Tấm Lòng Vàng Của Một Cô Giáo

Tấm Lòng Vàng Của Một Cô Giáo

  • Nghề dạy học là một nghề khiêm tốn, nhưng hết sức quan trọng. Có những thầy cô giáo tạo được ảnh hưởng lâu dài, ảnh hưởng đến cả đời của học sinh. Câu chuyện dưới đây là một ví dụ điển hình về những thầy cô giáo tạo được sự khác biệt đến cuộc đời của học sinh. Chúng tôi mượn tựa đề “Tấm Lòng Vàng” của nhà văn Nguyễn Công Hoan để miêu tả câu chuyện.

Hồi năm 1968, tôi còn là một học sinh ở trường trung học Levon & Sophia Hagopian Armenian ở Beirut. Vào lúc ghi danh theo học lớp 10, tôi phải đến văn phòng hiệu trưởng nói với người thư ký rằng cha mẹ tôi không có đủ tiền để đóng học phí. Mặc dù lúc đó tôi là một học sinh giỏi, đứng đầu lớp, nhưng tôi vẫn bị đuổi đi, cho về nhà. Sự việc này làm tôi đau lòng vô cùng, tôi rất thích đi học, và muốn có mặt ở trường ngay từ ngày đầu niên học.

Tôi về nhà, không được đi học nữa. Mỗi ngày tôi phải phụ với cha tôi làm việc trong xưởng vá bánh xe hơi. Cha tôi chỉ kiếm đủ tiền nuôi gia đình, gồm mẹ tôi và ba đứa con, ông không có tiền để đóng học phí cho tôi.

Một ông già trông thấy tôi ở tiệm sửa xe, và thắc mắc không hiểu vì sao tôi không đi học. Tôi nói với ông rằng tôi phải bỏ học vì không có tiền đóng học phí. Ông đề nghị để ông gọi điện thoại cho một vị hiệu trưởng trường khác, không phải trả học phí, để tôi có thể tiếp tục đi học. Mặc dù trường sau này ở rất nhà tôi, nhưng tôi vẫn không bỏ lỡ cơ hội theo học tiếp, tôi lấy xe buýt đi rất lâu để đến trường tiếp tục học. Tôi nói với ông hiệu trưởng rằng tôi đã được thu xếp không phải đóng học phí, hay chỉ đóng với giá đặc biệt. Nhưng tôi vô cùng kinh ngạc khi vị hiệu trưởng sỉ vả, mắng nhiếc tôi, và nói rằng không hề có chuyện học miễn phí, hay mặc cả tiền học.Tôi lập tức quay đầu trở về, và đi thẳng đến nơi sửa xe của cha tôi.

Ba ngày sau, một người bạn cùng lớp với tôi ở trường Sophia Hagopian đến gặp tôi. Ông hiệu trưởng sai nó đến gặp tôi và nói tôi nên quanh trở lại trường. Khi đến trường, tôi nói với người thư ký học vụ rằng tôi không có tiền đóng học phí. Nhưng bà ấy báo cho tôi biết tiền học phí của tôi đã được trả hết rồi, và tôi có thể đi học bình thường với bạn bè như trước. Tôi hỏi bà thư ký ai đã đóng tiền học cho tôi, để tôi có thể cám ơn con người tử tế ấy. Nhưng bà thư ký nói rằng người đóng học phí cho tôi muốn giữ kín tên của họ.

Tôi vào lớp học mà trong đầu cứ quanh quẩn suy nghĩ mãi xem ai là người đã đóng học phí cho tôi. Ai là người đã có tấm lòng vàng cho tôi cơ hội may mắn này. Tôi quanh trở lại văn phòng hiệu trưởng và năn nỉ bà thư ký học vụ xin bà vui lòng cho biết ai đã đóng học phí cho tôi. Vì tôi năn nỉ qúa, bà thư ký dặn tôi rằng bà sẽ tiết lộ danh tánh người đóng học phí cho tôi với điều kiện tôi phải giữ bí mật, và không được đến cám ơn người ấy. Nếu không, bà thư ký học vụ có thể bị mất việc vì không giữ bí mật tin tức. Bà cho tôi biết người có lòng tốt đóng học phí cho tôi chính là cô giáo dạy Anh Văn, cô Olivia Balian.

Bà thư ký học vụ kể cho tôi nghe rằng khi niên học bắt đầu, bà thấy ghế ngồi của tôi ở trong lớp bị bỏ trống, không thấy tôi đi học. Bà hỏi thăm vì lý do gì. Bà thư ký học vụ nói rằng cha mẹ em học sinh này không có tiền đóng học phí, nên em đó phải nghỉ học. Bà Balian nói với ông Hiệu trưởng yêu cầu nhà trường trừ tiền học phí cho học sinh đó vào tiền lương hàng tháng của bà.

Trong suốt cả niên học, tôi ngồi học trong lớp của cô Balian, suy nghĩ về tấm lòng tử tế của cô, mà không thể nói lời cảm ơn. Một năm sau, gia đình tôi được sang định cư ở Hoa Kỳ. Ở đây, tôi lấy được hai văn bằng Master, một ở trường Columbia University, và một ở trường Pepperdine University.

Tôi không bao giờ quên được tấm lòng tử tế, rộng lượng của cô giáo Balian. Gần 40 năm sau, tôi quanh trở lại Beirut lần đầu tiên, và tặng $4.5 triệu đô la cho Quĩ Giáo Dục Kirk Kerkorian’s Lincy Foundation, cấp học bổng cho 28 trường học của người Armenian hoạt động ở Beirut. Một trong những trường tôi đến thăm, có trường trung học cũ của tôi. Khi trao tấm chi phiếu vài trăm ngàn đô la cho ông Hiệu trưởng, tôi dặn dò ông chớ bao giờ đuổi học sinh về nhà vì em đó không có tiền đóng học phí. Bởi vì không ai có thể biết được trong tương lai em bé đó sẽ trở thành con người như thế nào. Em học sinh đó có thể trở thành một bác sĩ, một nhà ngoại giao tài giỏi, hay trở thành một tỉ phú tặng tiền rất nhiều cho các trường học.

Trong lúc lưu lại Lebanon, tôi đi thăm cô giáo cũ của mình, là cô Balian. Bây giờ cô đã nghỉ hưu, không còn đi dậy nữa. Cô đang sống một mình trong một căn hộ nhỏ bên ngoài Beirut. Cô hết sức vui mùng khi gặp lại tôi. Cuối cùng thì tôi cũng có dịp ngỏ lời cảm ơn cô vì sự tử tế, rộng lượng của cô trong nhiều năm tôi đi học. Nhưng cô rất khiêm tốn,không màng để ý đến việc tôi cảm ơn cô, cô tìm cách đổi đề tài câu chuyện đi hướng khác. Tôi ngỏ lời xin được giúp đỡ cô về mặt tài chánh, hay làm một buổi lễ vinh danh cô vì cô đã dành nhiều năm để dậy dỗ học sinh gốc Armenian. Nhưng cô từ chối tất cả mọi đề nghị của tôi.

Tôi viết câu chuyện này để tôn vinh cô giáo của tôi, bà Olivia Balian. Bà qua đời vào năm 2017. Nhưng cũng nhân dịp này tôi xin được nói ra một điều là người ta có thể tạo ra sự khác biệt rất lớn cho cuộc đời của một người khác. Nếu không có cô giáo Balian, tôi đâu có dịp học tiếng Anh, và có lẽ chẳng bao giờ có cơ hội sang Hoa Kỳ, để rồi trở thành một nhà xuất bản nhật báo Anh Ngữ The California Courier. Rất có thể tôi đã suốt đời làm việc trong tiệm vá bánh xe của cha tôi ở Beirut.

 Nguyễn Minh Tâm dịch theo Reader’s Digest tháng 9/2019  

From: tiennkhuat & Lucie 1937

Gian lận tiền ‘housing’ gần $200,000, hai mẹ con ở Westminster bị bắt

Gian lận tiền ‘housing’ gần $200,000, hai mẹ con ở Westminster bị bắt

Bà Errica (trái) và cô Brittany Mickens. (Hình: Orange County District Attorney’s Office)

WESTMINSTER, California (NV) – Hai mẹ con ở Westminster bị bắt hôm Thứ Năm, 1 Tháng Tám, vì gian lần tiền “housing” và lấy gần $200,000 của Cơ Quan Gia Cư Orange County.

Theo đài KTLA, Biện Lý Cuộc Orange County cho rằng đây là “cú lường gạt lớn nhất trong lịch sử quận hạt.”

Hai người này bị cáo buộc khai gian với Cơ Quan Gia Cư Orange County và chương trình chăm sóc tại nhà của quận hạt, đem lại cho họ được $190,000.

Khi đang nhận trợ cấp của chính phủ, hai mẹ con này du lịch khắp thế giới, mua xe mới và có cả trăm ngàn đô la trong ngân hàng.

Biện Lý Cuộc cho hay bà Errica giả bộ không đi đứng và không nói được. Bà được cho vào chương trình chăm sóc tại nhà với lợi ích cao nhất, dành cho những người bị khuyết tật cần được chăm sóc 285 giờ/tháng.

Trong khi đó, cô Brittany, ghi danh làm người chăm sóc cho mẹ mình tại nhà. Tuy vậy, cả hay người đều không cho biết họ là mẹ con khi nộp đơn.

Sau đó, quận hạt cấp giấy phép cho họ và không hề biết họ là mẹ con vì hai người này dùng nhiều giấy khai sinh và ID giả.

Biện Lý Cuộc cho biết người nộp đơn xin “housing” không được quyền nhận phiếu mướn nhà nếu đang ở chung nhà với người thân.

Vì che giấu quan hệ gia đình, bà Errica nhận được phiếu mướn nhà khi đang ở nhà của cô Brittany.

Sau khi Cơ Quan Gia Cư báo họ thấy có gì bất thường, Biện Lý Cuộc bắt đầu điều tra hai mẹ con này.

Họ theo dõi và thấy bà Errica có thể đẩy thùng rác, khiêng vỏ xe, tự lái xe và khiêng túi xách nặng bình thường.

Các điều tra viên còn phát hiện nhiều hình ảnh hai mẹ con đi chơi ở Âu Châu. Trong một tấm hình là cảnh hai mẹ con này ngồi trên tàu lượn ở Disneyland Paris, mặc dù bà Errica tự nhận mình không đi đứng được.

Biện Lý Cuộc cho biết trong ngân hàng của hai người có tổng cộng hơn $600,000 và họ vừa mua một chiếc xe Land Rover đời 2019.

Chánh Biện Lý Todd Spitzer cho hay hai nghi can sẽ bị trừng phạt thẳng tay và những kẻ lường gạt như vậy sẽ không có đường thoát.

Hai mẹ con Errica và Brittany Mickens bị truy tố các tội như gian lận tiền “housing,” tiền bảo hiểm y tế và một số tội khác. Nếu bị kết tội, hai người sẽ nhận bản án tám năm tù. (TL)

Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn: Thư gửi dân Chúa Tổng Giáo phận Sài Gòn 22.7.2019

Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn: Thư gửi dân Chúa Tổng Giáo phận Sài Gòn 22.7.2019

+GM. Đỗ Mạnh Hùng & +GM Nguyễn Anh Tuấn

28/Jul/2019

Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn: Thư gửi dân Chúa Tổng Giáo phận Sài Gòn 22.7.2019
Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn
Ngày 22/07/2019
Chủ đề đức tin Từ khóa hợp nhất 

Thư mục vụ dưới đây của Đức cha Giám quản Giuse và Đức cha Louis, dựa trên thư của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, nhằm thông tin cho dân Chúa trong Tổng giáo phận những nguy hại cho đức tin từ những sự kiện cụ thể, để hướng dẫn đời sống đức tin cho mọi thành phần dân Chúa.

TOÀ TỔNG GIÁM MỤC
180 Nguyễn Đình Chiểu – Quận 3
THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH
ĐT: (84.28) 3930 3828
E.mail: tgmsaigon@gmail.com
Số: 246_190722_01

Ngày 22 tháng 07 năm 2019

Kính gởi: Quý cha, quý tu sĩ nam nữ, chủng sinh
và toàn thể anh chị em giáo dân
trong đại gia đình Tổng giáo phận

Anh chị em rất thân mến,

1. Trong «Thư gửi cộng đồng dân Chúa về một số lưu ý trong đời sống đức tin» ngày 10/06/2019 vừa qua, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam cảnh báo rằng: “Chúng tôi thấy hiện nay đang tồn tại và có chiều hướng gia tăng những hiện tượng và những cách thực hành đạo đức không xứng hợp, cụ thể là: tin dị đoan, ma thuật, bói toán; phổ biến những tư tưởng lệch lạc như Sứ điệp từ trời, Lòng Mẹ thương xót…; lạm dụng một số cử hành đạo đức của Hội Thánh như Lòng Chúa thương xót, đặc sủng chữa lành bệnh nhân, đặt tay cầu nguyện…” (số 1).

Chúng tôi nhận thấy Tổng giáo phận của chúng ta cũng đang bị ảnh hưởng bởi một số hiện tượng và thực hành đạo đức không xứng hợp, cụ thể như:

– Sự kiện “Lòng Mẹ thương xót” phổ biến những tư tưởng lệch lạc nguy hại cho đời sống đức tin do ông Tôma Maria Nguyễn Thanh Việt;

– Sự kiện “Giáo điểm Tin Mừng” với những lạm dụng trong cử hành tôn sùng Lòng Chúa Thương Xót, đặt tay cầu nguyện, chứng từ chữa lành bệnh nhân.

Vì thế, với trách nhiệm chủ chăn, dựa vào giáo huấn của Hội Thánh, chúng tôi gởi đến anh chị em thư mục vụ này nhằm hướng dẫn đời sống đức tin cho mọi thành phần dân Chúa.

2. Trước hết, xin được nhắc lại những chỉ dẫn tại các số 3 và 5 trong lá thư của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam:

– Phải tránh những thực hành mê tín dị đoan, bói toán, lợi dụng lòng tin đơn thành của người tín hữu để trục lợi;

– Không được sử dụng, phổ biến các tài liệu có nội dung nghịch với đức tin Kitô giáo;

– Phải tôn trọng kỷ luật của Hội Thánh và quy định của Đấng Bản quyền liên quan đến Phụng vụ và việc đạo đức bình dân;

– Mọi tín hữu đều được tự do cầu nguyện xin ơn chữa lành;

– Trong giáo phận, mọi cử hành xin ơn chữa lành đều phải có phép rõ ràng của Bản quyền Giáo phận;

– Không được phép đưa các nghi thức chữa lành vào Thánh lễ và các cử hành Phụng vụ. Phải tránh các hình thức mang tính cuồng loạn, chứng nhân giả, diễn kịch hoặc kích động cảm xúc;

– Việc sử dụng các phương tiện truyền thông, nhất là trực tuyến, trong các cử hành xin ơn chữa lành, phải được Giám mục giáo phận cho phép.

– Trong các cử hành xin ơn chữa lành, nếu ơn được chữa lành xảy ra cho người tham dự, thì phải giữ sự thận trọng cần thiết và tường trình sự việc cho thẩm quyền Hội Thánh.

3. Riêng trong Tổng giáo phận của chúng ta:

a) Xin quý cha cùng với anh chị em đào sâu giáo lý của Hội Thánh Công Giáo và thực hành những hướng dẫn sống đức tin do Hội đồng Giám mục và Giám mục Giáo phận phổ biến.

b) Thể hiện tâm tình thờ phượng xứng hợp:

– Tham dự tích cực và sốt sắng vào các buổi cử hành Phụng vụ (Thánh lễ, chầu Thánh Thể, các Bí tích, Phụng vụ Các giờ kinh) và thực hành lòng đạo đức bình dân (đọc kinh, lần chuỗi Mân Côi, lần chuỗi Lòng Chúa thương xót…);

– Tránh những hình thức thờ phượng không đúng với hướng dẫn của Hội Thánh, cũng không xuất phát từ lòng đạo đức chân thật, và có nguy cơ làm sai lạc bản chất của việc thờ phượng như: lạm dụng việc rảy nước thánh; lạm dụng việc cầu nguyện đặt tay nhằm mục đích chữa lành bệnh tật, trừ tà…

c) Theo gương Chúa Giêsu, chúng ta được mời gọi:

– Thi hành Thánh Ý Chúa qua việc chu toàn bổn phận (đối với gia đình, cộng đoàn, xã hội) và đón nhận những biến cố của đời sống thường ngày (vui, buồn, khó khăn, bệnh tật, đau khổ…).

– Sống điều răn Chúa dạy qua:

+ việc mến Chúa: được biểu lộ trong những cử hành Phụng vụ và thực hành lòng đạo đức bình dân, với ý thức về sự khác biệt và trổi vượt của Phụng vụ;

+ việc yêu người: tích cực xây dựng cộng đoàn yêu thương hợp nhất trong gia đình, giáo xứ, dòng tu; đồng thời mở ra cho thế giới qua các hoạt động từ thiện bác ái.

Với những lưu ý trên, trong tinh thần yêu thương, chúng tôi mong rằng mọi sinh hoạt cá nhân hay cộng đoàn tại Tổng giáo phận của chúng ta luôn diễn tả một đức tin tinh tuyền, sống động; đồng thời góp phần loan báo Tin Mừng và xây dựng sự hợp nhất trong toàn giáo phận.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho ước nguyện và những cố gắng của tất cả chúng ta.

(đã ký và đóng dấu)

+ Giuse Đỗ Mạnh Hùng

Giám quản Tông tòa

+ Louis Nguyễn Anh Tuấn

Giám Mục Phụ Tá

Ghi chú: Ngoài việc niêm yết tại nhà thờ, đề nghị quý cha đọc Thư mục vụ này trong tất cả các Thánh lễ Chúa Nhật 17 Thường niên, ngày 28/07/2019.

Bỏ Nhiệm Thư

BỔ NHIỆM THƯ LM. TRẦN ĐÌNH LONG - July 29-2019.jpg

🙏🙏🙏 XIN CẦU NGUYỆN CHO GIÁO HỘI CÔNG GIÁO & CÁC MỤC TỬ CỦA CHÚA… LUÔN THỰC HÀNH THEO ĐƯỜNG LỐI CỦA CHÚA & TUÂN PHỤC BỀ TRÊN TRONG ĐỨC VÂNG LỜI AMEN

From: KittyThiênKim & Kim Bang Nguyen

Thông báo

Thông báo:

Trong 24 giờ qua, “kẻ lạ mặt” đã nhiều lần tấn công vào Website của chúng tôi, muốn chiếm admin, không biết mục đích để làm gì?

Xin thông báo cho quý độc giả biết.

Thân ái

Ban Biên Tập “kẻ đi tìm. net”

Ngày  31 /07/2019

ERROR: Too many failed login attempts. Please try again in 11 hours.

Chuyện một ông gốc Việt thoát khỏi ma lực của sòng bài

Chuyện một ông gốc Việt thoát khỏi ma lực của sòng bài

Tâm An/Người Việt

July 28, 2019

Một sòng bài chỉ cách Little Saigon chừng vài chục phút lái xe, là một trong những tụ điểm đông người Việt lui tới nhất. (Hình: Tâm An/Người Việt)

ANAHEIM, California (NV) – “Tôi cứ nghĩ trong đầu, nếu mà tôi có tiền, tôi sẽ thuê giờ phát sóng, để tôi được nói với tất cả đồng hương mình trên đài radio rằng: Quý vị hãy tránh xa những trò đỏ đen, cờ bạc. Những ai đã lỡ dính vô, thì phải tìm mọi cách để thoát ra. Không bao giờ quý vị thắng được casino đâu, nên đừng cố gỡ lại, chỉ lãng phí tiền!”

Đây là lời cảnh tỉnh của ông Minh Trần, một hưu trí ở Garden Grove, đang làm thêm nghề lái taxi ở khu vực quanh Little Saigon.

“Tôi nói những lời này, là lời chân thành rút ra từ chính cuộc đời tôi, từ kinh nghiệm bản thân tôi. Đồng thời cũng từ những cảnh đau lòng mà tôi chứng kiến: Rất nhiều người Việt, đã đốt sạch tiền tài, danh vọng và cả hạnh phúc sự nghiệp bằng những lá bài,” ông Minh bộc bạch.

Từng là một sĩ quan quân đội VNCH, sau năm 1975, ông bị đi tù dưới chế độ hà khắc của nhà tù Cộng Sản sáu năm. Năm 1981, được ra tù, ông từng nhiều lần tìm cách vượt biên nhưng không thành. Trải qua bao phen sóng gió, có khi cận kề cái chết, đói khổ, bần cùng nhưng ông không hề sa ngã. Khi được sang Mỹ năm 1994, ông đã tự nhủ đây là cơ hội làm lại cuộc đời, ông nguyện sẽ không bao giờ vướng phải những thứ như cờ bạc, rượu chè, hút xách.

Và quả đúng như vậy, khi sang Mỹ, ông đã chăm chỉ làm việc để nuôi dạy con cái, chăm lo gia đình. Hai mươi năm, ngoài giờ làm hãng, ông còn tranh thủ kiếm thêm bằng vài “cuốc” taxi. Đến nay, con cái ông đều đã tốt nghiệp đại học thành tài. Cách đây mấy năm, ông bị bệnh nên phải nghỉ hưu sớm.

Kể từ đó, ông coi nghề chạy taxi là nghề kiếm cơm chính của mình. Các con đã có việc làm, vợ ông cũng còn đi làm, nhà có nhiều nguồn thu nhập, không đến nỗi ông phải sống trong thiếu thốn. Nhưng vốn bản tính chăm chỉ, dù đã lớn tuổi, ông vẫn đăng báo kiếm khách đi taxi, đặng có thêm tiền tự trang trải cuộc sống.

Gần 25 năm ở Mỹ, ông chưa bao giờ ham muốn những trò đỏ đen, cờ bạc. Hơn 10 năm đi taxi, ông chở không biết bao nhiêu người lên sòng bài, nhưng ông không bao giờ màng tới nó.

Ma lực của sòng bài, thử một lần là dính!

Nhưng, một lần… vào casino để chờ một người khách chơi bài, ông cũng thử đánh một lần. Và chỉ lần duy nhất đó ông trở thành “con nghiện” cờ bạc lúc nào không hay.

Nhấp một ngụm cà phê, người tài xế ngoài 70 tuổi, với vẻ mặt hiền lành, phúc hậu, nói: “Nếu cô gặp tôi vào hai năm về trước, cô sẽ nhận không ra tôi đâu. Tôi trông bệ rạc, rã rời, chán chường lắm. Bây giờ, tôi đã lấy lại tinh thần, tâm hồn thanh thản nhẹ nhõm, không tham luyến gì nữa. Tôi đã trở lại là chính tôi như trước kia rồi.”

“Đến giờ, mỗi khi nghĩ lại quãng thời gian đó, tôi lại thấy kinh hãi. Tôi cảm giác tôi không còn là mình nữa. Tôi gọi đó là một con quỷ, chính xác là một con quỷ, nó chiếm hữu tôi, nó sai khiến tôi, thúc giục tôi làm đủ cách để có tiền, để tiếp tục ném vào trò đỏ đen, may rủi,” ông nói thêm.

Ông Minh nhớ lại: “Lần đó, có một bà khách gọi cho tôi, yêu cầu tôi chở bà ấy đi sòng bài nào gần đây nhất. Bà ấy nói mới từ Việt Nam qua nên muốn đi casino tham quan. Tôi nhìn bà ấy bộ dạng lơ ngơ, ăn mặc thì có vẻ quê mùa, nên tôi hỏi bà ấy rằng ‘Bà lên casino làm gì, ở đấy có gì hay đâu mà đi?’ thì bà ấy chống chế là ‘Tôi đi coi cho biết.’ Thế rồi tôi chở bà ấy tới một sòng bài cách Bolsa chừng 20 phút.”

Ông Minh Trần, một người đã nghỉ hưu ở Garden Grove, kể chuyện đã thoát khỏi ma lực của sòng bài như thế nào và luôn mong muốn đồng bào gốc Việt hãy tránh xa những trò đỏ đen, cờ bạc, vé số. (Hình: Tâm An/Người Việt)

“Thông thường chở khách tới nơi, nếu phải chờ tôi thường ra bãi xe hoặc ngồi ở ngoài hiên, chứ tôi không vào trong. Nhưng lần này, vì tôi nghĩ bà ấy còn lạ lẫm, nên tôi dẫn bà ấy vào bên trong sòng bài. Ngay khi mở cửa vô trong, thì bà ấy ngồi xuống một cái bàn, bà ấy đánh bài, chứ không phải là đi coi cho biết như bà ấy nói,” ông tiếp tục câu chuyện.

“Lần đó, tôi không ngờ là bà ấy thắng. Bà vui vẻ ‘tip’ cho tôi tới vài trăm đô la. Chỉ một chốc đã kiếm mấy trăm đô la trong khi tôi chạy xe cả ngày kiếm được mấy chục. Tôi thoáng nghĩ như vậy. Tôi mừng rỡ đem tiền về, đưa cho vợ một phần, còn khoe với bà ấy là hôm nay được khách ‘tip’ rất hậu hĩnh,” ông kể tiếp.

“Tới ngày hôm sau, bà ấy lại gọi tôi chở đi lên sòng bài tiếp. Bà ấy nói tôi chơi thử đi, dễ lắm. Lòng tham nổi lên, tôi dùng số tiền bà ấy cho đang còn trong túi, để thử vận may. Tôi không biết luật chơi như thế nào, nên thấy người ta đặt tiền làm sao, tôi làm theo y vậy. Tôi thua ngay ván đầu tiên. Tôi đánh tiếp vài ván nữa mong gỡ gạc lại. Nhưng tôi đã thua hết số tiền trong túi,” ông Minh kể thêm.

Giọng trầm xuống, ánh mắt suy tư, ông kể tiếp: “Ngẩn ngơ vì tiếc tiền, hôm sau tôi lẳng lặng lên sòng bài đánh nữa. Tôi lại thua sạch số tiền mặt mà tôi lái taxi mấy ngày mới có được. Tôi thẫn thờ ra về, như kẻ mất hồn.”

“Ngày tiếp theo, tôi lại mò lên sòng bài. Kiếm được bao nhiêu tiền lái taxi, tôi ném vào đó hết. Cũng chỉ vài ván bài là lại hết sạch tiền. Tức khí, tôi lấy luôn thẻ tín dụng ra cà, lấy tiền chơi tiếp. Và tôi lại thua…” ông tự trách mình.

Trong vài tháng liên tục đánh bài, con số nợ thẻ tín dụng của ông Minh đã lên tới hơn $10,000. Càng thua, ông lại càng muốn chơi tiếp để mong có tiền trả nợ thẻ tín dụng. Nhưng chưa bao giờ ông thắng một ván nào. Con số nợ đã vượt quá khả năng tự chi trả của ông.

Cuộc chiến giằng xé giữa “thiên thần” và “ác quỷ”

Nhớ lại khoảng thời gian hãi hùng, ông Minh chưa hết bàng hoàng. Ông tâm sự: “Lúc đó tôi vừa tiếc tiền, vừa cắn rứt lương tâm, vừa xấu hổ với vợ con, vừa lo lắng về khoản nợ tín dụng. Tôi trở nên bấn loạn. Tôi không còn cách nào khác là tự thú với vợ và các con tôi. Lúc đầu thì họ sốc và giận tôi. Nhưng sau thì mọi người thông cảm nên các con đã an ủi tôi rằng: ‘Thôi bố đừng tiếc tiền nữa, coi như số tiền này là ‘của đi thay người’ thôi mà.’ Rồi các con trả nợ hết cho tôi.”

Là một người theo đạo Thiên Chúa, ngày nào ông Minh cũng cầu nguyện Chúa giúp ông thoát khỏi thảm cảnh này. Nhưng hình như Chúa muốn tiếp tục thử thách ông.

Ông Minh kể tiếp: “Tôi đã cố gắng không lên casino nữa. Nhưng con quỷ tham lam trong tôi vẫn không chịu buông tha tôi. Nó luôn thôi thúc tôi thử vận may lần nữa bằng trò vé số cào. Hằng ngày có nhiêu tiền lái taxi, tôi lại mua vé cào. Cào cho tới khi nào không còn một đồng nào trong túi thì thôi, có khi hết cả tiền đổ xăng. Tôi phải đóng kịch, kiếm ra đủ lý do để nói dối vợ con, để biện minh, che giấu cho việc làm xấu xa đó của mình.”

Có quá nửa người chơi bài tại sòng bài gần khu vực Little Saigon, là người gốc Việt. (Hình: Tâm An/Người Việt)

“Càng ngày, tôi càng xuống tinh thần, giằng xé nội tâm ghê gớm. Vừa mắc cỡ với vợ con, vừa chán nản về bản thân. Càng ngày tôi càng rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Tôi nói với vợ con là tôi không thể chiến thắng được con quỷ đó, hãy nhốt tôi trong nhà, để tôi khỏi ném tiền vào vé số,” ông nhớ lại.

“Gia đình tôi vội tìm trên mạng những phương cách để giúp tôi. Cuối cùng con tôi tìm được một khóa tu tại một nhà thờ ở một thị trấn nhỏ, được biết là có nhiều người đã được chữa khỏi các bệnh về tâm lý. Sau chín ngày thành tâm cầu nguyện, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, tôi tưởng mình đã thay đổi. Nhưng ngay khi vợ con tôi lên đón tôi về, tôi không thể nào cưỡng lại được ham muốn bài bạc. Tôi đã lẻn đi mua vé số cào ngay hôm đó,” ông nói thêm.

Ông Minh kể, đã có lúc ông tuyệt vọng đến mức muốn tìm đến cái chết. Có lúc nửa đêm, ông bỏ đi lang thang, ngủ trong công viên, tới sáng mới về. Cũng may, ông có một người vợ nhân hậu và hiền lành, những người con hiếu thảo và hiểu nỗi giày vò của cha. Họ tiếp tục tìm những cách chữa trị tâm lý khác để giúp ông thoát khỏi ma lực của cờ bạc, nhưng vẫn vô phương cứu chữa.

Cứ như vậy ròng rã hai năm trời…

Thoát nạn

Rồi đến một ngày, cách đây vài tháng. Ở nhà thờ Chính Tòa Chúa Kitô (Christ Cathedral), thường gọi là nhà thờ Kiếng, tại thành phố Garden Grove, có khóa tu chữa lành của Linh Mục Thanh Tâm chủ trì. Ông Minh đã đi cầu nguyện 10 ngày, ngày nào cũng từ 6 giờ chiều tới nửa đêm, vợ ông cũng đi cầu nguyện cùng ông.

Ông cho biết: “Tới ngày thứ 9, thứ 10 thì tôi bắt đầu thấy có sự chuyển biến. Người tôi nhẹ bẫng đi, trong lòng không còn tham muốn gì nữa. Tôi thử ra chỗ bán vé số, mua một vé cào $5 cào thử. Vẫn không trúng. Chỉ có điều là, tôi không tiếc nuối gì cả, tôi dửng dưng bước ra khỏi tiệm vé số. Con quỷ đó đã biến mất rồi. Lòng tôi thanh thản, nhẹ nhàng, vui sướng như vừa thoát ra khỏi một kiếp nạn.”

Mặc dù là ngày giữa tuần, giữa giờ làm việc tại các cửa tiệm, công xưởng, nhưng bãi đỗ xe của một sòng bài rộng cả chục hécta, vẫn chật ních không còn một chỗ trống. (Hình: Tâm An/Người Việt)

“Có lẽ Chúa đã thử thách tôi, cho tới ngày hôm nay, Chúa mới dang tay cứu tôi,” ông cảm động nói.

Từ đó tới nay, đã ba tháng trôi qua, thi thoảng ông Minh vẫn thử đi vào cửa hàng vé số xem mình có còn bị con quỷ trong tâm xui khiến không. Ông vui mừng khi thấy mình không còn tham luyến gì nữa. Ông đã lấy tinh thần trở lại. Gia đình ông, ai cùng mừng như ông đã đi chiến trận trở về.

Vẫn còn đó, nhiều cảnh khổ đau vì cờ bạc

Câu chuyện của ông Minh chỉ là một trường hợp “nghiện” cờ bạc nhẹ, thế nhưng đã ảnh hưởng tới cuộc sống của ông một cách tệ hại đến mức có thể đẩy ông vào bế tắc muốn tự vẫn.

Thế nhưng, có tới sòng bài mới thấy, nơi đó, có hàng trăm người gốc Việt, vẫn ngày đêm bị “con quỷ tham luyến tiền bạc” sai khiến, họ lao đầu vào như con thiêu thân, không biết đường thoát ra.

Là một người lái taxi bao năm nay, ông Minh cho hay: “Trong số những hành khách kêu tôi, đòi chở họ lên sòng bài, có những bà đã bán cả căn nhà của mình để đánh bạc. Có những cô có mấy cửa tiệm ở phố Bolsa, sáng nào cũng đến tiệm lo mọi cách để có tiền, chiều tối là gọi tôi chở đi sòng bài đốt hết số tiền cô có. Có những ông vừa lãnh lương ra, kêu tôi chở lên sòng bài, trong một tiếng, bay luôn cả tháng lương. Rất nhiều người đã không còn xu nào để trả tiền taxi cho tôi. Thậm chí có người còn năn nỉ mượn lại tiền tôi nữa.”

“Không chỉ người có tiền mới đánh bạc, mà cả những người không có tiền cũng đánh. Có một ông đã nghỉ hưu, sống bằng tiền trợ cấp thôi, nhưng cũng gọi tôi, đòi chở đi casino. Thế rồi chỉ nửa tiếng sau đã thất thểu đi ra, thua hết sạch số tiền trợ cấp,” ông kể.

“Những người đã thua bạc, trong đầu họ lúc nào cũng nghĩ tới làm sao có tiền để đánh tiếp. Họ sẽ nghĩ ra đủ lý lẽ gian dối với mọi người, kể cả người thân, chỉ cốt để lấy được tiền để đi đánh bài, bất chấp đạo lý, không hề thương tiếc,” ông cho hay.

Ông khẳng định: “Ở mấy sòng bài xung quanh đây, người chơi có tới quá nửa là người Việt mình. Chứng kiến bao nhiêu cảnh tiền bạc mồ hôi nước mắt cứ thế ra đi trong tích tắc. Tất cả đều tán gia bại sản, tan nát cửa nhà, tiêu tan hạnh phúc gia đình và sự nghiệp. Tôi đau lòng lắm.”

“Tôi muốn thông qua trải nghiệm thực tế của chính bản thân tôi, và thông qua những cảnh khổ mà tôi đã gặp trong hành trình làm nghề lái taxi của mình, để cầu xin quý vị hãy tránh xa cờ bạc, vé số, những trò may rủi, đỏ đen. Và hết sức cảnh giác để không bị vô tình dẫm chân vào vũng lầy, như tôi đã từng,” ông nhắn nhủ. (Tâm An)

—–

Liên lạc tác giả:

pham.taman@nguoi-viet.com

*Báo bên Úc có đăng quảng cáo tả người lớn 1 cỡ cho tất cả…những người đi casino gốc Á đã và đang xử dụng vì họ không có thời gian đi nhà vệ sinh…

LKT

Image may contain: indoor
Image may contain: one or more people and car
Image may contain: one or more people
Image may contain: sky, tree, car and outdoor

Nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ không hề e sợ Trung Quốc

Nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ không hề e sợ Trung Quốc. Nếu Trung Quốc cứng rắn, họ sẽ cứng rắn.

Đài Loan là vùng lãnh thổ- quốc gia không hề ngán ngại Trung Hoa lục địa hay giương oai giễu võ. Để đáp trả các cuộc tập trận của Trung Quốc diễn ra trong tuần này, Đài Loan với dân số chỉ 23 triệu dân đã tiến hành tập trận quân sự bằng đạn thật, triển khai máy bay chiến đấu và bắn 117 quả tên lửa tầm trung và tầm xa trong hai ngày 29 và 30-7. Trung Quốc buộc phải hạ nhiệt.

Vào năm 2014, một toán lính Trung Quốc giả vờ đi lạc để xâm nhập sâu vào lãnh thổ Myanmar nhằm thăm dò thái độ của quốc gia này. Ngay lập tức, quân đội Myanmar đã xối đạn vào toán quân này. Không những thế, Myanmar còn cho máy bay ném bom vào doanh trại của toán lính này. Trung Quốc từ đó không dám lớn lối với Myanmar.

Bắc Triều Tiên đói nghèo cũng không e sợ Trung Quốc. Mỗi khi phát hiện tàu đánh cá Trung Quốc vi phạm vùng đặc quyền kinh tế của mình, Bắc Triều Tiên cho tàu hải quân kéo tàu cá về bờ, yêu cầu trả tiền chuộc mới thả người và trả tàu. Tàu đánh cá không còn dám khai thác cá trong vùng đặc quyền của Bắc Triều Tiên nữa.

Indonesia và Malaysia cũng rất mạnh tay với tàu đánh cá Trung Quốc. Khi phát hiện tàu cá Trung Quốc vi phạm, họ lai dắt tàu vào bờ, hút hết dầu và cho nổ tung tàu cá. Còn các thuyền nhân muốn trở về cố quốc phải đóng một khoản tiền phạt rất cao. Từ năm 2016 đến nay, trước sự mạnh tay của Indonesia, Malaysia, tàu cá Trung Quốc không còn ngang ngược nữa.

Nhật Bản và Hàn Quốc thì khỏi phải nói. Khi phát hiện tàu cá Trung Quốc, họ nhanh chóng dùng vòi rồng đàn áp. Tàu Trung Quốc không còn dám ho he vào hai vùng biển này. Cách đây mấy ngày, khi máy bay ném bom tầm xa của Trung Quốc và Nga bay vào không phận Hàn Quốc, ngay lập tức máy bay đánh chặn của Hàn Quốc đã bắn hơn 150 phát đạn sáng( đạn cảnh báo) vào các máy bay ném bom của Trung và Nga. Hai kẻ độc tài vội co vòi.

Mông Cổ dù dân số ít ỏi nhưng cũng chẳng ngán Trung Quốc. Nếu một người Trung Quốc xâm nhập trái phép vào Mông Cổ, ngay lập tức họ bị tống giam. Nếu một người Trung Quốc quá hạn lưu trú, ngay lập tức họ bị phạt những khoản tiền rất nặng.

Các láng giềng của Trung Quốc tuy e ngại sức mạnh và sự hung hăng của Trung Quốc nhưng không bao giờ thể hiện sự yếu ớt trước Trung Quốc. Họ luôn thể hiện sự dứt khoát và mạnh mẽ trước Trung Quốc, bởi họ hiểu rằng, nếu nhu nhược trước Trung Quốc, họ sẽ mất mát rất nhiều thứ.

Trong vòng khoảng ba chục năm trở lại đây, Việt Nam liệu có thể hiện sự mạnh mẽ và dứt khoát trước Trung Quốc? Có lẽ, những cái đầu đầy sợ hãi đã không có chỗ trống cho những ước mơ.

Image may contain: 1 person, text
Image may contain: text

Bắt giam người bị xuất huyết não, cảnh sát San Diego phải bồi thường $12.6 triệu

Nếu Công an VN mà làm việc tại Mỹ, Úc…. bè lũ đảng cướp Mafia HCM đã sập tiệm từ lâu!!!
*******

Bắt giam người bị xuất huyết não, cảnh sát San Diego phải bồi thường $12.6 triệu

SAN DIEGO, California (NV) – Một bồi thẩm đoàn ở quận San Diego County, vùng Nam California, vừa có phán quyết buộc quận này phải bồi thường $12.6 triệu cho một người đàn ông bị thương tích não vĩnh viễn sau khi các nhân viên cảnh sát quận ngăn không cho nhân viên cấp cứu điều trị người này mà lại bắt đưa về nhà tù, do tình nghi say rượu nơi công cộng.

Theo bản tin của tờ báo địa phương San Diego Union-Tribune hôm Thứ Hai, 29 Tháng Bảy, đây là một trong những phán quyết bồi thường lớn nhất đối với quận San Diego, vốn đã gặp nhiều vụ kiện từ các tù nhân bị thương tích cũng như gia đình tù nhân thiệt mạng khi bị giam giữ.

Phán quyết của Bồi Thẩm Đoàn, đưa ra vào tối ngày Thứ Sáu tuần qua, nay sẽ chờ quyết định của Hội Đồng Giám Sát quận San Diego.

Luật sư của nguyên đơn David Collins nói rằng nạn nhân sẽ không bao giờ có thể đi làm hoặc sống độc lập vì bị thương tích não vĩnh viễn vào năm 2016, khi các cảnh sát viên ngăn không cho nhân viên cấp cứu trợ giúp anh ta và chở vào nhà giam.

Văn Phòng Cảnh Sát Trưởng quận San Diego chưa có lời bình luận gì. Trong khi phát ngôn viên của quận San Diego nói phán quyết của bồi thẩm đoàn là sai lầm.

Anh Collins, 30 tuổi, làm nghề thợ hàn, sống ở thành phố Carlsbad, bị thiếu muối trầm trọng trong máu khiến anh xây xẩm, nói líu nhíu, theo hồ sơ kiện.

Anh ra khỏi nhà vào tối ngày 18 Tháng Mười Một năm 2016, sau khi tình trạng bệnh gây ảo giác. Một người qua đường thấy anh Collins té lên té xuống, bèn gọi điện thoại cấp cứu 911.

Nhân viên cấp cứu tới nơi. Nhưng trước khi họ hoàn tất nhận định tình trạng sức khỏe của anh, các cảnh sát viên tới nơi và cho rằng anh Collins say rượu, đưa vào nhà tù Vista.

Anh Collins té trong nhà giam, xuất huyết não và làm trầm trọng hơn tình trạng sức khỏe của mình.

Nhân viên giám thị gọi bác sĩ, nhưng người này chỉ quan sát anh qua tấm kính dày rồi thôi.

Phải mất 13 giờ sau, anh mới được một điều dưỡng trong nhà tù gọi xe cứu thương để chở vào bệnh viện.

Lúc đó, mực độ muối trong máu của anh đã xuống đến mức có thể gây tử vong, theo hồ sơ tòa.

Bác sĩ tại bệnh viện Palomar Medical Center cho thuốc, nhưng lại làm tăng lượng muối quá nhanh khiến gây hư hại thêm cho não của anh Collins.

Các nhân viên cảnh sát quận San Diego cũng bị tố cáo là viết báo cáo láo, nói rằng anh Collins có biểu hiện của người say rượu như có mùi rượu và nói năng ồn ào. Bản báo cáo cũng nói các nhân viên cấp cứu cũng đồng ý với nhận xét này.

Tuy nhiên, các nhân viên cấp cứu trước tòa đã bác bỏ điều này.

TUYÊN BỐ BIỂN ĐÔNG

No photo description available.
No photo description available.
Image may contain: outdoor and water
No photo description available.

Trần Bang

TUYÊN BỐ BIỂN ĐÔNG

SAU 16 GIỜ, CÓ 4 TỔ CHỨC + 130 CÁ NHÂN KÝ TUYÊN BỐ BIỂN ĐÔNG. XIN CẢM ƠN TẤT CẢ. MỜI TIẾP TỤC KÝ TÊN

Các tổ chức và cá nhân đồng ý ký tên xin ghi rõ: Tên tổ chức và tên người đại diện/ Tên cá nhân và chức danh/nghề nghiệp (nếu có), tỉnh/thành (và quốc gia nếu ở nước ngoài) đang cư trú. Gửi về địa chỉ email: tuyenbobiendong3@gmail.com
Hạn chót nhận chữ ký: 20 giờ ngày 30/8/2019

TUYÊN BỐ VỀ BIỂN ĐÔNG (LẦN THỨ BA)
(văn bản chính thức, có chỉnh sửa, bổ sung sau khi nhận góp ý của thân hữu)

Từ ngày 3 tháng 7 năm 2019, Trung Quốc ngang nhiên đưa tàu thăm dò Hải Dương 8 với sự hộ tống của nhiều tàu cảnh sát biển và dân quân biển xâm nhập Vùng Đặc quyền kinh tế và Thềm lục địa Việt Nam tại khu vực bãi Tư Chính, Vũng Mây, nơi Việt Nam đang thực hiện các hoạt động dầu khí của mình theo đúng Công ước của Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS). Đây là một hành động rất nguy hiểm đối với an ninh, hoà bình của khu vực; tiếp tục leo thang trong quá trình nhất quán thực hiện tham vọng bá quyền biển Đông của Trung Quốc.

Cuộc xâm nhập tiến hành đúng vào thời điểm Chủ tịch Quốc hội Trung Quốc Lật ChiếnThư mời Chủ tịch Quốc hội Việt Nam Nguyễn Thị Kim Ngân thăm hữu nghị chính thức. Đó là động tác chà đạp lên những nguyên tắc ngoại giao tối thiểu, chứng tỏ những lời nói hữu hảo của Trung Quốc chỉ nhằm che đậy những hành động thù địch của họ.

Sau nhiều lần cố gắng tỏ thiện chí, ngày 19 tháng 7 năm 2019 Bộ Ngoại giao Việt Nam đã phải lên tiếng mạnh mẽ phản đối Trung Quốc về hành vi xâm phạm chủ quyền Việt Nam. Ngày 20 tháng 7 năm 2019 Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ mạnh mẽ yêu cầu Trung Quốc ngưng ngay hành động bắt nạt và can thiệp với hoạt động theo dạng khiêu khích và gây bất ổn tại Biển Đông. Tuy nhiên đến ngày 22 tháng 7 năm 2019, quan sát viên quốc tế vẫn ghi nhận sự có mặt của các tàu Trung Quốc trong vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) của Việt Nam theo UNCLOS.

Trải qua 4000 năm biến động của lịch sử, dân tộc Việt Nam vẫn đứng vững bên bờ Thái Bình Dương. Nguyễn Trãi người anh hùng dân tộc đã nói: “Dẫu cường nhược có lúc khác nhau song hào kiệt đời nào cũng có”.

Người Việt Nam từ nhiều đời ông cha luôn có cách xử sự mềm dẻo với một nước lớn ở sát bên mình, nhưng không bao giờ đánh mất lòng tự tôn tự hào của một dân tộc anh hùng.
Đất nước đang đứng trước tình hình rất nguy hiểm. Chiến tranh có thể nổ bất kỳ lúc nào. Nhân dân Việt Nam quyết tự bảo vệ đất nước mà không biến thành con cờ của các thế lực ngoại quốc.

Chúng tôi, các tổ chức xã hội dân sự và cá nhân có tên dưới đây ra tuyên bố yêu cầu Nhà nước Việt Nam:

1. Tăng cường nội lực của đất nước làm chỗ dựa cho an ninh quốc phòng, thực hiện kế sách giữ nước của Đức Thánh Trần Hưng Đạo: “Khoan thư sức dân để làm kế sâu rễ bền gốc”. Làm tất cả những gì có lợi cho mối đoàn kết dân tộc trong và ngoài nước; thực thi các điều ước quốc tế mà Việt Nam đã cam kết và những điều được qui định trong Hiến pháp Việt Nam. Trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm, sửa các luật phản dân chủ như: luật đất đai, luật báo chí, luật an ninh mạng, ban hành luật lập hội, luật biểu tình… Tiến tới một Nhà nước Việt Nam có thể chế dân chủ pháp quyền phổ quát. Nâng cao sức chiến đấu và lòng trung thành bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ Nhân dân của Quân đội, đặc biệt là Hải quân, Cảnh sát biển.

2. Trong các mối quan hệ với Trung Quốc, đặc biệt là quan hệ kinh tế thương mại, phải hết sức cẩn trọng, đề cao cảnh giác, đặt quyền lợi quốc gia trên hết.

3. Khẩn trương đẩy mạnh hợp tác quốc phòng với Mỹ và các nước tôn trọng luật pháp quốc tế và hiện không cưỡng chiếm đất đai biển đảo của Việt Nam nhằm bảo vệ tổ quốc một cách hiệu quả.

4. Lên tiếng tố cáo trước Hội đồng Bảo an, Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc và các tổ chức quốc tế việc Trung Quốc xâm phạm chủ quyền, quyền chủ quyền, quyền tài phán trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam ở khu vực bãi Tư Chính, Vũng Mây… vi phạm Công ước của Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS). Khẩn trương chuẩn bị hồ sơ kiện Trung Quốc ra các Toà án Quốc tế thích hợp.

5. Thông tin thường xuyên và kịp thời diễn biến tình hình biển Đông cho toàn thể nhân dân Việt Nam và thế giới, tranh thủ sự đồng thuận của công luận cho cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền của Việt Nam. Mặt khác, Nhà nước Việt Nam không được ngăn cản quyền công khai bày tỏ một cách ôn hoà lòng yêu nước, ý chí bảo vệ Tổ quốc của người dân Việt Nam.

Ngày 24 tháng 7 năm 2019

DANH SÁCH KÝ TÊN

Đợt 1.

Tổ chức:

1. Nhóm lập quyền dân. Đại diện: Nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai
2. Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng. Đại diện: Nhà hoạt động xã hội Lê Thân, Chủ nhiệm CLB 
3. Diễn đàn xã hội dân sự. Đại diện: Tiến sĩ Nguyễn Quang A
4. Diễn đàn Bauxite Việt Nam. Đại diện: GS Phạm Xuân Yêm.

Cá nhân:

1. Nguyễn Quang A, Tiến sĩ Tin học, Hà Nội 
2. Nguyễn Khắc Mai,Trung tâm Minh Triết, Hà Nội 
3. Nguyễn Thị Kim Chi, Nghệ sĩ Ưu tú, Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn 
4. Kha Lương Ngãi, nguyên phó TBT báo SGGP, Sài Gòn
5. Trần Minh Thảo, CLB Phan Tây Hồ, viết văn, Bảo lộc, Lâm đồng
6. Hoàng Hưng, nhà thơ-dịch giả, Sài Gòn
7. Đào Công Tiến, PGS TS nguyên Hiệu trưởng trường Đại học Kinh tế tp HCM
8. Hồ Ngọc Nhuận, nhà báo Sài Gòn
9. Vũ Trọng Khải, PGS. TS, chuyên gia độc lập về chính sách nông nghiệp, Sài Gòn
10. Phạm Hoàng Tam Lưu, kiến trúc sư, Saigon
11. Võ Văn Thôn, nguyên Giám đốc sở Tư pháp thành phố HCM
12. Nguyễn Nguyên Bình, nhà văn Hà Nội, thành viên CLB LHD
13. Nguyễn Hữu Vinh (Ba Sàm), Hà Nội
14. Dương Đình Giao, nhà giáo nghỉ hưu, Hà Nội
15. Hoàng Anh Khiêm, giảng viên đại học, TP. HCM
16. Nguyễn Viện, nhà văn Sài Gòn
17. Phạm Nguyên Trường, dịch giả, Vũng Tàu
18. Phạm Anh Tuấn, dịch giả tự do, Hà Nội
19. Nguyễn Tuệ Hải, Hưu trí, Canberra- Australia
20. Nguyễn Gia Lưu, Sài Gòn, Việt Nam
21. Nguyễn Quang Nhàn, CBL Phan Tây Hồ, Đà Lạt
22. Nguyễn Đăng Hưng, GS Danh dự Đại học Liège, Bỉ. Sống tại Sài Gòn
23. Dương Khánh Lâm, nhân viên kỹ thuật, Sài Gòn.
24. Tiêu Dao Bảo Cự, nhà văn tự do, Đà Lạt
25. Nguyễn Huệ Chi GS Ngữ văn, Hà Nội
26. Đặng Thị Hảo, TS Văn học, Hà Nội
27. Nguyễn Đình Nguyên, TS Y khoa, Australia
28. Phùng Hoài Ngọc, cựu giảng viên đại học, tỉnh An Giang.
29. Nguyễn Xuân Nghĩa, TS, nhà giáo, Sài Gòn
30. Võ Văn Tạo, nhà báo, Nha Trang
31. Lê Thăng Long, nghiên cứu quản trị chiến lược, cựu tù nhân lương tâm, Quận 1, Sài Gòn.
32. Trần Tiến Đức, nhà báo độc lập, đạo diễn truyền hình và phim tài liệu, Hà Nội
33. Hoàng Thị Hà, giáo viên hưu trí, Thanh Xuân, Hà Nội
34. Lê Quang Hợp, nghỉ hưu, tại TPHCM
35. Nguyễn Hàn Chung, nhà thơ, Houston Texas Hoa Kỳ
36. Tô Lê Sơn, thành viên CLB Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn
37. Đặng Hữu Nam, linh mục, Giáo phận Vinh
38. Đặng Văn Lâp, kiến trúc sư, Hà Nội
39. Sơn Hồ, Freelancer, Đảo Rhode, Hoa Kỳ
40. Hoàng Dũng, PGS TS, TP HCM
41. Hoàng Cường, kỹ sư giao thông, Hà Nội
42. Nguyễn Đình Cống, GS, hưu, Hà Nội
43. Nguyễn Mạnh Sơn, cán bộ hưu trí, Hải Phòng
44. Nguyễn Viết Dũng, công dân Việt Nam, Hà Nội
45. Phạm Lưu Vũ, nhà văn, Hà Nội
46. Vi Đức Hồi, Lạng Sơn
47. Nguyễn Tiến Dân, nhà giáo, Hà nội.
48. Hoàng Anh Khiêm, giảng viên đại học, TP. HCM
49. Phan Thanh Liêm, công dân nước CHXHCN Việt Nam, kinh doanh bất động sản
50. Đinh Quang Tuyến, Q.8, Tp HCM
51. Nguyễn Lương Thịnh, hưu trí, Thủ Đức Tp HCM
52. Nguyễn Ngọc Hùng, hưu trí
53. Trần Kế Dũng. Australia
54. Nguyễn Ngọc Ánh, nghề nghiệp tự do, Bảo Lộc Lâm Đồng.
55. Phạm Thế Cường, sĩ quan quân đội nghỉ hưu
56. Nguyễn Kế Quang, KS Xây dựng, TP Quy Nhơn, tỉnh Bình Định
57. Nguyễn Đình Ấm, nhà báo, Hà Nội
58. Hà Quang Vinh, hưu trí Quận 11, Tp HCM
59. Phan Đắc Lữ, nhà thơ, Q.Thủ Đức Sài Gòn
60. Nguyên Ngọc, nhà văn, Hội An
61. Đoàn Công Nghị, hành nghề tự do, Nha Trang, Khánh Hoà
62. Đỗ Duy, chuyên viên kỹ thuật, Bà Rịa – Vũng Tàu
63. Nguyễn Chí Công, TS, Hà Nội
64. Nguyễn Trọng Bách, kĩ sư, Nam Định
65. Nguyễn Thu Giang, nguyên Phó Giám đốc Sở Tư pháp TPHCM
66. Nguyễn Văn Lịch, cựu lính xe tăng, Đống Đa, Hà Nội.
67. Nguyễn Ngọc Lanh, Nguyên GS đại học Y Hà Nội, NGND
68. Vũ Quốc Hưng, giáo viên trường THPT Nguyễn Hữu Tiến, Duy Tiên, Hà Nam
69. Nguyễn Thị Khánh Trâm, nghiên cứu viên, hưu trí Tp HCM
70. Võ Thị Cẩm Nhung, hưu trí, Nha Trang
71. Vũ Ngọc Tiến, Nhà văn, Hà Nội
72. Vũ Hồng Ánh, nghệ sĩ cello, Sài Gòn
73. Võ Xuân Tòng, Hội Nhà văn Hà Nội
74. Trần Trung Hậu, giảng viên, TP.HCM
75. Đỗ Như Ly, hưu trí, Quận 10
76. Phạm Đình Trọng, nhà văn, Sài Gòn
77. Thái Kế Toại, Đại tá An ninh, nhà văn, Hà Nội
78. Dương Sanh, nghề nghiệp tự do, Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa.
79. Nguyễn Kim Khánh, lao động tự do. Sài Gòn 
80. Hứa Minh Hải Đăng, lao động tự do. Tp. Đà Lạt, Lâm Đồng
81. Liêu Thái, lao động tự do, Quảng Nam
82. Lương Xuân Bằng, công nhân xây dựng tự do, Cần Thơ
83. Đinh Công Khải, họa sỹ
84. Nguyễn Ngọc Ngân Nga, kinh doanh, TPHCM
85. Huỳnh Phi Long, công dân Sài Gòn
86. Nguyễn Khắc Bình, kỹ sư, Hà nội
87. Dạ Ngân, nhà văn, Sài Gòn
88. Nguyễn Thịnh Phú, Hà nội
89. Đỗ Trung Quân, nhà thơ, Sài Gòn
90. Phạm Thị Hảo, hưu trí, Thái Nguyên
91. Ngô Thị Hồng Lâm, nghiên cứu khoa học nghỉ hưu, Vũng Tàu
92. Phạm Cường, đạo diễn phim, Hamburg CHLB Đức
93. Nguyễn Việt Hải, Học sinh C. 3 An Dương. Hải phòng
94. Phạm Thị Ánh Nga, Nha Trang, Khánh Hòa
95. Đinh Đức Long, Bác sĩ, Sài Gòn, Việt Nam.
96. Tô Linh Giang, Phố Hàng Chuối, Hà Nội
97. Trần Bang, kỹ sư, thành viên CLB LHĐ, Sài Gòn 
98. Ngô Kim Hoa (Sương Quỳnh), nhà báo tự do, Sài Gòn
99. Lại Thị Ánh Hồng, nghệ sĩ, Sài Gòn
100. Lại Nguyên Ân, nhà nghiên cứu văn học, Hà Nội
101. Mai Thái Lĩnh, nhà nghiên cứu, CLB Phan Tây Hồ, Đà Lạt.
102. Bùi Hiền, hưu trí, tại Canada
103. Bùi Công Tự, Hưu trí, TP HCM
104. Nguyễn Công Hiệp, kinh doanh tự do, Quận 2
105. Đỗ Việt Tuy, cây viết tự do, Sài Gòn
106. Phạm Phương Luyện, Giảng viên chính Đại học Ngoại ngữ ĐHQG (hưu trí)
107. Trương Hoàng Long, Hà Nội
108. Hà Trọng Tấn, CLB Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn.
109. Huỳnh Văn Bé, nghệ nhân gốm, Bình Dương
110. Phạm Gia Minh, TS Kinh tế, Hà nội
111. Võ Công Trí, hưu trí, Hóc Môn, Tp HCM
112. Lê Đình Lưu, nuôi trồng nấm, Củ Chi, Tp HCM
113. Nguyễn Thị Cát Tiên, buôn bán tự do, Q7, Tp HCM
114. Cao Thị Hoàng Ngọc, giáo viên Trung tâm tiếng Anh Q7, Tp HCM
115. Ngô Văn Nam, tài xế, Q2, Sài Gòn
116. Phan Văn Đức, chuyên viên tài chính, TDM, Bình Dương
117. Lý Thị Dung, kinh doanh online, Q3, Tp HCM
118. Lê Văn Năm, kiến trúc sư, Hà Nội
119. Tạ Quang Trí, công an nghỉ hưu, Q9, Tp HCM
120. Dương Chí Cao, hưu trí, Q12, Tp HCM
121. Hồ Nguyễn Hoàng Nguyên, lái xe đường dài, Thanh Hóa
122. Trần Văn Chấn, kỹ sư dầu khí, Bà Rịa – Vũng Tàu.
123.Lê Văn Mẫn, CLB hưu trí, Q12, Sài Gòn
124.Nguyễn Đức Tùng, nhà thơ, Canada
125. Chân Phương, nhà thơ, Hoa Kỳ
126.Hà Sĩ Phu, TS Sinh học, CLB Phan Tây Hồ, Đà Lạt
127. Lê Văn Tâm, nguyên Chủ tịch Hội người Việt Nam tại Nhật Bản
128. Trần Hoàng Phố, nhà thơ, Huế
129. Tôn Gia Khai, nghỉ hưu, Varsaw Ba Lan

CHUYỆN NHỎ NGÀY 4/7

CHUYỆN NHỎ NGÀY 4/7

Trong cuộc diễn hành mừng lễ Độc Lập 4/7 tại Arlington, Texas, có một cảnh sát trong đội cầm cờ danh dự bị tuột dây giày. Việc này khiến cho cả đội bối rối, vì họ không thể phá vỡ đội hình để cho một thành viên cúi xuống cột lại giày của mình, hơn nữa, người cảnh sát này lại đang cầm quốc kỳ, mà theo luật nhà binh, quốc kỳ không được phép hạ ngang xương hoặc để cho chạm đất. May sao, ngay lúc đó có một cậu bé tên là Josh chạy vụt ra và ngồi thụp xuống, cột lại dây giày cho viên cảnh sát.

Có một người trong đám khán giả chụp được tấm hình này và đăng lên mạng xã hội với lời bình như sau: ” Chúng ta cần những cậu bé như thế này trên toàn thế giới”.

Còn ông cảnh sát trưởng sở cảnh sát Arlington thì viết: ” Cám ơn Josh. Tất cả chúng ta là những người tốt. Tôi sẽ thưởng cho cậu một đồng tiền xu danh dự của cảnh sát trưởng”.

Vị cảnh sát trưởng còn nói thêm với phóng viên Yahoo Lifestyle :” Kỳ diễu hành năm tới, chúng tôi sẽ kiểm soát lại dây giày, không phải 2 lần, mà là 3 lần, để điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa…./.

 *   *    *

(Theo trang mạng Yahoo Lifestyle )

HCD: Thưa các bạn tuy ghi là chuyện nhỏ, nhưng có lẽ chúng ta cần có nhiều chuyện nhỏ như vậy. Xưa kia tôi thường nghe nói là người Mỹ không dạy con cái ăn ngay ở thật, không có môn luân lý học trong trường, và trẻ con Mỹ thì hư đốn.

Nhưng khi sống ở Mỹ tôi mới biết là trẻ con được dạy từ li từ tí từ khi còn rất nhỏ. 
Tôi không tin rằng ở bên Tàu, ở Việt Nam, ở bên Miên…người ta dạy trẻ con tiết kiệm nước, khi thấy vòi nước rửa mặt chảy khơi khơi thì khoá lại, hay người ta dạy lấy giấy lau tay vừa đủ dùng mà thôi.
Thấy nhiều hình chụp người Hoa đi du lịch cho trẻ em ngồi “tè” ngay giữa lối đi trên phi cơ. Sau khi nhóm du khách người Hoa xuống phi cơ xong, có người chụp lại thấy rác nằm ngập lối đi trên phi cơ.
Cháu tôi chỉ lớp mẫu giáo thôi ma khi đi bỏ một miếng rác nó biết phân biệt là rác nào recycler và rác nào bỏ luôn. Nhớ một lần cho thằng cháu tôi viên kẹo khi đi chơi trong Mall, nó mở ra ăn, đi vòng vòng một lúc, bổng nó chạy cái ào lại thùng rác. Té ra nó cầm miếng giấy bọc kẹo trong tay chờ gặp thùng rác để bỏ vào. Mấy chuyện vặt nầy tôi đâu có dạy nó học trên TV hay tablet hay do cô giáo dạy.

Các bạn có thể cho la chuyện chú bé buộc giày bên trên là phóng đại hay tưởng tượng, nó được đăng nơi đây (CBS News)
https://www.cbsnews.com/news/11-year-old-helps-officer-tie-his-shoelaces-during-fourth-of-july-parade/

Và video phỏng vấn nơi đây:
https://youtu.be/HQ-sbd7f108======

Chắc cũng có người trong nước cho tôi “đề cao” quá đáng chăng,thưa trẻ con Mỹ hư hỏng cũng có như những quốc gia khác, nhưng trẻ con ngoan nhiều hơn nhiều. Thấy rõ nhất là từ 30 năm trước chúng ta được cho biết là hư hỏng hết, thế thì tại sao nước Mỹ vẫn còn là cường quốc mọi mặt như hiện giờ.

Nhân kể thêm các bạn nghe một chuyện nhỏ nữa. Có lần tôi ngồi ăn trong một restaurant, chú dọn bàn bưng một mâm mấy chén dĩa dơ từ một bàn ăn vào bổng trợt chân làm chén dĩa rơi rổn rảng trên sàn nhà. Một chú bé khoảng 8 tuổi, còn nhỏ lắm, đang ngồi với cha mẹ vội vả chạy lại lượm chén dĩa rơi phụ với người dọn bàn. Thấy chú bé tự động giúp tôi ngạc nhiên, trong khi đó cha mẹ nó vẫn ngồi bình thản chẳng nói chi hết.

From: Lucie 1937 & NguyenNthu