
TUỔI TRẺ VÀ NHẬN THỨC…..XÓT XA.

Tin Cộng Đồng Việt Nam ở Mỹ và ở Việt Nam

TỘI PHẠM NGƯỜI TQ – MỘT ĐẠI HOẠ CHO VN, HẬU QUẢ CỦA HIỆP ƯỚC DẪN ĐỘ VN-TQ 2015?
Hơn một tháng qua, tội phạm người TQ, đã lộng hành, liên tục, giật cấp; báo hiệu một đại hoạ cho đất nước!
*Xin lược chứng:
– Ngày 1/8/ 2019, bắt giữ và trao trả 395 người TQ, tổ chức đánh bạc, tại Hải phòng, số tiền lên tới 10.000 tỉ đồng.
– Ngày 6/8 phá vụ án nhóm người TQ, sản xuất ma tuý, tại Đắc Hà, Kon Tum, bắt giữ, trao trả 22 người, thu giữ 13 tấn hoá chất.
– Ngay 11/8, ba người TQ, giết tài xế taxi ở Bắc Giang, vứt xác xuống sông Đà, bị CA Sơn La bắt giữ, trao trả cho TQ.
– Ngày 27/8, bắt giữ, trao trả 28 người TQ, điều hành sàn chứng khoán giả, tại Móng Cái, Quảng Ninh.
– Ngày 11/9, bắt giữ 6 người TQ và 2 kho hoá chất để sản xuất ma tuý, tại Quy Nhơn, Bình Định.
– Ngày 14/9, bắt 5 người TQ, trả tiền để giao cấu với trẻ em Việt (tuổi vị thành niên), quay clip sex, tại Sơn Trà, Đà Nẵng, đưa lên mạng TQ.
– Ngày 16/9, CA.TP. Vinh, Nghệ An, bắt giữ, 3 người TQ, làm giả 333 thẻ ATM và đã rút tiền hàng trăm triệu đồng.
– Ngày 17/9, CA, Q2, TPHCM, triệt phá đường dây cho vay nặng lãi, của 6 đối tượng người TQ.
– Ngày 17/9, CA Q. Ngũ Hoành Sơn, Đà Nẵng bắt giữ và trao trả 34 người TQ, thuê nguyên KS, tổ chức thao túng chứng khoán qua mạng…
Trước đó, đã vô vàn đối tượng người TQ, phạm tội, mọi lúc, mọi nơi; mọi chiêu thức, thủ đoạn.
Ví như: sử dụng Công nghệ cao, giả danh Cảnh sát, để lừa đảo. Buôn bán ma tuý, buôn bán người, bán vàng giả, hàng giả, trộm cắp xe máy, trộm tiền. Vv…
Càng ngày, chúng càng lộng hành, rộng khắp, tinh vi, hiểm độc…
Thế nhưng, rất nghịch lý, trớ trêu: phía VN chỉ phạt hành chính tượng trưng, rồi tha bỗng về nước. Bởi, cái gọi là Luật dẫn độ, đã ký với TQ ngày 7/4/2015 và Quốc hội nước này, đã phê duyệt ngày 26/8/2019 (theo luật, người TQ, phạm tội ở VN, được trao trả cho phía TQ, tự xử lý).
Tội phạm người TQ, đang tàn phá đất nước là có thật. Việt Nam tha bỗng tội phạm người TQ là có thật. Chủ quyền đất nước, bị xâm hại là có thật. Luật dẫn độ, phía TQ, thông qua Quốc hội, phía VN, không thông qua Quốc hội, là có thật.
Tất cả đều là sự thật- một sự thật cay đắng!
—-
*Bài viết của TS. Nguyễn Quang Cương
*Ghi chú: Nhân dân, lãnh thổ Hồng Kông, đã vùng lên đấu tranh, cũng vì dự luật dẫn độ, tương tự. ( FB Bảo Nhi Lê)

Trích một số phát biểu trong phiên điều trần tại Quốc Hội Hoa Kỳ của Joshua Wong.
“Tôi đã từng là gương mặt hoạt động của phong trào thanh thiếu niên Hồng Kông. Tuy nhiên, trong phong trào lãnh đạo hiện nay, sự hy sinh của tôi chỉ là tối thiểu so với những người trong chúng ta đã bị buộc nghỉ việc để phản đối, những người thậm chí dù bị thương nhưng vẫn quá sợ để đến bệnh viện, hoặc bị buộc phải tự kết liễu đời mình. Hai người tình nguyện viên mỗi người bị mất một mắt. Người trẻ nhất trong số 1.400 người bị bắt cho đến nay chỉ là một học sinh 12 tuổi. Tôi không biết họ, nhưng nỗi đau của họ là nỗi đau của tôi. Chúng tôi cùng thuộc về một cộng đồng đang đấu tranh cho quyền tự quyết để chúng tôi có thể xây dựng một tương lai tươi sáng hơn.
Một em bé được sinh ra hôm nay, không chắc sẽ tổ chức được sinh nhật lần thứ 28 của mình vào ngày 1 tháng 7 năm 2047, ngày của kỳ hạn cuối, khi chính sách 50 năm của Hồng Kông không có thay đổi nào được xem xét. Thời hạn cuối đó ở gần với chúng ta hơn là khi nó xuất hiện. Không có cách gì quay lại được đâu.Nhiều thập kỷ tới kể từ bây giờ, khi các nhà sử học nhìn lại, tôi chắc chắn rằng năm 2019, hay sớm hơn là năm 2014, hóa ra sẽ là một bước ngoặt. Tôi cũng hy vọng rằng các sử gia sẽ vinh danh Quốc hội Hoa Kỳ vì đã đứng về phía người Hồng Kông, về phía nhân quyền và dân chủ.”
Joshua Wong./.
FB Võ Hồng Ly

Cảnh sát Mỹ
Hôm 10 tháng 9, nhiều tờ báo, đài truyền hình ở Mỹ đồng loạt tường thuật về câu chuyện xảy ra ở thành phố Lakewood – thuộc quận Los Angeles, miền Nam California – vào đêm 27 tháng 8…
Tối hôm ấy, trên đường tuần tra, Tyler Milton – làm việc cho Cảnh sát tư pháp của quận Los Angeles – phát giác một chiếc xe vừa chạy quá tốc độ qui định, vừa loạng quạng, khiến Milton nghi ngờ tài xế say rượu. Milton đã hụ còi, bật đèn chớp, buộc chiếc xe đó tấp vào lề đường để kiểm tra…
Trái với phỏng đoán của Milton, người đàn ông lái xe và người phụ nữ cùng đi với ông ta bước ra khỏi xe với những đôi mắt đẫm lệ… Nhìn vào trong xe, Milton phát giác một bé trai hai tuổi nằm bất động và đã ngừng thở… Milton dùng bộ đàm gọi hỗ trợ rồi bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho đứa trẻ…
Nghe giọng Milton trên hệ thống liên lạc nội bộ, Alissa Farrington – một nữ đồng nghiệp của Milton – biết là có chuyện chẳng lành, cô phóng xe đến hiện trường và hiểu ngay vấn đề, cô giục Milton bế đứa trẻ vào xe của mình, hối bà mẹ đang hoảng loạn bước lên xe và phóng xe tới bệnh viện Long Beach…
Trên xe, trong khi Milton tiếp tục hô hấp nhân tạo cho đứa trẻ, Farrington vừa lái xe, vừa gọi hỗ trợ… Toàn bộ lực lượng cảnh sát đang tuần tra và đang trực rùng rùng chuyển động, họ chặn tất cả các ngã tư, buộc xe đang di chuyển trên những con đường mà Farrington sắp qua dừng lại để Farrington có thể di chuyển với tốc độ cao nhất…
Xe Farrington vừa trờ tới phòng cấp cứu của Bệnh viện Long Beach, vài cảnh sát túc trực sẵn ở đó lao tới mở cửa, một video clip mà ai đó ghi lại – giờ đã được phát trên hệ thống truyền hình, được đưa lên Internet – cho thấy Milton ôm đứa trẻ trên tay, phóng ra khỏi xe, chạy vào phòng cấp cứu, nhanh hơn cả mẹ đứa trẻ đến cả phút…
Steven Hanna – đứa trẻ hai tuổi ấy đã được cứu sống. Nỗ lực thực hiện hô hấp nhân tạo mà Milton thực hiện suốt từ lúc phát giác đứa trẻ ngưng thở cho tới khi bé được đưa tới bệnh viện đã giúp giữ lại tính mạng của bé…
Ngày 10 tháng 9, Yasser Hanna và Redaa Felamon – hai di dân gốc Trung Đông, cha mẹ của Steven đã bồng bé đến trụ sở Cảnh sát tư pháp của quận Los Angeles cám ơn tất cả những người đã cứu con trai họ, cũng là cứu chính họ khỏi thảm cảnh…
Ân nhân của Steven và cha mẹ bé không chỉ có Milton, Farrington. Không ai biết chính xác đã có bao nhiêu cảnh sát tham gia dọn dẹp giao thông, cùng với Farrington và Milton mở sinh lộ cho Steven trở lại với cuộc đời (1)…
***
Những câu chuyện như vừa kể không phải là cá biệt. Thỉnh thoảng, chúng vẫn xảy ra ở đâu đó tại Mỹ và nhiều nơi trên thế giới. Cảnh sát – lực lượng được dân nuôi bằng tiền thuế do họ đóng góp để bảo vệ trật tự, trị an, nhân phẩm, tính mạng, tài sản của mọi người – ở nhiều nơi trên thế giới, đã, đang và sẽ còn hành xử như thế và chắc chắn là không thể khác thế.
Nguồn: Theo VOA


Ở cái tuổi 17, Joshua Wong đã không ít lần nhịn đói, khát, bờ bụi ngoài đường để đấu tranh cho tự do dân chủ. Với biết bao khó khăn, anh ta đã luôn là niềm hãnh diện cho cả thế hệ trẻ Hồng Kông. Tiếng tăm của Joshua Wong đã bay xa để cả thế giới ngưỡng mộ.
Vượt qua rào cản của bành trướng, độc tài, bưng bít, dối trá như Bắc Kinh thật không dễ chút nào.
XIN CHIA BUỒN CÙNG TANG QUYẾN. CẦU CHO LINH HỒN ÔNG ĐƯỢC VỀ NƯỚC CHÚA…
********
Ca sĩ Đoàn Chính, trưởng nam của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn, qua đời
MONTREAL, Canada (NV) – Ca sĩ Đoàn Chính, trưởng nam của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn, vừa qua đời lúc 3 giờ 45 phút sáng 10 Tháng Chín, 2019, tại Montreal (Quebec), Canada, hưởng thọ 74 tuổi, theo cáo phó của gia đình.
Ông Đoàn Chính sinh ngày 27 Tháng Tám, 1945, tại Hà Nội, Việt Nam.
Tang lễ được tổ chức tại Alfred Dallaire, 1120 Rue Jean Talon E, Montreal (Quebec) H2R 1V9 vào sáng Thứ Bảy, 21 Tháng Chín. Lễ hỏa táng tổ chức vào Thứ Hai, 23 Tháng Chín.
Theo nhà báo Ngô Nhân Dụng, ca sĩ Đoàn Chính rất nổi tiếng hồi Tết Mậu Thân 1968. Ông cùng ca sĩ Bùi Thiện được “chiêu hồi” rồi hát ngay trên đài Sài Gòn. Cả hai là giáo sư “thanh ca” (voice) ở Nhạc Viện Hà Nội, sau dạy trường Quốc Gia Âm Nhạc Sài Gòn.
Ông Chính định cư ở Montreal từ năm 1975 và vẫn tiếp tục hát.
Theo nhà báo Trần Quốc Bảo, ca sĩ Đoàn Chính có chất giọng trầm ấm, mạnh mẽ; có thể lên giọng nam thật cao (Tenor) hay xuống giọng nam thật thấp (Base) không một chút trở ngại.
Thêm vào đó với kỹ thuật tự tạo bộ phận khuếch âm (loa) ngay trong miệng của mình, Đoàn Chính có thể hát không cần “micro” trong một thính phòng mà tiếng hát vẫn vang vọng không gian.
Làm quen với âm nhạc lúc bắt đầu vào bậc Trung Học (lớp Đệ Thất hay lớp 6), Đoàn Chính theo học ca sĩ Ngọc Bảo. Năm lớp 8, gia nhập Hợp Xướng của đoàn thanh niên Hà Nội.
Sau Hiệp Định Geneve năm 1954, cả gia đình nhạc sĩ Đoàn Chuẩn ở lại để chờ đoàn tụ cùng người anh trai đi theo kháng chiến nên không di cư vào Nam.
Gia đình thuộc loại “Đại tư bản” nên khi Cộng Sản chiếm miền Bắc, tỏ rõ ra bộ mặt thật thì nhạc sĩ Đoàn Chuẩn cũng không tránh khỏi số phận, tài sản bị tịch thâu, con cháu bị đày ải, gia đình bị kiểm soát.
Năm 1964, ông Đoàn Chính tốt nghiệp phổ thông nhưng không được tiếp tục học vì lý lịch con nhà tư sản, phải đi lao động kinh tế ở công trường Phú Thọ (miền Bắc).
Cũng tại đây, năm 1966, ông theo học về điện xong, đang tiếp tục làm việc thì nhận giấy báo gọi nhập ngũ năm 1967. Chỉ sau ba tháng học quân sự thì bị đưa vào chiến trường miền Nam.
Trên con đường vượt Trường Sơn vào Nam, dọc đường ngày nghỉ, đêm đi; ông đọc được những tờ truyền đơn do máy bay rải đầy trong rừng nên mới biết miền Nam có chính sách “chiêu hồi,” kêu gọi cán binh, bộ đội Cộng Sản trở về với chính nghĩa Quốc Gia.
Ông đã lượm một tờ và cất kín. Ca sĩ Đoàn Chính đã tìm cho mình con đường sống bằng cách ra đầu thú khi đơn vị được lệnh rút lui trong trận đánh ở khu Hàng Xanh lúc Tết Mậu Thân. Ông được nhận là hồi chánh viên và được đưa về Bộ Chiêu Hồi; nơi cơ hội đã đưa Đoàn Chính trở lại với âm nhạc.
Vận nước đổi thay, khi Việt Cộng tiến chiếm miền Nam năm 1975; tiếp tục cuộc chạy trốn Cộng Sản, gia đình Đoàn Chính may mắn sang tới trại tị nạn Pennsylvania cùng với nhóm đài phát thanh Mẹ Việt Nam, sau đó xin sang trại bên California để đoàn tụ cùng gia đình vợ.
Khi ở đây, thì có phái đoàn Canada kêu gọi định cư. Lúc đó, Canada là một quốc gia trung lập, không căng thẳng với Việt Nam. Nghĩ rằng mình sẽ có điều kiện để liên lạc với gia đình, các anh chị em còn sinh sống ở miền Bắc, và giúp đỡ họ; thêm vào đó, Canada cho người tị nạn cuộc sống tự lập ngay, không lệ thuộc vào các gia đình bảo trợ như điều kiện bên Mỹ khi muốn xuất trại nên ca sĩ Đoàn Chính đã chọn Canada làm quê hương thứ hai.
Ông bà Đoàn Chính và Trần Mộng Hương có ba người con, hai gái, một trai đều đã thành danh ở Canada.
HÌNH: – Ca sĩ Đoàn Chính cùng thân phụ, nhạc sĩ Đoàn Chuẩn. (Hình: Facebook Jimmy Nhựt Hà)



Trí tuệ và tinh thần dấn thân cho đất nước thì em hơn hẳn nhiều bậc nam nhi, trong đó có tôi!
May mắn được làm “phởn động” để được em tặng những cuốn sách quý, nó rất cần cho những ai muốn chống độc tài CS, muốn giúp thay đổi VN sang trang tự do dân chủ!
Chúc mừng em hôm nay đoạt giải Người có tầm ảnh hưởng của RSF 2019. Pham Doan Trang là một Anh Hùng Chân Chính!
“Ba nhà báo thắng giải thưởng báo chí của tổ chức Phóng viên không biên giới (Reporters Sans Frontières – RSF), vừa trao tại Berlin hôm nay (13/9/2019). Điều đặc biệt, cả 3 là phụ nữ:
Hạng mục Can Đảm về tay nữ nhà báo Eman Al-Nafjan (Ả Rập Saudi) – người đã cổ vũ mạnh mẽ cho các quyền của phụ nữ, trong đó có quyền lái xe; cô từng bị bắt giam.
Giải Độc Lập được trao cho nữ nhà báo Caroline Muscat (Malta), người thành lập trang web điều tra độc lập The Shift News, chuyên điều tra về tham nhũng mặc dù trước đó bạn cô – nữ nhà báo Daphne Caruana Galizia – bị ám sát chết.
Giải Tác Động thuộc về nhà báo Phạm Đoan Trang của Việt Nam. Vâng, của Việt Nam, ít khi nghe thấy 2 tiếng Việt Nam được quốc tế nhắc tới một cách thân thương như thế.
Chúc mừng Pham Doan Trang, không ai xứng đáng hơn em.”(Nhà báo Mạc Việt Hồng )
* Sách nói YouTube “Cẩm nang nuôi tù” và “Phản kháng phi bạo lực” qua giọng đọc của Trần Vũ Anh Bình :
Xin hỏi 44 năm qua Việt Nam có một lãnh đạo nào đứng trước truyền thông thế giới nói tiếng Anh như thế này chưa..?
Thật tuyệt vời..!
Nhìn chàng trai trẻ này nói năng đĩnh đạc, tự tin, thần thái sáng ngời, rồi chạnh lòng khi nghĩ đến lãnh đạo xứ CS nước ta đọc diễn văn cắm mặt xuống tờ giấy mà còn đọc sai, ăn nói chẳng giống ai, thật xấu hổ!
Trước mặt truyền thông báo giới, Joshua Wong đã kêu gọi nước Đức đình chỉ đàm phán thương mại với Trung Cộng và ngưng bán vũ khí chống bạo động ngay lập tức cho Hong Kong cho tới khi vấn đề nhân quyền được đưa vào chương trình nghị sự.
Joshua còn nhấn mạnh : “Ba thập niên trước đây, không ai ngờ rằng Liên Xô sẽ sụp đổ. Không ai dự đoán bức tường Berlin sẽ sụp đổ. Bằng nhiệt huyết và quyết tâm của mình, chúng tôi hy vọng rằng thế giới sẽ nhận thức được rằng người dân Hồng Kông xứng đáng với nền dân chủ”
Một chàng trai bản lĩnh của một đất nước tự do nên khi phát biểu trước các phóng viên quốc tế không cần phải soạn sẵn văn bản mới nói được, cậu ấy đã nói cho thế giới biết bằng cả trái tim và bằng cả tình yêu quê hương HK của mình, đáng khâm phục và đáng tự hào
Chỉ những người được sống ở chế độ tự do, dân chủ mới thấy được niềm hạnh phúc thật sự và quý trọng nó, nên họ ra sức bảo vệ giành giữ nó dù có đổ máu.
https://www.facebook.com/huynhquangthanhkt/videos/831597567236205/?t=24
Hạng mục Can Đảm về tay nữ nhà báo Eman Al-Nafjan (Ả Rập Saudi) – người đã cổ vũ mạnh mẽ cho các quyền của phụ nữ, trong đó có quyền lái xe; cô từng bị bắt giam.
Giải Độc Lập được trao cho nữ nhà báo Caroline Muscat (Malta), người thành lập trang web điều tra độc lập The Shift News, chuyên điều tra về tham nhũng mặc dù trước đó bạn cô – nữ nhà báo Daphne Caruana Galizia – bị ám sát chết.
Giải Tác Động thuộc về nhà báo Phạm Đoan Trang của Việt Nam. Vâng, của Việt Nam, ít khi nghe thấy 2 tiếng Việt Nam được quốc tế nhắc tới một cách thân thương như thế.
Chúc mừng Pham Doan Trang, không ai xứng đáng hơn em.
Mạc Việt Hồng
https://www.facebook.com/100002976579607/posts/2299056810203516/
_________
CHÚC MỪNG PHẠM ĐOAN TRANG
CŨNG CHÍNH LÀ CHÚC MỪNG NHỮNG NGƯỜI MUỐN TÌM SỰ THẬT
💖
Khi nói về giải thưởng cho mình, Phạm Đoan Trang nói “ giải thưởng không phải cho mình tôi mà còn cho những người muốn tìm kiếm sự thật trên toàn thế giới”.
Phạm Đoan Trang cho biết nghề báo ở Việt Nam bị coi là một tội, tội chống lại nhà nước. Cô nói cô và những nhà báo độc lập ở Việt Nam sẽ tiếp tục đấu tranh cho đến khi nghề báo không còn bị coi là một cái tội ở khắp nơi trên thế giới.
Giải thưởng cho tôi ko phải cho mình tôi mà còn cho những người muốn tìm sự thật trên toàn thế giới.
Vào tối ngày 12/9, giờ Berlin, Đức, Tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF) công bố nhà báo Phạm Đoan Trang là người được giải thưởng Tự do Báo chí 2019, hạng mục tầm ảnh hưởng.
Nhà báo Phạm Đoan Trang, 41 tuổi, không thể có mặt tại buổi trao giải ở Berlin, nhưng cô đã gửi video của mình đến ban tổ chức. Nhà báo Trịnh Hữu Long, Tổng biên tập và sáng lập viên của Luật khoa tạp chí đã đến nhận giải thay mặt Phạm Đoan Trang.
Trong đoạn video ngắn được RSF chiếu tại buổi trao giải, Phạm Đoan Trang đàn và hát bài dân ca Lý Chiều Chiều. Cô nói về tình hình tự do báo chí ở Việt Nam bị bóp nghẹt, các nhà báo bị đàn áp.
Về Phạm Đoạn Trang, RSF viết: “Phạm Đoan Trang từ Việt Nam – sáng lập viên của Luật Khoa tạp chí hiện sống tại một trong những quốc gia đàn áp nhất trên thế giới. Với các bài báo của mình, cô giúp người dân của mình bảo vệ các quyền dân sự. Cô cũng là người lên tiếng cho các quyền LGBT. Vì những việc làm của mình, cô dã bị đánh đập và bắt giữ tùy tiện nhiều lần”.
Trong bài phát biểu trên video gửi cho ban tổ chức, Phạm Đoan Trang nói những đe dọa của chính quyền với cô và các nhà báo không làm họ lo sợ vì: “chúng tôi cam kết vì sự thật và có hy vọng. Chúng tôi hy vọng một ngày Việt Nam có được dân chủ”.
Khi nói về giải thưởng cho mình, Phạm Đoan Trang nói “ giải thưởng không phải cho mình tôi mà còn cho những người muốn tìm kiếm sự thật trên toàn thế giới”.
Phạm Đoan Trang cho biết nghề báo ở Việt Nam bị coi là một tội, tội chống lại nhà nước. Cô nói cô và những nhà báo độc lập ở Việt Nam sẽ tiếp tục đấu tranh cho đến khi nghề báo không còn bị coi là một cái tội ở khắp nơi trên thế giới.
Giải thưởng cho tôi ko phải cho mình tôi mà còn cho những người muốn tìm sự thật trên toàn thế giới.
Đây là câu chuyện hay nhất về vụ khủng bố 11/9 mà tôi được đọc, rất nhân văn và đầy tình người:
Đó là buổi sáng thứ Ba, ngày 11 tháng 9 năm 2001, chúng tôi rời khỏi Frankfurt được khoảng năm giờ đồng hồ và đang bay qua Bắc Đại Tây Dương. Đột nhiên, tấm màn ngăn cách giữa buồng lái với khoang chứa hành khách được vén mở và tôi được gọi vào buồng lái gặp cơ trưởng…
Với khuôn mặt căng thẳng và lo lắng, cơ trưởng đưa cho tôi một thông báo vừa nhận được từ trụ sở chính của hãng Delta Airlines ở Atlanta với vỏn vẹn hai câu: “Mọi tuyến không lưu trên lục địa Hoa Kỳ đều cấm giao thông hàng không thương mại. Hãy đáp khẩn cấp càng sớm càng tốt xuống phi trường gần nhất và thông báo điểm đáp”.
Không ai nói cho tôi biết điều này là ý nghĩa gì. Chúng tôi chỉ biết đây là một tình huống nghiêm trọng và chúng tôi (phi hành đoàn) cần tìm đất liền để đáp ngay lập tức. Cơ trưởng xác định sân bay gần nhất là phi trường Gander, Newfoundland, cách 400 dặm. Ông liên lạc với trạm không lưu Canada để xin được hạ cánh và được chấp thuận ngay mà không cần hỏi lý do.
Trong khi chúng tôi chuẩn bị cho máy bay hạ cánh, một tin nhắn đến từ Atlanta thông báo rằng có hoạt động khủng bố trong khu vực New York. Vài phút sau, tin cập nhật cho biết có không tặc. Chúng tôi quyết định không nói sự thật này với hành khách khi vẫn còn ở trên không mà giải thích rằng máy bay gặp một trục trặc nhỏ về cơ khí và cần phải hạ cánh tại sân bay gần nhất để kiểm tra. Chúng tôi hứa sẽ cung cấp thông tin cụ thể sau khi hạ cánh ở Gander.
Bốn mươi phút sau, chúng tôi hạ cánh xuống Gander. Giờ địa phương lúc bấy giờ tại Gander là 12:30 PM, tức là 11:00 AM New York. Lúc này, có khoảng hai mươi máy bay khác đến từ khắp nơi trên thế giới đã hạ cánh ở đây. Họ cũng giống như chúng tôi, phải chọn lối đi vòng này trên đường đến Hoa Kỳ.
Sau khi chúng tôi đã đậu trên phi đạo chờ lệnh mới, cơ trưởng mới bắt đầu thông báo về tình hình tại Hoa Kỳ. Những tin tức bắt đầu phát ra trên hệ thống âm thanh của phi cơ, và chúng tôi càng bàng hoàng khi biết được các phi cơ bị không tặc đã đâm vào Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới ở New York và Lầu Năm Góc trong vùng Washington DC.
Buổi tối cùng ngày, chúng tôi nhận được tin, hai tòa cao ốc Trung Tâm Thương Mại Thế Giới đã sụp đổ và chiếc phi cơ thứ tư bị không tặc đã đâm xuống đất. Mọi hành khách trên chuyến bay đều bình tĩnh đáng kinh ngạc, dù ai cũng biết rằng đây là một tình huống vô cùng tồi tệ và chúng tôi không biết sẽ phải ở đây cho đến khi nào mới được trở về.
Gander hứa với chúng tôi sẽ chăm sóc y tế, nước, và dịch vụ vệ sinh. Trên chuyến bay của chúng tôi có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần và cô ấy được chăm sóc rất chu đáo.
Khoảng 10 giờ 30 sáng ngày 12, một đoàn xe buýt trường học đến. Chúng tôi được đưa đến nhà ga, nơi chúng tôi thông qua thủ tục nhập cảnh và quan thuế, và ghi danh với Hội Hồng Thập Tự (HTT). Sau đó chúng tôi được tách ra khỏi hành khách và được đưa đến một khách sạn nhỏ. Chúng tôi không biết hành khách được đưa đi đâu. Nhân viên của HTT cho chúng tôi biết rằng thị trấn Gander có dân số 10.400 người và họ đang có khoảng 10.500 hành khách phải chăm sóc từ tất cả các máy bay buộc phải đáp xuống Gander! Họ dặn chúng tôi hãy an tâm nghỉ ngơi tại khách sạn và họ sẽ liên lạc khi các phi trường Mỹ hoạt động trở lại, nhưng chắc cũng mất một thời gian.
Chỉ khi đến khách sạn và bật TV lên, chúng tôi mới biết toàn diện cuộc tấn công khủng bố ở quê nhà, 24 giờ sau khi nó bắt đầu diễn ra.
Trong hai ngày ở Gander, chúng tôi nhận thấy rằng người dân nơi đây vô cùng thân thiện. Họ gọi chúng tôi là “người máy bay” và dành cho “những vị khách bất ngờ” rất nhiều ưu ái và quan tâm.
Gander và tất cả các cộng đồng xung quanh (trong vòng bán kính 75km) đã đóng cửa tất cả trường trung học, hội trường, nhà nghỉ và bất kỳ nơi tập hợp lớn nào khác để làm chỗ trú ngụ chung cho tất cả lữ khách lỡ đường. Có chỗ thì trải chiếu, chỗ thì trải nệm, chỗ thì dùng túi ngủ và gối nằm.
Tất cả học sinh trung học được kêu gọi tình nguyện để chăm sóc cho khách. 218 hành khách của phi cơ chúng tôi được đưa tới một thị trấn cách Gander khoảng 45 cây số và được trú ngụ trong một trường trung học. Hành khách phụ nữ nào muốn có khu ngủ riêng đều được sắp xếp theo ý muốn. Những hành khách đi cả gia đình được ở chung với nhau. Tất cả hành khách lớn tuổi được đưa tới nhà riêng. Ngoài ra, ở các đám đông luôn có các nhân viên y tế túc trực và sẵn sàng cho bất cứ tình huống khẩn cấp nào. Đặc biệt, người phụ nữ mang thai được đưa đến một nhà riêng đối diện với một cơ sở chăm sóc khẩn cấp 24 giờ.
Thức ăn được người dân địa phương nấu nướng ở nhà rồi mang đến cho các trường học. Người nào thích dùng bữa ở nhà hàng cũng được đưa đi và được cung cấp những bữa ăn tuyệt vời. Các tiệm nướng bánh mở cửa để làm bánh mỳ tươi cho khách hàng. Tất cả mọi người đều được cấp phiếu đến các tiệm giặt địa phương để giặt quần áo vì tất cả hành lý vẫn còn giữ trên máy bay. Mọi nhu cầu của những lữ khách lỡ đường đều được đáp ứng đầy đủ. Hành khách đã khóc khi kể lại với chúng tôi những câu chuyện này.
Cuối cùng, khi có tin các phi trường Mỹ đã mở cửa trở lại, mọi hành khách được đưa trở lại sân bay không thiếu người nào. Những hành khách khi trở lại máy bay đều biết tên nhau. Họ trò chuyện vui vẻ, trao đổi số điện thoại, email và địa chỉ, như thể vừa mới kết thúc một chuyến du hành trên biển vậy. Quả thực như vậy, chúng tôi đã có một chuyến du ngoạn được thuê bao trọn gói.
Một trong những hành khách của chúng tôi đến gần và hỏi tôi rằng ông ta có thể dùng hệ thống âm thanh của phi cơ để nói vài lời được không. Vì đây là một tình huống đặc biệt nên tất nhiên tôi không thể từ chối và đưa máy vi âm cho ông. Ông kể lại với mọi người về những gì họ đã trải nghiệm trong mấy ngày qua. Ông nhắc nhở họ về lòng hiếu khách của những con người hoàn toàn xa lạ. Ông tiếp tục nói rằng ông muốn làm một điều gì đó để đền đáp lại những cư dân tốt bụng nơi đây.
Ông cho biết mình sẽ thành lập một Quỹ tín thác dưới tên của DELTA 15 (Số hiệu chuyến bay của chúng tôi), nhằm cung cấp học bổng đại học cho học sinh trung học của Lewisporte. Ông kêu gọi mọi khách đồng hành cùng chuyến bay đóng góp, số tiền bao nhiêu cũng được. Khi chúng tôi đã gom đủ các tờ giấy ký hứa có ghi số tiền, khoản tài trợ là trên $14.000!
Khi tôi viết bài này, quỹ tín thác đã lên hơn $1.5 triệu và đã hỗ trợ 134 học sinh theo học đại học.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện này bởi vì chúng ta đang cần những câu chuyện đẹp như thế này. Nó nhắc nhở tôi rằng thế giới này còn có bao nhiêu điều tốt đẹp, bất chấp mọi điều xấu xa chúng ta thấy đang diễn ra hằng ngày. Hãy tin rằng vẫn còn rất nhiều người nhân hậu và thánh thiện trên thế giới và họ sẽ hiện ra khi bạn gặp phải tình huống tồi tệ.
Xin Thượng Đế ban phước cho Hoa Kỳ. Xin Thượng Đế ban phước cho người dân Canada… và đặc biệt là xin Thượng Đế ban phước cho người dân Newfoundland.
(Trích lược Chuyến bay Delta 15 – Jerry Brown
– Phan Hạnh chuyển ngữ)
Từ Fb Hà Phan
