Trúc Hồ viết ca khúc mới ‘Sea of Black’, cảm hứng từ biểu tình Hongkong

Trúc Hồ viết ca khúc mới ‘Sea of Black’, cảm hứng từ biểu tình Hongkong

Nhóm ca nhạc sĩ thực hiện ca khúc “Sea of Black”. (Hình: SBTN.)

HONGKONG 11-7 (NV) .- Báo South China Morning Post (SCMP) phát hành tại Hongkong có bài ký sự về ca khúc “Sea of Black” của nhạc sĩ Trúc Hồ, được các ca sĩ gốc Việt trình bày, lấy cảm hứng từ các cuộc biểu tình của người Hồng Kông chống trục xuất về Hoa Lục.

Bài ký sự của SCMP hôm Thứ Năm 11/7/2019 viết về ca khúc “Sea of Black” (Biển Màu Đen) mà nhạc sĩ Trúc Hồ đã cảm hứng sáng tác khi ông chứng kiến hàng triệu người mặc trang phục màu đen, đổ ra đường biểu tình, chống lại Dự Luật Dẫn Độ cư dân địa phương về Hoa Lục hành tội nếu có gì đụng chạm tới pháp luật.

Bài hát nêu sự song hành giữa Hồng Kông và Việt Nam, một quốc gia tuy đã thống nhất nhưng lại nằm trong sự thống trị độc tài của đảng CSVN làm người dân mất tự do.

Bài ca, lời Anh ngữ, có điệp khúc “freedom, democracy, is all that we need” (tự do, dân chủ, là những điều tất cả chúng ta cần). Không những bài viết trên SCMP nói về chuyến vượt biên đường bộ đi tìm tự do băng ngang Cambodia khi ông Trúc Hồ mới có 16 tuổi, bài viết cũng đề cập tới nhạc sĩ Việt Khang với mấy năm tù tội vì sáng tác mấy ca khúc bầy tỏ lòng yêu nước như “Anh là ai?”, “Việt Nam tôi đâu”.

“Hình ảnh 2 triệu người mặc quần áo đen vùng lên đòi hỏi tự do gây cảm hứng cho tôi lần nữa nên tôi cầm cây đàn guitar bắt đầu viết bài hát.” SCMP dẫn lời ông Trúc Hồ. Hai người con của ông, Lala Trương và Ly-Bach Trương giúp ông hoàn tất ca từ và từ đó họ đặt tên cho ca khúc là “Sea Of Black”. Ca khúc này cũng được SCMP cho lên mạng cùng với bài ký sự để độc giả cùng thưởng thức.

“Tôi muốn các con tôi biết những gì đang diễn ra tại Hồng Kông cũng như hiểu cuộc đấu tranh đòi dân chủ, nhân quyền của người dân tại Việt Nam cũng đang diễn ra”. Ông Trúc Hồ nói.

Lời ca trong nhạc phẩm “Sea of Black” có những từ như “Hong Kong, land of free, land of you, land of me” (Hong Kong, đất của tự do, đất của anh, đất của tôi) và “today Hong Kong, tomorrow Vietnam” (Hôm nay Hồng Kông, ngày mai Việt Nam) kêu gọi sự đoàn kết giữa những người đấu tranh dân chủ tại Hồng Kông và tại Việt Nam.

SCMP cũng dẫn lời tổ chức Freedom House ở Hoa Kỳ xếp nước Việt Nam vào số các quốc gia “không có tự do”, chỉ số tự do trên bảng xếp hạng Việt Nam của Freedom House chỉ được 20/100 điểm. Tổ chức này cũng cho biết chế độ Hà Nội đang giam giữ 244 tù nhân lương tâm trong năm 2018.

Mai Thanh Sơn, một trong những ca sĩ tham gia góp tiếng hát trong bản nhạc nói trên nói rằng anh hy vọng một ngày trong tương lai người dân tại Việt Nam có thể đứng lên như người dân tại Hồng Kông, dù điều này còn đòi hỏi thời gian.

Tuy một số báo tại Việt Nam loan tin cuộc biểu tình ở Hồng Kông chống trục xuất về Hoa Lục, nhưng đồng thời, chế độ Hà Nội cho guồng máy tuyên truyền, một mặt bóp méo cuộc biểu tình đó, một mặt kêu gọi cán bộ đảng viên “cảnh giác chiêu trò kích động từ cuộc biểu tình ở Hong Kong”. (TN)

MIỀN ĐẤT BẠC,

Hieu Vo and Cat Bui shared a post.
Image may contain: one or more people, people sitting, plant, outdoor and nature
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people and outdoor

Duy Linh

MIỀN ĐẤT BẠC,

Thương tặng những gia đình có người thân bỏ mạng trong các trại tù cải tạo.

Mùa thu cũ nhớ ngày xa lặng lẻ.
Tôi viết bài thơ lời tưởng niệm tặng anh.
Ngày ra đi không tiếng trống, không nhạc quân hành.
Thảm cỏ úa, vài chiếc lá xanh làm phúng điếu.

Anh ra đi không mang theo giấc mơ huyền dịu.
Vỏn vẹn chỉ manh áo tù và manh chiếu phủ thân.
Hai chiến hữu đồng tù, còng lưng thương tiếc ân cần.
Cũng kiệt sức trơ dần vì đói khác.

Mé rừng hoang, nơi anh nằm, miền đất bạc.
Sỏi đá khô cằn tan tác thê lương.
Bạn tù khiêng anh quỵ ngã bên đường.
Anh không nặng nhưng hai thân gầy xương khiêng sao nổi.

Sức kiệt đất cằn bốn tay gầy xới vội.
Huyệt không sâu, u uẩn một lối về.
Ngày anh đi, không con cháu, không hôn thê.
Âm thầm cô lẻ nẻo đường quê từ biệt.

Nước mắt hai bạn tù đã đuối mòn cạn kiệt.
Gió vi vu thương tiếc thoảng mênh mang.
Anh ra đi hồn lẻ nhập suối ngàn.
Đâu còn nữa thênh thang đường Tổ Quốc.

Chiều Việt Bắc dòng đời như tất bật.
Khối nhân gian vẫn vờ vật với đời.
Giã biệt anh, người chiến hữu ơi.
Theo sau linh cữu chỉ đất trời gió lộng.

Chuyến viễn du ngàn thu trong tôi anh vẫn sống. /.
(Nguyên Thạch)

Lời cảnh cáo đanh thép dành cho nhà cầm quyền cộng sản VN.

Nguyễn Hữu Vinh and Thi Van Tran shared a post.
Image may contain: 5 people, people standing, suit and outdoor
Nguyễn Văn Đài is with Trần Bang and 97 others.

Lời cảnh cáo đanh thép dành cho nhà cầm quyền cộng sản VN.

Chiều ngày 9.07.2019, sau khi nghe chúng tôi trình bày về tình trạng nhân quyền và việc nhà cầm quyền cộng sản VN đàn áp các tù nhân lương tâm trong các nhà tù.

Tân Chủ tịch Uỷ Ban nhân quyền của Nghị viện Âu châu Maria Arena nói rằng bà sẽ chống việc Nghị viện Âu châu thông qua EVFTA cho cộng sản VN.
Bà nói:”Theo quan điểm của tôi thì không bao giờ nên dành EVFTA cho CSVN. Tôi sẽ vận động các đồng nghiệp của tôi làm điều này.”

Chúng tôi sẽ có bài tường thuật chi tiết gửi tới quí vị sau khi kết thúc buổi vận động ngày 10.07.2019.

Tôi tớ Chúa Gioakim Marcel Nguyễn Tấn Văn, C.Ss.R. 59 năm về với Chúa

Image may contain: 1 person, smiling, standing and beard
Kha Ngo Van

Tôi tớ Chúa Gioakim Marcel Nguyễn Tấn Văn, C.Ss.R. 59 năm về với Chúa

Nói về Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội, ngoài cha Giuse Vũ Ngọc Bích, trong số những con người đã ghi lại dấu ấn đậm nét trên bước đường tồn tại và phát triển của Dòng Chúa Cứu Thế tại Hà Nội phải kể đến Thầy Gioakim Marcel Nguyễn Tấn Văn – người tù không án, người tôi tớ Chúa, dám sống cho sự thật, bị bắt vì sự thật và chết cho sự thật.

Thầy Gioakim Nguyễn Tấn Văn sinh ngày 15 tháng 03 năm 1928, tại Ngăm – Giáo, một làng quê nhỏ nằm giữa Hà Nội và Hải Phòng, thuộc tỉnh Bắc Ninh.

Ngày 17 tháng 10 năm 1944, thầy được nhận vào làm Dự tập sinh Dòng Chúa Cứu Thế và được nhận tên Dòng là Marcel. Ngày 8 tháng 9 năm 1946, lễ sinh nhật Đức Mẹ, thầy được khấn trong Dòng.

Ngày 7 tháng 2 năm 1950, thầy rời nhà Hà Nội tới phục vụ tại Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn.

Ngược với dòng người đang hoảng loạn di tản vào Nam tránh nạn cộng sản, ngày 14 tháng 9 năm 1954, lễ Suy tôn Thánh giá, thể theo lời kêu gọi của các bề trên, thầy rời Nhà Đà Lạt trở về Hà Nội cùng với hai vị thừa sai Canada là các cha Thomas Côté và Denis Paquette. Trước khi lên máy bay trở lại Miền Bắc và sẽ không bao giờ trở lại, thầy đã quả quyết với những người khuyên thầy đừng trở lại Hà Nội rằng:“Không ai, không gì có thể tước được vũ khí của Tình yêu của tôi. Tôi ra đi để chứng tỏ giữa vùng cộng sản vẫn có người yêu mến Chúa, yêu mến Thiên Chúa nhân lành… Cái chết của tôi sẽ là sự sống của nhiều người. Cái chết của tôi sẽ đánh dấu thời kỳ bắt đầu hòa bình cho Việt Nam” (trích Tiểu sử Marcel Văn: “Tình yêu không thể chết”, tr. 10).

Lời đanh thép này đã là lời tiên báo con đường thập tự mà thầy sẽ trải qua và điều ấy đã xảy ra sớm hơn những gì thầy dự định: ngày 7 tháng 5 năm 1955, ngày kỷ niệm 26 năm thành lập Tu viện Dòng Chúa Cứu Thế tại Hà Nội, Marcel Văn bị bắt khi đứng ra làm chứng cho sự thật. Chuyện kể rằng:

“Sáng ngày 7 tháng 5 năm 1955, Marcel Văn ra phố mua đồ dùng và nhân tiện lấy chiếc xe Môbilét gửi sửa từ hôm trước. Trên đường phố, Văn nghe thấy một số người bàn qua, tán lại câu chuyện hoàn toàn sai sự thật… về Miền Nam. Những người này cho rằng, ở Miền Nam, dân bị đưa đi làm khổ sai, thanh niên phải đi lính cho đế quốc… Trước những lời lẽ thô bỉ, những luận điệu sai trái này, nghĩ cần phải lên tiếng, Marcel Văn đã ôn tồn và lịch sự xác nhận: “Chính tôi đây, từ trong Nam ra…tôi xác nhận là Chính phủ Miền Nam không hành động như vậy” (theo Tiểu sử Marcel Văn: “Tình yêu không thể chết”, tr. 10).

Những năm tháng tù đầy đối với thầy là những năm tháng nghiệt ngã: bị tra tấn, biệt giam, đấu tố… bị mua chuộc, dụ dỗ ra nhập “Ủy Ban Liên Lạc Những Người Công giáo Yêu nước” và bị kết 15 năm tù không án, nhưng thầy vẫn kiên trung với sứ mạng và tiếp tục làm chứng cho sự thật. Trong một bức thư viết vội trong tù gửi cha bề trên Dòng, thầy đã viết:

“Nếu con muốn sống, thật quá dễ dàng: con chỉ việc tố giác cha. Chắc cha biết qua về “phong trào tố khổ” của những người “yêu nước”, những người “cách mạng Việt Nam” rồi chứ gì? Ôi! Tinh thần yêu nước! Ôi! Cách mạng! Người ta đã nhân danh ngươi để phạm biết bao tội ác!”

Thầy cũng viết cho cha linh hướng của mình:

“…thời gian qua con đã phải chiến đấu rất nhiều, và chịu đủ mọi khổ hình về tâm não. Kẻ thù dùng nhiều mưu bắt con phải đầu hàng, nhưng chưa bao giờ con lại để mình hèn nhát đến thế. Cũng có thể nói nếu con ham sống, thì ngày nay con không còn bị nhốt trong tù nữa. Nhưng kẻ thù lại không muốn để con chết một cách anh dũng và dễ dàng như thế. Cha hiểu con nói gì rồi. Cha cầu nguyện nhiều cho con, cách riêng cho các tín hữu Bắc Việt” Tù 304 A. (Thư 17.11.1955 gửi cha A. Boucher).

Theo các chứng từ còn để lại, chính quyền thời đó đã dùng mọi biện pháp để thuyết phục thầy “nhận tội”, nhưng thầy đã quả quyết: “Tôi không thú nhận tội ác mà không bao giờ tôi phạm” và sự kiên cường ấy khiến thầy phải trả giá bằng chính mạng sống mình.

Tháng 8 năm 1957, thầy bị chuyển tới trại số 2, Yên Bình, Yên Bái. Suốt hai năm sống tại đây phần lớn thời gian thầy bị biệt giam, không được tiếp tế thăm nuôi. Thầy bị lao phổi nặng.

Ngày 10 tháng 7 năm 1959, thầy đã an nghỉ trong cánh tay Chúa nhân từ, kết thúc một cuộc đời luôn dám sống cho sự thật và đã chết vì can đảm làm chứng cho sự thật. Chút xương tàn của thầy, giờ đây, vẫn còn đang chìm dưới lòng Hồ Thủy điện Thác Bà như một chứng tích tố cáo một thời kỳ lịch sử đầy bất công mà chế độ cộng sản đã gây ra cho đất nước và cho dân tộc.

Cuộc sống, cái chết và tấm gương anh dũng của thầy trong cuộc đấu tranh cho công lý và sự thật đã làm nẩy sinh những tín hữu trung kiên, đang và sẽ mãi là động lực thôi thúc các thế hệ kế tiếp của Nhà Dòng tại Hà Nội tiếp bước thầy trong cuộc đấu tranh, dấn thân cho những con người bị áp bức, bị đẩy ra bên lề.

Thầy đã ra đi, nhưng con người và sự nghiệp đấu tranh cho sự thật vẫn còn đó. Thầy đã ra đi, cái chết, sự khổ nhục trong chốn lao tù đã làm trổ sinh ơn phúc giúp Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội vượt qua được những giai đoạn gian khó nhất trong quá trình hình thành và phát triển suốt 90 năm qua.

Lm. Gioan Nguyễn Ngọc Nam Phong, C.Ss.R.

Phụ nữ đói, lấy cắp thực phẩm, được cảnh sát trả tiền giùm, thả cho đi

Phụ nữ đói, lấy cắp thực phẩm, được cảnh sát trả tiền giùm, thả cho đi

Ba cảnh sát viên và người phụ nữ bị cáo buộc tội ăn cắp trong tiệm Whole Foods ở New York. (Hình: Paul Bozymowski)

NEW YORK, New York (NV) – Khi ba cảnh sát viên thuộc Sở Cảnh Sát thành phố New York đến gặp một phụ nữ bị cáo buộc ăn cắp trong tiệm bán thực phẩm Whole Foods ở Manhattan hôm Thứ Năm, 4 Tháng Bảy, họ đã không bắt giữ người này.

Các cảnh sát viên đó, vốn rất cứng rắn với tội phạm trên đường phố New York, nhanh chóng quyết định là sẽ giúp trả tiền thức ăn để bà ta được thả đi, theo bản tin của CNN.

Trước đó, một nhân viên canh gác tiệm đã nhờ ba cảnh sát viên đang đi tuần hãy đến bắt một phụ nữ bị cáo buộc là lấy cắp đồ trong tiệm.

Trung Úy Cảnh Sát Louis Sojo nói ông nhìn thấy mấy hộp thức ăn làm sẵn trong túi xách của người phụ nữ. Và bà này nghẹn ngào thú nhận với ông là quá đói.

“Chúng tôi sẽ trả tiền cho số thực phẩm này,” Trung Úy Sojo nói, khiến gây ngạc nhiên cho nhân viên canh gác và người quanh đó.

Ba cảnh sát viên dẫn người phụ nữ đến một quầy tính tiền và trả khoảng $30 cho số thức ăn này.

“Bà ta rất xúc động. Bà cám ơn chúng tôi. Bà hoàn toàn bất ngờ trước diễn biến của sự việc,” theo lời Trung Úy Sojo hôm Thứ Sáu.

Ông nói thêm rằng: “Khi bạn nhìn vào mặt một người nào đó, và thấy rằng họ cần sự giúp đỡ của bạn, và họ thật sự đói, thì thật khó cho một con người có thể nhẫn tâm bỏ đi trong trường hợp như vậy.”

Một nhân chứng tình cờ đứng gần đó chụp hình sự việc xảy ra.

Người nhân chứng đó, ông Paul Bozymowski, một nhà làm phim tài liệu và là cư dân địa phương, chụp tấm hình và kể lại câu chuyện trên Twitter.

“Nếu tôi là người bị nhân viên canh gác chặn bắt và gọi cảnh sát, thì tôi chắc là sẽ vô cùng lo lắng,” theo ông Bozymowski.

“Nhưng mọi sự thay đổi hoàn toàn chỉ trong tích tắc. Đó là điều làm tôi cảm động hơn cả,” ông nói.

Về phần Trung Úy Sojo, ông nói: “Chúng tôi rất cảm kích về những lời khen gửi tới. Nhưng chúng tôi không làm điều này để có sự chú ý.”

Công ty Whole Foods và tiệm ở Manhattan đã không có lời bình luận gì về việc này. (V.Giang)

Khoảng 100 người Việt ‘đi du lịch’ rồi trốn lại Nam Hàn mỗi ngày

Khoảng 100 người Việt ‘đi du lịch’ rồi trốn lại Nam Hàn mỗi ngày

July 7, 2019

Cảnh chen lấn xin thị thực Nam Hàn ở Hà Nội hồi Tháng Tư, 2019. (Hình: VNExpress)

SEOUL, Nam Hàn (NV) – Hơn nửa năm sau khi Nam Hàn nới lỏng chính sách và cấp thị thực 5 năm cho người Việt có hộ khẩu hoặc đăng ký tạm trú tại Sài Gòn, Hà Nội và Đà Nẵng, Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn hôm 7 Tháng Bảy cho hay, số người lợi dụng chính sách này để ở lại Nam Hàn bất hợp pháp “ngày càng tăng.”

Tờ báo tiết lộ số vi phạm được ghi nhận chỉ tính trong Tháng Năm, 2019 lên đến 100 trường hợp mỗi ngày.

Tấm hình cay đắng nhất trong ngày.

Hoa Kim Ngo and 5 others shared a post.
Image may contain: one or more people and outdoor

Chu Vĩnh HảiFollow

Mỗi ngày trên mạng xã hội thường xuất hiện một hình ảnh đau lòng. Và tấm hình này, được chụp vào sáng ngày 7-7-2019 tại thành phố Vũng Tàu bởi một kỹ sư dầu khí, theo tôi là tấm hình cay đắng nhất trong ngày.

Một người già nhặt ve chai- nghề cùng đinh trong xã hội, nghề biểu hiện của đói nghèo nhất, có lẽ do quá mệt mỏi, có lẽ do quá đói, đã lăn ra ngủ bên hè phố vắng lặng.

Tại sao các quốc gia dân chủ và tôn trọng nhân quyền đều có hệ thống an sinh xã hội từ tương đối tốt đến tốt để chăm sóc người dân(mỗi năm nước Mỹ chi khoảng 5000 tỉ USD cho an sinh xã hội)?

Tại sao tất cả các quốc gia độc tài trên thế giới đều không có hệ thống an sinh xã hội? Chỉ cần bạn trả lời được hai câu hỏi này, bạn sẽ tự khắc nhận ra rằng, mọi vĩ đại, mọi quang vinh chỉ là giả dối.

Linh Mục mới nhất Hoa Kỳ, David Michael Moses, tốt nghiệp đại học năm 18 tuổi.

Linh Mục mới nhất Hoa Kỳ, David Michael Moses, tốt nghiệp đại học năm 18 tuổi.

Phan Sinh Trần

Hai năm trước đây, trong bản tin vào ngày  27 tháng 7  đài truyền hình ABC, đã giới thiệu  về một nhân vật đặc biệt như sau:

Khi bạn nghĩ về một linh mục Công giáo, bạn có thể không nghĩ đến việc ông trình diễn nhạc Rap, chơi trống hát solo và lướt mình trên đám đông. Tuy nhiên, một chủng sinh địa phương đang thay đổi nhận thức đó và ông hy vọng điều này sẽ truyền cảm hứng cho những người trẻ sống một cuộc đời tận hiến cho ơn gọi của Chúa.

David Michael Moses hồi đó, vốn  là một chủng sinh 23 tuổi, đang tu học tại chủng viện St. Mary’s ở Houston.

Lớn lên trong một gia đình đạo đức có tới mười hai anh em, David có một bộ óc thần đồng, anh theo học đại học năm 14 tuổi, tốt nghiệp loại giỏi năm 18 tuổi, được học bổng theo học tại trường luật sáng giá chuẩn bị cho một tương lai trong hàng ngũ các luật sư danh tiếng nhất và có lẽ sẽ trở nên rất giàu có. Tuy nhiên, ngay từ năm 16 tuổi khi cầu nguyện với Chúa về định hướng cuộc đời, Chúa dành cho David một lời mời gọi khác, và sau khi suy nghĩ và tiếp tục cầu nguyện … cuối cùng anh can đảm đi theo ơn gọi của Chúa.

Thần đồng David viết nhạc từ năm lên 10 tuổi, anh thông thạo nhiều loại nhạc cụ như piano, guitar, harmonica, trống. Anh có thể hát nhạc Rap, Blue và Rock… do chính  mình sáng tác để đề cao tính cao quý của sự sống và mô tả nét đẹp của tình yêu Chúa, sự kỳ diệu của Tin Mừng Chúa. Anh trình diễn ở các hội trường đại học Houston, Dallas, …

Năm nay, tháng sáu 2019, Chủng sinh David Michael được thụ phong, làm linh mục phục vụ ở Tổng giáo phận Galveston-Houston. Được tham dự thánh lễ sốt sắng của Cha dâng tại giáo xứ thánh Faustina, cho dù dáng vẻ bên ngoài trông cha trẻ như một cậu học sinh trung học vừa tốt nghiệp, Cha toát ra sự thánh thiện, và yêu đời. Cha cử hành thánh lễ với sự chuyên chú sốt sắng, cha cầu nguyện trước Thánh Thể cách say sưa. Nói chuyện với Cha, các bậc phụ huynh thường vui mừng và thầm mong ước gì con cháu mình cũng yêu Chúa như Cha.

Thật là một ơn đặc biệt Chúa chúa ban, Chúa vẫn còn ưu ái nước Hoa Kỳ giữa cơn khủng hoảng trong Giáo Hội. Thật đúng như lời Chúa đã dạy:

–                   vì ở đâu tội lỗi gia tăng, thì ở đó ân sủng siêu bội (Roma 5:20)

Từ năm 2015 đến nay, Cha tổ chức các buổi “Hòa nhạc cho cuộc sống” vào cửa miễn phí, đem đến bao nhiêu hứng khởi cho người tham dự, các em giới trẻ rất quý mến và hâm mộ Cha như một hình tượng tiêu biểu của giới trẻ, một ngôi sao nhạc trẻ vừa duyên dáng yêu đời vừa quá thánh thiện. Thật là một hình ảnh tuyệt vời quảng bá nét đẹp của ơn gọi, “Ai bảo đi tu là khổ, đi tu sướng lắm chứ”.

Thiện nguyện viên của chương trình “Hòa nhạc cho cuộc sống” đã  quyên góp được hơn 400.000 đô la. Số tiền này được dành riêng và dành hết cho các tổ chức ở Houston trợ giúp các em gái trẻ gặp khủng hoảng vì lỡ mang thai vô thừa nhận. Cha và ban nhạc đã đoạt giải thưởng “Âm nhạc để mang đến thay đổi”.

https://www.youtube.com/watch?v=PvesbCXM3no

Cha có lời nhắn gởi sau đây cho các bạn trẻ:

–    … không có gì thú vị hơn một cuộc sống dành cho việc theo đuổi sự thánh thiện. Luôn luôn cảm nhận thật nhiều yêu thương, hướng đến sự trọn hảo khi mình được sống trong sự thân mật, sâu sắc hơn với Thiên Chúa… được kinh nghiệm về các mầu nhiệm, được có cơ hội xoa dịu các nỗi đau nơi các tâm hồn đang cần được chữa lành, cần được cảm thông. và một cuộc sống vĩnh cửu… Bạn chỉ có một cuộc đời và trở thành một người tin Chúa là hành trình vĩ đại nhất. Đừng đánh mất nó!

https://www.youtube.com/watch?v=fvI5D6BSU9I

Mời bạn tham dự buổi ca nhạc đặc sắc, miễn phí của Cha David  Michael Moses tại Revention Music Center, 520 Texas Ave, Houston, TX 77002, Ngày 1 tháng 8, 2019. Từ 7:30 -9:00 PM

Chị Hon – 22 năm lưu lạc và cuộc sống địa ngục ở xứ Tàu Cẩu.

Image may contain: 3 people, people smiling
Giáp Ngọc Duyên is with Giáp Ngọc Duyên.

Nguồn Copy !

Chị Hon – 22 năm lưu lạc và cuộc sống địa ngục ở xứ Tàu Cẩu.

Năm ấy chị Hon vừa tròn 21 tuổi, xinh đẹp và hoạt bát. Từ miền quê Đông Điền chị lên TP Bạc Liêu làm phục vụ nhà hàng. Vào một đêm tối trời năm 1997, như bao đêm khác, chị phục vụ một nhóm khách, sau khi ăn vài miếng thức ăn và uống một ly rượu sẫm để chiều khách, chị thiếp đi. Tỉnh dậy, chị thấy mình bị nhốt ở một nơi xa lạ cùng 20 cô gái trẻ khác, sau này mới biết, đó là một căn nhà ở Trung Quốc. Ngay tối hôm đó, chị bị đưa đi tiếp khách toàn đầu trọc, mắt híp.., khi không chịu, chúng đã tra tấn chị dã man như thời Trung cổ. Không chịu nổi đòn, chị chấp nhận bán dâm. Từ đó, hàng ngày chị cùng với các cô gái khác lê lết theo đám ma cô đi từ Khu tự trị dân tộc Choang (Quảng Tây), sang tỉnh Phúc Kiến, Ôn Châu làm trò mua vui cho các đại gi, có lần chị tiếp hơn chục khách mỗi ngày đến thân tàn ma dại không còn cảm giác.

Ngày này qua tháng khách chị tiếp không biết bao nhiêu người đàn ông, từ thằng gầy tong teo như nghiện đến những gã béo ngậy toàn mỡ. Tấm thân của chị bị dày vò như một món đồ chơi,… Vào một buổi chiều khi bị ma cô lơ là, chị đã trốn khỏi hang ổ quỷ dữ và chạy như điên dại về nơi vô định, chị cứ chạy mãi, chạy mãi rồi gục ngất bên ngôi mộ trong một cái nghĩa địa. Tỉnh dậy, chị thấy mình nằm trong một ngôi nhà lạnh lẽo, tỉnh lại chút, chị thấy ngôi nhà đó chính là lầu xanh mà chị vừa trốn ra. Mụ chủ trắng béo như lợn cạo mắt ti hít phẩy tay 1 cái, 3 thằng xăm trổ lao vào người đè chị xuống và tiêm cho chị 1 liều thuốc màu nâu đục, rồi chị lại ngất đi. Tỉnh dậy, chị không còn biết mình là ai, đến từ đâu, não gần như bị tẩy trắng, quên cả tiếng mẹ đẻ, trong đầu lúc nào cũng mơ màng luẩn quẩn câu hỏi mình là người nước nào, Thái Lan, Việt Nam hay Lào…

Mười năm bị ép làm gái, chị thân tàn ma dại, ế khách, chúng bèn thanh lý chị như một món hàng, với giá 200 triệu đồng. Người mua chị là một người đàn ông ở tít một ngôi làng xa xôi tỉnh Phúc Kiến. Chị về làm vợ ông ta. May sao, bà mẹ chồng rất yêu thương chị, dạy chị nói tiếng, cách nội trợ nữ công gia chánh theo văn hoá địa phương, hoà nhập cộng đồng theo phong tục. Tuy nhiên cách đây chừng 4 năm, bà mẹ chồng ốm yếu bạo bệnh, trước khi chết, bà cầm tay chị và nói: “Đừng xa con ta nhé”… Rồi bà chết.

Những tưởng cuộc đời mình sẽ mãi mãi nằm lại nơi đất khách quê người, nhưng vì không đẻ được con, nên một ngày, chồng chị mang về một người phụ nữ khác – không biết nên buồn hay nên vui, nhưng đúng là định mệnh. Khi chồng chị có vợ mới, ông ta hắt hủi và đánh đập chị thường xuyên. Mặc dù thương và nể bà mẹ chồng đã khuất, nhưng trong lòng chị lúc nào cũng hoang hoải với câu hỏi mình là ai, người nước nào. Rồi bỗng 1 lần trên tivi có chiếu 1 bộ phim, chị loáng thoáng nghe thấy từ “Ăn cơm” và nhân vật có đếm “Một, Hai, Ba, Bốn….” Bỗng ký ức của chị trở về trong tiềm thức, như một cơn sóng nhỏ, chị nghĩ thầm “mình là người Việt Nam”. Từ đó chị bắt đầu nung nấu ý định trốn nhà chồng tìm đường về quê hương xứ sở.

Rồi, chưa kịp tìm đường chạy trốn, trong một đêm giông bão tối trời, chị bị ông chồng đánh đập và tống ra khỏi nhà. Dù đau đớn và sợ hãi nhưng đây cũng là cơ hội để chị chạy trốn, chị đã đội mưa chạy mãi, chạy mãi rồi cũng sáng ra, chị bắt đầu cuộc sống lang thang làm thuê làm mướn kiếm tiền sống lay lắt qua ngày và trong lòng nung nấu tìm đường về Cố Hương. Một ngày, chị lạc vào một ngôi đền, và chị ở đó niệm phật cầu cúng 3 ngày chỉ uống nước không ăn gì. Rồi có người mách cho đường về biên giới, chị lần mò bao ngày mới đến được khu vực đường ranh giới giữa hai nước, thế là chị chạy, cứ ngã rồi lại dậy, vùng biên giới cỏ lau um tùm, chị cứ thế mà chạy rồi cũng đến khu vực cửa khẩu Việt – Trung.

Những người ở biên giới phát hiện ra chị, một phụ nữ trong tâm trạng hoảng loạn đã đến hỏi han và làm mọi thủ tục để chị được trở về quê hương. Những người tốt bụng và các cơ quan chức năng ở Lạng Sơn đã nhờ mạng xã hội tìm người thân cho chị. Hai ngày sau, anh trai chị đã đi từ Bạc Liêu ra Lạng Sơn đón chị, phút gặp nhau sau 22 năm đớn đau tủi cực, chị đã khóc tu tu như một đứa trẻ, niềm hạnh phúc được trở về cố hương cùng những tủi hổ khiến chị không thể kiềm chế. Rồi chị cũng đã về đến Bạc Liêu, gặp lại người mẹ 82 tuổi của mình, chị đã khóc oà vì những điều đã xảy ra với mình, trong vòng tay mẹ già, chị đã tìm thấy được bình yên của cuộc đời.

70% nữ du học sinh Việt Nam ở Mỹ kết hôn giả để không phải về nước

02/07/2019 |  874
 

70% nữ du học sinh Việt Nam ở Mỹ kết hôn giả để không phải về nước

70% nữ du học sinh Việt Nam ở Mỹ kết hôn giả để không phải về nước

Ảnh: Làng Mới

Tin Vietnam.-  Báo Tuổi Trẻ ngày 2 tháng 7 năm 2019 loan tin, một du học sinh Việt Nam cho biết, ở thời của cô có đến 70% nữ du học sinh Việt sau khi hết hạn visa thì không muốn quay trở lại nước. Vì vậy, nhiều người đã bỏ hàng chục ngàn Mỹ kim để kết hôn giả, thực hiện mong muốn được ở lại nước Mỹ.

Cựu du học sinh này cho biết thêm, cách đây 10 năm, giá của một cuộc hôn nhân giả là 30,000 Mỹ kim, nhưng bây giờ đã lên đến 60,000 Mỹ kim. Dù giá kết hôn giả đã tăng gấp đôi, nhưng nhiều du học sinh Việt vẫn không tìm được đối tác để thực hiện “giấc mơ Mỹ” của mình, do phía Mỹ đã nâng cao cảnh giác.

Du học sinh này cho biết, vào năm 2008, cô đã sang Mỹ để du học. Cô thấy trường đại học của Mỹ dành nhiều ưu đãi tài chính cho sinh viên quốc tế có thẻ xanh, cũng như sinh viên đã kết hôn nên cô muốn nhận được ưu đãi này. Chính vì vậy, nữ sinh này đã bỏ ra 30,000 Mỹ kim để kết hôn với một người Mỹ gốc Trung Cộng. Theo cô, giá 30,000 là đưa trực tiếp cho chồng giả của cô, và không mất thêm tiền môi giới.

Sau khi nhận được thẻ xanh, mỗi năm học cô được nhận trợ cấp của chính quyền 13,000 Mỹ kim. Đến năm 2012, cô gái này đã bảo lãnh được cha mẹ mình sang Mỹ định cư cùng. Và năm 2013 thì cựu du học sinh này đã li dị chồng giả.

An Nhiên