Ba gia đình Việt vượt biên ‘sắp được phỏng vấn’

Ba phụ nữ Việt và gia đình vượt biên đang bị giữ tại Indonesia sắp được cơ quan tị nạn LHQ phỏng vấn.

Hãng tin ABC của Australia ngày 20/2 cho biết gia đình của ba người phụ nữ Việt Nam này sắp được các phái viên của LHQ từ Thái Lan sang phỏng vấn trong tuần này.

Tuy nhiên VOA chưa liên lạc được với bà Trần Thị Lụa, một trong ba người phụ nữ trong chuyến vượt biên từ Bình Thuận, để xác nhận thông tin này.

Hôm 10/2, bà Lụa cho VOA biết chiếc tàu chở ba gia đình có tất cả 16 người đã chết máy. Bà Lụa cho biết tàu của họ bị va vào đá và sau đó được người dân và cảnh sát ra cứu và đưa vào bờ. Bà nói trong đoàn có 12 trẻ em.

Bà Lụa yêu cầu các tổ chức quốc tế giúp đỡ để tất cả những người vượt biên trong đoàn được sang Úc hoặc đưa đến một nước thứ ba.

VOA đã đưa tin khi bà Lụa tìm đường vượt biên sang Úc lần thứ nhì vào ngày 31/1, tức Mùng 4 Tết Đinh Dậu. Hai phụ nữ còn lại là Trần Thị Thanh Loan và Trần Thị Phúc.

Ba phụ nữ này trước đây đã vượt biên sang Úc và bị trục xuất về Việt Nam vào năm 2015. Ngày 22/4/2016, Tòa án tỉnh Bình Thuận tuyên phạt họ tổng cộng hơn 6 năm tù giam theo điều 275 về tội “Tổ chức cho người khác trốn đi nước ngoài trái phép”. Khi đó bà Trần Thị Thanh Loan bị tuyên 36 tháng tù giam, ông Hồ Trung Lợi (chồng chị Loan) 24 tháng tù giam, bà Trần Thị Lụa 30 tháng tù giam.

Bà Lụa nói với truyền thông Australia ABC rằng “thà bị bắn chết” còn hơn là bị trả về Việt Nam lần nữa.

Chính phủ Australia từng tuyên bố sẽ hợp tác với Việt Nam để “bắt giữ và khởi tố những người tổ chức đưa người vượt biên trái phép và ngăn chặn hành vi kinh doanh nguy hiểm dựa trên sinh mạng của con người”.

Tổ chức phi chính phủ No Right Turn nói rằng việc bà Lụa bị tuyên án 30 tháng tù sau khi bị trục xuất vào lần trước “cho thấy rằng bà đã phải đối mặt với nỗi sợ hãi vì bị đàn áp, và cần phải được cấp quy chế tỵ nạn. Và điều này cho thấy rằng trước đây Australia đã đẩy bà trở lại nơi bà bị đàn áp. Rõ ràng rằng Australia không còn quan tâm đến nghĩa vụ của mình theo Công ước về người tị nạn.”

Hai Thượng Nghị Sĩ đề nghị cắt giảm chương trình bảo lãnh thân nhân

Hai Thượng Nghị Sĩ đề nghị cắt giảm chương trình bảo lãnh thân nhân

HAI THUONG NGHI SI

Tin Washington DC. (Reuters) – Hai thượng nghị sĩ Cộng Hòa đề nghị các bước nhằm giảm bớt số di dân hợp pháp vào Hoa Kỳ xuống còn phân nửa – so với hiện nay.

Dự luật được trình lên Thượng Viện hôm 7 tháng 2. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, dự luật có thể được bầu tại Quốc Hội vào cuối năm nay.

Thượng Nghị sĩ Tom Cotton và Thượng Nghị sĩ David Perdue cho biết dự luật của 2 ông sẽ giảm số di dân được định cư ở Hoa Kỳ mỗi năm, từ một triệu xuống còn 500 ngàn người. Việc cắt giảm thông qua một số biện pháp, gồm giảm chương trình bảo lãnh thân nhân của công dân Mỹ, và loại bỏ chương trình xổ số visa may mắn. Dự luật chỉ cho bảo lãnh thân nhân gia trình trực tiếp hoặc gia đình cấp 1 (immediate family); sẽ hủy bỏ việc bảo lãnh anh chị em thành niên (adult), hoặc con cái trên 18 tuổi.  Chỉ cho bảo lãnh bố mẹ trong trường hợp bố mẹ bị bệnh nặng, và người bảo lãnh phải ký giấy cam kết không để bố mẹ trở thành gánh nặng cho chương trình an sinh xã hội.

Dự luật không nhắc tới loại visa đặc biệt gắn liền với việc làm, như visa H1B dành cho công nhân có tay nghề cao, được nhiều công ty kỹ thuật sử dụng. Ông Cotton và ông Perdue cho biết họ đã hỏi ý kiến tổng thống Trump là người cam kết sẽ cắt giảm di dân – hợp pháp lẫn bất hợp pháp – trong thời gian tranh cử. Ông Cotton giới thiệu dự luật với ông Trump vào sáng hôm 7 tháng 2.

Chắc chắn dự luật sẽ đối mặt với sự phản đối tại Quốc Hội. Dù đảng Cộng Hòa kiểm soát Hạ Viện lẫn Thượng Viện, nhiều thành viên ủng hộ chương trình cải cách di dân, chứ không ủng hộ việc cắt giảm.

Thượng Nghị sĩ Cộng Hòa John McCain (một gương mặt quen thuộc với công đồng gốc Việt) không đồng ý với dự luật. Là người ủng hộ cải cách di dân từ lâu nay, ông McCain ca ngợi sự đóng góp của di dân cho đất nước này. Ông nhắc tới Sergey Brins là đồng sáng lập Google, một di dân Nga, nói rằng Hoa Kỳ cần có nhiều người như ông Brins.

Dự luật này nếu được thông qua, chắc chắn sẽ ảnh hưởng mạnh đến cộng đồng gốc Việt. (Mai Đức)

Long An: Bệnh viện gây chết người rồi chối tội

Long An: Bệnh viện gây chết người rồi chối tội

Nguoi-viet.com

Bệnh viện nơi mổ ruột thừa làm chết người. (Hình: Báo Sài Gòn Giải Phóng)

LONG AN (NV) – Một bà ở huyện Đức Hòa, Long An, bị đau bụng được bệnh viện chuẩn đoán bị ruột thừa và tiến hành mổ nhưng thất bại làm chết người. Tuy nhiên, bệnh viện đổ thừa cho rằng bà này chết là do “vỡ mạch máu não.”

Báo Sài Gòn Giải Phóng, ngày 16 Tháng Hai dẫn lời, ông Phan Văn Sanh (79 tuổi), xã Bình Hòa Nam, huyện Đức Huệ, tức giận cho biết: Khoảng 17 giờ chiều ngày 7 Tháng Hai, con gái ông là bà Phan Thị Mao (31 tuổi), bị đau bụng kéo dài nên gia đình chở đến bệnh viện đa khoa khu vực Hậu Nghĩa, huyện Đức Hòa để khám bệnh.

Tại đây, sau khi chẩn đoán, bác sĩ cho biết bà Mao bị đau ruột thừa nên ngày hôm sau tiến hành mổ nội soi.

Không rõ ca phẫu thuật tiến hành ra sao, nhưng ngay sau khi mổ bệnh nhân chuyển biến nặng phải chuyển lên bệnh viện Trưng Vương, Sài Gòn điều trị. Thế nhưng, sáng ngày 9 Tháng Hai, bà Mao qua đời.

Thấy bà Mao chết không rõ nguyên nhân, người thân trong gia đình đã kéo đến bệnh viện Hậu Nghĩa yêu cầu gặp Ban Giám Đốc để làm rõ, nhưng những người có trách nhiệm không trả lời cụ thể mà cho biết bà Mao chết vì vỡ mạch máu não!

Ông Sanh cho biết, chiều 10 Tháng Hai, đại diện của ngành y tế huyện Đức Hòa tìm đến gia đình “hỗ trợ” 50 triệu đồng, nói là 20 triệu đồng lo mai táng, 30 triệu đồng phụ nuôi con bà Mao. Do nhà quá nghèo, ông Sanh đã nhận để lo hậu sự, nhưng cho biết: “Nếu bệnh viện và ngành y tế huyện không trả lời thỏa đáng vì sao con gái tôi bị chết, thì gia đình sẽ kiện lên cơ quan cấp trên,” ông Sanh khẳng định.

Nói với phóng viên báo Sài Gòn Giải Phóng, bà Võ Thị Dễ, phó giám đốc Sở Y Tế tỉnh Long An xác nhận “Sở Y Tế đã chỉ đạo cho ngành y tế huyện Đức Hòa rà soát kỹ lại sự việc, sau đó báo cáo về nguyên nhân vì sao bệnh nhân này chết.”

Tin cho biết, bà Mao chết bỏ lại con chưa đầy 2 tuổi và người chồng thì bị bệnh thần kinh từ nhỏ. Hoàn cảnh gia đình thuộc diện nghèo ở địa phương. (Tr.N)

VIỆC NHỎ CHO THẤY VẤN ĐỀ LỚN

VIỆC NHỎ CHO THẤY VẤN ĐỀ LỚN

Mạc Văn Trang

19-2-2017

Nhà giáo – ThS Tạ Thị Bích Ngọc – Hiệu trưởng nhà trường phát biểu khai mạc "Đêm hội trăng rằm 2015". Ảnh: internet

Việc bà Tạ Bích Ngọc HT trường TH Nam Trung yên, Hà Nội đi xe taxi vào sân trường, đâm gãy chân HS Kiên lớp 2A4 đang chơi ở sân trường, thực ra chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tại sao lại thành chuyện lớn?

CHUYỆN NHỎ, nếu như bà Ngọc xuống xe, cùng mọi người chạy lại nâng em Kiên lên, hỏi han, đưa em ngay đi bệnh viện, báo cho gia đình em và GV chủ nhiệm biết. Bà thành thật nhận lỗi (ai chả mắc lỗi lầm), xin lỗi gia đình em Kiên và mọi người, khắc phục hậu quả, rút kinh nghiêm chung về việc đi xe vào sân trường… Đó là lương tâm, trách nhiệm của một người bình thường.

CHUYỆN LỚN bởi vì, người HT – linh hồn của nhà trường – tấm gương đạo đức cho GV và HS, đã không làm được điều bình thường, mà bộc lộ một nhân cách thấp kém:

1. Đi xe ô tô trong sân trường đã sai, đâm gãy chân HS của mình mà vô cảm bỏ đi, thật khó tưởng tượng, không thể chấp nhận được;

2. Khi gia đình HS có ý kiến, đã không thừa nhận, lại gian manh chỉ đạo làm phiếu lấy ý kiến CB, GV, CNV, HS, làm báo cáo, rằng ngày đó không có xe nào đi vào trường, em Kiên chơi và tự ngã gãy chân. Đây là việc làm đổi trắng thay đen, lấp liếm khuyết điểm của bản thân một cách trắng trợn, bất chấp sự thật. Hành động đó vừa ngu xuẩn, vừa khinh khi, coi thường tất cả…

3. Bà Ngọc dám làm những chuyện ngang ngược đáng đến như vậy, vì tin rằng ở cương vị hiệu trưởng của bà ta, với các “mối quan hệ” và “ê kíp lãnh đạo” đã xây dựng được thì các GV, HS, cha mẹ HS và dư luận xã hội “không là cái đinh gỉ”! Bà muốn che giấu khuyết điểm, tội lỗi, báo cáo sai là chuyện “bình thường”. Chắc chuyện này cũng đã quen với bà xưa nay, và vẫn trót lọt, nhưng không ngờ “đi đêm lắm, có ngày gặp ma”!

4. Bà Ngọc mà trở thành hiệu trưởng theo đúng “quy trình đào tạo, bồi dưỡng, tuyển chọn” cán bộ lãnh đạo, thì không hẳn chỉ một trường hợp. Có bao nhiêu phần trăm cán bộ lãnh đạo như bà Ngọc? HT là linh hồn nhà trường. HT nào, nhà trường ấy. Hơn nữa HT còn là “Bộ trưởng tại chỗ” (Hồ Ngọc Đại). Cán bộ quản lý yếu kém đúng là vấn đề chí nguy của hệ thống giáo dục nay.

5. Khi HT hỏng thì tạo ra hiệu phó, ê kíp lãnh đạo hỏng, nội bộ GV chia rẽ, môi trường văn hóa sư phạm tiêu cực, hỏng cả một nhà trường. Bà hiệu phó trường TH Nam Trung yên đúng là làm tay sai cho bà Ngọc một cách đê hèn. Bà này cũng cần cách chức cho chuyển đi trường khác làm GV…

Tóm lại, ngành giáo dục không thể nào chấp nhận một hiệu trưởng như bà Ngọc. Bộ trưởng GD và Chủ thích TP Hà Nội đã yêu cầu xử lý nhanh “vụ bà Ngọc”. Nếu không xử lý nghiêm chuyện này, cả chính quyền Hà Nội và Bộ GD&ĐT đều chẳng còn ai tin tưởng!

190,000 người Việt ở Mỹ lậu sẽ bị trục xuất?

190,000 người Việt ở Mỹ lậu sẽ bị trục xuất?

Click image for larger version Name: 1.jpg Views: 0 Size: 15.2 KB ID: 996871

VBF-Thật là một con số khủng khiếp hơn nhiều người nghĩ rất nhiều. Thống kê mới đây đưa ra con số sửng sốt khi có đến 190,000 người Việt ở Mỹ lậu và số phận của họ sẽ ra sao?Di dân bất hợp pháp dưới thời ông Trump được cho là rất khó sống, dễ bị trục xuất.

Trong phạm vi bài bình luận hôm nay, chúng tôi không phân tích những vấn đề chính trị đặc thù của Hoa kỳ. Chúng tôi chỉ nói đến vì sao nhiều người Việt quốc nội đã chú ý đặc biệt đến lệnh cấm nhập cảnh trên.

Đương nhiên, luật này không áp dụng trên những di dân hợp pháp. Còn người tị nạn không có gì phải lo quá đáng, vì chuyện ngừng nhập cảnh các di dân đã qua thanh lọc sẽ chấm dứt khi vượt giới hạn 120 ngày của sắc lệnh tổng thống.

Tuy nhiên, những di dân bất hợp pháp tại Hoa kỳ đều cảm thấy bất an với những tuyên bố đe dọa trục xuất trong thời gian tranh cử của tân tổng thống.

Khi nói đến trục xuất di dân lậu, hầu như, tất cả mọi người đều nghỉ đến những di dân gốc Trung và Nam Mỹ. Ít ai nghĩ đến những con số không nhỏ của những sắc dân khác đang cư ngụ bất hợp pháp tại Hoa Kỳ. Trong số đó có người Việt Nam.

Khi đặt câu hỏi: “Bạn ước tính xem có bao nhiêu người Việt đang ở bất hợp pháp tại Hoa Kỳ?” cho một số người đồng hương, tất cả các câu trả lời mà chúng tôi nhận đều sai với kết quả ước lượng của Bộ Nội An Hoa Kỳ. Con số được đưa ra thấp nhất là vài ngàn và cao nhất là 20 ngàn. Các con sốdự đoán đều rất xa với con số của Bộ Nội An đưa ra.

Bảng báo cáo ước đoán của Bộ Nội An Hoa Kỳ ghi nhận vào đầu năm 2012, số người Việt ở bất hợp pháp tại Hoa kỳ là 160 ngàn. Còn năm 2010 là 190 ngàn. Ước đoán trên thu thập dựa trên con số người được thị thực nhập cảnh vào Hoa Kỳ nhưng không thấy xuất cảnh.

Khi nghe những con số vừa nêu, nhiều người tỏ ra kinh ngạc. Cho đến thời điểm hiện nay, chúng tôi chưa tìm thấy một báo cáo nào mới hơn từ bộ Nội An về vấn đề này. Thực tế, vào thời điểm hiện tại, số người Việt ở Hoa Kỳ bất hợp pháp sẽ tăng hơn hay ít đi chúng ta không rõ.

Theo thống kê Census công bố năm 2010, số người Việt chính thức ở tại Hoa Kỳ là 1.5 triệu người. Nếu chia đều cho 35 năm kể từ ngày mất nước 1975, số người tị nạn gốc Việt xuất hiện tại Hoa Kỳ, vừa di dân, tị nạn cho từng năm là khoảng 43 ngàn người. Ít hơn rất nhiều số người Việt ở lậu tại Hoa Kỳ năm 2010 là 190 ngàn người.

Theo Wikipedia, con số người Việt được Hoa Kỳ nhận vào bằng cách chương trình di dân qua Liên Hiệp Quốc và gia đình cựu quân nhân từ năm 1981 đến 2000, 19 năm, là khoảng 531 ngàn. Chia đều 19 năm, từ 1981 đến 2,000, con số sẽ là 27,000 người. Cũng ít hơn rất nhiều con số 190 ngàn người Việt ở lậu tại Hoa Kỳ 2010.

Thật lạ, làn sóng vượt biên tị nạn đã không còn kể từ khi các trại tị nạn bị đóng cửa cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990.

Còn làn sóng “vượt biên để ở lậu” tại Hoa Kỳ hiện nay của người Việt lại đông hơn gấp bội lần, và đều đi bằng đường hàng không cũng như được nhập cảnh chính thức.

Số người tị nạn vượt biên hàng năm cũng không thể bì với con số người Việt ở lậu tại Hoa Kỳ. Đến nay cũng đã 7 năm trôi qua, con số 190 ngàn kia có lễ đã lên hơn rất nhiều rồi. Người Việt đang liên tục theo dõi về những diễn biến và các sắc lệnh của TT Trump.

Tư Phùng gởi

Xót xa hình ảnh cả gia đình sống mòn trên nương rẫy

Xót xa hình ảnh cả gia đình sống mòn trên nương rẫy

 Tiin.vn – Cả gia đình 6 người sống lay lắt chỉ với vài ngàn đồng một tháng.

Câu chuyện ấy tưởng rằng chỉ có trong tiểu thuyết vậy mà nó lại là chuyện thường ngày của gia đình cậu bé nghèo ở thôn 2, xã Đắk Ui, huyện Đắk Hà, tỉnh Kon Tum. Cậu bé mới 7 tuổi đã phải sống mòn với kiếp đời thực vật chỉ vì thiếu canxi, thiếu ăn, thiếu thuốc.

Người bố nhìn khỏe mạnh, bảnh bao nhưng lại bị ngớ ngẩn nên không thể tự lao động kiếm sống. Tất cả gánh nặng gia đình đè lên vai người mẹ nghèo với 4 đứa con nheo nhóc. Tài sản của gia đình chỉ vẻn vẹn có một túp lều tranh, vài ba bộ quần áo rách, bẩn và một ít chăn màn đã cũ.

Những ngày không có người thuê làm, cả nhà lại đắng miệng ăn rau sắn luộc thay cơm. Nồi canh lõng bõng nước cho 6 người ăn ấy cũng thật khó nuốt vì thiếu đi gia vị. Những đứa trẻ mới lên 2, lên 3 làm sao có thể lớn hơn, khỏe mạnh hơn khi có bữa ăn như thế. Người mẹ tảo tần nuôi chồng và 4 đứa con thơ làm sao đủ sức làm thuê, làm mướn, làm sao đủ sữa nuôi con.

Cuộc sống của cả gia đình còn quá nhiều chông gai phía trước. Những đôi mắt thơ ngây của những đứa trẻ nơi đây đều đã đỏ hoe vì bụng đói, vì bệnh tật hành hạ. Vậy mà, bố mẹ các em vẫn chưa thể tìm ra cách thoát khỏi cảnh nghèo.

Xót xa hình ảnh cả gia đình sống mòn trên nương rẫy

Cậu bé lớn đã 7 tuổi nhưng suốt ngày chỉ nằm một chỗ, mút tay như đứa trẻ

Xót xa hình ảnh cả gia đình sống mòn trên nương rẫy

Ngôi nhà đã tồn tại hơn chục năm nay nhưng nó chỉ được dựng nên bằng những phên nứa lá đã cũ

Xót xa hình ảnh cả gia đình sống mòn trên nương rẫy

và được chắp vá thêm bằng các bao tải để che chắn bớt nắng mưa

Xót xa hình ảnh cả gia đình sống mòn trên nương rẫy

Người mẹ nghèo (Y Xiêm) đang cố kìm nén những nỗi đau, những xót xa, tủi cực

Lai Châu: 7 người chết, 15 cấp cứu, có thể trúng độc kẹo lạc Trung Quốc

 Lai Châu: 7 người chết, 15 cấp cứu, có thể trúng độc kẹo lạc Trung Quốc

Nguoi-viet.com

Một nạn nhân bị ngộ độc thức ăn được cấp cứu tại bệnh viện. (Hình: VOV)

LAI CHÂU, Việt Nam (NV) – Sau khi ăn kẹo lạc của Trung Quốc và uống rượu tại đám tang, bảy người dân xã Ly Chải, huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu bị chết. Ngoài ra, còn có 15 người khác phải nhập viện cấp cứu.

Ngày 14 Tháng Hai, báo Người Lao Động dẫn lời ông Nguyễn Văn Đối, giám đốc Sở Y Tế Lai Châu, cho biết, có ít nhất bảy người chết, 15 người khác đang được bệnh viện huyện cấp cứu, trong đó ba người bị ngộ độc nặng đã phải chuyển lên bệnh viện đa khoa tỉnh điều trị.

Trước đó, ngày 10 Tháng Hai, gia đình ông Phù Văn Lèng (60 tuổi), ở bản Tả Chải, xã Ly Chải, mời nhiều người đến nhà ăn cơm uống rượu. Tối cùng ngày, ông Lèng có triệu chứng đau đầu, buồn nôn rồi chết.

Sau khi ông Lèng qua đời, gia đình tổ chức đám tang, dân bản đến ăn cơm, uống rượu theo phong tục của địa phương. Liên tiếp các ngày sau đó, nhiều người trong số những người đến ăn uống trong đám tang ông Lèng có dấu hiệu đau bụng, buồn nôn, giãn đồng tử.

Ông Lò Văn Nguyệt, chính trị viên phó đồn biên phòng Sì Lở Lầu, huyện Phong Thổ, cho biết, theo lời khai của các nhân chứng, các nạn nhân có uống rượu và ăn kẹo lạc do Trung Quốc sản xuất mua tại xã Sì Lở Lầu cùng huyện tại đám tang ông Lèng, sau đó thì bị ngộ độc.

Đồn Biên Phòng đang phối hợp với cơ quan chức năng tiến hành thu giữ các mẫu thực phẩm để xét nghiệm điều tra, giảo nghiệm tử thi. Theo nhận định ban đầu của lực lượng công an và pháp y, các nạn nhân chết có thể là do ngộ độc thực phẩm. (Tr.N)

Thánh Valentine

Thánh Valentine

    (c. 269)

14 Tháng Hai

 

Thanh Valentine

Người ta nghĩ rằng Thánh Valentine đã từng là linh mục ở Rôma cũng như là một y sĩ. Vì không chịu từ bỏ đức tin, ngài được tử đạo vào ngày 14 tháng Hai. Chúng ta không biết gì nhiều về ngài, nhưng ngay vào khoảng năm 350, một nhà thờ đã được xây cất nơi ngài tử đạo.

Truyền thuyết nói rằng ngài là một linh mục thánh thiện đã cùng với Thánh Marius giúp đỡ các vị tử đạo trong thời Claudius II. Ngài bị bắt, và bị gửi cho tổng trấn Rôma xét xử. Sau khi dụ dỗ mọi cách nhưng đều vô hiệu, quan tổng trấn đã ra lệnh cho lính dùng gậy đánh đập ngài, sau đó đưa đi chém đầu vào ngày 14 tháng Hai, khoảng năm 269. Người ta nói rằng Ðức Giáo Hoàng Julius I đã cho xây một nhà thờ gần Ponte Mole để kính nhớ ngài.

Nhiều giả thuyết khác nhau về nguồn gốc việc cử hành ngày Valentine. Một số cho rằng người Rôma có một tập tục vào giữa tháng Hai, trong ngày ấy các con trai tô điểm tên các cô con gái để tỏ lòng tôn kính nữ thần dâm dục là Februata Juno.

Các tu sĩ thời ấy muốn dẹp bỏ tập tục này nên đã thay thế bằng tên các thánh tỉ như Thánh Valentine. Một số khác cho rằng thói quen gửi thiệp Valentine vào ngày 14 tháng Hai là vì người tin tin rằng các con chim bắt đầu sống thành cặp vào ngày này, là ngày Thánh Valentine bị chém đầu. Dường như chắc chắn hơn cả là vào năm 1477, người Anh thường liên kết các đôi uyên ương với ngày lễ Thánh Valentine, vì vào ngày này, 14 tháng Hai, “mọi chim đực đi tìm chim mái.” Tục lệ này trở thành thói quen cho các đôi trai gái viết thư tình cho nhau vào ngày Valentine. Và ngày nay, các cánh thiệp, quà cáp và thư từ trao cho nhau là một phần của việc cử hành ngày Valentine.

  Trích từ NguoiTinHuu.com

Tết của nguời già ở Mỹ

Tết của nguời già ở Mỹ

Theo một thống kê của Cơ quan an sinh xã hội bang California, Mỹ, trong tổng số 400 nghìn người Việt hiện đang sinh sống ở miền Nam California, có khoảng 15 nghìn người trên 65 tuổi. 1/3 ở chung với con cháu. Số còn lại, ở trong các viện dưỡng lão (nursing home).

Vẫn theo thống kê này, những người Việt già trên đất Mỹ rất sợ bị đưa vào nursing home!

  1. Xế chiều 29 tháng Chạp, tôi lái xe đến Viện Dưỡng lão thành phố Westminster, Orange County. Đây là cơ sở được xem như khá nhất trong số những viện dưỡng lão tại miền Nam Cali. Vì là ngày giáp tết nên quang cảnh khá lặng lẽ. Ở các lối đi trong khu vực dành cho người Việt, trên những băng ghế đặt rải rác dưới những tàn cây, không có cụ nào tản bộ hay ngồi nghỉ chân, trò chuyện. Bãi đậu xe cũng chỉ thấy lác đác vài chiếc của nhân viên trực. Nhìn qua khu dành cho người Mỹ, người Hàn Quốc và khu dành cho người Mexico thì  đông người hơn. Có lẽ họ không biết hôm nay là giao thừa của người Việt.

Vào trong, tất cả đều vắng vẻ. Một lát, tôi mới thấy một y tá đẩy chiếc xe lăn, trên đó là một cụ ngoẹo đầu, mắt nhắm nghiền, rớt dãi chảy dài xuống khóe miệng. Trước cửa phòng số 6, một bà ngồi im lìm trên chiếc ghế nhựa, nét mặt thẫn thờ. Tôi hỏi: “Bà có con cháu vào thăm chưa?”. Nhìn tôi một lát, bà lắc đầu kèm theo tiếng thở dài mệt mỏi.

Tên bà là Trần Thị Nghị, 74 tuổi. Bà sang đây theo diện bảo lãnh của đứa con trai. Bà kể: “Hồi đầu, mọi sự tốt đẹp lắm. Nhưng được vài năm, con dâu tôi nói tôi ở dơ vì lúc đứa cháu nội bị sổ mũi, tôi lấy tay bóp mũi, vắt nước mũi cho nó. Bực mình quá, tôi nói hồi nhỏ tao cũng hay vắt nước mũi cho chồng mày vậy, mà có sao đâu! Thế là nó cấm tôi không được đụng đến con nó nữa. 3 tháng sau, chồng nó nghe lời nó, đưa tôi vào đây”.

Ở một phòng khác, cụ ông Nguyễn Văn Đức, 71 tuổi, nằm co quắp trên giường. Hỏi ra mới biết cụ bị bệnh suyễn. Đưa tay chỉ một hộp bánh, 2 hộp mứt, 2 hộp kẹo nằm chỏng chơ trên bàn, cụ phều phào: “Cái này con tôi cho, cái kia là của hội thiện nguyện, còn hộp đó là quà tặng của nhà chùa”.

Theo tập quán người Việt, một gia đình mà 2, 3 thế hệ gồm ông bà, cha mẹ, con cháu cùng ở chung với nhau thì được xem như gia đình hạnh phúc, ăn ở có đức, có hiếu. Nhưng người Mỹ nói riêng và người phương Tây nói chung, với bản tính thực tế thì họ lại không nghĩ vậy bởi lẽ ngay từ khi còn trẻ, họ đã được học tính tự lập – và điều này đã tác động rất lớn đến thế hệ người Việt thứ 2, thứ 3 – là những người sang Mỹ từ khi còn bé, hoặc sinh ra trên đất Mỹ. Họ hầu như ít nói tiếng Việt mà chỉ dùng tiếng Mỹ – ngay cả khi về nhà.

Phần lớn họ chịu ảnh hưởng nặng của lối sống Mỹ: 18 tuổi là ra ở riêng, cha mẹ già thì đưa vào viện dưỡng lão. Sự thành công về mặt học vấn, tài chính đã khiến họ chẳng còn quan tâm nhiều đến quá khứ của cha ông. Nếu như ở Việt Nam, con cái thường ngồi im nghe cha mẹ giáo huấn – dù ngồi một cách miễn cưỡng – thì ở Mỹ, phần lớn người Việt thế hệ thứ 2, thứ 3 lại chọn cách bỏ đi ra ngoài, không cần quan tâm đến những gì cha mẹ mình đang nói, dẫn đến xung đột… Sự xung đột lắm khi chỉ bắt nguồn từ một nguyên nhân nhỏ nhoi nhưng không được giải quyết thấu đáo, dẫn đến mâu thuẫn ngày càng trầm trọng.

Bà Lý Thị Vân, 69 tuổi, nằm tại phòng số 3, nói: “Có những điều ở Việt Nam coi là bình thường thì qua đây lại trở thành bất bình thường. Trong một bữa ăn chẳng hạn, lúc tôi dùng cái muỗng của tôi để múc canh trong tô canh thì thằng con rể tôi trợn mắt nhìn tôi rồi từ đó đến cuối bữa, nó không đụng vào tô canh đó nữa!”.

Vì vậy, với những người Việt cao tuổi ở miền Nam Cali, ba chữ “viện dưỡng lão” từ lâu đã là cơn ác mộng. Nó đánh thốc vào tim tạo thành những cơn kinh hãi, đến độ đã có một cụ quỳ sụp xuống ngay trước cổng vào viện dưỡng lão, chắp tay vái con ruột mình: “Ba lạy con, con cho ba về nhà, ba trải ghế bố nằm trong gara cũng được chứ con đừng bắt ba vô đây”. Ông Trần Ngọc Lâm chẳng hạn, khi tôi hỏi vợ con ông ra sao, có thường xuyên vào thăm ông không thì ông bực bội: “Làm ơn đừng nhắc đến vợ, đến con tôi nữa. Vợ, con mà để tôi sống như thế này à?”.

Ông Lê Cẩm, ở phòng số 9 trong viện dưỡng lão, kể: “Năm tui 68 tuổi, đi đứng bắt đầu yếu, mắt mờ, tay run, con trai tui nói mai đưa ba vô nursing home. Tưởng nó giỡn chơi, ai dè sáng hôm sau nó đưa tui vô thiệt. Tui hỏi nó sao con nỡ lòng nào mà làm vậy. Nó nói tỉnh bơ: Già rồi thì vô viện dưỡng lão chứ làm vậy là làm sao!”. Hỏi ông có biết mai là tết âm lịch cổ truyền không? Ông nói biết vì ba bữa trước, con ông vô thăm, có đem cho mấy hộp mứt. Trên gò má nhăn nheo của ông bỗng lăn dài những giọt nước mắt: “Tết nhất là ngày sum họp gia đình. Vậy mà…”.

  1. Công bằng mà nói, sự sợ hãi viện dưỡng lão của các cụ cao niên người Việt – ngoài việc bị tách ra khỏi môi trường gia đình quen thuộc – mà hầu hết các cụ đều nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, bị con cháu hắt hủi, thì còn một nguyên nhân nữa. Đó là khi tuổi tác đã  cao, sức khỏe các cụ cũng sẽ xuống và bệnh tật ắt phải tới. Chuyện không thể tự chăm sóc cho mình là lẽ đương nhiên khi bệnh trạng các cụ tới thời kỳ nghiêm trọng, và cách giải quyết duy nhất là đưa các cụ vào viện dưỡng lão.

Anh Kevin Nguyen, có người mẹ 72 tuổi, hiện đã ở viện dưỡng lão, nói: “Tôi và vợ tôi đều phải đi làm, hai đứa con đi học nên không lấy đâu ra thời giờ chăm sóc mẹ tôi.  Còn nếu mướn y tá hay điều dưỡng đến nhà ăn ở, nấu nướng và chăm sóc mẹ tôi thì tôi không đủ tiền”.

Một trong những nguyên nhân nữa dẫn đến việc các cụ buộc phải vào viện dưỡng lão. Đó là về già, các cụ thường bị lẫn, mất trí nhớ, thậm chí không nhận ra vợ (hoặc chồng) hay con cái, không cho họ tới gần. Anh Kevin Nguyen, nói tiếp: “Mẹ tôi đổi tính, trở nên khó chịu. Cụ luôn gắt gỏng, nghi ngờ tất cả mọi người”.

Chị Lam Hương, có mẹ cũng ở viện dưỡng lão tâm sự: “Cụ nhà tôi lúc nào cũng nghi ngờ có người ăn cắp tiền của cụ mặc dù tiền đó là của con, cháu cho. Ngày nào cũng vậy, cụ lôi túi tiền ra đếm vài chục lần rồi cũng không dưới chục lần, cụ chửi um lên, bỏ ăn, thậm chí cuốn quần cuốn áo đòi ra khỏi nhà vì “nhà này toàn quân ăn cắp”. Riết rồi không ai chịu nổi nữa, chúng tôi đành đưa cụ vào viện”.

Nỗi sợ phải vào viện dưỡng lão còn có một lý do khác: Đó là nhân viên của nhiều viện dưỡng lão thiếu khả năng chuyên môn, thiếu sự nhiệt tâm và không được huấn luyện kỹ lưỡng, cộng với sự cắt giảm tài trợ của chính quyền do thiếu hụt ngân quỹ dẫn đến số người bị ngược đãi, bị bỏ mặc trên cả hai phương diện sinh lý lẫn tâm lý càng ngày càng tăng, chưa kể có cụ còn bị bắt phải nín lặng, không được phép than phiền, kêu cứu khi lên cơn đau dạ dày hay đau khớp.

Cụ ông Trần Văn Sinh, trước khi sang Mỹ là y tá ở Bệnh viện Bình Dân, TP HCM, nói: “Một thời gian dài, tôi bị trầm cảm vì tuyệt vọng, và tôi được cho uống thuốc an thần một cách rất thản nhiên. Khi tôi báo cáo việc này với ban quản trị, thì con tôi lúc vào thăm đã bị ngăn chặn với lý do là làm trở ngại việc điều hành”.

Theo tìm hiểu của tôi, Viện Dưỡng lão thành phố Westminster có khoảng 90% là người già trên 65 tuổi. Số còn lại là từ 80 tuổi trở lên. Cũng xin nói thêm là ở Orange County, các viện dưỡng lão đều do người Mỹ làm chủ và điều hành. Nó thường được chia làm hai khu chính là nội trú và bán trú cùng nhiều khu phụ. Khu nội trú dành cho các cụ ở thường trực. Khu bán trú dành cho những bệnh nhân sau khi điều trị ở bệnh viện nhưng không đủ tiền để nằm lại vì viện  phí rất cao, nên phải chuyển vào viện dưỡng lão để nằm chờ, lúc bình phục họ sẽ về nhà.

Thường thì nhân viên quản lý sắp xếp các khu theo sắc tộc, như khu dành cho người da trắng, khu cho người Việt Nam, Hàn Quốc, Trung Quốc, Thái Lan v.v… Nếu thiếu phòng, các cụ phải nằm bất cứ khu nào còn trống. Chả thế mà cụ bà Lê Thị Lài, 67 tuổi, sau hơn 2 tháng ở chung với khu người Mỹ da đen rồi lúc được chuyển sang khu người Việt, cụ ngơ ngác như người tâm thần, hỏi gì cũng ú ớ. Nếu người Việt vào đông, các cụ được nhà bếp nấu riêng món ăn Việt nhưng chỉ vào buổi trưa và buổi tối, còn bữa sáng vẫn phải ăn món ăn Mỹ. Hầu hết những trường hợp được đưa vào đây là do bệnh lý, đòi hỏi phải có sự trợ giúp thường trực của nhân viên y tế cùng các thiết bị mà chỉ các viện dưỡng lão mới có khả năng cung cấp. Những người này thường mắc phải những bệnh gây mất năng lực về thể chất lẫn tinh thần,  hoặc họ yếu đến nỗi không thể di chuyển, tự tắm rửa hay tự ăn uống được.

Trao đổi với tôi, phóng viên Vince Gonzales thuộc Đài CBS, người đã làm những phóng sự về vấn đề ngược đãi người già ở các viện dưỡng lão cho biết: “Nhiều người trong số họ cần có sự chăm sóc suốt đời vì họ không bao giờ có thể hồi phục để có thể tự chăm sóc cho mình, chứ đừng nói là cho về nhà. Tương lai của họ một là sẽ chết trong viện dưỡng lão, hai là chuyển vào bệnh viện nếu bệnh nặng rồi chết ở đó và ba là bệnh viện trả về để chờ chết…”.

  1. Đã đến bữa cơm chiều. Những cụ còn khỏe thì chậm chạp lê bước, hoặc tự mình lăn xe xuống nhà ăn. Yếu quá thì nằm trong phòng, chờ điều dưỡng mang thức ăn đến. Cô Jenny Pham, một điều dưỡng người Việt ở đây, cho biết: “Viện có rất ít điều dưỡng Việt Nam nên tụi em thường bị điều đi phục vụ toàn khu, chứ không cứ gì khu người Việt”. Theo luật riêng của tiểu bang California, mỗi viện dưỡng lão phải có đủ nhân viên săn sóc cho bệnh nhân, nhất là các dịch vụ khẩn cấp, mỗi bệnh nhân phải được y tá săn sóc ít nhất 3 hoặc 2 tiếng mỗi ngày.

Jenny Pham nói tiếp: “Khi có đoàn kiểm tra, viện dưỡng lão thuê mướn thêm điều dưỡng cho đông đủ, đồng thời sắp xếp cứ 1 điều dưỡng chăm sóc cho 10 người theo luật định để che mắt. Khi đoàn kiểm tra đi, mỗi đứa tụi em lại phải chăm sóc cho 19, 20 người…”. Tôi hỏi: “Mấy hôm nay, gia đình các cụ vào thăm có nhiều không?”. Jenny Pham đáp: “Cũng ít thôi, chủ yếu là các hội đoàn thiện nguyện, các tổ chức tôn giáo. Em biết có 26 cụ từ ngày vào đây, có cụ ở đã 5 năm nhưng chưa thấy ai đến thăm lần nào”.

Tôi hỏi: “Đêm giao thừa có tổ chức gì không?”. Jenny Pham lắc đầu: “Dạ không, mấy cụ còn khỏe, còn minh mẫn thì tụ họp nhau lại uống trà, nói chuyện hồi xưa. Còn hầu hết đều nằm trên giường. Nhiều cụ khi em hỏi ngày mai là mùng 1 tết rồi, biết không? Có cụ nhe răng cười, chẳng biết gì hết”.

Tôi ra về và lúc bước ngang phòng số 7, một đôi vợ chồng trẻ cùng hai đứa con đang đứng cạnh một cụ già ngồi trên xe lăn. Người phụ nữ nói: “Chào ông nội đi rồi về con”. Ông cụ miệng méo xệch: “Bay cho nó ở chơi thêm chút nữa, vừa mới vô mà”. Anh con trai đỡ lời: “Con đưa các cháu vào chúc tết ba, bây giờ dẫn  tụi nó đi coi xiếc cá heo. Vé mua rồi, sắp tới giờ diễn rồi…”.

Dẫu biết ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, sống đâu theo đó, nhưng sao tôi vẫn thấy nao lòng vì ở quê nhà giờ này, gia đình nào chắc cũng đang quây quần, sum họp…

Sưu tầm

Hàng trăm thanh niên đánh nhau tại hội Phết Hiền Quan

Hàng trăm thanh niên lao vào để cướp phết với suy nghĩ chỉ cần chạm tay vào quả phết thì cả năm sẽ gặp nhiều may mắn. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

PHÚ THỌ (NV) – Chiều 9 Tháng Hai (13 Tháng Giêng Âm Lịch), lễ hội Phết Hiền Quan (huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ) diễn ra. Tuy nhiên, quả phết chưa được tung ra, nhưng hàng trăm thanh niên đã phá rào, nháo nhào lao vào tranh cướp phết cầu may.

Hội Phết Hiền Quan là lễ hội dân gian được tổ chức ngày 12 đến 13 Tháng Giêng Âm Lịch tại xã Hiền Quan, huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ. Lễ hội được tổ chức để tưởng nhớ và tôn vinh công lao của nữ tướng Thiều Hoa Công Chúa-Ðức Thánh Mẫu Ðại Vương, người giúp hai Bà Trưng đánh giặc Hán cứu nước.

 Hội Phết tái hiện lại hình ảnh Thiều Hoa Công Chúa luyện quân đánh giặc. Lễ hội Phết Hiền Quan gồm bốn phần: rước kiệu, tế lễ, kéo quân, đánh phết. Lễ rước kiệu được tiến hành từ chiều ngày 12 Tháng Giêng. Trên kiệu là các sắc phong, bài vị.

Cướp phết là điểm chính của hội Phết Hiền Quan. Có sáu quả phết và ba quả chúi để những người tham gia lễ hội cùng giành lấy.

Quả phết và quả chúi thường được làm từ gốc tre già hoặc gỗ. Quả chúi nhỏ hơn, đường kính từ 4-5 cm, quả phết đường kính từ 6-7 cm. Người dân quan niệm rằng nếu ai giành được quả phết và chúi hay chỉ chạm được tay vào là cả năm sẽ rất may mắn.

Hàng trăm thanh niên đánh nhau tại hội Phết Hiền Quan
Hàng trăm thanh niên lao vào để cướp phết với suy nghĩ chỉ cần chạm tay vào quả phết thì cả năm sẽ gặp nhiều may mắn. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

Theo ghi nhận của phóng viên báo Tuổi Trẻ, tình trạng bạo lực, ẩu đả tại hội Phết Hiền Quan năm 2017 vẫn xảy ra, dù ông chủ tế cầm quả phết từ đền ra bãi phết có sự hộ tống của cảnh sát cơ động và người dân địa phương.

Và dù ban tổ chức hội Phết chỉ chọn 100 người chia làm hai đội thi đấu với nhau, mỗi đội sẽ được phân biệt bằng đai xanh đai đỏ. Tuy nhiên ý tưởng này đã trở thành “bất khả thi” khi hàng trăm người lao xuống bãi phết để cướp phết cầu may.

Tin cho biết, phạm vi của bãi phết năm nay có đường kính khoảng 1,500 mét vuông, được đóng cọc và quây dây bốn góc, xung quanh có lực lượng an ninh túc trực và sẵn sàng can thiệp khi có dấu hiệu ẩu đả.

Tuy nhiên do máu ăn thua nên nhiều nhiều đội chơi mặc dù đã đưa quả phết về đích nhưng vẫn bị đội đối phương giành giật dẫn đến ẩu đả. Nhiều người đã phải nhảy xuống ao để trốn khỏi sự truy đuổi gắt gao của đối phương.

Hàng trăm thanh niên đánh nhau tại hội Phết Hiền Quan
Hàng trăm cảnh sát cơ động tham gia bảo vệ lễ hội nhưng không ăn thua. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

Nói với phóng viên báo Tuổi Trẻ, ông Bùi Văn Thanh, chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân xã Hiền Quan, trưởng ban tổ chức lễ hội Phết Hiền Quan năm 2017, cho biết: “Trước khi lễ hội Phết được diễn ra, chúng tôi đã đến các khu dân cư để thông báo với người dân về thể lệ mới và đề nghị mọi người tham gia lễ hội với tinh thần lịch sự có văn hóa và tránh ẩu đả, lợi dụng hội Phết để trả thù cá nhân. Tuy nhiên do lực lượng an ninh quá mỏng và số lượng người đến cướp phết quá lớn nên mong muốn ban đầu của ban tổ chức đã không thể trở thành hiện thực.”

Hàng trăm thanh niên đánh nhau tại hội Phết Hiền Quan
Một thanh niên nằm sõng soài sau khi thoát ra khỏi đám đông. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

Ông Thanh cũng cho biết lực lượng an ninh tham gia bảo vệ hội Phết năm nay khoảng 100 người, bao gồm công an tỉnh Phú Thọ, công an huyện Tam Nông và công an xã Hiền Quan.(Tr.N)

Thích Chân Quang thầy chùa hay kẻ ăn lương Trung cộng ???

Ffom facebook:  Inna Lyna and 2 others shared Trương Quang Thi‘s post.
Image may contain: 9 people, text and outdoor

Thích Chân Quang thầy chùa hay kẻ ăn lương Trung cộng ???

Lần đầu tiên tui biết đến tay thầy chùa này là khi một bạn gửi cho cái Clip của hắn nói về chuyện Lý Thường Kiệt đã hỗn khi đánh giặc Tàu, Sau đó tui lại được xem một Clip khác hắn huyên thuyên về kinh tế thị trường định hướng chủ nghĩa xã hội.

Xem xong tui tự hỏi người này là sư hay là một tên gián điệp được Trung Nam Hải cấy vào để tuyên truyền?

Và bây giờ lại nghe hắn phóng sanh bằng 10 tấn cá, trong đó có cả cá chim trắng là loài cá ăn tạp bật nhất đã được khuyến cáo chỉ nên nuôi trong ao hồ có kiểm soát để tránh tình trạng mất cân bằng sinh thái.

Khoan nói đến tác hại khi loài cá này phát triển mạnh ngoài tự nhiên có thể gây ra hệ luỵ về sau. Ở đây ta tạm bàn về ý nghĩa của việc phóng sanh vào một số ngày lễ của phật giáo.

Phật giáo nói việc phóng sanh có thể giải trừ được kiếp nạn mà đại diện là câu chuyện về chú Sa Di.

Theo thầy học đạo, một hôm thầy nhập định và biết được số dương của chú còn có bảy ngày, xuất định thầy bảo chú về thăm gia đình là ý thầy muốn chú được chết tại nhà sau khi đã gặp gia đình trước lúc hết số.

Trên đường về nhà, chú tình cờ gặp đàn kiến đang bị lũ cuốn trôi, vì tâm thiện nên chú ra tay cứu đàn kiến nhỏ. Sau đó khi quay lại núi thầy chú ngạc nhiên bởi tại sao chú cãi được mệnh trời, qua tâm sự thầy mới biết chính hành động cứu đàn kiến của chú Sa Di đã khiến chú lập nên công đức lớn và nhờ đó mà chú đã vượt qua kiếp nạn.

Ý nghĩa của việc phóng sanh chính là giải thoát cho những sinh linh đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mọi sinh vật trên thế gian mạng sống đều trân quý, khi ta cứu được một sinh mạng của một sinh linh bất kỳ chính là ta đã gieo được công đức mà nhờ đó ta có thể thoát được kiếp nạn do số trời của bản thân mình.

Như thế ta có thể hiểu rằng phóng sanh không đợi giờ, không có ngày, không số lượng, không chỉ định loài. Phóng sanh là cứu, giải thoát cho bất kỳ sinh vật nào khi ta gặp, nhận thấy sinh vật ấy tính mạng đang bị đe doạ.
Phóng sanh sẽ không còn ý nghĩa khi bắt chim trời rồi thả lên trời, phóng sanh sẽ phản tác dụng khi bắt cá sông rồi đem thả xuống sông, và trên tất cả phóng sanh là hành vi nhân bản phải xuất phát từ thiện tâm của mỗi con người, phóng sanh không phải lễ, càng không nên khoa trương hình thức.

Là thầy chùa, ông Thích Chân Quang không thể không hiểu được cái đạo lý đơn giản này của phật giáo trừ phi hắn ta là kẻ đang tuyên truyền mê tín nhằm ngu dân, làm mụ mị đầu óc của chúng sanh và huỷ hoại đất nước, huỷ hoại môi trường.

Hành vi thả cá chim trắng ra sông không khác mấy so với việc mua móng trâu bò, thả ốc bưu vàng, hay gần đây là người Trung Quốc thuê đất nuôi tôm mười càng ở miền Tây.

Những việc làm đó đã và sẽ gây ra nhiều hệ luỵ mang tính huỷ hoại môi sinh, thiết nghĩ nhà chức trách cần vào cuộc điều tra làm rõ động cơ của kẻ này nhằm tránh nuôi ông tay áo.

http://plo.vn/…/phong-sinh-10-tan-ca-chim-trang-hau-qua-kho…