TẠI SAO LẠI CẤM 5 BÀI HÁT ĐÃ ĐƯỢC CẤP PHÉP?

From facebook: Thuong Phan shared Nguyễn Phú Yên‘s post.
No automatic alt text available.

Nguyễn Phú Yên  

Câu chuyện âm nhạc (3):

TẠI SAO LẠI CẤM 5 BÀI HÁT ĐÃ ĐƯỢC CẤP PHÉP?

Cục Nghệ thuật biểu diễn (Bộ VH-TT&DL) vừa quyết định tạm thời dừng lưu hành 5 ca khúc sáng tác trước năm 1975. Các ca khúc bị tạm dừng phổ biến dù đã được cấp phép trước đó bao gồm: Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh – Minh Kỳ), Rừng xưa (Lam Phương), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương), Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Con đường xưa em đi (Châu Kỳ – Hồ Đình Phương). Cục Nghệ thuật biểu diễn cho biết đã xem xét nội dung ca từ 5 bài hát trên, đối chiếu với bản nhạc gốc, đã thẩm định lại và quyết định tạm thời dừng việc lưu hành các bài hát này  (tuoitre.vn, ngày 11-3).

Cục NTBD đã sai khi viết bài “Đừng gọi anh bằng chú” là của Diên An, đúng ra đó là bài hát của NS Anh Thy! Có gì đằng sau việc “nhỏ như con thỏ” này để một hội đồng nghệ thuật lao tâm khổ tứ đi soi mói các bài hát mà nhiều người đã biết từ mấy chục năm nay để rồi phải ra quyết định dừng lưu hành? “Tạm dừng” chỉ là cách nói để mọi người phải hiểu là cấm, không lẽ sau này lại ra quyết định dừng hẳn hoặc là được phép xài tiếp? Trong luật học, người ta gọi việc này là hồi tố. Vậy là Cục NTBD tự cho rằng trước đây mình làm ẩu vì thấy các bài hát này vô hại nên đã cấp phép, bây giờ phải sửa sai? Chuyện tức cười giống như chuyện con nít! Tôi đã từng xem nhiều danh sách các bài hát trước 1975 được phép sử dụng và nhận ra cách làm việc bất cẩn của Cục NTBD vì có rất nhiều bài hát có sau 1975 và nhiều bài hát nước ngoài được nêu ra ở các văn bản này. Điều đó minh chứng trình độ kém hiểu biết của những người thẩm định, chỉ biết dựa vào quyền uy để phán xét và ban ơn với não trạng của phe thắng cuộc. Tôi thật sự nghi ngờ khả năng thẩm định của những quan chức này; họ có đủ thẩm quyền và hiểu biết để nói về 20 năm âm nhạc của miền Nam trước đây không?

Trở lại với 5 bài hát kể trên, Cục NTBD dựa trên cơ sở nào để dừng các bài hát này? Không lẽ chỉ một lý do “đối chiếu với bản nhạc gốc, xem lại ca từ”? Từ năm 1976, phe thắng cuộc đã có quyết định xóa bỏ nền văn hóa miền Nam, trong đó quan trọng nhất là hai lĩnh vực văn chương và âm nhạc, mà họ phán xét các tác phẩm đó với ngôn từ vô cùng cay nghiệt: “chống cộng, phản động, đồi trụy”. Hãy chứng minh đi! Ủa, vậy sao bây giờ cho in lại sách cũ, đấu giá sách cũ, cấp phép phổ biến bài hát cũ chi vậy? Năm bài hát trên có tội tình gì mà đem ra “thẩm vấn” rồi ra “tòa phúc thẩm”?

Ta thử xem ca từ bài “Cánh thiệp đầu xuân” (trích): “Tôi chúc muôn người mọi điều ước muốn/ Non nước vinh quang trong tia nắng thanh bình… Tôi chúc yên lành người người khắp chốn/ Mong gió đưa duyên cho cô gái xuân thì… Tôi chúc ngày mai dù đường xa vời/ Trai gái bền duyên đẹp tình lứa đôi…”. Toàn là những lời chúc tốt đẹp ngày đầu xuân đối với mọi người, thậm chí trong bài không có từ “binh sĩ” như trong bài “Ly rượu mừng” đã được cấp phép mới đây.
(Hương Lan hát https://www.youtube.com/watch?v=rtrB7yLtj9Q)

Bài “Rừng xưa” chỉ là chuyện tình của đôi lứa lúc chia xa: “Người về đâu hỡi người về đâu/ Có nhớ chăng một chiều bên suối mơ/ Nghe gió cuốn mây trôi về nơi xa tít chân trời/ Tình đã trao không lời/ Rồi mùa thu thương tiếc quá/ Anh nỡ đi trong lòng hoa xác xơ/ Ôi thắm thoát trôi qua mười năm quá xa rồi mà tình mãi còn vương/ Bao năm qua người ơi mang tin yêu cho đời/ Mong có ngày đoàn viên giữa suối reo triền miên/ Về với em nghe nắng mai chan hòa, nghe lúa vàng dâng tràn đầy hương yêu/ Người về đâu hỡi người về đâu/ Đây ước mơ của miền Nam mến yêu/ Tha thiết đến tin anh về bên mái ấm gia đình tìm hạnh phúc ngày qua”.
(Hoàng Oanh hát: https://www.youtube.com/watch?v=R10wxL9WiEQ)

Bài “Chuyện buồn ngày xuân” là bài hát tình buồn của người con gái lúc chia tay người yêu: “Sao anh đành bỏ em để ra đi một mình/ Giữa đêm xuân lạnh lùng/ Chim xa bầy còn thương tổ ấm/ Huống chi người tội lắm anh ơi/ Xuân năm nào có nhau mình bên ly rượu đào/ Mùi quê hương ngọt ngào nhưng bây giờ người đi kẻ nhớ/ Đến bao giờ lòng hết bơ vơ/ Trùng dương sóng gào đưa anh vào tương lai mờ tối/ Em biết anh vì xôn xao trong phút giây kinh hoàng/ Đời anh đâu muốn phụ phàng nhưng tình vẫn ngăn đôi/ Khi bước chân lên tàu là ngàn năm ta chia phôi/ Thương anh em mới biết đêm dài/ Mới hay nước mắt tuôn trào vì ai/ Em xin dành trái tim để yêu anh trọn đời/ Khắc tên anh ngàn lời để mai này ngàn năm còn nhớ/ Đến câu chuyện buồn của đôi ta”.
(Thanh Tuyền hát https://www.youtube.com/watch?v=xYr_R779opY)

Bài “Đừng gọi anh bằng chú” là tâm tình vui tươi của anh lính trẻ khi đi tán gái (trích): “Em ơi đừng gọi anh bằng chú/ Khi em em chín thơm hoa mộng/ Chưa vấn vương gì em lúc xuân thì/ Còn anh mới đôi mươi/ Đừng gọi anh bằng chú sợ ngăn cách đôi ta/ Em làm công chúa nhé anh tráng sĩ hiên ngang/ Tung hoành trên bốn biển khi tàu anh trở về quà anh sẽ cho em/ Xin em đừng gọi anh bằng chú/ Ô hay sao chú ưa mơ mộng/ Sao chú hay nhìn, sao chú hay cười làm con bé bâng khuâng…”.
(Trung Chỉnh & Phương Hoài Tâm hát https://www.youtube.com/watch?v=GPFOPiLkgdQ)

Bài “Con đường xưa em đi” nói về tình buồn của chàng trai khi chia tay người yêu (trích): “Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê/ Anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi/ Những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về chiến trường anh bước đi/ Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe hỏi còn ai cố tri/ Em ơi nhìn gió lên khơi, lòng có trông vời một người xa cuối trời/ Nơi đây phiên gác canh dài, e ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài…”.
(Đan Trường hát https://www.youtube.com/watch?v=B0pgSXCwEjY)

Nếu xem lại ca từ các bài hát này, ta thấy chẳng có bài nào vi phạm các tiêu chí “chống cộng, phản động, đồi trụy” ở đây cả! Đó là những giai điệu gợi lên tình cảm nhân văn và quý giá mà người nhạc sĩ đã thể hiện được trong hoàn cảnh chiến tranh. Trong khi bộ mặt văn hóa hiện nay rơi vào thảm trạng tệ hại, cần bỏ công sức để chấn chỉnh và phát huy những giá trị tốt đẹp thì các quan “rách việc” đi xét lại việc cấp phép mà chính mình đã đặt bút ký tên vào đó!
(11-3-2017)

Ghi chú thêm:

Có khi nào có ai đó chạy chọt để được cấm không ha? Vì được cấm là hình thức quảng cáo không công làm cho các bản nhạc này nổi tiếng hơn nữa. Người ta chẳng có ai để ý đến nó, bây giờ nhiều người lại để ý đến các bản nhạc này hơn nữa. Do đó cấm là hình thức quảng cáo không công cho các bản nhạc này? Có lý không các bạn ???

Tin BT chiều muộn ngày 12-3-2017, tại Sài Gòn:

From facebook:  Trần Bang added 2 new photos — with Nguyen Thanh Loan and Võ Hồng Ly.
Tin BT chiều muộn ngày 12-3-2017, tại Sài Gòn:

Dù từ chiều qua, đêm, sáng chiều nay bạn Loan bị 6 ” bánh canh” nhưng khi chúng rút thì Thanh Loan vẫn ra đường Nguyễn Oanh trước UBND phường 6, Gò Vấp đòi:

” cá cần nước sạch , dân cần minh bạch” ( ảnh 1)

Bạn Hồng Ly, sáng bị truy đuổi, bị giả đánh ghen, khi thoát vẫn xuống đường ( ảnh 2) bờ sông Sài Gòn giăng biểu ngữ ” Formosa cút”!

Bánh canh vừa rút
Truy đuổi kết thúc
Sài gòn lên tiếng
Fomosa cút!

Thanh Loan tuyệt vời
Hồng Ly can đảm
Khen hai bạn trẻ
Sống không vô cảm
Không cam cúi đầu
Không để giặc Tàu
Cùng lũ bán nước
Đầu độc Dân Nam!

P/s ảnh FB Võ Hồng Ly và Nguyễn Thanh Loan

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 1 person, standing, sky and outdoor

Việt Nam: ‘Tập Hợp Quốc Dân Việt’ kêu gọi biểu tình ngày Chủ Nhật

Việt Nam: ‘Tập Hợp Quốc Dân Việt’ kêu gọi biểu tình ngày Chủ Nhật

Đông đảo giáo dân Công Giáo ở Nghệ An biểu tình ngày 5 Tháng Ba, đòi đuổi Formosa khỏi Việt Nam. (Hình: GnsP)

SÀI GÒN (NV) – Hiện đang có lời kêu gọi biểu tình trên toàn quốc tại Việt Nam vào ngày Chủ Nhật, 12 Tháng Ba, “để bảo vệ sự sống và cứu quốc dân thoát Tàu Cộng” theo lời kêu gọi của “Tập Hợp Quốc Dân Việt.”

Trên nhiều mạng xã hội, người ta thấy đang có những lời kêu gọi tổng biểu tình trên cả nước Việt Nam của tổ chức này, có sự tham gia cổ võ của Linh Mục Nguyễn Văn Lý, cựu tù nhân lương tâm hiện đang bị giam lỏng tại nhà hưu dưỡng Tổng Giáo Phận Huế.

“Kính thưa quốc dân đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, cảm ơn quốc dân đồng bào đã hưởng ứng đồng loạt biểu tình vào ngày Chủ Nhật, 5 Tháng Ba, vừa rồi. Tuy chưa thành công như mong đợi, nhưng bước đầu đã đạt được phần nào hiệu quả phấn khởi, dù ở quốc nội, quốc dân đã phải chịu đựng và vượt qua quá nhiều thử thách rất khắc nghiệt.”

Lời kêu gọi biểu tình lần thứ hai cho biết như vậy và kêu gọi mọi người “Tiếp tục biểu tình ôn hòa toàn diện vào Chủ Nhật, 12 Tháng Ba, kỷ niệm 43 năm và 29 năm Tàu Cộng đánh chiếm Hoàng Sa-Trường Sa.”

Lời kêu gọi nhắc nhở mọi người: “Chỉ cần 1 giờ, tự chọn lúc phù hợp sáng chiều, với các nhóm nhỏ 500-1,000-2,000-3,000& người dân, của một khu phố, một phường, một xã&, tại một mặt bằng có sẵn như sân chùa, sân đình, sân nhà thờ, sân trường học, sân bóng&. Tay cầm cờ Ngũ Sắc Tinh Kỳ/Linh Kỳ của quốc tổ. Nếu được, nên đồng loạt mặc áo trắng. Không đi xa. Không cần mang theo nước uống. Xong về nhà ngay. Giảm tối đa mọi chi phí. Luôn phải hết sức thận trọng ngăn chặn và đề phòng bẫy bạo lực, tạo cớ để đàn áp, giải tán dân hoặc ngăn cản biểu tình lần sau. Tập Hợp Quốc Dân Việt cần phải luôn chứng tỏ là một tập hợp hòa bình toàn diện. Luôn dùng các khẩu hiệu hoặc biểu ngữ ôn hòa, ngắn, và rõ ý.”

Ngày Chủ Nhật, 5 Tháng Ba, hưởng ứng lời kêu gọi của Tập Hợp Quốc Dân Việt, người dân tại nhiều tỉnh thị gồm cả Sài Gòn, Hà Nội, Nghệ An xuống đường với các biểu ngữ cầm tay. Đặc biệt, hàng ngàn giáo dân Công Giáo tại nhiều giáo xứ tỉnh Nghệ An hăng hái biểu tình rầm rộ.

Công an đã bắt giữ, đánh đập một số người tham dự biểu tình ở Sài Gòn và Hà Nội. Rất nhiều người nổi tiếng trong phong trào vận động dân chủ hóa Việt Nam đã bị công an canh gác chặt chẽ tại nhà, không thể tham dự.

Trong khi có lời kêu gọi biểu tình, một tổ chức khác có tên là “Nhóm Biển Xanh” phổ biến một bản thông cáo báo chí thu thập chữ ký đồng thuận yêu cầu của nhân dân về việc đòi hỏi chính phủ phải minh bạch hai thông tin quan trọng sau khi thảm họa xảy ra vì hai nội dung này không nằm trong danh mục “Bí mật nhà nước.”

Đó là đòi hỏi nhà cầm quyền “Minh bạch văn bản ký kết thỏa thuận đền bù sau thảm họa.” và “Minh bạch công nghệ xử lý xả thải mới của Formosa Hà Tĩnh sau thảm họa.”

Theo nhóm này, họ “thực hiện kêu gọi nhân dân ký trực tiếp trên giấy vì như thế có giá trị kiến nghị, không ký online vì hiện nay quy chế kiến nghị của nhà nước chưa có kênh chính thức tiếp nhận kiến nghị qua email, website mà đòi hỏi phải ký trực tiếp trên giấy.” “Đồng thời, việc này cũng góp phần thu hút sự quan tâm của nhân dân đối với các vấn đề lớn của đất nước.”

Nhóm Biển Xanh cho hay họ “thúc đẩy và thực hiện dự án này hoàn toàn vì muốn ngăn ngừa sự tái phạm của thảm họa Formosa nói riêng và thảm họa môi trường khác nói chung. Sau khi đạt được mục đích đề ra, nhóm sẽ tự động giải tán.”

Nhóm cho biết: “Các chữ ký sau khi thu thập được sẽ được bảo mật kỹ lưỡng và không công khai, trừ khi có sự đồng ý của chính người ký. Sau khi tập hợp được từ 10,000-15,000 chữ ký trở lên, chúng tôi sẽ cử đại diện gửi kiến nghị chính thức đến các cơ quan đảng, nhà nước…” (TN)

Tạm dừng lưu hành 5 ca khúc trước năm 1975

Tạm dừng lưu hành 5 ca khúc trước năm 1975

11/03/2017  
Cục Nghệ thuật biểu diễn (Bộ VH-TT&DL) vừa quyết định tạm thời dừng lưu hành 5 ca khúc sáng tác trước năm 1975.

 

Các ca khúc bị tạm dừng phổ biến dù đã được cấp phép trước đó bao gồm: Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh – Minh Kỳ), Rừng xưa (Lam Phương), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương), Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Con đường xưa em đi (Châu Kỳ – Hồ Đình Phương).

Cục Nghệ thuật biểu diễn cho biết qua xem xét nội dung ca từ một số bài hát do Sở VH-TT TP.HCM cung cấp, hội đồng nghệ thuật thuộc Cục Nghệ thuật biểu diễn đã tổ chức thẩm định lại và thống nhất tạm thời dừng việc lưu hành một số bài hát đã cấp phép phổ biến để xem xét, xác minh, thẩm định trên cơ sở đối chiếu với bản nhạc gốc.

xem :RFA

LỚN TUỔI… và CUỘC SỐNG Ở HOA KỲ !!

 LỚN TUỔI… và CUỘC SỐNG Ở HOA KỲ !!

image

Sau hơn ba thập niên sinh sống và làm việc ở Mỹ, thỉnh thoảng anh em, bạn bè gặp nhau chúng tôi cũng bàn đến chuyện tương lai về hưu sẽ sống ra sao hay sống ở đâu.

Như ở mọi nơi trên thế giới, sau thời gian làm việc đóng góp cho xã hội, người dân Mỹ đến tuổi già cũng phải nghỉ hưu. Nhìn lại quá khứ rồi hướng về tương lai thì thấy nếu một người ra đời làm việc năm 25 tuổi, là khi mới tốt nghiệp đại học, đến 65 tuổi thì đã có 40 năm làm việc, khi đó là tuổi được hưởng trọn số lương hưu là tiền của chính mình và chủ đã đóng vào quỹ an sinh xã hội trong thời gian lao động.

Thực ra một người lao động Mỹ khi vừa bước vào tuổi 50 đã nhận được thư mời tham gia hội AARP (American Association of Retired Persons) – Hiệp hội người Mỹ Hưu trí – dù thời gian phải tiếp tục làm việc vẫn còn ít nhất 15 năm trước khi chính thức nghỉ hưu.

Thành lập từ năm 1958, AARP hiện có gần 40 triệu hội viên trên toàn quốc. Hội viên đóng lệ phí 16 đô là một năm và sẽ thường xuyên nhận được tạp chí với nhiều thông tin liên quan đến chính sách và sức khoẻ của lớp người ở tuổi 50 hay cao hơn. Hội cũng vận động hành lang cho quyền lợi của người đã nghỉ hưu hay sắp sửa. Là hội viên, khi thuê xe, đặt phòng khách sạn, mua các loại bảo hiểm còn được giảm giá ít nhiều.

Rất ít người Mỹ về hưu ở tuổi 50 và ngay cả tuổi 55 hay 60 cũng còn ít. Trừ người thật giầu hay những ai là công chức thành phố, tiểu bang, liên bang, là thành phần cảnh sát, cứu hỏa hay giáo chức với quỹ hưu bổng riêng và có thể nghỉ hưu sau 25, 30 năm trong những nghề đó.

Theo Sở Thống kê Dân số, tuổi hưu trung bình của người Mỹ là 62 và thời gian sống hưu là 18 năm.

Về tiền hưu trí, quỹ an sinh xã hội chỉ cho lãnh sớm nhất khi 62 tuổi. Một người về hưu ở tuổi đó thì còn phải tự lo bảo hiểm y tế trong ba năm nữa cho đến 65 tuổi là lúc được nghi danh vào chương trình bảo hiểm y tế của chính phủ dành cho người cao tuổi, tức Medicare. Vì vậy, dù 62 tuổi nhưng nhiều người vẫn còn đi làm để có bảo hiểm sức khoẻ từ nơi làm việc, nếu không phải tự bỏ tiền ra mua thì một tháng có thể phải chi cả nghìn đô cho một người, mà nếu chỉ có lương hưu duy nhất là tiền an sinh xã hội thì sẽ không đủ chi tiêu.

Ngân sách quỹ an sinh xã hội và y tế của liên bang là do chính tiền của người lao động đóng vào và do chính phủ quản lý. Hiện nay thuế Medicare ở mức 2.9% số lương, cá nhân đóng một nửa, chủ đóng một nửa. Cũng như thuế cho quỹ an sinh xã hội là 12.4% và người đi làm đóng một nửa, tức 6.2%, chủ chịu một nửa.

image

Thuế an sinh xã hội có giới hạn, chỉ đóng đến mức lương 113,700 đô cho năm 2013, tăng lên mức 117 nghìn cho năm 2014 và tiếp tục tăng đến 165,600 vào năm 2022. Số lương cao hơn những mức nêu trên không phải chịu thuế này. Còn thuế y tế Medicare không có giới hạn mức lương.

Như thế chính phủ lúc nào cũng thu hai khoản tiền thuế, tổng cộng là 7.65% từ lương công nhân. Những ai làm chủ cơ sở thương mại hay làm việc riêng cho chính mình thì phải đóng gấp đôi, vừa là thợ vừa là chủ, tức 15.3% tổng số thu nhập Không thể trốn vào đâu được. Các chủ nhân không làm kế toán rõ ràng cho các khoản thuế này sẽ bị phạt nặng. Dưới thời Tổng thống Bill Clinton, ông bổ nhiệm một phụ nữ vào nội các, trước khi được Thượng viện phê chuẩn thì báo chí phanh phui sự việc bà này đã có mướn người giúp việc trong nhà nhưng không khai và không đóng thuế an sinh xã hội cho người làm, như thế là phạm luật khiến bà phải rút lui khỏi chức vụ được đề cử.

Ngân sách hiện tại của quỹ an sinh xã hội đang cạn dần vì thành phần trẻ vào đời làm việc ít đi, trong khi đó số người già càng nhiều và càng sống lâu, trung bình đến 81 tuổi cho phụ nữ và 76 cho nam giới. Trước đây cứ 4 người đi làm đóng thuế để trả cho một người nghỉ hưu, nay con số này xuống còn 2.5 và theo một ước tính của cơ quan nghiên cứu Quốc hội, đến năm 2033 quỹ chỉ còn đủ để trả 77% tiền hưu của người được hưởng.

Số tuổi để hưởng trọn vẹn phúc lợi tài chánh khi về hưu ngày càng tăng lên. Trước đây là 65 tuổi cho những ai sinh năm 1938 trở về trước. Luật mới qui định người sinh từ năm 1943 đến 1954 thì tuổi hưu là 66, từ 1955 đến 1959 mỗi năm tăng lên hai tháng tuổi hưu. Sinh sau năm 1960 thì đến 67 tuổi mới được hưởng lương hưu trọn vẹn. Nếu nghỉ hưu non vào năm 62 tuổi, tiền an sinh xã hội chỉ được khoảng 70% so với lương về hưu đúng tuổi. Cùng với việc tăng tuổi hưu, thuế an sinh xã hội và thuế y tế Medicare cũng tăng lên.Theo Tổ chức Hợp tác Kinh tế và Phát triển (OECD), số người Mỹ ở tuổi từ 65 đến 69 vẫn còn làm việc là 20%, so với Anh 10%, Đan Mạch 9%, Na Uy và Thụy Sĩ 7% trong khi Đức, Hà Lan 3% còn Pháp, Ý chỉ có 1%.

Hiện nay phúc lợi an sinh xã hội trung bình cho một người Mỹ nghỉ hưu là 1230 đô la một tháng. Dù không còn nợ nhà, nhưng số tiền này cũng khó đủ cho một người sống riêng biệt vì các khoản chi tiêu bao gồm thực phẩm, điện nước, xăng dầu, bảo trì xe, thuế nhà đất. Vì thế chính phủ còn có phụ cấp SSI – Supplemental Security Income, người Việt thường gọi là tiền già hay tiền bệnh – phụ cấp tiền thuê nhà, giảm giá điện ga cho người nghèo.

Trong thực tế ngày nay, với tiền an sinh xã hội không thôi, nhiều người cao niên chỉ đủ sống. Vì thế trong lúc còn làm việc chính phủ khuyến khích tiết kiệm thêm bằng cách bỏ tiền vào các quỹ 401(k) hay IRA. Với quỹ 401(k) có khi chủ nhân cũng đóng góp thêm vào cho công nhân và có giới hạn vài trăm đô một tháng. Số tiền tiết kiệm sinh lời và sẽ không bị đánh thuế, nhưng không được rút ra cho đến năm 60 tuổi hay cao hơn để chi tiêu lúc về hưu.

Hiện nay, một cặp vợ chồng bắt đầu về hưu năm 2013 vào tuổi 65 hay cao hơn thì mỗi tháng một người lãnh khoảng 2500 đô tiền an sinh xã hội. Nếu nợ nhà đã trả hết, với 5 nghìn đô là dư tiêu trong một tháng cho hai người. Ốm đau, thuốc men có chính phủ lo.

Với số tiền đó thì có thể bàn đến việc nghỉ hưu ở một nước ngoài. Nhưng trở ngại duy nhất là Medicare vì dịch vụ y tế này chỉ cung cấp cho cư dân sống tại Mỹ. Sống ở nước khác, phải tự mua bảo hiểm y tế riêng ở nơi đó. Vì thế nhiều người Mỹ nếu quyết định nghỉ hưu ở nước ngoài họ thường chọn nơi có mức sống rẻ, hệ thống y tế tốt hay những nơi gần Hoa Kỳ, như nam Mỹ và các đảo quốc trong vùng biển Caribbean, phòng có gì khẩn cấp cũng chỉ vài giờ bay là đã về lại Mỹ để được chăm sóc y tế.Một khảo sát mới đây của nternationalLiving.com xếp hạng mười nơi tốt cho người Mỹ và Canada nghỉ hưu là Ecuador, Panama, Malaysia, Mexico, Costa Rica, Uruguay, Colombia, Spain, Thailand và Malta.

Nhiều người Mỹ gốc Việt làm việc đã gần 40 năm, nay nghỉ hưu cũng có khả năng tài chính để ra nước ngoài sống, nhưng về Việt Nam có thể khó vì xa xôi và nhất là điều kiện y tế chưa tốt cho tuổi già. Với một số người Việt cao tuổi ở Mỹ chuyện về Việt Nam sống còn là điều không thể vì đang nhận phúc lợi xã hội và y tế qua chương trình phụ cấp của chính phủ dành cho người già. Khi nhận phụ cấp thì chỉ có thể ra nước ngoài chơi ít tuần, còn nếu ở lâu các khoản trợ cấp sẽ bị cắt.

Bạn bè chúng tôi trong lứa tuổi sấp xỉ 60 cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện hưu và cũng có đề nghị nếu vào nhà tập thể cho người cao tuổi thì cũng tìm nơi sống chung để chiều chiều lai rai nhậu, đàn hát bên nhau cho vui những lúc cuối đời. 

BÙI VĨNH PHÚ

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

From facebook: Linh Nguyen‘s post.
Image may contain: 7 people, people sitting, suit and indoor
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and suit
Image may contain: 5 people, people standing and suit
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 1 person

Linh Nguyen added 5 new photos — with Tromly Nguyen and 5 others.

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

Tuy người đã chết nhưng cần nhắc lại để mọi người biết âm mưu thâm độc của csvn nhất là đồng bào ở hải ngoại.

(Trích trong tập Hồi Ức Trịnh Xuân Thanh sẽ do Hiếu Bùi – Sinh Coong phát hành trong thời gian tới ) .

Chuyện ông Nguyễn Cao Kỳ về nước ngày 14/01/2004 đã làm xáo động cộng đồng người Việt hải ngoại , nhất là những người của VNCH trước 1975 .

Người đầu tiên ông Kỳ gặp ở VN là ông Võ Viết Thanh lúc đó là Trung tướng , Tổng cục trưởng tổng cục An ninh .
Ông Thanh trước đây làm chủ tịch UBND thành phố HCM và nổi tiếng trong vụ Minh Phụng .

Có 1 ông trưởng phòng của 1 Ngân hàng nhà nước tại Sài gòn đã về hưu kể với tôi là Minh Phụng muốn vay được tiền của Ngân hàng lúc đó thì phải chi cho ông Võ Viết Thanh 15% .

Khoản nợ Minh Phụng vay của ngân hàng theo báo chí nêu ra là 6.000 tỷ tức là ông Thanh này có ít nhất 900 tỷ tiền hồi đó 1991-1997 .

Thực hư không biết thế nào nhưng Ông Võ Viết Thanh được điều ra Bộ CA làm Tổng cục trưởng Tổng cục an ninh còn ông Minh Phụng thì đi ngủ với giun .

Ông Nguyễn Cao Kỳ về nước là để hoàn tất Nghị quyết 36 của Đảng về vấn đề Người Việt Hải Ngoại khi Bộ chính trị thấy được dòng tiền kiều hối là tài nguyên vô hạn nếu biết khai thác tốt .

Trung ương đảng biết rõ tướng Nguyễn Cao Kỳ là 1 vị tướng ưa sỹ diện và chống cộng đến cùng , nên nếu lôi kéo được ông Kỳ về nước là thành công rất lớn và tiếng nói của ông Kỳ sẽ như 1 chiếc máy bơm để bơm Kiều hối về Việt nam .

Không phải dễ dàng tìm được người nói chuyện với ông Kỳ và thuyết phục ông ấy về nước và Trung ương đảng đã nghĩ ngay đến bố tôi là ông Trịnh Xuân Giới .

Sở dĩ Trung ương đảng chọn bố tôi vì họ biết bố tôi có 1 người anh ruột cùng cha khác mẹ đi vào Nam 1954 đó chính là Ông Trịnh Xuân Ngạn – trước đây là Chánh án Pháp viện tối cao của VNCH .

Bác Ngạn tôi lại có người con Trai là Trịnh Xuân Thuận, một nhà thiên văn học nổi tiếng đang sống tại Pháp và mối quan hệ giữa bác Ngạn tôi và ông Nguyễn Cao Kỳ thời VNCH là rất tốt .

Trưởng ban dân vận Trung ương lúc đó là ông Nguyễn Minh Triết tức Sáu Phong đã vội vàng đưa bố tôi về làm Phó ban dân vận Trung Ương để thực hiện nhiệm vụ này .
Ông Sáu Phong vừa dốt nát lại vừa tham nên Trung ương đảng biết là cỡ như ông Sáu Phong mà sang Mỹ thì ông Kỳ sẽ không bao giờ tiếp .

Bố tôi sang Mỹ không phải với tư cách là lính của ông Sáu Phong mà với tư cách là trợ lý của nhà ngoại giao Nguyễn Đình Bin .

Sau mấy lần trò chuyện với anh tôi là ông Trịnh Xuân Thuận thì ông Nguyễn Cao Kỳ đồng ý gặp bố tôi ông Trịnh Xuân Giới với tư cách là người đồng hương ở bên kia chiến tuyến .
Ông Kỳ khăng khăng nói , sang đây chơi thì chơi vui thôi , còn các ông đừng hòng dụ tôi về để bắt tôi .

Nhưng như người ta nói “ mưa dầm thấm lâu “ và “ Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền “ . Cuối cùng ông Nguyễn Cao Kỳ cũng chấp nhận về nước với cái giá 50 triệu đô la .

Trung ương đảng xác định bỏ 50 triệu đô để mỗi năm thu về hơn 10 tỷ đô thì quá lãi còn lãi gấp ngàn lần so với buôn vũ khí và heroin .

Và ông Nguyễn Cao Kỳ đã về nước với những phát ngôn cùng những hành động làm cho những người VNCH trước đây biết ông đều bất ngờ và buồn chán .

Con gái ông Nguyễn Cao Kỳ cũng được về nước đầu tư với những ưu đãi bất ngờ khi cô ta đầu tư vào chuỗi nhà hàng khách sạn Memory Longue tại Đà nẵng nhưng sau khi ông Kỳ chết thì ưu đãi cũng hết và còn bị chèn ép đủ thứ khiến cô ta phải rút hết về Mỹ chỉ để lại mấy cái cửa hàng bán thực phẩm chức năng và mỹ phẩm cùng hàng thời trang xách tay từ Mỹ về Việt nam .

Tôi kể ra chuyện này để khuyên đồng bào những ai đã nghe lời dụ dỗ về VN thì hãy tỉnh táo và nên làm như sau :

1, Rút hết vốn ra khỏi VN , dừng ngay lập tức các dự án đang định đầu tư vào VN .

2, Những ai đã mua nhà tại VN thì sắp tới phải ở VN ít nhất là 9 tháng . Nếu ở dưới 9 tháng thì nhà đó coi như là nhà cho thuê và phải đóng thuế gồm có 10% thuế VAT , 28% thuế thu nhập doanh nghiệp , thuếu thu nhập cá nhân , chưa tính là hàng trăm các khoản thuế và phí khác .

Vì vậy bà con hãy bán nhà và rút tiền ra khỏi VN ngay .

#hieubui

Hà Nội: Khám xong sản phụ hôn mê, bác sĩ Trung Quốc bỏ trốn

Hà Nội: Khám xong sản phụ hôn mê, bác sĩ Trung Quốc bỏ trốn

March 8, 2017

Nguoi-viet.com

Người nhà nạn nhân đang kể với phóng viên sự việc. (Hình: Báo Phụ Nữ Sài Gòn)

HÀ NỘI(NV)- Một phụ nữ mang thai 5 tháng đã hôn mê sâu sau khi được một bác sĩ Trung Quốc khám thai tại một Phòng khám tư nhân ở huyện Thanh Trì.

Truyền thông Việt Nam dẫn tin, sáng ngày 8 tháng Ba, ông Nguyễn Dương Trung, phó Chánh Thanh tra Sở Y tế Hà Nội cho biết, cơ quan chức năng không xác định được ông Zheng Zu Rong (Trịnh Túc Vinh), bác sĩ người Trung Quốc trực tiếp điều trị cho bệnh nhân Trần Thị Thu Thủy (29 tuổi), thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh tại phòng khám đa khoa 168 Thanh Trì, hiện đã bỏ trốn ở đâu không rõ.

Nói với báo Phụ Nữ Sài Gòn, ông Trung cho biết, sau khi có đơn tố cáo của bà Trần Thị H. người nhà của chị Thủy đề nghị công an điều tra việc chị Thủy bị hôn mê sâu, tiên lượng xấu sau khi được ông Vinh khám thai vào ngày 7 tháng Ba, Thanh tra Sở Y tế Hà Nội đã đình chỉ hoạt động của phòng khám trên, chờ kết quả điều tra của công an.

Trước đó, vào tối 5 tháng Ba, bà H., gọi cho em là chị Thủy nhưng một người lạ nghe điện thoại nói là em bà đang ngất và bị co giật. Sau đó bà H không liên lạc được với em mình  nữa. Một giờ sau thì có người gọi báo cho biết chị Thủy đang được cấp cứu tại Bệnh viện Bạch Mai. Liền sau đó, gia đình tìm hiểu thì được biết trước khi vào bệnh viện Bạch Mai, chị Thủy có đến khám tại một phòng khám ở Ngọc Hồi, huyện Thanh Trì.

Làm việc với gia đình chị Thủy, ngày 7 tháng Ba, ông Phương Văn Soạn, đại diện phòng khám cho biết, chị Thủy đến khám lúc 16 giờ ngày 5 tháng Ba. Ông Vinh đã khám và cho rằng chị Thủy mang thai 21 tuần, song “bị viêm âm đạo, có nhiều khí hư”, chỉ định xét nghiệm, siêu âm và dùng máy rung để rửa âm đạo.

Tuy nhiên, chỉ ba phút sau khi máy rung chạy thì chị Thủy khó thở, lên cơn co giật. Khi gọi được ông Vinh thì bệnh nhân đã sùi bọt mép. Khi thấy bệnh nhân như vậy, ông Vinh đã kêu y tá tiêm thuốc an thần chống co giật rồi gọi cấp cứu chuyển thẳng lên bệnh viện Bạch Mai rồi “biến mất”.

Tin cho biết, khi chuyển lên Bệnh viện Bạch Mai cấp cứu tên chị Thủy trong hồ sơ không phải tên thật mà là một tên hoàn toàn khác. “Tôi nghĩ phải có điều gì uẩn khúc vì nếu chỉ khám phụ khoa và siêu âm đơn thuần thì khó có thể dẫn tới co giật, hôn mê như vậy. Em tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có tiền sử bị bệnh tim hay động kinh”, ông Quân anh chị Thủy nói.

Theo bệnh viện Bạch Mai “thời điểm tiếp nhận, bệnh nhân Thủy đã hôn mê sâu, não bị tổn thương nặng toàn phần. Hiện bệnh nhân có tiên lượng xấu, mắt trắng, chết não”.

Điều khó hiểu là trong 3 năm qua, cơ quan chức năng liên tiếp phát hiện các sai phạm của phòng khám “trời ơi” này như: nhập cảng thuốc, thiết bị y tế không rõ nguồn gốc, quảng cáo quá khả năng, sử dụng thiết bị máy móc chưa được phép lưu hành…

Trước đây cũng đã có trường hợp chết người tại một Phòng khám đa khoa do bác sĩ Trung Quốc hành nghề. Sau khi bệnh nhân bị làm chết, toàn bộ các bác sĩ Trung Quốc cũng bỏ trốn ngay trong đêm nhưng không thấy cơ quan chức năng Việt Nam khởi tố. (Tr.N)

Những cái chết nơi công quyền cần được sáng tỏ

Hòa Ái, phóng viên RFA
2017-03-08
Ảnh thờ Lê Công Đức ở nhà.

Ảnh thờ Lê Công Đức ở nhà.

Hình do gia đình gửi RFA

Tình trạng chết ở các trụ sở công an mà gia đình của các nạn nhân cho là bị khuất tất vẫn diễn ra tại Việt Nam. Không những vậy, tình trạng này đã lan vào các đơn vị quân đội. Cụ thể là trường hợp của binh sĩ Lê Công Đức, thuộc lực lượng Hải quân, bị tử vong trong lúc trực ca gác.

Hòa Ái có cuộc trao đổi với cô Nguyễn Thị Trang, chị dâu của nạn nhân, về quá trình gia đình tìm kiếm công lý cho cái chết oan ức của người thân.

Binh sĩ Hải quân chết oan khuất

Cô Nguyễn Thị Trang: Sáng ngày 24/10/2016 thì đơn vị Lữ đoàn 147 có về gia đình và thông báo em của em đã bị tai nạn trong lúc đang làm nhiệm vụ. Đơn vị cho người nhà ra. Ra đến nơi thì được thông báo em của em mất đêm 23/10 rồi. Thiệt mạng là do đang thực hiện nhiệm vụ gác thì mất. Gia đình đòi gặp em của em thì người ta không cho gặp. Đến khoảng 2 giờ chiều hôm 24/10, người ta mới cho gặp, thấy em trai của em bầm tím hết cả người mà xác đang nằm dưới đất-nền nhà. Vào đến nơi thì người ta nhanh chóng mang đi ướp lạnh. Khoảng 4 giờ chiều thì người nhà mới được vào. Họ bảo gia đình đưa em của em về làm an táng luôn nhưng gia đình không đồng ý. Gia đình đòi phải làm rõ nguyên nhân cái chết của em em thì mới đưa về. Ở ngoài đó, ông cấp to là ông Quang (Đại tá Phạm Văn Quang) bảo gia đình đưa xác về an táng đi rồi đơn vị sẽ lo làm chế độ cao nhất cho em của em và sẽ điều tra nguyên nhân cái chết.

Kết luận thông báo em của em mất là do tự sát. Từ hôm đấy đến nay, gia đình đi kêu cứu ở tất cả các cơ quan đoàn thể từ địa phương đến trung ương mà chưa có một cơ quan nào giúp đỡ nên bố mẹ em phải đi kêu oan
-Chị dâu của nạn nhân

Hòa Ái: Những hình ảnh thi thể của binh sĩ Lê Công Đức được lan truyền trên các trang mạng xã hội là do Lữ đoàn 147 cung cấp cho gia đình?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ không. Lúc mở ra thì thấy trên người em của em bị toàn những vết bầm tím. Gia đình đòi cho chụp ảnh thì người ta không cho chụp. Mãi sau người ta mới cho chụp. Người ta khám nghiệm tử thi đêm hôm trước mà cũng không cho gia đình biết em của em đã mất.

Hòa Ái: Qua mạng xã hội, Hòa Ái ghi nhận, một số người quan tâm đến cái chết của binh sĩ Lê Công Đức, họ thắc mắc về số tiền gia đình nhận được, gọi là “hỗ trợ” hay là “bồi thường”? Dường như có sự không rõ ràng nào đó, phải không thưa chị?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ vâng. Lúc đầu người ta bảo hỗ trợ gia đình 3 triệu để đưa em của em về làm an táng. Rồi đến 5 triệu, 50 triệu và 100 triệu. Người ta nói là tiền hỗ trợ gia đình đưa về chứ không phải là tiền bồi thường. Gia đình em nhận được rồi. Nếu đó là tiền bồi thường sinh mạng thì gia đình không bao giờ nhận.

Đến sáng 25/10, trong lúc gia đình đang làm đám tang, ông Biều (Thượng tá Phạm Hữu Biều) đã lừa bố em ký thêm một văn bản nhận thêm 100 triệu nữa. Tang gia đang bối rối và mắt mũi bố em thì kèm nhèm không nhìn thấy nhưng vẫn ký vào. Không phải ký một bản mà ký đến 4 bản ghi “gia đình nhận viếng 100 triệu”, trong khi không đưa bố em đồng nào mà bắt bố em ký nhận 100 triệu.

Hòa Ái: Và yêu cầu của gia đình xác minh nguyên nhân gây tử vong đối với cái chết của người thân có được Lữ đoàn 147 đáp ứng không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Đến ngày 27/12 thì có kết luận thông báo em của em mất là do tự sát. Từ hôm đấy đến nay, gia đình đi kêu cứu ở tất cả các cơ quan đoàn thể từ địa phương đến trung ương mà chưa có một cơ quan nào giúp đỡ nên bố mẹ em phải đi kêu oan.

Gia đình kêu oan

16996346_1646125778738835_6401515106993159626_n-400.jpg
Người mẹ đi kêu oan cho con. Hình do gia đình gửi RFA.

Hòa Ái: Từ khi xảy ra vụ việc đến nay, gia đình có nhận được thông tin nào từ các binh sĩ đồng ngũ với Lê Công Đức hay không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ không, người ta không cho liên lạc. Vào trong đấy người ta cũng không nói, ai cũng bảo không biết.

Hòa Ái: Gia đình có liên lạc các cơ quan truyền thông trong nước để nhờ lên tiếng về cái chết mà gia đình cho là khuất tất?

Cô Nguyễn Thị Trang: Gia đình em có gửi lên rồi. Gửi lên VTC14, Báo Dân Trí Online với các cơ quan báo chí nữa. Em cũng không nhớ vì gia đình làm nhiều đơn lắm. Các cơ quan báo chí vào cuộc nhưng không dám đăng.

Hòa Ái: Trên các trang mạng xã hội cũng xuất hiện video clip bố mẹ của Lê Minh Đức, là ông Lê Công Khương và bà Bùi Thị Thủy mang di ảnh của con trai đi kêu oan. Họ đã đến những nơi đâu, thưa chị?

Cô Nguyễn Thị Trang: Bố mẹ đi từ Quảng Ninh, Hải Phòng, Hà Nội. Tại Quảng Ninh thì ở Lữ đoàn 147-Hải quân. Ở Hải Phòng thì tại Bộ Tư Lệnh. Còn lên Hà Nội thì đứng chỗ Cơ quan Chính phủ. Bố mẹ em tuổi già sức yếu vẫn phải đi kêu oan mà chưa có một cơ quan nào đứng ra giúp đỡ.

Người ta cứ hướng dẫn đi từ cấp dưới đến cấp trên. Nhưng gia đình đi đến cấp trên thì lại phải đi xuống cấp dưới. Gửi đơn nhiều lắm, từ cấp địa phương lên cấp tỉnh, cấp thành phố và cấp trung ương đều gửi hết
-Chị dâu của nạn nhân

Hòa Ái: Họ có gặp những trở ngại nào trong lúc đi kêu oan hay không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ có, người ta có ra giải tán. Ở Hải Phòng còn có một người công an dúi đầu mẹ em xuống, nhưng nhà em không ai chụp hình lại được nên không có chứng cứ gì.

Hòa Ái: Vậy, gia đình có được các cơ quan công quyền hướng dẫn thủ tục khiếu kiện như thế nào không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ có, người ta cứ hướng dẫn đi từ cấp dưới đến cấp trên. Người ta chỉ nói vậy thôi. Nhưng gia đình đi đến cấp trên thì lại phải đi xuống cấp dưới. Gửi đơn nhiều lắm, từ cấp địa phương lên cấp tỉnh, cấp thành phố và cấp trung ương đều gửi hết.

Hòa Ái: Trong những ngày tới, gia đình vẫn kiên trì theo đuổi việc khiếu kiện?

Cô Nguyễn Thị Trang: Gia đình em mong tìm rõ được nguyên nhân vì sao em của em bị chết và trừng trị những người gây ra tội ác cho em của em. Mong là pháp luật sẽ làm sáng tỏ vụ việc này để em của em ở nơi suối vàng được an nghỉ.

Hòa Ái: Cảm ơn thời gian chia sẻ của chị Nguyễn Thị Trang. Hòa Ái xin được thưa thêm, binh sĩ Lê Công Đức từng là đoàn viên ưu tú, đối tượng kết nạp Đảng Cộng sản Việt Nam, nhập ngũ lúc 22 tuổi, bị thiệt mạng khi đang công tác tại C1D476 Lữ đoàn 147 vùng 1 Hải quân. Thân phụ của binh sĩ Lê Công Đức là thương binh hạng ¾ mặt trận Tây Nam bảo vệ Tổ quốc.

Những phụ nữ Việt thành công trên đất Mỹ

Những phụ nữ Việt thành công trên đất Mỹ

Lan Hương, phóng viên RFA
2017-03-05
Dược Sĩ Christina Ngọc Cao (trái) và ông Mike Cattivera, đại diện Ban Tổ Chức trao giải Doanh Gia Xuất Sắc.

Dược Sĩ Christina Ngọc Cao (trái) và ông Mike Cattivera, đại diện Ban Tổ Chức trao giải Doanh Gia Xuất Sắc.

Photo courtesy of Christina Cao

Nhân tuần lễ mùng 8/3, Tạp chí Phụ nữ xin dành thời gian chia sẻ tâm sự của người phụ nữ thành danh trên đất Mỹ, lắng nghe những thử thách, sóng gió họ phải trải qua để có được ngày hôm nay.

Christina Ngọc Cao

Gác máy sau cuộc điện thoại với chị Christina Ngọc Cao (Cao Xuân Thanh Ngọc), Lan Hương thực sự ấn tượng với những gì mình được nghe qua vài phút đồng hồ. Một giọng nói dịu dàng bên đầu dây, một tấm lòng nhiệt tình chia sẻ, tâm sự dù công việc còn rất bận rộn; và hơn cả là những bất ngờ chị mang lại cho Lan Hương khi nghe chị kể về con đường sự nghiệp của chị.

Hiện tại chị Ngọc là Giám đốc hệ thống bệnh viện Prime Healthcare Service với hơn 40 bệnh viện nằm rải rác ở 14 tiểu bang Hoa Kỳ. Chị cũng được nhận giải thưởng của Hội Di Sản Á Châu (Asian Heritage Awards) và Bằng khen của Quốc Hội tiểu bang California trao tặng cho Doanh Gia Xuất Sắc.

Vì chị gan, liều nên chị nhận công việc đó và làm trưởng khoa cho 3,4 bệnh viện, làm Tổng giám độc cho khoa Dược của hệ thống bệnh viện lớn thứ 5 trên nước Mỹ. Và bây giờ hãng y tế này có đến 44 bệnh viện trên toàn nước Mỹ.
-Christina Ngọc Cao

Năm 1991, chị Ngọc lần đầu đặt chân đến nước Mỹ theo diện H.O, sau khi cha chị chịu 10 năm tù Cộng sản. Cô gái 16 tuổi khởi đầu cuộc sống nơi đất khách quê người với vốn tiếng Anh mà chị mô tả như “vịt nghe sấm”, văn hóa đất nước này chị cũng không rành. Nhưng trong thâm tâm cô gái đó luôn ấp ủ mơ ước được học hành đến nơi đến chốn để tự mở ra cho mình một cuộc sống mới.

Chị học từ từ, lúc đầu chị coi Sesame Street để học thêm tiếng Anh. Từ giai đoạn chị học ở trường Trung học đến khi lấy được bằng dược sĩ là 11 năm trời chị học liên tục, không bị đứt quãng. Đó là nhờ sự ủng hộ, khuyến khích của ba mẹ và anh chị em của chị. Sau khi học xong bằng dược sĩ chị làm thêm một năm về Residency để trau dồi thêm kiến thức. Sau đó chị đi làm dược sĩ cho bệnh viện thì cơ hội đưa đẩy, khi bệnh viện chị làm họ cần một người làm Trưởng khoa Dược, và muốn những người làm trong bệnh viện đó thử tài nên họ hỏi chị muốn thử không. Lúc đó chị chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng chị nghĩ cứ nhận rồi học hỏi sau. Vì chị gan, liều nên chị nhận công việc đó và làm trưởng khoa cho 3,4 bệnh viện, làm Tổng giám độc cho khoa Dược của hệ thống bệnh viện lớn thứ 5 trên nước Mỹ. Và bây giờ hãng y tế này có đến 44 bệnh viện trên toàn nước Mỹ.

Hiện tại bệnh viện nhỏ nhất trong hệ thống này có 75 giường bệnh, lớnn nhất là 600 giường. Và mỗi năm tiền quản lý thuốc men lên tới gần 500 triệu đô/ năm. Trách nhiệm nặng nề đè lên đôi vai người phụ nữ trẻ, chị chia sẻ rằng có những lúc công việc quá mệt nhọc, lại 3 đứa con nhỏ cần sự chăm sóc của mẹ, nên chị cũng “yếu đuối” nghĩ đến chuyện từ bỏ:

Khi chị nhận công việc này đứa út của chị mới có 9, 10 tháng. Lúc nhận việc họ nói chỉ phải đi công tác 1 lần/tháng nên chị nghĩ không đến nỗi. Nhưng rồi công ty lớn mạnh nhanh quá nên có nhiều khi chị bay 2, 3 tuần liên tiếp luôn. Chị cũng rất nhớ con, nhưng cũng may là chồng chị cũng ủng hộ vợ, ba mẹ chồng cũng phụ giúp chăm sóc mấy đứa nhỏ

Có lúc chị đóng luôn 2 va li quần áo. Đi 1 chuyến tối thứ Sáu về, rồi đến sáng thứ Hai lấy luôn vali kia để đi công tác tiếp vì không có thời gian mà sửa soạn.

Có những lúc về nhìn mấy đứa nhỏ, chị cũng nghĩ sao mà làm chi cho cực vậy, phụ nữ đâu cần phải xa con theo đuổi công việc như vậy. Nhưng rồi chồng chị khuyến khích, nói rằng những cơ hội như vậy chắc gì sẽ đến với chị lần 2, đó là lý do chị vẫn làm cồng việc này.

Chị Ngọc cũng chia sẻ trong niềm hạnh phúc rằng các con chị rất ngoan và học rất giỏi. Chồng chị cũng lựa chọn công việc dạy học, không bị gò bó thời gian để có thể phụ giúp chị chăm sóc con cái.

Nhân tuần lễ Quốc tế Phụ nữ, chị Ngọc cũng bày tỏ mong muốn rằng trong tương lai sẽ có nhiều người phụ nữ Việt Nam thành công trong mọi lĩnh vực của cuộc sống để xây dựng những hình ảnh đẹp, những tiếng thơm về người phụ nữ Việt Nam trong nước và hải ngoại.

Nguyễn Phúc Anh Lan

Kết thúc cuộc trò chuyện với một dược sĩ xuất sắc, Lan Hương có dịp được nghe một phụ nữ khác chia sẻ về chặng đường sự nghiệp của chị. Đó là chị Nguyễn Phúc Anh Lan, người đã có rất nhiều đóng góp cho ngành giáo dục Việt Nam và được đích thân Tổng thống Obama đề cử vào Hội đồng Quản trị Qũy Giáo dục Việt Nam năm 2012 và đến năm 2014 chị được bầu làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị của quỹ này.

nguyen-phuc-anh-lan-622.jpg
Chị Nguyễn Phúc Anh Lan, người đã có rất nhiều đóng góp cho ngành giáo dục Việt Nam và được đích thân Tổng thống Obama đề cử vào Hội đồng Quản trị Qũy Giáo dục Việt Nam năm 2012 và đến năm 2014 chị được bầu làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị của quỹ này. Screen capture

Qũy Giáo dục Việt Nam, tiếng anh là Vietnam Education Foundation được thành lập năm 2003, dự tính kéo dài đến năm 2018, là cơ quan do chính phủ liên bang Hoa Kỳ lập ra để hỗ trợ ngành giáo dục giữa Mỹ và Việt Nam. Hàng năm Quốc hội Hoa Kỳ dành khoảng 5 triệu đô la cho quỹ này để trao học bổng cho các nghiên cứu sinh, du học sinh được sang Mỹ học tập và đưa các giáo sư người Mỹ sang Việt Nam giảng dạy.

Trước khi được ông Obama đề cử, chị Lan đã nổi tiếng với nhiều hoạt động hỗ trợ nền giáo dục Việt Nam, và được biết đến với cương vị Chủ tịch Hội đồng quản trị hội Văn hóa Khoa học Việt Nam.

Chị Lan hân hoan “khoe” với Lan Hương:

Tôi sắp được nhận một huy chương Medal of Honor for Americanism ngày 17/3 của một tổ chức Phụ nữ toàn quốc bên Hoa Kỳ, gọi là Daughters of American Revolution tức là những người hậu duệ của những nhà cách mạng nước Mỹ. Mỗi một năm họ chọn một người không phải sinh ra ở đây, mà di dân đến Hoa Kỳ và trở thành công dân nước Mỹ, và có những đóng góp đáng kể cho cộng đồng ở đây”.

Chị Lan nói rằng chị hào hứng đi nhận giải thưởng này bởi vì đây là một vinh dự và có thể là một sự kiện để mọi người chú ý hơn đến cộng đồng người Việt tại Mỹ.

Chị có rất nhiều dự án trong tương lai để giúp cho những người phụ nữ Việt Nam tại vì phụ nữ Việt Nam mình khổ lắm. Ở Việt Nam vấn đề bạo hành trong gia đình, áp lực trong đời sống, và văn hóa về vai trò của người phụ nữ ở Việt Nam.

Năm nay là năm chị quyết định không đi làm công ty nữa, và cống hiến mọi thì giờ của mình để làm việc mình yêu thích nhất, đó là sử dụng giáo dục để thay đổi cuộc sống của mọi người.

Năm nay chị Lan cũng dự định sẽ mở một khóa học phát triển bản thân miễn phí cho mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, và đặc biệt là giới trẻ. Chị hào hứng chia sẻ rằng khóa học này chị sẽ đặt tên là Grace, có nghĩa là ân sủng, gợi ra một điều đẹp đẽ mà chị muốn gửi tặng mọi người.

Chị có rất nhiều dự án trong tương lai để giúp cho những người phụ nữ Việt Nam tại vì phụ nữ Việt Nam mình khổ lắm. Ở Việt Nam vấn đề bạo hành trong gia đình, áp lực trong đời sống, và văn hóa về vai trò của người phụ nữ ở Việt Nam.
-Nguyễn Phúc Anh Lan

Chị kể lại rằng vào thời điểm năm 2012 chị được Tổng thống bổ nhiệm, chị đã hạ quyết tâm là phải hoàn thành trách nhiệm thật tốt. Thời điểm đó chị đang làm việc toàn thời gian, và nhận thêm chức vụ tại Qũy Giáo dục Việt Nam, hỗ trợ chồng chị với trang web về giáo dục mang tên Học viện Công dân, và làm Chủ tịch Hội Văn hóa Khoa học Việt Nam. Đảm nhận 4 công việc cùng một lúc, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất trong sự nghiệp của chị:

Cái năm đó ông xã chị nằm trong nhà thương. Chị lại mới được bầu làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, bà giám đốc điều hành lại xin nghỉ việc. Có sự thay đổi nhân sự mà bà ấy chỉ cho có một tuần. Ban ngày đi làm ban đêm phải gọi skype về Việt Nam, rất là khó khăn. Nhưng mình có trách nhiệm thì mình phải làm thôi. Sau đó họ lại giao cho chị thiết kế một hệ thống mới, các chương trình dự án tin học. Đúng lúc luận án cần phải hoàn thành bản cuối cùng để bảo vệ. 4 công việc đó xảy ra cùng một lúc, nhưng điều làm chị đau khổ và ảnh hưởng nhiều nhất đó là sức khỏe của ông xã.

Khó khăn chồng chất khó khăn như vậy nhưng chị nói rằng có lẽ điều giúp chị mạnh mẽ vượt qua đó là niềm tin và hi vọng rằng chị sẽ làm được và chị chắc chắn sẽ làm được. Mỗi khi gặp trắc trở gì trong cuộc sống chị đều chia nhỏ vấn đề ra và tìm lời đáp cho từng mảnh nhỏ rồi ghép lại. Nếu lời đáp này không đúng, thì tìm câu trả lời khác, cứ như vậy cho đến khi vấn đề được giải quyết. Chị cũng luôn cố gắng tìm ra điều hay sau mỗi chuyện xảy ra với chị, dù là chuyện tốt hay xấu. Chị nói rằng nếu làm việc mà không có niềm tin vào chính mình thì rất khó thành công.

Lê Đình Ysa

159736-YSA.400.jpg
Cô Lê Ðình Ysa. Photo courtesy of Người Việt

Lan Hương xin dành phần cuối chuyên mục Tạp chí Phụ nữ tuần này để chia sẻ những tâm sự của chị Lê Đình Ysa. Chị là một dược sĩ nhưng mối quan tâm chủ yếu trong cuộc sống của chị lại là nghệ thuật. Hiện tại chị là giám đốc điều hành Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA), là một tổ chức bất vụ lợi, chuyên tổ chức những hoạt động về nghệ thuật như Đại hội Điện ảnh, Liên hoan phim, Thi Hội Hoạ Thiếu Nhi Tết Trung Thu hàng năm, triển lãm nhiếp ảnh, tranh, ra mắt sách, hòa nhạc, sân khấu kịch. Năm 2003, chị Ysa cũng là người giúp phục hồi nền ca nhạc cải lương ở Hoa Kỳ.

Chị chia sẻ những điều truyền cảm hứng cho chị để theo đuổi ngành nghệ thuật:

Mình rất thích những sinh hoạt này, tại vì nghệ thuật có thể đưa rất nhiều người khác nhau, nhiều lứa tuổi, thành phần trong xã hội, nhiều thế hệ, sắc tộc khác nhau đến gần với nhau bằng cách cùng đến để chiêm ngưỡng, thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật. Mọi người lại gần với nhau hơn qua những sinh hoạt nghệ thuật.

Hơn nữa, những người mình cùng làm việc chung cũng cho mình rất nhiều cảm hứng để mình làm công việc này. Những người cùng chung đam mê, lý tưởng như mình. Và cả những người nghệ sỹ rất tài hoa, cho mình được học hỏi rất nhiều, cũng là một lý do giúp mình tiếp tục công việc hiện tại.

Mặc dù rất đam mê với công việc nhưng chị nói rằng những khó khăn về mặt thời gian cũng gây cho chị rất nhiều áp lực. Hiện tại chị vẫn theo nghề dược sĩ để kiếm sống, nên không có nhiều thời gian để tham gia các hoạt động khác. May mắn có sự giúp đỡ của bạn bè, và gia đình mà chị có thể đi được quãng đường dài với nghệ thuật đến ngày hôm nay. Cũng trong cuộc trò chuyện với Lan Hương, chị Ysa gửi lời chúc tới tất cả chị em phụ nữ nhân ngày 8/3 năm nay:

Mình chúc tất cả các phụ nữ một ngày thật là vui, mà không chỉ một ngày mà 364 ngày còn lại cũng thật hạnh phúc. Rất mong các chị, các bác các cô đều được sự hỗ trợ từ gia đình để có thể hoàn thành những kế hoạch của mình một cách tốt đẹp.

Ngày nay dù văn hóa Việt Nam về vai trò của người phụ nữ đã có phần nào tiến bộ hơn, nhưng vẫn còn rất nhiều người chịu hi sinh sự nghiệp của mình để làm “người vợ đảm”. Nhân tuần lễ Quốc tế Phụ nữ, Lan Hương muốn trò chuyện về những tấm gương tỏa sáng trong sự nghiệp, hi vọng sẽ truyền cảm hứng cho những người muốn cống hiến cho cộng đồng, xã hội như chị Anh Lan, Ysa và Ngọc Cao. Tuy nhiên, Lan Hương tin rằng điều quan trọng hơn cả không phải là phụ nữ chọn làm gì, mà là sự hài lòng, hạnh phúc với lựa chọn ấy.

Bà đưa ông trốn viện về vì không lo nổi viện phí

Bà đưa ông trốn viện về vì không lo nổi viện phí

VietnamNet

Không có tiền chữa bệnh nên bà đưa ông trốn viện về nhà, để ông nằm trên giường lịm dần với tiếng thở nặng nhọc. Thân già héo hon khi vừa phải chăm chồng bạo bệnh, vừa phải nuôi đứa cháu nhỏ mà con gái “trót dại” rồi bỏ nhà đi biệt tích.

Đôi chân lấm bùn hớt hải chạy vào nhà rót nước mời chúng tôi. Bà Tuyết không giấu được những giọt nước mắt: “Bà mới ra thăm ruộng lúa về, bò nhà họ ăn hết 2 sào lúa bà cấy được. Giờ không biết mần răng đây. Họ đền cho bà 3 kg lúa để gieo lại, nhưng sức khỏe không có, chắc lại phải nhờ hàng xóm gieo lại lúa để có gạo mà ăn cháu ạ”. Bên góc giường, người đàn ông bị phù nề, sưng tấy chân tay đang nhắm mắt lại rên rỉ vì đau.

Người dân ở xóm nhỏ Trung Phú, xã Thạch Trung, TP. Hà Tĩnh thương cho hoàn cảnh của vợ chồng bà Tuyết (63 tuổi) và ông Võ Nguyên (66 tuổi) cùng đứa cháu Võ Thị Huyền Trang (5 tuổi). Mấy ngày qua họ đang sống nhờ vào bát cơm, chén nước của bà con lối xóm.

o TIEN VIEN PHI

Ông Nguyên nằm bất động trên giường với tiếng thở nặng nhọc khi trên mình mang đủ thứ bệnh mà không có tiền để nằm viện

Bài viết của một người đã xuống đường ở SG…

From facebook: Trần Bang shared Hoàng Mỹ Uyên‘s post.
Bài viết của một người đã xuống đường ở SG…
Image may contain: one or more people and outdoor
Hoàng Mỹ Uyên added a new photo to album: Chuyện.Follow

Mọi người tranh cãi chuyện dân xuống đường biểu tình hôm nay ở khắp nơi kể cả hải ngoại quá.

Một số tẩy chay cha nội Đào Minh Quân nào đó rồi tẩy chay luôn cuộc biểu tình nhưng vấn đề là lời kêu gọi không xuất phát từ ông này. Tát nước theo mưa dựng lại thể chế gì đó của ổng là chuyện của ổng. Ai cũng có quyền mơ ước. Kệ ổng. Ổng ở Mỹ, ngon về Hà Nội biểu tình. Còn lại bỏ ổng qua 1 bên đi. Đừng có gọi ổng là “thủ tướng” hay “tổng thống” , mắc ỉa

Một số hồ nghi lời kêu gọi nên không ủng hộ cuộc biểu tình. Cơ bản là sợ thương vong, đổ máu, sợ lực lượng mỏng không có tổ chức chặt chẽ. Về căn bản, người dân không thích đứng về phía hội đoàn, phe nhóm. Xuống đường là vì lợi ích công dân của chính mình. Đòi hỏi có tổ chức có kế hoạch là điều mâu thuẫn. Các hội nhóm còn bận chửi nhau mệt nghỉ, đợi mùa quít năm nào mới thống nhất được hội đoàn. Mà có có chắc gì dân đi, lợi ích, quyền con người của họ dễ nhập nhằng với lợi ích phe nhóm, tổ chức lắm. Đòi hỏi an toàn, được bảo vệ lẫn nhau, không muốn thương vong?? Người Mỹ có câu “freedom is not free”. Không có gì không trả giá mà tự nhiên có được trừ trúng số. Bảo vệ nhau hay không nó nằm ở ý thức, dân trí, đạo đức của từng người dân chứ không phải ở tổ chức. Ngũ sắc tinh kỳ được kêu gọi dùng và dân đã dùng. Lá cờ chung của dân tộc xoá tan mọi khác biệt về tôn giáo, phe nhóm, hội đoàn, lý tưởng, địa lý,…Lá cờ của dân tộc Việt.

Cơ bản là khi một người thường dân bước xuống đường đòi biển sạch thì đã là 1 bước chuyển biến của 1 xã hội dân sự. Còn khởi thuỷ, cha Lý kêu gọi có lý lẽ của cha cũng đã nói hết. Ai nghe thuận trí hợp bung dạ thì tay chân tự rục rịch. Cha Lý không làm ruốc đẻ trứng, ko làm tảo biển nở hoa, không làm dân mất biển mất miếng mưu sanh, không đem nỗi lo lắng hột muối con cá đặt vào lòng bá tánh mà phải đi biểu tình khơi khơi . Không có thành công hay thất bại ở một cuộc biểu tình. Mà chỉ có thành công hay thất bại ở lòng dân sau khi chính mình tham gia xuống đường ôn hoà và trải nghiệm trực tiếp mọi thứ thì tôi tin chắc, họ chủ động về tư duy, suy nghĩ, ý thức, hành động hơn bất cứ giáo sư, tiến sĩ, học giả nào đang cào phím trên mạng. Đau mới thấu.

Ai cũng có lý tưởng riêng mình, có người có lý tưởng to có người rất to. Dân đôi khi chỉ cần lý tưởng nhỏ bằng hột muối, con cá. Biển có thể bao la nhưng biển mặn nhờ muối. Biển bao nhiêu hột muối đố ai hay. Dân hồn nhiên lắm, dân nhỏ bé lắm nhưng dân làm được hết đó. Nâng thuyền cũng là biển, lật thuyền cũng là biển.

Tôi tin sức mạnh của biển và tôi tin những gì xuất phát từ hồn nhiên, tâm thiện.

Trả biển cho dân.

-Ubee Hoang-

#chuyệnlàng