Những em bé bán diêm thời xã hội chủ nghĩa

Những em bé bán diêm thời xã hội chủ nghĩa

Nhóm phóng viên tường trình từ VN

RFA
2015-11-30

620

Cậu bé này bán vé số chuyên nghiệp vì đã nghỉ học, mới học hết lớp ba

RFA photo

Mùa Giáng Sinh sắp về, cái lạnh giá của mùa Đông cũng đang phủ dần mặt đất. Đâu đó giữa gió mùa lạnh lẽo, có những em bé không mẹ, không cha, không người thân lang thang giữa cuộc đời để tìm hơi ấm của sự sống.

Những em bé bán vé số, đi đánh giày, đi làm thuê trong bến xe, quán nước… Có thể các em còn cha mẹ nhưng đời sống quá kham khổ đã dần đẩy các em xa tuổi thơ, bươn bả với cuộc đời. Ngày Giáng Sinh, những em bé may mắn có cha mẹ dắt đi chơi lễ, đi nhà thờ, ăn những món ngon. Với những em bé lang thang cơ nhỡ, một ổ bánh mỳ nóng đã là thiên đường. Chúng tôi gọi các em là những em bé bán diêm thời xã hội chủ nghĩa với đầy đủ nỗi thống khổ trong khái niệm này.

Món quà Noel…

Một em bé bán vé số trong thành phố Sài Gòn, quê ở Mộ Đức, Quảng Ngãi, tên Hùng, chia sẻ: “Con nít làm việc ở các quán nhậu á, với lại bán hàng rong, bán vé số thì tội lắm. Buổi tối đi bán phụ với gia đình, ban ngày đi học hoặc cũng đi bán luôn. Không có tuổi thơ gì đâu, cũng không có sân chơi cho tuổi thơ đâu. Chỉ biết làm kiếm tiền, lây lất ngày qua ngày vậy thôi!”.

Theo Hùng tâm sự, cuộc đời em buồn nhiều hơn vui. Em có đầy đủ cha mẹ và các em nhưng gia cảnh nghèo khổ quá thể, không còn cách nào khác, em phải bỏ học từ năm lớp ba để đi bán vé số phụ giúp cha mẹ. Em theo cha mẹ rời bỏ quê hương, vào thành phố Sài Gòn lây lất qua ngày. Cha của Hùng đi phụ hồ, mẹ em đi bán trái cây dạo, còn em thì đi bán vé số. Hằng tháng, cả nhà gom tiền lại gởi về quê để ông bà nộp tiền học cho hai đứa em.

Không có tuổi thơ gì đâu, cũng không có sân chơi cho tuổi thơ đâu. Chỉ biết làm kiếm tiền, lây lất ngày qua ngày vậy thôi!.
– Hùng, bán vé số

Hùng nói rằng ở quê nhà, đất đai chật chội, không có ruộng vì thời người ta chia ruộng đất thì cha mẹ em vẫn còn ở Tây Nguyên nên không có tiêu chuẩn ở Quảng Ngãi, sau khi rời bỏ đất Tây Nguyên bởi không có cơ hội nào cho gia đình em, cả nhà kéo về Quảng Ngãi sống với ông bà. Công việc bữa được bữa mất ở đất Quảng Ngãi không bao giờ giúp gia đình em đủ sống, cả nhà lại kéo vào Sài Gòn để làm thuê làm mướn, buôn thúng bán mẹt với hy vọng đổi đời.

Nhưng suốt gần mười năm nay, gia đình em vẫn cứ âm u và chưa bao giờ dư được một số tiền đáng kể để mà đổi đời. Hùng nói rằng nếu kiếm được một số tiền kha khá thì em sẽ cùng cha mẹ về quê để chăn nuôi. Vì cuộc sống ở thành phố đất chật người đông, tiền thuê phòng trọ đắt đỏ, mọi thứ nguy hiểm rình rập. Đó là chưa nói đến những ngày mưa ngập, em và mẹ phải lội nước cả ngày với hy vọng bán được đồng nào mừng đồng đó. Hùng chưa bao giờ thấy được một ngày vui vẻ và không còn lo toan. Nỗi lo của em sâu thẳm mỗi khi nghe âm thanh của gạo rơi vào chiếc nồi rỗng. Âm thanh đó như một thứ gì đó vừa thân thiết lại vừa ai oán của số phận.

Với tuổi đời chưa tròn mười lăm mà phải luôn căng trán suy nghĩ về bữa cơm của gia đình, về những ngày nếu lỡ đau ốm, về hai đứa em học hành thiếu thốn ở quê và về ông bà nội. Đôi khi Hùng tự hỏi nếu lỡ không may, ông hay bà qua đời, gia đình Hùng lấy gì để về xe, mua áo quan cho ông và bà, rồi tiền lo đám… Thời đại coi nặng đồng tiền, nếu không có tiền thì sẽ không làm được gì. Em biết hy vọng vào phép màu gì đây?

Mùa Noel đến, cũng như mọi năm, em lại đi bán vé số buổi tối, cùng bạn bè có số phận như em tụm năm tụm ba để ngắm đèn màu, ngắm những bạn cùng lứa được cha mẹ đưa đi chơi trong bộ áo quần mới thơm tho và sạch bóng. Đôi khi em ước mơ có một ông già Noel xuất hiện và tặng cho em một món quà, duy nhất chỉ một món quà này thôi. Đó là em được đi học, em rất muốn tới trường. Nhưng rồi em lại thấy buồn bởi vì bây giờ nếu tới trường để học trở lại lớp ba thì em không tài nào học được cùng các em nhỏ. Nếu học đúng độ tuổi thì em không thể học nổi bởi đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, ngay cả những cái chữ thời học lớp ba cũng rơi dần trên đường đi bán vé số.

Những em bé tuổi mười lăm

Nói về đội tuổi mười lăm, người ta ví đó là độ tuổi trăng rằm, trong sáng, vô tư và đẹp nhất trong cuộc đời. Đây cũng là độ tuổi mà trang ký ức mở rộng hết mức để đón nhận mọi tín hiệu của đời sống. Nhưng, trong đất nước xã hội chủ nghĩa này, độ tuổi mười lăm hình như không phải là độ tuổi trăng rằm của bất kỳ ai, đó có thể là độ tuổi trăng rằm của những em bé may mắn. Có những em bé ở tuổi trăng rằm phải lây lất ngoài đời, thậm chí phải theo cha mẹ ăn nắng ngủ sương giữa thành phố lạ để đấu tranh giành lại quyền lợi chính đáng về chỗ ở, chỗ học tập.

Câu chuyện về Nguyễn Mai Trung Tuấn qua nhận xét của bé Nga, một em bé đang bán vé số ở thành phố Sài Gòn nhau nhiều năm cùng cha mẹ ra Hà Nội chờ kêu oan trên công Lý Tự Trọng và vườn hoa Mai Xuân Thưởng nhưng không được:

“Em thấy người ta đối xử với bạn Mai Trung Tuấn như vậy là không đúng đâu vì bạn còn nhỏ. Những người như tụi em bị đối xử bất công nhiều lắm, thậm chí em bán vé số mà có khi người ta không muốn trả tiền, quát tháo em nữa kia. Trẻ em ở Việt Nam bị đối xử bất công nhiều lắm, em không tin vào nhà nước Việt Nam và pháp luật Việt Nam đâu. Toàn là bất công thôi. Kinh nghiệm gia đình em là một vết thương làm cho em hết tin vào nhà nước này!”.

Theo bé Nga, nếu Chúa rũ lòng yêu thương và cho em một điều ước, em sẽ ước mình không phải sống ở Việt Nam xã hội chủ nghĩa. Bởi cuộc sống đã cho em một kinh nghiệm quá đau buồn. Từ chỗ có nhà cửa đàng hoàng, được đến trường học hành cùng bạn bè, nhà nước qui hoạch đất, nhà em bị tịch thu nhà với mức tiền đền bù rẻ mạt, ba mẹ em không đồng ý nhưng người ta vẫn cứ giải tỏa, cưỡng chế di dời và đập bỏ căn nhà của em.

Cuối cùng, em theo cha mẹ ra tận Hà Nội để nộp đơn kêu oan nhưng chờ mãi vẫn không được giải quyết, khoản tiền đền bù nhỏ nhoi chỉ đủ để sống trong thời gian đầu, sau đó cả nhà lây lất, sống nhờ vào tiền nhặt ve chai, giấy hộp bỏ và thi thoảng có người nào thương tình lại cho gia đình em vài chục ngàn đồng, vài ký gạo để cầm hơi. Cuối cùng, oan vẫn cứ oan, tiền thì khô túi, cả nhà phải ra bến xe Nước Ngầm để khuân vác thuê gần hai tháng trời mới đủ tiền mua vé vào Sài Gòn.

Những người như tụi em bị đối xử bất công nhiều lắm, thậm chí em bán vé số mà có khi người ta không muốn trả tiền, quát tháo em nữa kia.
– Một em bé bán vé số

Và cuộc đời làm thuê làm mướn của gia đình em bắt đầu từ đó. Nga nói rằng cuộc đời đã cho em quá nhiều nỗi buồn để em đủ trưởng thành mà nhìn thấy mình may mắn hơn nhiều bạn khác bởi mình còn có cha mẹ bên cạnh và không đến nỗi phải vào tù như bạn Nguyễn Mai Trung Tuấn. Nga lắc đầu ngán ngẩm và sợ hãi khi nói về bốn năm rưỡi ngồi tù của một bạn nhỏ có tuổi đời ngang với em.

Em nói rằng mặc dù không quen biết, chưa hề gặp nhau lần nào nhưng nhân danh những đứa bé không may mắn trong xã hội, nhân danh những đứa trẻ kêu oan giữa xã hội, em tha thiết cầu mong Đức Chúa Trời hãy nhìn thấy bạn Nguyễn Mai Trung Tuấn và chìa bàn tay yêu thương của Ngài để cứu lấy bạn ấy. Bởi bạn Tuấn không làm nên tội tình gì và còn quá nhỏ để chịu sự đày đọa kinh khủng như vậy.

Mùa Noel sắp đến, chúng tôi xin cầu nguyện cho các em bé không may mắn trong xã hội có được một mùa Noel ấm áp trong tình yêu thương của Chúa! Xin Ngài đừng để những que diêm tuổi thơ cuối cùng phải cháy hết mà vẫn không đủ để sưởi ấm giá lạnh của cuộc đời!

NGƯỜI SÀI GÒN

NGƯỜI SÀI GÒN

Lần đầu tiên lên Sài Gòn là để đi thi đại học. Tôi và một thằng bạn thi chung trường nên đi chung với nhau. Ở thì không lo vì đã có nhà người quen ở bên kia cầu chữ Y. Chỉ lo cái chuyện ăn uống giữa hai buổi thi. Ngay sau khi thi xong môn đầu tiên, hai đứa kéo nhau ra quán cạnh trường kêu hai dĩa cơm sườn. Cầm cái muỗng, cái nĩa để ăn cơm dĩa mà cứ lọng cọng. Ăn hết dĩa cơm, uống cạn mấy ly trà đá tự múc ở trong cái xô để ở góc quán, mà bụng vẫn trống không.

Nhỏ lớn ở quê khi nào đi đâu xa thì cơm đùm, cơm bới mang đi theo chứ có khi nào ăn cơm tiệm để mà biết kêu cơm thêm. Kêu thêm dĩa nữa thì không dám, vì sợ không đủ tiền ăn cho ngày mai, ngày kia… Ngó quanh ngó quất, thấy bàn nào cũng để một nải chuối, mọi người ăn xong cứ thuận tay bẻ, người một trái, người hai trái. Thế là hai đứa sáng mắt, chuối này chắc người ta cũng cho không như trà đá. Vậy là, chỉ một loáng nguyên cả nải chuối để trên bàn chỉ còn đống vỏ. Khi tính tiền, thấy phụ quán cứ đếm đi đếm lại mấy cái vỏ chuối để trên bàn rồi nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại liếc qua bà chủ quán đang đứng gần đó cười mím chi thì đâm lo. Không biết tiền mang theo có đủ để trả không.

Nhìn hai đứa gom từng đồng bạc để bỏ lên bàn, bỗng nhiên chủ quán bước lại. Thôi, tính hai dĩa cơm thôi. Phần chuối chắc là không biết có tính tiền nên lỡ ăn, chị không tính. Ngày mai ăn có thiếu thì cứ kêu cơm thêm mà ăn, để bụng đói không làm bài được đâu.

Chỉ có nải chuối, cho thấy tính cách người Sài Gòn.

Cuộc sống không thẳng tắp. Bon chen lên Sài Gòn không phải lúc nào cũng dễ kiếm tiền. Cũng trong những năm thập niên 1980, có lần, tôi thử sức mình với nghề đạp xích lô. Mượn chiếc xe của ông chú vào buổi sáng, lúc ấy chú cho xe ở nhà để ngủ sau một đêm chạy mối chở hàng. Lần đầu tiên chạy xích lô chỉ có chạy xe không từ bên này sang bên kia cầu chữ Y đã muốn hụt hơi. Thế nhưng vẫn ráng vì trong túi không còn tiền. Chạy lòng vòng Sài Gòn cả tiếng đồng hồ, ngang qua rạp Quốc Thanh (đường Nguyễn Trãi), thấy một đôi nam nữ đi ra, tay ngoắt, miệng kêu: Xích lô !

Luồn tay kéo thắng ngừng xe lại hỏi: Anh chị đi đâu ?

-Cho ra Bến xe Miền Tây. Nhiêu ?

Dân miền Đông mới lên Sài Gòn tập tành chạy xe kiếm sống, biết Bến xe Miền Tây đâu mà cho giá. Thôi đành chơi trò may rủi: Dạ, em mới chạy xe chưa rành đường, anh chị chỉ đường em chở. Tới đó cho nhiêu thì cho.

Tưởng không biết đường thì người ta không đi, ai dè cả hai thản nhiên leo lên. Người con trai nói: -15 đồng mọi khi vẫn đi. Cứ chạy đi tui chỉ đường.

Sức trẻ, thế mà vẫn không chịu nổi đường xa, đạp xe chở hai người từ rạp Quốc Thanh đến chân cầu Phú Lâm thì đuối, liệu sức không thể nào qua khỏi dốc cầu đành tính chước bỏ của chạy lấy người. Xuống giọng: -Em mới chạy xe, đi xa không nổi. Anh chị thông cảm đi xe khác giùm.

Ai ngờ người con trai ngoái đầu lại: -Tui biết ông đuối từ hồi nãy rồi. Thôi leo lên đằng trước ngồi với bà xã tui. Đưa xe đây tui đạp cho. Tui cũng từng đạp xích lô mà !

Thế là, vừa được khách chở, lại vừa được lấy tiền. Không phải 15 đồng mà tới 20 đồng.

Chắc cũng chỉ có người Sài Gòn mới khoáng đạt như vậy !

Người Sài Gòn tốt bụng, chia xẻ không từ những chuyện cá biệt, người nơi khác vào Sài Gòn hỏi đường thật dễ chịu. Già trẻ, lớn bé, gặp ai hỏi người ta cũng chỉ dẫn tận tình. Có nhiều người còn bỏ cả công việc để dẫn kẻ lạc đường đi đến đúng địa chỉ cần tìm. Có những địa chỉ nhiều người hỏi quá, thế là người Sài Gòn nghĩ cách viết hoặc bỏ tiền ra đặt làm một cái bảng đặt bên lề đường, gắn vào gốc cây. Đôi khi, kèm theo một câu đùa, câu trách rất Sài Gòn ở cái bảng này khiến ai đọc cũng phì cười. Như cái bảng viết trên nắp thùng mốp trên đường Sư Vạn Hạnh mới đây: “Bà con nào đi photo thì qua bưu điện bên đường. Hỏi hoài mệt quá !

Đi xe ôm, taxi, gặp đúng dân Sài Gòn thì mười người hết chín không lo bị chặt chém, vẽ vời. Đôi khi, kêu giá là vậy, nhưng khách không có tiền lẻ hoặc hết tiền người ta còn bớt, thậm chí cho thiếu mà không cần biết khách ở đâu, có trả hay không. Với người Sài Gòn, đó là chuyện nhỏ.

Ở Sài Gòn, cho tới bây giờ vẫn còn nhiều nhà để một bình nước suối trước nhà, kèm thêm một cái ly, một cái bảng nước uống miễn phí.

Và bình nước này không bao giờ cạn, như lòng tốt của người Sài Gòn. Sẽ có nhiều người bảo cái ly nhiều người uống , bẩn chết đi được , nhưng không biết họ có cách nào hay hơn ? ( mua ly giấy , uống xong vứt : mời các người ấy về Saigon mua ly giấy cho khách thập phương dùng).

Có người đã phát hiện, khi bạn chạy xe trên đường phố Sài Gòn, nếu có ai đó chạy theo nhắc bạn gạt cái chân chống, hay nhét lại cái ví sâu vào túi quần thì đích thị đó là người Sài Gòn !.

Bi giờ còn vậy nữa không? cũng còn, nhưng mà nếu bà con không gặp người như vậy ở Sàigòn là vì những người bà con gặp đó không phải là người Sàigòn!

S.T.

Phụ nữ Việt bị bắt vì ‘giết người tình, phi tang xác’ ở Đài Loan

Phụ nữ Việt bị bắt vì ‘giết người tình, phi tang xác’ ở Đài Loan

Cô Soi đã bị bắt tại tơi làm việc ở thành phố Cao Hùng trong khi chuẩn bị về Việt Nam hôm 27/11.

Cô Soi đã bị bắt tại tơi làm việc ở thành phố Cao Hùng trong khi chuẩn bị về Việt Nam hôm 27/11.

Một phụ nữ người Việt bị bắt ở Đài Loan vì bị tình nghi giết bạn trai rồi chặt xác anh này sau một trận cãi vã, cảnh sát địa phương cho biết.

Tin cho hay, cô Nguyễn Thị Soi, 33 tuổi, đã bị bắt tại tơi làm việc ở thành phố Cao Hùng trong khi chuẩn bị về Việt Nam hôm qua, 27/11.

Cô Soi bị cáo buộc giết chết anh Kiều Văn Mạnh, 43 tuổi, trước khi chặt xác người đồng hương rồi sau đó vứt xuống rãnh.

Cả hai đến Đài Loan làm việc ở hai thời điểm khác nhau đầu năm nay, và cảnh sát cho hay, anh Kiều bị giết vì muốn chấm dứt quan hệ với cô Soi.

Vụ việc vỡ lở hôm 18/11 sau khi người ta thấy một con chó ngậm một cái sọ người. Phần còn lại thi thể của anh Kiều sau đó được tìm thấy đựng trong một trong bao tải dùng để đựng thức ăn cho heo.

Các điều tra viên sau đó lần theo manh mối và phát hiện ra một trại nuôi heo ở quận Lô Trúc nơi cô Soi làm việc.

Cảnh sát cho biết, anh Mạnh đã gặp cô này tại trang trại trên hôm 15/10, ngay trước khi anh mất tích.

Đài Loan là một trong những thị trường xuất khẩu lao động lớn nhất của Việt Nam. Theo số liệu thống kê được báo trong nước loan tải, có hàng chục nghìn công nhân người Việt đang làm việc ở Đài Loan.

Mới đây, chính quyền Đài Loan đã huy động lực lượng để truy tìm 4 công nhân người Việt bỏ trốn khỏi một nhà tù ở thành phố Đông San, trong khi đang chờ bị trục xuất về Việt Nam.

Tin cho hay, những người lao động bỏ trốn bằng cách dùng khí cụ để phá cửa sổ có chấn song sắt.

Trước đó, họ bị bắt vì làm việc trái phép ở Đài Loan sau khi tự động bỏ làm việc cho một công ty họ đã ký hợp đồng.

Theo CAN, Focus Taiwan News Channel, Taipei Times

Bình Thuận chính thức thừa nhận một tử tù bị kết án oan

Bình Thuận chính thức thừa nhận một tử tù bị kết án oan
Nguoi-viet.com
PHAN THIẾT (NV) – Cuối tuần qua, công an tỉnh Bình Thuận đã công bố quyết định “đình chỉ điều tra” đối với ông Huỳnh Văn Nén, một người từng bị kết án tử hình và bị giam 17 năm.

Ông Huỳnh Văn Nén (trái) mừng như điên khi nghe công an Bình Thuận quyết định “đình chỉ điều tra”
đối với mình. (Hình: Tuổi Trẻ)

Quyết định “đình chỉ điều tra” được xem là sự thừa nhận ông Nén vô tội. Cũng vì vậy, hệ thống tư pháp tỉnh Bình Thuận (bao gồm tòa án, viện kiểm sát, công an) loan báo, ngày 3 Tháng Mười Hai sắp tới, sẽ “tổ chức xin lỗi công khai đối với ông Huỳnh Văn Nén và gia đình.”

Cách nay 17 năm, vào một đêm của Tháng Tư, 1998, bà Lê Thị Bông ở xã Tân Minh, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận, bị giết, hung thủ lấy của bà một chiếc nhẫn vàng 24K.

Tháng sau, trong một cuộc nhậu, ông Nén nói đùa ông là hung thủ rồi bị công an Bình Thuận bắt khẩn cấp. Trong tù, ông Nén nhận tội nhưng tại tòa, ông kêu oan và giải thích, sở dĩ ông nhận tội vì bị tra tấn. Tố cáo của ông Nén không được hội đồng xét xử xem xét. Ông Nén bị phạt chung thân.

Chuyện vẫn chưa ngừng ở đó. Hồi Tháng Năm, 1993, năm năm trước ngày bà Bông bị giết, tại xã Tân Minh, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận, từng có một phụ nữ tên Dương Thị Mỹ bị giết và công an Bình Thuận bó tay, không tìm ra thủ phạm. Trong tù, ông Nén đột nhiên nhận thêm rằng, ông còn là thủ phạm giết bà Mỹ. Giúp ông thực hiện vụ án mạng này là tám thành viên trong gia đình của vợ ông.

Cũng vì vậy, toàn bộ gia đình bên vợ ông bị bắt, và sau đó, một trong tám người chết trong tù.

Bất chấp phân tích của các luật sư và báo giới về những điểm phi lý trong kết luận điều tra của công an và cáo trạng của viện kiểm sát, cũng như lời kêu oan, tố giác bị tra tấn để buộc phải nhận tội của các bị cáo, tòa án vẫn xác định họ là đồng phạm và phạt bảy người còn lại trong gia đình vợ ông Nén nhiều mức hình phạt khác nhau. Riêng ông Nén bị án tử hình.

Sau khi phải xử đi, xử lại nhiều lần do áp lực của công luận, tám năm sau, bản án kết tội ông Nén và các thành viên trong gia đình vợ của ông đã giết bà Dương Thị Mỹ bị hủy, vì không có căn cứ để kết luận họ giết người. Án tử hình đã tuyên đối với ông Nén được rút lại nhưng ông Nén vẫn phải ở tù vì “tội” giết bà Lê Thị Bông. Bảy người trong gia đình vợ của ông thì được trả tự do.

Bản án chung thân dành cho ông Nén đã khơi dậy lương tâm của một người tù. Khi ra tù ông viết thư, gửi cho nhiều nơi, kể rằng, hai người bạn của ông mới thực sự giết bà Lê Thị Bông. Hai thủ phạm không chỉ kể với ông về chuyện giết bà Bông, mà còn thuật lại tỉ mỉ về việc đã đem chiếc nhẫn vàng 24K đi bán thế nào.

Các con của bà Bông cũng gửi đơn kêu oan cho ông Nén. Một vài viên chức trong chính quyền xã cũng đề nghị xét lại bản án đã tuyên với ông Nén vì không ai tại nơi ông cư trú tin ông là thủ phạm giết bà Bông.

Đáp lại những đề nghị này, công an Bình Thuận cử chính điều tra viên đã từng bị ông Nén tố cáo là tra tấn, ép ông nhận tội đi… “xác minh.” Kết quả tất nhiên là không có cơ sở để xét lại vụ án.

Vụ Huỳnh Văn Nén “giết người, cướp tài sản” tiếp tục bị “nâng lên, đặt xuống” cho tới tháng trước thì công an Bình Thuận liên lạc với gia đình ông Nén, yêu cầu họ làm đơn xin cho ông tại ngoại để chữa bệnh. Đến hạ tuần tháng trước thì ông Nén được tạm tha.

Mới đây, cùng lúc với việc công bố quyết định “đình chỉ điều tra” đối với ông Nén, một phó giám đốc công an tỉnh Bình Thuận cho biết đã bắt được hung thủ giết bà Bông để cướp tài sản.

Chưa rõ những điều tra viên đã tra tấn ông Nén, bắt ông nhận tội cũng như những kiểm sát viên, thẩm phán, tham gia buộc tội, kết tội ông Nén, bất chấp chuyện ông kêu oan, các lời khai, bằng chứng mâu thuẫn nhau, sẽ bị xử lý thế nào. (G.Đ.)

Phải chăng đây là phép lạ của ĐGH Phanxicô với em bé Gianna ở Philadelphia

nguồn :Vietcatholic.net

Nguyễn Long Thao

ĐGH hôn em bé Gianna Masciantonio

Philadelphia –24/11/2015 Cơ quan truyền thông quốc tế như CNN.com, hệ thống truyền hình ABC, tờ New York Post, và nhiều báo chí và đài truyền hình địa phương ở Hoa Kỳ đã đồng loạt đưa tin ung bướu trong đầu một em bé được Đức Giáo Hoàng Phanxicô ôm hôn đã nhỏ teo lại

Cha mẹ của em bé cho các cơ quan truyền thông biết là con của họ tên Gianna Masciantonio, một tuổi, có ung bướu trong não khi mới sinh ra.

Vào tháng 9 vừa qua, khi Đức Giáo Hoàng Phanxicô đến Philadelphia dự Đại Hội Gia Đình Thế Giới và trên con đường Ngài đi chào đón khách hành hương, thì một nhân viên an ninh đã bế em bé Gianna Masciantonio đến để Đức Giáo Hoàng ôm hôn em bé.

Theo cha mẹ em nói với các cơ quan truyền thông thì sau giây phút ngắn ngủi con của họ được gần gũi Đức Thánh Cha, thì ung bướu trong não em Gianna Masciantonio đã nhỏ teo lại. Họ cho các cơ quan truyền thông xem hình ảnh MRI (Magnetic resonance imaging) chụp não bộ của em vào tháng 8 và hình MRI chụp vào tháng 11.

Hai hình MRI chụp tháng 8 và tháng 11 2015

So sánh hai tấm hình đó, ai cũng thấy ung bướu trong đầu em Gianna Masciantonio đã nhỏ teo lại. Em đã vui vẻ hơn trước nhiều.

Các bác sĩ y khoa không đưa ra lời giải thích nào về hiện tượng ung bướu trong đầu em Gianna Masciantonio teo nhỏ lại. Tuy nhiên gia đình thì tin rằng đó là phép lạ.

Vấn nạn công dân bị chết ở nơi tạm giam, tạm giữ

Vấn nạn công dân bị chết ở nơi tạm giam, tạm giữ

Cái chết oan khuất của ông Trịnh Xuân Tùng trong tình trạng lạm quyền, sử dụng bạo lực thô bạo phổ biến của công an Việt Nam khi làm nhiệm vụ đã làm dư luận trong và ngoài nước phẫn nộ. Ảnh băng rôn của gia đình treo trước tòa.

Cái chết oan khuất của ông Trịnh Xuân Tùng trong tình trạng lạm quyền, sử dụng bạo lực thô bạo phổ biến của công an Việt Nam khi làm nhiệm vụ đã làm dư luận trong và ngoài nước phẫn nộ. Ảnh băng rôn của gia đình treo trước tòa.

Danlambao
 

Vấn nạn công dân bị chết bất thường tại nơi tạm giam, tạm giữ vẫn diễn ra thường xuyên tại Việt Nam.Đâu là nguyên nhân của tình trạng này.

Theo thống kê của bộ công an, trong ba năm (từ 2011- 2014) có khoảng 226 người bị chết bất minh tại nơi bị tạm giam, tạm giữ. Lý do của những cái chết bất minh thường được ngành công an giải thích rằng, nạn nhân chết do tử tự, chết do tập thể dục quá sức… Nhưng những nguyên nhân này không thuyết phục được thân nhân của nạn nhân và dư luận.

Nguyên nhân

Luật sư Nguyễn Văn Đài – người từng là nạn nhân của việc dùng nhục hình, bức cung, mớm cung ở nơi giam, tạm giữ cho rằng, trước đây người dân Việt Nam thường rất sợ hãi khi bị cơ quan an ninh mời, triệu tập đến nơi tạm giam, tạm giữ để hỏi cung. Và khi bị cơ quan an ninh điều tra, thẩm vấn họ thường ngoan ngoãn nghe theo, thậm chí có người còn trả lời theo kiểu ‘mớm cung’ của điều tra viên.

Tuy nhiên khoảng 4 năm lại đây, dưới sự tác động của các trang truyền thông, mạng xã hội, nên trình độ dân trí được nâng cao hơn trước. Do đó, khi bị đưa đến nơi tạm giam, tạm giữ người dân không làm những gì mà các điều tra viên mong muốn. Bởi người dân biết rằng họ không có nghĩa vụ phải khai báo, và yêu cầu điều tra viên đưa ra bằng chứng để kết tội. Điều này làm cho điều tra viên rất tức giận, vì họ đã quen với phong cách làm việc của họ, khi họ thẩm vấn bất kỳ người nào thì người đó phải ngoan ngoan trả lời câu hỏi của họ.

Chính sự tức giận của các điều tra viên đã gây nên cái chết của những người bị tạm giữ, tạm giam, Luật sư Nguyễn Văn Đài nói thêm:

“Họ (các điều tra viên) có những hành động bạo lực để đánh những người bị tạm giam, tạm giữ. Không may trong số viên đó đã đánh vào chỗ hiểm dẫn đến những nạn nhân bị trọng thương và qua đời”.

Chị Trịnh Kim Tiến – con gái của một nạn nhân bị điều tra viên đánh chết trong đồn công an cho rằng, nguyên nhân của những cái chết oan uổng ở nơi tạm giam, tạm giữ là do những điều tra viên muốn giải quyết nhanh sự việc để thăng chức, thói quen suy đoán có tội, bệnh thành tích, và tâm lý khinh thường pháp luật.

Chị Trịnh Kim Tiến nói thêm về nguyên nhân:

Vụ chết người mới nhất trong lúc bị công an Việt Nam tạm giam đã gây ra phẫn uất trong dư luận mấy ngày qua.Nạn nhân Đỗ Đăng Dư (17 tuổi) qua đời với nhiều vết bầm tím trên cơ thể trong khi bị tạm giam ngày 10 tháng 10, 2015
Vụ chết người mới nhất trong lúc bị công an Việt Nam tạm giam đã gây ra phẫn uất trong dư luận mấy ngày qua.Nạn nhân Đỗ Đăng Dư (17 tuổi) qua đời với nhiều vết bầm tím trên cơ thể trong khi bị tạm giam ngày 10 tháng 10, 2015

“Chưa kể đến những sự việc mà họ (điều tra viên) liên quan, họ bị mua chuộc trong đó để gây ra những thương tích và tang thương cho nạn nhân. Và hiện tại công an nắm quá nhiều quyền lực, khi nắm nhiều quyền lực sẽ dẫn đến việc lạm dụng quyền lực”.

Linh mục An Tôn Lê Ngọc Thanh – thuộc dòng Chúa Cứu Thế, một người hoạt động năng nổ trong việc bảo vệ ‘nhân quyền’ cho những công dân Việt Nam cho rằng, nguyên nhân đầu tiên là việc bắt giam người không đúng trình tự pháp luật của cơ quan an ninh điều tra. Vì cơ quan an ninh điều tra luôn tự ý bắt người trái pháp luật, trong khi dân chúng lại không biết pháp luật, nên cơ quan điều tra thỏa thích làm sai mà không sợ dân kiện tụng. Và khi bắt người rồi, cơ quan điều tra lại phải chứng minh rằng mình bắt đúng. Do đó họ sẽ ‘mớm cung’ rồi dùng nhục hình để ép cung nạn nhân.

Linh mục An Tôn Lê Ngọc Thanh nói thêm:

“Nguyên nhân thứ hai là công an có quyền giữ người độc lập quá lâu, và không có cơ quan nào khác giám sát. Từ khi bắt, quyết định khởi tố vụ án cho đến được đưa ra tòa, chỉ có một mình công an vừa giám sát, vừa điều tra, vừa quản lý, và công an làm những gì đối với những người bị tạm giam thì hoàn toàn không ai biết họ có được an toàn hay không? Chính vì vậy, họ có thể dùng các biện pháp nhục hình tra tấn, để mong có được kết quả, thậm chí là kết quả có được từ việc ép cung sau khi sử dụng nhục hình ”.

Cũng theo Linh mục An Tôn Lê Ngọc Thanh, ngoài hai nguyên nhân chính ở trên, việc hệ thống pháp luật Việt Nam (trước đây) chưa công nhận quyền ‘im lặng’ của công dân cũng làm cho tình trạng công dân bị chết ở nơi tạm giam, tạm giữ gia tăng. Và bởi vì Việt Nam vừa mới công nhận quyền ‘im lặng’ cách đây mấy ngày, cho nên vẫn chưa áp dụng được vào thực tế.

Giải pháp

Trước vấn nạn công dân bị chết bất minh ở nơi tạm giam, tạm giữ. Việc tìm giải pháp để hạn chế vấn nạn này đang được rất nhiều người quan tâm. Chị Trịnh Kim Tiến góp ý về việc điều tra với mong muốn không còn ai phải chịu đựng cảnh người thân bị chết bất minh trong đồn công an, chị nói:

Bố nạn nhân đau đớn trước cái chết của con trai, em Tu Ngọc Thạch, 14 tuổi, học sinh lớp 9 Trường trung học phổ thông Lương Thế Vinh, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hoà, đã bị công an đánh chết
Bố nạn nhân đau đớn trước cái chết của con trai, em Tu Ngọc Thạch, 14 tuổi, học sinh lớp 9 Trường trung học phổ thông Lương Thế Vinh, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hoà, đã bị công an đánh chết

“Điều tra là việc cần thời gian, không thể gấp gáp được, và việc điều tra cần tỉ mỉ, không phải anh cứ tra tấn cho người ta người ta và ép người ta nhận tội là có thể quy kết tội cho người ta được.”

Luật sư Nguyễn Văn Đài đề xuất những giải pháp để giảm tối thiểu vấn nạn công dân bị chết bất minh trong đồn công an, ông nói:

“Thứ nhất, khi một người khi bị tạm giữ, tạm giam thì người thi hành lệnh bắt phải nói rõ cho người bị bắt rằng, anh có quyền im lặng cho đến khi có luật sư. Phải nói rõ cho họ biết họ có quyền gì trước cơ quan điều tra.

Thứ hai, trong quá trình chờ đợi, điều tra viên không được phép tiến hành cuộc thẩm vấn nào cho đến khi có mặt luật sư của họ. Trong tất cả những cuộc hỏi cung, thẩm vấn đều phải có mặt của luật sư.

Thứ ba, trong quá trình thẩm phải được quay phim, thâu âm để đảm bảo tính khách quan.

Thứ tư, khi một người bị đưa đi thẩm vấn, phải đảm bảo có giấy cam kết ký về tình trạng sức khỏe trước khi bàn giao người cho điều tra viên. Và khi trở về thì phải có biên bản hay kiểm tra sức khỏe xem người đó có vấn đề gì hay không?”

Cũng theo Luật sư Nguyễn Văn Đài, đối với những trường hợp chưa nằm trong khung luật tạm giam, tạm giữ, khi nạn nhân ở đồn công an thì rất khó có cơ chế nào bảo vệ họ, bởi chỉ vài giờ làm việc với điều tra viên thì nạn nhân đã tử vong.

Trong những ngày qua, phía chính quyền Việt Nam đã thay đổi rất nhiều luật để hạn chế vấn nạn này như, công nhận quyền ‘im lặng’ của công dân, cho thâu hình và thâu âm khi thẩm vấn, hay việc tách nơi tạm giam, tạm giữ ra khỏi cơ quan điều tra nhưng vẫn thuộc sự quản lý của bộ công an.

Tuy nhiên, theo Linh mục An Tôn Lê Ngọc Thanh, những động thái của chính quyền là chưa đủ, và không cải thiện được được tình trạng bi đát trong các trại tạm giam, tạm giữ. Đặc biệt trong những vụ án bị chính quyền gọi là ‘vi phạm an ninh quốc gia’, thì ngành công an làm việc theo chỉ đạo của đảng và chính phủ. Với những vụ án như vậy, công an có thể xóa sạch những bản thâu của camera, rồi dùng nhục hình để bức cung… để điều tra theo hướng có lợi cho họ, do bộ công an vẫn một mình quản lý tất cả, nên việc này là quá dễ dàng.

Linh mục An Tôn Lê Ngọc Thanh nói tiếp:

“Giải pháp tốt khi tạm giam, tạm giữ là phải giao cho một bộ phận khác, hiện nay bộ phận tương đối có thể là bộ lao động thương binh xã hội, còn nếu không thì giao cho một tổ chức dân sự độc lập quản lý.”

Cuối cùng, Linh mục An Tôn Lê Ngọc Thanh nhấn mạnh rằng, pháp luật phải vì con người, để bảo vệ con người… Tuy nhiên tại Việt Nam, hệ thống giám sát và điều hành pháp luật hiện nay đang có vấn đề. Điều này khiến cho nhiều người dân đang rất hoang mang và lo lắng mỗi khi bị cơ quan điều tra mời lên làm việc. Và điều này đã trực tiếp tạo nên tình trạng rất nguy hiểm cho công dân Việt Nam trên khắp cả nước.

Bảo vệ Quyền Trẻ em: kết án nặng hơn người lớn

Bảo vệ Quyền Trẻ em: kết án nặng hơn người lớn

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2015-11-27

Em Nguyễn Mai Trung Tuấn 15 tuổi bị một tòa án huyện ở Long An hôm 24/11/2015 kết án sơ thẩm 4 năm 6 tháng tù- Người tù dân oan trẻ tuổi nhất Việt Nam

Danlambao

Khác với sự thương cảm và phẫn nộ của mạng xã hội, báo chí thuộc hệ thống chính thức đưa tin khá đơn giản về vụ thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn 15 tuổi bị một tòa án huyện ở Long An hôm 24/11/2015 kết án sơ thẩm 4 năm 6 tháng tù vì tạt a xít chống cán bộ cưỡng chế đất. Bố mẹ em Tuấn dù cũng đang ngồi tù sẽ phải thay em bồi thường 42 triệu 600 ngàn đồng cho ông  Nguyễn Văn Thủy Trưởng công an xã bị phỏng.

Phán quyết quá nặng cho thiếu niên

Các báo Pháp Luật Thành phố Online, Người Lao Động Online khi đưa tin vụ xử án hiếm có này, đã bỏ qua các chi tiết quan trọng mà Luật sư Nguyễn Văn Miếng thuộc Đoàn Luật sư TP.HCM trình bày trước tòa để bảo vệ em Nguyễn Mai Trung Tuấn.

Nhận định về vấn đề thực thi công lý mà giới luật gia cho rằng rất thiếu sót trong vụ xử em Nguyễn Mai Trung Tuấn, LS Trần Thu Nam hiện sống và làm việc ở Hà Nội cho rằng, trẻ em vị thành niên mà đưa ra một án nặng như thế sẽ có nhiều tác động đến tâm lý của trẻ em, tác động đến dư luận xã hội, đề ra một vấn đề là tại sao một đứa trẻ như thế lại phải chịu một mức án rất là cao…nguyên nhân lý do làm sao mà một đứa trẻ thực hiện hành vi, có phạm tội hay không phạm tội thì phải chứng minh.

Tuy không trực tiếp tham gia hồ sơ vụ án của em Tuấn nhưng LS Trần Thu Nam qua trao đổi với  LS Nguyễn Văn Miếng người bào chữa cho em Tuấn, ghi nhận rằng trong quá trình bào chữa cho em Tuấn đã có nhiều vấn đề, như đề nghị triệu tập người giám định đến phiên tòa nhưng không được đáp ứng. cũng như một số thủ tục khác không được đầy đủ. Cho nên việc ra một phán quyết với một đưa trẻ như thế thì cần phải xem xét. LS Trần Thu Nam nhấn mạnh:

“ Việt Nam tham gia Công ước về quyền của trẻ em, thế thì việc bảo vệ ở đây đã được đặt ra hay chưa mà tại sao lại đưa ra một phán quyết nặng như vậy. Có nhất thiết phải phán quyết nặng đến thế không vì nó làm ảnh hưởng tới tương lai của đứa trẻ, ảnh hưởng tới tự do cũng như học tập

LS Trần Thu Nam”

“ Việt Nam tham gia Công ước về quyền của trẻ em, thế thì việc bảo vệ ở đây đã được đặt ra hay chưa mà tại sao lại đưa ra một phán quyết nặng như vậy. Có nhất thiết phải phán quyết nặng đến thế không vì nó làm ảnh hưởng tới tương lai của đứa trẻ, ảnh hưởng tới tự do cũng như học tập, tất cả những vấn đề đó chúng ta cần phải cân nhắc cho kỹ .”

Đây là lần đầu tiên một trẻ vị thành niên ở Việt Nam bị kết án nặng hơn cha mẹ mình 1 năm, khi gia đình này chống đối đoàn cưỡng chế đất bằng bom xăng và a xít vào ngày 14/4/2015. Bản án ngày 24/11 dành cho em Tuấn là án sơ thẩm khi em ra tòa một mình về tội cố ý gây thương tích. Ngày 25/11/2015 Tòa án Tỉnh Long An xử chung thẩm đã y án bà Mai Thị Kim Hương mẹ em Tuấn bị 3 năm 6 tháng tù và ông Nguyễn Trung Can bị 3 năm tù. Hai ông bà ở trong số 12 người đã bị bắt và ra tòa sơ thẩm ngày 15 và 16/9/2015 vừa qua. Lúc đầu em Nguyễn Mai Trung Tuấn được nhà ngoại bảo lãnh cho về nhà. Tuy vậy Tuấn sau này đã bị bắt ở Bình Thuận theo lệnh truy nã và ra tòa Thạnh Hóa Long An hôm 24/11/2015.

Đền bù đất đai theo kiểu ăn cướp

Câu chuyện của em Nguyễn Mai Trung Tuấn và 12 người khác trong vụ chống đối cưỡng chế đất xảy ra ngày 14/4/2015 ở Thị trấn Thạnh Hóa Long An là câu chuyện chung của hàng chục ngàn dân oan mất đất ở Việt Nam. TS Phạm Chí Dũng, Chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập một tổ chức xã hội dân sự nằm ngoài sự kiểm soát của Chính phủ, nhận định:

Gia đình dân oan Mai Thị Kim Hương – Nguyễn Trung Can cùng hai con là Nguyễn Mai Trung Tuấn, Nguyễn Mai Thảo Vy bên căn lều tạm bợ

Gia đình dân oan Mai Thị Kim Hương – Nguyễn Trung Can cùng hai con là Nguyễn Mai Trung Tuấn, Nguyễn Mai Thảo Vy bên căn lều tạm bợ

“ Gốc của vấn đề nằm ở Hiến pháp, quyền sở hữu đất đai là thuộc toàn dân có nghĩa là thuộc nhà nước mà không có quyền sở hữu tư nhân về đất đai. Một khi thuộc về toàn dân thuộc về nhà nước cũng có nghĩa thuộc về những tập đoàn những nhóm lợi ích hiện nay. Những nhóm lợi ích kinh tế lại móc xích với nhóm lợi ích chính trị và hai bên cùng ra chính sách để đền bù với giá rẻ mạt và sau đó bán ra thị trường với giá cao ngất có thể lên tới hàng chục lần hàng trăm lần. Tình hình Việt Nam cũng như ở Trung Quốc là đền bù đất đai rẻ mạt và gần như là cướp đất không của người dân.”

Báo chí chính thức cho biết vụ chống cưỡng chế ở Thạnh Hóa Long An là chống lại dự án giải tỏa đất để làm đê bao chống lũ. Gia đình em Nguyễn Mai Trung Tuấn, từng giải thích là chống cưỡng chế vì tiền đền bù quá thấp chỉ 300.000 đồng/m2 trong khi chính quyền bán đất tái định cư ở khu vực liền kề với giá 25 triệu/m2. TS Phạm Chí Dũng nhận định về trường hợp này:

“ Theo tôi biết thì đối với bất kỳ loại đất nào và sử dụng cho mục đích gì thì nguyên tắc cũng phải là ngang giá thị trường khi đền bù. Chứ không thể lạm dụng lợi dụng chuyện các công trình công ích mà có thể đền bù thấp được. Cho nên việc này tôi cho là chính quyền địa phương ở Long An, cũng giống như chính quyền nhiều địa phương khác lợi dụng chính sách làm dự án công ích để đền bù với giá rất thấp. Nhưng mà cũng có rất nhiều trường hợp là những dự án công ích sau khi bị đền bù với giá thấp thì bị xẻ ra một phần làm công ích thôi. Có thể 60%-70% làm công ích trong khi đó sử dụng diện tích còn lại 30% tới 40% làm đất kinh doanh mà đất kinh doanh bán không hề rẻ một chút nào, có thể ngay ngày hôm sau người ta đến mua với giá cao hơn gấp 10 lần hoặc 20 lần như vậy. Thành thử ở đây là một sự lạm dụng và lợi dụng.”

“ Những nhóm lợi ích kinh tế lại móc xích với nhóm lợi ích chính trị và hai bên cùng ra chính sách để đền bù với giá rẻ mạt và sau đó bán ra thị trường với giá cao ngất có thể lên tới hàng chục lần hàng trăm lần. Tình hình Việt Nam cũng như ở Trung Quốc là đền bù đất đai rẻ mạt và gần như là cướp đất không của người dân

TS Phạm Chí Dũng”

Trở lại tình tiết vụ cưỡng chế ngày 14/4/2015, Pháp Luật Thành Phố Online dẫn hồ sơ cáo trạng mô tả là vào ngày 14/4/2015 khi đoàn cưỡng chế tiến vào khu vực ba gia đình bị cưỡng chế gồm các hộ Nguyễn Trung Can, Nguyễn Thị Nhanh và Nguyễn Trung Tài ở thị trấn Thạnh Hóa Long An thì bị các gia đình này phản kháng chống đối, hất a xít vào cán bộ. Các báo cũng nói tới việc ném bom xăng nhưng không có một chi tiết nào mô tả việc này. Em Nguyễn Mai Trung Tuấn bị cáo buộc đã hất ca a xít làm bị thương ông Nguyễn Văn Thủy trưởng công an xã, tỷ lệ thương tích giám định là 35%.

Ngay sau khi tòa án huyện Thạnh Hóa tỉnh Long An tuyên án sơ thẩm thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn 4 năm 6 tháng tù, em Nguyễn Mai Thảo Vy em gái của Tuấn đã phát biểu với Đài ACTD:

“ Cháu thấy bản án bất công đối với anh cháu, tại vì hành vi của anh cháu là hành vi bảo vệ gia đình, tự vệ. Khi cưỡng chế có hai chiếc xe tải chở từ 100 đến 200 cảnh sát cơ động đến ập vào nhà. Họ uy hiếp, đánh đập gia đình rất dã man. Anh Hai thấy họ bắt mẹ và đập đầu xuống đường nên anh Hai, với tư cách người con phải cứu mẹ. Hành động mà anh Hai tạt acid ông công an là để cứu mẹ thôi.”

Theo thông tin ghi nhận, nếu gia đình em Nguyễn Mai Trung Tuấn quyết định ủy nhiệm luật sư kháng cáo trong hạn định 15 ngày kể từ ngày 24/11/2015, thì có hy vọng những lập luận của luật sư bào chữa được tòa trên tức Tòa án Nhân dân Tỉnh Long An lưu ý. Trong trường hợp này em Tuấn là người chưa thành niên. Thông thường chỉ chịu một nửa án phạt người lớn.

Trên các mạng xã hội, giới luật gia cũng đề cập tới vấn đề, nếu tòa xác định hành vi hất ca a xít của em Tuấn là không cố ý thì em không chịu trách nhiệm hình sự. Ngoài ra nếu tỷ lệ thương tích của Trưởng công an xã Nguyễn Văn Thủy được giám định là 30% thay vì 35% thì Tuấn cũng thoát tội. Trong phiên xử sơ thẩm ngày 24/11/2015, Tòa đã bác yêu cầu của LS Nguyễn Văn Miếng xin triệu tập hai nhân viên giám định pháp y liên quan tới bản giám định.

CHIA SẺ CỦA NGƯỜI SỐNG SÓT TRONG ĐÊM 13.11.2015 Ở PARIS

CHIA SẺ CỦA NGƯỜI SỐNG SÓT TRONG ĐÊM 13.11.2015 Ở PARIS

ISABEL BOWDER

Trích EPHATA 669

Isabel Bowdery, cô gái người Nam Phi, sinh viên mới tốt nghiệp, 22 tuổi, đã đến xem buổi biểu diễn nhạc rock ở nhà hát Bataclan vào thời điểm các tay súng xông vào tấn công. Chính quyền Paris xác nhận 89 người thiệt mạng tại hiện trường xả súng ở nhà hát Bataclan. Đây là điểm tấn công có thương vong cao nhất trong đêm Paris bị khủng bố ngày 13.11.2015. Bài viết của Isabel Bowdery đã được chia sẻ hơn 400.000 lần trên Facebook và được rất nhiều người quan tâm.

Hàng chục người bị bắn chết trước mặt

“…Bạn không hình dung nổi chuyện này sẽ xảy ra với mình. Đó là một đêm nhạc rock cuối tuần. Không khí thật tưng bừng, ai nấy đều nhảy múa, vui cười rộn rã. Ngay cả khi những gã kia (khủng bố) đi vào lối cửa trước, bắt đầu bắn giết, chúng tôi vẫn còn ngây thơ nghĩ đó là một phần của tiết mục. Đó chính xác là một vụ thảm sát. Hàng chục người bị bắn ngã ngay trước mặt tôi. Máu chảy tràn sàn nhà. Tiếng nức nở từ những người đàn ông ôm chặt thi thể còn ấm nóng của bạn gái mình như chọc thủng bầu không khí của nhà hát.

Chỉ trong một thoáng, bao dự định bỗng nát tan, bao gia đình bỗng bị nhấn chìm trong đau khổ.

Tôi nằm giả chết suốt một tiếng đồng hồ, cô độc và hoảng loạn, giữa những người không còn thấy người thương yêu của mình động cựa gì nữa. Tôi nín thở, ráng không cử động, không khóc, không cho lũ khốn kia thấy nỗi sợ hãi mà chúng muốn gieo rắc.

Tôi đã may mắn thoát chết một cách diệu kỳ. Nhưng rất nhiều người khác thì không. Những

người vô tội ấy cũng ở đây đêm nay đơn giản chỉ vì họ muốn có một buổi cuối tuần vui vẻ. Thế giới thật tàn nhẫn. Và những tội ác thế này diễn ra là minh chứng mạnh mẽ cho sự tồi bại của loài người. Hình ảnh của những kẻ khủng bố kia vây quanh như một lũ kền kền rồi sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời còn lại. Cách chúng vẫn lăm lăm nhắm vào những người đã bị bắn gục, không gợn chút áy náy cho mạng sống con người. Tôi cảm giác như tất cả chuyện này đều không thực. Tôi mỏi mòn nằm đợi khoảnh khắc ai đó đứng lên nói không phải đâu, đây chỉ là một cơn ác mộng.

Những người hùng thầm lặng Việc sống sót trong thảm hoạ này cho tôi cơ hội để nhắc đến những người hùng thầm lặng. Nhắc đến một người đàn ông đã dỗ dành tôi, liều mạng để che chắn cho tôi khi tôi đang nức nở.

Nhắc đến một cặp đôi nọ, trong phút sinh ly tử biệt vẫn nói những lời yêu, để tôi vững tin cái THIỆN sẽ mãi còn. Nhắc đến những cảnh sát đã cứu thoát hàng trăm con tin.

Nhắc đến một người xa lạ đã nâng tôi đứng lên khỏi vệ đường, an ủi tôi suốt 45 phút khi tôi nghĩ người mình yêu đã chết. Nhắc đến một người đàn ông bị thương mà tôi tưởng đó là người yêu mình; khi tôi nhận ra mình lầm, anh vẫn ôm chặt lấy tôi và bảo mọi thứ sẽ ổn, sẽ ổn, dù chính anh cũng đang cô độc và hoảng loạn.

Nhắc đến người phụ nữ nọ đã mở cửa nhà cho những người sống sót vào trú ngụ. Nhắc đến

người bạn cho tôi ở tạm và chạy ra ngoài mua quần áo mới, để tôi không phải mặc một chiếc áo vấy máu.

Nhắc đến tất cả các bạn – những người đã gửi tin nhắn ủi an động viên. Các bạn làm tôi tin thế giới này còn cơ hội để tốt lên, để chuyện kinh khủng thế này không bao giờ xảy ra nữa.

Hãy ngủ yên ! Nhưng trên hết, những lời này tôi xin dành cho hơn 89 người bị giết trong nhà hát, những người đã không đủ may mắn để còn được thức dậy hôm nay. Xin dành cho nỗi đau mà gia đình, người thân họ đang phải gánh chịu. Tôi hiểu không gì có thể xoa dịu được nỗi đau này.

Tôi có cơ duyên được kề vai cùng họ trong những giây phút cuối đời. Giây phút đó, khi nghĩ mình sắp chết, tôi cam đoan những ý nghĩ sau cuối không phải về lũ súc vật đã gây ra thảm hoạ này, mà là về những người mình thương yêu.

Khi nằm trên vũng máu của những người xa lạ, chờ viên đạn định mệnh bay đến kết thúc 22 năm ngắn ngủi đời mình, tôi nhớ lại từng gương mặt thân thương và thì thầm nhắc đi nhắc lại “I love you”.

Tôi nhìn lại những phút giây đáng nhớ của đời mình, ước sao những người thân thương biết tôi yêu họ dường nào, và ước họ hiểu rằng dù bất cứ điều gì xảy ra với tôi, tôi cũng mong họ đừng đánh mất niềm tin vào tính THIỆN ở con người.

Đêm qua, cuộc sống của nhiều người đã thay đổi mãi mãi. Và có một điều hoàn toàn phụ thuộc

vào chúng ta: Chúng ta có đủ can đảm để sống tốt hơn, sống tử tế hơn, để viết tiếp một tương lai mà những người đã khuất mơ về nhưng không bao giờ có cơ hội được sống trọn vẹn ?

Hãy ngủ yên. Chúng tôi không bao giờ quên các bạn”.

ISABEL BOWDER

10 tỷ phú có lối sống khiêm tốn nhất trong thế giới người giàu

Tiền rừng bạc biển cao dầy…
Đừng quên sẽ có một ngày… ra đi
Tu thân, tích đức… từ bi
Tình thương chia sẻ…tên ghi sổ Trời
knga

10 tỷ phú có lối sống khiêm tốn nhất trong thế giới người giàu

 Nhiều người mơ trở thành tỷ phú để có thể mua biệt thự, siêu xe, du thuyền, thậm chí máy bay riêng trong khi chính những tỷ phú “thừa tiền” để có thể sở hữu những thứ đó lại lựa chọn một cuộc sống khá khiêm tốn.
Hầu hết những tỷ phú trong danh sách này đều làm việc vì đam mê. Đó cũng chính là lý do những thành quả do công việc mang lại luôn mang đến cho họ nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn bất kỳ thứ vật chất nào mang lại. Nghĩa là họ không cần phải chi nhiều tiền hơn để cảm thấy tốt hơn.
Cũng vì vậy mà những người cực giàu có như Warren Buffett, Mark Zuckerberg, Carlos Slim Helu,… lại luôn lựa chọn lối sống khiêm tốn.
1. Carlos Slim Helu
10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-chat-doanhnhansaigon-1-1-large
Cũng như các tỷ phú khiêm tốn khác, ông không bao giờ chi tiền một cách điên rồ cho những thứ vật chất mà ông cho là không cần thiết. Hiện ông đang sống trong một ngôi nhà mà ông đã sở hữu suốt 30 năm qua.Carlos Slim hiện là người giàu thứ hai thế giới, với tài sản ròng khoảng 75,8 tỷ USD. Ông là một nhà đầu tư rất thành công (người ta gọi ông là “Warren Buffett của Mexico”) và đã tích lũy được khối tài sản khủng nhờ nắm lượng lớn cổ phần trong nhiều công ty Mexico, đồng thời là chủ sở hữu của tập đoàn Grupo Carso.
2. Warren Buffett
10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-chat-doanhnhansaigon-2-large
Không chỉ là một nhà đầu tư tài ba, ông còn nổi tiếng với các hoạt động từ thiện và cam kết sẽ cho đi phần lớn tài sản sau khi qua đời.Warren Buffett được nhiều người biết đến với lối sống tiết kiệm, thậm chí… hà tiện. Ông là người giàu thứ ba thế giới, với tài sản ròng của 69,6 tỷ USD.
Với ông tiền rõ ràng không quan trọng khi ông vẫn sống trong một ngôi nhà đã mua hơn 50 năm trước với giá 31.500 USD. Ông cũng không sở hữu một chiếc du thuyền hay máy bay (hoặc thậm chí là một chiếc smartphone!). Ông không bao giờ thích đưa tiền cho con ông vì ông muốn họ độc lập về tài chính.
Ông bắt đầu những khoản đầu tư từ năm 11 tuổi, và mặc dù hiện nay đã 84 tuổi, ông vẫn đi làm mỗi ngày, đơn giản chỉ vì ông không bao giờ đánh mất niềm đam mê vào công việc đầu tư.
3. Christy Walton
10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-chat-doanhnhansaigon-3
Tài sản ròng của ông trước khi qua đời là 18,2 tỷ USD được để lại hết cho vợ và con trai. Dù có trong tay khối tài sản lớn nhưng Christy Walton luôn được biết đến với các hoạt động từ thiện. Bà đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường Đại học Arkansas, cùng một số trường đại học khác.Christy Walton hiện là người giàu thứ 9 thế giới, với tài sản ròng 38,8 tỷ USD. Bà là con dâu của Sam Walton, người sáng lập Walmart. Bà đã kết hôn với John T. Walton – người đã qua đời trong một tai nạn máy bay cách đây gần 10 năm.
Bà chưa bao giờ có lối sống xa hoa dù số tiền bà có thừa khả năng để bà làm việc đó, bởi bà muốn con bà có một sự giáo dục bình thường. Bà thậm chí còn tặng cả ngôi nhà sau khi chồng qua đời.
4. Jim C. Walton
10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-chat-doanhnhansaigon-4
Jim Walton sống cuộc sống tiết kiệm theo triết lý tương tự cha ông. Đó là cuộc sống khiêm tốn và thanh đạm dù kiếm được bao nhiêu tiền. Thực tế, Walton luôn lái một chiếc Dodge Dakota cũ và đặt văn phòng tại một tòa nhà gạch cũ ở vùng đồng bằng Arkansas.Jim Walton là người đàn ông giàu nhất thứ 11 trên thế giới, với tài sản ròng khoảng 37,3 tỷ USD. Ông là con trai út của Sam Walton,
người sáng lập chuỗi siêu thị bán lẻ lớn nhất thế giới Walmart.
5. Mark Zuckerberg
6
Thứ đắt nhất tỷ phú trẻ tuổi từng mua là một ngôi nhà ở Palo Alto, California với giá 7 triệu USD cùng một hòn đảo thuộc quần đảo Hawaii với giá gần 100 triệu USD. Nhưng có vẻ như những thứ này chẳng thấm vào đâu so với tài sản kếch xù mà tỷ phú này đang sở hữu.Mặc dù mới 30 tuổi, nhưng Mark Zuckerberg hiện đang xếp ở vị trí 15 trong danh sách người giàu nhất thế giới, với tài sản ròng khoảng 35,5 tỷ USD. Tuy nhiên, số tiền đó không có nhiều tác động đến doanh nhân trẻ này. Ông trùm Facebook vẫn mặc áo phông màu xám mỗi ngày và anh lái một chiếc Acura.
6. Azim Premji
7
Công ty này được thành lập bởi cha của ông. Ông hiện đang sở hữu 75% của Wipro và cũng nằm trong top 100 người giàu nhất trên thế giới, với giá trị tài sản 17,4 tỷ USD. Tuy nhiên, ông lại chọn một lối sống không xa hoa bằng việc luôn bay hạng phổ thông và lái một chiếc Honda City đã 10 năm tuổi.Azim Premji là một ông trùm kinh doanh người Ấn Độ, người đang là Chủ tịch của Wipro Limited – một công ty tư vấn công nghệ thông tin đa quốc gia.
Ông cũng được biết đến là một nhà từ thiện hảo tâm đã cho đi hơn ¼ số tiền kiếm được. Ông cũng cho biết sẽ tiếp tục đóng góp cho đi nhiều tiền bạc hơn nữa.
7. Chuck Feeney

10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-

Ông là một nhà từ thiện nổi tiếng, và tiền bạc của ông hiện đang được dùng cho mục đích đầu tư vào khoa học, giáo dục, dân quyền, và chăm sóc sức khỏe tại Mỹ, Ireland và bốn quốc gia khác.Chuck Feeney là một doanh nhân người Mỹ gốc Ireland rất thành công. Ông sinh năm 1931. Điều thú vị là hiện nay giá trị tài sản ròng của ông chỉ khoảng 2 triệu USD, nhưng số tiền mà ông đã cho đi trong suốt 30 năm qua lên tới 7,5 tỷ USD.
Phần lớn tài sản của ông được tạo ra từ tập đoàn Duty Free Shoppers Group do ông đồng sáng lập.
Ông nói rằng khi bắt đầu làm việc, mục tiêu duy nhất của ông là làm việc chăm chỉ chứ không phải để làm giàu. Đây là lý do tại sao ông đã quyết định cho đi phần lớn tài sản của mình, trong khi lựa chọn một cuộc sống khiêm tốn, không sở hữu quần áo đắt tiền và luôn chọn loại rượu vang gần như rẻ nhất khi đi ăn tại một nhà hàng.
8. Ingvar Kamprad
10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-ch
Khi còn là một đứa trẻ, ông thường đến Stockholm để mua một lượng lớn vé các trận đấu với giá rẻ, và sau đó quay trở lại thị trấn bán lại với một mức giá cao hơn. Đây chính là cách ông kiếm được những đồng tiền lời đầu tiên.Ingvar Kamprad là một ông trùm kinh doanh sống tại một thị trấn nhỏ ở Thụy Điển. Ông nổi tiếng vì chính là người sáng lập của tập đoàn đa quốc gia IKEA khi mới 17 tuổi. Mối quan tâm lớn nhất của ông chính là công việc kinh doanh.
Hiện nay, ở tuổi 89, doanh nhân này đang có trong tay 3,3 tỷ USD. Tuy nhiên, ông không bao giờ thích chi tiêu nhiều tiền. Ông lúc nào cũng ăn ở nhà hàng giá rẻ, mua hàng tại các chợ địa phương và luôn bay hạng phổ thông.
9. David Cheriton
10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-chat-9
Vào năm 1998, ông thực hiện khoản đầu tư đầu tiên khi đưa 100.000 USD cho các sinh viên của ông để họ có thể phát triển công ty khởi động của họ. Công ty đó chính là gã khổng lồ Google hiện nay.David Cheriton là một giáo sư tại Đại học Stanford. Tuy nhiên, ông cũng là một nhà đầu tư tài ba với nhiều khoản đầu tư tại nhiều công ty công nghệ khác nhau.
Nhờ khoản đầu tư khôn ngoan này mà ông đã kiếm được hơn 1 tỷ USD, nhưng ông vẫn từ chối mua cho bản thân một chiếc xe đẹp hay một ngôi nhà lớn. Hiện nay, mặc dù có khối tài sản hơn 2,8 tỷ USD nhưng ông vẫn sống trong ngôi nhà mà ông đã mua hơn 30 năm trước với tuyên bố rằng ông không hiểu sao mọi người luôn cần phải mua những thứ mới.
10. Tony Hsieh
10-ty-phu-co-loi-song-khiem-ton-vat-chat-10
Doanh nhân 41 tuổi bắt đầu sự nghiệp trong lĩnh vực quảng cáo trên mạng. Ông đã khá thành công với LinkExchange, sau đó bán lại cho Microsoft với giá 265 triệu USD. Sau đó, ông thành lập Zappos – một cửa hàng trực tuyến bán quần áo và giày dép.Tony Hsieh có thể chưa thành tỷ phú (giá trị tài sản ròng 840 triệu USD), nhưng ông vẫn xứng đáng được nhắc đến như một người cực giàu có lối sống tiết kiệm.
Tony Hsieh được biết đến là người không bao giờ quan tâm đến tiền bạc. Tất cả những gì quan trọng đối với ông chính là những người xung quanh mà ông quan tâm.
Sưu tầm

 

Đức Thánh Cha: ”Đừng đi tu vì tham vọng và lợi lộc”

Đức Thánh Cha: ”Đừng đi tu vì tham vọng và lợi lộc”


NAIROBI. Trong cuộc gặp gỡ các linh mục, tu sĩ nam nữ và chủng sinh Kenya, ĐTC Phanxicô nhắn nhủ: đừng theo Chúa Kitô vì tham vọng, tiền bạc hoặc tư lợi.

Cuộc gặp gỡ diễn ra lúc quá 3 giờ chiều ngày 26-11-2015 tại khuôn viên trường Công Giáo St. Mary ở thủ đô Nairobi với sự tham dự của hơn 1 ngàn LM, tu sĩ nam nữ và chủng sinh.

ĐTC đã bỏ qua bài huấn dụ dọn sẵn và ứng khẩu bằng tiếng Tây Ban Nha:

”Khi theo Chúa Giêsu Kitô, trong đời linh mục cũng như trong đời thánh hiến, hãy đi qua cửa chính là Chúa Kitô! Có một số người muốn đi vào qua cửa sổ.. nhưng làm như vậy không ích gì. Xin anh chị em, nếu có người đồng hành nào, nam hoặc nữ, đi vào qua cửa sổ, hãy ôm lấy họ, chào đón và giải thích cho họ rằng tốt hơn hãy đi nơi khác, và phụng sự Chúa ở nơi khác, vì đi vào qua cửa sổ như vậy, họ sẽ không bao giờ chu toàn được công trình mà chính Chúa Giêsu đã khởi sự”.

ĐTC nhận xét rằng ”có một số người muốn theo Chúa vì một lợi lộc nào đó. Đó là cám dỗ theo Chúa vì tham vọng: tham vọng tiền bạc, tham vọng quyền bính. Đó là một cám dỗ được gieo vào tâm hồn và nó lớn lên như cỏ dại. Trong đời sống theo Chúa Giêsu, không có chỗ cho tham vọng riêng, cũng chẳng có chỗ cho giàu sang, hoặc trở thành một người quan trọng trong thế giới.”

ĐTC cũng giải thích rằng sở dĩ như vậy vì ”Giáo hội không phải là một xí nghiệp, không phải là một ONG (tổ chức phi chính phủ), nhưng là một mầu nhiệm: mầu nhiệm cái nhìn của Chúa Giêsu trên mỗi người chúng ta và nói: ”Hãy đến! Hãy theo Thầy!”.

ĐTC cũng nhấn mạnh đức tính cảm thương mà linh mục tu sĩ phải có, đó là ”biết khóc”. Ngài nói: ”Vì thế, điều rõ ràng là: Đấng kêu gọi chúng ta là Chúa Giêsu, những người mà Chúa gọi, thì phải đi vào qua cửa chứ không phải qua cửa sổ! Rồi phải theo con đường của Chúa Giêsu.. Dĩ nhiên khi Chúa Giêsu chọn chúng ta, Ngài không phong thánh cho chúng ta.. Tất cả chúng ta đều là người tội lỗi, từ Giáo Hoàng trở xuống… Đừng bao giờ ngưng khóc. Khi một linh mục, một tu sĩ nam nữ khô nước mắt, thì có một cái gì đó không ổn. Khóc vì những bất trung của mình, khóc vì sự đau khổ của thế giới, khóc vì những người bị gạt bỏ, những người già bị bỏ rơi, các trẻ em bị sát hại, vì những điều mà chúng ta không hiểu; khóc khi chúng ta tự hỏi tại sao.. Không ai trong chúng ta có mọi câu trả lời”.

ĐTC không quên nhắn nhủ các LM, tu sĩ và chủng sinh đừng lơ là đời sống cầu nguyện, tương quan với Chúa Giêsu. ”Nếu một LM, tu sĩ quên Chúa Kitô, thì họ sa vào một tội rất xấu xa.”

Ngài cũng nói: ”Thưa cha, nhiều khi con thấy chán cầu nguyện quá.. Con mệt mỏi và ngủ trong giờ cầu nguyện!”. ”Không sao, cứ ngủ đi, ngủ trước Chúa, đó cũng là một cách cầu nguyện. Nhưng hãy ở lại đó, trước Chúa! Anh chị em hãy cầu nguyện, đừng bỏ cầu nguyện! Nếu một người thánh hiến bỏ cầu nguyện, thì linh hồn sẽ khô cằn, như những cành cây khô, trông thật xấu xa. Linh hồn của một nữ tu, một nam tu, một linh mục không cầu nguyệt là một linh mục xấu xa!”

ĐTC khuyến khích họ hãy bớt giờ trước máy truyền hình hoặc bớt ngủ, chứ đừng bớt giờ cầu nguyện.

Cuộc gặp gỡ của ĐTC với các LM, tu sĩ và chủng sinh, diễn ra sau buổi phụng vụ Lời Chúa: trước tiên là lời chào mừng của Đức Cha Anthony Ireri Mukobo, Chủ tịch Ủy ban GM Kenya về giáo sĩ, tu sĩ. Rồi đến chứng từ của Cha Felix Phiri, Chủ tịch Hội đồng các nam Bề trên và nữ tu Michael Marie Rottinghous, chủ tịch Hội đồng các nữ tu Kenya.

Kenya có 1.830 linh mục giáo phận, 914 linh mục dòng, 800 tu huynh, 1463 chủng sinh, 5.500 nữ tu. (SD 26-11-2015)

  1. Trần Đức Anh OP/ Vietvaticanradio

MẸ ƠI! NÀO CON BIẾT TÌM MẸ Ở ĐÂU BÂY GIỜ

Thưa quý thân hữu:​

​ Sau khi đọc đề tài viết tiếng Việt của tôi được gửi qua email đến quý thân hữu, có người gọi điện thoại, có người gửi email yêu cầu tôi nên dịch đề tài này sang Anh Ngữ, để cho họ đưa cho con cháu của họ đọc, vì các cháu không đọc được tiếng Việt, như thế sẽ giúp cho các cháu hiểu được ý nghĩa thiêng liêng của tình Mẫu Tử như thế nào? Để đáp lại lời yêu cầu này của quý thân hữu, tôi xin gửi bài dịch sang Anh Ngữ kèm theo dưới đây. Thực ra, mục đích của tôi viết đề tài này là tôi muốn gửi một thông điệp nhắn nhủ giới trẻ phải biết hiếu thảo với cha mẹ, là những bậc sinh thành dưỡng dục mình nên người hữu dụng mai sau. Hơn nữa, lý do sâu xa tôi chọn viết đề tài này, là vì cách đây hơn 2 năm, tôi cùng một người bạn đang ngồi ăn trong một quán ăn nhỏ, trong khu trung tâm thương mại Phước Lộc Thọ, tại thành phố Little Saigon thuộc Quân Cam, California, bất tình lình bạn tôi dơ tay lên cao, chỉ vào một bà cụ cao niên, trông còn rất tráng kiện, đang đi gần tới chỗ chúng tôi ngồi, nói cho tôi biết là cách đây vài năm, bà cụ này cùng chồng sống chung với nhau trong một căn nhà khá khang trang rộng rãi, căn nhà này vào lúc đó trị giá khoảng trên 5 trăm ngàn đồng và đã trả hết nợ tiền nhà ngân hàng. Ít lâu sau, cụ ông qua đời vì mắc bệnh nan y, 2 người con cụ đề nghị mẹ hãy bán căn nhà này đi, sẽ mua căn nhà nhỏ cho mẹ ở, sau khi mua căn nhà nhỏ rồi, số tiền còn dư lại sẽ chia đồng đều cho 2 con. Cụ thấy đề nghi này hữu lý nên bằng lòng ngay. Nhưng cụ đâu có ngờ mưu mô gian dối của hai đứa con mình, nên sau khi bán nhà được gần 6 trăm ngàn đồng, chúng chia chác số tiền này cho nhau xong, chúng đưa cụ vào ở viện dưỡng lão và mỗi tháng chúng thay phiên nhau đến thăm cụ được một lần, trong khi chúng cư ngụ cùng một thành phố với cụ, cụ buồn rầu đau khổ vì bị con cái lừa đảo, tước đoạt nhà cửa của cụ, là nơi cụ cự ngụ nhiều năm, có nhiều kỷ niệm êm đềm với cụ ông và để tìm cách giải thoát nỗi niềm buồn rầu đau khổ trong lòng cụ, mỗi ngày cụ đi xe buýt lên trung tâm thương mại Phước Lộc Thọ, để đi bộ lang thang trong trung tâm, hễ có ai tò mò hỏi chuyện cụ là tại sao ngày nào cũng thấy cụ đi như vậy, thì cụ dốc hết bầu tâm sự của cụ cho họ nghe câu chuyện đau thương của cụ, nào là vừa mất chồng lại vừa mất nhà, rồi bị con cái tống vào trong viện dưỡng lão, trong khi trí óc cụ vẫn cón sáng suốt, khỏe mạnh bình thường và bất cứ ai nghe xong câu chuyện cụ kể, cũng cảm thấy bất bình, tội nghiệp cho cụ, là sao trên đời này lại có những đứa con bất hiếu và bất nhân với mẹ của mình như thế nhỉ? 

 NMSan.

MẸ ƠI! NÀO CON BIẾT TÌM MẸ Ở ĐÂU BÂY GIỜ

     (Where Is My Mom Now?)

  1. Nguyễn Mạnh San

Chỉ còn ít ngày nữa là toàn dân Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ sẽ ăn mừng Ngày Tạ Ơn Thượng Đế hay Tạ Ơn Thiên Chúa (Thanksgiving Day), đã ban cho mọi người có một đời sống ấm no hạnh phúc, trên vùng đất Dân Chủ, Tự Do, Công Bằng, Bác Ái và đặc biệt về Quyền Sống, Quyền Bình Đẳng của mỗi con người đang sinh sống trong xã hội này, bất kể những ai trước kia thuộc sắc tộc nào đi chăng nữa, đã đến đây tìm tự do sinh sống, đều được pháp luật Hoa Kỳ bảo vệ một cách triệt để, bất khả xâm phạm cá nhân, đoàn thể hay tín ngưỡng, mà hầu như hiếm thấy có một quốc gia nào khác trên thế giới được pháp luật bảo vệ như luật pháp Hoa Kỳ.

Trong dịp toàn dân cả nước ăn mừng Lễ Tạ Ơn sắp đến này, cũng là một dịp cho tất cả mọi người trong gia đình tụ họp lại với nhau để tỏ lòng thành kính tạ ơn Ông Bà, Cha Mẹ chúng ta, là những bậc sinh thành, hy sinh nhiều gian khổ để nuôi dưỡng, dạy dỗ chúng ta trở nên những người hữu ích cho xã hội, mà chúng ta đang có cuộc sống ấm no hạnh phúc nơi đây. Người ta vẫn thường nói: Chết chồng chết vợ vẫn có thể có chồng khác vợ khác hoặc con cái chết vẫn có thể có con cái khác, nhưng Bố hay Mẹ chết không thể nào có Bố hay Mẹ khác, nếu có là chỉ có Bố Dượng hay Mẹ Ghẻ mà thôi. Do đó, những người trung tuổi trở lên còn sống cho đến nay hay những học sinh từ bậc tiểu học trở lên trong thời Quốc Gia VNCH, đều thuộc lòng câu ca dao: Công Cha Như Núi Thái Sơn, Nghĩa Mẹ Như Nước Trong Nguồn Chảy Ra, Một Lòng Thờ Mẹ Kính Cha, Cho Tròn Chữ Hiếu Mới Là Đạo Con.

Hôm nay, chúng tôi xin trình bầy cùng quý đọc giả dưới đây một số dữ kiện mới lạ xẩy ra rất hiếm thấy, được trích ra từ trong bài viết của tác giả Daikynguyenvn/NTDTV do cô Tuý Phượng chuyển đến cho chúng tôi đọc, về một câu chuyện hết sức thương tâm, đã làm cho không biết bao nhiêu người trên thế giới phải rơi lệ đầm đìa, về một cậu bé người Đức sống trong cô nhi viện, tên cậu là Derby, quyết tâm đi tìm Mẹ cậu dù không biết Mẹ mình ở đâu và tiếp theo câu chuyện này, là niềm tâm sự của tác giả, về lòng báo hiếu đối với người Mẹ yêu quí nhất đời của mình, đang phải nằm trên giường gần cả chục năm nay, bị bệnh mất trí, trong một viện dưỡng lão thuộc vùng ngoại ô thủ đô Hoa Thịnh Đốn.

Tháng 2 năm 1994, có một em bé bị bỏ rơi trong một lùm cây, nằm ngoài cổng trại trẻ mồ côi Yite Luo, ở phía bắc nước Đức và em bé này may mắn đã được một nữ tu sĩ tên là Terri, 50 tuổi, đang phục vụ tại đây, đi ra ngoài cổng trại, tình cờ nhìn thấy đứa bé đang khóc, bà liền đem đứa bé này vào nuôi dưỡng Lớn lên trong trại cô nhi được hơn 9 tuổi, cậu bé Derby luôn luôn mơ ước được tìm thấy Mẹ và trong lòng cậu lúc nào cũng ấp ủ câu nói: Mẹ ơi! con đã tìm Mẹ từ lâu lắm rồi, con xin Mẹ đừng bỏ con nữa, được không Mẹ? Rồi vào một ngày nắng ấm, các nữ tu sĩ đã dẫn bọn trẻ mồ côi đi đến một đồng cỏ xanh ở ven bờ sông dạo chơi, thì có một vài người cư dân tại đây, dang tay chỉ vào những đứa trẻ này và nói với con mình: Những đứa trẻ này đã bị cha mẹ bỏ rơi, nếu con mà không nghe lời, mẹ cũng bỏ con vào cô nhi viện đấy. Nghe thấy những lời nói này, Derby cảm thấy vô cùng đau lòng và cậu liền hỏi vị nữ tu sĩ: Tại sao cha mẹ con lại không cần con? Có phải là cha mẹ ghét con không? Giọng nói của Derby tràn đầy bi thương, không hề giống với lời nói của những đứa trẻ khác cùng độ tuổi. Nữ tu sĩ nghe xong giật mình, hỏi Derby: Tại sao con lại nghĩ như vậy? Derby trả lời: Tại vì con nghe mọi người đều nói như vậy, chúng con đều là những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi. Nữ tu sĩ an ủi cậu bé: Mặc dầu dì phước chưa hề gặp mẹ của con, nhưng dì phước tin rằng nhất định mẹ của con rất yêu thương con. Trên đời này không có người mẹ nào là không yếu thương con của mình cả. Năm đó mẹ của con để con lại, chắc chắn là vì một lý do bất đắc dĩ nào đó thôi. Derby nghe xong lặng im, không hỏi thêm lời nào, nhưng từ đó trở đi thái độ cậu thay đổi rất nhiều, cậu thường xuyên đứng bên cửa sổ của cô nhi viện, nhìn ra dòng sông Rhine, cậu hy vọng những giòng nước đang chảy trên sông Rhine với ánh mắt khát khao tìm thấy mẹ, mà dòng nước này sẽ có thể đem tình cảm yêu thương của cậu đến với mẹ.

Ngày Của Mẹ (Mother’s Day) vào năm 2003, không khí ấm áp của ngày Lễ Hội tụ họp các bà mẹ, làm dấy lên lòng khao khát mãnh liệt, hy vọng được gặp mẹ của Derby, vì các đài vô tuyến truyền hình hôm ấy chiếu lên những hình ảnh sinh hoạt ăn mừng về tình mẫu tử, mà trong đó có chiếu lên một cậu bé 6 tuổi, mồ hôi chẩy đầm đìa trên người đang phụ giúp mẹ cắt cỏ, trong khi mẹ cậu bé nhìn con vất vả cắt cỏ, không cầm được nước mắt. Derby nhìn thấy hình ảnh này, cậu nói với nữ tu sĩ: Con cũng muốn được làm việc giúp mẹ con. Dì phước ơi! Dì có biết cha mẹ con hiện đang ở đâu không ạ? Nữ tu sĩ trầm tư, không trả lời được lời nào vì từ ngày mang cậu bé Derby về nuôi trong cô nhi viện cho đến nay, không hề có tin tức gì về cha mẹ cậu bé cả. Ít lâu sau, khi Derby lên 9 tuổi, cậu bé rời khỏi cô nhi viện để đến học tập ở một ngôi trường gần đó và mỗi lần cậu giúp đỡ một người nào, nếu người đó tỏ lời cảm ơn cậu, cậu liền yêu cầu người đó hãy giúp đỡ 10 người khác vì đó là cách cảm ơn lớn nhất dành cho cậu. Những người này khi nghe xong lời yêu cầu của cậu, đều vô cùng cảm kích tấm lòng nhân ái vị tha của cậu và họ hứa sẽ thực hiện lời yêu cầu này của cậu. Rồi một hôm, có một người điều khiển chương trình nổi tiếng trên đài truyền hình của Đức là ông Rick, ông đang đi dạo chơi trên bờ sông Rhine gần nơi Derby cư ngụ, thì bệnh tim của ông đột nhiên tái phát, ông chưa kịp lấy thuốc từ trong túi ra uống, thì đã ngã ngất xỉu trên mặt đất, cậu bé Derby lúc ấy đang câu cá trên bờ sông phát hiện ra ông bị ngất xỉu, nên đã gọi điện thoại cho xe cứu thương đến chở ông vào nhà thương cấp cứu, nhờ được cấp cứu kịp thời, ông Rick đã hồi phục, ông nắm lấy đôi tay của Derby và nói: Cháu bé ơi, ông phải làm gì để cám ơn cháu đây? Nếu cháu cần tiền, ông có thể cho cháu rất nhiều tiền. Derby nghe xong lắc đầu nói: Nếu như ông có thể giúp đỡ 10 ngưới khác khi họ cần sự giúp đỡ, như vậy chính là ông đã cám ơn cháu rồi ạ. Từ đó về sau, ông Rick cảm thấy sống vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn và nhận thấy đời sống của ông có ý nghĩa hơn, cứ mỗi lần ông giúp được một người. Sau một thời gian nghỉ việc dưỡng sức, ông quay trở lại đài truyền hình làm việc, ông kể lại câu chuyện cậu bé Derby cứu ông sống cho khán thính giả trên toàn thể nước Đức nghe. Cuối cùng ông nói: Có lẽ không ai tin đây là câu chuyện thật 100%, nhưng chuyện này đã bồi bổ cho tôi thêm rất nhiều mãnh lưc sống, xin quý bạn hãy giúp đỡ 10 người khác khi họ cần giúp và tôi tin rằng quý bạn cũng sẽ cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu này.

Thông qua chương trình của ông Rick được truyền hình đi khắp nước Đức vừa kể trên, mọi người đều xúc động về câu chuyện này và đã có nhiều người gọi cho ông Rick nói rằng họ sẵn lòng làm việc bác ái giúp đỡ cho 10 người nếu được yêu cầu, đồng thời có rất nhiều khán giả yêu cầu muốn được nghe Derby nói chuyện trên đài truyền hình, bởi vì họ muốn được thấy mặt cậu bé có đầy lòng bác ái này.

Tháng Giêng năm 2004, cậu Derby đã xuất hiện trên đài truyền hình đế chia sẻ về câu chuyện của cậu và khi mọi người nghe xong, có người đã đặt câu hỏi cậu: Lý do nào mà cậu lại có sự suy nghĩ như vậy? Cậu cố nén niềm xúc động để kể rõ chi tiết cuộc đời mình và có rất nhiều người xúc động phải bật khóc trước tình yêu vô bờ bến của cậu dành cho mẹ mình. Liền sau đó ông Rick ôm chặt tấm thân gầy yếu của Derby và nói: Mẹ của cháu nhất định yêu cháu vô cùng và nhất định cháu sẽ tìm được mẹ. Sau câu chuyện tình yêu mẹ của Derby, dân chúng nước Đức đều nhớ câu chuyện thương tâm này, họ đề ra chiến dịch làm 10 việc bác ái. Trước dây nhiều người dân đều thờ ơ với nhau, thì giờ đây họ đối xử với nhau đầy tình người và mọi người đều mong rằng người mà mình đang giúp đỡ, sẽ chính là mẹ của cậu bé Derby. Cậu Derby trở nên nổi tiếng và đài truyền hình cũng cố gắng bằng mọi cách giúp cậu tìm mẹ, nhưng mẹ của Derby mãi mãi vẫn biệt tăm tích.

Tháng 2 năm 2004, một sự việc bất hạnh và đau lòng đã xẩy ra với Derby, nơi Derby sinh sống là một khu phố nghèo. Sau khi Derby nổi tiếng, các tay xã hội đen nghĩ rằng cậu bé có nhiều tiền, đêm ngày 16/02/204, trên đường trở về trường học, Derby đã bị một nhóm lưu manh vây quanh, nhưng bọn chúng không tìm thấy tiền trong người cậu bé, nên đã tức giận đâm trọng thương cậu bé, cậu bị đâm thủng bụng và gan, cậu nằm trên vũng máu, mãi đến 2 tiếng đồng hồ sau mới được cảnh sát tuần tra phát hiện, họ đưa cậu vào bệnh viện cấp cứu, tại bệnh viện trong lúc hôn mê, Derby một mực gọi: Mẹ! Mẹ! Me!… mãi không thôi. Đài truyền hình trực tiếp phát sóng tình trạng của Derby, tất cả dân chúng đều cầu nguyện cho cậu. Mấy chục sinh viên đến sân trường đại học Alexanderplatz, nắm tay nhau thành một vòng tròn và kêu gọi: Mẹ! Mẹ!…….Những tiếng gọi này làm cảm động những người qua đường và họ nhập vào nhóm, đứng xếp hàng thành hình trái tim, số người tham gia càng lúc càng đông lên, hình trái tim cũng càng lúc càng lớn hơn. Điều cảm động hơn nữa la có hàng trăm người mẹ gọi điện thoại vào đài truyền hình xin được giả làm mẹ của Derby. Cô Rita , một giáo sư tại trường đại học Munich đã khóc nức nở và nói: Derby là một đứa bé tốt lành thánh thiện như vậy, nếu được giả làm mẹ của cậu bé, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự. Vì Derby chỉ có một mẹ, trong khi có hàng trăm người mẹ gọi đện thoại để xin được giả làm mẹ của cậu, nên đài truyền hình đã thảo luận và chọn cô Judy giả làm mẹ của Derby, bởi vì cố ấy sống cùng thành phố với cậu bé, hơn nữa giọng nói của cố ấy cũng giống giọng nói của cậu bé, như vậy sẽ tạo ra cảm giác mật thiết hơn.

Sáng ngày 17/02/2004, sau một thời gian dài bị hôn mê, cậu bé Derby đã mở mắt, cô Judy đã ôm một bó hoa loa kèn tuyệt đẹp, xuất hiện ở đầu giường của Derby, cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Derby và nói: Con trai yêu quý, Mẹ chính là mẹ của con đây. Đôi mắt cậu đột nhiên sáng rực lên, tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi: Mẹ thực sự là mẹ của con sao? Cô Judy cố ngăn nước mắt và gật đầu và hai dòng nước mắt nóng chảy ra từ đôi mắt của Derby: Mẹ ơi, con đã tìm mẹ từ lâu lắm rồi, con xin mẹ đừng bỏ con nữa, được không mẹ? Cô Judy gật đầu và nghẹn ngào nói: Con trai yêu quý của mẹ, con hãy yên tâm, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa. Trên khuân mặt tái nhợt của Derby nở một nụ cười và đây là giờ phút cuối cùng của Derby ở trên cõi đời này, cậu bé từ từ nhắm mắt lại, vĩnh viễn rời xa thế gian, nhưng đôi bàn tay của cậu bé vẫn còn nắm chặt bàn tay của mẹ.

Trong khi ghi lại câu chuyện trên đây cho đến hết phần cuối câu chuyện, tôi đã không kìm hãm được những giọt nước mắt cứ tuân tràn trên đôi má, làm tôi đã phải ngừng viết nhiều lần để lau khô những giọt lệ. Vì có những tình tiết trong câu chuyện này phản ảnh lại tình yêu thương của Mẹ tôi đối với các con, nhất là Mẹ tôi dành nhiều tình cảm cho riêng tôi trong thời niên thiếu của tôi, được sống bên cạnh Mẹ cùng với 3 cô em gái, trong cô nhi viện Dục Anh Nguyễn Tri Phương, Sàigòn trong nhiều năm, khác hẳn với em Derby phải sống mồ côi cha mẹ, một mình sống cô đơn trong cô nhi viện, vả lại có những tình tiết mô tả nỗi lòng của em Derby thương yêu mẹ đến như thế nào, làm cho tôi băn khoăn trong tâm tư, đôi lúc tôi tự hỏi lòng mình, là không biết mình đã có hành động cụ thể nào, có thể tiêu biểu cho lòng hiếu thảo của người con đối với người mẹ, đã hy sinh cả cuộc đời góa phụ son trẻ cho mình chưa? Đây là một điều thắc mắc thầm kín trong lòng tôi từ nhiều năm nay, trong tư thế là một người con trai trưởng duy nhất trong gia đình, cộng với 3 cô em gái, mà mỗi khi tôi vào thăm mẹ tôi, nhìn cụ nằm trên giường bệnh trong viện dưỡng lão và cũng là một dịp để tôi được bón cơm cho mẹ ăn, lòng tôi lại cảm thấy bồi hồi, thương xót cho số phận tuổi già sức yếu của mẹ tôi và cho đến nay tôi vẫn chưa tìm thấy câu trả lời minh bạch cho điều thắc mắc này của tôi, nhưng chỉ có một điều tôi tự cảm thấy niềm an ủi cho riêng tôi, là tôi biết rõ mẹ tôi rất hãnh diện có đứa con trai duy nhất là tôi, có tấm lòng bác ái, biết thương người nghèo khổ, đau yếu, hoạn nạn, luôn luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người khi được yêu cầu và hiểu ngầm theo khoa học, thì đó là dòng máu di truyền của Bố tôi và của Mẹ tôi truền lại cho tôi. Tôi vẫn còn nhớ lại khi Bố tôi qua đời, thì Mẹ tôi mới khoảng 26 tuổi, trẻ đẹp, biết bao nhiêu người có địa vị trong xã hội thời ấy, muốn cưới mẹ tôi về làm vợ, nhưng mẹ tôi một mực khước từ, quyết tâm ở vậy, làm việc lao động vất vả để nuôi 4 đứa con còn thơ dại, cho đến ngày các con trưởng thành lập gia thất. Tôi không bao giờ có thể quyên được những ngày còn ở Hànội trước năm 1954, sau khi Bố tôi qua đời và lúc đó tôi mới 10 tuổi, Mẹ tôi hàng ngày làm bánh chiên Caravat, đem bỏ mối cho một số cửa tiệm bán lẻ bánh kẹo và vào những ngày cuối tuần, từ 7 giờ 30 chiều cho đến 1 giờ khuya, hai tay tôi ôm thùng bánh chiên Caravat để đi theo người Cậu ruột của tôi là nhạc sĩ Hoàng An, em ruột của nhạc sĩ Hoàng Trọng, chơi đàn Accordion và thổi kèn Saxo cho một vũ trường, chỉ dành riêng cho những người Pháp, để bán cho các ông tây bà đầm ở đây ăn, kiếm thêm tiền hàng tuần cho mẹ tôi nuôi 4 anh em chúng tôi và có những đêm tôi run sợ muốn chết, vì có một vài ông tây say rượu, tranh giành gái nhẩy, đánh nhau ngay trong vũ trường. Rồi năm 1954 di cư vào Miền Nam, Mẹ tôi làm Quản Lý Cô Nhi Viện Dục Anh, Nguyễn Tri Phương, Sàigòn, trông năm săn sóc gần 200 trẻ mồ côi con trai, gồm các trẻ sơ sinh bị bỏ rơi cho đến những em trai lớn không nhà cửa, những em đã đủ tuổi đi học, ban ngày cho các em đến trường, những em lớn tuổi được gửi đi học nghề, Mẹ tôi kiếm việc làm cho các em và gả vợ cho các em. 4 anh em tôi cùng sống chung hòa mình với các em mồ côi trong nhiều năm, chẳng khác nào như anh em ruột trong một đại gia đình trong cô nhi viện này. Cũng trong suốt thời gian này, để góp phần gây quỹ cho Cô Nhi Viện Dục Anh có thêm tiền nuôi trẻ mồ côi, tôi đã thành lập ban nhạc, củng với 3 cô em gái tôi là Ban Vũ Tuyết Lê, Tuyết Lan, Tuyết Loan, trình diễn văn nghệ nhiều lần ở rạp Thống Nhất Sàigòn và ở một số tỉnh thuộc miền tây, như Cần Thơ, Vĩnh Long, Châu Đốc, Mỹ Tho. Chính vì nhờ sống chung với các trẻ mồ côi trong cô nhi viện, nên giúp tôi thấu hiểu được những nỗi bất hạnh của những đứa con mất cha mất mẹ, mà sau này, khi tôi khởi sự bước chân ra ngoài xã hội để tự lập sự nghiệp, tôi rất ưa thích làm việc từ thiện, say mê giúp đỡ tha nhân trong khả năng Chúa ban cho tôi, mỗi khi tôi được người ta yêu cầu giúp đỡ họ, thì tôi không bao giờ biết từ chối, mà lại mừng rỡ trong lòng, quên hết thời gian hay mọi sự khó nhọc để đáp lại lời yêu cầu của họ, vì hình như đó là món ăn di truyền quí giá nhất do cha mẹ truyền lại cho tôi, đã hòa lẫn vào trong máu tôi. Còn một việc làm thiện nguyện khác nữa của tôi, là trrong những năm tôi dạy lớp đàm thoại Anh Ngữ tại trường Taberd Sàigòn, vào những ngày cuối tuần, tôi tình nguyện lái xe Van của nhà trường cùng với Frère Algibert Nguyễn Văn Cách, chở các bác sĩ và những chị em tình nguyện viên thuộc Ủy Ban Y Tế (COMITA) của nhà trường, đến những khu xóm lao động, nằm xa xôi vùng ngoại ô Sàigòn, để khám bệnh miễn phí, phát thuốc miễn phí, hớt tóc cho những người nghèo tại đây. Như tôi vừa mới đề cập ở trên, tôi có một điều thắc mắc là sự đối xử của tôi hiện nay với Me tôi đang trên giường bệnh, không biết có hành động nào của tôi, có thể được tạm coi là sự báo hiếu một phần nhỏ nào đối với lòng hy sinh cao cả của Mẹ tôi dành cho tôi không? Chứ đối với những công việc làm bác ái của tôi, cho một số những người khác trong quá khứ cho đến hiện tại, qua ân sủng của Chúa ban cho tôi, thì tôi cảm thấy hài lòng, là mình đã đem hết khả năng sức lực của riêng tôi, để phục vụ tha nhân, trong suốt hơn 60 năm qua, từ khi tôi mới 15 tuổi còn đang cắp sách đến trường.

Đôi lúc ngồi thầm lặng một mình, để suy nghĩ lại trường hợp của cậu bé Derby, mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống trong cô nhi viện, qua câu chuyện thương tâm vừa kể trên, tôi thấy cuộc đời của cậu Derby sao quá bất hạnh, đầy những tang thương, đau khổ kéo dài cho đến ngày cậu nhắm mắt vĩnh viễn ra đi, thoát khỏi cuộc đời ô trọc trên trần gian này.Trái lại, tôi chỉ mồ côi Cha khi còn trẻ thơ, nhưng vẫn còn Mẹ cho đến hôm nay và tôi cũng sống nhiều năm trong cô nhi viện như cậu Derby, nhưng sao tôi lại nhận được quá nhiều điều may mắn, ngoài sự mong đợi của tôi. Quả thật, đây là một sự huyền bí, chỉ có Thượng Đế hay Thiên Chúa mới biết được mà thôi. Con xin quỳ gối cúi đầu cảm tạ Thiên Chúa muôn đời, về những hồng ân mà Ngài đã ban cho con và cho gia đình con. Amen.

Lễ Tạ Ơn Hoa Kỳ có nguồn gốc Công Giáo.

Lễ Tạ Ơn Hoa Kỳ có nguồn gốc Công Giáo.
Trần Mạnh Trác

Lễ Tạ Ơn cuả Hoa Kỳ là một lễ Công Giáo ư?

Đó là một ngày lễ chỉ có ở Hoa Kỳ, không được ghi trên niên lịch Phụng Vụ cuả Công Giáo, và ngày lễ được thiết lập do một nghị định cuả chính phủ Hoa Kỳ chứ không do Giáo Hội.

Không có một sách giáo khoa nào ghi rằng ngày lễ có nguồn gốc Công Giáo cả, ngay từ cấp vỡ lòng, các em đã được dạy rằng nguồn gốc cuả ngày lễ là do những người di dân gọi là Pilgrim (hành hương) đến định cư ở vùng Plymouth, Massachusett, trên một con tầu có tên là Mayflower, đã có một bữa tiệc gà tây với dân bản xứ (Da Đỏ ) để cảm tạ Thượng Đế đã cho họ sống sót qua một muà đông, trồng xong một vụ muà ngô bắp, và do đó có lương thực để cầm cự cho muà đông kế tiếp. Người ta gọi đó là ngày lễ tạ ơn đầu tiên.

Nhưng đó chỉ là một câu chuyện không đầy đủ và có pha lẫn huyền thoại, theo nhận xét cuả ông Dale Ahlquist, văn học, chủ tịch hội American Chesterton Society, một hiệp hội nghiên cứu văn học sử cuả Hoa Kỳ, đặc biệt cổ võ cho những tư tưởng cuả cố văn hào Chesterton cuả Anh quốc.

Ông cho biết, ngay cái tên “Pilgrim” cũng đã sai rồi, đó là tên mà người ta đặt cho nhóm người này khoảng 200 năm sau. Lúc đó họ được gọi là người Thanh giáo (Puritan), thuộc một giáo phái “bình dân” cuả Anh, rất cực đoan, chống đối với loại “Giáo Hội quí phái” cuả nước Anh đang được các vua chuá ủng hộ.

Trong thực tế, khoảng 30 năm sau khi người Thanh giáo đến Mỹ, thì những người Thanh giáo còn lại ở bên Anh đã toa rập trong một vụ nổi loạn và chặt đầu vua Charles I.

Một điểm huyền hoặc nữa là, những người ‘Pilgrim’ không phải là những người đầu tiên. Có ít nhất chín cuộc định cư khác từ nước Anh đã tới trước khi thuộc địa Plymouth được thành lập. Trong chín nhóm đó thì cũng đã có một nhóm ở Plymouth rồi. Tất cả các nhóm di dân trước đều thất bại và bị chết hết, kể cả nhóm đã từng ở Plymouth. Số người ‘Pilgrim’ (Thanh giáo) nói trên đã đến Plymouth vào năm 1620, cũng bị chết thảm thiết, một nửa qua đời vì mùa đông lạnh. Số còn lại, may mắn thay, đã được tiếp cứu bởi một người Mỹ bản địa tên là Squanto, ông đã dạy cho họ cách săn cá và trồng ngô.

Nhưng đây là một điều thú vị: Squanto là một người Công Giáo La Mã.

Câu chuyện cuả Squanto bắt đầu với năm 1614, lúc đó ông là một cậu bé thổ dân đã bị một thuyền trưởng cuà Anh tên là John Smith bắt (có liên hệ tới câu chuyên Pocahontas nổi tiếng) và đưa đến Tây Ban Nha, bán làm nô lệ. Squanto được các cha dòng Đaminh cứu và dạy cho đức tin Công Giáo. Kỳ vọng của Squanto là có thể trở về Mỹ để giúp dân của mình. Cho nên ông đã được đưa qua nước Anh và được một người tên là John Slaney dạy tiếng Anh và sắp xếp cho trở về vùng Newfoundland. Squanto đã làm nghề thông dịch cho người Anh và đã vượt Đại Tây Dương cả thảy sáu lần. Ông không bao giờ tìm lại được bộ tộc của mình, bởi vì họ đã bị tiêu diệt hết trong một cơn bệnh dịch hạch.

Sau khi Squanto đến giúp những người định cư ở Plymouth và dạy họ phương cách phát triển lương thực, thì ông dàn xếp để tổ chức một bữa tiệc ăn mừng muà gặt với bộ lạc Wampanoag ở địa phương. Và đó là những chứng cớ sử liệu cuả Lễ Tạ Ơn.

(Squanto sau này đã bị bộ lạc Wampanoag nghi ngờ, bắt giữ nhưng được người Anh cứu thoát. Sau cùng thì ông cũng chết vào năm 1622 vì bị đầu độc, người ta nghi ngờ là người Da Đỏ đã giết ông.)

Sách giáo khoa cuả Mỹ tiếp tục ca tụng những người Pilgrim là những người đã thiết lập ra nền tự do tôn giáo ở Hoa Kỳ. Thật ra họ không hề làm điều đó, theo lời ông Chesterton, cố văn hào người Anh, những chính quyền mà người Thanh giáo thành lập sau này thực sự đã đi trái với những gì mà họ mong ước về một thế giới mới không có đàn áp khi còn ở bên Anh. Họ cho rằng dòng vua Stuarts đã không lập ra một Giáo Hội thệ phản ‘tinh tuyền’ đủ vì vẫn còn có nhiều yếu tố Công Giáo như có chức linh mục (do đó mà họ tự nhận là Puritan, nghiã là thanh luyện cho ra tinh tuyền). Họ chém đầu vua Charles vì vợ ông là người Công Giáo. Và ở bên Mỹ, thành phố Salem mà họ thành lập đã từng dựng nên dàn hoả để thiêu sống tất cả những ai không ‘Puritan’ đủ, họ buộc tội những người này là phù thủy.

“Họ không tin linh mục, nhưng họ lại tin có phù thủy” ông Chesterton đã giễu như vậy.

Vậy thì ai đã chủ trương tự do tôn giáo? Trong năm 1621, một năm sau khi những người Thanh giáo đến Plymouth, thì một nhóm di cư Công Giáo từ Anh quốc đã đến Ferry, Newfoundland để định cư trong vùng đất cuả Bá Tước Baltimore là George Calvert, những người di dân này sau đó lại đi theo con trai của Calvert là Cecilius khi ông này được cấp thêm một vùng đất mới vào năm 1832. Ông đặt tên nó là Maryland.

Maryland, tên được đặt để vinh danh nữ hoàng Henrietta Maria người Pháp, vợ vua Charles đã bị chặt đầu như đã nói ở trên, là khu định cư Công Giáo đầu tiên cuả thế giới mới, và nguyên tắc sáng lập của nó là. .. tự do tôn giáo.

Đó là lý do tại sao mà văn hào G.K. Chesterton cuả Anh đã từng phiếm luận rằng nước Anh cũng nên mừng Lễ Tạ Ơn mới phải…bởi vì nhờ đó mà những người Puritan cực đoan đã rời khỏi nước Anh!