Câu chuyện lập nghiệp của ông chủ Rạp Hưng Đạo xưa

Câu chuyện lập nghiệp của ông chủ Rạp Hưng Đạo xưa

Thường hay đi coi hát cải lương ở đây! Nhưng Bạn có biết Rạp Hưng Đạo ngày xưa của ai không?

Rạp Hưng Đạo. Ảnh: internet

 Năm 1940 tại góc đường Général Marchand và Gallieni (Nguyễn Cư Trinh và Trần Hưng Đạo ngày nay) thường ngày vẫn có một cậu con trai khoảng 18 – 20 tuổi ngồi cặm cụi sửa vá xe đạp bên vệ đường. Thời đó người dân chính gốc thành phố còn thất nghiệp dài dài, nói chi đến những dân nhập cư từ tỉnh thành xa, do đó người ta xem việc một thanh niên sửa xe như vậy là chuyện bình thường.

Những người lui tới con đường đó, đặc biệt là những khách hàng từng đôi ba lần xe đến sửa xe ấy là một chàng trai hiền hậu, dễ thương, lại chăm chỉ, cẩn thận. Xe hư đâu sửa đó, đảm bảo chất lượng, tiền công vừa phải, đôi khi với những khách hàng già cậu ta còn tự nguyện sửa miễn phí “để làm quen”. Lâu dần, khách hàng càng lúc càng đông, thậm chí có người bị hư xe ở xa cũng ráng dẫn bộ tới, để cậu sửa. Chàng trai ấy tên là Niệm.

Một năm sau ngày ra nghề, người ta thấy chỗ bức tường phía sau lưng anh thợ sửa xe ngồi, có treo lủng lẳng vài chiếc vỏ, ruột xe đạp, cùng với một ít những phụ tùng khác. Anh giải thích “Để khi nào khách có cần thì mình thay cho tiện”. Thời đó không có chợ phụ tùng hoặc các loại phụ tùng xe được bày bán khắp nơi như ngày nay, cho nên việc phục vụ linh hoạt của cậu Niệm được bà con ủng hộ. Hai năm sau, khách hàng nhìn thấy có thêm một hai chiếc xe đạp lắp ráp hoàn chỉnh dựng ở đó. Cậu Niệm lại giới thiệu “Nhân tiện ráp sẵn, nếu bà con nào có cần thì mình nhường lại, giá phải chăng”. Tất nhiên, bởi sẵn có uy tín hàng của cậu ta ráp đến đâu bán được đến đó.

 Sau khi Nhật đảo chính Pháp, trong lúc Sài Gòn đang hoảng loạn vì những cuộc dội bom của phi cơ đồng minh xuống thành phố, dân chúng lo chạy tránh bom, thì góc đường đó, chàng trai sửa xe vẫn cứ bám trụ với “cơ ngơi của mình, gồm 4 chiếc xe đạp vừa mới ráp, cộng với một thùng phụ tùng mới. Với cậu giữa cái chết do bom đạm và chết đói, cậu ta sợ chết đói hơn, vả lại trong đầu cậu trai nghèo này, chừng như còn nuôi một hoài bão.

Chiến tranh thế giới thứ hai vừa kết thúc, cũng là lúc người ta ngạc nhiên khi thấy chàng trai đó đứng ra thuê hẳn một góc nhà (chỗ căn phố mà suốt mấy năm qua cậu ta vẫn ngồi phía trước hiên nhà để hành nghề) và khai trương bảng hiệu: “Nguyễn Thành Niệm, sửa xe và bán phụ tùng xe đạp”. Thì ra, do khéo dành dụm trong nhiều năm qua, đến lúc đó cậu ta đã có được số vốn nho nhỏ, đủ để “dựng tiệm”. Cậu tâm sự với những người quen biết “Cái nghèo nó làm cho mình phải bỏ dở chuyện học hành, mà không học thì khó bề lập thân. Bây giờ chỉ có một cách là phải chí thú làm ăn phải đi lên con đường thương mại….”. 5 năm sau, đầu thập niên 50, cả một dãy phố từ đầu đường Nguyễn Cư Trinh chạy dọc theo đường Trần Hưng Đạo, đến gần đường hẻm Nguyễn Văn Dụng, đã quy về một mối, do một người làm chủ: Nguyễn Thành Niệm.

Cậu ta trúng nghề phụ tùng xe đạp là chủ yếu, nhưng cũng phải kể đến yếu tố cần kiệm và óc nhạy bén với thị trường. Chỉ trong vòng 10 năm, từ một chàng sửa xe đạp tầm thường, Nguyễn Thành Niệm tậu được đến gần 30 căn phố mặt tiền đường Gallieni (Trần Hưng Đaọ). Có người nói, sở dĩ Nguyễn Thành Niệm mua được nhiều nhà như thế là bởi vì thời đó mọi người vừa trải qua một giai đoạn khủng hoảng do cuộc chiến tranh, bị lung lạc tinh thần, muốn bán rẻ nhà cửa để hồi hương lập nghiệp, nên giá nhà rẻ, và Niệm đã chộp đúng thời cơ.

Con đường “lập thân” của Nguyễn Thành Niệm đã mở rộng. Anh ta chuyển sang kinh đoanh đa dạng hơn, gồm cả phụ tùng xe gắn máy, xe hơi, máy móc cơ giới nói chung. Và thế là một công ty nhập khẩu phụ tùng xe, máy được hình thành. Công ty Indo – Comptoir của Nguyễn Thành Niệm cuối thập niên 50 là một trong 10 công ty xuất nhập khẩu phụ tùng xe cơ giới lớn nhất Sài Gòn có chi nhánh ở khắp miền Nam, vươn tới Nam Vang, Vientian, Pakse (Lào). Nguyễn Thành Niệm trở thành một tỷ phú.

Đầu thập niên 60, tại dãy phố góc đường Nguyễn Cư Trinh – Trần Hưng Đạo, cạnh trụ sở của công ty Nguyễn Thành Niệm, người ta thấy mọc lên một toà nhà đồ sộ với chữ hiệu trên mặt tiền rất nổi: Rạp hát Hưng Đạo. Thì ra, đúng nơi mấy chục năm trước Niệm ngồi sửa se đạp, giờ đã được dựng lên một rạp hát lớn nhất thành phố, lại do chính ông làm chủ. Có lần Nguyễn Thành Niệm đã nói với bạn bè

“Cuộc đời cũng giống như một sân khấu, mình cố làm sao cho sân khấu lộng lẫy thì càng hay…”

Theo Dân Sài Gòn xưa

From: Thuong Tran 

Yêu cầu bồi thường cho “gần 10.000” nạn nhân

Trần Bang and Mike Dang shared a post.

-0:53

30,077 Views

VOA Tiếng Việt

Sáng ngày 11/6 tại Đài Bắc, một tổ chức phi chính phủ cùng 5 công ty luật quốc tế chính thức kiện Formosa-Hà Tĩnh, công ty con thuộc Tập đoàn Formosa Plastic Group của Đài Loan, yêu cầu bồi thường cho “gần 10.000” nạn nhân vì đã gây ra thảm họa môi trường biển miền trung Việt Nam năm 2016. Xem thêm: voatiengviet.com/a/gan-10-ngan-nan-nhan-an-din…/4954380.html
  • Sáng ngày 11/6 tại Đài Bắc, một tổ chức phi chính phủ cùng 5 công ty luật quốc tế chính thức kiện Formosa-Hà Tĩnh, công ty con thuộc Tập đoàn Formosa Plastic Group của Đài Loan, yêu cầu bồi thường cho “gần 10.000” nạn nhân vì đã gây ra thảm họa môi trường biển miền trung Việt Nam năm 2016. Xem thêm: voatiengviet.com/a/gan-10-ngan-nan-nhan-an-din…/4954380.html

” Trái Sầu Riêng coi chừng thành Sầu Chung. “

” Trái Sầu Riêng coi chừng thành Sầu Chung. “

          Ăn Sầu Riêng coi chừng ngộ độc & ung thư !!!

Mình là thần dân mê trái cây, trong đó trái Sầu Riêng là mình thích nhất, bởi hương thơm và mùi vị của nó.

Trong dịp thằng bạn về quê mình tháp tùng theo nó vì quê nó trồng rất nhiều Sầu riêng, nhất là các giống Sầu riêng hột lép nổi tiếng như : Sáu Ri, Mõm Thon  rất ngon.. Mình biết tên các loại sầu riêng nầy là do thằng bạn mình mỗi khi về quê lên hắn ta mang cho bọn mình vài trái loại nầy ăn rất ngon, cơm vàng nghệ, hột lép, ngọt béo rất tuyệt!.

Kỳ nầy mình nghĩ bụng là trong mấy ngày ở quê nó sẽ ăn sầu riêng no bụng,đã thèm luôn vì nhà hắn trồng rất nhiều sầu riêng và lại là vựa mua bán sầu riêng.
Nhưng hổi ơi! Hy vọng đã trở thành thất vọng chẳng những không ăn sầu riêng no bụng mà từ nay trở đi không dám ăn sầu riêng nữa!
Số là như vầy mình tận mắt chứng kiến công đoạn xử lý trái sầu riêng trước khi đem ra thị trường bán. Thương lái, vựa sầu riêng sẽ mua sầu riêng sống họ đem về xử lý tạo ra trái sầu riêng chín vàng,cơm vàng,để lâu không bị thối.

Họ pha các loại thuốc xử lý trái sầu riêng như sau:
-Một loại thuốc làm cho trái sầu riêng từ sống chuyển sang chín vàng (theo lời thằng bạn nói chỉ 2 ngày sau là trái chín ăn được ngay ) thuốc dạng nước có tên là “Trái chín”.
– Một Thuốc làm cho trái sầu riêng không bị thối khi để lâu, dạng thuốc nước có tên là Agrifos.
-Một loại thuốc bột màu vàng không có tên công dụng làm cho cơm trái sầu riêng từ trắng chuyển sang màu vàng, làm trái không bị sượng.

Các loại thuốc trên được pha chung trong một xô nước sau đó người ta đem lần lượt từ trái sầu riêng ngâm vào trong xô nước đó rồi lấy ra đóng thùng đem đi bán ở Sài gòn,hoặc miền bắc…

Mình thấy vậy hỏi thằng bạn Sao không để trái chín tự nhiên lại phải sử dụng các loại thuốc trên? Hắn nói để chín tự nhiên rất lâu,cơm không vàng, trái dể bị hư khó bán.
Mình hỏi các loại thuốc trên xử lý dính trên trái 2-3 ngày sau là bán cho người tiêu dùng như vậy có độc cho người tiêu dùng không, có ai cho phép làm như vậy không?
Hắn nói dĩ nhiên là không ai cho phép làm như vậy, còn độc hay không độc thì thấy bấy lâu nay bán cho người ăn đâu thấy ai bị ngộ độc gì đâu mà sợ.Các loại thuốc trên đều co bán đầy ở các cửa hàng thuốc trừ sâu cứ ra nói xử lý trái sầu riêng là người ta bán cho.

Hắn còn cho biết hầu hết sầu riêng bán ra thị trường hiện nay đều được xử lý như vậy cả.

Hắn còn khoe ở đây người trồng sầu riêng có kỹ thuật rất cao người ta làm ra những trái sầu riêng tròn như quả banh bán được giá cao, vì để tự nhiên các giống sầu riêng Sáu ri, mõm thon có dạng dài bán không có giá nên làm cho nó tròn bằng cách phun một loại thuốc có tên là Bắc-lo lên trái làm cho trái sầu riêng từ dài chuyển sang ngắn lại được thương lái ưa chuộng bán giá cao. Mình hỏi phun vào trái sầu riêng làm cho trái ngắn lại vậy người ta ăn trái sầu riêng đó có bị ngắn lại, có bị ngộ độc không? Hắn cười trả lời mầy sao khéo lo.

Hắn nói: hầu hết trái sầu riêng ở đây đều được làm như vậy cả, chẳng những vậy kỹ thuật nầy còn được đem phổ biến lên miền Đông nơi trồng nhiều sầu riêng.
Mình lo lắng hỏi: Như vậy làm sao chọn mua được trái sầu riêng chín tự nhiên không phun thuốc Bắc lo gì đó và không nhúng các loại thuốc trên lên trái?

Mi có nằm mơ không vậy, tao đã nói với toàn bộ trái sầu riêng đang bán ngoài thị trường đều được làm như vậy ngay cả ở những hộ gia đình người ta cũng nhúng thuốc trước khi đem bán và cho biếu.

Mình la lên: như vậy trước nay mi cho bọn nầy ăn những trái sầu riêng đều làm như vậy sao?

Hắn cười và gật đầu nói: mầy thấy không đâu có chết thằng tây nào mà mầy lo!
Hắn nói người trong nghề nhìn là biết ngay trái sầu riêng có phun thuốc làm tròn trái và nhúng thuốc xử lý trái ngay.Vì vậy kiếm trái sầu riêng không có làm như trên là rất khó.Nhưng mầy cứ lựa những trái sầu riêng to dài là những trái không phun thuốc làm tròn, nhưng còn không nhúng thuốc thì không thể có vì hiện nay tất cả sầu riêng đều hái sống và đều nhúng thuốc cả. 

Từ bửa đó mình cảm thấy không yên tâm khi ăn sầu riêng nên sau khi trở lên Sài gòn mình tìm hiểu các loại thuốc trên vì nghề của mình là ngành hóa, hỏi các bạn bên chuyên ngành thì họ cho biết chất làm chin trái là Ethrel rất độc trong diễn đàn đã có nói đến (Coi chừng trái cây ngậm thuốc thúc chín).

Còn chất làm trái không thối là một loại thuốc trừ nấm gây bệnh trên cây trồng, không ai đem nhúng vào trái như vậy người ăn có thể bị ngộ độc.

Chất màu vàng làm cơm sầu riêng vàng ngon thì không biết là chất gì, nhưng chắc có lẽ là chất nầy cũng không tốt cho người ăn, có thể rất độc cho người ăn, nên không có nhản hiệu.

Còn chất Bắc-lo là loại thuốc trừ cỏ chứa chất Clo rất độc gây ung thư cho người,lưu tồn lâu nên không có nước nào trên thế giới lại làm cho trái sấu riêng tròn đẹp bằng cách nầy.

Các bạn thấy chưa trái sầu riêng hiện nay đang bày bán chứa quá nhiều chất độc hại trên trái gây hại cho người ăn, các bạn có dám ăn không riêng mình thì từ nay không dám rớ tới trái sầu riêng rồi.

Giang Ha & Nam-An

From: Phuong Nguyen  & Lucie 1937

Chuyện lạ chỉ có ở nước Mỹ

Chuyện lạ chỉ có ở nước Mỹ

Đây là ngôi nhà nổi tiếng của bà Edith Macefield ở Seatle, Tiểu bang Washington, Hoa Kỳ.

Khi bà Macefield mới mua ngôi nhà này, vào khoảng năm 1950, thì con đường đó chỉ là con đường quê hẻo lánh. Nhưng nửa thế kỷ sau thì nó đã trở thành Khu trung tâm phố thị đông đúc, và 1 Công ty thầu đã mua lại nguyên 1 khúc đường, để xây Khu đô thị và thương xá cao 5 tầng.

Tất cả những hàng xóm của bà Macefield đều vui lòng bán nhà và dọn đi , nhưng bà thì nhất định không chịu đi. Thậm chí khi chủ Đầu tư ra giá 1 triệu đô (căn nhà chỉ đáng giá khoảng $300 000) thì bà vẫn nhất định không chịu bán. Bà nói bà già rồi, sống ở đó cả đời rồi, bà lại không có con cháu, nên bà không muốn đi đâu hết.

Sau nhiều tháng ra giá và thuyết phục bà không được. Công ty thầu đành sửa lại dự án của mình, xây vòng quanh nhà bà, như hình bên dưới. Chính quyền địa phương đương nhiên là không làm khó gì bà, càng không bao giờ nhận tiền hối lộ của chủ Đầu tư để cho cảnh sát đến cưỡng chế khiêng bà đi như ở An Nam ta vậy.

Thái độ kiên quyết bảo vệ quyền làm chủ của mình của bà Macefield đã khiến cho người dân Mỹ cảm phục. Họ gọi bà là “Anh hùng nhân dân” (folk Hero) và nói rằng đây chính là bằng chứng hùng hồn nhất cho tinh thần thượng tôn pháp luật, tôn trọng nhân quyền và quyền công dân của nước Mỹ.

Hãng phim Disney đã làm 1 bộ phim dựa trên câu chuyện của bà, mang tên “Up”, có nghĩa là “Lên” nói đến việc các tòa nhà chọc trời mọc lên như nấm xung quanh 1 bà già, nhưng bà vẫn không vì đó mà phải chịu áp lực.

Mãi đến khi bà mất ở tuổi 83 vì bệnh ung thư, thì căn nhà mới được dỡ đi. Bởi trước khi qua đời, bà Macefield đã viết giấy để hiến tặng lại căn nhà cho ông chủ Đầu tư của Khu đô thị, để cám ơn ông đã đối xử với bà rất tốt.

Bà đã viết trong di chúc: Mặc dù việc bà nhất định không chịu bán nhà dọn đi đã gây cho ông rất nhiều phiền toái và cả thiệt hại về kinh tế, nhưng ông luôn đối xử với bà nhẹ nhàng và tôn trọng. Thậm chí sau khi Thương xá đã xây xong, ông vẫn cho người thường xuyên sang giúp bà dọn vườn, quét sân, quét vôi lại mặt tiền nhà, cũng là để giữ cho bộ mặt thẩm mỹ chung của cả khu phố!

Còn ở xứ An Nam này, chắc ai cũng biết câu trả lời . Nhìn nước mắt người dân quận 2 chảy bao năm qua, thôi chả còn mơ mộng.

From: Thuong Tran & TU-PHUNG

Chính phủ Singapore: phát biểu của Thủ tướng Lý Hiển Long không phải là mới

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Singapore cho biết những nhận xét về phần lịch sử này của khu vực Đông Dương không phải là mới.

“Chúng phản ánh quan điểm lâu dài của Singapore vốn đã được nêu công khai trước đó”, người phát ngôn phát biểu, đồng thời cũng nói rằng Thủ tướng Lý Quang Diệu trước kia cũng từng nói về điều này.

About this website

RFA.ORG
Bộ Ngoại giao Singapore hôm 7/6 lên tiếng cho biết Singapore đánh giá cao mối quan hệ với cả Campuchia và Việt Nam và luôn đối xử với các nước theo tinh thần tôn trọng và hữu nghị.

Pháp phát hành 5 bộ tem khẳng định Trường Sa của Việt Nam

Pháp phát hành 5 bộ tem khẳng định Trường Sa của Việt Nam

Tập đoàn Bưu điện Pháp – La Poste vừa giới thiệu 5 bộ tem mang hình ảnh biển đảo Việt Nam sẽ được lưu hành trên khắp nước Pháp.

5 bộ tem, với hình ảnh khắc hoạ các cảnh đẹp của biển đảo Việt Nam như đảo Lý Sơn, ghềnh Đá Đĩa, vịnh Hạ Long, quần đảo Trường Sa hay đảo Song Tử Tây… được giới thiệu tại trụ sở Tổ chức Giáo dục- Khoa học- Văn hoá Liên hiệp quốc UNESCO tối ngày 22/11.

La Poste giới thiệu 5 bộ tem mang hình ảnh biển đảo Việt Nam. Ảnh: Lê Hoàng Anh/ VOV

Ông Bernard Combes – Đại diện Tập đoàn Bưu điện Pháp La Poste ca ngợi sự hùng vĩ của biển đảo Việt Nam và vinh dự khi được quảng bá hình ảnh đất nước Việt Nam tại Pháp.

From: Thuong Tran

Hải Quân Đại Tá Mỹ Nguyễn Từ Huấn

Hải Quân Đại Tá Mỹ Nguyễn Từ Huấn (bé trai bị thương và đã được cứu sống trong vụ tên VC Bảy Lốp giết chết toàn gia đình Trung Tá VNCH Nguyễn Tuấn) được đề cử lên chức vụ Phó Đề Đốc Hải Quân Mỹ (Rear Admiral, tương đương với Chuẩn Tướng) trong năm nay, Tháng 6, 2019.

See More

Image may contain: 3 people, text
Tôi Yêu Miền Nam

Hải Quân Đại Tá Mỹ Nguyễn Từ Huấn (bé trai bị thương và đã được cứu sống trong vụ tên VC Bảy Lốp giết chết toàn gia đình Trung Tá VNCH Nguyễn Tuấn) được đề cử lên chức vụ Phó Đề Đốc Hải Quân Mỹ (Rear Admiral, tương đương với Chuẩn Tướng) trong năm nay, Tháng 6, 2019.

Tết Mậu Thân 1968, Nguyễn Văn Lém tự Bảy Lốp chỉ huy tấn công trại Phù Ðổng của binh chủng Thiết Giáp VNCH. Bảy Lốp bắt giữ gia đình Trung Tá Nguyễn Tuấn, dùng vợ con của TrT Tuấn để áp lực bắt Ông chỉ dẫn cách sử dụng xe tăng còn lại trong trại. TrT Tuấn từ chối, Bảy Lốp đã giết chết toàn thể gia đình Ông, gồm cả bà mẹ già của Ông đã 80 tuổi, chỉ có một bé trai bị thương nặng và sau đó đã được cứu sống. Và bé trai đó chính là Hải quân Đại Tá Nguyễn Từ Huấn.

NỖI OAN PHÁP LUÂN CÔNG

Tinh Hoa
NỖI OAN PHÁP LUÂN CÔNG

Pháp Luân Công thực ra nó là một môn rèn luyện thể chất và tinh thần. Nó thực sự không phải là tôn giáo, nó không phải là tổ chức chính trị, nói đúng ra nó là một trường phái tập luyện nâng cao sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần, chỉ đơn giản là vậy. Nó tựa như các phái tập võ mà trong qua khứ lịch sử Trung Quốc đã hình thành và tồn tại cho đến hôm nay ấy thôi. Nhưng tại sao Cộng Sản lại thù Pháp Luân Công như vậy? Pháp Luân Công không chống chính quyền Cộng Sản, và rõ ràng Pháp Luân Công và Cộng Sản là nước sông không phạm nước giếng, cớ sao Cộng Sản ác với Pháp Luân Công đến như vậy?

Thực ra ban đầu nhà sáng lập Pháp Luân Công – Lý Hồng Chí đưa ra môn này năm 1992 được rất nhiều người Trung Quốc hưởng ứng, trong đó có cả những người CS. Đến nỗi ngày 21-9-1993, tờ Nhật báo Công an Nhân dân đã đăng bài ca ngợi ông Lý Hồng Chí đã có công góp “trong việc đẩy mạnh đạo đức truyền thống của người Trung Hoa chống lại tội ác, trong bảo vệ an ninh và trật tự xã hội, và trong việc đẩy mạnh sự chính trực trong xã hội”.

Nó rất hay vì nó là môn thiền truyền thống Trung Hoa và rèn tinh thần con người xoay quanh vấn đề Chân – Thiện – Nhẫn. Vì nó hiệu quả nên số người hưởng ứng rất đông. Mới sáng lập năm 1992 mà đến năm 1998 chỉ 6 năm thôi, số người hưởng ứng học Pháp Luân Công có khoảng 100 triệu người. Chính điều này đã chạm ngay vào tử huyệt của chính quyền Cộng Sản Trung Quốc. Tuy Pháp Luân Công là một môn rèn luyện thân thể, hoàn toàn phi chính trị, và nó lại càng phi tôn giáo, nhưng lãnh đạo CS Trung Cộng vẫn run sợ khi nhìn thấy sức ảnh hưởng của nó.

Thực chất chính quyền CS nào cũng xây dựng sự cai trị trên nền tảng dối trá và phi đạo đức. Khi người học Pháp Luân Công ngộ ra 3 chữ Chân – Thiện – Nhẫn thì lúc ấy nền tảng của Chính quyền CS đã xây dựng bị tan thành bọt nước và Chính quyền CS tồn tại trong sự vất vả chống đỡ. Khi người tập Pháp Luân Công ngộ ra chữ Chân thì họ thấy cần phải phản đối dối trá, thế là nền tảng dối trá của CS bị đánh thủng. Khi người tập Pháp Luân Công họ nhận ra chữ Thiện thì họ lên tiếng cái phi đạo đức, lúc đó nền tảng phi đạo đức của CS tan thành mây khói. Khi người học Pháp Luân Công ngộ ra được chữ Nhẫn, thì dù cho hù dọa họ thế nào họ vẫn không nhụt chí. Nếu 100 triệu người học Pháp Luân Công ngộ ra 3 chữ Chân – Thiện – Nhẫn nếu một lúc nào đó, chỉ cần một mồi lửa chính trị bùng cháy, thì CS chết không kịp ngáp. Chính vì thế, dù biết Pháp Luân Công là phi chính trị, phi tôn giáo và họ là một tổ chức có tiêu chí rèn luyện rất lành mạnh nhưng CS vẫn tìm cách tiêu diệt là vì thủ đoạn tránh hậu hoạn một cách ích kỷ của họ. Họ sợ với sức ảnh hưởng của Pháp Luân Công mà một ngày nào đó biến tướng thành phong trào chính trị thì nguy hiểm cho họ, nên họ tung thủ đoạn cực ác để làm tan rã Pháp Luân Công nhằm bảo đảm tương lai xa của họ.

Trên thế giới, ở những nước tiến bộ chính quyền tại đó họ thấy Pháp Luân Công là một môt luyện tập sức khỏe tinh thần và sức khỏe thể chất rất lành mạnh, và tại đó ai muốn theo thì theo có ảnh hưởng gì đến chính quyền đâu?

ĐCS Trung Quốc muốn diệt Pháp Luân Công để tránh hậu hoạn. Họ chụp mũ những người Pháp Luân Công là “tà giáo” để hợp thức hóa bàn tay vấy máu của họ. Pháp Luân Công có phải là tôn giáo đâu mà chụp người ta là “tà giáo?”. Chính CS đã lợi dụng sự kém hiểu biết của người dân nên vu cho những con người vô tội có cách sống lành mạnh là “tà giáo” để đàn áp họ. Điều này có thể nói là tột cùng của sự khốn nạn.

Thực ra Pháp Luân Công chưa bao giờ cạnh tranh chính trị với CS, chỉ vì vô tình dính vào điều đại kỵ của CS mà họ phải bị đàn áp oan uổng. Đó là bản chất sự việc CS Tàu đàn áp Pháp Luân Công. Còn CSVN thì thứ ăn hùa với quan thầy cũng đổ hết mọi sự oan ức lên Pháp Luân Công một cách vô cớ.

– Đỗ Ngà –

Image may contain: 3 people, people sitting

Thủ khoa gốc Việt vượt qua nghịch cảnh ‘homeless,’ được nhận vào Harvard

Thủ khoa gốc Việt vượt qua nghịch cảnh ‘homeless,’ được nhận vào Harvard

Sinh viên Derrick Ngô. (Hình: Fox 26)

HOUSTON, Texas (NV) – Một học sinh gốc Việt ở Houston vượt qua được tình cảnh vô gia cư, tốt nghiệp thủ khoa trung học và được nhận vào đại học Harvard.

Theo đài Fox 26, đây là câu chuyện của một học sinh 18 tuổi có tên Derrick Ngô, sống ở Houston. Anh tốt nghiệp thủ khoa của trường trung học Energy Institute.

Vì có hoàn cảnh gia đình khó khăn, Derrick quyết định dồn hết tâm trí vào việc học để có một tương lai tốt hơn. Derrick Ngô kể rằng, anh phải chuyển tổng cộng 12 trường từ lúc còn nhỏ đến lớn. Derrick mồ côi cha từ lúc 2 tuổi và mối quan hệ giữa anh và mẹ cũng không tốt vì bà từng vào tù vài lần.

“Mẹ tôi bị nghiện bài bạc và mấy anh em phải theo bà đến sòng bài thường xuyên. Chúng tôi phải ngồi trong ga ra xe để đợi bà,” anh kể.

Derrick còn cho hay gia đình nhiều lúc không đủ thức ăn cho mấy anh em và không có nguồn thu nhập ổn định. Anh cho rằng một trong những trở ngại lớn nhất của cuộc đời mình là thiếu sự hướng dẫn của cha mẹ.

Đến 15 tuổi, Derrick ra sống một mình, nhưng vẫn nhận được trợ cấp tiền thuê nhà từ mẹ. Tuy vậy, số tiền đó chỉ đủ giúp anh trả các chi phí căn bản. Đến 17 tuổi, anh không có nơi ở ổn định và phải chịu cảnh vô gia cư.

Chính vì vậy, Derrick cho rằng mình phải trở thành một con người trái ngược hoàn toàn với mẹ và gia đình.

Mỗi ngày, Derrick đều đi xe buýt đến trường và lúc nào cũng dành hết tâm trí cho chuyện học. Anh cho rằng mình có được thành công ngày hôm nay là nhờ vào sự kỷ luật và không bao giờ quên mục tiêu của mình.

“Tôi nghĩ lúc nào mình cũng phải có mục tiêu. Cho dù mục tiêu này còn xa, nhưng một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực,” anh nói với đài Fox 26.

Derrick nộp đơn cho bốn đại học nổi tiếng như University of Texas ở Austin; Princeton ở New Jersey; Columbia ở New York; và Harvard ở Cambridge, Massachusetts. Cả bốn trường này đều nhận anh, nhưng Derrick quyết định vào Harvard.

Sinh viên 18 tuổi này cho biết anh đang chọn theo một trong hai ngành triết học hoặc kinh tế. Tuy chưa biết sẽ theo ngành nào, nhưng Derrick cho biết anh muốn trở thành một ảnh hưởng tích cực đối với người khác. (TL)

Người Bác Sĩ có phép lạ

Người Bác Sĩ có phép lạ

 (Tác giả: Đông Minh)

Đại hội thần kinh thế giới lần thứ 22 diễn ra tại Santiago, Chile (31/10 -5/11) năm nay. Nhiều người thấy ngạc nhiên vì có một cái tên Việt Nam xuất hiện trong tư cách là ứng cử viên Ủy viên giám sát của Ủy ban điều hành Hội thần kinh thế giới (WFN), đó là bác sĩ Daniel Trương Dũng ở thành phố Fountain Valley. Orange County. Ca.

BS Daniel có nhiều khám phá mới trong việc chữa trị bệnh Parkinson … Được biết ông là cựu học sinh trường trung học Võ Trường Toản, Saigon.

Trong giới thần kinh thế giới, bác sĩ Daniel Trương là một nhân vật “quen mặt” – một bác sĩ nổi tiếng trong ngành thần kinh Parkinson và là diễn giả có mặt ở rất nhiều Hội nghị chuyên ngành quốc tế khắp nơi trên thế giới!

Nếu đắc cử vào chức vụ Ủy viên giám sát, bác sĩ Daniel Trương sẽ cùng 4 nhà khoa học nữa điều hành các chương trình nghiên cứu trong địa hạt thần kinh trên thế giới trong bốn năm tới.

Để ứng cử vào vị trí này, mỗi ứng cử viên cần có 5 nước đề cử. Bác sĩ Daniel được sự tín nhiệm của 14 Hội thần kinh quốc gia gồm có Mỹ, nơi ông đang làm việc, Việt Nam – nơi ông sinh ra – Đức, Bulgaria, Trung Quốc, Hungary, Kazakhstan, Kuwait, Mexico, Pakistan, Rumania, Saudi Arabian, Slovenia, Singapore… cho đến trước ngày khai mạc Hội nghị 31/10 năm nay.

Chủ tịch Hội thần kinh Việt Nam, GS.TS Lê Hinh nhận xét: “Ông ấy là một bác sĩ tài năng và tâm huyết. Thay mặt cho Hội thần kinh quốc gia Việt Nam, tôi đề cử bác sĩ Daniel Truong và tôi tin ông ấy xứng đáng cho vị trí này”.

Bác sĩ Daniel là người Việt Nam đầu tiên đến Đức theo học ngành Y từ năm 1967 và sau này tiếp tục học bác sĩ nội trú tại các đại học danh tiếng như như Medical University of South Carolina, thực tập sinh tại Columbia University và London’s National Hospital for Nervous Disease.

Ông trở nên nổi tiếng ở Mỹ từ những năm 1990 – khi tờ Los Angeles Times gọi ông là “bác sĩ có phép lạ” – khi lần đầu tiên ở Mỹ, có những bệnh nhân Parkison, bệnh nhân bệnh tắt tiếng lâu năm và mất hết hy vọng đã hồi sinh trở lại các sinh hoạt bình thường.

Hơn 20 năm nay, kể từ khi sáng lập Viện The Parkinson and Movement Disorder ở Fountain Valley, California, bàn tay tài hoa của vị bác sĩ đã đem lại cuộc sống bình thường cho hàng ngàn bệnh nhân Parkinson và các bệnh về thần kinh nan y khác, như bệnh tắt tiếng (người bệnh tự nhiên mất khả năng nói). Bệnh nhân của ông đến từ khắp nơi trên đất Mỹ và thế giới. Có những khi bệnh nhân ở xa phải đặt lịch trước cả nửa năm mới gặp được danh y.

Trăn trở muốn giúp đỡ nhiều hơn cho bệnh nhân ở xa, từ năm 2005, ông đã sử dụng Internet, qua skype để chẩn bệnh và điều trị cho họ. “Chỉ những những bệnh nhân nào ở xa cần can thiệp bằng phẫu thuật đặt điện cực trong não mới phải đến trực tiếp” – Bác sĩ Daniel nói. Vì thế, ông giúp được cho nhiều người người hơn, trong đó có cả các bệnh nhân ở Việt Nam.

Thành danh trên đất Mỹ nhưng trong trái tim ông, Việt Nam vẫn luôn rất gần. Ông trở về Việt Nam từ những ngày đầu tiên sau Đổi mới và đã đưa một số chương trình đào tạo quốc tế về Việt Nam: “Nếu mời một vài bác sĩ sang Mỹ học, cũng rất tốn kém nhưng khi về, một mình họ không đủ sức làm thay đổi cả một lối làm việc. Tôi muốn có càng nhiều bác sĩ ở Việt Nam được gặp gỡ, học hỏi từ các chuyên gia thần kinh hàng đầu thế giới. Vì thế, tôi trở về Việt Nam để tổ chức các Hội nghị và các khóa huấn luyện”.

Dự định của ông đã thành hiện thực, khi ông cộng tác với Hội thần kinh thế giới trong vai trò là thành viên Ủy ban Xuất bản (Publication Committee) năm 2002. Với nhiệm vụ phát triển tạp chí Thần kinh quốc tế, ông đã có nhiều đóng góp vào hoạt động của Hội từ thời gian đó. Cũng từ đây, ông có cơ hội kết nối và tổ chức thành công một Hội nghị Y khoa quốc tế đầu tiên tại Việt Nam.

Bác sĩ Daniel đã mời các giáo sư quốc tế tới TP Hồ Chí Minh huấn luyện cho bác sĩ Việt Nam. Công việc đó không chỉ được duy trì tại Việt Nam nhiều năm qua mà trong quá trình làm việc, ông đã phát triển chương trình để đưa đến nhiều quốc gia đang phát triển khác. “Các nước đang phát triển cần tiếp cận với những phương pháp tiên tiến nhất trên thế giới” – Bác sĩ Daniel nói.

Ông đã đưa những chương trình tập huấn, hội thảo tới hàng loạt nước như Mông Cổ, Indonesia, Uzbekistan and Kazakhstan, Ấn Độ, Pakistan. Lịch trình của bác sĩ Daniel luôn bận rộn, khi thì thuyết giảng ở Đức, Ý, Tây Ban Nha, lúc thì tập huấn ở Nga, Uzbekistan bên cạnh những ca chữa bệnh đặt trước tại bệnh viện nơi ông đang làm việc… Với những chương trình giúp đỡ của ông cho các quốc gia, ông đã được nhiều nước như Nga, Ấn Độ, Pakistan… phong Giáo sư danh dự.

Ông được phong giáo sư danh dự ở nhiều quốc gia

Khi tôi hỏi ông đã được phong giáo sư danh dự ở những quốc gia nào, vị bác sĩ ngẩn người: “Ồ, chị hỏi bất ngờ, tôi không nhớ rõ lắm. Mới đây nhất thì là Đại học Y khoa Kazakh”. “Tôi biết trường Đại học Y TP Hồ Chí Minh cũng đang chuẩn bị các thủ tục để phong Giáo sư danh dự cho ông?” – “Việc này thì chị phải hỏi họ chứ (cười), tôi không rõ các thủ tục đâu. Thường họ sẽ sắp xếp và chỉ khi trao bằng danh dự, họ sẽ mời tôi đến. Nhiều khi tôi cũng bất ngờ, ví như sau Hội nghị tháng 9 vừa rồi ở Kazakhstan, tôi bỗng được mời lên bục danh dự nhận bằng. Điều tôi vui là có thể hỗ trợ cho các đồng nghiệp ở các quốc gia khác, trong đó có Việt Nam quê hương”.

Ở tuổi 67 nhưng sức làm việc của ông thật phi thường. Trên 140 ngàn dặm bay mỗi năm dành cho các chương trình giảng dạy ở nước ngoài, chưa kể công việc ở Viện thần kinh nơi ông đang làm việc.

Đến nay, ngoài hơn 150 bài viết cho tạp chí y khoa Peer Review, bác sĩ Daniel Trương còn là tác giả của bảy cuốn sách quan trọng viết cho các bác sĩ chuyên môn ngành thần kinh và tâm thần. Các cuốn sách trên đã được dịch ra nhiều ngôn ngữ khác như Pháp, Nga, Trung Hoa, Tây Ban Nha, Thái Lan và Việt Nam.

Ông đã và đang là thành viên Hội đồng biên tập của 4 tạp chí Thần kinh hàng đầu thế giới như Journal of Neural Transmission (2006-2008), Journal of Parkinsonism and Related Disorders (2005-2013), board, Journal of Neurological Sciences (2006-2013), Future Neurology (2007- tới nay), World Neurology (2003- 2013)…và là biên tập viên của nhiều tạp chí thần kinh thế giới khác. Tiếng nói có thẩm quyền của ông sẽ quyết định thông tin nào của các nhà nghiên cứu chuyên môn là đáng được đăng tải.

Về BS Daniel Dũng Trương

Đêm định mệnh.

“17 tuổi (1967 – NV), tôi đã muốn thoát ly gia đình. Sau khi đậu tú tài toàn phần với tấm bằng loại ưu và được suất học bổng du học, tôi lấy chiếc compa mở hết cỡ, đặt trên tấm bản đồ thế giới, lấy tâm điểm là Việt Nam rồi xoay một vòng đến chỗ nào xa nhất mà tôi tin rằng mình ít biết đến nhất thì tôi chọn. Cuối cùng, tôi chọn nước Đức mặc dù lúc đó, tôi chỉ nói ngọng nghịu vài câu tiếng Đức”, bác sĩ Daniel Dũng Trương thành thật.

Giấc mơ của chàng trai Việt mang tên Trương Dũng là đến Đức học tập để trở thành một kỹ sư điện tử nhưng như là tiền định, một cuốn sách viết về một bác sĩ kỳ diệu của tác giả Cronin mà anh đọc ngốn ngấu một đêm cho quên đi nỗi nhớ nhà đã làm thay đổi định hướng của anh.

Sau đêm đó, Trương Dũng quyết định bỏ ngành điện tử để thi vào ngành y khoa… “Đó là cái đêm định mệnh của cuộc đời tôi”. Ở Đức, y khoa là một ngành học rất khó và những ai muốn thi vào Đại học Y khoa cũng phải qua những cửa ải gian khổ. Trương Dũng thi đại và đỗ. Sau 5 năm rưỡi mài mòn đũng quần ở trường y khoa, chàng sinh viên Việt đã tốt nghiệp. Đó là cũng một kỳ tích. Tấm bằng Đại học Y khoa mà anh lấy được sớm hơn các bạn cùng khóa đến 2 năm. Sau một thời gian, chàng bác sĩ trẻ quyết định sang Mỹ để học thêm chuyên ngành thần kinh học tại trường Đại học South Carolina.

Ý chí mãnh liệt.

Với 2 tấm bằng tốt nghiệp y khoa, bác sĩ Trương Dũng hăm hở đi tìm việc. Anh đến bệnh viện của một vị giáo sư cao niên và nổi tiếng nhất ở Mỹ lúc đó. Giáp mặt bác sĩ trẻ người Việt nhỏ thó, ông giáo sư người Mỹ nhìn Trương Dũng từ đầu xuống chân và lắc đầu, khoát tay. “Lúc đó, tôi đã đứng như trời trồng. Dường như tôi nghe cái gì đó đắng chát ở cổ họng. Rồi tôi cũng nhìn chằm chằm từ đầu đến chân ông giáo sư. Tôi thấy mình là người Việt thì cũng đủ các ngũ quan như ông ta. Tôi có kiến thức chuyên môn hẳn hoi và khát khao được làm việc. Vậy thì tại sao tôi không được nhận?”.

Không nản lòng, ngày hôm sau Trương Dũng lại đến. Lần này thì ông giáo sư “tiễn” anh ra khỏi khoa và còn nói với theo một câu: “Tôi rất nhiều việc. Cậu đừng đến làm phiền nữa nhé!”. Trương Dũng lại lầm lũi lê bước chân nặng nề về căn phòng ở trọ. Như vậy cũng không “ép phê” gì so với quyết tâm cháy bỏng của chàng trai trẻ. Và lần thứ 3, anh lại đến. Oái oăm hơn, người đàn ông khó tính này lại “lịch sự” tiễn Trương Dũng ra tận cổng bệnh viện và phũ phàng buông một câu: “Khu vực này trời tối anh nên về đi. Hy vọng đây là lần cuối tôi gặp anh!”.

“Lần cuối. Tôi nghe câu nói đó giống như cánh cửa bệnh viện này đã đóng sầm lại rồi. Một suy nghĩ loáng qua đầu tôi, không lẽ cánh cửa trái tim ông ấy cũng khóa nốt với tôi. Và tôi đã lập tức quay lại. Tôi nói với ông ta là tôi sẽ làm không công. Vị giáo sư ngạc nhiên và gọi điện cho thầy tôi. Ông nghĩ rằng định mệnh của tôi đúng là ngành thần kinh. Thế là vị giáo sư mềm lòng”. Bác sĩ Daniel Dũng Trương bồi hồi kể.

Lòng say mê học hỏi và năng lực thật sự của Trương Dũng khiến vị bác sĩ tài năng và khó tính này cũng phải kiêng nể. Bí quyết thành công, theo bác sĩ Daniel Dũng Trương là phải biết đấu tranh quyết liệt và kiên trì đến phút chót: “Ở các trường đại học ở Mỹ, người ta coi bạn mình cũng là đối thủ. Những ai muốn tiến bộ thì phải tìm cách vượt qua đối thủ. Tôi đấu tranh ngay với cả thầy của mình. Tôi không sợ trù dập. Trong xã hội Mỹ, mình phải sẵn sàng đương đầu khi phải đương đầu với bất kỳ ai..Người ta cũng cảm thấy chuyện đó là bình thường, là cần thiết. Sau này, trong nghiên cứu sự cạnh tranh còn khắc nghiệt hơn”.

Vị cứu tinh của nhiều người.

Danh tiếng về khả năng chữa bệnh Parkinson và các bệnh rối loạn cử động của bác sĩ Daniel Dũng Trương được biết đến không chỉ ở Mỹ mà truyền đi khắp thế giới. Ông đã mang lại giọng nói bình thường cho nhiều phát thanh viên, diễn viên tại Mỹ khi họ mắc chứng bệnh này. Có hơn 15.000 người trên thế giới là bệnh nhân của vị bác sĩ gốc Việt này. Trong đó có những người rất nổi tiếng như ngôi sao điện ảnh, chính khách. Khâm phục tài năng và đức độ của ông có một bệnh nhân đã sẵn sàng tặng ông 1 triệu USD hoặc Giám đốc nhân sự của cựu Tổng thống Bill Clinton khi Bill Clinton còn là Thống đốc bang Arkansas thì đề nghị tặng bộ óc sau khi qua đời để bác sĩ Daniel Dũng Trương dùng trong nghiên cứu.

Trong các bài báo tiếng Anh viết về người bác sĩ biết làm phép lạ này đã ghi lại những câu chuyện hết sức xúc động. Deadmond là một bệnh nhân điển hình của vị bác sĩ gốc Việt này. Một hôm cô thức dậy và cứ ngỡ rằng mình bị viêm thanh quản. Ai ngờ chứng bệnh kéo dài suốt 7 năm. Tình trạng của Deadmon ngày càng trầm trọng hơn đến nỗi cô không thể ăn. Ngay chuyện trả lời điện thoại cô cũng không còn làm được. Khi đến phòng mạch bác sĩ Trương, cô Deadmon thổ lộ: “Ông ấy là hy vọng cuối cùng”. Và đúng là như vậy, bác sĩ Trương đã chữa khỏi cho cô gái. Susan Becraft, một bệnh nhân khác của bác sĩ nói: “Đối với chúng tôi, ông ấy là một siêu anh hùng”. Bác sĩ Trương đã chữa lành cho Becraft chứng cứng cơ đòn gánh, một rối loạn vận động ở cổ. Còn Barbara Rood nhờ bác sĩ Trương mà sau hai năm đã lấy được giọng nói đã mất, phát biểu: “Tôi tưởng tượng như mình trồi lên từ đêm đen, như người mù được sáng mắt”.

Trong vài lần về Việt Nam với thời gian ngắn ngủi, bác sĩ Daniel Dũng Trương đã dành từng giây, từng phút để điều trị cho nhiều người mắc chứng bệnh Parkinson trầm trọng mà hầu như trong nước, họ không có cơ may chữa khỏi. Vị bác sĩ tài giỏi này còn có một cách chữa bệnh “từ xa” rất đặc biệt thông qua sự điện thoại, e-mail, webcam để theo dõi bệnh nhân. Điển hình là NSND Thanh An mắc chứng Parkinson rất lâu đã được ông chữa bệnh qua webcam và bệnh tình đã thuyên giảm.

Nhà khoa học lớn và trái tim nhân hậu.

Bác sĩ Daniel Dũng Trương được coi là người đầu tiên chứng minh có thể sử dụng chất botox để chữa bệnh tắt tiếng. Cùng với người thầy của mình là bác sĩ Tenny Fox – cựu Chủ tịch Hội Thần kinh Hoa Kỳ, ông đã dành trọn 17 năm miệt mài nghiên cứu để tìm ra phương pháp dùng botox điều trị bệnh tắt tiếng một cách hiệu quả nhất. Tên tuổi của ông còn gắn liền với bảng phân loại về các bệnh cử động học. Vị bác sĩ gốc Việt này từng làm chủ tọa nhiều hội nghị ngành thần kinh tầm cỡ quốc tế với sự tham gia của hàng ngàn nhà khoa học. Ông đồng chủ biên 4 tờ báo y khoa hàng đầu thế giới và biên tập cho 20 tạp chí y khoa khác. Riêng các bác sĩ chuyên ngành thần kinh ở Việt Nam không thể không “gối đầu giường” cuốn Thần kinh học lâm sàng do BS Daniel Dũng Trương và đồng nghiệp viết. Hàng trăm báo cáo về bệnh thần kinh của ông đã được đồng nghiệp tham khảo và thán phục. Mới đây, ông được bầu vào chức Chủ nhiệm Tiểu ban đào tạo cho những nước đang phát triển của Hội Thần kinh quốc tế. Năm 1991, ông được mời chủ tọa cuộc họp thường niên của Hội Thần kinh Hoa Kỳ. Cuốn sách Vẻ vang dân Việt chọn ông là 1 trong 2 nhân vật tiêu biểu của cộng đồng người Việt ở hải ngoại, trung bình mỗi năm ông đi thuyết trình tại 10 nước.

Nổi tiếng khắp thế giới và được đồng nghiệp nghiêng mình kính nể nhưng ở nước Mỹ xa xôi, vị bác sĩ tài hoa này vẫn đau đáu hướng về cội nguồn. Nhiều bệnh nhân người Việt có hoàn cảnh khó khăn được ông tặng thuốc để chữa trị mặc dù có những loại thuốc rất đắt. Ông đang ôm ấp một dự định là xây dựng một bệnh viện thần kinh hiện đại tại Việt Nam để chữa trị cho đồng bào của mình. Sát cánh bên bác sĩ là người vợ giỏi giang hiện đang là giám đốc một đài truyền hình tại Mỹ kiêm thành viên ban giám sát ở Trung tâm Orange Coast Memorisl Medical. Bà thường xuyên vận động để phụ nữ Việt kiều tham gia vào xã hội nhiều hơn và tận dụng được nhiều các cơ hội quanh họ. Bên cạnh đó, bà cũng giúp họ duy trì mối liên hệ với cội nguồn đất Việt vì cho rằng nếu không quan tâm, thế hệ thứ hai, thứ ba của cộng đồng Việt sẽ rời xa dần những truyền thống. Nhiều người Việt còn biết đến người vợ của vị bác sĩ nổi tiếng này trong vai trò thành viên ban hòa tấu Pacific Symphony Orchestra và Tổ chức âm nhạc cổ truyền Việt Nam. Họ cùng sống, làm việc và giúp người khác bằng đôi tay lương y tài hoa và tinh thần độc lập đầy nhân bản.

Đông Minh

From: Tham Nguyen & Kim Bang Nguyen