VN bắt thêm lãnh đạo OceanBank

VN bắt thêm lãnh đạo OceanBank

Một cựu lãnh đạo ngân hàng Đại Dương (OceanBank) bị khởi tố và bị tạm giam để điều tra về khoản cho vay 500 tỷ đồng ‘không đúng quy định’..

Truyền thông trong nước đưa tin vào ngày 22/12/2014 Viện KSND Tối cao khởi tố bị can, bắt tạm giam ông Nguyễn Văn Hoàn, nguyên Phó Tổng Giám đốc ngân hàng TMCP Đại Dương (OceanBank) để điều tra về hành vi “Vi phạm quy định về cho vay trong hoạt động của các tổ chức tín dụng”, theo Điều 179 Bộ luật Hình sự.

Các báo trong nước mô tả điều họ gọi là “bước đầu xác định ông Hà Văn Thắm đã ký cho Cty TNHH TMDV Trung Dung vay khoảng 500 tỷ đồng không đúng quy định”.

“Còn ông Nguyễn Văn Hoàn đóng vai trò đồng phạm với ông Thắm để ra các quyết định cho Cty Trung Dung vay số tiền lớn mặc dù biết hồ sơ vay vốn không đủ điều kiện.”

Cuối tháng 10/2014, Nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng Đại dương, ông Hà Văn Thắm, bị khởi tố và bắt tạm giam cũng theo điều 179 Bộ Luật Hình sự.

Thông cáo ngày 24/10 được đăng tải trên trang web của Bộ Công an Việt Nam nói quyết định trên được đưa ra “căn cứ vào kết quả điều tra của Cơ quan cảnh sát điều tra – Bộ Công an và tài liệu thanh tra của Ngân hàng Nhà nước”.

Ngân hàng Nhà nước Việt Nam trước đó đã có quyết định đình chỉ quyền và nghĩa vụ của ông Thắm mặc dù khẳng định trong thông cáo cho điều họ gọi là “sự việc trên không làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của Ngân hàng thương mại cổ phần Đại Dương.”

Ngày 25/10/2014 Tập đoàn Đại Dương (Ocean Group) ra thông cáo nói sai phạm của cá nhân ông Hà Văn Thắm là các “sai phạm của cá nhân” và không liên quan tới hoạt động minh bạch, công khai và đúng pháp luật của Ocean Group.

Ngoài chức danh Chủ tịch HĐQT OceanBank, ông Thắm còn là Chủ tịch Ocean Group; Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Tập đoàn Đại Dương, Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Khách sạn và Dịch vụ Đại Dương (OCH); Chủ doanh nghiệp tư nhân Hà Bảo.

‘Đại gia’

Ông Hà Văn Thắm là một trong những người giàu nhất sàn chứng khoán Việt Nam

Sau khi ông Thắm bị bắt, trên mạng internet xuất hiện một số đoạn băng ghi âm. Những người tung lên mạng đã mô tả đây là những cuộc hội thoại của ông Thắm khi ông trao đổi việc làm ăn với các “nhóm lợi ích”.

Người bị ghi âm, trong các đoạn băng, đã đề cập tới tên của một số vị lãnh đạo cao nhất tại Việt Nam.

Ông Thắm được báo Người đưa tin tại Việt Nam mô tả là nằm trong “top 10 gia đình đại gia lắm tiền nhiều của nhất sàn chứng khoán Việt Nam”.

Vào tháng Chín, báo Lao Động mô tả doanh nhân Hà Văn Thắm “Không chỉ nổi tiếng với các dự án bất động sản ở vị trí đắc địa tại Hà Nội và hệ thống siêu thị OceanMart mà còn được biết đến với tham vọng phát triển chuỗi khách sạn, khu nghỉ dưỡng hạng sang mang thương hiệu Việt”.

Trang Soha.vn hồi đầu tháng Mười có bài nói “Thâu tóm Kem Tràng Tiền hồi tháng 4 vừa qua với giá 500 tỷ đồng được coi là một trong các thương vụ để đời của Chủ tịch Ocean Group Hà Văn Thắm.”

Cũng trong tháng Mười, Bộ Giao thông Vận tải phê duyệt một dự án đầu tư xây dựng công trình cải tạo, nâng cấp Quốc lộ 1 đoạn Hà Nội – Bắc Giang với tổng mức đầu tư hơn 4000 tỉ VND với sự tham gia của Công ty Cổ phần Tập đoàn Đại Dương.

Ông Hà Văn Thắm sinh năm 1972 tại Bắc Giang và học đại học và cao học ở Hoa Kỳ, theo giới thiệu từ trang web của Tập đoàn Đại Dương của ông.

 

Người Thượng VN ‘ra khỏi rừng Campuchia’

Người Thượng VN ‘ra khỏi rừng Campuchia’

Người Thượng Việt Nam

Nhiều nhóm người Thượng Việt Nam bị chính quyền Campuchia từ chối cho tị nạn, theo LHQ.

Một nhóm tám người Thượng chạy trốn chính quyền Việt Nam ra khỏi nơi ẩn trú trong một rừng rậm ở Campuchia để gặp gỡ giới chức của Cơ quan tị nạn Liên hiệp quốc, theo hãng tin AFP.

Hôm thứ bảy nhóm người được cho là người Jarai trốn đi từ vùng Tây Nguyên của Việt Nam đã được các viên chức tị nạn đưa ra khỏi khu rừng ở mạn Đông Bắc tỉnh Rattanakiri của Campuchia vào buổi sáng.

Còn năm người Thượng khác vẫn chưa ra khỏi rừng rậm, theo các nhà hoạt động nhân quyền, trong lúc có tin có tất cả 16 người, thay vì con số mười ba người, trong toàn nhóm tìm kiếm tị nạn trốn qua biên giới Campuchia.

Nhóm tị nạn trong đó có một phụ nữ đã phải lẩn trốn trong suốt bảy tuần ở một khu vực có nguy cơ bị tấn công bởi bệnh sốt rét, nhưng cho hay họ không dám tiếp xúc với chính quyền tỉnh Rattanakiri vì sợ bị chính quyền ‘bắt giữ và trục xuất’ ngược trở lại Việt Nam, vẫn theo hãng tin Pháp.

“Chúng tôi đã chuyên chở họ ra khỏi khu rừng”, một nhân viên của Liên hiệp quốc cho AFP hay.

Trong khi đó, có tin một nhóm năm người Thượng chạy trốn khác vẫn còn đang ẩn trốn trong rừng, theo các nhóm hoạt động nhân quyền.

 

“Họ đã đưa những người đó tới Phnom Penh, nhưng việc những người đó có được coi là tị nạn hay không sẽ do quốc gia sở tại quyết định

Người phát ngôn Bộ nội vụ Campuchia”

Các nhóm này cáo buộc chính quyền địa phương và trung ương Campuchia có những liên hệ với chính quyền Việt Nam mà theo đó đã có nhiều nhóm tị nạn khi vượt biên giới vào Campuchia bị trả lại cho Việt Nam và bị Phnom Penh từ chối quyền tị nạn.

Tuần trước, ông Khieu Sopheak, một phát ngôn nhân của Bộ Nội vụ Campuchia cáo buộc Liên hiệp quốc đã ‘vi phạm chủ quyền’ của nước này khi giải cứu và giúp đỡ những người tìm kiếm tị nạn mà không có sự đồng ý của chính quyền Campuchia.

“Họ đã đưa những người đó tới Phnom Penh, nhưng việc những người đó có được coi là tị nạn hay không sẽ do quốc gia sở tại quyết định,” quan chức này nói với truyền thông quốc tế trong một cuộc họp báo.

Còn Liên hiệp quốc nói chính quyền Campuchia đã từ chối tạo điều kiện để LHQ tiếp cận, giúp đỡ những nhóm cần cứu trợ ‘là những người thiểu số Jarai’ vốn bị ‘đau ốm, thiếu thốn lương thực, thức ăn’ và bị các căn bệnh như ‘sốt rét’ đe dọa.

‘Đàn áp người Thượng’

Nhiều tổ chức theo dõi nhân quyền quốc tế từng ra phúc trình cáo buộc chính phủ Việt Nam gia tăng đàn áp người Thượng ở Tây Nguyên, cũng như phê phán chính quyền Campuchia đã ‘không tôn trọng và vận dụng các thỏa thuận và nguyên tắc nhân đạo quốc tế’ với người tị nạn

Trong một bản phúc trình gần đây của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (Human Rights Watch), có từ hàng trăm tới hàng nghìn người Thượng ở Việt Nam đã bị chính quyền Việt Nam ‘phân biệt đối xử, và bị ‘ngăn cản’ được hưởng nhiều quyền con người và quyền công dân cơ bản, trong đó có quyền về tự do tôn giáo, tín ngưỡng.

LHQ

Liên hiệp quốc tiếp tục bày tỏ quan ngại về tình hình người Thượng tị nạn chạy trốn khỏi VN.

Đã diễn ra nhiều vụ bắt giữ, bỏ tù có ‘đưa ra tòa hay không’ nhắm vào những nhóm ‘sắc tộc thiểu số’ ở Tây Nguyên với các cáo buộc “vi phạm an ninh quốc gia”, tự động “biểu tình và làm lễ” trái phép tại các địa điểm thờ tự không được pháp luật công nhận, theo các nhóm hoạt động nhân quyền.

Một số Tổ chức nhân quyền quốc tế và khu vực cũng cáo buộc chính quyền Việt Nam đã tổ chức nhiều cuộc ‘truy bắt’ người Thượng lẩn trốn, giải tán các buổi lễ tôn giáo và bắt ‘tín đồ bỏ đạo, cải đạo’ và bỏ tù hàng trăm người Thượng mà trong thời gian ‘bị bắt, giam giữ, truy tố, xét xử, lĩnh án, thì các quyền bị can, bị cáo và quyền với tù nhân’ của họ không được tôn trọng.

Về phần mình, Chính quyền Việt Nam luôn khẳng định không có việc đàn áp tôn giáo ở trong nước, và phản biện rằng các tổ chức nhân quyền nói trên là “thiếu thiện chí” và đưa ra các thông tin “không trung thực”, “phiến diện” về tình hình nhân quyền Việt Nam.

Việt Nam hiện đang là thành viên của Hội đồng Nhân quyền của Liên hiệp quốc.

Được biết, người Thượng là danh từ chỉ các nhóm sắc tộc thiểu số mà trong đó có số đông theo các tôn giáo như Thiên Chúa giáo, Tin lành, sinh sống chủ yếu ở các tỉnh Tây Nguyên, cao nguyên Trung phần của Việt Nam, nhiều nhóm trong đó sống ở các địa bàn tiếp giáp biên giới giữa Việt Nam và Campuchia.

Đài truyền hình SBTN vận động phục hoạt và điều chỉnh luật HO cho các thương phế binh VNCH

Đài truyền hình SBTN vận động phục hoạt và điều chỉnh luật HO cho các thương phế binh VNCH

Chuacuuthe.com

VRNs (10.11.2014) – California, USA – Đài SBTN đã khởi xướng một chiến dịch để vận động cho việc phục hoạt và điều chỉnh lại dự luật HO cũ, nhằm giúp đỡ các sĩ quan thương phế binh VNCH và gia đình họ có thể sang định cư tại Hoa Kỳ.

Ngoài việc gây quỹ cứu trợ cho các thương phế binh VNCH tại Việt Nam hằng năm, đây là một nỗ lực mới nhất của đài SBTN trong việc cứu trợ những mảnh đời khốn khổ này cho tương lai dài hơn.

Phóng viên Ngọc Trinh của STBN cho biết: “Để bắt đầu cuộc vận động này, vào chiều thứ Hai ngày 03.11.2014, phái đoàn có đại diện của SBTN và Hội HO cứu trợ Thương Phế Binh VNCH đã có buổi gặp gỡ với bà Dân biểu liên bang Loretta Sanchez tại văn phòng của bà để trình bày về chiến dịch cũng như mong muốn sự ủng hộ của bà trong việc đề nạp dự luật phục hoạt và điều chỉnh chương trình HO lên với Quốc hội Hoa Kỳ. Tiếp theo đó vào chiều thứ Ba ngày 04.11.2014, đài truyền hình SBTN đã hân hạnh được tiếp đón Dân biểu liên bang Alan Lowenthal trong cùng mục đích vận động này.

141109005

141109006

Và vào thứ Năm ngày 06.11.2013, đại diện SBTN là nhạc sĩ Trúc Hồ và Ls Đỗ Phủ đã có một buổi gặp gỡ đặc biệt với Thượng nghị sĩ John McCain tại văn phòng của ông ở Arizona để tiếp tục cho việc vận động này. Được biết Thượng nghị sĩ John McCain, một cựu chiến binh Hoa Kỳ và tù nhân trong chiến tranh Việt Nam cũng là một trong những người đã hỗ trợ rất nhiều trong việc vận động cho chương trình HO ngày xưa. Ông rất vui khi nghe các đại diện của SBTN trình bày và hứa sẽ làm hết tất cả để giúp đỡ cho chiến dịch vận động được đạt nhiều thành quả”.

141109004

Về lịch sử của việc đoàn tụ ODP và HO, bài viết đăng trên website của STBN cho biết, từ năm 1979 vì lý do nhân đạo, chính phủ Hoa Kỳ đã tiến hành Chương trình Ra đi có Trật tự (Orderly Departure Program – ODP) cho người Việt Nam dưới sự hỗ trợ của Cao ủy Liên Hiệp Quốc về người tỵ nạn. Chương trình ODP cho phép người Việt Nam tỵ nạn nhập cảnh vào Hoa Kỳ sau khi cuộc chiến tranh kết thúc.

Trong một chương trình phụ với tên gọi HO (Humanitarian Operation), chính phủ Hoa Kỳ đã bào trợ cho các cựu sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa định cư tại Hoa Kỳ. Chương trình nhắm vào 3 đối tượng chính:

– Các cựu tù nhân bị “tập trung cải tạo” trong vòng ba năm hoặc trờ lên.

– Các cựu tù nhân bị “tập trung cải tạo” trong vòng một năm hoặc trở lên và đã từng được huấn luyện tại Hoa Kỳ hoặc thuộc địa Hoa Kỳ.

– Các cựu tù nhân bị “tập trung cải tạo” trong vòng một năm trở lên và đã từng làm việc cho các ông ty tư nhân hoặc tổ chức của Hoa Kỳ.

Năm 2008, chương trình HO coi như được kết thúc.

141109007

Phóng viên Ngọc Trinh nhấn mạnh: “Tuy nhiên, trên thực tế sau năm 1975 trong quân đội có nhiều sĩ quan Quân Lực VNCH bị thương tích nặng trong chiến tranh, vì vậy những người này đã không phải đi cải tạo hoặc cải tạo không đủ 3 năm. Cho đến nay, họ vẫn còn bị kẹt tại Việt Nam và không được bảo trợ sang Hoa Kỳ trong chương trình HO.

Đây là những thành phần chịu nhiều thiệt thòi nhất trong chiến tranh. Nhất là dưới chế độ cộng sản, họ bị phân biệt đối xử, chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội, con cái không được học hành, đời sống gia đình khó khăn cùng cực. Nhiều người đã sống lây lất qua ngày ở các bến xe, các khu chợ, hay các khu nghĩa trang, và làm đủ thứ ngành nghề cùng cực bằng tấm thân tàn phế của mình”.

Theo SBTN

Việt Nam thừa nhận ‘bó tay’ với việc chống mại dâm

Việt Nam thừa nhận ‘bó tay’ với việc chống mại dâm

Nguoi-viet.com

HÀ NỘI (NV)Sau 10 năm đổ nhiều công sức, tiền của để “thi hành pháp lệnh phòng, chống mại dâm”, mới đây nhà cầm quyền CSVN đã thừa nhận “vẫn chưa làm chuyển biến được tình hình.”

Báo điện tử News Zing đưa tin, tại hội nghị tổng kết 10 năm thi hành pháp lệnh phòng, chống mại dâm sáng 19 tháng 12, 2014 ở Hà Nội, để né tránh trách nhiệm, ông Nguyễn Trọng Ðàm, thứ trưởng Bộ Lao Ðộng đã biện minh: “Mại dâm tại Việt Nam cũng sử dụng công nghệ cao nên khó kiểm soát.”



Dù bị bắt bớ nhưng mại dâm ở Việt Nam vẫn diễn ra hàng ngày. (Hình: News Zing)

Ông Ðàm cho biết, mới đây 63 tỉnh, thành phố báo cáo hiện có gần 12,000 người bán dâm có hồ sơ quản lý (người bán dâm từng bị xử phạt, bắt giữ).

“Ðây là số người có hồ sơ quản lý của các cơ quan chức năng, còn con số thực tế về số người bán dâm có thể còn cao hơn nhiều do đây là một hoạt động khó kiểm soát bởi tính phức tạp, tinh vi và trá hình của nó,” ông Ðàm nói.

Theo ông Ðàm, tệ nạn mại dâm đã và đang gây nhiều hệ lụy cho xã hội. Nguy cơ lây lan các bệnh xã hội, HIV/AIDS qua đường tình dục do quan hệ tình dục không an toàn cao, tỷ lệ người nhiễm HIV qua đường tình dục ngày càng gia tăng…

Ngoài ra, tệ nạn mại dâm cũng làm gia tăng các băng nhóm, tổ chức tội phạm mua bán ma túy, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, mua bán người, tổ chức hoạt động mại dâm ở một số địa phương.

Ðặc biệt, theo ông Ðàm, thời gian gần đây còn xuất hiện các đối tượng và hình thức hoạt động mại dâm mới như gái gọi, du lịch tình dục, người nước ngoài bán dâm, mại dâm nam, mại dâm đồng tính, người chuyển giới bán dâm, môi giới mại dâm thông qua mạng Internet, Facebook.

“Phải thừa nhận việc phòng, chống mại dâm còn nhiều bất cập, hạn chế. Thậm chí còn có biểu hiện làm ngơ của nhà cầm quyền. Nhiều địa phương, chính quyền chưa chỉ đạo quyết liệt dẫn đến tình trạng tồn tại các tụ điểm, ổ nhóm tội phạm tổ chức hoạt động mại dâm thách thức dư luận,” ông Ðàm nhận định.

Ông Hoàng Văn Vĩnh, phó cục trưởng Cục Cảnh Sát Ðiều Tra Tội Phạm về Trật Tự Xã Hội, Bộ Công An cũng khẳng định, tình hình hoạt động mại dâm vẫn là vấn đề nhức nhối và về cơ bản vẫn chưa làm chuyển biến được tình hình.

“Từ năm 2008 đến nay, hoạt động mại dâm phát triển theo phương thức ‘gái gọi’ với việc sử dụng công nghệ cao để hoạt động liên tỉnh. Ðáng lưu ý là những tổ chức, đường dây hoạt động mại dâm có sự tham gia của một số người mẫu, diễn viên, ca sĩ. Thậm chí gần đây trong Sài Gòn có cả mại dâm nam,” ông Vĩnh nói. (Tr.N)

Hai cây cầu tiền tỷ xây chưa xong đã bỏ phế

Hai cây cầu tiền tỷ xây chưa xong đã bỏ phế

Nguoi-viet.com

TIỀN GIANG (NV)Trong khi nhiều nơi ở miền Trung, Tây Nguyên phải đu dây qua sông vì không có cầu, thì hai cây cầu bạc tỷ ở huyện Châu Thành, Tiền Giang có cũng như không.

Ðó là cầu Kháng Chiến và cầu Bé Ðây, bắc qua kênh Kháng Chiến thuộc ấp 3, xã Tam Hiệp, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang.


Cầu Bé Ðây đang bị bỏ phế nửa chừng. (Hình: báo Lao Ðộng)

Hiện nay, nhà cầm quyền và người dân nơi đây rất bực tức và quan ngại trước tình trạng hai cây cầu bê tông kiên cố xây chưa xong đã bỏ phế, gây khó khăn cho việc giao thông và lãng phí. Cả hai cây cầu này do Sở Nông Nghiệp-Phát Triển Nông Thôn tỉnh làm chủ đầu tư và doanh nghiệp tư nhân Văn Sáu, thành phố Mỹ Tho trúng thầu xây dựng.

Theo kế hoạch, hai cây cầu nói trên sẽ thông xe phục vụ nhu cầu đi lại, vận tải hàng hóa của người dân Tam Hiệp vào cuối năm 2013. Tuy nhiên, cho đến nay cả hai cây cầu chỉ xây xong phần thân, còn phần mố hai bên đầu cầu nối với đường giao thông và thân cầu chưa được làm. Do vậy hơn một năm qua, người dân địa phương phải qua sông bằng cầu tạm cũ kỹ, hư hỏng thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông.

Ông Cao Văn Sạch, một người dân xã Tam Hiệp bày tỏ: “Hai cây cầu này xây mấy năm trời mà vẫn chưa xong, khiến dân chúng rất bực tức, không biết bao giờ chúng tôi có cầu để đi…”

Nguyên nhân là do chủ đầu tư và nhà thầu xây dựng chưa thể hiện tinh thần trách nhiệm trong việc giải tỏa mặt bằng, tổ chức thi công công trình. Hiện tại, trên công trình chỉ có vài công nhân làm việc cho có.

Ông Nguyễn Văn Nâu, chủ tịch xã Tam Hiệp quan ngại nói: “Không biết bao giờ hai cầy này được đưa vào sử dụng. Trong khi đó, nguồn vốn do trung ương đầu tư xây dựng hai cầu rất lớn, hơn 8 tỷ đồng (khoảng $390,000 USD).” (Tr.N)

Bố mẹ của tử tù biểu tình ngồi kêu oan cho con

Bố mẹ của tử tù biểu tình ngồi kêu oan cho con

Nguoi-viet.com

HÀ NỘI (NV) .- Ôm cả ngàn lá đơn gõ cửa khắp nơi kêu oan cho con không hề thấy tác dụng, cha mẹ của tử tù Nguyễn Văn Chưởng biểu tình ngồi ngay giữa thủ đô Hà Nội.

Ông bà Nguyễn Trường Chinh biểu tình ngồi tại vườn hoa Lý Thái Tổ ở Hà Nội kêu oan cho con là tử tù Nguyễn Văn Chưởng. (Hình: Dân Làm Báo)

Theo tin phổ biến trên mạng và facebook, ông Nguyễn Trường Chinh và bà vợ tên Bích, cha mẹ tử tù Nguyễn Văn Chưởng có thể bị hành quyết trong ít ngày nữa, biểu tình ngồi từ ba ngày qua tại vườn hoa Lý Thái Tổ, trung tâm thành phố Hà Nội với các tấm biểu ngữ kêu gọi cứu con ông sắp chết oan.

Trong một cuộc phỏng vấn gần đây, ông Nguyễn Trường Chinh, 69 tuổi, cho hay vào cuối tháng 10 vừa qua, viên chức nhà nước tới thông báo cho ông bà biết là Nguyễn Văn chưởng sẽ bị hành hình vào những ngày cuối năm nay, tức chỉ còn hơn một tuần lễ nữa để sống.

Ông Chinh từng cho biết ông cầm cả ngàn lá đơn kêu oan cho con đến các cấp cao nhất của chế độ Hà Nội, xin họ cho điều tra lại bản án giết người mà con ông không hề phạm, nhưng không hề thấy tác dụng.

Nguyễn Văn Chưởng, năm nay 31 tuổi, bị kết án tử hình về một vụ giết một đại úy công an ở khu vực Đình Vũ, Hải Phòng. Khi ra tòa, Chưởng phản bác lại cáo trạng nói anh là thủ phạm chính khi hạt sát bằng dao đại úy công an Nguyễn Văn Sinh buổi tối ngày 14/7/2007 để cướp xe gắn máy. Anh nói rằng lúc xảy ra vụ án thì anh ở cách đó tới 30km và có nhiều người làm chứng.

Anh đã bị đám công an điều tra thành phố Hải Phòng tra tấn ép cung mà dấu tích còn đầy trên thân thể. Anh tự thấy cần phải sống để kêu oan nên đã chấp nhận ký vào tờ giấy nói anh là thủ phạm. Các nhân chứng cũng đều nhìn nhận như vậy nhưng tòa án hải Phòng vẫn kết án Nguyễn Văn Chưởng tử hình dù các bằng chứng, vật chứng do pháp y đưa ra đều không có gì xác định anh là thủ phạm.

“21h tối ngày 14/07/2007 xẩy ra vụ án sát hại thiếu tá công an Nguyễn Văn Sinh ở Đình Vũ, Hải Phòng, cùng thời điểm xẩy ra vụ án con tôi Nguyễn Văn Chưởng đang có mặt ở xã Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương có rất nhiều người biết (cách nơi xẩy ra vụ án gần 40km). Nhưng công an, tòa án, viện kiểm sát vẫn kết án tử hình con tôi mà không đưa ra được một bằng chứng xác thực cụ thể nào chính xác Chưởng là hung thủ giết người, mà chỉ dựa vào lời khai của Vũ Toàn Trung và Phương .”

Ông Nguyễn Trường Chinh viết như vậy trong đơn kêu oan gửi cho các lãnh tụ cao nhất của chế độ và sau đó gửi tới kêu cứu với các tòa đại sứ và các tổ chức nhân quyền quốc tế.

Ông kêu rằng “Cơ quan Cảnh sát điều tra và Tòa án cố tình bỏ qua những chứng cứ ngoại phạm của con tôi như: Không cho các nhân chứng mới đối chất tại tòa Phúc thẩm (đã được các luật sư đề nghị nhiều lần). Không nghe lời kêu oan thảm thiết của các nghi phạm.”

Ông cho hay, trong suốt 8 năm qua, vợ chồng ông và con trai “đã làm đơn kêu oan lên các cơ quan Đảng, Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội Việt Nam rất nhiều lần kể cả đơn viết bằng Máu cho Chủ tịch nước nhưng chưa được tiếp nhận điều tra làm đúng sự thật”.

Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm và cái chết oan khiên của con trai gần kề, không hề thấy phản ứng của nhà cầm quyền và cơ quan tư pháp của chế độ, ông bà Nguyễn trường Chinh tới ngồi giữa thủ đô Hà Nội biểu tình ngồi trong tuyệt vọng.

Tra tấn, nhục hình, dọa nạt, ép cung vô cùng phổ biến tại cơ quan điều tra của công an. Chỉ trong năm nay, 20 người dân đã chết trong tay Công an chỉ sau vài giờ hay một hai ngày bị bắt giữ. Một số bị vu cho là “tự tử” dù thân thể họ đầy dấu vết bầm dập nhục hình. (TN)

Giáo sư Châu: ‘Giam Bọ Lập tạo hình ảnh xấu’

Giáo sư Châu: ‘Giam Bọ Lập tạo hình ảnh xấu’

Bọ Lập và Giáo sư Ngô Bảo Châu

Giáo sư Ngô Bảo Châu cho rằng việc bắt giam ông Nguyễn Quang Lập tạo hình ảnh xấu về VN.

Giáo sư Ngô Bảo Châu và hai đồng nghiệp là các nhà khoa học Việt Nam từ Hoa Kỳ vừa gửi thư ngỏ cho chính quyền đề nghị cho nhà văn Nguyễn Quang Lập, tức blogger Bọ Lập chủ trang mạng Quê Choa, được ‘tại ngoại hầu tra’ vì lý do sức khỏe và cho rằng vụ bắt giữ này gây ‘hình ảnh xấu’ về Việt Nam trên trường quốc tế.

Bức thư ngỏ xuất hiện trên mạng hôm thứ Sáu gửi người nhận là Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang, Viện trưởng Viện Kiếm sát Nhân dân Tối cao Nguyễn Hòa Bình và Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao Trương Hòa Bình do ba người đồng ký tên là các giáo sư Ngô Bảo Châu, Đàm Thanh Sơn và Vũ Hà Văn, viết:

“Chúng tôi được biết Cơ quan An ninh điều tra Công an TP.HCM đã bắt giữ ông Nguyễn Quang Lập, nhà văn, và đang tiến hành điều tra. Chúng tôi viết thư này đề nghị các quý cơ quan cho nhà văn Nguyễn Quang Lập được tại ngoại trong quá trình điều tra, vì những lý do sau:

“Qua các tác phẩm và bài viết của nhà văn Nguyễn Quang Lập mà chúng tôi đã đọc, chúng tôi cảm thấy rằng ông là một người có tâm với đất nước.

” Chúng tôi e rằng việc tạm giam ông Lập trong tình trạng sức khoẻ như vậy tạo ra một hình ảnh xấu về Việt Nam trên trường quốc tế

Ngô Bảo Châu, Đàm Thanh Sơn và Vũ Hà Văn”

Ông Nguyễn Quang Lập sức khoẻ yếu, bị liệt nửa người từ hơn 10 năm nay. Chúng tôi thấy việc tạm giam ông Lập không phản ánh đúng tính nhân đạo của hệ thống pháp luật và xã hội Việt Nam.

“Chúng tôi e rằng việc tạm giam ông Lập trong tình trạng sức khoẻ như vậy tạo ra một hình ảnh xấu về Việt Nam trên trường quốc tế.

“Chúng tôi tin rằng các cơ quan điều tra có đầy đủ các biện pháp ngăn chặn khác để việc ông Nguyễn Quang Lập tại ngoại không làm ảnh hưởng đến công tác điều tra.”

Và bức thư của ba nhà khoa học từ Mỹ kết luận:

“Vì những lý do trên, chúng tôi khẩn thiết đề nghị các quý cơ quan cho nhà văn Nguyễn Quang Lập được tại ngoại trong quá trình điều tra.”

‘Thả ngay lập tức’

” Nhà văn Nguyễn Quang Lập đã dấn thân vì sự tiến bộ của xã hội

Nhà báo Huy Đức, Tp HCM”

Hôm thứ Sáu, trên Facebook của mình, nhà báo Huy Đức cũng đưa tin về bức thư của ba nhà khoa học này và mô tả điều ông gọi là “Đêm qua, một đại biểu Quốc hội (chưa muốn nêu tên) cũng cho biết là ông đã gửi thư tới Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang đề nghị thả các bloggers trong đó có nhà văn Nguyễn Quang Lập.”

Hôm 17/12, nhà báo này viết: “Từ khi nhà văn Nguyễn Quang Lập bị bắt, tôi đã ứng xử như một người bạn, thận trọng, kiên nhẫn, chỉ mong anh được tự do.

“Hôm nay, khi biết cơ quan Điều tra đã tống đạt tới anh quyết định khởi tố theo điều 88 của Bộ luật Hình sự với phê chuẩn tạm giam 4 tháng của VKS, tôi quyết định ký Yêu cầu trả tự do cho anh.

“Nhà văn Nguyễn Quang Lập đã dấn thân vì sự tiến bộ của xã hội, tôi không có quyền ứng xử như ở chốn riêng tư; tôi ký với tư cách một công dân chịu ơn những cống hiến của nhà văn Nguyễn Quang Lập cho đất nước.”

Mới đây, một thư kiến nghị ngỏ của quần chúng và nhiều nhân sỹ, trí thức, các nhà hoạt động văn hóa, xã hội trong và ngoài nước ở Việt Nam đã yêu cầu chính quyền thả tự do cho ông Lập ngay lập tức.

Tính cho tới ngày 19/12, theo thống kê đã có gần một nghìn chữ ký được thu thập dưới bức thư.

Ở Việt Nam thì nói phải ngó trước ngó sau, hỏi sao các vị tiến sĩ, giáo sư thật sự giỏi đều ra nước ngoài Độc giả Huy, BBC Vietnamse Facebook

Hôm 17/12, em trai ông, nhà văn Nguyễn Quang Vinh, viết trên Facebook cá nhân rằng đã có quyết định khởi tố anh trai ông theo điều 88 về tội Tuyên truyền chống Nhà nước.

Người bị kết tội theo điều 88 có thể nhận án tù từ ba đến 20 năm.

Giáo sư Ngô Bảo Châu đã từng gửi thư tới quốc hội Việt Nam để phản đối dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên và nói với BBC ông không nhận được hồi âm gì trong nhiều tháng sau khi gửi thư.

Trong vụ án Cù Huy Hà Vũ, Ngô Bảo Châu nói ông “vốn không đặc biệt hâm mộ” ông Cù Huy Hà Vũ, nhưng cho rằng ông Vũ là “ một con người không tầm thường“.

Giáo sư Châu cũng được chú ý nhiều khi từng chỉ trích chính quyền và tòa án rằng họ đã “cố tình làm mất thể diện quốc gia” khi “bắt ông Vũ vì hai bao cao su đã qua sử dụng”, xử “nửa công khai, nửa bí mật”, và “từ chối thực hiện thủ tục tố tụng”.

Sau vụ bình luận gây nhiều tranh cãi này, vào ngày 11 tháng 4, 2011, blog cá nhân của GS. Ngô Bảo Châu có tên Thích học toán tạm đóng cửa và đặt ở chế độ cá nhân, tuy sau đó một thời gian đã được mở lại.

Giáo sư từng nhận giải toán học Fields cũng từng bình luận về một số ý kiến “cứ thắc mắc về chuyện ông là lề trái hay lề phải.”

”Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”, Giáo sư Châu bình luận.

Khi công lý bị tra tấn

Khi công lý bị tra tấn

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2014-12-19

  • RFA

maclam12192014.mp3

nguyen-van-chuong-2-622.jpg

Cháu Nguyễn Thị Thanh Hải con gái của tử tù Nguyễn Văn Chưởng, khi bố bị bắt còn đang nằm trong bụng mẹ, lớn lên đi đi kêu oan cho bố.

Courtesy photo

Your browser does not support the audio element.

Tình trạng án tử hình do bị xử oan sai đã và đang làm hình ảnh luật pháp Việt Nam méo mó. Nhiều bản án tử hình đến từ lời nhận tội của nạn nhân do bị tra tấn, sách nhiễu hành hạ chính bản thân họ và gia đình đã gây làn sóng căm phẫn trong nhiều làng quê nơi mà các đơn vị điều tra luôn lấy chỉ tiêu phát hiện tội phạm làm đầu bất kể bằng chứng khả tín của vụ án. Mặc Lâm tìm lại vụ án của từ tù Nguyễn Văn Chưởng, người sắp bị tử hình trong thời gian ngắn sắp tới với những nhân chứng liên quan.

Trong một thời gian ngắn các vụ án oan sai lần lượt được người dân đưa lên mạng xã hội gây sự chú ý cho toàn cộng đồng và các nghi vấn trong quá trình điều tra tạo cho dư luận những câu hỏi về tính trong sáng của hệ thống luật pháp Việt Nam ngày càng nhiều hơn.

Vụ án mới nhất vừa được Chủ tịch nước Trương Tấn Sang yêu cầu ngưng thi hành bản án tử hình đối với tử tù Hồ Duy Hải và điều tra lại từ đầu đã phần nào nói lên sự cẩu thả thậm chí mang tính o ép và bức cung, tra tấn phạm nhân nhằm đạt cho được chỉ tiêu mà hệ thống đưa ra cho từng tòa án.

Tử tù Nguyễn Văn Chưởng

“Trong phiên tòa xét xử sơ thẩm họ không đưa ra một bằng chứng gì xác thực chứng tỏ Chưởng tham gia giết người. Các hung khí của hung thủ cũng không có. Những hung khí nó bảo là kiếm đao chém người hoàn toàn không có.
-Nguyễn Trường Chinh”

Ngay sau kết quả này người ta lập tức quay sang chú ý một vụ án khác mà tử tội đang chờ tử hình trong trại giam công an thành phố Hải Phòng còn bên ngoài là cha mẹ nạn nhân hàng ngày ngồi trước tượng đài Lý Thái Tổ Hà Nội kêu oan cho con.

Người tử tù có tên Nguyễn Văn Chưởng, sinh năm 1983 thường trú tại xã Bình Dân, Kim Thành Hải Dương bị kết án tử hình trong vụ án của thiếu tá công an Nguyễn Văn Sinh bị giết chết vào 9 giờ đêm 14 tháng 7 năm 2007 tại Hải An thành phố Hải Phòng.

Trong phiên tòa sơ thẩm xử vào ngày 12 tháng 6 năm 2008 TAND thành phố Hải Phòng tuyên án tử hình Nguyễn Văn Chưởng mặc dù anh phủ nhận toàn bộ lời khai của mình và nói do bị công an tra tấn quá nặng nên buộc phải ghi lời khai theo ý của điều tra viên. Tuy nhiên tòa không ghi nhận yếu tố này và bản án được thi hành.

Trong phiên tòa này Viện kiểm sát đã không trưng ra được bất cứ hung khí gây án nào mặc dù vết thương làm cho nạn nhân tử vong là do dao chém.

Ông Nguyễn Trường Chinh, cha của tử tù Nguyễn Văn Chưởng cho biết:

“Nói chung trong phiên tòa xét xử sơ thẩm họ không đưa ra một bằng chứng gì xác thực chứng tỏ Chưởng tham gia giết người. Các hung khí của hung thủ cũng không có. Những hung khí nó bảo là kiếm đao chém người hoàn toàn không có.”

nguyen-van-chuong-400.jpg

Ông Nguyễn Trường Chinh và bà Nguyễn Thị Bích, bố mẹ của tử tù Nguyễn Văn Chưởng. Courtesy photo.

Quay lại hung khí gây án, một bài báo của tờ Đời sống Pháp luật phỏng vấn Thiếu tướng công an Đỗ Hữu Ka người được xem là chủ đạo trong việc điều tra vụ án đã nói với phóng viên rằng hung khí là hai con dao được nghi can đem bán ngoài chợ và khi hỏi cung nghi can cho biết là đã dùng nó để chém nạn nhân.

Có điều rất lạ là tại sao trong lúc vụ án đã truyền bá trên hệ thống báo đài của Hải Phòng một cách rầm rộ mà nghi can lại can đảm mang hung khí sát nhân ra chợ bán để đến nỗi bị công an phát hiện và bị bắt. Câu hỏi thứ hai tại sao có hung khí rồi mà vẫn không trình ra trước hội đồng xét xử như một tang chứng gây án vậy mà tòa vẫn không đặt câu hỏi đối với bên khởi tố là Viện Kiểm sát?

Lời “khai” của Thiếu tướng Đỗ Hữu Ka

Thiếu tướng Đỗ Hữu Ka kể chuyện ông điều tra tội phạm một cách rất đơn giản. Nghi can bán dao ngoài chợ bị bắt vào và ông hỏi câu đầu tiên là dùng gì để bọc con dao ấy, nghi can trả lời là giấy bao xi măng, thế là phù hợp với tờ giấy xi măng mà công an tìm thấy tại hiện trường và ông Thiếu tướng công an này quyết định đây chính là tên giết người.

Tờ giấy xi măng ấy cũng không được trình ra trước tòa để hội đồng xét xử quyết định sự liên quan giữa tang vật gây án cùng với nhân thân thủ phạm cũng như hàng chục yếu tố khác có dính líu trực tiếp hay gián tiếp tới nhau.

Mất dấu vết tang vật hay sử dụng tang vật giả là nhân tố đầu tiên cho những vụ án có kết quả từ mớm cung, bức cung. Trong vụ án Hồ Duy Hải tang vật là tấm thớt và con dao gây án được công an mua ngoài chợ trình trước tòa để kết tội bị cáo vì tang vật tại hiện trường bị mất. Hành vi này cho thấy mức độ chuyên môn của cơ quan điều tra là có vấn đề và việc tự tiện liên kết những phát biểu của một lãnh đạo công an cao cấp có thể dẫn tới những kết luận quy chụp và hoàn toàn đi ngược lại với pháp luật.

Bẻ cong lý lịch bị cáo

Hội đồng xét xử luôn dễ bị qua mặt bởi những dòng tiểu sử ngụy tạo do điều tra viên viết trong bản cáo trạng. Anh Nguyễn Văn Chưởng là công nhân làm việc tại công ty xuất nhập khẩu Đại Quang thành phố Hải Phòng nhưng trong bản cáo trạng công an cho anh là chủ quán cà phê đèn mờ Thiên Thần và là một con nghiện ma túy nặng. Hình ảnh này lập tức tác động lên tư tưởng của hội đồng xét xử gây cho họ thành kiến ngay từ đầu đối với bị cáo mà thật ra nhân thân anh Nguyễn Văn Chưởng hoàn toàn không phải như vậy.

“Trước khi bắt còn hỏi nhà có ai làm công an không, có ai làm ở chính phủ không có ai làm quan chức không, có ai đi công tác không…người ta bảo không, người ta là nông dân… thế rồi bắt đầu kiểm tra căn cước, bắt dầu sinh ra vụ án này.
-LS Hoàng Việt”

Em trai anh Chưởng và cũng là một nạn nhân của vụ án cho biết sự thật này:

“Đấy là một lời vu khống, em khẳng định đấy là vu khống bởi vì anh trai của em là một người có công ăn việc làm đầy đủ. Vẫn làm việc tại công ty xuất nhập khẩu thành phố Hải Phòng. Hai anh em em cùng làm tại một công ty nếu mà nghiện thì trông nó phải khác nhưng anh trai em vẫn béo tốt bình thường, Da dẻ hồng hào chẳng có một biểu hiện gì là nghiện cả. Em biết chính xác ảnh không nghiện bởi vì hai anh em có nhiều thời gian bên cạnh nhau.”

Luật sư Hoàng Việt, người bào chữa cho Nguyễn Văn Chưởng nghi ngờ các động thái của công an trong vụ án khi chính họ hỏi han những yếu tố nằm ngoài nội dung điều tra một cách đáng ngờ:

“Trước khi bắt còn hỏi nhà có ai làm công an không, có ai làm ở chính phủ không có ai làm quan chức không, có ai đi công tác không…người ta bảo không, người ta là nông dân… thế rồi bắt đầu kiểm tra căn cước, bắt dầu sinh ra vụ án này. Cho nên tôi thấy nhiều tình tiết đáng ngờ lắm anh ạ.

Chúng tôi về tận quê của Chưởng để hỏi những người dân. Những người ăn mít thì bảo là nhớ có cái hôm ấy nhưng mà chúng tôi không nói đâu! tức là họ né bởi vì họ cũng bị công an ở Hải Phòng về đấy làm việc rồi, đe rồi một hai gọi lên từng người giữ đến tận tối nên họ ngại.”

Ngăn trở luật sư để tiện bức cung?

Không những thế công an còn cố tình cản trở sự có mặt của luật sư trong khi điều tra nghi phạm. Luật sư muốn tham gia đã phải chờ đợi gần ba tháng trời mới có được giấy phép quyền bào chữa. Ông Nguyễn Trường Chinh cha của anh Chưởng cho biết:

“Thằng Đoàn bị bắt mùng 10 thì 14 tôi có thuê một luật sư là Chu Văn Chiến đoàn luật sư Hải Dương. Bản thân tôi đưa bác Chiến xuống từ sáng 14 tháng 8 nhưng luật sư vào thì họ hẹn tới chiều. Chiều xuống nó bảo tuần sau, nó hẹn đi hẹn lại mãi đến mùng 5 tháng 11 nó mới cấp giấy quyền bào chữa cho luật sư. Mà không chỉ một văn phòng luật sư ấy và cả văn phòng luật sư Nguyễn Đức Quang cũng bị tình trạng như thế. Từ trên Hà Nội xuống sáu lần mà nó cứ khất mãi khất mãi đến mùng 5 tháng 11 nó mới cấp giấy quyền bào chữa. Tức là sau khi nó ép cung được các nhân chứng, các con tôi nó đánh cho tả tơi nó mới cấp giấy cho luật sư.”

Sự cho phép công an quyền cấp giấy phép cho luật sư đã tăng thêm sức mạnh cho hành pháp để đối phó với tư pháp trong việc lạm dụng quyền hỏi cung. Đó cũng là tiền đề cho các bất cập trong cung cách lấy lời khai dẫn tới oan sai không thể chấm dứt.

Bằng chứng ngoại phạm bị ngăn cản

Bằng chứng ngoại phạm là yếu tố quan trọng nhất chứng minh nghi can có nhúng tay vào một vụ án hay không. Đây là điều hiển nhiên trong bất cứ tòa án nào, tuy nhiên đối với vụ án Nguyễn Văn Chưởng thì công an ra sức ngăn cản nhân chứng bằng mọi cách để buộc tội. Câu hỏi đặt ra: tại sao cơ quan điều tra lại khăng khăng không tin vào lời khai của nhân chứng và lại không sử dụng nghiệp vụ chuyên môn để xác nhận ngày giờ ngoại phạm của bị cáo thay vì cưỡng bức, hù dọa thậm chí đánh đập người cung cấp bằng chứng ngoại phạm?

Tử tù Nguyễn Văn Chưởng nói chuyện với phóng viên Người đưa tin

Nạn nhân thứ nhất là anh Nguyễn Trọng Đoàn, em ruột của Nguyễn Văn Chưởng. Anh Đoàn nghe tin anh mình bị bắt và khép tội sát nhân vào tối ngày 14 tháng 7 năm 2007, trong khi đó thì Đoàn và nhiều người khác biết rõ Chưởng có mặt tại gia đình ở Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương cách hiện trường vụ án 40 cây số. Anh Đoàn đã nhờ người làm chứng yếu tố ngoại phạm này của Chưởng và ký trong một giấy xác nhận sau đó đem tờ giấy lên công an Hải Phòng nhằm minh oan cho anh mình nhưng kết quả ngoài sự dự liệu của mọi người: anh bị bắt, bị tra tấn và kết án bao che tội phạm với hai năm tù giam. Anh Nguyễn Trọng Đoàn kể lại:

“Khi mà anh trai em bị bắt sau đó đài với báo người ta đăng thì nhà em mới biết anh trai em bị bắt vì vụ giết người ở Đình Vũ, giết thiếu tá Sinh đấy. Khi người ta đưa lên đài báo người ta nói đó là tối đêm 14 tháng 7 năm 2007. Vào đúng thời điểm ấy thì anh trai em có mặt ở quê Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương. Nhà em có đi gặp một số người mà thời điểm ấy anh trai em vào chơi để xin giấy xác nhận của người ta, người ta cũng đồng ý cho cái xác nhận và rồi em mới cầm giấy xác nhận của mẹ em và một vài người nữa mang nộp tại công an thành phố Hải Phòng.

Khi em tới nộp thì ở chỗ trực ban cho biết có người muốn gặp rồi có người xuống dẫn em lên trên phòng điều tra và em bị bắt từ hôm đấy luôn. Lên tới trên phòng thì họ hỏi anh trai em về ngày hôm ấy như thế nào, đi đến đâu làm những việc gì, bao giờ thì mới ra Hải Phòng? Lúc nào thì về đến nhà, tất cả đều phải viết ra giấy này.

Em kể tất cả tình tiết có những gì em kể ra hết cho tới thời điểm nào thì mới ra Hải Phòng…khi họ đọc xong họ mới đập bàn đập ghế, họ quát mắng em họ bảo nhà mày tạo chứng cứ giả, thằng anh mày tận ngày hôm sau nó mới về…làm gì thì em cũng khẳng định tối ngày 14 tháng 7 thì anh trai em về quê tại Hải Dương.”

Hành hung, đe dọa cả nhân chứng

Nạn nhân thứ hai là anh Trần Văn Tuất người chứng kiến Chưởng có mặt tại nhà anh vào thời điểm án mạng xảy ra kể lại với chúng tôi:

“Công an còng tay, mỗi tờ giấy cháu ghi ra cháu nhớ sự việc thằng bạn cháu (Chưởng) về nhà cháu chơi thì bị một phát đấm vào mặt. Họ còng tay cháu vào ghế và mình cứ nói câu nào đúng sự thật thì bị ăn đấm. Ăn đấm hay ăn tát vào mặt. Cháu chỉ là dân đen từ trước tới nay chưa va chạm xã hội, chỉ là người biết sự việc để kể ra để công an điều tra biết ai là hung thủ mà thôi. Thằng bạn cháu hôm ấy về nhà vợ chồng cháu chơi, vậy mà công an lấy còng số 8 đánh cháu, lấy còng nhét vào mồm và đánh cháu.

Cháu dám khẳng định là cái buổi tối hôm ấy nó vào nhà cháu chơi có mặt vợ chồng cháu và rất nhiều người có mặt hôm ấy vì rất ấn tượng vì có nhiều chi tiết để cháu nhớ, ngày hôm ấy nhà ông anh làm giỗ ở dưới Hải Phòng.”

Ông Nguyễn Trường Chinh cha của Chưởng cho biết thêm về anh Tuất:

“Thằng Tuất vào đầu tiên công an hỏi tử tế: nhìn cái mặt thằng Đoàn mà khai cho đúng vào! thằng Tuất khai thì công an đánh luôn. Công an xích hai tay thằng Tuất vào ghế mỗi lần thằng Tuất mà nói thằng Chưởng về 21 giờ tối 14 tháng 7 thì ba công an đấm vào đầu. Tuất bị đánh bị đe dọa nếu mày không viết thằng Chưởng nó về sáng 15 tháng 7 mày viết cho đúng vào nếu không viết tao bắt cả nhà mày. Thằng Tuất buộc phải khai nhớ nhầm ngày để được thả cho về.”

Bị phủ đầu như thế và sau đó chính mình cũng bị công an tra tấn nên anh Tuất viết lại lời khai theo hướng dẫn của công an. Anh Tuất kể điều tra viên bức cung anh như thế nào:

“Hôm ấy tầm 5 giờ rưỡi 6 giờ tối họ vẫn ép cháu rằng mày phải nói là mày sai với những gì mà mày đã viết thì sẽ được về không thì tao cứ nhốt mày đấy, vì vậy bắt buộc cháu phải khai mình nhớ nhầm để mà về chứ không biết như thế nào, nó cứ ép mình khai là nhớ nhầm để mà về. Thực ra cái bản khai ấy có một anh ảnh ngồi kế bên ảnh nhìn. Cháu mới nói cái này thực sự do các anh ép em viết chứ thật ra là thằng bạn em nó có về vào buổi tối hôm ấy. Cháu nói thẳng với anh ngồi cùng ở đấy.”

Đối với Nguyễn Trọng Đoàn điều tra viên cũng làm như vậy với mục đích sửa lại lời khai ban đầu của nhân chứng, anh kể:

“Tầm chiều thì lại có một điều tra viên khác vào hỏi em, ông ấy rất là tình cảm lôi cuốn em. Khi ấy tâm trạng của em thật sự là chả nghĩ được gì cả. Ông ấy bảo thôi cháu à, cháu cứ khai là anh cháu sáng ngày 15 anh cháu mới về chứ cháu chịu khổ như thế làm gì. Chú sẽ thả cho cháu về cháu bảo với gia đình nhà cháu và các nhân chứng. Em tin vào lời nói của công an. Tưởng người ta nói thật em viết bản cung của em theo lời của điều tra viên họ đọc thế nào thì em viết như vậy. Thế nhưng ngờ đâu em viết theo như thế thì hôm sau họ lại chuyển em về tạm giữ tại công an quận Lê Chân. Em bị tạm giữ ở đấy 7 ngày thì họ chuyển em vào trong Trần Phú.”

Yếu tố quan trọng bị bỏ qua

Có lẽ quan trọng nhất là trong lời khai của bà Nguyễn Thị Bích, mẹ anh Chưởng về chi tiết bữa cơm của gia đình cậu anh Chưởng vào sáng hôm sau 15 tháng 7 đáng lẽ phải được công an khai thác nhưng lại bị bỏ qua. Trong đám tiệc mừng vào sáng Chúa Nhật hôm đó có mặt anh Chưởng và tối hôm ấy anh mới về lại Hải Phòng. Bà Bích nói:

“Hai thằng nó chơi ở nhà Tuất còn bổ dưa cho nó ăn. Ăn xong nó lại ra bãi thiếu niên tập hè ở trước cửa nhà Tuất nó chơi. Trên đường về nó gặp cô Mến là bạn Đoàn thì Mến mời nó vào nhà Mến chơi, hôm đó nhà Mến cũng đông người lắm. Sau đó trời mưa nó phải nán lại đến 11 giờ đêm mới về.

Sáng hôm sau đi ăn cơm nhà cậu nó có đứa con thi cấp III nó đỗ điểm cao cậu nó làm mấy mâm cơm mời tất cả mọi người đến ăn ở đó vào sáng hôm Chủ Nhật 15 tháng 7 năm 2007. Tối hôm đó nó mới ra Hải Phòng.”

Không chỉ trong phòng kín của cơ quan điều tra cấm không cho bị cáo nói lời thật mà giữa tòa án cũng cùng một cung cách ấy đối với luật sư bào chữa. Luật sư Hoàng Việt kể lại phiên tòa phúc thẩm:

“Tòa không cho nói kể cả hôm đó có anh Tuất là người mà đã viết đơn khiếu nại đã tiếp Chưởng, đã bổ dưa cho Chưởng ăn hôm ấy anh cũng có mặt tại tòa phúc thẩm nhưng tòa không cho hỏi, tòa nói đã đầy đủ trong hồ sơ rồi nên không cho nói. Diễn biến tại phiên tòa còn không cho luật sư nói! Hôm ấy tòa diễn ra đến tận 7 giờ rưỡi tối vẫn bật điện lên để xử.

Nói chung nhiều tình tiết nó cũng rất là bất cập. Chúng tôi là những người được pháp luật cho phép bảo vệ quyền lợi cho bị can bị cáo nhưng vẫn không được nói tiếng nói của mình. Tòa cứ kêu là không cần nói dài. Không! chúng tôi phải trình bày quan điểm của chúng tôi tới khi đủ mới thôi chứ sao không cần? Cứ bảo đã thể hiện trong hồ sơ. Không! hồ sơ chúng tôi còn đang nghi vấn đề nghị làm rõ, tại sao lại căn cứ vào hồ sơ? Căn cứ vào hồ sơ thì mở phiên tòa công khai để làm gì? Tóm lại nó có những tình tiết như thế.”

Bỏ qua các yếu tố ngoại phạm dẫn đến bản án tử hình Nguyễn Văn Chưởng đã khiến dư luận đòi hỏi phải mở lại vụ án. Bên cạnh đó không thể không chú ý tới hành vi tra tấn của công an dẫn tới những tờ giấy nhận tội của Chưởng, Tuất, Đoàn và các nghi can khác trong vụ án.

Tra tấn để tìm sự thật?

Sáng 28 tháng 11 năm 2014, Quốc hội Việt Nam đã biểu quyết thông qua Nghị quyết phê chuẩn Công ước của Liên hợp quốc về chống tra tấn và các hình thức đối xử hoặc trừng phạt tàn bạo, vô nhân đạo hoặc hạ nhục con người. Công ước của Liên Hợp Quốc về chống tra tấn Đại hội đồng Liên Hợp Quốc thông qua ngày 10-12-1984, có hiệu lực thi hành vào ngày 26-6-1987. Trước đó, Việt Nam đã ký nhưng chưa phê chuẩn Công ước.

Trong bất cứ một thể chế dân chủ nào tra tấn là một hành vi bị pháp luật cấm đoán nghiêm nhặt. Tra tấn xâm phạm nhân quyền vì gây đau đớn cho người khác nhưng đồng thời nó cũng vi phạm thô bạo pháp luật trong việc định và kết tội một người vô tội.

Trong vụ án của từ tù Nguyễn Văn Chưởng vấn đề tra tấn đã được các bị cáo công khai tố cáo trước mọi người và những lời tố cáo ấy là bằng chứng cho thấy công an bức cung nhằm thỏa mãn một chỉ tiêu nào đó hơn là cố tìm công lý cho nạn nhân bị hại.

Đối với hai bị cáo Nguyễn Văn Chưởng và Đỗ Văn Hoàng thì sự tra tấn đã dẫn tới việc cả hai viết giấy thú nhận những gì mà trước tòa Phúc thẩm họ đều phản cung và nói rằng bị tra tấn mà nhận tội. Ông Nguyễn Trường Chinh, cha của Nguyễn Văn Chưởng kể lại phiên tòa:

“Thằng Hoàng cũng trong vụ án của thằng Chưởng nó cũng tố cáo trước tòa làm cả hội trường hôm ấy ồ lên sao mà ác sao mà dã man đến thế. Thằng Hoàng tố cáo thế này: cũng tra tấn kiểu thằng Chưởng. Nó bảo hai công an dùng bút bi kẹp vào giữa các ngón tay của hai bàn tay của nó, hai công an bóp thật mạnh cùng lúc dái của nó cũng bị bóp không chịu được thì nhận bừa.

Còn thằng Chưởng nó khai trước tòa Phúc thẩm là cũng bị tra tấn kiểu của Hoàng và bị còng số 8 treo ngược lên sau lưng, treo ngược lên cái mũi của ngón chân cái cách sàn nhà không quệt được xuống đất. Treo thế mấy tiếng đồng hồ và toàn đánh vào bộ phận sinh dục của nó. Nó đái ra sàn, hộc máu ra và kêu la thì công an nó lấy chất bẩn của phạm nhân trước nó nhét vào mồm Chưởng. Các anh nghĩ con tôi cũng là một con người sao nó tàn bạo tàn khốc nó tra tấn con tôi dã man mức độ đấy?”

Đối với nhân chứng công an cũng dùng biện pháp tra tấn và anh Trần Văn Tuất một nhân chứng trở thành nạn nhân cho biết:

“Họ còng tay cháu vào ghế và mình cứ nói câu nào đúng sự thật thì bị ăn đấm. Ăn đấm hay ăn tát vào mặt. Tất cả những gì diễn ra cháu khai hết tất cả những gì cháu đã biết cháu khẳng định nếu cháu nói sai sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật nhưng tòa không có một ý kiến gì. Những điều công an đánh đập cháu, còng số 8 cháu, còng cháu vào ghế…”

Khi sự thật được lên tiếng

Nguyễn Trọng Đoàn cũng là nạn nhân của tra tấn trong khi anh không phải là người gây án hay bị tình nghi gây án. Công an tra tấn anh chỉ với mục đích ngăn không cho Đoàn chứng minh sự vô tội của anh trai mình với các bằng chứng ngoại phạm thuyết phục, anh kể việc tra tấn và áp lực ngày đêm như sau:

“Bắt đầu họ thấy dọa nạt không được họ quay sang đánh đập. Lấy tay đấm vào đầu, tát vào mặt em, quặt tay em ra đàng sau. Lúc họ đánh thì họ đóng hết cửa phòng lại để ở ngoài người ta không biết. Họ lấy cả bút bi kẹp vào tay của em xong rồi họ bóp!

Không thể hình dung công an lại đánh người dã man như thế. Họ chỉ vào vết máu trên cửa họ nói máu của anh mày. Anh mày nó to béo như thế mà nó còn không chịu được thì mày có chịu được không? Họ đánh em nhiều lắm, ức quá em lấy đầu đập vào cái bàn gần như bị ngất đi lúc ấy họ mới thôi họ không đánh nữa.”

Theo lời kể của Đoàn anh bị giam chung với thành phần bất hảo, nghiện ngập và bị đánh đập hàng ngày một cách tùy tiện và vô lý. Anh bị áp lực nặng đến nỗi phải viết lại lời khai bất lợi cho anh ruột của mình để được ra khỏi nhà giam nơi anh cho là địa ngục trần gian của Hải Phòng.

Các nhân chứng khác như Lục Thị Nhiễu, Vũ Thị Mến, Bùi Văn Trung, Phạm Văn Khương tuy không bị tra tấn nhưng trước những hù dọa của công an và hành vi giữ họ trong suốt nhiều tiếng đồng hồ đã làm tất cả sợ hãi và thay đổi khẩu cung gây bất lợi cho bị cáo.

Nói với chúng tôi bà Nguyễn Thị Bích mẹ của Nguyễn Văn Chưởng kể lại phiên tòa phúc thẩm về nhân chứng:

“Họ chỉ cho mỗi mình Tuất thôi tại vì các nhân chứng kia họ bị đánh bị đập nên họ nói là có về nhưng không nhớ ngày. Có Trường và Chưởng đến nhà chơi nhưng mà không nhớ ngày. Công an đã lấy thằng Đoàn để đe dọa rồi nó bắt và đánh như thế rồi để dọa những người nhân chứng này cho họ sợ chỉ có mỗi thằng Tuất nó đứng ra nó nói trước tòa chính xác là Chưởng về hôm ấy. Đi đến đâu thì nó cũng nói tối hôm ấy Chưởng và Trường có ở nhà nó.

Những người nhân chứng kia kể cả Trường nữa thì tòa không cho ra để đối chất hỏi han gì cả. Bùi Văn Trung, Vũ Văn Cương và Vũ Văn Khương nữa họ không cho gọi ra. Các luật sư đề nghị nhưng họ không cho ra. Họ bảo hồ sơ đầy đủ rồi họ không cần các nhân chứng đó.

Tra tấn để bảo vệ thủ trưởng?

Trong vụ án từ tù Nguyễn Văn Chưởng không thể bỏ qua yếu tố của Thiếu tướng công an Đỗ Hữu Ka khi trả lời báo chí về vụ án. Ông Ka đã khẳng định là chính ông góp phần tìm ra thủ phạm trong thời gian khi ấy là Phó Giám đốc, Thủ trưởng cơ quan CSĐT Công an TP.Hải Phòng và rất tự hào về hành động này.

Niềm tự hào của Thiếu tướng công an Đỗ Hữu Ka sẽ gây áp lực lên cơ quan điều tra công an Hải Phòng là điều không thể tránh khỏi. Nhân viên điều tra sẽ bị khiển trách khi kết quả khác với lời lẽ của thủ trưởng Đỗ Hữu Ka và có lẽ đây là lý do khiến việc tra tấn nghi can để buộc anh ta không thể nói khác lời của một thủ trưởng công an rất nổi tiếng trong vụ Tiên Lãng xảy ra sau đó.

Hành động cản trở công lý của người thực thi luật pháp đã lập đi lập lại trong rất nhiều vụ án và người dân vẫn không hiểu ai là người sẽ bênh vực, minh oan cho họ khi chính bản thân họ trở thành một Nguyễn Văn Chưởng hay Hồ Duy Hải thứ hai.

VN giải cứu được người vụ sập hầm

VN giải cứu được người vụ sập hầm

Lực lượng cứu hộ đã giải cứu thành công trước thời gian dự kiến

Vụ khoan hầm giải cứu 12 công nhân bị kẹt trong vụ sập một đoạn hầm ở công trình thủy điện Đạ Dâng vừa kết thúc thành công, truyền thông trong nước nói.

Tin cho hay người đầu tiên đã được đưa ra khỏi hầm vào khoảng 4.30 chiều 19/12, sau chiến dịch cứu hộ kéo dài bốn ngày. Những dấu hiệu ban đầu cho thấy toàn bộ 12 người đều trong tình trạng sức khỏe ổn định, tuy trước đó thông tin trong hầm báo ra cho thấy họ bắt đầu suy sụp tâm lý.

Nạn nhân nữ duy nhất được đưa đi cấp cứu tại bệnh viên đa khoa Lâm Đồng trong lúc 11 người còn lại được chăm sóc tại trại y tế dã chiến.

Quá trình cứu hộ diễn ra nhanh chóng từ ngay sau khi xảy ra sự cố, sáng thứ Ba 16/12, với việc các lực lượng cứu hộ tiến hành đào từ ba hướng: từ mặt trước, từ mặt sau đoạn hầm sập và từ đỉnh đồi đi xuống.

Tuy nhiên, các hướng này đều xa và phức tạp, nên phương án cứu hộ chuyển sang đào đường ngách.

Trao đổi với BBC hôm 18/12, ông Đặng Quang Đạt, giám đốc Công ty cổ phần Sông Đà 505, đơn vị thi công nhà máy thủy điện, nói rằng ‘chỉ còn mỗi lối đào đường ngách’ là có thể cứu được các công nhân, và cho biết các lực lượng cứu hộ đang đào ‘hai đường ngách’ từ hai bên để đề phòng ‘một bên có rủi ro thì có phương án dự phòng’.

“Công binh đang đào một bên, lực lượng cứu hộ của TKV (Tập đoàn Than-Khoáng sản Việt Nam) một bên,” ông nói thêm.

Được biết phần việc do bên TKV đảm nhiệm trong thời gian đầu gặp nhiều thuận lợi hơn trong lúc phía đường hầm do công binh đào gặp chướng ngại vật.

Tuy nhiên, công tác cứu hộ gặp may mắn ngoài dự kiến khi lực lượng công binh bất ngờ thấy một lỗ thủng khi mới đào chưa được nửa độ dài dự kiến, quyết định đổi hướng đào và nhờ đó phát hiện được các nạn nhân mắc kẹt trong đoạn hầm chưa sập, sớm hơn nhiều so với thời gian dự tính.

Trước đó, ông Đoàn Văn Việt, Chủ tịch tỉnh Lâm Đồng được trang tin VNExpress dẫn lời nói với tốc độ đào hầm đang có, chừng nửa đêm lực lượng cứu hộ mới đào được vị trí của các nạn nhân

Theo báo Thanh Niên, lực lượng cứu hộ thấy 12 công nhân bị kẹt được giải thoát khi đang đứng ở nơi nước ngập ngang ngực.

Trước khi được cứu thoát, các nạn nhân đã được tiếp nước và thực phẩm qua đường ống rất nhỏ, trong đó có trà đường để giúp người bị nạn giữ thân nhiệt trong cái lạnh của mùa đông cao nguyên.

Vụ việc đã thu hút sự quan tâm của dư luận trong nước và chính quyền đã triển khai nhiều lực lượng từ dân sự, quân sự đến cứu hỏa tham gia cứu hộ.

Trong quá trình bốn ngày cứu hộ, các quan chức chính phủ, gồm Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải, các Bộ trưởng Công thương, Xây dựng và Y tế đã đến hiện trường trực tiếp chỉ huy công tác cứu hộ, báo chí trong nước đưa tin.

Bỏ tiền ‘chạy việc’ sau tốt nghiệp?

Bỏ tiền ‘chạy việc’ sau tốt nghiệp?

Diệu Hương Gửi cho BBC từ London

  • BBC

Chưa kịp mừng vui vì có được tấm bằng giỏi của trường Đại học Sư phạm trong tay, Minh lại đối mặt với gánh nặng thất nghiệp khi gia đình không có mối quan hệ trong ngành cũng như 300 triệu VNĐ để giúp sinh viên vừa tốt nghiệp như cô được đứng lớp ở một trường THCS với mức lương 2 triệu VNĐ một tháng.

Có chăng trường hợp của Minh không phải là duy nhất khi hàng vạn sinh viên ra trường mỗi năm phải ‘chạy vạy’ xin việc nếu có nguyện vọng xin việc vào các công ty nhà nước, mà điển hình rõ ràng nhất tồn tại trong ngành giáo dục, ngân hàng, hàng hải, hoá dầu.

Đầu tư cho tấm bằng đại học đã là chuyện không đơn giản, nhất là đối với con em những gia đình không khá giả, hay khó khăn hơn nữa với sinh viên diện vay tiền ngân hàng để đóng học phí. Sau khi ra trường, con đường tìm việc đối với họ khó khăn hơn nhiều lần khi không có sự hỗ trợ của gia đình về mối quan hệ trong ngành nghề mà mình yêu thích hay một khoản tiền lớn đi kèm.

Để có việc ‘dễ dàng hơn’, ‘chi phí’ cho từng ngành nghề ở mỗi khu vực được cho là khác nhau. Không ai khác, những cựu sinh viên đang mỏi mắt tìm việc trong thị trường hiện nay là người nắm thông tin này rõ nhất.

Thực tế chứng minh rằng để xin việc vào các cơ quan quản lý nhà nước, các cơ quan thực thi pháp luật, dịch vụ công, quản lý hành chính, những bộ máy được hưởng lương từ ngân sách nhà nước như giáo dục, hải quan hay y tế,… sinh viên có năng lực, bằng cấp thôi là chưa đủ.

Để trở thành nhân viên hải quan cảng Hải Phòng hưởng mức lương tối thiểu 1.115.000 VNĐ một tháng, Đạt, sinh viên tốt nghiệp ngành quản lý đã chấp nhận bỏ ra 900 triệu, người được hỏi cũng xác nhận rằng con số này có thể dao động từ 900 triệu đến 1 tỉ 200 triệu VNĐ, trước khi theo học nghiệp vụ, ‘tùy vào mối quan hệ với các lãnh đạo trong ngành’.

Anh cho hay ‘nhân viên hải quan có cơ hội tiếp xúc nhiều với hàng hóa’, sẽ có thêm ‘các nguồn thu khác’ nên người muốn làm ngành này cũng phải ‘đầu tư cao hơn’ khi khả năng ‘thu hồi vốn’ là ‘trong tầm tay’.

Hay như trường hợp của Thư, dù đã qua vòng phỏng vấn, cũng vẫn phải nộp 200 triệu để được vào làm kĩ thuật viên Tập đoàn dầu khí hưởng lương 30 triệu một tháng hay Bình bỏ ra 400 triệu để làm việc ở phòng kế toán.

Ba trường hợp kể trên là ví du điển hình trong vô vàn những ví dụ khác, khắc họa thực trạng chung của xã hội, nói như Minh, cựu sinh viên Đại Học Sư phạm Hà Nội là ‘ra trường bây giờ muốn có việc làm phải biết điều, biết thích nghi mới mong có hợp đồng hay vào biên chế’.

Hưởng thụ an nhàn

” Suy cho cùng, để có công việc như mong muốn, được đóng góp cho xã hội, phát huy được sáng tạo và nâng cao kĩ năng mà vẫn không đánh mất bản thân không phải là chuyện dễ dàng.”

Do đâu những sinh viên này chấp nhận bỏ ra một số tiền lớn ban đầu để tìm việc trong doanh nghiệp nhà nước, cũng đồng nghĩa với ‘làm không lương trong vòng nhiều năm’?

Đạt cho hay nghề của anh ‘an nhàn và ổn định lắm’, lại có thêm nhiều ‘khoản khác’ nên sẽ ‘nhanh chóng giàu có mà không phải lo nghĩ nhiều’.

Có phải một bộ phận không nhỏ những người trẻ hiện nay đã sớm hình thành tâm lý ỷ lại, sống dựa dẫm, muốn giàu sang nhanh chóng nhưng lại lười lao động, tìm công việc ‘an nhàn và ổn định lắm’, ‘mức lương chính và phụ cao’, thay vì tìm kiếm ngành nghề phù hợp với đam mê và sở thích cá nhân để được cống hiến và sáng tạo?

Rất khó cống hiến

Quay trở lại trường hợp của Minh, vì không có đủ số tiền để ‘chạy vạy’, cô phải làm nhiều việc trái ngành nếu không muốn thất nghiệp để chờ cơ hội kiếm đủ số tiền 300 triệu VNĐ.

Vậy là sau bao năm đèn sách trên giảng đường đại học, giấc mơ làm giáo viên của Minh cũng đành hoãn lại.

Minh cho hay một số người bạn của cô lựa chọn học cao lên bậc thạc sỹ, tiến sỹ để ‘né thất nghiệp’, tìm kiếm cơ hội khác, thế nhưng thành phần tìm được công việc như mong muốn trong số này cũng không nhiều.

Người người chạy việc, nhà nhà chạy việc, thế nên đây đã trở thành một quy tắc ngầm đối với bất kể ngành nào có sự góp mặt của yếu tố nhà nước.

Nhìn vào báo cáo quý 1 năm 2014 của Bộ Lao động- Thương binh và Xã hội Việt Nam ghi nhận tình trạng thất nghiệp ở nhóm lao động trình độ chuyên môn ngày càng tăng, cụ thể có 79.100 người có trình độ cao đẳng bị thất nghiệp, 162.400 người có trình độ từ đại học trở lên bị thất nghiệp.

Biết được thực tế, để tồn tại trong môi trường lao động khắc nghiệt như hiện nay, ‘nguồn nhân lực của đất nước’ cũng chỉ biết ‘sống chung với lũ’ , có người chấp nhận và hùa theo, coi việc bỏ tiền ra là đáng làm, cũng có người tìm cách thích nghi hay tìm cơ hội làm việc khác.

Suy cho cùng, để có công việc như mong muốn, được đóng góp cho xã hội, phát huy được sáng tạo và nâng cao kĩ năng mà vẫn không đánh mất bản thân không phải là chuyện dễ dàng.

Họ, những người trẻ đầy nhiệt huyết trước ngưỡng cửa lập nghiệp, đang trở thành ‘nạn nhân’ hay ‘kẻ tiếp tay’ cho một tệ nạn trên thị trường lao động Việt Nam?

Tác giả đã phỏng vấn các bạn nêu trên trong bài nhưng xin không nêu cả họ tên vì lý do tế nhị.

Những đòn trấn áp “thầm lặng” của chính quyền Việt Nam

Những đòn trấn áp “thầm lặng” của chính quyền Việt Nam

Hòa Ái, phóng viên RFA
2014-12-18

122182014-activist-ha.mp3

1511265_10152906787839571_728064690218454701_n.jpg

Anh Lý Quang Sơn

Citizen photo

Your browser does not support the audio element.

Khó khăn về chỗ ở …

Các bạn trẻ ở VN tham gia các hoạt động dân chủ hiện đang gặp nhiều trở ngại trong cuộc sống do phía chính quyền địa phương gây ra. Những khó khăn nào họ đang phải đối diện cũng như họ sẽ tiếp tục con đường đã chọn hay không?

“Hiện nay bọn em thuê hợp đồng với chủ nhà là 1 năm. Tuy nhiên, hợp đồng mới thực hiện được 3 tháng thì chủ nhà bị an ninh liên tục gọi điện. Đầu tháng 10 đã gọi điện cho chủ nhà và yêu cầu chủ nhà hủy hợp đồng với bọn em, đuổi bọn em ra khõi nhà. Họ nói thẳng với bọn em là an ninh, công an phường người ta gọi điện liên tục, 1 ngày phải lên đến 3 lần để làm việc với an ninh. Đi đi, lại lại để làm việc như vậy khiến họ cảm thấy mệt mỏi. Tức là cơ quan công an, an ninh đã có hành vi tác động đến chủ nhà và đuổi bọn em ra khỏi nhà để không cho bọn em ra khỏi đây nữa”.

Vừa rồi là chia sẻ của bạn trẻ Lý Quang Sơn, người đã tham gia các hoạt động phổ biến thông tin về nhân quyền sau khi VN được bầu làm thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (LHQ) hồi tháng 11 năm 2013. Là sinh viên trường Luật, Lý Quang Sơn tự thấy mình có trách nhiệm với xã hội là cần phải tìm hiểu cũng như phổ biến cho những người xung quanh có sự hiểu biết về các quyền căn bản của con người được quy định trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền.

” Tức là cơ quan công an, an ninh đã có hành vi tác động đến chủ nhà và đuổi bọn em ra khỏi nhà để không cho bọn em ra khỏi đây nữa.
-Anh Lý Quang Sơn”

Lý Quang Sơn chia sẻ thông tin nhân quyền với mọi người bằng các cẩm nang trong những buổi tham gia mặc áo có biểu tượng nhân quyền đi nhặt rác. Tuy nhiên, sinh viên Lý Quang Sơn không nhận được sự khuyến khích nào từ chính quyền địa phương trong sự phổ biến kiến thức nhân quyền cho người dân mà trái lại bản thân anh cùng 3 sinh viên khác không được tiếp tục thuê chổ ở dù không có biểu hiện nào vi phạm hợp đồng thuê nhà.

Lên tiếng với đài ACTD, Đỗ Anh Tuấn, người tham gia hoạt động quảng bá cho quyền con người cho biết anh bị phạt 35 triệu đồng vì tàng trữ và phổ biến Tuyên ngôn Nhân quyền LHQ và Hiến pháp nước CHXHCNVN 1992. Anh Đỗ Anh Tuấn chia sẻ rằng nhân ngày Quốc tế Nhân quyền, hôm 8 tháng 12 năm ngoái, anh cùng những người bạn đến công viên Thống Nhất phân phát tờ rơi và tờ gấp Cẩm nang Thực thi Quyền làm người. Sau đó 3 ngày, Đỗ Anh Tuấn nhận thông báo quyết định xử phạt hành chính về xuất bản phẩm in sao lậu và anh Tuấn tiến hành kiện chính quyền địa phương. Anh Tuấn cho biết thêm:

“Lần đầu khi họ quyết định xử phạt thì em đã quyết định kiện đến Tòa án Nhân dân ở Quận Hai Bà Trưng nhưng cách diễn giải của họ thì rất lằng nhằng trong đối tượng bị kiện giữa là Chủ tịch UBND Quận Hai Bà Trưng hay là đích danh ông Nguyễn Văn Hiếu-Chủ tịch UBND Quận Hai Bà Trưng hay chỉ cái tên UBND Quận Hai Bà Trưng không thôi”.

…và việc làm

Vì thủ tục kiện tụng rắc rối như vậy nên anh Tuấn đã dừng lại. Đúng 1 năm sau, Đỗ Anh Tuấn nhận được thông báo bị cưỡng chế bằng hình thức trực tiếp trừ lương hàng tháng trong tài khoản ngân hàng.

580323_455196341258829_1219449910_n-400.jpg

Ảnh minh họa.

Thế số phận của những người bày tỏ chính kiến, chia sẻ thông tin về dân chủ nhân quyền trên các trang mạng xã hội thì thế nào? Bạn Khúc Thừa Sơn cho biết:

“Mình không kiếm được việc làm bởi vì căn cứ theo giấy tờ để xin việc làm thì chính quyền địa phương chỗ Sơn cư trú không chứng giấy tờ cho Sơn. Nếu không có giấy tờ thì không có bất cứ công ty nào nhận hồ sơ cả và coi như mình không thể có việc làm”.

Blogger Nguyễn Thiện Nhân tham gia Hội Nhà báo Độc lập thì lại rơi vào hoàn cảnh bị chủ doanh nghiệp nơi anh làm việc cho thôi việc. Theo như lý do anh bị cho nghỉ việc vì chủ doanh nghiệp bị áp lực từ cơ quan chính quyền địa phương. Anh Nguyễn Thiện Nhân trình bày:

“Tại vì hiện nay ở VN, nhận thức chính trị của người dân cũng như của doanh nghiệp rất thấp do trong một thời gian dài họ phải sống trong một xã hội thông tin một chiều và áp đặt những lý luận của Đảng Cộng sản cho nên nhận thức chính trị của họ thấp. Tôi nghĩ nếu trong thời gian tới mà tôi xin được công việc toàn thời gian thì sau một thời gian ngắn, khoảng nửa năm thì công ty cũng sẽ biết những hoạt động của tôi trên mạng và họ sẽ lại lo lắng và sẽ đuổi tôi thôi. Cho nên tôi thấy đường mưu sinh của tôi bị ảnh hưởng bởi hoạt động vì dân chủ”.

” Tôi nghĩ nếu trong thời gian tới mà tôi xin được công việc toàn thời gian thì sau một thời gian ngắn, khoảng nửa năm thì công ty cũng sẽ biết những hoạt động của tôi trên mạng và họ sẽ lại lo lắng và sẽ đuổi tôi thôi.
– Anh Nguyễn Thiện Nhân”

Ở VN ngày càng có nhiều những người trẻ lên tiếng cũng như tham gia vào các hoạt động cổ võ cho tự do dân chủ. Họ không những phải đối mặt với nhiều hình thức sách nhiễu, trấn áp “thầm lặng” như các hoàn cảnh vừa nêu mà họ còn là nạn nhân của những vụ tấn công, hành hung được dàn cảnh do côn đồ nhưng thực chất là do những nhân viên trong ngành an ninh mặc thường phục. Các trường hợp mới nhất được ghi nhận là của Blogger Nguyễn Hoàng Vi, nhà báo Trương Minh Đức, Luật sư Nguyễn Bắc Truyển…Thậm chí nhiều người phải chịu cảnh tù đày như nhạc sĩ Việt Khang, bạn trẻ Đinh Nguyên Kha…

Mới đây, Tổ chức Các Nhà Báo Không Biên Giới vừa công bố bản phúc trình phản ánh tình trạng đàn áp blogger và cư dân mạng ở VN ngày một trở nên đáng lo ngại. Phúc trình cho thấy hiện có 34 blogger bị cầm tù. Trong khi đó, con số những người đang bị triệt tiêu con đường sống ngoài xã hội do dấn thân hoạt động đấu tranh dân chủ ôn hòa thì vẫn chưa được thống kê.

Thế nhưng, những người này tuyên bố vẫn kiên định theo con đường đã chọn vì họ cho rằng những việc họ làm rất bình thường mà còn bị đàn áp, bị mất nhân quyền thì họ càng phải cố gắng và càng quyết tâm hơn bởi vì xã hội đi lên là nhờ vào nhận thức của mỗi người dân từ những quyền cơ bản nhất, trong đó có quyền tự do ngôn luận và quyền tự do bày tỏ ý kiến của mình. Họ phải tiếp tục với hy vọng không phải cho bản thân mà cho hơn 90 triệu người dân được hưởng một môi trường sống tự do dân chủ, không còn ai bị phạt chỉ vì phát Tuyên ngôn Nhân quyền của LHQ.

Hiện đang có 34 blogger bị giam cầm, và ngay chính trong bản phúc trình mới được Tổ chức Các Nhà Báo Không Biên Giới công bố hôm 16/12 vừa rồi có đoạn viết rằng Nhà nước VN vừa tìm cách ngăn chặn internet vừa bắt giữ những người sử dụng internet để bày tỏ quan điểm của họ, đòi hỏi Chính phủ phải đổi mới chính trị, lắng nghe tiếng nói của người dân. Mặc dù số người bị Nhà nước bắt giữ ngày một nhiều nhưng những nhà tranh đấu dân chủ cho VN vẫn đi sát với lời cam kết mà họ đưa ra từ những ngày đầu tiên là không bao giờ bỏ cuộc.

Đài phát thanh Vatican thông tin về án tuyên thánh cho cha Phanxicô Trương Bửu Diệp

Đài phát thanh Vatican thông tin về án tuyên thánh cho cha Phanxicô Trương Bửu Diệp

Chuacuuthe.com

VRNs (18.12.2014) -Sài Gòn- Đài phát thanh Vatican dẫn hãng tin Asianews cho biết, Việt Nam có thể sớm có một vị thánh mới. Bộ Tuyên Thánh của Vatican đã mở án tuyên thánh cho cha Phanxicô Xavier Trương Bửu Diệp, một linh mục chịu tử đạo vào năm 1946 trong Chiến tranh Việt Nam, đang khi cố gắng cứu giáo dân của mình.

0

Thánh Bộ đã thông báo với Giám mục Cần Thơ, Đức Cha Têphanô Tri Bửu Thiên hôm 31/10, tuy nhiên thông tin trên mới được loan đi gần đây.

Theo AsiaNews cho biết, thông tin trên được rất nhiều người chào đón, gồm những tín hữu của giáo phận và cả những người hành hương, có trong đó những người thuộc các tôn giáo khác.

Những người hành hương này đến từ khắp nơi trên đất nước, để cầu nguyện tại ngôi mộ của vị linh mục ở nhà thờ Tắc Sậy, thuộc giáo phận Cần Thơ.

Hội đồng Giám mục Việt Nam đã và đang thúc đẩy tiến trình điều tra tuyên thánh, sau khi đưa ra đề xuất này trong cuộc họp thường niên đầu năm 2012, được tổ chức từ ngày 9 – 13/4, tại Giáo Phận Xuân Lộc.

Đức Hồng y Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn, nguyên Tổng Giám mục giáo phận Sài Gòn cũng nằm trong số những nhân chứng của án tuyên thánh cho cha Diệp.

Được biết cha Diệp từ khi 8 tuổi, Đức Hồng Y cho biết cha Trương Bửu Diệp “là một vị linh mục thánh thiện, luôn luôn lo lắng về tương lai của Giáo Hội và thúc giục các tín hữu dấn thân sâu hơn cho đạo của mình.”

Bất cứ nơi nào ngài đến, Đức Hồng Y nói tiếp, “ngài đều dựng nơi thờ phượng và nhà ở cho các tín hữu. Ngài đã sống và đã chết cho họ.”

Cha Diệp sinh năm 1897 tại một ngôi làng ở phía tây nam Việt Nam, thuộc tỉnh An Giang.

Vào thời điểm đó, đây là khu vực thuộc Hạt Đại diện tông tòa của giáo phận Phnom Penh. Sau thời gian học Đại chủng viện ở đây, ngài được thụ phong linh mục tại thủ đô Campuchia vào năm 1924.

Từ năm 1930, ngài coi giáo xứ Tắc Sậy cho đến khi qua đời vì chịu tử đạo. Khi Việt Minh đến khu vực này, nhiều linh mục đã quyết định ra đi, tuy nhiên ngài đã chọn ở lại với các tín hữu. Ngài bị bắt ngày 12/3/1946 cùng với 60 giáo dân. Ngài chịu hy sinh để họ được trả tự do.

Pv. VRNs