Nhiều người Việt giành cái lợi về mình, không nghĩ đến ai!

Nhiều người Việt giành cái lợi về mình, không nghĩ đến ai!

  

Xung quanh việc gây ra tiếng ồn “hành hạ” người khác, một số người nước ngoài sống ở VN nhận định rằng: “Nhiều người Việt chỉ làm những gì mình thích, giành cái lợi về mình mà không hề nghĩ ảnh hưởng đối với cộng đồng”.

Một cửa hàng đặt cặp loa trước quán để phát nhạc trên đường Trần Não, Q.2, TP.HCM – Ảnh: XUÂN HƯNG

Chị Olivia Taylor nói: Một đất nước phát triển không chỉ cần mạnh về kinh tế mà ở nơi đó, người dân cần phải hành xử đúng mực, văn minh, tôn trọng luật pháp nhằm xây dựng một cộng đồng có văn hóa

* Chị Olivia Taylor (người Anh):

Sống trong đô thị như ở nơi không người

Lúc mới sang Việt Nam, tôi sống trong một căn phòng thuê ở Q.4 (TP.HCM). Hằng ngày, từ sáng sớm tinh mơ tôi đã bị làm phiền bởi những tiếng còi xe inh ỏi. Buổi chiều tối sau khi đi làm về, tôi lại tiếp tục bị “hành hạ” bởi các quán nhậu, quán karaoke gần đó đến tận nửa đêm, có lúc đến 1h-2h sáng.

Đó là chưa kể những ngày quán nhậu xảy ra cãi vã, ẩu đả, tôi ngồi trong nhà nghe tiếng la hét, chửi bới, đập phá đồ đạc và cảm thấy rất sợ hãi.

Một lần nọ, chịu hết nổi, tôi nhờ người bạn sang quán karaoke nhắc nhở khéo thì nhận được thái độ hết sức khó chịu từ chủ quán. Người này nói rằng cả khu phố không ai phàn nàn, vì sao một người nước ngoài mới đến như tôi lại có ý kiến và đề nghị nếu tôi thấy phiền thì hãy… dọn đi nơi khác.

Người chủ quán còn nói ở Việt Nam, chuyện hát karaoke ồn ào là điều hết sức bình thường (?!). Không thể tiếp tục chịu đựng nên hai tháng sau tôi đành phải chuyển nhà sang Q.7, ở một khu vực yên tĩnh hơn hẳn.

Tôi cho rằng chính quyền nên nghiêm khắc hơn trong việc xử phạt các hành vi gây ô nhiễm tiếng ồn, ảnh hưởng đến cộng đồng, hoặc quy hoạch những khu vực dành riêng cho buôn bán. Việt Nam là quốc gia có tốc độ phát triển rất nhanh nên thu hút nhiều người nước ngoài sang sinh sống và làm việc trong thời gian gần đây.

Song song với việc phát triển kinh tế, du lịch, Chính phủ nên có kế hoạch cải thiện và giữ gìn môi trường sống lành mạnh, văn minh. Những vấn đề tưởng chừng nhỏ nhặt như tiếng ồn, vệ sinh công cộng, ý thức tham gia giao thông… đóng vai trò rất quan trọng trong việc xây dựng hình ảnh của TP.HCM nói riêng và Việt Nam nói chung trong mắt bạn bè quốc tế.

* Anh Paul Smith (người Anh):

Sao lại bóp còi xe vô tôi vạ thế nhỉ?

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Việt Nam là tình hình giao thông quá hỗn loạn, mà biểu hiện rõ nhất chính là cách bóp còi xe vô tội vạ của người dân. Tại Anh, chúng tôi chỉ bóp còi khi muốn cảnh báo nguy hiểm cho các tài xế khác, hoặc xin đường trong một số trường hợp thực sự cấp thiết.

Bóp còi ở các khu vực dân cư, bệnh viện hoặc trong khoảng từ nửa đêm đến 7 giờ sáng bị xem là hành vi thiếu văn hóa và có thể khiến bạn bị phạt nặng.

Trong khi đó, tại Việt Nam, tôi nhận thấy người dân có xu hướng bóp còi để… giành đường và làm điều này bất cứ khi nào họ muốn, gây ra khung cảnh giao thông rất hỗn loạn, đặc biệt là trong giờ cao điểm.

Ngoài ra, nhiều cửa hàng tại Việt Nam, đặc biệt là cửa hàng quần áo, thường xuyên dùng loa phát nhạc để thu hút sự chú ý của người đi đường. Thậm chí một số cửa hàng nằm gần nhau đã cạnh tranh bằng cách thi xem bên nào mở nhạc to hơn.

Điều này cực kỳ gây khó chịu vì tiếng nhạc rất chát chúa. Có lần, tôi mắc kẹt trong đám kẹt xe, trong khi ngay gần đó là một cửa hàng bán quần áo đang mở nhạc inh ỏi. Ngay cả trong khung cảnh hỗn loạn với đầy tiếng còi, chủ cửa hàng cũng không tắt nhạc.

Ở Anh, ngay từ nhỏ trẻ em đã được dạy dỗ rất kỹ về việc không gây ra các tiếng ồn khi không cần thiết.

Bên cạnh đó, chính phủ cũng có quy định rất rõ ràng về các mức phạt dành cho tài xế bóp còi không đúng mục đích, cho những người gây tiếng ồn làm ảnh hưởng đến người khác, đặc biệt là trong khoảng từ nửa đêm đến sáng. Đồng thời quy hoạch những khu phố dành riêng cho cửa hàng, nhà hàng, quán bar…

* Anh Andrew James Carmichael (người Úc):

Lái xe theo kiểu “Tôi đi ngay – tôi đi trước”

Tôi đã sống ở Việt Nam 10 năm và hiện đang sống tại Nha Trang. Từ những gì chứng kiến, tôi rút ra bài học ngắn gọn là cần lòng khoan dung và thấu hiểu về văn hóa để chấp nhận và tránh những cảm giác tiêu cực mà sự ồn ào của những người hàng xóm có thể mang lại.

Rất nhiều người Việt thường hay tụm năm tụm bảy gây ồn ào hàng xóm láng giềng. Người nước ngoài ở Việt Nam biết khoan dung sẽ không chấp nhất những người hàng xóm của mình.

Tuy nhiên, điều mà tôi trăn trở nhất là đa số người cầm lái ở Việt Nam tư duy theo kiểu: “Tôi đi ngay – Tôi đi trước”. Tư duy này có thể không nguy hiểm khi đi xe đạp, nhưng với xe máy thì lại khác. Nếu bạn muốn giúp người thân của mình tránh xa bệnh viện, hãy bắt đầu bằng việc giúp họ lái xe có trách nhiệm.

Cái thiếu đầu tiên trong giao thông ở Việt Nam là thiếu lịch sự. Hãy học về luật giao thông – bạn sẽ biết ai có quyền được đi trước và ai phải nhường đường. Hãy để dòng xe cộ chuyển động trong trật tự và như thế sẽ giúp việc lưu thông nhanh hơn.

Tư duy “Tôi đi ngay – Tôi đi trước” rồi bất chấp đi vào đường cấm, rẽ tạt đầu xe người khác mà không thèm xinhan hoặc vừa bật xinhan là một kiểu tự khoác lên mình hậu quả nguy hiểm, chưa kể là gây họa cho người khác.

Đối với tôi – người thường xuyên đi xe máy ở Việt Nam – điều tệ nhất là việc dùng đèn pha mà người lái xe còn không thèm biết mình đang dùng chế độ đèn này. Đèn pha không chỉ đơn giản là tín hiệu đèn màu xanh mờ mờ ở đầu xe máy của bạn. Đèn pha sẽ khóa tầm nhìn của người chạy xe chiều ngược lại, khiến họ không thấy được rõ ai, cái gì ở phía trước.

Ngoài ra, còn kể đến nỗi phiền toái khi chạy xe máy ở Việt Nam là học sinh chạy hàng hai hàng ba, những người vừa chạy xe vừa nghe điện thoại, hay hai xe máy chạy song song và hai người lái xe thì vô tư tám chuyện với nhau.

* Ông Wayne Jordan (người Anh):

Ông Wayne Jordan – Ảnh: NVCC

Ở Anh, gây ồn có thể bị phạt tù

Tôi đã sống ở Việt Nam được hơn 2 năm. Dường như ngày nào tôi cũng thấy phiền vì tiếng ồn ở đây. Tôi không hiểu vì sao người ta lại có thể nghĩ là mình muốn mở loa to cỡ nào cũng được? Có lẽ là vì họ không quan tâm hay tôn trọng những người xung quanh.

Tôi thấy người ta cũng không sợ công an, chẳng ai bị bỏ tù vì tiếng ồn cả, nên dù có bị chính quyền địa phương nhắc nhở thì ngay sau khi lực lượng chức năng đi khỏi là họ lại tiếp tục mở loa to.

Tôi nghĩ nếu người ta bị bỏ tù khi tái phạm sẽ có sự thay đổi. Chúng ta nên nâng cao nhận thức của mọi người trong chuyện này, cụ thể là tăng cường giáo dục về tác hại của tiếng ồn lên người khác.

Một điều khác khiến tôi khá bực mình ở Việt Nam là có nhiều người hay… tiểu bậy ngoài đường. Hành vi đó cực kỳ bất lịch sự. Ở nước tôi, mọi người đều hiểu rằng phải tôn trọng những người xung quanh mình.

Tất nhiên là cũng có trường hợp người ta tiệc tùng ồn ào quá đà, nhưng thường là cảnh sát và lực lượng chức năng địa phương sẽ nhắc nhở. Nếu sau ba lần nhắc nhở mà vẫn tái phạm thì người vi phạm có khả năng sẽ bị bỏ tù hoặc bị buộc phải dọn đi nơi khác nếu đó là nhà họ thuê.

Nhật bắt 5 người Việt thực hiện 45 vụ trộm cắp

Nhật bắt 5 người Việt thực hiện 45 vụ trộm cắp

5 người Việt hôm qua bị cảnh sát Nhật Bản bắt giữ sau khi đột nhập hàng chục nhà dân để trộm tài sản. 

Cảnh sát Nhật Bản. Ảnh minh họa: Kyodo

Cảnh sát Nhật Bản. Ảnh minh họa: Kyodo

Yahoo Japan đưa tin các nghi phạm trên nằm trong độ tuổi từ 23 đến 33, bị cảnh sát tỉnh Hyogo bắt giữ và thẩm vấn hôm 20/12 với cáo buộc đột nhập, trộm cắp tài sản. 

Cảnh sát cho biết họ đã tiến hành 45 vụ trộm từ tháng một đến tháng ba năm nay, tại các tỉnh Hyogo, Aichi, Gifu và Osaka, trong đó có 8 vụ đã bị truy tố. Số tài sản bị trộm ước tính hơn 8,8 triệu yen (tương đương 78.000 USD hay 1,7 tỷ đồng). 

5 người Việt trên quen nhau qua Facebook, là các du học sinh và thực tập sinh. Tại cơ quan điều tra, họ đã thừa nhận hành vi phạm tội và cho biết trộm đồ rồi đem bán lại cho người Việt nhằm kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt ở Nhật Bản. 

Nhóm nghi phạm thường theo dõi đồng hồ điện ở các ngôi nhà để biết nhà nào không có người và đột nhập vào trong, lấy cắp tài sản.

Anh Ngọc

Chuyện của chiếc xe màu vàng ở Mỹ

 

Chuyện của chiếc xe màu vàng ở Mỹ

  

Đây là đoạn clip ghi lại cảnh chiếc xe buýt vàng tại Mỹ đỗ gần lề đường để trả học sinh khiến người xem thán phục. Các xe dù cùng hay ngược chiều đều lập tức dừng lại cách một đoạn khá xa. Mọi người rất kiên nhẫn tuân thủ luật lệ này.

Đoạn video do anh Tuấn La, hiện đang sống tại thành phố Alpharetta, bang Georgia (Mỹ), ghi lại trong lúc đưa con đến trường và đăng tải trên Facebook cá nhân. Qua hình ảnh trong clip có thể thấy, khi chiếc xe buýt vàng đỗ gần lề đường để trao trả học sinh, các ô tô khác dù là cùng hay ngược chiều đều lập tức dừng lại, cách chiếc xe buýt một đoạn khá xa.

Xe Bus ở Mỹ

Trên thực tế, hình ảnh này đã trở nên rất đỗi quen thuộc với người tham gia giao thông ở Mỹ. Theo quy định của chính phủ, những chiếc xe buýt vàng đưa đón học sinh tới trường như thế này luôn là phương tiện được ưu ái nhất.

– Văn hóa nhường đường cho xe buýt học sinh ở Mỹ

Tại Mỹ, những chiếc xe buýt vàng đưa đón học sinh tới trường như thế này luôn là phương tiện được ưu ái nhất. Vậy nguyên nhân nào dẫn tới hành động “nhường nhịn” của các tài xế Mỹ?

Trước tiên, người Mỹ luôn coi trọng và muốn trẻ em được ở trong điều kiện an toàn nhất. Nhiều đứa trẻ vì quá nhỏ để có thể hiểu được về những nguy hiểm khi tham gia giao thông. Vì thế, người lớn cần có trách nhiệm và thận trọng hơn khi thấy những đứa trẻ băng qua đường hay tham gia giao thông.

Thứ hai, đó là điều luật mà các tài xế phải tuân thủ. Nếu bạn bất chấp luật pháp, lái xe vượt lên trên xe buýt đưa đón học sinh thì bạn sẽ bị phạt rất nặng. Toà án Tối cao Mỹ đề ra mức sàn tiền phạt cho hành vi này là 419 USD (khoảng 9,5 triệu đồng). Và đương nhiên, không giống như các lỗi vi phạm giao thông khác, khi bạn vượt xe buýt chở học sinh, toà sẽ không bao giờ khoan hồng đến mức giảm số tiền phạt cho bạn.

Quy định phạt đã được ghi rõ trong luật của từng bang. Chẳng hạn như, tại bang Florida, tài xế phải nộp 165 – 265 USD (khoảng 3,8 – 6 triệu đồng) và bị treo bằng lái từ 30 ngày đến một năm. Ở bang Texas, số tiền nộp phạt tối đa có thể tới 1.250 USD (khoảng 28,4 triệu đồng).

Vào mùa hè năm 2017, North Carolina vừa có luật mới cho phép các hạt của bang được phép ban hành các mức phạt với lỗi trên. Luật đưa ra mức phạt tiêu chuẩn từ 450 USD cho lần đầu phạm lỗi, 750 USD cho lần vi phạm thứ hai và tới 1.000 USD với lần thứ ba và mọi lần vi phạm sau đó. Tiền thu được sẽ được đưa về hệ thống trường học của hạt.

Thường các tài xế ngược chiều chỉ được phép chạy ngang qua xe buýt đang dừng nếu có dải phân cách cứng giữa đường, hoặc có làn đường thứ 5 (làn chính giữa đường) với vạch kẻ liền màu vàng.

Ngoài ra, người vượt xe buýt đưa đón học sinh đến trường ở Mỹ luôn bị coi là “điên rồ”. Nếu bạn không muốn hình ảnh mình trở nên “xấu xí” trong mắt mọi người thì tốt nhất là bạn đừng nên phạm phải lỗi giao thông này. Đối với nhiều người, đây là hành động “đáng xấu hổ” nhất trong danh sách các lỗi vi phạm giao thông.

– Xe buýt vàng: Một biểu tượng không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật tại Mỹ

Thoạt nhìn, có lẽ bạn sẽ nghĩ, những chiếc xe này sao lại có kiểu dáng cũ kĩ đến vậy? Trên thực tế, những chiếc xe buýt vàng này có kiểu dáng cổ điển bởi nó đã có lịch sử phát triển khá dài.

Ngoài màu vàng đặc trưng và dễ nhận biết trở thành màu tiêu chuẩn từ năm 1939, xe buýt trường học tại Mỹ còn trang bị một loạt thiết bị nhằm đảm bảo an toàn tối đa cho học sinh.

Ngay từ những năm 1970, nhiều bang của nước Mỹ đã quy định loại xe buýt này phải có đèn báo hiệu và được bật cách điểm dừng từ 30 đến 91m để báo hiệu cho các tài xế khác. Ngoài ra, để ngăn xe khác chạy ngang xe buýt đang dừng đón, trả học sinh, bên sườn trái xe sẽ mở ra biển Stop màu đỏ nổi bật.

Trên xe buýt trường học còn áp dụng những công nghệ khác như hệ thống khóa khởi động để ngăn động cơ khởi động nếu một cửa khẩn cấp bị khóa, âm thanh cảnh báo nếu một cửa khẩn cấp không được đóng chặt khi động cơ đã hoạt động.

Cũng do kích thước lớn nên xe buýt trường học có nhiều điểm mù, dễ gây nguy hiểm với chính học sinh khi lên, xuống xe cũng như người đi bộ đứng gần hoặc đi ngang gần đó. Qua thời gian, thiết kế của loại xe buýt này dần được nâng cấp nhằm giảm thiểu thương vong trong trường hợp tai nạn, tăng khả năng quan sát, nhận dạng và cảnh báo của tài xế với các xe khác…

Đặc biệt, kết cấu thân của xe buýt trường học gồm một bộ khung chống lật tích hợp với một loạt lối thoát khẩn cấp.

Hình ảnh những chiếc xe buýt vàng đã trở nên rất đỗi quen thuộc ở Mỹ, nhất là đối với những gia đình có con đi học. Mỗi sáng, họ đều không thể bỏ lỡ chuyến xe buýt vàng thân thuộc này. Còn đối với người đi đường, xe buýt màu vàng là lời nhắc nhở hãy dành ưu tiên số 1 cho các em học sinh và tôn trọng văn hóa xe buýt vàng: “Dừng xe cho đến khi các em học sinh đã lên hoặc xuống hết ô tô”.

Nguồn video: ĐKN

Giả nghèo sống với người vô gia cư, sau nửa năm ký giả nổi tiếng New York Times ra loạt bài chấn động nước Mỹ.

Giả nghèo sống với người vô gia cư, sau nửa năm ký giả nổi tiếng New York Times ra loạt bài chấn động nước Mỹ.

10 Tháng Mười Hai 2017

William James – ký giả của tờ báo New York Times đã cải trang thành một người lang thang, nghèo khổ và què một chân. Anh đã trà trộn và sống với những người vô gia cư ở Miami, một thành phố ở tiểu bang Florida, Hoa Kỳ khoảng nửa năm để tìm hiểu cuộc sống của họ.

Ngay ngày đầu tiên, nhìn thấy James tàn tật, ăn mặc rách rưới và bẩn thỉu, từ trong đáy mắt của những người vô gia cư này đã lập tức biểu lộ ra một sự quan tâm; một người đàn ông trong nhóm đã bước đến, đưa cho James một cây gậy gỗ và nói với anh rằng: “Người anh em, hãy cầm lấy nó, như thế sẽ thuận tiện hơn nhiều”.

James đưa tay đón lấy cây gậy, dùng tay vuốt ve cây gậy này hết lần này đến lần khác, trong lòng không khỏi cảm kích. Đúng lúc đó, một bóng dáng loang loáng phản ánh trên mặt dường, dáng đi không bình thường, ngẩng lên nhìn, trong lòng James cảm thấy như bị cái gì đó thiêu đốt: người đàn ông đưa gậy lúc nãy đang đi cà nhắc…

Chống cây gậy này, James dường như cảm thấy có một loại sức mạnh vô hình từ nó truyền đến; rất mau, anh đã giành được tín nhiệm của những người vô gia cư này. Họ dẫn James đi đến nơi đặt những chiếc thùng rác ở các siêu thị, đến khu dân cư để thu lượm thức ăn và phế liệu bị người ta vứt đi. Họ còn nói cho James biết nơi nào có nhiều đồ phế liệu, những phế liệu nào đáng tiền và nên đi lượm vào khung giờ nào, .v.v…

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh: thông qua gothamgazette.com

Trong một lần trông thấy James bước đi khập khiễng một cách vất vả để lật tìm phế liệu, một anh chàng thanh niên da đen với hàm răng trắng bóng đã bước đến, vỗ nhẹ lên vai của James, đưa cho anh túi phế liệu và nói: “Này người anh em, anh hãy đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút, túi đồ phế liệu này anh hãy cầm lấy đi!”.

James nghe xong, đứng ngẩn ra đó, như thể không tin vào tai mình: “Vậy làm sao được? Những thứ này cậu vất vả lắm mới lượm được mà!”

Người lang thang đó nghe xong, khẽ nhếch miệng cười, nói một cách rất vui vẻ:

“Tôi dễ dàng hơn anh một chút”. Nói xong, liền quay người bỏ đi.

James xách túi phế liệu đó, nhớ lại câu mà anh chàng da đen vừa nói khi nãy, trong tâm cảm thấy vô cùng ấm áp và cảm động.

Tới buổi trưa, trong lúc đang cảm thấy đói đói, một người đàn ông bị còng lưng trong nhóm đi đến trước mặt James, đưa cho anh hai ổ bánh mì và nói: “Này người anh em, hãy ăn đi!”.

James nghe xong, cảm thấy có chút ngại ngùng: “Nếu anh cho tôi, thế thì anh ăn gì đây?”.

Người đàn ông nghe xong, khẽ nhếch miệng cười, nói:

“Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”. Nói xong, liền lảng sang bên cạnh bỏ đi.

James cầm hai ổ bánh mì trong tay, nước mắt lã chã rơi, phải rất lâu sau đó mới bình tĩnh lại được.

Đến tối, James cùng vài người vô gia cư rủ nhau co rúc dưới chân cầu. Nhìn thấy James ngủ ở nơi ngoài rìa chân cầu, một ông lão đầu tóc bạc trắng chầm chậm đi đến, vỗ nhẹ vào vai anh rồi nói: “Này người anh em, cậu hãy đến ngủ ở chỗ tôi, ở đó thoải mái hơn một chút”.

James nghe xong, cảm thấy nghi hoặc nói: “Nếu tôi ngủ chỗ ông, thế thì ông ngủ chỗ nào?”

Ông lão đó nghe xong, nhoẻn miệng cười, nói: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”

Lại là “tôi dễ dàng hơn cậu một chút!“, James nghĩ, những người vô gia cư sống ở giai tầng thấp nhất trong xã hội này, tuy cuộc sống vô cùng gian khổ, thế nhưng khi họ nhìn thấy người khác khó khăn, đều luôn chìa tay giúp đỡ, họ luôn thấy bản thân mình có một phương diện mạnh hơn người khác.

James sống chung với những người vô gia cư này hơn nửa năm, trong khoảng thời gian hơn nửa năm đó, sớm chiều ở chung đã khiến anh sinh ra tình cảm thân thiết sâu sắc.

Chàng trai vô gia cư người da đen tên Ali luôn thích nói đùa kia, một tay bị tàn tật, nhưng cậu vẫn luôn thích giúp đỡ những người bị tật cả hai tay. Khi người này bày tỏ cảm kích, cậu luôn thích nói một câu: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”.

Anh chàng vô gia cư tên Bobby, thính giác ở hai lỗ tai không được tốt lắm, mỗi lần nhặt được thứ gì tốt, luôn thích chia sẻ một chút cho người bạn vô gia cư có tật ở mắt; khi người này bày tỏ sự cảm kích, anh luôn nói một câu, chính là: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”.

Anh chàng vô gia cư thân thể ốm yếu tên Chater ấy, luôn thích giúp đỡ người bạn vô gia cư thân thể béo phì kia của mình; khi nhận được sự cảm kích, câu mà Chater thích nói nhất cũng chính là: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút” …

Ảnh: thông qua whistlinginthewind.org

Không lâu sau đó, James có một loạt bài viết trên trang New York Times với tiêu đề: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút.” Loạt bài báo đã gây sự chấn động lớn đối trái tim và tâm hồn hàng triệu độc giả thân thiết của tờ báo. James ngập trong những bình luận bất tận đầy xúc động của độc giả gửi về.

Một nhà bình luận nói, đó thực sự là một loạt bài đánh thức những trái tim đã ngủ quá lâu trong sự thờ ơ, lạnh nhạt ở một đất nước quá coi trọng sự riêng tư.

Bất kỳ ai đọc loạt bài đó đều muốn ngả mũ chào những người vô gia cư mà họ gặp, với sự kính trọng thực sự. Tuy họ sống ở giai tầng thấp nhất trong xã hội, nhưng họ luôn có thể nhìn thấy bản thân mình có ưu thế hơn người khác, và dùng ưu thế nhỏ nhoi ấy để giúp đỡ những người yếu hơn, mang cho người khác một loại cảm giác ấm áp và dũng khí để tiếp tục sống.

Hàng triệu độc giả của tờ báo danh tiếng hàng đầu thế giới bàng hoàng nhận ra, sự rách rưới, bẩn thỉu, tàn tật hay nghèo khó, không ngăn cản con người trở nên tôn quý và cao cả. Và không cần phải giàu có bạn mới có thể trao đi tình yêu thương, nỗi đồng cảm, thậm chí cả một chút vật chất vốn không có mảy may ra gía trị gì đối với hầu hết mọi người… như là một cây gậy…

James đã viết trong loạt bài gây chấn động của mình rằng: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”, là câu nói kỳ lạ nhất lưu truyền trong những người vô gia cư, câu nói kỳ lạ nhất mà anh từng đươc nghe thấy trong đời, bời vì mỗi khi nó được thốt ra từ một người vô gia cư tàn tật, rách nát mà với anh là không thế nào khốn khó hơn, nó bỗng biến thành một sức mạnh cảm hoá mãnh liệt khiến hết thảy những quan niệm cố hữu về người khác, sự lạnh nhạt, vô tình, sự hãnh tiến và ích kỉ của một người ở tầng lớp trên như anh tan biến. Nó cho anh một thứ niềm tin về cuộc sống mà anh chưa bao giờ cảm thấy khi đến những toà nhà tráng lệ nhất New York, giữa những chính khách, nhà tài phiệt, hay ngôi sao đỉnh cao thế giới..

Và chúng ta, những con người chắc chắn giàu có hơn rất nhiều những người vô gia cư khốn khổ, lại thường là những kẻ kêu ca than phiền nhiều nhất về số phận.

Thực ra cuộc đời sẽ đơn giản và hạnh phúc hơn rất nhiều nếu chúng ta có thể nói “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút” với bất kì ai đó mà bạn gặp trên đường đời.

Bời vì như những người vô gia cư kia, bạn luôn có thể nói câu nói đầy cảm hứng đó ngay cả khi bạn không có gì cả, ngoài… một trái tim.

Theo Aboluowang

Thiện Sinh 

Phạm Chí Dũng bị tông xe

Image may contain: one or more people
Nguyễn Tường ThụyFollow

Phạm Chí Dũng bị tông xe

Vào lúc 7 giờ PM hôm qua 17/12, anh Phạm Chí Dũng, Chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập VN bị một kẻ lạ mặt ép xe ngã xuống đường rồi bỏ chạy.

Anh bị chấn thương phần mềm, ở vai trái, chân trái và hai tay, có những vết bị sâu, phải băng bó khắp người. Anh cho biết rất may anh có đội nón bảo hiểm, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất là chấn thương sọ não.

Thời điểm diễn ra vụ việc, đoạn đường vắng xe đi lại, thủ phạm chọn quãng đường tối để ra tay.

Mong mọi người cảnh giác.

(Hình chụp qua webcam)

VIỆT NAM – 2017 – VẤN NẠN ĂN CẮP Ở NƯỚC NGOÀI!

From:   Van Pham shared Đoàn Thị Thùy Dương‘s post.

VIỆT NAM – 2017 – VẤN NẠN ĂN CẮP Ở NƯỚC NGOÀI!

Nhục ko? Vì sao đi đến đâu ăn cắp đến đó, thiếu thốn quá ư? Nổi tiếng gì ko nổi, nổi tiếng vì gian lận, ăn cắp, thủ đoạn.

 
Image may contain: text
Đoàn Thị Thùy DươngFollow

VIỆT NAM – 2017 – VẤN NẠN ĂN CẮP Ở NƯỚC NGOÀI!

Nhục ko? Vì sao đi đến đâu ăn cắp đến đó, thiếu thốn quá ư? Nổi tiếng gì ko nổi, nổi tiếng vì gian lận, ăn cắp, thủ đoạn.

Các bạn ko tưởng tưởng nỗi sự ê chề khi chúng ta bước ra thế giới đâu, ở trong nước nhiều năm nghĩ nó ko đáng để nói, ko quan trọng, bình thường. Nhưng thử bước chân ra khỏi VN đi, sẽ biết liền. Lo kiếm cái quần “*” đội lên đầu cho bớt nhục.

Vậy mà vẫn ra rả đảng ta quang vinh lắm lắm, giáo dục để các thế hệ sau đi ăn cắp mà vẫn ko ngớt tuyên truyền “dóc tổ”.

Ai ko sợ luận điệu của Bắc cộng chứ tui, tui sợ đến chết khiếp, ngán tới cổ họng luôn đó.

Việt Nam một thuở, giờ hết rồi. Đi tới đâu người ta tránh như tránh hủi, sợ còn hơn sợ người bệnh ho lao nữa.

Làm ơn bớt bớt cái mồm nói dóc lại dùm, cho chúng tôi nhờ với.

Lừa gạt tiền qua Facebook – chiêu trò không mới nhưng dân Việt vẫn mắc bẫy

Lừa gạt tiền qua Facebook – chiêu trò không mới nhưng dân Việt vẫn mắc bẫy

Facebook có nickname Oliver Johnny, kẻ làm quen và dùng chiêu trò lừa gạt nạn nhân gửi tiền (Hình chụp qua Facebook)

Ngọc Lan/Người Việt

BAN MÊ THUỘT, Việt Nam (NV) – Thời đại công nghệ thông tin phát triển, kéo theo nhiều thứ phát triển, kể cả sự lường gạt đủ mọi hình thức, kiểu cách. Đặc biệt là sự lừa gạt qua Facebook, mạng xã hội được số người sử dụng đứng đầu thế giới.

Mặc dù đã có nhiều cảnh báo, nhắc nhở, thậm chí có nhiều bài báo đi kèm những câu chuyện đau thương xảy ra từ những sự lừa gạt này, thế nhưng số người nhẹ dạ, cả tin để mắc bẫy vẫn hãy còn nhiều. Vì thế, sự lên tiếng chia sẻ câu chuyện “dại dột làm con thiêu thân” của các nạn nhân vẫn rất cần thiết để cảnh tỉnh những “con nai ngơ ngác.”

Lời ‘kêu cứu’ từ một độc giả xa xôi

“Xin nêu sự việc này lên để cho nhiều người khác không bị như mình” là lời nhắn của một độc giả người dân tộc có nick name J.N ở tận Đắk Lắk gửi vào trang Facebook Người Việt.

Một cách vắn tắt, chị J.N cho biết chị vừa bị một nhóm người ở Mỹ và Việt Nam gạt mất 170 triệu đồng (khoảng $7,500), một số tiền lớn đối với người lao động nơi “vùng sâu vùng xa,” với lý do “tiền đóng thuế, đóng phạt để lãnh một thùng quà trong đó có chứa rất nhiều tiền đô la Mỹ.”

“Tôi như người bị thôi miên, con tôi thì đang nằm bệnh viện để mổ, vừa phải xoay sở tiền để đóng viện phí, rồi lại bị nhóm người kia thúc hối nộp tiền phạt nếu không sẽ bị công an điều tra vì thùng hàng gửi tên tôi. Tôi sợ quá, không nghĩ được gì sáng suốt, nên đi vay ‘nóng’ để đóng tiền, lên tới 170 triệu. Khi nhận ra mình bị lừa, thì bọn người kia biến mất, người thì đóng facebook tôi không liên lạc được, người thì tôi không gọi điện thoại được,” người phụ nữ cho biết.

Chị nói trong đau khổ, “Giờ tôi chỉ muốn chết thôi, vì không biết kiếm đâu ra tiền để trả nợ. Tôi không dám nói với ai trong nhà, sợ mẹ tôi biết sẽ lên máu.”

Facebook của người làm quen với nạn nhân J.N ở Đắk Lắk (Hình chụp qua Facebook)

Bắt đầu từ sự làm quen trên Facebook

Bằng sự bàng hoàng, thảng thốt như người vừa qua cơn mê, chị J.N kể, “Đầu Tháng Mười Một vừa qua, có một ông từ Mỹ vào làm quen với tôi qua Facebook, nói rằng ông ta làm việc cho chính phủ.”

Người đàn ông này có nick name là Oliver Johnny. Theo những gì ghi trên Facebook, ông ta hiện sống ở San Francisco, tiểu bang California.

Dĩ nhiên, chị N.J không hề biết trò chuyện bằng tiếng Anh và thắc mắc sao ông Mỹ kia lại có thể “chat” bằng tiếng Việt. Câu trả lời rất đơn giản, “ông ta nói dùng Google để dịch,” chị N.J cho biết.

Chỉ sau một tuần quen biết, thấy chị J.N đăng trên Facebook hình ảnh đứa con trai đang học đại học năm thứ ba bị tai nạn khi chơi thể thao ở trường, giờ phải nằm bệnh viện chờ mổ, “ông ta hỏi thăm, rồi tỏ lòng thương tôi và con trai tôi. Ông ta nói những lời ngon ngọt khiến tôi cảm thấy xiêu lòng. Ông ta hỏi tiền viện phí nộp mổ bao nhiêu. Tôi trả lời, xong ông ta nói sẽ gửi tiền cho tôi để lo chi phí cho con tôi. Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng lại giống như bị thu hút vì lời của ông ta,” chị J.N kể.

Một, hai ngày sau, ông Oliver nhắn tin nói với chị J.N rằng “đã gửi tiền rồi.”

Chị J.N còn chưa kịp ngạc nhiên thì “sáng hôm sau có một phụ nữ gọi điện thoại cho tôi, xưng là nhân viên sân bay Tân Sơn Nhất chi nhánh Hà Nội. Cô ta bảo tôi có hàng nước ngoài gửi về và yêu cầu tôi cho địa chỉ rõ ràng để gửi hàng đến nhà.”

Theo lời chị J.N, ngày hôm sau, cũng người phụ nữ xưng là “nhân viên Tân Sơn Nhất” gọi điện thoại trở lại cho biết “bưu kiện của chị đang được kiểm tra, khi xong sẽ gửi.”

Thùng hàng nhiều tiền ‘đô,’ phải đóng cước phí, đóng tiền phạt”

Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, “nhân viên Tân Sơn Nhất” lại gọi cho chị J.N nói rằng “thùng hàng có rất nhiều tiền bên trong, cho nên phải nộp tiền cước phí thì họ mới gửi hàng đi.”

Số tiền chị J.N phải nộp ngay trong ngày 13 Tháng 11 là 19 triệu, vào tài khoản của một người tên Lê Tấn Đạt ở ngân hàng ACB Hà Nội.

Tin vào lời nói của “nhân viên Tân Sơn Nhất” rằng “nộp tiền là hàng gửi đi liền,” nhưng chờ qua ngày hôm sau cũng không nghe thấy tin tức gì, chị J.N chưa kịp sốt ruột thì “nhân viên Tân Sơn Nhất” lại gọi đến báo tin “công an kiểm tra hàng thấy có rất nhiều tiền đô bên trong nên họ phạt thêm 90 triệu.”

“Tôi đâu có tiền để nộp như vậy, ngày hôm trước có được 19 triệu để dành đóng tiền bệnh viện cho con, đã mang đi đóng cước phí, giờ tiền đâu mà đóng tiếp. Tôi năn nỉ nhờ cô ấy giúp,” chị J.N  tiếp tục kể.

Đồng thời lúc đó, ông Oliver lại nhắn tin cho chị J.N, đại loại “nếu không nộp thì họ sẽ điều tra địa chỉ và số điện thoại của tôi và công an sẽ bắt tôi. Tôi nghe vậy sợ quá, sợ không có người chăm nom con, mà bệnh viện thì lại cách xa nhà. Ông ta bảo cứ vay mượn của anh chị em, bạn bè, rồi khi nhận được thùng hàng, lấy tiền trong đó trả nợ.”

“Như người bị thôi miên, tâm lý vừa lo vừa sợ, nhưng tôi vẫn đi vay 90 triệu đồng để gửi tiếp, cũng vào tài khoản của Lê Tấn Đạt ở ngân hàng ACB Hà Nội hôm 14 Tháng 11,” chị J.N tiếp tục.

Trước khi gửi, chị J.N cũng “cẩn thận” hỏi “cô nhân viên Tân Sơn Nhất” và được trả lời là nộp tiền xong thì thùng hàng sẽ gửi đi liền.

Nhưng rồi chị lại cứ chờ trong sự lo lắng, thùng quà không thấy đâu, chỉ thấy “nhân viên Tân Sơn Nhất” tiếp tục gọi cho chị, rằng “tiền trong thùng nhiều quá, phải đóng thêm 70 triệu nữa.”

Một trong những tin nhắn được “Google dịch” của nickname Oliver Johnny gửi cho chị J.N (Hình: J.N cung cấp)

Chị chưa biết xoay sở thế nào thì ông bạn Oliver Johnny của chị cũng liên tục gửi tin nhắn, thúc hối chị “Bây giờ bạn đang ở đâu? bạn đã mượn tiền chưa? Bạn có thể gửi đến công tay sáng mai.”

Không chỉ vậy, ông ta còn tỏ ra lo lắng về số tiền rất lớn của mình. Ông ta gửi tin cho chị J.N “Tôi rất lo lắng và tức giận. Tôi không có niềm vui hay sự yên tâm một lần nữa. Kể từ khi tôi gửi tiền cho bạn của tôi $1.5 triệu đô la Mỹ, tôi không có hạnh phúc một lần nữa, tôi nghĩ nhiều và rất buồn. Tôi không ngủ và bệnh rất nặng.”

Như con thiêu thân lỡ phóng lao thì theo lao, chị lại đóng tiền thêm 10 triệu vào ngày 22 Tháng 11, và 50 triệu vào ngày 27 Tháng 11, cũng cùng lên người nhận là Lê Tấn Đạt, chi nhánh ngân hàng ACB Hà Nội.

“Mỗi lần nộp tiền là ông ta đều nói tôi chụp hình phiếu chuyển tiền gửi ông ta xem,” chị cho biết.

Không chỉ vậy, ông ta còn nói khi nào nhận được thùng hàng nhớ chụp hình gửi cho ông ta luôn.

Theo lời chị J.N, trong thời gian này, chị có thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của Oliver Johnny qua Facebook, nhưng máy chị không nghe được.

“Chỉ duy nhất một lần ông ta gọi qua video call, cũng bằng Facebook, thì tôi có nhìn thấy mặt ông ta, chính là gương mặt đại diện trên Facebook. Nhưng ông ta chỉ nói một vài câu bằng tiếng Anh, rồi sau đó nhắn tin cho biết đang lái xe,” chị J.N nhớ lại.

Tiền gửi đi, mãi vẫn không thấy hàng họ đâu, chị J.N nhắn tin than thở, ông Oliver cũng tỏ vẻ lo lắng, tức giận, vì cho rằng trong thùng đó có đến 1.5 triệu đô la của ông ta.

“Khi tôi nhắn cho ông ta hỏi có phải ông ta lừa tôi không, ông ta bảo không bao giờ lừa ai, chỉ vì thương hoàn cảnh của tôi nên mới gửi tiền lo cho con, số tiền còn lại thì tôi giữ đó khi nào ông ta sang Việt Nam sẽ lấy để mua đất mở công ty,” chị cho biết.

Thùng hàng chưa thấy, nhân viên Tân Sơn Nhất lại gọi báo cho chị biết số tiền bên trong thùng lên đến 1.5 triệu đô la nên chị phải đóng 2 tỉ đồng Việt Nam (khoảng hơn $90,000) thì mới lấy được thùng tiền ra. Chị nói không có tiền, chị không thể vay mượn thêm nữa thì ông Oliver Johnny nói để ông ta sẽ đích thân về Việt Nam lấy, chị không cần đóng nữa.

Chị J.N kể tiếp, “Ông ta nói sẽ thuê luật sư cùng về Việt Nam kiện để lấy lại thùng hàng trả tiền cho tôi, đưa tôi $100,000. Tuy nhiên, tôi phải mua vé máy bay cho ông ta, vì toàn bộ tiền của ông đã nằm hết trong thùng hàng kia rồi.”

Khi nghe nói chị không còn tiền nữa, ông ta lại thuyết phục “Honey bạn có thể trở lại nơi bạn đã mượn tiền hôm qua để hỏi mượn thêm lần nữa. Tôi có thể mượn mẹ tôi $3,000. Bạn hãy đi mượn $4,000.”

Sau đó, ông ta lại nói ông đã kiếm được $3,500, giờ chị chỉ cần gửi thêm $800 nữa là đủ chi phí để ông về lấy lại số tiền đã gửi. Dĩ nhiên là chị J.N đã không thực hiện lời đề nghị này vì “tôi không còn vay mượn được nữa.”

Một trong những tin nhắn của người tên Oliver Johnny gửi thuyết phục chị J.N đi mượn tiền. (Hình: J.N cung cấp)

Mất trắng

Những ngày sau đó, ông và chị J.N vẫn nhắn tin qua lại, người nào cũng bày tỏ sự lo lắng về số tiền mình bị mất. Tuy nhiên, đến khi chị J.N nói với ông ta rằng chị cảm thấy chị đã bị lừa, chị sẽ cố gắng nhờ cảnh sát Mỹ hoặc báo công an tìm ra những kẻ chuyên lừa đảo để bắt họ ngồi tù và bồi thường cho chị thì ông ta chặn luôn Facebook của chị, không liên lạc được nữa. Đó là ngày Chủ Nhật đầu Tháng 12.

Chị J.N cũng nhiều lần thử gọi lại vào ba số máy mà “nhân viên Tân Sơn Nhất” đã gọi cũng không liên lạc được.

Theo số điện thoại của người tên Oliver Johnny từng gửi cho chị J.N, phóng viên Người Việt thử tìm trên Google thì ra một nơi cho thuê nhà kho chứa hàng. Tuy nhiên, khi gọi vào số đó, một người đàn ông đã nhấc phone “alo.” Khi Người Việt hỏi “Tôi muốn nói chuyện với Oliver Johnny thì người đàn ông kia ậm ừ ậm ừ rồi tắt máy.”

Với ba số điện thoại của “nhân viên Tân Sơn Nhất,” khi chúng tôi gọi đến thì số 01658448960 đã khóa máy, hai số còn lại 01626922089 và 841628990381 có tiếng chuông nhưng không có người trả lời.

Với người nhận tiền chuyển khoản tên Lê Tấn Đạt, qua tìm hiểu, đó là một người đàn ông sanh năm 1983, hiện đang có địa chỉ trú ngụ tại Hóc Môn, Sài Gòn.

Chị J.N thật sự tin rằng mình đã bị lừa, và như chị nói “tôi sợ nhưng tôi sẽ đi báo công an.”

Tình tiết câu chuyện của chị J.N rất giống với vụ án mà báo Tuổi Trẻ từng nêu lên cách đây hơn một năm, trong đó kẻ chủ mưu là một người Nigieria, dùng Facebook giả làm doanh nhân thành đạt để làm quen với hàng trăm phụ nữ Việt Nam, sau đó lừa đảo trên 20 tỉ đồng. Cùng tham gia lừa đảo với tên này là một nhóm những phụ nữ Việt Nam sống tại Sài Gòn.

Những người theo dõi câu chuyện này, ngay từ đầu chắc cũng thốt lên “Bị lừa rồi!” Vâng, biết rồi, nhưng vẫn có người đã “cắn câu” một cách dễ dàng. Và sẽ còn nhiều người nữa sa bẫy của kẻ bất lương nếu như chúng ta không nhắc nhở, cảnh giác cho nhau về những chiêu trò tương tự.


Liên lạc tác giả: ngoclan@nguoi-viet.com

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam trao giải Nhân Quyền 2017

 

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam trao giải Nhân Quyền 2017

Bà Đinh Ngọc Thu (phải) thay mặt nhà báo Nguyễn Hữu Vinh-Blogger Anh Ba Sàm-nhận giải Nhãn Quyền Việt Nam 2017 do nhà báo Huỳnh Việt Lang (trái) trao. (Hình: Uyên Nguyễn/Người Việt)

Uyên Nguyễn/ Người Việt

WESTMINSTER, California (NV) – Lễ trao giải Nhân Quyền Việt Nam 2017 vừa được Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam tổ chức tại hội trường thành phố Westminster vào chiều Chủ Nhật 10 Tháng Mười Hai, cũng là Ngày Nhân Quyền Quốc Tế.

Năm nay có ba cá nhân và một tổ chức được chọn để trao giải Nhân Quyền do Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam tổ chức từ trên 20 năm nay. Đó là Mục Sư Y Yich, bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức blogger Mẹ Nấm, ông Nguyễn Hữu Vinh, tức nhà báo-blogger Ba Sàm và tổ chức Anh Em Dân Chủ gồm có 6 người là luật sư Nguyễn Văn Đài, ông Nguyễn Trung Tôn, ông Phạm Văn Trội, ông Nguyễn Bắc Truyền, ông Trương Minh Đức và cô Lê Thu Hà.

Đến dự buổi trao giải có ông Ngụy Kinh Sinh, nhà tranh đấu nhân quyền Trung Hoa nổi tiếng thế giới. Phát biểu trong dịp này, ông cho rằng tranh đấu cho nhân quyền là bổn phận của mọi người, là trách nhiệm của chúng ta đối với nhân quần xã hội. Đòi hỏi nhân quyền là tiếng nói cần phải được cất lên, cần phải được chuyển cho mọi giới truyền thông để quyền sống của con người phải được các nhà cầm quyền tôn trọng, nhất ở những nơi mà chế độ độc tài đang nắm quyền.

Trong phần trao giải thì tất cả những đối tượng được giải đều không có mặt được vì họ còn đang bị nhà cầm quyền CSVN giam giữ. Và, dù có không bị giam giữ thì cũng chẳng thể nào ra khỏi nước được.

Đại diện để nhận giải cho blogger Mẹ Nấm là cô Nguyên Dung được bà Jacky Bông, phó trưởng ban Phối Hợp Mạng Lưới Nhân Quyền chuyển giao. Trong phần giới thiệu về blogger Mẹ Nấm, bà Jacky có nhắc Mẹ Nấm là người từng được Đệ Nhất Phu Nhân Hoa Kỳ Melanie vinh danh trong số những phụ nữ thế giới đã can trường trong những cuộc tranh đấu cho quyền lợi và sự sống của con người.

Ông Ngụy Kinh Sinh (trái), nhà tranh đấu nhân quyền Trung Hoa nổi tiếng, đọc diễn văn tại lễ trao giải Nhân Quyền Việt Nam 2017 (Hình: Uyên Nguyễn/Người Việt)

Trao giải cho Nhóm Anh Em Dân Chủ, Tiến Sĩ Lê Minh Nguyên trong Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam đã cho biết chi tiết về 6 anh em trong Nhóm này. Nhóm được chủ trương thành lập từ Luật Sư Nguyễn Văn Đài. Sáu anh em là chủ chốt nhưng thành viên ở khắp nơi lại rất đông nên hoạt động của Nhóm đã rộng khắp vì có một địa bàn hoạt động lớn nên đã được coi như một tổ chức xã hội dân sự hàng đầu ở trong nước. Nhóm đã tham gia hoặc hoạt động vào hầu như tất cả các sự kiện tranh đấu như tham gia các cuộc biểu tình dân sinh, dân oan, nhân quyền, chống Trung Cộng… trong nhiều năm qua. Hiện nay Nhóm đang có 12 anh chị em thành viên bị khởi tố, tạm giam, điều tra và có thể bị đem ra xét xử có án ghép vào điều 79 và 88 của bộ Luật Hình Sự của nhà nước CSVN, mặc dầu họ chỉ hoạt động xã hội dân sự, vận động dân sinh, dân quyền và nhân quyền một cách hòa bình bất bạo động. Ông Lê Minh Nguyên cũng cho biết nhiều anh chị em trong Nhóm cũng đang phải trốn tránh, đào tị để tránh những sự truy nã, sách nhiễu của nhà cầm quyền Hà Nội.

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam là một tổ chức phi chính phủ và phi lợi nhuận được thành lập vào Tháng 11 năm 1997 tại Little Saigon, tập hợp một số cá nhân và đoàn thể tranh đấu và bảo vệ nhân quyền cho người dân Việt Nam dựa trên tinh thần của bản Tuyên Ngôn Quốc tế Nhân Quyền và các văn kiện quốc tế nhân quyền khác. Những thành viên ban đầu là ông Nguyễn Thanh Trang, ông Lê Minh Nguyên, ông Nguyễn Ngọc Quỳnh, ông Ngô Văn Hiếu, ông Nguyễn Bá Tùng, ông Đoàn Việt Trung, cô Lâm Thu Vân, cô Nguyễn Thị Hồng Liên… Chỉ một thời gian ngắn sau, cộng đồng người Việt hải ngoại khắp nơi trên thế giới đã biết đến và tham gia khá đông, đặc biệt là tuổi trẻ mà hiện nay tuổi trẻ đang thay thế lớp đàn anh để điều hợp mạng lưới đi khắp thế giới.

Hoạt động của Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam đã khiến nhà cầm quyền Hà Nội căm thù và tuyên bố “Đó là một tổ chức của những tên lưu vong, phản động hoạt động gây chia rẽ người dân trong nước hòng lật đổ chính quyền cách mạng.”

Hình các nhà tranh đấu nhân quyền được Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam chọn trao giải từ năm 2002 đến nay. (Hình: Uyên Nguyễn/ Người Việt)

Theo ông Nguyễn Thanh Trang, thành viên sáng lập thì tổ chức Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam không phải là một hội đoàn hay một tổ chức chính trị mà thuần túy chỉ là một mạng lưới kết hợp toàn thế giới những người Việt Nam mong ước người dân Việt ở trong nước được sống với quyền làm người mà nhà nước cộng sản đã tước đoạt. Những thành viên của Mạng Lưới có mặt khắp nơi trên thế giới nhưng cùng kết hợp với nhau chặt chẽ trong công việc chọn các đối tượng để Mạng Lưới trao giải hàng năm, đồng thời cũng đóng góp chi tiết vào bản Báo Cáo Nhân Quyền hàng năm ở Việt Nam để gửi đến Quốc Hội Âu châu, Hoa Kỳ và các tổ chức nhân quyền quốc tế. Ngoài ra các thành viên còn in ấn phát hành các tài liệu nhân quyền về trong nước cũng như hợp tác với các tổ chức nhân quyền quốc tế như Văn Phòng Cao Ủy Liên Hiệp Quốc, Hội Đồng Nhân Quyền LHQ, Ân Xá Quốc Tế, Quan Sát Nhân Quyền, Human Rights Watch, Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới để tiếng nói đấu tranh cho nhân quyền Việt Nam được loan tải rộng rãi.

Quý độc giả muốn liên lạc với Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam có thể gọi (714) 988-6448, (714) 823-3784.

CẢNH BÁO BITCOIN LÀ BONG BÓNG ĐẦU CƠ NGUY HIỂM – CẢ NHÀ TỰ TỬ CHẾT VÌ VỠ NỢ.

From:   Tu Phung and Dung Tu shared Phạm Thanh Hà‘s post.
Image may contain: one or more people and text

 
 
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
Phạm Thanh Hà added 3 photos and a video to the album: UPDATE STATUS.Follow

 

CẢNH BÁO BITCOIN LÀ BONG BÓNG ĐẦU CƠ NGUY HIỂM – CẢ NHÀ TỰ TỬ CHẾT VÌ VỠ NỢ.

Câu chuyện nhớ lại cách đây 1 tháng, có cô bạn rủ mình đầu tư gói 50 triệu vào Bitcoin để kiếm lời, rất hồ hởi cứ như vừa tìm ra chân lí. Mình nghĩ nếu kiếm tiền dễ thế thì việc gì cái xã hội này phải nai lưng ra lao động. Làm giàu ko khó thì chắc chắn chưa đến lượt mình. Mình ko dại !

Mình liên tưởng: Bitcoin như 1 dạng đa cấp hùa theo số đông, tiền của người sau nuôi người đi trước, cứ thế thổi lên 1 cái bong bóng ảo có thể vỡ toang bất cứ lúc nào. Vì vậy khi thấy ngta cứ rủ lấy rủ để và rủ bằng được mình chơi thì cũng ko lạ nhé, vì rủ đc mình chơi là họ có lời . Lúc bong bóng vỡ sẽ là lúc người chơi cũng vỡ nợ theo.

Có gia đình 3 người tự tử chết vì Bitcoin trong Sài Gòn rồi đấy. Người chồng chết trong tư thế treo cổ. Còn người vợ và con trai tử vong nằm dưới sàn, trên miệng có sùi bọt nghi do uống thuốc độc. 

Tại nhà có 1 máy tính xách tay có truy cập một số trang web giao dịch tiền ảo Bitcoin lớn vừa bị hack cách đây ít ngày.

Gần đây 2 vợ chồng thường xuyên đi vay mượn tiền với lí do đầu tư kinh doanh, có thể do đầu tư vào tiền ảo thua lỗ nên lâm vào bế tắc. Cả gia đình quyết định tự tử.

Bitcoin là một dạng tiền ảo, ko được phát hành bởi chính phủ hay một tổ chức tài chính, mà được tạo ra và vận hành dựa trên hệ thống kết nối mạng internet.

Bitcoin đã gây ra nhiều tác hại, rủi ro :

✔️Thứ 1: Các giao dịch bằng Bitcoin có tính ẩn danh cao nên Bitcoin có thể trở thành công cụ cho tội phạm như rửa tiền, buôn bán ma túy, trốn thuế, giao dịch, thanh toán tài sản phi pháp.

✔️Thứ 2: Bitcoin là tiền ảo được lưu giữ dưới dạng kỹ thuật số nên nguy cơ bị tấn công, đánh cắp, thay đổi dữ liệu hoặc bị ngừng giao dịch là rất lớn.

✔️Thứ 3: Do giá trị đồng Bitcoin biến động mạnh và phức tạp trong thời gian ngắn nên hoạt động đầu tư vào Bitcoin ẩn chứa nhiều nguy cơ về bong bóng, tiềm ẩn gây thiệt hại cho người đầu tư.

✔️Thứ 4: Bitcoin ko bị chi phối và kiểm soát giao dịch bởi cơ quan quản lý nhà nước nào, do đó, người sở hữu Bitcoin sẽ chịu toàn bộ rủi ro vì ko có cơ chế bảo vệ quyền lợi.

Trên thế giới, hầu hết các quốc gia ko chấp nhận Bitcoin là một đồng tiền hợp pháp được lưu thông trên thị trường. 

Các quy định của pháp luật Việt Nam :

“BITCOIN KO PHẢI LÀ TIỀN TỆ VÀ KO HỢP PHÁP, KO ĐƯỢC PHÁP LUẬT THỪA NHẬN VÀ BẢO VỆ “

Các tổ chức tín dụng không được phép sử dụng Bitcoin để thanh toán như tiền tệ.

Rất nhiều người cũng thừa nhận ko hiểu rõ về Bitcoin. Họ chỉ tham gia cuộc chơi với kỳ vọng kiếm lời nhanh, khi giá Bitcoin liên tục tăng cao. và phần lớn là hùa theo số đông, thấy ngta có lời thì nghĩ mình cũng có thể có lời và ra sức rủ rê những người chơi sau. Ngay cả cô bạn rủ mình chơi, khi mình hỏi ngược lại cách thức Bitcoin chơi ntn cũng ko trả lời đc. Cứ ko cần biết chơi ntn, chỉ cần biết cứ chơi là có tiền 😂

“Cũng như tất cả bong bóng khác, chúng đều vỡ thôi. Chúng sẽ đi xuống. Và những người đầu tư cuối cùng sẽ gánh hậu quả nặng nhất ”.

HÃY SHARE ĐỂ MNG CẢNH GIÁC !

ĐI VAY KIẾM TIỀN CŨNG ĐƯỢC NHƯNG NÃO PHẢI NHIỀU . MỌI SỰ NGU DỐT ĐỀU TRẢ GIÁ BẰNG TIỀN, NƯỚC MẮT…. HOẶC MÁU
——————————
“Đầu tư còn phải có kiến thức nền tảng rất nhiều, có chiến lược, có tầm nhìn tối ưu quy trình mới ra được tiền. Kinh doanh cái gì chả phải bỏ vốn thích an toàn thì đừng mong sự khác biệt. Đầu tư mà mang 1 cái đầu rỗng tuếch làm sao kiếm được tiền. Tất cả sự thiếu hiểu biết phải trả giá, có vấp ngã thì mới có thành công.”

Cụ bà 93 tuổi bị con nhốt trong chuồng lợn: Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc

Cụ bà 93 tuổi bị con nhốt trong chuồng lợn: Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc

Dù có nhà cao cửa rộng, con cái của bà cụ 93 tuổi vẫn bắt bà ra ở riêng trong… chuồng lợn.

Công lao sinh thành của cha mẹ không có gì sánh bằng. Ấy vậy mà có những người lại đền đáp công ơn ấy bằng cách đánh đập, chửi mắng hay nhốt vào chuồng lợn như trường hợp của cụ bà Cung Kim Tú (93 tuổi) ở Song Phong, Lâu Để, Hồ Nam, Trung Quốc.

Chồng của bà Tú mất sớm, để lại gánh nặng chăm sóc 4 đứa con thơ gồm 3 trai, 1 gái. Dù khó khăn vất vả tới đâu, bà vẫn gồng gánh nuôi các con khôn lớn thành người. Cứ tưởng rằng khi về già sẽ được an nhàn, sống vui vẻ với con cháu nhưng không ngờ bà lại bị chính con đẻ đối xử ngược đãi.

Cụ bà 93 tuổi bị con nhốt trong chuồng lợn: Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc - Ảnh 1

Cụ bà 93 tuổi bị con nhốt trong chuồng lợn.

Con gái bà Tú đi lấy chồng xa, ba người con trai sẽ thay nhau đón về nhà chăm sóc. Trong thời gian gần đây, bà Tú được người con thứ 2 là Tiêu Hà Xuân cùng con dâu đón về nhà. Tuy nhiên, trưa ngày 6/12, trong tiết trời giá lạnh của mùa đông, người dân lại bắt gặp bà đang ngồi co ro trong một căn phòng cũ nát không có cửa, chỉ có những rào sắt ngăn cách phía trước.

Căn phòng bẩn thỉu, ẩm mốc rộng khoảng 10m2, phía trước còn có một cái máng trông như máng lợn. Trong đó chỉ có một chiếc ghế, một chiếc giường đơn sơ cùng chiếc chăn mỏng cũ mèm. Trên người bà cũng chỉ thêm được chiếc áo khoác đã bạc màu cùng chiếc mũ len cũ kĩ.

Ngay sau khi phát hiện ra, người dân đã nhanh chóng trình báo công an địa phương tới để giải cứu và đưa bà tới trung tâm y tế gần nhất để kiểm tra sức khỏe. Bà Tú nói không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, khi bà ở nhà một đứa con thì những đứa khác cũng rất ít khi qua thăm.

Cụ bà 93 tuổi bị con nhốt trong chuồng lợn: Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc - Ảnh 2

Căn phòng bẩn thỉu, chỉ có một chiếc chăn mỏng để bà che thân trong mùa đông lạnh giá.

Khi cán bộ địa phương tới nói chuyện, anh Tiêu Hà Xuân nói rằng chỉ biết tin mẹ mình bị đối xử như vậy khi nghe một người gần nhà gọi điện báo. Anh làm việc xa nhà, thường xuyên ở lại nhà máy nên mọi chuyện trong nhà, kể cả việc chăm sóc mẹ đều do một tay vợ anh lo liệu. Anh trai và em trai của anh cũng ít khi ở nhà.

Khi được hỏi về căn phòng mà bà Tú ở, anh Xuân nói căn phòng đó trước đây được gia đình anh dùng để nuôi lợn. Nhưng khi không nuôi nữa, cái “chuồng” đó được chùi rửa sạch sẽ và vẫn để không.

Bố tôi mất khi ông mới 56 tuổi, 4 anh em tôi là do một tay mẹ chăm bẵm. Khi nhìn thấy mẹ bị đối xử như vậy, tôi thật sự không cầm nổi nước mắt“, anh Xuân nghẹn ngào nói.

Hà Phương (Theo Sina)