Nhìn Larung Gar lần cuối

 Trần Trung Đạo

Nhìn Larung Gar lần cuối

Một Lạt ma trẻ nhìn xuống học viện Larung Gar và có thể đó cũng là lần cuối. Nếu không có áp lực nào, và chắc cũng không một áp lực nào, buộc Trung Cộng thay đổi ý định, vài hôm nữa một phần lớn của tu viện nổi tiếng thế giới này sẽ bị phá hủy.

Larung Gar không chỉ là học viện mà còn là biểu tượng văn hóa Phật Giáo Tây Tạng và lý do phá hủy cũng không phải vì đông đúc, thiếu an toàn như Trung Cộng viện lý do nhưng chính là nhằm xóa bỏ giá trị văn hóa.

Bởi vì, như tổ chức Human Right Watch phản bác, nếu chính quyền Trung Cộng cho là đông đúc thì thay vì phá hủy mà giải pháp đơn giản là xây thêm nhiều tu viện khác.

Từ khi chiếm đóng Tây Tạng năm 1950 đến nay, mục tiêu cuối cùng của nhà cầm quyền Trung Cộng là xóa bỏ Tây Tạng, một quốc gia có chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, có chính phủ, đơn vị tiền tệ và được hầu hết các quốc gia trên thế giới công nhận.

Chính sách xóa bỏ Tây Tạng của Trung Cộng được thực hiện bằng hai cách, (1) diệt chủng văn hóa (ethnocide) nhằm hủy diệt các giá trị văn hóa và (2) đồng hóa chủng tộc qua việc định cư ồ ạt người Hán vào Tây Tạng.

Năm 1949, chỉ vỏn vẹn 300 đến 400 người Hán định cư ở Lhasa, thủ đô Tây Tạng, nhưng hiện nay tính trên toàn lãnh thổ, người Tây Tạng đã trở thành thiểu số trên chính quê hương mình. Lịch sử vàng son của Tây Tạng đang chìm dần vào quá khứ.

Trong lúc tình cảm của nhân loại yêu chuộng tự do và hòa bình dành cho Tây Tạng luôn tràn đầy, thực tế chính trị cho thấy khả năng Tây Tạng được độc lập lần nữa phải gắn liền với sự tan rã của Trung Cộng, giống như trường hợp của các nước vùng Baltic trong cơ chế CS Liên Xô trước đây.

Tây Tạng là một bài học trước mắt cho người Việt Nam còn quan tâm đến tiền đồ đất nước.

Như người viết đã có lần viết đến, nhìn Tây Tạng để thấy nếu chỉ biết tôn vinh quá khứ mà làm ngơ trước hiểm họa Trung Cộng hôm nay, rồi lịch sử dân tộc Việt với những chiến công hiển hách của các thời Ngô, Đinh, Lý, Trần cũng sẽ chỉ là những tấm bia trong một ngôi đền cổ.

Nếu tất cả chúng ta đều im lặng, làm ngơ, chịu nhục trước hiểm họa Trung Cộng, rồi bốn ngàn năm nữa, những đứa trẻ dòng Việt tộc đi ngang qua di tích đền Hùng, sẽ căm hận biết bao khi nghĩ về tổ tiên nhu nhược của chúng vào bốn ngàn năm trước đó.

Đừng để lại một ngôi đền.

Trần Trung Đạo

TAY TANG

Linh Muc Việt Nam đầu tiên làm viện trưởng Viện Thần Học Giáo Hội Công Giáo La Mã

 Linh Muc Việt Nam đầu tiên làm viện trưởng Viện Thần Học Giáo Hội Công Giáo La Mã

Baoconggiao.com

Linh Muc Việt Nam đầu tiên làm viện trưởng Viện Thần Học Giáo Hội Công Giáo La Mã

Sự kiện thứ hai là lần đầu tiên trong lịch sử của Giáo Hội Công Giáo La Mã có một phụ nữ được chỉ định làm hiệu trưởng trường đại học Pontifical University Antonianum, nữ giáo sư Mary Melone của dòng Franciscan Sisters Angeline.


Linh mục Đinh Anh Nhuệ Nguyễn (Ảnh: heraldmalaysia.com)

Theo heraldmalaysia.com, có 3 sự kiện lớn vừa diễn ra tại Rome trong thời gian qua.

Thứ nhất là sự xuất hiện của Đức Giáo Hoàng người châu Mỹ La tinh đầu tiên.

Sự kiện thứ hai là lần đầu tiên trong lịch sử của Giáo Hội Công Giáo La Mã có một phụ nữ được chỉ định làm hiệu trưởng trường đại học Pontifical University Antonianum, nữ giáo sư Mary Melone của dòng Franciscan Sisters Angeline.

Sự kiện thứ ba là cha Đinh Anh Nhuệ Nguyễn, người Việt Nam đầu tiên được chỉ định làm viện trưởng Viện Thần Học Giáo hoàng St. Bonaventure – Seraphicum tại Rome.

Vị linh mục 46 tuổi này thuộc dòng Phanxico Viện tu, OFMConv., và từng là kỹ sư điện.

Ông cũng từng là giáo sư của trường đại học Thần Học tại Melbourne, Australia, và hiện nay là giáo sư của trường đại học Pontifical Urbaniana University.

Cha Đinh Anh Nhuệ Nguyễn đã nhận được nhiều giải thưởng, và năm 2014 đã được vinh danh và trao giải Martini International Award, nhờ cuộc nghiên cứu về chủ đề “Thánh Kinh Và Nền Văn Hoá”.

Tác phẩm giúp ông đoạt giải mang tên Thánh Kinh và các nền Văn Hoá Á Châu: Đọc Lời Chúa trong bối cảnh văn hoá của nó và ngữ cảnh Việt nam (The Bible and Asian cultures. Reading the Word of God in Its cultural background and in the Vietnamese context).

Công trình này khảo sát những câu châm ngôn Kinh Thánh trong tiếng Việt; hình ảnh Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa trong Tân Ước và trong truyền thống Việt nam; và ngôn ngữ tình yêutrong Diễm Tình Ca cũng giống chữ tình trong văn chương tiếng Việt.

Cha Đinh Anh Nhuệ Nguyễn đã vượt qua chặng đường dài từ Nga, đến Ba Lan, và rồi đến Italy để hoàn tất cuộc nghiên cứu về thần học. Theo ông, Thiên Chúa luôn luôn kêu gọi và chuẩn bị cho tất cả mọi người đến với con đường phụng sự Giáo Hội ở mọi thời đại, mọi nơi chốn và mọi quốc gia.

Song Châu / SBTN
https://zenit.org/articles/interview-a

Tìm thấy nữ Việt kiều mất tích trong trạng thái ngu ngơ

Tìm thấy nữ Việt kiều mất tích trong trạng thái ngu ngơ

Nguoi-viet.com  

Bà Huệ, Việt kiều Ðan Mạch, nghi bị bắt cóc ở Ðà Nẵng đưa vào Sài Gòn. (Hình: Thanh Niên)

Bà Huệ, Việt kiều Ðan Mạch, nghi bị bắt cóc ở Ðà Nẵng đưa vào Sài Gòn. (Hình: Thanh Niên)

ÐÀ NẴNG (NV) – Một người dân Sài Gòn tìm thấy nữ Việt kiều Ðan Mạch, người được gia đình báo bị “mất tích” cách đây 4 ngày trong tình trạng thẫn thờ như người mất trí, dẫn đến đồn công an.

Chiều 21 tháng 7, nói với phóng viên báo Thanh Niên, ông Trần Phước Hương, trưởng công an quận Hải Châu, thành phố Ðà Nẵng, xác nhận, người nhà bà Nguyễn Kim Huệ (34 tuổi), Việt kiều Ðan Mạch, bị mất tích bí ẩn ở chợ Cồn, Ðà Nẵng cách đây gần 4 ngày, gọi điện đến công an quận cho hay đã tìm thấy bà Huệ ở Sài Gòn.

Theo bà Nguyễn Kim Diệu, phường Xuân Hà, quận Thanh Khê, Ðà Nẵng, em gái bà Huệ cho biết, sáng cùng ngày, công an ở Sài Gòn đã điện báo tin cho gia đình biết, một người dân thấy bà Huệ đi thẫn thờ như người mất trí, ai hỏi gì cũng không biết nên đã đưa nữ Việt kiều này đến đồn công an để nhờ giúp đỡ.

Nhờ thông tin đăng trên báo, cơ quan hữu trách gọi điện báo tin cho bà Diệu. Sau đó gia đình đặt vé máy bay vào Sài Gòn để đưa bà Huệ về nhà. Tuy nhiên, đến hiện tại gia đình vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao bà Huệ đi lạc vào tận Sài Gòn, bởi bà này vẫn còn ngu ngơ không thể nói chuyện với gia đình.

Trước đó, truyền thông Việt Nam loan báo, ngày 25 tháng 6, bà Huệ cùng chồng từ Ðan Mạch về Việt Nam để dự đám cưới em gái và tranh thủ thăm gia đình. Sáng 18 tháng 7, bà cùng 3 người em gái đi chợ Cồn, Ðà Nẵng mua quà biếu để sáng 19 tháng 7 trở về lại Ðan Mạch.

Tuy nhiên, khoảng 10 giờ 30, bà Huệ cùng em đến quầy mua cà phê, khi thanh toán tiền, bà Huệ rút tiền đưa cho em gái trả cho chủ quầy rồi mất tích bí ẩn. Ngay sau đó, mọi người gọi điện cho bà Huệ, lúc đầu có đổ chuông nhưng sau đó mất liên lạc hoàn toàn. (Tr.N)

“Chúng tôi không muốn làm nô lệ cho Hán tặc”

“Chúng tôi không muốn làm nô lệ cho Hán tặc”

Hòa Ái, phóng viên RFA
2016-07-15

13627034_10154401083969571_1429851356194300963_622.jpg

Nhà giáo nghỉ hưu Tô Oanh sau khi gặp nạn.

Citizen photo

02:42/07:34

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Nhà giáo nghỉ hưu Tô Oanh, ở Bắc Giang, một nhà hoạt động dân chủ, từng tham dự phiên điều trần tại Quốc Hội Hoa Kỳ về tự do báo chí ở Việt Nam. Vào chiều 13/7, 2 vợ chồng ông Tô Oanh bị tai nạn xe nghiêm trọng và vụ tai nạn này được cho là do công an mặc thường phục gây ra.

Chỉ mong sao lợi cho dân cho nước

Hòa Ái liên lạc với vợ của ông Tô Oanh, bà Hoàng Thị Như Hoa vào sáng sớm ngày 15 tháng 7 và được bà Hoa cho biết những gì đã xảy ra với vợ chồng bà:

Bà Hoàng Thị Như Hoa: Trước hết thay mặt Bác Oanh, cảm ơn cháu. Nói chung là phấn khởi mừng cho Philippines đã thắng kiện và cũng mừng cho Việt Nam, chắc chắn Philippines thắng được thì Việt Nam cũng không mất Hoàng Sa và Trường Sa trong tương lai. Hy vọng như thế! Các Bác ngồi ở sân nhà mừng vui, hô vài tiếng vào tối hôm trước (ngày 12/7).

Đi đến cách nhà ở Bắc Giang khỏang 60 cây số thì hắn đánh tay lái tạt xe ngang qua nên bắt buộc Bác phải lánh đường và xe thì văng ra giữa đường còn người thì bật lên thành vỉa hè, ngã xuống cách xe khỏang 5 mét. Khi Bác kêu cứu thì hắn không cứu, hắn quay xe lại và biến luôn.
-Bà Hoàng Thị Như Hoa

 

Sáng hôm 13/7, hai vợ chồng Bác đi thăm Đền Hùng, ý định lên đó để chia sẻ với học trò của Bác. Hai vợ chồng Bác trên đường đi thì có một thanh niên, tầm 35-37 tuổi đi cùng. Cứ nghĩ là khách đi đường thôi chứ mình không để ý chi hết. Lúc hắn đi trước, lúc hắn đi sau. Thế rồi đi đến cách nhà ở Bắc Giang khỏang 60 cây số thì hắn đánh tay lái tạt xe ngang qua nên bắt buộc Bác phải lánh đường và xe thì văng ra giữa đường còn người thì bật lên thành vỉa hè, ngã xuống cách xe khỏang 5 mét. Khi Bác kêu cứu thì hắn không cứu, hắn quay xe lại và biến luôn. Thật không ngờ! Lúc ấy cũng không kịp nhìn ra số xe. Sau đó, Bác Oanh nằm bất tỉnh khoảng 10-15 phút, không thở được nữa, máu me be bét, vừa vỡ đầu vừa vỡ mặt. May quá, Bác vẫy cứu thì người đi đường dừng xe lại và băng bó cho rồi đưa Bác về Bắc Giang vào bệnh viện lúc 10 giờ 30 phút.

Hòa Ái: Thưa bà, Hòa Ái xem được những hình ảnh trên Facebook thì có vẻ như ông Tô Oanh bị thương khá nặng. Xin hỏi hiện tại sức khỏe của bà và chồng bà như thế nào?

Bà Hoàng Thị Như Hoa: Bác Oanh tỉnh ngày hôm qua rồi sau 23 tiếng đồng hồ bất động. Giờ này vẫn chưa ăn được gì, vẫn nằm vì đau đớn. Hiện tại Bác Oanh vẫn còn tụ máu trên đầu, gãy xương má và bị dập mặt và ngực nữa. Giờ Bác Oanh vẫn đang nằm trong Khoa Cấp cứu ở bệnh viện tỉnh.

Tôi thì bị vỡ đầu gối. Đi lại khó khăn, cứ phải lê chân chưa co được vì ngay chỗ đầu gối nên đau lắm.

Hòa Ái: Bà có thông báo vụ việc với công an địa phương không, thưa bà?

Bà Hoàng Thị Như Hoa: Nó là công an chứ ai nữa mà đi báo. Toàn bọn kiểu đội lốt thôi, không mặc sắc phục đâu, chỉ mặc áo thường phục. Biết chắc nó là bọn công an.

Ví dụ có thông báo ngày mai Hà Nội có xuống đường thì chiều hôm nay kiểu gì bọn nó chẳng tụ tập bia kia (nhà), lúc 4 đứa, lần 3 đứa. Có lần thì lùi xe ô tô đâm vào Bác. Có lần hai bố con nhà Bác đang đi thì nó cũng làm cho hai bố con đều bị què… Lần này là lần nó gây tai nạn nặng nhất. Chắc là lần thứ năm rồi. Bác phẫn nộ vì làm sao mà Bác Oanh là người rất tử tế, là giáo viên cấp 3 dạy lâu năm mà học sinh của Bác là Tòng Thị Phóng, Ủy viên Trung ương Đảng, thường xuyên gọi điện hỏi thăm Bác; thế mà bây giờ lại có những kẻ muốn hại Bác như thế chỉ vì Bác quan tâm đến những người khó khăn nghèo khổ. Từ khi Bác về hưu thì Bác không làm việc gì khác để kiếm tiền mà chỉ giúp đỡ mọi người qua việc sửa máy tính và quan tâm đến các cháu học sinh với mong muốn làm sao thành lập Hội Giáo chức Chu Văn An để giúp tương lai của các cháu học sinh khỏi mất đi lịch sử Việt Nam, giữ được môn lịch sử và làm sao giữ được nguồn cội. Vậy mà chúng lại hành Bác như thế. Hầu như năm nào Bác cũng bị chận.

Hòa Ái: Kể từ khi ông Tô Oanh đến Mỹ tham dự buổi điều trần ở Quốc Hội Hoa Kỳ về tự do báo chí tại Việt Nam hồi năm 2014 và qua các lần tham gia tuần hành chống Trung Quốc, kêu gọi bảo vệ cây xanh, hay gần đây nhất biểu tình vì môi trường sau thảm họa cá chết thì vợ chồng bà có gặp trở ngại nào khác hay phải làm việc với công an, an ninh hay không?

Mong muốn làm sao những kẻ thủ ác đừng giở những trò thâm độc như thế để hại một người già cả chẳng còn sống bao lâu nữa. Bác là một người tâm huyết. Bác chưa làm hại ai bao giờ. Đấy, nhắn nhủ những kẻ dã tâm hãy dừng tay lại.
-Bà Hoàng Thị Như Hoa

 

Bà Hoàng Thị Như Hoa: Có chứ, có nhiều lần chứ. Không những mời lên mà còn đi tận về địa phương nơi Bác sinh sống ở Hà Nội, thông báo với mọi người rằng Bác Oanh là phản động. Thế rồi về quê vợ ở Hà Nam, cũng nói Bác Oanh là phản động, mọi người cảnh giác. Bác có làm điều gì xấu đâu? Phẫn uất quá nhưng Bác bảo “Thôi, đàng nào thì mình cũng phải chấp nhận thôi em”. Bác cứ động viên như thế vì mình biết mình làm việc này là vì nghĩa cử thôi chứ không bao giờ Bác làm việc gì tối tăm, chỉ mong sao lợi cho dân cho nước.

Hòa Ái: Vì bà cho rằng các vụ tai nạn xảy ra liên tiếp là do công an mặc thường phục gây ra cho gia đình bà. Vậy, qua làn sóng phát thanh của Đài RFA, để nói vài lời với những công an này, bà muốn nói gì với họ?

Bà Hoàng Thị Như Hoa: Bác chỉ mong muốn làm sao những con người có tâm địa độc ác như thế hãy quay đầu lại, đừng bao giờ nghĩ hại một người đàng hoàng như Bác Oanh. Bác là người hiền lành, chất phát, có tâm mong muốn cho quê hương đất nước làm sao giữ được nguồn cội cho con em, giữ gìn lịch sử đất nước. Mong muốn làm sao những kẻ thủ ác đừng giở những trò thâm độc như thế để hại một người già cả chẳng còn sống bao lâu nữa. Bác là một người tâm huyết. Bác chưa làm hại ai bao giờ. Đấy, nhắn nhủ những kẻ dã tâm hãy dừng tay lại.

Hòa Ái: Xin thưa, Hòa Ái cũng được biết học trò cũ của ông Tô Oanh có những người giữ các chức vụ trong bộ máy nhà nước, chẳng hạn như bà Tòng Thị Phóng là nguyên Phó Chủ tịch Quốc hội Việt Nam. Vợ chồng bà sẽ chuyển thông điệp gì đến những học trò năm xưa nay là những người nắm giữ vận mệnh quốc gia với tâm tình của một người thầy cũng như nguyện vọng của một người công dân?

Bà Hoàng Thị Như Hoa: Mong muốn Ban lãnh đạo Trung Ương nhìn  nhận những việc họ làm chưa đúng. Họ dừng tay lại, đừng làm hại bà con nữa, đừng bán nốt quê hương đất nước vì chúng tôi không muốn làm nô lệ cho Hán tặc. Thế thôi!

Hòa Ái: Xin cảm ơn bà Hoàng Thị Như Hoa dành thời gian chia sẻ với Đài Á Châu Tự Do. Cầu chúc hai vợ chồng bà sức khỏe được mau hồi phục.

Giao Chỉ viết quanh cuốn sách của Dương Phục, Vũ Thanh Thủy. Tình yêu, Ngục tù, Vượt biển. – Giao Chỉ, San Jose.

Giao Chỉ viết quanh cuốn sách của Dương Phục, Vũ Thanh Thủy. Tình yêu, Ngục tù, Vượt biển. – Giao Chỉ, San Jose.

SACH

Các bạn đọc thân yêu.

Bây giờ nói đến chuyện sách vở, xem ra hơi nản.  Chỉ còn ông chủ tiệm sách sau cùng đang cố thủ ở căn cứ Tự Do trong khu thương xá Lion. Khắp thị trường văn hóa San Jose với 150 ngàn dân Việt văn tự đầy mình nhưng không còn nơi nào bán sách.  Ấy vậy mà anh chị Dương Phục và Vũ Thanh Thủy mới hoàn tất cuốn hồi ký viết chung 700 trang có tên là Tình Yêu, Ngục tù, Vượt biển.

<!>Tựa sách ghi như vậy xem ra còn thiếu. Đầy đủ thì phải là Chiến Tranh, Tình yêu, Ngục Tù, Trốn trại, Hải tặc, Tố cáo tội ác và sau cùng là Cứu người vượt biển. Đó là cuộc đời đầy đủ của 2 phóng viên chiến trường nam nữ, cạnh tranh nghề nghiệp rồi lấy nhau và sống chết bên nhau. Họ đã có những quyết định sinh tử may mắn cũng như sai lầm, nhưng sau cùng định mệnh đen tối lại đưa đến những kết quả sáng ngời ở đoạn cuối. Tài giỏi, can đảm hay chỉ là số phận may mắn. Tác phẩm rất hay, cuộc đời đã nổi trôi hấp dẫn mà cách thức sắp xếp cuốn sách lại cũng xuất sắc. Anh kể phần anh, chị kể phần chị. Chàng nói trận miền Trung, nàng nói trận miền Đông.  Cô Thủy thấy tướng Đỗ Cao Trí khóc ở Vùng 3 thì anh Phục thấy tướng Dư quốc Đống gạt lệ ở Vùng 1. Phóng viên chiến trường mà thấy máu của chiến binh là chuyện thường, những dễ gì thấy tư lệnh khóc.

Ngay cả những ngày tháng chồng ở tù rồi vợ ở tù cũng đầy đủ tâm sự mỗi bên. Chuyện vượt biển bị cầm tù trên hoang đảo cũng ghi lại nỗi đau thương kinh hoàng của hai phía. Sách hay như thế nhưng nói đến chuyện ra mặt sách thì quân ta hơi ngại. Anh Huỳnh Lương Thiện mời chúng tôi tham dự. Ai chứ anh Phục và chị Thủy thì dù ngại mình phải tiếp tay. Anh Thiện nói rằng sách của anh chị này ra mắt bên Houston rất thành công có 600 người tham dự. Tôi nghĩ thầm rằng đồng hương tham dự vì tình hay vì sách. Anh chị làm truyền thông nổi tiếng bên Texas nên thiên hạ chỉ nghe tiếng mà tham dự. Sách 700 trang ai mà đọc hết. Xin phép cho tôi đọc qua rồi tính. Và chúng tôi nhận được sách và đọc suốt 3 đêm.

Mỗi đêm đọc từ nửa khuya. Mỗi lần đọc xong viết cho anh chị tác giả 1 lá thư.

Lá thư thứ nhất.

Sách hay hơn là sự trông đợi.

Thân gửi anh chị,

Đã nhận được sách tuần trước. Mới đọc đêm qua và đêm nay được một nửa.

Anh chị sống trọn vẹn trong chiến tranh, trong tay giặc thù, trong tay hải tặc, trong bàn tay định mệnh của trời đất khi ra khỏi Việt Nam. Không ai muốn phải trải qua đoạn trường như thế, dù bên nhau. Hoàn cảnh cho phép được viết hồi ký của hai vợ chồng, quả thực không có trường hợp thứ hai.

Sách này đối với tôi rất lôi cuốn vì các cuộc chiến tôi đều biết, các địa danh đều có đi qua và những tên người đều quen thuộc. Dù mới đọc được một nửa nhưng tôi rất xúc động. Chiến tranh, tình yêu, đôi lứa, chiến hữu, tử sinh tàn khốc, đầy đủ cả nhưng không không hề có căm hờn. Hay chưa thấy …

Đoạn Văn cô Thủy viết cho những người lính rất cảm động. Mới xem được một nửa mà thấy cả hai anh chị còn sống đến nửa cuốn sách thực rất may mắn. Đáng lẽ là chết ngay trong chiến tranh cũng không ngạc nhiên. Tôi có nhận xét, tuy hai người kể chuyện trong hoàn cảnh khác nhau, nhưng văn phong không cách biệt. Nữ ký giả chiến trường viết rất xuất sắc nhưng hơi thiếu nữ tính. Không có chuyên thương vay khóc mướn. Không phải văn cải lương. Được lắm. Tuy nhiên điều quan trọng nhất đáng tiếc là sách này phát hành bây giờ là muộn từ 10 đến 20 năm. Trong 20 năm qua biết bao nhiêu độc giả cần đọc đã ra đi hết rồi. Kể cả các bạn của anh chị. Lê Thiệp hay Vũ Ánh có được đọc các đoạn văn này chưa. Thật đáng tiếc nếu chưa.. Xin tạm ngưng. Khi nào đọc hết sẽ cho thêm ý kiến. Sẵn sàng tiếp tay với anh Thiện để giới thiệu với các bạn San Jose. Rất yên tâm. Đọc xong sẽ để vào tủ sách của Việt Museum.

Lá thư thứ hai.

Tới luôn bác tài

Thân gửi quý anh chị,

Sau cùng tôi cũng đọc hết cuốn hồi ký viết chung của anh chị Phục và Thủy. Một cuộc đời đôi lứa gian truân lạ lùng. Chuyện này rất nên có bản anh ngữ và có cơ hội nên làm thành phim. Cuộc đời vượt qua định mệnh rất lạ lùng và viết lại cũng rất hấp dẫn. Tôi còn nhớ một vài chỗ đáng kể. Sinh con đầu lòng trong cảnh hỗn loạn cuối tháng tư. Những cái chết rõ ràng đã tránh đường cho anh chị. Chàng lãng tử vớt cái kẹp tóc trên đầu cô Thủy thay cho lời tỏ tình rất lãng mạn. Chuyện 2 ông tướng khóc. Thủy thấy ông Trí khóc và Phục thấy ông Đỗng khóc. Các bạn nhắc đến những người tôi quen. Đại tá Nguyễn thành Chuẩn San Fran sau này chết ở Paris. Tướng Trần Quốc Lich cùng khóa, cùng trung đội với tôi. Câu chuyện Phạm Huấn ở Hà Nội đứng nghiêm chào tay các tù binh Mỹ. Tuyệt vời. Tôi mà biết chuyện này thì khi vào nursing home thăm Huấn lần cuối đã bắt tay anh thêm một lần nữa. Cảm ơn hai tác giả. Sách của anh chị đúng là sách Viet Museum cần lưu trữ. Tôi có đề nghị anh Thiện tổ chức ra mặt sách tại San Jose vào chủ nhật 11 tháng 9-2016. Ngày thứ bẩy 10 thành 9 chúng tôi kỷ niệm 40 năm cơ quan IRCC. Sẽ làm luôn 2 ngày cho vui. Ngày của kỳ 40 năm tôi có mời nhiều khách phương xa. Các bạn sẽ ở lại dự kỳ ra mắt sách của Phục và Thủy.

Lá thư thứ ba.

Tuyên dương tác phẩm                                                                    

Thưa quý tác giả, nhân danh Viện bảo tàng thuyền nhân và VNCH xin được phép ngợi khen tác phẩm. Viet Museum của chúng tôi có một tủ sách chọn lọc theo chủ đề bảo tàng Thuyền Nhân và VNCH. Tôi đọc hết cuốn sách và quyết định chọn cuốn sách này là tác phẩm tiêu biểu của thân phận con người trải qua cuộc chiến tương tàn, qua thời kỳ hậu chiến tù đầy và vượt biển. Nếu mà Việt Museum có ngân sách chắc chắn sẽ có kỷ niệm tài chánh xứng đáng cho tác giả nhưng rất tiếc hiện nay rất thiếu thốn và còn nợ 200 ngàn mỹ kim.  Nên việc tuyên dương chỉ có giá trị danh dự trong hiện tại và mãi mãi về sau. Nhân dịp 40 năm IRCC và 10 năm Museum chúng tôi sẽ giới thiệu các nhân vật và thêm phần giới thiệu tác phẩm vào ngày thứ bẩy 10 tháng 9-2016. Sẽ có một số quan khách ở xa về dự. Anh chị Dương Phục và Thanh Thủy sẽ là khách danh dự của chúng tôi. 

DP VTT

 

Vũ Thanh Thủy & Dương Phục ký tặng sách trong buổi RMS ở Houston, TX tháng 6/2016

Chúng tôi sẻ đề nghị tất cả các quan khách danh dự cũng sẽ là khách của thành phố San Jose vào trưa thứ bẩy. Mời vị thị trưởng và các nghị viện gốc Viết tiếp đón. Buổi tối dự dạ tiệc của IRCC và Viet Museum. Quan khách danh dự của buổi tối sẽ nhận bằng tuyên dương của bà dân biểu Zoe Lofgren nhân danh quốc hội Hoa Kỳ. Các bạn đã đồng ý thì chúng tôi sẽ ra mắt sách vào ngày chủ nhật 11 tháng 9-2016. Tôi xin đề nghị anh Thiện dùng hội trường của Santa Clara County trong dịp này. Buổi ra mặt sách tôi xin đề nghị với hình thức trang trọng và hoàn toàn khác biệt với các buổi ra mắt sách thông thường. Xin mời giám sát viên County mở lời chào mừng và trao tặng tuyên dương. Đôi lời của ban tổ chức. Kế tiếp là hai MC đứng trên 2 Podium đọc tiểu sử của 2 tác giả. Hai diễn giả được chọn lọc giới thiệu 2 tác giả. Hai tác giả lên đọc mỗi người một hay 2 đoạn văn tiêu biểu trong trong tác phẩm. Các độc giả đã đọc sách, đã từng là độc giả của các tác giả trước và sau 75 lần lượt lên nói đôi lời. Sau cùng xin mời ban du ca nổi tiếng Bắc Cali cùng hai tác giả lên hát bài Đường Việt Nam của Nguyễn Đức Quang. Dương Phục và Vũ Thanh Thủy là 2 người Việt Nam đã đi trọn vẹn con đường Nam Việt ở cõi trần gian. Họ là những người chiến binh Việt Nam Cộng Hòa sống chết tại chiến trưởng, sống chết trong ngục tù và sống chết trên biển cả, nhưng vũ khí mãi mãi chỉ là tiếng nói. Họ là phóng viên chiến trường một lần kéo dài suốt cuộc đời. Bên nhau.

Giao Chỉ, San Jose

MẢ TỔ FORMOSA ĐÂY RỒI.

MẢ TỔ FORMOSA ĐÂY RỒI.

thanhnientudo /

MO TO
Dưới đây là nguyên văn bài trên báo Người đưa tin mới nhất.

Tôi chép lại gửi lên đây để phục vụ nhiều bà con không quen đọc báo mạng và cũng đề phòng bài này sẽ bị gỡ trong vài giờ tới.
Toàn bộ rác thải sau khi bị bịt “Đầu ra” là biển Đông nay lộn lên rừng, chôn ngay trong vườn nhà một ông to của UBND tỉnh Hà Tĩnh..

Tôi đoán (không khẳng định) việc cho chôn chất thải này hiệu quả hơn việc gieo trồng nông nghiệp 1000 lần. Nên đề cử ông GĐ sở này vào danh sách những người làm vườn giỏi nhất VN !.

Dưới đây là nguyên văn bài viết:

CHẤN ĐỘNG.

Chấn động: Formosa chôn chất thải ở trang trại của GĐ môi trường

Câu hỏi đặt ra: Formosa đã đưa rác thải về đâu để tiếp tục sục rửa hệ thống, thì bất ngờ nhận được tin báo “rùng mình” từ người dân địa phương.

Trong khi chúng tôi đang đặt câu hỏi: Khi bị các cơ quan chức năng chặn đường biển để kiểm tra, lâu nay Formosa đã đưa rác thải về đâu để tiếp tục sục rửa hệ thống, thì bất ngờ nhận được tin báo “rùng mình” từ người dân địa phương. Chúng tôi đã cải trang thành những người dân bản địa, xâm nhập một trang trại “ma” ở đầu nguồn sông Trí, nơi được cho là đang chôn lấp hàng ngàn m3 cặn cô đặc, lấy từ hệ thống xả thải của Formosa.

Bên trong khu rừng tràm bí ẩn

Chúng tôi có mặt tại Kỳ Anh (Hà Tĩnh) và một ngày đầu tháng 7/2016. Theo tin báo từ một người dân địa phương cho biết: Tại trung tâm xử lý rác thải của tập đoàn Formosa Hà Tĩnh, người ta đang phân loại và đóng gói rất nhiều chất thải màu đen như bùn, bốc mùi khó chịu. Sau khi tập kết đủ số lượng, một số xe tải được điều động đến và vận chuyển theo hướng đường tránh thị xã Kỳ Anh rồi mất hút…

Rác vừa đổ xuống, chờ san lấp.

Những con đường đất ngoằn ngèo, đầy vết bánh xe tải nối trung tâm thị xã Kỳ Anh (Hà Tĩnh) với vùng thượng Kỳ Trinh, đã đưa chúng tôi tiếp cận trang trại bí ẩn nằm giữa rừng tràm bao phủ. Chúng tôi đã hết sức bất ngờ và ngỡ ngàng, khi nhìn thấy hàng ngàn m3 rác thải công nghiệp đen kịt đang bốc mùi nồng nặc, được người ta vận chuyển đến, rồi chôn lấp ngay ở đây.

Phóng viên xuyên vào rừng tràm, mật phục ghi lại những hình ảnh khó tin: Khu đất hàng ngàn m2 tạo thành vùng lõm giữa những thân tràm bao bọc. Và những chiếc xe tải phủ kín bạt, oằn mình từ nhà máy Formosa Hà Tĩnh chở theo những bao tải chất thải mang đổ xuống bãi này. Xe đổ đến đâu, hệ thống máy múc tiến hành san lấp đến đó.

Theo ghi nhận của chúng tôi, đây là một khu rừng hoang vu, ít người qua lại và thường xuyên có nhiều thanh niên mặt mũi bặm trợn lai vãng, giám sát sự vào ra của những người lạ mặt. Thậm chí, người dân địa phương quanh vùng không ai được bén mảng đến nơi đây.
Nơi đây, người dân gọi là trang trại Hoàng Trinh. Giữa trang trại bí ẩn này, chỉ một ngôi nhà nhỏ với một đôi vợ chồng già trông nom, chăm sóc vườn tược và gia cầm cho ông chủ. Họ được thuê vào đây làm việc rồi dần dần chuyển đến sinh sống ở đây luôn.

Bất ngờ về sự tiếp tay của ông giám đốc

Cả một vùng đất trống phát ra mùi hôi thối nồng nặc – đấy là mùi của hóa chất. Phần lớn rác thải đã được người ta lấp đất lên nhưng chúng tôi vẫn có thể đánh giá được trữ lượng thông qua những bao tải lộ thiên.
Điều đáng chú ý là toàn bộ diện tích của trang trại này đều nằm bên cạnh thượng nguồn sông Trí và cách đó không xa chính là đập tràn cung cấp nước sinh hoạt và sản xuất cho hàng ngàn hộ dân quanh vùng.

Sự thật rùng mình.

Trong quá trình xâm nhập, đám xe tải đã phát hiện ra chúng tôi. Họ dừng vận chuyển để dò la tung tích. Chúng tôi quyết định rút về TP Hà Tĩnh, liên hệ làm việc và trình báo về việc làm nguy hại này. Bằng sự tiếp thu thiện chí, chiều ngày 11/7, đoàn liên ngành gồm: Phòng Cảnh sát Điều tra tội phạm về môi trường, Thanh tra Sở TN – MT, Trung tâm Quan trắc và Kỹ thuật môi trường Hà Tĩnh, Công an thị xã Kỳ Anh… đã theo chân chúng tôi đến hiện trường để tiếp cận sự việc. Điều bất ngờ đầu tiên với các cơ quan chức năng, trang trại “ma” này thuộc quyền sử dụng của ông Lê Quang Hòa, Giám đốc Công ty Môi trường – Đô thị thị xã Kỳ Anh.

Một cán bộ đang công tác tại Formosa Hà Tĩnh thừa nhận: “Đây chính là chất thải kim loại nặng, được lắng lại sau quá trình xử lý nước thải. Nó như một lớp bùn đen đọng lại dưới đáy hồ và được múc lên rồi đóng gói đi chôn lấp. Việc làm này là hết sức nguy hiểm vì có thể trong lớp bùn đó còn chứa rất nhiều kim loại nặng, có thể gây ra nhiều hậu quả khôn lường”.

Link bài này tại đây:

http://www.nguoiduatin.vn/chan-dong-formosa-chon-chat-thai-o-trang-trai-cua-gd-moi-truong-a249673.html

( ảnh không minh họa cho bài, chỉ cảnh báo thôi ,rằng: ta đã đến, dù chết ta vẫn ở lại đây!)

Thông cáo báo chí của Hoa Kỳ về phán quyết của Tòa Trọng tài thường trực trong việc phân xử Philippines và Trung Quốc

  Thông cáo báo chí của Hoa Kỳ về phán quyết của Tòa Trọng tài thường trực trong việc phân xử Philippines và Trung Quốc

Washington, DC – July 12, 2016 – Phán quyết ngày hôm nay của Tòa Trọng tài trong việc phân xử Philippines và Trung Quốc là một đóng góp quan trọng vào mục tiêu chung về một giải pháp hòa bình cho các tranh chấp ở Biển Đông(nguyên bản: Biển Nam Trung Hoa). Chúng tôi vẫn đang nghiên cứu nội dung quyết định này và không có bình luận về các giá trị của vụ kiện, nhưng một số nguyên tắc quan trọng đã được thể hiện rõ ràng ngay từ đầu vụ kiện này và đáng được tái khẳng định.

Hoa Kỳ ủng hộ mạnh mẽ những quy định pháp luật. Chúng tôi hỗ trợ những nỗ lực giải quyết tranh chấp lãnh thổ và hàng hải ở Biển Đông trong hòa bình, bao gồm việc phân xử bởi trọng tài.

Khi gia nhập Công ước Luật Biển, các thành viên đã đồng ý để cho “quá trình bắt buộc trong giải quyết tranh chấp” của Công ước giải quyết các tranh chấp. Trong phán quyết của ngày hôm nay và trong phán quyết của Tòa án từ tháng 10 năm ngoái, Tòa án nhất trí rằng Philippines đã hành động trong phạm vi quyền hạn của mình theo Công ước bằng với hành động khởi xướng cuộc phân xử này.

Theo quy định trong Công ước, quyết định của Toà án là cuối cùng và ràng buộc về mặt pháp lý đối với cả Trung Quốc và Philippines. Hoa Kỳ bày tỏ hy vọng và kỳ vọng rằng cả hai bên sẽ tuân thủ các nghĩa vụ của mình.

Sau quyết định quan trọng này, chúng tôi kêu gọi tất cả các bên tránh các tuyên bố hoặc hành động khiêu khích. Quyết định này có thể và nên là một cơ hội mới để có những nỗ lực mới nhằm giải quyết các tranh chấp hàng hải một cách ôn hòa.

Chúng tôi khuyến khích các phía tranh chấp làm rõ yêu sách trên biển của họ phù hợp với luật pháp quốc tế – như được phản ánh trong Công ước Luật biển – và làm việc với nhau để quản lý và giải quyết tranh chấp. Những bước như vậy sẽ là nền tảng cho các cuộc thảo luận kế tiếp nhằm thu hẹp phạm vi địa lý của các tranh chấp hàng hải, thiết lập các tiêu chuẩn về hành xử trong các khu vực tranh chấp, và sau cùng là giải quyết những tranh chấp tiềm ẩn mà không có sự ép buộc hoặc sử dụng hay đe dọa bằng vũ lực.

Nguồn:

https://vn.usembassy.gov/20160712press-statement-decision-philippines-china-arbitration/

SAO ĐÀNH?!

Ngo Du Trung added 16 new photos.

SAO ĐÀNH?!

Mẹ nó! Nhiều lúc cũng chán không muốn nhắc, muốn chửi VC, VN gì nữa. Chán quá! Những lời dối trá ngang ngược, mất dạy, ngu ngốc của bọn cầm quyền từ lớn cho tới nhỏ, như: “cầu sập một nửa, nửa còn lại vẫn còn xài tốt”,”khoai tây nhập cảng của Tầu có nhiễm độc nhưng ăn không sao”,”hai chục năm nữa, VN sẽ là một trong hai chục nền kinh tế lớn nhất thế giới”, “tiêm chủng ngừa vài trăm em bé, có vài em bé chết là bình thường, là vẫn ở trong giới hạn cho phép” v.v. và v.v…. mà người ta vẫn im nghe. Có vẻ như mọi người bằng lòng với “hạnh phúc” của họ.

Nhưng cứ lâu lâu lại gặp những tấm hình như thế này trên mạng. Tuy biết mình lên tiếng lẻ loi cũng chưa chắc thay đổi được gì, nhưng ngậm miệng sao đànsao danh 5SAO DANH 6h?!

SAO DANH 7SAO DANH 8SAO DANH 9SAO DANH 10SAO DANH 11SAO DANH 12

SAO DANH 1SAO DANH 2SAO DANH 3DAO DANH 4

Tâm Thư Sinh Viên Nhật Gởi Thế Hệ Trẻ Việt Nam

Tâm Thư Sinh Viên Nhật Gởi Thế Hệ Trẻ Việt Nam

SONY DSC

Tulip Châu Sa

Tâm Thư Sinh Viên Nhật Gởi Thế Hệ Trẻ Việt Nam

Một bạn trẻ người Nhật từng du học ở Việt Nam vừa có bài viết gửi giới trẻ Việt Nam khiến dư luận xôn xao.

“Việt Nam – nhà giàu và những đứa con chưa ngoan”

Tôi đang là một du học sinh Nhật, có hơn 4 năm sinh sống tại Việt Nam. Với ngần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của người Việt: “Sự thật mất lòng”. Song không vì thế mà tôi sẽ ngoảnh ngơ trước những điều chưa hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọng những gì mình viết ra, không gì ngoài sự thật, như một ly cà phê ngon tặng cho mảnh đất này, tuy đắng nhưng sẽ giúp người ta thoát khỏi cơn ngủ gục – ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một.

Tôi có một nước Nhật để tự hào

Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc. Song, “trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất”. Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên, hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề,vươn lên là cách duy nhất để nhân dân Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “cómột nước Nhật như thế”.

Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác. Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị, khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời.

Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai. Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”. Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn. Không có cảnh hôi của,lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ. Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra. Thế đấy, không có những thành tích to lớn để nói về nước Nhật nhưng thương hiệu “made in Japan”, là thương hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng nhất mà tôi từng biết.

Bạn cũng có một nước Việt để tự hào

Nói Việt Nam là một “nhà giàu”, quả là không ngoa. Giàu tài nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa… Nhưng con cháu của nhà giàu, sẽ phải đối mặt với những vấn đề nan giải của nhà giàu. Và không phải ai cũng biết cách sống có trách nhiệm trong sự giàu có ấy.

Thật đáng tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên nhiên ưu đãi với rừng vàng biển bạc. Đáng xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, không bao giờ cạn.Thật tiếc đó lại là những gì tôi thấy. Tại các thành phố, chỉ cần nhà mình sạch sẽ là được, ngoài phạm vi ngôi nhà, bẩn đến đâu, không ai quan tâm. Ở cácnhà máy, nếu không biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chúng ra ngoài đường, sông suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” – đã có quốc gia lo, không phảiviệc của mỗi người dân. Tại một đất nước mà 80% dân số sống bằng nghề nông, đất đai, nước ngầm hầu như đã bị nhiễm độc, đến nỗi, người ta nói vui trong năm nữa thôi sẽ là thời đại của ung thư vì ăn gì cũng độc, không ít thì nhiều, không thể khác. Vì sao nên nỗi?

Thật đáng tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể hiện trong cách hành xử đời thường. Thật buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi ngày.

Hãy chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã sai nếu nói: Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học sinh tiểu học; người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy Bird đã không phải chết yểu đau đớn; người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; người Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làng xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng người chửi đổng và cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên tiếng; người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ hội để mánh mung, lọc lừa.

Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, đút lót dễ, giàu sang mấy hồi… Vì đâu nên nỗi?

Người Việt có một nền di sản độc đáo, một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, ai cũng nhìn thấy,chỉ có người Việt là không thấy hoặc từ chối nhìn thấy. Vì sao nên nỗi?

Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt – khó lắm! Thật vậy sao?”

Nguồn Đất Việt:

*******************************

Hôm nay có bài Hồi-Âm nầy khá hay của người trẻ đang sống và lớn lên ở VN mời quí vị đọc để thấy…đắng cay thế nào ?

Lá thư quá hay !!

Bạn thân mến,
Lâu lắm rồi giới trẻ chúng tôi mới nhận được một bài viết nói lên sự thật ở đất nước tôi, dù sự thật ấy làm chúng tôi hết sức đau buồn.
Xin cám ơn bạn. Ở đất nước tôi có câu“sự thật mất lòng” nhưng cũng có câu “thương cho roi cho vọt”,“thuốc đắng đả tật”.
Bức thư của bạn đã làm thức dậy trong tôi niềm tự ái dân tộc lâu nay được ru ngủ bởi những bài học giáo điều từ nhà trường như “Chúng ta tự hào là một nước nhỏ đã đánh thắng hai cường quốc Pháp và Mỹ”.

Bạn đã nói đúng: “Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt, khó lắm. Thật vậy sao?”
Bạn biết đặt câu hỏi như thế là bạn đã có câu trả lời rồi. Những gì tôi viết sau đây chỉ là những lời tâm tìnhcủa một người trẻ thiếu niềm tin, với một người bạn đến từ một đất nước vững tin vào dân tộc mình, vào chính bản thân mình.
Bạn nói đúng. So với nước Nhật, nước Việt chúng tôi đẹp lắm. Đối với tôi không có tấm bản đồ của nước nào đẹp như tấm bản đồ của nước tôi. Tấm bản đồ ấy thon thả đánh một đường cong tuyệt đẹp bên bờ Thái Bình Dương ấm áp. Trên đất nước tôi không thiếu một thứ gì cho sự trù phú của một dân tộc . Nhưng chúng tôi thiếu một thứ.
Đó là Tự Do, Dân Chủ.
Lịch sử của chúng tôi là lịch sử của một dân tộc buồn.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.Người đã từng nhận được đĩa vàng tại đất nước Nhật của các bạn năm 1970 (bán được trên 2 triệu bản) với bài hát “Ngủ Đi Con” đã từng khóc cho đất nước mình như sau:
“Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm nô lệ giặc Tây
Hai mươi Năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt buồn”.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong “hai mươi Năm nội chiến từng ngày” ông sống tại miền nam Việt Nam nên nỗi đau của ông còn nh hơn nỗi đau của người miền Bắc chúng tôi. Ông còn có hạnh phúc được tự do sáng táctự do gào khóc cho một đất nước bị chiến tranh xâu xé, được “đi trên đồi hoang hát trên những xác người” được mô tả người mẹ điên vì đứa con “chết hai lần thịt xương nát tan”.
Nếu ông sống ở miền Bắc ông đã bị cấm sáng tác những bài hát như thế hoặc nếu âm thầm sáng tác ông sẽ viết như sau:
“Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm nô lệ giặc Tây
Bảy mươi năm Cộng Sản đọa đày
Gia tài của mẹ, để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt Buồn”
Bị đô hộ bởi một nước Tàu tự coi mình là bá chủ ở phương Bắc, bị một trăm năm Pháp thuộc . Một ít thời gian không bị ngoại bang đô hộ chúng tôi không có minh quân như Minh Trị Thiên Hoàng ở nước bạn. Huống gì thay vào đó chúng tôi bị cái xui là một trong những nước hiếm họi bị thống trị bởi một chế độ bị coi là quái vật của thế kỷ.
Tại sao người Việt tham vặt.???
Vì họ đã từng đói kinh khủng. Trong cuộc chiến tranh gọi là chống Mỹ chống Pháp người dân miền Bắc chúng tôi đã đói đến độ mất cả tình người.Vì một ký đường, một cái lốp xe đạp, vài lạng thịt người ta tố cáo nhau, chơi xấu nhau dù trước đó họ là người trí thức.
Cho nên ăn cắp là chuyện bình thường.
Tôi cũng xin nhắc cho bạn , năm 1945 hàng triệu người Việt miền Bắc đã chết đói vì một lý do có liên quan đến người Nhật các bạn đấy. Xin bạn tìm hiểu phần này trong lịch sử quân Phiệt Nhật ở Việt Nam.
Tất nhiên người Việt vẫn nhớ câu “nghèo cho sạch, rách cho thơm” nhưng “thượng bất chính, hạ tắc loạn”.
Khi chấm dứt chiến tranh. Người Việt biết họ phải tự cứu đói mình chứ không ai khác. Kẻ có quyền hành tranh dành nhau rừng vàng biển bạc, kẻ nghèo xúm lại hôi của những xe chở hàng bị lật nhào.
Thật là nhục nhã,thật là đau lòng.
Bạn bảo rằng ở nước bạn người dân giữ gìn vệ sinh công cộng rất tốt. Còn ở ViệtNam cái gì dơ bẩn đem đổ ra đường.
Đúng vậy. Nhưng Tự Do , Dân Chủ đã ăn vào máu của các bạn để các bạn ý thức rõ đây là đất nước của mình.
Còn chúng tôi?Chúng tôi chưa thấy nước Việt thực sự là của mình.!
Ngày trước Nước Việt là của Vua , Có khi nước Việt thuộc Tàu, rồi nước Việt thuộc Pháp,rồi nước Việt là của Đảng Cộng Sản.
Rung của cha ông để li đã từng trở thành của hợp tác xã,rồi ruộng là của nhà nước chỉ cho dân mượn trong một thời gian nhất định. Đất là của nhà nước nếu bị quy hoạch người dân phải lìa bỏ ngôi nhà bao năm yêu dấu của mình để ra đi.
Cái gì không phải là của mình thì người dân không cảm thấy cần phải gìn giử.
Nhưng sự mất mát đau lòng nhất trên đất nước chúng tôi là mất văn hóa và không còn nhuệ khí.
Biết làm sao được khi chúng tôi được dạy để trở thành công cụ chứ khôngđược dạy để làm người.
Tiếc thay bản chất thông minh còn sót lại đã cho chúng tôi nhận ra chúng tôi đang bị dối gạt. Nhất là trong những giờ học về lịchsử, văn chương.
Lớp trẻ chúng tôi đã mất niềm tin và tìm vui trong những trò rẻ tiền trên TV trên đường phố.
Nhớ năm nào nước của bạn cất công đem hoa anh đào qua Hà Nội cho người Hà Nội chúng tôi thưởng ngoạn. Và thanh niên Hà Nội đã nhào vô chụp giựt , bẻ nát cả hoa lẫn cành , chà đạp lên chính một nơi gọi là “ngàn năm Thăng Long văn hiến”.
Nhục thật bạn ạ. Nhưng lớp trẻ chúng tôi hầu như đang lạc lối, thiếu ngườidẫn đường thật sự chân thành thương yêu chúng tôi, thương yêu đất nước ngàn năm tang thương , đau khổ.
Thật buồn khi hàng ngày đọc trên báo bạn thấy giới trẻ nước tôi hầu như chỉ biết chạy theo một tương lai hạnh phúc dựa trên sắc đẹp và hàng hiệu. Họ không biết rằng nước Hàn có những hot girls, hot boys mà họ say mê còn là một quốc gia cực kỳ kỷ luật trong học hành, lao động.
Bạn nói đúng. Ngay cả bố mẹ chúng tôi thay vì nói với chúng tôi “con hãy chọn nghề nào làm cuộc sống con hạnh phúc nhất” thì họ chỉ muốn chúng tôi làm những công việc, ngồi vào những cái ghế có thể thu lợi tối đa dù là bất chính.
Chính cha mẹ đã chi tiền để con mình được làm tiếp viên hàng không, nhân viên hải quan, công an giao thông… với hy vọng tiền thu được dù bất minh sẽ nhiều hơn bội phần.
Một số người trẻ đã quên rằng bên cạnh các ca sĩ cặp với đại gia có nhà trăm tỉ, đi xe mười tỉ còn có bà mẹ cột hai con cùng nhảy sông tự tử vì nghèo đói. Mới đây mẹ 44 tuổi và con 24 tuổi cùng nhảy cầu tự tử vì không có tiền đóng viện phí cho con. Và ngày càng có nhiều bà mẹ tự sát vì cùng quẩn sau khi đất nước thái bình gần 40 năm.
Bạn ơi.Một ngày nào chúng tôi thực sự có tự do, dân chủ chúng ta sẽ sòng phẳng nói chuyện cùng nhau. Còn bây giờ thì:
“trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”.
Dù sao cũng biết ơn bạn đã dám nói ra những sự thật dù có mất lòng.
Và chính bạn đã giúp tôi mạnh dạn nói ra những sự thật mà lâu nay tôi không biết tỏ cùng ai !!!

Mỗi ngày có 20 cựu chiến binh Mỹ tự tử chết

Mỗi ngày có 20 cựu chiến binh Mỹ tự tử chết

Nguoi-viet.com  

(Hình minh họa: Mladen Antonov/AFP/Getty Images)

(Hình minh họa: Mladen Antonov/AFP/Getty Images)

WASHINGTON, DC (NV) – Có ít nhất 7,043 cựu chiến binh Mỹ tự tử chết trong năm 2014, nghĩa là trung bình có 20 vụ trên cả nước mỗi ngày, theo các dữ kiện do Bộ Cựu Chiến Minh Mỹ thu thập.

Bản tin của hãng thông tấn UPI cho hay dù rằng thành phần cựu chiến binh chỉ chiếm chưa tới 9% dân số Mỹ, số vụ cựu chiến binh tự tử chiếm tới 18% tổng số vụ tự tử trên cả nước.

Khoảng 70% các cựu chiến binh tự tử không thường xuyên sử dụng các dịch vụ y tế cung cấp cho họ.

Các dữ kiện của năm 2014, được công bố hôm Thứ Năm, là lần đầu tiên Bộ Cựu Chiến Binh có tổng kết chi tiết về các vụ cựu chiến binh tự tử, thay vì ước tính như trước đây.

Thành phần 50 tuổi trở lên chiếm khoảng 65% số cựu chiến binh tự tử trong năm 2014.

Giới tự tử nhiều nhất là các nam cựu chiến binh tự tử tuổi từ 18 tới 29, ở mức 86 cho mỗi 100,000 người – cao gần bốn lần hơn con số tự tử của các quân nhân Mỹ tại ngũ năm 2015.

Mức độ tự tử của nữ cựu chiến binh Mỹ tuổi từ 18 tới 29 là 33 cho mỗi 100,000 người, cao gấp đôi so với mức độ tự tử của nữ giới trên cả nước Mỹ

Ông David Shulki, thứ trưởng Bộ Cựu Chiến Binh, nói rằng tuy các dữ kiện mới nhất cho thấy có sự giảm sút so với mức trung bình của năm 2010 là 22 vụ một ngày, các con số này “vẫn là quá cao.” (V.Giang)

Việt Nam phạt hai người đẹp đi thi hoa hậu ở Mỹ

Việt Nam phạt hai người đẹp đi thi hoa hậu ở Mỹ

Nguoi-viet.com

Cô Thái Nhã Vân đoạt Á hậu 2 tại cuộc thi. (Hình: báo Tiền Phong)

Cô Thái Nhã Vân đoạt Á hậu 2 tại cuộc thi. (Hình: báo Tiền Phong)

HÀ NỘI (NV) – Hoa hậu và Á hậu tại hai cuộc thi sắc đẹp tổ chức ở California, Hoa Kỳ là bà Vũ Thúy Nga và cô Thái Nhã Vân bị các giới chức Việt Nam xử phạt và không công nhận danh hiệu vì thi hoa hậu “chui” mà không xin phép.

Ngày 7 tháng 7, truyền thông Việt Nam loan tin, ông Nguyễn Ðăng Chương, cục trưởng Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn, Bộ Văn Hóa và Thể Thao đã gửi công văn yêu cầu Sở Văn Hóa và Thể Thao Sài Gòn xử phạt người đẹp Thái Nhã Vân vì đã tự ý tham dự cuộc thi sắc đẹp “Hoa Hậu Việt Nam Toàn Cầu,” lần thứ 8, giành ngôi Á hậu được tổ chức tại California, ngày 3 tháng 7, nhân dịp Quốc Khánh Hoa Kỳ, mà “không xin phép cơ quan quản lý.”

Theo quy định của Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn, Thái Nhã Vân sẽ đối mặt với án phạt từ 15 đến 30 triệu đồng. Bên cạnh đó, không được phép sử dụng danh hiệu đạt được trong cuộc thi nhan sắc ở Mỹ trên các phương tiện truyền thông cũng như các hoạt động biểu diễn tại Việt Nam.

Ngoài Thái Nhã Vân, “cơ quan quản lý” cũng yêu cầu xử phạt bà Vũ Thúy Nga, người cũng vừa đoạt danh hiệu Hoa Hậu trong một cuộc thi “Hoa Hậu Doanh Nhân Thành Ðạt Thế Giới Người Việt 2016,” dành cho giới doanh nhân tại Mỹ, tổ chức tại California, Hoa Kỳ vào ngày 29 tháng 5.

Các hình phạt dành cho bà Thúy Nga tương tự như Thái Nhã Vân.

Báo Tiền Phong dẫn lời đại diện của Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn cho rằng, gần đây một số người “mượn danh nghĩa đại diện Việt Nam để tham gia các cuộc thi sắc đẹp do cộng đồng người Việt tại hải ngoại tổ chức không đúng quy định pháp luật, nhằm sử dụng danh hiệu có được để phục vụ mục đích cá nhân. Việc vi phạm này tạo phản ứng gay gắt trong dư luận và tạo nên tình trạng loạn danh hiệu từng xảy ra trước đây. Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn sẽ lên phương án chấn chỉnh lại vấn đề này,” người đại diện của cục này nói. (Tr.N)