Ukraine Svetlana Alexievich đoạt giải Nobel Văn chương

Nhà văn Ukraine Svetlana Alexievich đoạt giải Nobel Văn chương

VOA

Nhà văn Svetlana Alexievich.

Nhà văn Svetlana Alexievich.

Ủy ban Giải Nobel ở Stockhom, Thụy Điển, đã trao giải thưởng Nobel văn học năm nay cho nhà báo người Belarus Svetlana Alexievich cho “những tác phẩm giàu âm điệu của bà là một đài tưởng niệm về những nỗi đau khổ và lòng dũng cảm của thời đại chúng ta.”

Bà Alexievich đã viết những cuốn sách về ảnh hưởng đối với con người của thảm hoạ Chernobyl, chiến tranh ở Afghanistan, và chiến tranh ở Liên Xô cũ và thời kỳ hậu Xô viết. Những tác phẩm của nhà văn, nhà báo người Ukraine này dựa nhiều vào lịch sử truyền khẩu và những cái nhìn của người trong cuộc.

Nhà văn Alexievich sinh ra ở thị trấn Ivano-Frankivsk của Ukraine trong một gia đình có bố người Belarus và mẹ người Ukraine. Gia đình của bà chuyển đến Belarus ngay sau khi bố của bà hoàn thành nghĩa vụ quân sự.

Sau khi tốt nghiệp đại học, bà Alexievich làm việc cho một vài tờ báo nơi bà đã giành được danh tiếng là một “nhà báo có ý kiến chống đối với quan điểm chống Xô Viết.”

Năm 1985, bà Alexievich xuất bản cuốn The Umwomanly Face of War (Khuôn mặt không có tính đàn bà của chiến tranh), là một cuốn tiểu thuyết của những độc thoại của khoảng 200 người phụ nữ đã tham gia Chiến Tranh Thế Giới thứ 2.

Trong một cuộc phỏng vấn trước đó được đăng trên trang web cá nhân, nhà văn Alexievich nói: “Tôi đã đi tìm một phương pháp văn học có thể cho chúng ta tiếp cận gần nhất có thể tới cuộc sống thực… Thực tế luôn hấp dẫn tôi như một cục nam châm, nó hành hạ và làm tôi mê muội, tôi muốn nắm lấy nó trên tờ giấy.”

Những tác phẩm nổi tiếng khác của bà bao gồm Voices from Chernobyl (Những tiếng nói từ Chernobyl), một lịch sử kể bằng miệng, từ khoảng 500 cuộc phỏng vấn, về thảm họa nhà máy điện hạt nhân năm 1986 ở Ukraine, và Zinky Boys (Những cậu bé bằng kẽm) là một sự ghi chép đầu tiên về cuộc chiến Soviet-Afghan ở Afghanistan.

Giải Nobel là giải thưởng gần đây nhất và danh giá nhất trong chuỗi giải thưởng mà bà Alexievich đã nhận được cho những tác phẩm của bà. Bà là người phụ nữ thứ 14 nhận giải Nobel văn học.

Cha mẹ thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu được phong thánh (18-10-2015)

Cha mẹ thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu được phong thánh (18-10-2015)
Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.

(VATICAN CITY, 1-10). Chân phước Martin và Zélie sẽ là đôi vợ chồng đầu tiên đồng thời được phong thánh. Thánh lễ sẽ diễn ra vào ngày 18 tháng 10 năm 2015 tại Vatican. Sự kiện này diễn ra trễ hơn ba tuần so với ngày lễ thánh mừng con gái của hai ngài là thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, tiến sĩ Hội Thánh (ngày 01 tháng 10).

Đức Thánh Cha đã phê chuẩn các sắc lệnh cho phép việc phong thánh của ông bà Martin trong kỳ hội đồng giám mục tại Điện Tông Tòa ngày 27 tháng 6.

Ngày 18 tháng Ba, Đức Thánh Cha đã công nhận một phép lạ của hai ngài.

Sau ba tháng quen nhau, ông Louis Martin và bà Zélie Guérin đã thành hôn (13-7-1858). Họ sống độc thân gần một năm, nhưng cả hai nhận ra ý Thiên Chúa muốn họ sống nghĩa vợ chồng và họ có chín người con. Bốn người chết ngay trong thời thơ ấu, trong khi năm cô con gái còn lại lần lượt vào Dòng Kín và Dòng Thăm Viếng.

Zélie qua đời vì căn bệnh ung thư vào năm 1877 để lại năm cô con gái nhỏ cho Louis chăm sóc: Marie, Pauline, Leonie, Celine, và Têrêsa khi ấy mới lên bốn tuổi. Louis qua đời năm 1894 sau cơn đau đớn vì hai lần đột vào năm 1889, và suốt 5 năm đau bệnh trầm trọng kéo dài.

Cả Louis và Zélie được Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI phong chân phước ngày 19 tháng 10 năm 2008.

Việc phong thánh của cặp vợ chồng này sẽ trùng với Thượng Hội Đồng về gia đình được tổ chức vào ngày 4 tới ngày 25 tháng10. Lần gặp gỡ của các giám mục trong ba tuần này sẽ là lần gặp thứ hai và lớn hơn so với hai lần họp như vậy sẽ diễn ra trong suốt năm nay. Như năm 2014, trọng tâm của Hội Đồng Giám Mục năm 2015 là gia đình, với chủ đề: “Ơn gọi và sứ mạng của các gia đình trong Giáo Hội và thế giới hiện đại “

Đức Thánh Cha Phanxicô đã tôn kính thánh tích Chân Phước Louis và Zélie trước Thượng Hội Đồng 2014 về gia đình, cùng với cặp vợ chồng khác: Chân phước Luigi và Maria Beltrame Quattrocchi.

Công bố tại Tòa án phong thánh hôm thứ bảy rằng Chân phước Louis và Zélie được phong thánh cùng với hai người khác: Chân phước Vincenzo Grossi, một linh mục người Ý là đấng sáng lập hội chị em Tiểu muội và chân phước Mary of the Immaculate Conception (Maria Isabel Salvat Romero), người Tây Ban Nha bề trên tổng quyền của Dòng Các Sơ Thánh Giá.

Chúng ta hãy cầu xin với hai thánh nhân cùng với thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu ban cho mỗi gia đình chúng ta thật nhiều phúc lành của Chúa!

Chuyển ngữ: Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.

CẢM THỨC VỀ NGƯỜI KHÁC !

CẢM THỨC VỀ NGƯỜI KHÁC !

Tác giả:  Huệ Minh

Hai lúa về Sài Gòn khám bệnh, mù mờ nên nhờ người quen dẫn đường.

Đến giờ hẹn nhưng người quen chưa đến vì … phải chở cháu đi học giáo lý. Trong lúc chờ đợi, có anh chàng bảo vệ của bệnh viện đứng gần đó. Chẳng hiểu sao anh lại đến bắt chuyện và rồi cùng chia sẻ công việc bảo vệ của anh.

Anh không ngần ngại kể lại những câu chuyện mà anh vẫn thường thấy trước cánh cổng của bệnh viện.

Có những cụ khá cao tuổi, đi chiếc xe cà tàng 50, sau khi được nhân viên nhận giữ xe cho cụ thì cụ cảm thấy rất vui vì còn được … nghĩ đến. Đơn giản là xã hội ngày hôm nay người ta vẫn thường có thói quen nhìn bề ngoài và nghĩ đến những chiếc xe tay ga đắt tiền để có cơ hội lấy tiền giữ cao hơn. Với chiếc xe cũ kỹ 50 mà lấy cao cũng khó. Nhưng, vì nghĩ đến cụ già tìm chỗ giữ xe khá vất vả nên dù chật chỗ nhưng anh em bảo vệ nhận giúp.

Trong chuyện kể, anh cũng kể có những lần có những người chồng chở vợ mình vào khám bệnh ở cái bệnh viện này khi bầu bì đã lớn khá vất vả. Cảm thức được cảnh vợ ngày xưa sinh nở khá vất vả khi đi khám bệnh nên anh đã trợ giúp. Người chồng thấy cách hành xử của anh chàng bảo vệ anh ta ngạc nhiên và đã bày tỏ lòng cảm phục của anh trong tư cách anh là bảo vệ biết nhìn đến người khác.

Anh kể, lần kia đến ngân hàng để làm thủ tục lấy lãi xuất. Đi cùng với anh là đứa con anh mang chứng bệnh tự kỷ. Anh biết bệnh tình của cháu nên đến trình với nhân viên ngân hàng chứng bệnh của cháu để may ra nhân viên giải quyết sớm một chút. Đáng tiếc thay là dù có ngỏ lời nhưng những người đó vẫn thản nhiên làm ngơ.

Anh nói lần đó rút tiền xong và anh cũng chia tay với ngân hàng đó để chuyển đến ngân hàng khác gửi dù lãi xuất có thấp hơn một chút so với ngân hàng này. Anh kể chuyện mà lòng cảm thấy xót cho những người không có cảm thức trong hoàn cảnh của người khác.

Mới đây, cần chuyển ít đồ cần dùng về nhà quê hẻo lánh. Rất cẩn thận để dặn gia đình mang đến địa chỉ đó kèm theo số điện thoại vì chiều hôm đó đã có 2 thùng đồ cũng cần chuyển về địa chỉ như trên.

Tưởng chừng mọi chuyện như mình nghĩ là chiều đến hộp đồ cần dùng sẽ về chung với 2 thùng đồ sẽ gửi. Đáng tiếc thay chỉ nhận được 2 thùng đồ còn hộp đồ cần thiết hơn cả vẫn chưa thấy !    Hỏi ra thì gia đình gửi cho chị trên lầu, chị trên lầu nhận và … quên luôn.

Chuyện không có gì phải suy nghĩ nến như trên lầu và dưới nhà là 2 gia đình khác nhau. Em ở dưới đất, chị trên lầu, chị nhận đồ phải chuyển thì nên chăng chị hỏi em để gửi vì cả 2 chị em đều quen người nhận đồ mà.

Nghĩ tới nghĩ lui nó cũng trở về chuyện cảm thức. Khi mình đặt hoàn cảnh mình trong hoàn cảnh của người khác thì khi ấy mình hành xử sẽ dễ dàng hơn.

Khi mình đặt mình vào trường hợp phải chở vợ, chở người thân đi khám bệnh trong tình cảnh vợ hay người thân bầu bí nặng nề mình sẽ cảm thông hơn.

Khi mình đặt mình có người con tự kỷ với căn bệnh không ai muốn mình sẽ hiểu những gia đình có con tự kỹ hơn.

Khi mình cần gấp đồ gì đó để sử dụng thì khi đó mình sẽ không quên chuyển đồ cho người mang về cho người cần dùng hơn.

Cảm thức, xem ra đơn giản nhưng thật cần trong cuộc sống.

Vẫn mong mình luôn đặt mình vào trường hợp người khác, cảm thức của người khác thì khi đó mình sẽ hành xử với nhau có tình người hơn, chân thành với nhau hơn.

Tác giả:  Huệ Minh

South Carolina hứng chịu trận lụt tệ hại nhất trong lịch sử

  South Carolina hứng chịu trận lụt tệ hại nhất trong lịch sử

VOA

Ông Jordan Bennett, cư dân thị trấn Rock Hill chèo xuống qua một đường phố ngập nước trong tiểu bang South Carolina, ngày 4/10/2015.

Ông Jordan Bennett, cư dân thị trấn Rock Hill chèo xuống qua một đường phố ngập nước trong tiểu bang South Carolina, ngày 4/10/2015.

South Carolina đang bị chao đảo vì cơn lụt tệ hại nhất trong lịch sử tiểu bang này khiến cho các cư dân phải rời bỏ nhà cửa và hàng ngàn người không có điện nước. Nhiều nơi ở tiểu bang này trong đó có thủ phủ Columbia, chỉ trong vài ngày qua đã hứng nhận khoảng 60 centimét nước mưa. Giới hữu trách cảnh báo là mưa hết không có nghĩa là hết nguy hiểm, vì sẽ phải mất nhiều ngày nước mưa mới rút xuống. Thông tín viên Zlatica Hoke tường trình.

Ngày hôm qua, phần lớn tiểu bang South Carolina bị ngập nước sau vài ngày mưa như thác đổ. Nước mưa tràn vào nhà cuối tuần qua nhanh đến nỗi nhiều người không kịp chạy thoát, và nhiều người được máy bay trực thăng đến cứu.

Một bà mẹ được cứu thoát nói:

“Có lẽ đây là giây phút khủng khiếp nhất của đời tôi, nhất là khi phải bồng đứa con gái nhỏ 15 tháng tuổi ở độ cao như thế thật là đáng sợ, nhưng chúng tôi cũng thoát được.”

Một phụ nữ ra được khỏi nhà bị ngập nước nói:

“Tôi sợ là chúng tôi không thể lái xe ra khỏi nhà. Tôi bắt đầu đi bộ. Tôi nghĩ chúng tôi sắp chết.”

Một phụ nữ trong căn nhà bị nước lụt cho biết:

“Tôi vứt mọi thứ trên giường, và tôi làm mọi việc có thể được để cứu vật dụng trong nhà.”

Giới hữu trách cảnh báo cư dân hãy thận trọng dù mưa đã ngưng, vì những con đường đọng nước và những cơ cấu bị hư hại có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Giới hữu trách cảnh báo cư dân hãy thận trọng dù mưa đã ngưng, vì những con đường đọng nước và những cơ cấu bị hư hại có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Một người đàn ông dùng thuyền của ông để cứu những người bị kẹt. Ông nói:

“Tôi gõ trên một mái nhà và lắng nghe xem có ai gõ lại hay không. Chúng tôi tìm thấy một mẫu giấy ghi rằng “Chúng tôi đang ở trên tầng sát mái nhà.”

Thống đốc Nikki Haley nói South Carolina gánh chịu những con mưa tệ hại nhất “từ cả 1000 năm”.

“Hiện nay chúng tôi có 40.000 người không có nước để sử dụng, và tôi biết cơ quan cấp nước đang làm việc để có nước trở lại. Chúng tôi có 26.000 người không có điện. Đây chỉ là con số trung bình. Họ chưa có điện trở lại. Khi một người không có điện-chúng tôi giúp cho người khác có điện trở lại.”

Giới hữu trách cảnh báo cư dân hãy thận trọng dù mưa đã ngưng, vì những con đường đọng nước và những cơ cấu bị hư hại có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Một toán cứu hộ chuyên nghiệp thuộc quận Fairfax, Virginia đang có mặt tại vùng bị lụt để trợ giúp.

Ông Randy Bittinger, thuộc toán cứu hộ trong thành phố quận Fairfax nói:

“Chúng tôi hiểu là vì lũ lụt nên có thể có những cấu trúc bị hư hỏng, do đó chúng tôi chuẩn bị các dụng cụ và trang bị để đối phó với bất cứ sự sụp đổ nào.”

Một toán 80 nhân viên cứu hộ được trang bị xuồng cao tốc, chó đánh hơi, máy móc và dụng cụ đã được Cơ quan Quản trị Khẩn cấp Liên bang triển khai để sẵn sàng hoạt động.

Linh mục gốc Việt hiến thận cho linh mục gốc Việt từng tu chung

Linh mục gốc Việt hiến thận cho linh mục gốc Việt từng tu chung


Nhất Anh/Người Việt

MANDEVILLE, Louisiana (NV) – Một linh mục gốc Việt quyết định hiến tặng thận của mình cho một linh mục khác sau khi hay tin linh mục này bị tiểu đường và cần ghép thận.

Vào Tháng Tám vừa qua, Linh Mục John-Nhân Trần, chánh xứ nhà thờ Mary Queen of Peace tại Mandeville, Louisiana, tặng quả thận trái của mình cho Linh Mục Thành Nguyễn, quản nhiệm giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Oklahoma City, Oklahoma.


Linh Mục John-Nhân Trần (trái) và Linh Mục Thành Nguyễn (Hình: Tổng Giáo Phận New Orleans)

Nói với nhật báo Người Việt, vị linh mục chánh xứ cho biết sức khoẻ của mình hiện giờ đã ổn định hơn và bắt đầu làm công việc mục vụ bình thường.

“Mới đầu sau khi mổ xong, tôi thấy sức khoẻ của mình yếu đi nhiều lắm. Vết mổ đau, đi đứng cũng khó khăn, nhưng bây giờ thì đang bình thường trở lại. Và có một điều là tôi chưa bao giờ hối hận những điều mình làm,” Linh Mục John-Nhân Trần chia sẻ.

Cả hai linh mục John-Nhân Trần và Thành Nguyễn rời Việt Nam và ban đầu định cư tại Louisiana. Họ gặp nhau lần đầu tiên vào năm 1980 tại chủng viện St. Joseph ở St. Benedict. Sau đó, cả hai vào chủng viện North Dame, New Orleans, cùng một lúc. Rồi chủng sinh John-Nhân Trần được thụ phong linh mục vào năm 1992, trong khi chủng sinh Thành Nguyễn tiếp tục ở lại chủng viện và chịu chức linh mục tám năm sau đó.

Trong khi Linh Mục John-Nhân Trần sang tiểu bang Oklahoma làm mục vụ, Linh Mục Thành Nguyễn phục vụ ở các nhà thờ khác nhau ở phía Nam Louisiana. Thỉnh thoảng họ lại gặp nhau ở các sự kiện của cộng đồng người Việt.

“Lúc cha Thành gặp lại tôi trong đám tang của ba tôi, tôi biết được tin ngài đang mang căn bệnh tiểu đường,” Linh Mục John-Nhân Trần kể. “Ngài phải lọc thận và chờ đợi đến phiên mình trong danh sách những người cần được ghép thận.”

Không chần chừ, cũng không suy nghĩ, vị linh mục chánh xứ Mary Queen of Peace đề nghị được khám sức khoẻ xem thận của mình có phù hợp với Linh Mục Thành hay không.

“Tôi và cha Thành từng học ở chung Chủng viện, chúng tôi là bạn của nhau. Và nhiều lần tôi có dịp đi đến các bệnh viện, chứng kiến người bệnh vật vã đau đớn chống chọi với bệnh tật và cứ phải lọc thận, lọc máu chờ ngày ghép thận. Đó là những hình ảnh đau long,” Linh Mục John-Nhân Trần bày tỏ. “Tôi không suy nghĩ gì hết, mà chỉ muốn giúp đỡ.”

Lúc đó, theo lời kể của Linh Mục John-Nhân Trần, Linh Mục Thành Nguyễn luôn im lặng mỗi khi được người bạn nói muốn hiến thận, “vì lấy đi một quả thận của người bạn mình là điều quá to lớn.”

Và mỗi khi gặp lại bạn mình, Linh Mục John-Nhân Trần luôn hỏi thăm tình trạng sức khoẻ và luôn nhắc lại nhã ý của mình.

“Vào đầu năm nay, sau khi gặp lại cha Thành, tôi biết rằng mình bắt buộc phải làm,” vị linh mục chánh xứ chia sẻ. “Cuối cùng tôi liên lạc được người phụ trách việc hiến thận. Chúng tôi tiến hành khám sức khỏe, và kết quả là thận của tôi khoẻ và phù hợp với cha Thành.”

Ngày 17 Tháng Tám, cuộc ghép thận diễn ra thành công. Hai tháng sau cuộc giải phẫu, sức khoẻ của cả linh mục đều dần dần ổn định.

“Tôi cảm thấy vui khi cha Thành khoẻ mạnh trở lại, và cảm thấy việc mình làm có thể giúp đỡ cho người khác,” Linh Mục John-Nhân Trần tâm sự. “Tôi thấy việc mình làm là điều bình thường, không có gì là to tát hết.”

San sẻ một quả thận của mình cho người khác có lẽ đó không phải là điều đơn giản đối với nhiều người. Nhưng đối với Linh Mục John-Nhân Trần, “con người có các thứ bên mình là do Chúa ban cho, nên tâm phải luôn biết ơn và cho đi người khó khăn hơn.”

“Chúa soi sáng cho con đường tôi đi và nhờ ơn Chúa, thận của tôi phù hợp với cha Thành. Chúng ta luôn tạ ơn Thiên Chúa và phải biết cho đi những gì Chúa ban cho mình,” vị linh mục chia sẻ. “Chúng ta nên cố gắng sống cho người khác bất cứ trong hoàn cảnh nào chúng ta có thể làm, bởi vì sống chính là cho đi mà không mong chờ nhận lại điều gì từ người khác.”

—————-
Liên lạc tác giả: nguyen.nhatanh@nguoi-viet.com

Houston: Nhân viên bắn chết quản lý trong Hong Kong 4 rồi tự sát

Houston: Nhân viên bắn chết quản lý trong Hong Kong 4 rồi tự sát

Nguoi-viet.com

Ngọc Lan – Nhất Anh/Người Việt

 HOUSTON, Texas (NV) –  Một nhân viên dùng súng bắn chết người quản lý sau đó tự sát tại khu thương mại Hong Kong City Mall (thường gọi là Hong Kong 4), trên đường Bellaire, nơi mua sắm lớn nhất của người Việt ở Houston, Texas.

Vụ nổ súng xảy ra vào trưa 5 Tháng Mười tại khu vực bán thực phẩm của khu thương mại. Theo nguồn tin của báo Người Việt, cả hung thủ và nạn nhân đều là người gốc Việt.

Nguồn tin cho hay, ‘một nhân viên làm việc trong chợ, tên Thanh, đã làm việc tại chợ khoảng 8 năm, bắn chết người quản lý, tên Hoàng, mới vào làm việc khoảng 2 năm. Bắn ngay tại bàn làm việc của ông Hoàng. Sau khi bắn 1 phát ngay vào đầu của người quản lý thì nhân viên tên Thanh quay người bước đi và chĩa súng bắn vào đầu mình và ngã xuống chết luôn ngay trong chợ.”

Trả lời phỏng vấn của Người Việt qua điện thoại, bà Dương Hà, chủ nhân của Khu thương Mại Hong Kong 4, nói rằng: ‘Tôi đang rất bối rối bởi không biết vì sao nhân viên của mình lại hành xử như vậy.’ Đồng thời bà Dương Hà từ chối trả lời các câu hỏi liên quan đến vụ nổ súng.

Phía trước của khu thương mại Hong Kong 4, trung tâm mua sắm lớn nhất của người Việt ở Houston. (Hình: Khôi Nguyên/Người Việt)

Báo Houston Chronicle tường thuật cho hay, ‘cuộc cãi vã giữa nhân viên và người quản lý thành vụ nổ súng, khiến cả hai đều thiệt mạng.’

Tiếng súng nổ vào khoảng 12:50 trưa Thứ Hai, 5 Tháng Mười, tại khu bán thực phẩm trong trung tâm thương mại Hong Kong 4, số 11205 đường Bellaire.

Cảnh sát cho biết, sau khi gây gổ lớn tiếng với người quản lý của mình, người nhân viên bắn chết người này bằng khẩu súng lục 0.50 Desert Eagle và sau đó bắn luôn chính mình trong khu vực phía sau chợ.

“Đó là một cảnh tượng kinh hoàng,” cảnh sát Houston, ông Wendell Gilbert cho biết.

Cảnh sát sau đó đưa tất cả các khách hàng ra khỏi trung tâm thương mại và tiếp tục điều tra.

Theo tin của Click2Houston, một nhân viên hàng thịt trong chợ là ông Đạt Bành nói ông nghe thấy tiếng súng liền lập tức rời khỏi chợ.

“Tôi nghe tiếng súng nổ…Đùng…đùng. Chỉ vậy thôi, tôi vội vàng chạy ra ngoài nên không thấy gì hết,”  ông Đạt cho biết.

Bà Kim Lê, một khách hàng ở trong khu thương mại lúc đó đang đi mua sắm cùng hai đứa con của mình.

“ Khi tôi vừa mới đi vào cửa hàng, thì đột nhiên cảnh sát chặn lại và yêu cầu phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức vì mới có vụ nổ súng,” bà Kim cho hay.

Các điều tra viên cho biết vụ nổ súng được thu lại bằng camera của chợ. Trong đoạn phim được quay lại, nghi can bắn chết người quản lý của mình gần nơi những nhân viên nhà kho đang làm việc.

Cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra hiện trường. Cả khu trung tâm thương mại đóng cửa.

Khu vực bán thực phẩm (HongKong Food), nơi chiếm diện tích lớn nhất của Hong Kong 4. (Hình: Facebook)


Qua điện thoại, một phụ nữ không muốn nêu tên, bán hàng gần nơi xảy ra sự việc, kể lại với báo Người Việt: ‘khi đó tôi đang trong tiệm của mình, thì có người chạy ra kêu đóng cửa lại vì trong chợ có bắn nhau, không biết có phải cướp hay gì không. Tôi cũng đóng cửa nhưng sau đó nhiều người trong chợ chạy ra nói rằng người bắn cũng đã tự vận rồi.’
Vẫn theo phụ nữ này, ‘những người trong chợ kể lại thì người quản lý muốn làm tốt công việc của mình thì đương nhiên họ cũng có khó khăn với nhân viên. Có thể người nhân viên đó nghĩ mình đã phải chịu bị ép nên phẫn uất.’

” Với cá nhân tôi thì thấy từ khi có ông quản lý mới này về thì chợ tốt hơn nhiều. Ông đó cũng thuộc dạng người giỏi, chỉ mới chừng 40 tuổi thôi. Còn người nhân viên kia khoảng hơn 50 tuổi. Khoảng hơn 2 tiếng sau khi sự việc xảy ra, tiệm tôi đã mở cửa lại, trong khi chợ Hồng Kông vẫn còn đang đóng cửa và mười mấy cảnh sát đang phỏng vấn những người có mặt tại thời điểm xảy ra sự việc.”

Khi được hỏi cảm nghĩ của bà khi nghe tin này là gì? Người phụ nữ này tâm sự:  “Buồn lắm. Người ta đã phải hy sinh nhiều thứ để tìm đường qua đến đây mà tại sao chỉ vì những chuyện không vừa lòng nhau trong công việc mà dẫn đến sự việc như thế này thì rõ ràng là họ đã phải trả giá quá đắt. Làm chỗ này không được thì đi làm chỗ khác, tại sao lại để sự nóng giận của mình dẫn đến chuyện phải đổi hai mạng người như thế thì đắt quá. Tin tức này xảy ra cho người Việt mình, tôi thấy không có vui. Tôi cũng nghĩ với những người làm quản lý thì cũng nên nói những lời dễ nghe hơn với nhân viên của mình, chứ những lời khó nghe mà cứ lặp đi lặp lại, người ta để trong lòng thì lâu ngày sẽ dẫn đến những chuyện không hay.”

Được xây dựng vào năm 1999, Hong Kong City Mall là trung tâm thương mại rộng lớn hai tầng. Đa số những người buôn bán ở đây là người gốc Việt, nhiều sinh hoạt của cộng đồng người Việt cũng được tổ chức tại đây. Chợ Hong Kong Food, nơi xảy ra vụ nổ súng là một trong những cửa hàng lớn nhất trong khu thương mại này.