Những cái chết nơi công quyền cần được sáng tỏ

Hòa Ái, phóng viên RFA
2017-03-08
Ảnh thờ Lê Công Đức ở nhà.

Ảnh thờ Lê Công Đức ở nhà.

Hình do gia đình gửi RFA

Tình trạng chết ở các trụ sở công an mà gia đình của các nạn nhân cho là bị khuất tất vẫn diễn ra tại Việt Nam. Không những vậy, tình trạng này đã lan vào các đơn vị quân đội. Cụ thể là trường hợp của binh sĩ Lê Công Đức, thuộc lực lượng Hải quân, bị tử vong trong lúc trực ca gác.

Hòa Ái có cuộc trao đổi với cô Nguyễn Thị Trang, chị dâu của nạn nhân, về quá trình gia đình tìm kiếm công lý cho cái chết oan ức của người thân.

Binh sĩ Hải quân chết oan khuất

Cô Nguyễn Thị Trang: Sáng ngày 24/10/2016 thì đơn vị Lữ đoàn 147 có về gia đình và thông báo em của em đã bị tai nạn trong lúc đang làm nhiệm vụ. Đơn vị cho người nhà ra. Ra đến nơi thì được thông báo em của em mất đêm 23/10 rồi. Thiệt mạng là do đang thực hiện nhiệm vụ gác thì mất. Gia đình đòi gặp em của em thì người ta không cho gặp. Đến khoảng 2 giờ chiều hôm 24/10, người ta mới cho gặp, thấy em trai của em bầm tím hết cả người mà xác đang nằm dưới đất-nền nhà. Vào đến nơi thì người ta nhanh chóng mang đi ướp lạnh. Khoảng 4 giờ chiều thì người nhà mới được vào. Họ bảo gia đình đưa em của em về làm an táng luôn nhưng gia đình không đồng ý. Gia đình đòi phải làm rõ nguyên nhân cái chết của em em thì mới đưa về. Ở ngoài đó, ông cấp to là ông Quang (Đại tá Phạm Văn Quang) bảo gia đình đưa xác về an táng đi rồi đơn vị sẽ lo làm chế độ cao nhất cho em của em và sẽ điều tra nguyên nhân cái chết.

Kết luận thông báo em của em mất là do tự sát. Từ hôm đấy đến nay, gia đình đi kêu cứu ở tất cả các cơ quan đoàn thể từ địa phương đến trung ương mà chưa có một cơ quan nào giúp đỡ nên bố mẹ em phải đi kêu oan
-Chị dâu của nạn nhân

Hòa Ái: Những hình ảnh thi thể của binh sĩ Lê Công Đức được lan truyền trên các trang mạng xã hội là do Lữ đoàn 147 cung cấp cho gia đình?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ không. Lúc mở ra thì thấy trên người em của em bị toàn những vết bầm tím. Gia đình đòi cho chụp ảnh thì người ta không cho chụp. Mãi sau người ta mới cho chụp. Người ta khám nghiệm tử thi đêm hôm trước mà cũng không cho gia đình biết em của em đã mất.

Hòa Ái: Qua mạng xã hội, Hòa Ái ghi nhận, một số người quan tâm đến cái chết của binh sĩ Lê Công Đức, họ thắc mắc về số tiền gia đình nhận được, gọi là “hỗ trợ” hay là “bồi thường”? Dường như có sự không rõ ràng nào đó, phải không thưa chị?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ vâng. Lúc đầu người ta bảo hỗ trợ gia đình 3 triệu để đưa em của em về làm an táng. Rồi đến 5 triệu, 50 triệu và 100 triệu. Người ta nói là tiền hỗ trợ gia đình đưa về chứ không phải là tiền bồi thường. Gia đình em nhận được rồi. Nếu đó là tiền bồi thường sinh mạng thì gia đình không bao giờ nhận.

Đến sáng 25/10, trong lúc gia đình đang làm đám tang, ông Biều (Thượng tá Phạm Hữu Biều) đã lừa bố em ký thêm một văn bản nhận thêm 100 triệu nữa. Tang gia đang bối rối và mắt mũi bố em thì kèm nhèm không nhìn thấy nhưng vẫn ký vào. Không phải ký một bản mà ký đến 4 bản ghi “gia đình nhận viếng 100 triệu”, trong khi không đưa bố em đồng nào mà bắt bố em ký nhận 100 triệu.

Hòa Ái: Và yêu cầu của gia đình xác minh nguyên nhân gây tử vong đối với cái chết của người thân có được Lữ đoàn 147 đáp ứng không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Đến ngày 27/12 thì có kết luận thông báo em của em mất là do tự sát. Từ hôm đấy đến nay, gia đình đi kêu cứu ở tất cả các cơ quan đoàn thể từ địa phương đến trung ương mà chưa có một cơ quan nào giúp đỡ nên bố mẹ em phải đi kêu oan.

Gia đình kêu oan

16996346_1646125778738835_6401515106993159626_n-400.jpg
Người mẹ đi kêu oan cho con. Hình do gia đình gửi RFA.

Hòa Ái: Từ khi xảy ra vụ việc đến nay, gia đình có nhận được thông tin nào từ các binh sĩ đồng ngũ với Lê Công Đức hay không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ không, người ta không cho liên lạc. Vào trong đấy người ta cũng không nói, ai cũng bảo không biết.

Hòa Ái: Gia đình có liên lạc các cơ quan truyền thông trong nước để nhờ lên tiếng về cái chết mà gia đình cho là khuất tất?

Cô Nguyễn Thị Trang: Gia đình em có gửi lên rồi. Gửi lên VTC14, Báo Dân Trí Online với các cơ quan báo chí nữa. Em cũng không nhớ vì gia đình làm nhiều đơn lắm. Các cơ quan báo chí vào cuộc nhưng không dám đăng.

Hòa Ái: Trên các trang mạng xã hội cũng xuất hiện video clip bố mẹ của Lê Minh Đức, là ông Lê Công Khương và bà Bùi Thị Thủy mang di ảnh của con trai đi kêu oan. Họ đã đến những nơi đâu, thưa chị?

Cô Nguyễn Thị Trang: Bố mẹ đi từ Quảng Ninh, Hải Phòng, Hà Nội. Tại Quảng Ninh thì ở Lữ đoàn 147-Hải quân. Ở Hải Phòng thì tại Bộ Tư Lệnh. Còn lên Hà Nội thì đứng chỗ Cơ quan Chính phủ. Bố mẹ em tuổi già sức yếu vẫn phải đi kêu oan mà chưa có một cơ quan nào đứng ra giúp đỡ.

Người ta cứ hướng dẫn đi từ cấp dưới đến cấp trên. Nhưng gia đình đi đến cấp trên thì lại phải đi xuống cấp dưới. Gửi đơn nhiều lắm, từ cấp địa phương lên cấp tỉnh, cấp thành phố và cấp trung ương đều gửi hết
-Chị dâu của nạn nhân

Hòa Ái: Họ có gặp những trở ngại nào trong lúc đi kêu oan hay không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ có, người ta có ra giải tán. Ở Hải Phòng còn có một người công an dúi đầu mẹ em xuống, nhưng nhà em không ai chụp hình lại được nên không có chứng cứ gì.

Hòa Ái: Vậy, gia đình có được các cơ quan công quyền hướng dẫn thủ tục khiếu kiện như thế nào không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ có, người ta cứ hướng dẫn đi từ cấp dưới đến cấp trên. Người ta chỉ nói vậy thôi. Nhưng gia đình đi đến cấp trên thì lại phải đi xuống cấp dưới. Gửi đơn nhiều lắm, từ cấp địa phương lên cấp tỉnh, cấp thành phố và cấp trung ương đều gửi hết.

Hòa Ái: Trong những ngày tới, gia đình vẫn kiên trì theo đuổi việc khiếu kiện?

Cô Nguyễn Thị Trang: Gia đình em mong tìm rõ được nguyên nhân vì sao em của em bị chết và trừng trị những người gây ra tội ác cho em của em. Mong là pháp luật sẽ làm sáng tỏ vụ việc này để em của em ở nơi suối vàng được an nghỉ.

Hòa Ái: Cảm ơn thời gian chia sẻ của chị Nguyễn Thị Trang. Hòa Ái xin được thưa thêm, binh sĩ Lê Công Đức từng là đoàn viên ưu tú, đối tượng kết nạp Đảng Cộng sản Việt Nam, nhập ngũ lúc 22 tuổi, bị thiệt mạng khi đang công tác tại C1D476 Lữ đoàn 147 vùng 1 Hải quân. Thân phụ của binh sĩ Lê Công Đức là thương binh hạng ¾ mặt trận Tây Nam bảo vệ Tổ quốc.

Những phụ nữ Việt thành công trên đất Mỹ

Những phụ nữ Việt thành công trên đất Mỹ

Lan Hương, phóng viên RFA
2017-03-05
Dược Sĩ Christina Ngọc Cao (trái) và ông Mike Cattivera, đại diện Ban Tổ Chức trao giải Doanh Gia Xuất Sắc.

Dược Sĩ Christina Ngọc Cao (trái) và ông Mike Cattivera, đại diện Ban Tổ Chức trao giải Doanh Gia Xuất Sắc.

Photo courtesy of Christina Cao

Nhân tuần lễ mùng 8/3, Tạp chí Phụ nữ xin dành thời gian chia sẻ tâm sự của người phụ nữ thành danh trên đất Mỹ, lắng nghe những thử thách, sóng gió họ phải trải qua để có được ngày hôm nay.

Christina Ngọc Cao

Gác máy sau cuộc điện thoại với chị Christina Ngọc Cao (Cao Xuân Thanh Ngọc), Lan Hương thực sự ấn tượng với những gì mình được nghe qua vài phút đồng hồ. Một giọng nói dịu dàng bên đầu dây, một tấm lòng nhiệt tình chia sẻ, tâm sự dù công việc còn rất bận rộn; và hơn cả là những bất ngờ chị mang lại cho Lan Hương khi nghe chị kể về con đường sự nghiệp của chị.

Hiện tại chị Ngọc là Giám đốc hệ thống bệnh viện Prime Healthcare Service với hơn 40 bệnh viện nằm rải rác ở 14 tiểu bang Hoa Kỳ. Chị cũng được nhận giải thưởng của Hội Di Sản Á Châu (Asian Heritage Awards) và Bằng khen của Quốc Hội tiểu bang California trao tặng cho Doanh Gia Xuất Sắc.

Vì chị gan, liều nên chị nhận công việc đó và làm trưởng khoa cho 3,4 bệnh viện, làm Tổng giám độc cho khoa Dược của hệ thống bệnh viện lớn thứ 5 trên nước Mỹ. Và bây giờ hãng y tế này có đến 44 bệnh viện trên toàn nước Mỹ.
-Christina Ngọc Cao

Năm 1991, chị Ngọc lần đầu đặt chân đến nước Mỹ theo diện H.O, sau khi cha chị chịu 10 năm tù Cộng sản. Cô gái 16 tuổi khởi đầu cuộc sống nơi đất khách quê người với vốn tiếng Anh mà chị mô tả như “vịt nghe sấm”, văn hóa đất nước này chị cũng không rành. Nhưng trong thâm tâm cô gái đó luôn ấp ủ mơ ước được học hành đến nơi đến chốn để tự mở ra cho mình một cuộc sống mới.

Chị học từ từ, lúc đầu chị coi Sesame Street để học thêm tiếng Anh. Từ giai đoạn chị học ở trường Trung học đến khi lấy được bằng dược sĩ là 11 năm trời chị học liên tục, không bị đứt quãng. Đó là nhờ sự ủng hộ, khuyến khích của ba mẹ và anh chị em của chị. Sau khi học xong bằng dược sĩ chị làm thêm một năm về Residency để trau dồi thêm kiến thức. Sau đó chị đi làm dược sĩ cho bệnh viện thì cơ hội đưa đẩy, khi bệnh viện chị làm họ cần một người làm Trưởng khoa Dược, và muốn những người làm trong bệnh viện đó thử tài nên họ hỏi chị muốn thử không. Lúc đó chị chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng chị nghĩ cứ nhận rồi học hỏi sau. Vì chị gan, liều nên chị nhận công việc đó và làm trưởng khoa cho 3,4 bệnh viện, làm Tổng giám độc cho khoa Dược của hệ thống bệnh viện lớn thứ 5 trên nước Mỹ. Và bây giờ hãng y tế này có đến 44 bệnh viện trên toàn nước Mỹ.

Hiện tại bệnh viện nhỏ nhất trong hệ thống này có 75 giường bệnh, lớnn nhất là 600 giường. Và mỗi năm tiền quản lý thuốc men lên tới gần 500 triệu đô/ năm. Trách nhiệm nặng nề đè lên đôi vai người phụ nữ trẻ, chị chia sẻ rằng có những lúc công việc quá mệt nhọc, lại 3 đứa con nhỏ cần sự chăm sóc của mẹ, nên chị cũng “yếu đuối” nghĩ đến chuyện từ bỏ:

Khi chị nhận công việc này đứa út của chị mới có 9, 10 tháng. Lúc nhận việc họ nói chỉ phải đi công tác 1 lần/tháng nên chị nghĩ không đến nỗi. Nhưng rồi công ty lớn mạnh nhanh quá nên có nhiều khi chị bay 2, 3 tuần liên tiếp luôn. Chị cũng rất nhớ con, nhưng cũng may là chồng chị cũng ủng hộ vợ, ba mẹ chồng cũng phụ giúp chăm sóc mấy đứa nhỏ

Có lúc chị đóng luôn 2 va li quần áo. Đi 1 chuyến tối thứ Sáu về, rồi đến sáng thứ Hai lấy luôn vali kia để đi công tác tiếp vì không có thời gian mà sửa soạn.

Có những lúc về nhìn mấy đứa nhỏ, chị cũng nghĩ sao mà làm chi cho cực vậy, phụ nữ đâu cần phải xa con theo đuổi công việc như vậy. Nhưng rồi chồng chị khuyến khích, nói rằng những cơ hội như vậy chắc gì sẽ đến với chị lần 2, đó là lý do chị vẫn làm cồng việc này.

Chị Ngọc cũng chia sẻ trong niềm hạnh phúc rằng các con chị rất ngoan và học rất giỏi. Chồng chị cũng lựa chọn công việc dạy học, không bị gò bó thời gian để có thể phụ giúp chị chăm sóc con cái.

Nhân tuần lễ Quốc tế Phụ nữ, chị Ngọc cũng bày tỏ mong muốn rằng trong tương lai sẽ có nhiều người phụ nữ Việt Nam thành công trong mọi lĩnh vực của cuộc sống để xây dựng những hình ảnh đẹp, những tiếng thơm về người phụ nữ Việt Nam trong nước và hải ngoại.

Nguyễn Phúc Anh Lan

Kết thúc cuộc trò chuyện với một dược sĩ xuất sắc, Lan Hương có dịp được nghe một phụ nữ khác chia sẻ về chặng đường sự nghiệp của chị. Đó là chị Nguyễn Phúc Anh Lan, người đã có rất nhiều đóng góp cho ngành giáo dục Việt Nam và được đích thân Tổng thống Obama đề cử vào Hội đồng Quản trị Qũy Giáo dục Việt Nam năm 2012 và đến năm 2014 chị được bầu làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị của quỹ này.

nguyen-phuc-anh-lan-622.jpg
Chị Nguyễn Phúc Anh Lan, người đã có rất nhiều đóng góp cho ngành giáo dục Việt Nam và được đích thân Tổng thống Obama đề cử vào Hội đồng Quản trị Qũy Giáo dục Việt Nam năm 2012 và đến năm 2014 chị được bầu làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị của quỹ này. Screen capture

Qũy Giáo dục Việt Nam, tiếng anh là Vietnam Education Foundation được thành lập năm 2003, dự tính kéo dài đến năm 2018, là cơ quan do chính phủ liên bang Hoa Kỳ lập ra để hỗ trợ ngành giáo dục giữa Mỹ và Việt Nam. Hàng năm Quốc hội Hoa Kỳ dành khoảng 5 triệu đô la cho quỹ này để trao học bổng cho các nghiên cứu sinh, du học sinh được sang Mỹ học tập và đưa các giáo sư người Mỹ sang Việt Nam giảng dạy.

Trước khi được ông Obama đề cử, chị Lan đã nổi tiếng với nhiều hoạt động hỗ trợ nền giáo dục Việt Nam, và được biết đến với cương vị Chủ tịch Hội đồng quản trị hội Văn hóa Khoa học Việt Nam.

Chị Lan hân hoan “khoe” với Lan Hương:

Tôi sắp được nhận một huy chương Medal of Honor for Americanism ngày 17/3 của một tổ chức Phụ nữ toàn quốc bên Hoa Kỳ, gọi là Daughters of American Revolution tức là những người hậu duệ của những nhà cách mạng nước Mỹ. Mỗi một năm họ chọn một người không phải sinh ra ở đây, mà di dân đến Hoa Kỳ và trở thành công dân nước Mỹ, và có những đóng góp đáng kể cho cộng đồng ở đây”.

Chị Lan nói rằng chị hào hứng đi nhận giải thưởng này bởi vì đây là một vinh dự và có thể là một sự kiện để mọi người chú ý hơn đến cộng đồng người Việt tại Mỹ.

Chị có rất nhiều dự án trong tương lai để giúp cho những người phụ nữ Việt Nam tại vì phụ nữ Việt Nam mình khổ lắm. Ở Việt Nam vấn đề bạo hành trong gia đình, áp lực trong đời sống, và văn hóa về vai trò của người phụ nữ ở Việt Nam.

Năm nay là năm chị quyết định không đi làm công ty nữa, và cống hiến mọi thì giờ của mình để làm việc mình yêu thích nhất, đó là sử dụng giáo dục để thay đổi cuộc sống của mọi người.

Năm nay chị Lan cũng dự định sẽ mở một khóa học phát triển bản thân miễn phí cho mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, và đặc biệt là giới trẻ. Chị hào hứng chia sẻ rằng khóa học này chị sẽ đặt tên là Grace, có nghĩa là ân sủng, gợi ra một điều đẹp đẽ mà chị muốn gửi tặng mọi người.

Chị có rất nhiều dự án trong tương lai để giúp cho những người phụ nữ Việt Nam tại vì phụ nữ Việt Nam mình khổ lắm. Ở Việt Nam vấn đề bạo hành trong gia đình, áp lực trong đời sống, và văn hóa về vai trò của người phụ nữ ở Việt Nam.
-Nguyễn Phúc Anh Lan

Chị kể lại rằng vào thời điểm năm 2012 chị được Tổng thống bổ nhiệm, chị đã hạ quyết tâm là phải hoàn thành trách nhiệm thật tốt. Thời điểm đó chị đang làm việc toàn thời gian, và nhận thêm chức vụ tại Qũy Giáo dục Việt Nam, hỗ trợ chồng chị với trang web về giáo dục mang tên Học viện Công dân, và làm Chủ tịch Hội Văn hóa Khoa học Việt Nam. Đảm nhận 4 công việc cùng một lúc, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất trong sự nghiệp của chị:

Cái năm đó ông xã chị nằm trong nhà thương. Chị lại mới được bầu làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, bà giám đốc điều hành lại xin nghỉ việc. Có sự thay đổi nhân sự mà bà ấy chỉ cho có một tuần. Ban ngày đi làm ban đêm phải gọi skype về Việt Nam, rất là khó khăn. Nhưng mình có trách nhiệm thì mình phải làm thôi. Sau đó họ lại giao cho chị thiết kế một hệ thống mới, các chương trình dự án tin học. Đúng lúc luận án cần phải hoàn thành bản cuối cùng để bảo vệ. 4 công việc đó xảy ra cùng một lúc, nhưng điều làm chị đau khổ và ảnh hưởng nhiều nhất đó là sức khỏe của ông xã.

Khó khăn chồng chất khó khăn như vậy nhưng chị nói rằng có lẽ điều giúp chị mạnh mẽ vượt qua đó là niềm tin và hi vọng rằng chị sẽ làm được và chị chắc chắn sẽ làm được. Mỗi khi gặp trắc trở gì trong cuộc sống chị đều chia nhỏ vấn đề ra và tìm lời đáp cho từng mảnh nhỏ rồi ghép lại. Nếu lời đáp này không đúng, thì tìm câu trả lời khác, cứ như vậy cho đến khi vấn đề được giải quyết. Chị cũng luôn cố gắng tìm ra điều hay sau mỗi chuyện xảy ra với chị, dù là chuyện tốt hay xấu. Chị nói rằng nếu làm việc mà không có niềm tin vào chính mình thì rất khó thành công.

Lê Đình Ysa

159736-YSA.400.jpg
Cô Lê Ðình Ysa. Photo courtesy of Người Việt

Lan Hương xin dành phần cuối chuyên mục Tạp chí Phụ nữ tuần này để chia sẻ những tâm sự của chị Lê Đình Ysa. Chị là một dược sĩ nhưng mối quan tâm chủ yếu trong cuộc sống của chị lại là nghệ thuật. Hiện tại chị là giám đốc điều hành Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA), là một tổ chức bất vụ lợi, chuyên tổ chức những hoạt động về nghệ thuật như Đại hội Điện ảnh, Liên hoan phim, Thi Hội Hoạ Thiếu Nhi Tết Trung Thu hàng năm, triển lãm nhiếp ảnh, tranh, ra mắt sách, hòa nhạc, sân khấu kịch. Năm 2003, chị Ysa cũng là người giúp phục hồi nền ca nhạc cải lương ở Hoa Kỳ.

Chị chia sẻ những điều truyền cảm hứng cho chị để theo đuổi ngành nghệ thuật:

Mình rất thích những sinh hoạt này, tại vì nghệ thuật có thể đưa rất nhiều người khác nhau, nhiều lứa tuổi, thành phần trong xã hội, nhiều thế hệ, sắc tộc khác nhau đến gần với nhau bằng cách cùng đến để chiêm ngưỡng, thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật. Mọi người lại gần với nhau hơn qua những sinh hoạt nghệ thuật.

Hơn nữa, những người mình cùng làm việc chung cũng cho mình rất nhiều cảm hứng để mình làm công việc này. Những người cùng chung đam mê, lý tưởng như mình. Và cả những người nghệ sỹ rất tài hoa, cho mình được học hỏi rất nhiều, cũng là một lý do giúp mình tiếp tục công việc hiện tại.

Mặc dù rất đam mê với công việc nhưng chị nói rằng những khó khăn về mặt thời gian cũng gây cho chị rất nhiều áp lực. Hiện tại chị vẫn theo nghề dược sĩ để kiếm sống, nên không có nhiều thời gian để tham gia các hoạt động khác. May mắn có sự giúp đỡ của bạn bè, và gia đình mà chị có thể đi được quãng đường dài với nghệ thuật đến ngày hôm nay. Cũng trong cuộc trò chuyện với Lan Hương, chị Ysa gửi lời chúc tới tất cả chị em phụ nữ nhân ngày 8/3 năm nay:

Mình chúc tất cả các phụ nữ một ngày thật là vui, mà không chỉ một ngày mà 364 ngày còn lại cũng thật hạnh phúc. Rất mong các chị, các bác các cô đều được sự hỗ trợ từ gia đình để có thể hoàn thành những kế hoạch của mình một cách tốt đẹp.

Ngày nay dù văn hóa Việt Nam về vai trò của người phụ nữ đã có phần nào tiến bộ hơn, nhưng vẫn còn rất nhiều người chịu hi sinh sự nghiệp của mình để làm “người vợ đảm”. Nhân tuần lễ Quốc tế Phụ nữ, Lan Hương muốn trò chuyện về những tấm gương tỏa sáng trong sự nghiệp, hi vọng sẽ truyền cảm hứng cho những người muốn cống hiến cho cộng đồng, xã hội như chị Anh Lan, Ysa và Ngọc Cao. Tuy nhiên, Lan Hương tin rằng điều quan trọng hơn cả không phải là phụ nữ chọn làm gì, mà là sự hài lòng, hạnh phúc với lựa chọn ấy.

Bà đưa ông trốn viện về vì không lo nổi viện phí

Bà đưa ông trốn viện về vì không lo nổi viện phí

VietnamNet

Không có tiền chữa bệnh nên bà đưa ông trốn viện về nhà, để ông nằm trên giường lịm dần với tiếng thở nặng nhọc. Thân già héo hon khi vừa phải chăm chồng bạo bệnh, vừa phải nuôi đứa cháu nhỏ mà con gái “trót dại” rồi bỏ nhà đi biệt tích.

Đôi chân lấm bùn hớt hải chạy vào nhà rót nước mời chúng tôi. Bà Tuyết không giấu được những giọt nước mắt: “Bà mới ra thăm ruộng lúa về, bò nhà họ ăn hết 2 sào lúa bà cấy được. Giờ không biết mần răng đây. Họ đền cho bà 3 kg lúa để gieo lại, nhưng sức khỏe không có, chắc lại phải nhờ hàng xóm gieo lại lúa để có gạo mà ăn cháu ạ”. Bên góc giường, người đàn ông bị phù nề, sưng tấy chân tay đang nhắm mắt lại rên rỉ vì đau.

Người dân ở xóm nhỏ Trung Phú, xã Thạch Trung, TP. Hà Tĩnh thương cho hoàn cảnh của vợ chồng bà Tuyết (63 tuổi) và ông Võ Nguyên (66 tuổi) cùng đứa cháu Võ Thị Huyền Trang (5 tuổi). Mấy ngày qua họ đang sống nhờ vào bát cơm, chén nước của bà con lối xóm.

o TIEN VIEN PHI

Ông Nguyên nằm bất động trên giường với tiếng thở nặng nhọc khi trên mình mang đủ thứ bệnh mà không có tiền để nằm viện

Bài viết của một người đã xuống đường ở SG…

From facebook: Trần Bang shared Hoàng Mỹ Uyên‘s post.
Bài viết của một người đã xuống đường ở SG…
Image may contain: one or more people and outdoor
Hoàng Mỹ Uyên added a new photo to album: Chuyện.Follow

Mọi người tranh cãi chuyện dân xuống đường biểu tình hôm nay ở khắp nơi kể cả hải ngoại quá.

Một số tẩy chay cha nội Đào Minh Quân nào đó rồi tẩy chay luôn cuộc biểu tình nhưng vấn đề là lời kêu gọi không xuất phát từ ông này. Tát nước theo mưa dựng lại thể chế gì đó của ổng là chuyện của ổng. Ai cũng có quyền mơ ước. Kệ ổng. Ổng ở Mỹ, ngon về Hà Nội biểu tình. Còn lại bỏ ổng qua 1 bên đi. Đừng có gọi ổng là “thủ tướng” hay “tổng thống” , mắc ỉa

Một số hồ nghi lời kêu gọi nên không ủng hộ cuộc biểu tình. Cơ bản là sợ thương vong, đổ máu, sợ lực lượng mỏng không có tổ chức chặt chẽ. Về căn bản, người dân không thích đứng về phía hội đoàn, phe nhóm. Xuống đường là vì lợi ích công dân của chính mình. Đòi hỏi có tổ chức có kế hoạch là điều mâu thuẫn. Các hội nhóm còn bận chửi nhau mệt nghỉ, đợi mùa quít năm nào mới thống nhất được hội đoàn. Mà có có chắc gì dân đi, lợi ích, quyền con người của họ dễ nhập nhằng với lợi ích phe nhóm, tổ chức lắm. Đòi hỏi an toàn, được bảo vệ lẫn nhau, không muốn thương vong?? Người Mỹ có câu “freedom is not free”. Không có gì không trả giá mà tự nhiên có được trừ trúng số. Bảo vệ nhau hay không nó nằm ở ý thức, dân trí, đạo đức của từng người dân chứ không phải ở tổ chức. Ngũ sắc tinh kỳ được kêu gọi dùng và dân đã dùng. Lá cờ chung của dân tộc xoá tan mọi khác biệt về tôn giáo, phe nhóm, hội đoàn, lý tưởng, địa lý,…Lá cờ của dân tộc Việt.

Cơ bản là khi một người thường dân bước xuống đường đòi biển sạch thì đã là 1 bước chuyển biến của 1 xã hội dân sự. Còn khởi thuỷ, cha Lý kêu gọi có lý lẽ của cha cũng đã nói hết. Ai nghe thuận trí hợp bung dạ thì tay chân tự rục rịch. Cha Lý không làm ruốc đẻ trứng, ko làm tảo biển nở hoa, không làm dân mất biển mất miếng mưu sanh, không đem nỗi lo lắng hột muối con cá đặt vào lòng bá tánh mà phải đi biểu tình khơi khơi . Không có thành công hay thất bại ở một cuộc biểu tình. Mà chỉ có thành công hay thất bại ở lòng dân sau khi chính mình tham gia xuống đường ôn hoà và trải nghiệm trực tiếp mọi thứ thì tôi tin chắc, họ chủ động về tư duy, suy nghĩ, ý thức, hành động hơn bất cứ giáo sư, tiến sĩ, học giả nào đang cào phím trên mạng. Đau mới thấu.

Ai cũng có lý tưởng riêng mình, có người có lý tưởng to có người rất to. Dân đôi khi chỉ cần lý tưởng nhỏ bằng hột muối, con cá. Biển có thể bao la nhưng biển mặn nhờ muối. Biển bao nhiêu hột muối đố ai hay. Dân hồn nhiên lắm, dân nhỏ bé lắm nhưng dân làm được hết đó. Nâng thuyền cũng là biển, lật thuyền cũng là biển.

Tôi tin sức mạnh của biển và tôi tin những gì xuất phát từ hồn nhiên, tâm thiện.

Trả biển cho dân.

-Ubee Hoang-

#chuyệnlàng

Đồng Bào Nam California Xuống Đường Yểm Trợ Đồng bào Quốc nội

Facebook :Trần Bang and 2 others shared Nguyễn Thiều Minh‘s live video.

 Nguyễn Thiều Minh is live now.

Đồng Bào Nam California Xuống Đường Yểm Trợ Đồng bào Quốc nội & Ủng Hộ Phong Trào Tập Hợp Quốc Dân Việt.

4-3-2017 lúc 4:00pm tại Tượng đài Đức Trần Hưng Đạo Bolsa và
khu Lee Sandwicheses.
ĐL Bolsa Trần Hưng Đạo,

LibVNTV

Tưởng nhớ một người anh em: Đức cha Giuse Vũ Duy Thống

Tưởng nhớ một người anh em:

Đức cha Giuse Vũ Duy Thống

  1. Thứ Tư Lễ Tro, 1-3-2017, Hội Thánh phủ lên mình màu tím của sám hối và bắt đầu bước vào Mùa Chay thánh. Cũng ngày hôm ấy, Giáo phận Phan Thiết khoác lên mình màu trắng của khăn tang vì mất đi người cha chung của giáo phận. Hội đồng giám mục Việt Nam vừa tiễn đưa Đức Cố Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Hòa đáng kính, nay lại càng đau buồn vì mất đi một thành viên luôn vui tươi, nhiều tài năng, giàu nhiệt huyết. Và bản thân tôi mất một người bạn. Dường như cả không gian đang phủ kín một màu tang tóc, u buồn.
  2. Nhưng chính thời điểm Mùa Chay thánh lại ban tặng ánh sáng và ý nghĩa mới. Bởi lẽ kết điểm của Mùa Chay không phải là sự buồn thảm của Thứ Sáu Tuần Thánh, nhưng là niềm vui chan chứa của Chúa nhật Phục Sinh. Mầu nhiệm Phục Sinh ban tặng ánh sáng mới để trong ánh sáng đó, người ta khám phá ý nghĩa mới và động lực mới cho cuộc đời: những cánh cửa đóng kín nay mở toang (x. Ga 20,19-23), những bước chân buồn thảm xuôi về Emmaus nay trở thành những bước chân vội vã quay lại Giêrusalem để loan báo tin vui (x. Lc 24,13-25).

Cũng ánh sáng ấy đã quật ngã một người trẻ có tên Saulê khỏi lưng ngựa và biến đổi toàn diện con người anh (x. Cv 9,1-19), để từ kẻ thù của ông Giêsu, anh trở thành người say mê Đức Kitô đến độ nói được rằng: “Sống, đối với tôi, là Đức Kitô, và chết là một mối lợi”, và “Tình yêu Chúa Kitô thúc bách chúng tôi… Đức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống không còn sống cho chính mình nữa, nhưng sống cho Đấng đã chết và sống lại vì họ” (2Cr 5,14-15).

  1. Dọc suốt chiều dài lịch sử Hội Thánh, có hàng triệu người trẻ cũng được thúc bách như thế, dù âm thầm nhưng không kém mãnh liệt, và một trong những người trẻ đó có tên gọi Giuse Vũ Duy Thống. Được tình yêu thúc bách nên xin vào Tiểu chủng viện Têrêxa, Long Xuyên. Đã từng rời chủng viện để về đời nhưng rồi lại tiếp tục vào một nhà dòng vì dòng ấy rõ ra là dòng của Chúa Giêsu (Dòng Tên). Trong hoàn cảnh mới của xã hội, lại xin vào chủng viện và là sinh viên xuất sắc về nhiều mặt. Người trẻ đó cuối cùng hiến dâng đời mình trong sứ vụ linh mục và sau này là giám mục.

Cũng vì tình yêu thúc bách nên Đức cha Giuse vận dụng năng lực trí thức và năng khiếu nghệ thuật Chúa ban để loan báo Tin Mừng Đức Kitô. Những suy tư và cảm nghiệm sâu sắc về cuộc đời, những vũ điệu của ngôn từ và hình ảnh, những dòng nhạc mượt mà lắng đọng… tất cả chỉ vì tình yêu thúc bách. Dẫu có lúc chất nghệ sĩ dường như lấn át vai trò điều hành, thì tự thâm tâm vẫn luôn là ước mong theo chân Đức Kitô, từng bước một thôi, để rao giảng Tin Mừng gỡ rối cho đời như nút vòng xoay, để gieo yêu thương và hạnh phúc cho người như hạt nắng vô tư.

  1. Vậy thì, cùng với tiếng khóc than vì thương nhớ, hãy hân hoan đọc lại lời Kinh Thánh: “Và tôi thấy trời mới đất mới vì trời cũ đất cũ đã biến mất, và biển cũng không còn. Và tôi thấy Thành thánh là Giêrusalem mới, từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân lang. Rồi tôi nghe từ phía ngai có tiếng hô to: Đây là Nhà tạm Thiên Chúa ở cùng nhân loại, Người sẽ ở với họ. Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ. Sẽ không còn sự chết, cũng chẳng còn tang tóc kêu than và đau khổ nữa, vì những điều cũ đã biến mất” (Kh 21,1-5). Những ai để cho tình yêu Đức Kitô chiếm hữu thì người ấy sẽ được tình yêu ban tặng sự sống mới và dẫn đưa vào thế giới mới, trời mới đất mới.
  2. Và làm sao có thể quên Đức Mẹ Tàpao? Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời trần thế, Chúa Giêsu nhìn vào Mẹ Maria và nói với thánh Gioan: “Đây là Mẹ của con”. Và “kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình” (Ga 19,27). Đức cha Giuse đã rước Đức Mẹ về ngôi nhà giáo phận Phan Thiết. Tiếp nối công trình của các vị tiền nhiệm, ngài đã dành biết bao năng lực và công sức để chỉnh trang, xây dựng Trung tâm Thánh Mẫu Tàpao thành trung tâm hành hương lớn nhất trong giáo tỉnh Sài Gòn, ở đó biết bao tín hữu Công giáo – và cả những anh chị em ngoài Công giáo – tìm lại được nghị lực trong yếu đuối, niềm vui khi đau khổ, và bình an trong cuộc sống cá nhân cũng như gia đình.

Đức cha Giuse đã “rước bà về nhà mình”, chắc chắn Mẹ Maria cũng đang đồng hành với ngài trên đường về quê: “Trên con đường về quê mà có bóng Mẹ, con vững tin cậy trông, bước trong bình an”.

Vâng, anh Thống, anh hãy đi bình an và xin nhớ đến người còn ở lại.

02/03/2017
Gm. Phêrô Nguyễn Văn Khảm

——-

Nguồn:  VÒNG TAY SONG NGUYỀN

Tin buồn Đức Cha Giuse Vũ Duy Thống – GP Phan Thiết qua đời

Tin buồn Đức Cha Giuse Vũ Duy Thống – GP Phan Thiết qua đời

Thứ tư – 01/03/2017
Đức cha Giuse Vũ Duy Thống được Chúa gọi về lúc 8 giờ sáng nay 1.3.2017. Hưởng thọ 65 tuổi
Cáo Phó Đức Cha Giuse Vũ Duy Thống GP Phan Thiết
Cáo Phó Đức Cha Giuse Vũ Duy Thống GP Phan Thiết

TIỂU SỬ ĐỨC GIÁM MỤC GP PHAN THIẾT

ĐỨC GIÁM MỤC GIUSE VŨ DUY THỐNG

Giám Mục Chính toà Giáo phận Phan Thiết

Khẩu hiệu: «Tình yêu Chúa Kitô thúc bách chúng tôi» (2Cr 5,14)

– 02-07-1952 : Sinh tại Cao Mộc, Thái Bình.

– 26-10-1985 : Thụ phong Linh mục, do Ðức TGM Phaolô Nguyễn văn Bình.

– 1985-1992 : Phụ tá xứ Tân Mỹ, Hóc Môn.

– 1987-1992 : Ðặc trách xứ Bạch Ðằng, Hóc Môn.

– 1992-1993 : Phụ khảo tại Ðại Chủng Viện Thánh Giuse, Sàigòn.

– 1993-1998 : Du học tại Paris. Thạc sĩ Thần học.

– 1998-2001 : Giáo sư ÐCV Thánh Giuse, Sàigòn.

– 14-07-2001: Tòa thánh bổ nhiệm Giám mục phụ tá Tổng Giáo Phận  Sàigòn, hiệu tòa Tortiboli.

– 17-08-2001: Lễ tấn phong tại Nhà thờ Ðức Bà Sàigòn.

Chủ phong: ĐTGM. Phạm Minh Mẫn; phụ phong: ĐGM. Bùi Tuần và ĐGM. Ngô QuangKiệt.

– 25-07-2009 : Tòa Thánh bổ nhiệm làm Giám mục Chính tòa GP Phan Thiết.

– 3-9-2009 : Thánh lễ nhậm chức Giám mục Chính toà Phan Thiết của Đức cha Giuse Vũ Duy Thống được cử hành vào lúc 9:00 tại Nhà thờ Chính toà Phan Thiết.

01.03.2017: Đức cha Giuse Vũ Duy Thống được Chúa gọi về lúc 8 giờ sáng nay 1.3.2017. Hưởng thọ 65 tuổi

Con đường dẫn đến phạm tội của Đoàn Thị Hương

From facebook : Song Chi‘s post.
Image may contain: 1 person, standing

Song Chi    Follow

Con đường dẫn đến phạm tội của Đoàn Thị Hương hôm nay có nhiều nguyên nhân nhưng có những điều thật đáng suy ngẫm về hoàn cảnh gia đình, ý thức bản thân cộng với thân phận người Việt Nam-cái hộ chiếu Việt Nam.

Qua báo chí, có thể thấy gia đình Đoàn Thị Hương nghèo, mải mưu sinh nên ít quan tâm đến con. Làm thế nào mà một đứa con gái rời khỏi gia đình 10 năm sống xa nhà tại Hà Nội, mà gia đình không hề biết con mình làm công việc gì, sinh sống ra sao, nhà ở chỗ nào, có những mối quan hệ với ai …Biết là nghèo nhưng không lẽ nghèo đến mức 10 năm không thể ra Hà Nội thăm con vài lần, xem nó làm gì, ăn ở ra sao? Nói gì đến việc hướng dẫn, dạy bảo con sống làm sao để khỏi rơi vào vũng bùn, khỏi sa vào luật pháp!

Một thân một mình, có lẽ vì muốn có tiền ăn diện với người ta, Đoàn Thị Hương đã bước chân vào con đường làm gái bao, gái gọi, đi khách gì đó, nhìn cách ăn mặc, trang điểm, cách post hình của cô trên facebook thì cũng có thể thấy phần nào hình ảnh cuộc sống của cô, báo chí nước ngoài cho biết cô từng có thời gian làm “female escort” ở Trung Quốc. Rồi quen với những người đàn ông chủ mưu vụ án này, và tham gia vào vụ việc, có lẽ cũng vì tiền!

Cả hai cô gái đều nói mình bị lừa nhưng có thật hoàn toàn như vậy trong cái cách mà cả hai nhanh chóng rời hiện trường, đi rửa tay để chất độc khỏi thấm lâu vào da?

Và trong cả hai, có vẻ như Hương chủ động hơn cô gái Indonesia kia, Hương chính là người đã rủ thêm cô gái này khi những người đàn ông bảo họ cần thêm một người tham gia; nếu như trước khi xảy ra vụ việc mấy ngày cô gái Indonesia còn tổ chức sinh nhật vui vẻ với bạn bè và nghĩ rằng mình sắp “nổi tiếng” vì được tham gia show truyền hình, thì Hương trước và sau khi gây án lại có những hành động khá chuyên nghiệp: đổi chỗ ở khách sạn, xài tiền mặt, cắt tóc để thay đổi diện mạo…

Giữa 2 người cùng phạm tội ở nước ngoài, phía Indonesia đã nhanh chóng lên tiếng xác minh thân nhân công dân của họ, cử luật sư (nghe nói đến 4 người) tham gia bào chữa, và có những phát biểu theo hướng nghi công dân của họ bị lừa; còn phía VN im thin thít nhiều ngày và còn lệnh cho báo chí không được đả động tới quốc tịch VN của Đoàn Thị Hương cho tới khi không thể không chính thức xác nhận và không cử một luật sư nào cả, phía Malaysia phải chỉ định một luật sư cho Hương. Gia đình người thân thì tất nhiên là không có tiền đâu mà lo cho Hương, ngay cả đi thăm.

Nếu vì có luật sư giỏi mà cô gái Indonesia thoát án tử, còn Hương phải chịu, thì quả là hơi đau cho Hương. Làm công dân VN là vậy. Có biết bao nhiêu người VN khi đi lao động xuất khẩu làm thuê, làm ôsin, làm dâu…ở xứ người, khi xảy ra tai nạn lao động hay bị bạo hành, bị giết chết…nhà cầm quyền đều lơ đẹp, trong khi những đồng ngoại tệ do họ kiếm được bằng mồ hôi, nước mắt, cả máu và nỗi ô nhục, đã góp một phần đáng kể nuôi sống chế độ này.
Và thêm một điều nữa, hai cô gái này tuy là những người trực tiếp tham gia ám sát người đàn ông nghi là Kim Jong-Nam nhưng nhiều khả năng chỉ là những quân bài tép riu trong toàn bộ vụ án, thì nhanh chóng bị phía Malaysia tóm, giam giữ, đưa ra tòa kết án và đang đối mặt với án tử hình. Trong khi đó người thứ ba quốc tịch Triều Tiên là một chuyên gia về hóa chất, có khả năng là người trực tiếp pha chế chất độc thì chưa bị luận tội, 4 người đàn ông quốc tịch Triều Tiên cùng tham gia đã kịp rời khỏi Malaysia bay về Triều Tiên, 2 người khác cũng quốc tịch Triều Tiên trong đó có bí thư thứ hai tại đại sứ quán Triều Tiên thì vẫn đang ở Malaysia và chưa bị bắt. Tự nhiên cứ lấn cấn nghĩ đến thân phận mấy con chốt thí!

Ghi chú ảnh trên bào Tuổi Trẻ:  Cảnh sát dẫn giải Đoàn Thị Hương (trái) sau phiên công bố cáo trạng tại Malaysia. Đoàn Thị Hương đã được cho mặc thêm áo chống đạn – Ảnh: AFP

Gần 1.600 người chết vì tai nạn giao thông 2 tháng đầu năm.

From facebook

Gần 1.600 người chết vì tai nạn giao thông 2 tháng đầu năm.

“Thà nghèo nhưng yên bình còn hơn giàu mà không an toàn”.
Hoàng Trung Hải – Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Hà Nội.

2 tháng đầu năm, đã xảy ra 3.465 vụ tai nạn giao thông, làm chết 1.570 người, bị thương 2.660 người.

Nguồn:
Gần 1.600 người chết vì tai nạn giao thông 2 tháng đầu năm
http://thanhnien.vn/…/gan-1600-nguoi-chet-vi-tai-nan-giao-t…

Mỗi năm Việt Nam có 9.000 người chết vì tai nạn giao thông
http://kinhtevadubao.vn/…/2-4751-moi-nam-viet-nam-co-9-000-…

See More

Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: 1 person, sitting, motorcycle and outdoor

CẨM NANG BIỂU TÌNH

From facebook: Linh Nguyen‘s post.

Linh Nguyen with Luc HoangQuan and 8 others.

CẨM NANG BIỂU TÌNH…..

ÁO TRẮNG XUỐNG ĐƯỜNG NGÀY 05 / 03 / 2017
Đòi lại Biển Sạch – Môi trường Sạch – Chính phủ Sạch

BIEU TINH

(Những điều nên ghi nhớ )…
Những điều nên làm:

1. Nên có liên lạc trước với ít nhất 5-7 người sẽ tham gia cùng mình, để có thay đổi ở phút chót về thời gian, địa điểm… thông tin sẽ được cập nhật ngay. Tránh hoang mang, xao động không cần thiết;
Nên thông báo địa điểm giả thật rầm rộ, và bàn kín với nhau địa điểm biểu tình thật. ( nên bàn bạc trước và mời bạn bè người thân của mình cùng đi biểu tình)

  1. Nên có các khẩu hiệu, biểu ngữ làm trên vải hay, giấy cứng, cỡ chữ càng to càng tốt. Biểu ngữ nên có nội dung rõ ràng, viết đúng chính tả, bảo đảm thẩm mỹ và bắt mắt;
  2. Nên mặc áo đồng một màu tốt nhất là chọn màu trắng, vết máu dính lên áo trắng sẽ rõ ràng hơn..
  3. Nên có một vài biểu ngữ lớn, ấn tượng để từ xa có thể đọc rõ. Khi các phóng viên chụp hình toàn cảnh thì độc giả vẫn đọc được nội dung biểu ngữ;
  4. Nên đi sát vào nhau tạo thành một khối vừa an toàn, vừa có sức mạnh, tránh bị xé lẻ thành các nhóm manh mún;
  5. Khi có thành viên gặp sự cố cả đoàn phải dừng lại hỗ trợ, dùng sức mạnh số đông để áp đảo nhằm trợ giúp cho đồng đội thoát hiểm;
  6. Nên mang theo đủ nước uống và mũ nón che nắng. Riêng nữ giới dùng kem chống UV để bảo vệ da trong ít nhất 2 tiếng là tốt
  7. Nên đi ngủ sớm đêm hôm trước để có đủ sức tham gia cùng đoàn
  8. Người trẻ nên đi bên cạnh người già để hỗ trợ cho nhau. Kinh nghiệm cho thấy lực lượng an ninh thường nể người già hơn. Và đặc tính của người Việt là kính lão đắc thọ
  9. Nên vận động những người thân quen của lực lượng an ninh (LLAN) tham gia biểu tình, hay con em, người thân của các lãnh đạo là tốt nhất;
  10. Nên mời các nhân sĩ trí thức có tên tuổi trong nước cũng như nổi tiếng ở nước ngoài tham gia với tư cách là người mở đường. Không phải chỉ LLAN mà ngay cả các lãnh đạo cấp cao cũng có sự kính trọng và kiêng dè nhất định đối với họ. Tuy nhiên, những nhân vật này đa số đã lớn tuổi nên tranh thủ mời một số người nhất định trong một lần Biểu tình để tránh hết nguồn.
  11. Nên tranh thủ trả lời Phóng viên các báo đài nước ngoài để tiếng nói phản kháng của chúng ta mạnh hơn nữa
  12. Cần có nhiều hơn các biểu ngữ tiếng tiếng Anh. Cần hô ứng các khẩu hiệu lần lượt bằng 2 thứ tiếng: Việt và Anh
  13. Nên có đội ngũ giỏi tay nghề chuyên trách ghi lại hình ảnh, âm thanh và không khí của cuộc Biểu tình. Nên có người ở nhà chịu trách nhiệm thu nhận, tổng hợp và phát ngay thông tin trực tiếp lên các blog, web kịp thời. Không nên kéo nhau xuống đường hết làm hậu phương đuối sức. Việc đưa tin ngay tại hiện trường cho thấy rất khó đáp ứng đầy đủ.
    Có người ở nhà tổng hợp vẫn tốt hơn
  14. Nên tổ chức phỏng vấn lẫn nhau tại hiện trường với các kịch bản soạn sẵn bằng các thứ tiếng Việt, Anh. Đây là dịp để sinh viên các trường Ngoại ngữ, Quan hệ Quốc tế phát huy tài năng của mình. Nếu phỏng vấn tiếng Việt. Gởi ngay về hậu phương làm phụ đề tiếng Anh, ,
  15. Tranh thủ cuốn hút những người đi đường hay hiếu kỳ tham gia đoàn biểu tình để không ngừng gia tăng lực lượng. Tuyên truyền để những người láng giềng hàng xóm tham gia cùng bạn vì thế ta sẽ có chung điểm xuất phát và điểm trở về không có cảm giác lạc lõng sau Biểu tình hay bơ vơ khi gặp sự cố không mong muốn. Người yêu là đối tượng dễ thuyết phục nhất.
  16. Nên phát hiện sớm những người không thuộc đoàn biểu tình sớm, tách họ ra để khỏi bị xé lẽ. Phải tham gia Biểu tình nhiều mới có khả năng nhận diện. Tuy nhiên, cũng không khó lắm vì nhân thì dân to như biển họ thì lạc lõng như đảo;
  17. Nên có tờ rơi để phát cho người đi đường và người ở hai bên đường đoàn đi qua. Nên có một số loa cầm tay để hô khẩu hiệu. Nếu có người biết chơi kèn mang theo kèn như trên sân bong càng tốt
  18. Nên in sẵn phù hiệu Biểu tình phát cho những người tham gia mang trên vai áo như ở Nhật để phân biệt với những người trà trộn.
  19. Chú ý bảo về lẫn nhau, đề phòng bọn móc túi tranh thủ cướp giật gây rối loạn đoàn Biểu tình.
  20. Thường xuyên liên lạc với gia đình và người thân để họ luôn biết bạn đang ở đâu làm gì.
  21. Nên có một ít thuốc men, bông băng, sơ cấp cứu và có người có nghề chuyên môn tham gia càng hay. Mời Bác sỹ và y tá đi cùng

23 . Điều cuối cùng hãy để những cô gái áo trắng tinh khôi lên phía trước của đoàn biều tình…..Một cô gái bị một chút máu cũng sẽ gây lên sự căm phẫn gấp mấy lần người khác..

( Tóm lược trong cuốn ” Từ Độc Tài Đến Dân Chủ ” của Gene Sharp)

Nữ điệp viên xinh đẹp và vụ nổ máy bay KAL 858

From facebook:  Kimtrong Lam‘s post.
Image may contain: 1 person
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: 1 person
Image may contain: 4 people
Image may contain: 2 people
+8
Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

Nữ điệp viên xinh đẹp và vụ nổ máy bay KAL 858

Ngày 9/4/2013, lần đầu tiên kể từ sau khi bị tòa án Hàn Quốc tuyên án tử hình vì tội khủng bố, nữ điệp viên lừng danh có xuất thân từ CHDCND Triều Tiên là Kim Hyun-hee đã xuất hiện trên truyền hình qua phỏng vấn độc quyền của Đài ABC, Mỹ.
<!>

Ở tuổi ngoài 50, Kim Hyun-hee vẫn còn nét xuân sắc của một mỹ nữ – điệp viên nổi tiếng một thời làm chấn động thế giới.
Chuyến bay định mệnh

Ngày 28/11/1987, chuyến bay KAL 858 của Hãng Hàng không Hàn Quốc vận chuyển hành khách quốc tế từ thủ đô Baghdad, Iraq đến Seoul, Hàn Quốc. Trên chặng thứ hai của chuyến bay từ Abu Dhabi tới Thái Lan, vào lúc 2 giờ 5 phút chiều, chiếc Boeing 707 này đã nổ tung ngay trên bầu trời.

Xác máy bay rơi xuống khu rừng gần biên giới Thái Lan-Myanmar, hộp đen không tìm thấy. Toàn bộ 104 hành khách và 11 thành viên phi hành đoàn đều thiệt mạng.

Kim Hyun-Hee bị thẩm vấn.

Vụ nổ máy bay làm chết 115 người đã gây chấn động thế giới. 113 người trong số đó là công dân Hàn Quốc, một người Ấn Độ và một người Liban. Vụ nổ xảy ra giữa lúc, Hàn Quốc đang chuẩn bị cho cuộc bầu cử Quốc hội và Olympic Seoul 1988.
Nhận thấy có nhiều nghi vấn về vụ nổ máy bay, lực lượng an ninh Hàn Quốc phối hợp với lực lượng cảnh sát quốc tế Interpol nhanh chóng vào cuộc. Tín hiệu điện đàm cuối cùng nhận được từ phi công ngay trước vụ nổ chỉ 4 phút là:
“Chúng tôi mong rằng sẽ đến được Bangkok đúng giờ. Thời gian và vị trí ổn định”.

Điều này cho thấy cho đến lúc gần hạ cánh, không có điều gì bất thường xảy ra.
Điều tra toàn bộ hành trình chuyến bay bị nạn, các điều tra viên xác định mấu chốt là lúc máy bay dừng lại tại Sân bay quốc tế Abu Dhabi để tiếp tục chặng hai bay tới Thái Lan.

Kim Hyun-Hee (khoanh tròn)
tại trung tâm huấn luyện phản gián.

Kiểm soát danh sách hành khách bay chặng đầu tiên từ Baghdad, các điều tra viên phát hiện hai hành khách mang quốc tịch Nhật ngồi ở ghế 7B và 7C đã xuống sân bay Abu Dhabi là đáng ngờ nhất. Đó là hai cha con Shinichi Hachiya và Mayumi Hachiya. Lực lượng cảnh sát quốc tế lập tức phong tỏa các hướng bay.
Ngay lúc ấy, nguồn tin quan trọng báo rằng, hai cha con người Nhật đã bay tới Bahrain và dự định tiếp tục bay tới Rome. Nhưng Đại sứ quán Nhật tại Bahrainxác nhận hộ chiếu của họ là giả. Khi lực lượng an ninh ập đến bắt giữ, hai cha con người Nhật lập tức tìm cách hút thuốc lá tẩm kali xyanua để tự tử. Người “cha” được đưa đến bệnh viện và chết tại đó, còn “cô con gái” còn sống sau khi cảnh sát lấy được điếu thuốc lá từ miệng.

Chân dung nữ điệp viên

Mayumi (film)

Ngày 15/12/1987, sau khi được chuyển về Seoul, suốt nhiều ngày thẩm vấn, cô gái với cái tên Mayumi Hachiya luôn khẳng định mình vô tội. Cô ta sử dụng tiếng Nhật một cách chuẩn xác cùng với dáng điệu, cách thức đi đứng, ăn uống đều y hệt người Nhật khiến các điều tra viên không khai thác được gì.
Nhưng có một lần, Mayumi vô tình phát âm ra một từ là nhãn hiệu tivi chỉ có ở Triều Tiên nên các điều tra viên Hàn Quốc xác định đây chính là nữ điệp viên của CHDCND Triều Tiên. Chiến thuật điều tra được thay đổi. Hàng ngày Mayumi được xem truyền hình để hiểu về cuộc sống của người dân Hàn Quốc.

Cho đến một hôm, Mayumi nói với nữ điều tra viên bằng tiếng Hàn:
“Hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ khai toàn bộ”.

Kim Hyun-hee lúc bị bắt.

Vào tháng 1/1988, tại một cuộc họp báo do Cơ quan An ninh Quốc gia Hàn Quốc (NIS) tổ chức, Mayumi thừa nhận rằng cô ta và đồng phạm của mình là đặc vụ của CHDCND Triều Tiên.
Cô ta khai tên thật là Kim Hyun-hee và rằng mình đã bị “khai thác như một công cụ”. Kim nhận ra rằng cuộc sống trên các đường phố của thủ đô Seoul là hoàn toàn khác với những gì cô đã tiếp thu được tại quê nhà.

Kim Hyun-hee sinh ngày 27/1/1962 tại Bình Nhưỡng. Cha là quan chức ngoại giao của Triều Tiên tại Cuba, hai em của Kim đều sinh ra ở La Habana.
Từ nhỏ Kim Hyun-hee đã nổi tiếng thông minh, xinh xắn, học giỏi, thường biểu diễn trên truyền hình và được chọn là học sinh dâng hoa cho Tổng thống Hàn Quốc khi Hòa đàm đình chiến giữa Bắc và Nam Hàn diễn ra ngày 2/11/1972.

Kim Hyun-hee theo học khoa Nhật ngữ của Đại học Ngoại ngữ Bình Nhưỡng và khoa Sinh vật của Đại học Tổng hợp Kim Nhật Thành.

Ngoại hình xinh đẹp, thông tuệ hơn người, Kim Hyun-hee không biết rằng cô đã lọt vào vòng ngắm của mạng lưới tình báo sở tại.

“Một hôm có chiếc xe hơi màu đen chạy vào trường tôi, những người trên xe đến từ một cơ quan đặc biệt cùng với thông báo cho biết tôi đã được trúng tuyển và phải đi huấn luyện ngay. Tôi thậm chí không có thời gian từ giã bạn bè. Họ bảo tôi chuẩn bị hành lý, chỉ được gặp mặt người nhà một đêm cuối cùng”.
Thế là từ tháng 3/1980, Kim Hyun-hee được đưa đến một nơi bí mật để học nghiệp vụ tình báo với một chương trình đào tạo rất căng thẳng. Ngoài việc thuần thục võ thuật tự vệ, sử dụng các loại vũ khí, hóa trang…, Kim phải chuyên tâm trau giồi tiếng nói, phong cách, văn hóa… với một thiếu phụ người Nhật bị bắt cóc về đây là Yaeko Taguchi để trở thành một người Nhật thực thụ.

Ngoài ra, cô còn phải học tiếng Hoa Quảng Đông, phổ thông với một người phụ nữ Macao cũng bị bắt cóc đến Triều Tiên. Từ tháng 7/1985 đến tháng 1/1987, Kim Hyun-hee cùng một người khác sử dụng hộ chiếu Nhật Bản giả qua Macao rồi về Quảng Châu, Trung Cộng để học Trung văn. Nhờ đó, Kim có thể hóa trang thành một người Nhật hay người Trung Hoa một cách hoàn hảo.
Kịch bản hoàn chỉnh

Tháng 11/1987, Kim Hyun-hee nhận một mật lệnh đặc biệt là đánh bom máy bay Hàn Quốc nhằm làm gián đoạn cuộc bầu cử Quốc hội Hàn Quốc năm 1988 và gây hoang mang cho các đoàn đại biểu tham gia Đại hội Thể dục thể thao thế giới Seoul 1988.

Theo kế hoạch, Kim cùng một nam điệp viên khác đóng giả làm hai cha con người Nhật. Họ bay từ Bình Nhưỡng đến Moscow, Nga, tiếp đó đến Budapest, Hungary và ở lại nhà một điệp viên CHDCND Triều Tiên khác trong vòng 6 ngày. Vào ngày 18/11/1987, cả hai tới thủ đô Vienna nước Áo bằng ôtô, sử dụng hộ chiếu giả mua vé máy bay của Austrian Airlines để bay từ Vienna trở lại Belgrade, Nam Tư, sau đó tới Baghdad, Abu Dhabi và Bahrain.

Ngày 27/11, hai điệp viên hướng dẫn khác từ Vienna tới Nam Tư bằng tàu hỏa đưa cho nhóm Kim một quả bom hẹn giờ, một đài bán dẫn hiệu Panasonic trong có chứa 350gr thuốc nổ C-4, kíp nổ và một chai đựng 700 ml thuốc nổ dạng lỏng PLX để tăng sức công phá, được ngụy trang như một chai nước. Ngày hôm sau, nhóm Kim đáp chuyến bay của Hãng Iraqi Airways bay từ Belgrade tới sân bay quốc tế Saddam, Baghdad, Iraq. Họ đợi ở sân bay trong vòng 3 giờ 30 phút để chờ chuyến bay KAL 858 – mục tiêu chính của họ – cất cánh vào lúc 11 giờ 30. Tại ghế ngồi 7B và 7C, hai điệp viên đã cài đặt thiết bị nổ, sau đó xuống máy bay ở Sân bay quốc tế Abu Dhabi.

Kim Hyun-hee, năm 2013.

Đúng như kế hoạch, chiếc máy bay Boeing 707 đã bị nổ tan tành cùng với toàn bộ hành khách và phi hành đoàn. Các mảnh vỡ của chiếc máy bay sau đó trôi dạt vào một bờ biển của Thái Lan. Nhiều người trong số 113 công dân Hàn Quốc là công nhân trẻ tuổi về nước sau khi làm việc nhiều năm trong ngành xây dựng ở Trung Đông.
Theo tiết lộ của Kim Hyun-hee, mục tiêu chính của vụ tấn công trên chuyến bay này là hai vợ chồng một nhà ngoại giao người Hàn Quốc làm việc tại Đại sứ quán ở Baghdad.

Sống trong sợ hãi
Kim Hyun-hee bày tỏ sự hối hận về hành động của mình và cầu xin sự tha thứ từ gia đình của những người thiệt mạng trên chuyến bay KHL858. Cô nói:

“Tôi sẽ bị trừng phạt, sẽ phải chết hàng trăm lần vì tội lỗi của chính bản thân tôi”.

Tác phẩm của Kim Hyun-hee.

Kết thúc điều tra, ngày 27/3/1990, Kim Hyun-hee bị kết án tử hình đối với vụ đánh bom chuyến bay KAL 858, nhưng sau đó cô được Tổng thống Hàn Quốc Roh Tae-woo ân xá khi ông cho rằng “cô gái này cũng là một nạn nhân như các hành khách trên chuyến bay KAL 858!”
Theo Kim Hyun-hee thì cô được sống vì là nhân chứng cụ thể nhất của hành động cực đoan đó.

Kim Hyun-hee đã cho xuất bản cuốn sách có tựa đề “Nước mắt của tâm hồn tôi” (The Tears of My Soul), trong đó cô đã hồi tưởng lại quá trình được đào tạo tại trại huấn luyện quân đội CHDCND Triều Tiên.
Năm 1997, Kim Hyun-hee kết hôn với một sĩ quan tình báo Hàn Quốc và có hai con. Dù được sự giám sát an ninh chặt chẽ, cô vẫn lo sợ cho sự trả thù từ cả hai phía.

Với CHDCND Triều Tiên, Kim Hyun-hee bị coi là một kẻ phản bội, không hoàn thành nhiệm vụ và không tự sát khi bị bắt. Vì thế có thể cô bị sát hại vào bất cứ lúc nào. Mặt khác, cô cũng lo lắng sự trả thù từ thân nhân các nạn nhân của vụ đánh bom mà cô là thủ phạm.

“Tôi vẫn là một tù nhân, hoặc một người bị giam cầm bởi cảm giác tội lỗi”.

Cũng như điệp viên Kim Dong-sik, Kim Hyun-hee chỉ mong được sống cuộc đời còn lại và chết trong yên lặng.

Thiên Tường.