Houston: Phá bài bạc lậu, tịch thu 100 máy, chủ gốc Việt bị bắt

Houston: Phá bài bạc lậu, tịch thu 100 máy, chủ gốc Việt bị bắt

Trái qua, trên xuống: Trần Anh Tiến, Hiếu Trương, Luis Nunez, và Jason Đào. (Hình: Harris County Constable Precinct 4)

HOUSTON, Texas (NV) – Khoảng 100 máy đánh bạc và gần $14,000 tiền mặt đã bị tịch thú trong một vụ bố ráp cờ bạc bất hợp pháp ở vùng Tây Bắc Houston hôm Thứ Năm, 1 Tháng Mười Một.

Bản tin của tờ báo địa phương Houston Chronicle nói rằng ông Trần Anh Tiến bị bắt do tình nghi là chủ nơi cờ bạc này, theo bản thông cáo của trạm cảnh sát số 4 tại Harris County (Harris County Constable Precinct 4).

 

Hai nhân viên của nơi đánh bài này, ông Hiếu Trương và Luis Nunez, bị bắt tại một trong những nơi tổ chức cờ bạc và bị truy tố tội có hành vi tội phạm. Ba nhân viên khác là Alex Nguyễn, Jason Đào và Tuấn Trần bị truy tố tội có hành vi phạm pháp và hiện vẫn còn bị truy nã.

Hai khách hàng tại phòng chơi bài bạc bất hợp pháp là Sherilyn Mench và Kelly Stansel cũng bị bắt về tội có trát truy nã, vi phạm các quy định giám sát khi ra khỏi tù và tàng trữ ma túy methamphetamine, cũng theo bản thông cáo.

Các máy chơi bài và số tiền nói trên được tịch thu từ nhà của ông Trần Anh Tiến và ở các phòng chơi bài bạc lậu. (V.Giang)

Việt kiều Mỹ già về nước cưới vợ trẻ

Việt kiều Mỹ già về nước cưới vợ trẻ
By Tin Tức Hoa Kỳ – 2 Tháng Mười Một, 2018

WESTMINSTER (NV) – “Ở đây, người ta nhìn một ông già 70 như tôi, không có xe, không có nhà chẳng khác nào như một người cơ hàn.

Ðó là lý do mà ông Hai Lý cứ chắt mót số lương hưu, khi thấy “vừa đủ” là bay ngay về Việt Nam để được làm người “hét ra lửa.”Trong khi mỗi lần về Việt Nam , tôi thấy mình như ông vua, có thể hét ra lửa được, vì con gái Việt Nam rẻ như bèo, mình có tiền muốn làm gì mà chẳng được.”

Lý do của ông Hai Lý chỉ là một trong số những lý do mà nhiều người đàn ông lớn tuổi, như ông Nghĩa Nguyễn, ông Nguyên Phạm, đưa ra để giải thích cho câu hỏi, “Tại sao nhiều ông thích về Việt Nam cặp bồ?”

Từ cảm giác ‘không có chỗ đứng ở Mỹ’…

Thấy mình “không có chỗ đứng ở Mỹ” là cảm giác của ông Nghĩa Nguyễn, người sắp mừng thọ 75 tuổi và là cư dân thành phố Orange.

Không xuất thân là một tướng tá lên xe xuống ngựa có người săn đón, nhưng hình ảnh của người chồng, người cha trụ cột trong nhà, một viên chức hành chánh của một quận trước 1975, đã khiến ông Nghĩa Nguyễn trở nên có uy quyền đối với vợ con, một lời ông nói ra là “cả nhà ai cũng sợ.”

Như một kiểu gia đình nề nếp, gia giáo, nên dù có lúc “giận nhau bầm gan tím ruột” vợ ông cũng không bao giờ bộc lộ ra ngoài cho con cái hay người ngoài biết để mà còn “giữ thể diện gia đình.”

Năm 1995, lúc ông Nghĩa về hưu cũng là lúc vợ chồng ông sang Mỹ theo diện con cái bảo lãnh. Với ông, cuộc sống ở Mỹ khi đó “giống như địa ngục.”

Bởi, ông “không biết lái xe, không biết tiếng Anh, xin đi làm thì không ai nhận.” Những đứa con đi vượt biên ngày nào giờ đã hấp thụ văn hóa Mỹ, không còn răm rắp nghe lời ông như ngày xưa. Mấy đứa cháu nội, ngoại thì chỉ toàn nói tiếng Mỹ, và dĩ nhiên chúng cũng không muốn nghe lời ông. Vợ ông cũng vậy. Bà dường như không còn thói nín nhịn như ngày xưa. Bà sẵn sàng “đốp chát” lại với ông ngay khi có thể.

Ngột ngạt và tù túng, ông Nghĩa “chỉ muốn quay trở lại ngay Việt Nam,” nhưng các con ông không cho, vì “tụi nó nói dù gì thì đời sống ở Mỹ cũng tốt hơn vạn lần ở Việt Nam.”

Thế là việc trở về Việt Nam trở thành niềm “khao khát” đối với người đàn ông có tuổi đang sống ở thành phố Orange này. Khi dành dụm đủ tiền con cái cho, ông Nghĩa mua ngay vé máy bay về Sài Gòn.

“Về đó lúc đầu thì cũng là đi tìm gặp những ông bạn già ngày trước để hàn huyên, để nhậu nhẹt cho vui thôi,” ông Nghĩa nói lý do về nước của mình. Theo ông, dù từng nghĩ “sống ở Mỹ như địa ngục,” nhưng khi về nhìn lại những người bạn cùng lứa ngày trước, ông Nghĩa lại thấy mình “ngon lành hơn.”

Tương tự như vậy là trường hợp của ông Hai Lý, một cư dân ở Midway City, người cũng đã bước qua tuổi 70, “cổ lai hy.”

Theo lời ông Hai Lý, ông sang Mỹ từ năm 1975, “Việt cộng tấn công vô là tôi đi ngay.” Sau thời gian đi làm “assembly” ở hãng, hiện tại ông Hai đã về hưu, “ly dị lâu rồi,” và “mấy đứa con cũng đều có gia đình ở riêng.”

Ông Hai không có nhà, cũng không có xe vì ông cho rằng “già rồi đi xe bus cho tiện.” Ông không nói lương hưu của ông bao nhiêu, chỉ nói mỗi tháng ông trả $300 tiền thuê phòng, và phải ra ngoài ăn uống một cách tiết kiệm vì “chủ nhà không cho nấu ăn.”

“Ở đây, người ta nhìn tình cảnh của tôi chẳng khác gì thằng cơ hàn,” ông Hai tự đưa lời nhận xét. “Nhưng khi về Việt Nam thì tôi khác à!”

Ðến ‘anh’ Việt kiều được chìu chuộng chăm sóc

“Ở đây, người ta nhìn một ông già 70 như tôi, không có xe, không có nhà chẳng khác nào như một thằng cơ hàn. Trong khi mỗi lần về Việt Nam , tôi thấy mình như ông vua, có thể hét ra lửa được, vì con gái Việt Nam rẻ như bèo, mình có tiền muốn làm gì mà chẳng được.”

Ðó là lý do mà ông Hai Lý cứ chắt mót số lương hưu, khi thấy “vừa đủ” là bay ngay về Việt Nam để được làm người “hét ra lửa.”

Người đàn ông đậm người, tóc được nhuộm đen không thể nhìn ra một sợi trắng, nói rất tự nhiên, “Về Việt Nam , tôi ít khi ở Sài Gòn, ở đó cái gì cũng mắc mỏ. Tôi còn bạn bè ở Vĩnh Long. Mỗi lần tôi về là họ dẫn tôi đi chỗ này chỗ nọ.”

“Chỗ này chỗ nọ” của ông Hai là những quán cà phê, những tiệm massage cũng “sạch sẽ tươm tất” nhưng giá cả không quá đắt. Ông Hai nói không cần che giấu, “Mình bỏ ra có ba bốn trăm ngàn, chưa đến hai chục đô, mà có người gội đầu, người ngồi cắt móng tay, móng chân, người mát-xa mặt thì còn muốn gì nữa. Ðàn ông mà.”

Ông Hai cũng nhắc đến những nơi ông thích lui tới như “cà phê vườn,” “cà phê võng” nhưng khi được hỏi ở đó có gì khiến ông thích thì ông chỉ cười không trả lời, rồi bắt qua chuyện khác.

Không nhận xét “con gái Việt Nam rẻ như bèo” như kiểu ông Hai Lý, nhưng cảm giác được “chìu chuộng chăm sóc ngọt ngào” cũng là điều ông Nghĩa Nguyễn tìm thấy trong những lần về Việt Nam sau đó.

Ông Nghĩa kể mấy lần sau về Việt Nam, nhiều bạn già, bạn nhậu của ông người thì chết, người thì bệnh bởi những chứng tiểu đường, cao máu. Buồn, thiếu người nói chuyện, ông Nghĩa “đi cắt tóc thanh nữ cho quên sầu.”

Học được cách cho tiền “tip” từ Mỹ, ông Nghĩa “bo” cho cô thợ cắt tóc một ít tiền. Thế là “cô thợ chỉ hơn 20 tuổi kêu tôi bằng anh ngọt xớt.” Ông Nghĩa kể lại mà gương mặt vẫn còn giữ nguyên nét hồ hởi, “Tôi nghe khoái quá! Bởi lâu lắm rồi người ta chỉ kêu tôi bằng chú, bằng bác, vợ tôi thì khi nói chuyện cũng kêu tôi bằng ông. Giờ nghe có người kêu mình bằng ‘anh’ thấy lạ tai và thấy mình trẻ ra.”

Cứ vậy mà ông Nghĩa mê trò “đi cắt tóc, gội đầu, mát-xa.”

Rồi ông cũng chợt nhận ra là ông chưa từng bao giờ hưởng được sự dịu ngọt, chìu chuộng như vậy từ vợ con, họ chỉ từng “sợ” ông khi ông còn là trụ cột trong nhà. Ông cảm thấy hình như đã đến lúc ông cần “phải lo cho bản thân ông nhiều hơn.”

Ông Nghĩa bắt đầu có thú vui mỗi khi về Việt Nam là đi “khám phá” những “tiệm cắt tóc gội đầu máy lạnh” và đi nhậu ngoài quán chứ không còn nhậu với mấy ông bạn già ở nhà như những lần trước.

Ông lại vui hơn nữa là mấy cô gái nơi đó đều gọi ông bằng “anh.” Mà tính ông lại “thương người” nên cứ nghe cô nào ngồi thủ thỉ chuyện gia cảnh khó khăn phải đi làm thế này là ông lại cho tiền, “mỗi lần 50 đô hay có khi cho 100 đô.”

Khi được hỏi, “Ông không nghĩ là những cô gái đó ngọt ngào với ông vì chỉ muốn tiền của ông thôi sao?” ông Nghĩa tỉnh bơ trả lời, “Sao lại không biết! Nhưng tôi cảm thấy tôi happy trong những khoảng thời gian đó thì tôi làm thôi.”

Chỉ muốn ‘ăn bánh trả tiền’ hay thực sự muốn chuyện trăm năm?

“Ăn bánh trả tiền” là điều ông Nguyên Phạm, gần 60 tuổi, chủ một business nhỏ ở Santa Ana, chọn.

Ông Nguyên xác định rất rõ, “Cuộc sống vợ chồng tôi ở đây không hạnh phúc. Nhưng cũng không ly dị vì không muốn giải quyết chuyện phân chia tài sản. Mỗi năm tôi về Việt Nam một đôi lần là để đi chơi, hưởng thụ.”

Theo lời ông Nguyên kể, mỗi lần về Việt Nam, qua lời giới thiệu của “người quen,” ông sẽ “cặp kè” với một cô. Trung bình ông sẽ trả cho cô gái $1,000 cho cuộc sống “già nhân ngãi, non vợ chồng” trong vòng một tháng. Còn những khoảng ăn ở, đi chơi nơi này nơi khác, ông Nguyên cũng là người chi trả hết.

Người đàn ông này giải thích thêm, “Mỗi lần về Việt Nam trong thời gian ngắn ngủi như vậy chỉ thấy mình được chìu chuộng, nâng niu. Không có chuyện cãi lộn, gấu ó. Không bị căng thẳng đầu óc vì công việc.”

“Cũng có lúc gặp mấy cô dễ thương, khi qua đây rồi cũng có gọi điện về nói chuyện chơi. Nhưng khi thấy cô nào bắt đầu than ‘má em bệnh, ba em đau, xe em mất’ là tôi ‘bái bai,’ cắt liên lạc luôn để khỏi phiền.” Ông Nguyên nói.

Ông Hai Lý cũng xác định chuyện muốn “hét ra lửa,” vung tay cho tiền những cô gái quê để được chăm sóc, nâng niu cũng chấm dứt khi rời khỏi Việt Nam, bởi ông không muốn có những ràng buộc, “qua đây thân tôi lo còn chưa xong nữa mà đèo bòng thêm chi.”

Riêng ông Nghĩa Nguyễn thì có hơi khác. Không chỉ có cảm giác là mình “thật sự trẻ ra” khi “bước vô quán nào người ta cũng kêu tôi bằng anh,” mà ông còn muốn nếu có ai đó chịu đứng ra bảo trợ tài chánh thì ông sẵn sàng ly dị vợ để cưới ngay một cô từ Việt Nam qua để suốt ngày nghe tiếng “anh” cho thỏa cái lỗ tai.

Ước mơ của ông Nghĩa đang lưng chừng thực hiện được “phíp-ty pờ xen” (50%) vì các con ông chia hai phe. Một phe ủng hộ, “ba già rồi hãy làm điều gì cho ba vui thì làm.” Nhưng phân nửa kia thì cật lực phản đối, “không chịu được cảnh nhìn ba tung tăng đi công viên với một đứa đáng tuổi cháu ngoại.”

Vợ ông Nghĩa đương nhiên biết chuyện “cặp bồ” của ông ở Việt Nam, nhưng bà nói, “Già từng tuổi này rồi, tui chẳng có gì để ghen tuông, mà tui chỉ thấy phát gớm!”

Theo NVonline

Image may contain: 1 person

Bà mẹ ở Oklahoma bắn các con: 1 chết, 2 bị thương

Bà mẹ ở Oklahoma bắn các con: 1 chết, 2 bị thương

Bà Amy Leann Hall bị bắt do tình nghi nổ súng bắn ba con, khiến một người chết. (Hình: Okmulgee County Jail via AP)

OKMULGEE, Oklahoma (AP) — Một thanh niên 18 tuổi thiệt mạng và hai thiếu nữ bị thương trong một vụ nổ súng hôm Thứ Năm, ngày 1 Tháng Mười Một, tại khu vực nông thôn tiểu bang Oklahoma. Một phụ nữ được cho biết là mẹ ruột của ít nhất là một trong số các nạn nhân đã bị bắt, theo lời giới chức công lực.

Vụ nổ súng xảy ra lúc khoảng 6 giờ 30 phút sáng, giờ địa phương, trong căn nhà ở vùng Nuyaka, nằm cách thành phố Tulsa chừng 35 dặm (55 km) về phía Tây Nam.

Cảnh sát trưởng Rice nói rằng bà Amy Leann Hall, 39 tuổi, là mẹ ruột của ít nhất là một trong số các nạn nhân và đã bị bắt. Bà Hall hiện đang bị giam ở nhà tù quận Okmulgee County về một tội danh sát nhân và hai tội nổ súng với ý định giết người.

“Chúng tôi hiện chưa biết nguyên do vì sao có nổ súng. Chúng tôi vẫn còn đang điều tra việc này,” theo ông Rice.

NHÀ BÁO LÊ TRUNG KHOA TỐ CÁO BỊ UY HIẾP, ĐÀN ÁP , KHỦNG BỐ ,TẠI ĐỨC….!

Ho Thanh Thai Ho shared a post to the group: Góc nhìn VN qua video.

-3:16
Lê Hồng Song

NHÀ BÁO LÊ TRUNG KHOA TỐ CÁO BỊ UY HIẾP, ĐÀN ÁP , KHỦNG BỐ ,TẠI ĐỨC….!

Nhà báo Việt Nam ở Berlin đang bị nguy hiểm đến tính mạng“ là tiêu đề mà Đài phát thanh và truyền hình Đức RBB phát sóng trong chương trình thời sự về các hoạt động gián điệp Việt Nam tại Đức.

Vì sao cử tri gốc Việt ủng hộ Tổng thống Donald Trump?

Dù có nhiều ý kiến khác nhau nhưng các cử tri Mỹ gốc Việt cho VOA biết chính các chính sách cứng rắn của chính quyền Hoa Kỳ đối với khối cộng sản, đặc biệt là Trung Quốc trong hai năm qua, là nguyên nhân chính khiến họ càng ngày càng ủng hộ Tổng thống Donald Trump.

Luật sư Nguyễn Quốc Lân, Ủy viên Chủ tịch của Hội đồng Quản trị Học khu Garden Grove bang California, và là một nhà hoạt động tích cực của đảng Cộng hòa trong cộng đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ từ nhiều năm qua, cho VOA…

Continue Reading

About this website

VOATIENGVIET.COM
Dù có nhiều ý kiến khác nhau nhưng các cử tri Mỹ gốc Việt cho VOA biết chính các chính sách cứng rắn của chính quyền Hoa Kỳ đối với khối cộng sản, đặc biệt là Trung Quốc trong hai năm qua, là nguyên nhân chính khiến họ càng ngày càng …

Tai nạn giao thông tại ngã tư Hàng Xanh vào tối chủ nhật 21/10/2018.

Tai nạn giao thông tại ngã tư Hàng Xanh vào tối chủ nhật 21/10/2018.

Lúc 23h30 ngày 21/10, người phụ nữ doanh nhân – giám đốc một ngân hàng thuộc PVCOMBANK – lái chiếc xe BMW “lùa” một số xe máy và chỉ đừng lại khi một một tài xế xe taxi can đảm phóng xe lên cản lại và chấp nhận bị xe của nữ doanh nhân tông vào hông xe taxi.

Chiếc ôtô hiệu BMW chạy trên đường Điện Biên Phủ, hướng quận 3 đi cầu Sài Gòn. Khi đến ngã tư cầu vượt Hàng Xanh, xe này bất ngờ mất lái, tông 5 xe máy và một taxi đang lưu thông cùng chiều.

Xin chia buồn người đã chết và những người bị thương, nhắc nhở người phụ nữ doanh nhân khi đã say xỉn không nên lái xe.

Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: car and outdoor
Image may contain: one or more people, motorcycle and outdoor

Giã biệt nhạc sĩ Song Ngọc (1943-2018)

Giã biệt nhạc sĩ Song Ngọc (1943-2018)

“Một chuyến bay đêm” đưa anh rời đất nước
“Tiễn đưa” anh trong “Giờ tý canh ba”
“Phiên khúc chiều mưa” thương cho kiếp “Đàn bà”
Thôi “Xin gọi nhau là cố nhân” anh nhé 
Trên “chuyến xe ba người” về nơi đồn lẻ 
Vẫn ước mơ “ Một ngày tàn chiến tranh”
Những “Chiều thương đô thị” vắng bóng anh
“Khúc Tango sầu” như “ Tình yêu màu tím” 
“Thư cho vợ hiền “ anh gửi lời âu yếm
Gửi người yêu trăm nhớ ngàn thương 
Hẹn “ Bao giờ anh đưa em đi chùa Hương” 
Mà nhớ về “Hà Nội, ngày tháng cũ”. 
Sau “ 20 năm bến lạ” mong hội đủ 
Trên bước tha phương “Gặp lại cố nhân”
Bọn “chúng mình ba đứa” thuở thanh xuân 
Nhưng …” Định mệnh” theo thời gian quá vội 
Chỉ còn “Nó và tôi” trong “Hương đồng gió nội” 
“Tình yêu như bóng mây” theo gió bay về 
“Phượng buồn” ơi “ Kỷ niệm một mùa hè” 
“Chuyện tình buồn trăm năm” đi vào quên lãng

Những ca khúc anh viết 
là một thời dĩ vãng 
Nhớ về anh 
Khi anh nằm xuống bên trời 
Hãy yên nghỉ nhé 
Anh Song Ngọc ơi 
Trong âm nhạc anh 
những giai điệu còn mãi mãi
15/10

( Những dòng chữ “…” là tên vài ca khúc trong hàng trăm ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Song Ngọc )

Nhạc sĩ Song Ngọc vừa từ giã cuộc đời tối hôm qua 14/10/2018 tại Houston 

Nhớ ông, một nhạc sĩ tài danh và bình dị mà, thỉnh thoảng, tôi được gặp ông tại tiệm phở gần nhà, do gia đình nhạc sĩ làm chủ. Đến ăn sáng nơi đó chỉ để gặp ông, tán gẫu với ông và nghe ông chửi thề rất “lính tráng” và rất “miền Nam “
Nhớ ông nhiều! Cầu nguyện cho người nhạc sĩ yêu mến an nghỉ nơi chốn Vô Cùng ! 

R.I.P

  • From:Helen Huong Nguyen  

Muốn đi dạy phải xin… xã hội đen

Duy Nguyễn shared a post.
Image may contain: one or more people and outdoor

Trương Châu Hữu DanhFollow

Muốn đi dạy phải xin… xã hội đen!

Sau nhiều lần cầu cứu chính quyền nhưng bất thành, một cô giáo ở TPHCM đã phải làm đơn cầu xin xã hội đen buông tha cho cô được đi dạy để có tiền nuôi mẹ già đang đau yếu.

Theo đó, cô giáo 44 tuổi nhà ở Ấp Chiến Lược, phường Bình Trị Đông, quận Bình Tân (dạy tiểu học ở quận Tám) có một bà chị dâu. Bà chị dâu này hông biết mê cái món gì mà lún nợ xã hội đen. Tìm con nợ không được, xã hội đen ngày ngày tới nhà cô giáo rồi tạt mắm tôm, xịt nước sơn lên cửa.

Mấy ảnh xưng là giang hồ Hải Phòng. Cô giáo sợ quá đi báo cán bộ thì cán bộ kêu “thôi bán nhà trả nợ cho bà kia đi”. Mẹ cô giáo 70 tuổi, lại bệnh tim nên rất sợ. Mà hễ cô giáo đi dạy là mấy ông giang hồ lại nhà khóa cửa ngoài, nhốt bà già bên trong. Cô giáo về, muốn mở cửa thì sợ trái ý xã hội đen, phải nhờ công an chứng giám rồi mới thuê thợ cắt khóa.

Bị khủng bố liên tục, cán bộ lại không xử lý nên bà già trốn biệt về quê. Cô giáo thì sợ quá thuê nhà trọ tuốt ở huyện Bình Chánh để né.

Sau nhiều lá đơn gửi chính quyền bất thành, cô giáo đã làm đơn cầu xin xã hội đen cho mình và mẹ già con đường sống. Cô nói: “Bà chị dâu của tôi bả hơn 50 tuổi rồi chứ không phải con nít. Tự nhiên mấy ảnh cho chị vay tiền rồi đòi nhà của tui. Tui báo chính quyền không giải quyết thì phải xin mấy ảnh thôi. Không được thì bỏ trốn luôn chứ ở đó mấy anh xã hội đen nhốt hoài chắc chết”.

Hai nhà nghiên cứu Mỹ đoạt giải Nobel Kinh Tế 2018

Hai nhà nghiên cứu Mỹ đoạt giải Nobel Kinh Tế 2018

Hàn Lâm Viện Khoa Học Thụy Điển loan báo hai kinh tế gia Mỹ được chọn để trao giải Nobel Kinh Tế 2018. (Hình: Henrik Montgomery/TT via AP)

NEW YORK, New York (NV) — Giải Nobel Kinh Tế 2018 hôm Thứ Hai, ngày 8 Tháng Mười, được trao cho hai kinh tế gia Mỹ, các giáo sư William D. Nordhaus và Paul M. Romer, do đã giúp tăng thêm sự hiểu biết về những yếu tố dài hạn làm tăng trưởng kinh tế.

Giáo sư Nordhaus được vinh danh về nghiên cứu liên quan tới các tác động của môi trường vào kinh tế, kể cả sự thay đổi khí hậu. Giáo sư Romer được chọn để trao giải do nghiên cứu của ông về sự quan trọng của thay đổi kỹ thuật.

Loan báo của ủy ban trao giải Nobel Kinh Tế được đưa ra cùng ngày với việc một ủy ban của Liên Hiệp Quốc về thay đổi khí hậu công bố bản báo cáo, theo đó cảnh cáo về các hậu quả tai hại của thay đổi khí hậu và kêu gọi chính quyền thế giới hãy nhanh chóng có biện pháp đối phó.

Giáo sư Romer, đang dạy môn kinh tế tại New York University, được chọn vì các nghiên cứu của ông nhằm giải thích vai trò của các ý tưởng về kỹ thuật góp phần làm tăng trưởng kinh tế.

Cả hai ông từ lâu nay vẫn được coi là có nhiều triển vọng đoạt giải Nobel Kinh Tế, nhưng ít ai nghĩ rằng họ sẽ cùng được trao giải.

Hàn Lâm Viện Khoa Học Thụy Điển, cơ quan trao giải này, nói rằng cả hai ông cho thấy, để giải quyết những trở ngại đối với việc phát triển dài hạn kinh tế thế giới, cần phải có sự hợp tác quốc tế. (V.Giang)

Cô gái trẻ âm thầm trả tiền cho hai người lính cứu hỏa và cái kết chan chứa tình người

 Cô gái trẻ âm thầm trả tiền cho hai người lính cứu hỏa và cái kết chan chứa tình người

Người ta nói lòng tốt là một vòng tuần hoàn: Khi bạn trao đi lòng tốt, nó sẽ trở về bên bạn. Khi bạn gieo mầm hạt giống thiện lương, nó sẽ kết hoa thơm trái ngọt. Và, câu chuyện dưới đây có lẽ sẽ cho bạn thêm niềm tin vào điều đó.

Liz Woodward là một nhân viên phục vụ trong một cửa hàng thức ăn nhanh phục vụ 24/24h tại New Jersey. Cô luôn bắt đầu ngày làm việc mỗi ngày lúc 4 giờ sáng, khi trời vẫn còn tờ mờ.

Liz Woodward. 

Một ngày nọ, hai nhân viên cứu hỏa với gương mặt mệt mỏi bước vào của hàng nơi Liz đang làm việc và nói bằng giọng khản đặc: “Cô gái, cho chúng tôi hai tách cà phê espresso.”

Hai người họ vừa tham gia cứu hỏa cho một vụ cháy lớn. Ngọn lửa trong nhà kho vô cùng dữ dội. Họ đã chiến đấu với nó suốt 12 giờ và cả đêm không hề chợp mắt. Lúc này, họ đang vô cùng kiệt sức và rất cần một ly cà phê để tỉnh táo lại.

Có lẽ chẳng mấy người có thể hiểu được nỗi nhọc nhằn của những người làm lính cứu hỏa. 

Liz chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai người lính cứu hỏa Paul và Tom trong khi pha cà phê. Cô rất cảm kích bởi những gì họ đã làm. Cô muốn mời họ 2 ly cà phê và chuẩn bị một bữa sáng thật ngon thay cho lời cảm ơn những người hùng thầm lặng. 

Trên mặt sau của hóa đơn, Liz viết: “Tôi đã trả tiền cho bữa ăn sáng ngày hôm nay. Cảm ơn sự đóng góp của các anh. Khi tất cả mọi người đều tìm cách thoát thân, các anh lại không màng tính mạng lao vào ngọn lửa. Bất kể trách nhiệm là gì, các anh là người dũng cảm, mạnh mẽ nhất, cũng là tấm gương tốt nhất cho tất cả mọi người. Cám ơn vì mọi việc các anh đã làm, hãy nghỉ ngơi thật tốt”.

Hai người đàn ông mạnh mẽ bỗng bật khóc sau khi đọc được những lời khích lệ ấm áp từ cô gái trẻ. Họ đã làm công việc này rất nhiều năm, chứng kiến biết bao nỗi đau thương tâm sau mỗi vụ hỏa hoạn, nhưng có lẽ chẳng mấy người có thể hiểu được nỗi nhọc nhằn của những người làm lính cứu hỏa. Sự quan tâm của một cô gái trẻ chưa từng quen biết đã chạm tới trái tim mềm yếu của họ. Liz nhìn hai người đàn ông đang rưng rưng nước mắt, hai người cũng nhìn Liz. Họ dành cho nhau ánh mắt ấm áp và nở nụ cười, cuối cùng vẫy tay từ biệt. 

Liz không ngờ rằng một hành động nhỏ của mình lại nhận được sự báo đáp lớn đến như vậy. (Ảnh: Liz Woodward Facebook)

Sau khi trở về nhà, càng nghĩ về Liz, Tim càng cảm thấy cảm động. Anh đã chia sẻ câu chuyện này trên mạng xã hội, kèm theo lời nhắn gửi tới bạn bè: Hãy tới cửa hàng đầy ấm áp đó. Nếu như gặp được cô gái lương thiện này, hãy trả thêm một ít tiền.

Thật bất ngờ, chỉ trong một đêm, lời nhắn nhủ của Tim đã nhận được rất nhiều ủng hộ từ cư dân mạng. Tấm lòng lương thiện của Liz được truyền đi khắp nơi. Nhiều người còn đích thân tới cửa hàng để khen ngợi, ủng hộ với cô gái.

Lúc này, mọi người mới biết về hoàn cảnh của Liz. Trên thực tế, gia đình của Liz không giàu có, thậm chí là khá túng thiếu. Đầu năm 2010, cha cô bị liệt do tổn thương não. Gia đình không đủ khả năng mua một chiếc xe hơi  có hệ thống đưa xe lăn lên xuống, nên người cha bị ốm của cô quanh năm phải nằm trên giường. Còn Liz, cô phải gánh vác toàn bộ công việc gia đình. Hiện tại, cô đang làm 3 công việc bán thời gian suốt ngày đêm.

Sau khi biết được hoàn cảnh của Liz, chàng lính cứu hỏa Tim không thể diễn tả được tâm trạng của mình. Anh đã cùng với một số đồng nghiệp của mình lên kế hoạch giúp đỡ cô gái lương thiện này. Chẳng mấy chốc họ đã tạo ra một trang gây quỹ cộng đồng để mua một chiếc ô tô cho cha của Liz. Ban đầu họ chỉ kỳ vọng quyên góp được 17.000 USD, không ngờ rằng số lượng người tham gia rất lớn và số tiền thu được lên đến 86.000 USD.

Lòng tốt là một vòng tuần hoàn. Khi bạn trao đi lòng tốt, nó sẽ trở về bên bạn. (Ảnh: pinterest)

Khi Tim tới thăm cha của Liz và trao cho cô số tiền đó. Liz đã ôm lấy anh và bật khóc. Cảnh tượng này cũng khiến cho những anh chàng cứu hỏa đi cùng rơi nước mắt. Có lẽ Liz cũng không ngờ rằng một hành động nhỏ của mình lại nhận được sự báo đáp lớn đến như vậy. 

Được biết, trước khi cha của Liz bị liệt, ông đã làm “nhân viên khắc phục thảm họa” trong nhiều thập kỷ. Trong mỗi thảm họa, dù lớn hay nhỏ, ông đều lao vào hiện trường để hoàn thành công việc của mình mà không màng tính mạng của bản thân. Lòng tốt ấy của ông có lẽ đã truyền cho con gái mình, và rồi cuối cùng lại quay trở về bên cạnh ông.

Vậy nên, người ta mới nói: Lòng tốt là một vòng tuần hoàn. Khi bạn trao đi lòng tốt, nó sẽ trở về bên bạn. Khi bạn gieo mầm hạt giống thiện lương, nó sẽ kết hoa thơm trái ngọt.

Hải Dương

– Dòng giống Lạc Hồng trên mảnh đất tự do.

Image may contain: 1 person, standing

– Dòng giống Lạc Hồng trên mảnh đất tự do.

(Bài viết của tác giả Nguyên Thạch)

Một chế độ đầy tàn bạo và nghịch lý sẽ dẫn đến hệ quả của một xã hội đầy nghịch lý, đầy dẫy oan khiên, oái ăm và hết thuốc chữa trên mọi phương diện. Đó là chế độ cộng sản và xã hội Việt Nam ngày hôm nay.

Hãy nhìn sang Singapore, Nam Hàn, Đài Loan, Nhật Bản… Các quốc gia này cũng thuộc Á Châu, cũng là người Châu Á nhưng do đâu họ có được những xã hội trật tự, tốt đẹp, không như ở Việt Nam. Tại sao? Câu trả lời đến giờ ai cũng biết: Do thể chế cùng với các chính sách, và nhất là vì các quốc gia này không theo chủ nghĩa cộng sản.

Cũng là người Tàu nhưng người Tàu ở Đài Loan, ở Singapore khác khẳn so với người Tàu ở Trung Hoa đại lục. Tương tự, những cây cam con Việt Nam mà hạt giống của nó đến từ những cây mẹ VNCH khi bị bứng ra khỏi đất nước, phải bám rễ vươn mầm ở Mỹ, ở Nhật, ở Úc, ở Pháp… đã trở thành những trái cam ngọt.

Hãy đơn cử vài người làm thí dụ như trường hợp nữ khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, bà Giao Phan, là một phụ nữ gốc Việt là vị Tổng giám đốc điều hành chương trình đóng tàu sân bay mới của Mỹ. Tuổi trẻ hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa như Thiếu tướng Lương Xuân Việt đã làm sáng danh dòng giống Lạc Hồng khi ông được tham mưu trưởng Lục Quân Hoa Kỳ bổ nhiệm làm tư lệnh Lục Quân và Quân Đoàn 1 của Hoa Kỳ tại Nhật.

Ngoài những nam hào, nữ kiệt điển hình như đã nêu tên thì còn rất nhiều tuổi trẻ tài năng nam nữ khác đã thành công và được trọng vọng ở các quốc gia tiên tiến khác trên khắp thế giới:

Philipp Roesler – Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng bộ thương mại liên bang trẻ nhất nước Đức, và cũng như là người gốc Việt đầu tiên làm bộ trưởng tại một quốc gia Châu Âu.

Nguyễn Tường Khang – 12 tuổi được mời thỉnh giảng tại trường đại học Virginia, Hoa Kỳ.

Tiến sĩ Võ Tá Đức – Một thiếu niên đạp xích lô ở Việt Nam
trở thành một khoa học gia nghiên cứu vật lý nguyên tử ở Mỹ.

Nhìn về Việt Nam dưới ách toàn trị độc tài của đảng CSVN, những thanh niên, thiếu nữ cũng mang dòng máu Lạc Hồng, cũng thông minh không thua gì những người cùng thế hệ đang sống ở nước ngoài, nhưng họ cũng chỉ có thể “vươn mình” thành những anh đạp xích lô hoặc là lớp nông dân dầm mưa dãi nắng với tương lai mờ mịt, hay là những cô dâu Đài Loan, những Osin nơi xứ lại quê người. Chắc chắn rằng cũng những con người ấy nếu ở Mỹ, ở Canada, Úc, Anh, Đức, Pháp… trong số họ cũng sẽ có những Dương Nguyệt Ánh, những Giao Phan, những Võ Tá Đức, những Lương Xuân Việt.

Trên mảnh đất cộng sản, với lý lịch cha là sĩ quan “Ngụy” thì nếu kẹt lại ở VN, Lương Xuân Việt chỉ có quyền thất nghiệp hay đi làm nghề tự do hoặc lang thang chứ chưa chắc gì đã được đi nghĩa vụ quân sự để làm lính trơn thôi chứ chưa dám mơ tới được là tướng VC. Muốn có đủ tiêu chuẩn để làm quan, làm tướng Việt Cộng thì phải hội đủ 4 điều kiện: Lý lịch bần cố nông, dại, hèn và tham. Cho nên Hồ Chí Minh cùng ĐCSVN nới đưa ra tiêu chí “Hồng hơn Chuyên” là vậy.

Trên mảnh đất cộng sản, những con người mang dòng máu Lạc Hồng kiêu hãnh đã bị các chính sách ngu dân để trị của ĐCSVN biến thành những con người lớn mà chưa không, hùng nhưng chưa dũng.

Hãy nghe một ông chủ hãng người Nhật giảng giải cho những công nhân Việt Nam của một công ty do ông ta làm chủ đại khái rằng: Các bạn đã lớn, đã đủ tuổi và đủ sức làm việc, tuy đã lớn nhưng các bạn chưa đủ khôn. Này nhé, khi trong số công nhân của các bạn ăn cắp những vật dụng của hãng thì các bạn có nghĩ rằng vì tệ nạn ăn cắp quá phổ thông đó nên tôi đã trả lương cho các bạn thấp để trừ vào các khoản bị mất mát đó mà chúng tôi vẫn còn lời hơn nhiều. Thay vì hãng chúng tôi trả cho các bạn 10 triệu một tháng, thì chúng tôi đã cắt đi một nửa 5 triệu, vậy các bạn chỉ lãnh được 5 triệu. Thế thì các bạn hãy trả lời tôi, ai khôn hơn ai?

Còn cái hùng thì sao? Hình ảnh khá phổ thông ở xã hội Việt Nam ngày nay, giờ đây những cảnh ngáo đá, cướp giật, kênh kiệu, gây gỗ, đâm chém nhau nhan nhãn giữa thanh thiên bạch nhật, nó không chỉ xảy ra ở các thành phố đông người mà còn xuất hiện ngay cả ở những thôn quê hẻo lánh. Hẳn chúng ta cũng đã nghe tận tai, thấy tận mắt những cảnh giật bóp, giật dây chuyền, cướp xe ngay giữa ban ngày, những cảnh rượt nhau chém tận mạng chỉ vì những cái cọ quẹt xe cộ, hoặc vì những nét nhìn thiếu thiện cảm cho bọn côn đồ. Đây là những nét tuy cá biệt nhưng hiện trạng này đang có xu hướng tràn lan rộng khắp như trộm cắp, xì ke ma túy đã khiến toàn bộ xã hội lo ngại vô cùng. Còn trạng thái xã hội thờ ơ vô trách nhiệm của đại đa số dân chúng trước hiện tình đất nước đã và đang mất dần đất đai, biển đảo, tham nhũng, nhũng nhiễu, độc tài đứng trên luật pháp của ĐCSVN và guồng máy cầm quyền thì người dân hầu hết dân chúng không dám xuống đường tỏ thái độ phản kháng.
Nhưng xin đừng lên án 90 triệu người dân đang phải sống dưới ách cai trị cộng sản. Trong một môi trường sống lành mạnh, dưới một chính thể Dân Chủ Nhân Quyền và Nhân Bản thì chính họ sẽ là những lớp thanh niên đúng nghĩa. Họ sẽ là những thanh niên vệ quốc với đầy đủ khí khái của những công dân bảo vệ quốc gia, và sẽ không bao giờ chịu khuất phục với giặc ngoại bang Tàu cộng.

Chính tà quyền cộng sản đã giết chết khí phách hùng anh và đầu độc tâm hồn của họ từ lúc họ vừa mới chào đời cho đến khi trưởng thành.

Do đó, nhìn lại… Nếu, một cái nếu đầy oan nghiệt với vô vàn đau xót, là giá như ngày mất nước 30 tháng Tư 1975, miền Nam đã chiến thắng CSBV thì ngày ấy hẳn đã không là ngày Quốc Hận, mà là Quốc Hỉ, ngày khởi đầu để toàn dân của cả 2 miền Nam Bắc cùng nhau đưa đất nước Việt Nam tuy chưa chắc là là hơn hẳn Nhật Bản, Singgapore, Nam Hàn, Đài Loan nhưng ít ra là không chạy theo ngửi khói Thái Lan, Philipines, Mã Lai và thậm chí ngay cả Miên, Lào. Đó là điều khác biệt cơ bản giữa Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền và độc tài cộng sản. Hay nói rõ ràng hơn nữa là cả nước sẽ ngẩng mặt cho nét vinh quang tự hào về VNCH thay vì ngoảnh mặt thờ ơ dưới cái chế độ cùn mạt với tên gọi CHXHCNVN mà đại đa số tuy có lớn nhưng chưa khôn, tuy có anh hùng nhưng còn vắng bóng trí, dũng.

Và nếu không có cái ngày oan nghiệt 30/4 thì đất nước Việt Nam ngày hôm nay chắc chắn sẽ có hàng ngàn, hàng vạn Dương Nguyệt Ánh, Lương Xuân Việt trong số 90 triệu người Việt Nam hiền hoà, nhân bản.

Để kết thúc, người viết mạn phép trích đăng lại bài thơ của cô giáo Trần Thị Lam, một nhân chứng sống trong lòng chế độ xã nghĩa ưu việt này.

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Đất nước mình ngộ quá phải không anh 
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn 
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm 
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh 
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ 
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ 
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh 
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc 
Rừng đã hết và biển thì đang chết 
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh 
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại 
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải 
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh 
Anh không biết em làm sao biết được 
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước 
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…

Trần Thị Lam
Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.

Tình cảnh ‘Ô-sin’ Việt bị bóc lột, bỏ đói ở Saudi

Tình cảnh ‘Ô-sin’ Việt bị bóc lột, bỏ đói ở Saudi

Một phụ nữ Việt Nam sang Saudi, tức Ả Rập Xê-út, giúp việc nhà nói bà bị chủ nhân ngược đãi và bóc lột sức lao động. Trang mạng Asia Times trích một bài phóng sự của Al-Jazeera, kết luận rằng rất nhiều ‘ô-sin’ Việt Nam đang bị ngược đãi đằng sau những cánh cửa đóng kín ở vùng Vịnh bên Trung Đông, trong khi không được nhận đồng lương xứng đáng như đã được hứa hẹn.

Trong một cuộc phỏng vấn do đài Al Jazeera thực hiện, bà Phạm Thị Đào cho biết bà phải làm việc từ 5g sáng tới 1g sáng ngày hôm sau. Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm duy nhất vào lúc 1g chiều. Tác giả bài báo, Yen Duong, nhà báo kiêm phóng viên nhiếp ảnh, cho hay bà Đào, 46 tuổi, làm ô-sin tại Ả Rập Xê-út trong hơn 7 tháng trước khi trở về Việt Nam vào tháng Tư năm nay.

Phạm Thị Đào, 46 tuổi, cho biết cô đã làm việc hơn 18 giờ một ngày và được cho cùng một bữa ăn để sống – một lát thịt cừu và cơm.

Phóng sự điều tra của tờ Al Jazeera, cơ quan truyền thông tiếng Ả Rập, mang tựa đề: “Ô-sin Việt ở Ả Rập Xê-út: Lao động quá sức, bị ngược đãi, bị bỏ đói.”

Một số phụ nữ được phỏng vấn nói họ bị buộc phải làm việc ít nhất 18 tiếng một ngày, bị bỏ đói, đánh đập và ngăn cản, không cho về nước.

Một trường hợp khác là trường hợp chị Trịnh Thị Linh, đến từ Hà Nam. Chị Linh cho biết như nhiều người đồng cảnh ngộ chị đã gặp bên Ả Rập Xê-út, hộ chiếu của chị bị tịch thu ngay khi tới Riyadh.

Chị Linh, 30 tuổi, kể lại với Al-Jazeera rằng chị được hứa mức lương 388 USD /tháng, và rất mừng vì gia đình rất nghèo, và mức lương tháng đó cao hơn thu nhập của gia đình trong hai vụ mùa.

Sang và con gái 12 tuổi của mình ở nhà tại tỉnh Tây Ninh, phía tây nam Việt Nam. ‘Tôi chỉ muốn cô ấy quay lại. Chúng tôi không bao giờ ngờ rằng điều này là khó khăn – để cô ấy rời khỏi nhà, con cái và người thân của cô ấy ở đây, ‘anh ta nói.

Chị phải làm việc 18 giờ một ngày, và như bà Đào, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa. Khi chị Linh = xin đổi chủ, là một quyền của người lao động dựa trên hợp đồng, thì bị nhân viên tại công ty môi giới Việt Nam quát tháo và dọa nạt.

Rốt cuộc chị phải tuyệt thực cho tới khi chủ nhân đồng ý trả chị lại cho công ty môi giới ở Ả Rập Xê-út.

Nhưng thật không may, bà chủ của gia đình thứ nhì còn tệ hơn nhiều.

“Bà chủ giữ vali của tôi, lấy hộ chiếu, không cho tôi dùng điện thoại và không cho tôi nấu ăn lấy. Tôi không có băng vệ sinh để dùng, tôi phải rửa chân cho các chủ nhân và đấm bóp họ. Có lúc, bà chủ vất thức ăn còn thừa, thay vì cho tôi ăn.”

Ông Nguyễn Đình Hùng, Chủ tịch Liên đoàn Lao Động Việt Tự do có trụ sở tại Úc, là tổ chức giúp lao động Việt Nam xuất khẩu ra nước ngoài bị ngược đãi ở nhiều nước, nói tình cảnh vừa nêu không chỉ xảy ra cho những người giúp việc ở Ả Rập Xê-út.

  

Ông Hùng nói:

“Trường hợp này xảy ra nhiều nước khác nhau chứ không riêng gì Ả Rập Xê-út. Có nhiều trường hợp ngược đãi là bởi vì những người này là công nhân nghèo ở dưới quê, có người không biết chữ, không rành về các hợp đồng. Hợp đồng mà họ ký không phải là hợp đồng với các chủ nhân, mà là do những người môi giới ở Việt Nam ký. Nhiều người không biết nội dung hợp đồng nói gì. Khi đến nơi thì chủ nhân nói hợp đồng không có giá trị. Vì vậy họ đi là toàn bị lưà gạt. Họ sang bên đó với hy vọng có thể được đối xử tốt và đem nhiều tiền về để nuôi gia đình nhưng thực sự ra là hầu hết những công nhân Việt Nam đi gặp những hoàn cảnh bị ngược đãi và bị bóc lột rất là nhiều.”

Nhưng có lẽ tình cảnh người lao động Việt Nam ở Ả Rập Xê-út còn khó khăn hơn vì luật kafala của Ả Rập Xê-út, vốn cấm người giúp việc đổi việc và rời Ả Rập Xê-út nếu không được phép của chủ nhân. Đây là một quy định nhằm trói chân các nạn nhân phải tiếp tục làm việc với chủ, dù bị ngược đãi.

  Nhiều người lâm vào tình trạng tuyệt vọng tới mức họ thà bị cảnh sát bắt giữ và trục xuất về nước, chứ không còn chịu đựng được cảnh bị bóc lột và và ngược đãi.

Tờ Asia Times dẫn lời bà Nguyen Thi May Thuy thuộc Văn Phòng Lao động nước ngoài Việt Nam, nói rằng môi trường làm việc đối với những người giúp việc nhà hạn chế những tiếp xúc với thế giới bên ngoài và vì thế, các nạn nhân bị ngược đãi rất khó có thể thu thập chứng cớ cho thấy họ bị ngược đãi.

  

Một số hiếm hoi may mắn thoát được kể lại những điều kiện sinh sống tương tự như những nô lệ.

Trên trang Facebook riêng, chị Phạm Thị Đào chia sẻ kinh nghiệm cay đắng của mình. Chị nói:

“Tôi biết rằng trong tư cách là những người giúp việc, chúng tôi phải làm quen với những điều kiện làm việc khó khăn. Chúng tôi không đòi hỏi nhiều. Xin đừng bỏ đói, đừng đánh đập chúng tôi, cơm ngày 3 bữa. Nếu đạt được những điều đó, chúng tôi đã không phải kêu cứu.”

Bà Bảo Khánh, Trưởng đài Vietnam Sydney Radio ở Úc, nói người Việt phải lên tiếng để giúp đồng bào ở trong nước tránh bị lừa gạt.

“Mọi người cần phải lên tiếng về vấn đề này. Nếu chúng ta không lên tiếng thì người lao động Việt Nam sẽ bị gạt để mà lấy tiền, bị dụ dỗ để đưa đi lao động nhưng thực ra chỉ giúp nhà cầm quyền hoặc các nhóm tham nhũng giàu thêm mà người dân thì khổ thêm.”

  Ả Rập Xê-út là một trong những nước nhập khẩu người giúp việc lớn nhất thế giới.

Dựa trên các số liệu của Bộ Lao động Việt Nam thì hiện nay có khoảng 20.000 lao động người Việt ở Ả Rập Xê-út, ước lượng trong số này có 7000 tới được mướn làm ô-sin, phục vụ các gia đình Ả rập. Hồi năm 2014, hai nước đã ký thỏa thuận 5 năm cho phép thêm nhiều công dân Việt Nam sang lao động tại vương quốc Ả Rập Xê-út.

  

Hoài Hương

 From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen